Chương 260: Tô Tích Tuyết Sảy Thai
[HIDE-THANKS][BOOK]Tô Tích Cầm nghe giọng nói trầm thấp của anh mà mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú che kín gân xanh kia của anh, cho dù lúc này đầu óc choáng váng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được dục vọng của anh, đặc biệt là bộ phận nào đó trên cơ thể anh. Rất rõ ràng, cô biết anh muốn làm gì.
Cô nhắm mắt lại, không thèm nghĩ tới cái gì khác nữa, chỉ thuận theo nhịp điệu của anh, cô hiểu Bạch Diễn Sâm có nhu cầu thể xác rất mạnh, cô không thể tiếp tục cự tuyệt anh, nếu không anh sẽ sinh bệnh, thậm chí còn khiến anh ở phương diện ý thức nào đó bị đả kích.
Đầu óc cô trống rỗng, hai tay ôm cổ anh, nhắm mắt lại, trong mắt Bạch Diễn Sâm, biểu hiện này của cô chính là chất xúc tác, dục vọng trong mắt anh càng ngày càng dày đặc, hai ba bận liền cởi bỏ trói buộc giữa hai người, Tô Tích Cầm vẫn kiềm chế tâm tình của cô, khi Bạch Diễn Sâm chuẩn bị tiến vào cơ thể cô, Tô Tích Cầm đột nhiên mở ra đôi mắt của cô ra.
"Bạch Diễn Sâm.."
Cô chỉ gọi tên anh, mặc dù trong cơ thể Bạch Diễn Sâm có dục vọng nào đó đang kêu gào ầm ĩ, gân xanh trên trán vô cùng rõ ràng giống như cành cây lan rộng, nhưng anh vẫn đè nén dục vọng, dừng lại động tác.
"Vẫn không được?" Giọng nói của anh vô cùng mềm mại, lộ ra sự kiên nhẫn, điểm kiên nhẫn này, Tô Tích Cầm có thể cảm nhận được, vì vậy cô dùng đôi tay mảnh khảnh ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Dưới ánh đèn, từng biểu cảm trên gương mặt anh đều hiện rõ trong mắt cô, cô nghĩ, người đàn ông ưu tú như vậy lại là bố của con trai cô, cũng là người đàn ông của cô, anh cưng chiều cô, bao dung cô, sao cô lại phải từ chối yêu cầu của anh được? Những người phụ nữ khác muốn anh còn không muốn được.
Dần dần, khúc mắc nào đó trong lòng cô bị ý nghĩ này thay thế, sau đó khóe môi cô hiện lên một nụ cười, cô lắc đầu.
Nhưng trong mắt Bạch Diễn Sâm, kiểu cười này có vẻ hơi miễn cưỡng, Bạch Diễn Sâm không muốn tạo áp lực cho cô, dù sao nó cũng quyết định hạnh phúc sau này của anh, anh cố kìm nén nỗi dục vọng nào đó trong lòng.
"Việc này không vội, chúng ta ăn cơm trước đi, bằng không một lát nữa con trai lại đói bụng." Sau khi thanh âm khàn khàn khó có thể hình dung phát ra, anh vươn tay từ trong quần áo của cô ra, sau đó bắt đầu sửa soạn lại quần áo cho cô.
Tô Tích Cầm cau mày: "Không có việc gì, em có thể làm được."
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Bạch Diễn Sâm nhẹ giọng nói: "Chuyện này cần bầu không khí, nếu như con trai mình đột nhiên chạy tới, quấy rầy chúng ta ngược lại không tốt, buổi tối chờ thằng bé ngủ say chúng ta lại tiếp tục."
Tô Tích Cầm biết những lời nói này có lý, vì vậy cô gật đầu và nói: "Được. Buổi tối chúng ta thử lại."
Bạch Diễn Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dưới ánh đèn sợi đốt, đôi mắt trong veo ngấn nước ánh lên vẻ áy náy, tâm trạng vô cùng phiền muộn của anh lập tức bị biểu cảm của cô xóa sạch, anh dùng bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng khỏe khoắn vuốt ve gò má của cô, đùa giỡn.
"Bây giờ lại tới lượt em nóng nảy, chẳng lẽ là bởi vì thân thể người đàn ông của em khiến em không khống chế được sao?"
Mặt Tô Tích Cầm đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu: "Ai không không khống chế được, không nói với anh nữa."
Nói xong liền đẩy anh ra rồi bước ra ngoài, Bạch Diễn Sâm nhìn biểu tình của cô không khỏi nở nụ cười. Thật ra anh không muốn khiến cô cảm thấy quá mức áy náy, chuyện này là do anh gây ra, anh phải gánh chịu, cho dù bây giờ anh cảm thấy không thoải mái, cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu.
Rốt cuộc, loại chuyện này không thể vội vàng.
* * *
Trên bàn ăn, Túi Sữa Nhỏ ăn bữa tối do Bạch Diễn Sâm nấu, hô hào rằng ăn quá ngon, cái miệng nhỏ nhắn ăn đến mức phồng lên.
"Bạch Bạch, nếu như mỗi ngày chú đều nấu cơm, thì cháu nhất định sẽ biến thành mập mạp, nếu như cháu biến thành mập mạp, chú còn thích cháu sao?"
Đôi mắt đen của cậu bé nhìn chằm chằm vào Bạch Diễn Sâm.
Bạch Diễn Sâm đang ăn một cách tao nhã, liếc nhìn cậu bé một cái: "Vậy thì cháu nên tiết chế một chút, chú thật sự không thích người mập mạp, nếu cháu quá béo, chú sẽ đưa cháu vào quân đội một thời gian, chờ đến khi cháu gầy rồi trở về."
"Quân đội? Chẳng lẽ quân đội của ông nội sao?" Trong mắt cậu hiện lên một loại ánh sáng nóng bỏng, loại ánh sáng này dưới cái gật đầu của Bạch Diễn Sâm càng trở nên mãnh liệt hơn.
"Được, chú đưa cháu đi đi, cháu thật sự muốn nhìn xem bộ dáng cháu mặc quân trang sẽ như thế nào?"
Tô Tích Cầm cảm thấy không thoải mái khi nghe thấy chuyện con trai cô bị gửi đến một nơi như vậy, cậu bé lúc này mới bao nhiêu tuổi, nếu đưa cậu bé vào quân đội, như vậy cô thấy mặt cậu còn khó, tưởng tượng như vậy, khi gắp cá cho cậu cô lầm bầm một câu.
"Cẩm Thiên, con đi bộ đội sẽ không được gặp mẹ đâu đó?"
Mạc Cẩm Thiên nghe vậy, khuôn mặt nhỏ trở nên rối rắm, cơm cũng không ăn nữa, qua mấy giây sau, đôi mắt to của cậu sáng lên: "Tô Tô, sao mẹ không đi cùng với con, như vậy mỗi ngày con đều có thể nhìn thấy mẹ."
"Phụ nữ không được phép vào đó." Bạch Diễn Sâm phá vỡ ảo tưởng của cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp: "Vậy con không đi nữa."
"Cho nên con ăn cái gì cũng phải có chừng mực, không béo thì sẽ không bị đưa tới chỗ đó." Bạch Diễn Sâm không quên nhắc nhở.
Cậu bé nhìn bát cơm sắp cạn thấy đáy, tầm mắt lại liếc nhìn thức ăn trên bàn, vẻ mặt rối rắm không biết có nên ăn thêm bát cơm nữa hay không, Tô Tích Cầm thấy thế, vươn tay gắp rau xanh rồi đặt vào trong bát của cậu.
"Muốn ăn gì thì ăn, con còn nhỏ, còn đang trong thời kì phát triển, không cần tiết chế."
Bạch Diễn Sâm cau mày, nhưng trên mặt cậu bé lại nở một nụ cười, buổi sáng, cậu còn rất cảm động khi nhìn thấy sự xuất hiện của Bạch Bạch ở trong lớp phụ huynh, nhưng những cảm xúc này đã bị hành vi của Bạch Bạch phá hủy hoàn toàn, anh quả thật là một người bố dượng, may mắn cậu có một người mẹ ruột.
"Tô Tô, con thích mẹ nhất." Cậu bé cười lộ ra sáu cái răng, muốn bao nhiêu đang yêu có bấy nhiêu đáng yêu.
Tô Tích Cầm: "Mẹ cũng vậy."
Nhìn thấy hai mẹ con thể hiện tình cảm trước mặt anh, trong lòng Bạch Diễn Sâm cảm thấy bất bình, anh cau mày, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt hai người bọn họ.
"Thật sự là quá ngây thơ." Cuối cùng, anh nói ra bốn chữ.
Hai mẹ con trăm miệng một lời: "Mà lại"
* * *
Chín giờ tối, Tô Tích Cầm cất bản thảo thiết kế và chuẩn bị đi tắm, khi cô bước vào phòng ngủ, Bạch Diễn Sâm vừa mới tắm xong và đang sấy tóc, thấy cô liền nói.
"Đi tắm đi."
Tô Tích Cầm gật đầu, nghĩ về chuyện trong phòng tắm, cô liếc anh một cái, thấy anh không có biểu cảm gì, cô cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Khi cô từ phòng tắm đi ra, đã không thấy Bạch Diễn Sâm đâu, cô không khỏi nhíu mày, anh đi chỗ nào rồi?
Sấy khô tóc xong, Bạch Diễn Sâm còn chưa vào phòng ngủ, cô định ra khỏi phòng ngủ tìm anh, nhưng vừa định bước ra khỏi cửa thì điện thoại di động vang lên, cô chỉ đành phải quay trở lại.
Trên màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng xanh hiện lên là dãy số của Đường Tịch bạn tốt của cô, cô cau mày, Đường Tịch gọi cô vào lúc này làm cái gì?
Cô nhấn nút trả lời: "Alo Tịch Tịch."
"Tô Tô, Tô Tích Tuyết sảy thai." Giọng nói của Đường Tịch mang theo vẻ dồn dập.
Tin tức ngoài ý muốn này khiến Tô Tích Cầm trừng lớn hai mắt: "Cái gì? Sảy thai? Không phải bác sĩ nói không sao sao? Sao đột nhiên lại sảy thai?"
"Tớ không biết, vừa rồi mẹ cậu gọi điện thoại cho tớ, nói tớ phải phụ trách chuyện này." Đường Tịch nói.
"Tịch Tịch, đừng quá lo lắng, trước tiên để tớ hỏi tình huống một chút, lát nữa tớ sẽ gọi điện thoại lại cho cậu."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Tô Tích Cầm nghe giọng nói trầm thấp của anh mà mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú che kín gân xanh kia của anh, cho dù lúc này đầu óc choáng váng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được dục vọng của anh, đặc biệt là bộ phận nào đó trên cơ thể anh. Rất rõ ràng, cô biết anh muốn làm gì.
Cô nhắm mắt lại, không thèm nghĩ tới cái gì khác nữa, chỉ thuận theo nhịp điệu của anh, cô hiểu Bạch Diễn Sâm có nhu cầu thể xác rất mạnh, cô không thể tiếp tục cự tuyệt anh, nếu không anh sẽ sinh bệnh, thậm chí còn khiến anh ở phương diện ý thức nào đó bị đả kích.
Đầu óc cô trống rỗng, hai tay ôm cổ anh, nhắm mắt lại, trong mắt Bạch Diễn Sâm, biểu hiện này của cô chính là chất xúc tác, dục vọng trong mắt anh càng ngày càng dày đặc, hai ba bận liền cởi bỏ trói buộc giữa hai người, Tô Tích Cầm vẫn kiềm chế tâm tình của cô, khi Bạch Diễn Sâm chuẩn bị tiến vào cơ thể cô, Tô Tích Cầm đột nhiên mở ra đôi mắt của cô ra.
"Bạch Diễn Sâm.."
Cô chỉ gọi tên anh, mặc dù trong cơ thể Bạch Diễn Sâm có dục vọng nào đó đang kêu gào ầm ĩ, gân xanh trên trán vô cùng rõ ràng giống như cành cây lan rộng, nhưng anh vẫn đè nén dục vọng, dừng lại động tác.
"Vẫn không được?" Giọng nói của anh vô cùng mềm mại, lộ ra sự kiên nhẫn, điểm kiên nhẫn này, Tô Tích Cầm có thể cảm nhận được, vì vậy cô dùng đôi tay mảnh khảnh ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Dưới ánh đèn, từng biểu cảm trên gương mặt anh đều hiện rõ trong mắt cô, cô nghĩ, người đàn ông ưu tú như vậy lại là bố của con trai cô, cũng là người đàn ông của cô, anh cưng chiều cô, bao dung cô, sao cô lại phải từ chối yêu cầu của anh được? Những người phụ nữ khác muốn anh còn không muốn được.
Dần dần, khúc mắc nào đó trong lòng cô bị ý nghĩ này thay thế, sau đó khóe môi cô hiện lên một nụ cười, cô lắc đầu.
Nhưng trong mắt Bạch Diễn Sâm, kiểu cười này có vẻ hơi miễn cưỡng, Bạch Diễn Sâm không muốn tạo áp lực cho cô, dù sao nó cũng quyết định hạnh phúc sau này của anh, anh cố kìm nén nỗi dục vọng nào đó trong lòng.
"Việc này không vội, chúng ta ăn cơm trước đi, bằng không một lát nữa con trai lại đói bụng." Sau khi thanh âm khàn khàn khó có thể hình dung phát ra, anh vươn tay từ trong quần áo của cô ra, sau đó bắt đầu sửa soạn lại quần áo cho cô.
Tô Tích Cầm cau mày: "Không có việc gì, em có thể làm được."
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Bạch Diễn Sâm nhẹ giọng nói: "Chuyện này cần bầu không khí, nếu như con trai mình đột nhiên chạy tới, quấy rầy chúng ta ngược lại không tốt, buổi tối chờ thằng bé ngủ say chúng ta lại tiếp tục."
Tô Tích Cầm biết những lời nói này có lý, vì vậy cô gật đầu và nói: "Được. Buổi tối chúng ta thử lại."
Bạch Diễn Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dưới ánh đèn sợi đốt, đôi mắt trong veo ngấn nước ánh lên vẻ áy náy, tâm trạng vô cùng phiền muộn của anh lập tức bị biểu cảm của cô xóa sạch, anh dùng bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng khỏe khoắn vuốt ve gò má của cô, đùa giỡn.
"Bây giờ lại tới lượt em nóng nảy, chẳng lẽ là bởi vì thân thể người đàn ông của em khiến em không khống chế được sao?"
Mặt Tô Tích Cầm đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu: "Ai không không khống chế được, không nói với anh nữa."
Nói xong liền đẩy anh ra rồi bước ra ngoài, Bạch Diễn Sâm nhìn biểu tình của cô không khỏi nở nụ cười. Thật ra anh không muốn khiến cô cảm thấy quá mức áy náy, chuyện này là do anh gây ra, anh phải gánh chịu, cho dù bây giờ anh cảm thấy không thoải mái, cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu.
Rốt cuộc, loại chuyện này không thể vội vàng.
* * *
Trên bàn ăn, Túi Sữa Nhỏ ăn bữa tối do Bạch Diễn Sâm nấu, hô hào rằng ăn quá ngon, cái miệng nhỏ nhắn ăn đến mức phồng lên.
"Bạch Bạch, nếu như mỗi ngày chú đều nấu cơm, thì cháu nhất định sẽ biến thành mập mạp, nếu như cháu biến thành mập mạp, chú còn thích cháu sao?"
Đôi mắt đen của cậu bé nhìn chằm chằm vào Bạch Diễn Sâm.
Bạch Diễn Sâm đang ăn một cách tao nhã, liếc nhìn cậu bé một cái: "Vậy thì cháu nên tiết chế một chút, chú thật sự không thích người mập mạp, nếu cháu quá béo, chú sẽ đưa cháu vào quân đội một thời gian, chờ đến khi cháu gầy rồi trở về."
"Quân đội? Chẳng lẽ quân đội của ông nội sao?" Trong mắt cậu hiện lên một loại ánh sáng nóng bỏng, loại ánh sáng này dưới cái gật đầu của Bạch Diễn Sâm càng trở nên mãnh liệt hơn.
"Được, chú đưa cháu đi đi, cháu thật sự muốn nhìn xem bộ dáng cháu mặc quân trang sẽ như thế nào?"
Tô Tích Cầm cảm thấy không thoải mái khi nghe thấy chuyện con trai cô bị gửi đến một nơi như vậy, cậu bé lúc này mới bao nhiêu tuổi, nếu đưa cậu bé vào quân đội, như vậy cô thấy mặt cậu còn khó, tưởng tượng như vậy, khi gắp cá cho cậu cô lầm bầm một câu.
"Cẩm Thiên, con đi bộ đội sẽ không được gặp mẹ đâu đó?"
Mạc Cẩm Thiên nghe vậy, khuôn mặt nhỏ trở nên rối rắm, cơm cũng không ăn nữa, qua mấy giây sau, đôi mắt to của cậu sáng lên: "Tô Tô, sao mẹ không đi cùng với con, như vậy mỗi ngày con đều có thể nhìn thấy mẹ."
"Phụ nữ không được phép vào đó." Bạch Diễn Sâm phá vỡ ảo tưởng của cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp: "Vậy con không đi nữa."
"Cho nên con ăn cái gì cũng phải có chừng mực, không béo thì sẽ không bị đưa tới chỗ đó." Bạch Diễn Sâm không quên nhắc nhở.
Cậu bé nhìn bát cơm sắp cạn thấy đáy, tầm mắt lại liếc nhìn thức ăn trên bàn, vẻ mặt rối rắm không biết có nên ăn thêm bát cơm nữa hay không, Tô Tích Cầm thấy thế, vươn tay gắp rau xanh rồi đặt vào trong bát của cậu.
"Muốn ăn gì thì ăn, con còn nhỏ, còn đang trong thời kì phát triển, không cần tiết chế."
Bạch Diễn Sâm cau mày, nhưng trên mặt cậu bé lại nở một nụ cười, buổi sáng, cậu còn rất cảm động khi nhìn thấy sự xuất hiện của Bạch Bạch ở trong lớp phụ huynh, nhưng những cảm xúc này đã bị hành vi của Bạch Bạch phá hủy hoàn toàn, anh quả thật là một người bố dượng, may mắn cậu có một người mẹ ruột.
"Tô Tô, con thích mẹ nhất." Cậu bé cười lộ ra sáu cái răng, muốn bao nhiêu đang yêu có bấy nhiêu đáng yêu.
Tô Tích Cầm: "Mẹ cũng vậy."
Nhìn thấy hai mẹ con thể hiện tình cảm trước mặt anh, trong lòng Bạch Diễn Sâm cảm thấy bất bình, anh cau mày, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt hai người bọn họ.
"Thật sự là quá ngây thơ." Cuối cùng, anh nói ra bốn chữ.
Hai mẹ con trăm miệng một lời: "Mà lại"
* * *
Chín giờ tối, Tô Tích Cầm cất bản thảo thiết kế và chuẩn bị đi tắm, khi cô bước vào phòng ngủ, Bạch Diễn Sâm vừa mới tắm xong và đang sấy tóc, thấy cô liền nói.
"Đi tắm đi."
Tô Tích Cầm gật đầu, nghĩ về chuyện trong phòng tắm, cô liếc anh một cái, thấy anh không có biểu cảm gì, cô cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Khi cô từ phòng tắm đi ra, đã không thấy Bạch Diễn Sâm đâu, cô không khỏi nhíu mày, anh đi chỗ nào rồi?
Sấy khô tóc xong, Bạch Diễn Sâm còn chưa vào phòng ngủ, cô định ra khỏi phòng ngủ tìm anh, nhưng vừa định bước ra khỏi cửa thì điện thoại di động vang lên, cô chỉ đành phải quay trở lại.
Trên màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng xanh hiện lên là dãy số của Đường Tịch bạn tốt của cô, cô cau mày, Đường Tịch gọi cô vào lúc này làm cái gì?
Cô nhấn nút trả lời: "Alo Tịch Tịch."
"Tô Tô, Tô Tích Tuyết sảy thai." Giọng nói của Đường Tịch mang theo vẻ dồn dập.
Tin tức ngoài ý muốn này khiến Tô Tích Cầm trừng lớn hai mắt: "Cái gì? Sảy thai? Không phải bác sĩ nói không sao sao? Sao đột nhiên lại sảy thai?"
"Tớ không biết, vừa rồi mẹ cậu gọi điện thoại cho tớ, nói tớ phải phụ trách chuyện này." Đường Tịch nói.
"Tịch Tịch, đừng quá lo lắng, trước tiên để tớ hỏi tình huống một chút, lát nữa tớ sẽ gọi điện thoại lại cho cậu."[/BOOK][/HIDE-THANKS]