Bài viết: 6 

Chương 20: Hỗn chiến
"Cái này tôi cũng không thể khẳng định, hay cậu đi hỏi Nhược Lan đi." Trụ Tử hết hứng thú, trợn mắt nhìn tôi, không nói tiếp nữa.
Thực ra tôi cũng không xác định được tòa thành cổ này có phải là lăng mộ của vua nước Trung Sơn không, bình thường lúc rảnh rỗi, tôi cũng xem một vài thứ liên quan đến kiến trúc cổ đại, lăng mộ cổ đại và lịch sử cổ đại, những cái này hoàn toàn là sở thích cá nhân, còn đối với những thứ liên quan đến lăng mộ thật thì nửa chữ tôi cũng không biết. Có điều tôi cũng xem qua chương trình liên quan đến nhà khảo cổ khai quật mộ cổ mộ trên tivi, cũng biết được trong cổ mộ đều có kết cấu gồm tường, đường đi và các phòng, gian. Trong các phòng còn phân ra thành phòng chính, phụ. Xem ra tòa thành cổ trước mắt không quá giống như thế. Nếu như thành cổ này thực sự là lăng mộ của vua nước Trung Sơn, thì vua nước Trung Sơn này nhất định là tên phá gia, tiêu xài hoang phí.
Bây giờ chúng tôi cũng coi như là đã tìm đúng chỗ rồi, không cần phải gấp gáp tìm Thiên Nhãn ngay, Nhược Lan hô mọi người trước tiên uống nước, lấp đầy bụng, sốc lại tinh thần rồi chuẩn bị tiến vào thành.
Trụ Tử dò dò mở đèn, điều chỉnh lại độ sáng rồi chiều thẳng lên phía trên tường, chúng tôi dựa vào ánh sáng lấy ra một chút lương khô và nước khoáng, bắt đầu ăn. Có lẽ do thật sự đói bụng, lương khô khô khan cùng với nước khoáng vô vị khi vào miệng cũng trở thành mỹ vị nhân gian.
Lương khô đặc chế quả thật rất nhanh no, sau khi ăn vài miếng xuống bụng, tôi đã không ăn nổi nữa, tôi chép miệng, hỏi Nhược Lan: "Cô có biết vị trí của Thiên Nhãn ở đâu không? Nó có dáng vẻ thế nào?"
Nhược Lan uống một ngụm nước, lắc lắc đầu: "Trước mắt, tôi cũng không thể xác định được vị trí của Thiên Nhãn, cũng không biết được hình dáng của nó, có điều nếu như Thiên Nhãn thực sự tồn tại, tôi tin rằng chúng ta chắc chắn tìm thấy nó."
Lúc này tôi mới phát hiện câu hỏi của mình có chút không đúng, đầu tiên, Thiên Nhãn phải thực sự tồn tại, tiếp đó chúng tôi mới có khả năng tìm ra nó, cũng không biết vì lý do gì, trong lòng tôi luôn tin tưởng Thiên Nhãn không phải là một truyền thuyết vô căn cứ.
Sau khi mọi người ăn uống no say, bắt đầu nói chuyện, không khí nhất thời sôi nổi hẳn lên, tôi đẩy đẩy Trụ Tử, xúi giục nó: "Trụ Tử, hát một bài trợ hứng cho mọi người, thế nào?"
Nhược Lan cười, nhìn tôi rồi lại nhìn Trụ Tử, dáng vẻ giống như nhìn hai đứa nhóc, Lão Khổng cũng hứng trí bừng bừng hùa vào với tôi: "Vậy người anh em Trụ Tử lên luôn nào." Nói xong còn làm động tác vỗ tay.
"Được rồi, không vấn đề gì." Trụ Tử đáp ứng rất nhanh: "Vậy tôi hát cho mọi người bài 'Người làm lính', đảm bảo nâng cao sĩ khí."
Trụ Tử hắng hắng giọng, bắt đầu cất cao giọng: "Chúng ta.. làm lính.."
"Yên lặng nào." Báo Tử nối vài chữ mà không hề báo trước, ra dấu tay bảo mọi người giữ yên lặng, làm cho mấy lời chưa hát hết của Trụ Tử bị nuốt trở lại. Sau đó anh ta quay đầu lại nhìn về phía sau, giống như nghe thấy tiếng động gì đó.
"Ầy, tôi nói nói này người anh em Báo Tử, tự dưng lại làm gián đoạn người ta đang hát." Tôi thấy câu nói đột nhiên của Báo Tử, có lẽ là phát hiện ra tình huống nào đó, khẩn trương bảo Trụ Tử đừng nói nữa, rồi nắm chặt cái dao găm trong tay.
Phong Nhãn chiếu đến ra phía sau, hình như là nhìn thấy thứ gì đó, quay đầu nhìn tôi, nói: "Kẻ thù của cậu đến tìm kìa."
Kẻ thù của tôi? Đùa cái gì vậy? Tôi chuyển người đến gần Phong Nhãn, nhìn theo ánh đèn của cậu ta, chỉ thấy một cái bóng màu đen chầm chậm tiến gần đến bên tôi, chăm chú nhìn lại, hóa ra là con khỉ đã tấn công tôi đến hai lần trong hành lang. Con súc sinh này miệng vết thương trên đầu vẫn không ngừng chảy máu, máu theo trán chảy dọc xuống dưới, đồng thời nó cũng hướng ánh mắt tràn đầy hung ác nhìn về phía tôi. Phong Nhãn noiis không sai, nó đúng là kẻ thù của tôi.
Trong lòng tôi có chút hối hận, hối hận lúc đó sao không lấy xẻng đập chết nó, bây giờ con súc sinh không biết sống chết này lại tìm đến cửa, chính là muốn tôi không thể không cạn tàu ráo máng rồi.
Tôi ước lượng cái dao găm trong tay, nói với Báo Tử và Phong Nhãn: "Hai vị huynh đệ không cần ra tay, sự việc hôm nay hoàn toàn là ân oán cá nhân, đợi tôi làm thịt con súc sinh này, mời mọi người ăn thịt nướng."
"Cậu chắc chắn?" Phong Nhãn nghi hoặc hỏi, bộ dạng như hoài nghi năng lực của tôi.
"Đương nhiên chắc chắn, mặc dù bây giờ không so được với như hồi trong quân đội, nhưng giải quyết một con khỉ cũng không phải không được." Tôi đáp lời như trong dự tính trước, địa hình hiện tại khá bằng phẳng và rộng rãi, đầu con khỉ kia lại bị thương, trong tay tôi còn có vũ khí lợi hại, trong lòng ăn chắc cả mười phần.
"Tiêu huynh đệ đừng hiểu nhầm, tôi tin tưởng anh, ý của tôi là cậu chắc chắn rằng chỉ có một con khỉ?" Phong Nhãn nói xong cũng đứng dậy, Báo Tử cũng nhấc chiếc xẻng lên, bày ra tư thái phòng bị.
"Cái gì? Lẽ nào không phải chỉ có một con?" Tôi tỉ mỉ nhìn lại, sau lưng con khỉ kia mấy mét là một đoàn thân ảnh màu đen, đang từ từ tiến về phía chúng tôi.
"Trụ Tử, mau chỉnh đèn sáng lên." Tôi hô lớn về phía Trụ Tử, xem ra lần này gặp phải phiền phức lớn rồi, có chút hối hận vì đã phát ngôn quá sớm.
Trụ Tử nhanh chóng điều chỉnh độ sáng của đèn, dưới ánh sáng mạnh, chỉ thấy một nhóm khỉ đang nhe nanh há miệng phát ra những tiếng kêu quái dị, mắt nhìn chòng chọc vào chúng tôi, nhìn sơ quá số lượng cũng phải lên đến ba chục con.
Tôi quay đầu lại nhìn Nhược Lan: "Mau thu đồ lại đi, mang theo chúng chạy đến bên tường thành." Nhược Lan có chút do dự, dẫn theo lão Khổng, A Anh với Lão Lưu chạy về hướng tường thành, Đại Hùng với Trụ Tử nhấc xẻng lên qua giúp đỡ, Trụ Tử đưa chiếc xẻng cho tôi, nói: "Cầm lấy, vẫn là cái này dùng thuận tay hơn."
Lũ khỉ nhìn thấy mấy người Nhược Lan chạy về phía tường thành cũng không còn kiên nhẫn nữa, chúng lao ra như ong vỡ tổ, tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhấc xẻng lên, năm người chúng tôi tay năm tay mười lao vào trận hỗn chiến.
Lúc này trên lưng chúng tôi không còn đeo túi nữa, trọng trách nặng nề được tháo dỡ, động tác cũng trở nên nhanh nhẹn hơn không ít, nhờ địa hình bằng phẳng cùng với ánh đèn cường lực, chúng tôi đối phó với lũ súc sinh kia cũng coi như tay nghề thành thạo.
Đại Hùng, Báo Tử và Phong Nhãn phối hợp ăn ý như hiểu ngầm lẫn nhau, đánh cái nào chuẩn cái đó, chỉ cần có con khỉ từ đằng sau đánh lên, lập tức có người cản lại, hóa giải nguy cơ.
Tôi với Trụ Tử cũng coi như là tiếp ứng cho nhau, hai người chúng tôi dựa vào sự hiểu biết nhau cùng kinh nghiệm huấn luyện hợp tác tác chiến nhiều năm, cũng có thể bảo toàn bản thân không bị lũ khỉ làm bị thương. Thực ra, những con khỉ này mặc dù dáng vẻ đầy hung bạo, khuôn mặt dữ tợn, nhưng thân hình lại thấp bé, xương cốt cũng cong queo dị dạng, sức lực lại không lớn, đối phó cũng không khó khăn như tưởng tượng ban đầu.
Nhưng tiếp đến còn có một vấn đề, cái xẻng dù cho dùng thuận tay nhưng thương tích gây ra lại không lớn. Chúng tôi đã đánh nửa ngày trời cũng chỉ có khoảng hơn chục con bị đánh chết, số còn lại sau khi bị thương vẫn lảo đảo đứng dậy tiếp tục tấn công chúng tôi. Kiểu đánh loạn xạ này đối với chúng tôi cực kì bất lợi, chỉ vài phút sau, trên người chúng tôi đã treo đầy những dải dây to to nhỏ nhỏ.
Trước mắt, tôi nhìn thấy con khỉ đầu bị chảy máu, cũng không biết có phải con tôi làm bị thương lúc trước không, sau khi nhìn thấy tôi đánh bay một con khỉ khác liền lập tức giơ móng vuốt, hai chân nhảy bổ về phía tôi.
Cái xẻng trong tay vừa làm xong một động tác đạp xuống, còn chưa kịp điều chỉnh lại để phát lực, con khỉ lại xông đến, tôi chỉ có thể duỗi cái xẻng ra chống đỡ. Không nghĩ tới cái xẻng lại bị nó giữ chắc không thể động đậy. Con khỉ này dù nhỏ nhưng cũng phải nặng đến ba trăm năm mươi cân, tôi nhất thời không thể rút ra được.
Trong lúc đang do dự, một con khỉ nữa lại kêu lên rồi nhảy về phía tôi, trong lòng tôi tức khắc cảm thấy không ổn, lập tức buông tay nhảy ra tránh đòn tấn công, chiếc xẻng bị con khỉ cầm đi, không còn vũ khí trong tay, lại còn phải đối mặt với con khỉ răng sắc vuốt nhọn, không cần nghĩ cũng biết được hậu quả, nhẹ thì đổ máu, nặng thì ngay cả mạng cũng chẳng còn. Nếu như muốn giữ lại cáu xẻng, chắc chắn con khỉ kia sẽ lao đến cắn đứt cổ chết tại chỗ rồi được liệt vào danh sách liệt sĩ.
Trong lúc đang tiến thoái lưỡng nan, tôi nghe thấy một tiếng "bốp", một luồng gió nhẹ phả qua tai, con khỉ núi đang vồ lấy tôi bị vang mạnh xuống đất, máu mũi máu miệng nhễ nhại, hai chân nó nhũn ra, ngã khụy xuống. Nó chết hẳn rồi.
Nhân cơ hội đó, tôi nhặt chiếc xẻng lên rồi đá con khỉ ra, khi tôi quay đầu lại thì thấy trong tay Nhược Lan vẫn còn giơ chiếc xẻng lên, nhìn tôi, sắc mặt tái xanh, hóa ra là cô ấy đã cứu tôi một mạng.
Thực ra tôi cũng không xác định được tòa thành cổ này có phải là lăng mộ của vua nước Trung Sơn không, bình thường lúc rảnh rỗi, tôi cũng xem một vài thứ liên quan đến kiến trúc cổ đại, lăng mộ cổ đại và lịch sử cổ đại, những cái này hoàn toàn là sở thích cá nhân, còn đối với những thứ liên quan đến lăng mộ thật thì nửa chữ tôi cũng không biết. Có điều tôi cũng xem qua chương trình liên quan đến nhà khảo cổ khai quật mộ cổ mộ trên tivi, cũng biết được trong cổ mộ đều có kết cấu gồm tường, đường đi và các phòng, gian. Trong các phòng còn phân ra thành phòng chính, phụ. Xem ra tòa thành cổ trước mắt không quá giống như thế. Nếu như thành cổ này thực sự là lăng mộ của vua nước Trung Sơn, thì vua nước Trung Sơn này nhất định là tên phá gia, tiêu xài hoang phí.
Bây giờ chúng tôi cũng coi như là đã tìm đúng chỗ rồi, không cần phải gấp gáp tìm Thiên Nhãn ngay, Nhược Lan hô mọi người trước tiên uống nước, lấp đầy bụng, sốc lại tinh thần rồi chuẩn bị tiến vào thành.
Trụ Tử dò dò mở đèn, điều chỉnh lại độ sáng rồi chiều thẳng lên phía trên tường, chúng tôi dựa vào ánh sáng lấy ra một chút lương khô và nước khoáng, bắt đầu ăn. Có lẽ do thật sự đói bụng, lương khô khô khan cùng với nước khoáng vô vị khi vào miệng cũng trở thành mỹ vị nhân gian.
Lương khô đặc chế quả thật rất nhanh no, sau khi ăn vài miếng xuống bụng, tôi đã không ăn nổi nữa, tôi chép miệng, hỏi Nhược Lan: "Cô có biết vị trí của Thiên Nhãn ở đâu không? Nó có dáng vẻ thế nào?"
Nhược Lan uống một ngụm nước, lắc lắc đầu: "Trước mắt, tôi cũng không thể xác định được vị trí của Thiên Nhãn, cũng không biết được hình dáng của nó, có điều nếu như Thiên Nhãn thực sự tồn tại, tôi tin rằng chúng ta chắc chắn tìm thấy nó."
Lúc này tôi mới phát hiện câu hỏi của mình có chút không đúng, đầu tiên, Thiên Nhãn phải thực sự tồn tại, tiếp đó chúng tôi mới có khả năng tìm ra nó, cũng không biết vì lý do gì, trong lòng tôi luôn tin tưởng Thiên Nhãn không phải là một truyền thuyết vô căn cứ.
Sau khi mọi người ăn uống no say, bắt đầu nói chuyện, không khí nhất thời sôi nổi hẳn lên, tôi đẩy đẩy Trụ Tử, xúi giục nó: "Trụ Tử, hát một bài trợ hứng cho mọi người, thế nào?"
Nhược Lan cười, nhìn tôi rồi lại nhìn Trụ Tử, dáng vẻ giống như nhìn hai đứa nhóc, Lão Khổng cũng hứng trí bừng bừng hùa vào với tôi: "Vậy người anh em Trụ Tử lên luôn nào." Nói xong còn làm động tác vỗ tay.
"Được rồi, không vấn đề gì." Trụ Tử đáp ứng rất nhanh: "Vậy tôi hát cho mọi người bài 'Người làm lính', đảm bảo nâng cao sĩ khí."
Trụ Tử hắng hắng giọng, bắt đầu cất cao giọng: "Chúng ta.. làm lính.."
"Yên lặng nào." Báo Tử nối vài chữ mà không hề báo trước, ra dấu tay bảo mọi người giữ yên lặng, làm cho mấy lời chưa hát hết của Trụ Tử bị nuốt trở lại. Sau đó anh ta quay đầu lại nhìn về phía sau, giống như nghe thấy tiếng động gì đó.
"Ầy, tôi nói nói này người anh em Báo Tử, tự dưng lại làm gián đoạn người ta đang hát." Tôi thấy câu nói đột nhiên của Báo Tử, có lẽ là phát hiện ra tình huống nào đó, khẩn trương bảo Trụ Tử đừng nói nữa, rồi nắm chặt cái dao găm trong tay.
Phong Nhãn chiếu đến ra phía sau, hình như là nhìn thấy thứ gì đó, quay đầu nhìn tôi, nói: "Kẻ thù của cậu đến tìm kìa."
Kẻ thù của tôi? Đùa cái gì vậy? Tôi chuyển người đến gần Phong Nhãn, nhìn theo ánh đèn của cậu ta, chỉ thấy một cái bóng màu đen chầm chậm tiến gần đến bên tôi, chăm chú nhìn lại, hóa ra là con khỉ đã tấn công tôi đến hai lần trong hành lang. Con súc sinh này miệng vết thương trên đầu vẫn không ngừng chảy máu, máu theo trán chảy dọc xuống dưới, đồng thời nó cũng hướng ánh mắt tràn đầy hung ác nhìn về phía tôi. Phong Nhãn noiis không sai, nó đúng là kẻ thù của tôi.
Trong lòng tôi có chút hối hận, hối hận lúc đó sao không lấy xẻng đập chết nó, bây giờ con súc sinh không biết sống chết này lại tìm đến cửa, chính là muốn tôi không thể không cạn tàu ráo máng rồi.
Tôi ước lượng cái dao găm trong tay, nói với Báo Tử và Phong Nhãn: "Hai vị huynh đệ không cần ra tay, sự việc hôm nay hoàn toàn là ân oán cá nhân, đợi tôi làm thịt con súc sinh này, mời mọi người ăn thịt nướng."
"Cậu chắc chắn?" Phong Nhãn nghi hoặc hỏi, bộ dạng như hoài nghi năng lực của tôi.
"Đương nhiên chắc chắn, mặc dù bây giờ không so được với như hồi trong quân đội, nhưng giải quyết một con khỉ cũng không phải không được." Tôi đáp lời như trong dự tính trước, địa hình hiện tại khá bằng phẳng và rộng rãi, đầu con khỉ kia lại bị thương, trong tay tôi còn có vũ khí lợi hại, trong lòng ăn chắc cả mười phần.
"Tiêu huynh đệ đừng hiểu nhầm, tôi tin tưởng anh, ý của tôi là cậu chắc chắn rằng chỉ có một con khỉ?" Phong Nhãn nói xong cũng đứng dậy, Báo Tử cũng nhấc chiếc xẻng lên, bày ra tư thái phòng bị.
"Cái gì? Lẽ nào không phải chỉ có một con?" Tôi tỉ mỉ nhìn lại, sau lưng con khỉ kia mấy mét là một đoàn thân ảnh màu đen, đang từ từ tiến về phía chúng tôi.
"Trụ Tử, mau chỉnh đèn sáng lên." Tôi hô lớn về phía Trụ Tử, xem ra lần này gặp phải phiền phức lớn rồi, có chút hối hận vì đã phát ngôn quá sớm.
Trụ Tử nhanh chóng điều chỉnh độ sáng của đèn, dưới ánh sáng mạnh, chỉ thấy một nhóm khỉ đang nhe nanh há miệng phát ra những tiếng kêu quái dị, mắt nhìn chòng chọc vào chúng tôi, nhìn sơ quá số lượng cũng phải lên đến ba chục con.
Tôi quay đầu lại nhìn Nhược Lan: "Mau thu đồ lại đi, mang theo chúng chạy đến bên tường thành." Nhược Lan có chút do dự, dẫn theo lão Khổng, A Anh với Lão Lưu chạy về hướng tường thành, Đại Hùng với Trụ Tử nhấc xẻng lên qua giúp đỡ, Trụ Tử đưa chiếc xẻng cho tôi, nói: "Cầm lấy, vẫn là cái này dùng thuận tay hơn."
Lũ khỉ nhìn thấy mấy người Nhược Lan chạy về phía tường thành cũng không còn kiên nhẫn nữa, chúng lao ra như ong vỡ tổ, tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhấc xẻng lên, năm người chúng tôi tay năm tay mười lao vào trận hỗn chiến.
Lúc này trên lưng chúng tôi không còn đeo túi nữa, trọng trách nặng nề được tháo dỡ, động tác cũng trở nên nhanh nhẹn hơn không ít, nhờ địa hình bằng phẳng cùng với ánh đèn cường lực, chúng tôi đối phó với lũ súc sinh kia cũng coi như tay nghề thành thạo.
Đại Hùng, Báo Tử và Phong Nhãn phối hợp ăn ý như hiểu ngầm lẫn nhau, đánh cái nào chuẩn cái đó, chỉ cần có con khỉ từ đằng sau đánh lên, lập tức có người cản lại, hóa giải nguy cơ.
Tôi với Trụ Tử cũng coi như là tiếp ứng cho nhau, hai người chúng tôi dựa vào sự hiểu biết nhau cùng kinh nghiệm huấn luyện hợp tác tác chiến nhiều năm, cũng có thể bảo toàn bản thân không bị lũ khỉ làm bị thương. Thực ra, những con khỉ này mặc dù dáng vẻ đầy hung bạo, khuôn mặt dữ tợn, nhưng thân hình lại thấp bé, xương cốt cũng cong queo dị dạng, sức lực lại không lớn, đối phó cũng không khó khăn như tưởng tượng ban đầu.
Nhưng tiếp đến còn có một vấn đề, cái xẻng dù cho dùng thuận tay nhưng thương tích gây ra lại không lớn. Chúng tôi đã đánh nửa ngày trời cũng chỉ có khoảng hơn chục con bị đánh chết, số còn lại sau khi bị thương vẫn lảo đảo đứng dậy tiếp tục tấn công chúng tôi. Kiểu đánh loạn xạ này đối với chúng tôi cực kì bất lợi, chỉ vài phút sau, trên người chúng tôi đã treo đầy những dải dây to to nhỏ nhỏ.
Trước mắt, tôi nhìn thấy con khỉ đầu bị chảy máu, cũng không biết có phải con tôi làm bị thương lúc trước không, sau khi nhìn thấy tôi đánh bay một con khỉ khác liền lập tức giơ móng vuốt, hai chân nhảy bổ về phía tôi.
Cái xẻng trong tay vừa làm xong một động tác đạp xuống, còn chưa kịp điều chỉnh lại để phát lực, con khỉ lại xông đến, tôi chỉ có thể duỗi cái xẻng ra chống đỡ. Không nghĩ tới cái xẻng lại bị nó giữ chắc không thể động đậy. Con khỉ này dù nhỏ nhưng cũng phải nặng đến ba trăm năm mươi cân, tôi nhất thời không thể rút ra được.
Trong lúc đang do dự, một con khỉ nữa lại kêu lên rồi nhảy về phía tôi, trong lòng tôi tức khắc cảm thấy không ổn, lập tức buông tay nhảy ra tránh đòn tấn công, chiếc xẻng bị con khỉ cầm đi, không còn vũ khí trong tay, lại còn phải đối mặt với con khỉ răng sắc vuốt nhọn, không cần nghĩ cũng biết được hậu quả, nhẹ thì đổ máu, nặng thì ngay cả mạng cũng chẳng còn. Nếu như muốn giữ lại cáu xẻng, chắc chắn con khỉ kia sẽ lao đến cắn đứt cổ chết tại chỗ rồi được liệt vào danh sách liệt sĩ.
Trong lúc đang tiến thoái lưỡng nan, tôi nghe thấy một tiếng "bốp", một luồng gió nhẹ phả qua tai, con khỉ núi đang vồ lấy tôi bị vang mạnh xuống đất, máu mũi máu miệng nhễ nhại, hai chân nó nhũn ra, ngã khụy xuống. Nó chết hẳn rồi.
Nhân cơ hội đó, tôi nhặt chiếc xẻng lên rồi đá con khỉ ra, khi tôi quay đầu lại thì thấy trong tay Nhược Lan vẫn còn giơ chiếc xẻng lên, nhìn tôi, sắc mặt tái xanh, hóa ra là cô ấy đã cứu tôi một mạng.