Ngôn Tình [Dịch] - Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta - Tần Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Haian1504, 27 Tháng tư 2020.

  1. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 20: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Yên đang đi dọc hành lang dài, kết quả bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một người.

    Suýt chút nữa liền đụng phải.

    Chờ khi cô dừng chân nhìn người đi tới, trên mặt lộ ra một nụ cười:

    "Khương Nhiên."

    Giọng nói mềm mại, mềm mại như cô vậy.

    Khương Nhiên cố gắng bỏ qua sự ngo ngoe rục rịch trong lòng. Hắn nhìn Tô Yên, bộ dạng mang theo lệ khí nhu hòa một chút: "Đi đâu vậy?"

    Tô Yên duỗi tay chỉ chỉ văn phòng: "Thầy dạy Hóa muốn tôi đi tìm ông."

    Trong mắt Khương Nhiên hiện lên một tia tiếc nuối, còn tưởng rằng tới tìm hắn.

    Hắn không nói gì, vậy nên hai người đều im lặng.

    Một lúc sau, hắn lên tiếng: "Cậu không muốn nói gì với tôi à?"

    Tô Yên chớp chớp mắt, nhớ tới cuộc đối thoại với Diêu Vũ Phỉ ở ngoài hành lang.

    "Ách.. cậu có thích ai không?"

    Khương Nhiên nghe thấy cô hỏi, cười lên.

    Hắn khom lưng, sát vào người Tô Yên.

    Hai người cách nhau rất gần, hơi thở có tính xâm lược quanh quẩn bên cô.

    Con ngươi đen nhánh, mang theo một chút nghiền ngẫm cùng nóng rực không có cách nào khắc chế: "Có."

    Tô Yên liếm khóe môi, gật gật đầu. Không nói gì nữa.

    Khương Nhiên có hơi không hài lòng với phản ứng bình đạm của cô.

    Vươn tay kéo kéo nơ bướm trên cổ Tô Yên: "Sao lại không hỏi nữa?"

    "Hỏi chuyện gì?"

    "Hỏi người tôi thích là ai."

    Mỗi một câu hắn nói, liền tới gần một chút. Cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ cần hắn thoáng cúi đầu, là có thể hôn cô.

    Trên người cô mang theo mùi dâu tây và mùi sữa do ăn nhiều kẹo, tràn ngập giữa hai người.

    Trạng thái ái muội của hai người, Tô Yên tựa hồ không hề phát hiện.

    Cô chỉ nghiêm túc nói: "Là Diêu Vũ Phỉ sao?"

    Khương Nhiên nghe cái tên đột nhiên xuất hiện, mày hơi nhíu lại: "Nói đến cậu ta làm gì? Chuyện này liên quan gì đến cậu ta?"

    "Ách.. bọn họ đều nói cậu thích Diêu Vũ Phỉ."

    "Cậu tin tưởng?"

    "Tôi.. bảo trì trung lập, cho nên hỏi một chút."

    Hắn nhìn người con gái trước mặt, nói chuyện mềm mại nhẹ nhàng, hết sức chăm chú nhìn hắn.

    Cũng không biết vì sao, sự ngo ngoe rục rịch trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.

    Sau đó, hắn bỗng nhiên đứng thẳng người, kéo dãn khoảng cách với Tô Yên.

    Hắn cau mày, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Kẹo sữa dâu tây của cậu đâu?"

    Tô Yên tìm trong túi, lấy ra một cái, "Cậu muốn ăn à?"

    Hắn túm lấy kẹo, bóc vỏ, sau đó giơ tay nhét kẹo vào trong miệng Tô Yên.

    "Ô.."

    Cô đột nhiên không kịp phòng bị, lại bị nhét kẹo một lần nữa.

    Nhìn khuôn mặt nhỏ nhíu chặt của cô. Cuối cùng, sự ngo ngoe rục rịch trong lòng Khương Nhiên cũng khắc chế được một chút.

    Hắn nhéo giấy gói kẹo, hai tay đút túi: "Tôi không thích."

    "Hả.. Ừm? Cậu nói gì?" Tô Yên nhai kẹo hỏi.

    Vẻ mặt hắn ác liệt: "Cậu còn hỏi tôi nói cái gì?"

    Một hồi lâu sau, sự xao động trong lòng rốt cuộc bình phục lại. Sau đó, lên tiếng: "Không phải muốn đi văn phòng tìm thầy sao? Mau đi đi."

    Hắn duỗi tay, đặt ở sau lưng cô, hơi đẩy về phía trước.

    Tô Yên quay đầu lại nhìn Khương Nhiên một cái. Hắn đứng ở chỗ đó, hai tay đút túi, đồng phục mặc trên người hắn mặc toát lên một loại cảm giác lười nhác.

    Cô nhai kẹo sữa dâu tây trong miệng, nghĩ tới lời thầy dạy Hóa nói hôm qua, cô xoay người, đi về phía văn phòng.

    Chờ đến khi thấy cô sắp tới văn phòng, Khương Nhiên mới xoay người đi về lớp.

    Khi Tô Yên tới cửa văn phòng, nghĩ đến chuyện vừa mới gặp được Khương Nhiên, cảm thấy có chút không thể hiểu được.
     
    Takaoki, Ái Tịch, anhtn07122 người khác thích bài này.
  2. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 21: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (20)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn xuất hiện bất ngờ, rời đi càng bất ngờ, chẳng lẽ cũng chỉ vì đút cho cô ăn cái kẹo?

    Hơn nữa kẹo này còn là kẹo của mình..

    Duỗi tay, sửa sang lại nơ bướm trên cổ bị kéo sắp rơi xuống.

    Nhưng mà hiện tại không phải lúc nghĩ đến chuyện này.

    Còn phải đi gặp thầy dạy Hóa.

    Cô bước chân đi vào văn phòng: "Thưa thầy."

    Nhưng mà trong văn phòng làm gì có ai!

    Cô đứng ở chỗ đó đợi một lúc. Tay nắm chặt góc váy cúi đầu nghịch nghịch. Câu được câu không nói chuyện với Tiểu Hoa.

    Ngoài cửa, tiếng chuông vào lớp vang lên.

    Cô lại đợi thêm một lúc. Vẫn không thấy thầy đến.

    Nghĩ nghĩ một chút, hay là, cứ về lớp trước đã. Khi nào tan học lại đến.

    Tô Yên đi ra khỏi văn phòng, dọc theo hành lang dài về lớp.

    Bỗng nhiên, từ bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Từ từ."

    Tô Yên hơi sửng sốt, bước chân dừng lại. Sau đó, liền nhìn thấy một thầy giáo đeo kính đen, trong tay cầm sách giáo khoa từ bên cạnh đi tới.

    Thầy giáo đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, giọng điệu mang theo chút chất vấn: "Em ở chỗ này làm gì?"

    "Thầy dạy Hóa nói, muốn em tới tìm thầy ấy."

    Người kia nghe xong khẽ nheo mắt, nhìn kỹ Tô Yên: "Thầy dạy Hóa hôm nay xin nghỉ, ông ấy bảo em đi tìm ông ấy bằng cách nào?"

    Tô Yên đang định mở miệng. Thầy giáo lại ngăn lại: "Tô Yên, ngày thường tôi thấy em thành thành thật thật, là một học sinh tốt. Không ngờ là chẳng những không có lễ phép, còn nói dối. Lớn lên sao có thể ra ngoài đền đáp xã hội? Một đứa con gái, sao có thể như vậy?"

    Tô Yên nghe xong, nhìn nhìn lại người này, rốt cuộc nhớ ra.

    Hai tuần trước, tiết học cô bị phạt đứng, chính là của người này.

    Dạy môn Ngữ Văn, tên là.. Phạm Hạo Lâm.

    "Thưa thầy, em không.." nói dối.

    Nói còn chưa dứt lời, đã bị ông thầy nghiêm túc mắng: "Câm mồm! Cái loại học sinh như em tôi gặp nhiều rồi!"

    Tô Yên liếm khóe môi, con ngươi ngập nước đối diện với đôi mắt của thầy giáo.

    Phạm Hạo Lâm đẩy đẩy kính, sắc mặt nghiêm túc: "Em còn không thừa nhận em nói dối?"

    "Em không có."

    "Còn cãi bướng?"

    Phạm Hạo Lâm cảm thấy, hiện tại mình thật không có mặt mũi. Rõ ràng học sinh này bị bắt tại trận, còn dám nói dối? Là cảm thấy hắn ta vừa vào trường dễ lừa dễ bắt nạt ư?

    Ông thầy chắp tay sau lưng, nghĩ đến ngày đó Tô Yên đột nhiên đẩy cửa ra không coi ai ra gì đi vào phòng học, hoàn toàn làm lơ một người giáo viên như hắn.

    Phạt đứng ở cửa lớp hết một tiết, thế nhưng còn không biết hối cải, ngay cả tới xin lỗi cũng không làm.

    Nữ sinh như vậy, đi ra xã hội chính là bại hoại!

    Dáng người Phạm Hạo Lâm khá gầy, cho nên khi hắn ta nghiêm túc, sẽ có vẻ rất khắc nghiệt.

    Sau đó, vươn tay, chỉ vào sân thể dục bên kia: "Chạy mười vòng, nghĩ lại xem bản thân đã sai ở đâu."

    Tô Yên xoa xoa thái dương, đầu có chút đau. Theo thói quen, cô móc ra một viên kẹo sữa dâu tây từ trong túi.

    Bóc vỏ, định ăn.

    Phạm Hạo Lâm thấy thế liền giận dữ, sắc mặt lập tức xanh mét. Hắn ta đang nghiêm túc giáo dục cô, học sinh này vậy mà còn cau mày bóc kẹo ăn? Có còn để thầy giáo như hắn vào trong mắt hay không?

    Đây quả thực chính là đang đánh vào mặt hắn ta!

    Thầy dạy văn mang theo tức giận quát to một tiếng: "Tô Yên!"

    Nói xong cầm sách giáo khoa định đập Tô Yên. Muốn đập rơi kẹo trong tay cô.

    Chỉ là cánh tay đang định đập xuống trong nháy mắt lại ngừng giữa không trung.

    Một cánh tay mảnh khảnh, nắm chặt cổ tay của hắn ta, khiến hắn ta không thể cử động.
     
    Ái Tịch, anhtn0712, vonhung1 người nữa thích bài này.
  3. Haian1504

    Bài viết:
    5
  4. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 23: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (22)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên sân thể dục, chỉ nhìn thấy một bóng dáng, mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô đang bị phạt chạy vòng quanh.

    Chỉ là tốc độ này giống như một người bình thường đang đi bộ. Vừa nhìn, còn tưởng rằng học sinh này lười biếng.

    Chỉ là khi đến gần, sẽ phát hiện nữ sinh này mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ ửng không bình thường, môi trắng bệnh.

    Tiểu Hoa nhịn không được lên tiếng: [Ký chủ, thân thể của cô quá kém, chạy xong hai mươi vòng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.]

    Tô Yên dừng lại, chậm rãi móc khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt: "Tôi biết rồi."

    Nhưng đây là mệnh lệnh của giáo viên. Ở thế giới này, lời giáo viên nói đều phải chấp hành, không phải sao?

    Ngay lúc này, từ nơi xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh nghị luận.

    Sau đó giọng nói của Phạm Hạo Lâm vang lên: "Tôi gọi các em tới đây, chính là để các em nhìn cho rõ, hậu quả của việc nói dối chống đối thầy cô!"

    Khi nói, duỗi tay chỉ vào Tô Yên.

    "Sau này, nếu ai không học hành cho giỏi, làm những chuyện xấu xa, tôi sẽ bắt người đó chạy quanh sân một ngày!"

    Khi nói, nhìn thấy Tô Yên dừng lại, còn ở đằng kia không nhanh không chậm lau mồ hôi nhìn bọn họ.

    Sắc mặt Phạm Hạo Lâm càng ngày càng khó coi, âm trầm: "Tô Yên, em đang làm gì? Muốn tôi phạt em chạy một ngày không?"

    Diêu Vũ Phỉ đứng bên cạnh khoanh tay ôm ngực, sắc mặt thanh thanh lãnh lãnh.

    Bởi vì sự kiện ở sân bóng rổ hôm trước, khiến nữ sinh trong lớp ghét Tô Yên không ít.

    Thế cho nên nhìn thấy cô bị phạt chạy, không ít người đều châm chọc mỉa mai.

    Đặc biệt là, khi nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ đứng ở đây, tất nhiên sẽ nói hướng về nữ thần của họ.

    "Tô Yên này, bình thường thật đúng là không nhìn ra a, rất có bản lĩnh."

    "Vừa rồi thầy nói gì? Nói dối chống đối? Không học hành đàng hoàng? Làm những chuyện xấu xa?"

    "Ha ha ha ha, tớ rất tò mò nữ sinh ngoan ngoãn của chúng ta rốt cuộc đã làm chuyện gì. Chẳng lẽ.. còn câu dẫn giáo viên?"

    Lời này vừa dứt, không ít người đều nở nụ cười.

    Có nữ sinh nhìn Diêu Vũ Phỉ, nhịn không được nịnh bợ nói: "Nhìn Tô Yên kia, không phóng khoáng, còn một lòng đường ngang ngõ tắt. Hoa hậu giảng đường của chúng ta đã trở lại, khẳng định có thể trấn trụ loại người bên ngoài thanh thuần bên trong hồ ly tinh như cô ta!"

    "Đúng vậy, cũng không soi gương nhìn lại mình, ai cho cô ta mặt mũi đi câu dẫn Khương Nhiên?"

    Phạm Hạo Lâm nghiêng đầu hô một tiếng: "Lớp trưởng đâu?"

    Một nam sinh đeo kính đen, cúc áo cài chỉnh tề, không chút cẩu thả đứng ra: "Thưa thầy, em ở đây."

    "Đúng, em tên là.. Triệu Sâm."

    Nam sinh kia gật gật đầu.

    Sau đó Phạm Hạo Lâm chỉ vào Tô Yên trên sân thể dục: "Em giám sát người kia, chạy đủ 20 vòng mới được nghỉ."

    Nói xong, Phạm Hạo Lâm nhìn về phía những người khác:

    "Tiết tiếp theo đừng quên về lớp."

    Bàn giao xong, liền thở phì phì rời đi.

    Phạm Hạo Lâm vừa đi, âm thanh nghị luận của mọi người liền lớn hơn nữa.

    Nguyên chủ vốn dĩ chính là người quái gở giao tiếp không tốt. Ở trong lớp cũng không có bạn bè gì.

    Vừa có chuyện xảy ra, những người này không chê náo nhiệt vây xem, tất nhiên là blah blah châm chọc mỉa mai không để yên.

    "Sao cậu ta lại chạy chậm như vậy? Đây sao có thể là trừng phạt chạy vòng, đây là đang rèn luyện thân thể à?"

    "Đúng vậy, giả vờ nhu nhược cái gì a, ghét nhất loại bạch liên hoa này, trà xanh kỹ nữ."

    (Bạch liên hoa: Hoa sen trắng, nghĩa bóng ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội. Nhưng thực chất là đạo đức giả, tâm cơ hãm hại người khác)

    Diêu Vũ Phỉ đi đến trước mặt lớp trưởng Triệu Sâm, "Cậu ta chạy được mấy vòng rồi?"
     
    vonhungMiuoidhdhdhdh thích bài này.
  5. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 24: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (23)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vòng thứ hai."

    Triệu Sâm vừa lên tiếng, đã có người nói: "Cái này thật sự là quá đáng! Sắp tan học đến nới mới chạy được hơn một vòng? Ăn bớt ăn xén cũng không đến mức như vậy a."

    Vừa nói xong, bên cạnh truyền đến tiếng chuông tan học.

    Có vài người nhịn không được lẩm bẩm: "Cái gì thế, không thú vị chút nào. Không thể chạy nhanh lên à?"

    "Đúng vậy, đây là chơi xấu định chạy đến giữa trưa sao?"

    "Ai nha, tan rồi, còn phải đi về lớp học."

    "Vừa nãy thầy Phạm nói cậu ta nhiều thủ đoạn, bây giờ xem ra, không chừng lời thầy nói chính là sự thật."

    Tốp năm tốp ba học sinh đang định rời đi.

    Cho đến khi một người lên tiếng: "Ai ai ai, cậu ta làm sao vậy? Ngất rồi?"

    Trên sân thể dục, thân thể nhỏ bé kia, bỗng nhiên dừng lại.

    Giây tiếp theo, liền ngã quỵ xuống đất.

    Có người nhịn không được lên tiếng: "Hai vòng đã ngất? Chắc không phải là giả vờ chứ?"

    "Xùy, giả vờ cũng thật giống."

    Triệu Sâm hơi nhíu mày, vẫn cảm thấy có chút không ổn, liền đi qua xem.

    Cậu tới gần, nhìn thấy sắc mặt Tô Yên tái nhợt, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống mặt đất.

    "Bạn học, cậu không sao chứ?"

    Lên tiếng dò hỏi. Thấy Tô Yên không nói lời nào, đang muốn duỗi tay.

    Bỗng nhiên xuất hiện một nam sinh, cảm giác tồn tại mạnh mẽ, khom lưng ôm Tô Yên lên.

    Chỉ thấy ánh mắt nam sinh kia tối lại: "Tôi mang cậu đi phòng y tế."

    Nói xong, chặn ngang bế người lên sải bước đi về phía phòng y tế.

    Từ đầu đến cuối nhìn cũng không nhìn những người xung quanh một cái.

    Nhưng tiếng kinh hô xung quanh lại không ít: "Oa, người kia là.. Khương Nhiên?"

    "Sao hắn lại ở đây?"

    "Không phải là vì Tô Yên chứ?"

    "Vũ Phỉ nha, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?"

    Có người đột nhiên hỏi.

    Diêu Vũ Phỉ hơi cứng người lại. Sau đó khuôn mặt thanh lãnh xuất hiện biểu cảm không kiên nhẫn: "Không thấy Tô Yên ngất sao? Bạn bè giúp đỡ nhau không phải là chuyện đương nhiên à?"

    Nói xong, cũng đi về phía phòng y tế.

    Cô ta vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt. Không có ai còn dám nói tiếp.

    Không có gì hay, tất nhiên mọi người đều giải tán.

    Trình Tinh Dương vốn dĩ đang đi cùng Khương Nhiên. Không ngờ là Khương Nhiên đột nhiên sắc mặt biến đổi, vội nhảy ra ngoài.

    Chờ đến khi cậu phản ứng lại, Khương Nhiên đã ôm Tô Yên rời đi.

    Sau đó, liền nhìn Diêu Vũ Phỉ và những người không liên quan đang bàn tán. Trình Tinh Dương buồn cười lắc đầu.

    Tốc độ của Khương Nhiên rất nhanh, đảo mắt đã ôm Tô Yên tới phòng y tế.

    Đặt người nằm lên trên giường bệnh.

    Bác sĩ đi tới. Nhìn sắc mặt Tô Yên tái nhợt bộ dáng còn rất nghiêm trọng.

    "Sao lại thế này?"

    Vừa nói vừa cầm một cái đèn pin căng mí mắt Tô Yên soi vài lần. Sau đó kiểm tra toàn thân một lần.

    Khương Nhiên nhíu mày nói:

    "Ở trên sân thể dục chạy vài vòng, ngất đi."

    Bác sĩ nghe gật gật đầu. Sau đó nghe thấy Khương Nhiên nói, ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Có hơi kinh ngạc.

    Hình như không nghĩ tới người ôm nữ sinh này vào là Khương Nhiên.

    "Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?" Khương Nhiên nhịn không được lên tiếng.

    Bác sĩ thu hồi ống nghe, cười cười: "Không sao, chỉ là vận động quá mức, thân thể ngất tạm thời, tôi vừa mới kiểm tra, nữ sinh này thân thể cũng thật là kém a. Thân thể của cô bé không thích hợp vận động kịch liệt, loại chuyện như chạy bộ này đừng để cô bé làm nữa."
     
    Ái Tịch, vonhungMiuoidhdhdhdh thích bài này.
  6. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 25: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (24)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Nhiên nghe bác sĩ nói vậy mới nhẹ nhàng thở ra.

    Vừa nãy nhìn cô đột nhiên ngã xuống đất, dọa hắn giật cả mình.

    Tiếp đó, liền thấy bác sĩ mang cồn i-ốt, bông sát khuẩn linh tinh đi tới.

    "Trên chân cô bé có vết thương, tôi sẽ rửa sạch sát khuẩn cho em ấy trước."

    Khương Nhiên tự giác tránh ra.

    Đôi chân tinh tế trắng nõn lộ ra, trên đó đều có những vết xanh tím nặng nhẹ, có vài chỗ bị rách da, máu theo cẳng chân chảy dọc tới trên mắt cá chân.

    Bác sĩ nhìn miệng vết thương, cũng không nhịn được nhíu nhíu mày: "Rất nghiêm trọng."

    Khi bôi thuốc, Tô Yên tỉnh lại.

    Trên mặt suy yếu làm khóe môi trở nên trắng bệch. Đôi mắt mọng nước chớp chớp.

    Khương Nhiên thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, lông mày hơi giãn ra:

    "Tỉnh rồi?"

    Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau đó gật gật đầu: "Ừ."

    "Tại sao cậu lại chạy bộ trên sân thể dục?" Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi.

    Tô Yên nghĩ nghĩ: "Bị thầy giáo dùng cách xử phạt về thể xác."

    "Lý do?"

    "Trốn học, chống đối, nói dối thầy cô."

    Cô nhẹ nhàng lặp lại một lần tội danh mà người tên là Phạm Hạo Lâm dán cho cô.

    Vừa nói xong, tức khắc, ánh mắt bác sĩ nhìn Tô Yên lập tức khác đi.

    Còn tưởng rằng là học sinh ngoan hiền, xem ra.. trách không được có thể ở cùng với Khương Nhiên a.

    Trong mắt bác sĩ hiện lên chút tiếc hận.

    Khương Nhiên nghe lại không tin. Duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, nhìn bộ dạng nhu thuận dễ bắt nạt kia, khom lưng thò lại gần: "Thật sự?"

    Cô nghĩ nghĩ: "Thầy nói."

    "Chuyện đó có thật không?"

    "Tôi không làm." Cô liếm khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng.

    Hắn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn này của Tô Yên, ý cười trên mặt nhiều thêm một phần.

    Nâng tay lên, lau mồ hôi trên trán cô. Giọng nói lười nhác lại làm người tin phục: "Cậu nói không làm, thì là không làm."

    Bác sĩ ngồi bên cạnh đang xử lý miệng vết thương, lại nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn thêm một chút.

    Trong lòng yên lặng thở dài, thanh xuân a, hormone mãnh liệt.

    Nhìn nữ sinh này ngoan ngoãn, sao có thể là đối thủ của Khương Nhiên. Xác định là bị ăn sạch sẽ.

    Bác sĩ trong lòng yên lặng đau lòng cho nữ sinh vài giây.

    Cửa phòng y tế, Diêu Vũ Phỉ nắm chặt khung cửa sổ, ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch. Trên khuôn mặt thanh lãnh kia, không hề còn dáng vẻ cao cao tại thượng, chỉ có ghen ghét và hận thù.

    Từ trước tới nay cô ta chưa từng nhìn thấy, Khương Nhiên có thể nhẹ giọng như vậy, mặt mày hàm chứa ý cười. Hắn vĩnh viễn đều là kiêu ngạo tùy ý, bất kể đứng ở chỗ nào đều khiến mọi người truy phủng. Chưa từng để ai vào trong mắt.

    (Truy phủng (追捧) : Đi theo cổ động; tán dương; tung hô; khoe khoang cái gì đó thay người khác)

    Theo lý mà nói hẳn là như vậy, dáng vẻ của hắn nên là như vậy.

    Nhưng hiện tại, người trước mắt kia là ai?

    Đôi mắt trước giờ không hề kiên nhẫn kia, bây giờ hình như lại có rất nhiều kiên nhẫn, trong mắt tất cả đều là Tô Yên đang nằm trên giường bệnh!

    Dựa vào cái gì?

    Rõ ràng là cô ta đứng ở trước mặt Khương Nhiên đầu tiên.

    Rõ ràng cô ta và Khương Nhiên mới xứng đôi nhất, dựa vào cái gì Tô Yên đột nhiên xuất hiện cướp hết những thứ vốn thuộc về cô ta?

    Diêu Vũ Phỉ áp xuống sự không cam lòng trong lòng, xoay người rời khỏi phòng y tế.

    Đi được một đoạn cách đó không xa, liền nghe thấy một giọng nói không đứng đắn vang lên: "A? Đây không phải là hoa hậu giảng đường của chúng ta sao?"

    Một thiếu niên, trên má dán băng keo cá nhân, quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, dáng vẻ không đứng đắn. Chặn Diêu Vũ Phỉ lại.

    Bây giờ tâm tình của Diêu Vũ Phỉ cực kỳ không tốt, cho nên mở miệng nói: "Cút ngay!"

    Thiếu niên kia ngược lại là có chết cũng quấn lên, giống như đã tập mãi thành thói quen việc Diêu Vũ Phỉ tức giận mắng mình.
     
    Ái Tịch, vonhungMiuoidhdhdhdh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tám 2020
  7. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 26: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (25)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nha, ai chọc tới hoa hậu giảng đường của chúng ta vậy?"

    Thiếu niên vẫn luôn xoay quanh trước mặt Diêu Vũ Phỉ, cuối cùng, Diêu Vũ Phỉ dừng bước chân.

    Khoanh tay trước ngực, hít sâu một hơi sửa sang lại biểu cảm trên mặt, khôi phục dáng vẻ cao lãnh: "Doãn Khôn, cậu thích tôi à?"

    Thiếu niên bị câu nói đột nhiên này làm cho sửng sốt, nhưng hắn ta cũng không che dấu: "Tôi thích hoa hậu giảng đường, cả trường đều biết, chỉ thiếu việc dán thông báo trong lớp của em nữa thôi."

    Diêu Vũ Phỉ khó được không tức giận, ngược lại cười cười: "Bây giờ tâm tình của tôi rất không tốt, nếu thích tôi, có phải sẽ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì tôi hay không?"

    Doãn Khôn không nói gì. Chỉ nhìn Diêu Vũ Phỉ.

    Diêu Vũ Phỉ duỗi tay, túm chặt cái cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo của Doãn Khôn: "Không phải cậu vẫn luôn căm ghét Khương Nhiên sao? Tôi cho cậu một cơ hội báo thù."

    "Em muốn nói gì?"

    "Lớp tôi có một người tên là Tô Yên. Không phải cậu vẫn luôn tìm cách đánh bại Khương Nhiên sao? Có lẽ, nữ sinh này có thể."

    Doãn Khôn híp mắt nhìn Diêu Vũ Phỉ không nói gì.

    Diêu Vũ Phỉ nhìn bộ dáng cảnh giác của hắn ta, trong mắt hiện lên một tia châm chọc: "Tôi chán ghét Tô Yên. Nếu cậu có thể dạy dỗ cô ta giúp tôi. Tôi đương nhiên sẽ vui vẻ, nếu đồng thời có thể khiến Khương Nhiên khổ sở, đây.. có phải là một công đôi việc hay không?"

    Trong mắt Doãn Khôn nhanh chóng hiện lên một vệt sáng, bỗng nhiên cười rộ lên: "Có thể làm cho người đẹp cười, làm chuyện gì cũng xứng đáng."

    Nói xong, hắn tiến đến gần định hôn cô ta, lại bị Diêu Vũ Phỉ né tránh.

    Nhưng đối với chuyện này, Doãn Khôn cũng không nói gì. Chỉ đút tay vào túi quần, sải bước rời đi.

    Nhìn động tác hành vi của Doãn Khôn, có ba phần, tương tự như Khương Nhiên.

    Đáng tiếc, vẽ hổ không thành, lại thành chó.

    (Thành ngữ "vẽ hổ không thành, lại thành chó" (畫虎不成, 反類犬 - họa hổ bất thành, phản loại khuyển). Câu này của Mã Viện là lời khuyên răn của ông đối với các cháu của mình. Ông khuyên đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh thời đó là Đỗ Bảo (杜保) ; có thể không thành anh hùng như Bảo, mà thành kẻ bỏ đi)

    Trong mắt Diêu Vũ Phỉ hiện lên sự khinh thường.

    Cô ta đã định trực tiếp rời đi nhưng hẳn là không cam lòng. Dậm chân một cái, lại dọc theo đường đi quay lại.

    Lần này trở lại phòng y tế, phát hiện bác sĩ và Khương Nhiên đều không có ở đây.

    Chỉ có Tô Yên sắc mặt tái nhợt đang rũ đầu dựa vào tường.

    Diêu Vũ Phỉ cắn chặt răng nhấc chân bước vào.

    Lúc này, Tô Yên đang truyền dịch, chính là đường glucose linh tinh loại mà để nhanh chóng bổ sung năng lượng. Nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, yếu ớt.

    Diêu Vũ Phỉ lẳng lặng đứng ở trước giường bệnh thật lâu. Nâng tay lên định động vào chai dịch Tô Yên đang truyền.

    Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nắm lấy cổ tay của cô ta.

    Giọng nói suy yếu nhàn nhạt truyền ra: "Không phải đồ của mình, thì không thể động."

    Khiến Diêu Vũ Phỉ sợ tới mức đột nhiên thu tay lại.

    Tô Yên lông mi run rẩy, nâng mí mắt. Con ngươi ngập nước nhìn người tới, đôi môi tái nhợt lúc đóng lúc mở: "Có việc gì không?"

    Diêu Vũ Phỉ thu hồi sự kinh hoảng của mình, khôi phục dáng vẻ thanh lãnh đứng ở đầu giường:

    "Tô Yên, cậu giả vờ cũng thật giỏi đấy."

    Người trên giường nghe thấy câu nói này, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.

    Thật lâu sau mới lên tiếng: "Nếu cậu chỉ có thể nói những câu vô nghĩa như vậy, tốt nhất là đừng nên nói gì cả."

    "Cậu!"

    Diêu Vũ Phỉ bị câu nói của cô làm tức giận xanh mặt.

    Phản ứng của Tô Yên nhìn qua rất bình đạm. Sống trong cái thế giới này lâu như vậy, cũng hiểu biết một chút, thích ứng một chút.

    Chính là, mở miệng ngậm miệng luôn là mấy câu uy hiếp không có tính thực tế, nghe thấy khiến người ta không kiên nhẫn.

    Đối với người mình không thích, bọn họ cũng chỉ có như này thôi sao? Vậy Tiểu Hoa để lại dung lượng não là 1 cho cô, lãng phí.

    Giao lưu với bọn họ, hình như cũng không cần đầu óc quá nhiều.
     
    Ái Tịch, vonhungMiuoidhdhdhdh thích bài này.
  8. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 27: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (26)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diêu Vũ Phỉ vốn dĩ là muốn đến dạy dỗ Tô Yên, kết quả không nghĩ tới, dăm ba câu đã bị nghẹn nói không lên lời.

    Tức giận hô hô rời đi.

    Đến tiết thứ 3, Tô Yên đã truyền dịch xong.

    Bác sĩ dặn dò: "Mấy ngày nay không được để vết thương dính nước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng."

    Tô Yên từ trên giường đi xuống, rất có lễ phép nói: "Cảm ơn bác sĩ."

    Bác sĩ nhìn Tô Yên, trong lòng cũng rất thích. Những học sinh vào phòng y tế này, phần lớn là mấy người không chăm chỉ học tập. Khó được có thể nhìn thấy một học sinh ngoan như vậy, khiến người ta cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

    Đưa túi thuốc cho Tô Yên, "Nhớ thay thuốc đúng giờ."

    "Vâng."

    Khi hai người đang nói chuyện, Khương Nhiên đi đến. Thấy Tô Yên từ trên giường xuống dưới, mày hơi nhíu lại.

    Đi qua đỡ cô: "Sao lại đi xuống?"

    Cô chớp chớp mắt: "Muốn đi về lớp học"

    "Tôi đỡ cậu đi."

    Nói xong, cầm túi thuốc từ tay cô, ôm người vào trong ngực. Hai người chậm rãi đi ra ngoài.

    Bác sĩ bị xem nhẹ sờ sờ cái mũi, che dấu sự xấu hổ của mình.

    Haiz, thanh xuân thật tốt a.

    Chờ khi hai người đi đến cửa lớp của Tô Yên, vừa vặn thấy Phạm Hạo Lâm từ bên trong đi ra.

    Kết quả đối mặt với nhau.

    Phạm Hạo Lâm nhìn thấy Tô Yên và Khương Nhiên ở cửa lớp ấp ấp ôm ôm, sắc mặt lập tức xanh mét: "Tô Yên! Em đang thị uy với tôi phải không?"

    Tô Yên nghe vậy ngẩng đầu: "Thưa thầy, thầy có ý gì?"

    "Em nói tôi có ý gì?"

    Phạm Hạo Lâm trực tiếp nổi giận, mắng: "Chẳng những yêu sớm, còn dám lôi kéo bạn trai đến trước mặt tôi? Chạy hai mươi vòng ngoài kia còn chưa thấy đủ phải không?"

    Mí mắt Khương Nhiên vừa nhấc, con ngươi sâu kín mang theo lười nhác: "Thầy giáo, đây là thái độ làm giáo viên của thầy?"

    Phạm Hạo Lâm vẫn đang tức giận, cũng chưa nhìn kỹ "bạn trai" của Tô Yên à ai. Nghe thấy giọng nói mới quay đầu nhìn lại, dừng trong chốc lát: "Khương Nhiên?"

    Không thể hiểu được, thái độ bỗng nhiên dịu lại một chút.

    Tô Yên ở một bên liếm khóe môi:

    "Thầy?"

    Phạm Hạo Lâm nổi giận đùng đùng quay đầu lại nhìn về phía Tô Yên: "Em là học sinh của tôi, tôi chỉ phụ trách giáo dục em."

    Tô Yên chớp chớp mắt: "Thầy đang phân biệt đối xử sao?"

    Phạm Hạo Lâm muốn tức giận, nhưng nhìn Khương Nhiên, lại hít sâu một hơi: "Vào lớp đi học. Sau khi tan học tới văn phòng của tôi."

    Nói xong, Phạm Hạo Lâm thở phì phì rời đi.

    Bởi vì cửa lớp đang mở, tất nhiên chuyện bên ngoài cũng được học sinh bên trong nhìn rõ ràng.

    "Ai ai ai, Tô Yên được Khương Nhiên đỡ về, không phải Khương Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh Tô Yên từ nãy đến giờ chứ?"

    "Nhưng mà, Phạm Hạo Lâm xảy ra chuyện gì vậy? Không phải từ trước đến nay công chính nghiêm minh sao? Hà khắc với chúng ta như vậy, sao Khương Nhiên nói chuyện thái độ với hắn ta, cũng không thấy hắn ta nổi giận?"

    "Anh em, không phải chứ? Cậu ngây người ở cao trung Đế Đô mấy năm? Khương Nhiên gây chuyện thị phi, đánh nhau ẩu đả cái gì chưa từng làm qua? Ngoại trừ những tờ giấy ghi tội xử phạt, còn có cái gì không? Ngay cả phụ huynh cũng chưa từng tới. Chắc là, Phạm Hạo Lâm biết không thể trêu vào, cố ý chọn Tô Yên."

    "Vậy thì xong rồi, chẳng phải Tô Yên sẽ bị chỉnh rất thảm sao?"

    "Vậy có thể trách ai? Cậu không nghe Phạm Hạo Lâm nói sao?"

    "Tô Yên chắc cũng là giả vờ ngoan ngoãn, kỳ thật a, sau lưng còn không biết là cái cái dạng gì đâu."

    Tô Yên định đi vào lớp, Khương Nhiên còn đang đỡ cô. Cô đứng ở cửa hơi do dự, "Tôi có thể tự đi vào."
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  9. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 28: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (27)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Nhiên mí mắt cũng không hề nâng lên: "Ừ."

    Nói xong, bày tay ôm cô lại không buông, nhắm mắt đi phía sau che chở cô.

    Khương Nhiên cao mét tám, đặc biệt là ở trong đám học sinh cấp ba, đã rất cao. Hắn vừa đi vào, vốn là người không thể trêu vào, ở đây còn có ai dám lên tiếng?

    Chờ đến khi Tô Yên ngồi vào chỗ, hắn không coi ai ra gì dặn dò cô: "Tan học tôi tới đón cậu, đừng có chạy lung tung."

    "Ừm."

    Thấy cô ngoan như vậy, đôi mắt long lanh nhìn hắn. Nhịn không được lười nhác cười, duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô. Sau đó, xoay người đi ra ngoài.

    Hắn vừa đi, học sinh trong lớp chưa kịp nghị luận kịch liệt, giáo viên cũng đã vào lớp.

    Giáo viên xuất hiện, thành công khiến nhóm người này không thể nghị luận sôi nổi.

    Thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên.

    Tô Yên nhớ tới lời nói của Phạm Hạo Lâm, đỡ bàn, khập khiễng đi ra ngoài.

    Tiểu Hoa có chút sốt ruột: [Ký chủ, làm sao bây giờ? ]

    Trái lại với Tiểu Hoa, ký chủ của nó rất bình tĩnh: "Làm theo quy định."

    Cô rũ mắt, vịn cầu thang từng bước đi về phía văn phòng, để điện thoại di động vào trong túi.

    Đi đến cửa văn phòng, cô lên tiếng: "Báo cáo."

    Phạm Hạo Lâm ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, vào đi."

    Tô Yên đi vào, cúi đầu, một câu cũng không nói, tóc rũ xuống, che đi khuôn mặt cô.

    Phạm Hạo Lâm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của Tô Yên, châm chọc mỉa mai: "Sao bây giờ lại không tranh luận? Không phải lúc trước rất lợi hại sao?"

    Tô Yên không nói lời nào.

    Phạm Hạo Lâm lại nói tiếp: "Xem ra, chạy hai mươi vòng rất có tác dụng a, người trước mặt giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng chơi xấu như em, tôi đã gặp quá nhiều. Tôi nói cho em biết, về sau nếu còn dám dùng chiêu trò trước mặt tôi, không chỉ là hai mươi vòng, mà là chạy đến khi hai chân của em tàn phế, tôi xem em còn dám hay không!"

    Vừa nói, Phạm Hạo Lâm vừa dùng một cây gậy trúc dùng sức gõ bàn.

    Khí thế hung mãnh.

    Chờ đến khi hùng hùng hổ hổ nói xong. Lấy một tờ giấy ra, đưa cho Tô Yên: "Ký tên lên tờ giấy này đi."

    Tô Yên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tờ giấy kia.

    Sau đó oai oai đầu: "Xem biểu hiện sau này mà xử phạt, gọi phụ huynh, bản kiểm điểm ba nghìn chữ?"

    Phạm Hạo Lâm ngữ khi khinh thường, "Em cho rằng tôi nguyện ý quản em? Nếu không phải em là học sinh của tôi, người như em đi ra ngoài chính là rác rưởi của xã hội."

    Khi đang hùng hùng hổ hổ, tốp năm tốp ba giáo viên, ôm sách giáo khoa đi vào.

    Phạm Hạo Lâm tựa hồ lười nói với Tô Yên, trực tiếp đặt tờ giấy kia vào trong tay Tô Yên, sau đó xua đuổi như ruồi bọ: "Đi đi đi, ngày mai gọi phụ huynh của em tới."

    Giáo viên vừa vào lên tiếng: "Thầy Phạm, học sinh này làm sao vậy? Gọi phụ huynh?"

    "Nói dối, chống đối giáo viên, còn tuổi nhỏ mà yêu sớm, tôi còn chưa thấy học sinh nào như vậy."

    Giáo viên kia vừa nghe cũng không nhịn được đánh giá Tô Yên, "Nhìn không ra a, nhìn rất ngoan."

    "Nếu không phải tôi là chủ nhiệm lớp của cô ta, tôi cũng không nhìn ra. Ai? Sao em còn chưa đi?"

    Khi nói, nhìn về phía Tô Yên đứng bên cạnh, vẫn không nhúc nhích.

    Đôi mắt Tô Yên thủy nhuận, thành thành thật thật trả lời: "Đang đợi người."

    Cơ hồ là cô vừa nói xong, tiếng đập cửa vang lên: "Là ai báo cảnh sát?"

    Sao đó có hai cảnh sát đi đến.

    Tô Yên ngoan ngoãn nhấc tay: "Tôi."

    Cảnh sát nhìn thấy là một nữ sinh ngoan ngoãn, nhìn nhau, khẩu khí cũng không cứng rắn như lúc nãy: "Em học sinh này, có chuyện gì xảy ra?"

    Tô Yên yên lặng quay đầu nhìn về phía Phạm Hạo Lâm, con ngươi long lanh nước vẫn ngoan ngoãn như cũ.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  10. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 29: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Yên nâng tay: "Thân là chủ nhiệm lớp của em, nhiều lần sỉ nhục bằng ngôn ngữ, dùng cách xử phạt về thể xác, hơn nữa không màng sự thật chân tướng, vặn vẹo vu oan cho em."

    Cô dừng một chút, nhìn khuôn mặt xanh mét của Phạm Hạo Lâm.

    Tô Yên tiếp tục nói: "Căn cứ Điều 21《Luật bảo vệ trẻ em vị thành niên》, giáo viên phải tôn trọng nhân cách tôn nghiêm của trẻ em vị thành niên, không được dùng cách xử phạt về thể xác, biến tướng dùng cách xử phạt về thể xác hoặc những hành vi vũ nhục nhân cách tôn nghiêm."

    Lúc này sắc mặt Phạm Hạo Lâm đã rất khó coi.

    Nào biết Tô Yên còn chưa nói xong: "Căn cứ Điều 37《Luật giáo viên 》, giáo viên dùng cách xử phạt về thể xác, phẩm hạnh bất lương, vũ nhục học sinh, ảnh hưởng ác liệt, phải thôi giữ chức vụ và bị xử lý hành chính, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự."

    Sau khi nói xong, Tô Yên chớp chớp mắt, "Thưa thầy, thầy phạm pháp. Em gọi cảnh sát tới, là muốn thầy cải tà quy chính."

    "Cô!"

    Sắc mặt Phạm Hạo Lâm lập tức xanh mét. Từ khi tốt nghiệp tới nay, còn chưa gặp học sinh nào như vậy, có thể blah blah đọc điều luật giống như uống nước!

    Tô Yên quay đầu nhìn về phía cảnh sát, chỉ vào những vết thương trên người mình: "Đây là những vết thương trong lúc thầy xử phạt về thể xác, hơn nữa đối với tinh thần của em tạo thành thương tổn nghiêm trọng."

    Sau đó lấy tờ giấy Phạm Hạo Lâm đưa cho cô: "Thân là giáo viên, lạm dụng chức quyền, tùy ý để lại vết nhơ trên học bạ của em, em giữ lại quyền lợi lên án."

    Cô đưa từ giấy cho hai vị cảnh sát, hai vị cảnh sát nhìn tờ giấy, lại nhìn những vết thương trên người cô.

    Giọng nói của Tô Yên rất mềm, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng.

    Hơn nữa khuôn mặt cô nhàn nhạt bình tĩnh, mạc danh khiến cho người ta cảm thấy có sức thuyết phục.

    Sau khi nói xong, ngay cả cảnh sát cũng sửng sốt một lúc.

    Sau đó, cô mấp máy môi: "Chú cảnh sát, có thể dẫn thầy đi không?"

    Lúc này, hai cảnh sát kia mới phản ứng lại.

    Móc còng tay ra, nhìn về phía Phạm Hạo Lâm: "Anh có gì muốn phản bác không?"

    "Tôi có!"

    Sắc mặt Phạm Hạo Lâm xanh mét, duỗi tay trực tiếp chỉ vào Tô Yên, chỉ kém chọc vào mặt cô: "Học sinh hư hỏng như nó, hai người không thể tin lời nó nói, tôi không phải là người như vậy, là nó, là nó cố ý bịa đặt sự thật, là nó.."

    Nói còn chưa dứt lời, Tô Yên đã lên tiếng đánh gãy: "Thưa thầy, thầy chỉ cần trả lời, có làm hay không là được."

    Phạm Hạo Lâm đại khái đang tức nên đầu óc không kịp xoay chuyển: "Tôi có bắt chạy vòng, nhưng đó cũng là vì.."

    Lời nói lại bị Tô Yên chặn đứng.

    "Chú cảnh sát, nếu đã thừa nhận, có thể dẫn người đi sao? Em sẽ phối hợp, hỗ trợ điều tra."

    Lời nói trôi chảy, chưa đến mười phút.

    Phạm Hạo Lâm ngồi ở chỗ đó một câu cũng không thể nói, bị hai cảnh sát còng tay mang đi.

    Cửa văn phòng vây quanh đầy học sinh. Chính mắt nhìn thấy mọi chuyện diễn ra. Đương nhiên, học sinh đứng vây quanh đây, tất cả 90% đều là học sinh lớp bên cạnh.

    Có người nuốt một ngụm nước miếng: "Mẹ ơi, đây là đại thần đến từ nơi nào a? Hiểu rõ pháp luật như vậy, khiến người kia ngay cả cơ hội cãi cũng không có?"

    "Ai ai ai, đây không phải nữ sinh Khương Nhiên thích sao?"

    "Trời ơi, đúng vậy!"

    "Còn tưởng rằng là một em gái mềm mại dễ đẩy ngã, hiện tại nhìn tình hình này.. năng lực nghiệp vụ hơn hẳn anh Khương a!"

    "Hả? Nnăng lực nghiệp vụ cái gì? Anh Khương khẳng định không hiểu mấy thứ này."

    "Cút ra chỗ khác đi, không hiểu thì đừng ồn ào."

    Khương Nhiên dựa vào cửa, tư thế lười nhác, mí mắt khẽ nâng mang theo nghiền ngẫm, cười như không cười.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...