Chương 20

Editor: Mạnh Thăng

[BOOK]Chúng tôi sử dụng hầu hết thời gian ngày đầu tiên cho việc di chuyển. Hầu hết tầng 1 đã được phác họa và chúng tôi đang đứng ở chân cầu thang lên tầng tiếp theo. Tôi phải chữa thương cho một vài người, nhưng so với đám người đã tấn công thị trấn, việc này còn khá nhẹ. Nếu điều này là do hầu hết các thây ma ở tầng sâu hơn hay do có nhóm trước chúng tôi đã tiêu diệt chúng, thì tôi không biết được.

Bất chấp tất cả những điều đó, tôi vẫn chưa được thăng cấp. Việc thăng cấp nhanh chóng trở nên khó hơn. Khi tôi đạt đến cấp độ mười, tôi có thể tưởng tượng rằng phải mất hàng tháng để lên được 1 cấp. Khi tôi đạt được cấp hai mươi, có thể sẽ mất nhiều năm. Tôi đã hỏi mọi người xung quanh, và hầu hết họ đều đạt cấp từ hai mươi đến ba mươi. Rõ ràng, mọi người cũng không thể thay đổi công việc của họ. Đó là một trong những hành động của một linh mục. Điều đó có nghĩa là khả năng hoán đổi công việc của tôi phải là một kết quả đặc biệt khi tôi bước vào thế giới này một cách bất thường. Hoặc có thể đó là một phần khi thực hiện chức nghiệp hỗ trợ. Tôi không biết nữa.

"Tầng này không quá tệ." Anh chàng bang chủ nói chuyện với cả nhóm. "Đám người chết mạnh hơn vào ban đêm. Hãy quay trở lại trại và nghỉ ngơi. Bây giờ chúng ta đã biết đường đi, chúng ta sẽ có thể lên tầng hai vào ngày mai mà không gặp quá nhiều khó khăn".

"Còn nhóm kia thì sao?" Một trong những người đàn ông hỏi, liếm liếm đôi môi.

"Tôi không thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy họ đã bước vào. Có thể anh ta chỉ giỏi nói và bỏ trốn ngay khi nhìn thấy lối vào." Anh chàng bang chủ liền nói.

Điều này khiến một vài người cười khúc khích. Trên thực tế, bầu không khí chết chóc này đã gây một chút áp lực lên nhóm và bắt đầu khiến các nhà thám hiểm suy sụp. Là một Pháp sư trắng, tôi dường như có thể đẩy nó đi. Tất cả những người đàn ông đều yêu cầu tôi một lần sử dụng phép Hồi phục lên họ, có vẻ như điều này có tác dụng tích cực đối với áp lực tinh thần mà họ đang phải nhận. Sau khi hoàn thành, chúng tôi quay trở lại lối vào để nghỉ ngơi qua đêm. Trong số tất cả mọi người có mặt, tôi có lẽ đang ở trạng thái tốt nhất. Tôi chưa một lần ở tiền tuyến, và chỉ phải dùng phép thuật. Tôi hơi buồn ngủ, nhưng Hồi phục có thể khắc phục điều đó một chút.

Không ai khó chịu vì điều này. Cho đến nay, tôi đã giải quyết được hai lời nguyền, và danh tiếng của tôi trong số sáu người kia đã tăng vọt. Tất cả đều nhận xét rằng thật sự khá tuyệt khi có một người chữa bệnh đi cùng. Ngay cả những thứ bạn không nghĩ đến như đau cơ và phát ban cũng có thể được chữa khỏi bằng một câu thần chú chữa lành và tôi không hề keo kiệt chút nào khi giúp những người đàn ông đó. Sự thoải mái của họ là sự sống còn của tôi. Ít nhất, đó là cách tôi nhìn nhận vấn đề này.

Chúng tôi đến lối vào và đi ra phía trại. Ngay lập tức, có điều gì đó không ổn. Đầu tiên, hai người đàn ông canh giữ ở đây không có mặt. Thứ hai, ngọn lửa đang dần bị dập tắt. Anh chàng bang chủ giơ tay ngăn mọi người ở lối vào ngục tối. Anh đi về phía trước, tiếp cận ngọn lửa chỉ còn chút âm ỉ. Nếu anh ấy không cầm đèn lồng, tôi sẽ không thể nhìn thấy anh ta qua làn khói dày đặc và bóng tối ngột ngạt.

Anh ta quỳ xuống nhặt một ít tro nguội trong ngón tay, nhìn nó. Tôi không biết đó có phải là một loại kỹ thuật do thám nào đó hay không, nhưng nó giúp tôi tin tưởng vào khả năng lãnh đạo của anh ấy và tôi đã thư giãn một chút. Ngay sau đó, có một tiếng crack vang lên, và mắt chúng tôi ngay lập tức chuyển hướng nhìn vào khoảng tối ngay bên ngoài ánh sáng từ đèn lồng của anh ấy. Có các hình thù đang chuyển động và ngày càng có nhiều hình thù xuất hiện vào giây thứ hai. Anh chàng bang chủ đứng dậy khi nhìn vào bóng tối rồi rút kiếm. "Nó là một cái bẫy! Trở lại ngục tối ngay!"

Khi anh chàng vừa nói, hàng trăm thây ma và bộ xương xông về phía ánh sáng, đồng loạt tiến về phía anh ấy. Con số này lớn hơn một chút so với đội quân đã tấn công thị trấn vào đêm hôm trước, ngoại trừ không có bức tường nào, chỉ có 1/3 nhà thám hiểm, và tất cả đều đến cùng một lúc. Anh ta rút thanh kiếm khổng lồ của mình ra và chỉ với một cú vung tay đã đánh bay vài người trước khi lùi lại một cách chiến lược vào ngục tối. Mọi người đều lùi lại và rút kiếm. Rõ ràng là đêm nay sẽ rất dài và khó khăn.
[/BOOK]
 
Chương 21

Editor: Mạnh Thăng

[HIDE-THANKS]Xung quanh thì tối om, còn tôi cứ tiếp tục bị đẩy lùi về phía sau. Một chàng trai cuối cùng đã tóm lấy tôi và kéo tôi ra phía sau anh ta.

"Hãy cẩn trọng, chúng tôi sắp tới sẽ cần cậu!"

Chúng tôi liên tục bị lũ quái vật ép trở lại, nhưng vì chúng tôi đã lui vào trong ngục tối nên không còn nguy hiểm nữa. Hai người đàn ông có thể chống lại cả trăm con zombie trong những dãy hành lang hẹp này. Khi một trong hai người bị thương, anh ta sẽ được đưa về phía sau, và một người khác xuất hiện. Tôi đề nghị chữa lành cho họ, nhưng họ từ chối cho đến khi họ đến một nơi nào đó an toàn hơn, vì thế tôi chưa phải dùng phép của mình.

"Mmmmmmm.." Một tiếng rên rỉ phát ra từ phía sau chúng tôi, và khi tôi quay lại thì thấy một nhóm thây ma đang đi tới.

Chúng đã đợi ở một ngã tư, và bây giờ mới tiến về phía trước. Rõ ràng là các thây ma đang được chỉ dẫn bởi một số lực lượng nào đó. Chúng dường như phản ứng rất quyết liệt trước sự hiện diện của chúng tôi và thậm chí còn lên kế hoạch giăng bẫy. Cũng giống như cuộc tấn công vào thành phố trước đó, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tôi giờ đã hiểu ra nhóm người trước đó đã chết như thế nào dù cho đã cẩn thận. Những người trong phiên trực đã bị giết chết. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng họ có thể sống lại.

Nhận ra mình phải chiến đấu nếu muốn sống, tôi nhấc tay và thi triển thần chú chữa lành. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh sáng trắng xung quanh con thây ma cách đó gần mười feet. Tôi đã rất lo lắng về phạm vi sử dụng phép, nhưng nếu Pháp Sư Trắng phải tham gia chiến đấu, thì phạm vi sử dụng thực sự rất quan trọng đối với họ. Làm thế nào họ có thể chữa lành cho đồng đội giữa trận chiến trừ khi khả năng hồi phục có phạm vi nhất định? Vì vậy, tôi đã có thể nhắm mục tiêu vào kẻ thù của mình. Nó hú lên và bắn cho tôi một cái nhìn giận dữ, thậm chí còn di chuyển nhanh hơn trước.

Tôi hoảng sợ và sau đó phù phép một lần nữa. Lần này, con quái vật gục xuống đất, và sau đó nó bắt đầu tan chảy giống như con mà tôi đã từng giết trước đó. Tôi dùng phép trên con zombie gần nhất tiếp theo. Ở cấp độ hiện tại, tôi có thể đọc 10 câu thần chú mà không cần phải dừng giữa chừng. Tôi không cảm thấy mình có thời gian rảnh rỗi. Với những nhà thám hiểm đang đẫm mồ hôi đứng ở phía trước và thây ma ở phía sau, tôi thấy cần phải cố gắng hết sức.


[COLOR=rgb(0, 51, 102) ]Con zombie thứ hai rơi xuống, và sau đó là con thứ ba. Có vẻ như cần hai lần phù phép cho những con quái vật ở cấp độ này. Con quái vật tiếp theo là một bộ xương. Tôi chưa bao giờ đánh bại một bộ xương trước đây, nhưng chúng trông nguy hiểm hơn cả thây ma. Thông thường, những nhà thám hiểm di chuyển nhanh hơn đám thây ma sẽ tiếp cận những bộ xương. Tôi tấn công bộ xương bằng phép chữa lành. Nó tiếp tục đến. Tôi đã chữa lành cho nó một lần nữa. Bây giờ nó đã ở trong phạm vi có thể tấn công tôi. Tôi sử dụng phép lần cuối trong tuyệt vọng. Đến lúc đó nó mới gục xuống thành một đống xương, thanh kiếm rỉ sét của nó kêu vang trên sàn nhà.

{Pháp sư trắng đã tăng lên cấp 5}

{Bạn đã mở khóa kỹ năng của Pháp Sư Trắng: Chữa Thương tập thể. }

Bộ xương tan ra, và chỗ đó trở thành một đống bột hoàn hảo. Theo bản năng, tôi đưa tay xuống và nhặt đống bột xương. {Bạn đã thu thập một nguyên liệu của quái vật. Bạn đã mở khóa công việc: Nhà giả kim. }

Một công việc mới và một cấp độ? Đây sẽ là một dịp vui nếu việc này không nằm trong một tình huống tuyệt vọng như vậy. Không cần suy nghĩ, tôi ngay lập tức bắt đầu sử dụng Chữa thương tập thể. Và sau đó tôi tiếp tục sử dụng phép này. Tay tôi bắt đầu phát sáng, và tôi nhận ra rằng phép này rõ ràng có thời gian kéo dài hơn. Trong khi đó, những thây ma từ phía sau đang áp sát chúng tôi.

"Chúng cũng đang ở phía sang chúng ta!" Cuối cùng cũng có người hét lên.

"Tôi đang giữ chúng lại!" Cuối cùng thì tôi cũng lên tiếng. "Cho tôi một chút thời gian!"

Hai trong số những người đàn ông gần đó nhất đã đến trước mặt tôi, ngăn chặn lũ thây ma, và tôi ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn. Tổng cộng mất mười giây để sử dụng phép thuật. Trong đầu tôi không xác định được mục tiêu cụ thể để nhắm. Tôi cứ vậy nhắm đến tất cả mọi người. Phép thuật bùng nổ và một làn sóng ánh sáng trắng lóe lên trong phòng. Nó chiếu sáng ra bên ngoài khoảng mười lăm mét theo cả hai hướng. Ngay lập tức, tất cả thây ma và bộ xương tru lên một tiếng, trong khi những người đàn ông cảm thấy hầu hết các vết thương bên ngoài đã lành. Một tình huống tuyệt vọng đột nhiên dường như bớt tuyệt vọng hơn một chút.

Đối với tôi, Chữa thương tập thể đã tiêu hao tinh lực nhiều hơn tôi mong đợi. Tôi cảm thấy thực sự chóng mặt và suýt ngã. Chúng tôi vẫn chưa thực sự thoát khỏi mọi thứ.[/COLOR][/HIDE-THANKS]
 
Chương 22

Editor: Mạnh Thăng

[HIDE-THANKS]"Chúng tôi đã phát hiện ra một căn phòng trước đó. Nó từa tựa như một cái nhà nguyện. Cửa ra vào có thể được siết chặt, và chúng ta có thể nghỉ ngơi qua đêm". Anh chàng vẽ bản đồ lên tiếng đề nghị.

Anh chàng bang chủ liền vỗ vỗ lưng tôi. "Cậu ổn chứ? Phép thuật cậu vừa sử dụng, nó làm tổn thương các thây ma, và điều đó thực sự giúp chúng ta. Cậu có thể làm lại được không?"

Tôi cho anh ta một cái nhìn đầy buồn nôn. "Có thể, nhưng có lẽ tôi sẽ ngất đi sau đó. Đó cũng là lúc mà mana của tôi không còn."

Anh ta liền gật đầu. "Các bạn! Chúng ta sẽ chuẩn bị cho nhà nguyện. Khi Deek sử dụng phép thuật của mình, chúng ta sẽ đẩy bọn chúng ra phía sau và phá vỡ nó."

"Hehe.. Tôi sẽ bế Deek bé nhỏ khi cậu ấy ngất." Cô nàng lực lưỡng trong nhóm cất tiếng, nháy mắt với tôi.

Tôi thực sự không làm bất cứ điều gì để cố gắng thu hút sự chú ý của cô ta. Tôi thực sự không muốn trở thành món đồ chơi của cô ta. À thì, tôi muốn sống sót ngay bây giờ, vì vậy tôi tình nguyện tán ngược lại, nhưng biểu hiện của tôi gần như là rất tệ. Tôi không quen với những tình huống sinh tử như thế này. Ngay cả tâm lý chơi game cũng có giới hạn trong việc bảo vệ tâm trí tôi khỏi căng thẳng. May mắn thay, những nhà thám hiểm này hiểu quá rõ rằng tôi chỉ là một tân binh, ngay cả khi họ gọi tôi là anh hùng của thị trấn.

"Cậu có thể làm điều này," Ạnh chàng bang chủ giơ ngón tay cái lên với tối. "Sẵn sàng chưa? Đi nào!"

Tôi nghiến răng. Cả nhóm giờ phụ thuộc vào tôi, vì vậy tôi sử dụng phép Chữa thương tập thể như trước đó. Ánh sáng trắng lại bùng nổ. Lần này, tôi thực sự chạm đến giới hạn của mình. Ý thức của tôi mất dần đi khi tôi ngã xuống sàn. Tôi thực sự hy vọng chúng tôi sẽ ổn. Tôi nhận ra rằng bản thân đã đặt rất nhiều niềm tin vào những người mà tôi hầu như không biết.

Mắt tôi mở ra, và đầu tôi đau nhói. Tôi cảm thấy như mình đang treo ngược cành cây. Gầm gừ một tiếng, tôi cố gắng ngồi dậy nhưng không thể làm gì khác ngoài ngã ngửa ra sau.

"Cạn kiệt mana." Một giọng nói bên cạnh tôi vang lên "Đây, ít nhất chúng tôi nợ cậu điều này."

Một cái lọ được đưa xuống môi tôi. Nó giống như lọ mana mà tôi vẫn mang trên người. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc uống nó sớm hơn. Tôi hoàn toàn có thể tránh được tình trạng cạn kiệt năng lượng, nhưng bộ não của tôi đã không nghĩ về những điều đó. Khi chất lỏng ngọt ngào đi xuống cổ họng, tôi cảm thấy sức lực của mình đang hồi phục.

"Cảm giác đó thế nào?" Người đang đẩy thứ chất lỏng ấy xuống cổ họng tôi chính là anh chàng hội trưởng.

"Tôi vẫn còn hơi đau đầu." "Đúng vậy, ngay cả việc chữa lành cũng không giúp cậu thoát khỏi điều đó. Hãy nghỉ ngơi một tiếng. Cố gắng ăn một chút gì đó. Nó sẽ giúp ích đấy."

Nói đoạn, anh ta giúp tôi đứng dậy, và tôi ngồi quanh đống lửa không có ánh sáng. Mọi người xung quanh tôi khá u sầu. Họ đã bị lừa tiến vào một cái bẫy và giờ đang bị mắc kẹt trong một ngục tối, nơi mà cái chết hoàn toàn có thể xảy ra.

Mặc dù tôi đã có khẩu phần ăn của riêng mình, nhưng họ vẫn đặt một bát toàn đồ ăn ngon miệng trước mặt tôi. Đó là một loại súp có vị đậm đà với mì và thịt bò. Tôi thực sự rất thích nó. Vừa lúc tôi ăn xong, đúng như dự đoán của anh chàng bang chủ, cơn đau đầu của tôi đã đỡ hơn.

Căn phòng chúng tôi ở có hai lối ra, và cửa của cả hai đều đang được đóng. Những cánh cửa lớn bằng đá bịt kín chúng tôi như một ngôi mộ. Căn phòng có một mức độ âm thanh tinh tế nhất định. Họ đã gọi nó là một nhà thờ lớn, và với băng ghế dài và bàn thờ ở phía trước, nó chắc chắn tạo ấn tượng về một nhà thờ. Tất cả các mạng nhện và những thứ xung quanh khiến nó trông như một cái nhà thờ bị bỏ rơi.

Tôi đi quanh phòng chỉ để duỗi chân khi mắt tôi chú ý tới một vật gì đó nom thú vị. "Tôi có thể lấy đèn không?" Tôi hỏi một nhà thám hiểm đứng gần đó.

Anh ấy đưa cho tôi chiếc đèn lồng trên mặt đất, và tôi đưa nó lại gần bức tường hơn.

"Cậu có tìm thấy gì không, nhóc con?" Giọng nói của một người phụ nữ phát ra từ phía sau.

"Vâng, nó trông hơi giống.. một bức tranh tường?"[/HIDE-THANKS]
 
Chương 23

Editor: Mạnh Thăng

[HIDE-THANKS]"Bức tranh tường là gì?"

"Một bức tranh trên tường." Tôi giải thích, "Có vẻ như nó kể một câu chuyện.. đây có phải là truyền thuyết mà bang chủ đã đề cập không?"

Tôi nhìn từ bức này sang bức khác. Hầu hết các bức tranh mô tả từ 1-3 người. Không có chú thích nào, nhưng những hành động thực hiện trong tranh lại khá rõ ràng đối với tôi. Môi tôi bất giác di chuyển khi tôi đi từ bức chân dung này sang bức chân dung khác.

"Cậu có thể hiểu nội dung câu chuyện không?" Cô nàng cơ bắp trong nhóm hỏi với vẻ quan tâm.
[COLOR=rgb(0, 51, 102) ]"Cậu có thể cho chúng tôi biết được không?"

Một số người đàn ông khác đã tỏ ra thích thú và theo dõi tôi đi dọc theo những bức tranh với một chiếc đèn lồng được nâng lên để soi sáng. Chà, tôi tưởng mình đang hiểu câu chuyện, nhưng với việc chả có lời chú thích nào, tất cả chỉ là phỏng đoán. Nó có thể có nghĩa gì đó, hoặc nó có thể đơn giản là một câu chuyện cổ tích tôi dựng lên. Tuy nhiên, mọi người dường như đang nhìn tôi. Có lẽ chiếc áo choàng đã cho tôi một hào quang học thuật, và những nhà thám hiểm này đã đặt uy tín lên tôi bởi tôi trông thông minh hơn thực tế.

Tôi hắng giọng và quay sang người phụ nữ, người đã tiến lại gần tôi đến mức ngực cô ấy cách mặt tôi vài inch. "À, nó mô tả một câu chuyện.. câu chuyện về một người đàn ông và một người phụ nữ.."

"Một câu chuyện tình yêu?" Cô nàng hỏi rồi đỏ mặt lùi lại một bước.

"Đại loại là thế.." Tôi nở một nụ cười gượng gạo.

"Người đàn ông là ông chủ, còn người phụ nữ là nô lệ của ông ấy. Nếu ngục tối thực sự được tạo ra bởi truyền thuyết, thì điều này có nghĩa là ngục tối này được tạo ra bởi mối quan hệ của họ."

"Một chủ nhân và một nô lệ?" Một người đội lốt sói liền khịt mũi. "Có lẽ là một cô hầu gái đội lớp thú tội nghiệp nào đó."

Tôi gật đầu. "Với cái đuôi và tai thì đúng là vậy. Nếu tôi phải đoán, cô ấy có lẽ tên là Mina."

"Mina?" Cô nàng cơ bắp liền chớp mắt. "Tôi nhớ cậu nói là không có lời chú thích nào cơ mà?"

Tôi đã đặt tên cho cô ấy dựa trên tên của ngục tối. Tuy nhiên, tôi thậm chí không biết liệu đó có phải là cách mọi thứ diễn ra hay không. Tôi không muốn giải thích bất kỳ điều gì về điều này, vì vậy tôi quyết định tận dụng hào quang học thức của mình và giả vờ như tôi biết mình đang nói về điều gì.

"Đó là tên của ngục tối này, phải không?"

"Hả? Cậu đã nhận ra được sao?" Anh chàng đã vẽ bản đồ liền tò mò. "Đó là cách duy nhất cậu có thể tìm ra tên của một hầm ngục."

"Y-yeah.. đại loại như vậy.." May mắn thay, họ chấp nhận điều tôi nói mà không phải đấu tranh quá nhiều. Rốt cuộc thì, tôi cũng thuộc tầng lớp bí ẩn mà họ chưa bao giờ nghe đến. Tại sao tôi không thể có một câu thần chú Nhận dạng? Trên thực tế, tôi thực sự ước mình sẽ có được nó. Điều đấy sẽ làm cho mọi thứ dễ dàng hơn. Đó sẽ là buôn bán, phải không? Tôi phải tìm ra cách để cân bằng nó. Điều đó có nghĩa là rất nhiều sự đổi chác trong tương lai.

"Dù sao thì, hãy tiếp tục.." Cô gái kia nói một cách hào hứng.

"À.. thì.. câu chuyện không phức tạp như vậy. Người chủ đầu tiên của Mina là người ngược đãi và độc ác. Anh ta sẽ kéo cô vào ngục tối và bắt cô chiến đấu vì anh ta. Một ngày nọ, chúng cắn trả nhiều hơn những gì chúng có thể nhai, và chủ nhân của cô ta lẫn những người còn lại trong nhóm của cô ngã xuống. Cô gần như không thể thoát ra và bị lạc trong ngục tối. Sau đó cô được cứu bởi một người anh hùng trẻ tuổi. Bởi vì chủ nhân đầu tiên của cô đã chết, thay vào đó anh đã thu phục cô làm nô lệ. Anh ta đề nghị giải thoát cho cô ấy, nhưng cô ấy từ chối, vì sợ không còn gì cả và cuối cùng lại trở lại làm nô lệ".

"Đó là cách mà cậu có thể đi vào trong đất nước này càng xa.." Tên đội lốt sói chua chát giải thích, một tên đội lốt thỏ bên cạnh gật đầu khẳng định.

"Ừ.. thì.. cô gái ấy đã yêu chủ nhân của mình, nhưng anh ấy chỉ xem cô ấy như một người bạn đồng hành. Cô không bao giờ có đủ can đảm để nói với anh rằng cô yêu anh. Cuối cùng, một ngày nọ, người anh hùng phải chiến đấu với một tên gọi hồn mạnh mẽ. Kẻ hủy diệt khiến người anh hùng sống lại và ra lệnh giết nhóm của anh ta. Cô đã bị giết bởi xác chết của người đàn ông cô yêu. Mong muốn duy nhất của cô, là được thú nhận, lại bị từ chối."

Cô nàng cơ bắp trông như sắp khóc. Một số người đàn ông khác trông chỉ đơn giản là có vẻ trầm ngâm, ngoại trừ một anh chàng ở phía sau thực sự đang công khai khóc trong khi dụi mắt bằng miếng vải mà anh ta đã dùng để bôi dầu lên rìu trước đó.

"Tôi tự hỏi điều đó có ý nghĩa gì đối với việc hoàn thành nhiệm vụ ngục tối này." Tôi liền suy nghĩ thành tiếng. "Bắt cô ấy thú nhận tình yêu của mình? Đó là cách để kết thúc truyền thuyết, phải không?"

"Đừng lo lắng về điều đó." Anh chàng hội trưởng nhún vai. "Ngày mai, chúng ta sẽ phá nơi này để tìm lối vào và ra khỏi ngục tối này. Sau đó, chúng ta sẽ nhờ một số thợ lặn trong hầm ngục và tiến hành một cuộc tấn công thích hợp để phá hủy truyền thuyết của hầm ngục này một lần và mãi mãi."[/COLOR][/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Chương 24

Editor: Mạnh Thăng

[HIDE-THANKS]Trước khi nghỉ ngơi, tôi quyết định sử dụng phép thuật chữa thương và hồi phục cho mọi người. Ngay cả những vết thương nhỏ nhất cũng được chữa, và ngay sau đó, mọi người đã trở lại trạng thái bình thường. Phép thuật Hồi phục cũng giúp họ giữ vững tâm trí và sự tỉnh táo. Toàn bộ những gì xảy ra trông bớt ảm đạm hơn nhiều sau khi mọi người đã khôi phục sức lực 100%.

Mặc dù thỉnh thoảng có những cú tông vào cửa từ một con zombie, nhưng những cánh cửa đá đã được khóa và chúng rất nặng. Chúng tôi sẽ được an toàn cho đến sáng. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chữa thương, tôi quyết định đi ngủ sẽ là một ý kiến hay. Vì chúng tôi ở bên trong, tôi chỉ việc kéo túi ngủ của mình ra chuẩn bị ngủ. Nếu không có hầm mộ và thây ma, điều này gần giống như một buổi cắm trại. Tôi chọn một góc gần đống lửa, tận hưởng cảm giác hơi nóng phả vào chân.

Khi tôi thiếp đi, tôi mơ thấy cảnh tôi đang đọc những bức tranh tường. Ngoại trừ việc, cô gái trong tranh mang khuôn mặt của người đội lốt mèo đi vào hầm mộ cùng với tên quý tộc kia. Cô ấy là một cô gái dễ thương. Tôi tự hỏi tại sao tôi không thể gạt cô ấy ra khỏi tâm trí. Chà, không giống như vị anh hùng của câu chuyện, tôi không có kế hoạch giải cứu cô ấy khỏi chủ nhân của mình..

Tôi bị đánh thức bởi cô nàng thám hiểm trong nhóm. "Đã đến lúc phải đi rồi, cậu nhỏ."

Tôi gật đầu, ngáp dài, và sau đó đứng dậy. Tất cả mọi người đều đã sẵn sàng rời đi. Chắc hẳn họ đã để tôi ngủ lâu hơn vì tác dụng của Hồi phục. Tôi rất biết ơn vì đã tìm thấy một băng nhóm toàn những người tốt. Dù vậy, tôi vẫn nhanh chóng thu dọn mọi thứ đi để khỏi phải cầm chân ai. Khi tất cả mọi người đã sẵn sàng, anh chàng bang chủ thực hiện một cử chỉ ở cửa ra.

"Chúng ta sẽ đi!" Hai người đàn ông trong nhóm liền đẩy cửa bước ra.

Đám thây ma không có ở đó. Chỉ có một số ít. Những người đàn ông nhanh chóng xử lý chúng. Sau đó, chúng tôi bắt đầu di chuyển với tốc độ thật nhanh, chạy bộ qua các hành lang.

"Với sự may mắn, chúng ta sẽ có thể vượt qua điều này mà không bị cản chân lần nữa." Một trong hai người lẩm bẩm.

"Suỵt.. đừng đùa nữa." Một người khác đáp trả lại.

Tại thời điểm đó, tôi nhận ra rằng tôi thực sự không biết tên của bất kỳ ai. Có anh chàng bang chủ, bà chị lực lưỡng to lớn, anh chàng da sói, anh chàng vẽ bản đồ, anh chàng đội lốt thỏ, một anh chàng trông như một kẻ bất hảo, và một anh chàng mặc áo giáp và đeo khiên như một hiệp sĩ. Tôi thậm chí không nhớ ba người đã chết đêm qua. Khi chúng tôi thoát khỏi nơi này, tôi chắc chắn sẽ hỏi tên họ và ghi nhớ họ, mặc dù tôi thực sự rất tệ.

"Raaawrr!" Bất thình lình nhiều giọng nói vang lên trên hành lang.

"Chết tiệt, cậu phải nói điều gì đó!" anh chàng có dáng vẻ bất hảo gầm gừ.

"Chúng ta phải làm gì đây, bang chủ?" Cô nàng lực lưỡng liền hỏi.

"Nếu chúng ta không vượt qua, thì chúng ta sẽ chết ở đây. Ngoài ra, nếu chúng ta không giết chúng ở đây, chúng ta sẽ chiến đấu với chúng khi chúng tấn công làng của chúng ta."

Đó là một lập luận mà ai cũng có thể hiểu được. Nếu một con sóng lớn như thế này tấn công ngôi làng một lần nữa, không có gì đảm bảo rằng cơn sóng này sẽ được giữ lại. Sự lựa chọn duy nhất là tiêu diệt càng nhiều thây ma càng tốt và ngăn chặn cuộc tấn công vào làng cho đến khi một số thợ lặn giỏi trong hầm ngục hoặc các chi hội cấp cao hơn đến.

"Mọi người, lấy hết bình mana ra và đưa cho Deek. Deek, chúng tôi sẽ phụ thuộc vào cậu một chút. Đừng khiến bản thân bất tỉnh. Chỉ sử dụng câu thần chú đó khi chúng ta cần. Nó thực sự tuyệt vời để kiểm soát đám đông."

"À.. vâng.."

Khi tôi đồng ý với kế hoạch, khoảng mười bình mana đã được đổ vào vạt áo tôi. Đây là một tài sản nhỏ, nhưng đó chính xác là những gì mọi người cần lúc này. Tôi thậm chí còn rút ra bình mana của chính mình mà tôi đã giành được từ trước đó. Không còn ích gì để kìm chế nữa. Hoặc sống hoặc chết. Có một điều tôi chắc chắn. Tôi không bao giờ muốn quay lại một ngục tối khác trong suốt cuộc đời mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 25

Editor: Mạnh Thăng

[HIDE-THANKS][BOOK]Cả nhóm thực hiện một chiến lược mà tôi quen gọi là nhử mồi. Khi đàn zombie tiến về phía trước, chúng tôi tiếp tục lùi về sau và xử lí một vài con một lần. May mắn thay, bọn thây ma khá ngu ngốc, và cuộc phục kích được thiết lập ngày hôm qua đã vượt xa những gì chúng có thể nghĩ. Hầm ngục bị nguyền rủa có thể có một cái gì đó tương tự như chiến lược và trí thông minh, nhưng một khi con quái vật được tạo ra, nó sẽ mất toàn bộ quyền kiểm soát những gì con quái vật đã làm. Ít nhất, đó là cách những người này giải thích cho tôi.

Vì vậy, chúng tôi đã tiêu diệt một vài thây ma cùng một lúc, sử dụng một số người vào vị trí ngắm bắn bằng mũi tên và ná, trong khi những người khác cầm chân chúng lại bằng khiên và kiếm. Chúng tôi sẽ lùi lại để có một khoảng cách, vùng dậy và lặp lại. Chiến lược đang hoạt động rất hiệu quả và lũ thây ma đang giảm đi nhanh chóng. Chỉ khi mọi thứ trở nên tồi tệ, tôi mới cần thực hiện phép Chữa thương tập thể. Cho đến nay, tôi đã cố gắng tránh dùng bất kỳ bình năng lượng nào. Tinh thần đang dâng lên cao.

Creeeeek.

Một viên đá đột nhiên lún xuống một inch, và những chiếc gai chìa ra hai bên. Chúng không đến từ dưới chân của tôi. Trên thực tế, tôi đang lùi lại khi chúng xuất hiện, nhưng tiếng kim loại kêu chắc chắn khiến tôi hoảng sợ. Anh chàng mặc áo giáp bị đánh trúng một bên hông, nhưng anh ta đã kịp nhảy đi mà không bị đâm.

"Hầm ngục này, nghiêm túc đấy chứ.. bây giờ nó đang sinh ra những cái bẫy?" Anh chàng đội lốt da thỏ hét lên khi vung một hòn đá vào nhóm thây ma và dùng một viên tấn công vào đầu, đủ mạnh để lại vết lõm.

"Đây là một căn ngục tối mới nhú." Anh chàng bang chủ thở dài. "Nếu nó sinh sản xa hơn thị trấn, nó có thể đã có thời gian để phát triển và ổn định. Căn ngục này đang hành động vì tuyệt vọng. Nó sẽ không thể theo kịp. Tôi nghi ngờ khả năng kháng cự lại chúng ta sẽ sớm giảm đi".

"Nghi ngờ hay mong muốn?" anh chàng da sói ở phía trước nói một cách mỉa mai.

"Không thể là cả hai sao?" Anh chàng bang chủ đáp trả.

"Deek, hãy nhanh chóng chữa lành vết thương cho anh ấy." Cô gái lực lưỡng đã đỡ anh chàng bị thương đứng dậy khi anh ta khập khiễng tới chỗ tôi.

"À.. vâng." Tôi gật đầu, bước tới chỗ người đàn ông trên mặt đất.

Tôi vẫy vẫy tay và chữa lành cho anh ta.

"Một lần nữa," anh chàng cất tiếng.

"À được rồi.."

"Lần nữa.."

Chà, không có gì quá ngạc nhiên khi một gã mặc giáp như thế này lại là một kẻ cần nhiều HP. Cuối cùng, tôi cần phải chữa lành cho anh ấy sáu lần trước khi anh ta có thể vui vẻ trở lại. Tôi đã phải uống một lọ mana để hồi phục. Anh ta đứng dậy, cảm ơn tôi, rồi tiến lên trấn giữ tiền tuyến. Những lưỡi dao đó chắc hẳn đâm vô sẽ rất đau. Tôi có cảm giác rằng nếu chúng tấn công tôi, hẳn sẽ rất tàn khốc.

Creeeeek. Một cái bẫy khác đã được kích hoạt.

Khi mọi người né tránh, một cánh cửa mở ra. Một đám thây ma khác lao ra từ phía sau chúng tôi. Điều này thật tồi tệ! Tôi ngay lập tức sử dụng phép Chữa thương tập thể. Câu thần chú làm cả nhóm hồi sinh, nhưng nó khiến lũ thây ma phẫn nộ.

"Coi chừng!" Cô nàng lực lưỡng liền la lên.

Tôi đang cách những người khác một khoảng không xa, và lúc này, tất cả những thây ma gần đó đều tập trung về phía tôi. Tôi quay người chạy trở lại nhóm và an toàn ở đó. Tôi không muốn trở thành người cuối cùng trụ lại hay bất cứ điều gì khác. Tôi muốn sống thật nhiều như chàng trai vừa rồi. Tôi liền chạy về phía cô nàng to cao kia, không bao giờ cảm thấy ngạc nhiên khi chị ấy cũng đang tìm kiếm tôi.

Creeeeek.

Cái bẫy này thực sự là cái mà tôi đã giẫm phải. Rầm! Mặt đất dưới tôi đã mở rộng ra. Hình ảnh cuối cùng của tôi về băng nhóm là khuôn mặt ngạc nhiên của cô nàng. Sau đó, tôi đã bị ngã. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ rơi vào những cái gai, nhưng cuối cùng tôi đã rơi xuống một loại máng trượt nào đó. Khi tôi bước ra, tôi trượt qua sàn nhà khoảng mười feet. Đứng dậy và cảm thấy hơi chóng mặt, tôi cố gắng xác định vị trí của mình.

Ở đây chắc chắn có thây ma. Trên thực tế, chúng đã bao vây tôi.

"Cậu.. đến để cứu tôi?" Một giọng nói vang lên từ phía sau. Tôi nhìn lại thì thấy một cô gái nhìn rất quen. Đó là cô nàng nô lệ da thú đã từng đi cùng băng nhóm trước đây. Cô ấy không có ba lô trên người, và có nhiều bụi bẩn và mảnh vụn trên người. Đối với phần còn lại của băng nhóm, họ đã chết hết.

"Hãy chạy đi!" Tôi tuyên bố, nắm lấy tay cô ấy và đi theo hướng ngược lại với những thây ma đang lao tới.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
[COLOR=rgb(0, 51, 102) ]Chương 26[/COLOR]

Editor: Mạnh Thăng

[HIDE-THANKS][BOOK]Tôi không có ý định chiến đấu với lũ thây ma. Chúng quá đáng sợ. Sự lựa chọn duy nhất của chúng tôi là chạy. Trong khi một vài thây ma đuổi theo chúng tôi, số khác dường như nhanh chóng mất hứng thú. Rất may, tầng này không giống tầng trước, ở đây không có nhiều thây ma lắm. Khi chúng tôi dừng lại để lấy hơi, mắt tôi chợt rơi vào cô gái ở trước mặt.

"Đừng nói với tôi rằng chủ nhân và nhóm của cậu đã bị giết."

Đương nhiên, tôi đã có thể thấy sự so sánh khác biệt ở đây. Chủ nhân trước đây của cô ấy trông giống như một tên khốn. Cô ấy chỉ có một mình. Tôi tình cờ có được danh hiệu anh hùng. Cô ấy là một nô lệ súc vật. Nó gần như thể các sự kiện xảy ra trong ngục tối này đang tự tái hiện lại. Đó có phải là ý nghĩa của việc hoàn thành một truyền thuyết? Nó có cần phải kết thúc bằng việc chúng tôi đánh bại tên gọi hồn và cô ấy thú nhận tình yêu của mình với tôi không? Đó có phải là cách để hoàn thành 100% nhiệm vụ này không?

Điều này gần giống như việc ngục tối đang tìm kiếm giải pháp bấy lâu nay vậy. Có lẽ truyền thuyết muốn được hoàn thành? Khá có lý khi cho rằng nó sẽ chống lại việc bị phá hủy, nhưng hoan nghênh việc được hoàn thành. Mọi câu chuyện đều tìm kiếm một cái kết, phải không? Chà, đây là tất cả suy nghĩ của tôi. Không đời nào tôi có thể hoàn thành câu chuyện truyền thuyết này.

Rốt cuộc, tôi không biết cô gái này, và khả năng cô ấy yêu một tên Pháp Sư Trắng thừa cân, người chỉ có thể kéo cô ấy xung quanh khi anh ta chạy như một kẻ hèn nhát không hẳn là một cảnh lãng mạn. Sẽ không có chuyện tôi hoàn thành câu chuyện truyền thuyết này. Thay vào đó, phá hủy nó có vẻ là ý tưởng tốt nhất, nhưng đó là đối với một người mạnh mẽ và sẵn sàng hơn tôi rất nhiều.

"Không.." cô ấy lắc đầu, và cô ấy vẫn giữ vẻ nghiêm túc. "Sư phụ còn sống. Tôi có thể cảm nhận nó."

"Vậy à.." Ngay lập tức, tình hình đã khác, khiến tôi cảm thấy tốt hơn một chút.

"Mm!" Cô gật đầu, "Một trong những người của anh ta đã ngã trong trận chiến, và vì vậy anh ta ra lệnh cho tôi chạy ra ngoài và đánh lạc hướng lũ thây ma trong khi anh ta chạy trốn."

"Là vậy sao?" Lần này giọng nói của tôi đã khảng khái hơn rất nhiều.

Người quý tộc muốn được gọi là anh hùng này thực sự là một kẻ cặn bã. Thậm chí tôi sẽ không hy sinh một ai đó cho cuộc sống của chính mình.

Cô gái này là một người đội lốt mèo có vòng cổ quấn quanh. Tai và đuôi của cô có màu đen và cam với các sọc. Cô ấy có dáng người nhỏ, nhưng lại sở hữu bộ ngực cỡ trung bình, trông hơi to vì dáng người gầy và thấp bé. Cô ấy không đến mức như một cô bé loli, nhưng rõ ràng là cô ấy khi lớn lên bị suy dinh dưỡng và hơi xuề xòa. Tuy nhiên, khuôn mặt của cô ấy rất xinh đẹp, và đôi mắt của cô ấy có màu vàng kim với con ngươi nhỏ của loài mèo. Tôi thực sự muốn chạm vào đôi tai của cô ấy, tai cô ấy luôn giật giật mỗi khi có tiếng động từ xa.

"Làm thế nào mà cô sống sót sau đó?"

Cô gái đỏ mặt. "Tôi chạy nhanh. Những thây ma và bộ xương dường như không quan tâm nhiều đến tôi".

"À.. à.. cô có khả năng chiến đấu nào không?" Tôi hỏi.

Cô gái lắc đầu, đuôi cụp xuống đầy xấu hổ, "Tôi xin lỗi.. tôi không có kỹ năng nào. Sư phụ cứ nói với tôi rằng tôi vô dụng trước mọi thứ ngoại trừ việc ăn."

"Thật không may. Tôi cũng không có khả năng chiến đấu." Tôi thừa nhận.

"Ahn?" Cô ấy nhìn lên, đôi tai mèo của cô ấy giật giật, "Tôi nghĩ bạn là anh hùng?"

"Haha.." Tôi cười ngặt nghẽo. "Chà, tôi có thể chữa lành. Này, tôi nghĩ chúng ta sẽ cần phải làm việc cùng nhau nếu chúng ta muốn thoát ra khỏi ngục tối này. Cô sẽ hợp tác với tôi chứ?"

Tôi chìa tay ra, đề nghị. Cô gái kia nhìn nó đầy nghi ngờ. Thậm chí đây còn là một sự tử tế hơn cô ấy đã từng có? Rất chậm rãi, cô ấy đưa hai bàn tay của mình ra như một cái chân, và sau đó đưa nó đặt vào tay của tôi. Tôi lúng túng lắc nó. Một nụ cười rất nhẹ nở trên khuôn mặt của cô ấy trong một giây, và tôi không thể không nhìn chằm chằm vào việc cô ấy trông xinh đẹp hơn khi cô ấy cười. Tôi thực sự muốn làm cho cô ấy cười một lần nữa.

Trước khi tôi có thể nghĩ ra điều gì đó để nói, một dòng chữ chợt lướt qua tầm nhìn của tôi.

{Lydia đã tham gia nhóm của bạn. Kinh nghiệm sẽ được chia sẻ. }

{Tên: Lydia

Cấp bậc: Chiến đấu tốc độ

Công việc: Thường dân (Nô lệ) cấp 8

Công việc đã mở khóa: Đầu bếp (cấp 1), Kiếm sĩ (cấp 1), Kẻ trộm (cấp 1), Hướng đạo sinh (cấp 1)

Chủng tộc: Tigerkin}[/BOOK]
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 27

Editor: Mạnh Thăng

[HIDE-THANKS][BOOK]Hóa ra Lydia là cô gái đội lốt hổ chứ không phải lốt mèo sao? Tôi cho rằng điều đó đã giải thích được lý do có các sọc đen và cam. Tôi thực sự không biết gì về những thứ này. Tầng lớp của cô ấy trông cũng khá ổn. Chiến đấu tốc độ có nghĩa là về mặt lý thuyết, cô ấy có thể tung tăng xung quanh lũ quái vật này một cách dễ dàng. Giống như tôi. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi đều ở trình độ quá thấp để thực sự có thể tự bảo vệ mình.

Thêm vào đó, cô ấy có Thường dân là công việc của mình. Có cách nào để thiết lập nó để cô ấy sử dụng chức năng Kiếm sĩ không?

{Công việc của Lydia đã được chuyển sang Kiếm sĩ. }

"Hả?" Lydia buông tay tôi ra, nhìn xung quanh với vẻ kỳ lạ.

"Cô có nhận thấy điều gì không?" Tôi hỏi, hơi ngạc nhiên.

Đây chắc hẳn là một chức năng trong công việc hỗ trợ của tôi. Có thể thay đổi công việc của mọi người sẽ là hình ảnh mẫu mực của sự hỗ trợ. Đó có thể là lý do tại sao tôi cũng có thể thay đổi chính mình. Khi tôi hiểu thêm về thế giới này, có vẻ như các công việc khác có thể không được thay đổi. Bạn được sinh ra với một công việc cụ thể và nó định nghĩa mọi thứ khác về bạn. Ví dụ, Lydia là một lớp chiến đấu tốc độ. Điều đó có nghĩa là cô ấy có một số tiền thưởng để tăng tốc độ, đó là cách cô ấy có thể tránh lũ thây ma. Điều đó cũng có nghĩa là cô ấy có lẽ đã làm rất tốt với những công việc cần tốc độ, như trộm cắp, kiếm sĩ và trinh sát. Có lẽ việc đạt được những chức năng này đối với cô ấy sẽ dễ dàng hơn. Ít nhất, họ cũng phải lên cấp nhanh hơn bất kỳ công việc nào khác.

Tôi tự hỏi liệu có ai trên thế giới này biết về các công việc khác cũng tồn tại song song ngoài tôi không. Chúng dường như là một phần được chấp nhận của thế giới này, cũng như các cấp bậc công việc, nhưng các công việc liên quan là điều mà tôi chưa bao giờ nghe các nhà thám hiểm khác nói đến. Tôi không thể không tự hỏi bản thân rằng nếu nhà quý tộc biết các công việc liên quan của cô ấy, liệu ông ta có coi cô ấy là kẻ yếu đuối không. Thông thường, bạn phải đến thăm một linh mục để thay đổi công việc. Tôi có thể làm điều đó vì nhờ chức năng từ công việc hỗ trợ của tôi, nhưng nếu nô lệ không biết về công việc của cô ấy, vậy thì ông ta sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đổi công việc của cô ấy sang việc khác. Ít nhất, đó là lý thuyết của tôi lúc này.

"Cô là Lydia, đúng không? Người hổ?" Tôi chỉ muốn giải tỏa không khí căng thẳng với cô ấy.

"A, cậu biết tên tôi?" Đôi mắt của Lydia mở to ngạc nhiên.

"Cậu.. ừm.. chủ nhân đã nói điều đó trong bang hội trước đây." Tôi đáp lại.

"Ồ.." Cô ấy lại cúi đầu xuống. "Tôi là người mèo. Không phải người hổ. Người hổ là không thể.."

"Tại sao vậy?" Tôi hỏi.

"Chúng là một biến thể động vật đặc biệt hiếm và được thèm muốn ở ngoài kia. Không có gì đặc biệt về tôi. Chủ nhân của tôi nói với tôi điều đó mọi lúc."

"Có lẽ chủ nhân của cô chỉ là một tên ngốc," tôi lẩm bẩm.

"Tôi xin lỗi, cái gì cơ?"

"Tôi đã nói.. Tôi nghĩ chúng ta có một con quái vật đang đến." Tôi chỉ nhận thấy một bộ xương đang đi tới ngay phía góc tường.

Thật không may, nó đã nhận ra chúng tôi và bắt đầu đi về hướng này. Nó cầm một thanh kiếm trên tay, nhưng chất lượng còn đẹp hơn những thanh mà tôi đã thấy trước đây. Trên thực tế, nó trông cũng đẹp như những thanh kiếm của nhiều nhà thám hiểm đang sử dụng.

"Lùi lại," tôi nói, "Tôi thường có thể giết những thứ này bằng cách chữa lành chúng cho đến chết."

Cô gái ngẩng đầu thắc mắc nhưng vẫn làm theo lời tôi. Tôi vẫy tay và thi triển Chữa thương yếu. Phép thuật đấy tấn công trực diện vào bộ xương. Nó hét lên một tiếng khiến trái tim tôi run lên. Nó đáng sợ hơn rất nhiều so với những trận tôi đã chiến đấu trước đây. Tôi quyết định niệm phép một lần nữa. Tôi chỉ cần một phép nữa. Tôi thi triển lần thứ 3. Tuy nhiên, con quái vật không có dấu hiệu chậm lại. Thực tế, nó đang tăng tốc độ.

"Chờ đã.. Tầng 1 có những bộ xương với những thanh kiếm gỉ sét.." Tôi lớn tiếng.

"Chúng ta không ở tầng 1 mà là tầng 5," cô gái nói nhỏ.

"Ah.. Tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục chạy."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 28

Editor: Mạnh Thăng

[BOOK][HIDE-THANKS]"Hah.. Hah.. Tôi xin lỗi.. do nó hơi cố chấp. Có lẽ tôi không nên tấn công nó mà không xác định trước xem liệu tôi có thể bắt anh ta hay không," tôi nói, cố gắng giữ hơi vì tốc độ chạy của tôi hầu như không thể vượt qua bộ xương, vốn đã nhanh hơn cả thây ma. "Hãy tiếp tục đi mà không có tôi."

Chuyên gia chiến đấu tốc độ nhanh Lydia có thể dễ dàng vượt qua cả tôi và bộ xương. Tôi không nghi ngờ gì về điều đó. Cô ấy đang giữ tốc độ của mình xuống mức của tôi, không nhanh lắm. Tôi thậm chí đã chuyển sang chế độ Anh Hùng một thời gian để tăng sức chịu đựng, nhưng cuối cùng thì vẫn là do tôi quá mập mạp và thiếu thể lực. Nếu được đào tạo, tôi có thể đã tốt hơn, nhưng đó chính là gánh nặng mà tôi phải mang theo. Người ta đồn rằng những người béo sẽ chết trước khi đám thây ma gây ra tận thế. Tôi có thể xác nhận điều đó, mặc dù bị giết bởi một bộ xương sẽ tốt hơn một chút so với việc bị xé nát bởi một thây ma.

"Tôi sẽ không rời đi.." Lydia nói một cách bướng bỉnh, và đối với việc là một nô lệ thì vẻ mặt kháng cự ấy thật kỳ lạ. "Hãy cố gắng chữa lành nó thêm một chút nữa."

"Tôi sẽ cố gắng," tôi đáp lại, miệng huýt sáo một tiếng.

Từ cấp độ 1 đến cấp độ 5, độ khó đã tăng lên quá nhiều. Tôi đã phù phép lên nó mười lần, và nó vẫn đang tiến tới. Tôi đã phải uống một lọ mana để duy trì. Thêm hai lần phù phép nữa khiến tôi nhận thấy rằng bộ xương không thể đi lại bình thường nữa. Mỗi lần tôi dùng thần chú, nó bị chững lại khoảng một giây. Điều đó cho thấy rằng việc phù phép là hiệu quả, nhưng ai biết được rằng sẽ phải thêm bao nhiêu lần nữa mới có thể đánh bại nó. Hơn thế nữa, chúng tôi có thể đụng độ một bộ xương khác ở bất kỳ góc nào. Chúng tôi đang vô định di chuyển xung quanh tầng 5 vào lúc này.

"Khi tôi làm phép, tôi muốn cô lấy thanh kiếm từ bộ xương."

"C-cái gì?" Giọng nói của cô gái phát ra như một tiếng rít.

Tôi đưa tay về phía trước và vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô ấy. "Tôi tin cô. Cô nhanh nhẹn, và ẩn sâu bên trong cô là một kiếm sĩ quyền năng đang chờ xuất hiện. Nếu chúng ta có thể tước vũ khí từ nó, hẳn chúng ta có thể tiễn nó đi nhanh chóng".

Cô gái đầu tiên nhăn mặt vì cái chạm bất ngờ của tôi, nhưng sau đó cô ấy dụi đầu vào tay tôi gần giống như một con mèo, mắt cô ấy nhắm lại, và trong một giây, tôi nghĩ rằng mình cảm thấy rừ rừ. Đôi mắt cô ấy mở ra nhanh chóng, và cô ấy gật đầu với tôi.

"Ừm! Tôi sẽ hành động như mệnh lệnh của Chủ nhân."

"Tôi không phải là Chủ nhân của cô.." Tôi nói một cách gượng gạo, nhưng cô ấy đã quay mặt về phía bộ xương đang tiến tới gần.

Lần này tôi đã giơ tay và nói to. "Chữa Thương Yếu!"

Ánh sáng trắng bùng phát xung quanh bộ xương, và nó đóng băng trong một giây giống như hai lần trước. Về phần Lydia, cô ấy nhảy về phía trước và chộp lấy thanh kiếm. Bộ xương cố gắng thoát ra khỏi cô ấy. Tôi nhăn mặt trước việc thời gian phục hồi nhanh hơn dự kiến.

"Chữa Thương Yếu!" Tôi bắn câu thần chú vào nó một lần nữa.

Nó đã hỗ trợ Lydia, và cô ấy bay đi. Tuy nhiên, thanh kiếm của nó đã đi cùng cô. Cô ấy va phải một bức tường và ngã xuống sàn. Tôi không biết cô ấy bị thương thế nào, nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ vì bộ xương ngay lập tức phớt lờ cô ấy và bắt đầu tiến về phía tôi. Tôi nghĩ nó trông sẽ bớt đáng sợ hơn nếu không có thanh kiếm, nhưng với những ngón tay giống như móng vuốt của nó vươn ra, nó trông rất đáng sợ.

"Chữa Thương Yếu!" Tôi phù phép một lần nữa.

Nó tiến gần hơn vài bước.

"Chữa Thương Tập Thể!" Tôi đã hét.

Ngay cả khi tôi không thể ngăn nó lại, có lẽ cô ấy sẽ thức dậy và có cơ hội trốn thoát ngay bây giờ. Sự thiếu hụt năng lượng đã bòn rút sức lực của tôi, và tôi khuỵu xuống. Bộ xương bây giờ đã ở trên đầu tôi. Nó giơ móng vuốt, ngoáy vào cổ họng tôi.

Thunk!

Một thanh kiếm vung ra đâm vào đầu lâu của bộ xương. Một lúc sau, chỉ còn một nửa hộp sọ. Bộ xương rơi xuống đất, tan vỡ và chất thành đống trước mặt tôi. Phía sau là Lydia, đang thở gấp gáp, máu chảy xuống một bên đầu, thanh kiếm nắm chặt trong tay đến mức run rẩy.

{Pháp Sư Trắng đã tăng lên cấp 6. }

{Bạn đã mở khóa kỹ năng Pháp Sư Trắng: Hào Quang Thần Thánh. }
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 29

Editor: Mạnh Thăng

[HIDE-THANKS][BOOK]"Hào quang thần thánh là gì?" Tôi hỏi đột ngột.

Lydia chớp mắt. "Cái gì, Chủ nhân?"

"Tôi không phải.. thôi đừng bận tâm." Tôi đứng dậy, lấy lọ
[COLOR=rgb(0, 51, 102) ]mana thứ tư của mình.[/COLOR]

Giờ tôi chỉ còn lại bảy lọ. Tuy nhiên, lúc này tôi đã ở cấp 6. Tôi nghi ngờ rằng Lydia chắc cũng đã lên cấp, vì bộ xương đó rất mạnh. Tôi đã kiểm tra cô ấy. Đúng vậy, cô ấy đang là Kiếm sĩ cấp 3. Điều đó đã mang lại cho cô ấy những kỹ năng gì? Tôi thực sự không có chút manh mối nào. Điều đó thật đáng buồn. Cần phải có một hướng dẫn trong thế giới này về những kỹ năng mà mọi người đạt được ở những cấp độ nào. Nếu chúng tôi rời khỏi đây, tôi chắc chắn sẽ xem xét những gì đã được viết về các công việc ở đây. Đó là khi tôi nhớ rằng tôi không thể đọc. Học cách đọc trước, sau đó tìm hiểu về công việc.

"Lydia, cô ổn chứ?" Tôi hỏi, chạm vào má cô ấy nơi máu đang rỉ ra trong khi đồng thời thi triển phép thuật.

Lydia im lặng và nhắm mắt lại. "Phép thuật của ngài.. cảm giác thật tuyệt."

Tôi chỉ biết thở dài. Có vẻ như cô ấy khăng khăng gọi tôi là chủ nhân. Nó có thể là do sự căng thẳng mà ngục tối mang lại. Chỉ cần tôi đóng vai trò là chủ nhân của cô ấy, cô ấy có thể tiếp tục tiến về phía trước mà không cần suy nghĩ. Tôi muốn sống, vì vậy điều này có lẽ rất phù hợp. Nếu cô ấy xem tôi như một anh hùng sẽ cứu cô ấy, giống như trong câu chuyện, cả hai chúng tôi sẽ chết. Tôi xin lỗi, Lydia, nhưng cô sẽ cần phải là vũ khí của tôi ở đây. Tôi không có ý định lấy thanh kiếm khỏi tay cô ấy.

"Lydia, bây giờ cô là một nữ kiếm sĩ," tôi giải thích. "Cô nên có một số khả năng bẩm sinh để sử dụng kiếm."

Đôi mắt của Lydia mở to, và sau đó cô ấy gật đầu. "Tôi thực sự có cảm giác như mình đã biết cách vung kiếm vào bộ xương. Tôi có thể.. tôi thực sự có thể đánh trả?"

"Cô đã cứu mạng tôi và đánh bại bộ xương đó. Tôi tin rằng cô có khả năng chiến đấu. Cô sẽ tiếp tục sử dụng thanh kiếm này chứ?"

"Hở? Cái này.." Cô nhìn xuống thanh kiếm mới trên tay. "Điều này.. thực sự là vượt quá mức tưởng tượng của tôi. Tôi không thể giữ một thứ gì đó có giá trị như thế này".

"Vậy thì, cho phép tôi cho cô có quyền mượn nó." Tốt hơn là làm việc trong khuôn khổ của cô ấy hơn là tranh luận với cô ấy.

Bằng tất cả giá nào, cô ấy đã dùng thanh kiếm đó để thoát khỏi bộ xương. Trong tâm trí tôi, thanh kiếm này thuộc về cô ấy. Tuy nhiên, có vẻ như một nô lệ không thể sở hữu mọi thứ. Trong trường hợp đó, tôi sẽ lấy nó. Tôi sẽ không cố ép cô ấy thay đổi hành vi của mình, đặc biệt là vì cô ấy vẫn còn tư tưởng là một người nô lệ. Tôi không có khuynh hướng muốn thay đổi hệ thống. Tôi hoan nghênh thị trấn đã giải phóng nô lệ, nhưng tôi vì một người, sẽ không đặt cuộc sống của mình vào ranh giới để thay đổi thế giới này dựa trên quan niệm của riêng tôi về đúng và sai.

"À.. vậy là được rồi." Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý. "Nhưng.. những con quái vật này thật đáng sợ.. Tôi không biết liệu mình có thể.."

"Cô nhanh hơn họ, và nếu cô bị thương, tôi có thể chữa lành," tôi giải thích. "Cô đã phải đối mặt với những con quái vật này trước đây mà không có vũ khí. Bây giờ cô đã có một con, tôi tin rằng cô có đủ sức mạnh để sống sót".

Tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng. Cô ấy là một cô gái ngây thơ, ngọt ngào và có lẽ chưa bao giờ chiến đấu trước đây trong đời. Tuy nhiên, tôi đã biến cô ấy thành vũ khí và thừa nhận rằng cô ấy sẽ bị thương thêm, chỉ để bảo vệ bản thân. Đây là cấp độ tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tồn tại. Tôi có thể tự mình sử dụng kiếm, nhưng tôi không có duyên với công việc đó, và tôi quá sợ đau. Cô ấy đột nhiên bật khóc, và tôi cúi đầu, chờ đợi lời khuyên nhủ của cô ấy.

"Cảm tạ.. Cảm ơn.. chủ nhân." Cô ấy vừa nói vừa khóc nhẹ nhàng.

"C-cái gì?"

"Ngài đã cho tôi.. sức mạnh."

Tôi hoàn toàn không hiểu điều đó, nhưng chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ gạt mặc cảm của mình sang một bên và tiếp tục sử dụng cô ấy để tồn tại.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back