Xuyên Không [Dịch] Nhà Có Điêu Phu - Chu Ngọc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Thu Tran, 16 Tháng mười 2018.

  1. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Chương 10: Hậu di chứng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liễu không tán đồng chạy tới trước nói: "Cái này thì không chắc chắn, ta thấy thiếu phu nhân vừa nãy hoàn toàn biến thành một người khác, cái loại hung hãn giết người không chớp mắt đó, làm người ta sợ hãi không biết nói thế nào."

    Minh Thanh cũng gật đầu lia lịa nói: "Thì vậy, vừa rồi ta bị thiếu phu nhân dọa tới răng bắt đầu đánh lập cập, ta từ trước tới giờ chưa từng thấy người nào, có thể âm hàn như vậy."

    Cổ Hạo Nhiên khẽ chau mày nói: "Một đao cũng là giết, ngàn đao cũng là giết, nàng ra tay không chút lưu tình, cũng là một loại thống khoái, so với ta phải chém mấy đao mới hạ được một tên, ta cảm thấy nàng như vậy là nhân từ, đã là giết người không hung hãn, lẽ nào còn vờ như một tiểu bạch thỏ, như vậy các ngươi sẽ không sợ rồi? Lại không phải làm việc tốt gì, làm gì phải vờ ra vẻ đạo mạo an nhiên."

    Phong lắc đầu nói: "Thiếu gia, người không sợ hãi chút nào sao? Không phải thủ đoạn thiếu phu nhân làm người ta kinh hãi, mà là khí chất nồng đậm trên người nàng, nếu không phải là người chui ra từ đống người chết, ta không tưởng tượng ra một người có thể có loại sát khí mạnh mẽ như vậy, thần vận của nàng làm người ta khiếp sợ."

    Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nói: "Có nghiêm trọng vậy không, sao ta không thấy vậy?"

    Linh cắn cắn răng, sau đó nói: "Thiếu gia, sau này vẫn là cẩn thận thiếu phu nhân mới được, thấy động tác khiêu khích của người khi nãy, dọa ta chảy cả mồ hôi, thiếu phu nhân một khi không vừa lòng, nói không chừng cả người cũng không còn mạng."

    Cổ Hạo Nhiên nhìn về hướng Điệp Y rời đi, chậm rãi nói: "Nàng tuy vô tình, nhưng không vô tâm."

    Hành đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Thiếu gia, người đang biện giải cho thiếu phu nhân."

    Cổ Hạo Nhiên đột nhiên nhạt giọng nói: "Là thế nào thì là thế đó, ta tuy không thích nàng, thậm chí có chút chán ghét, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho các ngươi nói sai về nàng."

    Hành nhướng mày nói: "Thiếu gia, e là không phải chán ghét thiếu phu nhân a."

    Cổ Hạo Nhiên tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

    "Vậy sao vừa rồi người làm như vậy? Đừng nói với ta người chỉ là muốn khiêu khích thiếu phu nhân, dưới tình huống nguy hiểm đó, cách làm của người quá ngu xuẩn." Hành mặt không đổi sắc truy vấn.

    Cổ Hạo Nhiên nhướng mày cười nói: "Hành, ngươi tưởng rằng thiếu gia nhà ngươi ta đây vô dụng vậy sao? Không có kim cương cứng sẽ không đi ôm đồ sứ sống (nghĩa là: Việc không chắc chắn sẽ không làm), ta nếu không nắm chắt thì sẽ không làm."

    Phong ngưng thần cũng chậm rãi nói: "Thiếu gia, năng lực của người chúng tôi rất rõ, chúng tôi nếu không yên tâm cũng sẽ không để người lên trước, nhưng mà vẫn là nên cẩn thận, vả lại nếu như ta không nghe nhầm, người hứa sẽ cho thiếu phu nhân cuộc sống an ổn, để nàng sau này vĩnh viễn không gặp phải những việc này, thiếu gia, có phải người muốn để thiếu phu nhân quên đi mọi thứ trước đây, cho nàng cuộc sống mới? Ta nhớ lời người đã hứa từ trước đến này đều giữ lời."

    Cổ Hạo Nhiên tức giận hừ một tiếng: "Ta chỉ nói với nàng một nữ nhân, thì nên giúp chồng dạy con, đánh đánh giết giết thì ra dạng gì, đã là thê tử Cổ Hạo Nhiên ta, sao ta có thể cho phép nàng làm mất mặt ta, giữa ta và nàng còn món nợ phải tính."

    Hành hừ lạnh một tiếng, nói: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."

    Minh Thanh cũng liếc mắt cẩn thận nói: "Thiếu gia trước giờ là người đâu ra đấy, tuy dám xông pha, nhưng tuyệt không rơi vào nguy hiểm, vừa rồi không nghi ngờ gì là đem não đưa lên trước, lời thiếu gia phải được chiết khấu."

    Cổ Hạo Nhiên đột nhiên tức giận gào lên: "Đi làm việc, đem mấy thứ này thu dọn sạch sẽ cho ta, đừng ai muốn lười biếng với ta." năm người bọn Phong đều như nhau, lười nói với hắn xoay người muốn đi thu dọn tàn cuộc, Cổ Hạo Nhiên đột nhiên lại nói: "Việc hôm nay về sau không cho phép nói với bất cứ ai, kể cả ba mẹ ta cũng không được, nhớ chưa?"

    Phong cười cười nói: "Thiếu gia, chúng tôi là hộ vệ của người, không phải là người lạ." Nói xong, mấy người họ xoay người rời đi.

    Cổ Hạo Nhiên nhìn theo bóng lưng rời đi của mấy người bọn họ, lại ngẩng đầu nhìn về phía Điệp Y ở, vừa rồi con người đó một thân cô độc đứng trên thuyền toát ra một thân sát khí làm người ta khiếp sợ, nhưng càng làm người ta đau lòng, càng làm người ta vào lúc đó muốn đến gần nàng, phá đi sự nghiêm khắc mãnh liệt được che giấu của nàng, đem nàng bắt tới nhân gian, mà không phải bỏ mặc nàng dưới địa ngục.

    Cổ Hạo Nhiên xoa xoa cơ thể ê ẩm, đột nhiên bật cười khanh khách, mình từ lúc nào mà có cách nghĩ này? Là đồng tình sao? Nữ nhân đó cường hãn thành như vậy, còn cần mình đồng tình sao? Nếu nữ nhân đó biết cách nghĩ này của mình, sợ không chừng bị vứt xuống nước lần nữa, đúng là não phát sốt rồi, vẫn là nên nghĩ cách làm thế nào chế phục con mèo hoang này, không, là sư tử hoang mới đúng, chau mày muốn đi băng bó vết thương trước, trên mũi thuyền Liễu đột nhiên lớn tiếng nói: "Thiếu gia, người tới đây xem."

    Cổ Hạo Nhiên nghe vậy và bọn người của Phong cũng đi qua đó, chỉ thấy trên mặt nước sạch sẽ có một chiếc thuyền nhỏ, bên trên đặt một ngọn đèn lồng, dưới đèn lồng có đè một mảnh giấy, mà trên thuyền là một thuyền kim ngân châu báu và một đầu người, Linh cẩn thận móc mảnh giấy nhỏ trên thuyền lên, thấy không có gì khác thường liền đưa cho Cổ Hạo Nhiên.

    Cổ Hạo Nhiên xem qua loa, cười lạnh một tiếng liền đem thư trong tay đưa cho Minh Thanh, xoay người đi vào khoang thuyền, Minh Thanh vừa nhìn, liền biết đây là lễ vật tạ lỗi, không biết là trại nào, tân nhị đương gia nóng lòng muốn lập công, không thám thính rõ ràng liền chạy tới động thủ, đợi đại trại chủ biết được đối tượng, hai bên đã động thủ rồi, sau khi vội vàng triệu hồi nhân mã, đưa tới một thuyền kim ngân và đầu nhị đương gia, mặt cũng không dám nhìn liền chuồn mất, trên thư xin lỗi nói là đã lỗ mãng.

    Phong nhìn qua một cái sau đó lạnh giọng nói: "Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, việc hôm nay tuy là lỗ mãng, may mà chúng tôi không bị thương vong, phần lễ vật này ta thay thiếu gia nhà ta nhận rồi, sau này kế sách phải rõ ràng một chút.

    Lời vừa nói ra bên dưới có người tiếp lời:" Đa tạ Cổ thiếu gia bỏ qua, sau này Cổ thiếu gia qua sông, chúng tôi đích thân hộ tống. "Nói xong chỉ nghe thấy một tiếng nước nhẹ vang lên, nghĩ người ở lại trực nghe thấy trả lời, trở về hồi báo tin rồi.

    Trong phòng Điệp Y cởi bỏ toàn thân y quần đầy máu đỏ, chà rửa đôi tay bị máu nhuộm đỏ, hôm nay dùng đao quả thực không mấy thuận tay, vốn là có thể hoàn toàn không bị thương, vậy mà cũng bị ít nhất hai chỗ, nhìn vết thương trên cánh tay và thắt lưng, Điệp Y bất giác nghĩ tới Cổ Hạo Nhiên đó không sợ nàng.

    Nghĩ tới sự khiêu khích đó, Điệp Y quả thực cảm thấy có chút không biết tốt xấu gì, nếu đổi lại là bất kỳ lúc nào trước đây, có người dám khiêu khích mình như vậy, sớm đã bị đưa tới chỗ diêm vương rồi, hiếm khi như lần này lại bỏ qua như vậy, nghĩ tới sau khi thấy mình giết nhiều người như vậy, trên mặt không phải là sự sợ hãi mà là tức giận chỉ trích mình, công phu tốt như vậy lại không đánh cùng hắn, làm người ta cảm thấy giống một miếng đậu phụ đang kêu gào với mũi kiếm sắt nhọn, ngay cả sát tâm cũng không nổi lên được.

    Điệp Y ấn ấn miệng vết thương trên cánh tay, mình không có ý che giấu mọi thứ của quá khứ, cuộc sống là vì có quá khứ mới có hiện tại, không thể xóa mờ cũng không thể quên đi, mạnh chính là mạnh yếu chính là yếu, nên trải qua thế nào thì trải qua thế đó, che đậy, không dám hoặc không muốn nghĩ tới dĩ vãng, đó là hành vi của kẻ yếu, không phải tác phong của Điệp Y nàng. Nhưng mà nếu như vậy có thể đem người phiền phức dọa cho thối lui cũng không phải là chuyện xấu gì, muốn hắn biết thê tử hắn cưới không phải là một người tốt, muốn hắn biết đây mới là bản tính của nàng, mới là cuộc sống trước đây của nàng, mình không lừa dối được, là thế nào thì là thế đó, nói mình là nữ nhân của hắn, vậy thì để hắn sớm thấy rõ mình rốt cuộc là loại người gì.

    Thanh âm chà chà rửa rửa cả đêm không ngừng, sáng ngày hôm sau Điệp Y bước ra khỏi cửa, trước cửa Liễu đang thu dọn lan can, vừa thấy Điệp Y ra ngoài trước tiên là ngẩn ra sau đó vội vàng nói:" Chào buổi sáng thiếu phu nhân."Điệp Y đưa mắt lên nhìn Liễu một cái, xoay người chậm rãi rời khỏi, Liễu cũng chưa từng nghĩ Điệp Y sẽ trả lời gì đó, sau đó cúi đầu tiếp tục công việc của hắn, dường như những gì trải qua tối trước chẳng qua là một trò chơi nhỏ mà thôi.

    Còn tiếp
     
    Jennyphuongdu13Nguyennguyen219121 thích bài này.
  2. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Chương 11: Hãy chờ xem

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điệp Y nhìn Minh Thanh nói: "Qua đây, Minh Thanh vội vàng hoàn hồn trả lời một tiếng liền đi qua.

    Cổ Hạo Nhiên ngay lập tức không vừa ý nói:" Minh Thanh, ngươi làm gì vậy, không nghe thấy bổn thiếu gia đang gọi ngươi sao? Ngươi có phải không biết ở đây ai mới là lão đại? Qua đây, ta còn đang đợi ngươi mang đồ ăn tới. "

    Minh Thanh ngay lập tức ngẩn ra, nhìn Điệp Y không có biểu tình gì, lại nhìn Cổ Hạo Nhiên đang nung nấu tức giận, và Phong bên cạnh đang xem kịch vui, sau đó cười ngượng với Cổ Hạo Nhiên một cái, chuồn tới bên cạnh Điệp Y bộ mặt nịnh bợ nói:" Thiếu phu nhân có gì căn dặn, Minh Thanh nhất định sẽ làm hết sức mình. Ừm, thiếu phu nhân, đây là quả mới rửa xong, ăn rồi rất tốt cho da, thiếu phu nhân người dùng trước. "

    Phì, một tiếng cười cực khẽ từ bên cạnh Cổ Hạo Nhiên truyền tới, Phong chưa đợi Cổ Hạo Nhiên nổi giận, liền nhảy ra nói:" Thiếu gia, ta còn có việc khác phải xử lý ta đi trước. "Ngay lập tức chuồn mất, ngang qua bên cạnh Điệp Y còn không quên đứng đàng hoàng, cung kính gọi một tiếng:" Chào buổi sáng thiếu phu nhân. "

    Lần này khuôn mặt Cổ Hạo Nhiên đã sắt lạnh rồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong nhanh nhẹn chuồn mất, lại trừng mắt nhìn Minh Thanh bán chủ cầu vinh, Minh Thanh một mặt trấn định nhìn Điệp Y, tay lại để đằng sau cố gắng hành lễ với Cổ Hạo Nhiên, hai vị chủ tử này nếu mình phải chọn, nhìn thế nào đi nữa đứng về phía Điệp Y là không sai, thủ đoạn chấn động đó, thiếu gia nhà mình lơ là chút cũng không chết được.

    Cổ Hạo Nhiên không thấy Minh Thanh như vậy còn được, vừa nhìn thấy như vậy liền tức xịt khói, đứng phắt dậy xông tới phía Điệp Y, mấy bước xông tới bên cạnh Điệp Y một tay bắt chặt Minh Thanh gào lên:" Tốt cho Minh Thanh ngươi, lại dám ăn cây táo rào cây sung, ta.. ừm m m.. "Lời còn chưa nói xong trong miệng đã bị Điệp Y đút vào một quả đỏ nhỏ.

    Cổ Hạo Nhiên nhất thời phải ngậm quả trừng to mắt nhìn Điệp Y, Điệp Y nhìn hắn nói:" Ta tìm Minh Thanh có việc. "Vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra một mảnh giấy, nhìn Minh Thanh nói:" Dựa theo hình dáng này tìm một kiện vũ khí cho ta, ta cần dùng. "

    Cổ Hạo Nhiên liếc mắt nhìn trên đó vẽ một thứ đồ hình dáng như dao găm, Minh Thanh vội vàng trả lời một tiếng, nhận lấy mảnh giấy liền muốn chạy đi, cánh tay lại bị Cổ Hạo Nhiên bắt lấy, Điệp Y đưa tay nhận lấy đĩa trái cây trong tay Minh Thanh, nhìn Cổ Hạo Nhiên nói:" Buông hắn ra. "

    Cổ Hạo Nhiên vội nuốt xuống quả đỏ trong miệng tức giận nói:" Dựa vào đâu, ta dạy tiểu đồng của ta, ngươi cũng quản. "

    Điệp Y đưa tay lấy một quả không biết tên gì, nói:" Ngươi không phải muốn ta bồi ngươi ăn đồ sao. "Vừa nói vừa đưa tay lên cao đút tới tận miệng Cổ Hạo Nhiên.

    Cổ Hạo Nhiên ngẩn ra, Minh Thanh cảm thấy cánh tay bắt chặt tay mình chợt buông lỏng, vội vàng chuồn mất, Cổ Hạo Nhiên sau khi trừng mắt nhìn Điệp Y mấy cái, bộ dáng cảnh giác mở miệng ăn xuống, Điệp Y cũng không thèm quan tâm hắn, bộ dạng vẫn như hôm đó đút Cổ Hạo Nhiên ăn cá sống, đút Cổ Hạo Nhiên một cái mình ăn một cái, hai người đứng bên mạn thuyền, ánh bình minh buối sớm rọi vào hai người tuyệt mỹ, thật là một bức tranh mỹ nam mỹ nữ ân ái xinh đẹp.

    Ăn hơn nửa đĩa Điệp Y liền nói:" Ta ăn no rồi. "Vừa nói vừa bưng đĩa trái cây muốn rời đi, Cổ Hạo Nhiên soạt cái cản trước mặt Điệp Y gào lên:" Ta còn chưa an no. "

    Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên, nói:" Ngươi chưa ăn no liên quan gì tới ta? Ta chỉ nói ăn cùng người, không nói phải để ý tới no "Nói xong mang đĩa trái cây trong tay vứt lên tay Cổ Hạo Nhiên, xoay người liền rời đi.

    Trên mặt Cổ Hạo Nhiên lúc xanh lúc trắng, nửa buổi trời chùi mép phát hiện nụ cười hưng phấn và lãnh khốc của đối thủ, nén xuống sự tức giận chậm rãi nói:" La Điệp Y, chúng ta hãy chờ xem. "

    Thuyền lầu mau chóng khởi hành ngày đêm không ngừng nghỉ, chập tối ngày thứ ba cuối cùng cũng tới Phần châu, Cổ Hạo Nhiên thấy Minh Thanh, Phong, Linh, Liễu, Hành năm người đều đứng đằng sau Điệp Y, khuôn mặt sớm đã mất đi màu xanh, ngay lập tức chuyển sang trắng rồi đỏ, đỏ rồi xanh, đôi mắt híp lại nhìn năm người nói:" Chọn xong rồi, đừng đứng nhầm vị trí. "

    Cầm đầu là Minh Thanh vội nói:" Cái này có gì mà chọn, theo thiếu phu nhân không phải cũng giống theo thiếu gia sao? Chúng tôi tôn trọng thiếu phu nhân, chính là vì nể mặt thiếu gia mà. "

    Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn mấy người họ từ nhỏ đã đi theo mình, trong lòng nghĩ những gì mình còn không biết sao, sau màn thủy phỉ kinh người đó, hộ vệ của mình ai nấy đều xem Điệp Y là lão đại, ngược lại vứt mình qua một bên, nữ nhân chết tiệt, việc gì cũng đối đầu với mình, vừa nghĩ tới sắc mặt Cổ Hạo Nhiên càng khó coi.

    " Thiếu gia, đi thôi, hôm nay người phải hồi phủ đợi, sáng ngày mai tới thuyền lầu đón thiếu phu nhân, đây là tục lệ, Minh Thanh, Linh, Hành tiễn người xuống thuyền, ngày mai trời vừa sáng đem theo vài nha hoàn tới. "Phong mỉm cười đẩy Cổ Hạo Nhiên một cái, Cổ Hạo Nhiên trừng mắt nhìn Điệp Y, xoay người liền bước xuống thuyền lầu đã dừng lại trên bến, trên bến đò đám người tới nghênh đón hắn sớm đã tới, vẻ mặt tươi cười nghênh đón.

    Điệp Y đứng trên mũi thuyền nhìn Cổ Hạo Nhiên như ánh trăng trong đám sao, đứng trong đám người lại xuất sắc như vậy, trên mặt mỉm cười ưu nhã khiêm tốn, cử chỉ đúng mực lại cao quý, đám người vây quanh nhìn hắn đều lộ ra ánh mắt sùng bái kính ngưỡng, Cổ Hạo Nhiên lúc này làm gì có chút bộ dáng gì là nông nổi, vô lý thích gây chuyện. Điệp Y nhướng mày, đây đâu phải là người kỳ quặc, hay nổi giận, hung dữ trong ấn tượng mấy ngày nay của mình chứ?

    Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, Cổ Hạo Nhiên quay đầu nhìn, thấy Điệp Y toàn thân y quần màu vàng sáng đứng trên mũi thuyền nhìn mình, dáng vẻ lạnh lùng thêm vào đó là dung nhan tuyệt mỹ, nghiêng nước nghiêng thành, phong hoa tuyệt đại.

    " Trời, đó là thê tử của tiểu công tử, thật xinh đẹp, sao lại có người xinh đẹp như vậy? "

    " Ừm, ừm, chỉ có dung nhan như vậy, mới xứng với người có một không hai như Cổ tiểu công tử đây. "

    " Xinh đẹp quá.. "

    " Mẹ ơi, ta không nỡ rời mắt. "

    Cổ Hạo Nhiên thấy mọi người xung quanh lộ ra ánh mắt si ngốc nhìn Điệp Y trên mũi thuyền, bất giác nộ khí được áp chế lại trỗi dậy, đôi mắt hắn trừng lớn nhìn Điệp Y, nghiến răng nghiến lợi nói không thành tiếng:" Ngươi lại dám câu dẫn người khác. "

    Điệp Y đọc ra khẩu hình của Cổ Hạo Nhiên, mình lớn lên bộ dạng thế nào là việc của mình, người ta nghĩ thế nào là việc của người ta, lại dám gắn thêm tội cho nàng, Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên đang tức giận nhìn mình, đột nhiên lộ ra dung nhan mỉm cười, khẽ mở miệng nói không thành tiếng:" Vậy thì đã sao? "Ngay lập tức trên bến đò những đôi mắt rơi đầy đất, những trái tim hồng bay đầy trời.

    Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y cười với mình, nụ cười xinh đẹp thanh lạnh tuyệt diễm, nhưng ánh mắt nhìn mình vẫn lãnh đạm như vậy, bất giác đôi mắt chợt lạnh, khóe môi liền cong lên, lộ ra nụ cười mê hoặc như chính như tà, nhìn lại Điệp Y, cả người trong nháy mắt toát ra vẻ vạn chủng phong hoa, chói mắt như sao sớm. Xung quanh vốn nghe nói Cổ Hạo Nhiên hôm nay nghênh thú tân nương tử trở về, cho nên cả bến đò đều là người, lúc này chỉ nghe vô số tiếng kêu thất thanh, nữ tử ở đó, tâm hồn thiếu nữ đại thẫm bay bổng, chỉ vì nụ cười rạng ngời thiên hạ của Cổ Hạo Nhiên.

    Trên thuyền lầu, dưới bến đò, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y nhìn nhau cười, khí chất một cương một nhu, dung nhan đều xuất sắc như nhau, chấn động cả bến đò Phần châu, nữ đều nhìn Cổ Hạo Nhiên mắt đầy sao, nam đều nhìn Điệp Y chảy nước miếng, cả hai đều chiến thắng như nhau. Nhiều năm sau này, phút nhìn nhau" thâm tình"này, được coi là tấm gương kinh điển của ái tình, được cả đại lục to lớn gọi là giây phút khó quên.

    Nam tử mặc trường sam màu xanh lam tuấn lãng đứng bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, đưa mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên lại nhìn Điệp Y, trong mắt nhìn thoáng qua Minh Thanh, khóe miệng Minh Thanh lộ ra nụ cười chế nhạo, nghiêng đầu qua một bên, Linh và Hành cũng đưa mắt nhìn nhau quay đầu đi, trong mắt người ngoài đây là một màn tình thâm tựa hải, đẹp không gì bằng, nhưng trong mắt ba người, mùi thuốc nổ trên hai người họ quả thật không thể xem nhẹ, đây đâu phải là tiểu biệt ấm áp, căn bản chính là công kích ngươi tiến ta lùi.

    Còn tiếp
     
  3. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Chương 12: Vào cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lục thiếu gia, nếu người quả thực không nỡ xa lục thiếu phu nhân, Băng Kỳ có thể làm chủ đợi trời tối tới đón người." nam tử áo lam nửa buổi trời chậm rãi mở miệng nói.

    Cổ Hạo Nhiên nghe xong hung hăng trừng mắt nhìn Điệp Y một cái, không nói hai lời liền xoay người làm Minh Thanh vội đi theo, Băng Kỳ nhìn Điệp Y mặt không đổi sắc cũng vội đuổi theo.

    Trời hừng sáng ngày hôm sau trong tiếng pháo động trời, Điệp Y một thân phụng mão long bào được Cổ Hạo Nhiên từ trên thuyền lầu đón xuống, tiếp đó là lên kiệu, bái thiên địa, sau đó đưa vào động phòng.

    Gần nửa đêm Cổ Hạo Nhiên mới được mọi người đưa tới tân phòng, Điệp Y sớm đã ngủ say, Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y tự mình ngủ, ngay lập tức hừ lạnh một tiếng tiện tay cởi bỏ y phục liền nằm xuống.

    "Ta không thích ngủ cùng với người khác." Điệp Y đôi mắt không mở, thanh âm thanh lạnh truyền thẳng tới tai Cổ Hạo Nhiên.

    Cổ Hạo Nhiên khoanh hai tay đứng đầu giường trừng mắt với Điệp Y: "Được thôi, ta cũng không thích có người ngủ trên giường ta, ngươi không thích thì tự mình tìm chỗ ngủ đi, đây là địa bàn của ta." Nói xong nhảy thẳng lên giường.

    Cơ thể Điệp Y trong nháy mắt, mở mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên đôi mắt tà khí đang trừng với mình, tuy không có sát khí nhưng cảm thấy không thoải mái, Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên, đột nhiên đưa tay ấn xuống giường ngồi dậy, Cổ Hạo Nhiên bên cạnh tưởng Điệp Y động thủ, trong nháy mắt đôi tay làm thành đao công kích tới, Điệp Y nghiêng đầu tránh đi, lạnh lùng nói: "Đừng khiêu khích ta, nếu ta động thủ tuyệt không lưu tình." Nói xong trở người nhảy xuống giường, đi tới bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời cao.

    Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y đi khỏi, nhường chiếc giường lớn cho hắn ngủ, cũng không khách khí xoay người liền ngủ, một chiến thắng nhỏ nhoi, trong lòng bất giác cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

    Một đêm không lời, đợi Cổ Hạo Nhiên trong lòng thõa mãn ngồi dậy, mới thấy Điệp Y vẫn như cũ đứng trước cửa sổ, bất giác hừ lạnh một tiếng bước xuống giường nói: "Đợi lát với ta cùng đi gặp cha mẹ và các ca ca, ngươi là nàng dâu mới lễ tiết này không được quên."

    Điệp Y chậm rãi xoay người lại nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Phải làm gì?"

    Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nói: "Đừng nói với ta bên nhà ngươi không ai dạy qua ngươi?"

    Điệp Y lục lại ý thức, xác nhận không có dạy qua phương diện này, lập tức nhìn Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng lắc đầu. Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y cái gì cũng không biết, định thần lại đứng tại đó, bất giác tức cũng không được giận cũng không xong, nửa buổi trời phủi tay áo nói: "Thôi đi, thấy ta làm sao người làm vậy được rồi." Đợi hai người vừa nói xong, nha hoàn ngoài cửa phòng liền nhẹ nhàng gõ cửa.

    Sau khi sửa soạn chỉnh tề, Điệp Y theo Cổ Hạo Nhiên dưới sự dẫn dắt của đám nha hoàn và tiểu đồng, đi về phía trước phòng khách. Qua cây cầu nhỏ, xuyên qua viên môn, qua khỏi khu vườn trùng trùng điệp điệp, mái cong đấu củng tráng lệ, phong cách cổ xưa cao nhã, kim bích xa xỉ huy hoàng, so với Điệp Y thấy ở nhà ông ngoại nàng đều quý không thể nói, phú không thể tả.

    Sau hơn nửa canh giờ, Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên mới tới một căn phòng lớn lấy bạch ngọc làm gạch, Điệp Y còn chưa kịp đánh giá cách bài trí trong phòng, số người trước mặt làm người ta thấy mà sợ, đứng đen nghịt hơn nửa căn phòng, người như Điệp Y quen với cuộc gặp lớn, cũng không nhịn được khẽ chau mày, người Cổ gia này quả thực quá đông rồi.

    "Cha, mẹ, Hạo Nhiên tới thỉnh an hai người." Cổ Hạo Nhiên vừa nói vừa bước tới trước mặt một nam một nữ đang ngồi chính giữa phòng lớn, Điệp Y nhìn hai người một cái, khuôn mặt người nam rất uy vũ, làm người ta cảm giác nhìn mà thấy sợ, nhưng mà lúc này khuôn mặt mỉm cười bớt đi vài phần bá khí. Nữ ngược lại xinh đẹp lung linh đoan trang hoa quý, một cổ khí chất ôn nhu quấn quanh nàng.

    Điệp Y theo Cổ Hạo Nhiên đứng qua đó, Cổ Hạo Nhiên quỳ xuống nhận lấy trà xanh Minh Thanh đưa tới, thấy Điệp Y đứng yên không nhận lấy trà cũng không quỳ xuống, bất giác đưa tay bắt lấy góc áo Điệp Y giật giật, Điệp Y cúi đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên vừa trừng mắt vừa dùng ánh mắt, nghĩ cả nửa buổi trời mới từ từ quỳ xuống, nhận lấy nước trà Minh Thanh đưa tới.

    "Cha, mời dùng trà."

    "Cha, mời.. dùng trà." lần đầu gọi người ta làm cha, Điệp Y cảm thấy rất không thoải mái.

    Cổ Chấn mỉm cười uống trà của con trai và con dâu nhỏ, khẽ gật đầu đưa mỗi người một cái hồng bao, nhưng không nói câu nào, dường như tất cả đã biểu lộ trong nụ cười đó.

    "Mẹ, mời dùng trà."

    "Mẹ, mời.. dùng trà."

    Mẹ của Cổ Hạo Nhiên là Phương Lưu Vân sau khi uống trà cười híp mắt, đôi tay đỡ Điệp Y dậy đánh giá một lượt nói: "Điệp Y à, ở đây sau này là nhà con, có gì cần có gì không vừa ý thì nói với mẹ, nếu như Hạo Nhiên tiểu tử này dám bắt nạt con, mẹ tuyệt đối giúp con không giúp hắn."

    Cổ Hạo Nhiên tự mình đứng dậy ngay lập tức trừng mắt nói: "Mẹ, người thiên vị cũng phải đúng chỗ mới được, con mới là con trai của người, quan hệ thế nào đi nữa so với con dâu vẫn thân hơn mà, sao lại giúp nàng không giúp con, mẹ, khuỷu tay đừng hướng ra ngoài."

    Phương Lưu Vân ngay lập tức trách nói: "Tiểu tử ngươi nói cái gì vậy, Điệp Y gả cho ngươi làm thê tử, sau này mọi người là người một nhà, người một nhà sao lại nói thân với không thân, tiểu tử nhà ngươi yên phận chút cho ta, sao ta nhìn thế nào cũng cảm thấy thân với Điệp Y hơn, nhìn bộ dáng con dâu này của ta, quả thật ngươi không thể bì được, người như vậy nhìn thôi cũng cảm thấy vui lòng vừa mắt, ngươi nếu bắt nạt nàng, mẹ sẽ không xong với ngươi đâu."

    Cổ Hạo Nhiên ngay tức khắc gào lên một tiếng: "Mẹ, người đùa cái gì chứ, nàng có thể xinh đẹp bằng con sao? Mẹ, người nhìn kiểu gì thế?"

    Phương Lưu Vân lườm hắn một cái nói: "Nhìn ngươi mười tám năm sớm đã thấy chán rồi, ta chính là cảm thấy Điệp Y này so với ngươi xinh đẹp hơn, ta chính là thương yêu nàng."

    Cổ Hạo Nhiên bốc hỏa trừng mắt nhìn mẹ hắn, lại không dám làm phản, sự lợi hại của mẹ hắn, không thể nhìn khuôn mặt gạt người tựa như đơn thuần dễ gần đó, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Điệp Y đang đứng bên cạnh, không nói câu nào mà có được lợi ích lớn như vậy, kiểu này là bắt nạt lên tới đầu hắn rồi.

    Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên đỉnh đầu bốc khói, khó mà để Phương Lưu Vân bắt chặt tay nàng không buông, Cổ Hạo Nhiên thấy mẹ hắn công khai chống lại hắn, bất giác tức tới khóe môi co giật.

    "Tiểu lục, ngươi có phải đã quên bọn ta rồi, mau lên, ta còn đợi Điệp Y gọi một tiếng đại ca." Nam tử ngồi ở phía dưới bên trái vị trí trên cùng, giơ hồng bao trong tay lên mỉm cười nhìn Cổ Hạo Nhiên.

    Cổ Hạo Nhiên tức giận, một tay nắm tay Điệp Y đi về phía đại ca hắn Cổ Hạo Dương, Điệp Y cũng mặc hắn bắt chặt lấy tay nàng, theo đó nắm tay lại, trong tay âm thầm dùng sức, Cổ Hạo Nhiên vốn dùng sức bắt lấy tay Điệp Y, chợt cảm thấy khác thường lập tức phản kích, hai người tay nắm chặt tay, đấu sức trong âm thầm.

    Còn tiếp
     
    Jennyphuongdu13Nguyennguyen219121 thích bài này.
  4. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Chương 13: Gia đình to lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai dza, ta nói lục đệ và Điệp Y cảm tình tốt cũng không cần phải lúc nào cũng biểu hiện ra ngoài a, ngươi có phải là muốn làm đại tẩu ngưỡng mộ? Tay này tới giờ vẫn còn nắm chặt, cho đại tẩu có cơ hội sờ sờ tay Điệp Y, ngươi nói có được không?" Nử tử bên cạnh Cổ Hạo Dương vừa cười đôi mắt đã cong lên, nhìn đôi tay hai người đang nắm chặt liền trêu đùa, lời vừa nói ra người trong phòng lớn đều ồ lên cười.

    Cổ Hạo Nhiên hì hì cười chế nhạo nói: "Đại ca, quản phu nhân của người, đã là mẹ của hai hài tử rồi, còn chanh chua như vậy."

    Cổ Hạo Dương ha ha cười lớn nói: "Ta sao không cảm thấy chanh chua chút nào, dường như đang nói đúng sự tình mà, mọi người xem bây giờ còn đang nắm chặt." Trong phòng lớn ngay lập tức lại một tràng cười kìm nén, Cổ Hạo Nhiên giận dữ thu hồi lực đạo liền buông ra, Điệp Y sắc mặt bất động cũng buông ra.

    "Tiểu lục, đại ca đại tẩu chúc các người ân ân ái ái, hạnh phúc mỹ mãn, bạch thủ đáo lão." Cổ Hạo Nhiên không chút khách khí nhận lấy hồng bao, cùng Điệp Y gọi một tiếng đại ca đại tẩu liền đi tới chỗ nhị ca.

    Cổ Hạo Viễn tính cách lãnh đạm chỉ nhạt giọng nói: "Nhất định phải hạnh phúc." liền không nói gì nữa, nhưng mà năm chữ đó cũng bao hàm hết sự thương yêu và chúc phúc đối với người tiểu đệ đệ nhỏ nhất này, nhị tẩu là nử tử cực ôn nhu, ôn nhu chảy cả nước, cười kéo lấy tay Điệp Y nói: "Điệp Y, chỗ chúng ta ở rất gần, sau này phải thường lui tới mới được."

    "Hờ hờ, nhị tẩu, nơi ở gần mới thường xuyên lui tới, vậy chỗ chúng tôi có chút khoảng cách, không phải là nói người và Điệp Y thân nhau trước sao? Vậy không được, Điệp Y, sau này thường tới Thủy Các, chỗ đó ta có trồng bông súng lúc này đang là mùa hoa nở." Nữ tử mặc trường quần màu tím nhạt đi lên mấy bước nắm chặt tay Điệp Y.

    "Bạch Thiên nói gì vậy chứ, cái miệng lanh lợi khéo léo này thật biết nói." Nhị tẩu cười đánh vào cánh tay Bạch Thiên đưa ra bắt lấy Điệp Y.

    "Thì vậy, đệ cũng không biết nương tử này của đệ sao sinh ra đã là cái miệng này, cả ngày huyên thuyên cũng không tiếc khô nước bọt." Nam tử xinh đẹp ngồi ở vị trí thứ ba cười hờ hờ đáp lời.

    "Tam ca, tam tẩu không phải được người chiều quen sao, người nếu không thích nghe tẩu nói, tam tẩu có thể luyện thành miệng lưỡi thủy hỏa bất xâm, đao bất nhập như hôm nay sao?" Cổ Hạo Nhiên rõ ràng xem thường cái người vừa ăn cướp vừa la làng này.

    "Tiểu tử nhà ngươi nói ta, sau này đừng để ta thấy ngươi chiều quen Điệp Y nhà ngươi, tới lúc đó ta mới tới bắt thì có chuyện hay để nói." Cổ Hạo Nhiên chợt nghĩ tới cảnh mình chiều quen Điệp Y, bất giác toàn thân rùng mình, giỡn cái gì chứ, nghĩ thế nào thấy thế nào đều sởn tóc gáy.

    "Tiểu lục, sau này là người lớn rồi, phu thê hòa thuận mỹ mỹ mãn mãn chính là chuyện tốt, tiểu lục, nhớ kỹ thê tử là để thương yêu, không thể bắt nạt Điệp Y." Lão tam Cổ Hạo Danh khó mà nghiêm túc nói.

    Cổ Hạo Nhiên cười hì hì hai tiếng nói: "Đệ biết rồi tam ca." liếc mắt nhìn Điệp Y thờ ơ đứng bên cạnh, thương yêu nàng? Ức hiếp nàng? Nàng không ức hiếp mình đã tốt lắm rồi.

    Dẫn Điệp Y tới trước mặt lão tứ Cổ Hạo Thanh, tính cách lão tứ giống Cổ Chấn cha bọn họ nhất, nghiêm túc trầm ổn, lúc này Cổ Hạo Thanh vỗ vỗ vai Cổ Hạo Nhiên nói: "Tiểu tử, cuối cùng trưởng thành rồi, sau này không còn là tiểu hài tử nữa, làm việc phải nghĩ cho thê tử nhiều một chút, như vậy mới là một người chồng tốt."

    Tứ tẩu khuôn mặt tròn trĩnh bên cạnh cười híp mắt nói: "Lão lục à, sau này có người quản ngươi rồi, có thê tử tốt như vậy, xem ngươi sau này còn như ngựa hoang nữa không."

    Cổ Hạo Nhiên trừng mắt với Cổ Hạo Thanh nói: "Tứ ca, tứ tẩu sao người vẫn giống tiểu hài tử vậy? Người dạy bảo kiểu gì thế?" Lời còn chưa nói xong tứ tẩu ngay lập tức nổi giận nói: "Ngươi mới là tiểu hài tử." Cổ Hạo Nhiên lắc đầu nói: "Đây không phải chứ là gì." Nói xong xoay người dẫn Điệp Y đi tới lão ngũ.

    Lão ngũ Cổ Hạo Ảnh một đôi mắt phượng dài cực tuấn mỹ, tính cách lại phong lưu nhất, sau khi đưa hồng bao cho Cổ Hạo Nhiên xong cười nói nhỏ bên tai Cổ Hạo Nhiên: "Có cần ta chỉ đệ vài chiêu không? Nhìn người vợ này của ngươi xinh đẹp, nhưng chắc chắn là người khó trị." Vừa nói vừa nhìn cánh tay nổi đỏ của Cổ Hạo Nhiên, màn thân mật nắm tay vừa rồi, không thể qua mắt được hắn.

    Trên mặt Cổ Hạo Nhiên hơi đỏ áp chế nộ khí nói: "Ta tự mình lo được."

    Nữ tử bên cạnh rất điềm đạm nho nhã nhưng linh khí bức người mỉm cười nói: "Lục đệ, Điệp Y, chúc các người chấp tử chi thủ, vu tử hài lão, sinh sinh thế thế, vĩnh kết đồng tâm." Cổ Hạo Nhiên cười sáng lạn đáp, Điệp Y thấy ngũ tẩu này trong lời nói có ý, bất giác nhìn thêm một cái.

    Ngũ tẩu này thấy ánh mắt Điệp Y lướt qua, liền cười nhẹ kéo lấy tay Điệp Y nói: "Điệp Y, sau này mọi người đều là người một nhà, lục đệ là nhân trung long phụng, tính cách khó tránh có chút cao ngạo quật cường, nhưng tâm địa lại rất tốt, muội cũng thương yêu hắn nhiều một chút."

    Cổ Hạo Nhiên thấy trong nhà nhiều người như vậy đều đang nhìn Điệp Y, trong lòng sớm đã buồn rầu kêu không ổn rồi, lúc này ngũ tẩu lại nói ra một câu liên quan tới hắn, ngay lập tức vẻ mặt tràn đầy niềm vui, nhưng nghĩ tới cảnh Điệp Y thương yêu hắn, bất giác vẻ mặt lại khổ sở, tình cảnh đó nghĩ cũng không dám nghĩ, lại nói mục tiêu của mình chính là thu phục nàng, sau này có thương yêu nàng không phải xem tâm tình của mình, làm gì cần nàng thương yêu mình. Điệp Y nhìn đôi mắt đầy trí tuệ của ngũ tẩu, không trả lời là được hay không được.

    Sau đó ba vị muội muội của Cổ Hạo Nhiên đều đi lên, đều chúc phúc, đều tán dương dung mạo xinh đẹp của Điệp Y, đem Cổ Hạo Nhiên gạt sang một bên, Cổ Hạo Nhiên sau đó nhún vai đi về vị trí của mình ngồi, Điệp Y bị ba tiểu nha đầu vây quanh, ba nha đầu này không giống người khác, đám đại tẩu nhị tẩu đó tuy kéo lấy tay mình, nhưng sự lãnh đạm và băng lạnh trên người mình họ cũng khó mà chịu được, tuy nói không sợ tới nổi không dám đụng vào, nhưng cũng không giống ba tiểu nha đầu này một lũ vây lại, đem sự lãnh đạm của mình xem như không khí, hoàn toàn không thấy.

    "Tiểu tẩu tử, muội hôm nay cuối cùng thấy được một người có thể bì được tiểu ca muội rồi, người không biết chứ vị tiểu ca này của muội rất rắm thối, một bộ dáng thiên hạ duy chỉ có mình độc tôn, không xem ai vào mắt, chuyện gì cũng không để trong lòng, huynh ấy là một người hoàn mỹ nhất, Hạo Vũ ghét nhất tiểu ca tự đại, nhưng mà thật không tìm ra người nào có thể bì với huynh ấy, tiểu tẩu tử, sự xuất hiện của tẩu cuối cùng cứu vãn được sự tuyệt vọng của muội rồi, tiểu ca cũng không còn là độc nhất vô nhị rồi." Nói cả một hơi, Cổ Hạo Vũ chỉ mới mười tuổi, con gái út của Cổ gia vẻ mặt đầy kích động bổ nhào lên người Điệp Y.

    "Thì vậy, tiểu tẩu tử người nhất định phải đem tiểu ca ép xuống dưới, nếu không tiểu ca người ta tuyệt đối sẽ để đuôi vểnh lên tới trời." Cổ Hạo Vân lớn nhất ra vẻ nghiêm chỉnh nói.

    Lời hai người vừa nói xong trong phòng lớn ngay lập tức vang lên một tràng cười, Cổ Hạo Nhiên xanh mặt nói: "Ba người các ngươi ngậm miệng lại cho ta, còn dám nói xấu lục ca ngươi, các ngươi đừng mong có tiền tiêu vặt."

    Cổ Hạo Vũ vểnh môi nói với Điệp Y: "Người xem, như vậy đấy, tiểu ca người rất thích bắt nạt người khác."

    Cổ Hạo Danh cười lớn nói: "Nói hay, nói hay a, không hổ là hảo muội tử của ta, nhìn vấn đề thấu triệt a, ha ha."

    Tứ tẩu cười tới không thấy mắt đâu nói: "Tiểu Vũ, cẩn thận họa từ miệng ra, làm phiền tới kim chủ của các ngươi, sau này tiền tiêu vặt không có thật."

    Cổ Hạo Vũ kéo lấy tay Điệp Y nói: "Không sợ, lục ca không cho bọn muội tiền tiêu vặt, còn có đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca, còn có năm vị tẩu tử, bọn muội đáng yêu như vậy, mọi người nhẫn tâm thấy bọn muội đói chết sao?"

    Tam tẩu ngay lập tức phì cười nói: "Chúng ta bị dọa dẫm rồi, đói chết? Cổ phủ này nếu đói chết hết, vậy còn là gia đình thiên hạ đệ nhất nữa không? Cha, mẹ, thấy chưa, ba nha đầu này nếu không có tiền của lục đệ, thì sẽ bị chết đói, phủ này từ lúc nào nghèo tới như vậy? Hay là trong mắt ba nha đầu này chỉ có lục ca của chúng, người khác đều bị vứt qua một bên. Cha, mẹ, đây là vong ơn phụ nghĩa điển hình."

    Phương Lưu Vân hì hì cười nói: "Ta thấy cứ đem ba con nha đầu này vứt cho Hạo Nhiên nuôi cho rồi, ta còn vui vì được thanh nhàn."

    Còn tiếp
     
    Jennyphuongdu13Nguyennguyen219121 thích bài này.
  5. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Chương 14: Ta cũng muốn cưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nói giỡn cái gì chứ, không cần, mẹ người đừng hại con." Cổ Hạo Nhiên vừa nghe Phương Lưu Vân nói vậy, lập tức nhảy cẫng lên. Trong phòng ngay lập tức lại là một tràng cười, ngay cả Cổ Hạo Viễn khuôn mặt băng sơn cũng lộ ra nụ cười mỉm.

    Điệp Y nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt, nhìn cảnh họ mẫu từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, trong lòng phút chốc đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cha mẹ, huynh muội, thân tình, những thứ này nàng chưa từng có, cũng là thứ chưa từng hy vọng, được cha mẹ thương yêu là tư vị gì? Được huynh muội trêu đùa là mùi vị gì? Nàng từ trước giờ chưa từng thấy qua, ngay cả nghĩ cũng nghĩ không ra.

    Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên đứng chính giữa lấy một chọi sáu và lần lượt đấu với mẹ hắn cùng năm vị tẩu tẩu, cảnh này sôi động dị thường, nhưng sự ấm áp chết tiệt, Điệp Y thấy trên mặt Phương Lưu Vân tuy một vẻ nghiêm chỉnh nói chuyện với Cổ Hạo Nhiên, trong ánh mắt lại ngập tràn ý cười, đằng sau ý cười đó là loại ôn nhu như thế nào? Là loại tình cảm như thế nào? Điệp Y không hiểu, cũng không nhìn rõ, chỉ biết ánh mắt ấm áp như vậy, vừa rồi cũng nhìn mình, cho nên mình không vùng khỏi tay người.

    Điệp Y cúi đầu lẩm bẩm: "Đây là tình thân sao? Tình thân chính là như vậy sao?" Suy nghĩ nửa buổi trời vẫn không cách nào đưa ra kết luận, chỉ là hơi cảm thấy không bài xích, cũng cảm thấy không nguy hiểm, Điệp Y tin vào trực giác của mình, không nguy hiểm vậy thì có thể đến gần.

    "Gia gia, nãi nãi, tiểu thẩm tử ở đâu? Mộng Tầm và đám đệ đệ tới xem tân nương tử." Trước cửa phòng lớn năm sau tiểu hài trước trước sau sau chạy vào.

    Ngồi gần ngoài cửa nhất Cổ Hạo Danh vội vàng đứng dậy, ôm tiểu hài đi sau cùng vừa đi vừa ngã, cười nói: "Tiểu Mộng Tâm đi chậm chút, còn nhỏ như vậy giành tới xem tân nương tử gì chứ."

    Tiểu Mộng Tâm mới hai tuổi vừa chảy nước miếng vừa nói: "Mộng Tâm theo các ca ca tới xem tân nương tử, xem tân nương tử, tam thúc thúc, tân nương tử ở đâu?"

    Cổ Hạo Viễn đưa tay ôm lấy Cổ Mộng Tâm nói: "Gọi cha."

    "Cha, xem tân nương tử." Tiểu Mộng Tâm vặn vẹo cơ thể bé nhỏ nhìn tứ phía.

    "Người chính là tân nương tử sao?" Mộng Tầm đứa lớn nhất trong đám trẻ chạy tới ngẩng đầu nhìn Điệp Y hỏi.

    Cổ Hạo Vũ mười tuổi đứng bên cạnh Điệp Y cao giọng nói: "Tiểu điệt tử gọi thẩm tử, người là thê tử của tiểu thúc, không được phép không lớn không nhỏ."

    Cổ Mộng Tầm tám tuổi tuy tuổi còn nhỏ nhưng rõ ràng là phong thái của người lớn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đối diện Điệp Y, đôi mắt đen nhánh sau khi đánh giá Điệp Y trên dưới một lượt, đột nhiên lên trước tách Hạo Vũ và Hạo Vân ra kéo lấy tay Điệp Y, giật giật y phục Điệp Y, dùng sức kéo Điệp Y cúi xuống. Điệp Y lạnh lùng nhìn tiểu hài này, nửa buổi trời chậm rãi ngồi xuống.

    Mộng Tầm đợi Điệp Y ngồi xuống xong, đưa tay ôm lấy cánh tay Điệp Y, sáp mặt tới hôn lên mặt Điệp Y một cái, Điệp Y mặt không biểu tình nhìn nó, sau đó Mộng Tầm ôm chặt cánh tay Điệp Y nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ đừng gả cho tiểu thúc, đợi Mộng Tầm lớn lên, Mộng Tầm sẽ cưới mỹ nhân tỷ tỷ."

    Người trong phòng lớn lập tức ồn ào, Cổ Hạo Ảnh nhịn không được cười nói: "Đại ca, nhi tử của người tranh thê tử với lão lục, ha ha, tiểu Mộng Tầm của chúng ta có tiền đồ, có tiền đồ."

    Tiểu Mộng Tâm thấy Điệp Y liền vội vàng vùng khỏi từ trong vòng ôm của Cổ Hạo Viễn, lảo đảo bổ nhào vào lòng Điệp Y, ôm Điệp Y hôn một cái, miệng đầy mùi sữa nói: "Ta cũng muốn cưới mỹ nhân tỷ tỷ." Điệp Y nhìn tiểu hài được tạc ra từ bột mài ra từ ngọc này, trên mặt tuy không có biểu tình gì, nhưng cũng đưa tay ôm lấy tiểu Mộng Tâm.

    Đại tẩu Hoa Cẩn bật cười thành tiếng nói: "Cảm tình này thật tốt, lục đệ, ngươi có đối thủ rồi."

    Tam tẩu Bạch Thiên ha ha cười lớn nói: "Điệp Y của chúng ta già trẻ đều thích a, lão lục, ha ha." Những người khác đều cười nghiêng ngả, trong phòng lớn một đám thân thích bàng hệ, người hầu, ai nấy đều che miệng cười không ngớt, Phương Lưu Vân ngồi ở phía trên sớm đã cười ngã ghế, có thể thấy một mảng mị lực của Điệp Y.

    Cổ Hạo Nhiên liền nổi giận không ít, ngươi nói Điệp Y có lòng câu dẫn, còn có thể chỉ trích chỉ trích, nhưng không nói câu nào đã câu dẫn thành công hai người, cái này phải tính làm sao? Cổ Hạo Nhiên giận nhất chính là điểm này, mình mới là người được nhiều người yêu thích nhất trong phủ này, lần nào trở về đám nhóc này không phải đều tới tìm hắn trước sao, bây giờ lại ngang nhiên tranh thê tử với hắn, quả thực không thể nhịn được.

    "Qua kia chơi, qua kia chơi, con nít con nôi, đợi ngươi lớn lên, nàng ta đã trở thành hoa vàng hôm qua rồi, ngươi còn cưới cái rắm, qua kia tìm cha ngươi, đại ca, nhị ca đem nhi tử các người đi đi."

    Mộng Tầm ngay lập tức nhìn Cổ Hạo Nhiên chằm chằm nói: "Hoa vàng hôm qua ta cũng cưới, ta chính là muốn cưới mỹ nhân tỷ tỷ." Nói xong quay đầu lại nhìn Điệp Y nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ đừng gả cho tiểu thúc, thúc ấy ngoài việc lớn lên dễ nhìn ra, không có điểm nào tốt cả, vả lại người còn rất phong lưu, bên ngoài có cả đống nhân tình, thúc ấy sẽ không đối xử tốt với mỹ nhân tỷ tỷ đâu, Mộng Tầm thì không giống, Mộng Tầm nhất định chỉ tốt với một mình mỹ nhân tỷ tỷ thôi, huống hồ Mộng Tầm đã hôn mỹ nhân tỷ tỷ, cha nói rồi, như vậy đã được tính là khinh bạc nữ nhân người ta, nhất định phải có trách nhiệm với nàng ấy, mỹ nhân tỷ tỷ, Mộng Tầm sẽ có trách nhiệm với tỷ, tỷ yên tâm."

    Lời này vừa nói ra khắp phòng đều ồ lên cười, tam tẩu Bạch Thiên cười tới cả người ngã lên người Cổ Hạo Danh, hai người ôm nhau cười không thấy mắt mũi đâu, nhị tẩu Thanh Nhu kéo lấy tay Cổ Hạo Viễn, chỉ đại tẩu Hoa Cẩn cười không ngớt nói: "Đại ca, đại tẩu, dạy không sai a." Cổ Hạo Viễn luôn không có biểu tình gì, cũng cười gật đầu nói: "Dạy thấu triệt, có trách nhiệm, có trách nhiệm."

    Bing bing, lão ngũ Cổ Hạo Ảnh liên tục đập lên bàn trà, cười ra nước mắt nói: "Ngoài dễ nhìn ra không có điểm gì tốt, lão lục, ngươi cũng có hôm nay, ha ha ha ha."

    Tứ tẩu Tô Mẫn kéo tay ngũ tẩu Linh Tịnh, hai người đối đầu vào nhau cười không thẳng người lên được, Cổ Hạo Thanh nghiêm túc nhất cũng sờ lên mặt cười nói: "Có một đống nhân tình, đại ca, cái này người cũng dạy? Không tệ, không tệ, anh hùng xuất thiếu niên, đại ca, mạnh."

    Lão đại Cổ Hạo Dương và Hoa Cẩn chỉ biết nhìn nhau, khóc cười không xong nhìn vẻ mặt kiên định của Cổ Mộng Tầm, Cổ Hạo Nhiên rõ ràng là đi tới cực hạn, nộ khí xung thiên hướng tới Cổ Hạo Dương lớn tiếng nói: "Một đống nhân tình? Sao ta không biết ta có cả đống nhân tình chứ? Đại ca, hôm nay người phải nói rõ ràng cho ta."

    Cổ Hạo Dương sờ sờ mũi cười xán lạn hai tiếng hướng tới Mộng Tầm lớn giọng nói: "Những lời này ngươi từ đâu nghe được? Ta nhớ chưa từng dạy ngươi những điều này."

    Mộng Tầm khiêu khích nhìn Cổ Hạo Nhiên khuôn mặt sắc lạnh nói: "Là ngũ thúc nói, ngũ thúc nói tiểu thúc có bộ dáng như vậy, bên ngoài không biết có bao nhiêu nữ tử thần hồn điên đảo, lần này tiểu thúc cưới thê tử về nhà, không biết có bao nhiêu nhân tình không thiết ăn uống nữa, đứt từng đoạn ruột."

    Cổ Hạo Nhiên vừa nghe xong lập tức xoay người khuôn mặt âm hàn bức tới Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Ảnh không ngờ tìm ra hắn cầm đầu, vội vàng nhảy dựng lên chạy tới nấp sau lưng lão tứ nói: "Việc này không liên quan tới ta, ta không có nói cho Mộng Tầm nghe, tiểu Mộng Tầm hãm hại ta. Lại nói, ta nói tương hảo ở đây là người khác tương tư ngươi mà, không phải là loại tương hảo như các ngươi hiểu đâu, lão lục nhà ta thông minh tuyệt đỉnh, giao thái phong lưu, nhân trung long phụng, nhãn quang càng kén chọn không giống bình thường, thiên hạ này có thể xứng với ngươi chỉ có lục đệ muội Điệp Y đây, cho nên, lão lục à, những lời này chỉ là nói đùa thôi, nói đùa thôi."

    Cổ Hạo Nhiên thấy Cổ Hạo Thanh kéo mình lại không cho đi tìm Cổ Hạo Ảnh tính sổ, lập tức giận dữ gào lên: "Huynh hãy chờ đấy, sau này ta sẽ thu thập huynh" Nói xong, xoay người đi tới Mộng Tầm.

    Còn tiếp
     
    Jennyphuongdu13Nguyennguyen219121 thích bài này.
  6. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Chương 15: Ngươi là của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộng Tầm thấy Cổ Hạo Nhiên khí thế hung hãn đi tới, vội đứng trước người Điệp Y dang hai tay ra cản Cổ Hạo Nhiên, trừng mắt nói: "Không được phép bắt nạt mỹ nhân tỷ tỷ, mỹ nhân tỷ tỷ là của ta."

    Cổ Hạo Nhiên sắc mặt khó coi một tay nắm lấy dây áo Mộng Tầm đưa lên, nhìn thẳng Mộng Tầm nói từng chữ từng câu một: "Nếu xét về trách nhiệm ngươi không bằng rồi, ôm; ta cũng từng ôm qua, hôn; ta cũng từng hôn qua, ngươi đã đến sau rồi, bây giờ nàng ấy là thê tử ta, nàng ấy là của ta, ngươi kiếp này đừng mơ nghĩ tới." Nói xong trực tiếp nhấc bổng Mộng Tầm đi lên hai bước, vứt vào lòng Cổ Hạo Dương.

    "Khụ khụ, ta nói Hạo Nhiên à, chuyện phòng the của hai người đừng nói ở đây, Điệp Y là thê tử ngươi, cái này bọn ta ai cũng biết, ngươi muốn thế nào là việc của ngươi, ở đây là trốn công cộng, chú ý đừng dạy hư tiểu hài tử" Ngồi ở trên Phương Lưu Vân vẻ nghiêm trang nhìn Cổ Hạo Nhiên.

    Lúc đầu mọi người đang quây quần náo nhiệt, vừa nghe lời này liền yên tĩnh lại, nửa buổi trời không biết ai nhịn không được bật cười thành tiếng, tiếp đó là một tràng cười không ngừng, sau khi nhất thời mau miệng nói ra Cổ Hạo Nhiên mới cảm thấy không thỏa đáng, lập tức ngượng nghịu đứng chính giữa phòng lớn, không nhịn được đỏ mặt.

    Điệp Y như không có việc gì ôm tiểu Mộng Tâm đứng dậy, tiểu hài tử bé thế này ôm thật mềm mại, phá đi thói quen không thích người khác tới gần của Điệp Y.

    Người trong phòng lớn sợ Điệp Y ngại, đều gắng nhịn không dám cười thành tiếng, lúc này Cổ Hạo Vũ mười tuổi bước lên trước kéo lấy góc áo của Điệp Y nói: "Tiểu tẩu tử, tiểu ca với dung mạo này thật sự có chút không đáng tin, huynh ấy nói tẩu là của huynh ấy, vậy huynh ấy cũng là của tẩu, nếu tiểu ca làm ra chuyện gì có lỗi với tẩu, tẩu nhất định không được mềm tay, phải hung hăn đàn áp huynh ấy mới được."

    Cổ Hạo Nhiên đang cảm thấy ngại ngùng, vừa nghe Cổ Hạo Vũ ở trước mặt nhiều người như vậy nói hắn không đáng tin, lập tức lại nổi cơn thịnh nộ, xoay người hướng tới Cổ Hạo Vũ lớn tiếng nói: "Nàng ấy là của ta thì chính là của ta, không cần biết ta có đáng tin hay không nàng ấy cũng là của ta, nha đầu nhà ngươi hôm nay làm phản."

    Điệp Y đưa mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên nhẹ chau mày cúi xuống lầm bầm: "Hắn là của ta?"

    Cổ Hạo Vân luôn đứng một bên xem trò vui cười nói: "Đúng vậy, tiểu ca đã nói tẩu là của huynh ấy, không cần biết huynh ấy có đáng tin không tẩu cũng là của huynh ấy, vậy ngược lại, huynh ấy có đáng tin hay không đều là của tẩu, tiểu tẩu tử, người hôm nay mới vào cửa, tiểu ca đã dám nói lời này, sau này tiểu ca còn không trèo lên đầu tẩu, tiểu tẩu tử, người sau này phải quản tiểu ca mới được."

    Điệp Y nhìn khuôn mặt biến sắc của Cổ Hạo Nhiên, của ta, hay cho hai chữ này, đã là đồ của mình, vậy mình không khách khí rồi, đồ của mình tốt nhất vẫn là do mình dạy dỗ, mượn tay kẻ khác không phải là tác phong của mình, ở nơi xa lạ này có thứ thuộc về mình, cảm giác không tệ.

    Cổ Hạo Nhiên thấy ánh mắt Điệp Y nhìn hắn không ngừng biến ảo, giống như đang nhắm vật săn, ánh mắt đó lần đầu tiên bắt đầu xem trọng mình, đánh giá mình, nhưng lại không phải là ánh mắt nhìn chồng, đó là ánh mắt nhìn một vật phẩm chuyên thuộc, sau khi xoi mói đánh giá xong cảm thấy không tệ, bất giác âm thầm sởn tóc gáy, cảm giác đằng sau một cơn gió lạnh đang thổi tới.

    Ngưng thần lại Cổ Hạo Nhiên bước tới Điệp Y tức giận nhìn ba tiểu nha đầu nói: "Tiền tiêu vặt của ba ngươi toàn bộ bị khấu sạch, sau này đừng mong lấy một đồng từ chỗ của ta."

    Cổ Hạo Vũ đang kêu ủy khuất, lúc này Phương Lưu Vân mở miệng nói: "Tiểu Vân, tiểu Vũ đừng làm loạn, nhìn xem bọn con nói những lời gì, quan tâm tiểu tẩu tử ngươi cũng không được hạ thấp tiểu ca các ngươi, tiểu ca các ngươi thường ngày là người thế nào các ngươi còn không rõ? Không được đổi trắng thay đen." Tiểu Vũ còn chưa hiểu chuyện, nhưng Tiểu Vân mười sáu tuổi thì hiểu chuyện chút rồi, lời vừa rồi chẳng qua là cùng lúc quan tâm tiểu tẩu tử, càng để tâm tiểu ca, càng lấy tiểu ca ra nói, tiểu tẩu tử có thể sẽ càng chú ý, chưa từng nghĩ qua trở mặt sẽ thế nào, lúc này đã được mẹ nhắc nhở, lập tức ngậm miệng không dám nói nữa.

    Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên sắc mặt khó coi đang đứng trước mặt, một tay ôm tiểu Mộng Tâm, một tay đưa về phía Cổ Hạo Nhiên, người trong phòng lớn thấy những lời này đã nói qua rồi, lúc này thấy Điệp Y đưa tay ra, bất giác đều im lặng chú ý nhìn.

    Cổ Hạo Nhiên vừa thấy động tác của ĐiệpY, lập tức nhớ tới chiêu đem hắn vứt xuống sông lúc đầu, bất giác thận trọng nhìn Điệp Y nói: "Nàng làm gì vậy?"

    Điệp Y nhạt giọng nói: "Đưa tay của ngươi cho ta."

    Cổ Hạo Nhiên có chút không chắc chắn nhìn Điệp Y, sau đó từ từ đưa tay ra, xem xem Điệp Y rốt cuộc có mục đích gì. Điệp Y nắm chặt tay Cổ Hạo Nhiên, nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Ngươi nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi ngươi là của ta."

    Cổ Hạo Nhiên trước là ngẩn ra, căng thẳng có chút đỏ mặt, theo đó mặt sắc lạnh nói: "Ta lúc nào nói ta là của nàng? Nàng là nữ nhân đương nhiên thuộc về nam nhân, làm gì có nam nhân thuộc về nữ nhân." Nói xong liền muốn vùng khỏi tay Điệp Y.

    Tay Điệp Y dùng sức siết chặt Cổ Hạo Nhiên không buông, chậm rãi nói: "Ngươi tuyên bố ta là của ngươi, vậy ngươi chính là của ta, ngươi nếu dám khiêu khích ta, ngươi cứ thử xem."

    Cổ Hạo Nhiên không thoát khỏi tay Điệp Y, đang nghe lời Điệp Y nói, ánh mắt mãnh liệt chợt thoáng qua, lập tức cổ tay lật ngược lại nắm chặt tay Điệp Y, soạt cái kéo Điệp Y, nhìn thẳng Điệp Y nửa buổi trời nghiến chặt răng trầm giọng nói: "Được thôi, ta đợi xem nàng rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, khiêu khích ta, nàng cũng thử xem."

    Giữa hai người hoa lửa bắn tung tóe, là người đều biết giữa hai người này không đơn giản chỉ là thê tử và trượng phu, trái với sự kinh ngạc của ba nha đầu Cổ Hạo Vân và đám thân thích, đôi phu thê ngồi trên cao ở chính giữa phòng, và năm đôi phu thê ngồi ở phía dưới, biểu hiện đều dường như ngoài ý muốn, trên mặt ai nấy đều mang theo nụ cười nhàn nhã ngồi một bên, hoàn toàn là bộ dáng xem kịch hay.

    "Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi, có gì ăn xong rồi nói, đây là lần đầu tiên Điệp Y cùng chúng ta dùng cơm, tới đây, Điệp Y, mẹ dẫn con đi." Phương Lưu Vân khẽ cười phá đi sự tĩnh lặng trong phòng lớn, đứng dậy kéo Điệp Y đi tới phòng ăn.

    Cổ gia người đông, lúc dùng cơm không nhất định đều phải tụ tập lại ở nhà ăn, chẳng qua hôm nay tụ tập đông đủ, nếu phòng ăn lớn ngồi không hết, con trai và cha mẹ ngồi một bàn, mấy con dâu và con gái một bàn, cháu ngồi một bàn, còn lại phía sau là biểu thân, điệt nhi điệt nữ, tiếp nữa là đại quản gia có thân phận ngồi mấy bàn, tất cả hết khoảng mười bàn, may mà có cấp bậc trước sau, cùng cấp bậc Cổ Hạo Nhiên ngồi hai bàn ở vị trí trên cùng, cách mọi người một bức rèm, che hết người ở bên trong.

    Đại tẩu Hoa Cẩn đang muốn gọi Điệp Y ngồi cạnh mình, thì nghe Phương Lưu Vân cười nói: "Điệp Y là nàng dâu mới, hôm nay ngồi cùng bàn với bọn ta, tới đây Điệp Y, ngồi cạnh ta." Nói xong kéo tay Điệp Y ngồi xuống, Cổ Hạo Nhiên và mọi người cũng vội vàng ngồi xuống, bên cạnh Cổ Chấn là Cổ Hạo Dương, ngồi theo thứ tự ngược kim đồng hồ.

    Tam tẩu Bạch Thiên bật cười thành tiếng nói: "Mẹ, Điệp Y mới tới, người đừng dọa nàng, con thấy vẫn là để nàng ngồi cùng bàn với bọn con vậy."

    Phương Lưu Vân hì hì cười nói: "Nói chung sớm muộn cũng phải quen vậy thì từ bây giờ bắt đầu vậy." Điệp Y lắng tai nghe hai người họ nói chuyện, nhìn lướt qua ánh mắt mấy nàng dâu đang xem kịch hay, trong lòng tự đề cao cảnh giác, khí vận lãnh khốc trên người trong vô hình tản phát ra ngoài, Phương Lưu Vân có chút ngẩn ra, tuy lần đầu gặp mặt đã biết Điệp Y nàng không thích gần người, nhưng mà nghĩ lại cũng là ở trên núi quá lâu, tính cách được nuôi dưỡng không quen giao lưu với người khác, khí vận tuy lãnh đạm nhưng không làm người ta khiếp sợ, lúc này vô hình trung làm người ta cảm thấy áp chế, đây là cảm giác áp bức đặc biệt hơn người, Phương Lưu Vân bất giác kinh ngạc.

    Còn tiếp
     
    Jennyphuongdu13Nguyennguyen219121 thích bài này.
  7. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Chương 16: Làm trâu làm ngựa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điệp Y chỉ là tự đề cao cảnh giác, cho nên ngoài Phương Lưu Vân gần nàng nhất cảm thấy có chút dị thường ra, những người khác đều không cảm thấy được, lúc này vừa hay đang rảnh rỗi nhìn Cổ Hạo Nhiên.

    Điệp Y thấy mọi người tựa tiếu phi tiếu nhìn Cổ Hạo Nhiên, bất giác hơi hơi quay đầu lại xem, chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt lãnh khốc vừa xắn tay áo, vừa giận dữ nói: "Tới thì tới, ai sợ ai."

    Phương Lưu Vân cười hờ hờ vỗ tay: "Dọn thức ăn lên." Lập tức mấy chục người như nước chảy đem thức ăn tới, ước chừng bày đầy trên bàn, Điệp Y vừa nhìn toàn bộ đều là những thức ăn nhìn không ra diện mạo ban đầu, ngửi mùi thơm thấy cũng được.

    Phương Lưu Vân nhìn Cổ Hạo Nhiên người con thứ sáu đã nghiêm túc chờ đợi, nhẹ giọng cười nói: "Ăn cơm thôi." Nói xong quay đầu lại nhìn Điệp Y nói: "Thích ăn gì thì cứ thoải mái chọn, không cần câu thúc." Vừa nói vừa đưa đũa gắp một đống thức ăn thái sợi không biết tên gì bỏ vào trong chén Điệp Y.

    Điệp Y khẽ gật đầu thử một miếng, mùi vị không tệ, trong mắt lại nhìn thấy toàn bộ người trên bàn ăn trừ Cổ Chấn và Phương Lưu Vân với mình ra, sáu người còn lại không ai động tay, bất giác liếc mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, thấy đôi mắt Cổ Hạo Nhiên nhìn chằm vào thức ăn trên bàn, tay cầm đũa nhìn chăm chăm lại không động tay, năm người khác cũng cùng một bộ dáng.

    Phương Lưu Vân thấy Điệp Y nhìn mấy người họ một cái, bất giác cười hờ hờ nói: "Bọn họ muốn ăn thì tự mình đi giành lấy, giành được coi như là qua ải, giành không được thì bị phạt, trước đây Hạo Nhiên đều thắng lớn, hôm nay nhìn năm tiểu tử đó chắc là muốn trừng trị Hạo Nhiên rồi, hầy hầy, Điệp Y chúng ta ngồi một bên xem náo nhiệt." Điệp Y ngẩng đầu nhìn mọi người một cái, trò này trước đây chơi nhiều rồi, nhưng mà sự trừng phạt của việc thua là không thấy mặt trời ngày hôm sau.

    Phương Lưu Vân vừa dứt lời, Cổ Hạo Nhiên di chuyển đũa như gió giành lấy thức ăn trên bàn, ngồi bên trái hắn Cổ Hạo Ảnh tay phải vừa đưa xuống gạt đũa Cổ Hạo Nhiên ra, Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh giành nhau bạt mạng, liên tục thay đổi phương hướng ra tay với các món khác, nhưng mà nửa chừng đều bị một đôi đũa khác giành lấy trước.

    "Tiểu lục, xem ra công phu của ngươi thật không có gì tiến bộ a, bộ môn của trẻ con này cũng không qua được, tiểu lục, ta thấy năm nay tơ tằm trên tay ta ở phương nam còn chưa có cơ sở gì, thua rồi thì đi tạo chỗ đứng cho ta." Cổ Hạo Dương khuôn mặt mỉm cười đưa đũa ra, cướp lại miếng thịt gà Cổ Hạo Nhiên đang giành trên tay.

    "Đại ca, đừng lấy lời của ta nói lại với ta, thua hay là thắng giờ kết luận quá sớm." Cổ Hạo Nhiên mặt nhăn nhó phản bác lại yêu cầu của Cổ Hạo Dương.

    "Tiểu lục, thua rồi thì giúp ta lo liệu sinh ý của tiền trang một tháng." Cổ Hạo Viễn lãnh khốc lãnh khốc vừa ăn thức ăn, vừa mau chóng hất đũa Cổ Hạo Nhiên ra.

    "Lục đệ à, tam ca thương ngươi, tửu lầu trên tay ta ngươi tới đó lo liệu nửa tháng được rồi." Cổ Hạo Danh cười hì hì giành gắp lại rau xanh Cổ Hạo Nhiên.

    "Tứ ca cũng không có yêu cầu gì, tới làm trước cho ta hai mươi ngày môi khoáng là được rồi." Cổ Hạo Thanh nói thật là vân đạm phong khinh, tới vùng hoang vu đi khai môi khoáng trước, chiêu thức thiệt cho hắn như vậy cũng nghĩ ra, Cổ Hạo Nhiên mặt sắt lạnh không cãi lại một tiếng.

    "Lão lục, ngũ ca thật không có điều kiện gì, công việc trên tay ta có thể lo liệu được, chỉ là cảm thấy chiếc giường đen không tốt bằng chiếc giường hồng mộc ngàn năm của ngươi, chúng ta đổi lại." Cổ Hạo Ảnh vừa cho Cổ Hạo Nhiên một cái mỉm cười mê người, vừa gạt đũa Cổ Hạo Nhiên lần nữa.

    Cổ Hạo Nhiên lập tức nổi giận: "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, chiếc giường đó của ta cả Thánh Thiên vương triều này chỉ có một cái, muốn có nó không có cửa đâu."

    Phương Lưu Vân lúc này hì hì cười nói: "Chịu cược thì phải chịu thua, đây là quy tắc của nhà này, Hạo Nhiên à, ngươi nếu không cố gắng thức ăn trên bàn này đều ăn hết rồi, ngươi cứ đợi làm trâu làm ngựa vậy, ồ, đúng rồi, ta muốn thuyền lầu của ngươi, thuyền đó với ta mà nói thật xinh đẹp."

    Cổ Hạo Nhiên nghe Phương Lưu Vân nói, tức tới méo mũi, không một tiếng kháng cự vùi đầu hướng trên bàn tiến công, đành chịu công phu của hắn vốn là yếu nhất trong đám huynh đệ, lúc này năm người liên thủ đối phó một người, nếu nói về phương diện khác, hắn hoàn toàn không để vào mắt, tự mình có bản lĩnh ứng phó, nhưng công phu ăn nói chỉ có thể đứng qua một bên.

    Điệp Y vừa ăn vừa nhìn, thức ăn trên bàn đang nhanh chóng ít đi, bàn bên cạnh Hoa Cẩn và mọi người, sớm đã xem nửa ngày kịch vui, cả đám cười khúc khích. Điệp Y nghe được từ bọn họ, trước đây bọn người Cổ Hạo Dương đều bị Cổ Hạo Nhiên chỉnh qua, giúp hắn không ít việc, nhưng quy định trước khi thành thân mọi người không thể liên thủ đối phó, cho nên lần nào Cổ Hạo Nhiên cũng thoát được, lần này mấy vị ca ca toàn lực dốc sức, Cổ Hạo Nhiên lần này xem ra là chạy trời không khỏi nắng.

    Điệp Y nhìn nhìn đột nhiên mở miệng nói: "Không được phép giúp sao?"

    Phương Lưu Vân ngẩn ra sau đó cười nói: "Con muốn giúp sao? Quy định không có nói không được giúp, nhưng con cho rằng có thể giành chút thứ gì từ trong năm cánh tay đó không? Tứ tẩu Tô Mẫn của con biết công phu, năm đó muốn giúp Hạo Thanh đều không thành công, huống hồ con lại không biết công phu." lúc đầu thấy Điệp Y không kinh ngạc, cũng không thèm để tâm, như người ngoài xem kịch vậy, còn tưởng rằng quan hệ giữa Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên quả thật không tốt, bây giờ xem ra còn sớm để kết luận.

    Điệp Y nhìn Phương Lưu Vân nhưng không nói gì, quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên đang cố gắng phấn đấu, mấy người trên bàn đương nhiên nghe được đối thoại của Điệp Y và Phương Lưu Vân, bất giác phân tán một nửa lực chú ý xem Điệp Y, Điệp Y cũng không động tay chỉ là nhìn trên bàn, mà Cổ Hạo Nhiên cũng không thèm để ý tới Điệp Y, cứ cố gắng phấn đấu hoàn thành mục tiêu.

    Mắt thấy thức ăn trên bàn đều bị phân sạch rồi, Điệp Y vẫn như cũ bất động như núi ngồi ở đó, Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Viễn đưa mắt nhìn nhau, nhướng nhướng mày, Cổ Hạo Nhiên mặt xị xuống động tác trên tay ngày càng nhanh, chỉ là vẫn như cũ không thoát khỏi tầng tầng lớp lớp lưới đũa.

    Nửa buổi trời Điệp Y bỏ đũa trong tay xuống, chậm rãi đưa tay cầm lên một đĩa quả khô, Phương Lưu Vân bất giác nói: "Phải là Hạo Nhiên giành được mới tính, nếu con bỏ vào chén hắn cũng không được."

    Điệp Y cúi đầu lạnh lùng nói: "Con có nói là giúp hắn sao?" Nghe lời này, người trên bàn đều kinh ngạc, cứ ngẩn ra, chiếc đĩa trong tay Điệp Y đột nhiên úp xuống, liền ném tới đối diện Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Viễn, hai quả khô trong đĩa lập tức bay tới hai người, Cổ Hạo Dương vội vàng trở tay chụp lấy chiếc đĩa, nhân tiện chụp luôn một quả trong đó, Cổ Hạo Viễn cùng lúc cũng đưa đũa gáp lấy quả khô.

    Cổ Hạo Nhiên là người thấu hiểu tâm tình, vừa thấy vậy cũng không giành thức ăn nữa, đũa trong tay liên tục bay nhảy, nhất thời rau xanh, cá thịt đều bay tới ba người khác, lúc Cổ Hạo Danh, Cổ Hạo Thanh, Cổ Hạo Ảnh lách người tránh, Cổ Hạo Nhiên đã một đũa giành lấy một đống rau, bỏ vào miệng ăn vẻ mặt tươi cười.

    Năm người Cổ Hạo Dương trên đũa ai nấy đều gắp thức ăn, nhìn nhau nửa buổi trời sau đó thấy khuôn mặt đắc ý của Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Danh nửa cười nửa tức giận nói: "Ngươi đắc ý cái gì, nếu không phải Điệp Y giúp ngươi, ngươi sớm đã bị đuổi đi đào than rồi."

    Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng nói: "Nhưng đệ đâu cần nàng ấy giúp."

    Điệp Y cũng cùng lúc lạnh lùng nói: "Người của ta chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho ta."

    Cổ Hạo Nhiên vừa nghe vậy lập tức nhảy dựng lên quay người lại, tức giận nhìn Điệp Y nói: "Ngươi đừng mơ". Điệp Y lạnh lùng nhìn hắn một cái cũng không nói gì, Cổ Hạo Nhiên thấy mấy huynh đệ ngồi cùng bàn nét mặt nhìn hắn khó hiểu, bất giác tức giận nói: "Vậy chúng ta xem ai làm trâu làm ngựa cho ai."

    Còn tiếp
     
    Jennyphuongdu13Nguyennguyen219121 thích bài này.
  8. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Chương 17: Minh đấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điệp Y lười trả lời hắn, trên bàn lập tức yên tĩnh lại, Cổ Hạo Dương vội vàng nói: "Không có lương tâm, aizz, trước đây sao ta không nghĩ ra chiêu này nhỉ? Uổng cho tiểu tử ngươi đắc ý nhiều năm như vậy."

    Cổ Hạo Thanh bỏ đũa trong tay xuống nói: "Trước đây có một lão lục đã đủ làm người ta đau đầu rồi, bây giờ còn có một Điệp Y, hai người này phối thành một đôi, sau này thiên hạ còn của chúng ta không?" Nói xong cố ý thở dài.

    Cổ Hạo Nhiên càng nghĩ càng tức, ở trước mặt nhiều người như vậy nói cái gì chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho nàng ta, đem thể diện Cổ Hạo Nhiên hắn để ở đâu? Mấy huynh đệ còn nhân cơ hội hùa theo, hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, sau khi sắc mặt thay đổi mấy lần từ đỏ vàng lam xanh, soạt một cái đứng dậy trầm giọng nói: "Ăn no rồi, ta còn có việc." Nói xong xoay người đầu cũng không ngoảnh lại xông ra ngoài.

    Người trong phòng lập tức đều yên tĩnh lại, Phương Lưu Vân vội vàng kéo lấy tay Điệp Y giọng ôn tồn nói: "Điệp Y, Hạo Nhiên tính tình còn trẻ con, con đừng tức giận." Một mặt dùng ánh mắt cho người đuổi theo Cổ Hạo Nhiên trở về.

    Điệp Y mặt không biểu tình nói: "Ta không tức giận." Ánh mắt Cổ Hạo Nhiên vừa nãy nhìn qua đây, trên mặt nộ khí xung thiên, nhưng khí tức trên người lại rất bình tĩnh, khác xa so với biểu hiện bên ngoài của hắn, bên ngoài đây rõ ràng là tức tới hồ đồ làm ra trò giận dỗi trẻ con, bên trong hắn có dự tính gì thì không biết, Điệp Y luôn tin vào cảm giác của mình, trực giác của sát thủ là rất nhạy bén cũng rất chuẩn xác.

    Phương Lưu Vân mỉm cười nói: "Không giận thì tốt, Điệp Y, Hạo Nhiên tính tình đắc trí cũng được nuôi dưỡng từ nhỏ rồi, mọi người đối với nó cũng không có cách nào, bây giờ con tới rồi, lại còn là người áp chế được nó, mẹ đem Hạo Nhiên giao cho con, con rèn luyện tính cách nó một chút, Hạo Nhiên có con quản thúc mẹ cũng yên tâm."

    Điệp Y ngước nhìn Phương Lưu Vân một cái, cảm giác được lời này của Phương Lưu Vân là thật lòng, trầm mặc một lúc nói: "Người của con con tự nhiên sẽ quản." Nói xong cũng đứng dậy rời khỏi đó, để lại người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, nửa buổi trời Cổ Hạo Viễn lạnh giọng nói: "Có ý tứ" Phương Lưu Vân cũng cười hờ hờ nói: "Trời sinh một vật giáng một vật, chỉ không biết là tương sinh tương khắc, hay là một bên ngã?"

    Lại nói Điệp Y sau khi về tới Dạng Cư nơi Cổ Hạo Nhiên sống, Phong liền tới nghênh đón nói: "Thiếu phu nhân, từ hôm nay trở đi mọi việc của Dạng Cư này phải cần thiếu phu nhân lo liệu rồi, đây là các khoản mục chi tiết, thiếu phu nhân có phải là nên xem qua trước?"

    Điệp Y nhìn sổ sách trong tay Phong và bàn tính trong tay Liễu, thì ra trong Cổ phủ này nam tử thành thân ai nấy đều có nơi ở, tuy cùng ở trong Cổ phủ rộng lớn này, nhưng mà mỗi chỗ ở nhỏ đều tự có kim khố của mình, lo liệu buôn bán và đối ngoại riêng, toàn bộ đều do mình xử lý, vì vậy thành mỗi một mạch, mới có chuyện Cổ Hạo Nhiên muốn cho ba vị muội muội tiền tiêu vặt, cũng không cần Cổ Chấn đồng ý.

    Điệp Y nhìn bàn tính đầu muốn nổ tung, dụng cụ quá cổ a, ngay cả máy tính còn không dùng được, còn nói dùng cái gì mà bàn tính, lại nói Điệp Y từ trước đến nay không có khái niệm gì đối với con số, trước đây mỗi lần làm nhiệm vụ cần giá cả thế nào, thì ra giá rõ ràng, chỉ cần thấy trên tài khoản nhiều hơn mấy số không là được, cứ cho là ngồi ở vị trí thứ hai trong tổ chức, biết được cũng là thủ đoạn giết người, ai biết lo liệu những chuyện lặt vặt trong gia đình chứ.

    "Trước đây do ai lo liệu, bây giờ theo như cũ, ta chỉ cần biết quá trình và kết quả, chi tiết các ngươi tự làm" Phong và Liễu nhìn Điệp Y nghiêm túc, đều hiểu rõ gật đầu, sau đó chậm rãi nói rõ từng mục từng mục cho Điệp Y nghe.

    Các chị em bạn dâu khác cũng biết ngày hôm sau làm con dâu Cổ gia, liền phải tiếp quản sự vụ của chồng mình, cho nên cũng không tới trau dồi tình cảm với Điệp Y, đợi tới trời gần tối, bên nhà chính mới tới truyền cơm, Điệp Y sớm đã chán với việc Phong hồi báo các loại sự vụ lung tung, cái gì mà thân thích này chi tiêu nọ, tuy đã rút gọn lại rút gọn, nhưng vẫn làm Điệp Y quen với chuyện sinh sát hết sức đau đầu, đương nhiên là trực tiếp ném cho Phong đi quản lý, còn phân phó không có việc gì lớn thì đừng tới tìm nàng.

    Người trong nhà chính đều đã tụ tập, duy chỉ thiếu một mình Cổ Hạo Nhiên, Phương Lưu Vân kéo Điệp Y và mấy tẩu tử cùng nhau nói chuyện phiếm, Điệp Y lại cảm thấy mới mẻ chưa nghe qua, lại cảm thấy ồn ào làm người ta chán ghét, may mà không lâu sau thấy Băng Kỳ người hôm qua tới đón Cổ Hạo Nhiên tới.

    Phương Lưu Vân lập tức nói: "Hạo Nhiên đâu?'

    Băng Kỳ nhìn Điệp Y một cái sau đó nói:" Lục thiếu gia đang ở Y Thúy Lan. "Lời này vừa nói ra người trong phòng lập tức đều im lặng, không khí đột nhiên trở nên quỷ dị.

    Cổ Chấn người luôn không nói chuyện liền chau mày bình đạm nói:" Bắt nó về cho ta "Nói tuy bình thường, nhưng trộn lẫn uy tín không thể kháng lại được.

    Băng Kỳ nhìn Cổ Chấn một cái cung kính đáp:" Lục thiếu gia không muốn về, nói hoa khôi tối nay, người muốn mua. "Sau đó một tràng tiếng nín thở, người trong phòng lớn đều thay đổi sắc mặt.

    Cổ Hạo Dương đứng dậy nói:" Cha, hơn nửa là do người hầu truyền bậy, con đi tìm tiểu lục về. "Nói xong liền đi ra khỏi phòng, Cổ Hạo Danh cũng nói;" Cha, con cũng đi, lão lục này cũng quá sa đọa rồi "Nói xong vội vàng theo Cổ Hạo Dương đi ra ngoài.

    " Đứng lại. "Một thanh âm thanh lạnh trong phòng lớn đột nhiên vang lên, Điệp Y ôm tiểu Mộng Tâm lạnh lùng mở miệng, uy nghiêm trong lời nói thực không thua Cổ Chấn.

    Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Danh ý thức được liền dừng cước bộ, quay đầu lại mới phát hiện vừa rồi là Điệp Y lên tiếng, lập tức nhìn nhau trong ánh mắt là sự kinh ngạc. Phương Lưu Vân vừa thấy Điệp Y mở miệng, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mà lời tới miệng lại nuốt xuống không nói ra.

    Điệp Y nhìn Băng Kỳ nói:" Y Thúy Lan là nơi gì? "

    Băng Kỳ nhìn Điệp Y một cái nói:" Đó là nơi lớn nhất của Phần Châu. "Ngặc nỗi Điệp Y từ nhỏ lớn lên trên núi, có thể không hiểu lắm cái này đại biểu cho cái gì, Băng Kỳ ngừng chút lại nói:" Bên trong lấy da thịt làm kế sinh nhai, có nam có nữ, lục thiếu gia hôm nay muốn mua chính là nữ nhân đỏ nhất trong đó. "Một hơi nói xong, Băng Kỳ sắc mặt bất động nhìn Điệp Y, Cổ Chấn ở bên cạnh cũng không ngăn hắn, chỉ thờ ơ nhìn phản ứng của Điệp Y.

    Điệp Y ừm một tiếng mặt không biểu tình gật đầu, đứng dậy đem tiểu Mộng Tâm đưa cho Hoa Cẩn, đi tới Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Danh nói:" Ta đi. Người đâu, đi tìm Phong, Liễu cho ta "Nói xong phủi tay áo thờ ơ đi ra cửa. Để lại một đám người có chút trì độn không biết phản ứng sao, tân lang bỏ lại tân hôn thê tử, ngày hôm sau liền chạy đi dong, vả lại còn công khai như vậy, phản ứng của người làm thê tử không khóc lại không náo, cũng không phải là treo cổ, ngược lại với người ngoài còn bình tĩnh dọa người, lại đích thân đi bắt gian, tuy nói Thánh Thiên vương triều nếp sống cởi mở, nhưng trong Y Thúy Lan này còn có nam kỹ, một tân phụ danh môn chạy tới, thể diện này còn cần nữa hay không đây, trong lòng mọi người đều nghĩ lung tung, mà nhà lại không phản đối.

    Sắc đêm trêu người, bên trong Y Thúy Lan lớn nhất Phần châu, lúc này cửa chính giống như chợ, qua lại rất náo nhiệt, tối nay trong đó kỹ nữ và kỹ nam đắt đỏ nhất, muốn cùng lúc bán họ, chuyện này đã là chuyện nóng nhất trong ngày, mà từ chuyện lục công tử Cổ gia không thể tới, cũng đã tới góp vui, vả lại còn là ngày thứ hôn sau tân hôn, lần này trong Y Thúy Lan không muốn náo nhiệt cũng không được.

    Cổ Hạo Nhiên và Minh Thanh ngồi trong phòng bao, Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt vui mừng đắc ý uống trà, thông qua cửa sổ nhìn động tĩnh trong phòng lớn, nụ cười trên mặt phải nói là muốn có bao nhiêu xán lạn thì có bấy nhiêu xán lạn.

    Minh Thanh ngồi một bên lau mồ hôi lạnh nói:" Thiếu gia, thiếu gia tốt của ta, Minh Thanh xin người hồi phủ thôi, việc này nếu để thiếu phu nhân biết, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa. "

    Cổ Hạo Nhiên cong khóe môi cười nói:" Ta chính là muốn để nàng ta biết. "

    Minh Thanh bộ mặt như nàng dâu nhỏ ngồi bên cạnh Cổ Hạo Nhiên khóc than nói:" Thiếu gia, thiếu phu nhân này là của người, người hôm nay làm như vậy mặt mũi thiếu phu nhân biết để đâu? Thiếu gia, người và thiếu phu nhân có chuyện gì tranh chấp cũng hồi phủ náo có được không? Còn như vậy sau này thiếu phu nhân không thể ngẩng đầu lên được. "

    Cổ Hạo Nhiên cười lạnh nói:" Nàng ta không phải rất mạnh sao? Ta chính là muốn xem xem nàng ta ngoài trừ biết chút bản lĩnh đó ra, còn biết cái gì, hôm nay chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi"Muốn chế phục một người không cần chỉ dựa vào thân thủ, phương diện khác càng hữu dụng hơn.

    Còn tiếp
     
    Jennyphuongdu13Nguyennguyen219121 thích bài này.
  9. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Chương 18: Đến rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Linh và Hành nãy giờ luôn đứng sau Cổ Hạo Nhiên bất giác lắc đầu, thiếu gia này về phương diện khác cao hơn người một bậc, sau khi gặp phải thiếu phu nhân, não này toàn bộ có vấn đề không biết tốt xấu, sau đó Linh thở ra một hơi nói: "Minh Thanh, ngươi đừng nói nữa, thiếu gia rõ ràng muốn xem thiếu phu nhân ứng đối thế nào, ngươi nói nhiều hơn nữa thiếu gia cũng sẽ không nghe."

    Minh Thanh quay đầu lại nhìn hai người khuôn mặt khổ sở nói: "Ta biết thiếu gia sẽ không nghe, ta chỉ là đang nghĩ về rồi làm sao đối mặt với thiếu phu nhân, nếu như để thiếu phu nhân biết chúng ta không khuyên thiếu gia về, hậu quả ta thật không dám nghĩ, bây giờ nói nhiều hơn vài câu, trở về cũng dễ nói lại với thiếu phu nhân."

    Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, đôi mắt chợt lạnh lướt qua khuôn mặt nhỏ hết sức cẩn thận của Minh Thanh, Hành lên trước một bước kéo Minh Thanh nghiêm mặt nói: "Không cần khuyên, ta đã truyền tin tức về rồi, lát nữa lão gia tự nhiên sẽ cho người tới bắt thiếu gia về."

    Minh Thanh lập tức hớn hở nói: "Vẫn là ngươi nghĩ chu toàn, hờ hờ, vậy tốt, thiếu gia, người từ từ xem tận lực xem, người nhìn xem nử tử đó lớn lên thật không tệ, ừm, người kia cũng rất thanh tú."

    Cổ Hạo Nhiên sắc mặt bất động dường như chưa nghe gì uống một ngụm trà, Hành chậm rãi ôn văn nói: "Thiếu gia, người biết hành tung của người không qua khỏi nguyệt đường, cho nên thẳng thắn chút có lẽ có kết quả tốt, đồng thời, thiếu phu nhân cũng không dễ động vào."

    Cổ Hạo Nhiên một ngón tay thong thả gõ lên mặt bàn bình tĩnh nói: "Đừng quên, ta cũng không dễ động vào."

    Linh không nói lời nào lúc này mở miệng nói: "Thiếu gia, người đã biết, hà tất phải so đo." Lời nói rất ngắn gọn, Cổ Hạo Nhiên lại hiểu được ý tứ trong đó, tình nghĩa mười mấy năm của bọn họ không phải là giả, sau đó cũng không nói gì chỉ là mỉm cười, bá khí khắp người đột nhiên toát ra, tuy không thua sức ép của Điệp Y, Minh Thanh, Hành, Linh nhìn nhau sau đó đều cúi đầu chậm rãi mỉm cười.

    Ba người trong phòng nhìn nhau cười, lúc này bên dưới một tràng hoan hô đang vang lên, tiết mục cuối lớn nhất bắt đầu, Cổ Hạo Nhiên mắt chợt sáng liền cười, Minh Thanh chống cằm cách lớp cửa sổ không ngừng nhìn đông ngó tây, nhưng không có người của Cổ gia tìm tới, bất giác đang tự khẩn cầu.

    Trên đài cao đèn đuốt huy hoàng, bóng lưng một người từ từ xuất hiện, khí chất yếu đuối tao nhã, giống thanh phong liễu rũ, đóa thược dược mờ ảo, sinh ra cũng là một dung mạo xinh đẹp, càng yếu đuối đa tình, làm người ta sinh ra cảm giác tiếc thương. Dưới đài mọi người thấy nữ tử này xuất hiện, lập tức trở nên điên cuồng, đấu giá không có giá sàn đang trong lúc từng tiếng từng tiếng một kêu giá, mau chóng tăng vọt.

    Cổ Hạo Nhiên nhìn hoa khôi đêm nay một cái, khẽ phe phẩy quạt cũng không vội ra giá, nhàn nhã ngồi ở trên uống trà, Minh Thanh nhìn một cái sau đó lẩm bẩm: "Không đẹp bằng thiếu phu nhân." Cổ Hạo Nhiên nghe thấy cũng không nổi giận, lời này là sự thật có gì mà phải chấp nhất, nữ tử này kém xa so với Điệp Y.

    "Một ngàn lượng."

    "Một ngàn năm trăm lượng."

    "Hai ngàn lượng."

    "Hai ngàn lượng, Giả công tử ra giá hai ngàn lượng, còn ai ra giá nữa không? Nếu không có, hoa khôi đêm nay thuộc về Giả công tử."

    "Ba ngàn lượng." Một giọng nam từ tính trầm thấp từ phòng bao trên lầu hai truyền tới, mọi người dưới lầu lập tức đều yên tĩnh, vị trí đó là của Cổ gia lục thiếu gia.

    "三千两, 古六少爷出三千两, 有没有更高价? 还有没有更高价?" 院子里的老鸨兴奋的一脸通红, 三千两买一夜可是大手笔了. "Ba ngàn lượng, Cổ lục thiếu gia ra giá ba ngàn lượng, có giá cao hơn không? Còn có giá cao hơn không?" Khuôn mặt mụ tú bà trong viện hưng phấn đỏ lên, ba ngàn lượng mua một đêm thật là quá hào phóng rồi.

    Cổ Hạo Nhiên thông qua cửa sổ nhìn biểu tình của mọi người, cười nhạt một cái, thiên hạ này có thể giành với hắn có được mấy người, trừ nữ nhân làm thê tử của hắn ra, hôm nay chính là muốn cho nàng ta không xuống đài được, thê tử không giữ được chồng, sau này xem mặt mũi nàng ta để đi đâu? Như vậy mới làm vơi bớt đi nộ khí trong lòng hắn, nghĩ nghĩ Cổ Hạo Nhiên đột nhiên nghĩ tới Điệp Y đáng chết đó.

    "Hì hì, xem ra hoa khôi đêm nay thuộc về lục công tử chúng ta rồi, ta tuyên bố.." Còn chưa nói xong, mụ tú bà trên đài vẻ mặt đột nhiên trì độn nhìn về phía cửa, đem những lời nên nói phía sau đều quên sạch sành sanh, cả đám người trong phòng lớn lập tức kinh ngạc thuận theo ánh mắt của tú bà quay đầu nhìn.

    Chỉ thấy cửa phòng lớn ba nam tử chậm rãi đi tới, trong đó có một tướng mạo cao ráo, lông mày như vẽ, đôi mắt sâu không thấy đáy nhưng xinh đẹp làm người ta không thể rời mắt, giống như nguyệt thần vậy thanh lạnh cao quý, dung nhan như mộng như ảo làm hoa khôi trên đài cao cũng trở nên lu mờ.

    Mọi người trong phòng đều ngẩn ra, nam tử tuyệt mỹ như vậy quả thực làm người ta không thể rời mắt, Điệp Y một thân nam trang dẫn theo Phong và Liễu, đi thẳng tới dưới đài, người cản phía trên đều nhường đường, sợ làm gián đoạn nàng, Điệp Y đi thẳng lên đài cao quét mắt một lượt người ngồi bên cạnh, lập tức có người đứng lên nhường chỗ, Điệp Y cũng không khách khí tự nhiên ngồi xuống.

    Trong phòng bao Minh Thanh trước cũng bị vị công tử tuyệt sắc này làm chấn động, đợi nhìn thấy người đằng sau mới hoàn hồn, một tay bụm chặt miệng không dám tin nói: "Thiếu phu nhân, là thiếu phu nhân." Cổ gia trên dưới đều nghĩ hết rồi, cũng không nghĩ được Điệp Y đích thân tới.

    Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nhìn qua cửa sổ, vừa khéo nhìn thấy Điệp Y dẫn theo Phong, Liễu, thản nhiên dị thường chậm rãi đi tới, khóe miệng bất giác cong lên một đường không rõ ý cười, chậm rãi nói: "Quả nhiên đến rồi."

    Hành đứng đằng sau hắn ngữ khí bình đạm nói: "Thiếu gia đợi là thiếu phu nhân?'

    Cổ Hạo Nhiên dựa lưng vào ghế dựa, chỉ có ở trước mặt Hành mới lộ ra nụ cười toét miệng thân thuộc thắng lợi, khẽ phe phẩy quạt, nói:" Nàng ta trước giờ không che giấu tính cách của nàng ta, chỉ là các ngươi vì vẻ bề ngoài của nàng mà không chú ý thôi. "

    Thấy Hành, Linh nhìn mình như thắc mắc, Cổ Hạo Nhiên chùi mép làm ra vẻ cao thâm bí hiểm cười, từ cao nhìn xuống thân ảnh của Điệp Y, lời nói buổi trưa không phải là uổng phí, nếu là trước đây nữ nhân này tuyệt đối sẽ không thèm quan tâm tới sự khiêu khích của mình, nhưng mà bây giờ đã bị nàng nhận định là đồ vật của nàng ta, vậy thì nàng ta sẽ chấp nhận sự khiêu khích của mình, một nữ nhân cường hãn càng coi thường mọi thứ, càng không cho phép có người thách thức sự tôn nghiêm của nàng ta.

    Minh Thanh nghe xong gật gật đầu mặt tươi cười đứng dậy đi tới đằng sau Hành, sau đó cười híp mắt nói:" Thì ra thiếu gia chú ý tới nội tại của thiếu phu nhân rồi. "

    Cổ Hạo Nhiên lập tức nhìn Minh Thanh toét miệng cười, vân đạm phong khinh nói:" Minh Thanh, vận chuyển lương thực ở Lương châu từ mai bắt đầu do ngươi phụ trách. "

    Minh Thanh lập tức kêu thảm một tiếng:" Thiếu gia, Minh Thanh sai rồi, Minh Thanh đã phụ trách hai châu rồi, thêm cái nữa sẽ mệt chết người a, thiếu gia. "

    Cổ Hạo Nhiên cười nhạt một tiếng, không thèm để ý tới Minh Thanh khóc gào, chậm rãi nói:" Nàng ta dùng tay, ta dùng não, nàng ta biết giết người, ta biết đóng giả người chết, đã lâu không ai có thể khiêu khích nộ khí của ta trỗi dậy, lần này đã tới địa bàn của ta, vậy thì phải tính cho ra lẽ. "Nói xong, trên mặt hồi phục lại dáng vẻ có chút kiêu ngạo ngông cuồng, lộ ra chút tùy tiện trước đây.

    Dưới đài cao Điệp Y thản nhiên ngồi trên ghế cao, hướng về phía mụ tú bà đang nhìn nàng tới ngẩn ngơ lạnh lùng liếc một cái, mụ tú bà đó lập tức rùng mình một cái hoàn hồn lại, lấy giọng nói:" Cổ lục công tử ra giá ba ngàn hai, có ai ra giá cao hơn không? Còn ai ra giá cao hơn không? Nếu như không có hoa khôi đêm nay thuộc về Cổ lục công tử, có ai muốn ra giá không?"Mụ tú bà thấy Điệp Y nam tử xuất sắc như vậy mới tới, bất giác giới thiếu lại mấy lần.

    Còn tiếp
     
    Jennyphuongdu13Nguyennguyen219121 thích bài này.
  10. Thu Tran

    Bài viết:
    237
    Chương 19: Của ai nấy mua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điệp Y lạnh lùng ngồi yên tại chỗ, không có chút ý muốn ra giá, Cổ Hạo Nhiên ngồi trong phòng bao trên lầu hai bất giác chau mày, đã đến rồi lại không tranh giành với hắn, đây là ý gì? Bất giác chậm rãi nhỏm dậy đứng trước cửa sổ, xuyên qua chỉ sa nhìn xuống dưới.

    Mụ tú bà cao giọng ba tiếng không có ai đáp trả, liền đập lên bảng hoa khôi hôm nay được Cổ Hạo Nhiên mua, mọi người có mặt trong đó liền cho một tràng cảm thán, Cổ Hạo Nhiên trên lầu lại không đắc ý chút nào, nếu đọ sức một trận với Điệp Y còn có chút hứng thú, như thế này là ý gì chứ.

    Lúc Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt suy tư đang nhìn Điệp Y, tú bà lại dẫn một vị kỹ nam khác lên muốn bán hôm nay, chỉ thấy một nam hài tử xinh đẹp, không thể bì được khuôn mặt nam tính có đủ của Cổ Hạo Nhiên, là một loại xinh đẹp rất trung tính, khí chất của nam hài rất sạch sẽ, không có chút mùi vị phong trần nào, đôi mắt long lanh đó, lúc này đang đầy vẻ tức giận trừng mắt nhìn mọi người, đó là ánh mắt bất khuất bất phục không chịu cúi người, rất dễ để người ta nhìn ra sự tức giận trong lòng hắn.

    Dưới lầu có vài người có sở thích đặc biệt, vừa thấy dung mạo của nam hài lập tức ra giá, cảnh ra giá này không chỉ làm Điệp Y nhớ lại, trước đây trên chợ đen có rất nhiều kẻ buôn nữ hài, nam hài, đám lão đại hắc đạo có sở thích nuôi vài tên đồng tính, có lúc không vì thích, chỉ vì muốn trèo cao, không ngờ tới ở đây cũng có loại thị hiếu này, khóe môi bất giác chậm rãi giương lên cười lãnh khốc.

    "Bảy trăm lượng. Còn ai ra giá không? Không ai nữa thì giải thưởng tối nay thuộc về Khánh đại công tử chúng tôi." Kỹ nam không thể so được với hoa khôi, giá cả này đương nhiên thấp rồi.

    "Một ngàn lượng." Điệp Y dựa trên ghế dựa lạnh lùng phun ra con số này. Tú bà đứng trên đài còn chưa lên tiếng, Cổ Hạo Nhiên trên lầu liền một quyền đập xuống bàn, mặt lạnh lùng nói: "Hay cho Điệp Y ngươi, ta nói sao không giành hoa khôi với ta, thì ra là dùng chiêu này với ta, tốt, tốt." Sau đó không đợi tú bà phản ứng lại, trầm giọng nói: "Hai ngàn lượng."

    Điệp Y cũng không quay đầu nhìn lên cửa sổ, mở miệng nói: "Ba ngàn lượng."

    Người trong phòng lớn lập tức đều rút lại ý muốn mua, ánh mắt không ngừng trên cửa sổ lầu hai nơi Cổ Hạo Nhiên ở, và quét qua quét lại bóng lưng Điệp Y, có Cổ Hạo Nhiên kim chủ này ở đây, còn có ai có thể bì được tiền của nhà hắn, bây giờ lại có người dám giành với hắn, vả lại ngay cả dung mạo cũng không thua hắn, đây là cơ hội hiếm thấy, tự nhiên đều trầm luân thành một bầy xem kịch vui.

    Cổ Hạo Nhiên vội vàng theo: "Bốn ngàn lượng". Tiền không là vấn đề, không thể thua mới là vấn đề lớn, ngày thứ hai sau tân hôn mình mua một hoa khôi, được xem là rất phong lưu, nếu vợ mình mua một tiểu quán, vậy thì thể diện một đời này đều trở mình không được.

    Điệp Y cúi đầu nhìn nhìn tay mình, thản nhiên dị thường đang muốn ra giá, nam hài đó trên đài bị hai người áp chặt, đột nhiên hướng tới Điệp Y quỳ xuống, đôi mắt nhìn Điệp Y chằm chằm cao giọng nói: "Hãy mua ta, ta không muốn ở đây, xin người hãy mua ta."

    Điệp Y ngẩng đầu thấy đôi mắt nam hài chớp cũng không chớp nhìn mình, trên mặt vẻ khẩn cầu vô cùng đáng thương, cũng không có vẻ nịnh bợ người có tiền, chỉ có đôi mắt trong veo, trong đó hàm chứa vẻ không bị khuất phục, hàm chứa sự cố chấp không cam tâm không từ bỏ.

    Điệp Y nghe tiếng cười nhạo ồn ào của mọi người trong phòng lớn, tiểu quán ở đây chỉ có thể chơi bời, ai mà mua chứ, muốn mua cũng là mua thứ cao cấp, mấy thứ này chỉ làm bôi nhọ thân phận mình mà thôi, lời xoi mói xung quanh lọt vào tai Điệp Y không sót từ nào, nghĩ nam hài đó cũng đã nghe thấy rồi, đỏ mặt nhưng thần sắc kiên định nhìn Điệp Y, một chút cũng không hối hận vì mình đã mở miệng.

    Điệp Y thản nhiên chăm chú nhìn nam hài tử, chính vào lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, chậm rãi mở miệng nói: "Cho một giá, ta sẽ mua." Sáu chữ rõ rõ ràng ràng rơi xuống đất, làm mọi người đang cười nhạo bên cạnh đanh mặt lại.

    Tú bà trên đài sau khi ngẩn ra vội vàng nói: "Ta đi tìm lão bản thương lượng một chút, xin công tử chờ chút." Nói xong nhảy xuống đài liền chạy đi.

    Điệp Y dưới đài ngồi vững vàng, Cổ Hạo Nhiên trên lầu hai lại tức xanh mặt, phủi tay áo liền đi xuống dưới lầu, đám người Minh Thanh vội vàng cười khổ đi theo.

    Thể diện Cổ lục công tử đương nhiên có người nể, Cổ Hạo Nhiên cười ưu nhã ngồi xuống cạnh Điệp Y, sau khi cười chào hỏi với những người quen biết, gấp quạt lại tựa như không để ý, bắt chuyện với nam tử bên cạnh có vẻ ngoài cũng xuất sắc như vậy, mọi người trong phòng còn tưởng rằng hai người này khí chất ngang nhau, dung mạo tuyệt đỉnh, thi thoảng nhìn nhau tán dương nhau.

    Cổ Hạo Nhiên mặt tươi cười nhìn Điệp Y bên cạnh, đè thấp thanh âm đầy nộ khí nói: "La Điệp Y, ngươi còn nghiện hơn ta phải không? Lại dám mua tiểu quán trước mặt ta."

    Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, nghiêng nghiêng người dựa vào lưng ghế thờ ơ nói: "Ngươi làm sao, ta làm vậy."

    Cổ Hạo Nhiên trên mặt bất động thanh sắc, trong tay đã sớm siết chặt chiếc quạt xếp, nửa * trời đột nhiên nhướng nhướng mày cười nói: "Được thôi." Điệp Y cũng không lên tiếng, chỉ đưa mắt lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên.

    Cổ Hạo Nhiên tay cầm quạt xếp vỗ vỗ vào lòng bàn tay kia nói từng câu từng chữ: "Làm việc đừng quá đáng, ai cũng có giới hạn của mình quá tùy ý thì hậu quả sẽ rất tệ hại."

    Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên nói lời uy hiếp, khóe miệng đột nhiên cười lạnh, áp sát gò má Cổ Hạo Nhiên nói: "Là đồ vật của ta thì phải an phận, ta không thích có người dám khiêu khích sự uy nghiêm của ta." Trước đây trong tổ chức ai dám động tới mình, chính là đối đầu với thần chết.

    Ánh mắt sắc bén Cổ Hạo Nhiên thoáng qua vẻ căm phẫn trừng mắt nhìn Điệp Y nói: "Ta cũng không thích đồ vật của ta không an phận, ngươi tốt nhất là nhớ kỹ cho ta." Nói xong quạt xếp soạt một cái mở ra quạt hai cái.

    Năm người đứng sau hai người nhìn nhau cười khổ, trên mặt Phong mang theo nụ cười nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, hoa khôi này có cần nữa không? Còn tiểu quán kia có mua hay không?"

    Điệp Y nhìn nam hài tử trên đài lạnh lùng nói: "Mua." Cổ Hạo Nhiên vừa nghe soạt một cái thu quạt xếp lại, cười lạnh một tiếng nói: "Mua, ta muốn xem xem ở đây ai là người có tiền nhất." Phong nhìn hai người kình nhau, nhìn nhau không một lời, Điệp Y mua bằng với việc Cổ Hạo Nhiên mất mặt, Cổ Hạo Nhiên mua để thỏa lòng ham muốn vấn đề không nghi ngờ, đây rõ ràng là đã thua rồi.

    Lời Cổ Hạo Nhiên vừa nói xong tú bà liền chạy lên trên đài, sau khi cúi người gật đầu với Điệp Y, lại nhìn thấy Cổ Hạo Nhiên ngồi bên cạnh, lại không thể thiếu một tràng nịnh bợ sau đó nói: "Vị công tử này nếu muốn mua hài tử này cũng được, lão bản nói ba vạn lượng bạc, mang cả người và khế ước đi."

    Lần này lời tú bà vừa nói ra, Cổ Hạo Nhiên ưu nhã phe phẩy quạt nói: "Hài tử này ta thấy cũng được, bốn vạn lượng ta mua."

    Còn tiếp
     
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...