Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 260: Tô Tích Tuyết Sảy Thai

[HIDE-THANKS][BOOK]Tô Tích Cầm nghe giọng nói trầm thấp của anh mà mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú che kín gân xanh kia của anh, cho dù lúc này đầu óc choáng váng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được dục vọng của anh, đặc biệt là bộ phận nào đó trên cơ thể anh. Rất rõ ràng, cô biết anh muốn làm gì.

Cô nhắm mắt lại, không thèm nghĩ tới cái gì khác nữa, chỉ thuận theo nhịp điệu của anh, cô hiểu Bạch Diễn Sâm có nhu cầu thể xác rất mạnh, cô không thể tiếp tục cự tuyệt anh, nếu không anh sẽ sinh bệnh, thậm chí còn khiến anh ở phương diện ý thức nào đó bị đả kích.

Đầu óc cô trống rỗng, hai tay ôm cổ anh, nhắm mắt lại, trong mắt Bạch Diễn Sâm, biểu hiện này của cô chính là chất xúc tác, dục vọng trong mắt anh càng ngày càng dày đặc, hai ba bận liền cởi bỏ trói buộc giữa hai người, Tô Tích Cầm vẫn kiềm chế tâm tình của cô, khi Bạch Diễn Sâm chuẩn bị tiến vào cơ thể cô, Tô Tích Cầm đột nhiên mở ra đôi mắt của cô ra.

"Bạch Diễn Sâm.."

Cô chỉ gọi tên anh, mặc dù trong cơ thể Bạch Diễn Sâm có dục vọng nào đó đang kêu gào ầm ĩ, gân xanh trên trán vô cùng rõ ràng giống như cành cây lan rộng, nhưng anh vẫn đè nén dục vọng, dừng lại động tác.

"Vẫn không được?" Giọng nói của anh vô cùng mềm mại, lộ ra sự kiên nhẫn, điểm kiên nhẫn này, Tô Tích Cầm có thể cảm nhận được, vì vậy cô dùng đôi tay mảnh khảnh ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh.

Dưới ánh đèn, từng biểu cảm trên gương mặt anh đều hiện rõ trong mắt cô, cô nghĩ, người đàn ông ưu tú như vậy lại là bố của con trai cô, cũng là người đàn ông của cô, anh cưng chiều cô, bao dung cô, sao cô lại phải từ chối yêu cầu của anh được? Những người phụ nữ khác muốn anh còn không muốn được.

Dần dần, khúc mắc nào đó trong lòng cô bị ý nghĩ này thay thế, sau đó khóe môi cô hiện lên một nụ cười, cô lắc đầu.

Nhưng trong mắt Bạch Diễn Sâm, kiểu cười này có vẻ hơi miễn cưỡng, Bạch Diễn Sâm không muốn tạo áp lực cho cô, dù sao nó cũng quyết định hạnh phúc sau này của anh, anh cố kìm nén nỗi dục vọng nào đó trong lòng.

"Việc này không vội, chúng ta ăn cơm trước đi, bằng không một lát nữa con trai lại đói bụng." Sau khi thanh âm khàn khàn khó có thể hình dung phát ra, anh vươn tay từ trong quần áo của cô ra, sau đó bắt đầu sửa soạn lại quần áo cho cô.

Tô Tích Cầm cau mày: "Không có việc gì, em có thể làm được."

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Bạch Diễn Sâm nhẹ giọng nói: "Chuyện này cần bầu không khí, nếu như con trai mình đột nhiên chạy tới, quấy rầy chúng ta ngược lại không tốt, buổi tối chờ thằng bé ngủ say chúng ta lại tiếp tục."

Tô Tích Cầm biết những lời nói này có lý, vì vậy cô gật đầu và nói: "Được. Buổi tối chúng ta thử lại."

Bạch Diễn Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dưới ánh đèn sợi đốt, đôi mắt trong veo ngấn nước ánh lên vẻ áy náy, tâm trạng vô cùng phiền muộn của anh lập tức bị biểu cảm của cô xóa sạch, anh dùng bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng khỏe khoắn vuốt ve gò má của cô, đùa giỡn.

"Bây giờ lại tới lượt em nóng nảy, chẳng lẽ là bởi vì thân thể người đàn ông của em khiến em không khống chế được sao?"

Mặt Tô Tích Cầm đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu: "Ai không không khống chế được, không nói với anh nữa."

Nói xong liền đẩy anh ra rồi bước ra ngoài, Bạch Diễn Sâm nhìn biểu tình của cô không khỏi nở nụ cười. Thật ra anh không muốn khiến cô cảm thấy quá mức áy náy, chuyện này là do anh gây ra, anh phải gánh chịu, cho dù bây giờ anh cảm thấy không thoải mái, cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu.

Rốt cuộc, loại chuyện này không thể vội vàng.

* * *

Trên bàn ăn, Túi Sữa Nhỏ ăn bữa tối do Bạch Diễn Sâm nấu, hô hào rằng ăn quá ngon, cái miệng nhỏ nhắn ăn đến mức phồng lên.

"Bạch Bạch, nếu như mỗi ngày chú đều nấu cơm, thì cháu nhất định sẽ biến thành mập mạp, nếu như cháu biến thành mập mạp, chú còn thích cháu sao?"

Đôi mắt đen của cậu bé nhìn chằm chằm vào Bạch Diễn Sâm.

Bạch Diễn Sâm đang ăn một cách tao nhã, liếc nhìn cậu bé một cái: "Vậy thì cháu nên tiết chế một chút, chú thật sự không thích người mập mạp, nếu cháu quá béo, chú sẽ đưa cháu vào quân đội một thời gian, chờ đến khi cháu gầy rồi trở về."

"Quân đội? Chẳng lẽ quân đội của ông nội sao?" Trong mắt cậu hiện lên một loại ánh sáng nóng bỏng, loại ánh sáng này dưới cái gật đầu của Bạch Diễn Sâm càng trở nên mãnh liệt hơn.

"Được, chú đưa cháu đi đi, cháu thật sự muốn nhìn xem bộ dáng cháu mặc quân trang sẽ như thế nào?"

Tô Tích Cầm cảm thấy không thoải mái khi nghe thấy chuyện con trai cô bị gửi đến một nơi như vậy, cậu bé lúc này mới bao nhiêu tuổi, nếu đưa cậu bé vào quân đội, như vậy cô thấy mặt cậu còn khó, tưởng tượng như vậy, khi gắp cá cho cậu cô lầm bầm một câu.

"Cẩm Thiên, con đi bộ đội sẽ không được gặp mẹ đâu đó?"

Mạc Cẩm Thiên nghe vậy, khuôn mặt nhỏ trở nên rối rắm, cơm cũng không ăn nữa, qua mấy giây sau, đôi mắt to của cậu sáng lên: "Tô Tô, sao mẹ không đi cùng với con, như vậy mỗi ngày con đều có thể nhìn thấy mẹ."

"Phụ nữ không được phép vào đó." Bạch Diễn Sâm phá vỡ ảo tưởng của cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp: "Vậy con không đi nữa."

"Cho nên con ăn cái gì cũng phải có chừng mực, không béo thì sẽ không bị đưa tới chỗ đó." Bạch Diễn Sâm không quên nhắc nhở.

Cậu bé nhìn bát cơm sắp cạn thấy đáy, tầm mắt lại liếc nhìn thức ăn trên bàn, vẻ mặt rối rắm không biết có nên ăn thêm bát cơm nữa hay không, Tô Tích Cầm thấy thế, vươn tay gắp rau xanh rồi đặt vào trong bát của cậu.

"Muốn ăn gì thì ăn, con còn nhỏ, còn đang trong thời kì phát triển, không cần tiết chế."

Bạch Diễn Sâm cau mày, nhưng trên mặt cậu bé lại nở một nụ cười, buổi sáng, cậu còn rất cảm động khi nhìn thấy sự xuất hiện của Bạch Bạch ở trong lớp phụ huynh, nhưng những cảm xúc này đã bị hành vi của Bạch Bạch phá hủy hoàn toàn, anh quả thật là một người bố dượng, may mắn cậu có một người mẹ ruột.

"Tô Tô, con thích mẹ nhất." Cậu bé cười lộ ra sáu cái răng, muốn bao nhiêu đang yêu có bấy nhiêu đáng yêu.

Tô Tích Cầm: "Mẹ cũng vậy."

Nhìn thấy hai mẹ con thể hiện tình cảm trước mặt anh, trong lòng Bạch Diễn Sâm cảm thấy bất bình, anh cau mày, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt hai người bọn họ.

"Thật sự là quá ngây thơ." Cuối cùng, anh nói ra bốn chữ.

Hai mẹ con trăm miệng một lời: "Mà lại"

* * *

Chín giờ tối, Tô Tích Cầm cất bản thảo thiết kế và chuẩn bị đi tắm, khi cô bước vào phòng ngủ, Bạch Diễn Sâm vừa mới tắm xong và đang sấy tóc, thấy cô liền nói.

"Đi tắm đi."

Tô Tích Cầm gật đầu, nghĩ về chuyện trong phòng tắm, cô liếc anh một cái, thấy anh không có biểu cảm gì, cô cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Khi cô từ phòng tắm đi ra, đã không thấy Bạch Diễn Sâm đâu, cô không khỏi nhíu mày, anh đi chỗ nào rồi?

Sấy khô tóc xong, Bạch Diễn Sâm còn chưa vào phòng ngủ, cô định ra khỏi phòng ngủ tìm anh, nhưng vừa định bước ra khỏi cửa thì điện thoại di động vang lên, cô chỉ đành phải quay trở lại.

Trên màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng xanh hiện lên là dãy số của Đường Tịch bạn tốt của cô, cô cau mày, Đường Tịch gọi cô vào lúc này làm cái gì?

Cô nhấn nút trả lời: "Alo Tịch Tịch."

"Tô Tô, Tô Tích Tuyết sảy thai." Giọng nói của Đường Tịch mang theo vẻ dồn dập.

Tin tức ngoài ý muốn này khiến Tô Tích Cầm trừng lớn hai mắt: "Cái gì? Sảy thai? Không phải bác sĩ nói không sao sao? Sao đột nhiên lại sảy thai?"

"Tớ không biết, vừa rồi mẹ cậu gọi điện thoại cho tớ, nói tớ phải phụ trách chuyện này." Đường Tịch nói.

"Tịch Tịch, đừng quá lo lắng, trước tiên để tớ hỏi tình huống một chút, lát nữa tớ sẽ gọi điện thoại lại cho cậu."
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề


Chương 261: Phương Thức Liên Hệ Của Một Đêm Làm Bảy Lần


[HIDE-THANKS][BOOK]Sau khi cúp điện thoại, Tô Tích Cầm cắn cắn môi, rõ ràng bác sĩ nói không có chuyện gì, tại sao lúc này lại đột nhiên sảy thai?

Sau khi nghe được sự thật đêm đó, Mạc Tây Cố dường như không có phản ứng gì, từ phản ứng của Tô Tích Tuyết mà nói, Mạc Tây Cố hẳn là đã nói chuyện với Tô Tích Tuyết.

Nghĩ đến đây, cô trước tiên là gọi điện thoại cho Tô Hoa Âm, đầu bên kia vang lên ba hồi, sau đó giọng của Tô Hoa Âm truyền đến.

"Cô còn có mặt mũi gọi đến sao?"

Giọng nói của Tô Hoa Âm đầy tức giận, nhưng Tô Tích Cầm không quan tâm đến thái độ của bà ấy, mà là nói: "Tô Tích Tuyết bị sảy thai rồi à?"

"Nghe tin này, có phải cô rất lo lắng hay không? Tô Tích Cầm tôi nói cho cô biết, việc Tích Tuyết sảy thai là do cô gây ra, cô đừng nghĩ mình có thể trốn tránh trách nhiệm, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ tìm công đạo cho con bé trong chuyện này."

"Nhưng buổi chiều bác sĩ đã nói là cô ta không bị gì cả."

"Cô muốn nói cái gì? Cô đây là muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Nhân chứng vật chứng đều có đủ, cô trốn không được, cô nên nói người bạn kia của cô chuẩn bị nhận lệnh triệu tập từ tòa án đi!"

Lời nói của Tô Hoa Âm văng vẳng bên tai, giọng nói mù quáng lập tức truyền đến, cô cau mày suy nghĩ, rồi lại gọi điện thoại cho Mạc Tây Cố.

Mặc Hi Cố ở đầu dây bên kia không bắt máy, Tô Tích Cầm cảm thấy chuyện này đã làm liên lụy đến bạn tốt của cô, vì thế cuối cùng cô gọi điện thoại cho bạn của cô.

* * *

Nói đến Bạch Diễn Sâm, thật ra Bạch Diễn Sâm đang lướt Internet ở trong phòng làm việc của anh, chuyện anh quan tâm nhất bây giờ chính là Tô Tích Cầm bài xích chuyện quan hệ vợ chồng với anh, về phản ứng tâm lý của cô, đầu tiên anh tìm kiếm trên Baidu, kết quả anh thấy chẳng qua chỉ là những gợi ý đi khám bác sĩ tâm lý hay thầy thuốc gì đó linh tinh, sau đó anh lại nghĩ đến Weibo, vì vậy anh lập tức đăng ký tạo một một nick ảo có tên là 'người phụ nữ mê mang', sau đó anh đăng lên Weibo một tin.

Weibo viết thế này: "Sau một lần tôi và chồng tôi ân ái, tôi lại sinh ra tâm lý sợ hãi, phải làm sao bây giờ?"

Đăng không lâu đã có người bình luận.

Yêu thượng kiêu hùng: "Người đẹp, chồng của em chắc là một tên biến thái đi, anh là loại hình ôn nhu, đến đây, anh tiêm cho em một mũi, anh đảm bảo em sẽ mê mẩn loại chuyện nam nữ này, xuất quỹ luôn!"

Mặt Bạch Diễn Sâm tối sầm lại, sau đó là một người tên ông xã quốc dân Vương Tư Minh bình luận: "Em gái, kỹ năng của anh là hạng nhất, màn dạo đầu làm đủ rồi, đảm bảo cho em bay lên trời, nhanh nhào vào trong lòng anh đi!"

Yêu thượng kiêu hùng trả lời Vương Tư Minh: "Anh là ông xã quốc dân, vậy Vương Tư Thông là cái quái gì?"

Vương Tư Minh trả lời Vương Tư Minh: "Haha, chúng ta là đại diện cho những người chồng quốc dân, một sự kết hợp thông minh của những người chồng quốc dân."

Bạch Diễn Sâm đen mặt nhìn bình luận của hai người, rồi bình luận: "Các người mới là đồ biến thái, chồng tôi là người bình thường."

Yêu thượng kiêu hùng phản hồi lại người phụ nữ mê mang: "Thoạt nhìn hẳn là phương diện kia của chồng cô không được, làm cô khó chịu, sinh ra sợ hãi, vứt bỏ loại đàn ông vô dụng này đi!"

Người phụ nữ mê mang: "Tiêu chuẩn của chồng tôi chính là một đêm bảy lần".

Quả đào đỏ: "Oa, thật là hâm mộ! Quỳ cầu phương thức liên hệ của một đêm làm bảy lần."

Bạch Diễn Sâm nhìn những bình luận loạn thất bát tao này của cư dân mạng, tức giận tắt Weibo, lúc này, điện thoại di động của anh có một cuộc gọi đến.

"Xin chào." Anh không nhìn dãy số, trực tiếp nhấn nút trả lời.

"Bạch tổng, người của chúng ta báo cáo rằng Tô Tích Tuyết sảy thai."

Bạch Diễn Sâm cau mày: "Bây giờ người đang ở đâu?"

"Trong bệnh viện."

"Sao lại sảy thai?"

"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, anh để cho chúng tôi theo dõi nhất cử nhất động của mẹ con họ. Ở khu họ sinh sống, tôi thấy Tô Hoa Âm đang dìu Tô Tích Tuyết đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, đã sảy thai rồi."

Bạch Diễn Sâm nheo mắt lại, từ vị trí vừa rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh đèn neon bắn ra bốn phía trong thành phố ở bên ngoài cửa sổ dường như đang bị bao phủ bởi một loại âm mưu nào đó.

"Đi tìm hiểu nguyên nhân sảy thai."

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diễn Sâm rời khỏi phòng làm việc rồi đi về phía phòng ngủ.

Bạch Diễn Sâm đẩy cửa mà vào, Tô Tích Cầm đang nói chuyện điện thoại với Đường Tịch: "Tịch Tịch, đừng lo lắng, đến lúc đó cũng chúng ta một mực chắc chắn, là do tớ đẩy cô ta."

Dứt lời, liền nhìn thấy bóng dáng của Bạch Diễn Sâm, cô dừng lại một chút, giọng nói của bạn cô vẫn truyền đến bên tai cô.

"Chuyện này làm sao có thể? Thú nhận như thế, hai chúng ta đều sẽ bị liên lụy. Chí ít chuyện cô ta mang thai tớ cũng không biết. Chuyện này sẽ có tác dụng rất lớn. Yên tâm đi, Tô Tô, tớ là luật sư, tớ biết nên làm như thế nào, lại nói, cũng không chắc chắc chắn rằng là do tớ đẩy cô ta khiến cô ta sảy thai."

Một câu này của Đường Tịch nhắc nhở Tô Tích Cầm, ánh mắt của cô rời khỏi người của Bạch Diễn Sâm, cô nhìn vào tờ giấy trắng: "Tịch Tịch, thật ra Mạc Tây Cố đã nghe thấy tất cả những gì chúng ta đã nói trong ghế lô đó."

"Anh ta thế mà nghe được sao?"

"Ừm."

"Tô Tô, nếu Mạc Tây Cố nghe được chuyện này, khẳng định là Mạc Tây Cố và Tô Tích Tuyết sẽ xảy ra tranh chấp, nói không chừng là do Mạc Tây Cố không muốn đứa trẻ này."

Điểm này, hai người đều không hẹn mà mà nghĩ đến một chuyện, nhưng Tô Tích Cầm vẫn là nói: "Tịch Tịch, bây giờ chúng ta cũng không thể khẳng định được cái gì, trước tiên cứ xem xét tình huống, có chuyện gì liền gọi điện thoại."

Bạch Diễn Sâm cũng đã đi gần tới cạnh giường, sau khi đến giường, Bạch Diễn Sâm ngồi dựa vào đầu giường rồi nhìn cô. Sau khi cúp điện thoại, anh và Tô Tích Cầm hai mặt nhìn nhau: "Vừa rồi anh đi đâu vậy?"

"Ở thư phòng." Giọng điệu Bạch Diễn Sâm không có gì dao động: "Muộn thế này em còn nói chuyện điện thoại với Đường Tịch làm gì?"

Tô Tích Cầm cụp mắt xuống, nép vào trong lòng anh, khẽ nói: "Tô Tích Tuyết bị sảy thai, cứ như thế, có vẻ như Đường Tịch phải chịu trách nhiệm, nhưng em tin rằng trong này nhất định là có lý do gì đó."

Đúng lúc này, điện thoại di động trên tủ đầu giường của Tô Tích Cầm vang lên, cô từ trong lòng anh ngồi thẳng dậy, thò tay lên tủ đầu giường, nắm điện thoại trong tay, là Mạc Tây Cố gọi đến.

Cô quay đầu nhìn Bạch Diễn Sâm: "Là Mạc Tây Cố gọi."

Anh cau mày, nhưng vẫn để cho cô tiếp điện thoại.

Tô Tích Cầm rất nóng lòng muốn biết về việc Tô Tích Tuyết sảy thai, vì vậy câu đầu tiên cô nói khi nhận cuộc gọi là: "Anh có biết chuyện Tô Tích Tuyết sảy thai không?"

"Vừa nhận được tin tức." Giọng điệu Mạc Tây Cố rất nhẹ.

"Không phải là buổi chiều bác sĩ đã nói không có gì nghiêm trọng sao? Tại sao cô ta còn bị sảy thai, tại sao lại về nhà mà không nhập viện?"

"Mấy vấn đề này của cô hình như đã hỏi sai người rồi."

Giọng điệu Mạc Tây Cố có chút lãnh đạm, Tô Tích Cầm hít sâu một hơi: "Đứa bé là của anh, không hỏi anh thì hỏi ai?"

"Tô Tích Cầm, bây giờ cô lấy tư cách gì hỏi để hỏi tôi những thứ này? Là thân phận vợ cũ hay cô tự cho mình là chị vợ của tôi?"

Nghe thấy lời mỉa mai của anh ta, cô ân cần đáp lại: "Bây giờ tôi đang hỏi anh những câu hỏi này với tư cách là nạn nhân, dù sao thì chuyện này cũng có liên quan tới bạn của tôi."

"Hóa ra cô cũng lo lắng mình phải chịu trách nhiệm à! Nhưng nếu như Tô Tích Tuyết thật sự sảy thai, vậy xem ra Đường Tịch thật sự không trốn tránh khỏi việc chịu trách nhiệm nhỉ?"

"Trách nhiệm có phải thuộc về Đường Tịch hay không, bây giờ nói thì còn quá sớm."

"Bố tôi rất coi trọng đứa trẻ này, Tô Hoa Âm cũng muốn dùng đứa trẻ này để ép tôi đi vào khuôn khổ. Bây giờ bọn họ đã không còn con át chủ bài này, cô nghĩ bọn họ sẽ làm thế nào?"
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 262: Trao Tình Cảm, Giao Tất Cả Cho Anh

[HIDE-THANKS][BOOK]Đối mặt với sự uy hiếp của Mạc Tây Cố, Tô Tích Cầm nheo mắt lại, lúc cô đang muốn nói chuyện, hai tay đã trống không, thanh âm bên tai cũng biến mất, quay đầu liền nhìn thấy di động cô đã ở bên tai Bạch Diễn Sâm.

Anh nhìn về phía cô, cho cô một ánh mắt, ý nói: "Để anh nói."

Cô cũng không nói lời thừa thãi, mà dựa vào trong lòng anh, tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe giọng nói trầm ấm đặc thù của anh từ trong lồng ngực lên xuống trầm bổng.

"Mặc kệ bọn họ làm cái gì, chuyện này cũng không cần anh lo lắng, cô ấy có tôi, không ai có thể khi dễ được cô ấy, đương nhiên, trong này bao gồm cả anh." Nói xong, dừng một chút lại nói.

"Còn có, chuyện sảy thai này đến tột cùng là như thế nào, còn phải tiếp tục xác định, hiện tại đã muộn, chúng ta phải nghỉ ngơi, cho nên không nhiều lời với anh nữa."

Vừa dứt câu, anh đã cúp điện thoại, ấn nút tắt rồi ném điện thoại sang chiếc tủ đầu giường ở bên cạnh.

"Không nghĩ tới chỉ vì em muốn tìm một ít đáp án từ Tô Tích Tuyết mà lại phát sinh loại chuyện này."

Cô áp cả người vào ngực anh, Bạch Diễn Sâm dang hai tay ôm lấy cơ thể cô, "Không nghĩ nữa, không sao, bọn họ muốn gây khó dễ cho Đường Tịch, còn phải xem Lục Nguyên Ly có đồng ý hay không đã, còn muốn tìm em gây phiền toái thì phải xem anh có đồng ý hay không."

Cô ngước lên, liền nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của anh, dưới ánh đèn màu cam, trong mắt anh có một làn nước đang chuyển động.

"Bạch Diễn Sâm, em cũng không có nói gì quá, gặp được anh, em thật may mắn." Giọng nói gợi cảm của cô rơi vào tai anh, đầy tính khiêu khích.

Anh cúi đầu, trong đôi mắt sâu thẳm dâng lên một tia sáng khác lạ, sau đó anh cười: "Vậy em phải yêu anh thật tốt."

Cô duỗi tay ôm lấy anh, không nói một lời, lúc này, im lặng thắng cả lời nói.

Những bình luận trên mạng vừa rồi đột nhiên hiện lên trong đầu Bạch Diễn Sâm, anh nâng mặt của cô lên, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, sau khi xem một lúc, khuôn mặt anh di chuyển đến chỗ cằm, anh nặng nề nói: "Bồi thường."

Người phụ nữ nào đó nở nụ cười, vùi mặt vào trong ngực của anh, ngửi được hương vị nam tính riêng biệt nhàn nhạt trên người anh: "Những cái này anh thật ra nhớ rất kỹ nhỉ."

"Là chuyện quan trọng liên quan đến tính phúc của anh, làm sao anh không nhớ kỹ được?" Vừa nói, anh vừa dụi đầu vào cổ cô, dùng sức cọ xát.

Cô đã quen với thói quen của anh, cô thật ra cũng không có trốn tránh, ngược lại cô cũng muốn chính mình nhanh chóng tốt lên, nếu không lâu ngày không làm được, cô e rằng anh sẽ không chịu nổi..

Mặt của Bạch Diễn Sâm dụi vào cổ cô, ý tứ rất rõ ràng.

"Bạch Diễn Sâm, anh giải quyết tất cả các vấn đề của em, em thấy không quen."

"Không quen thì phải từ từ làm quen. Người đàn ông của em không phải là để trưng bày."

Nghe anh nói như vậy, trong lòng Tô Tích Cầm không hiểu sao lại cảm thấy an tâm, chỉ cần có anh ở đây, xem ra cô không cần quá lo lắng, chỉ cần sống thật tốt là được.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm động, đẩy hai tay của anh ra, ôm lấy bờ vai rộng của anh, thì thầm: "Em thật sự có thể luôn hạnh phúc như vậy sao?"

"Như vậy liền đã hạnh phúc rồi sao, thế cơ hồ là từ nay về sau em hầu như sẽ luôn được hạnh phúc vây quanh, khẩu vị của em thật nhỏ." Bạch Diễn Sâm cúi đầu cắn nhẹ cô một cái

"Anh thật sự rất biết chiều phụ nữ, có phải trước kia anh đều chiều phụ nữ như vậy phải không?" Cô đột nhiên vô cùng tò mò chuyện này.

"Trước kia anh có sủng phụ nữ sao? Hình như trước kia anh không có sủng người phụ nữ nào, em là người đầu tiên." Bạch Diễn Sâm nhẹ nhàng nhéo chóp mũi nhỏ đã thấm mồ hôi của cô, ánh mắt không chút nào che giấu sự sủng nịnh của anh đối với cô.

Không thể phủ nhận rằng trái tim của Tô Tích Cầm giống như được uống mật, cô đặt tay lên ngực anh, ngửa đầu lên.

"Điều đó có nghĩa là trước kia anh sủng người phụ nữ nào hết sao?"

Người đàn ông nào đó cúi đầu, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, hôn lên khóe miệng cô: "Muốn hỏi anh trước kia từng có bao nhiêu người phụ nữ, thì cứ trực tiếp hỏi thẳng anh, quanh co lòng vòng."

Tô Tích Cầm cảm thấy cô quả thật chính là một người trong suốt, anh liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu lòng của cô, cô có chút tức giận nhéo ngực anh một cái: "Đúng vậy, em chính là muốn biết anh có bao nhiêu người phụ nữ rồi?"

Bạch Diễn Sâm mỉm cười và nói một cách thần bí: "Em đoán xem?"

Kỳ thực loại chuyện này, không cần đoán cũng biết, một người có địa vị như Bạch Diễn Sâm khẳng định không chỉ có một người phụ nữ, cho nên cô liền thốt ra.

"Khẳng định là nhiều hơn ba người."

Bạch Diễn Sâm có chút đăm chiêu gật gật đầu, "Ồ, ít như vậy?"

"Cái gì? Còn ít sao?" Tô Tích Cầm nhìn chằm chằm, nhưng Bạch Diễn Sâm lại lơ đễnh hỏi hỏi: "Còn em thì sao?"

Tô Tích Cầm vẫn còn tức giận và nói: "Em có rất nhiều đó?"

"Ồ, thật sao? Đêm đó là ai nói chỉ có một mình anh thôi nhỉ? Người yêu tinh thần không thể tính được."

Tô Tích Cầm tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh thật sự hy vọng em chỉ có một người đàn ông thôi, phải không?"

Người nào đó cười khổ: "Anh hy vọng em chỉ có một người đàn ông là anh, nhưng hy vọng của anh cũng là sự thật."

Nghe những lời này, Tô Tích Cầm vẫn không thể nghe ra những lời thật tâm của anh, cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh: "Vậy rốt cuộc là anh có mấy người rồi?"

Bạch Diễn Sâm lại đưa cho cô một ánh mắt em đoán xem, Tô Tích Cầm khó chịu lại véo ngực anh một cái thật mạnh, con hồ ly này, cái gì cũng đều giả bộ cả.

"Ưm.." Thanh âm này giống hệt thanh âm lúc bọn họ ân ái, Tô Tích Cầm xấu hổ đến mức đánh anh.

"Sao lại phát ra loại âm thanh này?"

"Em vừa nhéo, lại vừa đánh, anh kêu ra tiếng như vậy em cũng muốn quản, em thật đúng là bà quản gia." Vẻ mặt Bạch Diễn Sâm sủng nịnh nhìn cô chằm chằm.

Đôi mắt kia đỏ lên.

"Nào có phát ra loại thanh âm này chứ?"

"Vậy em dạy anh nên phát ra loại thanh âm gì đi?" Anh cười thâm trầm, khẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Tô Tích Cầm sao có thể không biết sách lược của anh, cô mới sẽ không nghe theo anh nói, cô liếc anh một cái: "Không biết."

Bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng lại vươn tới chóp mũi của cô, nhẹ nhàng nhéo một cái: "Nghịch ngợm."

Ngữ khí như được trộn lẫn với mật.

Kỳ thật mặc kệ trước kia anh có bao nhiêu người phụ nữ, hiện tại chỉ cần có một người là cô là đủ rồi, cho nên cô ngẩng đầu nói: "Trước kia như thế nào em mặc kệ, nhưng sau này anh chỉ có thể có một mình em." Tuy rằng cô vẫn hy vọng là anh chỉ có một mình cô, nhưng khả năng chuyện này quá nhỏ.

Bạch Diễn Sâm mỉm cười, sau đó cúi đầu hôn cô. Đột nhiên, Tô Tích Cầm vòng tay qua cổ anh, hôn đôi môi ngọt ngào của cô. Sự chủ động của cô, lại khiến người nào đó rục rịch, sau đó một cái xoay người, cô dưới, anh ở trên, thể hiện tình yêu sâu sắc của anh.

Sau một nụ hôn nồng nhiệt, Bạch Diễn Sâm dịu dàng nhìn cô chăm chú: "Đừng nghĩ về bất cứ điều gì, mọi thứ cứ giao cho anh."

Cô gật đầu: "Ừm."

Nói xong, cánh tay như củ sen mảnh khảnh của cô quàng qua cổ anh, cười quyến rũ như hoa xuân tháng ba, sau đó anh lại chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô.

Loại tin tưởng này khiến Bạch Diễn Sâm có tâm trạng tốt không thể giải thích được, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô, máu anh như sôi lên.

Cắn đôi môi đỏ mọng của cô, bắt đầu truyền đạt tình yêu của anh.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 263: Tôi chính Là người Đã tống Khứ Đứa Nhỏ Kia

[HIDE-THANKS][BOOK]Sự việc Tô Tích Cầm đạo văn, sau khi cô đưa ra lời thanh minh, thì dần dần lắng xuống, nhưng Tô Tích Cầm hiểu rằng những việc này chắc chắn là do Bạch Diễn Sâm bí mật làm không ít chuyện, mà phía "SY" bên kia cũng không có lại ra mặt tìm đến.

Về phía Lăng thị, Mạc Tây Cố vẫn phải trả tiền bồi thường, đồng thời thu hồi lại sản phẩm của Lăng thị và bán lại cho "SY", vụ đạo văn lần này coi như kết thúc, nhưng bản thảo thiết kế của Bác Đạt vẫn chưa hoàn thành, vì vậy cô không thể chấm dứt hợp đồng được.

Giao dịch giữa Bạch Diễn Sâm và Mạc Tây Cố vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục, Mạc Tĩnh Hàn rất sốt ruột, nhưng Bạch Diễn Sâm cũng đã nói qua, ba ngày sau sẽ có câu trả lời thuyết phục, vì vậy ông ta chỉ có thể kìm nén.

Nhưng thật không may chính là, Tô Tích Tuyết đột ngột bị sảy thai. Kể từ khi Mạc Tĩnh Hàn biết Mạc Cẩm Thiên không phải là con cháu của nhà họ Mạc, trong lòng Mạc Tĩnh Hàn đã nghĩ đến việc có một đứa con cháu của nhà họ Mạc. Khi nghe tin Tô Tích Tuyết có thai, đương nhiên ông ta vô cùng vui mừng, nhưng mới chỉ có mấy ngày mà mọi thứ đều đã tan thành bọt nước.

Tối hôm đó lúc nhận được điện thoại, mặt Mạc Tĩnh Hàn vô cùng lạnh lùng, lập tức gọi điện thoại cho Mạc Tây Cố.

"Bây giờ mày đang ở đâu?"

"Tôi ở bên ngoài." Mạc Tây Cố thản nhiên đáp.

Mấy tiếng ồn trong điện thoại rất lớn, Mạc Tĩnh Hàn có thể nghe rõ ràng, Mạc Tây Cố nhất định đang ở nơi nào đó ăn chơi, trong lòng ông ta cảm thấy đình trệ.

"Tô Tích Tuyết bị sảy thai, nhưng mày lại ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, mày đây là không chọc tức tao là không được đúng không?"

"Tôi đã sớm nói qua, tôi không muốn đứa bé kia, chính là do ông ôm nguyện vọng quá lớn thôi."

"Mày.."

Mạc Tây Cố cười lạnh một tiếng: "Ông cho rằng cô ta là thứ tốt gì chứ? Năm đó là cô ta nhờ Tô Hoa Âm nói sai số phòng cho Tô Tích Cầm, hại tôi cứ như vậy mà bị cắm sừng, loại phụ nữ như vậy ông cũng muốn sao? Nếu như ông muốn thì tự mình đi kết hôn đi."

Mạc Tĩnh Hàn hít thở không thông: "Mày nói cái gì?"

"Tô Tích Cầm mất trinh trong đêm tân hôn là do Tô Hoài Âm nói sai số phòng sao?" Giọng điệu Mạc Tĩnh Hàn đột nhiên run lên, dường như khó có thể tin được.

"Tô Hoài Âm là loại phụ nữ gì, cũng chỉ có mỗi ông bị ám ảnh nhìn không rõ ràng, hiện tại nên tỉnh lại đi." Mạc Tây Cố lộ ra nụ cười vô cùng lạnh lùng.

Mạc Tĩnh Hàn đang ngồi ở trên giường, sau khi nghe thấy câu nói của Mạc Tây Cố đột nhiên ngã nhào sang một bên, Phó Minh Hà vừa bước vào phòng ngủ nhìn thấy thế liền sải bước đi tới.

"Chuyện gì vậy?"

Mạc Tĩnh Hàn quay sang đầu bên kia điện thoại kích động hỏi: "Chuyện này có phải là thật hay không?"

"Chính miệng Tô Tích Tuyết nói ra, ông cảm thấy là thật hay là giả?" Cuối cùng, Mạc Tây Cố còn nói thêm một câu: "Tôi quên nói cho ông biết, tôi chính là người đã tống khứ đứa nhỏ kia, tôi không thể để cho con của tôi có một người mẹ độc ác như vậy."

Hơi thở của Mạc Tĩnh Hàn đột nhiên bị tắc nghẽn ở trong cổ họng, không thể nói lên bất kỳ cái gì, chỉ nghe thấy Phó Minh Hà hét lên: "Ông à, ông à, ông sao vậy?"

* * *

Thông qua sự nỗ lực của Bạch Diễn Sâm vào tối hôm qua, cuối cùng cũng đã phần nào chữa lành nỗi sợ hãi của Tô Tích Cầm, thỏa mãn tất cả những mong muốn của anh, có thể nói rằng đêm qua còn đẹp hơn mấy lần trước đó, cả hai đều đạt đến sự hài hòa về cả thể xác lẫn tinh thần, đây là một loại tuyệt vời chưa từng trải nghiệm qua có lẽ một phần lớn nguyên nhân là do tâm lý hai người bọn họ biến hóa.

Tô Tích Cầm dần dần nhận ra rằng anh quan trọng với cô như thế nào, từ sự tương tác giữa cha mẹ và con cái đó, có thể thấy rằng Túi Sữa Nhỏ không thể sống thiếu anh, mà anh lại rất cưng chiều cô, mặc dù đôi khi anh có hơi bá đạo, nhưng loại bá đạo này đều là bởi vì anh quan tâm cô, trên cơ bản có thể miêu tả là vừa đau vừa sướиɠ, nếu ông trời đã an bài như vậy, cô quyết định tiếp nhận loại tình cảm này thật tốt, nếu đã quyết định, như vậy cô nhất định phải đầu tư cho nó, mà loại vận động thân mật nhất này là cách tốt nhất để đầu nhập vào.

Về phía Bạch Diễn Sâm, anh hiểu rằng Tô Tích Cầm không giống những người phụ nữ bình thường khác, cô cần sự tôn trọng và cảm giác an toàn, vì vậy anh đặc biệt quan tâm đến việc đối xử với cô, vì vậy tối nay, anh đối xử với cô đặc biệt dịu dàng, nhưng khi hai người động tình, sự dịu dàng của anh lại biến thành hoang dã.

Tạo ra một sự gắn kết về thể xác lẫn tinh thần.

Sau khi Bạch Diễn Sâm đưa Túi Sữa Nhỏ đến trường, anh cũng không vội vã đến công ty mà quay trở về nhà, mở cửa ra, liền thấy Tô Tích Cầm đang đứng trên ban công để phơi quần áo.

Dáng người mảnh khảnh trên ban công, với mái tóc đen dài được cột cao, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh, mặc một bộ quần áo ở nhà, một tay cầm móc áo, tay kia cầm lấy quần áo, đang nhét quần áo vào trong móc, vẻ mặt tập trung lại xinh đẹp.

Cho tới tận bây giờ, Bạch Diễn Sâm chưa bao giờ nhìn thấy một bức tranh đẹp như vậy, đó cũng là bức tranh đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy.

Người phụ nữ trẻ duyên dáng yêu kiều đó chính là vợ anh, người đang vì anh mà bận rộn với cuộc sống, đột nhiên, lại mang một ý nghĩa khác, bởi vì sự xuất hiện của cô, cuộc sống của anh trở nên sống động và sáng lạn hơn,

Cuộc sống không còn đơn điệu và vô vị nữa.

Tô Tích Cầm dường như cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, quay đầu lại, chống lại ánh sáng vẫn đang chiếu trên người cô, có lẽ bởi vì cô không ngờ anh sẽ quay lại, nên có hơi sửng sốt.

"Anh quên mang cái gì sao?" Cô hỏi.

Dù cách một khoảng xa, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tình cảm phát ra từ trong mắt của anh, Bạch Diễn Sâm thay giày rồi đi về phía cô, cô quay đầu lại tiếp tục treo chiếc quần còn đang dang dở lên.

Bạch Diễn Sâm đi đến bên cạnh cô và ôm cô từ phía sau: "Em vất vả rồi." Giọng nói của anh rất xúc động.

Tô Tích Cầm mỉm cười: "Buông em ra, để em phơi quần áo trước đã."

Bạch Diễn Sâm không để ý, mà là vòng tay qua eo cô, mặt dán trên cổ cô: "Chúng ta trở về biệt thự đi, nơi đó có người hầu, em không cần làm những chuyện này."

Anh cũng không muốn cô bận bịu với những chuyện vặt vãnh như thế này.

"Em đã quen rồi, những chuyện này đối với em không phải vấn đề gì. Hơn nữa, em không muốn người khác động chạm vào quần áo của con và người đàn ông của em, đặc biệt là quần áo nam, bởi vì nếu một người đàn ông làm điều gì đó không tốt bên ngoài, thì có thể tìm thấy manh mối trên quần áo của người đó."

Kỳ thật Tô Tích Cầm không muốn nói những thứ này, cô chỉ là không muốn đưa quần áo của người thân mật với cô nhất cho người khác, dù sao cô chỉ muốn tự mình làm loại chuyện này.

Bạch Diễn Sâm cười khẽ một tiếng: "Chỉ cần em giống như tối hôm qua, làm tiêu hao hết tinh lực người đàn ông của em, thì anh sẽ không thể làm chuyện xấu ở bên ngoài được."

Mặt cô đỏ bừng, lấy quần áo che mặt lại: "Bạch Diễn Sâm, anh không chọc em là không được phải không?"

Bạch Diễn Sâm vươn tay kéo tay cô ra, trêu ghẹo nói: "Không có gì phải xấu hổ, em phải biết rằng đàn ông thích người phụ nữ của mình buông thả bản thân như vậy."

"Anh mau tránh ra đi, em phải phơi quần áo." Tô Tích Cầm bị lời nói của anh làm cho vô cùng xấu hổ.

Cô cũng không biết tối qua sao lại như thế, nhưng đến giây phút cuối cùng, cô không kìm được mà hét lớn tiếng như thế.

Bạch Diễn Sâm thích nhìn biểu cảm của cô như vậy, nhưng nghĩ rằng cô đang phơi quần áo, anh đành để cô đi rồi bước vào phòng khách. Anh ngồi ở trên sô pha, nhìn cô không rời mắt, vẻ mặt như đang thưởng thức cảnh đẹp.

Tô Tích Cầm bị nhìn chằm chằm một cách mất tự nhiên, vì vậy cô chỉ đành xoay người đi, không nhìn biểu cảm của anh. Chờ cô phơi xong quần áo và bước vào, cô đã thấy anh đang khoanh chân vẫy tay với cô.

"Lại đây."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back