Bạn được Trinh Trà mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,202 ❤︎ Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 264: Cho Em Thấy Cái Gì Gọi Là Thú Vị

Tô Tích Cầm đương nhiên biết ý trong mắt anh, nhưng cô vẫn đi đến bên cạnh anh, nhưng khi đến trước mặt anh, lại bị anh duỗi tay ra kéo, cả người cô lập tức ngã ngồi trên người anh.

"Anh không đến công ty sao?" Cô lẩm bẩm khi ngã ngồi lên trên người anh.

"Em hoảng cái gì, hôm nay là thứ bảy, hiếm khi hôm nay thằng bé kia vẫn phải đi học." Bạch Diễn Sâm đưa tay ra, gõ nhẹ vào trán cô, lần này không đau, nhưng Tô Tích Cầm vẫn không vui, cô nằm sấp lên người anh làm bộ muốn gõ lại anh.

Bạch Diễn Sâm để mặc cô chơi, Tô Tích Cầm thấy anh không phản kháng, vì vậy cô gõ mạnh hơn: "Để anh thử xem có đau không, sau này anh có còn chơi gõ vào trán em như vậy nữa không?"

Nhìn thấy bộ dáng tràn đầy sức sống của cô, Bạch Diễn Sâm không thể nhịn cười, đặc biệt là đôi má phồng lên của cô.

"Thật sự rất giống trẻ con." Anh nói, hôn lên khóe miệng cô.

Bạch Diễn Sâm như vậy khiến Tô Tích Cầm cảm được bây giờ cô tựa như đang đắm chìm vào tình yêu cuồng nhiệt, với Bạch Diễn Sâm cũng vậy, hơn nữa loại tình yêu này còn khác với tình yêu cuồng nhiệt mà cô từng có với Mạc Tây Cố, trước đây cô và Mạc Tây Cố chỉ là nắm nắm tay nhỏ, vì vậy bây giờ cái dạng này, cô cảm thấy như thể cô đã lấy lại được tuổi trẻ của cô vậy.

Cô dùng hai tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt sáng quắt: "Bạch Diễn Sâm, trước kia lúc anh yêu đương cũng là cùng phụ nữ ngọt nị như thế sao?"

Lúc này, Bạch Diễn Sâm dùng hai tay đỡ phần eo của cô, cả người nằm ở trên ghế sô pha, đồng thời dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: "Bây giờ anh đang cùng vợ sống trong thế giới hai người, trước đây không thể so sánh được."

Tô Tích Cầm hoàn toàn không hài lòng với kiểu trả lời này, cô nằm trên người anh, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, nhưng không nói gì, Bạch Diễn Sâm nheo mắt, khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bằng đôi mắt thâm thúy của anh: "Đây là biểu cảm gì thế?"

"Em cảm thấy anh thật nhàm chán, em phải đi đây." Nói xong làm bộ muốn từ trên người anh đứng lên, nhưng vừa muốn đứng dậy lại bị người nào đó đè xuống.

"Nhàm chán? Thế để anh cho em thấy cái gì kêu thú vị."

Nói xong, Bạch Diễn Sâm liền cúi mặt xuống hôn cô, sau đó là một màn làm tình điên cuồng khác.

* * *

Một gian phòng VIP nào đó trong bệnh viện

Mạc Tây Cố đẩy cửa bước vào, Mạc Tĩnh Hàn nằm ở trên giường bệnh không giấu được vẻ tức giận, giơ ngón tay đang run rẩy của ông ta lên, chỉ vào Mạc Tây Cố đang đi vào, nói đứt quãng: "Mày.. Đồ nghịch tử này.."

"Ở trong mắt ông tôi luôn là đứa con ngỗ ngược, nhưng chính ai là người đã ép tôi phải trở thành như vậy, nếu như năm đó ông đối xử tốt với mẹ của tôi, thì hiện tại sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện như vậy." Mạc Tây Cố thản nhiên đáp, vẻ mặt không chút thay đổi.

Sắc mặt Mạc Tĩnh Hàn đột nhiên tái nhợt, trợn tròn mắt hồi lâu sau ông ta mới nói: "Cho nên, chuyện của Cẩm Thiên mày vẫn luôn gạt tao, cũng là bởi vì lý do này?"

Mạc Tây Cố nhìn Mạc Tĩnh Hàn như vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt: "Từ ngày Tô Tích Cầm mang thai, tôi đã biết đứa bé không phải của mình, vì chuyện giữa tôi và Tô Tích Tuyết, nên cô ấy nhất quyết đòi sinh đứa bé ra, tôi nghĩ, muốn sinh thì cứ sinh ra đi! Dù sao tôi cũng không yêu cô ấy, cuộc đời này của cô ấy xem như đã bị hủy hoại, mà ông lại mong ngóng có cháu trai như vậy, sao tôi có thể để ông thất vọng chứ? Tôi nhất định phải tặng cho ông một món quà tốt nhất, cái gọi là một mũi tên trúng hai đích đúng là một biện pháp tốt."

Bàn tay đang giơ lên của Mạc Tĩnh Hàn đột nhiên buông xuống, giống như vừa trải qua một trận đấu tranh kịch liệt, đã tiêu hao toàn bộ sức lực của ông ta.

Đối với Mạc Tây Cố mà nói, phản ứng của Mạc Tĩnh Hàn, không thể nghi ngờ khiến anh ta vô cùng thoải mái.

Từ trước đến giờ, anh ta chỉ muốn nhìn thấy kết cục Mạc Tĩnh Hàn vô cùng hối hận, kết cục bây giờ đối với anh ta mà nói, chắc chắn là niềm an ủi lớn nhất đối với anh ta.

"Người phụ nữ Tô Tích Tuyết kia, giống như mẹ của cô ta vậy, đều tâm địa độc ác như nhau, sao tôi có thể để cho cô ta sinh ra đứa con của tôi chứ, tôi bất quá chỉ là trêu đùa cô ta thôi, đây là sự trả thù đối với Tô Hoa Âm."

Dừng một chút, Mạc Tây Cố lại nói: "Nếu như năm đó ông không muốn kết hôn với Tô Hoài Âm, có lẽ tôi cũng sẽ không vội vàng kết hôn với Tô Tích Cầm, có lẽ tôi sẽ gặp được Tích Cầm ở một hoàn cảnh khác, sẽ không tạo thành cục diện như ngày hôm nay, cho nên cuộc hôn nhân này cũng là do một tay ông thúc đẩy, bất hạnh cả đời này của tôi cũng là do ông gây ra, nếu không phải muốn để cho ông phải hối hận thì làm sao tôi có thể hy sinh cuộc hôn nhân của mình chứ."

Mạc Tĩnh Hàn lại trợn to mắt: "Mày.. Trả thù tao?"

"Trả thù như vậy quá nhẹ, nhẹ đến mức không thể tính là trả thù."

Mạc Tây Cố cười, nhưng nụ cười đó giống như nụ cười ranh mãnh của ác quỷ, nụ cười như vậy rơi vào đôi mắt lạnh lùng của Mặc Tĩnh Hàn đang nằm xụi lơ ở trên giường, tim anh đau nhói.

"Mày muốn chọc tao tức chết, mới có thể vui vẻ đi!"

"Không, tôi muốn ông phải hối hận, cái chết đối với ông quá hời rồi. Ông biến thành như vậy, có lẽ mới là kết cục tốt nhất, tôi muốn để cho ông nhìn thấy bộ mặt thật của Tô Hoài Âm."

Lúc này Mặc Tĩnh Hàn mới nhận ra sự hận thù của con trai đối với ông ta sâu nặng như thế nào, trong phút chốc ông ta bật khóc, than thở: "Nghiệp chướng mà.."

"Bây giờ mới biết nghiệp chướng sao, quá muộn".

Quá muộn, hết thảy đều quá muộn, Tích Tích đã bỏ rơi anh ta rồi, sẽ không bao giờ.. Quay lại với anh ta nữa.

Ánh mắt của anh ta rơi vào trên cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng trong lòng của anh ta chỉ có một mảnh hắc ám, hắc ám chưa từng có.

"Từ nay về sau, ông cứ như vậy an nhàn hưởng thụ tuổi già đi, tôi sẽ để dì Minh chăm sóc ông thật tốt."

Nói xong, khi Mạc Tĩnh Hàn còn đang than thở, Mạc Tây Cố đã xoay người rời đi, nhìn bóng lưng Mạc Tây Cố rời đi, Mạc Tĩnh Hàn biết hành vi khư khư cố chấp của ông ta đã gây ra bi kịch hiện tại cho con trai ông.

Đột nhiên, ông ta bật khóc.

* * *

Tô Tích Cầm đến bệnh viện để xem tình trạng của Tô Tích Tuyết, dù sao thì chuyện này ít nhiều cũng có liên quan đến cô, Bạch Diễn Sâm đã gửi cô đến đây, không khéo, khi anh vừa bước vào bệnh viện, anh đã đụng phải Phó Minh Hà.

"Tích Cầm."

Tô Tích Cầm thấy Phó Minh Hà đến gần có chút ngạc nhiên, Phó Minh Hà đi tới trước mặt cô: "Tích Cầm, cô tới bệnh viện để xem Tô Tích Tuyết à?"

Cô gật đầu: "Dì Minh, sao dì lại ở đây?"

Phó Minh Hà đã nhìn thấy Bạch Diễn Sâm phía sau Tô Tích Cầm, nhìn anh một lượt, sau đó nói: "Là Mạc Tĩnh Hàn đang nằm viện."

Tô Tích Cầm cau mày, Phó Minh Hà nói: "Chúng ta đi hoa viên một lát đi!"

Trong hoa viên của bệnh viện, hai người tìm một chỗ có bóng râm ngồi xuống, nhưng Bạch Diễn Sâm không đi theo, anh lên lầu tìm Hình Trầm Thanh.

"Dì Minh, đây là có chuyện gì vậy?"

Trên thực tế, trước đây Tô Tích Cầm và Phó Minh Hà không có quá nhiều liên lạc, nhưng kể từ khi Tô Tích Cầm rời khỏi nhà họ Mạc, mối quan hệ giữa hai người ngược lại trở nên ấm áp hơn, có lẽ Phó Minh Hà đã trải qua sự lạnh nhạt của nhà họ Mạc, hơn nữa lại dính dáng đến vụ Mạc Tĩnh Hàn và Tô Hoa Âm nên càng làm cho trái tim bà ấy trở nên lạnh giá.

* * *

Tô Tích Cầm không sợ thế lực của nhà họ Mạc, nhất quyết cướp đứa trẻ đi, điều này khiến bà ta có chút khâm phục, vì vậy mỗi lần nhìn thấy Tô Tích Cầm, bà ta luôn tươi cười chào hỏi.

"Là bởi vì cha con hai người họ tranh chấp, nguyên do chắc cũng là vì dụ Tô Tích Tuyết sảy thai đi!"

"Cô biết không, Mạc Cảnh Hàn vẫn luôn hi vọng có thể kéo dài hương khói Mạc gia, nhưng Tô Tích Tuyết lại đột nhiên bị sảy thai, Mạc Tây Cố cũng không thèm để ý, thế là hai cha con bọn họ cãi nhau, cũng không biết Mạc Tây Cố nói cái gì, ông ta đột nhiên ngã quỵ."

"Vừa rồi hai cha con bọn họ còn đang tranh cãi nên tôi không vào đó. Bác sĩ nói Mạc Cảnh Hàn bị đột quỵ, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, có lẽ sau này hành động của ông ta sẽ trở nên chậm chạp!"
 
1,202 ❤︎ Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 265: Còn Có Một Con Át Chủ Bài Ở Trong Tay

Về phần kết cục của Mạc Tĩnh Hàn, Tô Tích Cầm như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới, cho nên trong lòng nhất thời có chút cảm khái, cô ngơ ngác đi lên lầu, đến phòng bệnh của Tô Tích Tuyết, chỉ thấy Tô Hoa Âm cầm điện thoại đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tô Tích Cầm, Tô Hoa Âm cau mày: "Cô còn có mặt mũi tới đây sao?"

Mặt Tô Tích Cầm không biểu cảm nói: "Nếu bà đã nói là do bạn tôi đẩy cô ta khiến cô ta bị sảy thai, tôi đương nhiên phải đến xem tình hình rồi."

"Xem tình hình? Đứa nhỏ đã mất rồi, cô còn muốn nhìn cái gì?" Tô Hoa Âm nhìn mặt Tô Tích Cầm, giễu cợt cười hai tiếng.

Tô Tích Cầm mím môi không nói gì, Tô Hoa Âm nhìn cô cười lạnh: "Tô Tích Cầm, cô lo lắng mình phải chịu trách nhiệm đúng không?"

"Nhưng bây giờ con của Tích Tuyết đã không còn nữa, A Cầm, mặc dù trước đây tôi đối xử tệ bạc với cô, nhưng tôi là người đã sinh ra cô, nuôi nấng cô, bây giờ cô hẹn hò với Bạch Diễn Sâm, nên bắt đầu quay ra diễu võ giương oai với tôi sao? Cô làm hại A Tuyết hiện tại mất đi đứa bé, bây giờ tâm tình của con bé còn không ổn định, rất không ổn định, hiện tại cô lại muốn gạt bỏ trách nhiệm, tâm của cô làm từ cái gì vậy? Cô cũng là một người mẹ, cô không biết đối với một người phụ nữ mà nói đứa nhỏ quan trọng như thế nào sao?"

"Nếu cô ta là một người mẹ có trách nhiệm, thì cô ta nên bảo vệ đứa trẻ trong bụng mình thật tốt, mà không phải là đi động tay động chân với người khác khi tức giận".

"Con bé vì cái gì mà phải động tay động chân? Không phải là do cô cùng người khác đi tới trước mặt con bé khoe khoang sao, cô cũng không phải không biết, lấy tính tình kiêu ngạo của con bé, nếu không có người làm con bé khó xử trước, con bé căn bản sẽ không ngu ngốc đến nỗi động tay động chân với người khác trong khi mang thai?"

Tô Tích Cầm biết cho tới bây giờ. Dù đúng hay sai thì Tô Hoa Âm đều đổ tất cả lên người cô, cho nên cô cũng không đau lòng lắm, cô cười lạnh nói: "Đúng vậy, tính tình cô ta kiêu ngạo, tính khí của người khác cũng chỉ có thể bị cô ta bắt nạt đúng không! Cô ta nói cô ta ghét tôi, hận không thể đoạt hết tất cả mọi thứ của tôi, nhưng cho tới tận bây giờ trong mắt bà chỉ có cô ta, tôi thật không biết cô ta hận tôi cái gì? Mặc kệ sai hay đúng, trách nhiệm đều là ở tôi. Tôi rất hoài nghi, có phải tôi không phải con ruột của bà hay không, cho nên bà mới có thể đối xử với tôi như vậy?"

Thân hình Tô Hoa Âm cứng đờ, không thể tin được, bà ta kinh ngạc nhìn Tô Tích Cầm, cô thu tất cả biểu tình của bà ta vào mắt, cô cảm thấy thật không có ý nghĩa gì, liền nói.

"Xem ra việc tôi đến đây xem tình hình của cô ta là dư thừa, nhưng đó có phải là trách nhiệm của bạn tôi hay không, tôi sẽ điều tra rõ ràng. Nếu không phải, đừng cố gắng đổ trách nhiệm lên người cô ấy."

Nói xong, Tô Tích Cầm quay người rời đi, đối với Tô Hoa Âm, cô đã không còn chút suy nghĩ xa vời gì nữa.

Hình ảnh hai mẹ con cô tranh cãi lọt vào trong tầm mắt của một người nào đó.

* * *

Tô Tích Cầm gọi điện thoại cho Bạch Diễn Sâm, nói với anh rằng cô đang đợi anh ở bãi đậu xe, Bạch Diễn Sâm nói anh lập tức xuống ngay.

Khi xe lái về nhà, Bạch Diễn Sâm cảm giác được cảm xúc của cô không ổn lắm, anh nhẹ nhàng hỏi: "Có phải là nghe thấy điều gì không tốt, rồi cảm thấy khó chịu không?"

Cô quay đầu lại: "Thật ra em cũng đã nghĩ đến tình huống này, nhưng không ngờ lại khó chịu như vậy."

Đối với tình huống của Tô Tích Cầm, Bạch Diễn Sâm cũng không muốn nói lời an ủi gì, mà chuyển chủ đề: "Thật ra, vừa rồi anh có đi hỏi thăm rồi, anh Hình đã dùng các mối quan hệ của anh ấy trong bệnh viện để tra xét tình huống của Tô Tích Tuyết, Tô Tích Tuyết sảy thai không phải do bị va chạm cái gì mà là bởi vì thuốc phá thai còn sót lại trong cơ thể cô ta gây ra."

"Thuốc phá thai?" Tô Tích Cầm nhíu mày.

"Ừm, anh đã để anh Hình làm báo cáo y tế, có bản báo cáo này, chuyện cô ta sảy thai không thể đổ hết trách nhiệm lên trên đầu người khác được."

"Anh nói cô ta sảy thai là do uống thuốc, vậy chẳng lẽ cô ta tự mình uống thuốc sao?" Tô Tích Cầm nói xong ngay lập tức lắc đầu, không thể nào, cô ta hận không thể dùng đứa bé này để trói chặt Mạc Tây Cố, cô ta sẽ không tự mình phá thai.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô mở to mắt.

Bạch Diễn Sâm quay đầu lại nhìn thấy biểu cảm của cô, sâu kín nói: "Em nghĩ rằng đó là do Mạc Tây Cố động thủ sao?'

Tô Tích Cầm quay đầu nhìn về phía Bạch Diễn Sâm, đồng thời cũng bị năng lực dự đoán siêu phàm của anh làm cho giật mình:" Có phải là anh có chứng cứ không? "

" Anh đã nhờ anh Hình giúp anh điều tra, tin rằng sẽ sớm có câu trả lời thôi. "

Tô Tích Cầm ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi mặt trời còn chói chang, nhưng bây giờ sắc trời sắp tối, hình như sắp mưa.

" Thật ra tối hôm qua khi nhận được điện thoại của Tịch Tịch, em đã có nghi ngờ này, nhưng khi thật sự nghe được, em vẫn không thể tin được. "Cô lẩm bẩm.

" Người phụ nữ Tô Tích Tuyết đó đã làm điều mà hầu hết đàn ông bình thường sẽ không thể nào tha thứ, chưa kể trung gian còn có mẹ của em. "Bạch Diễn Sâm nói.

Cô quay đầu nhìn anh, Bạch Diễn Sâm nói rất đúng, nghĩ lại năm đó Mạc Tây Cố có thể lấy cô đều là có mục đích, anh ta không có gì là không làm được. Đột nhiên, một cái gì đó hiện lên trong tâm trí của cô, cô liền hỏi.

" Em nhớ có lần anh cùng Tô Tích Tuyết ăn tối, tại sao anh lại ăn cùng cô ta? "

Bạch Diễn Sâm quay đầu lại, trên mặt không có biểu cảm gì:" Phải không? Sao anh lại không nhớ rõ chuyện này? "

" Em nhớ rõ rành mạch, lúc đó em nhìn thấy hai người cùng nhau đi vào nhà ăn, chuyện như vậy anh không có khả năng không nhớ. "

Bạch Diễn Sâm ngưng mắt suy tư một lát, sau đó giải thích:" Nếu có, thì đó có thể là một bữa ăn với khách hàng, khách hàng đã đưa cô ta đi cùng, hình như là có chuyện như vậy, lúc đó còn có những khách hàng khác ở đó, trí nhớ của em cũng thật là tốt quá nhỉ. "

Thấy anh giải thích như vậy, cô không nói gì nữa mà chỉ nhìn ra ngoài cửa kính xe, bầu trời đầy mây khiến tâm trạng người ta càng trở nên u ám hơn.

* * *

Sau khi Tô Tích Tuyết bị sảy thai, cô ta bắt đầu mất bình tĩnh, cô ta nằm trên giường và hét lên một cách giận dữ:" Mẹ, mẹ đi gọi Mạc Tây Cố đến đây đi, con đã không gặp anh ấy kể từ khi bị sảy thai, anh ấy nghĩ rằng không có đứa bé này thì anh ấy có thể thoát khỏi con sao? Không có khả năng, con sẽ không để cho anh ấy có thể dễ chịu như vậy. "

Từ khi Tô Tích Cầm rời đi, tâm trạng của Tô Hoa Âm luôn không thể nào tốt lên được, bây giờ nhìn thấy Tô Tích Tuyết làm ầm ĩ lên, bà ta không thể nào kiềm chế được sự tức giận của bà ta nữa.

" Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa, ầm ĩ như vậy có thể giải quyết được vấn đề sao? Con càng ồn ào, thì càng khiến Mạc Tây Cố chán ghét con hơn thôi, con nhìn cho rõ đi, Mạc Tây Cố căn bản một chút cũng không thích con, đứa bé mất rồi cũng tốt, không cần cùng cậu ta dây dưa nữa. "

Biểu tình Tô Tích Tuyết cứng đờ, nhìn vào bà ta, như thể cô ta không thể tin được:" Mẹ, sao mẹ có thể như vậy chứ, con muốn kết hôn với Mạc Tây Cố. "

Thấy cô ta ngang ngược không nói lý lẽ, Tô Hoa Âm giơ tay lên, 'bốp' một tiếng, trên mặt Tô Tích Tuyết đã in hằn năm ngón tay:" Mẹ.. "Tô Tích Tuyết che mặt không thể tin được.

" Là do mẹ quá nuông chiều con nên con mới rơi vào nông nỗi không có đầu óc như vậy, con có thể học hỏi từ Tô Tích Cầm một chút sao, cô làm thế nào mà năm được Mạc Tây Cố và Bạch Diễn Sâm ở trong tay, con học hỏi một chút đi, đừng cứ lúc nào gặp chuyện không như ý là khóc lóc kêu gào thảm thiết, khóc lóc kêu gào không thể giải quyết được vấn đề.

Tô Hoa Âm không hiểu tại sao bà ta lại sinh ra một đứa con gái không có đầu óc như vậy.

"Vậy mẹ nói cho con biết đi, con nên làm cái gì bây giờ?" Tô Tích Tuyết khóc lóc hỏi ngược lại.

"Mẹ nghĩ đứa nhỏ này mất một cách rất kỳ lạ, có lẽ là do Mạc Tây Cố gây ra, cậu ta nhất quyết không kết hôn với con, cho nên đừng quấn lấy anh ta nữa, vô ích thôi, hơn nữa hiện tại Mạc gia cũng đang gặp khó khăn, đừng hy vọng vào Mạc Tây Cố bên kia nữa, thay vào đó chúng ta có thể sử dụng một con át chủ bài khác ở trong tay mình."

"Ý mẹ là đổ mọi trách nhiệm của lần sảy thai này lên đầu Tô Tích Cầm à?" Tô Tích Tuyết rơm rớm nước mắt nói.

"Với khả năng của Bạch Diễn Sâm, cậu ta chắc chắn sẽ không để chúng ta có cơ hội sử dụng nó, con ác chủ bài này có thể kiềm chế Mạc Tây Cố, cũng có thể kiềm chế Bạch Diễn Sâm, đó chính là việc Tô Tích Cầm từng là con dâu của nhà họ Mạc trong 5 năm, đến bây giờ bên ngoài cũng không ai biết chuyện đó."

 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back