Chương 20: Thì ra là ảo giác
Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Sở Mặc Huyền, Vân Lạc Tâm biết hắn bắt đầu xao động.
"Bệ hạ vẫn không tin, thần thiếp có thể chiêu hồn ngay trước mặt bệ hạ."
"Đủ rồi!"
Sở Mặc Huyền gằn giọng ngắt lời Vân Lạc Tâm: "Không tìm thấy thi thể nàng ấy dưới vách đá. Nàng ấy chưa chết, trẫm lập bài vị chỉ để an ủi người nhà Vân gia, trẫm không tin nàng ấy đã chết."
Sở Mặc Huyền nói xong lại càng bóp chặt cổ Vân Lạc Tâm: "Nói mau, nàng ấy đang ở đâu?"
Vân Lạc Tâm thấy Sở Mặc Huyền có vẻ nôn nóng, lại kì vọng vào câu trả lời của mình, nàng chỉ biết cười khẩy.
Nếu ngày ấy hắn không làm tổn thương nàng, nàng vẫn còn tưởng tình cảm hắn dành cho mình rất sâu đậm.
Nào là thỉnh thoảng lại đến Lạc Tâm cung ngồi cả ngày, rõ ràng là vì bản tính hắn đa nghi, chỉ có Lạc Tâm cung – nơi sở hữu mật đạo – mới khiến hắn có cảm giác an toàn.
Nào là vì thương nhớ Vân phi nên mới sủng ái Châu Uyển Nhi có đường nét hao hao Vân phi lên tận mây xanh. Rõ ràng là vì hắn lo thế lực Diêu thị quá mạnh nên làm vậy để Diêu Hoàng hậu có đối thủ, hơn nữa còn có thể dùng Châu gia để áp chế Diêu thị.
Vân Lạc Tâm rất đau lòng.
Nếu ngày ấy nàng cảm nhận được Sở Mặc Huyền dành tình yêu cho Diêu Tử Lăng, có lẽ nàng cũng không tuyệt vọng đến mức từ bỏ cuộc sống của mình.
Chính vì nhận ra hắn không có trái tim, hắn không yêu ai hết, nên khi mất đi tất cả, lại không thể kháng cự vì gia tộc, mới tuyệt vọng đến mức nhảy vực.
"Bệ hạ, xin người đừng đau lòng. Vân phi nương nương thực sự đã mất, nếu chưa thì sao thần thiếp có thể chiêu hồn được."
Nói đoạn, Vân Lạc Tâm lại không kìm được mà lên tiếng: "Thực ra lúc đó Vân phi nương nương nói cho thần thiếp sự tồn tại của mật đạo này là để thần thiếp thay nàng ấy ám sát người."
Bàn tay đang bóp cổ Vân Lạc Tâm bỗng run lên.
Ánh mắt Sở Mặc Huyền tựa như lớp băng dần nứt ra dưới ánh mặt trời gay gắt.
"Ngươi nói.. nàng ấy muốn ngươi giết trẫm?"
Không biết tại sao trong khoảnh khắc nhìn vào mắt Sở Mặc Huyền, Vân Lạc Tâm cảm thấy tim mình như nứt vỡ.
Hắn đang đau lòng?
Cũng đang vui sao?
"Vâng thưa bệ hạ."
Vân Lạc Tâm vội né tránh ánh mắt Sở Mặc Huyền.
Nàng vô cùng hoảng loạn, vào lúc cấp bách nói ra nỗi lòng mình, không biết liệu Sở Mặc Huyền có tin hay không.
Khi nàng thấp thỏm không yên lại cảm thấy Sở Mặc Huyền chậm rãi đứng lên, giọng nói đầy xa xăm: "Tại sao nàng ấy không tự mình tới.."
Vân Lạc Tâm giật thót, giọng nói của Sở Mặc Huyền như thể chất chứa vô vàn nỗi bi thương, trầm buồn tựa màn đêm cô liêu, không thể tan biến.
Buồn sao?
Loại người như Sở Mặc Huyền cũng biết buồn ư?
Nàng đang bị ảo giác đúng không.
Vòn chưa kịp đoán ý của Sở Mặc Huyền, nàng đã thấy hắn nghiêm giọng ra lệnh: "Cao Phi, nhốt cô ta vào thiên lao."
"Vâng!"
Thị vệ áo đen không biết xuất hiện từ đâu, hắn vẫy tay một cái, hai thị vệ ngự tiền từ ngoài điện xông vào trói Vân Lạc Tâm lại.
"Nói với người thẩm vấn, trẫm không cần biết bọn họ dùng cách gì, cho dù dùng đến khổ hình cũng phải bắt cô ta khai ra tung tích của Vân phi."
Nét mặt thị vệ Cao Phi có phần sững sờ.
Cái gì?
Thẩm vấn tung tích của Vân phi?
Chẳng phải Vân phi đã chết rồi sao?
Các thị vệ nhìn nhau, nhưng ý vua thì không được cãi, Cao Phi chỉ đành sai người mang Vân Lạc Tâm đi.
Trước khi bị mang đi, Vân Lạc Tâm muốn nhìn Sở Mặc Huyền lần cuối nhưng đổi lại nỗ lực quay đầu nhìn của nàng chỉ là một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng.
Nàng lập tức bừng tỉnh, quả nhiên bản thân gặp ảo giác rồi.
Sở Mặc Huyền nào có biết buồn, hắn chỉ đang lo rằng Vân Lạc Tâm biết quá nhiều bí mật sẽ đe dọa đến hắn.
Bước đi này của nàng thực sự quá mạo hiểm.
"Bệ hạ vẫn không tin, thần thiếp có thể chiêu hồn ngay trước mặt bệ hạ."
"Đủ rồi!"
Sở Mặc Huyền gằn giọng ngắt lời Vân Lạc Tâm: "Không tìm thấy thi thể nàng ấy dưới vách đá. Nàng ấy chưa chết, trẫm lập bài vị chỉ để an ủi người nhà Vân gia, trẫm không tin nàng ấy đã chết."
Sở Mặc Huyền nói xong lại càng bóp chặt cổ Vân Lạc Tâm: "Nói mau, nàng ấy đang ở đâu?"
Vân Lạc Tâm thấy Sở Mặc Huyền có vẻ nôn nóng, lại kì vọng vào câu trả lời của mình, nàng chỉ biết cười khẩy.
Nếu ngày ấy hắn không làm tổn thương nàng, nàng vẫn còn tưởng tình cảm hắn dành cho mình rất sâu đậm.
Nào là thỉnh thoảng lại đến Lạc Tâm cung ngồi cả ngày, rõ ràng là vì bản tính hắn đa nghi, chỉ có Lạc Tâm cung – nơi sở hữu mật đạo – mới khiến hắn có cảm giác an toàn.
Nào là vì thương nhớ Vân phi nên mới sủng ái Châu Uyển Nhi có đường nét hao hao Vân phi lên tận mây xanh. Rõ ràng là vì hắn lo thế lực Diêu thị quá mạnh nên làm vậy để Diêu Hoàng hậu có đối thủ, hơn nữa còn có thể dùng Châu gia để áp chế Diêu thị.
Vân Lạc Tâm rất đau lòng.
Nếu ngày ấy nàng cảm nhận được Sở Mặc Huyền dành tình yêu cho Diêu Tử Lăng, có lẽ nàng cũng không tuyệt vọng đến mức từ bỏ cuộc sống của mình.
Chính vì nhận ra hắn không có trái tim, hắn không yêu ai hết, nên khi mất đi tất cả, lại không thể kháng cự vì gia tộc, mới tuyệt vọng đến mức nhảy vực.
"Bệ hạ, xin người đừng đau lòng. Vân phi nương nương thực sự đã mất, nếu chưa thì sao thần thiếp có thể chiêu hồn được."
Nói đoạn, Vân Lạc Tâm lại không kìm được mà lên tiếng: "Thực ra lúc đó Vân phi nương nương nói cho thần thiếp sự tồn tại của mật đạo này là để thần thiếp thay nàng ấy ám sát người."
Bàn tay đang bóp cổ Vân Lạc Tâm bỗng run lên.
Ánh mắt Sở Mặc Huyền tựa như lớp băng dần nứt ra dưới ánh mặt trời gay gắt.
"Ngươi nói.. nàng ấy muốn ngươi giết trẫm?"
Không biết tại sao trong khoảnh khắc nhìn vào mắt Sở Mặc Huyền, Vân Lạc Tâm cảm thấy tim mình như nứt vỡ.
Hắn đang đau lòng?
Cũng đang vui sao?
"Vâng thưa bệ hạ."
Vân Lạc Tâm vội né tránh ánh mắt Sở Mặc Huyền.
Nàng vô cùng hoảng loạn, vào lúc cấp bách nói ra nỗi lòng mình, không biết liệu Sở Mặc Huyền có tin hay không.
Khi nàng thấp thỏm không yên lại cảm thấy Sở Mặc Huyền chậm rãi đứng lên, giọng nói đầy xa xăm: "Tại sao nàng ấy không tự mình tới.."
Vân Lạc Tâm giật thót, giọng nói của Sở Mặc Huyền như thể chất chứa vô vàn nỗi bi thương, trầm buồn tựa màn đêm cô liêu, không thể tan biến.
Buồn sao?
Loại người như Sở Mặc Huyền cũng biết buồn ư?
Nàng đang bị ảo giác đúng không.
Vòn chưa kịp đoán ý của Sở Mặc Huyền, nàng đã thấy hắn nghiêm giọng ra lệnh: "Cao Phi, nhốt cô ta vào thiên lao."
"Vâng!"
Thị vệ áo đen không biết xuất hiện từ đâu, hắn vẫy tay một cái, hai thị vệ ngự tiền từ ngoài điện xông vào trói Vân Lạc Tâm lại.
"Nói với người thẩm vấn, trẫm không cần biết bọn họ dùng cách gì, cho dù dùng đến khổ hình cũng phải bắt cô ta khai ra tung tích của Vân phi."
Nét mặt thị vệ Cao Phi có phần sững sờ.
Cái gì?
Thẩm vấn tung tích của Vân phi?
Chẳng phải Vân phi đã chết rồi sao?
Các thị vệ nhìn nhau, nhưng ý vua thì không được cãi, Cao Phi chỉ đành sai người mang Vân Lạc Tâm đi.
Trước khi bị mang đi, Vân Lạc Tâm muốn nhìn Sở Mặc Huyền lần cuối nhưng đổi lại nỗ lực quay đầu nhìn của nàng chỉ là một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng.
Nàng lập tức bừng tỉnh, quả nhiên bản thân gặp ảo giác rồi.
Sở Mặc Huyền nào có biết buồn, hắn chỉ đang lo rằng Vân Lạc Tâm biết quá nhiều bí mật sẽ đe dọa đến hắn.
Bước đi này của nàng thực sự quá mạo hiểm.