Tiểu Thuyết [Dịch] My Dungeon Life: Rise Of Slave Harem - Whatsawhizzer

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mạnh Thăng, 25 Tháng sáu 2019.

  1. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,597
    Chương 10

    Editor: The Fool

    Betaer: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, tôi cảm thấy quần áo trên người có hơi chút ngứa ngáy. Tôi cần phải tìm ra cách để quần áo của mình được giặt. Hơn thế nữa, tôi cần có thêm quần áo. Chà, tôi không thể làm bất cứ điều gì nếu không có tiền. Tôi đã hỏi một vài lần và được biết rằng cuộc họp thị trấn sẽ diễn ra tại bang hội của nhà thám hiểm. Tôi may mắn đã không ngủ quên và kịp đến đúng giờ. Tôi ngồi và đợi khoảng một tiếng trước khi đám đông tới đông đến mức khiến tôi có chút hơi lo lắng. Tuy nhiên, tôi vẫn ngồi chờ cuộc họp bắt đầu bất chấp đám đông xung quanh

    Một anh chàng tôi không nhận ra đã đứng trước sân khấu. Ngay phía sau anh ta là bang chủ mà tôi biết từ hôm qua. Anh ta bây giờ thực sự đang mặc áo. Thật tốt cho anh ấy! Cuối cùng tôi ngồi phải ngồi giữa một người phụ nữ có vẻ ngoài thô kệch và một anh chàng trông còn tệ hơn thế. May mắn thay, tôi không cần phải đợi quá lâu trước khi cuộc họp bắt đầu.

    "Trước khi chúng tôi bắt đầu thảo luận về các biện pháp bảo vệ của mình đối với Chalm, tôi xin được phép trao phần thưởng." Anh chàng đứng trên sân khấu cất tiếng nói. "Donald Cult, 3 đồng bạc."

    Người được đọc tên liền bước lên và thu thập phần thưởng của họ. Họ tiếp tục gọi cái tên tiếp theo. Một số người có vẻ hơi rờn rợn về số tiền họ kiếm được, trong khi những người khác khá hạnh phúc. Nhìn vào bảng phân công công việc ngày hôm qua, hầu hết các công việc hạng C kiếm được khoảng 3-5 đồng bạc. Bởi vì bang hội giữ 70% số tiền, điều đó đồng nghĩa với việc họ chỉ có thể mang về khoảng 1 hoặc 2 đồng bạc.

    Thật đắt đỏ làm sao? Tôi đã phải căng đôi tai của mình ra trong khi chờ đợi và đã tiện hỏi một vài câu trước khi cuộc họp bắt đầu. Vì vậy, tôi đã có một sự hiểu biết tốt hơn về thế giới này so với trước đây. Từ những gì tôi biết, ở đây có đồng, bạc và vàng. Mười đồng bằng đồng có giá trị bằng một đồng bạc, và mười đồng bạc có giá trị bằng một đồng vàng. Một đến hai đồng vàng là khoản tiền lương hàng tháng cho một Nhà thám hiểm, giả sử họ chỉ làm một công việc một tuần. Một số công việc có thể kéo dài 2-3 ngày, thêm nữa họ cũng có thể có chi phí riêng của họ.

    Nhà trọ nơi tôi ở tốn khoảng 5 đồng bằng đồng mỗi ngày với các bữa ăn, nhưng đó là chi phí nhà trọ. Tuy nhiên, rất ít nhà thám hiểm sống trong các nhà trọ toàn thời gian, thay vào đó họ chọn cách ở trong những căn nhà gỗ nhỏ có thể thuê được với giá vài bạc một tháng tùy thuộc vào quy mô và số lượng người họ sống cùng. Cũng cần lưu ý rằng vì các nhà thám hiểm không cần phải mạo hiểm cuộc sống của họ, nên phiêu lưu không chính xác là nghề nghiệp được trả lương cao nhất. Thợ lặn trong các ngục tối kiếm được gấp mười lần số tiền đó, nhưng do bản chất của ngục tối, sự hồi sinh không có tác dụng nếu bạn chết trong một cái ngục tối nào đó. Điều đó đồng nghĩa với việc chết trong ngục tối là một cái chết vĩnh viễn.

    Chà, tôi chưa bao giờ chết ở lượt đầu tiên và tôi không có ý định chết sớm. Do đó, nó không làm tôi sợ như nó làm kinh sợ những người khác ở đây. Tôi sống trong một thế giới nơi cái chết luôn vĩnh viễn. Sự thật thì, tôi đã không đến từ thế giới này. Vì linh hồn của tôi đến từ một thế giới khác, không có gì đảm bảo liệu tôi có thể được hồi sinh ngay từ đầu không. Có thể bất kỳ cái chết nào đối với tôi sẽ là vĩnh viễn và tôi không có kế hoạch kiểm tra lý thuyết đó. Do đó, ngục tối không còn đáng sợ trong tâm trí tôi hơn bất cứ nơi nào khác.

    Việc phân phát tiền vẫn tiếp tục. Một số người cấp cao hơn đã nhận được tới 2 vàng. Điều đó khá ấn tượng. Tôi đang rất háo hức chờ đến khoản thanh toán của mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2020
  2. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,597
    Chương 11

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cuối cùng, Deek - kẻ hồi máu. Cậu đã làm rất tốt. Phép thuật hồi máu của cậu đã giữ cho thành phố không bị tàn phá, và vì thế cậu xứng đáng nhận được lòng biết ơn từ tôi. Mỗi người trong số những người cậu chữa lành đã đề nghị trích 2 đồng bạc từ thu nhập của họ để trả cho dịch vụ của cậu. Tổng cộng là 2 vàng, 6 bạc".

    Tôi đã thốt lên đầy ngạc nhiên. Đó thực sự là phần thưởng lớn nhất mà bất kỳ ai được giao để làm nhiệm vụ này. Tuy nhiên, khi tôi đứng dậy và lúng túng lấy tiền, không có ai tỏ vẻ khó chịu hay tức giận. Có thể có một hoặc hai người ghen tị, nhưng đối với những người đã bị thương trước đó, dường như họ sẽ phải mất vài tuần không làm việc và tốn cả một đồng vàng để nhận được sự chữa lành tương tự. Mỗi người thực tế không có quan tâm tới hai đồng bạc ấy. Khi tôi nhận lấy tiền xu, anh chàng kia liền đặt tay của anh ta lên tay tôi.

    "Đó là phần thưởng đã được các Nhà thám hiểm thống nhất. Cậu sẽ được tặng nhiều hơn nếu cậu ký hợp đồng với hội thám hiểm và làm việc cho chúng tôi. Rất tiếc, vì cậu chưa phải là thành viên chính thức nên phần thưởng bị giới hạn."

    "Vậy là tốt rồi." Tôi không thực sự thấy khó chịu, ít ra tôi đã có một cái gì đó và nó có vẻ như hơn tất cả mọi phần thưởng khác ở đây.

    Khi tôi nói điều đó, có một vài người đàn ông lầm bầm, rõ ràng là họ không hài lòng khi hội Nhà thám hiểm đang coi rẻ tôi. Tôi đánh giá cao sự hỗ trợ. Dù là ý định nào thì tôi cũng chỉ là một người lạ và sẽ rất dễ dàng để họ lợi dụng tôi.

    "Mặc dù khiêm tốn là một đức tính tốt, nhưng tôi thực sự khuyên cậu nên quyết đoán hơn trong mong muốn của mình". Người đàn ông cười khúc khích. "Sự thật thì, thị trấn này sẽ bị phá hủy nếu không có cậu. Với tư cách là thị trưởng của thị trấn, tôi muốn trao cho cậu vị trí danh dự là anh hùng của thị trấn Chalm".

    Có một vài tiếng lầm bầm mà tôi nghe được. "Không phải' anh hùng 'chỉ là một danh hiệu trống rỗng sao?"

    "Chà, người hùng cuối cùng của chúng ta đã chết cách đây vài năm, đã đến lúc một người nào đó được chọn."

    "Một người không phải là cư dân nơi đây nhận chức anh hùng sẽ tránh cho bất cứ ai trong chúng ta nổi lòng đố kỵ"

    Vẻ mặt của thị trưởng trở nên căng thẳng khi cả nhóm nói chuyện lấn át cả anh ta, cho đến khi một thành viên của hội bước tới và giậm chân một cái thật mạnh, khiến mọi người lập tức im lặng.

    "Mỗi thị trấn và thành phố có quyền chỉ định một anh hùng duy nhất. Đó không phải là một vị trí hoàn toàn trống rỗng. Cậu sẽ được thưởng 1 đồng vàng mỗi tháng và được giảm giá tại tất cả các cửa hàng. Tôi thậm chí có thể sắp xếp để cậu có thể ở nhà trọ miễn phí khi cậu ở trong thị trấn".

    Tôi nhíu mày, có vẻ không hài lòng lắm. "Có trách nhiệm nào đặt lên tôi không?"

    Lúc này, anh chàng to lớn kia liền bước lên một bước. "Chúng tôi xin nói thẳng. Chúng tôi nghĩ rằng có một người chữa bệnh mới lạ như cậu định cư ở thị trấn của chúng tôi sẽ là một điều tốt cho Chalm. Chúng tôi biết cậu chỉ đi ngang qua nơi này và hy vọng rằng cậu sẽ giữ Chalm trong trái tim mình. Cậu sẽ không có bất kỳ trách nhiệm nào đối với Chalm và thậm chí có thể rời đi nếu cậu muốn, nhưng Chalm càng phát triển như một thị trấn, thì danh tiếng của chính cậu càng tăng với tư cách là anh hùng của nơi này. Đây là mối tương quan tác động lẫn nhau. Một thị trấn và anh hùng của nó cùng nhau thăng trầm. Chúng tôi chỉ yêu cầu rằng nếu chúng tôi cần giúp đỡ, cậu sẽ đến. Sau cùng, nếu Chalm bị tiêu diệt, thì danh tiếng của cậu với tư cách là anh hùng của nó cũng sẽ biến mất."

    "Hóa ra là như thế." Tôi thở dài.

    Mấu chốt của vấn đề không phải nằm ở việc tôi bắt buộc phải chiến đấu hoặc chết vì họ. Tuy nhiên, nếu tôi nhận lời, tôi sẽ được biết đến như là Anh hùng của Chalm. Nếu sau đó tôi bỏ rơi họ trong một cuộc khủng hoảng và Chalm bị tiêu diệt, tôi sẽ bị mang tiếng là kẻ đã bỏ rơi thành phố của họ. Tôi tự hỏi tại sao họ nhanh chóng tiếp nhận tôi như vậy. Dù việc tôi làm là rất tốt, nhưng hầu như không xứng đáng với danh hiệu anh hùng. Họ hầu như không biết tôi là ai và tôi chỉ mới đến thị trấn ngày hôm qua.

    Vì tôi không có chỗ đứng trên thế giới này vào thời khắc hiện tại, nên định cư ở đây có vẻ là một ý kiến hay. Thật là may mắn khi tôi tự nhiên có được vị trí anh hùng này, nhưng tôi cũng có thể là nhà vô địch của Chalm. Mọi người ở đây dường như đủ thân thiện và việc đến từ một nơi nào đó khác sẽ khiến tất cả hành trình trong tương lai sắp tới của tôi trở nên dễ dàng hơn nhiều.

    "Rất tốt. Tôi sẽ là người hùng, ít nhất là cho đến khi các anh tìm được người tốt hơn".

    "Haha!" Thị trưởng cười lớn. "Thế mới phải chứ!"

    Anh ấy đưa cho tôi một đồng xu có vẽ một thanh kiếm phát sáng trên đó. Đối với tôi, thành thật mà nói, nó trông hơi giống thanh kiếm của thủ lĩnh bang hội. Đám đông vỡ òa trong tiếng vỗ tay, một lần nữa là sự pha trộn giữa niềm vui và lòng đố kỵ. Một lúc sau, một số dòng chữ lướt qua tầm nhìn của tôi.

    {Người dân của một thị trấn đã công nhận bạn là vị cứu tinh của họ. Bạn đã mở khóa công việc: Anh hùng. }
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2021
  3. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,597
    Chương 12

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi ngồi xuống ghế của mình dưới hàng loạt tiếng vỗ tay. Cũng hơi xấu hổ nhưng tôi càng bị phân tâm hơn bởi công việc mới. Để khỏi tò mò, tôi quyết định thay đổi công việc của mình từ Pháp sư trắng chuyển thành Anh hùng. Tôi nhận thấy mình có thể làm điều này một cách dễ dàng chỉ bằng cách suy nghĩ.

    {Hoàn trả đã được mở khóa. }

    Tôi kết thúc quá trình nhận kỹ năng của mình bằng phép Hoàn trả. Hoàn trả là gì? Thế giới này dường như không có bất cứ thứ gì giống như hướng dẫn hoặc thanh trạng thái. Điều đó có nghĩa là tôi cần phải bắt đầu viết ra mọi thứ, vì tôi chỉ có một cơ hội và sau đó việc cần làm là phải ghi nhớ. Lúc này trong đầu tôi đang chất chứa hàng tá câu hỏi. Ví dụ như, tôi có thể sử dụng các kỹ năng của mình mà công việc của tôi không được trang bị không?

    "Hồi Máu Yếu." Tôi thì thầm, tự nhắm vào chính mình.

    Tôi chưa bao giờ thử phép thuật lên bản thân trước đây, nhưng tôi cho rằng nó sẽ hoạt động. Không có chuyện gì xảy ra. Tôi yêu cầu lại công việc Pháp sư trắng của mình và thử lại.

    "Làm mới." Tôi nói.

    Một thứ phép thuật màu xanh lam quét qua tôi. Ngay lập tức, tôi cảm thấy mình như bị dội một gáo nước lạnh. Trước đó, tôi hơi loạng choạng và mệt mỏi, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn tỉnh táo. Tôi cần nhớ câu thần chú Làm mới này thường xuyên hơn. Nó thực sự rất sảng khoái. Trong khi tôi đang mày mò tìm hiểu, ông thị trưởng đã kết thúc bài phát biểu chúc mừng.

    "Bây giờ tất cả các giải thưởng đã được trao, chúng ta cần nói về mối đe dọa mới này đối với thị trấn của chúng ta. Một tháng trước, một hầm ngục xuất hiện một vài dặm bên ngoài thành phố. Chúng tôi đã cử một trong những nhóm mạnh hơn đến đó hai tuần trước. Họ không những không quay trở lại mà còn có một đội quân bất tử đến trước cửa nhà chúng tôi. Tôi không tin đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên".

    "Chúng ta có thể xác nhận rằng trong ngục tối thực sự đầy xác sống không?" Một người đàn ông to lớn với mái tóc dài hỏi.

    "Vì nhóm do thám của chúng tôi không quay trở lại, chúng tôi không có bất kỳ thông tin nào về hầm ngục, nhưng giả sử đội quân bất tử được gửi đến từ hầm ngục, câu trả lời có lẽ là có."

    Ở dưới khán đài bắt đầu có tiếng xì xào

    "Chúng ta có nên cử một nhóm do thám khác không?" Một người khác hét lên.

    "Nếu chúng ta chờ đợi đủ lâu để xác nhận sự thành công hay thất bại của họ, chúng ta có thể xem xét một cuộc tấn công thậm chí còn lớn hơn vào lần tới. Làn sóng đầu tiên thường chỉ là một cuộc thử nghiệm". Một phụ nữ mặc áo choàng, đầu đội mũ chóp nhọn tuyên bố.

    "Hầm ngục rõ ràng là thù địch, chúng ta không thể cho phép nó tiếp tục, và tôi cũng không thể tưởng tượng được thảm họa nếu chúng ta chặn lối vào để châm ngòi cho cuộc chiến".

    Thị trưởng gật đầu. "Tôi đồng ý.. Tôi đã đưa ra một sắc lệnh cho việc phá hủy hầm ngục."

    "Điều đó có nghĩa là thợ lặn hầm ngục.. có ai đủ gần để nhận nhiệm vụ không?"

    "Tôi sẽ làm điều đó!" Một giọng nói đầy tự hào vọng ra từ phía cửa.

    Một người đàn ông đang đứng đó, mặc một bộ quần áo đẹp hơn bất cứ ai trong khu này. Anh ta có bộ áo giáp sáng bóng và một bộ ria mép mỏng. Mũi anh ta hếch lên trong không khí và bên trong anh ta có cái vẻ gì đó hơi ngạo mạn. Đứng sau anh ta là ba tên đột lốt thú. Hai người trong số họ là đàn ông ở độ tuổi trung niên, nhưng người thứ ba là một cô gái, có lẽ nhỏ hơn tôi một hoặc hai tuổi.

    Mỗi tên trong số những tên ấy đều đang cúi đầu xuống, với những chiếc vòng cổ quấn quanh. Trên lưng cô gái có một chiếc túi khá to, cô ta phải chật vật để khiêng nó.

    "Các người là ai?" Thị trưởng vội hỏi, có thể thấy miệng ông ta đang co giật.

    "Tôi chỉ là một quý tộc trẻ đi ngang qua nơi đây." Người đàn ông đứng đầu ba người tuyên bố. "Tôi đã thấy trận chiến của những xác sống tấn công làng của ông, và nhận ra rằng thị trấn của ông dường như đang cần được giải cứu. Tôi, lãnh chúa Tibult, sẽ rất vui lòng khi giải quyết vấn đề của ông và trở thành anh hùng của thị trấn này."

    Ah.. suy cho cùng thì nhận chức là một sai lầm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2021
  4. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,597
    Chương 13

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có vài tiếng bất mãn vang lên khi Tibult tiến về phía trước.

    "Anh ta là vị lãnh chúa nào đó tới từ phía thành phố."

    "Chúng tôi đã có một vị anh hùng rồi."

    "Nhìn xem, anh ta thậm chí còn sử dụng người đội lốt thú làm nô lệ. Hẳn đây là một vị lãnh chúa tới từ Điện Capitol." Một nhóm các cô gái đội lốt thú có vẻ đặc biệt kinh hãi.

    Những lời như vậy lan truyền khắp cả khán phòng, nhưng anh chàng kia đã ngẩng cao đầu bỏ qua tất cả.

    "Cậu có phải là một thợ lặn hầm ngục có kinh nghiệm không?" Bang chủ hội Nhóm thám hiểm liền hỏi.

    Tibult khịt mũi. "Những nô lệ của tôi sẽ chinh phục ngục tối này một cách dễ dàng, tôi đảm bảo với các bạn. Tôi đã phải chi rất nhiều tiền cho họ."

    Điều này càng tạo ra nhiều âm thanh bất mãn hơn. Tibult nhận ra sự bất mãn trong khán phòng liền trừng mắt nhìn những người ở đó. Mặc dù căn phòng đầy rẫy những nhà thám hiểm có vẻ ngoài thô kệch và đáng sợ, hầu hết bọn họ không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta quá lâu. Ánh mắt ấy đã thể hiện được cái uy quyền của người thuộc tầng lớp quý tộc trong thành phố này.

    "Tôi xin lỗi, thưa ngài," Ngay cả thị trưởng cũng phải cúi đầu trước người đàn ông này. "Nhưng gần đây chúng tôi đã bổ nhiệm một anh hùng cho thành phố."

    "Cái gì vậy? Tôi đặc biệt đến ngôi làng này bởi vì tôi đã được nghe nói rằng ở đây không có anh hùng. Không, điều này trông chẳng hợp lý tí nào. Mang vị anh hùng của mấy người ra ngay lập tức!"

    Số người liếc mắt về phía tôi đủ để lãnh chúa Tibult nhận ra. "Đứa trẻ béo ú ăn mặc kỳ lạ này? Tôi biết những thị trấn nông thôn như thế này đầy rẫy những kẻ quê mùa, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng các người lại bổ nhiệm một tên như vậy làm anh hùng. Thật là nực cười! Thưa ngài.. tôi muốn thách đấu tay đôi với ngài. Ngài, và nô lệ của ta."

    Một người nô lệ bước lên trước, hơi uốn éo cơ bắp. Môi tôi đánh giật một cái. Cái quái gì thế này? Anh ta thậm chí sẽ không tự mình chiến đấu với tôi, mà sử dụng một nô lệ để chiến đấu với tôi? Chờ đã, tôi quên mất một điều, tôi thậm chí đã không đánh nhau ngay từ đầu. Mặc dù những lời lẩm bẩm giận dữ xung quanh dường như đang thể hiện lập trường đứng về phía tôi, nhưng tôi không muốn gặp thêm rắc rối nào nữa.

    "Tôi không muốn đấu tay đôi. Miễn là ông hoàn thành lời hứa của mình giúp thị trấn thoát khỏi ngục tối, ông có thể có vị trí anh hùng.."

    Mặc dù một lượng vàng mỗi tháng sẽ rất tốt, cũng như các khoản giảm giá, nhưng tôi đã rất lo lắng về nó. Tôi không nghĩ rằng công việc anh hùng sẽ biến mất sau khi có được nó, và tôi cũng không muốn trở thành kẻ thù với một vị lãnh chúa quyền năng đến từ thành phố.

    Khuôn mặt của ông ta dường như càng thêm giận dữ. "Cậu nghĩ tôi không thể? Hừm! Tôi sẽ đánh tan cái ngục tối này, và sau đó cậu sẽ phải quỳ xuống trao cho tôi danh hiệu anh hùng mà cậu đang nắm giữ! Đến đây, Lydia.. mang đồ của tôi ra đây."

    Ông ta chỉnh lại chiếc áo choàng của mình khi sải chân bước ra ngoài. Người mà ông ta nhắc tới chính là nữ nhân miêu đang mang phần lớn hàng hóa trên cơ thể nhỏ bé của cô ấy. Hai người đàn ông cơ bắp bên cạnh dường như là vệ sĩ, trong khi cô ấy lại là một người khuân vác thuê. Cô ấy trông gầy gò, bẩn thỉu và không được chăm sóc mấy. Đôi mắt của cô hầu như không tỏa ra chút sức sống nào, cô ấy không dám đảo ánh mắt quanh phòng, kể cả là chỉ để nhìn những con nhân miêu khác.

    Khi họ rời đi, căn phòng trở nên ồn ào hẳn. Hội trưởng Nhà thám hiểm một lần nữa phải dậm chân để trả lại sự yên tĩnh cho khán phòng. Ông thị trưởng cuối cùng nhìn tôi và nói to.

    "Tôi xin lỗi, chàng trai trẻ. Tôi đã nghe nói rằng các lãnh chúa trẻ thường đến các thị trấn nông thôn để tuyên bố danh hiệu anh hùng. Hầm ngục mới của chúng ta hẳn đã thu hút được anh ta. Tôi nghe nói việc đánh bại một hầm ngục khiến bất cứ ai cũng có quyền khoe khoang khoác lác ngay trong thủ đô. Anh chàng này là một người tìm kiếm vinh quang". Nói đến đây, ông thị trưởng liền thở dài. "Anh ta có thể đã theo dõi toàn bộ trận chiến và lên kế hoạch đi đến đây giải cứu chúng ta vào đúng thời điểm chúng ta cần, trừ khi anh thấy ta thấy được sự vô vọng trong việc giải cứu này, thì sau đó anh ta sẽ để thành phố cháy trụi và có khả năng anh ta sẽ chỉ giúp những người sống sót trốn thoát. Khi mọi thứ trở nên bất lợi với chúng ta, đây hẳn sẽ là kế hoạch dự phòng của anh ấy."

    "Có thể là như vậy, nhưng tôi không muốn vướng vào mấy cái thứ liên quan đến bọn quý tộc. Nó sẽ mang lại cho tôi nhiều rắc rối."

    Thị trưởng nhăn mặt và gật đầu. "Tôi hiểu. Tôi vẫn cảm thấy nếu phải so sánh giữa cậu và người đàn ông này, một người chữa thương như cậu sẽ có ích hơn là một tên quý tộc kiêu kỳ. Nếu phải chọn người làm ân nhân của chúng tôi, tôi vẫn sẽ chọn cậu".

    "Ông nói như thể danh hiệu anh hùng đã bị thất truyền rồi ấy." Một thành viên hội Nhà thám hiểm lên tiếng và vỗ vai ông thị trưởng. "Tôi không tin rằng hầm ngục này lại dễ bị đánh bại như vậy. Hai tên nô lệ cơ bắp đội lốt thú kia sẽ không đủ sức để tiêu diệt căn ngục tối đâu. Tôi tin rằng chúng ta nên cử một đội hỗ trợ anh ấy. Với sự may mắn, nỗ lực của anh ấy sẽ giúp chúng tôi có chút thời gian để khảo sát hầm ngục một cách chính xác."

    Ông thị trưởng liền trầm ngâm gật đầu. "Đó có vẻ là một ý tưởng hay. Cho dù anh ta thất bại hay thành công, ai đó sẽ cần phải đóng vai trò dọn đường. Tôi muốn một chuyến thám hiểm dự định khởi hành vào sáng mai. Bảo vệ an ninh khu lối vào, dọn sạch một vài tầng đầu tiên và cho chúng tôi thời gian để tìm một số thợ lặn hợp pháp tiến vào trong hầm ngục".

    "Tôi có một yêu cầu cho nhiệm vụ này." Tiếng anh chàng hội trưởng thở dài. "Chúng tôi sẽ phải đi thật chậm và chắc. Tôi không muốn mạo hiểm bất kỳ mạng sống của bất cứ ai. Với sự tôn trọng đó, có một người ở đây có thể tăng tỷ lệ sống sót đó theo cấp số nhân".

    Tất cả các cặp mắt ở khán phòng đều đổ dồn về phía tôi.

    "Hở?"

    Có vẻ như tôi đã bị nhập ngũ.
     
  5. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,597
    Chương 14

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ah, cậu là người hùng mới!" Người bán hàng thốt lên. "Tôi rất vui khi được gặp cậu."

    "À, chuyện này.. có lẽ không kéo dài lâu, nhưng vì ngày mai tôi sẽ đến ngục tối, nên tôi nghĩ mình cần phải chuẩn bị."

    Đương nhiên, tôi đã đồng ý với các điều kiện của họ. Lúc này, Chalm là tất cả những gì tôi có. Tôi chỉ sử dụng khả năng của mình để giúp Chalm nếu có thể. Nó hơi đáng sợ một chút, nhưng tôi sẽ được bảo vệ bởi những người đàn ông mạnh mẽ và tôi hơi tò mò muốn xem cái ngục tối mà mọi người đang bàn tán này.

    "Ồ, đừng nói vậy.. Tôi đã nghe nói về tên quý tộc đó. Những người kiêu ngạo như ông ta không bao giờ có được con đường tốt đẹp của riêng họ".

    "Có lẽ vậy.. nhân tiện thì, ông có thể giới thiệu cho tôi những vật dụng ở đây được không?"

    "À, vâng, hội trưởng đã gửi tin nhắn cho tôi. Vì anh ấy muốn cậu phải thực hiện chuyến đi này, nên tất cả đồ dùng cần thiết anh ấy sẽ chi trả toàn bộ cho cậu. Tôi đã tập hợp một gói hàng đầy đủ các thứ."

    Nói đoạn cô gái liền chỉ vào một chiếc ba lô khổng lồ chứa đầy đồ. Nó chứa thức ăn và nước uống trong vài tuần, khăn trải giường, đồ dùng chải chuốt, một cái lều nhỏ, và nhiều thứ đồ khác như vật dụng chiếu sáng và dây thừng. Ba lô có kích thước to ngang tôi. Chỉ cần nhặt nó lên đã khiến đầu gối tôi muốn rệu rã. Tôi đột nhiên phát hiện bản thân mình lại ghen tị với tên quý tộc kia và nô lệ xách đồ cho ông ta. Tôi thực sự có thể sử dụng một người nào đó để mang đồ cho tôi.

    "Cậu hẳn sẽ muốn đi tới tiệm may tiếp theo đấy. Mặc dù trang phục phù thủy kém an toàn hơn áo giáp, nhưng với cậu thì.. có lẽ sẽ là tốt nhất nếu cậu sử dụng áo choàng." Người bán hàng giơ ngón tay cái cho tôi khi cô ấy nhìn tôi chật vật nhấc ba lô lên.

    "Loại người như tôi?"

    "Một pháp sư!" Cô gái liền trả lời.

    "Tôi hiểu rồi.." Tôi loạng choạng bước ra khỏi cửa hàng của cô ấy với chiếc ba lô đè nặng lên người, và chạy tới cửa hàng với một cây kim và sợi chỉ trên tấm biển cho thấy đó là dấu hiệu của một tiệm may.

    Tôi không biết đọc chữ, nhưng điều này không phải là hiếm thấy trong thế giới này, vì vậy chẳng ai thấy nó kỳ quặc. Vì việc không biết đọc chữ ở đây không phải là điều gì quá khác lạ, điều đó cũng có nghĩa là hầu hết các cửa hàng thông thường đều có bảng hiệu đại diện cho họ. Thợ rèn có đe và búa, cửa hàng tạp hóa có một thùng, và người làm bùa đề trên bảng là một cuốn sách.

    Loạng choạng bước vào, tôi đánh rơi chiếc ba lô ở cửa ra vào. Cửa hàng này trông nhỏ nhưng khá gọn gàng. Nhìn xung quanh, tôi có thể thấy ở đây có rất ít hàng để bán. Đây trông giống như một cửa hàng thường làm mọi thứ theo yêu cầu. Người phụ nữ đứng sau quầy là một người phụ nữ ở tuổi trung niên, thấp bé, với bộ ngực nở nang, và treo quanh cổ những sợi thước đo. Khi bà ấy dời tầm mắt khỏi cuốn sách hướng về phía tôi, bà liềngật đầu.

    "Ồ, vâng, cậu là người mà tôi đang muốn gặp."

    "Thật.. thật không?"

    "Tôi để ý tới bộ quần áo của cậu khi cậu bước vào thị trấn. Tôi chưa bao giờ thấy đường may như thế cả. Đường khâu đó hoàn hảo đến mức tôi không thể tin được".

    Nó chỉ là một chiếc áo phông và một cái quần jeans, không có gì khiến tôi cảm thấy quá phấn khích.

    "Haha.. tốt, tôi rất vui vì bà thích nó."

    "Tôi có thể mua chúng không?"

    "Hả?"

    "Quần áo của cậu! Tôi muốn mua nó! Tôi muốn kiểm tra tấm vải này và xem nó đến từ đâu. Trông nó khá sang chảnh".

    Bây giờ tôi mới chợt nhớ lại, vị quý tộc kia đã giận tôi, nhưng ông ấy đã không coi thường tôi như những người khác. Có lẽ chính vì bộ quần áo này mà ông ta đã nhầm tôi với những người giàu có.

    "Tôi không có thứ gì khác để mặc." Tôi giải thích. "Trên thực tế, tôi đến đây với hy vọng mua thêm quần áo cho chuyến hành trình đến ngục tối."

    "Đúng vậy.. Tôi cũng nhớ là được nói như thế." Bà ta gõ gõ cặp kính trên mắt. "Đúng rồi! Cậu là người hùng mới, phải không?"

    "À.. đúng vậy."

    Bà ta lại gật đầu, "Vậy thì tôi sẽ cho cậu biết điều này. Tôi sẽ cung cấp cho cậu ba bộ quần áo đầy đủ. Trong đó sẽ bao gồm một bộ áo giáp có bùa phép và thậm chí cả áo choàng với một số thuộc tính tăng năng lượng. Tôi nghe nói cậu là một loại pháp sư nào đó, vì vậy đối với cậu, đó sẽ là tốt nhất."

    "Rất tốt.. nhưng tôi có thể có chúng trước sáng mai không?"

    "Thật sự thì, từng này là quá ít thời gian, nhưng tôi chắc chắn sẽ làm được. Bây giờ hãy đưa cho tôi những quần áo đó!"

    Cuối cùng tôi bước ra khỏi cửa hàng với cảm giác như bị bóp nghẹt. Tôi đang mặc một chiếc áo rộng thùng thình và một chiếc quần với đường may đơn giản. Bà ấy đã đảm bảo với tôi rằng những thứ bà ấy sẽ làm sẽ có chất lượng cao hơn nhiều, nhưng tôi có thể giữ bộ này ở nhà. Chà, ít nhất chúng là quần áo mới.

    Ngay sau khi hoàn thành việc mua bán, một dòng chữ liền xuất hiện trước mắt tôi.

    {Bạn đã bán được thứ gì đó! Bạn đã mở khóa công việc: Nhà buôn. }
     
  6. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,597
    Chương 15

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi quyết định trang bị chức năng Nhà buôn để xem bản thân nhận được những tính năng mới nào.

    {Mặc Cả đã được mở khóa. }

    "Mặc cả sao?"

    Tôi thấy tên của các kỹ năng được mở khóa là khá khó hiểu. Mặc cả có thể có nhiều ý nghĩa lắm. Tôi phải thử mới có thể biết được nó là gì. Đi vào cửa hàng tiếp theo, đó là một cửa hàng chuyên bán bùa chú. Nó trông rất giống một cửa hàng trang sức nơi quê nhà của tôi.

    "Xin chào!" Chủ tiệm lần này thực sự là một người đàn ông. "Cậu là vị anh hùng đó, phải không? Hãy đến đây và chọn một phụ kiện đi. Tất cả các món hàng ở đây đều giảm giá 10% cho cậu đấy!"

    Tôi đã biết mình được giảm 10% vì tôi là một người hùng, nhưng ông ta cố làm ra vẻ như cá nhân ông ấy đang giảm giá cho tôi 10% vậy. Tôi chỉ có thể nở nụ cười nhạt khi nhìn các món đồ. Tôi không có bất kỳ khả năng nhìn đặc biệt nào cho phép bản thân thấy được tình trạng của các món đồ. Thay vào đó, mỗi mặt hàng đều có một tấm giấy nhỏ ngay bên cạnh để giải thích công dụng của nó. Về việc liệu người bán hàng có trung thực hay không, đó lại là một câu hỏi khác. Dù sao thì, các mô tả về mặt hàng ở đây hơi mơ hồ.

    Cải thiện một chút về mặt tốc độ.

    Bao nhiêu là một chút? Tôi nhận ra rằng lý do mà ông chủ cửa hàng ở đây mơ hồ là vì ông ta không thực sự biết rõ các món hàng này. Tôi thậm chí còn không chắc liệu thế giới này có những con số nhận dạng liên quan tới tình trạng món hàng hay không. Liệu ở đây có chỉ số máu hay bất cứ điều gì tương tự không? Tôi không muốn phải phụ thuộc vào chỉ số máu để sống. Thực tế thì, sẽ rất tuyệt nếu tôi không bao giờ bị đánh. Nhớ lại những người đàn ông bị thương ngày trước, chỉ số máu dường như không giải thích được gì nhiều.

    "Cậu có thứ gì đó giống như một chiếc nhẫn để mang theo đồ đạc không?"

    Đó là mối bận tâm của tôi ngay lúc này. Còn cách nào khác để tôi có thể mang cả đống đồ của mình đi theo. Chúng quá nặng đối với tôi.

    "Nhẫn chứa đồ?" Ông ta liền huýt sáo qua kẽ răng. "Cậu có thể tìm thấy chúng ở thủ đô, nhưng chúng quá đắt để có thể được tìm thấy ở vùng nông thôn này. Kể cả khi tôi có một cái, tôi cũng sẽ không bán nó."

    "Có thật không?"

    "Khoảng 50 đồng vàng cho cái nhỏ nhất."

    Tôi trợn tròn mắt, và ngay lập tức vứt bỏ mọi suy nghĩ về việc sở hữu một chiếc nhẫn chứa đồ. "Có món nào khác có thể chứa đồ được không?"

    Tôi hướng cái đầu của mình về phía cái balo mà tôi đã đặt trước cửa. Người đàn ông liền liếc qua nó và gãi cằm.

    "Chà, tôi có thể làm bùa chú trực tiếp lên ba lô để giảm trọng lượng. Cậu có thích điều đó không."

    Tôi nở một nụ cười cứng ngắt. "Thế cũng được.

    Ông ta gật đầu." Nếu vậy thì, tôi sẽ hoàn thành điều đó vào cuối ngày hôm nay. Mặc dù vậy, mấy cái bùa chú này không hề rẻ chút nào. Thứ phép này tốn khoảng 1 đồng vàng, 10 đồng bạc và bốn đồng xu lẻ đấy. "

    So với 50 đồng tiền vàng cho một chiếc nhẫn chứa đồ, cái giá đó thực sự có vẻ nhỏ. Tuy nhiên, những vật dụng mà chiếc túi mang theo chỉ có giá khoảng 5 bạc.. vì vậy tôi đã chi nhiều tiền hơn để mang theo những thứ đó so với chi phí của chính những thứ đó. Tôi luôn có thể lấy mọi thứ ra khỏi túi.

    Hơn nữa thì, đây là những vật dụng mà hội trưởng và nhân viên cửa hàng nghĩ là cần thiết để tôi có thể sống sót. Điều đó đồng nghĩa với việc mức giá của những món đồ này khá là phải chăng. Sinh mạng của tôi chắc chắn đáng giá hơn những đồng tiền vàng rồi. Tôi không phải trả tiền cho các vật dụng được cung cấp sẵn hoặc cho quần áo, vì vậy tôi nên coi đây là một loại may mắn.

    Vì thế, tôi thở dài và gật đầu." Rất tốt. Làm ơn hãy giảm trọng lượng cái ba lô của tôi ".

    " Vì cậu được giảm giá 10% nên tôi sẽ bán cho cậu thứ phép này với giá 9 bạc, nghe ổn chứ? "

    Tôi gật đầu, và bản thân cố thốt ra một từ trong khi tôi đang giả vờ ho" Mặc cả! "

    Ông ta nhìn tôi chằm chằm, không phản ứng gì với tiếng ho của tôi. Tôi liền nở một nụ cười gượng gạo. Tôi đoán điều này hoàn toàn nằm trong sự mong đợi. Để thử, tôi lấy ra một đồng tiền vàng và đưa nó cho ông ấy. Một lúc sau, ông ta lục lọi trong túi của mình và đưa cho tôi ba đồng bạc.

    " Của cậu đây. "Ông ấy mỉm cười.

    " Hở? Ông nói thứ phép này có giá bao nhiêu? "Tôi vội hỏi.

    " 7 đồng bạc. "Ông ta chớp mắt." Có vấn đề gì không? "

    " À.. không, không hề."

    Tôi đã ký vào một tờ giấy với những từ mà tôi không thể đọc được và sau đó nhanh chóng rời khỏi cửa hàng mà không có một lời nào khác từ phía ông chủ cửa hàng. Trước khi tôi sử dụng tính năng Mặc cả, nó là 9 bạc, sau đó, là 7. Có vẻ như Mặc cả đã giảm 20% giá gốc của bất kỳ vật phẩm nào, và việc trở thành anh hùng khiến tôi được giảm thêm 10%. Tính năng này có thể được sử dụng nhiều lần không? Có khi nào có khả năng thất bại không? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng không thành công? Tất cả những câu hỏi này lưót nhanh qua đầu tôi. Nhiều cuộc thử nghiệm hơn đang chờ đợi để được thử. Tuy nhiên, tôi phát hiện bản thân mình đang đói nên liền quay về phòng trọ. Bữa ăn hôm nay là món bò hầm. Nó rất hoàn hảo, và ngon hơn nhiều so với món ramen tôi từng ăn. Rốt cuộc thì đây không phải là một cuộc sống quá tệ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2021
  7. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,597
    Chương 16

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi vẫn cảm thấy rất hứng thú trước thứ phép thuật mới này, vì vậy tôi quyết định tự thưởng cho mình một món tráng miệng.

    "Ah.. tráng miệng là món parfait trái cây. Món ngon nhất ở thị trấn này đấy?" Cô gái bồi bàn mỉm cười, đây chính là điểm yếu chí mạng của tôi.

    "Vâng, bao nhiêu thế ạ?"

    "5 đồng tất cả. Tôi biết cái giá đó là khá đắt, nhưng nó thực sự ngon!"

    "Vậy thì tôi sẽ thử chúng."

    Lần này tôi chỉ dám nghĩ tới "Mặc Cả" chứ không muốn nói ra thành lời. Tôi không thấy thoải mái khi cứ phải lầm bầm từ "Mặc Cả" khi đang ở trong một căn phòng đầy những nhà thám hiểm. Các kỹ năng có thể sẽ được kích hoạt mà không cần tôi phải hét lên như thể tôi đang ở trong một loại ánh sáng nào đó. Cô gái bồi bàn đã mang món tráng miệng tới, và nó trông có vẻ đáng tiền. Đó là một ngọn núi với nhiều loại hoa quả khác nhau, một số loại thì tôi nhận ra, một số thì không, và bên trên ngọn núi ấy là kem đánh.

    "Tất cả là 4 đồng nhé." Cô ấy nói với một cái nháy mắt.

    Tôi đưa tiền cho cô gái. Mặc cả dường như thật sự hoạt động. Chà, tôi là anh hùng của thị trấn, vì vậy hiện tại tôi đang ở đây miễn phí, và thức ăn cũng vậy, chỉ những thứ khác như những món tráng miệng và rượu mới tốn tiền. Tôi đang ăn món parfait trái cây của mình, nhưng đôi khi lại bị làm phiền bởi những nhà thám hiểm khác muốn trò chuyện với tôi. Sau khi đã hoàn thành các hoạt động xã hội cho buổi tối, tôi trở về phòng ngủ của mình. Chúng tôi phải dậy thật sớm vào ngày mai, sớm hơn cả giờ tôi thường phải dậy để chuẩn bị đi học, vì vậy tôi quyết định việc nghỉ ngơi sớm sẽ phải theo trật tự thời gian.

    Đêm hôm đó, nàng nhân miêu của lãnh chúa Tibult cứ quẩn quanh trong những giấc mơ của tôi. Gọi cô ấy là một cô nàng bốc vác có phần hơi khoa trương, vì cô ta là một cô gái rất nhỏ nhắn. Một trong sốnhững giấc mơ của tôi thật dâm đãng. Cô ấy trần truồng, còn tôi thì đang nắm giữ cái vòng đeo quanh cổ cô ta trong tay. Những giấc mơ khác dường như xoay quanh cô, đầy lạnh lẽo, sợ hãi và đau đớn ở một nơi tối tăm. Tôi có một cảm giác khó chịu rằng tôi sẽ cần phải đi giải cứu cô ấy.

    Những giấc mơ chỉ kết thúc khi tôi tỉnh dậy. Tôi ngủ quên vừa đủ đến mức không có thời gian ăn sáng. Tôi lấy một chiếc bánh quy cứng từ khẩu phần ăn và nhấm nháp nó. Sau khi rời khỏi nhà trọ, tôi vẫn còn cách trung tâm thị trấn khoảng năm phút. Đó là nơi nhóm họp và cũng là nơi đồ đạc của tôi được chuyển đến. Tôi biết sẽ là hơi muộn nếu tôi đến đó bây giờ. Chà, tôi có thể chạy, nhưng tôi không phải là kiểu người khiến bản thân phải lúng túng khi chạy dọc thị trấn.

    Tôi đã đoán được phép "Hoàn trả" là gì chỉ bằng cách suy luận mọi thứ một cách logic. Tôi tìm thấy một nơi nào đó có một chút riêng tư, và sau đó tôi làm phép.

    "Hoàn trả!" Chà, đôi khi nó vẫn thoải mái hơn khi nói ra những lời đó.

    Một thứ ánh sáng tỏa ra xung quanh tôi, và một lúc sau tôi đã đứng ở quảng trường. Đây cũng là nơi tôi đã xuất hiện khi lần đầu tiên bước vào thế giới này. Đây là trung tâm chết chóc của thành Chalm. Đây là sẽ cách mà Hoàn trả hoạt động. Nó đưa bạn trở lại trung tâm thành Chalm từ bất cứ đâu. Tôi cảm thấy hơi chóng mặt vì cạn kiệt năng lượng, nhưng chỉ một chút thôi. Công việc anh hùng dường như có một lượng lớn mana, tôi tự lý luận thế. Thật khó để định nghĩa, mana, đặc biệt là vì mỗi công việc đều có những phép thuật riêng, nên tôi chỉ có thể gọi nó là linh cảm.

    Dù sao thì, tôi cũng đang suy nghĩ xem vai trò quan trọng nhất mà một anh hùng sẽ thực hiện đối với một thành phố là gì? Đó là, có thể quay lại thành phố cần mình. Vì vậy, có thể nói rằng kỹ năng đầu tiên được mở khóa sẽ là kỹ năng dịch chuyển tức thời cho phép tôi nhanh chóng đến thành Chalm dù đang ở đâu trên thế giới. Thật kỳ lạ, dường như không ai thèm nhìn tôi lần thứ hai.

    "Ah, cậu đã đến rồi!" Anh chàng trưởng nhóm hưng phấn nói. "Đúng giờ quá. Những thứ cậu đã đặt ngày hôm qua ở đằng kia."

    Tôi hướng về phía đống đồ của mình. Bây giờ ở nó toát lên một cảm giác kỳ lạ, giống như nó không chỉ là một chiếc ba lô đơn giản chứa đầy vật dụng. Tôi cũng có thể thấy một dòng chữ cổ được viết ở mặt trước. Tôi nhấc ba lô lên và kêu một tiếng vì ngạc nhiên. Nó thực sự nhẹ hơn rất nhiều. Tuy đó vẫn sẽ là một thách thức đối với tôi khi mang nó trên một quãng đường dài, nhưng ít nhất tôi cảm thấy mình có thể mang nó.

    Tôi nhận ra chiếc ba lô cũng đã được đóng gói lại, và bây giờ cũng chứa áo giáp và quần áo của tôi. Tôi quá ngại để thay đồ ở giữa quảng trường thành phố, vì vậy một trong những chủ cửa hàng đã để tôi tạt vào cửa hàng của anh ấy trong khi cả nhóm đợi tôi. Có khoảng mười người trong nhóm này, bao gồm cả chính anh chàng trưởng nhóm. Tất cả đều trông to lớn và đáng sợ, ngay cả người phụ nữ đuy nhất đang đi cùng, người có khe ngực khổng lồ và một thanh kiếm đồ sộ.

    Khi tôi bước ra, cả nhóm đều nhìn tôi đầy đánh giá và một số thậm chí còn hét lên động viên. Với chiếc áo choàng và bộ quần áo bọc thép, tôi thực sự có một chút gì đó giống một thuật sĩ. Tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn vài năm. Có lẽ tôi nên nuôi râu nhỉ?
     
  8. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,597
    Chương 17

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chúng tôi đi ra ngoài mà không cần phô trương nhiều. Có một vài người vợ cùng con của họ đi ra tiễn cả nhóm, nhưng phần lớn, việc các nhà thám hiểm rời đi vì một cuộc phiêu lưu có ý nghĩa rất nhỏ. Nhóm của chúng tôi là một bộ phận trinh sát có khả năng giải cứu. Tên quý tộc kiêu kỳ kia đã rời đi ngày hôm qua, thậm chí không đợi bất kỳ sự phê duyệt hay kế hoạch nào trước khi chạy đến ngục tối. Có lẽ ông ta sợ tôi đánh ông vì điều đó.

    Chà, tôi thực sự không quan tâm lắm. Ông ta có thể có thứ gọi là "anh hùng" nếu ông ta muốn. Tuy nhiên, tôi có một chút tò mò nên tôi đi bên cạnh anh chàng bang chủ hội to lớn.

    "Tôi phải hỏi, thưa ngài, tại sao ngài lại quyết định chọn tôi trở thành anh hùng? Ngài hầu như không biết tôi. Với tất cả mục đích và dự định, tôi có thể là một gã tồi tệ như tên quý tộc kia."

    Anh chàng chủ hội nhìn tôi và mỉm cười. "Cậu thực sự nghiêm túc. Tôi thích điều đó. Vì cậu là một anh chàng tốt bụng, tôi sẽ thành thật. Chúng tôi chọn cậu làm anh hùng chính xác là vì lãnh chúa Tibult."

    "Ngài biết ông ta sẽ đến?"

    "Hắn.. hoặc một người như hắn ta. Giới quý tộc lợi dụng các thị trấn như chỗ chúng ta để nhanh chóng kiếm được một vài tư cách. Như tôi đã nói, một vị anh hùng rất được coi trọng ở Thủ đô. Tuy nhiên, những quý tộc như anh ta cũng coi thường công dân của những thị trấn mà họ tôn thờ anh ta là anh hùng, và có thể rất độc tài. Cậu có để ý thấy những tên người đột lốt thú bên cạnh hắn ta không?"

    "Họ là nô lệ, phải không?"

    "Ừ.." Anh chàng cau mày. "Đây là một quốc gia đa số là con người và ở thủ đô, cậu sẽ không thấy một tên người đội lốt thú nào không phải là nô lệ. Hầu hết người đột lốt thú chỉ được đưa vào đất nước này với tư cách nô lệ ngay từ đầu, mặc dù một số đã được giải phóng."

    "Vậy những người ở Chalm thì sao?"

    "Hầu hết những người đội lớp thú từng là nô lệ, hoặc là con của nô lệ. Chalm được thành lập như một thành phố tự do. Mặc dù chúng ta ngồi dưới bóng của thủ đô, thành phố chúng ta lại là nơi chào đón những người như họ. Chúng tôi thường giúp đỡ những nô lệ tự do. Ở đất nước này có một luật lệ rằng nếu ai sẵn sàng trả giá để giải phóng nô lệ, thì nô lệ đó sẽ được trả tự do, cho rằng họ mong muốn điều đó. Phần lớn thu nhập ngoài của chúng tôi dành cho việc giải phóng nô lệ, đặc biệt là những người bị lạm dụng. Cậu có thể tưởng tượng một người như Tibult sẽ làm những gì với tư cách là một anh hùng."

    "Anh hùng không phải chỉ là một danh hiệu danh dự sao?"

    "Đó là.. khi cậu là một người lạ mà không có bất kỳ lý lịch nào. Tuy nhiên, khi cậu là một quý tộc với Thủ đô chống lưng ở sau, cái danh anh hùng có thể là bất cứ điều gì cậu muốn nó trở thành. Đó là vấn đề." Anh chàngthở dài. "Tibult chắc chắn sẽ tiếp quản thị trấn, và sau đó Thị trưởng sẽ chỉ là một cái danh. Chúng tôi đã nghe thấy điều tương tự xảy ra với hàng chục thị trấn khác."

    "Vậy, làm thế nào để tôi có thể hòa hợp vào?"

    "Nếu Tibult đặt ra và đáp ứng các điều kiện để trở thành anh hùng của thị trấn, thì chúng tôi không thể từ chối anh ta. Nếu chúng tôi xúc phạm quý tộc, thị trấn của chúng tôi không lớn đến mức chúng tôi có thể tự vệ. Điều đó thậm chí có thể gây chú ý tới các vệ sĩ hoàng gia. Tuy nhiên, nếu chúng ta đã có một anh hùng thị trấn, thì điều đó không còn xảy ra nữa. Cậu đã cho chúng tôi một cái cớ để từ chối bất kỳ quý tộc nào đi cùng mà không xúc phạm họ quá nặng. Với ngục tối và việc không có lấy một anh hùng, chúng tôi biết đó sống còn chỉ là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, chúng tôi nghĩ rằng cậu sẽ có một thời gian ngồi lại và làm quen với danh hiệu trước khi điều đó xảy ra. Chà, chỉ cần thông báo rằng chúng tôi có một anh hùng là đủ để giúp hầu hết các quý tộc không lãng phí chuyến đi."

    "Tôi thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu xuất thân của tôi đặc biệt hơn những gì tôi đã cho phép?"

    "Chúng tôi đã xem xét cậu." Anh chàng chủ bang hội cười khúc khích. "Dù cậu đến từ đâu, nơi đó không phải là ở đất nước này. Điều đó nói rằng, cậu là một người chữa thương, nhóc ạ. Cậu hữu ích cho chúng tôi.. nhưng có điều gì đó tốt hơn ở cậu hơn là chỉ có sự hữu ích."

    Tôi nhăn mặt, đã đoán được ý của anh ta. "Tôi không thể đánh trả."

    Đôi mắt của anh chàng chủ hội lóe lên. "Chính xác. Cậu không phải là mối đe dọa cho chúng tôi. Như cậu đã nói, cậu có thể là anh hùng trừ khi chúng tôi tìm thấy ai đó tốt hơn. Và nếu chúng tôi tìm thấy ai đó tốt hơn và cậu không muốn rời đi, cậu sẽ mất rất ít nỗ lực để loại bỏ".

    Nụ cười của tôi hơi bệnh hoạn. Đôi khi tốt hơn hết là không biết gì cả.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  9. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,597
    Chương 18

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đây có thật là chỉ cách thị trấn một vài dặm?" Một nhà thám hiểm hỏi với vẻ rùng mình.

    "Nó trông giống như một nghĩa địa." Một người khác xía vào.

    Chúng tôi đã đến một điểm mà toàn bộ cây xanh và thực vật đều chết hoặc chuyển sang màu nâu. Bầu trời trông u ám và nhiều mây mặc dù khoảng một trăm mét trở lại thì bầu trời ở đó lại mang màu xanh nhạt. Nó trông giống như một nghĩa địa, và thành thật mà nói thì thực sự rất ma quái. Tôi không thích cảnh tượng này chút nào, nhưng tôi khá chắc rằng những thây ma đã đến từ đây.

    "Truyền thuyết về hầm ngục này rất dày." Anh chàng bang chủ thở dài. "Lời nguyền của hầm ngục này hẳn đã được tạo ra với nhiều cảm xúc. Tôi sẽ quay lại ngay bây giờ nếu trong chúng ta không có ai đó có thể xóa bỏ những lời nguyền. Bắt đầu đi thôi."

    Chúng tôi càng đi xa, trời càng tối, cho đến một lúc phải thắp đuốc lên để nhìn thấy đường đi. Đây là môi trường mà các lãnh chúa sẽ bước vào chỉ cùng với hai chiến binh và một người hầu ư? Ông ta thực sự táo bạo đấy. Đó là tất cả những gì tôi có thể nhận xét.

    "Một thây ma!" Ai đó cất tiếng lên, và hướng anh ta chỉ cho thấy một con đang bước ra từ bóng tối.

    Ai đó đã bắn một mũi tên và nó trúng đầu tên thây ma. Tên thây ma ấy tiếp tục đi được vài bước chân, nhưng nhanh chóng vấp ngã và nằm lăn ra chết. Nó chết có lẽ nào vì đó là một cú nhắm trúng đỉnh đầu đã phá hủy não bộ, hay nó chết vì HP (máu) của nó đã cạn kiệt. Tôi vẫn chưa có câu trả lời cho việc các cuộc tấn công chết người thực sự diễn ra như thế nào. Niềm an ủi duy nhất của tôi là bây giờ tôi đã được vào biên chế chính thức của bang hội, vì vậy tôi có thể kiếm được một số tiền cho việc này.

    Chúng tôi tình cờ gặp thêm một vài thây ma và một bộ xương đơn độc trên đường đi. Không ai bị thương, vì vậy tôi chưa phải ra tay làm gì. Họ hứa sẽ trả tiền cho tôi dù tôi có chữa bệnh cho ai hoặc không, xem xét việc tôi đang tự đặt tính mạng của mình vào nguy hiểm. Tuy nhiên, tôi đã kiếm được nhiều tiền hơn nếu tôi chữa bệnh cho mọi người. Có phải là hơi sai khi hy vọng một vài người bị thương không?

    Đối với danh hiệu của mình, tôi vẫn chưa thử nghiệm sức mạnh của chúng, nhưng tôi hiện đang trang bị chức năng "Anh hùng" vào lúc này. Nếu có điều gì bất thường xảy ra, tôi cảm thấy bất kỳ phép thuật nào tôi nhận được từ anh hùng đều tốt hơn so với Pháp sư trắng. Trong thực tế, tôi đã cảm thấy như có một sự cải thiện. Sức chịu đựng của tôi đã tốt hơn một chút. Tôi đã không phải thở hổn hển mặc dù đã đi bộ gần một giờ đồng hồ, trong khi tôi sẽ bị như vậy nếu tôi trang bị kỹ năng Pháp sư trắng của mình. Và một lần nữa, tôi cảm thấy ít bị áp bức hơn khi tôi trang bị Pháp sư trắng. Vì vậy.. tôi đã phải thật khôn ngoan khi lựa chọn chức danh công việc cho mình.

    Cuối cùng chúng tôi cũng đến được lối vào ngục tối. Nó trông giống như lối vào một ngôi mộ và củng cố thêm cái cảm giác đây là một nghĩa địa.

    "Hãy thắp lửa lên." Anh chàng bang chủ ra lệnh. "Tôi muốn thiết lập một doanh trại, một vành đai phòng thủ. Tôi không vào ngục tối này chỉ để một nhóm thây ma phục kích chúng ta trên đường thoát thân. Ba người đàn ông sẽ ở lại làm lính canh. Số người còn lại sẽ vào và khám phá tầng đầu tiên và bắt đầu thiết lập bản đồ. Hy vọng rằng, tên hề quý tộc đó vẫn bị lạc ở tầng một và chúng ta có thể giúp đỡ một chút."

    Tôi gật đầu cùng với mọi người cho đến khi tôi nhận ra mình là một trong những người sắp vào ngục tối. Sau đó, tôi thở dài khi chứng kiến họ từ xa, họ bắt đầu đặt một số chuông cảnh báo xung quanh vành đai, và thậm chí đặt một vài cái bẫy. Các nhà thám hiểm đã làm tốt công việc của họ, vì vậy tôi chỉ để họ tiếp tục làm những gì họ đang làm.

    "Mọi người hãy nhớ," Anh chàng chủ hội tuyên bố khi việc chuẩn bị kết thúc. "Một khi chúng ta vào ngục tối, sẽ không có sự sống lại. Nếu chúng ta chết, chúng ta sẽ trở thành một phần của lời nguyền. Chúng ta không được phép chết."

    Những người đàn ông đều gật đầu đồng ý, rồi lần lượt tiến vào lăng. Tôi quyết định thiết lập Pháp sư trắng chỉ để bản thân có thể đẩy lùi cảm giác ngột ngạt đủ để di chuyển chân của mình, tôi bắt đầu đi về phía trước. Tôi ở phía sau vừa yên tâm vừa có chút lo lắng. Vào lúc này, không có gì phải ở phía sau tôi, nhưng nếu điều đó không phải lúc nào cũng đúng thì sao?

    Ngay khi tôi bước vào ngục tối, một dòng chữ chợt hiện ra trước mắt tôi.

    {Bạn đã tiến vào ngục tối của Mina. Hãy phá hủy truyền thuyết để phá vỡ lời nguyền, hoặc hoàn thành truyền thuyết để trở thành một thợ lặn ngục tối thực sự! }
     
  10. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,597
    Chương 19

    Editor: Mạnh Thăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không có quái vật nào trong khu vực gần đó, vì vậy việc lặn trong Ngục tối thực sự hơi nhàm chán. Hầm ngục tạo cảm giác như một ngôi mộ. Các bức tường được tạo thành như một hầm mộ dưới lòng đất. Nó trông thật âm u và tối tăm, nhưng với việc đã trang bị Pháp sư trắng, tôi có thể ngăn chặn bầu không khí ngột ngạt này. Tôi sử dụng phép Hồi phục lên bản thân, và một thứ ánh sáng màu xanh bao quanh khiến tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.

    "Cậu vừa sử dụng phép gì vậy?" Một cô gái ở trong nhóm liền hỏi.

    "À.. đó là câu thần chú Hồi phục?"

    "Làm ơn, hãy phù phép lên tôi nữa!"

    Ah.. tốt, việc này khá ổn. Sử dụng năng lực của mình đã giúp công việc của tôi thăng cấp. Mỗi công việc dường như có những điều kiện khác nhau, nhưng tôi tin rằng chỉ cần sử dụng những câu thần chú là đủ để tích lũy kinh nghiệm trong công việc. Nếu tôi sử dụng năng lực để giết một con quái vật, điều đó có lẽ sẽ mang lại nhiều kinh nghiệm nhất. Tuy nhiên, tôi là nhân vật thuộc tầng lớp hỗ trợ, và tôi sẽ không thể lên cấp ngay cả khi tôi chỉ có thể phụ thuộc vào việc đánh bại quái vật. Vì vậy, việc thăng cấp của tôi đến từ việc hỗ trợ người khác. Trong trường hợp này, điều đó có nghĩa là dùng phép thuật để giúp họ.

    "Hồi phục!" Tôi nói, chỉ để cho cô ấy một lời cảnh báo thích hợp cho sự xuất hiện của thứ phép thuật tuyệt vời này.

    Cô nàng thở ra một hơi rồi mỉm cười. "Đó thực sự là một câu thần chú hữu ích. Tôi cảm thấy sự bí bách trong người đang dần biến mất. Kết hợp với mát-xa, cảm giác này chắc chắn tuyệt không thể tả. Có lẽ cậu muốn tự nguyện làm việc đấy sau này chứ?"

    Tôi hơi đỏ mặt dưới cái nhìn của cô ấy khi cô ấy cười với tôi. Những người đàn ông gần đó há hốc mồm. Một nhà thám hiểm nữ trong nhóm đang say mê với thứ phép thuật kia. Suy nghĩ của họ rõ ràng đặt lên việc phép Hồi phục tuyệt vời như thế nào. Không lâu sau, tôi phải sử dụng thứ phép này lên mọi người. Cuối cùng thì, tôi cũng vẫn không lên cấp. Có vẻ như độ khó của việc lên cấp tăng lên theo cấp số nhân. Chỉ sử dụng phép thuật một lần là đủ để đạt cấp độ 2 từ cấp độ 1, nhưng bây giờ tôi đã ở cấp độ 4 và tôi vẫn chưa đạt cấp độ 5.

    Chúng tôi kết thúc việc thường xuyên dừng lại, vì một nhà thám hiểm đã được giao nhiệm vụ vẽ ra mê cung. Tôi không biết anh ấy đã sử dụng số liệu nào, nhưng bản đồ của anh ta trông khá chính xác. Trong giờ giải lao, tôi đến gặp anh chàng bang chủ, người mà tôi đã quen với việc tiếp cận để lấy thông tin.

    "Ngài đã đề cập đến điều gì đó về truyền thuyết trước đây đúng không?" tôi lên tiếng trong khi chúng tôi chờ đợi để tiến về phía trước. "Truyền thuyết ấy là gì?"

    Anh chàng bang chủ nhướng mày, nhưng rồi cười khúc khích. "Ah.. cậu thực sự không quen với cách thức hoạt động của mọi thứ. Thế giới của chúng ta là một thế giới của những câu chuyện. Có hàng ngàn huyền thoại.. và mỗi người đều có năng lực tạo ra truyền thuyết của riêng mình."

    Vậy là, truyền thuyết là một cái gì đó theo nghĩa đen? Chúng ta đang thực sự bàn về những câu chuyện ở đây sao?

    "Nếu truyền thuyết ấy tồi tệ, chứa đầy cảm xúc tiêu cực, và hơn hết là không hoàn thiện.. thì nó thường bắt đầu trở nên thối nát. Tại thời điểm đó, truyền thuyết trở thành một lời nguyền, và nó tự chìm sâu vào lòng đất. Cậu hiểu không?"

    "Không hẳn.." Tôi mỉm cười đầy hối lỗi.

    "Ah.. nó giống như thế này.. giả sử là ai đó chết, nhưng đó là một cái chết đặc biệt tồi tệ. Họ chết theo cách mà họ đã ra đi với nhiều tiếc nuối".

    "Ý ngài là.. giống như một linh hồn báo thù?"

    Anh chàng bang chủ nghe vậy liền hào hứng gật đầu. "Chính xác. Linh hồn báo thù có thể đến từ đó. Nhưng hãy tưởng tượng nếu đó là thứ gì đó quan trọng hơn. Rất nhiều cảm xúc cay đắng từ một người rất dũng mãnh. Có thể là cái chết của một vị anh hùng. Hoặc có thể là một sự kiện ảnh hưởng đến rất nhiều người, như là một trận chiến hoặc một trận dịch bệnh. Điều này phát triển thành một thứ gì đó thực chất hơn và nguy hiểm hơn nhiều so với một linh hồn đơn lẻ. Nó chìm sâu xuống đất và thối rữa, theo đó sẽ gieo rắc một lời nguyền. Hầm ngục sau đó được hình thành như một biểu hiện của lời nguyền đó".

    "Công việc của chúng ta là đi đến tận cùng của ngục tối, nơi truyền thuyết đã kết tinh thành một lõi. Một số người gọi nó là lõi của ngục tối.. nhưng nó thực sự là nguồn gốc của truyền thuyết. Một khi chúng ta phá hủy nó, lời nguyền sẽ biến mất, và ngục tối sẽ thu nhỏ lại và sụp đổ".

    "Hóa ra, truyền thuyết là như vậy.." Thiết nghĩ, một câu chuyện chưa hoàn chỉnh có thể tạo ra một thứ gì đó thật u ám và buồn bã.

    Câu chuyện về căn ngục tối này là gì? Khi tôi bước vào nơi này, chỉ dẫn đã đề cập đến việc phá hủy truyền thuyết. Điều đó chỉ có nghĩa là phá hủy lõi của ngục tối. Tuy nhiên, lựa chọn khác là gì?

    "Việc hoàn thành truyền thuyết và trở thành một thợ lặn trong ngục tối thực sự có ý nghĩa gì?"

    Anh chàng bang chủ liền lỡ bước và vấp ngã, gần như không bắt được mình. Anh ta nhìn tôi đầy nghi ngờ.

    "Cậu không biết gì về truyền thuyết, nhưng lại biết về những thợ lặn ngục tối ư?"

    Tôi cười khúc khích một cách không thoải mái, gãi gãi sau đầu. "Đó chỉ là điều tôi đã nghe ở đâu đó và kết hợp cả hai lại với nhau".

    Anh chàng gật đầu sau một giây, không tiếp tục câu hỏi nữa. "Chà, nói cho dễ hiểu thì, có cách thứ hai để hoàn thành một phá hủy một ngục tối. Đối với điều đó, cậu phải tìm hiểu lý do tại sao một ngục tối được tạo ra, và cần làm điều gì đó để giảm bớt gánh nặng cho nó. Khó hơn gấp trăm lần để hoàn thành và thậm chí không ai còn thử nó nữa, nhưng những lợi ích được cho là cũng tốt hơn nhiều lần".

    À.. ừm, tôi không có ý định hoàn thành hầm ngục này bằng cả hai cách, vì vậy tôi chỉ hỏi cho có lệ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...