Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 50: Đột nhiên được giải cứu

[HIDE-THANKS][BOOK]Mười phút sau, Tô Tích Cầm nhận được bản thỏa thuận ly hôn từ Mạc Tây Cố, bản thỏa thuận này là do Giang Mặc Vũ cầm tới.

Thì ra, ngay cả cái này anh ta cũng đã tính kỹ, anh ta tính cô nhất định sẽ nêu mong muốn trước nên mới có thể chuẩn bị đầy đủ như thế.

Thật là trớ trêu, hôm qua anh ta mới nói sẽ thay đổi, nhưng chớp mắt, hôm nay đã đẩy cô vào vực sâu.. Khóe mắt cô không khỏi ướt đẫm.

Cô nhìn với ánh mắt châm chọc, Mạc Tây Cố nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô, anh ta nói: "Cô xem qua bản thỏa thuận đi."

Cô nhận lấy đơn ly hôn, thu ánh mắt nhìn lại nhìn bản thỏa thuận, dưới ánh đèn lối đi lờ mờ, cô nhanh chóng nhìn qua một lượt, trên bản thỏa thuận ghi rõ cô được quyền đưa Mạc Cẩm Thiên đi.

Đây là điều cô mong đợi, nhưng ở trong lòng như bị đâm mạnh một nhát dao, ly hôn vậy mà phải dùng cách này để đổi lấy, sương mù trong mắt Tô Tích Cầm càng trở nên dày đặc hơn.

"Anh chuẩn bị đầy đủ thật đấy." Nói xong, cô nắm bản thỏa thuận, cất bước đi về phía hàng ghế bên kia.

Nhìn bóng dáng gầy gò kia, trong con ngươi Mạc Tây Cố thoáng hiện lên vẻ đau khổ, thậm chí còn có ý muốn rút lại thỏa thuận, nhưng nghĩ rằng, tính mạng của Mạc thị mới là quan trọng nhất, nên anh ta mạnh mẽ đè cảm xúc đang dâng trào đó xuống, có lẽ phải đến khi Tô Tích Cầm khoác lên mình bộ váy cưới gả cho người khác, anh ta mới có thể giật mình hiểu ra cái gì mới là quan trọng nhất!

- - -

Trong phòng, mùi rượu nồng nặc, tiếng người sôi trào.

"Chúng ta chơi một trò chơi nào, trò chơi này nhất định sẽ khiến mọi người bùng nổ cho coi." Giang Mặc Vũ đứng ở trong bàn rượu cất cao giọng.

Chủ tịch Lăng vẫn ngồi, đột nhiên đứng lên.

"Mạc tổng, có một khách hàng đang chờ tôi qua đó, nên tôi không ở lại nữa, hôm khác chúng ta lại bàn chuyện hợp đồng."

Mạc Tây Cố đứng lên, đi tới trước mặt chủ tịch Lăng, hai tay cầm tay anh ta: "Chủ tịch Lăng, phần đặc sắc nhất còn chưa tới, sao anh có thể đi được chứ? Tô tiểu thư vừa rồi có cố ý dặn dò tôi, lát nữa cô ấy về, cô ấy muốn chơi trò chơi này với anh, anh nhất định sẽ thích."

Chủ tịch Lăng nghe thấy Tô Tích Cầm, mắt sáng lên, nhưng một lát lại trầm xuống.

"Mạc tổng, Tô tiểu thư thật sự nói vậy sao?"

Mạc Tây Cố cười: "Tôi có thể nói dối sao?"

Dứt lời, cửa phòng mở ra, tầm mắt mọi người theo đó nhìn qua, đứng ở cửa chính là Tô Tích Cầm trong miệng Mạc Tây Cố.

Nụ cười âm thầm trên mặt Mạc Tây Cố rõ ràng như vậy, tay nắm chủ tịch Lăng đột nhiên buông lỏng: "Chủ tịch Lăng, tôi nói rồi mà, Tô tiểu thư trở lại rồi đó thôi, trò hay còn chưa bắt đầu, mau ngồi xuống đi."

Ánh mắt chủ tịch Lăng rơi trên người Tô Tích Cầm, vội vàng, tùy ý để Mạc Tây Cố đẩy anh ta trở về chỗ.

Tô Tích Cầm đi vào với vẻ mặt không chút màu sắc, lạnh lùng nhìn lướt qua Mạc Tây Cố, sau đó đi về phía chủ tịch Lăng, đứng ở trước mặt chủ tịch Lăng, trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo.

"Chủ tịch Lăng, chúng ta vừa ăn vừa nói về ý định hợp tác, anh thấy thế nào?"

Loại hành vi đột ngột này, lại làm cho Mạc Tây Cố nhíu nhíu mày.

Nhưng chủ tịch Lăng là nhân vật gì kia chứ, có loại cảnh nào mà chưa từng gặp, trên mặt mang theo nụ cười hòa nhã dễ gần, đưa tay giữ chặt Tô Tích Cầm: "Tô tiểu thư, đừng nóng vội, chúng ta chơi trước, chơi vui rồi thì cái gì cũng dễ nói."

Ý tứ sau xa của lời nói này ai cũng có thể nghe ra, trước tiên làm cho anh ta vui vẻ, sau đó mới nói việc chính. Và phạm vi của cái từ vui vẻ này có nghĩa rất rộng.

"Đúng, chủ tịch Lăng nói không sai, vui vẻ trước đã rồi mới nói chuyện chính." Giang Mặc Vũ ở một bên cười phụ họa.

Tô Tích Cầm cứ như vậy bị chủ tịch Lăng kéo ngồi xuống bên cạnh anh ta, cô may mắn kìm nén được sự ghê tởm kia.

Cô đã nhận được đơn ly hôn, vì vậy cô phải có được hợp đồng lần này. Lần trước, cô có thể lấy được hợp đồng từ tay Bạch Diễn Sâm, cô tin, lần này cũng nhất định có thể, không phải dùng phương pháp khác.

"Tô tiểu thư, nào chúng ta uống một chén." Chủ tịch Lăng không kiêng nể gì, cầm lấy tay Tô Tích Cầm đang cúi đầu trầm mặc, vuốt ve.

Tô Tích Cầm thật cẩn thận giãy ra: "Chủ tịch Lăng, tôi lấy cho anh quả nho."

Chủ tịch Lăng vừa nghe, vui mừng đưa tay lấy một quả nho trên bàn, đưa cho Tô Tích Cầm: "Cô bóc cho tôi."

Trên mặt lộ ra ý cười nóng rực, Tô Tích Cầm nhìn chằm chằm, nhưng cô nhất định phải nhận.

Sau khi bóc hai quả nho, đột nhiên, Giang Mặc Vũ hô to: "Giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi, bắt đầu từ chỗ tôi, trong miệng tôi ngậm một tờ giấy, người sau dùng miệng xé ra một phần nhỏ từ miệng tôi, phía sau bắt đầu theo vòng, cứ lần lượt chuyển cho nhau, mỗi người đều phải xé giấy, nếu trong miệng ai không có giấy, sẽ bị phạt, cách phạt là cởi quần áo."

Trò chơi bắt đầu, mọi người chơi vô cùng vui vẻ, mỗi người đều tuân thủ quy tắc trò chơi, đến lượt chủ tịch Lăng, chủ tịch Lăng xé một mảnh nhỏ từ miệng người khác, chuyển hướng sang Tô Tích Cầm, đã đến lượt cô.

Nhìn miệng chủ tịch Lăng dính nước bọt, cô chần chờ, nếu cô muốn xé được giấy, phải hôn chủ tịch Lăng, hơn nữa nụ hôn này là kiểu Pháp.

"Nhanh lên nào!" Có người thúc giục.

Trên mặt chủ tịch Lăng lộ ra nụ cười chờ mong lại hèn mọn, nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm, như thể đang chờ nụ hôn của cô vậy.

Tô Tích Cầm nhìn về phía Mạc Tây Cố, anh ta cũng đang nhìn về phía này, thế nhưng không có bất kỳ biểu tình gì.

"Nhanh lên!" Lại có người thúc giục, Tô Tích Cầm tiến thoái lưỡng nan, hoặc là hôn chủ tịch Lăng, hoặc là cởi quần áo.

Nhưng hai thứ này, cô đều không muốn.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng mở ra, ở cửa xuất hiện một người.

Tầm mắt mọi người lập tức bị tiếng động ở cửa thu hút, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy ở cửa, tựa vào cửa, cúi đầu, trên tay cầm một đĩa hoa quả vàng, trên đó là đồ ăn nhẹ và một chai rượu.

Phòng khách yên tĩnh, đột nhiên, người đàn ông ngẩng đầu, nở một nụ cười tao nhã với mọi người: "Chủ tịch Lăng, thật là anh đấy à! Tôi vừa nghe nhân viên phục vụ nói anh ở phòng này nên đặc biệt tới tặng một chai Rafi năm 82 này." Nói xong, anh ta lộ ra nụ cười sáng lạn.

Chủ tịch Lăng nháy mắt lộ ý cười, chỉ là miệng vẫn còn ngậm giấy, không thể không nuốt xuống.

"Lục thiếu gia đúng là khách sáo." Chủ tịch Lăng tươi cười, đưa tay về phía Lục Minh, nắm lấy.

Phải dừng trò chơi với mọi người, trong lòng có chút tức giận, nhưng nhìn thấy người tới chính là Lục Minh, tức giận tan biến, ông chủ Vận Đường đích thân tới tiếp đãi, vinh quang cỡ nào, hơn nữa còn tặng một bình Rafi, nên càng tươi cười nghênh đón, người kích động nhất thì phải kể đến Giang Mặc Vũ, đứng lên: "Thì ra là Lục thiếu gia, may mắn được gặp."

Lục Minh cũng cười với anh ta, nắm tay chủ tịch Lăng xong, anh ta đặt chiếc khay trên tay lên trên bàn thủy tinh, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Tô Tích Cầm.

Giờ phút này, Tô Tích Cầm đã được giải cứu, đang âm thầm thở dài một hơi, rũ mắt xuống. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt thanh khiết của cô được bao phủ bởi một lớp ánh sáng hồng, trong sự yên lặng lại chứa thanh xuân, hoàn toàn không khớp với bầu không khí và hoàn cảnh náo nhiệt ồn ào ở đây.

Tô Tích Cầm cảm thấy mình nhìn chăm chú, cô nhấc mắt lập tức chạm phải ánh mắt đánh giá của Lục Minh, nhớ tới lần trước đi bàn hợp đồng với Quý Thanh Dương có gặp qua một lần, cũng là ở Vận Đường.

Thấy bị nhìn chăm chú, cô vẫn gật đầu với anh ta.

"Vị này không phải Tô tiểu thư sao? May mắn quá." Ánh mắt Lục Minh nhìn Tô Tích Cầm, đã duỗi tay về phía cô.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 51: Tình đoạn nghĩa tuyệt

[HIDE-THANKS][BOOK]Tô Tích Cầm không thể không duỗi tay ra để bắt lại: "Xin chào."

Kỳ thật cô cũng biết Lục Minh, ông chủ Vận Đường, là công tử quý thượng ở thành phố S, phong lưu cao ngút. Sau khi bắt tay, Lục Minh mang theo nụ cười sáng lạn, chen vào giữa Tô Tích Cầm và chủ tịch Lăng, đặt mông ngồi ở giữa hai người.

Nhìn người bên cạnh, Tô Tích Cầm đành phải ngồi về phía sau. Thật ra, Lục Minh đã ngăn cách giữa cô và chủ tịch Lăng, đó cũng là một chuyện tốt, cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời ánh mắt vô tình quét tới Mạc Tây Cố vẫn trầm mặc.

Trên mặt anh ta không có biểu tình gì, không thể nhìn ra cảm xúc của anh ta, ngậm điếu thuốc trong miệng, thở ra làn khói.

Lục Minh kề sát vào bên tai chủ tịch Lăng, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Lăng, vừa mới có hàng tươi mới, không ai đặt đi, chủ tịch Lăng có muốn thử xem không?"

Chủ tịch Lăng nghe vậy, trong lòng ngứa ngáy, mỉm cười, hỏi: "Non?"

Lục Minh mỉm cười gật đầu: "Chủ tịch Lăng quả nhiên là tung hoành thương trường."

Nói xong, anh ta còn vỗ vỗ bả vai chủ tịch Lăng.

Lời hai người nói, toàn bộ đều rơi vào tai Tô Tích Cầm ở bên cạnh, đột nhiên, cô có suy nghĩ trong lòng, tặng mỹ nữ cho chủ tịch Lăng, nói không chừng có thể lấy được bản hợp đồng này này.

Khi Tô Tích Cầm trầm tư, Lục Minh đứng lên: "Chủ tịch Lăng, tôi cũng không quấy rầy các người nói chuyện nữa, rảnh rỗi tới đây chơi nhá."

"Được."

Trước khi Lục Minh rời đi, còn nhìn thoáng qua Tô Tích Cầm, ánh mắt đó không có thâm ý gì, đợi người rời đi, chủ tịch Lăng đưa tay cầm lấy tay Tô Tích Cầm: "Tô tiểu thư, chúng ta uống rượu, tôi vui, sẽ ký hợp đồng."

Lời này rõ ràng biểu thị là toàn bộ đều phụ thuộc vào cô, cô cứng đờ, sau đó bình tĩnh rút tay ra lấy bình rượu.

"Lời này của chủ tịch Lăng làm tôi thấy áp lực thật lớn, nhưng mà tôi nhất định không để chủ tịch Lăng uổng công chuyến đi tối nay."

Khóe miệng cô nhếch lên ý cười khác, khuôn mặt tươi cười như hoa, chủ tịch Lăng nhìn choáng váng đầu óc, chỉ liên tục gật đầu: "Được, tôi chờ xem cô làm sao để tôi không uổng công chuyến đi tối nay."

- - -

Sau bữa ăn, Tô Tích Cầm đã uống khá nhiều, đi lại cũng có chút lảo đảo, nhưng cô vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, đứng lên vững vàng khỏi chỗ ngồi, nhưng lại bị chủ tịch Lăng kéo lại.

"Tô tiểu thư, đi đâu vậy?"

"Chủ tịch Lăng, tôi ra ngoài nghe điện thoại." Cô lắc chiếc điện thoại của mình.

"Vậy nhanh lên nhé."

Tô Tích Cầm mang theo ý cười gật đầu, sau đó lắc lư ra khỏi cửa phòng, Mạc Tây Cố vẫn luôn nhìn Tô Tích Cầm, anh ta không uống mấy, ngay sau khi Tô Tích Cầm ra khỏi cửa, anh theo đuôi ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng, lại không thấy Tô Tích Cầm đâu, thấy cuối lối đi có bóng người đang lắc lư, nên anh ta cất chân đi theo.

Mặt Tô Tích Cầm đỏ bừng. Cô đi tới bàn phục vụ của Vận Đường.

"Cô ơi, phiền cô đi tìm tổng giám đốc Lục Minh của các người, nói là Tô Tích Cầm có việc tìm anh ấy."

Nhân viên phục vụ quầy dịch vụ nghe là tìm tổng giám đốc, không khỏi liếc mắt nhìn Tô Tích Cầm hai lần, thấy cô là một cô gái xinh đẹp, không dám chậm chạp, lập tức gọi điện thoại nội bộ.

Năm phút sau, cô nhìn thấy Lục Minh đang rạng rỡ chạy tới, đứng trước mặt cô, vẻ mặt tươi cười, anh nói: "Cô Tô, cô tìm tôi?"

Tô Tích Cầm nói: "Anh Lục, vừa rồi anh nói tôi có nghe thấy, trong tay anh có hàng tươi mới."

Lục Minh nhíu nhíu mày, đăm chiêu rồi hỏi: "Tô tiểu thư đột nhiên nói với tôi cái này là sao?"

"Giúp tôi tìm một người tốt nhất."

Vừa dứt lời, cánh tay Tô Tích Cầm đột nhiên bị kéo lại: "Tô Tích Cầm, cô muốn làm gì?"

Cô theo lực kéo quay đầu lại, đập vào mắt chính là gương mặt quá quen thuộc, nhưng lại cảm thấy rất xa lạ, cô nhìn anh ta, nghe thấy anh ta nói với Lục Minh.

"Lục thiếu, cô ấy uống say rồi."

Dứt lời, anh ta hơi cúi đầu với Lục Minh rồi kéo cô đi về phía vừa rồi.

"Anh buông tôi ra." Tô Tích Cầm gầm nhẹ, tay còn giãy dụa.

Mạc Tây Cố chẳng những không buông, ngược lại càng nắm chặt hơn, gần như là kéo đi cho bằng được.

"Tô Tích Cầu, cô muốn làm gì thế hả? Đơn ly hôn tôi đã đưa cho cô rồi kia mà." Giọng nói cực kỳ đáng khinh của Mạc Tây Cố phảng phất như Tô Tích Cầm muốn chơi xấu vậy, Tô Tích Cầm nghe thế thật muốn cười, mà cô cười thật.

"Mạc Tây Cố, chuyện tôi đã đáp ứng, tôi nhất định sẽ làm được, không nuốt lời giống như anh."

Mạc Tây Cố đẩy cô lên vách tường lối đi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu đã vậy, vì sao còn đi tìm hàng tươi gì nữa? Cô muốn đẩy hàng tươi mới cho chủ tịch Lăng, tôi nói cho cô biết, chủ tịch Lăng nhất định phải là cô mới nguyện ý ký hợp đồng, cô đừng có suy nghĩ lệch lạc gì khác."

Tô Tích Cầm thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh như băng trừng mắt nhìn anh ta: "Mạc Tây Cố, anh đã nghĩ kỹ trước là đẩy tôi ra nên mới đồng ý đưa tôi bản ly hôn đúng không? Anh nghĩ ly hôn xong thì không có ai nói anh hèn sao? Không ai nói anh cần một người phụ nữ thay anh cứu vãn công ty sao?"

Hay tay Mạc Tây Cố đang nắm cô đột nhiên siết chặt, nhưng lại không nói gì cả.

Tô Tích Cầm nhìn chằm chằm khuôn mặt không rõ ràng, mắt trong veo: "Mạc Tây Cố, tôi hy vọng anh có thể từ thú biến thành con người, nhưng tôi thất bại rồi, hiện tại tôi hy vọng anh mãi mãi cũng không thành người."

Nói xong, cô đưa tay đẩy anh ta ra, muốn rời đi, nhưng Mạc Tây Cố nhanh tay kéo lại.

"Mặc kệ tôi biến thành cái gì, cô đã cầm đơn ly hôn thì nhất định phải làm được." Anh ta kéo cô đi nhưng không phải quay lại phòng tiệc lúc nãy mà là tới một phòng kiểu khách sạn.

Vận Đường là kiểu nhà hàng ghép khách sạn.

Mạc Tây Cố kéo Tô Tích Cầm tới, cửa phòng đã được mở sẵn, sau đó anh ta thật sự đẩy cô vào, lạnh lùng nói: "Cô ở đây nghỉ ngơi trước, lát nữa chủ tịch Lăng sẽ tới."

Dứt lời, Mạc Tây Cố đi ra ngoài, khóa trái cửa phòng, Tô Tích Cầm dựa vào cánh cửa, dòng nước mắt chảy xuống.

"Mạc Tây Cố, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."

Mạc Tây Cố ở ngoài cửa nghe thấy lời này, trong lòng rối loạn, nhưng lúc này anh ta đã không còn đường nào nữa.

Lúc này, thân thể mập mạp của chủ tịch Lăng lảo đảo từ bên kia đi tới, đi tới bên cạnh Mạc Tây Cố: "Mạc tổng, tấm lòng cậu đủ đấy, đây là hợp đồng."

Nói xong, anh ta đưa cho Mạc Tây Cố bản hợp đồng, sau đó nghênh ngang đi về phía căn phòng.

Mạc Tây Cố cầm hợp đồng, nhìn thân thể mập mạp kia dần dần đi xa, đột nhiên trong lòng chợt dâng lên cảm giác cô đơn.

Cuối cùng anh ta đã phá hủy cuộc sống của cô như ý nguyện. Ngay từ đầu, trong mắt cô là ước mơ cuộc sống tốt đẹp ngây ngô, sau khi kết hôn, là đau khổ tuyệt vọng, lại dần dần biến thành một vũng nước chết, mà bây giờ, lại hiện rõ căm hận, đau khổ.

Anh ta đã đạt được mục tiêu của mình, sau đó quay lại và rời đi.

Nhưng vì sao anh ta lại đột nhiên cảm thấy đau lòng khó hiểu.

- - -

Lục Minh ở một bên, cầm điện thoại, trên mặt lộ ra biểu cảm sóng to gió lớn, nhỏ giọng nói với điện thoại.

"Anh Tư, có chuyện muốn nói với anh."

Chỉ chốc lát sau, lối đi đang im ắng, đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

Cuối lối đi, một thân hình cao lớn, hòa tan trong ánh sáng mờ ảo, mờ mờ ảo ảo, như thể xuyên qua thời không.

Bóng người mờ ảo đung đưa, bước đi ngược lại ánh sáng như bước chân của thần, bước đi vững chắc và mạnh mẽ, phát ra âm thanh trầm thấp, như tiếng chuông chùa ẩn hiện trong núi rừng sâu thẳm, với âm thanh trầm bổng kéo dài mờ ảo.

Lục Minh ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười nghênh đón.

"Anh Tư, chính là gian phòng này." Lục Minh chỉ vào căn phòng bên cạnh.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua cửa phòng, tiếng nói lạnh băng: "Đá nó ra."
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 52: Anh như vị thần giáng lâm



[HIDE-THANKS][BOOK]Tô Tích Cầm bị Mạc Tây Cố khóa trong phòng, cô thu lại tâm trạng đau buồn, cô hiểu được, lúc này không phải lúc để đau lòng, người đàn ông này cũng không đáng để cô đau lòng, cô cần tự cứu mình, ngẫm lại, cô vẫn còn còn trai, một khi gánh thanh danh không tốt thì con trai bị tổn thương là khôn lường.

Hiện tại cô cần nghĩ cách, ngay khi cô trầm tư, nghe thấy tiếng khóa cửa bị vặn, cô đưa tay lau đi vết ướt trên khóe mắt, vội vàng đứng dậy, bước về phía giường lớn kia.

Một lát sau, cô thấy thân hình mập mạp vọt vào, mà cô đã ngồi ở mép giường.

Chủ tịch Lăng uống cũng khá đỉnh, nhìn thấy Tô Tích Cầm bên giường, hai mắt phát sáng như đèn ô tô, miệng hô: "Bảo bối." Anh ta chạy về phía cô.

Tô Tích Cầm lắc mình một cái, chủ tịch Lăng nhào vào khoảng không, Tô Tích Cầm cố gắng kìm nén lửa giận của bản thân, nói: "Chủ tịch Lăng, anh làm gì vậy?"

"Làm gì? Tô tiểu thư, hợp đồng tôi đưa cho Mạc tổng rồi, tối nay cô là người của tôi, cô không phải không biết chứ!"

Tô Tích Cầm nghĩ, ngay cả hợp đồng cũng đã thương lượng từ trước, Mạc Tây Cố một khi vô tình đúng là không khác gì con heo chó. Chỉ là trước mắt cô cũng không có thời gian suy nghĩ những thứ này, cô chỉ nghĩ cách phải làm sao để thoát khỏi nơi này?

Cô cố gắng bình tĩnh, nói: "Chủ tịch Lăng, đừng nóng vội, tắm rửa trước cái đã!"

Chủ tịch Lăng là con cáo già, sao lại không biết Tô Tích Cầm đang muốn kéo dài thời gian, anh ta cười ha ha hai tiếng, nụ cười dữ tợn, bức tới chỗ cô.

Tô Tích Cầm từng bước lùi về phía sau.

"Đừng trốn nữa, đêm nay ngoan ngoãn theo tôi, về sau cho cô ăn ngon mặc đẹp, bằng không, nếu không cô chỉ có chịu khổ thôi."

Chủ tịch Lăng này nổi danh là tên chơi gái, Tô Tích Cầm đương nhiên biết, cô vội vàng giải thích.

"Chủ tịch Lăng, tôi đã kết hôn, cũng đã có con rồi, một người phụ nữ như tôi thật sự không xứng với anh, nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cho anh một người anh thích. Đúng, người đẹp, tôi tìm cho anh người đẹp."

Ánh mắt chủ tịch Lăng lộ ra ác ý: "Sinh con, cô cho rằng tôi dễ bị lừa vậy sao? Tối nay tôi muốn cô, người đẹp, lúc nào tôi cũng có thể tìm."

Dứt lời, anh ta nhào tới chỗ Tô Tích Cầm, bởi vì thân thể của chủ tịch Lăng khá cồng kềnh, Tô Tích Cầm nhẹ nhàng thoát khỏi anh ta, nhưng tránh một lần hai lần, về sau sẽ không may mắn như vậy.

Phòng lớn như vậy, Tô Tích Cầm lại uống rượu, lại còn lượn mấy vòng, giờ cô chóng mặt, thở hồng hộc.

Chủ tịch Lăng có lẽ thường xuyên làm loại tiết mục truy đuổi phụ nữ này nên người ngược lại rất linh hoạt, sau vài vòng đã kéo được Tô Tích Cầm, dùng lực vung một cái, cô ngã xuống giường lớn, lập tức mắt hiện sao vàng.

"Cút ra." Hai tay cô chống lại Lăng đổng, trong lòng sợ hãi.

"Lát nữa cô sẽ không nỡ để tôi cút đâu."

Ánh mắt chủ tịch Lăng chảy ngược trên khuôn mặt cô, cười điên vài tiếng, sau đó kéo hai tay cô ra, đè người lên mặt cô.

Tô Tích Cầm co rúm lại, giãy dụa.

"Vòng eo này thật là mảnh mai, lát nữa sẽ rất sảng khoái."

Lời nói bẩn thỉu của chủ tịch Lăng, Tô Tích Cầm chỉ cảm thấy khó có thể lọt tai, đột nhiên có một lực không biết từ đâu tới, cô tát một phát vào người đàn ông đang đè lên cô, một tiếng "bốp" vang vọng bên tai.

Chủ tịch Lăng tức giận, hai mắt trừng to, tay đặt ở bên hông cô cũng buông lỏng.

Tô Tích Cầm nhanh chóng nắm lấy thời cơ, phản ứng nhanh đẩy anh ta một cái, đứng dậy định chạy đi, chỉ là cô còn chưa kịp chạy, đầu đã dội đến cơn đau, tóc của cô bị kéo lại.

"Con đàn bà thối, cho mặt mũi mà không biết nhận."

Tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền vào tai cô cùng với một lực từ đầu truyền tới, da đầu đau đớn, giống như tóc sắp bị kéo xuống.

"Buông tôi ra." Tô Tích Cầm đau đớn hô to, đôi mắt ươn ướt vì hoảng sợ, ngay trong giây tiếp theo cơ thể cô đã bị kéo trở lại giường.

Ngay lập tức, người đàn ông đè lên người cô, miệng hôi thối như nước thải ép vào mặt cô.

Tô Tích Cầm kịch liệt giãy dụa, nhưng sức của cô sao mà địch nổi anh ta.

Nỗi sợ hãi lại ập đến lần thứ hai, điều năm năm trước cô gặp phải rõ ràng đang diễn ra lúc này, khóe mắt lập tức ướt đẫm.

Ngay lúc cô tuyệt vọng, một tiếng "rầm" từ cửa truyền đến.

"Buông cô ấy ra." Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vẫn rõ ràng không gian phòng này. Khi cô còn chưa kịp làm rõ chủ của giọng nói này là ai, trọng lượng trên người cô đã biến mất không dấu vết.

Một tiếng "rầm" vang lên, đây là tiếng chủ tịch Lăng bị đánh phát ra, chủ tịch Lăng bị Bạch Diễn Sâm cho một cú vào mặt, ngã thẳng xuống đất.

"Bạch tổng." Chủ tịch Lăng ngã xuống đất, nhìn thấy gương mặt Bạch Diễn Sâm, phát ngốc cả người.

Bạch Diễn Sâm không để ý tới người trên đất, mà trước tiên quan sát Tô Tích Cầm. Anh bước tới trước mặt Tô Tích Cầm đang cuộn tròn mình, áo trên người cô lộn xộn, sắc mặt anh trầm xuống, cởi áo khoác trên người ra, quàng vào người Tô Tích Cầm đang sợ hãi chưa bình tĩnh lại, hai tay ôm người.

Tô Tích Cầm giương mắt nhìn Bạch Diễn Sâm, trong mắt có cảm xúc không rõ ràng, nhưng có một điểm có thể nhìn ra, cô ổn định lại rồi.

Bạch Diễn Sâm nhìn Tô Tích Cầm không nói gì, sau đó xoay người đi đến chỗ chủ tịch Lăng trên đất, Bạch Diễn Sâm ngồi xổm xuống, vẻ mặt lạnh băng: "Lăng tổng, anh nói xem, anh đã đụng vào chỗ nào của cô ấy rồi?"

Chủ tịch Lăng rùng mình một cái, không dám nói chuyện.

"Không nhớ nữa hả?"

"Bạch tổng, tôi không biết cô ấy là người của cậu.."

Chủ tịch Lăng chỉ vào chỗ Tô Tích Cầm, bộ dạng lo lắng.

"Răng rắc!" Tiếng xương gãy.

"..."

Chủ tịch Lăng đau đớn kêu to, lăn lộn trên đất.

"Hai tay đều chạm?" Bạch Diễn Sâm tiếp tục hỏi.

"Bạch tổng, tôi có mắt không tròng, không biết Tô tiểu thư là người của cậu, nếu tôi biết nhất định sẽ không động đến cô ấy, Bạch tổng, tha cho tôi lần này."

Trán đau đớn, mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, cánh tay không bị thương của chủ tịch Lăng kéo quần Bạch Diễn Sâm cầu xin. Khuôn mặt tròn trịa kia lúc này trông chẳng khác gì cái bánh bị xát hỏng.

"Tha cho anh cũng không phải không thể, nhưng việc này anh tốt nhất giữ kín trong bụng, nếu anh nói chuyện này ra ngoài, anh biết tôi sẽ làm như thế nào không?"

"Bạch tổng, cậu yên tâm, tôi nhất định giữ miệng như bình." Chủ tịch Lăng trông như chó nhà có tang, vẻ mặt chắc chắn.

"Cút." Bạch Diễn Sâm lạnh lùng nói một câu, chủ tịch Lăng lập tức bò ra cửa.

Chỉ là lúc đến cửa phòng, Lục Minh đứng ở cửa, cười một tiếng: "Lăng tổng, anh nói xem ai anh không đi chọc, sao cứ nhất định phải chọc phải Bạch Tứ gia vậy."

"Lục thiếu gia, là tôi có mắt không tròng."

"Cút đi!" Lục Minh nhổ nước bọt, không quên đá vào mông của chủ tịch Lăng.

- - -

Trong phòng, Bạch Diễn Sâm đến bên cạnh Tô Tích Cầm, đưa tay ôm lấy cô, đi về phía cửa.

Người Tô Tích Cầm lạnh như băng.

Bởi vì quấn áo khoác, lại có hơi ấm của Bạch Diễn Sâm, cơ thể cô dần dần ấm áp lên, thậm chí trái tim lạnh như băng kia cũng có dòng nhiệt ấm áp chạy qua, đầu óc dần dần có cảm giác.

Cô ngước mắt lên, nhảy vào mắt chính là chiếc cằm với vài sợi râu màu lục lam, rắn chắc như núi, khiến người ta cảm thấy ấm áp ngay lập tức.

Tư thế hai người, thân mật không có một khe hở, đầu cô tựa vào ngực anh, màng nhĩ dán vào tim anh, nhịp tim mạnh, rõ ràng, tiếng "thịch thịch" vang lên, cô lại có cảm giác an tâm.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 53: Giọng điệu của anh y như người chồng

[HIDE-THANKS][BOOK]Trên cơ thể anh có một mùi hăng xen lẫn mùi thuốc lá, rất trong trẻo và dễ chịu, cô đã từng ngửi thấy mùi này rồi.

Đột nhiên, cô dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ở trong ngực anh, có chút không được tự nhiên, cô xoay người.

"Trên người tôi có kim đâm phải cô à?" Đỉnh đầu truyền đến tiếng trách cứ trầm thấp lại có chút không kiên nhẫn.

Tô Tích Cầm dừng lại, từ từ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Bạch Diễn Sâm.

Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt thâm sâu không thể dò xét của Bạch Diễn Sâm nhảy lên ánh lửa, ánh đèn lối đi chiếu vào khiến cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô nhíu mi, cảm nhận được tư thế thân mật vô cùng của hai người, lập tức ngượng ngùng, cô nói.

"Anh thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được." Giọng nói của cô hơi thấp, nhưng cô biết, với âm lượng này, Bạch Diễn Sâm nghe được.

Nhưng Bạch Diễn Sâm không thả cô xuống, tiếp tục đi về trước theo ý mình.

Đi tới cửa, Tô Tích Cầm nhìn thấy Lục Minh bên cạnh cửa, mặt lại ngượng ngùng, Lục Minh lại cười cười với cô, cô muốn bảo Bạch Diễn Sâm thả cô xuống, vì thế cô lại nâng mí mắt, đập vào mắt chính là chiếc cằm rắn chắc, đường nét phong độ của anh, những gì cô định nói cũng lại bị kẹt trong cổ họng.

Cô hiểu, loại người cường thế như anh, nếu không phải chuyện do anh quyết định thì rất khó có thể thay đổi.

Thôi vậy, cô cũng không muốn lãng phí lời nói, cứ yên lặng không nói vậy.

"Anh Tứ, anh đi thong thả nha!" Phía sau truyền đến giọng nói mừng rỡ của Lục Minh, Tô Tích Cầm càng cảm thấy xấu hổ, đột nhiên, cũng có vấn đề nhảy ra.

Tại sao anh lại ở đây?

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?" Cô vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Vừa lúc đi qua." Bạch Diễn Sâm cũng không nhìn cô, thản nhiên trả lời một câu, nhưng giọng điệu có chút gay gắt, rõ ràng là đang tức giận, cô cau mày không hỏi thêm nữa.

Hai người vẫn im lặng đến bên cạnh xe của anh, anh mở cửa xe, đặt cô ở ghế lái phụ, sau đó đóng cửa lại, anh vòng qua ghế lái.

Xe khởi động, bầu không khí trong xe yên lặng khi khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng đảo ngược theo chiều xe chạy.

Tô Tích Cầm quay đầu nhìn người lái xe, khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh căng thẳng, cứng rắn, đến nỗi xương gò má nhô cao, vẫn còn tức giận như cũ.

Tô Tích Cầm không rõ rõ rốt cuộc anh đang giận cái gì, cầm áo khoác khoác lên người, cúi đầu nói.

"Vừa rồi cám ơn anh."

Anh đã cứu cô, về tình về lý, cô đều nên nói một tiếng cảm ơn mới đúng.

Bạch Diễn Sâm siết chặt tay lái quay đầu nhìn cô, ánh mắt không hề tức giận như biểu hiện trên gương mặt, mà sâu thẳm vô biên, có tia sáng dường như có tình cảm dịu dàng, Tô Tích Cầm bị nhìn như vậy mà tim đập thình thịch.

Cô không biết Bạch Diễn Sâm xảy ra vấn đề gì, đột nhiên ánh mắt nhìn cô như vậy, nên cô đành phải cúi đầu không nhìn anh.

"Tại sao cô lại ở trong căn phòng đó?"

Đối với vấn đề này, Tô Tích Cầm có chút khó có thể mở miệng, chẳng lẽ nói cô bị chồng mình bán cho người khác hay sao? Chuyện xấu hổ như vậy nói thế nào được, nhìn khung cảnh đường phố đang lùi xa bên ngoài cửa xe, cô hời hợt nói: "Đi ký hợp đồng."

"Dùng bản thân đổi hợp đồng?" Giọng của Bạch Diễn Sâm giống như đang đè nén cảm xúc gì đó.

Tô Tích Cầm nhất thời quay đầu nhìn Bạch Diễn Sâm, chỉ thấy trong mắt anh ẩn giấu ngọn lửa, loại lửa này gọi là lửa giận, cô xấu hổ cắn môi một cái, không nói gì cả.

"Tô Tích Cầm, cô nói coi cô làm như vậy nếu để cho thằng nhóc kia biết, có phải nó sẽ rất thất vọng về cô hay không."

Nhắc tới Mạc Cẩm Thiên, trái tim Tô Tích Cầm thắt chặt lại, may mà không có chuyện gì xảy ra, nếu không cô phải làm sao đối mặt với con trai đây?

Sắc mặt Bạch Diễn Sâm âm trầm, đôi môi mỏng lạnh lùng nói: "Trước mặt tôi không phải cô rất kiên trì bất khuất sao? Hử?"

Lời nói của anh tựa như một con dao găm, cắm vào ngực cô, đau đớn tê tâm liệt phế, cay đắng, khó chịu, đồng loạt dâng lên trong lòng.

Cô khó chịu cắn cắn môi, trong mắt chua xót nổi lên hạt sương mỏng, không muốn để Bạch Diễn Sâm nhìn thấy bộ dạng của cô, vì vậy cô quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Một lúc lâu sau, cô mới thấp nói: "Không, tôi không muốn dùng bản thân đi trao đổi hợp đồng."

Nhìn cô như vậy, trong mắt Bạch Diễn Sâm dần dần ấm lên: "Sau này nhớ lâu chút, đừng để người ta bán mình hay là giúp người ta đếm tiền."

Giọng điệu của anh cứ như người chồng đang mắng cô vợ nhỏ của mình gây rắc rối, Tô Tích Cầm ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là sườn mặt của anh, cô chăm chú nhìn sườn mặt kiên nghị, trong lòng có cái gì đó quấn quanh, nhất thời không hiểu rõ ý của anh, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Đột nhiên, Bạch Diễn Sâm quay đầu, bắt gặp ánh mắt mê hoặc của cô, không khỏi nhíu mày.

Bạch Diễn Sâm nhìn thấy trong mắt cô có sự kỳ lạ, bàn tay đặt trên vô lăng nổi đầy gân xanh, sắc mặt còn đen hơn trước.

Tô Tích Cầm về sau không chịu nổi ánh mắt của anh, cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hít một hơi, trấn tĩnh lại, mỉm cười, quay đầu nhìn về phía trước mặt Bạch Diễn Sâm.

"Cho nên nói, thật sự rất cảm ơn anh."

Giọng điệu đầy sự khác sáo và xa cách, nhưng chính sự khách sáo như vậy đã khiến Bạch Diễn Sâm đạp phanh gấp.

"Kít" một tiếng, xe đột nhiên dừng lại.

Tô Tích Cầm không hề phòng bị, theo quán tính của chiếc xe, cô nghiêng về phía trước, trán đụng vào đầu xe.

"A", cô che trán, kêu một tiếng.

Cô không rõ vì sao Bạch Diễn Sâm lại đột nhiên dừng xe, quay đầu trừng mắt nhìn anh.

Vẻ mặt anh tối sầm nhìn chằm chằm cô, Tô Tích Cầm không rõ tối nay anh xảy ra chuyện gì? Ôm trán, trong cặp mắt trong trẻo chứa đầy sự nghi hoặc.

Tính tình Bạch Diễn Sâm luôn khó đoán theo quan điểm của cô, không chỉ tính tình đa nghi, thậm chí lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.

Chỉ là anh đang giận cái gì đây? Có phải vì những gì cô vừa nói? Hai người vốn không quen biết, nói lời cảm ơn là chuyện nên làm mà!

Hay là anh cho rằng, bởi vì anh đã cứu cô nên cô nên kéo gần khoảng cách với anh, xem ra quả nhiên không dễ gì nhận được sự ưu ái của người khác.

Bạch Diễn Sâm nhìn gương mặt thanh tú của Tô Tích Cầm, đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia, trong người có chút xao động khó có thể đè nén, ánh mắt trở nên sâu như biển.

Nhìn ánh mắt Bạch Diễn Sâm dần dần biến đổi, tim Tô Tích Cầm đập mạnh, cô hiểu được ánh ánh mắt như vậy đại biểu cho cái gì?

Đang lúc bốn mắt nhìn nhau, trùng hợp ngẫu nhiên, một tiếng chuông quen thuộc vang lên từ chiếc túi trên tay cô làm dời đi sự bối rối của cô.

Cô thuận thế cúi đầu, lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thấy số trên màn hình, cô quay đầu về phía cửa sổ xe.

"Alo, Đường Tịch."

"Tô Tô, mấy giờ cậu về?" Điện thoại truyền đến giọng nói của Trình Đường Tịch.

"Mình đang chuẩn bị về rồi."

Cô hiểu được Trình Đường Tịch lo lắng. Từ sau khi kết hôn, Mạc Tây Cố chưa từng dẫn cô tham dự bất cứ nơi nào, chứ đừng nói là mời cô tham dự xã giao, cho nên anh ta đột nhiên mời, người thông minh là có thể hiểu trong đó có một phần công lợi.

"Vậy thì tốt, mình còn lo cho cậu đây?"

"Mình ổn mà có gì đâu chứ? Bây giờ đang trên đường trở về, đừng chờ mình, nghỉ ngơi sớm đi!"

Tô Tích Cầm giả bộ mang giọng điệu thoải mái.

"Mí mắt của mình giờ đang dính chặt vào nhau rồi nè, nếu không phải con trai cậu vẫn ngồi trong phòng khách chờ cậu, mình đã sớm đi hẹn với Chu Công rồi."

Đường Tịch mang giọng điệu bất lực.

"Cẩm Thiên vẫn chưa ngủ à?" Tô Tích Cầm nghe thấy con trai vẫn chưa ngủ, âm giọng đột nhiên tăng cao.

Điều này cũng thu hút sự chú ý của Bạch Diễn Sâm. Sau khi nói xong, Tô Tích Cầm mới nhận ra sự kích động của mình, cô hơi nghiêng đầu, hơi quét qua bên kia, phát hiện ánh mắt Bạch Diễn Sâm đang dừng trên người cô, thế là cô đành phải nghiêng người, để đưa lưng về phía anh.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 54: Tôi muốn gì cô không biết?

[HIDE-THANKS][BOOK]"Tô Tô, Túi Sữa Nhỏ không thấy bóng dáng cậu, sẽ không vào phòng, có lẽ ngày mai mình phải đi làm với hai con mắt gấu trúc rồi." Đường Tịch ở đầu dây bên kia nói xong câu cuối cùng gần như ngửa mặt lên trời than dài.

Tô Tích Cầm nhíu nhíu mày: "Cậu đưa điện thoại cho Cẩm Thiên đi."

"Cẩm Thiên, Tô Tô muốn gặp con này." Chốc lát, điện thoại truyền đến giọng nói của Đường Tịch.

Dừng một lát, đầu kia truyền đến tiếng nói bé sữa: "Tô Tô."

"Ừm, mẹ đang trên đường về, lát nữa sẽ về tới, con mau đi ngủ đi, mai con còn phải đi học nữa?"

Giọng nói ôn nhu của Tô Tích Cầm giống như đầu lưỡi chạm vào hương vị ngọt ngào nồng đậm của sô cô la, tung bay lượn lờ trong xe.

"Vậy mẹ về mau đi, giờ con đi ngủ." Cẩm Thiên nói với giọng bé sữa.

"Đang trên đường về rồi, mau ngủ đi."

Sau khi nói chuyện xong, khóe miệng Tô Tích Cầm còn lộ ra ý cười, đèn đường lờ mờ chiếu rọi khuôn mặt thanh tú của cô qua lớp kính đen, khóe miệng cười như hoa xuân tháng ba, xinh đẹp đáng yêu, tất cả đều rơi vào đáy mắt Bạch Diễn Sâm đang nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Tích Cầm thu lại nụ cười, trong xe tràn ngập một mùi thuốc lá nồng đậm, tuy cửa sổ xe đã hạ xuống một nửa, nhưng làn khói dày vẫn bay tự do trong xe, Tô Tích Cầm nhất thời cảm thấy hơi khó thở.

"Khụ, khụ.."

Cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh không biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc lá, cô còn chưa nói gì, cửa sổ hai bên đã từ từ hạ xuống, gió nóng ngoài cửa sổ tràn vào trong xe, khói sương dày đặc theo gió thổi từ từ bay ra khỏi xe, tàn thuốc trong tay Bạch Diễn Sâm sau đó cũng bị ném ra ngoài cửa sổ xe, rơi xuống đường nhựa, lăn vài vòng.

Hai người ai cũng không nói gì, chỉ chốc lát sau, trong xe đã khôi phục không khí trong lành, Tô Tích Cầm bình ổn hơi thở, bầu không khí trong xe trở nên hơi trầm mặc, cô hạ thấp giọng hỏi.

"Có thể đi được chưa?"

Bạch Diễn Sâm nhìn cô với đôi mắt vô cùng sâu thẳm, nhưng trong cái sâu đó lại chứa chút tình cảm.

Tình cảm này, Tô Tích Cầm cũng không biết nói thế nào, nó như bị kích thích bởi những tia chớp, nhưng lại có vẻ dịu dàng của hoa xuân và trăng thu.

Sự thay đổi của Bạch Diễn Sâm, cô không phải không cảm nhận được. Tối nay anh xuất hiện ở đây có lẽ không phải trùng hợp, nhưng anh nói trùng hợp, tạm thời cứ cho là trùng hợp đi! Nhưng thành phần trong trùng hợp có ý khác, lần trước, sau khi anh tức giận rời đi từ căn hộ của cô, cô đã không gặp lại anh nữa, mà hôm nay, trong ánh mắt anh tuy có chút thần sắc cô không nắm bắt được, nhưng hiển nhiên đã không để ý những gì cô nói tối đó.

Ánh mắt tối nay của anh rất đặc biệt, đặc biệt khiến cô không thích ứng nổi.

"Thường để cho thằng nhóc kia ở một mình như vậy?" Đột nhiên, Bạch Diễn Sâm chậm rãi hỏi.

"Tôi không cảm thấy cần phải trả lời câu hỏi này của anh."

Sắc mặt Bạch Diễn Sâm lập tức lạnh xuống: "Đây là thái độ của cô đối với ân nhân của mình?" Giọng điệu vô cùng hấp dẫn.

Ân nhân?

Tô Tích Cầm nghe được hai chữ này, nói thật ra, cô vô cùng không muốn kéo lên loại quan hệ không rõ ràng này với Bạch Diễn Sâm.

Nhưng lúc này, đối mặt với sự bức bách của anh, cô lại không cách nào xóa bỏ quan hệ.

"Hử?"

Anh chỉ dùng ngữ điệu hỏi ngược lại một tiếng, nhưng nó lại mạnh mẽ hơn so với bất kỳ từ ngữ nào.

Tô Tích Cầm nhíu mày, sau đó giải thích: "Kiểu người có tiền như các anh có lẽ không cảm nhận được nỗi gian nan kiếm tiền, hơn nữa, tôi có gọi bạn tới giúp chăm sóc thằng bé, sao có thể nói là ở một mình?"

Sắc mặt Bạch Diễn Sâm dịu lại rất nhiều, Tô Tích Cầm không muốn nói mấy thứ này với anh, nên nói: "Phiền anh đưa tôi thêm một đoạn đường, nơi này hình như không dễ bắt xe."

Vẫn rất khách sáo như trước, nhưng lần này Bạch Diễn Sâm không nặng mặt như vừa rồi, mà khởi động xe.

Xe từ từ dời đi, tốc độ xe rất chậm, trong xe lại trở lại sự yên tĩnh.

Đối mặt với loại yên tĩnh này, Tô Tích Cầm có chút không biết làm sao, đang lúc cô không biết làm sao, Bạch Diễn Sâm đột nhiên hỏi.

"Tối nay tôi giúp cô, có phải cô nên có báo đáp gì không?"

Tô Tích Cầm hơi dừng một chút, chốc lát sau, mặt lạnh nhạt: "Anh muốn báo đáp thế nào?"

Nếu đối phương lấy vấn đề để làm khó, thì mình phải biết cách ném vấn đề làm khó lại đối phương, như vậy không đến mức để bị động bị đánh.

Đây là kinh nghiệm mà cô thu được trong công việc trong những năm qua.

Hàng lông mày rậm của Bạch Diễn Sâm khẽ nhíu lại, chăm chú nhìn cô, ánh mắt có thăm dò, còn có loại tình ý sáng chói.

Anh đây là đang dùng ánh mắt để nói với cô suy nghĩ của anh.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh, Tô Tích Cầm cụp mí mắt xuống, không nói nên lời.

"Sao lại không nói gì?" Bạch Diễn Sâm nhìn hành động của cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười, chỉ là Tô Tích Cầm không phát hiện ra.

Nhìn Tô Tích Cầm bên cửa sổ xe, trong lòng có một tia ngưng đọng.

Đối mặt với từng bước thúc giục của anh, cô có chút không biết làm sao, tuy rằng hiện tại cô đã xem như là người ly hôn, chỉ thiếu giấy chứng nhận ly hôn, nhưng cô biết người đàn ông Bạch Diễn Sâm này, cô không thể dính vào.

Vì thế, cô đột nhiên quay đầu, nhìn ngũ quan tinh xảo của anh.

"Anh muốn tôi nói thế nào?"

Bạch Diễn Sâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng, giống như một quả đào ửng đỏ, tươi mới mà mềm mại, như đang chờ anh hái vậy?

Kết quả, đôi mắt sâu của anh càng lúc càng sâu hơn.

Tô Tích Cầm phát hiện, nhìn ánh mắt của anh, nhất thời cô mất đi khả năng nói chuyện, ánh mắt ngưng đọng có chút bối rối cùng hoảng loạn.

Nhìn nhau thật lâu, định lực của cô cuối cùng vẫn kém hơn anh, xấu hổ quay đầu lại.

Tại thời điểm này, đèn xanh đã bật.

Nhưng chiếc Bentley dừng bên ngoài vạch ngựa vằn không có dấu hiệu di chuyển, Tô Tích Cầm định thần lại, lần thứ hai chống lại ánh mắt của anh.

"Đèn xanh rồi." Cô có chút khó khăn nhắc nhở.

Bạch Diễn Sâm không nhúc nhích, ánh mắt vẫn âm trầm nhìn cô.

Ánh mắt bức thiết như vậy, Tô Tích Cầm bị nhìn mà tim đập nhanh hơn, căng thẳng đưa tay vén tóc bên tai lại.

Vì bị xe Lincoln cản trở, chiếc xe phía sau không kiên nhẫn bấm còi, trên đường phố không có sự ồn ào náo nhiệt ban ngày, tiếng còi nghe thật chói tai.

Ngoại trừ tiếng còi kêu, còn kèm theo tiếng mắng chửi.

Tô Tích Cầm nóng ruột: "Người phía sau nổi nóng rồi."

"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?" Bạch Diễn Sâm hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ánh mắt sáng có thần nhìn chằm chằm cô.

Cô không chịu nổi ánh sáng trong mắt anh, cúi đầu: "Anh muốn gì?"

"Tôi muốn cái gì cô không biết?" Đột nhiên anh hỏi ngược lại.

Nhưng câu này, lại làm cho Tô Tích Cầm tim đập thình thịch, trong đầu cô lập tức tràn ngập suy nghĩ, câu hỏi này thật sự rất tự tin, nhưng cho dù cô biết cũng không thể đáp lại anh.

Nhưng cảm thấy nói từ chối có vẻ không tốt lắm.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định giả vờ ngốc nghếch, ngẩng đầu lên, trên mặt nổi lên nụ cười sáng lạn.

"Tôi biết gần đây công ty của anh cần thiết kế tốt, tôi có thể giúp công ty các anh thiết kế miễn phí mấy bộ trang sức, không thu một xu."

Đem tất cả gả cho công việc, nhất thời chuyện khó giải quyết liền biến thành đơn giản, nhưng trong ý thức của Bạch Diễn Sâm, như vậy không khác gì là đùa giỡn anh, sắc mặt tối sầm.

Nhưng tiếng xe phía sau càng lúc càng nhiều, hơn nữa càng lúc càng vang.

Tô Tích Cầm không chịu nổi áp lực, đưa tay kéo tay áo anh: "Anh mau lái xe đi!"

Bạch Diễn Sâm nhìn bàn tay trắng nõn đến mức cơ hồ như không dính nước xuân trên tay anh, ánh mắt dừng lại mấy giây.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 56: Mẹ cô, Tô Hoa Âm

[BOOK]Giọng nói cô quá quen thuộc, đã năm năm cô chưa nghe thấy giọng này rồi, đây là giọng của mẹ cô, Tô Hoa Âm.

Vừa rồi không thể phủ nhận cô đã kinh ngạc trong giây phút đó, thế nhưng sau đó cũng bình tĩnh, năm đó mẹ bỏ lại cô đưa Tô Tích Tuyết biến mất bặt vô âm tín, năm năm không xuất hiện tới một lần, mấy ngày trước nhìn thấy Tô Tích Tuyết, cô đã đoán được bà ta đã trở về, thế nhưng cũng không nghĩ tới sẽ chủ động gọi điện cho cô, nếu đã chủ động gọi tới, vậy hẳn là có việc.

Trong lòng biết rõ, nên cô nhàn nhạt hỏi một câu.

"Có việc gì?"

"Mẹ muốn gặp con."

Tô Tích Cầm nhắm mắt lại, nhiều năm chưa gặp mặt, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, cô nghĩ không thấu vì cái gì mà gặp mặt cô? Lúc trước còn có thể vứt bỏ cô không nói một lời, còn cần phải gặp mặt sao?

"Nói qua điện thoại cũng vậy thôi." Cô mở mắt ra, đầu dựa vào sofa, kẹp người vào ghế sô pha và đặt một tay lên cánh tay đang cầm điện thoại, như quấn lấy cơ thể.

Thật ra trên người Tô Hoa Âm, cho tới bây giờ cô chưa từng cảm nhận được cái gọi là tình mẫu tử, chỉ có sự lạnh lùng như trong điện thoại truyền đến.

"Mẹ biết năm đó mẹ rời đi, không nói cho con biết, trong lòng con tức giận, nhưng con phải biết, năm đó mẹ cũng không có cách nào, Tích Tuyết làm chuyện như vậy, mẹ chỉ đành đưa nó rời khỏi Mạc gia thôi."

"Ra ngoài gặp mặt một lần đi! Mẹ có chuyện muốn nói với con.

- - -

Tô Tích Cầm cuối cùng vẫn đi, địa điểm gặp mặt là trong phòng riêng ở một quán cà phê, lúc Tô Tích Cầm đi vào, Tô Hoa Âm đã ngồi trên ghế dựa trong phòng.

Nhiều năm không gặp, nhưng trên mặt Tô Hoa Âm cũng không có một chút vẻ lão hóa nào, vẫn chứa đầy sự tươi trẻ.

Bà ta trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ đồ màu tím đậm càng khiến làn da thêm trắng, tóc búi gọn, bên tai tùy ý buông thả vài sợi tóc mỏng, lộ ra quyến rũ tao nhã, tuyệt đối không giống người sắp năm mươi, ngược lại giống thiếu phụ mới bốn mươi hơn.

Nhìn thấy cô, bà ta không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, mở đôi môi đỏ tươi nhàn nhạt nói:" Đến đây, ngồi đi! "

Tô Tích Cầm ngồi xuống đối diện bà ta, nhân viên phục vụ đưa cà phê vào trước, hai người đều không nói gì, sau đó Tô Hoa Âm mới mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.

" Tích Tuyết nói với mẹ, nó đã gặp con rồi. "

Ánh mắt cô không màu nhìn bà ta:" Ừm, cô ta còn nói sau này cứ coi như gặp người xa lạ. "Giọng nói của cô rất đều, giống như chỉ nói về một điều không thể bình thường hơn.

" Nó không hiểu chuyện, nhưng con không thể không hiểu chuyện. "Tô Hoa Âm nhíu đôi mày nhỏ, giọng điệu dường như có chút phập phồng.

" Cô ta là đứa trẻ lên ba à? Ra đời cùng lúc với con có thể không hiểu chuyện đến mức nào? Không hiểu chuyện thì năm năm trước có thể trèo lên giường của anh rể mình? "Tô Tích Cầm nói xong, vành mắt đều đỏ lên.

Cô không rõ, rõ ràng cùng là con gái minh sinh ra mà đối xử lại có sự chênh lệch như vậy? Tô Tích Tuyết dù có làm sai cái gì, mẹ cũng chỉ nói một câu là cô ta không hiểu chuyện rồi bỏ qua sạch sẽ.

" A Cầm, mẹ biết, trong lòng con để ý việc này, lúc ấy mẹ cũng là vì việc này nên mới lựa chọn dẫn nó rời đi. "

Trong vành mắt đỏ ừng của Tô Tích Cầm không tìm được tiêu cự, nhìn gương mặt trước mắt, thật lâu sau cô cười lạnh:" Đúng vậy, hai người thì sống tốt rồi, nhưng để lại cho con cái gì? Những năm qua con trải qua cuộc sống thế nào mẹ đâu thể biết. "

" Con nghĩ mẹ cũng dễ chịu chịu sao? Mẹ mang nó đi, chính là muốn con và Mạc Tây Cố sống một cuộc sống tốt đẹp. "

" Nếu mẹ muốn con sống tốt, đêm đó không nên nói sai số phòng, chỉ vì một câu nói sai đó mà con đã trải qua cái gì mẹ biết không? "Tô Tích Cầm nghĩ không ra, vì sao mẹ lại nói sai số phòng?

Đầu kia nhất thời trầm mặc, Tô Tích Cầm từ bỏ ý định hỏi tiếp:" Mẹ, vì sao đêm đó mẹ lại nói sai số phòng? "

" Mẹ không nói sai, đây là số phòng bố chồng con nói cho mẹ biết, nếu như con không tin, mẹ cũng hết cách. "

Tô Tích Cầm gắt gao cắn môi, nhìn đèn tường lắc lư:" Con muốn tin, nhưng không có một lý do nào có thể khiến con tin cả. "

Tô Hoa Âm nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, cũng không nói lời nào, cầm lấy cà phê trước mặt nhấp một ngụm, sau khi đặt ly xuống, nói một câu:" Con và Mạc Tây Cố vẫn ly thân? "

Tô Hoa Âm đột nhiên nhảy lên, làm cho khóe miệng Tô Tích Cầm nổi lên một tia cười lạnh:" Mẹ cho rằng xảy ra chuyện như vậy, chúng con còn có thể hòa hợp như lúc ban đầu? "

" A Uyển, có một số chuyện đã qua rồi, cần gì phải níu kéo không buông chứ? "

" Có một số chuyện, nó không qua được. "Cô nói với khuôn mặt không có biểu cảm gì.

" Với lại chúng con chuẩn bị ly hôn rồi, không đúng, không phải chuẩn bị, mà là đã ký thỏa thuận ly hôn, chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận ly hôn nữa thôi, Tô Tích Tuyết không phải rất yêu anh ta sao? Không cần phải lo lắng về con nữa, cứ mạnh dạn mà theo đuổi thôi. "

Tô Hoa Âm giống như nghe được vấn đề kinh khủng gì đó, cả sắc mặt cũng thay đổi:" Cái gì? Con không thể ly dị. "

Tô Tích Cầm dựa người vào ghế, ánh mắt hơi lạnh:" Vì sao con không thể ly hôn? "Tô Tích Cầm không thể nghĩ ra mẹ lấy tâm tính gì ngăn cản cô ly hôn, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.

" Tóm lại các con không thể ly hôn. "

Tô Tích Cầm nghe xong lời này, trong lòng không nói lên cảm xúc gì, cô đã sống như thế nào, không phải mẹ nên hiểu rõ nhất sao?

Bàn tay đặt trên ghế không khỏi nắm chặt.

" A Cầm, con đừng trách mẹ nói như vậy, mẹ biết, trong lòng con yêu cậu ấy, bởi vì Tây Cố có ý kiến với mẹ, cho nên mẹ mới rời khỏi Mạc gia, con không thể để mẹ hy sinh uổng phí được. "

Tô Tích Cầm cười lạnh:" Mẹ, mẹ thật sự nghĩ như vậy sao? Những năm này con đã sống như thế nào, mẹ không thể không nhìn thấy, mẹ thực sự muốn cuộc sống của con như thế này? "

" Mạc Tây Cố chỉ là chưa thấy điểm tốt của con, cậu ta sẽ nhìn thấy thôi. "

Trên mặt Tô Tích Cầm lại là một mảnh tối tăm, đây chính là mẹ của cô. Tại sao vậy?

" Mẹ đây là tự lừa mình dối người đi! Nhưng con không thể tự lừa mình dối người như vậy, hoặc là mẹ chỉ đang lừa con mà thôi. "

Tô Hoa Âm nhấc mí mắt, sắc mặt lạnh như băng:" Con nói cái gì vậy, chẳng lẽ mẹ sẽ hại con sao? "

" Vậy mẹ đã từng đứng ở vị trí của con để suy nghĩ chưa? "

Tô Tích Cầm giương cung bạt kiếm, làm cho cả người Tô Hoa Âm toát ra vẻ lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia đau lòng, chán chường lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống ghế.

Tô Tích Cầm nhìn khuôn mặt tinh xảo, mặt mày thướt tha của mẹ, giờ phút này, lại dần dần mơ hồ.

Tô Hoa Âm cực lực áp chế tức giận, thật lâu sau, ánh mắt nhìn cô mới bình tĩnh lại, thở ra hai hơi, ngón tay màu đỏ tươi kia cầm lấy hộp thuốc lá trên mặt bàn, ngậm một điếu, sau đó châm đầu.

Làn khói mờ mịt, Tô Hoa Âm híp mắt nhìn người trước mắt, khàn giọng nói.

" Con cũng không nghĩ xem, con cho rằng người Mạc gia thật sự có dễ ứng phó như vậy sao? Con đừng ngây thơ, nói không chừng sau này cũng sẽ không cho con gặp con trai."

Theo quan điểm của Tô Hoa Âm, đây là cách duy nhất để xua tan ý định ly hôn của Tô Tích Cầm.

Tô Tích Cầm nhìn bộ dáng xinh đẹp của mẹ mình, từ nơi này có thể thấy được năm năm qua, mẹ và Tô Tích Tuyết đều sống rất tốt, nhưng chỉ có cô là cực kỳ chật vật, chẳng nhẽ cô còn muốn tiếp tục chật vật như vậy hay sao?
[/BOOK]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 57: Cô Như Cô Hồn Lẻ Loi

[BOOK]Hít sâu một hơi, lời nói cũng trở nên bén nhọn: "Dựa vào cái gì không cho con gặp con mình? Từ sai khi đứa bé ra đời Mạc Tây Cố có gánh vác trách nhiệm của người cha không?"

Tô Hoa Âm căn bản không biết Mạc Cẩm Thiên không phải con của Mạc Tây Cố, lúc Tô Hoa Âm rời đi, là một tháng sau khi cô và Mạc Tây Cố kết hôn, lúc ấy, còn không có bất kỳ hiện tượng mang thai nào.

"Mặc kệ hành vi của cậu ta tốt xấu, nhưng trên người đứa nhỏ chảy dòng máu Mạc gia, dựa vào điểm này, con sẽ không chống lại được."

Khóe miệng Tô Hoa Âm cong lên một nụ cười châm chọc.

Nhìn khuôn mặt tươi sáng của mẹ mình, cô cúi đầu, đặt tay lên trán và mỉm cười. Trên đường đến, cô đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tất cả mọi thứ, nhưng không làm đến bước xé da mặt.

Điều duy nhất cô muốn chỉ là bảo vệ thân thế của đứa nhỏ, nhưng Tô Hoa Âm nói ra lời này đã bóp chết hy vọng của cô, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Tô Hoa Âm cũng trở nên cứng cỏi.

"Mẹ, cho dù có một chút cơ hội, con cũng sẽ tranh thủ."

Đã không thể chuyển đổi được ý niệm của cô, sắc mặt Tô Hoa Âm trầm xuống, rõ ràng mất đi kiên nhẫn: "Tô Tích Cầm, con đừng coi lời Mẹ vừa nói chỉ là nói thôi, con tốt nhất có đầu óc một chút, Mạc gia là gia đình gì, con có thể ngang vai ngang vế với họ được sao?"

"Không thử thì làm sao biết không được?" Cô cũng trả lời cứng nhắc.

Mặt mày Tô Hoa Âm sắc bén, lần này đã mất đi sự lãnh đạm bình thường, mắt trợn tròn gật đầu với Tô Tích Cầm: "Được, nếu con chết cũng không nghe, vậy thì chờ ngày hối hận đi."

Tô Tích Cầm thản nhiên nhìn mẹ mình, khuôn mặt đầy tức giận trước mắt, nhàn nhạt nó:

"Tất cả hậu quả con đều đã nghĩ tới, sống qua năm năm này, con đã không có gì không chịu nổi nữa rồi."

Lời nói như vậy khi Tô Hoa Âm nghe vào, yếu đuối quá mức, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay nhả khói trắng, cười ra tiếng:

"Tô Tích Cầm, con cho rằng chỉ có con mới có người chồng như vậy sao, ở trong xã hội này, loại chuyện này đã là chuyện thường tình rồi, trải qua năm năm? Ai mà không có chồng đi lăng nhăng bên ngoài? Chỉ vì chuyện này mà con đã nghĩ mình trải qua nhiều sự đời hay sao? Nói ra cũng không sợ bị người ta cười rụng răng à."

Tô Tích Cầm không biết dùng tâm tình gì đối phó với kiểu nói này của mẹ mình, cô đưa tay vén lại sợi tóc bị xõa xuống, hít sâu một hơi, lại nhìn Tô Hoa Âm đang nhìn chằm chằm cô.

"Cho nên mẹ mới có thể từ tiểu tam chuyển thành vợ chính, phải không?"

Dứt lời, trên mặt nghênh cô nghênh đón cái bạt tai "bốp".

"Tại sao tao lại nuôi một con sói mắt trắng như mày chứ, cút."

Trên mặt Tô Tích Cầm hằn năm dấu ngón tay, cô ngước mắt nhìn người trước mắt: "Rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ hay không vậy?"

Thân thể Tô Hoa Âm cứng đờ, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đau đớn của Tô Tích Cầm, thật lâu không nói nên lời.

- - -

Tô Tích Cầm đi ra khỏi quán cà phê, lúc này, bầu trời đã tối hơn rất nhiều so với lúc đến, áp lực đen tối đè nén, bầu trời đen tối nổi lên mưa, cô ngẩng đầu, ánh mắt tối như nước chết, nỗi buồn không thể kìm chế dần dần chảy về đáy lòng.

Mưa dần dần lớn, vừa rồi trời còn đang nắng, hiện tại lại đổ mưa to, là ông trời đang kêu bất bình thay cô sao?

Nhìn một hồi, cô cất bước đi vào trong màn mưa, có người bởi vì trốn mưa vội vàng chạy vào cửa quán cà phê, cũng có người từ cửa vội vàng chạy ra ngoài chặn taxi, duy chỉ có Tô Tích Cầm giống như cô hồn trôi dạt.

Khi lên xe cô đã ướt sũng. Trên xe có khăn mặt dự phòng, cô cầm khăn mặt, lau tóc ướt, cả người nằm tì vào vô lăng, mê mang nhìn phía trước, khi lau gần hết cô mới khởi động xe.

Cần gạt nước phía trước xe vừa lướt về phía đầu kia, vừa lướt qua đầu này, trêu chọc trái tim trống rỗng của cô.

Đèn đường trong mưa, yên tĩnh, trong mưa phùn, mờ nhạt cô đơn.

Lúc này, đài phát thanh trong xe đang phát sóng bài "Lưu lạc ký" của Dương Tông Vỹ.

Tôi không muốn cúi đầu xuống vì thực tế

Tôi không muốn cúi đầu vì thực tế

Tôi nghĩ mình học nói dối cũng không tệ lắm

Xuyên qua những lời nói dối trong lớp mặt nạ

Đừng để trái tim tôi rải rác như cát

Nếu một ngày tôi trở nên phức tạp hơn

Tôi vẫn có thể hát hình ảnh trong bài hát

* * *

Đúng vậy, như thế nào mới có thể nhìn thấu lời nói dối trong mặt nạ, quanh quẩn bên tai ngoại trừ tiếng hát, bán đứng của Mạc Tây Cố tối qua, còn có lời nói chói tai của mẹ, giống như đao chém vào tim cô. Dần dần khóe mắt cô có ánh sáng ẩm ướt, đúng lúc này, điện thoại di động để trong tủ khóa vang lên.

Cô chạy chậm lại, cầm lên nhìn, là điện thoại của cô bạn.

Cô hít sâu một hơi, cứng rắn ấn lại lớp sương mù trong mắt và nhấn nút Bluetooth: "Alo, Đường Tịch."

"Tích Tích, trời mưa rồi, tối qua mình phơi quần áo nhớ thu vào giúp mình nhá, ở góc phòng khách kia ấy, lo cậu nhìn không thấy." Bên tai truyền đến chất tiếng nói mềm mại lại sảng khoái của Đường Tịch.

"Tịch Tịch, đi ra thành lẩu Trâu Béo đi! Mình đợi cậu ở đó." Cô nhìn con đường phía trước với đôi mắt trong veo.

"Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên cậu lại muốn đi ăn lẩu?"

"Mình đã lấy được đơn thỏa thuận ly hôn rồi."

- - -

Trong thành lẩu trâu béo, Tô Tích Cầm cô độc một mình ngồi trước nồi lẩu vịt quan họ nóng hổi, hốc mắt đỏ hoe, khăn giấy trên tay lau nước mắt chảy ra.

Đường Tịch vội vàng chạy tới đứng đối diện Tô Tích Cầm, nhìn màu sắc trong nồi, nhíu mày.

"Cậu Đây là vui hay buồn vậy!" Đường Tịch tùy ý đặt chiếc áo khoác đã cởi ra xuống lưng ghế, tiếc cô một cái, dời ghế ra rồi ngồi xuống.

Tô Tích Cầm ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ, nhếch miệng nói: "Vui hơn bao giờ hết."

Dứt lời, ngụm rượu còn lại trong chén cũng rót vào cổ họng.

Đường Tịch nhìn ra vẻ bất thường của cô, vội vàng đè chén rỗng của cô lại, không muốn để cô rót thêm nữa, nói: "Nhưng mình lại thấy mất mát và buồn bã chưa từng có ấy!"

Biểu hiện của cô hoàn toàn trái ngược!

Tô Tích Cầm cúi đầu cười, lắc lắc tay với cô ấy, sau đó gạt tay đè chén của cô ấy ra: "Mình lấy được đơn ly hôn làm sao có thể buồn với mất mát chứ?"

"Hôm nay không phải tất cả đều là vì anh ta." Cô nói nhẹ nhàng.

Đường Tịch nhìn chằm chằm cô, nhíu mày: "Vậy còn có ai nữa?"

Lúc này, Tô Tích Cầm vén chỗ tóc rũ xuống, ngay sau khi vén tóc ra, năm dấu tay trên mặt cô chiếu vào trong mắt Đường Tịch, kinh hô một tiếng.

"Ai đánh?"

Mặt bị Tô Hoa Âm tát đã sưng lên, còn kèm theo dấu đỏ, bởi vì vấn đề đèn trong phòng, lại thêm tóc cô che lấp nên Đường Tịch vẫn không chú ý.

"Có phải Mạc Tây Cố đánh không?" Giọng Đường Tịch trở nên cao hơn, may mắn lúc này trong quán không có khách, bình thường quán lẩu buổi tối người đến ăn mới nhiều.

Tô Tích Cầm cúi đầu cười khẽ: "Nói ra thì Mạc Tây Cố có xấu xa đến đâu, nhưng chưa từng động tới một ngón tay của mình."

"Vậy là ai?"

"Là mẹ mình."

Đường Tịch kinh ngạc: "Mẹ cậu về rồi?"

Tô Tích Cầm lại cầm lấy chai bia bên cạnh, rót vào ly: "Phải, về rồi, nhưng vừa trở về đã đi khuyên mình không thể ly hôn."

Đối với hành động của Tô Hoa Âm, Tô Tích Cầm ngoài đau lòng ra thì không có gì hết.
[/BOOK]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 58: Nếm Thử

[HIDE-THANKS][BOOK]Lúc Đường Tịch quen biết Tô Tích Cầm, Tô Hoa Âm đã rời đi, chỉ nghe Tô Tích Cầm nói không biết mẹ đi đâu, những thứ khác thì chưa từng tiết lộ một chữ nào.

Hiện tại nghe Tô Tích Cầm nói, trong lòng cũng dấy lên lửa giận bất bình, nhíu mày nói: "Đây là mẹ ruột sao?"

Tô Tích Cầm chống hai tay lên mặt bàn gỗ, một tay cầm bình rượu rót rượu, một tay chống cằm: "Nào, uống rượu, không muốn nghĩ cái gì nữa."

Đường Tịch vốn định chửi bới thêm hai câu, hiện tại thấy cô mở đề tài, nên cũng đành ngậm miệng rót rượu với cô, hai người uống một hồi, ăn vài thứ, Đường Tịch nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi.

"Sao Mạc Tây Cố lại đồng ý thỏa thuận ly hôn vậy?"

Tô Tích Cầm đang gắp mấy miếng thịt dê mỏng bỏ vào nồi lẩu đang sôi ùng ục, nhìn thịt dê chuyển động theo bọt nước, giọng nói trầm lạnh cũng cất lên: "Anh ta cho mình thấy được cái gì gọi là lòng người."

Dừng một chút, rồi cô hơi mỉm cười nói: "Kỳ thật nếu Mạc Tây Cố làm như vậy, coi như là chặt đứt con đường của mình, cũng tốt, nếu như không có chiêu bán mình đi này của anh ta, mình cũng không biết khi nào mới có thể lấy được đơn ly hôn."

"Cái gì? Anh ta bán cậu cho ai?" Đường Tịch đột nhiên trợn to mắt, tông giọng cao lên vài nhịp, suýt nữa có thể lật tung nóc nhà.

Tô Tích Cầm đưa tay kéo Đường Tịch ngồi xuống, suy cho cùng ở đây còn có khách khác, sau khi Đường Tịch ngồi xuống, Tô Tích Cầm trấn an cô ấy: "Không có, về sau có người tới cứu mình rồi, mình không có bất kỳ tổn thất gì cả."

Mặc dù vậy, Đường Tịch vẫn bất bình, miệng lẩm bẩm: "Sao cậu lại ngốc như vậy chứ? Chuyện này sao cậu không nói với mình, nói với mình, mình đã có thể giúp cậu rồi, có phải tối qua không?"

Cô gật đầu, giọng thấp xuống nói: "Không giúp được đâu, không ai có thể giúp được."

Cô rũ mắt xuống, vớt miếng thịt dê kia lên, đặt một nửa vào trong bát của Đường Tịch, một nửa đặt ở trong bát của mình.

"Tịch Tịch, cậu sẽ không biết tâm trạng đó như thế nào đâu."

Đột nhiên, hai giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt, rơi xuống mặt bàn phản chiếu ánh sáng trong phòng.

Tâm trạng đè nén mấy ngày nay của Tô Tích Cầm, còn có cái tát của mẹ cô, giờ phút này dưới những câu hỏi của bạn tốt, tất cả đều dâng lên trong lòng, từng chua xót trào ra từ mắt cô.

Thật ra, Mạc Tây Cố, cô đã không còn cảm giác gì nữa, chỉ nghĩ đến hành động của anh ta thôi cũng khiến tim cô lạnh đi.

Đường Tịch đau lòng lại bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay vỗ vỗ lưng cô: "Mình biết, mình đều biết, cậu ly hôn là đúng, may mắn là cũng ly hôn rồi."

Tô Tích Cầm cúi đầu, khóe mắt càng lúc càng ướt.

"Bây giờ còn thiếu giấy ly hôn nữa thôi." Cô cố gắng hết sức để cân bằng cảm xúc, cô bổ sung.

"Đã có thỏa thuận ly hôn, giấy chứng nhận ly hôn cũng sắp rồi, đừng lo lắng." Đường Tịch nói.

Tô Tích Cầm vươn tay ra, dùng đầu ngón tay lau đi sự ướt át nơi khóe mắt, ngẩng đầu lên và nở một nụ cười nhạt: "Cuối cùng cũng sắp thoát khỏi cái khổ rồi, cho nên Tịch Tịch, hôm nay chúng ta phải chúc mừng, không say không về."

"Được, bồi cậu tới cùng."

- - -

Tô Tích Cầm say, lúc ra khỏi phòng, cả người dán lên người Đường Tịch.

"May là cậu không nặng đó nha, nếu nặng, mình thật đúng là đỡ không nổi." Đường Tịch nửa đỡ nửa ôm Tô Tích Cầm say sỉn, lẩm bẩm đi về phía cửa thang máy.

Thật vất vả mới đưa được Tô Tích Cầm xuống lầu, Đường Tịch thò tay vào túi lấy chìa khóa xe để đi về, nhưng phát hiện chìa khóa không thấy đâu nữa.

"Đù má." Đường Tịch thấp giọng chửi cái.

Bất đắc dĩ, cô ấy đành phải dìu Tô Tích Cầm trở lại quán lẩu, bởi vì Tô Tích Cầm say, cho nên cô ấy đặt cô trên ghế salon ở lối vào, Đường Tịch thì lên đại sảnh tầng ba tìm chìa khóa xe.

Tô Tích Cầm ngồi trên sô pha, dạ dày như lửa đốt, cơn nôn càng lúc càng mạnh nên cô lắc lư người đứng lên, nhân viên ở bên cạnh thấy thế, chạy tới, thấy tình hình của cô, thế là đỡ cô đi vào toilet.

Đúng lúc này, một bóng người từ trong thang máy đi ra, bên cạnh có vài người đi theo.

Đột nhiên, người này dừng lại, nhìn bóng dáng nghiêng ngả, lông mày rậm nhíu lại.

Một giây sau, anh cất bước, sải bước đến hai bóng dáng đang muốn đi vào lối đi, nhân viên phục vụ thấy người trước mặt, cung kính gật đầu: "Bạch tiên sinh."

Anh đưa tay rất tự nhiên nhận lấy cô từ nhân viên phục vụ, mặt mày lạnh nhạt: "Sao cô ấy lại uống nhiều như vậy?"

Bạch Diễn Sâm dường như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm: "Một mình cô ấy?"

"Còn có một cô gái nữa, lên tìm đồ, vị tiểu thư này ngồi ở đó." Nhân viên phục vụ có chút khẩn trương đưa tay chỉ về phía chỗ Tô Tích Cầm vừa ngồi.

"Sau đó, vị tiểu thư này có thể là say muốn nôn, nên tôi đỡ cô ấy đi vệ sinh."

Nhân viên phục vụ giải thích xong, Bạch Diễn Sâm liền xua tay, ý bảo cô ta có thể đi rồi. Nhân viên phục vụ thở phào nhẹ nhõm, rời đi, lúc này một đám người đi theo phía sau anh đã đi tới, kinh ngạc nhìn Bạch Diễn Sâm, Bạch Diễn Sâm không có tin tức bên lề thế mà lại ôm một người phụ nữ say rượu.

Chuyện gì thế này?

Đây đều là nghi vấn lớn nhất trong đầu mọi người, nhưng duy chỉ có trợ lý Tưởng Tồn Ngộ của anh là không có gì ngạc nhiên.

Bạch Diễn Sâm không để ý tới những người khác, ngược lại Tưởng Tồn Ngộ rất biết điều, bảo những người khác rời đi trước.

Tô Tích Cầm rất không thoải mái, hoàn toàn không có ý thức tựa vào trong lòng Bạch Diễn Sâm, ngửi được hơi thở nhàn nhạt và sảng khoái từ anh, cũng làm dịu đi ý nghĩ nôn mửa vừa rồi, cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô thoải mái cọ cọ vào ngực anh, giống như một con mèo vậy.

Bị cô cọ cọ như vậy, thân thể Bạch Diễn Sâm như muốn bùng lên một ngọn lửa, ánh mắt sâu thẳm rơi trên khuôn mặt gần trong gang tấc.

Lúc này, mái tóc đen thật dài của Tô Tích Cầm che đi một bên mặt, một bên đỏ bừng, toát ra màu hồng đào, hai tròng mắt nhắm chặt tựa vào nhân viên bên cạnh, lông mi dài như cánh bướm phủ lên làn da trơn bóng mịn màng, trên đầu lông mi còn đọng lại chút nước, hơi thở nhẹ nhàng cũng lơ lửng trong không khí, mang theo mùi rượu nhàn nhạt và mùi thơm của phụ nữ, thả thính lòng người. Đặc biệt là đôi môi kia, lúc mở lúc khép như mời anh nếm thử vậy.

Nếu như không phải ở nơi công cộng, Bạch Diễn Sâm có thể sẽ không kìm nén được nụ hôn, nhưng anh có định lực siêu nhân, đè nén xúc động, ôm Tô Tích Cầm đi về phía cửa.

Khi đi đến cửa, anh nói với bảo vệ ở cổng: "Nếu ai đó tìm cô gái này, thì hãy bảo cô ấy rằng tôi đã đưa cô này về rồi."

Bạch Diễn Sâm hiểu được, người đi cùng Tô Tích Cầm ngoại trừ Đường Tịch ra thì không còn ai khác.

Bạch Diễn Sâm ôm Tô Tích Cầm ra khỏi quán lẩu, sau đó bước vào chiếc Bentley dừng ở cửa chờ, xe khởi động rời đi.

Lúc này, đã rõ ràng, đường phố sau cơn mưa lớn, tản ra mùi tươi mát nhàn nhạt, lá cây đặc biệt có màu xanh ngọc bích, người đi đường vội vàng, mọi thứ dường như thật đẹp.

Tô Tích Cầm tựa vào người Bạch Diễn Sâm lại thoải mái cọ cọ một chút. Bạch Diễn Sâm nhíu mày, ánh mắt vô cùng sâu, vừa rồi anh không thể không áp chế dục vọng, nhưng hiện tại ở đây anh cũng không muốn buông tha cho cô nữa.

Cúi đầu định dán lên đôi môi, lại nghe thấy một tiếng lẩm bẩm: "Tôi có Cẩm Thiên, sau khi ly hôn, tôi sẽ đưa nó rời khỏi đây, đi sống cuộc sống mới."

Nói xong, trên mặt lộ ra tươi cười, Bạch Diễn Sâm dừng động tác, sắc mặt đen kịt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tích Cầm, rời khỏi đây?

Tính toán thật tốt đấy.

Sau đó, Bạch Diễn Sâm lại che đôi môi đỏ mỏng của Tô Tích Cầm với tốc độ nhanh như gió cuốn lá, động tác của anh rất thô bạo, cậy răng của cô ra.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back