Chương 220: Đến Lúc Trả Lại Khó Chịu Cho Cô Ta Rồi
[HIDE-THANKS][BOOK]Mặt Tô Tích Cầm không có biểu cảm gì, ánh mắt dừng lại ở cửa sổ kính sát đất từ phía sau anh ta, ánh mặt trời chiết xạ chiếu thẳng vào mắt cô, một mảnh hoa râm.
Nhưng hai cánh tay đang ôm cô đột nhiên siết thật chặt lại, như muốn đem cô hòa vào trong cơ thể anh ta, bên tai truyền đến giọng nói thống khổ trầm thấp: "Tích Tích, anh đã nhìn rõ tâm tư của mình rồi, trước đây, là anh sai rồi, bởi vì mẹ em là người khiến mẹ anh chết, anh muốn báo thù, nên mới cưới em. Ai ngờ từ lần đầu tiên nhìn thấy em, trong lòng đã in hình bóng của em, không thể xóa đi, nhưng vì bị thù hận che mắt, anh đã làm quá nhiều chuyện tổn thương em, thật ra khi làm tổn thương em, thì chính anh cũng bị dày vò, cứ như vậy, năm này qua năm khác, tình yêu dành cho em đã ăn sâu vào tận xương tủy."
Tô Tích Cầm cảm thấy như vậy có thể được tính là tình yêu sao? Nếu được tính, thì cũng quá nặng nề rồi, cô nhận không nổi đâu, cho nên cô nói:
"Mạc Tây Cố, lúc trước trong lòng tôi chỉ có mình anh, nhưng cuối cùng anh lại hung hăng đâm vào tim tôi một dao, nhát dao chí mạng này đã giết chết tất cả tình yêu tôi dành cho anh rồi."
Đôi mắt như pha lê của cô nhìn lên, giọng điệu nhẹ nhàng như lông hồng, lướt qua trái tim của Mạc Tây Cố vốn đã rung động, hối tiếc không kịp, anh ta nói:
"Xin lỗi em, Tích Tích, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, cho anh một lần cơ hội nữa đi."
"Có một số việc không phải một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ được."
Xin lỗi em, đây là ba từ tốt đẹp! Cũng là một câu nhận sai tốt đẹp.
"Tích Tích, cho anh một lần cơ hội nữa thôi, một lần cuối cùng, anh nhất định sẽ trân trọng em như bảo bối."
Trân trọng như bảo bối, nghe thật tốt nhỉ?
Nhưng có một số việc không phải cứ nghe thật tốt là lại có thể có cơ hội, đã mất đi, là sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Nghe anh ta nỉ non, Tô Tích Cầm đang bị ôm chặt ở trong ngực, nháy mắt chợt hoảng hốt, ánh mắt lại vô tình chạm phải bóng người in trên cửa sổ thủy tinh, bóng dáng đó, thế nhưng cô lại rất quen thuộc.
Ở cửa có một người đang đứng, chính là Tô Tích Tuyết, cô ta trừng lớn hai mắt, vẻ mặt dữ tợn nhìn cô, ánh mắt như muốn xé nát cô ra.
Nhìn thấy bóng người phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, Tô Tích Cầm cảm thấy thật châm chọc, nhớ lại cảnh tượng trước đây khi cô nhìn thấy cô ta và Mặc Tây Cố ở bên nhau, có lẽ cũng giống như vậy!
Chỉ là không biết tâm trạng của cô ta như thế nào, đột nhiên, cô rất muốn xem phản ứng của cô ta. Thậm chí còn muốn trả lại cho cô ta nỗi đau, sự khó chịu hệt như cái mà cô ta đã mang đến cho cô.
Cô nhìn vậy, khóe miệng lại hiện lên tươi cười, nhàn nhạt nói:
"Tích Tuyết rất yêu anh, hiện tại anh lại nói những lời này với tôi, đối với cô ta thật không có trách nhiệm nhỉ, dù sao hai người cũng đã có quan hệ xác thịt mà."
"Tích Tích, anh không yêu cô ta, anh chỉ biết là anh yêu em."
Nói như vậy, không thể nghi ngờ đây chính là vũ khí sắc bén nhất, cũng khiến bộ mặt dự tợn của Tô Tích Tuyết phát huy lên đến cực điểm.
Cho dù cô không thật sự nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tô Tích Tuyết, cô cũng đoán được, sẽ không tốt đẹp chút nào. Nụ cười trên mặt càng sâu, vẫn như cũ nói: "Buông tay trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện."
Có lẽ, thấy cô không còn cự tuyệt, cho nên Mạc Tây Cố buông lỏng cảnh giác, hai tay nới lỏng rồi rời ra, vừa mới buông ra, Tô Tích Cầm liền nhanh chóng lùi lại phía sau mấy bước, cúi đầu cười khẽ lên.
"Quá khứ rốt cuộc thì cũng sẽ không bao giờ trở lại được nữa, Mạc Tây Cố, cho dù lần này tôi có tránh được sự cố sao chép này hay không, tôi cũng sẽ không lợi dụng sự cố sao chép này để đạt được mục đích nào đó."
Mục đích gì, ý nghĩa thật rộng, nhưng cô biết Mạc Tây Cố sẽ hiểu ý nghĩa mà cô muốn nói.
Cô nhìn anh ta, nhìn thấy sắc mặt anh ta dần trở nên âm trầm, sau đó nghe thấy anh ta nói: "Vì sao không muốn cho anh một cơ hội nữa?"
Cô không nhìn anh ta, mà xoay người nhìn Tô Tích Tuyết đang đứng ở cửa.
Chỉ thấy sắc mặt của Tô Tích Tuyết đã trắng bệch, dữ tợn đến mức trắng bệch, hai tay buông thõng hai bên sườn, nắm chặt thành quyền, giống như đang chịu đựng nỗi đau nào rất lớn vậy.
Không thể phủ nhận, giờ phút này, trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên trong đời cô trải nghiệm qua cảm giác phản kích mà vui sướng như vậy.
Loại cảm giác này sao lại thoải mái thế nhỉ, là do cô khắc nghiệt sao?
Ánh mắt cô nhìn Tô Tích Tuyết, nhưng lời thì lại hướng về Mạc Tây Cố nói:
"Tôi nghĩ quá khứ qua rồi, hãy để nó qua đi!"
"Tích Tích.."
"Mạc Tây Cố, còn em thì sao? Anh đặt em ở chỗ đâu?" Một tiếng rống to từ trong miệng Tô Tích Tuyết rống lên, cắt ngang lời Mạc Tây Cố đang định nói.
Mạc Tây Cố nghe thấy tiếng rống to đó, ngước mắt lên, bởi vì vừa rồi tất cả sự chú ý của anh ta đều tập trung vào Tô Tích Cầm, ngay cả khi anh ta đối mặt với Tô Tích Tuyết, anh ta cũng không phát hiện ra, vì vậy anh ta không biết cô ta xuất hiện từ khi nào.
Anh ta không nói gì, chỉ là nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tô Tích Tuyết, không ai nói gì, ba người rơi vào cục diện tràn ngập mùi thuốc súng.
Vẻ mặt Tô Tích Cầm không chút biểu cảm gì, đột nhiên Tô Tích Tuyết lao về phía cô.
Kỳ thật, lúc khi Tô Tích Tuyết xuất hiện, cô đã sớm có chuẩn bị, những tổn thương do Tô Tích Tuyết gây ra, cũng đã đến lúc phải trả lại cho cô ta rồi.
Nhưng mà sự chuẩn bị của cô cũng không cần dùng tới..
Khi Tô Tích Tuyết chạy đến trước mặt cô, đột nhiên giơ tay lên, không ngờ rằng cánh tay đang giơ lên giữa không trung, lại bị một tay Mạc Tây Cố ở bên cạnh ngăn lại.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Thanh âm đè nén tức giận của anh ta truyền đến.
Trong mắt Mạc Tây Cố, tràn đầy bi phẫn.
"Mạc Tây Cố, em mang cả bản thân trao cho anh, nhưng bây giờ anh lại nói với chị ta, anh không yêu em, mà yêu chị ta? Anh coi Tô Tích Tuyết em thành người chết hay sao?" Tô Tích Tuyết khàn giọng rống to về phía anh ta.
"Tô Tích Cầm, tôi biết hiện tại chị đang muốn trả thù tôi, nhưng chị không sợ Bạch Diễn Sâm phát hiện ra chị cùng chồng cũ ở chỗ này ôm ôm ấp ấp hay sao?"
Nhìn khuôn mặt vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người trước mặt, khóe miệng cô nhàn nhạt nở nụ cười, giọng điệu sâu kín nói:
"Trả thù? Nếu trả thù thì thế này còn chưa đủ đâu, Tô Tích Tuyết, năm đó tôi đi nhầm phòng, nếu như tôi đoán không lầm, là cô cố ý nói sai số phòng cho mẹ, đúng không?"
Lời này vừa dứt, sắc mặt Tô Tích Tuyết lập tức trở lên trắng bệch, đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, bàn tay truyền đến một trận đau đớn.
Tô Tích Cầm đã biết cái gì?
"Cô hận tôi thì cũng không sao, nhưng cô lại làm cho người cô yêu phải đội nón xanh, Tô Tích Tuyết suy nghĩ của cô so với bất cứ người nào khác cũng đều quá tàn nhẫn." Tô Tích Cầm mang hết biểu cảm của cô ta thu vào trong mắt, giọng nói vẫn như cũ không lạnh không nhạt.
So với sự bình tĩnh của cô, nội tâm của Tô Tích Tuyết lại vô cùng khẩn trương.
Cô ta thở ra một hơi, nói:
"Tô Tích Cầm chị không cần ở đó bịa đặt sinh sự, chuyện năm đó không liên quan chút nào tới tôi cả."
"Phải không? Thật sự không có sao?" Giọng nói Tô Tích Cầm rất nhạt.
"Chị đừng có ở trước mặt Tây Cố mà làm trò ly gián này, chị mới là đồ tiện nhân, tự chị muốn vào phòng người khác, lại còn muốn đổ lỗi lên đầu người khác, đừng có mơ mang tội danh gắn lên đầu tôi."
Tô Tích Cầm cười khẽ: "Sẽ có một ngày sự thật được đưa ra ánh sáng thôi."
Nói xong, cô xoay người đi về phía cửa, nhìn thấy bóng dáng cô rời đi, Mạc Tây Cố hô một tiếng: "Tích Tích, em thật sự không suy xét sao?"
"Không cần phải suy xét." Nói xong, bóng người biến mất khỏi cửa phòng làm việc.
Nhìn bóng người dứt khoát rời đi, Mạc Tây Cố không khỏi nhíu nhíu mày.
"Tây Cố, sao anh có thể đối xử với em như vậy?" Giọng nói của Tô Tích Tuyết vang lên sau lưng anh ta.
Mạc Tây Cố xoay người, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng ném ra một câu: "Tô Tích Tuyết, tốt nhất là đừng để cho tôi biết chính cô là người ở giữa làm khó dễ khiến tôi phải đội cái nón xanh, nếu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, còn bây giờ cút ngay ra ngoài cho tôi."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Mặt Tô Tích Cầm không có biểu cảm gì, ánh mắt dừng lại ở cửa sổ kính sát đất từ phía sau anh ta, ánh mặt trời chiết xạ chiếu thẳng vào mắt cô, một mảnh hoa râm.
Nhưng hai cánh tay đang ôm cô đột nhiên siết thật chặt lại, như muốn đem cô hòa vào trong cơ thể anh ta, bên tai truyền đến giọng nói thống khổ trầm thấp: "Tích Tích, anh đã nhìn rõ tâm tư của mình rồi, trước đây, là anh sai rồi, bởi vì mẹ em là người khiến mẹ anh chết, anh muốn báo thù, nên mới cưới em. Ai ngờ từ lần đầu tiên nhìn thấy em, trong lòng đã in hình bóng của em, không thể xóa đi, nhưng vì bị thù hận che mắt, anh đã làm quá nhiều chuyện tổn thương em, thật ra khi làm tổn thương em, thì chính anh cũng bị dày vò, cứ như vậy, năm này qua năm khác, tình yêu dành cho em đã ăn sâu vào tận xương tủy."
Tô Tích Cầm cảm thấy như vậy có thể được tính là tình yêu sao? Nếu được tính, thì cũng quá nặng nề rồi, cô nhận không nổi đâu, cho nên cô nói:
"Mạc Tây Cố, lúc trước trong lòng tôi chỉ có mình anh, nhưng cuối cùng anh lại hung hăng đâm vào tim tôi một dao, nhát dao chí mạng này đã giết chết tất cả tình yêu tôi dành cho anh rồi."
Đôi mắt như pha lê của cô nhìn lên, giọng điệu nhẹ nhàng như lông hồng, lướt qua trái tim của Mạc Tây Cố vốn đã rung động, hối tiếc không kịp, anh ta nói:
"Xin lỗi em, Tích Tích, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, cho anh một lần cơ hội nữa đi."
"Có một số việc không phải một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ được."
Xin lỗi em, đây là ba từ tốt đẹp! Cũng là một câu nhận sai tốt đẹp.
"Tích Tích, cho anh một lần cơ hội nữa thôi, một lần cuối cùng, anh nhất định sẽ trân trọng em như bảo bối."
Trân trọng như bảo bối, nghe thật tốt nhỉ?
Nhưng có một số việc không phải cứ nghe thật tốt là lại có thể có cơ hội, đã mất đi, là sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Nghe anh ta nỉ non, Tô Tích Cầm đang bị ôm chặt ở trong ngực, nháy mắt chợt hoảng hốt, ánh mắt lại vô tình chạm phải bóng người in trên cửa sổ thủy tinh, bóng dáng đó, thế nhưng cô lại rất quen thuộc.
Ở cửa có một người đang đứng, chính là Tô Tích Tuyết, cô ta trừng lớn hai mắt, vẻ mặt dữ tợn nhìn cô, ánh mắt như muốn xé nát cô ra.
Nhìn thấy bóng người phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, Tô Tích Cầm cảm thấy thật châm chọc, nhớ lại cảnh tượng trước đây khi cô nhìn thấy cô ta và Mặc Tây Cố ở bên nhau, có lẽ cũng giống như vậy!
Chỉ là không biết tâm trạng của cô ta như thế nào, đột nhiên, cô rất muốn xem phản ứng của cô ta. Thậm chí còn muốn trả lại cho cô ta nỗi đau, sự khó chịu hệt như cái mà cô ta đã mang đến cho cô.
Cô nhìn vậy, khóe miệng lại hiện lên tươi cười, nhàn nhạt nói:
"Tích Tuyết rất yêu anh, hiện tại anh lại nói những lời này với tôi, đối với cô ta thật không có trách nhiệm nhỉ, dù sao hai người cũng đã có quan hệ xác thịt mà."
"Tích Tích, anh không yêu cô ta, anh chỉ biết là anh yêu em."
Nói như vậy, không thể nghi ngờ đây chính là vũ khí sắc bén nhất, cũng khiến bộ mặt dự tợn của Tô Tích Tuyết phát huy lên đến cực điểm.
Cho dù cô không thật sự nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tô Tích Tuyết, cô cũng đoán được, sẽ không tốt đẹp chút nào. Nụ cười trên mặt càng sâu, vẫn như cũ nói: "Buông tay trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện."
Có lẽ, thấy cô không còn cự tuyệt, cho nên Mạc Tây Cố buông lỏng cảnh giác, hai tay nới lỏng rồi rời ra, vừa mới buông ra, Tô Tích Cầm liền nhanh chóng lùi lại phía sau mấy bước, cúi đầu cười khẽ lên.
"Quá khứ rốt cuộc thì cũng sẽ không bao giờ trở lại được nữa, Mạc Tây Cố, cho dù lần này tôi có tránh được sự cố sao chép này hay không, tôi cũng sẽ không lợi dụng sự cố sao chép này để đạt được mục đích nào đó."
Mục đích gì, ý nghĩa thật rộng, nhưng cô biết Mạc Tây Cố sẽ hiểu ý nghĩa mà cô muốn nói.
Cô nhìn anh ta, nhìn thấy sắc mặt anh ta dần trở nên âm trầm, sau đó nghe thấy anh ta nói: "Vì sao không muốn cho anh một cơ hội nữa?"
Cô không nhìn anh ta, mà xoay người nhìn Tô Tích Tuyết đang đứng ở cửa.
Chỉ thấy sắc mặt của Tô Tích Tuyết đã trắng bệch, dữ tợn đến mức trắng bệch, hai tay buông thõng hai bên sườn, nắm chặt thành quyền, giống như đang chịu đựng nỗi đau nào rất lớn vậy.
Không thể phủ nhận, giờ phút này, trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên trong đời cô trải nghiệm qua cảm giác phản kích mà vui sướng như vậy.
Loại cảm giác này sao lại thoải mái thế nhỉ, là do cô khắc nghiệt sao?
Ánh mắt cô nhìn Tô Tích Tuyết, nhưng lời thì lại hướng về Mạc Tây Cố nói:
"Tôi nghĩ quá khứ qua rồi, hãy để nó qua đi!"
"Tích Tích.."
"Mạc Tây Cố, còn em thì sao? Anh đặt em ở chỗ đâu?" Một tiếng rống to từ trong miệng Tô Tích Tuyết rống lên, cắt ngang lời Mạc Tây Cố đang định nói.
Mạc Tây Cố nghe thấy tiếng rống to đó, ngước mắt lên, bởi vì vừa rồi tất cả sự chú ý của anh ta đều tập trung vào Tô Tích Cầm, ngay cả khi anh ta đối mặt với Tô Tích Tuyết, anh ta cũng không phát hiện ra, vì vậy anh ta không biết cô ta xuất hiện từ khi nào.
Anh ta không nói gì, chỉ là nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tô Tích Tuyết, không ai nói gì, ba người rơi vào cục diện tràn ngập mùi thuốc súng.
Vẻ mặt Tô Tích Cầm không chút biểu cảm gì, đột nhiên Tô Tích Tuyết lao về phía cô.
Kỳ thật, lúc khi Tô Tích Tuyết xuất hiện, cô đã sớm có chuẩn bị, những tổn thương do Tô Tích Tuyết gây ra, cũng đã đến lúc phải trả lại cho cô ta rồi.
Nhưng mà sự chuẩn bị của cô cũng không cần dùng tới..
Khi Tô Tích Tuyết chạy đến trước mặt cô, đột nhiên giơ tay lên, không ngờ rằng cánh tay đang giơ lên giữa không trung, lại bị một tay Mạc Tây Cố ở bên cạnh ngăn lại.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Thanh âm đè nén tức giận của anh ta truyền đến.
Trong mắt Mạc Tây Cố, tràn đầy bi phẫn.
"Mạc Tây Cố, em mang cả bản thân trao cho anh, nhưng bây giờ anh lại nói với chị ta, anh không yêu em, mà yêu chị ta? Anh coi Tô Tích Tuyết em thành người chết hay sao?" Tô Tích Tuyết khàn giọng rống to về phía anh ta.
"Tô Tích Cầm, tôi biết hiện tại chị đang muốn trả thù tôi, nhưng chị không sợ Bạch Diễn Sâm phát hiện ra chị cùng chồng cũ ở chỗ này ôm ôm ấp ấp hay sao?"
Nhìn khuôn mặt vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người trước mặt, khóe miệng cô nhàn nhạt nở nụ cười, giọng điệu sâu kín nói:
"Trả thù? Nếu trả thù thì thế này còn chưa đủ đâu, Tô Tích Tuyết, năm đó tôi đi nhầm phòng, nếu như tôi đoán không lầm, là cô cố ý nói sai số phòng cho mẹ, đúng không?"
Lời này vừa dứt, sắc mặt Tô Tích Tuyết lập tức trở lên trắng bệch, đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, bàn tay truyền đến một trận đau đớn.
Tô Tích Cầm đã biết cái gì?
"Cô hận tôi thì cũng không sao, nhưng cô lại làm cho người cô yêu phải đội nón xanh, Tô Tích Tuyết suy nghĩ của cô so với bất cứ người nào khác cũng đều quá tàn nhẫn." Tô Tích Cầm mang hết biểu cảm của cô ta thu vào trong mắt, giọng nói vẫn như cũ không lạnh không nhạt.
So với sự bình tĩnh của cô, nội tâm của Tô Tích Tuyết lại vô cùng khẩn trương.
Cô ta thở ra một hơi, nói:
"Tô Tích Cầm chị không cần ở đó bịa đặt sinh sự, chuyện năm đó không liên quan chút nào tới tôi cả."
"Phải không? Thật sự không có sao?" Giọng nói Tô Tích Cầm rất nhạt.
"Chị đừng có ở trước mặt Tây Cố mà làm trò ly gián này, chị mới là đồ tiện nhân, tự chị muốn vào phòng người khác, lại còn muốn đổ lỗi lên đầu người khác, đừng có mơ mang tội danh gắn lên đầu tôi."
Tô Tích Cầm cười khẽ: "Sẽ có một ngày sự thật được đưa ra ánh sáng thôi."
Nói xong, cô xoay người đi về phía cửa, nhìn thấy bóng dáng cô rời đi, Mạc Tây Cố hô một tiếng: "Tích Tích, em thật sự không suy xét sao?"
"Không cần phải suy xét." Nói xong, bóng người biến mất khỏi cửa phòng làm việc.
Nhìn bóng người dứt khoát rời đi, Mạc Tây Cố không khỏi nhíu nhíu mày.
"Tây Cố, sao anh có thể đối xử với em như vậy?" Giọng nói của Tô Tích Tuyết vang lên sau lưng anh ta.
Mạc Tây Cố xoay người, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng ném ra một câu: "Tô Tích Tuyết, tốt nhất là đừng để cho tôi biết chính cô là người ở giữa làm khó dễ khiến tôi phải đội cái nón xanh, nếu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, còn bây giờ cút ngay ra ngoài cho tôi."[/BOOK][/HIDE-THANKS]