Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 220: Đến Lúc Trả Lại Khó Chịu Cho Cô Ta Rồi

[HIDE-THANKS][BOOK]Mặt Tô Tích Cầm không có biểu cảm gì, ánh mắt dừng lại ở cửa sổ kính sát đất từ phía sau anh ta, ánh mặt trời chiết xạ chiếu thẳng vào mắt cô, một mảnh hoa râm.

Nhưng hai cánh tay đang ôm cô đột nhiên siết thật chặt lại, như muốn đem cô hòa vào trong cơ thể anh ta, bên tai truyền đến giọng nói thống khổ trầm thấp: "Tích Tích, anh đã nhìn rõ tâm tư của mình rồi, trước đây, là anh sai rồi, bởi vì mẹ em là người khiến mẹ anh chết, anh muốn báo thù, nên mới cưới em. Ai ngờ từ lần đầu tiên nhìn thấy em, trong lòng đã in hình bóng của em, không thể xóa đi, nhưng vì bị thù hận che mắt, anh đã làm quá nhiều chuyện tổn thương em, thật ra khi làm tổn thương em, thì chính anh cũng bị dày vò, cứ như vậy, năm này qua năm khác, tình yêu dành cho em đã ăn sâu vào tận xương tủy."

Tô Tích Cầm cảm thấy như vậy có thể được tính là tình yêu sao? Nếu được tính, thì cũng quá nặng nề rồi, cô nhận không nổi đâu, cho nên cô nói:

"Mạc Tây Cố, lúc trước trong lòng tôi chỉ có mình anh, nhưng cuối cùng anh lại hung hăng đâm vào tim tôi một dao, nhát dao chí mạng này đã giết chết tất cả tình yêu tôi dành cho anh rồi."

Đôi mắt như pha lê của cô nhìn lên, giọng điệu nhẹ nhàng như lông hồng, lướt qua trái tim của Mạc Tây Cố vốn đã rung động, hối tiếc không kịp, anh ta nói:

"Xin lỗi em, Tích Tích, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, cho anh một lần cơ hội nữa đi."

"Có một số việc không phải một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ được."

Xin lỗi em, đây là ba từ tốt đẹp! Cũng là một câu nhận sai tốt đẹp.

"Tích Tích, cho anh một lần cơ hội nữa thôi, một lần cuối cùng, anh nhất định sẽ trân trọng em như bảo bối."

Trân trọng như bảo bối, nghe thật tốt nhỉ?

Nhưng có một số việc không phải cứ nghe thật tốt là lại có thể có cơ hội, đã mất đi, là sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.

Nghe anh ta nỉ non, Tô Tích Cầm đang bị ôm chặt ở trong ngực, nháy mắt chợt hoảng hốt, ánh mắt lại vô tình chạm phải bóng người in trên cửa sổ thủy tinh, bóng dáng đó, thế nhưng cô lại rất quen thuộc.

Ở cửa có một người đang đứng, chính là Tô Tích Tuyết, cô ta trừng lớn hai mắt, vẻ mặt dữ tợn nhìn cô, ánh mắt như muốn xé nát cô ra.

Nhìn thấy bóng người phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, Tô Tích Cầm cảm thấy thật châm chọc, nhớ lại cảnh tượng trước đây khi cô nhìn thấy cô ta và Mặc Tây Cố ở bên nhau, có lẽ cũng giống như vậy!

Chỉ là không biết tâm trạng của cô ta như thế nào, đột nhiên, cô rất muốn xem phản ứng của cô ta. Thậm chí còn muốn trả lại cho cô ta nỗi đau, sự khó chịu hệt như cái mà cô ta đã mang đến cho cô.

Cô nhìn vậy, khóe miệng lại hiện lên tươi cười, nhàn nhạt nói:

"Tích Tuyết rất yêu anh, hiện tại anh lại nói những lời này với tôi, đối với cô ta thật không có trách nhiệm nhỉ, dù sao hai người cũng đã có quan hệ xác thịt mà."

"Tích Tích, anh không yêu cô ta, anh chỉ biết là anh yêu em."

Nói như vậy, không thể nghi ngờ đây chính là vũ khí sắc bén nhất, cũng khiến bộ mặt dự tợn của Tô Tích Tuyết phát huy lên đến cực điểm.

Cho dù cô không thật sự nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tô Tích Tuyết, cô cũng đoán được, sẽ không tốt đẹp chút nào. Nụ cười trên mặt càng sâu, vẫn như cũ nói: "Buông tay trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện."

Có lẽ, thấy cô không còn cự tuyệt, cho nên Mạc Tây Cố buông lỏng cảnh giác, hai tay nới lỏng rồi rời ra, vừa mới buông ra, Tô Tích Cầm liền nhanh chóng lùi lại phía sau mấy bước, cúi đầu cười khẽ lên.

"Quá khứ rốt cuộc thì cũng sẽ không bao giờ trở lại được nữa, Mạc Tây Cố, cho dù lần này tôi có tránh được sự cố sao chép này hay không, tôi cũng sẽ không lợi dụng sự cố sao chép này để đạt được mục đích nào đó."

Mục đích gì, ý nghĩa thật rộng, nhưng cô biết Mạc Tây Cố sẽ hiểu ý nghĩa mà cô muốn nói.

Cô nhìn anh ta, nhìn thấy sắc mặt anh ta dần trở nên âm trầm, sau đó nghe thấy anh ta nói: "Vì sao không muốn cho anh một cơ hội nữa?"

Cô không nhìn anh ta, mà xoay người nhìn Tô Tích Tuyết đang đứng ở cửa.

Chỉ thấy sắc mặt của Tô Tích Tuyết đã trắng bệch, dữ tợn đến mức trắng bệch, hai tay buông thõng hai bên sườn, nắm chặt thành quyền, giống như đang chịu đựng nỗi đau nào rất lớn vậy.

Không thể phủ nhận, giờ phút này, trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên trong đời cô trải nghiệm qua cảm giác phản kích mà vui sướng như vậy.

Loại cảm giác này sao lại thoải mái thế nhỉ, là do cô khắc nghiệt sao?

Ánh mắt cô nhìn Tô Tích Tuyết, nhưng lời thì lại hướng về Mạc Tây Cố nói:

"Tôi nghĩ quá khứ qua rồi, hãy để nó qua đi!"

"Tích Tích.."

"Mạc Tây Cố, còn em thì sao? Anh đặt em ở chỗ đâu?" Một tiếng rống to từ trong miệng Tô Tích Tuyết rống lên, cắt ngang lời Mạc Tây Cố đang định nói.

Mạc Tây Cố nghe thấy tiếng rống to đó, ngước mắt lên, bởi vì vừa rồi tất cả sự chú ý của anh ta đều tập trung vào Tô Tích Cầm, ngay cả khi anh ta đối mặt với Tô Tích Tuyết, anh ta cũng không phát hiện ra, vì vậy anh ta không biết cô ta xuất hiện từ khi nào.

Anh ta không nói gì, chỉ là nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tô Tích Tuyết, không ai nói gì, ba người rơi vào cục diện tràn ngập mùi thuốc súng.

Vẻ mặt Tô Tích Cầm không chút biểu cảm gì, đột nhiên Tô Tích Tuyết lao về phía cô.

Kỳ thật, lúc khi Tô Tích Tuyết xuất hiện, cô đã sớm có chuẩn bị, những tổn thương do Tô Tích Tuyết gây ra, cũng đã đến lúc phải trả lại cho cô ta rồi.

Nhưng mà sự chuẩn bị của cô cũng không cần dùng tới..

Khi Tô Tích Tuyết chạy đến trước mặt cô, đột nhiên giơ tay lên, không ngờ rằng cánh tay đang giơ lên giữa không trung, lại bị một tay Mạc Tây Cố ở bên cạnh ngăn lại.

"Cô đang làm cái gì vậy?" Thanh âm đè nén tức giận của anh ta truyền đến.

Trong mắt Mạc Tây Cố, tràn đầy bi phẫn.

"Mạc Tây Cố, em mang cả bản thân trao cho anh, nhưng bây giờ anh lại nói với chị ta, anh không yêu em, mà yêu chị ta? Anh coi Tô Tích Tuyết em thành người chết hay sao?" Tô Tích Tuyết khàn giọng rống to về phía anh ta.

"Tô Tích Cầm, tôi biết hiện tại chị đang muốn trả thù tôi, nhưng chị không sợ Bạch Diễn Sâm phát hiện ra chị cùng chồng cũ ở chỗ này ôm ôm ấp ấp hay sao?"

Nhìn khuôn mặt vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người trước mặt, khóe miệng cô nhàn nhạt nở nụ cười, giọng điệu sâu kín nói:

"Trả thù? Nếu trả thù thì thế này còn chưa đủ đâu, Tô Tích Tuyết, năm đó tôi đi nhầm phòng, nếu như tôi đoán không lầm, là cô cố ý nói sai số phòng cho mẹ, đúng không?"

Lời này vừa dứt, sắc mặt Tô Tích Tuyết lập tức trở lên trắng bệch, đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, bàn tay truyền đến một trận đau đớn.

Tô Tích Cầm đã biết cái gì?

"Cô hận tôi thì cũng không sao, nhưng cô lại làm cho người cô yêu phải đội nón xanh, Tô Tích Tuyết suy nghĩ của cô so với bất cứ người nào khác cũng đều quá tàn nhẫn." Tô Tích Cầm mang hết biểu cảm của cô ta thu vào trong mắt, giọng nói vẫn như cũ không lạnh không nhạt.

So với sự bình tĩnh của cô, nội tâm của Tô Tích Tuyết lại vô cùng khẩn trương.

Cô ta thở ra một hơi, nói:

"Tô Tích Cầm chị không cần ở đó bịa đặt sinh sự, chuyện năm đó không liên quan chút nào tới tôi cả."

"Phải không? Thật sự không có sao?" Giọng nói Tô Tích Cầm rất nhạt.

"Chị đừng có ở trước mặt Tây Cố mà làm trò ly gián này, chị mới là đồ tiện nhân, tự chị muốn vào phòng người khác, lại còn muốn đổ lỗi lên đầu người khác, đừng có mơ mang tội danh gắn lên đầu tôi."

Tô Tích Cầm cười khẽ: "Sẽ có một ngày sự thật được đưa ra ánh sáng thôi."

Nói xong, cô xoay người đi về phía cửa, nhìn thấy bóng dáng cô rời đi, Mạc Tây Cố hô một tiếng: "Tích Tích, em thật sự không suy xét sao?"

"Không cần phải suy xét." Nói xong, bóng người biến mất khỏi cửa phòng làm việc.

Nhìn bóng người dứt khoát rời đi, Mạc Tây Cố không khỏi nhíu nhíu mày.

"Tây Cố, sao anh có thể đối xử với em như vậy?" Giọng nói của Tô Tích Tuyết vang lên sau lưng anh ta.

Mạc Tây Cố xoay người, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng ném ra một câu: "Tô Tích Tuyết, tốt nhất là đừng để cho tôi biết chính cô là người ở giữa làm khó dễ khiến tôi phải đội cái nón xanh, nếu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, còn bây giờ cút ngay ra ngoài cho tôi."
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 221: Anh Ta Quan Trọng Hơn Tất Cả Mọi Thứ Của Em

[HIDE-THANKS][BOOK]Tô Tích Tuyết đột nhiên ngẩn người, nhưng sau đó truyền đến một tiếng cười lạnh: "Mạc Tây Cố, anh tin tưởng Tô Tích Cầm như vậy sao? Em đã nói không làm là không làm, với cả anh cho rằng em dễ bị tống cổ đi như Tô Tích Cầm sao? Nếu làm cho em phát cáu thì đừng ai nghĩ sẽ được sống yên."

Dứt lời, cô ta xoay người bước ra khỏi cửa phòng làm việc, nhìn bóng dáng tức giận rời đi, Mạc Tây Cố lẩm bẩm nói: "Nháo đi, cứ nháo thỏa thích đi, tôi cũng không muốn sống yên nữa."

* * *

Tô Tích Cầm lái xe về nhà, về tới nhà, cô vẫn như những trước, trước tiên thay một bộ quần áo ở nhà trước, sau đó đi rửa mặt. Sau khi thu dọn xong, Bạch Diễn Sâm và Túi Sữa Nhỏ cũng về tới.

Một lớn một nhỏ đi vào trong phòng, giọng nói trong trẻo của Túi Sữa Nhỏ đặc biệt vang dội trong căn phòng: "Tô Tô, con về rồi nè."

Vừa dứt lời, giày trên chân bị đá ra, chân không mang dép lê, cứ thế chạy vào trong nhà, cặp sách Hồ Ba nhảy nhót sau lưng, phát ra những tiếng phốc phốc.

Tô Tích Cầm đang ở trong phòng làm việc, bởi vì hôm nay cô vẫn phải giải quyết bản thảo thiết kế của Lăng thị, nên không có tâm tư nào để quan tâm đến bản thiết kế của Bác Đạt, bây giờ quay lại, cô chỉ có thể nắm chặt thời gian nhanh chóng hoàn thành nó.

Chuyện đêm hôm qua, Túi Sữa Nhỏ sợ Tô Tích Cầm vẫn còn đang tức giận, bởi vì sáng hôm nay Tô Tô không đưa cậu đi học, ngay cả tan học cũng không tới đón cậu, khẳng định là cô còn tức giận.

Nghĩ như vậy, cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhanh chóng chạy đến mọi ngóc ngách trong nhà, phòng khách không có bóng dáng của Tô Tô, cậu lại chạy tới phòng ngủ, cũng không có, cậu mở miệng kêu: "Tô Tô."

Vào phòng bếp vẫn không có ai như trước, cậu bé lo lắng đầu chảy đầy mồ hôi, sau đó đi thẳng đến thư phòng, đi đến cửa thư phòng, cậu nhón gót chân lên, đặt bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của cậu lên nắm tay cửa, rồi dùng sức vặn thật mạnh để mở cửa, sau khi cửa mở, quả nhiên là Tô Tích Cầm ở bên trong.

"Tô Tô, con về rồi đây." Dứt lời, hình dáng nhỏ bé liền xông vào.

Tô Tích Cầm ngẩng đầu, nhìn thấy con cô đầu đầy mồ hôi đứng ở trước mặt, cô bỏ chiếc bút trong tay xuống, giơ tay lau mồ hôi ở trên trán cậu: "Làm gì mà chạy đến mức mồ hôi đầy đầu vậy?"

"Con muốn nhanh chóng nhìn thấy mẹ mà!" Túi Sữa Nhỏ cười rộ lên lộ ra sáu cái răng.

Khóe miệng Tô Tích Cầm giật giật, rõ ràng suy tính của Túi Sữa Nhỏ.

Tối hôm qua cô không để ý đến hai bố con cậu, buổi sáng cũng như vậy, trong lòng cậu bé khẳng định là sốt ruột rồi, sợ cô thật sự sẽ vứt bỏ cậu, vì thế cô trêu ghẹo cậu mà nói.

"Mẹ còn nghĩ là con trở về sẽ nhận lỗi với mẹ chứ?"

Cậu bé ngượng ngùng cúi xuống, gãi gãi đầu: "Tô Tô, sau này con sẽ không bao giờ như vậy nữa, mẹ đừng tức giận."

Nhìn thấy bộ dáng thử nhận sai của cậu, Tô Tích Cầm không định buông tha cho cậu nhanh như thế, cô cố ý làm ra vẻ nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng nói: "Muốn mẹ không tức giận, thì còn phải nhìn hành động của con."

Cậu bé gật gật cái đầu nấm của cậu giống như đang giã tỏi, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đáp: "Con nhất định sẽ làm mẹ nhìn con với cặp mắt khác xưa."

Tô Tích Cầm không kìm lòng được cười ra tiếng, từ này dùng sai rồi được chưa?

Đúng lúc này, một bóng dáng ở cửa đập vào trong mắt của cô, cô ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy gương mặt căng chặt của người đàn ông hình như có chút u ám.

Tối hôm qua, cô cũng biết là anh lại đây gõ cửa, nhưng mà cô không muốn để ý đến anh, thật ra cô cũng là muốn cho anh biết, cô cũng rất nóng tính, vì vậy không nên tính kế cô như vậy.

Sáng sớm ngủ dậy thấy sắc mặt tối sầm của anh, loại tình huống này, cô đoán rằng phần lớn là do không thỏa mãn được dục vọng của anh, nhưng mà bây giờ vẫn là cái vẻ mặt như trước, khắc hẳn với giọng điệu lúc anh nói chuyện điện thoại vừa rồi.

"Đi ra phòng khách làm bài tập đi." Tô Tích Cầm nói với Túi Sữa Nhỏ.

Cậu bé ngoan ngoãn gật gật đầu, lúc rời đi, cũng không quên liếc mắt nhìn người đang đứng ở cửa một cái, sau đó lưng đeo cặp, chân ngắn bước ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người trong phòng, căn phòng nháy mắt trở nên im lặng, sau đó Bạch Diễn Sâm nhấc đôi chân thon dài bước vào phòng làm việc, anh đóng cánh cửa sau lưng lại.

Đứng ở cửa, anh chỉ nhìn chằm chằm vào người ngồi ở bên trong phòng làm việc với vẻ mặt điềm đạm, cô mặc một bộ quần áo ở nhà mềm mại, hôm nay cô để tóc xõa tự nhiên, giống như tấm tơ lụa màu đen, dưới ánh nắng chiều tà ngoài cửa sổ, tỏa ra sáng lấp lánh nhiều màu sắc, lông tơ mịn màng vô cùng nhỏ trên gương mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, khuôn mặt không mấy đỏ, lại có vài phần hồng hào của trẻ con, ánh mắt có chút đờ đẫn.

Tô Tích Cầm thấy bộ dáng Bạch Diễn Sâm chỉ nhìn cô mà lại không nói lời nào thì có chút nghi ngờ, nhíu mày hỏi: "Sao anh lại đứng ở cửa thế?"

Bạch Diễn Sâm cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì, nhưng mà thần sắc lại có vài phần kỳ quái, một hồi lâu sau, anh ngẩng đầu lên, biểu tình giống như đang cố gắng suy đoán điều gì, lại giống như đang lo lắng không biết nên mở miệng như thế nào, một lúc lâu sau, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Tình hình bên Lăng thị như thế nào rồi?"

Nói đến việc này, tâm tư của Tô Tích Cầm lộ vẻ vô cùng rối loạn, ánh mắt từ trên người của anh chuyển qua bản thảo thiết kế ở trên bàn: "Vẫn chưa tra ra vấn đề nằm ở đâu nữa?"

"Vậy em có thể tra ra được sao?"

Tô Tích Cầm nhíu nhíu mày, biểu tình có vài phần buồn rầu, sau đó thở dài một hơi: "Bây giờ vẫn chưa rõ được, nhưng em sẽ cố gắng hết sức để tìm ra nó."

"Người có thể trộm được bản thiết kế của em, sao lại có thể để em tra ra được chứ?"

Cô quay đầu nhìn anh: "Chưa chắc, cái gọi là lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt."

Nhìn thấy vẻ mặt quật cường của cô, khuôn mặt vốn không mấy tốt đẹp kia của Bạch Diễn Sâm càng trở nên u ám hơn.

"Anh hỏi em một vấn đề?"

Cô sửng sốt một chút, dùng ánh mắt hỏi anh có vấn đề gì?

"Em gặp được chuyện bản thân không giải quyết được, có từng nghĩ tới chuyện tìm người khác giúp đỡ không?"

Vấn đề này, có cùng tính chất với vấn đề mà Đường Tịch đã đề cập, Đường Tịch cho rằng, cô đã gả cho Bạch Diễn Sâm, nếu xảy ra chuyện gì thì nên tìm Bạch Diễn Sâm giải quyết.

Như vậy bây giờ anh hỏi ra, chẳng lẽ cũng có nghĩa là muốn cô tìm anh sao?

Cho dù có ý tứ đó, nhưng cô vẫn không đoán ra chính xác tâm tư của anh được, nên cô quay đầu đi chỗ khác.

"Ý của anh là?"

"Mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?" Bạch Diễn Sâm không trả lời, biểu tình trên khuôn mặt anh cũng trở nên nghiêm túc.

Tô Tích Cầm cau lại, lúc này cô mới hiểu được ý của anh, đột nhiên anh đi về phía cô, tới trước mặt cô rồi cấm lấy tay của cô một cách thô bạo.

"Tô Tích Cầm, em có để chuyện của chúng ta ở trong lòng không hả?"

Đột nhiên đường nét hai bên gò má giống như là dùng sức cắn chặt quai hàm, trở nên thật cứng ngắc, đôi mắt thâm thuy kia của anh cũng lóe lên một tia lửa giận, lúc này Bạch Diễn Sâm đang trên bờ vực tức giận.

"Không phải, Bạch Diễn Sâm, có một số việc không phải như anh nghĩ đâu?" Cô nói.

"Vậy thì là thế nào? Em nói đi."

Giọng điệu của anh rất nặng, nặng đến nỗi Tô Tích Cầm có thể cảm nhận được sức mạnh của đôi tay anh đang đặt trên vai của cô.

"Đây là công việc của em, không phải là việc cá nhân."

"Cho nên bây giờ là em đang nói cho anh biết, em là người công tư phân minh sao?"

"Em biết anh là bởi vì em không nói trước chuyện của em cho anh, trong lòng anh rất khó chịu, nhưng mà Bạch Diễn Sâm, anh phải biết, đây là chuyện của Mạc thị, em lấy tư cách gì để nói với anh chứ, hơn nữa chuyện này bị giữ bí mật cả trong nội bộ Mạc thị, em cũng không thể bởi vì quan hệ của em với anh mà nói chuyện này ra ngoài được."

"Như vậy thì Mạc thị có lý trong chuyện này sao?"

Nói đến người này, Tô Tích Cầm thật sự là không có tự tin để đáp lại sao? Từ đầu đến cuối, đều là một mình cô bôn ba khắp nơi. Sau đó, cô lại nghĩ tới những lời mà Mạc Tây Cố đã nói, cô cụp mắt xuống.

"Mạc thị không thể không có đúng không! Anh còn không biết em có bản lĩnh như thế đó, bản lĩnh đến mức có thể hủy diệt cả đời của mình, em lại có thể một mình gánh vác tội đạo nhái, hay là nói anh ta quan trọng hơn so với tất cả mọi thứ của em."
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 222: Giữ Mình Không Muốn Bị Anh Đụng Chạm

[BOOK]Đối mặt với sự chất vấn của Bạch Diễn Sâm, Tô Tích Cầm không thể hiểu nổi tại sao Bạch Diễn Sâm lại tức giận vì loại chuyện này, chẳng qua là không nói trước với anh thôi, vả lại bí mật của một công ty sao có thể tiết lộ cho người ngoài được? Đây là đạo đức nghề nghiệp nên có, tuy giữa hai người là kiểu quan hệ này, nhưng đạo đức nghề nghiệp thì không thể vứt đi được.

Tô Tích Cầm đi làm ở bên ngoài cũng đã mệt muốn chết, giờ về lại phải chịu sự chất vấn của Bạch Diễn Sâm, trong lòng cô lập tức dâng lên một luồng cáu kỉnh, cô vươn tay muôn gạt bỏ sự kiềm chế của anh, nhưng lại bị anh giữ chặt.

"Bạch Diễn Sâm, em đang rất mệt, em không muốn tranh luận với anh về một vấn đề vô nghĩa như thế."

Anh mím môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Em đặt anh ở vị trí nào?"

Tô Tích Cầm bị câu hỏi đột ngột này làm trì hoãn vài giây mới nói: "Nếu anh muốn em trả lời vấn đề vừa rồi, giờ em trả lời anh, em làm như vậy không phải vì Mạc Tây Cố, em là vì chính mình, bản thảo thiết kế này là do chính tay em làm ra, nếu em không tự mình điều tra, thì sẽ không có ai giúp em chứng minh sự trong sạch của mình hết."

"Em trả lời anh trước đi, em đặt anh ở vị trí nào?" Bạch Diễn Sâm bám chặt vấn đề này, hiển nhiên là không hài lòng với lời nói vừa rồi của Tô Tích Cầm.

Cô hít sâu một hơi, áp chế sự khó chịu đáp lại: "Anh là chồng sắp cưới của em, là bố của con em, anh nói xem anh có vị trí nào?"

Dứt lời, cô chợt nghe thấy tiếng cười giễu cợt của Bạch Diễn Sâm, cánh tay đang giữ tay của cô cũng buông lỏng ra, tiếp đó là giọng nói mỉa mai truyền đến: "Nói như vậy, cho đến bây giờ em cũng không có thích anh bao nhiêu cả? Em chỉ xem anh như một vật trưng bày thôi phải không?"

Thật ra, nói đến thích, thì đương nhiên không có khả năng là không có, thứ mà Bạch Diễn Sâm làm cho cô là thứ chưa có ai từng cho cô, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu thích, cô cũng không trả lời được.

Nhưng mà bây giờ cô không có khí lực đi quản những thứ này, hiện tại trong lòng cô đầy rẫy những chuyện buồn phiền, làm sao còn có khí lực đi suy nghĩ những chuyện vặt vãnh này.

Cô nâng mắt lên nhìn anh, thẳng thừng đáp lại những câu hỏi càn quấy của anh: "Em không có coi anh như vật trưng bày, anh có thể đừng để tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy nữa có được không?"

Dứt lời, cô xoay người, đi về phía cửa sổ, đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn khung cảnh ngoài công viên của tiểu khu, tấm lưng kia đối với anh lộ ra một loại khó chịu khó lòng giải thích được, bóng dáng này dừng ở trong mắt Bạch Diễn Sâm có vài phần châm chọc, vì vậy anh nói.

"Để tâm vào chuyện vặt vãnh?" Giọng điệu có hơi giống nghiến răng nghiến lợi.

Lần đầu tiên Bạch Diễn Sâm bị phụ nữ ghét bỏ, giờ phút này nói không nên lời là có tâm tình gì, anh vẫn luôn biết Tô Tích Cầm là một người phụ nữ rất bướng bỉnh và độc lập, nhưng anh lại không nghĩ tới loại bướng bỉnh và độc lập này lại làm cho anh cảm thấy thật chán ghét.

"Hiện tại em có một đống chuyện cần phải giải quyết, mấy vấn đề này chờ em giải quyết xong hết mọi chuyện rồi hãy nói, được không?" Cô vẫn đưa lưng về phía anh như trước.

Đáp lại cô là tiếng đóng cửa một cái "rầm", phòng sách nhất thời trở nên yên tĩnh, Tô Tích Cầm cúi đầu nhéo mi tâm, sao lại thành ra thế này?

Bạch Diễn Sâm rời khỏi căn hộ của cô, cô ra khỏi thư phòng và đi vào phòng bếp, dù chuyện có lớn đến đâu, cũng cần phải giải quyết bữa tối trước, cô không thể đói bụng, con cô cũng như vậy.

Trên bàn cơm, đôi mắt to tròn của Túi Sữa Nhỏ không ngừng nhìn Tô Tích Cầm, chiếc thìa trong tay không ngừng xúc cơm cho vào miệng.

Nghĩ đến việc vừa rồi Bạch Diễn Sâm tức giận rời khỏi nhà, hơn nữa đến bây giờ còn chưa có trở về ăn cơm, đặc biệt là sắc mặt mẹ của cậu cũng không tốt, trong lòng cậu có chút lo lắng, có phải là do tối hôm qua cậu vạch trần chuyện cậu và Bạch Bạch đã lừa Tô Tô như thế nào không, Tô Tô rất tức giận, cho nên đến bây giờ cũng chưa có tha thứ cho Bạch Bạch, vừa rồi hình như cậu nghe thấy hai người cãi nhau ở thư phòng, sau đó, những lời mà Bạch Diễn Sâm nói tối ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu cậu.

"Tô Tô, Bạch Bạch không về ăn cơm sao?"

Đôi mắt đen lúng liếng của cậu chuyển đi chuyển lại nhìn về phía khuôn mặt của Tô Tích Cầm.

"Ừm, anh ta không về ăn cơm." Tô Tích Cầm thản nhiên đáp.

"Ồ." Cậu bé cúi đầu, có chút trầm tư, cho nên buổi tối, Túi Sữa Nhỏ chủ động ôm lấy gối đầu của chính mình ở trên giường của Tô Tích Cầm rồi trở về phòng ngủ của cậu, tối nay cậu vẫn là nên trở về phòng của cậu ngủ đi! Trước để cho bọn họ giảng hòa.

Tô Tích Cầm tắm rửa xong đi ra thì không thấy bóng dáng của Túi Sữa Nhỏ đâu, gối đầu ở trên giường cũng không thấy, nhưng chiếc gối cô đặt ở phòng ngủ của con trai lại được đặt ngay ngắn trên đầu giường.

Cô một bên lau tóc, một bên đi về phía cửa phòng của con mình.

"Cẩm Thiên, sao con lại quay về phòng ngủ của mình?" Cô ngồi ở mép giường Túi Sữa Nhỏ hỏi.

"Con quay về giường của con ngủ, Tô Tô, mẹ quay lại giường của mẹ ngủ đi." Cậu bé vươn tay đẩy cánh tay của cô, ý bảo cô nhanh chóng rời đi.

"Lại muốn bán đứng mẹ sao?" Tô Tích Cầm cố ý bẻ cong ý của cậu.

"Mới không phải, Tô Tô, con không muốn hai người cãi nhau." Túi Sữa Nhỏ bĩu môi nói.

Tô Tích Cầm sửng sốt, khuôn mặt trắng nõn non nớt của cậu bé, dưới ánh đèn dịu dàng trở nên vô cùng non mềm, cô vươn tay sờ sờ: "Không có, chúng ta không có cãi nhau."

"Con đều nghe được, Tô Tô, tối nay Bạch Bạch không quay về, mẹ dỗ chú ấy một chút, thật ra chú ấy đối với con rất tốt." Cậu bé cau mày, tựa hồ sợ Bạch Diễn Sâm không trở lại nữa.

Xem ra cậu bé vô cùng thích Bạch Diễn Sâm, huyết thống chính là kỳ quái như vậy, cho dù cậu bé không biết anh là ba của cậu, nhưng mà cậu vẫn hướng về phía của Bạch Diễn Sâm.

"Bây giờ con đối xử với anh ấy còn tốt hơn cả mẹ." Cô giả vờ không vui quay mặt đi.

"Không phải, không phải, Tô Tô, so với mẹ con cảm thấy chú ấy rất keo kiệt, còn Tô Tô thì rất hào phóng."

Cô sao có thể không biết tâm tư của cậu bé, cô vươn tay búng cái trán của cậu một chút: "Lời ngon tiếng ngọt, được rồi, nhanh chóng ngủ đi, không ngày mai lại không dậy nổi."

* * *

Trở lại phòng ngủ, bởi vì một ngày làm việc quá mệt mỏi, vừa mới lên giường không bao lâu cô liền ngủ thiếp đi, cũng không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên cảm thấy trên người có có gì đè ép xuống, không thể nào thở được, sau đó cô mở mắt ra, chỉ thấy có một người đang đè lên trên người cô, người này là ai, cô không cần nhìn cũng biết.

Động tác của Bạch Diễn Sâm rất thô bạo, giống như hoàn toàn xem cô chỉ là một công cụ, cơn đau từ cổ truyền đến khiến cô nhíu mày, cô vươn tay đẩy người ở trên người mình ra.

"Anh làm gì thế?"

Bạch Diễn Sâm không để ý đến cô, động tác của anh vẫn thô bạo như trước, lần này so với lần trước ở phòng triển lãm còn tệ hơn, lần trước là bởi vì chuyện của

Bạc Đình Xuyên, lần này chẳng lẽ là bởi vì không có nói trước với anh, nên anh lại muốn dùng bạo lực với cô sao?

"Bạch Diễm Sâm, anh phát điên cái gì vậy, buông ra, em phải nghỉ ngơi."

Cô cũng nổi giận, bởi vì cô hoàn toàn không thích bị đối xử như thế này một chút nào.

"Như thế nào? Chồng trước muốn lãng tử quay đầu, cho nên giữ mình không muốn bị anh đụng chạm sao?" Giọng nói của Bạch Diễn Sâm khàn khàn, nhưng lại lộ ra một sự quỷ dị trong đó, trong sự quỷ dị này, anh dùng sức, tiến vào cơ thể của cô.

Thân thể cô vốn đang khô khốc, đột nhiên bị anh xông vào, cũng cảm thấy có một sự không thoải mái nhất định, cô nhíu mày, theo bản năng vươn tay đẩy anh ra: "Anh làm em đau, còn không phải là không nói trước với anh những chuyện đó thôi sao? Anh hà tất lại phải canh cánh chuyện này ở trong lòng đến nước này cơ chứ, anh trước đi ra đi."

Bạch Diễn Sâm chẳng những không nghe theo, ngược lại hung hăng trừng phạt cô hai lần, kèm theo giọng nói tức giận: "Em không nói cho anh biết, là không cần anh giúp em phải không?"

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, ánh đèn ngủ hắt vào trên mặt, khuôn mặt căng thẳng có vài phần dữ tợn.
[/BOOK]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 224: Khốn Cảnh Chồng Chất, Cô Cách Anh Xa Một Trượng

[HIDE-THANKS][BOOK]Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê, khi cô đến nơi thì người phụ nữ kia cũng đã có mặt ở đó.

Hai người ngồi đối diện nhau, bởi vì còn sớm nên trong quán cà phê không có ai, chỉ có hai người bọn họ.

Tiếng nhạc êm dịu lay động trong quán cà phê.

Tô Tích Cầm nhìn người phụ nữ, người phụ nữ trông rất thanh tú, đôi mắt to, tràn đầy sức sống, thờ ơ nhìn cô.

Cô mím môi hỏi: "Xin hỏi cô tên là gì?"

"Tôi họ Lý, tên Lý Hoan, cô Tô tôi mời cô ra đây, cô hẳn là cũng đoán ra được là chuyện gì đi!"

Tô Tích Cầm mỉm cười: "Tôi nghĩ lý do tìm cô tìm tôi cũng giống như tôi tìm cô vậy, ngày hôm qua tôi đến công ty tìm cô, nhưng cô lại không có ở đó."

"Tổng thanh tra đã nói với tôi, nhưng cô Tô, bây giờ không phải là tôi sao chép cô, mà là cô sao chép của tôi."

Sự thay đổi đột ngột này khiến Tô Tích Cầm cau mày, cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, sau đó hỏi.

"Cô Lý, cô nói tôi sao chép thiết kế của cô, vậy xin hỏi nguyên lý thiết kế của cô là gì?"

Tầm mắt của Lý Hoan rơi vào trên mặt Tô Tích Cầm, đôi mắt to kia tỏa ra ánh sáng mê người, thanh âm trầm thấp uyển chuyển từ đôi môi mỏng của cô ta phát ra.

"Nguyên lý thiết kế của tác phẩm đó là hòa trộn hình dạng của các bông hoa lại với nhau.."

Những câu trả lời không dứt của Lý Hoan khiến Tô Tích Cầm phải kinh ngạc không thôi, những gì Lý Hoan nói hoàn toàn trùng khớp với nguyên lý thiết kế của cô, không có bất kỳ sơ sót nào. Tại sao lại có thể như vậy?

Nguyên lý thiết kế của cô cũng không có ai biết, chẳng lẽ là trùng hợp, cô ta cũng nghĩ tới điểm này sao?

"Cô bắt đầu làm từ khi nào?" Cô đột nhiên lại hỏi.

Lý Hoan rất tốt bụng trả lời: "Tôi đã giao nó cho công ty vào ngày 21 tháng 7. Lúc này, giám đốc của chúng tôi có thể làm chứng."

Điều này càng kỳ lạ, thiết kế của cô cũng ra mắt cùng lúc với thiết kế của cô ta, cả người cô đã chết lặng ở tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

"Cô Tô, tác phẩm của cô xuất hiện khi nào vậy?" Lý Hoan đột nhiên quay sang hỏi Tô Tích Cầm.

Tô Tích Cầm lấy lại tinh thần, nhìn cô ta, nhưng lại không thể trả lời, Lý Hoan nhìn cô, khóe miệng tràn ra một nụ cười, cô ta nói: "Cô Tô, thiết kế của cô hẳn là ra mắt muộn hơn của tôi! Điểm ấy tôi đã đi Lăng thị tìm hiểu rồi, cô nộp bản thảo vào ngày 22, cô không nên nói là tôi đạo văn đi!"

Sắc mặt Tô Tích Cầm cứng đờ, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Hoan, hai người đều đang giằng co, trầm mặc không nói gì, yên lặng đến mức ngay cả cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.

Tô Tích Cầm suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Cô đã nói rằng không có gì để chứng minh rằng thời gian thực sự là ngày đó, nhưng sự thật đã ở trong trái tim tôi."

Cô cau mày, cô chỉ cảm thấy chuyện này thật sự càng ngày càng phức tạp, đây là một cái bẫy do người nào đó giăng ra, chờ cô nhảy vào.

Đôi mắt to của Lý Hoan nhìn chằm chằm vào Tô Tích Cầm không chớp mắt, rồi nói.

"Cô Tô, cô mặc dù là một nhà thiết kế ưu tú, nhưng cũng không có nghĩa là người khác muốn sao chép tác phẩm của cô, hơn nữa tôi và cô không quen biết gì nhau, sao tôi có thể sao chép cô được, có lẽ chúng ta đều nghĩ ra một ý tưởng giống nhau, chỉ là trùng hợp thôi, nhưng nếu cô khăng khăng rằng tôi đã sao chép của cô, vậy thì cô chính là đang vừa ăn cướp vừa la làng?'

Tô Tích Cầm cau mày, lời nói của Lý Hoan rất có phân lượng, hơn nữa tất cả lời nói đều nằm trên lưỡi dao, cô đánh giá Lý Hoan, lời nói của cô ta cũng giống như đôi mắt của cô ta, giảo hoạt khéo đưa đẩy, ung dung bình tĩnh.

" Tài ăn nói của cô Lý rất tốt, nhưng mà tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi sẽ cẩn thận điều tra. "

Trên mặt Lý Hoan mang theo nụ cười nhàn nhạt, thở dài nói:" Tôi chờ tin tức tốt. "

Thấy chủ đề đã đến mức này, Tô Tích Cầm lấy vũ khí sắc bén cuối cùng của mình ra.

" Xem ra chỉ có thể báo cảnh sát, chuyện này ngoại trừ cảnh sát ra thì không ai có thể giải. "

Lý Hoan bình tĩnh cười cười:" Vậy thì giao cho cảnh sát đi! Nhưng trước khi báo cảnh sát, tôi phải nhắc nhở cô một câu, nếu như đến lúc đó chứng minh cô mới là người sao chép, cô nên biết hậu quả nghiêm trọng! "

Tô Tích Cầm cúi đầu, tay cô chậm rãi khuấy cà phê, nhìn cà phê xoay tròn trong cốc và nói.

" Những lời này là tôi nên nói cho cô Lý mới đúng. "

Lần gặp mặt này, cũng không có tiến triển gì, long Tô Tích Cầm nặng trĩu bước ra khỏi quán cà phê.

Lúc này mặt trời chói chang, Tô Tích Cầm đứng ở cửa quán cà phê, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời quá chói mắt, cô nâng tay che lại.

" Đây không phải là Tô Tích Cầm sao? "

" Phải, chính là cô ấy, đẹp thật đấy. "

Tô Tích Cầm nghe vậy liền bỏ tay xuống nhìn sang, chỉ thấy có phóng viên đang chụp ảnh, thấy vậy, cô vội vàng giơ tay che mặt, vội vàng đi về phía trước, những tay săn ảnh đó nhìn thấy Tô Tích Cầm, lập tức đuổi theo cô.

Đối mặt với tình huống đột ngột này, Tô Tích Cầm có chút lúng túng, đèn flash không ngừng nhấp nháy, Tô Tích Cầm lập tức lấy tay che mặt, trong miệng nói:" Mấy người muốn làm gì? "

" Cô Tô, xin hỏi có phải anh Diệp thích cô không? "Một phóng viên hỏi.

Tô Tích Cầm lấy tay che mặt, không trả lời. Đối với những phóng viên này, chỉ cần một câu hỏi được trả lời, những câu hỏi khác sẽ theo đó mà nhiều hơn.

" Cô Tô, Diệp công tử có thể nào vì cô mà cùng Bạch tổng xảy ra xích mích không? "Một phóng viên hỏi.

Tô Tích Cầm phớt lờ họ, cất bước đi về phía xe của cô, các phóng viên đi theo cô đặt câu hỏi.

" Cô Tô, trên mạng có người nói cô ăn cắp thiết kế của người khác, vướng vào tranh chấp pháp luật, cô tính xử lý thế nào? "

Tô Tích Cầm dừng lại, nhìn mọi người, cô siết chặt chiếc túi của cô, hít một hơi thật sâu.

" Tất cả thiết kế của tôi đều là do tôi tự mình thiết kế. Xin đừng nói nhảm, về phần cáo buộc tôi sao chép, tôi sẽ thông qua pháp luật để bảo vệ quyền lợi của bản thân. "

" Thiết kế cô đưa cho Lăng thị chính xác là phong cách của sản phẩm mới bên "SY", hơn nữa còn giống nhau như đúc, cô giải thích chuyện này thế nào? "

Tô Tích Cầm gắt gao nắm túi, thở ra một hơi và nói:" Tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời về mấy vấn đề này, nhưng không phải bây giờ, chờ đến khi mọi sự thật được phơi bày, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích. "

Mặc dù vậy, phóng viên vẫn kiên trì đặt câu hỏi, nhưng Tô Tích Cầm không trả lời một chữ nào, cô muốn tiến lên phía trước, nhưng những tay săn ảnh này, giống như bệnh vẩy nến, vây quanh Tô Tích Cầm khiến cô không thể bước dù chỉ một bước, cô nói:" Nhường đường. "

Lúc này, một chiếc ô tô từ đằng xa chạy nhanh đến, hướng đám người chạy tới, các phóng viên không ngờ lại có một chiếc ô tô dám chạy qua như vậy, đều kinh hãi lùi lại.

Chiếc xe dừng lại bên cạnh Tô Tích Cầm, cửa sổ xe được kéo xuống lộ ra một khuôn mặt, nhìn Tô Tích Cầm, vẻ mặt đạm mạc.

" Cô Tô, trùng hợp quá. "

Tô Tích Cầm quay đầu lại nhìn, là Bạc Đình Xuyên, sao anh ta lại ở đây?

" Bạc tổng, xin chào. "Cô gật đầu với anh một cái.

" Đây không phải là Bạc tổng của Bác Đạt sao? Bạc tổng, hiện tại cô Tô đã sa vào cánh cửa sao chép, hợp đồng của công ty anh có bị thay đổi không?"

Bạc Đình Xuyên lạnh lùng nhìn lướt qua phóng viên đang đặt câu hỏi, nhưng chỉ là liếc mắt một cái, vẻ mặt tự phụ kiêu ngạo, sau đó ánh mắt anh ta rơi vào trên mặt Tô Tích Cầm.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 225: Tốt Nhất Chú Ấy Nên Kết Hôn Với Người Phụ Nữ Bên Ngoài Đó Đi

[HIDE-THANKS][BOOK]"Hai ngày hôm nay cô Tô cũng không có qua công ty của tôi, chuyện thiết kế làm đến đâu rồi, cũng không nên trì hoãn thời gian hợp đồng."

Bạc Đình Xuyên vừa nói như vậy, Tô Tích Cầm mới phản ứng lại, cô tiếp lời: "Bạc tổng, vừa lúc tôi có một số chi tiết muốn hỏi ý kiến của anh."

"Đã như vậy, cô lên xe, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Tô Tích Cầm mở cửa xe ra, rồi ngồi vào trong, sau đó Bạc Đình Xuyên nhanh chóng khởi động xe, lái đi khỏi vòng vây của các phóng viên.

Tô Tích Cầm thở hắt ra một hơi, trong lòng còn sợ hãi nhìn mấy phóng viên vẫn đang chụp ảnh phía sau. Thẳng đến khi không nhìn thấy các phóng viên nữa, Tô Tích Cầm mới nói với Bạc Đình Xuyên.

"Anh Bạc, vừa rồi cảm ơn anh."

"Tôi cũng chỉ tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy cô bị người khác vây quanh, liền thuận tiện làm anh hùng một hồi." Bạc Đình Xuyên nhàn nhạt đáp.

Bạc Đình Xuyên tựa hồ đối với chuyện gì cũng đều thờ ơ như vậy, vì vậy cô cũng không cố ý cảm ơn nhiều lần.

Sau đó cô mới nhớ tới xe của cô còn đậu trước quán cà phê, cho nên đi đến cách đó không xa, cô liền nói: "Bạc tổng, anh tìm một chỗ ở phía trước rồi thả tôi xuống là được, xe của tôi còn ở bãi đỗ xe của quán cà phê, tôi quay lại lấy."

Bạc Đình Xuyên mỉm cười: "Vẫn là để tôi lái xe đưa cô về đi! Bằng không đi bộ về cô lại gặp phóng viên săn ảnh, tôi cứu cô cũng xem như vô ích."

Sau đó, trong xe rơi vào im lặng, Bạc Đình Xuyên mới mở miệng đánh vỡ: "Cô Tô, sáng nay tôi cũng đã nghe được chuyện trên mạng, có thể xử lý được không?"

Tô Tích Cầm mỉm cười: "Không xử lý được, cũng phải xử lý thôi."

Bạc Đình Xuyên mỉm cười, không đề cập đến Bạch Diễn Sâm, mà là nói một câu.

"Kỳ thật tôi tin tưởng cô là người bị sao chép, cho nên cô có thể xử lý."

Một câu tin này, khiến Tô Tích Cầm có chút bất đắc dĩ, cô nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa kính xe, có chút mờ mịt, nếu không tìm được chứng cứ, cho dù là ai tin đi nữa cũng vô dụng.

"Anh Bạc, sao anh lại tin tưởng tôi như vậy?" Cô đột nhiên hỏi.

"Trực giác, thông qua tiếp xúc với cô, tôi tin tưởng vào trực giác của tôi." Giọng nói của Bạc Đình Xuyên theo từng tiếng ngón tay anh ta vỗ trên vô lăng truyền vào tai Tô Tích Cầm.

Tô Tích Cầm cúi đầu, cười khẽ, sau đó nói: "Có lúc tôi cảm thấy mình rất may mắn."

"Ồ, trong hoàn cảnh nào thì cô sẽ cảm thấy mình bất hạnh?" Bạc Đình Xuyên quay sang nhìn cô.

Cảm thấy bất hạnh? Thực ra là có, vứt bỏ cảnh ngộ sang một bên mà nói, thì phương diện họ hàng thường cho cô cảm giác đáng buồn, nhưng nói thế này thì cảm thấy không thoải mái nên đành nói theo một cách khác.

"Thật ra con người rất mâu thuẫn, khi tâm trạng tốt sẽ vui quá hóa buồn, còn khi buồn bã thì sẽ tự cổ vũ mình."

Câu trả lời như vậy khiến Bạc Đình Xuyên bật cười thành tiếng, anh ta bất lực trước câu trả lời vừa thận trọng vừa khéo léo của Tô Tích Cầm, bầu không khí trong xe rất thoải mái, Bạc Đình Xuyên vẫn đưa cô đến chỗ đậu xe, sau đó mới rời đi.

* * *

Về Mạc thị, cô gọi điện cho Mạc Tây Cố, nói cho anh ta biết tình hình, sau đó nói bây giờ chỉ có thể gọi cảnh sát.

Mạc Tây Cố không đồng ý gọi cảnh sát, nói rằng việc này anh ta đã có cách giải quyết, nói cô đừng làm gì manh động.

Tô Tích Cầm hỏi có biện pháp gì, nhưng Mạc Tây Cố nói ngày mai sẽ cho cô biết. Tô Tích Cầm không có lựa chọn nào khác ngoài việc đợi đến ngày mai.

Sau đó, cô tập trung vào thiết kế của Bác Đạt, buổi chiều, cô nhận được cuộc gọi từ Diệp Tề, Diệp Tề có phản ứng rất lớn đối với chuyện cô bị cáo buộc tội sao chép thiết kế.

"Tô Tô, xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ cậu định gánh một mình sao?"

Tô Tích Cầm thở dài: "Đây là thiết kế của tôi, tôi không một mình gánh vác nó, thì ai sẽ gánh vác nó cho tôi?"

"Anh Tư để làm vật trưng bày hay sao? Không phải là cậu đính hôn với anh Tư à, cậu cũng là người của anh ấy, chuyện này không phải là chuyện anh ấy nên giúp sao?"

"Diệp Tề, đây là chuyện của Mạc thị, nếu là chuyện cá nhân của tôi, tôi đương nhiên sẽ để anh ấy giúp."

"Lẽ ra cậu nên rời khỏi đó từ lâu rồi."

Nói đến rời đi, sao cô lại không muốn rời đi chứ, nhưng mà cũng phải đi được mới được.

"Diệp Tề, chuyện này cậu không cần lo lắng, việc lên tiếng giải thích trên mạng của cậu, tôi vẫn còn chưa nói tiếng cảm ơn cậu!"

"Đừng nói chuyện đó với tôi, tôi không nhận, tóm lại cậu vẫn là thiếu nợ một ân tình của tôi đi."

Tô Tích Cầm: "..."

* * *

Buổi tối vẫn là hai mẹ con Tô Tích Cầm và Mặc Cẩm Thiên dùng cơm tối như thường ngày, Mặc Cẩm Thiên ăn cơm xong liền trở về phòng ngủ, ngồi trên giường suy nghĩ miên man, càng nghĩ, cậu vẫn là gọi điện cho Bạch Diễn Sâm, nhưng điện thoại đổ chuông một lúc lâu cũng không có ai trả lời, khi bắt máy thì lại là một giọng nữ.

"Xin chào."

"Cô là ai?" Túi Sữa Nhỏ lập tức nhướng mày: "Bạch Diễn Sâm đâu?"

Có lẽ là do ngữ khí của Túi Sữa Nhỏ không tốt, nên đối phương cũng lộ ra giọng điệu không tốt: "Anh ấy không có ở đây, cháu là ai?"

"Cô là ai, sao lại nghe điện thoại của chú ấy?" Giọng điệu của cậu bé vô cùng giống một người phụ nữ cay nghiệt bắt quả tang chồng mình cặp kè với phụ nữ.

"Ai cho cô đụng vào điện thoại của tôi." Đột nhiên một giọng nói nghiêm khắc truyền vào tai Túi Sữa Nhỏ, cậu nhận ra đây là giọng nói của Bạch Diễn Sâm.

"Vừa rồi chuông vang liên tục, tôi sợ có chuyện gấp nên mới trả lời giúp anh.." Giọng điệu của người phụ nữ mang theo chút oán hận.

"Chỉ có lần này, lần sau, cô biết sẽ có hậu quả như thế nào rồi đấy."

"Tôi hiểu rồi."

Mạc Cẩm Thiên nghe hai người đối thoại, càng nghe càng tức giận, trước đây cậu đã từng nghe qua loại đối thoại này, trước kia ba của cậu cũng từng câu dẫn phụ nữ như vậy, người phụ nữ kia cũng nói như vậy.

"Alo." Giọng nói của Bạch Diễn Sâm truyền vào tai Túi Sữa Nhỏ.

"Họ Bạch kia, sao chú lại làm như vậy với Tô Tô chứ? Cháu còn tưởng rằng chú không giống mấy người đàn ông khác, không nghĩ tới là cháu nhìn lầm chú."

Nói rồi Túi Sữa Nhỏ giận quá.. bấm ngắt điện thoại, sau đó nằm xuống gối bắt đầu tủi thân.

Hóa ra Bạch Bạch cũng giống như những người đàn ông khác, sẽ câu dẫn phụ nữ ở bên ngoài, Tô Tô thật đáng thương.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Tích Cầm đi tới phòng ngủ của Túi Sữa Nhỏ, phát hiện cậu đang nằm úp sấp trên giường, cô còn tưởng cậu đã ngủ, nhẹ nhàng đi tới, tính lật người cậu lại trước, không để cậu nằm sấp ngủ, nhưng vừa mới đi lại, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đang giàn giụa nước mắt.

"Con sao vậy?" Tô Tích Cầm hoảng hốt đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu.

"Tô Tô, con sai rồi." Túi Sữa Nhỏ đột nhiên nhào vào lòng cô, khóc rất thảm thiết.

Tô Tích Cầm hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nhất thời có chút lúng túng, bởi vì trước đây cậu bé chưa từng khóc thảm như vậy, hiện tại lại đột nhiên khóc như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

"Cẩm Thiên, con nín khóc đi đã, nói cho mẹ biết, xảy ra chuyện gì?"

Cậu bé vẫn nhào vào lòng cô như trước, khóc thút thít nói: "Tô Tô, lẽ ra con không nên vì tư lợi mà đồng ý những lời hoa ngôn xảo ngữ của họ Bạch kia, ai biết bây giờ chú ấy đã đính hôn với mẹ rồi, lại lộ rõ bản chất ra."

Tô Tích Cầm kéo cậu khỏi vòng tay của cô, nghi ngờ hỏi: "Chỉ vì anh ấy không quay lại?"

"Bây giờ con không muốn chú ấy quay lại, tốt nhất chú ấy nên kết hôn với người phụ nữ bên ngoài đó đi, con không muốn nhìn thấy chú ấy nữa, Tô Tô, chú ấy cũng không phải là người tốt, chú ấy cũng giống như ba, sẽ câu dẫn phụ nữ ở bên ngoài, Tô Tô, là con có lỗi với mẹ."

Nói xong, từng hạt hạt đậu vàng rơi ra từ trong đôi mắt của cậu, Tô Tích Cầm có chút bối rối: "Phụ nữ?"
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 226: Tôi Đồng Ý Rút Khỏi Ngành Thiết Kế Trang Sức Ở Thành Phố S

[HIDE-THANKS][BOOK]Túi Sữa Nhỏ gật đầu, vì vậy cậu kể lại cho cô nghe việc cậu đã nghe được giọng nói của người phụ nữ ở trong điện thoại ban nãy, sau đó lần lượt kể lại cuộc nói chuyện giữa hai người họ, sau khi Tô Tích Cầm nghe xong, sắc mặt liền trở nên cứng đờ, nhưng sau đó, cô tựa hồ đã thuyết phục được chính mình và con trai. "Chỉ là nghe nói qua điện thoại, cũng không có tận mắt nhìn thấy, không thể lập tức kết luận người phụ nữ kia có quan hệ với anh ấy được!"

Mặc dù nói với con trai của cô như vậy, nhưng mà chính cô cũng không chắc lắm.

Túi Sữa Nhỏ nhíu mày nhìn cô, trên mặt vẫn hiện vẻ không thể tin được như trước, Tô Tích Cầm cười: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, đợi đến khi gặp lại anh ấy, nghe anh ấy giải thích, đến lúc đó hãy lựa chọn có nên tha thứ cho anh ấy hay không, bây giờ thì ngủ đi."

Đôi tay nhỏ bé nắm lấy áo đồ ngủ của cô, lắc lắc hai lần: "Tô Tô, mẹ tin chú ấy sao?"

Tô Tích Cầm cau mày cười cười: "Chuyện này mẹ cũng không rõ, thôi, không nghĩ những chuyện đó nữa, chúng ta đi ngủ trước đi."

Cậu đưa mu bàn tay đầy thịt lau nước mắt cùng nước mũi trên mặt đi, giọng mũi nồng đậm nói: "Thật ra con cảm thấy hai chúng ta sống rất tốt."

Nói xong, cậu bò đến mép gối, tự mình nằm xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn Tô Tích Cầm: "Tô Tô, mẹ ngủ đi, con không sao."

Nhìn cậu con trai hiểu chuyện, cô mỉm cười, sau đó cô cúi người hôn lên trán cậu một cái.

"Chúc ngủ ngon."

Chỉ để lại một chiếc đèn ngủ, chỉnh nhiệt độ điều hòa thích hợp, cô bước ra khỏi phòng ngủ của con trai.

Sau khi đi ra khỏi phòng ngủ, cô dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên trần phòng khách, ánh mắt dần trở nên xám xịt.

Thật ra trong mối quan hệ với Bạch Diễn Sâm, cô biết mọi chuyện sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng cô không ngờ rằng lại thường xuyên xảy ra hiểu lầm như vậy, thậm chí là bất đồng ý kiến, Bạch Diễn Sâm anh là người luôn kiêu ngạo, anh cho rằng người phụ nữ của anh nhất định phải phụ thuộc vào anh ta để tồn tại, có chuyện gì, thì đều phải xin sự giúp đỡ từ anh trước tiên, như thế mới có thể chứng tỏ được địa vị và bản lĩnh của một người đàn ông.

Nhưng anh lại không hiểu một quy luật, một loại tâm lý thường xuyên buồn chán. Lần đầu tiên, lần thứ hai có thể cảm thấy rất hưởng thụ, nhưng nếu nhiều lần hơn, lại sẽ sinh ra cảm giác mệt mỏi.

Loại cảm xúc này khiến anh nảy sinh ý tưởng anh đã cưới phải một người vợ phiền phức, nhưng sức hút của người vợ ở trước mặt anh cũng đã giảm đi rất nhiều, cái gọi là ngứa ngáy bảy năm cũng là ra đời như vậy.

Từ khi ở bên Mạc Tây Cố, cô đã học được cách tự lập và không phụ thuộc vào bất kỳ ai để sinh tồn, cho dù lại khó khăn đến đâu cô cũng không muốn phá vỡ hiện trạng này, hơn nữa Bạch Diễn Sâm là một người đàn ông có năng lực như vậy nếu cô không theo kịp anh, cuối cùng sẽ bị anh bỏ xa, rất xa, một khi có khoảng cách, thì giữa hai người sẽ nảy sinh vấn đề rất lớn.

Có một câu nói đùa rất phổ biến trong giới WeChat, người phụ nữ ở tầng năm, mà người đàn ông đã lên đến tầng mười, nếu người phụ nữ không đuổi kịp bước chân của người đàn ông, người đàn ông sẽ cảm thấy cô đơn, cuối cùng ở tầng mười, anh ta sẽ gặp một người phụ nữ thú vị và thích hợp với anh ta.

Cô không muốn xảy ra tình huống như thế này với Bạch Diễn Sâm, dù sao thì vì để cho con trai cô có một gia đình hoàn thiện, cô hy vọng hai người có thể đứng trên cùng một vạch xuất phát, như vậy mới có thể lâu dài.

Vì vậy, bây giờ cả hai người đang trong thời kỳ cọ sát, nhưng liệu hai người có thể đi qua thời kỳ cọ xát này sao?

Lúc này, cô cũng không chắc nữa.

Đang lúc cô thấy hết sức mê man, trong phòng ngủ có tiếng điện thoại di động vang lên, cô hoàn hồn quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, là ai gọi điện thoại đến?

Quay trở lại phòng ngủ cầm điện thoại lên, dưới ánh đèn đôi lông mày của cô cau lại, dãy số hiện lên trên màn hình điện thoại đối với cô vô cùng quen thuộc, là số của Mạc Tây Cố.

Sau vài giây chần chừ, cô vẫn nhấn nút trả lời.

"Alo."

"Tôi ở dưới lầu của cô, đi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cô." Giọng nói của Mạc Tây Cố thông qua điện thoại vô cùng ảm đạm.

"Có việc gì cứ nói chuyện qua điện thoại, tôi chuẩn bị đi ngủ đây." Cô nhàn nhạt nói.

"Là về cách đối phó với giám đốc Lăng, không thể giải thích rõ ràng trên điện thoại được, cô xuống đây đi." Nói xong, không để cho cô kịp từ chối, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.

Nghe âm thanh ảm đạm, cô nhíu mày, lấy điện thoại di động đặt bên tai xuống, chần chừ vài giây rồi đi đến tủ quần áo lấy một bộ quần áo để thay.

Cô lấy chìa khóa, cầm điện thoại đi ra khỏi tiểu khu, dưới ánh đèn mờ mờ, cô nhìn thấy một chiếc Lamborghini đậu ở ven đường, đứng bên cạnh xe là một thân hình cao lớn, đó là Mạc Tây Cô.

Anh vẫn nhìn cô đi, mãi đến khi cô đi đến trước mặt anh mới thu ánh mắt lại: "Biện pháp gì, anh nói đi!" Cô đứng trước mặt anh, mặt không đổi sắc nói.

Ánh mắt sâu kín của Mạc Tây Cố dán chặt vào người Tô Tích Cầm, dưới ánh đèn đường, đôi mắt hoa đào mà cô từng cho là đẹp nhất, giờ đây lại tràn đầy vẻ u sầu.

"Tôi đã gặp qua người của" SY ", nhưng thái độ của bên kia tỏ ra rất cứng rắn, cho rằng là cô đã sao chép thiết kế của họ. Dù sao thì bên kia cũng đã có chứng nhận xác minh, chứng nhận đủ tư cách, v. V cho nên muốn để cho đối phương nhận tội là chuyện không thể nào."

"Cho nên? Anh định để tôi nhận tội danh sao chép này à?" Giọng nói của cô mang theo vài phần run rẩy.

"Không phải, tôi nghĩ ra một cách." Nói xong, dừng một chút, lại dừng lại.

"Bởi vì lô hàng của Lăng thị cũng không có bán ra trên thị trường, cho nên những người từ 'SY' sẵn sàng mua lô hàng của Lăng tổng, nhưng là thu mua với giá thấp, Lăng Phong bên đó thấy thế đương nhiên không muốn, nhất quyết đưa hàng trở lại với chúng ta, sau đó yêu cầu chúng ta bồi thường.

" Bồi thường bao nhiêu? "

" Năm nghìn vạn. "Mạc Tây Cố nói.

Năm nghìn vạn không phải là số tiền nhỏ, đối với hợp đồng hơn trăm vạn mà bồi thường năm nghìn vạn đã là một tổn thất không nhỏ, nhưng loại bồi thường này là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu không đồng ý thì chỉ có thể đưa nhau ra tòa.

" Vậy cách của anh là gì? "

" Chúng ta lấy lại lô hàng này tự nhiên cũng vô ích. Người của "SY" nói rằng họ có thể lấy lại lô hàng này của chúng tôi theo giá trên thị trường, nhưng mà cô phải rút khỏi ngành thiết kế trang sức ở Thành phố S. "

Tô Tích Cầm nhắm mắt lại, tay nắm chặt điện thoại chìa khóa thành nắm đấm, kết quả vẫn là cô gián tiếp thừa nhận cô ăn cắp ý tưởng.

Nhìn vẻ mặt của cô, Mạc Tây Cố nói:" Nếu cô không muốn, tôi có thể tổn thất mấy ngàn vạn này, sau đó kiện bọn họ lên tòa án. "

" Có thể thắng kiện không? "Cô mở mắt ra nói.

" Bất luận như thế nào, tôi đều sẽ tận lực trợ giúp cô. "Trên mặt Mạc Tây Cố lộ ra vẻ sốt sắng.

Trên thực tế, đến thời điểm này, nếu tiếp tục gây sức ép cũng sẽ không có kết quả nào khác, đặc biệt là Tô Tích Cầm không muốn có liên quan gì đến Mạc Tây Cố, thật ra trong chuyện ăn cắp thiết kế này, Mạc thị cũng không tổn thất gì, ít nhất lô hàng kia vẫn lấy lại được một bộ phận tổn thất, tuy không thể lấy lại được đến 50 vạn nhưng chắc chắn sẽ lấy lại được 2/3 số tiền.

Mạc thị có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm cho nhà thiết kế, miễn là nhà thiết kế nhận tội và rút khỏi giới thiết kế trang sức ở thành phố S.

Thật ra chỉ cần cô rời đi, cũng có nghĩa là hợp đồng của cô với Mạc thị cũng vô hiệu, cho nên cô cũng có thể rời khỏi Mạc thị, rời khỏi thành phố S.

Sau khi rời đi, cô có thể bắt đầu lại ở nơi khác, điều đó không có gì to tát.

Sau khi suy nghĩ, Tô Tích Cầm nói:" Không tìm thấy bằng chứng, thì tôi cũng chỉ có thể chấp nhận nó, tôi đồng ý rút khỏi ngành thiết kế trang sức ở thành phố S."
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 227: Người Đàn Ông Ngang Ngược Cứ Như Vậy Lao Vào Đánh Nhau

[HIDE-THANKS][BOOK]Sau khi suy nghĩ, Tô Tích Cầm nói: "Tìm không ra chứng cứ, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận, tôi đồng ý rút khỏi ngành thiết kế trang sức ở thanh phố S."

Gương mặt Mạc Tây Cố hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cô có biết cô làm như vậy đại biểu cho cái gì không?"

Cô nhìn anh ta, không nói cái gì, anh ta tiến lại gần cô, định nâng tay lên ôm lấy vai cô, đáng tiếc, cô lại lùi về phía sau, tay anh ta khựng lại giữa không trung.

Anh ta nắm chặt tay, sau đó thu tay lại nói: "Một khi cô đồng ý với điều kiện này, thì sự nghiệp thiết kế của cô sẽ bị hủy hoại."

Cô gục đầu xuống, cười nhạt nói: "Chẳng lẽ ngoại trừ thành phố S, những chỗ khác đều không có ngành sản xuất trang sức sao? Hơn nữa sau khi tôi bước chân vào cửa nhà họ Bạch, nhà họ Bạch cũng không đồng ý tôi ra ngoài làm việc, cho nên tôi hoàn toàn không cần mãi dừng chân tại ngành thiết kế."

Mạc Tây Cố cau mày, Tô Tích Cầm nói tiếp: "Anh đáp ứng điều kiện của bọn họ đi!"

Giọng nói vô cùng tản mạn của cô ngay tại màn đêm thấu này chứa đầy sự chắc chắn, đó nhất định là một con đường đen tối.

Tô Tích Cầm như vậy khiến Mạc Tây Cố bị đả kích, dưới ánh đèn đường mờ ảo, anh ta nheo mắt lại: "Vì muốn rời khỏi Mạc Thị mà cô lại buộc mình phải rơi vào hoàn cảnh này, cô thực sự không muốn nhìn thấy tôi đến như vậy sao?"

Mạc Tây Cố sao có thể không đoán được tâm tư của cô, anh ta luôn biết lòng dạ của cô rất tàn nhẫn, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới, cô cũng tàn nhẫn đối với chính bản thân mình, thậm chí tàn nhẫn đến trình độ như vậy.

Cô giống như nghe được chuyện cười lớn nào đó, ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc: "Anh nên biết, một khi tôi đã không muốn dính dáng đến bất kỳ ai, tôi sẽ không quay đầu lại. Như bây giờ mỗi ngày chúng ta ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, dây dưa như thế thật không có ý nghĩa."

Mạc Tây Cố giống như bị đả kích lung lay lùi về sau hai bước, ngẩng đầu lên cười khẽ, giọng nói âm tà ngay tại trên đường phố thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua trở nên vô cùng mê hoặc: "Cô cho rằng nó không có ý nghĩa, nhưng tôi lại cho rằng nó có ý nghĩa rất lớn, cô muốn tôi đồng ý, nhưng tôi sẽ không làm những gì cô muốn."

Cô híp mắt: "Dù anh có cố gắng như thế nào thì cũng chỉ uổng công, đến lúc đó đã mất vợ lại còn mất cả quân, phiền phức như thế làm gì?"

"Chưa chắc."

"Thế sao? Làm đi, anh muốn làm như vậy tôi cũng không còn cách nào, nhưng tôi là nhà thiết kế, tôi có thể đơn phương thương lượng cùng" SY ", đến lúc đó Mạc thị bị tổn thất nặng nề thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh."

Mạc Tây Cố nhìn cô một cái, đột nhiên nói: "Không phải là Bạch Diễn Sâm rất để ý cô sao, lúc này anh ta ở nơi nào? Tại sao không tới giúp cô?"

Tô Tích Cầm mỉm cười: "Ồ, là tôi không muốn sự giúp đỡ của anh ấy, bởi vì chuyện này có liên quan đến bí mật thương mại, anh cũng biết rằng, giúp tôi chẳng khác nào giúp anh, tôi cũng không muốn điều đó."

Mạc Tây Cố nghiến răng, Tô Tích Cầm mỉm cười: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh về đi! Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không đến Mạc thị nữa, tôi sẽ làm đúng như yêu cầu tuyên bố thanh minh cho mình. Về phần bản thiết kế của Bác Đạt, anh với" SY "câu thông một chút, sau hợp đồng với Bác Đạt, tôi sẽ thu tay lại, sau đó anh hỏi Bác Đạt xem hợp đồng sẽ tiếp tục hay bị gián đoạn, dù sao thì một số công ty sẽ rất đắn đo nếu điều này xảy ra."

Nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của Tô Tích Cầm, Mạc Tây Cố tiến lên phía trước, vừa định bắt lấy Tô Tích Cầm, đột nhiên "Ầm" một tiếng, anh ta rút tay về, sau đó như nghĩ tới điều gì, anh ta quay người lại, chỉ thấy chiếc Lamborghini anh dừng ở bên đường bị đụng, xem ra là bị đụng rất mạnh, vì bị đụng nên xe anh ta trượt về phía trước một đoạn dài.

Sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi.

Tô Tích Cầm nhìn sang, nhưng khi cô nhìn thấy chiếc Bentley va vào xe của anh ta, cô không khỏi nhíu mày, chiếc xe đó là của Bạch Diễn Sâm.

Ngay khi cô nhận ra chiếc xe, cửa xe mở ra, một chiếc giày da đen bóng đáp xuống làn đường, theo sau là một đôi chân thon dài duỗi ra, cuối cùng Bạch Diễn Sâm xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Cách đó vài bước, bởi vì ánh sáng từ đèn đường không đủ nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, anh đang đứng bên cửa xe, cánh tay mảnh khảnh đặt trên cửa xe đang mở, hoàn toàn không để ý đến đầu xe ở phía trước. Chỉ nhìn chằm chằm về phương hướng của hai người bọn họ.

"Xe không được đậu ở ven đường, chẳng lẽ là đầu óc của anh có vấn đề sao!" Giọng điệu nghe rất bình tĩnh.

Nhưng theo sự hiểu biết của Tô Tích Cầm, đây là điềm báo trước sự tức giận của Bạch Diễn Sâm, anh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế anh đang che giấu sự tức giận của anh, chuẩn bị vận sức chờ phát tác ra ngoài, anh đứng ở dưới đèn đường, bóng ma trên mặt rất sâu, mái tóc ở dưới ngọn đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Anh đứng một lúc rồi cúi người vào trong xe, một lúc sau anh lại ra khỏi cửa xe, nhưng trên tay anh lại khoác thêm một chiếc áo khoác tây trang, sau khi đứng thẳng lên, anh tùy ý vung tay một cái, "rầm" một tiếng, cửa xe đóng lại.

Sau đó anh mang theo áo khoác vest đi tới.

Hai tay buông thõng ở hai bên của Mạc Tây Cố nắm chặt thành nắm đấm, khi Bạch Diễn Sâm chuẩn bị đi tới chỗ anh ta, anh ta nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một câu: "Anh lại có thể đâm vào xe của tôi?"

"Nửa đêm nửa hôm anh chạy xuống dưới lầu nhà vị hôn thê của tôi, đỗ xe trái quy định che mất tầm nhìn của tôi, vậy mà anh còn có mặt mũi trách người khác đụng xe của mình sao?"

Vừa nói, Bạch Diễn Sâm vừa đi tới trước mặt hai người, ném chiếc áo khoác trong tay về phía Tô Tích Cầm, hai bên tay áo của anh được xắn lên, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc và tự phụ.

Tô Tích Cầm không ngờ tới hành động của anh, vì vậy chiếc áo trực tiếp phủ lên mặt cô, khi chiếc áo được lấy ra, cô đã nhìn thấy hai người lao vào đánh nhau, không biết ai là người ra tay trước.

Chỉ thấy Bạch Diễn Sâm đấm một cái thật mạnh vào mặt của Mạc Tây Cố, và Mạc Tây Cố cũng đấm một phát vào mặt của anh, nhưng hiển nhiên Bạch Diễn Sâm có luyện qua, nên anh nhẹ nhàng né tránh, ngay sau đó đánh trả lại rất nhanh

Mặc dù Mạc Tây Cố có thể tránh được, nhưng anh ta không nhanh bằng cú đấm của Bạch Diễn Sâm, mặt của anh ta đã bị đấm vài phát.

Thấy hai người họ giằng co, Tô Tích Cầm không chút nghĩ ngợi xông lên đỡ lấy: "Đừng đánh nữa."

Cô nắm lấy tay của Bạch Diễn Sâm, nhưng bởi vì cô lôi kéo như vậy, Mạc Tây Cố đã tìm cơ hội, hung hăng đấm một cái thật mạnh vào mặt của Bạch Diễn Sâm, Tô Tích Cầm trở tay ném trả lại, "bốp" một tiếng vang lớn vang lên, động tác của Mạc Tây Cố cũng dừng lại.

Đột nhiên, bầu không khí như là bị đông cứng lại, Mạc Tây Cố như bị đả kích trầm trọng nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm, trong mắt lộ ra vẻ không tin Tô Tích Cầm vậy mà lại vì Bạch Diễn Sâm mà đánh anh ta: "Cô đánh tôi?" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi.

Thực ra, bản thân Tô Tích Cầm cũng không hiểu tại sao cô lại đánh trả, cho nên trong lúc nhất thời cô chỉ nhìn Mạc Tây Cố mà không nói nên lời.

Khuôn mặt Bạch Diễn Sâm xanh mét, anh nâng tay lau vết máu trên khóe môi, tay còn lại vươn ra kéo người phụ nữ đứng trước mặt anh ra sau lưng, anh đứng lên phía trước, nhìn Mạc Tây Cố.

"Mạc Tây Cố, sau này nếu tôi còn thấy anh quấy nhiễu vị hôn thê của tôi tôi nhất định sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất."

Nói xong anh cúi người nhặt chiếc áo khoác mà Tô Tích Cầm đánh rơi trên mặt đất, sau đó phủi bụi. Quay đầu nhìn Tô Tích Cầm đang ngẩn người, thấy cô nhìn Mặc Hi Cố, mặt anh liền âm trầm, đưa tay ra nắm lấy tay cô.

"Quay về thôi."
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 228: Em Ngủ Ở Chỗ Này, Anh Không Chạm Vào Em

[HIDE-THANKS][BOOK]Bạch Diễn Sâm kéo cô về phía tiểu khu, còn cô cứ đi theo anh một cách thụ động như thế này, lúc này, có thể là nhân viên an ninh tại trạm kiểm soát trong tiểu khu đã nghe thấy tiếng động, nên đi về phía họ, rồi gặp họ ở trên đường, anh ta làm động tác chào với hai người.

"Anh Bạch, cô Tô."

Tô Tích Cầm cũng theo phép lịch sự mà đáp lại đối phương, nhưng Bạch Diễn Sâm đã dừng lại và nói với nhân viên bảo vệ: "Có một chiếc ô tô đậu bên đường không thể dừng xe làm vi phạm luật giao thông, khiến tôi đụng phải, lát nữa nếu cảnh sát tới, anh cứ nói như vậy với bọn họ, còn có đúng sự thật hay không thì không cần để ý."

"Được."

Nói xong, Bạch Diễn Sâm lại kéo Tô Tích Cầm đi về phía trước, Tô Tích Cầm một mực nhìn anh từ phía sau, mặc dù cô chỉ nhìn vào cái ót của anh, nhưng mà cô cũng đã nhìn rất lâu, mãi cho đến tận cửa thang máy. Khi bọn họ đến thang máy, vừa vặn thang máy không có người, hai người đi vào, Bạch Diễn Sâm ấn tầng mười ba, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Trong không gian thang máy nhỏ hẹp, hai người đứng cùng một hàng, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thang máy đi lên, bầu không khí trong thang máy có chút nặng nề.

Cô nhìn khuôn mặt nghiêng của anh ta, vết bầm tím nơi khóe miệng anh dưới ánh đèn vô cùng rõ ràng, có thể là do cú đấm cuối cùng của Mạc Tây Cố đã làm trầy một chút da, khiến máu chảy ra đông lại và dính vào khóe miệng anh.

Bạch Diễn Sâm đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nặng trĩu của cô, cô chớp mắt một cái rồi quay mặt đi, giãy dụa muốn thoát lòng bàn tay của anh.

"Em không thể an phận một chút sao."

Giọng điệu của Bạch Diễn Sâm rất hung hăng, Tô Tích Cầm cau mày, ngẩng đầu lên, quay lại nhìn anh, nhưng không nói gì.

Bạch Diễn Sâm tiếp tục nói: "Tối rồi còn ra ngoài gặp đàn ông, em có chút tự giác nào khi làm vị hôn thê của người ta không hả?"

Tô Tích Cầm cau mày, anh bây giờ là đang hưng sư hỏi tội hay sao? Cô còn chưa có tính toán với anh đâu, nhưng anh thật ra lại làm vẻ có lý, nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, cô lại càng không muốn nói chuyện với anh.

Thấy cô không muốn nói chuyện với anh, Bạch Diễn Sâm đoán được phản ứng này của cô là đến từ đâu, vì vậy anh tiếp tục nói: "Làm sao, không nguyện ý nói sao?"

Đối với sự khăng khăng của anh, Tô Tích Cầm cũng tức giận: "Tại sao anh lại phiền như vậy, anh không thể để yên một chút sao?"

Chuyện tối hôm qua đến bây giờ cô còn nhớ kỹ, không thể nào tha thứ cho anh nhanh như vậy được, nếu không mỗi lần anh tức giận lại làm cô một lần, không chết cũng mất nửa cái mạng, nhất định không thể dung túng, huống chi lại càng dễ dàng tha thứ như vậy.

Lần đầu tiên Bạch Diễn Sâm bị nói là phiền, hiển nhiên là sợ run mộ chút, nhưng vì tối qua là anh đuối lý, cho nên anh chỉ có thể kìm nén tính khí của anh, cau mày nhìn cô.

"Anh phiền, vậy ai không phiền? Người ở bên ngoài kia sao?" Anh còn cố ý chỉ về phía bên ngoài.

Đúng lúc này, thang máy đã đến tầng mười ba, "Đinh" một tiếng, sau đó cửa thang máy chậm rãi trượt ra hai bên, Tô Tích Cầm nhấc chân đi ra khỏi thang máy, nhưng mới đi một bước, trên cánh tay truyền đến một lực đạo, cô bị anh giữ chặt lại, cô đột nhiên bị kéo vào, đầu đâm sầm vào trong ngực của Bạch Diễn Sâm.

"Còn chưa nói chuyện rõ ràng, em đi cái gì?" Nói xong, anh ôm người vào trong ngực.

Tô Tích Cầm ở trong lòng anh, ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, chợt nhớ đến lời con trai nói, vươn tay muốn đẩy anh ra, dùng sức giãy giụa.

"Anh muốn nói cái gì?"

"Chê anh phiền? Vậy ai không phiền!"

"Giống nhau cả thôi, phiền muốn chết." Cô cắn môi nói đến đến lời cuối cùng.

Bạch Diễn Sâm được phân vào cùng một loại với Mạc Tây Cố, sắc mặt của anh trông không được tốt lắm, giọng u ám nói: "Nói xem anh giống anh ta ở chỗ nào?"

"Anh buông ra trước đi."

"Em nói đi."

"Anh có thể đừng áp đặt ý muốn của mình lên người khác được không, anh như vậy là rất bá đạo."

Những lời lên án như vậy buộc Bạch Diễn Sâm không thể không buông cô ra. Đầu tóc Tô Tích Cầm rối bời giãy ra khỏi người anh, khuôn mặt bởi vì giãy dụa mà hồng nhuận, người cũng đang thở hổn hển, cô nhìn anh.

"Giống nhau chỗ nào, tự mình nghĩ đi." Nói xong cô xoay người bước ra khỏi thang máy.

Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Bạch Diễn Sâm cáu kỉnh cởi bỏ cúc áo dưới đường viền cổ áo, sau đó cầm lấy áo khoác trong tay, cất bước đi theo.

Sau khi về đến nhà, Tô Tích Cầm lập tức vào phòng ngủ, rửa tay rửa mặt trong phòng tắm rồi đi ra, nhìn thấy Bạch Diễn Sâm đi vào theo, cô cũng bình tĩnh trở lại, nói.

"Hai chúng ta hãy bình tĩnh lại đi đãđã."

Nói xong, cô muốn đi lấy gối của cô.

"Bình tĩnh cái gì?" Bạch Diễn Sâm nhìn hành động của cô rồi nói.

"Hiện tại chúng ta đều đang tức giận, không thích hợp để nói chuyện, cho nên trước hết hãy bình tĩnh lại, anh hãy ngủ ở đây đi, em sẽ ngủ cùng với Cẩm Thiên." Tô Tích Cầm nói xong, đi về phía cửa phòng ngủ.

Nhưng mà cô còn chưa đi tới cửa, thì một bóng người so với cô còn đi tới cửa nhanh hơn, anh đưa tay đóng cửa lại, cả thân mình đứng dựa vào cửa, hoàn toàn ngăn cản đường đi của cô.

"Anh tránh ra, em muốn đi ra ngoài." Cô nhìn anh, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

"Em ngủ ở chỗ này, anh không chạm vào em." Anh nói.

Trên mặt Tô Tích Cầm không có chút biểu tình gì, Bạch Diễn Sâm tiếp tục nói: "Anh bị thương, cũng không thể chạm vào em."

Bị thương? Chỉ là vết thương nơi khóe miệng mà thôi, từ khi nào thì anh trở nên yếu ớt như vậy?

Bạch Diễn Sâm không cho, cô không thể rời đi được, nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy đau lòng, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Bây giờ cô vẫn còn chưa kết hôn với anh đâu? Nếu kết hôn thì như thế nào đây?

Nhìn một hồi, trong mắt liền có sương mù, nhưng lại không muốn anh nhìn thấy, nên cô xoay người đi đến bên giường, sau đó ngồi ở mép giường cúi đầu, thỉnh thoảng đưa tay lau một chút.

Lúc Bạch Diễn Sâm nhìn thấy sương mù trong mắt cô, anh cau mày, sau đó nhìn thấy người nào đó ngồi ở mép giường lau nước mắt, anh lại càng nhíu chặt mày.

Anh đi tới chỗ áo khoác của anh, lấy hộp thuốc lá bên trong ra, châm một điếu, đứng bên cửa sổ hút một lúc lâu, nhưng suy nghĩ của anh lại rơi vào trên người Tô Tích Cầm.

"Chuyện tối qua, đáng lẽ anh không nên đối xử với em như vậy." Giọng nói trầm ấm của anh khàn khàn chứa đầy khói.

Tô Tích Cầm đang cúi đầu lau nước mắt, đột nhiên sửng sốt một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng người đứng bên cửa sổ: "Đây không phải là lần đầu tiên anh phạm vào, lần trước là Bạc Đình Xuyên, lần này là Mạc Tây Cố, lần sau lại là ai đây?"

Bạch Diễn Sâm cau mày, động tác hút thuốc lá đột nhiên ngẩn ra, sau đó quay đầu lại định nói gì đó, nhưng khi chạm phải đôi mắt đỏ ngầu của cô, anh lại nuốt lời này vào trong lòng, bất đắc dĩ, cuối cùng quay người đi về phía cô, nhấn mạnh tàn thuốc trên tay, dập tắt trong chiếc gạt tàn trên bàn cạnh giường ngủ.

"Còn không phải là anh bị em chọc tức thành như vậy sao, nếu em không chọc anh, anh có thể như vậy sao?"

"Em chọc anh cái gì? Tất cả đều không phải là chủ nghĩa tôn sùng đàn ông của anh à, là công ty của em gặp chuyện không may, chứ không phải là chuyện cá nhân của em, hơn nữa em nói với anh rồi, anh giúp em được không? Có một số việc em có thể tự mình giải quyết được, em nghĩ muốn tự mình giải quyết, nếu anh giúp em nói, thì không phải là giúp em, mà là giúp Mạc thị."

"Vậy tại sao em lại ôm anh ta làm cái gì, em nói cho anh biết đi?" Bạch Diễn Sâm ngồi xuống mép giường bên cạnh cô, sau đó vòng tay qua nắm lấy vai của cô, để nàng đối mặt với anh.

Nói đến chuyện này, lúc đó là cô nhất thời không phòng bị, mới mặc cho Mạc Tây Cố ôm cô, cô trừng hắn đôi mắt đỏ hoe nhìn anh nói: "Em cũng không ngờ tới anh ta sẽ làm như vậy."

Bạch Diễn Sâm nghe thấy lời này thì cũng bớt giận vài phần, xem ra người phụ nữ này là bị cưỡng ép ôm đi.

"Thế vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Nửa đêm nửa hôm em đi xuống gặp mặt anh ta là có ý gì?"
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 229: Đừng Tán Tỉnh Người Đàn Ông Khác

[HIDE-THANKS][BOOK]Cô giương mắt nhìn anh, cảm thấy có chút bất đắc dĩ trước tính khí so đo này của anh, nhưng vẫn làm theo: "Bởi vì chuyện sao chép, ngày mai em phải trả lời Lăng Phong, anh ta đến nói cho em biết kết quả thương lượng."

"Kết quả thế nào?"

Cô vẫn cúi đầu như trước, thấp giọng nói: "Em sẽ rời khỏi Mạc thị, sau đó rời khỏi ngành thiết kế trang sức ở thành phố S."

"Em đây là đang thừa nhận rằng mình ăn cắp ý tưởng à?" Giọng anh nâng cao lên.

Cô lại ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: Em rời khỏi ngành thiết kế trang sức ở thành phố S, nhưng em sẽ không thừa nhận mình đạo văn, em chỉ là nghĩ nếu không tìm được chứng cứ thì có thể lợi dụng chuyện đó để rời khỏi Mạc thị. "

Bạch Diễn Sâm cau mày, trầm mặc nhìn cô vài giây rồi mới nói:" Vậy thì cứ làm như vậy trước đi! "

Cô nghe anh nói vậy liền ngẩng đầu lên, anh thật sự đồng ý sao? Anh đây là có ý gì, mặc dù cô đã hạ quyết tâm nhưng cô vẫn có chút không thích phản ứng của anh.

Vừa định hỏi anh, thì liền nghe anh nói:" Lúc nghỉ việc nhớ lấy bản chấm dứt hợp đồng với Mạc thị. "

Thấy cô vẫn nhìn anh chằm chằm, anh đưa tay sờ má cô, chuyển đề tài, nhẹ giọng dỗ dành.

" Tối hôm qua là anh không đúng, nhưng mà em cũng đừng chọc anh giận, em có biết bị người khác nói phiền phức có tư vị thế nào không, rất buồn bực, sau này anh sẽ không chọc giận em, nhưng em cũng phải tránh xa những người đàn ông khác một chút, anh không thể chịu được cảnh người phụ nữ của mình đi tán tỉnh những người đàn ông khác, biết không? "

Mặc dù cô sẽ không chủ động tán tỉnh những người đàn ông đó, nhưng nghe thấy quy chế trá hình này, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, anh hạn chế cô, nhưng vì cái gì anh lại không tự hạn chế anh chứ, vì vậy cô đưa tay hất tay anh ra.

" Chính mình làm được đi rồi nói sau. "

Sau đó cô đứng dậy, mới đi được hai bước, Tô Tích Cẩm đã bị anh kéo ngồi lên trên đùi của anh, hai tay anh vòng qua eo thon của cô:" Nói xem, anh đã làm cái gì mà em nói anh không làm được? "

Ngồi ở trên người anh, mùi thơm kia trên cơ thể anh lại đột nhiên xộc vào mũi cô, cô chán ghét cau mày:" Trên người anh có mùi, rất khó chịu, anh đi tắm rửa trước đi rồi nói sau. "

Bạch Diễn Sâm cúi đầu ngửi, sau đó lẩm bẩm như đang nói với chính mình:" Mùi, mùi gì chứ?" "

Tô Tích Cẩm không muốn nói chuyện với anh, con trai cô nói rằng người trả lời điện thoại của anh là phụ nữ, bây giờ cô không muốn hỏi những câu hỏi này chút nào, cô chỉ muốn giải quyết vấn đề của bản thảo thiết kế sau đó lại nói.

Cô không chịu trả lời, nhìn về phía cửa sổ, tư thế hơi hướng lên trên, anh nhìn gò má nõn nà của cô, non nớt, giống như em bé, anh vươn tay áp mặt cô lại gần, sau đó hôn lên má cô.

Tô Tích Cẩm cụp mắt nhìn anh:" Đừng tưởng là nhận lỗi như vậy liền không có chuyện gì nữa, nếu em cho anh một cái tát, sau đó cho.. anh một cái kẹo, anh sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện sao? "

Bạch Diễn Sâm cau mày, Tô Tích Cẩm tiếp tục:" Những điều này chờ sau này lại nói, em hơi mệt và muốn nghỉ ngơi. "

Bạch Diễn Sâm liếc nhìn cô, nhưng anh không dám ép buộc, cuối cùng anh có chút miễn cưỡng buông cô ra, nhìn cô nằm ngay ngắn trên giường chuẩn bị đi ngủ, anh mới đứng dậy đi vào phòng tắm. Vừa vào phòng tắm, Tô Tích Cẩm lập tức từ trên giường ngồi dậy, sau đó ôm gối đi ra khỏi phòng ngủ, cô không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra được được.

Bạch Diễn Sâm từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy trên giường không có ai, anh hít sâu một hơi, lần này cô thật sự giận anh.

* * *

Ngày hôm sau, bởi vì Tô Tích Cẩm cùng con trai ngủ say, lại nghĩ hôm nay Bạch Diễn Sâm cũng ở đây, cô không muốn phục vụ bữa sáng cho anh, vì vậy cô nằm trên giường cho đến khi Túi Sữa Nhỏ tỉnh lại.

Túi Sữa Nhỏ mở mắt ra, nhìn thấy Tô Tích Cẩm, vòng tay qua cổ cô, giọng bé sữa nói.

" Tô Tô, hôm nay mẹ ngủ với con sao! "

" Ừm. "Cô mỉm cười đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trên trán cậu.

Sau đó, cậu giống như nghĩ tới cái gì, nói:" Có phải là họ Bạch đã trở lại không? "

Tô Tích Cẩm nghe thấy chữ họ Bạch này, biết lần này cậu bé thực sự tức giận, cô nói:" Đã trở lại từ tối qua rồi, nhưng giờ thì mẹ không biết chú ấy đã đi chưa. "

Cậu bé lập tức đứng dậy, duỗi đôi chân ngắn ngủn của cậu bước xuống dưới giường, một bên xuống một bên nói:" Con đi xem sao, tốt nhất là chú ấy đã đi ra ngoài rồi, nếu không, con phải cho chú ấy đẹp mặt. "

Giọng nói tức giận nghe có chút hung ác, giống như khi tức giận của ai đó, cô chống tay nhìn cậu bé đi ra khỏi phòng ngủ, trong lòng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, có một đứa con trai yêu mình như vậy cũng đáng.

Túi sữa nhỏ bước ra khỏi phòng ngủ, trên người đang mặc một bộ đồ ngủ Crayon Shin-chan màu vàng nhạt, tay và chân đầy thịt của cậu run rẩy khi cậu bước đi, mái tóc rối bù của cậu cũng lay động khi cậu bước đi.

Cậu chạy tới phòng ngủ của Tô Tích Cẩm, nhưng trong phòng ngủ không có người, liền chạy vào phòng tắm, trong phòng tắm cũng không có người.

Chẳng lẽ người đã đi rồi?

Túi Sữa Nhỏ cau mày, vừa đi ra khỏi phòng vừa suy nghĩ, đang định quay về phòng ngủ thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng bếp truyền đến, quay đầu nhìn vào phòng bếp.

Chẳng lẽ chú ấy ở phòng bếp?

Nghĩ đến đây, cậu bé lập tức hướng về phía đó chạy nhanh đến, đứng ở cửa bếp, quả nhiên cậu nhìn thấy một bóng người thon dài đang đứng bên bếp lò, người này ngoại trừ Bạch Diễn Sâm còn có thể là ai, nhìn anh thuần thục ném trứng chần nước sôi, âm thanh của tiếng nổ vang lên trong không khí.

" Không phải là cháu đã nói chú không cần trở về rồi sao? Chú còn ở chỗ này làm gì? "

Bạch Diễn Sâm quay đầu lại, nhìn cậu nhóc đang tức giận ở cửa, không để ý đến lời nói của cậu mà nói:" Dậy rồi à, đánh răng chưa, nếu đã đánh răng xong thì lại đây nếm thử món trứng chần nước sôi chú làm lần này có hương vị thế nào đi? "

Lần này, Túi Sữa Nhỏ có lập trường kiên định, ngẩng đầu lên:" Hừ, đừng lại dùng thủ đoạn này lừa gạt cháu, cháu nói cho chú biết, hiện tại cháu thật sự không muốn gặp chú, chú rời khỏi nhà của cháu và Tô Tô đi, chú thích ở cùng người phụ nữ hoang dã nào bên ngoài thì cứ ở cùng người đó, đừng ra đây cản trở cuộc sống của cháu cùng Tô Tô. "

Bạch Diễn Sâm cau mày:" Bởi vì cuộc điện thoại tối qua? "

" Cháu nói cho chú biết, chuyện này cháu đều đã nói cho Tô Tô rồi, đừng tưởng Tô Tô không biết. "

Bạch Diễn Sâm nhớ lại những gì Tô Tích Cẩm đã nói tối hôm qua:" Trên người anh có mùi, rất khó chịu. "

Vì vậy, anh cụp mắt xuống sau đó nói:" Thật sao? "

" Đương nhiên. "

" Vậy cháu đi kêu cô ấy dậy ăn sáng đi, lát nữa chú sẽ giải thích với hai người. "

" Chú không cần giải thích, cháu sẽ không nghe, hiện tại cháu đã nghĩ thông suốt, không có chú, cháu cùng Tô Tô rất vui vẻ, từ khi chú xuất hiện, cháu cùng Tô Tô thường xuyên cãi nhau, nếu như chú một mực đều ở chỗ này, Cuối cùng chúng ta nhất định sẽ tổn thương tình cảm, hơn nữa chú cũng không xứng vs sự yêu thích của cháu. "

" Ha ha, mặc kệ cháu có muốn hay không, cũng không có cơ hội, chú đã cùng mẹ của cháu đính hôn rồi. "

" Cẩm Thiên, lại đây đánh răng rửa mặt. "Đột nhiên, giọng nói của Tô Tích Cẩm truyền đến.

" Được, con đến liền. "

Sau khi trả lời, cậu lại nói với Bạch Diễn Sâm:" Cháu sẽ khiến cho Tô Tô đuổi chú ra ngoài. "

Bạch Diễn Sâm cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với lời nói của cậu bé:" Cháu nói cái gì? "

Túi Sữa Nhỏ thấy sắc mật anh đột nhiên thay đổi, sợ anh sẽ đến đánh cậu, cậu liền nhanh chân bỏ chạy, một bên chạy một bên hét:" Tô Tô, họ Bạch muốn đánh con."
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back