Bài viết: 99 

Chương 42: Trước mặt mọi người xin lỗi không quá đáng chứ? (1)
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]

[HIDE-THANKS]
Trương Vanh vừa ra khỏi điểm nhận hàng chuyển phát nhanh thì nhận được cuộc gọi của Kim Đại Nha.
Nghe thấy Trần Qua muốn gặp, còn muốn mua cuốn sách cổ, Trương Vanh rất vui vẻ.
Cuốn sách cổ, tài liệu kia?
Người này chẳng lẽ bây giờ mới nhận ra tài liệu đang nằm trong tay anh?
Hơn nữa tại sao Kim Đại Nha lại chuyển lời giúp hắn?
Lẽ nào Kim Đại Nha không biết ai đã phái Cục thuế tới?
"Hay là thôi đi!" Trương Vanh bình tĩnh đáp.
"Tiểu Trương!"
Kim Thế Giai lo lắng khuyên bảo, "Tôi biết cậu có mâu thuẫn với Trần Qua, nhưng đó đều là chuyện trước đâu, hơn nữa không phải Hạ Mộng Di đã giúp cậu tẩy trắng rồi à? Trần Qua trong khoảng thời gian này cũng đã bị chỉ trích nặng nề, coi như là giúp cậu giải tỏa cơn bực tức.
Thế nhưng này, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng! Trần Qua lăn lộn trong giới này hơn 20 năm, lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa, oan gia nên cởi không nên buộc, ép Trần Qua đến chết cũng không có lợi cho cậu. Nếu cậu còn muốn lăn lộn trong giới, tốt nhất vẫn nên cùng hắn hòa hoãn quan hệ.."
Cười cười, Trương Vanh trực tiếp ngắt lời hắn, hỏi, "Ông chủ, ông vẫn không biết ai đã gây rắc rối cho công ty chúng ta sao?"
Bên kia điện thoại, Kim Thế Giai sửng sốt, "Cậu có ý gì? Lẽ nào cậu biết?"
Trương Vanh giải thích, "Hạ Mộng Di và Trần Qua xích mích, cô ta đã biến mất và mang đi bằng chứng về hành vi đút lót nhận hối lộ của hắn, cùng với bằng chứng trốn thuế của công ty. Hiện tại hắn nghĩ bằng chứng đang ở trong tay tôi, cho nên mới muốn liên lạc với tôi, nhưng căn bản tôi không giữ."
"Còn có sự tình này nữa à?"
Kim Đại Nha kinh ngạc, "Làm sao cậu biết được?"
"Hạ Mộng Di đã gửi một tin nhắn riêng cho tôi trước khi rời đi."
Trương Vanh thản nhiên nói, "Cô ta hận Trần Qua vì phát hiện hắn đã đi tìm người mới, liền đoạn tuyệt, tìm cách trả thù hắn."
"Sao cô ta lại nói với cậu?"
"Bởi vì cô ta trước đây giúp Trần Qua làm hại tôi, lương tâm cắn rứt, vì vậy trước khi đi muốn xin lỗi tôi."
"..."
Kim Đại Nha bị thông tin của Trương Dung làm cho cả kinh, mãi không thốt nên lời.
"Thế nên, cậu biết Cục thuế theo chỉ thị của ai đến đúng không?"
Trương Vanh, bảy lời nói thật, ba lời nói dối, giải thích, "Sau khi Hạ Mộng Di mất tích, họ đã đi tìm cô ta khắp nơi cùng đó, nhưng vẫn không thấy, nên là bọn họ liền nghĩ ngay đến tôi."
"Cậu?" Kim Đại Nha khó hiểu.
"Chuyện này người được lợi nhất chính là tôi. Họ nghĩ rằng tôi đứng sau xúi giục Hạ Mộng Di."
"Rốt cuộc có phải cậu xúi giục không?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Trương Vanh không chút nghĩ ngợi, liền phủ nhận, "Cái đệch! Vậy bọn họ nghi ngờ cậu sao lại kêu Cục thuế đến công ty?"
Kim Đại Nha bực tức, rồi hắn bỗng nghĩ ra điều gì đó, "Chẳng nhẽ họ nghĩ tôi bày kế hoạch?"
Thấy hắn tự bịa ra thuyết âm mưu, Trương Vanh lập tức đào sâu suy đoán, "Ai nói không được? Tôi là nghệ sĩ của công ty. Tôi trở nên nổi tiếng thì ai là người được lợi?"
Kim Thế Giai quát lên, "Chết tiệt! Bọn chúng chả lẽ nghĩ ta vì chuyện của cậu mà ôm hận trong lòng, chờ cơ hộ trả thù, gây ra chuyện này?"
Trương Vanh im lặng, để hắn tự đoán già đoán non.
"Chết tiệt! Hóa ra hai bọn chúng đang chơi ta! Thế mà ta còn muốn nhờ Trần Qua giúp đỡ.."
Kim Đại Nha tức giận, chỉ trích, "Còn ngươi nữa! Làm nửa ngày lại chuốc lấy phiền phức. Nhanh đi nói rõ ràng với Trần Qua, ân oán cá nhân thế nào lại liên lụy đến công ty?
Nghe vậy, Trương Vanh khinh thường.
Đã sớm đoán được, hắn sẽ có phản ứng như này. Kim Đại Nha là kiểu người nhát như chuột, uy phong chỉ để đi nịnh bợ, biết được sự thật, nhất định không nghĩ cách giúp Trương Vanh, mà không đếm xỉa đến, giải quyết vấn đề khiến hắn ít gặp rắc rối nhất.
Bất quá, Trương Vanh cũng không trông cậy hắn có thể giúp mình, chỉ là muốn cho hắn biết, đơn giản là cho hắn biết thôi.
Trần Qua sắp chết mà vẫn phản pháo được, người này cũng theo bỏ đá xuống giếng, vậy cũng không tốt.
" Không được! Ngươi bây giờ lập tức đi giải thích với Trần Qua. "
Kim Đại Nha càng nghĩ càng lo lắng," Bảo hắn mang ngay người của cục thuế đi. Công ty chúng ta không thể gánh cuộc điều tra này được."
Nghe thấy Trần Qua muốn gặp, còn muốn mua cuốn sách cổ, Trương Vanh rất vui vẻ.
Cuốn sách cổ, tài liệu kia?
Người này chẳng lẽ bây giờ mới nhận ra tài liệu đang nằm trong tay anh?
Hơn nữa tại sao Kim Đại Nha lại chuyển lời giúp hắn?
Lẽ nào Kim Đại Nha không biết ai đã phái Cục thuế tới?
"Hay là thôi đi!" Trương Vanh bình tĩnh đáp.
"Tiểu Trương!"
Kim Thế Giai lo lắng khuyên bảo, "Tôi biết cậu có mâu thuẫn với Trần Qua, nhưng đó đều là chuyện trước đâu, hơn nữa không phải Hạ Mộng Di đã giúp cậu tẩy trắng rồi à? Trần Qua trong khoảng thời gian này cũng đã bị chỉ trích nặng nề, coi như là giúp cậu giải tỏa cơn bực tức.
Thế nhưng này, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng! Trần Qua lăn lộn trong giới này hơn 20 năm, lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa, oan gia nên cởi không nên buộc, ép Trần Qua đến chết cũng không có lợi cho cậu. Nếu cậu còn muốn lăn lộn trong giới, tốt nhất vẫn nên cùng hắn hòa hoãn quan hệ.."
Cười cười, Trương Vanh trực tiếp ngắt lời hắn, hỏi, "Ông chủ, ông vẫn không biết ai đã gây rắc rối cho công ty chúng ta sao?"
Bên kia điện thoại, Kim Thế Giai sửng sốt, "Cậu có ý gì? Lẽ nào cậu biết?"
Trương Vanh giải thích, "Hạ Mộng Di và Trần Qua xích mích, cô ta đã biến mất và mang đi bằng chứng về hành vi đút lót nhận hối lộ của hắn, cùng với bằng chứng trốn thuế của công ty. Hiện tại hắn nghĩ bằng chứng đang ở trong tay tôi, cho nên mới muốn liên lạc với tôi, nhưng căn bản tôi không giữ."
"Còn có sự tình này nữa à?"
Kim Đại Nha kinh ngạc, "Làm sao cậu biết được?"
"Hạ Mộng Di đã gửi một tin nhắn riêng cho tôi trước khi rời đi."
Trương Vanh thản nhiên nói, "Cô ta hận Trần Qua vì phát hiện hắn đã đi tìm người mới, liền đoạn tuyệt, tìm cách trả thù hắn."
"Sao cô ta lại nói với cậu?"
"Bởi vì cô ta trước đây giúp Trần Qua làm hại tôi, lương tâm cắn rứt, vì vậy trước khi đi muốn xin lỗi tôi."
"..."
Kim Đại Nha bị thông tin của Trương Dung làm cho cả kinh, mãi không thốt nên lời.
"Thế nên, cậu biết Cục thuế theo chỉ thị của ai đến đúng không?"
Trương Vanh, bảy lời nói thật, ba lời nói dối, giải thích, "Sau khi Hạ Mộng Di mất tích, họ đã đi tìm cô ta khắp nơi cùng đó, nhưng vẫn không thấy, nên là bọn họ liền nghĩ ngay đến tôi."
"Cậu?" Kim Đại Nha khó hiểu.
"Chuyện này người được lợi nhất chính là tôi. Họ nghĩ rằng tôi đứng sau xúi giục Hạ Mộng Di."
"Rốt cuộc có phải cậu xúi giục không?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Trương Vanh không chút nghĩ ngợi, liền phủ nhận, "Cái đệch! Vậy bọn họ nghi ngờ cậu sao lại kêu Cục thuế đến công ty?"
Kim Đại Nha bực tức, rồi hắn bỗng nghĩ ra điều gì đó, "Chẳng nhẽ họ nghĩ tôi bày kế hoạch?"
Thấy hắn tự bịa ra thuyết âm mưu, Trương Vanh lập tức đào sâu suy đoán, "Ai nói không được? Tôi là nghệ sĩ của công ty. Tôi trở nên nổi tiếng thì ai là người được lợi?"
Kim Thế Giai quát lên, "Chết tiệt! Bọn chúng chả lẽ nghĩ ta vì chuyện của cậu mà ôm hận trong lòng, chờ cơ hộ trả thù, gây ra chuyện này?"
Trương Vanh im lặng, để hắn tự đoán già đoán non.
"Chết tiệt! Hóa ra hai bọn chúng đang chơi ta! Thế mà ta còn muốn nhờ Trần Qua giúp đỡ.."
Kim Đại Nha tức giận, chỉ trích, "Còn ngươi nữa! Làm nửa ngày lại chuốc lấy phiền phức. Nhanh đi nói rõ ràng với Trần Qua, ân oán cá nhân thế nào lại liên lụy đến công ty?
Nghe vậy, Trương Vanh khinh thường.
Đã sớm đoán được, hắn sẽ có phản ứng như này. Kim Đại Nha là kiểu người nhát như chuột, uy phong chỉ để đi nịnh bợ, biết được sự thật, nhất định không nghĩ cách giúp Trương Vanh, mà không đếm xỉa đến, giải quyết vấn đề khiến hắn ít gặp rắc rối nhất.
Bất quá, Trương Vanh cũng không trông cậy hắn có thể giúp mình, chỉ là muốn cho hắn biết, đơn giản là cho hắn biết thôi.
Trần Qua sắp chết mà vẫn phản pháo được, người này cũng theo bỏ đá xuống giếng, vậy cũng không tốt.
" Không được! Ngươi bây giờ lập tức đi giải thích với Trần Qua. "
Kim Đại Nha càng nghĩ càng lo lắng," Bảo hắn mang ngay người của cục thuế đi. Công ty chúng ta không thể gánh cuộc điều tra này được."



Chỉnh sửa cuối: