Xuyên Không [dịch] Hãy Bỏ Qua Vẻ Đẹp Trai Của Tôi - Gà Tấm Lớn Sa Loan

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ánh Phượng Thiên, 10 Tháng hai 2021.

  1. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99
    Chương 5: Chinh phục khán giả. (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lối ra vào, chị Hà kinh ngạc không thôi nhìn Trương Vanh có chút bối rối.

    Ở rìa sân khấu, Hạ Mộng Di đứng trong bóng tối, nhìn chằm chằm Trương Vanh và Lưu Thanh Tuyền, nghe tiếng vỗ tay của khán giả, trái tim ả đã rơi xuống đáy vực.

    Trần Qua cứng đờ ngồi trên ghế đạo diễn, trong lòng đang rống thét.

    Không thể nào!

    Đây không phải Trương Vanh mà anh biết!

    Trương Vanh làm sao có khả năng diễn xuất như thế này?

    Trước khi vào đoàn diễn xuất của Trương Vanh không cả bằng một diễn viên nát nhất, làm sao có thể tiến bộ lớn như vậy trong vòng một năm?

    Điều này quá vô lí!

    Trần Qua chắc chắn rằng Trương Vanh cố ý! Anh ta đã thuê một lão sư chuyên nghiệp cải biên tác phẩm "Green Bangle" để khiến Trần Qua anh phải xấu hổ trên sân khấu.

    Anh ta là đang báo thù chuyện trước kia.

    Tiết mục này chính là một bàn cờ.

    Không sai! Tiểu tử này làm sao có thể cải biên kịch bản tốt như vậy? Làm thế nào diễn xuất lại tự dưng tốt như thế?

    Nhưng đây là một chương trình tạp kĩ do truyền hình ZJ đầu tư cả tiền tỉ, làm sao có thể giở trò được?

    Trừ phi.. ngay từ đầu đội ngũ làm chương trình đã có ý dùng hắn làm đối tượng tiêu thụ, đẩy cao số lượng người xem?

    Nghĩ đến điều này, Trần Qua giận tím người.

    Đội ngũ chương trình thật to gan lớn mật.

    Không xem Trần Qua ta là ai, dám lợi dụng ta để đẩy cao doanh thu.

    Hay là công ty Kinh Thế Giai vận dụng mối quan hệ? Nhưng bọn họ làm sao có năng lực ấy?

    Trần Qua không thể ngừng miên man suy nghĩ. Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ ra, những suy nghĩ ban đầu của hắn là suy đoán gần nhất với câu trả lời.

    Tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt, Trương Vanh vài lần muốn mở miệng, lại bị tiếng vỗ tay chặn lại, anh chỉ đơn giản tháo tóc giả và trang phục xuống.

    Kết quả là khán giả bất ngờ hét lên.

    "Như Yên! Đừng đi!"

    "Không! Không được tẩy trang"

    "Như Yên đẹp quá".

    Nghe khán giả kêu rên, Trương Vanh đầu đầy hắc tuyến.

    Tôi không phải Như Yên, tôi là đàn ông chính cống đấy.

    MC Đại Hữu trở lại sân khấu một cách hào hứng, hỏi khán giả "Màn biểu diễn vừa rồi thế nào nhỉ?"

    "Quá tuyệt vời"

    Khán giả hò hét phấn khích.

    Đại Hữu lại hỏi "Như Yên có đẹp không?"

    "Đẹp"

    MC tiếp tục hỏi giọng trêu đùa "Như Yên hay là Trương Vanh"

    "Như Yên xinh đẹp"

    "Trương Vanh đẹp trai"

    Khán giả hò hét, bầu không khí vô cùng ấm áp.

    Trương Vanh thấy tình huống này, có chút bất đắc dĩ, mở miệng nhắc nhở "Các vị khán giả, tôi là một diễn viên. Mong mọi người bỏ qua ngoại hình, chú ý đến diễn xuất của tôi hơn được không?"

    Tôi và anh ấy diễn rất ăn ý, nhưng sự chú ý của mọi người lại đổ dồn vào khuôn mặt, như vậy không phải khi dễ thì là gì?

    Trên ghế cố vấn Từ Chấn mở miệng cười nói "Tôi nghĩ, tiếng hoan hô của khán giả đã thể hiện sự công nhận của họ đối với diễn xuất của cố vấn Trương Vanh, nhưng lại không biết diễn đạt như nào mà thôi.

    Tôi muốn nói về đoạn trình diễn vừa rồi, nếu dùng một từ để đánh giá, đó là vô cùng tuyệt vời! Diễn xuất của cố vấn Trương Vanh thực sự quá tốt! Ôi chúa ơi! Sự thay đổi từng bước từ thất vọng đến tuyệt vọng, quả thực quá đỉnh.

    Một nam nhân có thể đóng vai nữ, còn có thể đóng tốt như vậy, một chữ 'tuyệt'".

    Càng nói, Từ Chấn càng thích thú, không ngần ngại khen ngợi.

    Về phía Vương Tuyền không nhịn được mà bắt chuyện "Tôi rất đồng ý với quan điểm của Từ Chấn. Tôi rất thích màn biểu diễn vừa rồi! Giây đầu tiên đã rất tuyệt vời! Thực sự! Hơn nữa tôi thấy phần cải biên này cũng quá hoàn hảo! Vai diễn Như yên rất có mùi vị! Dám yêu dám hận, rất tự nhiên, nếu có cơ hội tôi rất mong được đóng Như Yên ở phần cải biên này."

    "Tôi cũng rất muốn đóng vai Lý thiếu gia"

    Từ Chấn giành lời nói "Thực ra, tôi nghĩ diễn xuất lần này của Lưu Thanh Tuyền mạnh mẽ hơn nhiều so với lần trước, rất hợp với nhân vật. Vì vậy, tôi mới nói rằng diễn viên bị mang ra ngoài, không phải là một diễn viên thực sự giỏi.. Bạn có thể đưa đối thủ vào nhịp điệu của riêng mình và cùng nhau nhập cuộc. Cố vấn Trương Vanh và Lưu Thanh tuyền đã làm rất tốt. Quá tuyệt!"

    "Không sai"

    Vương Tuyền nhìn Lưu Thanh Tuyền động viên "Thanh Tuyền, cậu rất có tài năng, cố gắng nỗ lực"

    Lưu Thanh Tuyền được khen ngợi, cám ơn hết lần này đến lần khác, kích động không thôi

    Tạ Giai Kì nãy giờ vẫn im lặng, đôi mắt đỏ hoe, như thể vẫn còn đắm chìm trong màn biểu diễn lúc này.

    Đến lượt mình phát biểu, cô lau khóe mắt, hơi nghẹn ngào nói "Tôi cũng thích tiết mục vừa rồi, chỉ là.. quá xót xa.

    Cô ấy thực sự rất mạnh mẽ, vì tình yêu không tiếc bản thân mình, chờ đợi 50 năm.. Nhưng số phận lại hết lần này đến lần khác khiến cho sự cố gắng của cô ấy thất bại..

    Lý thiếu gia quá đê tiện. Chỉ là một kẻ hèn nhát! A! Thanh Tuyền tôi không có nói cậu, tôi đang nói nhân vật,

    Thực sự! Nếu quả thật có người như này ở đây, tôi nhất định sẽ đánh chết hắn! Tức chết đi được! Hắn ta đã phụ lòng Như Yên.

    " Haha Giai Kì quả có tâm hồn thiếu nữ, chị cũng nghĩ như em đó "

    Vương Tuyền cười híp mắt vỗ vai Tạ Giai Kì, hiện trường vang lên tiếng cười vui vẻ, bầu không khí trở nên ấm áp.

    Mọi người dường như đã quên Hạ Mộng Di đang đứng rìa sân khấu, cô ta là diễn viên khiêu chiến ngày hôm nay.

    Cuối cùng, người dẫn chương trình Đại Hữu nhớ lại quy trình của chương trình, mời hạ Mộng Di trở lại sân khấu.

    Trương Vanh quay lại ghế cô vấn giữa sự reo hò của khán giả.

    Theo quy định của chương trình, ba trăm khán giả, mười giám khảo chuyên môn và bốn cố vấn sẽ bình chọn cho màn trình diễn của các diễn viên được thử thách và quyết định người nào sẽ được vào vòng trong dựa trên số phiếu bầu.

    Cuộc bình chọn đã kết thúc sau màn trình diễn chính thức trước đó, vì vậy màn biểu diễn giảng dạy này của Trương Vanh sẽ không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

    Đại Hữu nhận lấy phong thư, mỉm cười đọc kết quả" Vòng này, người chiến thắng là.. Lưu Thanh Tuyền với 385 phiếu bầu "

    Lưu Thanh Tuyền mừng rỡ khôn xiết, liên tục cúi người nói cảm ơn.

    Hạ Mộng Di sắc mặt trắng bệch, cô ta đã chuẩn bị tâm lí cho lần này.

    Bây giờ chỉ còn trông chờ vào Trần Qua.

    " Theo quy định của chương trình, mỗi một đạo diễn của mỗi kì đều có quyền sống lại bằng đèn nhấp nháy. Vậy thì, đạo diễn Trần Qua, anh có muốn sử dụng lần này không? "

    Đại Hữu dựa theo quy tắc, hướng về phía Trần Qua hỏi.

    Trên mặt mang theo nụ cười cứng nhắc, Trần Qua bỏ qua ánh mắt đầy hi vọng của Hạ Mộng Di lắc đầu" Tôi không dùng"

    Nói giỡn à, tiểu tử kia rõ ràng là nhắm vào anh, giữ lại Hạ Mộng Di chẳng phải cho hắn cơ hội nhục mạ mình thêm sao?

    Trần Qua dứt khoát từ bỏ việc dùng đèn phục sinh.

    Có người đang để mắt tới hắn, chưa điều tra ra hắn ta là ai, tốt nhất nên khiêm tốn chút.

    Về phía Hạ Mộng Di sẽ giải thích với cô ta sau.

    Chỉ là chương trình tạp kĩ, tự loại thì phải chấp nhận loại.

    Chỉ cần cô hầu hạ hắn cho tốt, hắn sẽ không vứt bỏ cô ta.

    Nghe câu trả lời của Trần Qua, Hạ Mộng Di thoáng ảm đảm, cúi đầu.

    Một tia phẫn nộ và oán hận xoẹt qua mắt cô ta.

    T <3 T
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  2. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99
    Chương 6: Sinh ra để trở thành diễn viên (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màn trình diễn tuyệt vời đã chinh phục tất cả mọi người có mặt ở hội trường, bầu không khí sau đó trở nên vui vẻ hơn nhiều.

    Theo thể lệ chương trình, diễn viên được vào vòng trong được chọn cố vấn để thử thách, nếu thử thách thành công sẽ được chọn vào nhóm cố vấn và tham gia vào vòng thi nhóm tiếp theo.

    Lưu Thanh Tuyền dứt khoát chọn Vương Tuyền.

    Trước quyết định này, khán giả lại bắt đầu la hét.

    Lý thiếu gia cư nhiên lại không chọn Như Yên?

    Pooh! Anh ta quả nhiên là một tra nam.

    Lưu Thanh Tuyền đến sa mạc lời.

    Anh cũng muốn chọn Trương Vanh chứ bộ, nhưng vừa bị anh ta cho ăn hành, nào dám đối đầu cùng anh ta lần nữa.

    Không ai biết rõ hơn anh ta, khí chất của Trương Vanh diễn xuất mạnh mẽ đến nhường nào. Trong màn biểu diễn vừa rồi, anh ta đã bị Trương Vanh áp chế hoàn toàn, chỉ có thể bám lấy Trương Vanh mà diễn, hoàn toàn phụ thuộc vào lối diễn của anh.

    Hơn nữa điều kiện trời sinh lại chẳng bằng anh ta đến một nửa, đổi lại là người khác cũng chẳng dám đứng gần gương mặt hại chị em kia.

    Là tiểu thịt tươi dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, nào dám đối nghịch cùng Trương Vanh?

    Nếu không chỉ dựa vào khuôn mặt đó đã cướp không ít fan của anh rồi.

    Buổi biểu diễn tiếp tục, toàn bộ dường như trở thành sân khấu riêng của Trương Vanh.

    Những nhận xét hóm hỉnh nhưng vô cùng chính xác, sắc bén về những diễn viên khiêu chiến được khán giả vỗ tay rào rào kèm theo những tràng cười sảng khoái.

    Trần Qua ngồi một mình trên ghế đạo diễn, không biểu cảm, câm nín không nói một lời, chỉ khi người dẫn chương trình hỏi vài câu, hắn mới ậm ừ trả lời cho qua.

    Những thay đổi khác thường của Trương Vanh khiến hắn kinh ngạc, có chút hoảng sợ.

    Trương Vanh hôm nay khác hoàn toàn so với Trương Vanh trong ấn tượng trước đây của hắn, cách cư xử có phần lỗ mãng ngày trước dường như biến mất.

    Trước khi tham gia chương trình này, anh ta cũng đoán được sẽ đối đầu với Trần Qua nhưng chẳng mảy may sợ hãi, thay vào đó là nghĩ làm thế nào để cắn xé Trương Vanh lần nữa, nhân tiện giúp Trương Vanh tạo sóng gió với khán giả.

    Thế nhưng ngày hôm nay, Trương Vanh lại công khai công kích anh ta, điều mà Trần Qua không thể nghĩ tới.

    Trương Vanh đè bẹp Hạ Mộng Di- người được đánh bóng trong chương trình, với màn biểu diễn chuyên nghiệp đến mức chinh phục tất cả các khán giả.

    Đối mặt với sự dẫn dắt khán giả của Trương Vanh khiến anh ta không tài nào đưa ra lựa chọn dùng đèn giúp Hạ Mộng Di phục sinh được, bởi vì nếu bật đèn xanh chả khác nào ngầm thừa nhận mối quan hệ của anh ta với Hạ Mộng Di cả, hoặc trình độ chuyên môn của anh ta có vấn đề.

    Bất kể cái trước hay cái sau đều ảnh hưởng trực tiếp tới sự nghiệp của hắn, và tất nhiên hắn không để chuyện đó xảy ra, chọn cách nhẫn nhịn.

    Hắn rất không cam lòng nhưng phải thừa nhận trận giao phong này hắn chưa kịp xuất thủ đã bị thất bại.

    Trương Vanh này thực sự đã cho hắn một bất ngờ lớn.

    Bất quá, chỉ có điều này mà có thể làm ảnh hưởng đến hắn? Haha! Cũng quá xem nhẹ Trần Qua hắn đi.

    Đây chỉ là một chương trình tạp kĩ, có thể làm được gì cơ chứ?

    Trước hết cứ cho ngươi chiếm chút tiện nghi, sau này sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

    Rất nhanh, hơn nửa hiệp khiêu chiến đã kết thúc, tất người tham gia khiêu chiến đã chọn ra diễn viên thắng cuộc. Đội chiến thắng được chọn người cố vấn để hợp thành một đội PK, chuẩn bị cho lần PK với cố vấn ở trấn sau.

    Trương Vanh PK đối tượng là một trong hai nữ diễn viên trẻ đóng trong phần 3. Cô đã thấy màn biểu diễn chuyển thể của Trương Vanh hồi nãy, dù có thua cô ta vẫn muốn hợp tác cùng anh.

    Cô chọn cảnh cuối cùng của một bộ phim tình cảm trong sáng, kể về cảnh một người đàn ông bị liệt cả người, cô là bảo mẫu của anh ta, cô và anh ta yêu nhau, nhưng không thể ở bên nhau vì bệnh tật. Đến phút cuối, họ bày tỏ tình yêu và nói lời tạm biệt ấm áp.

    Trương Vanh bước ra sân khấu, nằm trên giường bệnh, chỉ dùng khuôn mặt đã biểu diễn một cách xuất chúng.

    Các khán giả nữa tại đây tựa hồ đã phát khóc.

    Mà cô diễn viên trẻ đóng vai bảo mẫu vì quá nhập tâm, sau khi kết thúc màn biểu diễn tâm tình chưa khôi phục lại, khóc đến đôi mắt sung vù lên.

    Sau đó, ba người cố vấn cũng hợp tác với các diễn viên PK trong các clip phim và truyền hình tương ứng của họ.

    Vương Tuyền và Từ Chấn không hổ là các diễn viên lão làng, kinh nghiệm diễn xuất vô cùng dày dặn, phong độ ổn định, hoàn thành màn trình diễn một cách ngoạn mục.

    Và màn trình diễn của Tạ Giai Kì đã khiến Trương Vanh có chút ngạc nhiên, cô thể hiện một cách sống động hình ảnh một cô gái mắc bệnh nan y nhưng vẫn vui vẻ và lạc quan.

    Mặc dù được học diễn xuất chuyên nghiệp nhưng Tạ Giai Kì lại không quá cứng nhắc, phô diễn, mà thay vào đó là khí chất bẩm sinh, đây là một tài năng sinh ra đã có.

    Trương Vanh thấy qua vô số diễn viên đủ mọi phong cách, nhưng có được như Giai Kì lại rất hiếm.

    Trên người cô phảng phất hình bóng của Anh Tấn khi còn nhỏ.

    Mãi cho đến đêm khuya, buổi ghi hình đầu tiên mới kết thúc.

    Cả nhân viên và khán giả đều mệt lả.

    Trương Vanh đi theo chị Hạ vào phòng thay đồ, mặc đồ thường phục.

    "Em diễn tốt như vậy từ khi nào? Sao không nói cho chị biết?"

    Chị Hà vui vẻ giúp anh sửa sang lại quần áo, cảm giác như nhìn thấy con trai mình đã trưởng thành.

    "Em cũng không biết nữa. Có thể là sau khi tỉnh dậy đột nhiên diễn tốt"

    Trương Vanh nhín vai, không muốn giải thích nhiều.

    Chị Hà cảm khái "Thật không dễ dàng chút nào, gian khổ cả một năm cũng không phải ít, sau khi tập này phát sóng nhất định sẽ lại thành công".

    Trương Vanh lắc đầu: "Không như trước cũng chẳng sao, em chỉ muốn diễn tốt".

    "Sẽ có cơ hội mà".

    Chị Hà nhéo nhéo mặt anh: "Em chính là trời sinh để làm diễn viên".

    Né tránh tay cô, Trương Vanh duỗi người "Đi thôi! Em sắt chết đói rồi".

    "Đi! Về sẽ đãi em một bữa thịnh soạn".

    T <3 T
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  3. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99
    Chương 6: Sinh ra để trở thành diễn viên (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chị Hà nhéo nhéo mặt anh: "Em chính là trời sinh để làm diễn viên".

    Né tránh tay cô, Trương Vanh duỗi người "Đi thôi! Em sắt chết đói rồi".

    "Đi! Về sẽ đãi em một bữa thịnh soạn".

    Chị Hà dẫn anh ra cửa, vừa cười vừa nói thầm "Trần Qua vừa thấy kết thúc liền chạy ngay, em không nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc đấy đâu, haha, đen hơn cả đít nồi".

    Ra đến cửa, vừa lúc gặp Tạ Giai Kì chuẩn bị về.

    "Trương Vanh!"

    Nhìn thấy Trương Vanh, cô bước vội, đến gần anh, lấy diện thoại di động ra "Thêm Quick Message nhé"

    Quick Message là một phần mềm nhắn tin giống như WeChat, chức năng hình thức tương tự.

    Trương Vanh vui vẻ add nick Quick Massage của cô, Tạ Giai Kì khẽ cười "Chúng ta lúc nào rảnh, nói chút về diễn xuất, tôi rất muốn thỉnh giáo anh".

    Nhìn thấy cô cùng người đại diện quay người rời đi, chị Hà thúc củi trở vào Trương Vanh nhắc nhở "Cô bé Giai Kì này khá tốt, nhưng em vừa mới comeback, nhân khí vẫn còn cần tích lũy. Chuyện tình cảm phải từ từ! Nếu truyền ra ngoài sẽ dễ mất fan."

    "Thế sao?"

    Trương Vanh hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, nhưng nghe chị Hà nói vậy, ngược lại có chút bất mãn "Có nên nói chuyện hẹn hò, yêu đương với fan không?"

    "Làm sao có thể được?"

    Chị Hà vỗ vai anh "Người hâm mộ chính là 'y thực phụ mẫu' (*), chỉ cần có người hâm mộ em mới có thể có danh tiếng."

    (*) Y thực phụ mẫu: Là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là những người ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

    "Thích, thích biểu diễn của em, tác phẩm của em, hay là thích khuôn mặt này! Tiểu liếm cẩu!"

    "Fan nhan sắc thì làm sao? Fan nhan sắc chính là fan chất lượng cao! Sẵn sàng bỏ tiền túi! Sau này em vẫn phải dựa sự ủng hộ của fan để đứng đầu danh sách, trở thành diễn viên thần tượng siêu cấp."

    "Stop, stop."

    Trương Vanh ngắt lời cô "Danh sách? Diễn viên thần tượng? Ai nói em muốn trở thành diễn viên phái thần tượng?"

    Trương Vanh trợn mắt ngoắc mồm, đoan chính nói "Từ hôm nay, Trương Vanh em không liên quan gì đến phái thần tượng"

    "Ừ tùy em."

    Chị Hà gật đầu lia lịa hỏi "Em muốn ăn gì nào?"

    Thấy cô không mảy may để tâm đến lời mình nói, Trương Vanh có chút tức giận "Chị hôm nay không xem màn biểu diễn của em à? Em thể hiện không tốt sao?

    " Tất nhiên là rất rất tốt rồi! Em làm rất tốt! Em chính là một diễn viên giỏi. "

    Chị Hạ cười khen, sau đó trêu chọc" Thế nhưng làm thần tượng không tốt à? Là thần tượng của phái thực lực ấy. "

    Trương Vanh câm nín, không biết phản bác thế nào.

    " Được rồi! Nhanh lên! Hôm nay chị sẽ đãi em một bữa hoành tráng."

    Nói xong, chị Hà liền kéo anh, đi đến bãi đậu xe.

    Nhìn thấy khuôn mặt phản chiếu trên gương xe, Trương Vanh có chút buồn bực.

    Lẽ nào đời này phải làm tiểu thịt tươi ư?

    * * *

    Cái được gọi là 'một bữa hoành tráng' té ra lại là một suất mì vằn thắn nhỏ, không cho dầu mè.

    Chẳng là không còn cách nào khác, Chương trình được ghi hình tại Starlight studios, nằm tại Kyoto náo nhiệt, cách thành phố hơn 40km, khi chị Hà lái xe về khu căn hộ của anh trong thành thị thì đã hơn 1 h sáng. Hầu hết các nhà hàng đều đóng cửa, chỉ có một số quán ăn đêm nhỏ mở cửa 24/24.

    Trương Vanh đói đến mức da bụng cũng sắp dính vào lưng rồi, chẳng còn tâm tư tìm bữa ăn thịnh soạn nữa, tìm quán vằn thắn ăn tạm, chào tạm biệt chị hạ rồi về nhà.

    Căn hộ anh đang sống là do công ty cấp, trong một tiểu khu cũ xây dựng cách đây hơn chục năm rồi nên môi trường và đồ đạc cũng không tốt lắm.

    Cũng may là còn có thang máy, nếu không Trương Vanh chẳng còn sức nào mà leo cầu thang nữa.

    Sau khi ngáp dài trở về nhà cho thuê, Trương Vanh vừa vào cửa bật đèn, bị đống hỗn độn trước mắt làm cho choáng váng.

    Tiểu tử thúi này không bao giờ dọn nhà?

    Những bộ quần áo bẩn thay xong vứt lăn lóc trên ghế sô pha, thậm chí trên bàn uống nước, giày không đặt trên giá, nằm la liệt trên sàn, chăn bông trong phòng ngủ cũng được trải lên giường một cách ngổn ngang, như thể chưa từng được gấp trước đây. Đây là chỗ con người có thể ở à?

    Lục lại trí nhớ, Trương Vanh bất lực thấy kiếp này mình không có người thân, không có thói quen dọn dẹp, chị Hà mỗi lần đều đến giúp anh dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo.

    Ặc! Tôi mới mua nhà mới chưa ở được một ngày mà lại xuyên không tiếp tục ở nhà thuê.

    Vẫn là một căn nhà cho thuê với môi trường tồi tệ như vậy.. Có vẻ như công ty thực sự có ý định bỏ rơi anh.

    Nếu là kiếp này, anh nhất định sẽ vứt quần áo, giày dép về nhà, chui vào chăn ngủ.

    Nhưng Trương Vanh xuyên không tới, không thể chịu được sống ở một nơi bừa bộn như này.

    Gượng lại sự mệt mỏi, anh dọn dẹp căn phòng qua một chút, nhưng cũng đủ để căn phòng trở nên ngăn nắp hơn.

    Lấy ra bộ chăn ga mới, Trương Vanh ngồi xuống ghế, đưa tay lên trán lau mồ hôi.

    Thể năng của anh kém quá.

    Để ăn ảnh hơn, chị Hà đặt ra ranh giới cân nặng không được vượt quá 65kg.

    Với chiều cao hơn 1, 8m muốn duy trì cân nặng 65kg thì anh chỉ có cách ăn ít nhất có thể, điều này cũng dẫn đến anh bị thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài, thể lực do đó không thể cải thiện.

    Nhưng Trương Vanh đã xuyên không, anh đương nhiên sẽ không để cho cơ thể mình yếu bộ dạng như bây giờ.

    Anh muốn thay đổi!

    Anh muốn ăn nhiều đồ ngon!

    Sống trong biệt thự!

    Thuê người giúp việc!

    Nuôi mèo Ba Tư!

    Ho khan một tiếng! Đó phải là con mèo Ba Tư nghiêm túc, có thể kêu meo meo meo.

    Trương Vanh nhìn xung quanh một vòng, ừm, bây giờ dù sao cũng xuyên không rồi, nhất định phải sống tốt.

    Mục tiêu trước mắt là dọn ra khỏi căn phòng mướn này đã.

    Để xem có bao nhiêu tiền.

    Trương Vanh lấy điện thoại di động ra, nhìn qua có chút ủ rủ.

    Số dư chỉ vẹn vẻn có bốn chữ số, 10.000 NDT cũng không có.

    Tiểu tử thúi làm sao lại nghèo thế này chứ?

    Dù sao cũng là một diễn viên! Lại không tiết kiệm được 10.000NDT?

    Xem ra mục tiêu trước mắt hơn là kiếm được số tiền lớn!

    T <3 T
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  4. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99
    Chương 7: Một người tốt như tôi. (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Vanh đứng dậy vào phòng tắm rửa, vừa vệ sinh vừa nghĩ.

    Muốn rất nhanh kiếm tiền chỉ có thể dựa vào thế mạnh của mình.

    Mình có thế mạnh gì nhỉ?

    Dáng dấp đẹp trai cũng là một ưu thế.

    Nhưng làm thế nào để một anh chàng đẹp trai nhanh chóng kiếm được tiền? Chả nhẽ đến White Horse Club để bồi rượu cho một phú bà?

    Tất nhiên là không được.

    Điểm mạnh thứ hai là diễn xuất.

    Khi nói đến diễn xuất, anh tự hỏi có nhiều diễn viên đến như vậy, bất quá thế mạnh này cũng khó để nổi bật.

    Chương trình tạp kĩ của anh tốt mấy đi chăng nữa, cũng không thể chạy đi xin vai diễn được?

    Buổi biểu diễn đó rất quan trọng với anh, cho dù có thể trở mình hay không. Anh cũng không để lỡ cơ hội này.

    Hơn nữa, hợp đồng của anh với công ty còn nửa năm nữa, nếu tự ý đi nhận việc riêng sẽ vi phạm hợp đồng, số tiền bồi thường rất lớn. Vì vậy chỉ có thể lợi dụng điểm mạnh cuối cùng.

    Đó là kí ức từ kiếp trước.

    Là một diễn viên chuyên nghiệp, lượng phim đã xem chắc chắn không ít.

    Anh đã xem không quá 10.000 bộ phim, trong đó có 2.000 boọ phim kinh điển từng xem lại hai lần. Thêm nữa là hơn 1.000 bộ phim anh thích được xào đi xào lại không biết bao nhiêu lần đến nói anh thuộc lòng từng cảnh quay cả giai điệu nhạc phim.

    Những kí ức này chính là bảo bối lớn nhất của anh, kịch bản bán đi có thể kiếm rất rất nhiều tiền.

    Bất quá anh vẫn lưu luyến không muốn bán, muốn 'giữ lại cho riêng mình'.

    Ngoài phim ra, còn chất xám để nghĩ ra cách.

    Sau khi tắm xong, Trương Vanh thay quần áo sạch sẽ, lau tóc rồi đi vào phòng ngủ.

    Trong phòng ngủ của anh có rất nhiều nhạc cụ, khác với đống bừa bộn trong phòng khách, nhưng những nhạc cụ này được lau sạch sẽ, hiển nhiên là chúng thường được chăm sóc.

    Trong trí nhớ của anh, Trương Vanh kiếp này vẫn tương đối cáo năng khiếu âm nhạc, bản thân cũng muốn phát triển âm nhạc nhưng công ty nhất quyết không đồng ý.

    Vì tài năng âm nhạc không quá nổi bật nên bị bỏ qua.

    Âm nhạc khó lừa người, hay thì nghe, dở thì không nghe, quyền chủ động nằm trong tay khán giả.

    Hơn nữa công ty vừa chọn ca sĩ làm trụ cột, tài nguyên tạm thời không thể nghiêng về phía anh được.

    Nhưng đóng phim thì lại khác Trương Vanh chỉ cần làm bình hoa cũng được rồi.

    Đi qua đi lại trước ống kính hai lần, nói đôi ba câu là có thể nhận được cả đống tiền. Trên đời này có điều gì tốt hơn vậy không?

    Đáng tiếc, bởi vì Trương Vanh hành xử quá lỗ mãng, cơ hội này đã bị trượt mất, công ty mất đi miếng mỡ béo bở, tự giận chó đánh mèo, quyết đưa hắn giấu đi.

    Cầm lấy cây đàn, Trương Vanh nhẹ nhàng gảy, những hợp âm trong trẻo, ngọt ngào vang khắp so với trước đây thì nhỉnh hơn vài phần.

    Nhớ lại giai điệu trong trí nhớ của mình, Trương Vanh hắng giọng và bắt đầu thử âm.

    "La la la la la la la,"

    * * *

    Hát xong vài câu liền dừng lại, Trương Vanh hài lòng gật đầu.

    Giọng của anh quả thực ở kiếp này rất hay, ít nhất là tốt hơn trình độ KTV của anh ở kiếp trước.

    Đã như vậy, không tận dụng tốt tài năng này thì thật lãng phí của trời.

    Nghĩ vậy, anh liền lấy điện thoạn di động ra, nhấp vào app có tên là Douyin.

    Phần mềm này, giống như Tik Tok của thế hệ trước, là một phần mềm xã hội video ngắn sáng tạo với hàng trăm triệu hoạt động hàng ngày và là nền tảng APP video ngắn phổ biến nhất.

    Anh cũng có một tài khoản trên nền tảng này và từng là một người có ảnh hưởng không nhỏ với hàng triệu người hâm mộ.

    Nhưng kể từ sau scandal, người hôm mộ anh đồng loạt hủy follow, chỉ còn lại hơn 200 nghìn người, tất cả đều là tử phấn (*).

    (*) Tử phấn hay người hâm mộ chết để chỉ những người hâm mộ về cơ bản không có hoạt động trên Weibo. Họ thường đăng ký trên Weibo mà không được giám sát hoặc hiếm khi cập nhật

    Tài khoản này đã hơn nửa năm không đăng video. Trong các video đã đăng đa số là video thể hiện sự đẹp trai của anh, khu comment thì toán lời lăng mạ.

    Trực tiếp đăng xuất khỏi tài khoản này, Trương Vanh đăng kí tài khoản mới bằng số điện thoại di động cá nhân của mình.

    Tên tài khoản là "Bóng tối của Tiểu Trương", dùng để đăng các video music, và tất nhiên đây là tài khoản mới chưa đăng video nào cả.

    Anh nhấc điện thoại, cầm cây đàn và bước vào phòng tắm.

    Nhiều phòng tắm có âm vang tự nhiên do cấu trúc nên tiếng hát trong đó sẽ rất hay.

    Không bật đèn, anh lấy một chiếc ghế dài nhỏ ngồi trong góc, đặt điện thoại lên kệ mảnh vỡ, bật chức năng ghi hình camera rồi chỉnh hướng vào mình.

    Trên màn hình, bóng dáng của anh hòa với bóng tối, chỉ thấy anh mờ mờ ảo ảo bằng thứ ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ.

    Anh rất hài lòng.

    Bấm nút quay, camera sẵn sằng.

    Anh phấn chấn cầm đàn, gảy nhẹ.

    "Một người tốt như tôi,"

    "Đáng lẽ phải sống một cuộc đời huy hoàng,"

    "Làm sao hơn hai mươi năm,"

    "Vẫn nổi trong đám đông,"

    "Một người thông minh như tôi,"

    "Vĩnh biệt sự ngây thơ từ lâu,"

    "Tại sao vẫn dùng một vài từ,"

    "Đi tìm vết sẹo khác?"

    Khi tiếng hát cất lên, những ký ức trong tâm trí anh tràn về, những ký ức về kiếp trước và kiếp này lần lượt được hiện lên..

    Chính mắt anh từng thấy lí lịch diễn viên của mình bị liệng vào thùng rác, anh chậm rãi nhặt lại.

    Bài hát luyện tập cả tháng ròng cho sự kiện lại bị hủy ngay trước khi lên sân khấu, anh vẫn mỉm cười.

    Bất giác, Trương Vanh bắt đầu hiểu được anh ở kiếp này.

    Cái gì là phái thực lực? Cái gì mà tiểu thịt tươi?

    Tất cả đều cố gắng thể hiện hết mình trước khán giả, chẳng có sự khác biệt.

    Hơn nữa, khi bị cuốn vào vòng xoáy của xã hội, mấy ai là giữ được mình?

    Giọng anh pha chút buồn và xúc động, có chút cất giọng.

    "Một kẻ lạc loài như tôi,"

    "Ai đó đang tìm kiếm giống tôi,

    " Một người không làm gì giống tôi, "

    " Bạn đã nhìn thấy bao nhiêu người? "

    " Một người cô đơn như tôi, "

    " Một người ngu ngốc như tôi, "

    " Những người đơn giản như tôi, "

    " Có bao nhiêu người trên thế giới?"

    * * *

    T <3 T
     
  5. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99
    Chương 7: Một người tốt như tôi. (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hát xong một bài, Trương Vanh nhìn lên ánh sáng mờ ảo của khung cửa sổ hẹp, khẽ thở dài

    Anh giơ tay ấn vào điện thoại để kết thúc đoạn ghi âm, Trương Vanh đã phát lại video một lần, và chỉ sau khi nghe tiếng hát từ điện thoại, anh mới mỉm cười.


    Tốt lắm, giọng hát vẫn rất hay, dùng bài này để bắt đầu nào.

    Trở lại phòng ngủ, anh bật máy tính, đăng nhập vào Trung tâm Quyền tác giả Quốc gia, đăng ký bản quyền ca khúc.

    Xong xuôi, anh nằm soài trên giường, chỉnh sửa video rồi nhấn đăng lên Douyin, xuất đạo một lần nữa.

    Lòng xong việc đã gần ba giờ sáng, buồn ngủ đến nỗi mắt díu lại.

    Không thèm sặc điện thoại, sau khi đăng video anh ném điện thoại vào một góc.

    Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, anh chìm sâu vào giấc ngủ.

    Trên mạng xã hội Douyin, một trận bão tym bắt đầu nổi lên.

    Video lượt thả tym tăng chóng mặt.

    Thời gian đến đêm khuya.

    Tài xế đã trả xe.

    Chủ quầy thịt nướng đã đóng cửa quầy hàng;

    Công nhân ca nghỉ ca đêm.

    Nhân viên kinh doanh tiễn khách.

    Những người mệt mỏi sau một ngày cuối cùng cũng có thể dừng lại, hít thở không khí một cách chậm rãi.

    Trước khi đi ngủ, đánh răng là cách thư giãn tốt nhất.

    Nếu họ có thể nhìn vào điện thoại và mỉm cười, họ có thể có một giấc mơ đẹp, để họ lấy lại can đảm trong giấc ngủ ngắn ngủi và đối mặt với một ngày mai khác.

    Ăn tối, uống bia,

    Ngồi trên xe, nằm trên giường,

    Họ đột nhiên có một đoạn video cùng một lúc.

    Đó là một nơi tối tăm, giống như một phòng tắm, bởi vì ánh sáng lung linh phía trên chiếu vào đầu vòi hoa sen.

    Có một bóng đen ở giữa video, không thể nhìn thấy diện mạo của anh ta, và chỉ có thể mơ hồ nhận ra là một thiếu niên.

    Anh ấy cầm guitar và hát câu đầu tiên một cách nhẹ nhàng, ngay lập tức đã chạm đến trái tim của mọi người.

    [..]

    Lộ Nhân Gia tiễn khách khứa mặt đỏ vì nốc nhiều rượu, bị gió đêm thôi qua liềm ngồi xổm bên vệ đường nôn khan.

    Ngoài hia ngụm nước chua, thì chẳng phun được cái gì ra ngoài.

    Trong KTV vừa rồi, dạ dày anh đã rỗng tuếch.

    Khi về nhà, vợ lại lời qua tiếng lại, nôn khan làm người anh muốn lả đi.

    Thế nhưng không còn cách nào khác. Không uống rượu mọi việ sẽ phải trì hoãn, dự án cũng phải dừng lại.

    Không bước vào cửa, anh đi đến gian hàng ở tầng dưới trong lương đình, ngồi xuống.

    Bây giờ đi về đầy mùi rượu, hút thuốc lá lại càng tệ, ngồi đây gió mát cho tỉnh rượu trước khi về nhà.

    Lấy điện thoại ra, anh mở Douyin lên, lướt lướt một cách tùy ý.

    Anh chẳng quan tâm đến nội dung, chỉ bật lên cho đỡ cơn buồn ngủ.

    Đột nhiên lướt tới một video rất lạ.

    Màn hình đên xì làm anh tưởng điện thoại bị hỏng.

    Nhưng sau đó, kèm theo là giai điệu guitar nhẹ nhàng, một giọng nam ấm áp nhẹ nàng cất tiếng hát.

    "Một người tốt như tôi,"

    "Đáng lẽ phải sống một cuộc đời huy hoàng,"

    "Làm sao hơn hai mươi năm,"

    "Vẫn nổi trong đám đông,"

    * * *

    Nghe thấy hai câu ca trong lời bài hát, Lộ Giai Nhân trong nháy mắt sửng sốt, hồi ức ùa về.

    "Ba học sinh giỏi nhất năm nay là Lộ Giai Nhân!"

    "Giai.. Giai Nhân đỗ trọng điểm à? Thật lợi hại! Tương lai nhất định sẽ thi được trường đại học lớn"

    "Không sao, phát huy tốt khả năng của mình, nếu không được năm sau làm lại."

    "Tân sinh viên năm nhất đến đây! Đây là nơi để các bạn thực hiện ước mơ của mình trong bốn năm tới."

    "Cậu có định tham gia một cuộc thi hung biện không? Nỗ lực lên nào."

    "Tôi có một ước mơ! Được làm người như hoa mận! Học hành chăm chỉ để làm rạng danh quê hương!"

    "Người giành giải vàng trong cuộc thi hùng biện này là Lộ Giai Nhân!"

    "Các huynh đệ, bạn gái tôi gọi về kí túc xá, chúng ta có bằng hữu thì sao? Lại đành bỏ lại mấy người haha."

    "Chúc mừng lão Lư thoát ế thành công."

    "Em sắp tốt nghiệp ở đâu? Ba anh nói dẫn em đi Châu Âu chơi một tháng. Hai người có muốn đi cùng nhau không?"

    "Anh tìm được việc chưa? Em định ngày mai khảo sát thị trường trao đổi tài năng để thử vận may!"

    "Này! Đừng nhắc đến công ty của tôi. Ở các công ty nước ngoài có rất nhiều luật lệ và trộm cắp! Nó cứng nhắc chết người! Nếu không phải vì lương cao, tôi đã từ chức sớm rồi! Hả? Mà này, anh làm việc ở đâu? Ồ.. Vậy thì rất tốt! Hahaha!"

    "Cái gì? Cô đang mang thai? Còn phải sinh con, mà chúng ta còn cho thuê nhà thì làm sao sinh con được? Hay là.. trì hoãn hai năm nữa?"

    "Lộ Giai Nhân! Nguôi có làm được không đấy? Ngươi làm loạn đơn giản như vậy! Ta nói cho ngươi biết! Nếu lần này bên A ngươi không tính ra được, ngày mai ngươi đừng tới làm việc!"

    * * *

    Đúng! Một người tốt như tôi lại lăn lội với phẩm chất như này?

    Lộ Nhân Gia nhắm hai mắt lại, thừa dịp đêm khuya để cho nước mắt tùy ý tuôn ra.

    Ban đầu, anh ấy, giống như mọi thanh niên mạnh mẽ khác, nghĩ rằng anh ấy khác biệt, và rằng anh ấy chắc chắn sẽ có thể tạo ra sự khác biệt lớn trong tương lai và tạo nên một sự nghiệp kinh thiên động địa.

    Nhưng cuối cùng, anh thấy rằng dù chỉ sống với nhân phẩm, anh đã vắt kiệt sức lực của mình.

    Nhưng dù không còn sức lực thì cũng phải nghiến răng chịu đựng!

    Anh còn gia đình, vợ con, anh là chỗ dựa của họ, anh không thể gục ngã.

    Đổ chuông!

    Trong điện thoại có một tin nhắn nhanh, chân dung là một người phụ nữ không quá xinh đẹp nhưng cũng hiền lành ít nói.

    Kết nối với tin nhắn nhanh, một giọng nữ dịu dàng quan tâm hỏi: "Anh về chưa? Có muốn em đón không?"

    Dụi mắt, anh cười lắc đầu: "Không, anh về sớm. Em để cửa mở cho anh nhé."

    Cúp máy xong, anh đứng dậy lau nước mắt, dụi mắt rồi đi về phía cửa.

    Anh lên thang máy lên lầu, nhìn ánh đèn hắt ra từ cửa nhà, anh cảm thấy ấm lòng.

    Bước nhẹ nhàng vào nhà đóng cửa lại, anh thay dép rồi vào phòng ngủ.

    Người phụ nữ dịu dàng trong bức chân dung đang ngồi ở mép giường, nhìn đứa con đang say ngủ trong nôi, nghe tiếng anh vào, cô quay lại mỉm cười.

    Lúc đến nôi, Lộ Giai Nhân nhìn khuôn mặt tươi cười hồng nhuận của đứa trẻ, mệt mỏi dường tan theo mây khói?

    Đúng!

    Đứa bé là hậu thuẫn của họ, và họ không phải là động lực và hỗ trợ của anh ấy?

    Thật tốt khi là một người bình thường!

    T <3 T
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  6. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99
    Chương 8: Bài hát bán chạy. (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Một người bình thường như tôi,"

    "Không bao giờ thích giả vờ sâu,"

    "Sao thỉnh thoảng tôi vẫn nghe những bài hát cũ"

    "Đột nhiên quá?"

    * * *

    Chỉ sau một đêm đăng video, lượt xem của video tăng chóng mặt, lượt tym, comment, share tăng vùn vụt, đặc biệt tỷ lệ phát lại của video này đáng kinh ngạc, hơn 80%.

    Video đã được Thuật toán Douyin đề xuất video và mức độ phổ biến của video.

    Một triệu..

    Mười triệu..

    Năm mươi triệu..

    Càng ngày càng có nhiều người xem video này, đỉnh điểm là lưu lượng truy cập vào lúc sáng sớm khi giao thông vào cao điểm. Mọi người ngồi trên tàu ngầm, taxi hay xe buýt. Màn hình di động tối đen xì, sau đó phát ra một bài hát buồn, sâu lắng.

    Lúc này, Trương Vanh vẫn đang nằm trên giường ngủ say sưa.

    Rốt cuộc, bị đánh thức bởi cơn đói, và ánh bình minh rọi vào, Trương Vanh vươn vai, mở mắt.

    Nhìn thấy khung cảnh xa lạ trước mắt, Trương Vanh sửng sốt, ngồi bật dậy, lại nhìn chính mình mới nhớ ra mình đã xuyên không, lại nằm xuống.

    Ngáp một cái, anh đưa tay lấy điện thoại liếc nhìn màn hình.

    Ây?

    Hết pin rồi, hôm qua quên sạc.

    Sau khi lấy sạc, kết nối với điện thoại, cắm vào ổ chỗ đầu giường rồi đi vệ sinh cá nhân.

    Vệ sinh cá nhân xong, anh trở lại giường, gấp chăn màn, nhìn vào điện thoại pin đã được 30%.

    Mở nguồn điện thoại lên, đặt điện thoại xuống giường liền quay vào tủ lấy quần áo.

    Nhưng vừa mới mở tủ quần áo ra, một loạt âm thâm thông báo dồn dập từ điện thoại,

    Ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting ting!

    Ngạc nhiên vì tiếng thông báo, Trương Vanh tưởng rằng pin điện thoại sắp phát nổ, vì vậy lao ngay đến ổ cắm rút phích cắm ra.

    Bây giờ anh mới ngỡ ra là thông báo âm của điện thoại di động.

    Mở khóa điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào lượt thông báo dày đặc.

    Sao lại có nhiều thông báo như này?

    Hay là.. video đăng hôm qua?

    Anh nhanh chóng vào Douyin, thanh thông báo hiển thị 99+, số lượng fan, lượt tym, lượt @, comment cũng là 99+.

    Nhanh chóng vào trang cá nhân, Lượt xem là 50 triệu người, 560.000 lượt follow trong một đêm, Trương Vanh có chút bối rối.

    Anh đăng video này vốn chỉ test thôi, không ngờ lại hiệu quả như vậy.

    Thông báo mới không ngừng vang lên, cuối cùng cũng vào được phần cài đặt, tắt âm báo đi, điện thoại liền im bặt.

    Ngay sau khi anh nhấp vào phần lượt follow, lượt tym, @, comment, thì ngay sau đó lại hiện 99+

    Thử mấy làn liền anh đành bỏ cuộc, chắc là không lâu sau đó sẽ hết thông báo.

    Lại nhìn đến lượt xem, anh thình lình phát hiện chỉ trong thời gian ngắn, lượt xem chuẩn bị cán mốc 60 triệu.

    58 triệu.

    59 triêu.

    60 triệu.

    * * *

    Quá nhanh.

    Trương Vanh mở phần bình luận ra, comment lập tức hiện lên.

    "Người tốt như tôi ngày nào cũng chỉ ra cửa" --6, 9W tym.

    Xem phản hồi (5617) ▽

    "Buổi sáng tốt lành! Làm công nhân!" --5, 4W tym.

    Xem phản hồi (2974) ▽

    Không có gì ngạc nhiên khi cư dân mạng về 'sa điêu' (*) ở khắp mọi nơi.

    (*) Sa điêu: Điêu khắc cát là một từ phổ biến trên Internet, ban đầu nó là từ đồng âm của thuật ngữ thiếu văn minh "thằng ngu ngốc". Bây giờ nó chủ yếu đề cập đến những người hài hước và những người hài hước. Nghĩa của từ này trung lập hơn, và mối quan hệ giữa hai bên quyết định sự khen ngợi và phủ định.

    Nhưng những bình luận bên dưới bình thường hơn nhiều.

    "Trên thế giới có bao nhiêu người không muốn làm người bình thường như tôi?" --12, 6W tym.

    "Nghe có vẻ buồn, nhưng đây là cuộc sống." --4, 7W tym.

    "Những người như tôi, tìm kiếm phương hướng tương lai dưới ánh trăng, trừng phạt chính là nhìn thấy bình minh trước mắt mọi người!" --4, 6W tym.

    "Tôi đã làm thêm giờ đến muốn chết. Tôi xem đoạn video này trên đường về nhà và chợt nhận ra rằng mình đã sống theo cách mà tôi ghét nhất." --3, 5W tym.

    "Cuối cùng thì bạn và tôi lại trở nên bình thường đến kiêu căng." --3.1W tym.

    "Một người như tôi, dù là ngốc, cũng là duy nhất!" --3, 6W tym.

    "Những tổn thương chúng ta phải chịu là định mệnh để giúp chúng ta mạnh mẽ hơn, cố lên! Người lạ! Chúng ta vẫn chưa ngã!" --2.2W tym.

    "Tên của bài hát này là gì? Tại sao tôi không tìm thấy nó?" --2W tym.

    "Sống trong rãnh nước, bạn vẫn có quyền nhìn lên các vì sao!" --1, 8W tym.

    "Người lạ nhìn thấy bình luận này, vâng! Đó là bạn! Nhớ lại! Bạn phải hứa hẹn trong tương lai!" --1, 6W tym.

    * * *

    Nhìn những bình luận Trương Vanh khóe miệng lộ ra nụ cười.

    Có rất nhiều cư dân mạng thích nói đùa, nhưng cũng có nhiều người thực sự xúc động vì bài hát này.

    Bài hát này cũng chính là bài hát anh thích nên đã dùng nó để mở màn.

    Đây là một bài hát đơn giản, giống như lời bài hát, bình thường như mọi người, cho nên nó đã chạm đến trái tim của nhiều người.

    Mọi người đều đã từng cho mình là nhất, nhưng thực sự điều gì là bình thường và điều gì là phi thường?

    Không ai cam tâm làm một người bình thường, nhưng chỉ cần họ muốn khám phá vẻ đẹp của thế giới, cuộc sống bình thường cũng trở nên tuyệt vời.

    Bài hát này không ca ngợi tình yêu, không phô trương kỹ năng, vũ đạo mà hát đúng tâm trạng của mỗi người bình thường, được rất nhiều người thích cũng là chuyện bình thường.

    T <3 T
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  7. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99
    Chương 8: Bài hát bán chạy. (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên dưới có một danh sách tin nhắn riêng tư, Trương Vanh mở từng tin một, phần lớn đều cầu BGM.

    Trên cùng là tin nhắn từ Douyin. Nền tảng này hi vọng sẽ có được quyền sử dụng bài hát trong video này và cung cấp cho người dùng. Mỗi lần sử dụng, anh sẽ được trả một khoản phí nhất định.

    Đây là một chuyện rất tốt, Trương Vanh đương nhiên sẽ không từ chối nguyên do là anh đang thiếu tiền.

    Một liên kết URL được đính kèm ở cuối tin nhắn riêng tư. Trương Vanh nhấp vào link, sau đó đăng nhập vào nền tảng dịch vụ chính thức của Douyin.

    Sau khi điền đầy đủ thông tin cá nhân của mình, Trương Vanh đã chính thức đăng kí trở thành người sáng tạo âm nhạc trên Douyin.

    Tin nhắn riêng của nền tảng đã sớm gửi một tin nhắn, đó là tài khoản tin nhắn nhanh của người quản lý nền tảng chính thức.

    Sau khi thêm tài khoản này bằng tin nhắn riêng tư, người quản lý ngay lập tức trả lời tin nhắn của anh ta.

    "Xin chào, tôi là nhân viên điều hành của đội quản lý Nhạc sĩ Douyin. Bạn có thể gọi tôi là Vũ Hành."

    "Xin chào Vũ Hành."

    "Là như này, qua theo dõi số liệu, chúng tôi thấy mức độ phổ biến của video bạn mới phát hành đang tăng lên nhanh chóng. Ca sĩ trong video chính là bạn phải không?"

    "Vâng, đúng vậy."

    "Vậy thì bài hát cũng là do bạn sáng tác à?"

    "Đúng vậy, tôi đã đăng kí bản quyền."

    "Vậy tốt quá, theo tính toán dữ liệu lớn của nền tảng chúng tôi, video của bạn có tiềm năng rất lớn và đang là điểm nóng. Bài hát trong video cũng rất hay, người xem cũng rất hiếu kì.

    Do đó, chúng tôi muốn hợp tác với bạn. Bạn ủy quyền quyền sử dụng nền tảng của bài hát này cho chúng tôi và chúng tôi sẽ đưa bài hát này vào thư viện âm nhạc của mình và cung cấp cho người dùng bản tải xuống và sử dụng có trả phí, mỗi lần 1 sóng âm thanh, đó là một xu.

    Nền tảng thu nhập cho việc tải xuống trả phí sẽ được chia 5-5 với bạn, tức là mỗi khi ai đó tải xuống, bạn sẽ nhận được năm xu. Tuy giao dịch đơn lẻ không nhiều nhưng số tiền tích lũy và thu nhập là đáng kể. Xin hỏi bạn có hứng thú không?"

    "Nếu người dùng tải xuống và sử dụng nó, liệu nó có khiến dữ liệu âm thanh bị đưa ra ngoài không?"

    "Không, tải xuống của chúng tôi bị giới hạn ở nền tảng này. Người dùng không thể lưu chúng dưới dạng tệp âm thanh trên máy tính, điện thoại di động và các thiết bị lưu trữ khác. Tính bảo mật tương đối cao."

    "Vậy còn.."

    Trương Vanh đã hỏi chi tiết một số câu hỏi liên quan đến bảo mật và sau khi xác nhận rằng không có vấn đề gì, anh ấy đã ký một hợp đồng điện tử với nền tảng.

    "Được rồi, hợp đồng ủy quyền đã hoàn tất. Bạn có thể tải xuống trên nền tảng người tạo, sau đó ký thông tin cá nhân của bạn và gửi thông tin cá nhân của bạn qua thư đến công ty của chúng tôi. Địa chỉ của công ty chúng tôi được đánh dấu trên hợp đồng."

    "Vậy khi nào bài hát của tôi được đưa vào thư viện?"

    "Về mặt lý thuyết, sau khi hợp đồng điện tử được ký kết, nó sẽ được đưa lên thư viện, nhưng điều này đòi hỏi các kỹ thuật viên của chúng tôi phải mất thời gian. Mất khoảng mười đến hai mươi phút, tối đa nửa giờ."

    * * *

    Trao đổi xong cũng là giữa trưa, dạ dày anh đã réo, Trương Vanh thay quần áo, ôm điện thoại xuống dưới lầu ăn cơm.

    Hôm qua không được ăn một bữa thịnh soạn, hôm nay phải tự thưởng đồ ngon một chút.

    Nhìn dãy nhà hàng chói mắt trên phó, Trương Vanh nước miếng cũng sắp rớt rồi.

    Ẩm thực Hồ Nam, lẩu bếp đồng, nồi sắt hầm, bánh giò.. Ôi! Nhìn thôi là đã thấy ngon rồi!

    Vịt nướng Đại Đông? Chính nó.

    Bước vào cửa hàng, đã có rất đông người, nữ quản lí tiến đến theo thói quen hỏi "Xin hỏi có bao nhiêu.. ờ.. có mấy vị ạ?"

    Nhìn rõ Trương Vanh, cô quản lí suýt chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi.

    "Một"

    Trương Vanh nhìn xung quanh, mùi thơm ngào ngạt cùng khiến dạ dày anh réo to hơn.

    "Ồ.. vậy thì làm ơn."

    Nữ quản lí dẫn anh đến phía trước, một ghế trống bên cửa sổ, ý bảo anh ngồi xuống.

    "Đây là menu."

    Nữ quản lí đưa cho anh một tờ thực đơn rồi đến quán trà lấy nước sôi.

    "Chị Ngụy, người đàn ông đó thật đẹp trai nha."

    Hai nhân viên phục vụ tiến lại gần, một người lên tiếng hưng phấn nói thầm.

    Một nữ phục vụ khác nhắc nhở "Anh ta ngồi bàn sáu có tính phí không?"

    Nữ quản lí cười nói "Ta cố ý sắp xếp hắn ở bên cửa sổ. Cái này so với chúng ta đi ra ngoài mời chào khách hàng còn hữu dụng hơn nhiều!"

    "Chị Ngụy, vẫn là chị có kinh nghiệm!"

    Hai cô phục vụ giơ ngón tay cái lên.

    Không biết có phải do Trương Vanh hay không, ngồi xuống một lúc, cửa hàng đã đông nghịt khách.

    Anh không chú ý nhiều, vẫn chăm chú theo dõi Douyin.

    Số lượng view đã vượt quá 80 triệu, tốc độ đã có sự chậm lại.

    Mà trong trang cá nhân anh đã mở mục âm nhạc, bên dưới đã có một tác phẩm "Một người như tôi", mới đăng tải cách đây 10 phút, đã có hơn một ngàn video sử dụng nhạc của anh.

    Tính theo giá 0, 5 của Douyin anh đã kiếm được hơn 50 nhân dân tệ trong hơn 10 phút.

    Năm mươi tệ?

    Trương Vanh có chút thất vọng, cứ thế này bao giờ mới có thể ở trong biệt thự?

    Đột nhiên có một thông báo hiện lên, nhìn ảnh đại diện trong thanh thông báo, anh thấy có chút quen quen nên mở thông báo ra.

    Phần mềm này đã chuyển sang giao diện tin nhắn riêng tư, đó là tin nhắn riêng tư do một người dùng tên Lý Vũ Thần gửi cho anh ta.

    "Xin chào, bạn có bán bài hát này không?"

    Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Trương Vanh nhướng mày, mở trang cá nhân của Lý Vũ Thần.

    Ừm, hơn 500 triệu người hâm mộ, các video cũng là về mình.

    Không sai, đâu chính là một ca sĩ nổi một thời.

    Anh ấy muốn mua bài hát? Đây quả là chuyện tốt!

    Trương Vanh phảng phất thấy cây tiền đang vẫy chào anh.

    T <3 T
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  8. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99
    Chương 9: The man song. (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh muốn mua bài hát đúng không?"

    Trương Vanh nhắn tin nhắn riêng cho anh ta.

    Rất nhanh, tài khoản Lý Vũ Thần đã trả lời.

    "Xin chào, tôi là quản lí của Lý lão sư. Bài hát trong video là do anh sáng tác đúng không?"

    "Đúng vậy, tôi đã được cấp bản quyền."

    "Anh có ý định bán không?"

    "Quyền biểu diễn?"

    Trương Vanh thăm dò ý của đối phương, hồi lâu không thấy trả lời, đoán chừng Trương Vanh đã đoán ra ý định của bọn họ.

    Bản quyền âm nhạc có nhiều quyền được chia nhỏ, bao gồm quyền biểu diễn, quyền sao chép, quyền phát sóng, quyền truyền dẫn mạng và các quyền tài sản và quyền tác giả khác cũng như bảo vệ tính toàn vẹn của tác phẩm và các quyền tinh thần khác.

    Là một nhạc sĩ, Trương Vanh đương nhiên có mọi quyền, còn những ca sĩ khác muốn mua ca khúc do anh sáng tác thì chỉ có thể mua bản quyền biểu diễn rồi quay lại cover

    Đợi một lúc đến khi món ăn đã được dọn ra, người bên kia mới trả lời "Chúng tôi muốn mua tất cả các quyền."

    Trương Vanh sau khi thấy nội dung, dứt khoát trả lời "Tôi chỉ bán quyền biểu diễn."

    Nhấn gửi đi, Trương Vanh ném điện thoại sang một bên, bắt đầu 'công cuộc' đánh chén.

    Cả buổi sáng nay, chưa có gì nhét vào bụng rồi, đói muốn xỉu.

    Anh cầm lấy một miếng bánh tráng mỏng dính, kẹp một miếng thịt vịt, nhúng vào nước sốt tương ngọt, cuộn lại cho vào miệng cắn lấy một miếng rõ to, quá đã.

    Thức ăn quá ngon!

    Nhai kỹ, Trương Vanh mới biết có cả hành lá kẹp trong đó, vỗ vỗ đầu mình, đói đến mức, ngay cả hành lá cũng không tha.

    Cho nốt nửa miếng vào trong miệng, lại tiếp tục cuộn miếng khác.

    Màn hình điện thoại lóe sáng, tin nhắn từ đối phương.

    "Nếu chỉ bán quyền biểu diễn, giá không được quá cao."

    Đây là đang ép giá?

    Trương Vanh cong môi trả lời "Không sao, việc kinh doanh thuận tình. Với giá của anh, tôi không thể bán được."

    Bên kia lại lặng thinh một lúc, cuối cúng bất đắc dĩ hỏi "Nếu chỉ bán quyền biểu diễn, anh muốn bao nhiêu?"

    Trương Vanh gõ bàn phím vài cái "Một trăm vạn."

    Cái giá này.. là đang chọc tức bên kia chăng, anh ta nhanh chóng nhắn lại một tin "Haha! Thế thì anh giữ lại bán cho người khác đi."

    Yoha! Có cần tức giận thế không?

    Nhìn kiểu này, chắc là một người đại diện trẻ tuổi.

    Vẫn còn xanh và non lắm! Phải học tập chị Hà thôi!

    Trương Vanh để điện thoại sang một bên, cắm cúi ăn.

    Nhưng mà, hình như đã đánh giá cao cái dạ dày của anh ở kiếp này, bụng đói như vậy mà mới ăn được bốn cuộn đã no rồi, ừ cũng có thể do thịt vịt ngấy.

    Cố ăn một cái nữa, anh thực sự không nuốt trôi nữa rồi.

    Thấy trên bàn vẫn còn đồ ăn, anh vẫy tay gọi phục vụ "Gói"

    Xách hộp đồ ăn về, vừa bước vào cửa, điện thoại lại reo lên âm thông báo.

    Cúi xuống liếc nhìn, đó là tin nhắn từ tài khoản của Lý Vũ Thần.

    "Tôi xin lỗi, tôi là Lý Vũ Thần. Tôi nghe người đại diện đã liên hệ với anh để mua bản quyền biểu diễn bài hát của anh. Cậu ta là em trai của tôi. Nó vẫn còn trẻ, thiếu hiểu biết. Ăn nói quá hung hăng. Hy vọng anh bỏ qua cho."

    Đây là đang đóng vai "Công nhân tạm thời?"

    Rất nhanh, bên kia lại gửi một tin nhắn nữa.

    "Tôi đã nghe bài hát của anh, nói thật là tôi rất thích nó và muốn mua nó. Lúc nào anh rảnh chúng ta có thể nói chuyện không?"

    Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Trương Vanh khẽ gật đầu.

    Phải thế chứ! Bên B phải có thái độ của bên B. Muốn mua bài hát mà làm như mình nợ hắn không bằng ấy?

    Nhìn thái độ thành khẩn của anh ta, Trương Vanh liền gửi tài khoản mail cho hắn.

    Rất nhanh thì người bên kia đã gửi tin nhắn tới.

    Nhấp vào, cuộc gọi video hiện lên.

    Thế mà lại gọi video?

    Trương Vanh bất giác nhíu mày.

    Đặt điện thoại lên bàn, lấy một mảnh giấy che camera lại.

    Cuộc gọi video được kết nối, một gương mặt hiện lên trên màn hình.

    Trương Vanh nhận ra Lý Vũ Thần không khác là bao so với trí nhớ của anh, chỉ là đã già đi khá nhiều.

    Thấy anh không bật camera, Lý Vũ Thần có nghi hoặc, nhưng lập tức hiểu ý, mỉm cười nói "Xin chào Trương lão sư, tôi là ca sĩ Lý Vũ Thần."

    Trương Vanh một mặt đầy ngạc nhiên "Sao anh lại biết tên tôi?"

    "Chẳng là do tên Douyin của anh là 'Bóng tối của Tiểu Trương' sao?"

    "..."

    Trương Vanh xoa xoa thái dương "Được rồi, anh cứ gọi tôi là Tiểu Trương đi."

    "Hay vẫn gọi là Trương lão sư đi! Anh chính là lão sư mà!"

    Lý Vũ Thần quả là người giỏi ăn nói, hắn không bận tâm Trương Vanh che camera vẫn thành khẩn nói "Tọi gọi video này là để chứng minh rằng tôi không phải người nói dối. Tôi đã nghe anh hát, rất hay, tôi rất thích. Về giá cả chúng ta có thể thương lượng lại không?"

    Giá cả thì không cần thương lượng, Trương Vanh nhất quyết không thay đổi, anh đã dự định số tiền này để chuyển sang nhà mới.

    Nhưng nhìn thái độ thành khẩn của anh ta, Trương Vanh cũng không đành lòng từ chối.

    Sau khi suy nghĩ anh hỏi "Anh Lý, anh đến từ LN phải không?"

    "Đúng vậy! LN Trầm Thành Nhân."

    Trương Vanh gật đầu, trong lòng đã có dự định riêng "Anh Lý, tôi nhỏ tuổi hơn anh, vậy cho phép tôi gọi anh là Lý sư huynh! Thực ra tôi nghĩ, bài" Một người như tôi "không phù hợp với anh.

    Trước hết, anh là hát lưu hành, phong cách của bài này thật ra là một bài ballad, tương đối đơn giản, độ bùng nổ cảm xúc không mạnh.

    Thứ hai, anh là ca sĩ xuất phát từ các buổi tiệc, không phải tôi có ý muốn coi thường anh. Chỉ là tôi đã nghe các bài hát của anh, tương đối là phổ biến, có một số đặc điểm khá đặc sắc. Về giọng hát, nói thật lòng là bài này không hợp với anh."

    Nghe Trương Vanh nói vậy, Lý Vũ Thần ở đầu bên điện thoại không khỏi cười khổ, lắc đầu "Tôi hiểu ý của anh.."

    "Không, tôi không có ý đó."

    Thấy hắn hiểu lầm, Trương Vanh giải thích "Ý của tôi là, anh có muốn một bài hát khác không?"

    "Bài hát khác?"

    Lý Vũ Thần có chút kinh ngạc "Ý của anh là, trong tay anh vẫn còn những ca khúc khác."

    "Không sai."

    T <3 T
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  9. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99
    Chương 9: The man song. (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Vanh đề nghị "Thật ra tôi đã viết rất nhiều bài hát, trong đó có một số bài tôi nghĩ là hợp với anh. Hay là tôi hát một đoạn, trước tiên anh cứ nghe thử?"

    Lý Vũ Thần do dự một chút, sau đó lại gật đầu "Được, nhưng hiện tại có tiện không?"

    "Tiện tay thôi."

    Trương Vanh vươn tay lấy cây đàn, lướt dây đàn một lượt, hắng giọng,

    Giai điệu đầu tiên hiện lên, ồ lên kinh ngạc, dí gần điện thoại vào người, chăm chú lắng nghe.

    "Đã bao lâu không gặp, không gọi điện thoại,"

    "Bạn của tôi, bây giờ bạn thế nào?"

    "Tôi nghe nói ai đó đã kết hôn,"

    "Một số người vẫn đang lang thang trên khắp thế giới,"

    * * *

    Nghe bài hát này, Lý Vũ Thần gần như bất động, tâm trí rối bời.

    Rất nhanh, Trương Vanh dừng lại, anh chỉ hát một đoạn nhạc chính và một đoạn điệp khúc kết thúc.

    Bên kia điện thoại, hình ảnh Lý Vũ Thần hiện lên trên màn hình, vẻ mặt anh ta có chút phức tạp.

    "Thế nào? Hay không?"

    Trương Vanh ung dung hỏi.

    Đâu chỉ là hay? Bài này dường như được sáng tác cho tôi vậy.

    Lý Vũ Thần đã trong giới này hơn hai mươi năm, vẫn có tầm nhìn.

    Giai điệu bài này có thể khiến người ta chảy nước miếng đó, đây là tiềm năng lớn. Lời bài hát viết thực sự rất tốt.

    Có lẽ thời đại ngày nay cho rằng thuật ngữ này quá trần tục, nhưng đối với những người từng trải qua thời đại của hắn, câu "đàn ông đứng thẳng lưng đừng cúi gằm" đủ để giải thích tất cả.

    "Bài hát này tên là gì?"

    Lý Vũ Thần ngạc nhiên hỏi.

    "The man song"

    Trương Vanh thuận miệng trả lời.

    "The men song.."

    Lý Vũ Thần lặp lại tên bài hát, không khỏi thở dài "Nếu tôi biết anh sớm hơn từ 20 năm về trước thì bài hát này sẽ đưa tôi lên đỉnh cao sự nghiệp."

    Anh biết rất rõ rằng trong thời đại mà anh vẫn tin tưởng vào lòng trung thành của bạn thân, thì bài hát này chắc chắn sẽ lan rộng khắp đất nước!

    "Cũng không muộn."

    Trương Vanh nở nụ cười "Thế nào? Anh không vừa ý sao?"

    Lý Vũ Thần rất kích động.

    Nói thật ra, mấy năm nay anh ấy làm ăn không được tốt lắm, một năm cũng không nhận được vài suất thương mại, giá cả càng ngày càng thấp, dựa vào chút danh tiếng mà anh ấy đã tích lũy trước đó.

    Nếu không, anh ấy sẽ không tìm thấy những người nổi tiếng nhỏ trên Internet trên Douyin để mua bài hát.

    Vốn dĩ anh định mua bản cover "Một người như tôi" của Trương Vanh, chơi bài tình cảm, bài tình cảm, thử lật xem.

    Thế nhưng nghe xong bài "The man song" này, anh hoàn toàn quên mất "Một ngươi như tôi".

    Bài hát này quá hợp với anh.

    Từ lời bài hát đến thể loại, nói ngắn gọn là phù hợp với anh.

    Nhất là câu "Nghe tâm hồn nóng nảy lớn lên, nhìn thần tượng cũng già đi", thiếu chút nữa là không kìm được nước mắt.

    Không biết có phải Trương Vanh đổi lời bài hát không, bởi vì tuyệt tác của anh chính là "Hồn huyết nóng."

    "Trương lão sư, anh có thể giảm giá không?"

    Anh nhìn màn hình, cổ họng muốn nghẹn lại.

    Vừa rồi hắn có chút thất thố, để lộ ra tâm trạng phấn khích, không biết 'Bóng tối của Tiểu Trương "sẽ đòi hỏi thêm không?

    Trương Vanh có chút khó chịu" Không phải đã nói rồi sao? Một trăm vạn tệ, chỉ bán bản quyền biểu diễn, ủy quyền 5 năm. Giá đã kịch rồi, không cần thương lượng thêm. "

    Nghe thấy lời anh nói, Lý Vũ Thần nhịn không được run lên vì kích động.

    Cái giá này.. quá phải chăng đi!

    Không giống như" Một người như tôi ", bài hát này thực sự rất phù hợp với anh.

    Nếu bạn tìm được người sáng tạo âm nhạc hàng đầu trong vòng kết nối để giúp anh ta chỉnh sửa một bài hát, phí sẽ ít nhất là một triệu nhân dân tệ, trong khi Trương Vanh chỉ lấy một trăm nghìn nhân dân tệ!

    Sợ Trương Vanh sẽ đổi ý, Lý Vũ Thần lập tức nói" Một lời đã định. Vậy được rồi. Tôi sẽ chuyển tiền cho anh, anh tuyệt đối không được bán cho người khác! "

    " Vậy thì anh phải nhanh lên, nếu không sẽ có người đến tìm tôi, lúc đó? "

    Trương Vanh nói đùa vài câu trước khi cúp máy.

    Bán thành công bài hát đầu tiên, đáng để ăn mừng.

    Một trăm nghìn nhân dân tệ hẳn là đủ để thuê một căn nhà tốt.

    Hở? Chính xác! Bản quyền của bài hát này vẫn chưa được đăng ký!

    Trương Vanh vội vàng mở nền bản quyền, nhập thông tin bài hát rồi nộp đơn đăng kí.

    Anh thở phào vì đằn kí thành công.

    Sau này muốn bán bài hát thì phải đăng ký bản quyền trước rồi mới bán, nếu không sẽ gặp nhiều phiền phức lắm.

    Cùng lúc đó, Lý Vũ Thần cũng đang tìm kiếm bài hát này trên Internet.

    " Bài hát 'The man song'.. không phải bài này, cũng không phải bài này.. "

    Bên cạnh anh, một người đàn ông mập mạp đang ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, vừa lẩm bẩm:" Anh hai, anh có phải cầu xin tên đó như vậy không? Một người nổi tiếng trên mạng, thực sự coi mình là ngôi sao? "

    Lý Vũ Thần nghe xong mặt mũi tối sầm lại, quay đầu chửi" Câm miệng! Khi nào thì cái sự lỗ mãng của ngươi mới sửa được? Tất cả những vấn đề này là do tật xấu của ngươi đấy. Nếu ta mà là ngươi, đừng nghĩ đến việc lăn lội trong giới này. "

    Người đàn ông béo phệ bĩu môi, đứng dậy đi ra cửa, miệng phẫn không phục" Nếu có năng lực như vậy sao phải để tôi làm người đại diện? "

    Nghe vậy, Lý Vũ Thân tức giận mặt đỏ bừng bừng, đếm chiếc gối dựa vào hướng tên béo vừa đi, đập vào khung cửa, bật trở lại.

    Nếu không phải không có tiền, thì làm sao có thể cho hắn làm người đại diện.

    Tiếp tục tìm bài hát, Lý Vũ Thần tìm qua một số phần mềm nghe nhạc khác, chắc chắn rằng không có bài nào trùng với bài hát kia, mới yên tâm.

    Sau đó, anh đăng nhập lại vào nền tảng bản quyền, gõ 3 chữ" The man song ". Nhấp vào phần tìm kiếm.

    Nhìn vào chuỗi thông tin hiện lên, anh nhận ra ngay bài hát này ở trên cùng.

    " The man song, Bóng tối của Tiểu Trương, xem ra anh ta muốn chọn ẩn danh.."

    Anh ta lẩm bẩm, sau đó nhìn thông tin đăng kí phía sau.

    Đây là? 10 phút trước?

    Đây chẳng phải vừa đăng kí sau khi gọi video với anh sao?

    Lý Vũ Thần thậm chí còn không nghĩ tới mình có thể đăng kí trước, đột nhiên nhớ lại lời bài hát lại rất hợp với mình, trong lòng không khỏi nảy ra chút kì quái.

    Bài hát này, chẳng nhẽ do tên kia vừa mới viết ra?

    T <3 T
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
  10. Ánh Phượng Thiên

    Bài viết:
    99
    Chương 10: Ý tưởng thành lập studio. (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, Lý Vũ Thần đã gửi 10 vạn tệ vào tài khoản của Trương Vanh, Trương Vanh không nhịn được mà hỏi hắn, không sợ anh là người xấu sao?

    Lý Vũ Thần dáng vẻ của người từng trải nói một người có thể viết những câu từ phóng khoáng như vậy, tuyệt đối sẽ không vì 10 vạn tệ mà làm thế.

    Câu trả lời của Lý Vũ Thần khiến Trương Vanh rất hài lòng, nhưng, hợp đồng hiện tại vẫn chưa được kí kết, anh dự định thành lập công ty, rồi nhân danh công ty kí tên.

    Tuy nhiên hợp đồng giữa anh và công ty giải trí Kim Thế Giai vẫn chưa hết hạn, nếu anh đăng kí công ty riêng sẽ vi phạm hợp đồng nghiêm trọng, phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.

    Vì vậy, anh phải tìm một người giúp anh đăng kí công ty, một người anh thật sự tin tưởng.

    Ứng cử viên số một chính là..

    * * *

    "Sao đột nhiên lại mời chị đi ăn sáng?"

    Chị Hà đến cửa hàng đồ ăn Nhật Bản, Trương Vanh đã hẹn, vừa vào đã cười hỏi

    "Muốn vỗ mông ngựa chứ gì."

    Trương Vanh cười nói đùa "Ây, thế cũng không phải chị nha."

    Chị Hà nhìn anh cười, sau đó chợt ra điều gì đó, vẻ mặt liền thay đổi, lo lắng hỏi "Chẳng lẽ em lại gây ra chuyện gì rồi?"

    "Làm sao lại thế được? Chẳng nhẽ em là người hay gây họa thế à?"

    Trương Vanh tròn mắt nhìn.

    "Chả nhẽ không phải." Chị Hà cong môi, tiện tay cầm lấy thực đơn.

    Trương Vanh cũng cầm thực đơn, gọi món "Cho tôi một đĩa lưỡi bò xào, tôm nướng phô mai, bánh croquette, một phần mì U Đông xào, chị Hà, chị có gọi thêm không?"

    Chị Hà chậm rãi nói với phục vụ "Không cần lấy những món vừa gọi"

    "Chị Hà, chị không cần tiếp kiệm tiền cho em đâu." Trương Vanh xua tay.

    "Tôi đang tiết kiệm tiền cho em?"

    Chị Hà nghiêm nghị nói "Nhìn những món em gọi này, chiên, phô mai, chiên giòn, xào. Toàn là đồ có hàm lượng calo cao. Em còn cần cái vóc dáng nữa không đấy?"

    "Vậy là lại không được ăn.." Trương Vanh lẩm bẩm.

    "Em nói cái gì?" Chị Hà nhìn chằm chằm, dáng bộ muốn nuốt sống anh.

    "Em nói không muốn ăn những món đó."

    Trương Vanh tuy nói vậy nhưng vẫn không đành lòng "Đồ ăn của Nhật ít khi được thưởng thức. Lâu lâu ăn một ít không có việc gì ha?"

    "Không đời nào."

    Chị Hà không thèm rủ lòng thương xót, lập tức cự tuyệt, chỉ vào thực đơn gọi người phục "Mang cho anh ấy một đĩa sashimi cá ngừ, sushi cá hồi nướng, trứng cá và ngan ngỗng hấp hải sản, tôi cần một đĩa cơm lươn và một ly nước táo."

    "Một phần cơm lươn sao có thể đủ no được?"

    Trương Vanh nhìn người phục vụ nói "Thêm một phần sukiyaki,"

    Chị Hà thừa biết tâm tư của anh, thể nào phần sukiyaki cũng chui vào bụng anh.

    Bất đắc dĩ lắc đầu nhưng cuối cùng cũng không phản đối.

    Dù sao cũng đầy đủ nấm, rau, đậu phụ, thịt bò, lượng calo cũng không cao lắm, chỉ cần vận động phù hợp sẽ không sao.

    Người phục vụ cầm tờ thực đơn lui xuống.

    Trương Vanh uống một ngụm nước chanh, cười cười, quay sang hỏi "Chị Hà, chị vào công ty bao lâu rồi?"

    "Gần sáu năm rồi." Chị Hà bình thản trả lời.

    "Cũng là một khoảng thời gian dài."

    Trương Dng dừng lại nhìn cô hỏi "Làm việc trong công ty lâu như vậy, chị từng nghĩ sẽ ra ngoài làm một mình chưa? Làm người đại diện tự do?"

    "Người đại diện tự do?"

    Chị Hà sửng sốt một thoáng, sau đó nhìn Trương Vanh chằm chằm, nhíu mày "Sao đột nhiên em lại hỏi thế?"

    "Không có ý gì cả. Em chỉ tùy tiện hỏi thôi."

    Chị Hà chăm chú nhìn anh, bĩu môi tỏ vẻ không tin.

    Nếu là Trương Vanh trước đây, nói những lời này đương nhiên cô sẽ tin, nhưng sau khi chứng kiến màn biểu diễn của anh trên sân khấu "Tôi là diễn viên", cô mà tin thì chắc chắn là đầu heo.

    Hơi trầm ngâm một chút.

    Cô nghiêm túc gật đầu "Nói không muốn rời đi là nói dối, ai chả muốn làm ông chủ có công ty riêng, nhưng đâu phải dễ dàng?

    Những người có thể trở thành đại diện tự do thì phải có ô dù, mạng lưới giao thiệp và tài nguyên, đương nhiên không thể thiếu là bản thân phải có năng lực.

    Tuy nhiều năm chị vẫn giao thiệp với rất nhiều người, nhưng so với các bậc tiền bối trong nghề vẫn còn kém xa, hơn nữa dưới tay chị bây giờ cũng không có nghệ sĩ muốn rời đi, một mình chị rời đi thì làm được gì?"

    Trương Vanh mỉm cười, chống tay lên mép bàn, nhìn chị Hà cười hỏi "Chị Hà, em thì sao?"

    "Em?"

    Chị Hà cười hỏi anh "Em muốn rời công ty?"

    "Đương nhiên."

    Trương Vanh không do dự thừa nhận.

    Trước sự thản nhiên của anh, chị Hà có chút bất ngờ.

    Dù sao cô cũng là người đại diện của Trương Vanh, là nhân viên của công ty giải trí Kim Thế Giai, nếu cô mà báo cáo chuyện này với công ty, Trương Vanh nhất đính sẽ bị xử phạt.

    Trương Vanh nghiêm túc hỏi "Sao nào? Một công ty thậm chí không thèm bảo vệ nghệ sĩ của mình thì đáng để em phải bán mạng sao? Khi em bị dư luận mắng chửi, công ty mặc nhiên phớt lờ, cuối cùng đưa ra lệnh phóng sát. Em bị tạt gáo nước bẩn suốt một năm rồi, em không thể bất mãn à?"

    Chị Hà trầm mặc, cô biết rõ những điều anh nói là sự thật, nhưng chị cũng biết chuyện ban đầu, chủ yếu là do Trương Vanh.

    Cô khéo léo thuyết phục "Chị không nói giúp cho công ty. Nhưng mà thực sự lúc đó công ty cũng không có cách nào khác. Một khi sóng gió nổi lên rất khó để dập tắt. Em nên suy nghĩ lại đi."

    "Thế nên chọn cách hy sinh em đúng không?"

    Trương Vanh nhún vai nói "Em thấy chả cần nghĩ lại cái gì. Việc quen biết Trần Qua, em chưa bao giờ hối hận."

    T <3 T
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...