Chương 250: Bạch Diễn Sâm, Đồ Khốn Khiếp
[HIDE-THANKS][BOOK]"Anh nói cái gì?" Giọng nói của cô có hơi run sợ.
Mặt Bạch Diễn Sâm lúc này chuyển sang lạnh lùng, giây tiếp theo, Tô Tích Cầm dùng tay đẩy mạnh anh ra: "Bạch Diễn Sâm, tên khốn khiếp."
Dứt lời, trong mắt cô long lanh một tầng nước mắt mỏng, nhìn thấy nước mắt của cô, Bạch Diễn Sâm đột nhiên phiền não, rời khỏi người cô, anh nằm xuống bên cạnh.
Anh rơi vào trầm mặc, tiện tay mở tủ đầu giường lấy ra một bao thuốc, cũng tiện thể rút một điếu thuốc ra, nhưng không biết vì sao lại dừng động tác, cuối cùng lại đút thuốc trở lại tủ, xuống giường đi đến cửa sổ.
Anh đứng bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, đen giống như màu của con ngươi của đôi mắt, không khí trong phòng tĩnh lặng, không ai nói gì, trong lúc tức giận, chỉ sợ một câu nói ra cũng sẽ làm tổn thương đối phương.
Qua một lúc lâu, có lẽ đã bình tĩnh trở lại, anh nói: "Xin lỗi."
Sau khi Tô Tích Cầm nén nước mắt vào trong, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại, nhìn người đang đứng bên cửa sổ quay lưng lại với cô, nói:
"Bạch Diễn Sâm, anh nói như vậy không chỉ xúc phạm em mà cũng là xúc phạm anh."
Người đó nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng nói: "Em không chỉ một lần từ chối anh, em phải biết, từ chối như vậy sẽ khiến anh nghĩ như thế nào sao?"
Tô Tích Cầm cảm thấy như bản thân sụp đổ: "Em từ chối anh thì anh có thể dùng những lời nói đó đả kích em sao?"
"Vậy em nói đi, tại sao em cứ lần này đến lần khác từ chối anh?"
Nghe đến chuyện này, Tô Tích Cầm kích động nói: "Đây không phải do anh, đêm đó, hành động anh đối với em chẳng khác nào là đang cưỡng hiếp, sau đả kích đêm hôm đó, em có hơi ám ảnh với chuyện đó, hoàn toàn không có cách nào để chấp nhận."
Bóng lưng người nào đó đột nhiên cứng đờ, giây tiếp theo, hình như nhận được kích động gì đó, đột nhiên xoay người lại nói: "Em nói cái gì?"
Dứt lời, đôi chân dài đứng ở xa hốt hoảng bước đến gần cô, sau khi ngồi xuống giường, hai tay giữ chặt vai cô, giữ chặt khuôn mặt của cô, vẻ mặt ngưng trọng nói:
"Tại sao em không nói sớm với anh?"
Người phụ nữ với đôi mắt buồn bã nói: "Em nghĩ qua một thời gian sẽ không sao, hơn nữa việc này rất khó nói."
"Chúng ta ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm, còn có điều gì mà khó nói, hơn nữa qua một thời gian chính xác là bao lâu?"
"Chuyện này làm sao em biết? Hơn nữa anh bây giờ cũng đang xem thường em, cho nên thời gian bao lâu cũng không còn liên quan gì nữa." Dứt lời, cô xoay người, quay lưng với anh.
Đôi mắt của Bạch Diễn Sâm nhíu lại, khuôn mặt anh trở nên u ám, anh ôm lấy Tô Tích Cầm nhưng cô lại từ chối cái ôm của anh, anh nói: "Chẳng lẽ cái ôm của anh cũng khiến em bị ám ảnh?" Giọng nói lạnh lẽ của người nào đó cất lên.
"Không phải anh xem thường em sao? Tại sao lại còn ôm?"
"Được rồi, đó chỉ là lời khi tức giận, em còn ghi thù như thế sao?"
Tô Tích Cầm tức giận, sau khi nghẹn ngào một lúc mới nói: "Bạch Diễn Sâm, em nói anh biết, bây giờ không phải em không xem trọng anh, là em ghét anh cho nên anh cách xa em một chút."
Nói rồi, cô đẩy anh ra khỏi mình, Bạch Diễn Sâm mạnh mẽ ôm lấy cô nói: "Em nhìn xem, tức giận đến mức này sao? Anh chỉ là trêu em thôi mà, em còn xem là thật. Nếu anh ghét bỏ em thì tại sao vẫn thích em? Anh nếu thật sự ghét bỏ em thì sao lại có thể cùng em đi đến bây giờ?"
Cho dù anh có nói như thế cũng không làm nguôi ngoai sự tức giận của Tô Tích Cầm, cô lạnh lùng kéo đôi tay đang ôm cô nói: "Ai thèm quan tâm lời nói của anh là thật hay là giả, bây giờ là anh đang ghét bỏ em, anh buông em ra."
"Buông tay thì em đi đâu?" Nói xong, Bạch Diễn Sâm ôm người vào trong lòng, thậm chí còn siết chặt vòng tay.
"Không phiền anh lo lắng." Cô vừa nói vừa kéo tay anh, nhưng mà cô làm sao có thể so với sức của anh, cuối cùng vẫn bị anh giữ chặt trong lòng.
Anh áp má lên mặt của cô, giọng nói nhẹ nhàng, dỗ dành nói: "Được rồi, được rồi, là anh sai, đừng giận nữa, em tức giận anh sẽ đau lòng." Bạch Diễn Sâm hiểu rõ tính tình của cô, nếu không dỗ cô hết giận thì người sau này chịu thiệt sẽ là anh. Giống như chuyện lần trước anh tức giận chuyện của cô.
"Ai cần anh đau lòng, buông tay, em muốn đưa Cẩm Thiên rời khỏi nhà này." Tô Tích Cầm phồng hai má lên, bộ dáng thật sự rất tức giận, nói cả việc sẽ ra khỏi nhà nhưng sau đó liền cảm thấy không đúng.
"Không đúng, đây là nhà của em, là anh rời khỏi đây mới đúng."
Bạch Diễn Sâm nhẹ giọng nói: "Trò chơi trẻ con này mà người lớn chúng ta cũng đùa với nhau sao, trẻ trâu thật."
Tô Tích Cầm sững sờ, nghe bảo mình trẻ trâu, cũng nghe ra anh đang mắng cô liền nói lại: "Anh mới là trẻ trâu, cả nhà anh đều là trẻ trâu."
Ngay cả cách cô mắng người cũng giống như bộ dáng của một bé gái, Bạch Diễn Sâm cười nhẹ rồi nói: "Em là đang chửi bản thân mình luôn sao?"
Nói rồi, anh liền hôn lên môi cô.
"Em không phải là người của anh, bây giờ em đang ghét bỏ anh, ưm, đi ra." Lời nói của cô bị anh nuốt hết vào trong miệng.
Người nào đó mạnh mẽ hôn lấy cô, cho đến khi cô không còn phản kháng nữa mới buông ra, sau đó hai tay chống hai bên mặt cô, nhìn cô chằm chằm, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Giống như em nói, giữa chúng ta còn có con đường khó khăn để đi, trong quá trình bước trên con đường này, anh hi vọng chúng ta có thể bao dung khuyết điểm của đối phương, cho dù tức giận, cũng không được có suy nghĩ rời bỏ nhau, mặc dù em là vì con trai mới lựa chọn ở bên cạnh anh, thì chúng ta cũng phải cùng nhau bước tiếp."
Nghe thấy những lời nói của Bạch Diễn Sâm, Tô Tích Cầm cũng không làm loạn nữa, bình tĩnh nhìn anh, nói: "Anh thật sự muốn cùng em đi chung?"
Người nào đó nhíu mày nói: "Em xem anh có giống như đang nói đùa không?"
Đột nhiên, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt hoàn toàn không che giấu ý tứ, anh nhẹ nhàng đưa tay xoa nhẹ má cô, nhẹ giọng nói.
"Được rồi, đi ngủ thôi, việc tâm lý của em bị ảnh hưởng, phải đi khám bác sĩ tâm lý thôi."
Tô Tích Cầm nghe thấy việc này, càng thấy sợ hơn, chuyện này cũng phải tìm bác sĩ tâm lý sao? Đánh chết cô cũng không muốn, cô không muốn đi, hơn nữa nói không chừng qua một thời gian sẽ tốt hơn.
Cho nên khi Bạch Diễn Sâm ôm cô ngủ, cô nói: "Em không muốn đi khám bác sĩ tâm lý, nói không chừng qua một thời gian sẽ tốt hơn."
Bạch Diễn Sâm không nói gì, mãi một lúc lâu mới thâm tình nói: "Được rồi, tạm thời không đi, sau một tháng nếu vẫn như vậy, bắt buộc phải đi khám."
Một lúc sau, Tô Tích Cầm gật đầu nói: "Ừm."
"Đi ngủ thôi!"
Nhưng Tô Tích Cầm ngược lại không ngủ được, hành động tối nay của Bạch Diễn Sâm rất kỳ quái, có phải Mạc Tây Cố đã nói gì với anh? Hay là anh bị đả kích gì rồi?
Nghĩ như vậy, cô lật người lại đối diện với anh, hai mắt anh đã nhắm lại nhưng mà cô biết anh chắc chắn chưa ngủ.
"Bạch Diễn Sâm, thật ra em và Mạc Tây Cố chỉ là gắn mác vợ chồng trên danh nghĩa, trước giờ chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì." Giọng nói nhỏ bé của cô khiến anh mở to mắt ra.
Đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia âm u: "Em nói cái gì?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]"Anh nói cái gì?" Giọng nói của cô có hơi run sợ.
Mặt Bạch Diễn Sâm lúc này chuyển sang lạnh lùng, giây tiếp theo, Tô Tích Cầm dùng tay đẩy mạnh anh ra: "Bạch Diễn Sâm, tên khốn khiếp."
Dứt lời, trong mắt cô long lanh một tầng nước mắt mỏng, nhìn thấy nước mắt của cô, Bạch Diễn Sâm đột nhiên phiền não, rời khỏi người cô, anh nằm xuống bên cạnh.
Anh rơi vào trầm mặc, tiện tay mở tủ đầu giường lấy ra một bao thuốc, cũng tiện thể rút một điếu thuốc ra, nhưng không biết vì sao lại dừng động tác, cuối cùng lại đút thuốc trở lại tủ, xuống giường đi đến cửa sổ.
Anh đứng bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, đen giống như màu của con ngươi của đôi mắt, không khí trong phòng tĩnh lặng, không ai nói gì, trong lúc tức giận, chỉ sợ một câu nói ra cũng sẽ làm tổn thương đối phương.
Qua một lúc lâu, có lẽ đã bình tĩnh trở lại, anh nói: "Xin lỗi."
Sau khi Tô Tích Cầm nén nước mắt vào trong, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại, nhìn người đang đứng bên cửa sổ quay lưng lại với cô, nói:
"Bạch Diễn Sâm, anh nói như vậy không chỉ xúc phạm em mà cũng là xúc phạm anh."
Người đó nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng nói: "Em không chỉ một lần từ chối anh, em phải biết, từ chối như vậy sẽ khiến anh nghĩ như thế nào sao?"
Tô Tích Cầm cảm thấy như bản thân sụp đổ: "Em từ chối anh thì anh có thể dùng những lời nói đó đả kích em sao?"
"Vậy em nói đi, tại sao em cứ lần này đến lần khác từ chối anh?"
Nghe đến chuyện này, Tô Tích Cầm kích động nói: "Đây không phải do anh, đêm đó, hành động anh đối với em chẳng khác nào là đang cưỡng hiếp, sau đả kích đêm hôm đó, em có hơi ám ảnh với chuyện đó, hoàn toàn không có cách nào để chấp nhận."
Bóng lưng người nào đó đột nhiên cứng đờ, giây tiếp theo, hình như nhận được kích động gì đó, đột nhiên xoay người lại nói: "Em nói cái gì?"
Dứt lời, đôi chân dài đứng ở xa hốt hoảng bước đến gần cô, sau khi ngồi xuống giường, hai tay giữ chặt vai cô, giữ chặt khuôn mặt của cô, vẻ mặt ngưng trọng nói:
"Tại sao em không nói sớm với anh?"
Người phụ nữ với đôi mắt buồn bã nói: "Em nghĩ qua một thời gian sẽ không sao, hơn nữa việc này rất khó nói."
"Chúng ta ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm, còn có điều gì mà khó nói, hơn nữa qua một thời gian chính xác là bao lâu?"
"Chuyện này làm sao em biết? Hơn nữa anh bây giờ cũng đang xem thường em, cho nên thời gian bao lâu cũng không còn liên quan gì nữa." Dứt lời, cô xoay người, quay lưng với anh.
Đôi mắt của Bạch Diễn Sâm nhíu lại, khuôn mặt anh trở nên u ám, anh ôm lấy Tô Tích Cầm nhưng cô lại từ chối cái ôm của anh, anh nói: "Chẳng lẽ cái ôm của anh cũng khiến em bị ám ảnh?" Giọng nói lạnh lẽ của người nào đó cất lên.
"Không phải anh xem thường em sao? Tại sao lại còn ôm?"
"Được rồi, đó chỉ là lời khi tức giận, em còn ghi thù như thế sao?"
Tô Tích Cầm tức giận, sau khi nghẹn ngào một lúc mới nói: "Bạch Diễn Sâm, em nói anh biết, bây giờ không phải em không xem trọng anh, là em ghét anh cho nên anh cách xa em một chút."
Nói rồi, cô đẩy anh ra khỏi mình, Bạch Diễn Sâm mạnh mẽ ôm lấy cô nói: "Em nhìn xem, tức giận đến mức này sao? Anh chỉ là trêu em thôi mà, em còn xem là thật. Nếu anh ghét bỏ em thì tại sao vẫn thích em? Anh nếu thật sự ghét bỏ em thì sao lại có thể cùng em đi đến bây giờ?"
Cho dù anh có nói như thế cũng không làm nguôi ngoai sự tức giận của Tô Tích Cầm, cô lạnh lùng kéo đôi tay đang ôm cô nói: "Ai thèm quan tâm lời nói của anh là thật hay là giả, bây giờ là anh đang ghét bỏ em, anh buông em ra."
"Buông tay thì em đi đâu?" Nói xong, Bạch Diễn Sâm ôm người vào trong lòng, thậm chí còn siết chặt vòng tay.
"Không phiền anh lo lắng." Cô vừa nói vừa kéo tay anh, nhưng mà cô làm sao có thể so với sức của anh, cuối cùng vẫn bị anh giữ chặt trong lòng.
Anh áp má lên mặt của cô, giọng nói nhẹ nhàng, dỗ dành nói: "Được rồi, được rồi, là anh sai, đừng giận nữa, em tức giận anh sẽ đau lòng." Bạch Diễn Sâm hiểu rõ tính tình của cô, nếu không dỗ cô hết giận thì người sau này chịu thiệt sẽ là anh. Giống như chuyện lần trước anh tức giận chuyện của cô.
"Ai cần anh đau lòng, buông tay, em muốn đưa Cẩm Thiên rời khỏi nhà này." Tô Tích Cầm phồng hai má lên, bộ dáng thật sự rất tức giận, nói cả việc sẽ ra khỏi nhà nhưng sau đó liền cảm thấy không đúng.
"Không đúng, đây là nhà của em, là anh rời khỏi đây mới đúng."
Bạch Diễn Sâm nhẹ giọng nói: "Trò chơi trẻ con này mà người lớn chúng ta cũng đùa với nhau sao, trẻ trâu thật."
Tô Tích Cầm sững sờ, nghe bảo mình trẻ trâu, cũng nghe ra anh đang mắng cô liền nói lại: "Anh mới là trẻ trâu, cả nhà anh đều là trẻ trâu."
Ngay cả cách cô mắng người cũng giống như bộ dáng của một bé gái, Bạch Diễn Sâm cười nhẹ rồi nói: "Em là đang chửi bản thân mình luôn sao?"
Nói rồi, anh liền hôn lên môi cô.
"Em không phải là người của anh, bây giờ em đang ghét bỏ anh, ưm, đi ra." Lời nói của cô bị anh nuốt hết vào trong miệng.
Người nào đó mạnh mẽ hôn lấy cô, cho đến khi cô không còn phản kháng nữa mới buông ra, sau đó hai tay chống hai bên mặt cô, nhìn cô chằm chằm, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Giống như em nói, giữa chúng ta còn có con đường khó khăn để đi, trong quá trình bước trên con đường này, anh hi vọng chúng ta có thể bao dung khuyết điểm của đối phương, cho dù tức giận, cũng không được có suy nghĩ rời bỏ nhau, mặc dù em là vì con trai mới lựa chọn ở bên cạnh anh, thì chúng ta cũng phải cùng nhau bước tiếp."
Nghe thấy những lời nói của Bạch Diễn Sâm, Tô Tích Cầm cũng không làm loạn nữa, bình tĩnh nhìn anh, nói: "Anh thật sự muốn cùng em đi chung?"
Người nào đó nhíu mày nói: "Em xem anh có giống như đang nói đùa không?"
Đột nhiên, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt hoàn toàn không che giấu ý tứ, anh nhẹ nhàng đưa tay xoa nhẹ má cô, nhẹ giọng nói.
"Được rồi, đi ngủ thôi, việc tâm lý của em bị ảnh hưởng, phải đi khám bác sĩ tâm lý thôi."
Tô Tích Cầm nghe thấy việc này, càng thấy sợ hơn, chuyện này cũng phải tìm bác sĩ tâm lý sao? Đánh chết cô cũng không muốn, cô không muốn đi, hơn nữa nói không chừng qua một thời gian sẽ tốt hơn.
Cho nên khi Bạch Diễn Sâm ôm cô ngủ, cô nói: "Em không muốn đi khám bác sĩ tâm lý, nói không chừng qua một thời gian sẽ tốt hơn."
Bạch Diễn Sâm không nói gì, mãi một lúc lâu mới thâm tình nói: "Được rồi, tạm thời không đi, sau một tháng nếu vẫn như vậy, bắt buộc phải đi khám."
Một lúc sau, Tô Tích Cầm gật đầu nói: "Ừm."
"Đi ngủ thôi!"
Nhưng Tô Tích Cầm ngược lại không ngủ được, hành động tối nay của Bạch Diễn Sâm rất kỳ quái, có phải Mạc Tây Cố đã nói gì với anh? Hay là anh bị đả kích gì rồi?
Nghĩ như vậy, cô lật người lại đối diện với anh, hai mắt anh đã nhắm lại nhưng mà cô biết anh chắc chắn chưa ngủ.
"Bạch Diễn Sâm, thật ra em và Mạc Tây Cố chỉ là gắn mác vợ chồng trên danh nghĩa, trước giờ chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì." Giọng nói nhỏ bé của cô khiến anh mở to mắt ra.
Đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia âm u: "Em nói cái gì?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]