7,475 ❤︎ Bài viết: 677 Tìm chủ đề
Chương 40: Không phải là thích cô ấy sao?

Một loạt những dãy số phức tạp được thử qua, nhưng sợi dây xích trên tay Lãnh Tiểu Dã vẫn không chút động tĩnh nào, một chút cũng không có dấu hiệu muốn mở ra.

Không, không đúng!

Người hay thay đổi thái độ giống như Hoàng Phủ Diệu Dương, chắc chắn không có khả năng là những con số bình thường.

Nếu như cô là anh, cô sẽ dùng số gì?

Phức tạp nhất?

Không, ngược lại, cô sẽ sử dụng mật khẩu đơn giản nhất.

Cái gọi là, sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, mật khẩu đơn giản nhất ngược lại có khả năng an toàn hơn, bởi vì ít người nghĩ tới sẽ có người sử dụng một mật khẩu đơn giản như vậy.

Dưới lớp chăn bông, Lãnh Tiểu Dã từng chút từng chút nhập từng số một.

9, 9, 9, 9, 9, 9!

Khi cô bấm mật khẩu cuối cùng đến 9 chữ số, sợi dây xích trên cổ tay cô nhẹ nhàng lách tách một tiếng vang nhỏ, mở.

Cảm thấy sợi dây xích trên cổ tay bị nới lỏng, Lãnh Tiểu Dã hưng phấn mà cười thầm hai lần.

Hoàng Phủ Diệu Dương ơi Hoàng Phủ Diệu Dương, anh chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng mật khẩu do chính mình thiết kế sẽ bị tôi phá giải đúng không?

Tất nhiên, cô chỉ cười ở trong lòng, nhưng lại cố tình vặn thân mình dưới chăn bông, giả vờ xoay người để che đi tiếng động dưới chăn.

Đúng vào lúc này, cánh cửa vang lên một tiếng nhỏ, Hoàng Phủ Diệu Dương bước vào.

Lão quản gia cúi đầu mà mở miệng: "Ngài Bá tước!"

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Lãnh Tiểu Dã đang "ngủ yên" trên gối của mình, nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay lên, lão quản gia lập tức biết điều im bặt.

Lãnh Tiểu Dã thu mình ở dưới lớp chăn bông, suy nghĩ một lúc rồi một lần nữa khóa lại dây xích trong tay.

Đi đến bên giường, Hoàng Phủ Diệu Dương vương lòng bàn tay, cẩn thận lấy bàn tay bị thương của cô ở dưới giường ra đặt ở bên ngoài, sau đó che góc chăn lại cho cô.

Nhìn thấy "khuôn mặt ngủ say" yên ổn của cô, anh vươn lòng bàn tay chạm vào mặt cô, bàn tay vừa định chạm vào, nhưng lại rụt trở về.

Một lần nữa quay lại trước mặt lão quản gia, anh từ trong túi lấy ra một món khác, "Trước khi cô ấy tỉnh lại, tôi muốn tất cả những thứ trong danh sách đều phải có đầy đủ."

"Vâng, thưa ngài Bá tước." Lão quản gia cầm lấy danh sách và đi ra ngoài.

Lãnh Tiểu Dã nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng cửa vang lên một tiếng nhỏ, sau đó chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần cô, tiếp đó phần giường bên cạnh hơi lún xuống một cái, hình như là có người ngồi xuống.

Sau đó, tự nhiên lại nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ - đó là âm thanh của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Tên khốn này, sao vẫn chưa rời đi?

Khi Lãnh Tiểu Dã đang suy nghĩ xem có nên hành động hay không, thì lại có âm thanh truyền vào đến lỗ tai, là tiếng của máy bay trực thăng khởi động và rời đi.

Máy động cơ trên thuyền đã bị Hoàng Phủ Diệu Dương phá hủy, máy bay trực thăng là phương tiện di chuyển duy nhất có thể rời đi, giờ máy bay trực thăng không còn, cô hiện tại có mở xiềng xích ra cũng không có ý nghĩa gì.

Sau khi tự hỏi, cô quyết định án binh bất động*.

*Án binh bất động: Trong tình trạng kìm chế, tạm thời không hoạt động, chờ thời cơ.

Cô đã từng thất bại một lần và không thể thất bại lại lần nữa, lần này, cô nhất định phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng và chờ trực thăng quay trở về thì lại hành động lần nữa.

Bây giờ đã là buổi trưa, cách buổi tối còn quá sớm, không bằng trước tiên nên nghỉ ngơi một chút, nạp lại năng lượng.

Nghĩ như vậy, cô liền dứt khoát thả lỏng người và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người đàn ông bên cạnh cô vẫn không có dấu hiệu rời đi, người này muốn ngồi ở bên người cô đến khi nào?

Quả nhiên là bệnh cũng không nhẹ!

Trong lòng thầm oán trách, Lãnh Tiểu Dạ thấy anh cũng không có ý định muốn làm gì cô, cũng liền thoải mái mà bước vào mộng đẹp.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đợi đến khi Lãnh Tiểu Dạ tỉnh táo lại, bên ngoài cửa sổ đã chạng vạng tối rồi.

Mở mắt ra, liền nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đang ngồi bên cạnh cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu sắc.

Ngài bá tước này, chẳng lẽ vẫn luôn ngồi từ trưa đến giờ, nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ mấy tiếng đồng hồ, chẳng lẽ anh ta thích mình rồi sao?
 
7,475 ❤︎ Bài viết: 677 Tìm chủ đề
0.jpg


Chương 49: Khuyết điểm lớn nhất chính là tự phụ

Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
7,475 ❤︎ Bài viết: 677 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 52: Không cần

Hoàng Phủ Diệu Dương thế mà lại đoán được cô không cài mật mã nhanh thế sao?

"Chết tiệt!"

Thấy Hoàng Phủ Diệu Dương giơ khẩu súng trường nhằm vào mình, Lãnh Tiểu Dã thấp giọng chửi rủa, đồng thời dùng sức kéo thanh nâng trực kéo thăng lên.

Trực thăng bay lên trên, khẩu súng trường trong tay Hoàng Phủ Diệu Dương cũng từng chút một nâng lên.

Bằng!

Khi anh ta bóp cò, cây lao bằng kim loại ngay lập tức vọt ra từ họng súng, kéo theo dây xích sắc nhọn, bắn về hướng trực thăng.

Các gai trên đầu súng bay qua thân chiếc trực thăng, chỉ cách vài centimet và trượt.

Lúc này, sợi xích đã đạt đến giới hạn cực đại, mất đà hướng lên và ngay lập tức rơi xuống dưới tác dụng của trọng lực.

Cạch một tiếng, móc câu lập tức móc vào một bên cánh dưới của trực thăng.

Cảm thấy chiếc trực thăng hơi lắc lư, Lãnh Tiểu Dã không kìm được lại chửi thề một câu.

Khi đã ổn định chiếc trực thăng, cô nhanh chóng lái trực thăng về phía trước.

"Ngài Bá tước!"

Khi quản gia và vệ sĩ chạy tới, họ nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đang ôm chặt khẩu súng trường trong tay, trèo lên lan can.

Nhìn thấy ra ý đồ của anh, mọi người đều trợn tròn mắt.

"Ngài bá tước, đừng!"

Người quản gia già lo lắng hét lên. Tuy nhiên, không ai có thể ngăn được Hoàng Phủ Diệu Dương. Âm thanh cuối của người quản gia kết thúc, Hoàng Phủ Diệu Dương đã nhảy lên, nắm chặt dây xích của khẩu súng ngắn và nhảy xuống khỏi lan can.

Anh không rơi xuống nước, mà bay lên bầu trời đêm với chiếc trực thăng.

Nhìn cơ thể của anh được trực thăng nâng lên từng chút một, trái tim của tất cả quản gia và vệ sĩ cũng đều dựng lên.

"Nhanh.. Xoay bánh lái, xoay lại.. Nhanh! Những người khác mau xuống thuyền cứu hộ đuổi theo ngài bá tước!"

Lúc này, vị quản gia già không còn nét tao nhã của một quản gia người Anh, giọng nói của ông trở nên gấp hơn vì lo lắng.

Hai người vệ sĩ vội vàng bỏ đi, một số người khác chạy đến bên cạnh tàu, đặt xuồng cứu hộ xuống, trượt thật mạnh, đuổi theo hướng của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Cùng lúc đó, du thuyền cũng bắt đầu quay đầu, đổi hướng đuổi theo hướng trực thăng rời đi.

Lãnh Tiểu Dã đang ngồi trên ghế phi công của trực thăng, nhìn nghiêng về phía sau, từ xa chiếc du thuyền đang quay đầu lại trên biển, chỉ khẽ nhếch miệng.

Du thuyền lúc xuất phát cũng rất nhanh, nhưng độ linh hoạt của một chiếc du thuyền hạng sang cỡ lớn như vậy còn kém xa máy bay trực thăng, làm sao có thể đuổi kịp cô?

Quay lại nhìn hệ thống định vị GPS trên trực thăng, cô nhanh chóng tìm kiếm vùng đất gần nhất.

Chẳng mấy chốc, cô đã được tìm thấy, mặc kệ đó là quốc gia nào, cô nhanh chóng gõ vài bàn phím, và ngay lập tức có điểm đến.

Đột nhiên, trực thăng lắc nhẹ một cái.

Lãnh Tiểu Dã cau mày nghi ngờ và điều chỉnh hướng của chiếc trực thăng một chút, kết quả là chiếc trực thăng lại rung lên.

Có điều gì đó không đúng!

Chẳng lẽ vừa rồi Hoàng Phủ Diệu Dương đã làm gì với chiếc trực thăng của cô?

Trong đầu không khỏi nghi ngờ, Lãnh Tiểu Dã nhìn nghiêng sang cửa sổ bên cạnh, lại nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Điều chỉnh chiếc trực thăng về trạng thái lái tự động, cô nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh cửa cabin, đưa tay tuỳ ý vén mái tóc dài một cái, nhẹ nhàng nắm tay mở cửa cabin ra.
 
7,475 ❤︎ Bài viết: 677 Tìm chủ đề
Chương 53: Chỉ đùa một chút đến mức này sao

Gió đêm lập tức thổi vào, vỗ tới trên mặt, cô nhìn sang bên ngoài cửa

Khoang, chỉ thấy chỗ phía cánh dưới bị một móc câu cá bằng súng bắn

Dây xích.

Trong lòng lóe lên một dự cảm bất thường, cô chợt quay lại nhìn về phía

Sau.

Cánh cửa phía đối diện đã bị người kéo mở, khi cô quay mặt lại, Hoàng

Phủ Diệu Dương đã dứt khoát nhảy vào trực thăng và trở tay đem cửa

Khoang đóng chặt.

Người đàn ông đứng trước mặt cô, bộ mặt tức giận, anh ta chỉ mặc một

Chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc dài bị gió thổi nhìn giống như ổ rơm

Rạ, son môi trên mặt căn bản chưa được lau sạch sẽ, nhìn qua giống

Như là bị một người đàn bà tô quá son môi hôn qua, vẻ mặt đầy dấu vết

Son môi.

Áo choàng tắm cũng bị hoạt động làm cho lỏng lẻo, trên ngực lộ ra một

Con voi màu đỏ mà cô đã vẽ, nét chữ chưa từng lau qua.

"Ha!"

Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương trước mặt, Lãnh Tiểu Dã không nhịn được

Cười thành tiếng, "Thì ra là bá tước tiên sinh, thế mà tôi còn tường là Tê

Lợi Ca đấy!"

Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không biết "Lê Lợi Ca" mà cô nói là ai,

Nhưng không khó để đoán được từ biểu hiện của cô rằng đó chắc chắn

Không phải là một lời khen.

Giơ tay lên, anh nâng khẩu súng lục bạc trong tay nhắm vào cô.

Anh đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần trước khi đuổi theo, một khi

Nhìn thấy cô, anh nhất định phải bắn cho cô vài lỗ trên người.

Nhưng mà, nhìn vật nhỏ trước mặt này, khuôn mặt nở nụ cười rực rỡ

Như vậy, lửa giận trong lòng anh tiêu tan lúc nào không hay.

"Trở về địa điểm xuất phát."

Anh không có nổ súng, chỉ cau mày trầm giọng hạ lệnh.

"Tức giận rồi?" Lãnh Tiểu Dã nhìn khẩu súng trong tay anh, lè lưỡi như

Đứa trẻ nghịch ngợm làm chuyện xấu, "Thật nhỏ mọn, chỉ đùa một chút

Đã đến mức như vậy sao?"

Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ không bị cô lừa, lần nữa mở miệng.

"Thay đổi hướng, lập tức trở lại!"

"Được được được!" Lãnh Tiểu Dã cười hắc hắc giơ hai tay lên, ngoãn

Ngoãn đi tới chỗ tay lái, lúc đi ngang qua người anh, cô dừng lại, xoay

Mặt nhìn anh, "À, đúng rồi, tôi khẳng định anh chắc chắn không biết Tê

Lợi Ca là ai, thực ra hắn ta là một người hành khất.

Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm đoán được đó không phải từ ngữ tốt

Lành gì, nhưng lúc nghe thấy hai chữ" hành khất", anh cúi mặt nhìn sơ

Qua bản thân mình.

Hiện tại, anh giống người hành khất lắm sao?

Từ nhỏ, đã được quý tộc giáo huấn, khiến cho anh rất quan tâm tới

Dáng vẻ của mình.

Đây đều là theo bản năng.

Lúc anh cúi đầu xem xét lại bản thân mình, trong mắt Lãnh Tiểu Dã tràn

Đầy ý cười, dùng mũi chân, đá lên, đôi giày thể thao đá vào tay cầm

Khẩu súng của anh.

Bang!

Lúc trúng kế, Hoàng Phủ Diệu Dương phản ứng quá chậm, bay lên giữa

Không trung.

Thuận lợi đã một cái, Lãnh Tiểu Dã phi người lên, chụp khẩu súng lục.

Ngón tay vừa mới chạm vào thân súng, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh

Chóng bắt lấy chân cô, khiến cô ngã ngồi trên mặt đất.

Chiếc thảm trên trực thăng rất dày, cô té xuống cũng không cảm thấy

Đau, nâng tay muốn nhắm súng vào người anh.

Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua đoạt lại khẩu súng, thấy ánh mắt

Cô bên cạnh chợt lóe lên, anh không tiếp tục lấy khẩu súng nữa, nhân

Lúc thuận thế, anh đem cô ngã nhào xuống đất.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back