Chương 50: Tương truyền nhân ngư vì tình nguyện bị mắc cạn

[HIDE-THANKS]
Hắn từ trong bóng tối bơi ra, mái tóc dài màu vàng nhạt như rong rêu trải rộng, theo dòng nước ngầm chậm rãi tung bay, tựa như lụa ướt thấm nước.

Ngũ quan tuấn mỹ rõ nét, mang theo vài phần sắc sảo khiến người ta kinh diễm.

Nhân ngư giơ tay lên, áp vào vách kính, tựa như đang cách lớp thủy tinh vuốt ve má nàng.

Đôi mắt kia, dẫu bị bóng tối dày đặc bao phủ, vẫn khiến người ta sinh ra cảm giác bị giam cầm.

Trong quá trình tiến hóa dài đằng đẵng hàng trăm triệu năm, có những sinh vật phát triển ra phương thức tự vệ đặc biệt càng xinh đẹp, lại càng nguy hiểm.

Tựa như loài sứa huyễn mộng, như gai hoa hồng, như hoa trúc đào trắng có độc, như những loại thực vật sặc sỡ và nấm độc rực rỡ.

Càng đẹp, càng dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.

Và có thể lấy mạng.

Đường Nhu rõ ràng biết điều đó.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn, cô vẫn bị mê hoặc.

Trong chiếc bồn thủy tinh khổng lồ lam u thăm thẳm, thân ảnh mảnh khảnh của nhân ngư trông như tiêu bản yêu dị do một gã khoa học gia điên khùng khảm vào trong pha lê.

Nửa thân trên hắn không một mảnh vải che thân, làn da trắng bệch, chiếc đuôi cá từng bị thương đã lành lại, chỉ còn một vết sẹo dài hẹp.

Điều khiến Đường Nhu kinh ngạc chính là trên chiếc đuôi cá tuyệt đẹp kia, vậy mà lại một lần nữa bị xuyên qua bằng xiềng xích.

Sợi xích bạc mảnh dài rủ xuống, vẽ nên một đường cung lạnh lẽo trong khoang nước.

Hai người đối mắt hồi lâu, nhân ngư giơ tay, khẽ ngoắc cô. Sau đó khẽ đập đuôi, thân ảnh như bước ra từ thần thoại ấy nổi lên mặt nước.

Đường Nhu đột nhiên nhớ tới những truyền thuyết chí quái, yêu quái mê hoặc thư sinh trong núi, khiến kẻ kia bị sắc đẹp dụ hoặc, hút lấy dương khí rồi vứt xác như rác rưởi.

Thế nhưng cô vẫn đi tới.

Như bị ma xui quỷ khiến, Đường Nhu leo lên chiếc thang từng khiến mình ngã một lần, men theo giá thép dài mà trèo lên trên.

"Oa!"

Một tiếng nước nhẹ vang lên, nhân ngư trồi đầu lên khỏi mặt nước, nửa khuôn mặt lộ ra, mái tóc ướt màu vàng nhạt ôm lấy đường nét gương mặt.

Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt kia sáng rực.

Đường Nhu đến bên miệng khoang, cẩn thận ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt ấy, khẽ nói: "Lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi không?"

Sợ làm kinh động con bướm vừa rơi xuống nước.

Thế nhưng đôi mắt bạc kia lại ẩn chứa hàn sương, ánh nhìn lạnh lẽo.

Đường Nhu cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình, có dò xét, có hờ hững, có đánh giá, và cả thứ cô không hiểu nổi dòng ngầm cuồn cuộn.

Hắn không có ý muốn chào hỏi cô, lặng lẽ lặn dưới nước tiến lại, đôi mắt ló ra như vây cá mập nơi đại dương, tượng trưng cho nguy hiểm đang đến.

Tay chân Đường Nhu hơi tê rần, khả năng nhìn đêm của mắt người vô cùng kém, gần như không thể nhận biết được hình ảnh trong bóng tối.

Cô chợt nhận ra ánh sáng ở đây, có phải quá mờ rồi không?

Khi lấy lại tinh thần, nhân ngư đã ở ngay trước mắt.

Cô bất ngờ đối diện với ánh mắt hắn, như rơi vào xoáy nước màu bạc, đầu óc trống rỗng, một cảm giác nguy hiểm cực độ ập đến.

Giác quan thứ sáu, bản năng cơ thể, còn gọi là tri giác siêu cảm.

Là một trong những bản năng sinh tồn ngoài ngũ quan của con người. Bản năng ấy như chuông báo động vang lên trong não, khiến cô chỉ muốn trốn chạy.

"Nhu.."

Giọng nói khàn khàn mê người gọi tên nàng.

Nhân ngư nổi lên, để lộ xương quai xanh trắng bệch rõ ràng, vươn tay về phía cô.

Trên làn da lộ ra ấy, vậy mà lại bị xuyên qua bởi vài ống mềm, đầu kim còn vương máu đỏ, ánh lên sắc tàn nhẫn rực rỡ.

Đường Nhu mở to mắt nhìn bàn tay hắn chậm rãi như rắn trườn lên má cô, vén mái tóc dài qua tai, dọc theo chiếc cổ mảnh mai mà nhẹ nhàng vuốt ve.

Năm ngón tay lạnh buốt ướt át, đầu ngón trơn trượt.

Vừa lạnh, vừa mập mờ.

Cảnh báo trong đầu càng lúc càng vang dội.

Đường Nhu ngửi thấy mùi nguy hiểm, nhưng toàn thân lại cứng đờ không thể động đậy, ý thức như tách khỏi thân thể, giống như một con cừu non mặc người xẻ thịt.

Đôi mắt dò xét kia nhìn cô từ trên xuống dưới, cảm giác ở cổ càng lúc càng rõ rệt.

Hắn muốn làm gì?

Hắn tức giận sao?

Gáy cô nổi da gà, nỗi sợ truyền đến mắt của nhân ngư, không biết có phải ảo giác hay không, trông hắn càng tức giận hơn.

"Sợ tôi?" Hắn hỏi.

Đường Nhu cảm thấy mình nên nói gì đó để phá vỡ cục diện bế tắc, nhưng lại không thể mở miệng.

"Đừng sợ tôi."

Hắn từ từ nổi lên mặt nước, càng lúc càng gần, dần vượt qua giới hạn an toàn.

Một cánh tay khác cũng vòng lên vai cô, quấn lấy cổ cô, mái tóc ướt rơi lên cánh tay cô, bả vai cô, như thể đang ôm cô vậy.

Đường Nhu bị sự gần gũi này làm cho cứng đờ hơn, đầu óc cũng sắp tê liệt.

Cho đến khi cổ truyền đến cảm giác đau nhói.

"Ưm.." Cô nghiến răng.

Cảm giác như da đã bị trầy xước.

Gương mặt không chút tì vết kia phóng đại trong tầm mắt, chóp mũi gần như chạm vào nhau, mập mờ đến cực điểm.

Hắn nhìn cô, hàng mi dày khẽ run, đôi mắt vô cơ lẫn lộn cảm xúc mà cô không hiểu được, cuối cùng lắng lại thành thất vọng.

Đôi môi mỏng đỏ tươi chỉ cách trong gang tấc, khẽ thốt ra mấy chữ:

"Bốn lần rồi."

Hơi thở lạnh buốt bao trùm lấy Đường Nhu, tựa như đang đứng trong băng hà.

Đầu ngón tay tìm đến động mạch chủ của cô.

Hắn thở dài, chậm rãi nói: "Em luôn không nghe lời."

Luôn sao?

Có ý gì?

Nguy hiểm đang tiến lại gần từ nơi mắt không thấy.

Giác quan thứ sáu một lần nữa vang lên trong đầu cô, nhức nhối cảnh báo cô: Chạy đi, mau chạy đi, nguy hiểm đang đến gần, mau rời khỏi đây.

Nhưng cơ thể và ý nghĩ đã chia cắt, hoàn toàn không chịu sự điều khiển.

Đường Nhu không biết, vài ngày trước, vào khoảnh khắc nhân ngư mở mắt, hắn giận đến mức nào.

Hắn lại bị nhốt trở về nơi lạnh lẽo ấy, lại bị con người tham lam xuyên xích qua đuôi cá, tiêm thuốc, cắt thịt, rút máu.

Thế nhưng, điều khiến hắn không thể chấp nhận hơn tất cả là cô lại một lần nữa rời đi.

Sao lại rời khỏi hắn lần nữa?

Vì tìm cô, hắn đã lên bờ, đến nơi này, rồi bị loài người giam cầm, bị bọn chúng hành hạ dã man, gây nên vô số tội ác tàn nhẫn.

Tuyệt vọng vì bị vứt bỏ hết lần này đến lần khác còn lạnh hơn nước biển, suýt nữa đã nhấn chìm hắn.

Hắn nghĩ, lúc con người chết đuối, chắc cũng có cảm giác như thế.

Thì chi bằng để cô nếm thử nỗi khổ mà hắn từng chịu.

Những ý nghĩ tham lam ấy trong lòng hắn như tảo biển điên cuồng sinh sôi, dã man mà sống động, xé rách chút lòng từ bi ít ỏi còn sót lại của hắn.

Chỉ có với cô, mới có thứ lòng từ bi độc nhất vô nhị đó.

Mái tóc đen của thiếu nữ buông xuống, rối vào mái tóc ướt màu vàng kim, nhân ngư nhìn, trong mắt hiện lên tia điên cuồng.

Môi mỏng khẽ động, thân thể nổi lên cao hơn, nửa người trên gần như dán sát vào cô, từ trên cao nhìn xuống cô gái bị hắn kẹt dưới thân, không chút sức phản kháng.

Ống kim nối ở cổ bị kéo lỏng, vài giọt máu đỏ tươi rơi lên mặt cô, đỏ tươi xen lẫn trắng ngần, vô cùng chói mắt.

Cực kỳ kích thích thị giác của nhân ngư.

Hắn nghiêng đầu, đôi mắt dấy lên vẻ si mê, đưa ngón tay lên lau vết máu trên mặt cô, thưởng thức khung cảnh ấy, vui vẻ như đang dùng máu của mình vẽ tranh.

Con người không trung thành, ý chí không kiên định, dễ bị cám dỗ.

Cũng rất dễ phản bội bạn đời.

Hắn biết rõ điều đó.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 51: Chủng loài si tình lại cố chấp

[HIDE-THANKS]
Nhân ngư là một chủng loài si tình, có chế độ bạn đời trọn đời, sự thủy chung với người mình yêu thậm chí đạt đến mức thề sống thề chết. Phần lớn nhân ngư, khi bạn đời qua đời, kẻ còn sống cũng sẽ đau buồn mà chết theo, rất nhanh chóng.

Vì vậy hắn không thể hiểu nổi, vì sao có người cứ hết lần này đến lần khác rời bỏ hắn. Con người chẳng phải bị nhân ngư mê hoặc sao?

Chẳng phải con người thích vẻ ngoài xinh đẹp sao?

Nhân ngư hiếu kỳ ghé sát cổ cô ngửi ngửi, như phát hiện ra mỹ vị hiếm có. Đôi môi mỏng gần như dán lên lớp da ấy, như tình nhân thân mật, tai chạm má, cọ sát.

Thơm quá..

Hắn tham lam dán sát vào hơi thở bên cổ cô, trong mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu nóng bỏng.

Nếu đã bị cô bỏ rơi thêm một lần nữa, chi bằng biến cô thành một con rối không thể cử động, không thể khiến hắn tức giận.

Như vậy, mỗi ngày đều có thể ở bên hắn rồi.

Những chiếc gai sừng bén nhọn trồi ra từ đầu ngón tay, lặng lẽ dựng lên sau cổ cô gái mảnh mai.

"Không đau đâu."

Hắn dùng giọng gần như dịu dàng để dỗ dành: "Sẽ nhanh thôi, nhịn một chút, trở thành của tôi, được không?"

Đầu óc mơ hồ của Đường Nhu không hề có phản ứng gì.

"Vậy thì coi như em đồng ý rồi." Hắn lẩm bẩm.

Sẽ không đau, hắn sẽ nhanh chóng rút cạn máu của cô, cho cô ăn thịt và máu của chính mình, dùng nghi lễ cổ xưa biến cô thành con rối chỉ có hắn trong mắt, ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho hắn sai khiến.

Vĩnh viễn không chia xa.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nhân ngư nhìn thấy một thứ gì đó.

Đầu ngón tay sắp đâm thủng cái cổ mảnh mai của con người bỗng khựng lại.

Hắn hơi nghiêng đầu, đồng tử dưới mái tóc vàng ẩm ướt co rút lại như đầu kim, chăm chú nhìn vào cổ áo cô.

Hắn vươn tay ra.

* * *

Đường Nhu đầu óc như tê liệt, cơ thể bỗng thả lỏng, phát hiện mình từ trạng thái cứng đờ đã dịu lại, có thể cử động.

Cô không hiểu gì, chỉ lặng lẽ dõi theo ánh mắt cứng ngắc của nhân ngư nhìn xuống, phát hiện một mảnh vảy cá được làm thành mặt dây chuyền trượt ra khỏi lớp áo, đang đung đưa trên cổ cô.

Nhân ngư chạm nhẹ vào, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Cô giơ sợi dây chuyền trên cổ lên, lắc lắc trước mặt hắn: "Là của anh sao?"

Nhân ngư có chút ngơ ngác, rất chậm rãi gật đầu.

Cô mang vảy của mình theo bên người?

Người con người này.. có phải cũng thầm thích hắn?

Đường Nhu vuốt mảnh vảy, lẩm bẩm: "Không trả được nữa rồi, ba lần rồi."

Mảnh vảy này từng cứu mạng cô, hắn đã cứu cô ba lần rồi.

Lần đầu, tại quảng trường hình lục giác, trốn tránh thực thể thí nghiệm, bị hắn kéo xuống nước.

Lần hai, hắn đỡ thay cô một cú chém từ chân nhện biển kinh khủng, bị xuyên thủng thân thể.

Lần ba là mảnh vảy này, trong thí nghiệm thăng cấp lần thứ 17, đã chặn một đòn trí mạng vào tim cô.

Tổng cộng ba lần.

"Cảm ơn anh." Đường Nhu quên đi nỗi sợ không rõ nguyên nhân ban nãy, chân thành nói, "Nếu không có anh, ta chắc đã không còn sống đến giờ."

Nhân ngư chăm chú nhìn nụ cười của cô.

Giây tiếp theo, ánh mắt hơi mở to, vẻ mặt như không thể tin nổi.

Cô vậy mà giơ tay, xoa xoa đầu hắn.

"Có thể chạm vào anh không?" Tay Đường Nhu rơi vào mái tóc người cá, khẽ móc nhẹ, miệng hỏi một câu thừa.

Với nhân ngư kiêu ngạo mà nói, đây vốn là hành động vô cùng xúc phạm, nhưng khi được cô làm, hắn lại không hề kháng cự.

Thậm chí.. rất thích.

Đầu ngón tay dịu dàng vuốt dọc theo mái tóc, thỉnh thoảng chạm vào da đầu, mang đến một cảm giác thoải mái khiến hắn choáng váng.

Hắn đắm chìm trong sự vuốt ve của cô, nghe thấy giọng nói dịu dàng như đang dỗ trẻ con.

"Cảm ơn anh, vài hôm nữa, ta sẽ đón anh đi, đến chỗ ta có được không?"

Đường Nhu dùng giọng mềm nhẹ như thường nói chuyện với thực thể thí nghiệm của mình, an ủi con cá trông có vẻ hơi buồn bã: "Giờ phải đợi làm thủ tục, yên tâm, ta sẽ không làm anh bị thương, đến chỗ ta rồi cũng sẽ không ai làm tổn thương anh cả."

Nhân ngư híp mắt lại, khuôn mặt ẩm ướt trắng mịn vô thức cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô, như một con mèo được vuốt lông.

Vai trò đã đảo ngược.

Rõ ràng là hắn muốn mang cô đi.

Sao lại thành ra thế này?

"Không nói gì thì coi như mặc định rồi nhé?" Câu này thốt ra khỏi miệng, Đường Nhu cảm thấy hơi quen tai, như vừa mới nghe xong.

Cô nhìn nhân ngư với vẻ mặt khó hiểu, lại ngứa tay chạm nhẹ lên má hắn.

Không phải nói hắn không có tính công kích sao?

Nhân ngư vẫn đang xuất thần, đôi mắt đẹp kia mở to không chớp nhìn cô.

Có lẽ Đường Nhu vĩnh viễn cũng không hiểu được, đối với chủng loài nhân ngư vừa si tình vừa cố chấp mà nói, việc tặng vảy cho đối phương mang ý nghĩa gì.

Và cô cũng không bao giờ ngờ được, việc mình mang vảy cá bên người, làm thành dây chuyền đeo bên cổ, lại dán gần làn da nơi gần trái tim, trong mắt nhân ngư lại trở thành điều gì.

Cô xem mảnh vảy ấy như vật kỷ niệm cứu mạng, nhưng không biết rằng chính mình đã tự tay đào một cái hố sâu không đáy mà không thể thoát ra.

Đường Nhu bị nhân ngư nhìn đến hơi ngẩn ngơ.

Gương mặt ấy quá đỗi mê hoặc, đẹp đến mức giới tính trở nên mơ hồ, khiến Đường Nhu có chút ghen tị.

Sao tóc hắn lại đẹp đến thế?

Trợ lý nói nhân ngư này là hàng lỗi, không có tính công kích, rất yếu ớt. Kết hợp với mấy lần Đường Nhu gặp hắn, lần nào hắn cũng bị thương nặng, khiến cô chưa từng nghi ngờ lời đó.

Trông quả thật rất yếu đuối, rất đáng thương, không phải sao?

Cô kéo nhẹ lọn tóc vàng rũ trên tay mình: "Ngẩn người gì đấy, đang nghĩ gì vậy?"

Nhân ngư bỗng bừng tỉnh, ánh mắt giằng xé giữa do dự, lạnh lẽo và những cảm xúc khác.

Sau vài giây im lặng, hắn đột nhiên giơ tay nâng mặt cô lên, khuôn mặt áp sát lại gần, đôi mắt bạc sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.

Chỉ trong chớp mắt, suy nghĩ rơi rụng.

Đường Nhu căn bản không kịp phản ứng, thời gian như bị cắt đứt trong vô hình, con ngươi cô trong khoảnh khắc giãn ra, rồi lại tụ lại vào một thời khắc nào đó.

Trước khi mất đi ý thức, môi truyền đến cảm giác ấm áp như bị cắn khẽ.

"Đưa tôi đi." Cô nghe thấy âm thanh ẩm ướt thì thầm, phả lên môi răng cô, "Nếu không thì tôi sẽ biến em thành con rối, vĩnh viễn không rời khỏi tôi."

* * *

Lúc tỉnh lại, là do chiếc đồng hồ đeo tay rung lên liên hồi mà bị đánh thức.

Đường Nhu tỉnh táo lại, chỉ kịp nhìn thấy một mảng màu lam thẫm, nhân ngư nhanh chóng rời đi, lao đầu vào trong nước.

Chiếc đuôi cá khổng lồ vẫy nước tung tóe, làm Đường Nhu ướt hết người, đến khi cô lau sạch nước trên lông mi nhìn lại, nhân ngư đã chìm xuống đáy.

Như đang giận dỗi.

Đường Nhu khó hiểu.

Chiếc đồng hồ rung liên hồi, cô ấn nút nghe, leo xuống khỏi giá đỡ.

Giọng trợ lý cấp cao từ đầu dây bên kia vọng đến, nhỏ giọng thúc giục: "Người chăm sóc Đường, sao cô còn chưa ra?"

Đường Nhu nghi hoặc hỏi: "Không phải tôi vừa mới vào sao?"

"Cô đã ở trong đó hơn một tiếng rồi!"

"Cái gì?" Đường Nhu nhìn đồng hồ trên cổ tay, lại quay đầu nhìn buồng kính phía sau.

Sao có thể? Cô nhớ rõ ràng mình vừa mới vào mà, sao lại hơn một tiếng rồi?

Trợ lý cấp cao im lặng.

Trong làn nước xanh thẳm, nhân ngư trông yếu ớt mảnh mai đến vậy, cơ thể lại bị nối dây dợ chằng chịt.

Sợi xích nặng nề khóa ở đuôi cá, gần như kéo hắn chìm xuống tận đáy.

Đường Nhu chuẩn bị rời đi, luôn có cảm giác nhân ngư đang giận. Ký ức của cô dừng lại ở lúc vừa leo lên bậc thang, có chút mơ màng.

Hắn giận cái gì?

"Tôi đi đây." Cô thử dò hỏi.

Nhân ngư vẫn quay lưng lại với cô, như thể không muốn thấy cô đến, khiến Đường Nhu hơi hụt hẫng, chỉ có thể lặng lẽ bước ra ngoài, "Xin lỗi vì đã làm phiền, vậy lần sau tôi lại đến thăm anh."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 52: Vẫy đuôi làm nũng

[HIDE-THANKS]
Nói xong, Đường Nhu quay người, đột nhiên "hừ" một tiếng.

Dưới tai hơi đau.

Cô đưa tay sờ thử, phát hiện dái tai mình sưng đỏ, ướt át, sau gáy cũng có một mảng da chỉ cần chạm nhẹ là đau rát.

Cô ngơ ngác, không hề biết nhân ngư ở sau lưng lúc ấy đã lặng lẽ thè lưỡi, liếm qua hàm răng.

Đôi môi mỏng tuyệt mỹ đỏ như máu, giống như cánh hoa vừa bị vò nát.

Mái tóc dài mềm mại màu vàng nhạt theo chuyển động của hắn phiêu đãng trong làn nước, nhân ngư quay đầu nhìn theo bóng lưng cô khuất sau cánh cửa.

Trên đường tiễn cô rời đi, ánh mắt của trợ lý cấp cao cứ lướt qua lướt lại, như có như không liếc về phía tai của Đường Nhu.

Cô nghi hoặc nhìn lại, đối phương lại lập tức dời mắt.

Sau tai, rõ ràng là một dấu cắn mập mờ đỏ ửng.

Đường Nhu không hề biết, khi cô vào xem nhân ngư, bên ngoài đã đầy đặc cảnh vệ đặc nhiệm vũ trang.

Càng không thể biết, từ lúc cô ký giấy chuyển giao, những kẻ đứng đầu trong Tháp Babel đã đưa ra hai mệnh lệnh-

Nếu cô thất bại, lập tức cho nổ toàn bộ khoang thí nghiệm khu vực, kích hoạt toàn bộ đạn dược chôn trong khu SP.

Nếu cô thành công, thì sẽ kiểm soát Đường Nhu, từ đó khống chế sinh vật kinh khủng kia.

May mắn thay, cô đã thành công.

Chỉ những người từng xem ghi hình mới biết, người nhân viên nuôi dưỡng tên Đường Nhu này bốn ngày trước đã bị điện giật bởi luồng điện mạnh do cá chình giận dữ phát ra, tim đã ngừng đập.

Toàn bộ chỉ số sinh tồn đều đã là trạng thái chấm dứt vĩnh viễn không thể phục hồi về mặt y học, vậy mà sau khi được nhân ngư đút cho huyết nhục, thân thể lại dần dần ấm lại.

Tương truyền huyết nhục của nhân ngư có thể cải tử hoàn sinh.

Thực tế thì, đến cả sự tồn tại của loài nhân ngư vốn cũng chỉ là truyền thuyết.

Khi hắn đến cả huyết nhục cũng trở thành thần dược hồi sinh, những kẻ vốn đã điên loạn kia lại càng phát cuồng hơn nữa, như ác khuyển hấp hối ngửi thấy mùi thịt xương, không thể dừng lại.

Rõ ràng hắn đối với mọi thứ đều lãnh khốc hiếu sát, nhưng lại duy độc đối với nữ nhân viên nuôi dưỡng này thì khác biệt, thậm chí còn giả vờ, lấy lòng, thân mật trước mặt cô.

Thậm chí là..

Vuốt ve và hôn môi.

Arthuran rất phiền.

Nhân viên văn phòng Giang Hựu Ninh của ban thư ký khu D bắt cô ấy đứng ngoài chờ quy trình gần hai tiếng đồng hồ, mà dự án ở khu D lại liên quan tới thí nghiệm của cô ấy, không thể bỏ đi.

Nắng gắt như thiêu, khiến làn da Arthuran đỏ rát.

Cô ấy đi đến, gõ nhẹ lên bàn làm việc của nhân viên: "Còn phải đợi bao lâu nữa?"

Giang Hựu Ninh liếc mắt nhìn cô ấy một cái, rõ ràng là đang trợn trắng mắt: "Chờ đi, xong sẽ báo cô."

Arthuran tức đến co giật khóe miệng.

Cô ấy và Giang Hựu Ninh nhìn nhau không thuận mắt từ lâu, vẫn là câu chuyện quen thuộc cũ rích hai người phụ nữ cùng yêu một người đàn ông.

Kỹ sư di truyền Tiêu Ninh, gia thế ưu việt, năng lực xuất sắc, vai rộng chân dài, trắng trẻo thư sinh, là nam thần lãnh ngạo nổi tiếng.

Giang thư ký xem Tiêu Ninh như nam thần, cảm thấy anh ta cao quý lạnh lùng không thể mạo phạm, không ngờ có một ngày lại bị Arthuran này đoạt mất.

Không, còn hơn cả đoạt mất.

Arthuran đã ngủ với anh ta rồi.

Giang Hựu Ninh như bị sét đánh, trong ngoài cháy khét, xương cốt mềm nhũn nam thần mà cô ta nâng niu không dám mạo phạm, lại bị cô ấy làm nhục.

Thời điểm đó, Tiêu Ninh gặp ai cũng mặt lạnh kiệm lời, chỉ khi đối mặt với Arthuran mới mỉm cười, giọng điệu dịu dàng.

Quá đáng nhất là, Arthuran như công công đực thành tinh, ngày ngày khoe khoang lộ liễu, thường xuyên bị bắt gặp cảnh cô ấy cưỡng hôn Tiêu Ninh, hoặc ngồi trên đùi anh ta bắt anh ta đút ăn, là yêu tinh khét tiếng.

Tiêu Ninh lần nào cũng mặt đỏ, môi mím chặt, nhưng lại ngoan ngoãn nghe theo cô ấy.

Ai cũng nói, Tiêu Ninh tiêu đời rồi, anh ta yêu cô ấy thật rồi.

Năm đó, Giang Hựu Ninh không biết đã bóp vỡ bao nhiêu cái ly thủy tinh.

Đúng như tên cô ta, vừa chua vừa ghen.

Vì thế, vừa nghe tin Arthuran chia tay Tiêu Ninh, Giang Hựu Ninh lập tức loan truyền khắp nơi.

Giờ Tiêu Ninh đi công tác, mỗi lần Arthuran đến khu D đều bị Giang Hựu Ninh liếc trắng mắt.

Arthuran càng bực bội.

Cô ấy vừa đợi vừa đi dạo, không biết từ lúc nào lại bước vào khu của bạn trai cũ.

Xui xẻo thật.

Arthuran chợt tỉnh lại, lập tức quay đầu bước đi.

Không thì người khác lại tưởng cô còn lưu luyến tình cũ.

Lúc rời đi, ngang qua một đường hầm đáy nước dài hun hút.

Thí nghiệm thể ở khu D không giống sinh vật cấp cao, mỗi cái một phòng riêng, chúng bị nhốt chung trong bể lớn, Arthuran \ vừa đi qua đường hầm đáy nước, bên ngoài lớp kính như một thùng thuốc nhuộm, lơ lửng đủ loại thể thí nghiệm xấu xí gớm ghiếc.

Chúng phần lớn là sản phẩm của thí nghiệm cơ thể người, nhiều kẻ là tội phạm, cũng có không ít là người nghèo chấp nhận cải tạo vì tiền.

Cùng với sự tiến bộ của y học và tỷ lệ tử vong giảm mạnh, loài người trên Trái Đất sinh sôi như vi khuẩn, dân số không ngừng tăng, kéo theo đó là tỷ lệ thất nghiệp tăng vọt.

Căn cứ hứa sẽ trao cho những người chấp nhận cải tạo một khoản thù lao hậu hĩnh, rất nhiều kẻ cùng đường mới theo đó mà đến, "tự nguyện" chấp nhận cải tạo.

Những thể thí nghiệm bị nuôi nhốt chung thường xuyên chém giết, chết thì mang đi tiêu hủy, sống sót thì giữ lại.

Arthuran vừa đến khúc cua, bất ngờ phát hiện có một cái bóng luôn theo sát sau lưng, quay đầu lại, thấy một sinh vật xấu xí đầy bướu đang nhìn cô ấy chằm chằm qua lớp kính.

Cô ấy giật nảy mình, lùi ra xa, ánh mắt đầy ghét bỏ.

Vừa xoa xoa lớp da gà nổi đầy tay, vừa thuận miệng nói: "Xấu chết đi được."

Không ngờ con quái vật khổng lồ kia như bị tổn thương, lập tức chui vào đám rong rêu trốn kỹ, động tác ấy vậy mà trông như đang.. tự ti.

Arthuran quay đầu lại, nhìn về văn phòng của bạn trai cũ, giữ lại chút thể diện cuối cùng, lạnh mặt quay người bỏ đi.

Chỉ cần đi đủ nhanh, sẽ không ai nhìn thấy bất cam trong mắt cô ấy.

Arthuran đến văn phòng của Đường Nhu thấy được trợ lý cấp cao của trung tâm quản lý Tháp Babel.

Người kia mặt không biểu cảm, lướt ngang qua cô.

"Sao cậu lại quen với người đó?" Arthuran tiến lại gần, tò mò nhìn vào.

Sau đó nhắc cô: "Buổi tiệc gặp mặt hôm thứ sáu dời sang thứ bảy rồi, tối mai đấy, có mấy người đàn ông ưu tú bên công ty sinh học và dược phẩm, đừng nói chị em không có tình nghĩa."

Đường Nhu có phần bất ngờ: "Bên ngoài thế này rồi mà còn tụ họp làm gì?"

"Trước cái chết lại càng phải yêu đương." Arthuran nói vô cùng nghiêm túc.

Đường Nhu xoa xoa cổ đau nhức, có chút kháng cự: "Tớ sắp nhận một thể thí nghiệm mới, không có thời gian."

"Thí nghiệm mới? Trong tay cậu đã có hai dự án cấp đặc biệt mà còn muốn thêm cái nữa?"

"Tớ tự xin."

Arthuran nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị: "Cậu bị gì vậy, ngày nào cũng 996 mà chưa đủ khổ sao?"

"..."

Cuối cùng cũng tiễn được vị thần lớn này đi, cô trở lại văn phòng.

Số 17 đã sớm không nhịn được, mở bung nắp khoang chui nửa người lên, đôi mắt sáng rỡ nhìn về phía cô, như chú cún con chờ chủ nhân về nhà.

Đường Nhu tin rằng, nếu anh có đuôi, chắc chắn giờ đang vẫy lia lịa.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 53: Khi tình mẫu tử trở nên biến chất

[HIDE-THANKS]
"Nhu.." Thiếu niên có dung mạo tuấn tú như tranh vẽ, rõ ràng là một gương mặt cấm dục lạnh nhạt, vậy mà trong mắt lại ngập tràn thứ tình cảm quyến luyến, dính nhớt: "Nhớ.. chị quá.."

Khoảnh khắc ấy, tâm tình của Đường Nhu vô cùng phức tạp.

Trước đây cô vẫn thường vui vẻ chơi đùa cùng "đứa con ngoan hai mươi bốn hiếu" bé bạch tuộc con, khi ấy cô không hề có chút gánh nặng tâm lý nào. Cô thường nhẹ nhàng véo mấy cái xúc tu của nó, rồi lại bẹo nhẹ má nó, khiến nó xấu hổ co người rụt lại.

Thậm chí mỗi lần nó vươn tay chạm vào cô, ôm lấy cô, cô còn ngây thơ cảm thấy chuyện đó thật thú vị.

Nhất là vào mùa hè, xúc tu mát lạnh, thật sự rất hạ nhiệt.

Khoảnh khắc tình mẫu tử biến chất, chính là khi đối phương muốn cô.. ăn nó, mà lại còn mang vẻ mặt nóng bỏng tràn đầy chờ mong.

Chuyện này.. đúng là có chút kỳ quái rồi.

Phân tích theo thói quen động vật, rồi nghĩ đến thân phận nữ tử của bản thân, một sinh vật máu lạnh như bạch tuộc lại cam tâm tình nguyện để giống cái ăn thịt.. chỉ có một khả năng.

Đường Nhu bước từng bước nặng nề, dưới ánh mắt sáng lấp lánh của anh, đi tới trước mặt anh, gắng gượng giãy giụa.

"Nhu.." Anh chống người lại gần cô, như đóa hướng dương hướng về mặt trời.

Cô đưa tay chạm vào mái tóc ướt rượt màu xanh thẫm của đứa con trai ngoan, đối phương lập tức cụp mắt, ngoan ngoãn áp mặt vào lòng bàn tay cô, chóp đuôi xoắn nhẹ đầy vui sướng, cuộn lại thành hình tròn.

Đường Nhu ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Số 17, có thể nói cho tôi biết, vì sao lại muốn.. để tôi ăn em không?"

Câu này vừa thốt ra liền khiến người ta có cảm giác khó nói nên lời, chỉ có thể tự hiểu lấy.

Số 17 không trả lời, chỉ trừng đôi mắt xanh thẫm như bảo thạch kia, lộ vẻ muốn nói lại thôi, lúng túng bối rối.

Cuối cùng, anh đưa ra hành động, nhẹ nhàng vung xúc tu, vươn tới bên môi cô. "..."

Tim Đường Nhu lạnh đi một chút.

Lại có mấy cái xúc tu không an phận lặng lẽ bò dọc theo chân cô, quấn lấy áo cô, lén lút siết lấy eo cô.

Giống hệt như trước kia, muốn âm thầm kéo cô vào lòng anh.

Đường Nhu hoảng hốt, đẩy mạnh anh ra: "Đừng.. em nói đi.."

Anh bị đẩy ra rất dễ dàng như thể chẳng có chút sức lực nào, nhưng rồi lại như cái búp bê không ngã được, nhanh chóng dính trở lại, cúi đầu, giọng khẽ khàng:

"Muốn.. cho Nhu.. ăn.."

Thần sắc anh quá đỗi chân thành, lòng Đường Nhu càng lạnh thêm một tầng.

"Vốn.. là.. để Nhu.. ăn mà.."

Thiếu niên bạch tuộc dung mạo dịu dàng, đôi mắt xanh thẫm như ngọc chứa đựng thứ thâm tình chẳng hề phù hợp với thân phận đáng sợ của anh.

Đường Nhu chính là lý do duy nhất khiến anh nán lại trong thế giới này, một thế giới anh không yêu thích, chẳng có điều gì hấp dẫn anh cả.

"Nhu.. cho em, ở lại." Anh có chút thẹn thùng, nhưng vẫn ngẩng khuôn mặt với đôi mắt trong veo lên, nhìn cô đang đứng ngoài bồn nước: "Bởi vì.. Nhu, em mới.. không đi."

Ý gì chứ?

Đường Nhu thoáng cảm thấy có điều gì đó không đúng ẩn trong những lời này.

"Vì tôi mà ở lại? Em biết mình đến từ đâu không?"

Anh không trả lời, chỉ mím bờ môi nhợt nhạt, ánh mắt ươn ướt dừng lại nơi bụng dưới của cô, từng chữ rõ ràng mang theo hơi nước mờ mịt đầy chờ mong: "Cho chị dưỡng chất.. đó là.. ý nghĩa tồn tại của em."

Từng từ cô đều hiểu được, nhưng ghép lại với nhau thì lại chẳng hiểu gì hết.

Đường Nhu cúi đầu, nhìn thấy anh ngày càng bám chặt lấy cô, càng thêm dính người, lại nhìn theo ánh mắt anh dừng lại bụng dưới của cô.

Trước mắt tối sầm.

Tựa như bị sét đánh giữa trời quang.

Điều xui xẻo hơn là, cô đột nhiên nhớ tới mấy tiết chuyên ngành về sinh vật biển thời đại học, muốn tự lừa mình dối người mà giả vờ hiểu lầm cũng không được.

Con đực của loài bạch tuộc trong đại dương, khi theo đuổi bạn tình, sẽ dùng xúc tu nhẹ nhàng vuốt ve đối phương như kẻ si tình, dốc hết sức quấn quýt không rời..

Và sau khi giao phối, con đực sẽ lựa chọn trở thành thức ăn cho con cái, cung cấp dưỡng chất cho việc sinh sản của bạn tình.

Đường Nhu cảm thấy đầu óc như sắp bị sét đánh cho cháy khét.

Cô ngẩn người nhìn thiếu niên mà từ trước đến giờ cô vẫn xem là đứa bé hai ba tuổi..

Không đúng, là cô sai rồi.

Trên đời làm gì có đứa nhỏ nào lại có tám múi cơ bụng, ngũ quan sâu sắc, đường nét cơ thể rõ ràng như điêu khắc!

Cô đã sai đến mức không thể sai hơn được nữa rồi!

Đường Nhu lập tức đưa tay che mắt Số 17 lại, giọng cao vút lên: "Nhìn cái gì mà nhìn!" Rõ ràng là đang gào để che giấu hoảng loạn.

Đối phương ngoan ngoãn bị cô che mắt, thậm chí còn vì tiếp xúc với làn da cô mà tỏ ra sung sướng, lông mi run rẩy như hai sợi lông vũ, không ngừng cọ vào lòng bàn tay cô.

Ngày càng nhiều xúc tu trong suốt bò ra khỏi khoang, từng chút một quấn lấy cô kéo vào lòng anh.

Đường Nhu hoảng hốt thối lui, cố gắng gỡ những xúc tu đang bám chặt trên người mình, dáng vẻ hệt như vừa trải qua chấn động tim, đầu óc trống rỗng.

Thiếu niên sững lại, ngơ ngác nhìn cô.

Dường như bị hành động hất xúc tu của cô làm tổn thương đến tình cảm.

Tóc ướt rũ xuống khuôn mặt tái nhợt, lộ ra vẻ u buồn mong manh như dễ vỡ, anh không hiểu vì sao Nhu của anh lại chạy trốn, vì sao lại tỏ ra bài xích anh đến thế.

"Nhu.." Anh gọi: "Không cần.. em nữa sao?"

Sự cự tuyệt ấy khiến anh đau lòng, đuôi mắt cụp xuống, hệt như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

"Nhu.."

Anh lên tiếng đầy ủy khuất.

Đường Nhu cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại.

Hoàng hôn, khu D.

Arthuran và Giang Hựu Ninh từ bộ phận thư ký kỹ thuật gen trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng đối phương chịu không nổi, miễn cưỡng đưa cho cô ấy một xấp tài liệu.

"Duyệt rồi, lấy đi đi."

Arthuran giơ tay rút lấy, còn hừ lạnh một tiếng.

Ai ngờ vừa đi được mấy bước, sau lưng lại vang lên giọng điệu mỉa mai của

Giang Hựu Ninh: "Làm bộ làm tịch, chẳng phải cũng bị đá đó sao."

Bước chân cô ấy khựng lại, lưng vẫn giữ thẳng tắp, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Mãi đến khi rẽ qua góc tường, vai cô ấy mới chùng xuống, gương mặt cũng dần trở nên ủ rũ.

Cô ấy tựa vào tường kính, ngồi xuống bên hành lang dưới đáy nước, lặng lẽ nhìn dòng nước biển nhân tạo phía trên đầu.

Bị đá thì sao, bị đá thì mất mặt lắm sao.

Tại sao Giang Hựu Ninh cứ lấy chuyện đó ra giễu cợt cô ấy mãi?

Mắt Arthuran cay cay, cúi đầu, đưa tay áo lau nhẹ, vừa quay đầu, thì thấy có một thứ quái dị đang rụt rè nhìn cô ấy từ sau đám tảo biển.

Toàn thân nó làn da đỏ sậm, nổi đầy khối u và mạch máu, trông như một khối óc dị dạng.

Khóe miệng Arthuran giật giật, vỗ ngực mắng: "Thứ quỷ quái gì vậy, dọa chết tôi rồi."

Thực thể ẩn sau tảo biển sững lại, rụt lui về sau, cố gắng dùng tảo nước đong đưa che đi thân hình to lớn xấu xí của mình.

Một lúc sau, nó rụt rè ló đầu ra, mở đôi mắt đen láy nhìn cô ấy.

Arthuran bị nó nhìn đến nổi cả da gà, lùi lại vài bước.

Thứ kia xoay người quay lưng lại, cánh tay to tướng che lấy mặt, như thể đang tự ti.

Arthuran chợt thấy hơi áy náy.

Những sinh vật ấy vốn dĩ cũng từng là người, hiện giờ vẫn giữ được ý thức.

Mình như vậy, có phải đã làm tổn thương tình cảm của nó rồi không?

Con quái vật ấy không rời đi, mớ tảo biển lắc lư căn bản không thể che nổi cơ thể khổng lồ sưng phồng của nó.

Arthuran giơ tay gõ nhẹ lên tấm kính, gọi: "Đồ xấu xí kia."

Cái bóng sau đám tảo hơi khựng lại.

Cô ấy ngoắc tay: "Lại đây."

Thực thể từ từ hạ tay xuống, từ sau đám tảo nhích ra một chút, nửa khép mắt, không dám nhìn cô.

Dáng vẻ lóng ngóng ấy lại khiến Arthuran bật cười: "Là một tên xấu xí đáng yêu đấy."

"..."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 54: Tình yêu, xúc tu, và thế giới động vật

[HIDE-THANKS]
Arthuran đã hẹn với Đường Nhu sẽ đi từ cổng nam gần đó để tới trung tâm thương mại, giờ đang chán chường đứng đợi.

Cuối cùng Đường Nhu cũng đến trễ như thường lệ, Arthuran lập tức nhào tới kéo tay cô chạy thẳng ra bãi đỗ xe.

Vừa đi vừa luyên thuyên: "Mới nãy có một thứ xấu xí cứ nhìn chằm chằm tớ, còn lẽo đẽo theo sau nữa."

Đường Nhu liếc nhìn vùng nước đục ngầu đầy tạp chất dưới đáy khu D, đáp:

"Khu D phần lớn sinh vật thí nghiệm đều là người sống bị cải tạo." "Đ* má, nói thật chứ, cái đám người đó đúng là tàn nhẫn không chịu được." Arthuran không nhịn được mà chửi một câu.

"Ừ." Đường Nhu ngồi vào xe, cài đặt chế độ lái tự động: "Phần lớn là tội phạm, còn một phần.. không rõ, có vài người là bị cố ý đưa vào."

Đường hầm dưới nước của khu D dài ít nhất 500 mét, thế mà thực thể kia đã lặng lẽ theo chân Arthuran suốt 500 mét, lén lút nhìn trộm cô ấy.

Đường Nhu còn dư tâm trí đùa cô ấy một câu: "Có khi nào nó si mê cậu rồi."

Arthuran vừa xoắn tóc vừa hừ một tiếng: "Cũng đúng, tớ xinh thế cơ mà."

Rời khỏi khu nghiên cứu, mới phát hiện trời lại đổ mưa.

"Lại mưa nữa, bao lâu rồi không thấy mặt trời."

Nước mưa đập trắng xóa lên cửa kính xe, tầm nhìn mờ mịt.

Đường Nhu cảm thán: "Mưa to thật."

"Cả tủ lạnh trống trơn, phải đi mua đồ mới được, tiện thể sắm thêm cái váy, tối mai nhất định phải cưa đổ một anh ngon nghẻ."

Arthuran vừa nói vừa vẽ vời gì đó lên danh sách mua sắm.

Cách đó hàng trăm cây số, tại trung tâm nghiên cứu Virus Hotdan, Yamada trong bộ đồng phục màu lam đen đang chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.

Anh đang đợi một kết quả.

Trên màn hình là mặt biển, một con tàu cứu hộ siêu trọng tải tới 20.000 tấn đang hoạt động, có khả năng trục vớt tàu đắm nặng hàng vạn tấn.

Thế nhưng tìm kiếm rất lâu vẫn không thấy bóng dáng tàu đắm, đội tìm kiếm dưới nước báo cáo chỉ vớt được xác người, tình trạng ăn mòn nghiêm trọng.

Một giờ sau, báo cáo từ trên biển đưa về: Tổng cộng đã vớt được bốn mươi bộ xương, nhưng không hề có dấu vết của con tàu kia.

Yamada đột nhiên hỏi: "Đội lính đánh thuê mất liên lạc lần trước có bao nhiêu người?"

Trợ lý đáp: "Bốn mươi người."

Yamada sững người, chống tay lên bàn, cả phòng điều khiển rộng lớn không ai dám lên tiếng.

Một giờ sáng, trung tâm kiểm nghiệm gửi đến báo cáo, kết quả khiến tất cả đều chết lặng.

Dù là những bộ hài cốt hay là bộ đồ bảo hộ cùng vũ khí bị nước biển ăn mòn, toàn bộ đều cho thấy đã nằm dưới đáy biển ít nhất hơn một trăm năm.

Thế nhưng mã số trên vũ khí lại rõ ràng là thuộc về nhóm lính đánh thuê được Horten cử đi không lâu trước đó để lên con tàu ma kia.

Quả nhiên, sau khi xét nghiệm DNA ty thể trong xương, toàn bộ hài cốt ấy đều trùng khớp với thông tin DNA của nhóm lính đánh thuê tuần trước.

Không ai biết trước khi chết họ đã trải qua chuyện gì.

Cũng không ai hiểu vì sao bọn họ lại trở về quá khứ, về đến một trăm năm trước.

Dưới sự ăn mòn của nước biển suốt trăm năm, mọi dấu vết đều bị hủy hoại, thời gian xóa bỏ mọi khả năng, dán lên đó nhãn dán "chưa rõ", rồi mỉa mai trí tuệ và sự tự tin mù quáng của loài người.

Yamada ngồi phịch xuống ghế, hồi lâu không thể cất lời.

Lòng bàn tay anh đầy mồ hôi lạnh, một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ đang men theo xương sống bám rịt lấy hắn không buông.

Cách Horten hai trăm cây số, một thị trấn ven biển, dọc theo bờ biển dài vô tận, từng chấm đen lốm đốm dần hiện lên, tựa như đám cua lên bờ tìm khí lúc thủy triều lên.

Dày đặc, chen chúc sát nhau.

Dưới chân họ kéo lê những vệt nước biển, chất lỏng đen dính trên người họ dần dần bốc hơi, hóa thành hình dạng con người bình thường, sạch sẽ.

Từng bước, từng bước, tiến về phía thành phố rực sáng đèn đuốc.

Hôm sau đến văn phòng, Đường Nhu mang đến cho số 17 một con bạch tuộc cái xinh đẹp mà đêm qua cô đã cùng Arthuran dạo khắp cửa hàng thú cưng dị chủng để chọn lựa kỹ càng.

Trước ánh mắt đầy dấu chấm hỏi của số 17, cô đặt con bạch tuộc cái ấy vào bể nước của anh.

Sau đó cô nở một nụ cười thần bí, giơ tay bật máy chiếu, mở phần tài liệu về chủng loài bạch tuộc trong thế giới động vật.

Để tạo bầu không khí phù hợp khi xem, Đường Nhu còn chu đáo tắt đèn.

"Đó, tối thui rồi, tôi không thấy gì đâu. Em cứ thoải mái mà tiếp xúc, giao lưu thật nhiều vào nhé." số 17: "?"

Phim tài liệu bắt đầu phát.

Giọng nam trung trầm ấm vang lên đều đều:

"Phương thức giao phối của loài bạch tuộc khác biệt rất lớn so với các loài động vật có vú thông thường. Cơ quan sinh sản của con đực không tồn tại độc lập, mà nằm ở đầu một trong số tám xúc tu, đầu xúc tu này sẽ kéo dài ra.."

Hình ảnh minh họa là hai con bạch tuộc bắt đầu thực hiện "giao lưu sinh mệnh" một cách vô cùng hài hòa.

Đường Nhu lúc này lại mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, còn gật gù liên tục, trông hệt như đang nghiên cứu học thuật hẳn hoi.

Là một người nuôi dưỡng chuyên nghiệp, cô nhất định phải hướng dẫn chính xác cho thực thể của mình.

Dù sao thì trẻ con vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.

Đường Nhu làm gương, mắt trừng như chuông đồng, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, thỉnh thoảng còn chậc lưỡi khen ngợi, cảm thán sự kỳ diệu của tự nhiên.

Cô chăm chú xem thế giới động vật, còn thiếu niên kia thì chăm chú nhìn cô.

Ánh mắt anh như đầu lưỡi rắn ướt dính, lặng lẽ liếm qua từng đường nét nghiêng mặt cô dưới ánh sáng mờ ảo.

Chàng trai nửa người nửa bạch tuộc tuấn tú kia chăm chú nhìn chiếc cổ thon, lọn tóc sau tai, hàng mi cong nhẹ của cô. Ánh mắt nóng rực và đầy thành kính.

Nếu lúc đó Đường Nhu quay đầu lại, cô sẽ thấy trong đôi mắt xanh thẫm ấy, đã chất chứa đầy một tình cảm sâu đậm khiến người ta rợn tóc gáy.

Nhưng đáng tiếc là không, cô đang chìm đắm trong thế giới biển cả kỳ diệu, dán chặt vào nội dung của chương trình.

Cô xem đến say mê, không bỏ lỡ một điểm kiến thức nào, mãi cho đến khi hình ảnh chuyển sang cảnh hai con bạch tuộc giao hoan chồng lên nhau, cô mới thu lại ánh nhìn chuyên chú, bắt đầu miên man suy nghĩ.

Chuyện này với số 17, chẳng phải.. cũng giống như đang xem phim đen mini à?

Lỡ như anh xem xong rồi máu nóng sục sôi, rồi sinh ra phản ứng không thể miêu tả thì sao?

Đầu óc Đường Nhu toàn mấy thứ đồi trụy không đứng đắn, mang theo tâm trạng không thể nói thành lời mà liếc lén số 17 một cái.

Kết quả vừa quay đầu lại đã thấy anh chẳng buồn xem thế giới động vật, mà lại như bức tượng trong bóng tối, chăm chú nhìn cô từ đầu đến cuối.

Ánh mắt anh ẩm ướt dính nhớp, như tơ nhện tỉ mỉ, quấn lấy người từng tấc một.

Trong bóng tối, xúc tu bán trong suốt lặng lẽ bò lên váy cô, dùng giác hút khẽ khàng mút lấy, mơn trớn thân thiết.

Đường Nhu nghẹn lời: "Nhìn tôi làm gì, không mau học hành nghiêm túc vào!"

Thiếu niên nghiêng đầu vô tội, lộ ra vẻ mặt kiểu "?"

Không thể không thừa nhận, Đường Nhu cảm thấy mình vừa bị anh làm cho tan chảy vì đáng yêu mất rồi.

Cô đưa tay véo mặt anh, kéo gương mặt đẹp trai ấy biến dạng đôi chút: "Không được nhìn tôi kiểu đó!"

Số 17 chớp mắt, mặc cho cô làm gì cũng không phản kháng,

Có thể nói là hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời, Đường Nhu làm gì anh cũng đều cảm thấy vui vẻ.

Vừa hay đúng lúc đó, giọng nam trầm vang lên từ chương trình:

"Việc giao phối của bạch tuộc cần có tiếp xúc thân thể giữa con đực và con cái, do đó vào mùa sinh sản, bạch tuộc đực sẽ.."

Đường Nhu cảm thấy đầu ong ong, lập tức buông tay ra như bị điện giật.

Tiểu bạch tuộc thì có tội tình gì đâu? Kẻ đáng trách là cô, đầu óc đầy mấy thứ đen tối, sắc tình.

Nó chỉ đơn thuần là muốn sinh sôi thôi mà.

Tiểu bạch tuộc sao có thể suy nghĩ "đen tối" được chứ?

Một buổi "thế giới động vật", hai người, mỗi người một bụng tính toán riêng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 55: Ghen tuông và mất kiểm soát

[HIDE-THANKS]
Xem xong, Đường Nhu kéo váy lên thì phát hiện vạt váy đã bị thấm ướt. Số 17 vội vàng dời ánh nhìn, lén lút thu lại xúc tu.

May mà Đường Nhu không để tâm, chỉ tò mò hỏi: "Thế nào, xem xong thấy sao?"

Chàng trai bạch tuộc khựng lại nãy giờ anh chẳng hề xem gì cả.

Cũng may gương mặt kia vốn vô biểu cảm, làm chuyện mờ ám xong nhìn vẫn vô tội, nên không bị cô phát hiện điều gì lạ.

Anh cẩn thận thăm dò: ".. Rất.. hay?"

Ngay sau đó, anh thấy người nuôi mình lộ ra vẻ mặt đầy hài lòng.

Cô mỉm cười dịu dàng: "Đúng là rất hay, tôi cũng thấy thế." Được khen rồi.

Hàng mi dài khẽ run lên, lòng anh lập tức trào dâng niềm vui.

Chàng trai nhẹ cúi đầu, khẽ đưa mái tóc ướt mềm màu xanh thẫm sát gần tay cô.

Đường Nhu lập tức hiểu ý, thuận tay xoa nhẹ đỉnh đầu ướt át ấy.

"Ngoan."

Hàng mi ẩm ướt như lông quạ khẽ rung càng dữ dội hơn.

Đường Nhu bật đèn lên, đứng dậy bước đến cạnh buồng chứa của anh, mong đợi được nhìn thấy con bạch tuộc cái xinh đẹp mà cô đã tỉ mỉ lựa chọn trong cửa hàng cùng Arthuran tối qua.

Đó là con cái đẹp nhất cả trung tâm thương mại, hai người đã mất tận hai tiếng mới chọn được.

Thế nhưng cô nhìn đi nhìn lại vài vòng vẫn chẳng thấy gì cả.

Bể nước trong vắt, chỉ có mỗi bóng dáng của số 17.

Chẳng lẽ con bạch tuộc kia nhỏ quá, bị xúc tu của anh che mất rồi?

Đường Nhu đưa tay gạt nhẹ mấy chiếc xúc tu màu lam nhạt ẩm ướt của anh, cố tìm bóng dáng con bạch tuộc cái.

Cô không để ý thấy thân thể trước mặt khẽ run lên, hàng mi dài cong vút giật giật liên hồi, đôi mắt hơi khép lại, gương mặt cố nén nhẫn nhịn.

Tìm một lúc lâu vẫn chẳng thấy đâu, Đường Nhu lại phát hiện eo mình đã bị xúc tu của anh quấn lấy.

Chàng trai bạch tuộc ngượng ngùng, mắt khẽ nhắm hờ, trông như đang mặc cô muốn làm gì thì làm.

"..."

Đường Nhu đưa tay đẩy anh ra, hỏi: "Con bạch tuộc kia đâu rồi?"

Anh thành thật đáp: "Ăn rồi."

Đường Nhu: "?"

Đường Nhu: "?"

Con ngươi chấn động.

"Em ăn nó rồi á?"

Chàng trai ngẩng đầu, đôi mắt vô tội chớp chớp: "Không.. phải.. Đường cho em.. ăn sao?"

"..."

Đường Nhu há miệng, lần đầu trong đời không biết phải nói gì cho đúng: "Không phải.. con đó là để em.." Nghẹn một hồi lâu, cô đành ôm trán: "Thôi vậy."

Không nói nổi.

Thật sự quá khó nói.

Nuôi con.. đúng là việc khó nhất đời.

Lúc Arthuran lại tìm đến Đường Nhu thì thấy cô đang gục đầu xuống bàn, tuổi còn trẻ mà trên người lại mang một vẻ tang thương kỳ lạ khó nói.

Cô ấy thắc mắc hỏi: "Cậu sao thế?"

Đường Nhu mở mắt, nhưng không nói nổi câu nào.

Nét mặt trông cực kỳ đắng cay.

Váy cô cũng bị ướt một mảng, Arthuran hốt hoảng: "Váy cậu sao ướt vậy?"

Nói xong lại liếc nhìn con bạch tuộc kế bên, tự cảm thấy câu vừa rồi thật dư thừa.

Tên đầu sỏ ngồi yên như gà, co ro trong bể nước, trông rất ngoan hiền.

Arthuran tiến đến gần Đường Nhu, trượt tay trên màn hình, mở ra loạt ảnh: "Đây là vài anh chàng tối nay tớ thấy được đấy, tớ thích anh này, tên là Carter."

Đường Nhu hờ hững nhấc mi mắt, thần sắc nhàn nhạt.

Arthuran hỏi: "Không đẹp trai à?"

"Bình thường thôi."

"Vậy mà cũng là bình thường?"

Arthuran nghi hoặc nhìn màn hình, rồi quay sang liếc nhìn số 17.

Bất kể khi nào nhìn sang, anh đều đang dõi theo Đường Nhu. Gương mặt anh mang vẻ đẹp không thuộc về loài người một vẻ đẹp hoàn mỹ không chút tì vết.

Chỉ là.. ánh mắt kia lại khiến người ta thấy rờn rợn. "Cũng đúng, gu thẩm mỹ của cậu chắc bị nuôi hỏng rồi."

Arthuran chân thành nói:

"Phải công nhận là số 17 đẹp trai thật. Mấy sinh vật biển này đúng là còn bắt mắt hơn cả con người."

Đường Nhu không tỏ rõ ý kiến.

Arthuran cười: "Nhìn mãi cái mặt này, rồi cậu còn kiếm nổi bạn trai nữa không?"

Câu nói đó lại là câu đầu tiên trong tối nay không nên nói ra.

"Với lại, nó dính cậu thế kia, sau này yêu đương rồi bạn trai cậu chịu nổi không?"

Vốn chỉ là lời đùa miệng, nhưng chẳng ngờ thiếu niên kia đột nhiên rời ánh mắt, lần đầu tiên hướng ánh nhìn về phía Arthuran.

Anh hỏi:

"Bạn trai.. là gì?"

Arthuran vô tư không biết gì, mỉm cười giải thích:

"Là hai người yêu nhau, mong muốn đối phương trở thành bạn đời cả đời. Một hành vi thuộc về con người."

Câu nói ấy, ngay lúc phát ra, cô ấy tuyệt đối không ngờ sẽ dẫn đến một cảnh tượng kinh hoàng như tận thế.

Ánh sáng dần dần tối đi.

Lạnh lẽo, ẩm ướt.

Tựa như đầm lầy xanh đen rùng rợn.

Xúc tu đột ngột bùng phát như thủy triều, bao trùm cả phòng thí nghiệm, chặn lối ra, nhấn chìm bàn ghế, phủ kín trần nhà, ánh đèn trắng phía trên chỉ còn le lói xuyên qua khe hở của xúc tu như keo đặc.

Không khí tràn ngập áp lực khiến người nghẹt thở.

Thực thể mất kiểm soát giờ chỉ còn khát vọng hủy diệt.

Đường Nhu lập tức dang tay che chở cho Arthuran, canh ngay trước mặt cô ấy.

"Dừng lại!"

Cả hai đã bị dồn đến góc phòng, không còn đường lùi.

Cửa ra duy nhất đã bị xúc tu che kín.

Trong biển xúc tu xanh đen, đôi mắt chàng trai lạnh băng như băng tuyết, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

Những xúc tu dữ tợn đang cuộn quanh trước mặt cô, chực chờ lao tới chỉ cần cô lơ là một chút thôi là sẽ kích phát chế độ sát thương.

Arthuran sợ đến run cầm cập, nấp sau lưng Đường Nhu.

Từ trước đến giờ cô ấy luôn ở cạnh cô, nên đã quên mất sự lạnh lẽo và nguy hiểm của những sinh vật khác loài.

Cô ấy đã giẫm lên giới hạn đỏ của thực thể như dẫm lên đuôi mèo.

Cô ấy cảm nhận rõ rệt sinh vật đáng sợ kia thực sự đã nổi sát tâm.

Đường Nhu quát lần nữa: "Dừng lại, số 17!" Thiếu niên khựng lại.

Anh chậm rãi ngẩng mắt nhìn về phía cô.

Vô số xúc tu xanh thẫm đan chéo dọc tường, khiến văn phòng biến thành một khối hình học kỳ dị, như một phông nền u ám vặn vẹo.

Chàng trai đứng sừng sững, cúi đầu nhìn xuống bọn họ, như tà thần đang nhìn xuống thế giới phàm tục.

Tim Đường Nhu đập thình thịch.

Trạng thái của số 17 đang mất kiểm soát, đây là lần thứ hai cô chứng kiến chuyện này. Cô có linh cảm mãnh liệt đây mới chỉ là khởi đầu.

Tư duy cô xoay vòng cấp tốc, cuối cùng chọn cách mềm mỏng, từ tốn đưa tay về phía xúc tu gần mình nhất.

"Alphino, đến cả lời tôi em cũng không nghe nữa sao?"

Bàn tay người đầy ấm áp nhân loại vừa chạm tới, chiếc xúc tu đang căng cứng kia lập tức rụt lại cẩn thận, giấu đi gai sừng trong giác hút, sợ làm cô bị thương.

"Đúng rồi, ngoan."

Cô nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, rồi nắm lấy.

Xúc tu quấn lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, rồi bò dọc theo mặt đất, men theo chân cô mà leo lên.

Đường Nhu bước về phía trước một bước, gương mặt thiếu niên giãn ra đôi chút, lùi lại một chút.

Cô tiếp tục tiến lên, giọng mềm mại: "Về đi, được không? Nghe lời nhé?"

Đôi mắt xanh sẫm dán chặt vào gương mặt cô, trong sự dụ dỗ ngọt ngào đầy giả dối ấy, anh dần dần dịu lại.

Bầu không khí vẫn căng như dây đàn, mồ hôi lạnh lấm tấm trên lưng cô.

Nhưng cô vẫn dịu dàng, cố gắng trấn an cảm xúc của anh: "Alphino, đừng như vậy.. em dọa tôi rồi."

Dọa cô rồi?

Chàng trai nghiêng đầu, nhìn những chiếc xúc tu của mình.

Trong mắt xanh lặng như đáy biển bỗng dâng lên cảm giác chua xót.

Anh cúi đầu, che mặt, trong lòng dâng lên mặc cảm.

Anh không đẹp, cô không thích.

Cô lúc nào cũng đối xử tốt với con thỏ biển xinh đẹp kia hơn.

Cô không thích anh, mà còn.. sợ anh.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back