Bài viết: 149 

Chương 380: Thủ hạ bại tướng
Nam tử mặc một thân áo bào trắng, thân hình thon dài, đeo một cái mặt nạ.
Sở Cửu Ca đưa ra một ngón tay đặt lên đôi môi của đối phương cười nói: "Được thôi! Gia, ta nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt."
Sở Cửu Ca bị bế lên, trực tiếp lấy một gian phòng đắt nhất, lão mụ tử của gian lầu nhìn vị thiếu nữ trong lòng nam tử, thân hình hoàn mỹ như vậy, sao bà ta không nhớ lâu mình có một vị cô nương như vậy.
"Rầm!" Sau khi đi vào gian phòng đầy tình thú đó, nam tử dựa vào cửa, trực tiếp hôn lấy cô.
"Dung yêu.. ưm.."
Một nụ hôn cực kỳ kịch liệt, khiến cho tóc của Sở Cửu Ca cũng loạn cả lên, Dung Uyên giọng khàn đặc nói: "Cửu nhi có nhớ ta hay không?"
Lần này Đồ Thiên đại đạo đoàn tổn thất hơn một nửa nhân thủ, sau khi chúng hội hợp: "Mấy thiếu chủ đó của Hội đấu giá Cửu Thiên, từng người một cũng không phải dễ đối phó! Rõ ràng đều chưa đến hai mươi tuổi, thực lực lại biến thái đến vậy, bối cảnh chúng quá mạnh rồi, đoàn trưởng, hay là chúng ta tránh một thời gian."
"Chúng ta thực sự đã bị chúng giết không ít người,"
Đồ Thiên đoàn trưởng nói: "Mối này làm xong, chúng ta có thể nghỉ ngơi rất lâu rồi! Tổng bộ chúng ta rất ẩn dật, mỗi một người cũng không có nơi dừng chân cố định, Hội đấu giá Cửu Thiên cho dù muốn báo thù chúng ta, cũng không dễ như thế, các ngươi đừng lo lắng quá."
"Đoàn trưởng, cho chúng tôi xem, Hội đấu giá Cửu Thiên rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối đi." Lâm Mĩ hiếu kỳ nói.
Trên tay hắn là một chiếc nhẫn đơn giản, sau khi mở ra, Đồ Thiên đoàn trưởng phát hiện bên trong cái gì cũng không có.
Đương nhiên, cũng không phải không có thứ gì, bên trong có một tấm băng rôn.
Trên băng rôn có một dòng chữ, "Đồ Thiên đại đạo, thủ hạ bại tướng! Chào!"
Tất cả mọi người trong Đồ Thiên đạo đoàn đều trợn tròn mắt, "Đây.. đây là giả đi! Đoàn trưởng ngươi đang đùa đúng không?"
Chúng không dám tin, có người có thể trộm đi đồ trong tay đoàn trưởng của chúng.
Lâm Mĩ nói: "Bút tích này ta biết, giống với bút tích lần trước để lại. Thực sự là Đệ nhất thần trộm.."
"Roẹt!" Sắc mặt Đồ Thiên đoàn trưởng rất khó coi, trực tiếp đem băng rôn đó xé nát.
Với dấu mực đó, băng rôn này đã được chuẩn bị từ ít nhất là ba ngày trước rồi, vẫn chưa động thủ mà tên Đệ nhất thần trộm đó đã có tự tin rằng mình sẽ đắc thủ, ngông cuồng đến thế là cùng.
Đồ Thiên đoàn trưởng nhắm mắt lại, hắn là vào lúc nào bị tráo đi nhẫn rồi? Hơn nữa còn không bị ai phát hiện, cơ hội duy nhất chính là hoa lâu đó!
"Đi theo ta!" Đoàn trưởng nói.
Hắn dẫn theo một nhóm người hung thần ác sát giết vào hoa lâu, hoàn toàn không giống với lần vào trước đó,
"Vị gia này, người.. người lại đến rồi, cần gì hay không?"
Đồ Thiên đoàn trưởng nói: "Lục soát cho ta!"
Mành trướng màu đỏ bay phấp phới, mặt Sở Cửu Ca như bị thiêu dốt, Dung Uyên trầm thấp nói: "Cửu nhi Đệ nhất thần trộm đem thứ rất quan trọng của Bổn Vương trộm đi, giấu đâu rồi? Bổn Vương phải từ từ tìm cho tốt.."
Ngón tay thon dài lướt qua làn da như sứ của Sở Cửu Ca, từng tấc cũng không muốn bỏ qua, ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào.
Đồ Thiên đoàn trưởng nói: "Giết!"
Hắn không cho rằng tên Đệ nhất thần trộm đó sau khi trộm được đồ còn ở lại hoa lâu này, nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này, đang chuẩn bị phát tiết.
"Toàn bộ giết hết cho ta!"
"Aaaaaaaaaaa!" Một trận tiếng la hét truyền ra.
Hắn, đoàn trưởng Đồ Thiên đại đạo đoàn, phàm là con mồi hắn nhắm trúng, chưa từng thất thủ qua, mà lần này đã đắc thủ rồi, nhưng lại thần không biết, quỷ không hay bị trộm mất.
Đây tuyệt đối là khiêu khích và sự sỉ nhục lớn nhất hắn nhận được từ khi hắn làm đại đạo đến nay, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Đệ nhất thần trộm.
Ngay khi hắn muốn đại khai sát giới, cấm vệ quân của nữ hoàng và người của Hội đấu giá Cửu Thiên đến rồi, Đồ Thiên đoàn trưởng chửi rủa, "Đáng chết! Những gia hỏa này vậy mà lại đến nhanh như vậy."
"Đoàn trưởng, sao đây? Còn tìm người hay không?"
"Trước rút! Đệ nhất thần trộm, chúng ta thời gian còn dài."
Kỳ thực Sở Cửu Ca vẫn luôn ở trong hoa lâu này, say dưới váy mỹ nhân, Tam Tiền nói: "Cửu muội muội ở bên trên, chúng ta.. các ngươi ai dẫn muội ấy ra đây!"
Nhất Nặc nhàn nhạt nói: "Hội đấu giá Cửu Thiên đang loạn thành một đoàn, ta còn phải đi xử lý!"
Nhị Lượng: "Ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm."
"Tiểu Cửu sẽ không vui nếu bị chúng ta phá đám." Tứ Sinh nói.
Để lại một mình Tam Tiền, Tam Tiền nói: "Nếu Cửu thúc biết sẽ chém chết chúng ta đó!"
Đợi Sở Cửu Ca lần nữa tỉnh lại đã trở lại biệt viện của Dung Uyên, lúc này cả Hồng Kinh đều đang hào hứng bán tán về chuyện đêm qua.
"Mà nói đêm qua, một tiếng vang lớn, Đồ Thiên đại đạo đoàn xông vào Hội đấu giá Cửu Thiên.."
Bị thuyết thư tiên sinh nói một cách sinh động, rất nhanh liền có chuyển biến.
"Cái gì? Đệ nhất thần trộm ra tay rồi?"
"Đồ Thiên đại đạo đoàn thua rồi, bảo vật rơi vào trong tay Đệ nhất thần trộm, hắn trở thành kẻ thắng lớn sau cùng?"
"..."
Không ít người hiếu kỳ quan sát chiến đấu, chúng ngay đến thân ảnh của Đệ nhất thần trộm cũng chưa được nhìn thấy, mà lần giao tranh này Đệ nhất thần trộm lại là người thắng, chúng làm thế nào cũng không dám tin!
"Đây mới thực sự là thần trộm, thủ đoàn thần bí vô cùng, đến vô ảnh, đi vô tung! Vậy thì Đồ Thiên đại đạo đoàn hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn rồi!"
"Điều này khẳng định là đúng rồi, nếu là tin đồn, Đồ Thiên đại đạo đoàn nhất định sẽ phản bác, sao có thể cho phép chúng ta làm xấu đi danh tiếng của chúng."
"Đúng thế! Đêm đó chúng ta hình như nhìn thấy đám người Đồ Thiên đạo đoàn sau khi rời khỏi Hội đấu giá Cửu Thiên không hề rút lui mà đi đến hoa lâu tìm người, chẳng lẽ Đệ nhất thần trộm khi đó trộm được bảo vật lại lén trốn vào hoa lâu đó rồi."
Không cần biết bên ngoài thảo luận về Đệ nhất thần trộm thế nào, Sở Cửu Ca và Dung Uyên đang trị liệu, trị liệu bệnh tương tư!
Người của Đồ Thiên đạo đoàn tức điên rồi, Đệ nhất thần trộm, chúng ngay đến hắn là nam là nữ, là già hay trẻ, là cao hay thấp cũng không biết, liền vô duyên vô cớ như vậy bị trộm sạch chiến lợi phẩm.
"Tìm! Nhất định phải tìm được hắn! Đồ Thiên đạo đoàn ta tuyệt đối nuốt không trôi cục tức này!" Chúng tổn thất cực lớn, chỉ vì bảo vật Hội đấu giá Cửu Thiên đó. Sau đó liền cho Đệ nhất thần trộm đó biết mặt.
Chúng hoàn toàn không ngờ đến, bởi vì Đệ nhất thần trộm xen vào, hai đầu đều trắng tay.
Việc lớn này qua ba ngày rồi, Hội đấu giá Cửu Thiên cũng khôi phục hiện trạng, đáng lý bảo vật Hội đấu giá Cửu Thiên bị Đệ nhất thần trộm trộm mất, Hội đấu giá Cửu Thiên nên phẫn nộ mà truy nã Đệ nhất thần trộm mới đúng, nhưng mà Hội đấu giá Cửu Thiên lại rất yên bình.
Nhất Nặc lén trà trộn vào phủ đệ của Quỷ Vương tìm Sở Cửu Ca, hắn hỏi: "Cửu Ca, muội tính thế nào?"
Sở Cửu Ca đáp: "Cứ nói Đệ nhất thần trộm ta có được quá nhiều bảo bối rồi, nên để ở chỗ Hội đấu giá Cửu Thiên bán đấu giá, sự việc lần này náo lớn như vậy, nhất định sẽ có không ít người đến đấu giá, cũng nhờ Đồ Thiên đạo đoàn, giúp Hội đấu giá Cửu Thiên làm quảng cáo tốt như thế!"
"Để cám ơn chúng, thiệp mời lần bán đấu giá này, cũng tặng cho chúng một tấm đi." Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nâng lên.
Sở Cửu Ca đưa ra một ngón tay đặt lên đôi môi của đối phương cười nói: "Được thôi! Gia, ta nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt."
Sở Cửu Ca bị bế lên, trực tiếp lấy một gian phòng đắt nhất, lão mụ tử của gian lầu nhìn vị thiếu nữ trong lòng nam tử, thân hình hoàn mỹ như vậy, sao bà ta không nhớ lâu mình có một vị cô nương như vậy.
"Rầm!" Sau khi đi vào gian phòng đầy tình thú đó, nam tử dựa vào cửa, trực tiếp hôn lấy cô.
"Dung yêu.. ưm.."
Một nụ hôn cực kỳ kịch liệt, khiến cho tóc của Sở Cửu Ca cũng loạn cả lên, Dung Uyên giọng khàn đặc nói: "Cửu nhi có nhớ ta hay không?"
Lần này Đồ Thiên đại đạo đoàn tổn thất hơn một nửa nhân thủ, sau khi chúng hội hợp: "Mấy thiếu chủ đó của Hội đấu giá Cửu Thiên, từng người một cũng không phải dễ đối phó! Rõ ràng đều chưa đến hai mươi tuổi, thực lực lại biến thái đến vậy, bối cảnh chúng quá mạnh rồi, đoàn trưởng, hay là chúng ta tránh một thời gian."
"Chúng ta thực sự đã bị chúng giết không ít người,"
Đồ Thiên đoàn trưởng nói: "Mối này làm xong, chúng ta có thể nghỉ ngơi rất lâu rồi! Tổng bộ chúng ta rất ẩn dật, mỗi một người cũng không có nơi dừng chân cố định, Hội đấu giá Cửu Thiên cho dù muốn báo thù chúng ta, cũng không dễ như thế, các ngươi đừng lo lắng quá."
"Đoàn trưởng, cho chúng tôi xem, Hội đấu giá Cửu Thiên rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối đi." Lâm Mĩ hiếu kỳ nói.
Trên tay hắn là một chiếc nhẫn đơn giản, sau khi mở ra, Đồ Thiên đoàn trưởng phát hiện bên trong cái gì cũng không có.
Đương nhiên, cũng không phải không có thứ gì, bên trong có một tấm băng rôn.
Trên băng rôn có một dòng chữ, "Đồ Thiên đại đạo, thủ hạ bại tướng! Chào!"
Tất cả mọi người trong Đồ Thiên đạo đoàn đều trợn tròn mắt, "Đây.. đây là giả đi! Đoàn trưởng ngươi đang đùa đúng không?"
Chúng không dám tin, có người có thể trộm đi đồ trong tay đoàn trưởng của chúng.
Lâm Mĩ nói: "Bút tích này ta biết, giống với bút tích lần trước để lại. Thực sự là Đệ nhất thần trộm.."
"Roẹt!" Sắc mặt Đồ Thiên đoàn trưởng rất khó coi, trực tiếp đem băng rôn đó xé nát.
Với dấu mực đó, băng rôn này đã được chuẩn bị từ ít nhất là ba ngày trước rồi, vẫn chưa động thủ mà tên Đệ nhất thần trộm đó đã có tự tin rằng mình sẽ đắc thủ, ngông cuồng đến thế là cùng.
Đồ Thiên đoàn trưởng nhắm mắt lại, hắn là vào lúc nào bị tráo đi nhẫn rồi? Hơn nữa còn không bị ai phát hiện, cơ hội duy nhất chính là hoa lâu đó!
"Đi theo ta!" Đoàn trưởng nói.
Hắn dẫn theo một nhóm người hung thần ác sát giết vào hoa lâu, hoàn toàn không giống với lần vào trước đó,
"Vị gia này, người.. người lại đến rồi, cần gì hay không?"
Đồ Thiên đoàn trưởng nói: "Lục soát cho ta!"
Mành trướng màu đỏ bay phấp phới, mặt Sở Cửu Ca như bị thiêu dốt, Dung Uyên trầm thấp nói: "Cửu nhi Đệ nhất thần trộm đem thứ rất quan trọng của Bổn Vương trộm đi, giấu đâu rồi? Bổn Vương phải từ từ tìm cho tốt.."
Ngón tay thon dài lướt qua làn da như sứ của Sở Cửu Ca, từng tấc cũng không muốn bỏ qua, ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào.
Đồ Thiên đoàn trưởng nói: "Giết!"
Hắn không cho rằng tên Đệ nhất thần trộm đó sau khi trộm được đồ còn ở lại hoa lâu này, nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này, đang chuẩn bị phát tiết.
"Toàn bộ giết hết cho ta!"
"Aaaaaaaaaaa!" Một trận tiếng la hét truyền ra.
Hắn, đoàn trưởng Đồ Thiên đại đạo đoàn, phàm là con mồi hắn nhắm trúng, chưa từng thất thủ qua, mà lần này đã đắc thủ rồi, nhưng lại thần không biết, quỷ không hay bị trộm mất.
Đây tuyệt đối là khiêu khích và sự sỉ nhục lớn nhất hắn nhận được từ khi hắn làm đại đạo đến nay, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Đệ nhất thần trộm.
Ngay khi hắn muốn đại khai sát giới, cấm vệ quân của nữ hoàng và người của Hội đấu giá Cửu Thiên đến rồi, Đồ Thiên đoàn trưởng chửi rủa, "Đáng chết! Những gia hỏa này vậy mà lại đến nhanh như vậy."
"Đoàn trưởng, sao đây? Còn tìm người hay không?"
"Trước rút! Đệ nhất thần trộm, chúng ta thời gian còn dài."
Kỳ thực Sở Cửu Ca vẫn luôn ở trong hoa lâu này, say dưới váy mỹ nhân, Tam Tiền nói: "Cửu muội muội ở bên trên, chúng ta.. các ngươi ai dẫn muội ấy ra đây!"
Nhất Nặc nhàn nhạt nói: "Hội đấu giá Cửu Thiên đang loạn thành một đoàn, ta còn phải đi xử lý!"
Nhị Lượng: "Ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm."
"Tiểu Cửu sẽ không vui nếu bị chúng ta phá đám." Tứ Sinh nói.
Để lại một mình Tam Tiền, Tam Tiền nói: "Nếu Cửu thúc biết sẽ chém chết chúng ta đó!"
Đợi Sở Cửu Ca lần nữa tỉnh lại đã trở lại biệt viện của Dung Uyên, lúc này cả Hồng Kinh đều đang hào hứng bán tán về chuyện đêm qua.
"Mà nói đêm qua, một tiếng vang lớn, Đồ Thiên đại đạo đoàn xông vào Hội đấu giá Cửu Thiên.."
Bị thuyết thư tiên sinh nói một cách sinh động, rất nhanh liền có chuyển biến.
"Cái gì? Đệ nhất thần trộm ra tay rồi?"
"Đồ Thiên đại đạo đoàn thua rồi, bảo vật rơi vào trong tay Đệ nhất thần trộm, hắn trở thành kẻ thắng lớn sau cùng?"
"..."
Không ít người hiếu kỳ quan sát chiến đấu, chúng ngay đến thân ảnh của Đệ nhất thần trộm cũng chưa được nhìn thấy, mà lần giao tranh này Đệ nhất thần trộm lại là người thắng, chúng làm thế nào cũng không dám tin!
"Đây mới thực sự là thần trộm, thủ đoàn thần bí vô cùng, đến vô ảnh, đi vô tung! Vậy thì Đồ Thiên đại đạo đoàn hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn rồi!"
"Điều này khẳng định là đúng rồi, nếu là tin đồn, Đồ Thiên đại đạo đoàn nhất định sẽ phản bác, sao có thể cho phép chúng ta làm xấu đi danh tiếng của chúng."
"Đúng thế! Đêm đó chúng ta hình như nhìn thấy đám người Đồ Thiên đạo đoàn sau khi rời khỏi Hội đấu giá Cửu Thiên không hề rút lui mà đi đến hoa lâu tìm người, chẳng lẽ Đệ nhất thần trộm khi đó trộm được bảo vật lại lén trốn vào hoa lâu đó rồi."
Không cần biết bên ngoài thảo luận về Đệ nhất thần trộm thế nào, Sở Cửu Ca và Dung Uyên đang trị liệu, trị liệu bệnh tương tư!
Người của Đồ Thiên đạo đoàn tức điên rồi, Đệ nhất thần trộm, chúng ngay đến hắn là nam là nữ, là già hay trẻ, là cao hay thấp cũng không biết, liền vô duyên vô cớ như vậy bị trộm sạch chiến lợi phẩm.
"Tìm! Nhất định phải tìm được hắn! Đồ Thiên đạo đoàn ta tuyệt đối nuốt không trôi cục tức này!" Chúng tổn thất cực lớn, chỉ vì bảo vật Hội đấu giá Cửu Thiên đó. Sau đó liền cho Đệ nhất thần trộm đó biết mặt.
Chúng hoàn toàn không ngờ đến, bởi vì Đệ nhất thần trộm xen vào, hai đầu đều trắng tay.
Việc lớn này qua ba ngày rồi, Hội đấu giá Cửu Thiên cũng khôi phục hiện trạng, đáng lý bảo vật Hội đấu giá Cửu Thiên bị Đệ nhất thần trộm trộm mất, Hội đấu giá Cửu Thiên nên phẫn nộ mà truy nã Đệ nhất thần trộm mới đúng, nhưng mà Hội đấu giá Cửu Thiên lại rất yên bình.
Nhất Nặc lén trà trộn vào phủ đệ của Quỷ Vương tìm Sở Cửu Ca, hắn hỏi: "Cửu Ca, muội tính thế nào?"
Sở Cửu Ca đáp: "Cứ nói Đệ nhất thần trộm ta có được quá nhiều bảo bối rồi, nên để ở chỗ Hội đấu giá Cửu Thiên bán đấu giá, sự việc lần này náo lớn như vậy, nhất định sẽ có không ít người đến đấu giá, cũng nhờ Đồ Thiên đạo đoàn, giúp Hội đấu giá Cửu Thiên làm quảng cáo tốt như thế!"
"Để cám ơn chúng, thiệp mời lần bán đấu giá này, cũng tặng cho chúng một tấm đi." Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nâng lên.