Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 571: Hiện thực - Như cỏ dại thì sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Sao lại không được, cậu biết một người chơi có kỹ năng chữa trị bình thường cũng đã được các hội tranh giành rồi không? Giá trị của cậu còn cao hơn họ nhiều, ai cũng sẽ không từ chối cậu.

    Nhưng điều kiện là thế lực mà cậu chọn phải là người không làm những việc phi nhân đạo.

    Cậu đã có phán đoán thì tôi cũng không nói nhiều, khi đàm phán hãy cẩn thận, đừng để lộ quá nhiều.

    Con rồng không giữ được kho báu, chỉ có thể bị giết."

    Ô Bất Kinh cúp điện thoại, nhìn lại hai tay mình.

    Anh từ từ nắm chặt tay, cảm thấy anh Ngụy nói rất đúng.

    Người trưởng thành không cần lựa chọn!

    * * *

    Ngân Tô rời khỏi chỗ Khang Mại, bắt xe đến Cục Điều Tra.

    Cô không vào, chỉ để lại một phong bì ở chỗ bảo vệ.

    Phong bì nhanh chóng được chuyển đến tay Nghiêm Nguyên Thanh.

    "Ai đưa đến?"

    "Người phụ nữ mà trước đây anh đã tiếp đón ở cổng." Người đưa thư nói: "Bảo vệ nói đã thấy cô ấy ra vào cùng anh nên đã nhận."

    Cô Tô?

    "Tôi biết rồi."

    Nghiêm Nguyên Thanh đợi người đưa thư rời đi, mở phong bì ra, bên trong không có gì khác ngoài một chiếc huy hiệu.

    Là huy hiệu của Cục Điều Tra.

    Nghiêm Nguyên Thanh lật mặt sau, mặt sau bị ăn mòn nghiêm trọng, mờ mờ có chữ, là tên.

    Cô Tô lấy từ đâu ra?

    Nghiêm Nguyên Thanh gọi người vào, đưa huy hiệu: "Đi kiểm tra xem huy hiệu này thuộc về ai."

    "Vâng."

    Huy hiệu có cách nhận dạng đặc biệt, Nghiêm Nguyên Thanh nhanh chóng nhận được kết quả.

    【Thôi Thận, hai mươi sáu tuổi, mất tích tại vườn thực vật Núi Vân Linh. 】

    Vườn thực vật Núi Vân Linh.. phó bản Mùa Tỏ Tình, cô Tô mang ra từ đó?

    Nghiêm Nguyên Thanh nhớ lại, ban đầu khi không rõ tình hình, đã cử hai đội vào kiểm tra.

    Kết quả là những người đó đều mất tích.

    Họ biết rõ trong lòng, những người này chắc chắn đã chết.

    Nghiêm Nguyên Thanh không ngờ sau nhiều năm, lại nhận được huy hiệu của đồng đội đã chết.

    "Hãy đưa huy hiệu đó vào nhà tưởng niệm." Nghiêm Nguyên Thanh thông báo cho người dưới, "Ngoài ra thông báo cho gia đình, xác nhận đã chết."

    "Vâng."

    Nghiêm Nguyên Thanh thở dài, tiếp tục xử lý công việc.

    Độ Hạ đạp cửa xông vào, đứng ở cửa hét lên: "Nghiêm Nguyên Thanh, mau đến đây!"

    Nghiêm Nguyên Thanh nhìn cửa: "Có chuyện gì?"

    "Phòng thí nghiệm nói cây hoa hồng mà cô Tô đưa cho tôi đã nở hoa."

    Khi ở Núi Vân Linh, cô Tô đã mang cả chậu và đất về, sau khi về Cục Điều Tra thì cô đã gửi thẳng đến phòng thí nghiệm.

    Dù sao đó là mang từ khu vực ô nhiễm ra nên không thể để lung tung, và cô cũng không có thời gian chăm sóc.

    Sau đó cô không quan tâm nữa, nhưng vừa rồi cô nhận được tin từ phòng thí nghiệm, nói rằng cây hoa hồng đã nở hoa.

    ".. Vậy thì sao?"

    "Ôi, tôi cũng không rõ, anh đi với tôi đến phòng thí nghiệm."

    Độ Hạ cảm thấy mình không đủ thông minh.

    "..."

    * * *

    Phòng thí nghiệm.

    Một nhóm người vây quanh một cây hoa hồng cao nửa người, hào hứng thảo luận.

    Cây hoa hồng tươi tốt, trên đỉnh cành có một bông hoa bảy màu.

    Bông hoa phát ra ánh sáng nhẹ, mang lại vẻ đẹp không thực.

    Nghiêm Nguyên Thanh và Độ Hạ khử trùng, mặc đồ bảo hộ vào trong, "Có chuyện gì?"

    "Phó đội trưởng Nghiêm." Nhóm người kéo Nghiêm Nguyên Thanh vào, hào hứng chỉ vào cây hoa hồng: "Cây hoa này các anh lấy từ đâu?"

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Có vấn đề gì sao?"

    Một người trong số họ tháo găng tay, lấy dao rạch một vết trên ngón tay.

    Anh ta đưa ngón tay gần cây hoa hồng, ánh sáng trên cây hoa hồng nhấp nháy, những ánh sáng đó như cảm nhận được gì, bay đến vết thương.

    Nghiêm Nguyên Thanh nhìn vết thương nhanh chóng cầm máu, để lại một vết sẹo.

    "Khả năng chữa lành?"

    "Đúng!" Người trong phòng thí nghiệm rất phấn khích: "Chúng tôi phát hiện những ánh sáng này có khả năng chữa lành rất mạnh, không chỉ là vết thương ngoài da, mà còn có hiệu quả với bệnh tật bên trong cơ thể. Nếu có thể chiết xuất nhiều, có lẽ có thể tạo ra thuốc chữa lành tốt hơn."

    "Các anh tìm thấy nó ở đâu? Còn không? Có thể mang thêm về không?"

    Nghiêm Nguyên Thanh: "..."

    Nghiêm Nguyên Thanh không biết cây hoa này cụ thể từ đâu, chỉ biết Độ Hạ mang về từ Núi Vân Linh.

    Vì vậy anh chỉ có thể nhìn Độ Hạ.

    "Đừng nhìn tôi, không có, chỉ có một cây duy nhất." Độ Hạ vội nói.

    "Chắc chắn không? Thật sự không còn sao? Nghĩ lại xem.."

    "Các anh cho chúng tôi địa chỉ, chúng tôi tự đi tìm cũng được."

    "Đúng đúng đúng, các anh lấy ở đâu?"

    Những người trong phòng thí nghiệm không từ bỏ, vây quanh Độ Hạ, nói không ngừng.

    Họ thậm chí muốn tự mình đi tìm.

    Nguy hiểm?

    Không tồn tại, trong mắt họ lúc này chỉ có cây hoa hồng, dù là núi đao biển lửa cũng có thể vượt qua.

    Độ Hạ: "..."

    Độ Hạ bị làm phiền không chịu nổi, lén gửi tin nhắn cho Ngân Tô.

    【Tô Đại Thiện Nhân: Cô thấy nó giống cỏ dại không? 】

    Độ Hạ nhìn cây hoa hồng cầu vồng phát sáng.. làm sao có thể là cỏ dại?

    【Tô Đại Thiện Nhân: Vậy sao cô nghĩ nó có cây thứ hai? Tìm trong mơ, có lẽ sẽ có. 】

    Sau đó cô Tô không trả lời nữa.

    Bị vây quanh, Độ Hạ không biết rằng thứ mà cô Tô tùy tiện đưa cho mình lại gây ra hậu quả như vậy.

    * * *

    Ngân Tô đi dạo một vòng bên ngoài, ăn tối xong mới về nhà.

    Vừa đến ngoài khu chung cư, trên trời xuất hiện thông báo toàn cầu.

    [0710 đã vượt qua phó bản tử vong 'Trường trung học Lý Quang'.]

    Lúc này là giờ tan tầm, có khá nhiều người ra vào cổng khu chung cư, đều bị thông báo toàn cầu trên trời thu hút.

    "Tôi còn tưởng là người trong nước, hóa ra là 0710."

    "Xem ra người chơi thử nghiệm nước ngoài cũng rất giỏi."

    "Nói nhảm, người chơi thử nghiệm còn sống đến giờ chắc chắn là giỏi."

    "Không biết bao giờ mới kết thúc những ngày này."

    "Trường tôi gần đây có văn bản mới, thêm nhiều khóa học."

    "Trong nước hiện còn hai phó bản tử vong chưa vượt qua đúng không?"

    "Đại lão dạo này không có động tĩnh gì.."

    ".. Ôi, tôi phải đi mua muối, không nói nữa, vợ tôi đang đợi ở nhà."

    Nội dung trò chuyện từ chuyện sống chết chuyển sang chuyện cơm áo gạo tiền, có một cảm giác lạ lùng.

    Nhưng đó là thế giới hiện tại.

    Lạ lùng nhưng bình yên.

    Ngân Tô cúi đầu, đi qua đám đông vào khu chung cư.

    Khi chờ thang máy, Ngân Tô lấy điện thoại ra mở diễn đàn.

    [Những ngày này đại lão không có động tĩnh gì? ]

    [Không phải xảy ra chuyện gì chứ? ]

    [Trời ơi, không thể mong điều tốt đẹp sao? Miệng quạ đen gì vậy! Muốn chết à..]

    Phía sau là một loạt lời chửi rủa.

    [Chỉ nói bừa thôi, không cần kích động vậy..]

    [Người chơi ra khỏi phó bản 'Cánh đồng tuyết săn giết', cơ thể dần bị đóng băng, chết vì lạnh.]

    [Người ra khỏi phó bản 'Biệt thự Ngân Sơn' còn kỳ lạ hơn, họ dường như nhập vai người khác, hành vi rất kỳ quặc.]

    [Tổn thương từ phó bản tử vong có thể mang vào thực tại, có phải chứng tỏ chúng ngày càng gần thế giới của chúng ta? ]
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 572: Hiện thực - Lỡ có độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô lướt qua những bình luận không quan trọng, xem qua tin tức mới nhất.

    "Đinh, tầng 1 đã đến!"

    Ngân Tô nghe thấy tiếng thông báo thang máy mở cửa, nhưng cửa thang máy không mở.

    Ngân Tô cất điện thoại, bấm lại nút.

    Cửa thang máy vẫn không động đậy.

    Thang máy khác đang đi lên, một lúc nữa mới xuống.

    Lúc này, vài người hàng xóm bước vào sảnh, họ nhìn cửa thang máy một lúc, thắc mắc: "Sao thang máy không mở cửa? Hỏng rồi à?"

    "Ban quản lý mới bảo dưỡng mấy hôm trước, sao lại hỏng?"

    "Này, có ai trong đó không?" Có người gõ cửa thang máy: "Có ai bị kẹt trong đó không?"

    Không ai trả lời.

    "Chắc không có ai, gọi ban quản lý đi."

    Có người lấy điện thoại gọi ban quản lý, những người ở tầng thấp chọn đi cầu thang bộ, còn lại chờ thang máy khác.

    Ngân Tô cảm thấy không ổn - cảm giác như vận xui của cô lại bắt đầu hoạt động.

    Ban quản lý chưa đến, cửa thang máy đột nhiên kêu một tiếng, từ từ mở ra.

    Đèn trong thang máy rất tối, mọi người thấy một bóng đen lắc lư.. lơ lửng giữa không trung.

    "..."

    Không biết ai hét lên trước.

    Những người hàng xóm đứng cùng hàng với Ngân Tô đều hoảng sợ lùi lại, có hai người sợ đến mức ngã xuống đất.

    Trên trần thang máy treo một người, người đó bị quấn đầy thứ giống như tơ nhện, toàn thân khô quắt, máu thịt dường như bị rút cạn.

    Ngoài sảnh có người nghe thấy tiếng hét, chạy vào thêm vài người, trong đó có một người mặc đồng phục ban quản lý.

    "Có chuyện gì vậy.. á!" Người của ban quản lý hỏi, chưa nói hết câu đã bị cảnh tượng trong thang máy làm cho hoảng sợ.

    "Trời ơi.."

    "Gọi cảnh sát!"

    "Gọi cảnh sát chưa?"

    "Đây là cái gì vậy.."

    Không ai dám đến gần thang máy, sau một lúc bối rối, họ vội vàng gọi cảnh sát.

    Ngân Tô đứng một mình phía trước, không biểu cảm nhìn thi thể lắc lư.

    Bên trong thang máy cũng có nhiều tơ nhện, sàn còn có chất lỏng kỳ lạ.

    Ngân Tô định vào thang máy xem.

    Một bà cô phía sau thấy hành động của cô, vô thức kéo cô lại: "Cô bé đừng vào.. ai biết chuyện gì xảy ra, lỡ có độc thì sao!"

    "Không sao."

    Bà cô kéo cô không buông: "Ôi trời, cô bé gan lớn quá.."

    "Đừng vào, đừng phá hiện trường!" Người khác chen vào: "Nhìn không ổn chút nào."

    "..."

    Được rồi.

    Ngân Tô để Quái tóc lén vào xem.

    Thang máy không có dấu hiệu bị phá hoại, thi thể bị tơ nhện dính chặt trên trần thang máy, xung quanh đầy tơ nhện, không có gì khác.

    Nhiều nhân viên ban quản lý đến, không lâu sau cảnh sát cũng đến.

    Hiện trường nhanh chóng bị phong tỏa, Ngân Tô cùng các cư dân khác bị đẩy ra ngoài sảnh, có người ghi lại lời khai của họ.

    Ngân Tô kể lại những gì mình thấy, không khác gì những người khác.

    Dù sao khi cửa mở, cô và các cư dân khác đều cùng nhau.

    Khoảng mười phút sau, Ngân Tô thấy người của Cục Điều Tra.

    Người của Cục Điều Tra đến, xem xét hiện trường, nhanh chóng yêu cầu ban quản lý gọi tất cả cư dân xuống và giữ khoảng cách, họ đã bị đẩy ra sân chung cư.

    "Chuyện gì vậy.."

    "Chơi game không qua, chết à?"

    "Chơi game không qua đều là chết bất ngờ mà? Người đó đâu giống chết bất ngờ?"

    "Cũng đúng.."

    "Quá đáng sợ, tối nay làm sao ngủ được."

    "Bên trong xảy ra chuyện gì?"

    "Người đó chết kỳ lạ quá, tôi đoán không phải do người làm."

    "Không phải người thì là gì.."

    "Người chơi."

    "Đúng, có thể do người chơi làm, những sợi tơ trên người đó, người bình thường làm sao có được? Chỉ có những người chơi trong game mới có khả năng đó."

    "Người của Cục Điều Tra đến, chắc chắn liên quan đến game."

    Có người thấy xe của Cục Điều Tra ngoài cổng chung cư.

    Người dân biết Cục Điều Tra xuất hiện, chắc chắn liên quan đến game.

    Mọi người bàn tán, tin tức càng lan càng xa.

    Ngân Tô đứng trong đám đông, nhìn họ nói chuyện trong nhóm cư dân, thêm mắm dặm muối.

    * * *

    Phong tỏa không thể kết thúc ngay, Cục Điều Tra có lẽ sẽ kiểm tra cả tòa nhà.

    Ngân Tô vòng ra phía bên căn hộ của mình, để Quái tóc leo lên mang tượng thạch cao xuống.

    Nếu Cục Điều Tra phát hiện tượng thạch cao có giá trị ô nhiễm, phá cửa lấy đi thì sao.

    Quái tóc dù không muốn, nhưng ban ngày Ngân Tô còn đứng dưới chờ, nó vẫn đồng ý.

    Khi Quái tóc mang tượng thạch cao xuống, Ngân Tô thấy trên tượng có tơ nhện.

    "Ngươi gặp thứ gì vậy?"

    Tượng thạch cao đảo mắt hai vòng, không biết muốn nói gì.

    Quái tóc: "Nó nói có con nhện đen vào nhà, bị nó đuổi đi."

    Quái tóc nói xong liền chế giễu: "Tôi tìm thấy nó trong nhà vệ sinh, rõ ràng là không đánh thắng, trốn đi, đồ vô dụng."

    Quái tóc dù là con cưng của mẹ, nhưng sức chiến đấu không thể chê.

    Nên khi chế giễu đàn em, nó rất tự tin.

    Tượng thạch cao đảo mắt mạnh, sau đó mắt bắt đầu bay loạn xạ.

    Chỉ nhìn mắt bay loạn xạ, có thể thấy tượng thạch cao rất kích động.

    Quái tóc một lúc sau mới dịch: "Nó nói nó vô dụng."

    Tượng thạch cao như muốn nhảy lên.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô quay đầu nhìn Quái tóc trên vai, Quái tóclắc lư cố tránh ánh mắt của Ngân Tô.

    "Nó nói gì?"

    Quái tóc sợ Ngân Tô, đành dịch: "Nó nói con nhện đen rất mạnh, nó không có tay chân, chỉ có hai mắt, làm sao thắng được. Tôi nghĩ nó vô dụng không giữ nổi nhà, chúng ta nên vứt nó đi."

    Quái tóc cuối cùng không quên thêm dầu vào lửa.

    Ngân Tô không để ý Quái tóc: "Con nhện đó chạy đâu?"

    Quái tóc không vui dịch: "Nó nói không biết."

    Tượng thạch cao chỉ còn hai mắt, chỉ có thể làm camera, bảo nó đánh nhau không thực tế.

    Ngân Tô không trách nó như Quái tóc.

    Cô nhét tượng thạch cao vào túi, ngẩng đầu nhìn lên.

    Quái vật từ khu ô nhiễm chạy ra?

    Nó còn trong tòa nhà không?

    Nếu bắt được, chẳng phải có đồ ăn..

    Ngân Tô nghĩ đến cung điện chỉ biết ăn, cảm thấy bất lực, ngoài chứa đồ, nó còn làm gì được!

    Ngân Tô nghĩ đến những thứ trong cung điện, tâm trạng lại bình tĩnh.

    Vẫn có ích.

    Ngân Tô định xem tiến triển của Cục Điều Tra, nếu quái vật còn trong tòa nhà mà họ không bắt được, cô sẽ lén bắt trừ hại cho dân bảo vệ quốc gia!

    Ngân Tô vuốt ngực, cảm thấy mình như một vị Bồ Tát sống.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 573: Hiện thực - Vũ trường đêm khuya

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô hy vọng điều tốt đẹp nhưng không thành, Cục Điều Tra nhanh chóng bắt được con nhện.

    Quái tóc nói rằng con nhện bị bắt ở tầng chín, nó đã làm hỏng cả căn hộ, biến thành một cái hang nhện thực sự.

    Quái tóc nghe lén cuộc trò chuyện của Cục Điều Tra, họ cũng không biết con nhện từ đâu đến.

    Nhưng con nhện không mạnh, đội Cục Điều Tra đến đã bắt được nó ngay.

    Ngân Tô thở dài.

    Kế hoạch kiếm chác thất bại.

    * * *

    Con nhện bị bắt, Cục Điều Tra nhanh chóng kiểm tra toàn bộ tòa nhà, xác nhận không có vấn đề, cư dân có thể trở về nhà.

    Thang máy vẫn không sử dụng được, tất nhiên mọi người cũng không muốn dùng.

    Nhưng khi Ngân Tô đi qua, thấy thang máy đã được dọn sạch, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

    Ngân Tô về nhà, phòng khách lộn xộn, ghế sofa bị lật.

    Tượng thạch cao trước đây dù nghịch ngợm nhưng không phá hoại đồ đạc.

    Chứng tỏ tượng thạch cao không nói dối, con nhện thực sự đã vào nhà.

    Cửa sổ và cửa ra vào không bị phá, nó vào bằng cách nào?

    Ống thoát nước?

    Ngân Tô vào nhà vệ sinh xem, dù không thấy vấn đề gì, nhưng cô vẫn thay nắp cống đặc biệt từ cung điện.

    * * *

    Chuyện trong khu dân cư náo nhiệt hai ngày, nhưng mọi người nhanh chóng chuyển sự chú ý, chỉ còn cưdân tòa nhà nhớ rõ.

    Thang máy vẫn chưa mở, ban quản lý có vẻ định sửa lại để tránh ám ảnh tâm lý.

    Ngân Tô hai ngày nay không làm gì, ngoài đi học thì ở nhà, chỉ khi cần cho cung điện ăn mới đến Cục Điều Tra.

    Ô Bất Kinh mỗi ngày đều báo cáo tiến độ.

    Ô Bất Kinh nói Bồ Thính Xuân đã hợp nhất xong tất cả tinh thạch, nhưng cần rèn lại, nên còn vài ngày nữa.

    Đêm đó, Ngân Tô bị đánh thức bởi tiếng ồn từ căn hộ trên, không biết họ làm gì mà gây ồn ào.

    Ngân Tô bò dậy, nhìn quanh phòng, không thấy Quái tóc, mà Đại Lăng thò đầu ra từ chăn bên cạnh: "Chị ơi, sao vậy? Chị muốn uống nước à? Để em rót."

    Ngân Tô liếc cô bé, không biết cô bé vào từ lúc nào.

    Nhưng cô cũng không muốn chấp nhặt với trẻ con, "Đi xem trên lầu có chuyện gì."

    "Được ạ."

    Đại Lăng mắt sáng lên, lập tức xuống giường, mở cửa sổ, trèo ra ngoài.

    Quái tóc có lẽ nghe thấy tiếng Ngân Tô, chui qua khe cửa vào, vừa thấy Đại Lăng biến mất ngoài cửa sổ.

    Quái tóc thầm hừ: Kẻ nịnh bợ!

    Một lúc sau, Đại Lăng trở lại qua cửa sổ, "Chị ơi, trên lầu có mấy con gấu nhỏ đang nhảy múa."

    "Nửa đêm nhảy múa?" Uống say hay dùng thuốc?

    "Đúng ạ." Đại Lăng trèo lên trước mặt Ngân Tô, hai tay ôm mặt: "Chị thấy họ ồn ào quá à? Để em biến họ thành gấu nhỏ của em, họ sẽ im lặng."

    Ngân Tô nhếch mép, vỗ mạnh đầu Đại Lăng: "Ý tưởng hay, nhưng chỉ được phép nghĩ thôi."

    Ngân Tô quay sang bảo Quái tóc lên xem, cô nghi Đại Lăng nói bậy.

    * * *

    Trên lầu là một gia đình ba người, cặp vợ chồng trẻ và một đứa trẻ năm sáu tuổi.

    Trong phòng khách, cặp vợ chồng trẻ và một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đang bò khắp nơi.

    Họ bò một lúc rồi đứng dậy, giơ tay, lắc lư cơ thể, như điên cuồng nhảy múa.

    Quái tóc vòng qua cửa sổ khác.

    Phòng ngủ trống.

    Nó đi về phía phòng trẻ em, qua khe rèm, Quái tócthấy có người bịt miệng đứa trẻ.

    Quái tóc rút lại, báo cho Ngân Tô những gì nó thấy.

    "Là quái vật à?"

    Quái tóc hít một hơi: "Có mùi thơm.."

    Tiếng ồn trên lầu vẫn tiếp tục, Ngân Tô ôm đầu, cuối cùng kéo áo xuống giường.

    "Chị đi đâu vậy?" Đại Lăng lon ton theo, "Em cũng muốn đi."

    Ngân Tô vừa đi giày vừa mở cửa, không để ý đến Đại Lăng.

    Tượng thạch cao trên bàn trà nhích nhích, nhìn về phía cửa, dường như rất mong họ rời khỏi nhà.

    Ngân Tô đi cầu thang lên lầu.

    Đại Lăng: "Chị ơi, chúng ta đá cửa vào hay em vào mở cửa cho chị?"

    Ngân Tô giơ tay gõ cửa.

    Đại Lăng chu môi, bực bội cào con gấu nhỏ trong lòng.

    "Cốc cốc cốc.."

    Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm khuya, cả hành lang vang vọng tiếng cốc cốc.

    Bên trong không có tiếng động, cũng không ai mở cửa.

    "Cốc cốc cốc.."

    Khi Ngân Tô định bảo Quái tóc vào mở cửa, bên trong đột nhiên có tiếng mơ hồ: "Ai đó."

    Giọng nói như vừa bị đánh thức, mang theo mệt mỏi và khó chịu.

    Ngân Tô nhướng mày, nói: "Ban quản lý."

    Giọng nói mệt mỏi thêm phần nghi ngờ: "Ban quản lý? Nửa đêm làm gì?"

    Ngân Tô: "Có cư dân khiếu nại các người nhảy múa gây ồn ào."

    Giọng nói tiến gần cửa, dường như ngay sau cửa: "Ai nhảy múa.. chúng tôi đang ngủ, chắc chắn không phải nhà chúng tôi."

    "Anh mở cửa tôi kiểm tra, xác nhận không phải các người, tôi sẽ trả lời cư dân khiếu nại."

    "..."

    Bên trong dường như đang suy nghĩ, vài giây sau, Ngân Tô nghe tiếng khóa cửa xoay.

    Cửa mở.

    Người bên trong không bật đèn, mặc đồ ngủ, đứng ở cửa, mặt ẩn trong bóng tối.

    【Người ấp trứng · Lý Vĩ】

    Người ấp trứng..

    "Xì.."

    Tiếng nhẹ từ phòng khách, ngay sau đó, một phụ nữ gầy gò ôm đứa trẻ lao ra như cơn gió.

    "Ôi, là người của ban quản lý à, muộn vậy mà các anh còn đến.." Vừa nói vừa chạy ra ngoài.

    "Mẹ, mẹ ra làm gì." Lý Vĩ kéo bà lại, "Sao mẹ ôm cả Tiểu Tiểu ra, mẹ mau đưa Tiểu Tiểu về."

    Bà bị Lý Vĩ kéo lại bắt đầu run, đứa trẻ suýt rơi khỏi tay.

    Nhưng bà cuối cùng cắn răng, nhân lúc có người ngoài, chen ra cửa.

    "Tôi cũng nghe thấy tiếng ồn, nhưng chắc chắn không phải nhà tôi, tôi đi cùng ban quản lý xem ai nửa đêm không ngủ."

    Bà cố gắng đứng sau Ngân Tô, có lẽ muốn nhờ người ngoài thoát khỏi Lý Vĩ.

    Ra khỏi cửa, bà mới thấy sau Ngân Tô có một bé gái mặc váy đỏ, ôm gấu nhỏ màu hồng, đội vương miện.

    Bé gái ngẩng đầu, trong ánh sáng mờ hành lang, nở nụ cười, lộ tám chiếc răng trắng.

    Bà rùng mình.

    Sao người của ban quản lý lại mang bé gái mặc váy đỏ đến gõ cửa nửa đêm?

    Cô bé là người sao? Người của ban quản lý có thấy cô bé không?

    Lý Vĩ cũng bước ra, như một người con trai bất đắc dĩ, khuyên nhủ: 'Mẹ làm gì vậy, muộn thế này rồi, Tiểu Tiểu còn đang lớn.'

    Trong đầu người phụ nữ là những hình ảnh kinh dị, cô cảm thấy cô bé mặc váy đỏ có chút kỳ lạ, nhưng con rể của cô cũng rất kỳ lạ..
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 574: Hiện thực - Họ đã phát điên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Mẹ."

    Lý Vĩ lại gọi một tiếng.

    Người phụ nữ giật mình, vội vàng lùi lại, cảnh giác nhìn Ngân Tô và con rể.

    Trong bầu không khí kỳ lạ, người phụ nữ đột nhiên quay đầu chạy.

    Lý Vĩ theo phản xạ muốn đuổi theo, Ngân Tô giơ tay ngăn lại: "Thưa ông, vấn đề của chúng ta chưa được giải quyết."

    "Cô bị điên à.." Lý Vĩ muốn xông tới: "Mẹ, mẹ đưa Tiểu Tiểu đi đâu!"

    Người phụ nữ nghe thấy tiếng con rể, chạy nhanh hơn.

    Thang máy dừng ở tầng 1, bà bấm vài lần không thấy động tĩnh, liền bỏ thang máy, chạy thẳng vào lối thoát hiểm.

    Cửa lối thoát hiểm bị kéo mở, rồi đóng sầm lại.

    Lý Vĩ không thể qua, nhìn chằm chằm người phụ nữ biến mất trước mặt mình, tức giận đến mức mặt méo mó, hét lên với Ngân Tô: "Cô là ai? Cô không phải người của ban quản lý đúng không?"

    "Chồng ơi, có chuyện gì vậy."

    Vợ Lý Vĩ dường như nghe thấy tiếng động, cũng từ trong nhà bước ra.

    【Người ấp trứng · Tưởng Lan Lan】

    【Người ấp trứng · Tưởng Đả Thiết】

    Phía sau người phụ nữ còn có một người đàn ông lớn tuổi, ông ta lẩm bẩm: "Làm gì vậy, đêm khuya còn không cho người ta ngủ."

    Ngân Tô không biểu cảm nhìn họ.

    Hai người này đều là người ấp trứng.

    "Mẹ đưa Tiểu Tiểu chạy rồi, em mau đuổi theo." Lý Vĩ nói với vợ.

    Tưởng Lan Lan nghe vậy, lập tức muốn ra ngoài đuổi theo.

    Ngân Tô tất nhiên không để họ ra ngoài, Lý Vĩ giận dữ: "Cô muốn làm gì? Nếu mẹ tôi và Tiểu Tiểu có chuyện gì, cô chịu trách nhiệm được không?"

    "Họ chạy rồi mới không sao." Nụ cười của Ngân Tô dần trở nên đáng sợ: "Bây giờ có chuyện là các người, lo cho họ không bằng lo cho mình, thưa ông hàng xóm thân mến."

    Lời Ngân Tô vừa dứt, biểu cảm nhân tính trên mặt ba người ấp trứng trong nhà bắt đầu cứng lại.

    Chỉ trong chốc lát, mọi cảm xúc trên mặt họ biến mất hoàn toàn.

    Ba đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm Ngân Tô, đèn hành lang tắt, xung quanh chìm vào bóng tối.

    Lý Vĩ phát ra âm thanh kỳ lạ, há miệng, phun ra một đám tơ trắng.

    Ngân Tô đứng yên, Quái tóc lao tới, cuốn lấy đám tơtrắng, kéo ra ngoài cửa.

    Tơ trắng rất dai, dưới sức kéo của Quái tóc càng kéo càng dài.

    Lý Vĩ từ chủ động phun tơ, đến bị ép phun tơ, Quái tóc cuốn tơ trắng lại, tốc độ ngày càng nhanh.

    Tưởng Lan Lan thấy vậy, lao ra từ trong nhà, muốn tấn công Ngân Tô.

    Ngân Tô vỗ đầu Đại Lăng.

    Đại Lăng nhe răng, kêu lên một tiếng rồi lao vào trong, một mình chặn Tưởng Lan Lan và Tưởng Đả Thiết.

    Trong ba người này, chỉ có Lý Vĩ có thể phun tơ, hai người kia không thể, chỉ mạnh hơn người bình thường một chút.

    Đại Lăng như con khỉ, liên tục nhảy qua lại giữa Tưởng Lan Lan và Tưởng Đả Thiết.

    * * *

    Mẹ vợ Lý Vĩ ôm đứa trẻ chạy ra khỏi tòa nhà, lúc này đêm khuya yên tĩnh, khu dân cư không một bóng người.

    Bà không mang điện thoại, không thể liên lạc với ai.

    Bà ôm đứa trẻ, hoang mang nhìn quanh, sau đó chạy về phía cổng khu dân cư.

    Lúc này trong đầu mẹ vợ Lý Vĩ chỉ có một ý nghĩ - cổng khu dân cư có bảo vệ.

    Có bảo vệ là có người.

    Có người là an toàn.

    Mẹ vợ Lý Vĩ từ xa đã thấy ánh sáng từ chòi bảo vệ, ánh sáng đó xua tan nỗi sợ hãi và lạnh lẽo, mang lại chút an toàn.

    "Cứu.. cứu tôi." Mẹ vợ Lý Vĩ đập kính chòi bảo vệ: "Cứu tôi!"

    Bảo vệ: "Có chuyện gì vậy bà?"

    Mẹ vợ Lý Vĩ lắp bắp: "Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát, chồng tôi và con gái con rể tôi đều điên rồi, họ đều điên rồi!"

    "Hả?"

    "Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát!" Mẹ vợ Lý Vĩ hét lên.

    Khu dân cư mới xảy ra chuyện mấy hôm trước, liên quan đến game và người chơi, bảo vệ là người bình thường, không dám lên xem, nên khi mẹ vợ Lý Vĩ hét lên, anh ta chọn gọi cảnh sát.

    Gọi cảnh sát xong, bảo vệ lại thông báo cho ban quản lý.

    Nhân viên trực ban nhanh chóng đến, "Có chuyện gì?"

    Bảo vệ chỉ vào mẹ vợ Lý Vĩ và đứa trẻ trong chòi bảo vệ: "Bà ấy vừa chạy tới, nói chồng và con cái đều điên rồi, bảo tôi gọi cảnh sát."

    "Anh gọi chưa?"

    "Gọi rồi.." Bảo vệ nói: "Chuyện mấy hôm trước vừa qua, lỡ có vấn đề gì thì sao?"

    Nhân viên gật đầu: "Là căn hộ nào?"

    "Tòa 6, đơn nguyên 1, căn 1001."

    * * *

    "Đinh!"

    Cửa thang máy mở.

    Vài nhân viên chính phủ mặc đồng phục bước ra, vừa ra khỏi thang máy đã thấy không ổn.

    Hành lang đầy tơ nhện..

    Giống như mấy hôm trước.

    "Mau thông báo Cục Điều Tra."

    Hành lang yên tĩnh, không một tiếng động.

    Cửa căn 1001 mở, cửa và tường xung quanh cũng đầy tơ nhện.

    Có người dùng đèn pin soi vào trong, phòng khách lộn xộn không thấy người hay vật khả nghi.

    "Không có ai."

    "Bên này cũng không có ai.."

    Người báo án nói trong căn 1001 có ba người lớn, nhưng lúc này không thấy ai.

    Dù không thấy người, nhưng họ vẫn sợ có nguy hiểm ẩn nấp, không dám ở lại lâu, rút ra ngoài cửa canh gác.

    Người của Cục Điều Tra nhanh chóng đến.

    "Sao lại có quái vật nữa?"

    Thấy đầy tơ nhện, người của Cục Điều Tra cũng bối rối.

    "Có phải lần trước kiểm tra không kỹ?"

    "Không thể, trừ khi nó có thể giấu giá trị ô nhiễm."

    "Có thể sau khi chúng ta rời đi, lại có con khác đến? Hoặc đã có cư dân bị nhiễm?"

    Quái vật thường xuất hiện đơn lẻ, nhưng không loại trừ khả năng xuất hiện cùng nhau.

    "Lúc đó chúng ta đã kiểm tra từng cư dân, họ không có giá trị ô nhiễm."

    "Tình hình cụ thể đợi kết quả rồi nói, làm việc trước."

    Người của Cục Điều Tra đi đo giá trị ô nhiễm.

    Giá trị ô nhiễm khác nhau, họ có thể dựa vào đó xác định có phải cùng một con quái vật.

    "Ba người kia tìm thấy chưa?"

    "Chưa."

    "Đã xem camera, không thấy gì trong khoảng thời gian liên quan."

    Mẹ vợ Lý Vĩ chạy xuống bằng cầu thang, hành lang chỉ có camera ở tầng trên cùng và tầng một, nên chỉ thấy bà xuất hiện ở sảnh tầng một.

    Ba người biến mất, người của Cục Điều Tra tìm khắp tòa nhà không thấy.

    Ngân Tô cũng bị gõ cửa, lần này họ mang máy đo, quét cô một lượt.

    "Cô là người chơi à?"

    "Ừ."

    "Cô có nghe thấy gì không? Có phát hiện quái vật không?"

    "Không, tôi vừa ra khỏi phó bản, ngủ rất say, các anh gõ cửa tôi mới tỉnh." Ngân Tô bắt đầu bịa chuyện: "Lại xảy ra chuyện gì?"

    "Cư dân trên lầu bị nhiễm." Họ không nói cụ thể. "Có thể vào xem không? Chúng tôi cần kiểm tra bên trong."

    Thiết bị đo của họ rất hiện đại, không cần vào nhà kiểm tra.

    Nhưng tình hình bây giờ khác, quái vật họ bắt được lại xuất hiện..

    Nên cần vào nhà kiểm tra.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 575: Hiện thực - Nâng cấp kết thúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Nhân viên kiểm tra đi một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại ở bàn trà.

    Trên bàn trà có một tượng thạch cao, ngũ quan của tượng thạch cao giống với chủ nhà đứng ở cửa, nhưng đôi mắt lại như mắt người thật.

    "Đây là.."

    "Ồ, đạo cụ."

    Người kiểm tra nhìn thiết bị, giá trị ô nhiễm rất thấp và không giống với thứ họ đang tìm.

    Người chơi có những đạo cụ kỳ lạ là chuyện bình thường.

    Ngân Tô trưng bày một cách tự nhiên, đối phương cũng không nghi ngờ nhiều, nhanh chóng chuyển mục tiêu.

    Ngoài tượng thạch cao, không phát hiện điều gì bất thường trong phòng, đối phương nhanh chóng rút về cửa.

    "Nếu cô phát hiện điều gì bất thường, hãy thông báo ngay cho chúng tôi."

    "Được."

    Ngân Tô tiễn họ sang nhà hàng xóm, rồi đóng cửa lại.

    Quái tóc và Đại Lăng không biết là do quá mạnh hay vì là triệu hồi của cô, thiết bị kiểm tra của Cục Điều Tra không phát hiện ra họ.

    * * *

    Dưới lầu, ngày càng nhiều người xuất hiện, mẹ vợ Lý Vĩ đã bình tĩnh hơn nhiều.

    Người của Cục Điều Tra đang hỏi bà về những gì đã xảy ra.

    Mẹ vợ Lý Vĩ nói bà và chồng không sống ở đây, hôm nay đến thăm con gái và con rể, vì quá muộn nên không về, ở lại nhà con gái.

    Nhà có hai phòng ngủ, không có phòng riêng cho họ, nên bà và cháu gái ngủ ở phòng trẻ em, chồng bà ngủ ở phòng khách.

    Sau đó bà bị tiếng động đánh thức, mở cửa thấy con gái, con rể và chồng bò như chó trong phòng khách, bà tưởng mình đang mơ.

    Nhưng họ phát hiện bà ra ngoài, đột nhiên đồng loạt ngẩng đầu nhìn bà, rồi lao tới như muốn ăn thịt bà.

    Bà trốn vào phòng cháu gái, khóa cửa lại.

    May mắn là họ không xông vào, sau đó bà nghe thấy tiếng gõ cửa..

    "Là một cô gái, nói là người của ban quản lý, có người khiếu nại tiếng ồn.. tôi nhân cơ hội chạy ra ngoài." Mẹ vợ Lý Vĩ nói đến đây thì bắt đầu rơi nước mắt, "Chồng tôi và con gái con rể họ đi đâu rồi? Các anh có tìm thấy họ không? Họ bị sao vậy?"

    "Bà đừng kích động, chúng tôi vẫn đang điều tra."

    Mẹ vợ Lý Vĩ lại kích động, lo lắng cho chồng và con.

    Người của Cục Điều Tra an ủi, bà mới bình tĩnh lại.

    "Bà vừa nói có người của ban quản lý đến gõ cửa phải không?"

    "Đúng, còn mang theo một bé gái mặc váy đỏ.. rất đáng sợ." Mẹ vợ Lý Vĩ nghĩ đến cảnh đó liền rùng mình.

    Bé gái mặc váy đỏ?

    Người của Cục Điều Tra lập tức hỏi ban quản lý.

    Ban quản lý nói họ không nhận được khiếu nại nào, cũng không cử ai đến căn 1001, chưa từng thấy bé gái mặc váy đỏ.

    Người của Cục Điều Tra muốn mẹ vợ Lý Vĩ mô tả ngoại hình của đối phương.

    "Lúc đó tôi chỉ muốn chạy, không nhìn kỹ.." Mẹ vợ Lý Vĩ lúc đó chỉ nghĩ đến chạy, không nhìn kỹ, giờ nhớ lại chỉ mô tả được hình ảnh mờ nhạt.

    Khi người của Cục Điều Tra vẽ theo mô tả của bà, mẹ vợ Lý Vĩ lắc đầu liên tục, "Không đúng, không phải vậy, tôi cũng không nói rõ được."

    "Bà còn nhớ ngoại hình của bé gái mặc váy đỏ không?"

    "Nhớ." Mẹ vợ Lý Vĩ rất chắc chắn, lúc đó bà đối diện trực tiếp với bé gái, "Cô bé.. cô bé.."

    Nhưng mẹ vợ Lý Vĩ nói hai từ rồi ngừng lại.

    Trong đầu bà rõ ràng có hình ảnh, nhưng không thể mô tả.

    Người của Cục Điều Tra chỉ thất vọng, không ngạc nhiên.

    Đối phương có thể đã dùng đạo cụ hoặc kỹ năng, khiến người nhìn thấy không thể mô tả.

    Họ chỉ biết có người không rõ danh tính xuất hiện ngoài căn 1001, nhưng đối phương làm gì, ba cưdân căn 1001 đi đâu, họ vẫn không có manh mối.

    * * *

    Ngân Tô ngủ dậy thấy dưới lầu vẫn còn dây phong tỏa, người của Cục Điều Tra ra vào, có vẻ chưa xong.

    Khi cô xem điện thoại, mới thấy thông báo của ban quản lý, tòa nhà bị phong tỏa.

    Cư dân tòa nhà phải cách ly quan sát hai ngày.

    Không chỉ vậy, mỗi ngày phải xuống kiểm tra, xác nhận cơ thể không có vấn đề.

    Rõ ràng Cục Điều Tra bị quái vật có thể ẩn náu làm sợ, sợ họ đi rồi lại xảy ra chuyện.

    Cục Điều Tra đã suy đoán quái vật đặt "trứng" vào cơ thể người, họ nghi ngờ quái vật xuất hiện trong thế giới thực đã nâng cao khả năng, nên lần đầu không phát hiện vấn đề.

    Khi họ rời đi, "trứng" bắt đầu phát triển nhanh chóng, kiểm soát vật chủ.

    Ngân Tô không biết gia đình Lý Vĩ giải quyết thế nào, nhưng trong mấy ngày ở khu dân cư, cô không thấy mẹ vợ Lý Vĩ.

    Ngân Tô xin nghỉ học, ở nhà vài ngày. Trong thời gian đó, ngoài vài cư dân có tâm trạng không tốt gây chút ồn ào, không có sự cố nào.

    Cục Điều Tra có lẽ đã xác định tòa nhà không còn nguy hiểm, rút đi vào sáng ngày thứ tư.

    Ngân Tô cũng nhận được tin từ Khang Mại, việc nâng cấp ống thép đã hoàn thành.

    * * *

    Gần đây Khang Mại không biết làm gì, lại bị thương, vẻ mặt nghiêm nghị trông càng giống đại ca xã hội đen.

    "Ồ, ông chủ Khang đi đánh nhau giành địa bàn à?"

    "..."

    Khang Mại co giật khóe miệng, "Xui xẻo, gặp quái vật, bị kéo vào lĩnh vực quái vật."

    Bị thương trong lĩnh vực quái vật, không như trong game, ra ngoài không lành lặn.

    Ngân Tô nhướng mày: "Anh cũng gặp quái vật?"

    ".. Cô cũng gặp?"

    Hai người nhìn nhau.

    Khang Mại thở dài, tâm trạng nặng nề: "Xem ra quái vật trong thế giới thực thực sự nhiều lên.. nhưng chúng từ đâu ra?"

    Ngân Tô: "Khu vực ô nhiễm chưa được phát hiện."

    Cả nước có nhiều nơi hoang vu, nếu trong rừng sâu có khu vực ô nhiễm nhỏ, Cục Điều Tra cũng khó phát hiện.

    "Cô không lo à?"

    "Lo có ích gì." Ngân Tô đút tay vào túi, cười lạnh: "Một mình tôi không thể cứu thế giới."

    Ông chủ Khang đoán bạo dạn: "Có thể cô là người cứu thế?"

    Người chơi thử nghiệm được thông báo hiện chỉ có bốn, thân phận hiếm, cộng thêm khả năng của cô Tô..

    Khang Mại thấy cô giống nhân vật chính trong tiểu thuyết!

    "Thôi đi, đừng nguyền rủa tôi. Cứu thế nào không phải đều phải hy sinh bản thân, tôi không muốn chết."

    Khang Mại: "..."

    Cũng có lý.

    "Cô Tô, ông chủ." Bồ Thính Xuân như con bướm bay ra từ phòng họp, mặt tái nhợt nhưng lông mày vui vẻ.

    Ngân Tô bị sắc mặt của Bồ Thính Xuân dọa: "Cô.."

    "Không sao không sao." Bồ Thính Xuân dùng tay che mặt: "Nghỉ ngơi là được."

    Ngân Tô nhìn Khang Mại.

    Khang Mại: "Đạo cụ của cô cấp quá cao, cô ấy không đủ sức, bị phản phệ."

    Ngân Tô quay hỏi Bồ Thính Xuân: "Cơ thể không sao chứ?"

    Bồ Thính Xuân vẫy tay nhỏ: "Không sao, thật sự không sao, tôi quen rồi, lần này có anh Ô, tôi đã rất tốt rồi."
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 576: Hiện thực- Đạo cụ chưa biết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô đầy nghi hoặc, "sớm đã quen" là sao.

    Khang Mại bên cạnh giải thích: "Trước đây cô ấy làm việc quá sức ở hội Tri Thế Giới nhưng người của hội dường như cho cô ấy uống thứ gì đó, nên dù làm việc quá sức bị phản phệ, tình trạng cơ thể vẫn ổn. Hơn nữa, tốc độ trưởng thành của cô ấy nhanh hơn các thợ rèn khác."

    Không biết điều này có phải là may mắn trong rủi ro không.

    Ngân Tô đồng cảm: "Thật tội nghiệp."

    Bồ Thính Xuân: "..."

    * * *

    Bồ Thính Xuân dẫn Ngân Tô vào không gian rèn, Ngân Tô vừa nhìn thấy con dao màu hồng lơ lửng trên hồ dung nham.. màu hồng?

    Màu hồng!

    Bồ Thính Xuân đưa tay lấy dao xuống, hai tay nâng lên trước mặt Ngân Tô, mắt sáng rực: "Cô Tô, cô xem."

    Ngân Tô gần như run rẩy nhận lấy.

    Con dao trong tay cô biến thành ống thép màu hồng, chiều dài và kích thước không thay đổi, độ bóng cũng tốt hơn, chỉ là nó màu hồng.

    "..."

    Ngân Tô hít sâu, nhìn Bồ Thính Xuân vẫn vui vẻ: "Tại sao nó màu hồng?"

    Bồ Thính Xuân lập tức cẩn thận: "Cô Tô không thích màu này sao?"

    "..."

    "Tôi.. vì cô Tô không chỉ định màu, lúc đó tôi.. vô thức chọn màu này.." Bồ Thính Xuân như đứa trẻ làm sai, giọng nhỏ dần.

    "Có thể đổi màu không?"

    Bồ Thính Xuân xoắn tay: "Đạo cụ này đã hợp nhất tinh thạch, bây giờ tôi.."

    Ngân Tô hít sâu, cuối cùng đành bỏ qua: "Thôi."

    Chỉ là màu vũ khí, màu hồng thì màu hồng.

    Cũng chỉ trách cô chọn "tùy ý".

    Nếu biết "tùy ý" của Bồ Thính Xuân là màu cố định, cô đã tự chọn một màu!

    Đáng tiếc thẻ reset không thể dùng trong thế giới thực.. chậc! Sao cô lại có ý nghĩ độc ác vậy!

    Ngân Tô đè nén ý nghĩ đó, thử vung ống thép, cảm nhận được ống thép có thêm một khả năng.

    Cô vung vào không trung, ống thép dường như có thể xé rách không gian, không khí bị chia đôi rõ ràng.

    Dù không chém trúng gì, Ngân Tô cũng cảm nhận được ống thép sắc bén hơn trước.

    【Dao của đồ tể: Con dao sắc bén, đồ tể rất thích dùng nó. Không đẹp lắm, nhưng có thể biến thành hình dạng bạn thích. 】

    【Thuộc tính phụ: Nuốt chửng】

    【Giới hạn sử dụng: Không】

    Ngân Tô thấy cấp độ hiện tại của dao không phải "3S", mà là "chưa biết", giống như thẻ tài xế và điện thoại do game sản xuất.

    Có vẻ trong game không tồn tại đạo cụ cấp 3S.

    Trên 2S, là chưa biết.

    Không gian rèn quá nhỏ, không có quái vật, thuộc tính phụ khó thử nghiệm, Ngân Tô nhờ Bồ Thính Xuân đưa ra ngoài.

    Trở lại phòng họp, Ô Bất Kinh đầu tóc rối bù cũng xuất hiện.

    Trước đó anh ta giúp Bồ Thính Xuân, suýt bị hút cạn, Khang Mại cho anh ta uống thuốc, ngủ mê man lâu mới hồi phục chút.

    "Sao rồi?" Khang Mại nhướng mày hỏi.

    "Khá tốt." Ngân Tô không muốn khoe ống thép màu hồng, bỏ qua chủ đề này: "Cảm ơn các anh."

    "Nhờ anh Ô cả." Bồ Thính Xuân không dám nhận công, "Nếu không có anh Ô, có thể tôi đã thất bại.."

    Bồ Thính Xuân dường như nhớ lại nguy hiểm cuối cùng, vẫn còn sợ hãi.

    Thất bại cô bị thương không sao, đáng sợ là tinh thạch sẽ mất hiệu lực.. bán cô cũng không đền nổi.

    May mắn.. may mắn có anh Ô giúp và cô đã kiên trì.

    Ô Bất Kinh cười ngốc: "Giúp được cô Tô là tốt."

    Khang Mại ghé gần Ngân Tô: "Cô lừa được thằng ngốc này ở đâu?"

    "Tự đến."

    Khang Mại trợn mắt: "Sao tôi không gặp may vậy?"

    Ngân Tô nhún vai, cũng nhờ cô xui xẻo, người khác ghép đôi toàn cao thủ, cô ghép đôi toàn người mới.

    "Thằng nhóc này kỹ năng tốt, cô định mang theo?"

    Dù sức mạnh của người hỗ trợ yếu, nhưng kỹ năng hữu dụng thì vào phó bản như có thêm mạng.

    Khang Mại không muốn vào phó bản tử vong nhưng phó bản bình thường vẫn phải vào.

    Nên tìm người hỗ trợ giỏi rất quan trọng.

    "Không."

    Khang Mại không ngạc nhiên, lập tức hứng thú: "Vậy tôi mời cậu ta theo tôi được không?"

    "Tùy anh." Ngân Tô không quan tâm: "Cậu ta không phải của tôi, cậu ta đồng ý là được."

    Khang Mại bắt đầu nghĩ cách dụ.. không, là mời Ô Bất Kinh.

    Ngân Tô lục trong đống đạo cụ, giao "Bộ đếm thời gian sinh mệnh" cho Ô Bất Kinh.

    Cô không có đạo cụ phòng thủ tốt hơn, nên đạo cụ này phù hợp nhất với cậu ta.

    Dù chỉ dùng được một lần, nhưng lúc quan trọng cũng như có thêm mạng.

    Ô Bất Kinh nhận thông báo suýt nhảy lên, nhìn Ngân Tô không hiểu: "Cô Tô?"

    "Tôi nói trước đó nhờ cậu giúp có thù lao, đây là thù lao."

    "Không cần, tôi giúp miễn phí.."

    "Được, lần sau không nhờ nữa."

    Ô Bất Kinh cúi đầu nhập 1 điểm, hoàn thành giao dịch.

    "Cô Tô, lần sau vẫn nhờ tôi nhé."

    "..."

    Thù lao của Khang Mại và Bồ Thính Xuân đã trả, không cần trả thêm.

    "Hôm nay vui, mời các anh ăn cơm." Ngân Tô chủ động.

    "Được được." Ô Bất Kinh hưởng ứng đầu tiên, ăn cơm cùng cô Tô, quan hệ lại gần hơn!

    Khang Mại gật đầu đồng ý, Bồ Thính Xuân theo phản xạ nhìn ông chủ.

    "Cô Tô mời ăn, cô muốn đi thì đi."

    Bồ Thính Xuân mới gật đầu.

    * * *

    Ngân Tô chọn nhà hàng lẩu gần tòa nhà, chưa đến giờ ăn nên không đông người.

    Ô Bất Kinh và Bồ Thính Xuân đi chọn món, Ngân Tô và Khang Mại ngồi yên.

    Khang Mại rót nước cho Ngân Tô, "Gần đây tôi nhận được tin, tinh thạch xuất hiện trong phó bản cấp S và SS."

    "Anh thấy rồi?"

    "Ừ." Khang Mại lấy điện thoại, mở ảnh cho Ngân Tô xem: "Xuất hiện trên sàn đấu giá tuần trước, nhưng màu khác của cô."

    Tinh thạch trong ảnh màu xám trắng.

    Còn tinh thạch Ngân Tô có màu đen.

    Tên nó là "tinh thạch", không phân "không thuộc tính" và "thuộc tính".

    "Có lẽ cấp độ khác, tinh thạch từ phó bản tử vongcấp cao hơn." Khang Mại nói: "Nhưng phó bản khác cũng có tinh thạch, chứng tỏ đến lúc nâng cấp đạo cụ tập thể."

    "Có vẻ lần cập nhật game trước, lén thêm vài thứ." Ngân Tô nói: "Không phải mọi nội dung cập nhật đều thông báo."

    "Game vượt trên chúng ta, muốn làm gì thì làm, chúng ta không can thiệp được, chỉ có thể thích ứng."

    Ngân Tô nhìn nồi lẩu sôi không nói.

    Khang Mại tiếp tục: "Ngày càng nhiều phó bản tử vong, quái vật trong thế giới thực cũng nhiều lên, tinh thạch có thể nâng cấp.. game như đang giúp người chơi yếu nâng cao sức mạnh."

    Nói đến đây Khang Mại ngừng, cười lạnh: "Đây không phải là đánh một cái rồi cho kẹo sao."

    Sự tàn nhẫn của game không phải lần đầu thấy, Ngân Tô không gợn sóng.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 577: Hiện thực - Hành lang gió

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Măc Linh

    Ô Bất Kinh và Bồ Thính Xuân nhanh chóng trở lại, bàn ăn nhanh chóng đầy ắp món ăn.

    Có lẽ mấy ngày qua tiêu hao nhiều, Ô Bất Kinh và Bồ Thính Xuân ăn rất nhiều.

    Ngân Tô không đói lắm, ăn một chút rồi dừng lại, trò chuyện với Khang Mại.

    Đang trò chuyện, Ngân Tô đột nhiên hỏi Khang Mại: "Anh có thu thập thông tin về sương mù không?"

    Khang Mại: "Sương mù ngoài phó bản hay sương mù ở khu vực ô nhiễm?"

    "Nếu có cả hai thì cho tôi xem, tôi không kén chọn."

    ".. Đợi chút tôi gửi cho cô."

    Sau khi ăn xong Ngân Tô về nhà, Khang Mại đã gửi thông tin mà cô cần.

    Nội dung không nhiều, rõ ràng thông tin về sương mù mà Khang Mại có được cũng không nhiều.

    Dù là sương mù ở khu vực ô nhiễm hay ngoài phó bản, chúng không có độc tính hay tác dụng ô nhiễm.

    Sương mù ngoài khu vực ô nhiễm dường như có tác dụng cách ly, khi khu vực ô nhiễm chưa hình thành chính thức, chúng cách ly quái vật trong sương mù.

    Khi khu vực ô nhiễm hình thành, sương mù dường như không còn tác dụng lớn.

    Còn sương mù ngoài phó bản, như các người chơi thảo luận trên diễn đàn, người chơi vào đó cũng không gặp nguy hiểm, dù đi hướng nào cuối cùng cũng quay lại chỗ cũ.

    Vì vậy, tác dụng của chúng giống như ngăn người chơi rời khỏi phó bản. Giống như sương mù ngoài khu vực ô nhiễm, ngăn quái vật vào thế giới thực.

    Tuy nhiên, trong thông tin Khang Mại cung cấp, còn có một số điều khác.

    Có người chơi nói đã gặp thứ gì đó trong sương mù, cụ thể là gì người chơi đó cũng không rõ, anh ta nghĩ đó là quái vật.

    Có vài thông tin như vậy, đều là người chơi vào sương mù gặp thứ gì đó.

    Trong đó có một người chơi rất chắc chắn nói gặp quái vật trong sương mù, còn nói quái vật trong sương mù sẽ mất khả năng tấn công, trở nên cực kỳ yếu.

    Độ tin cậy của thông tin này không rõ.

    Ngân Tô vào sương mù cũng chưa gặp quái vật.

    Năm năm chơi game, Khang Mại chỉ thu thập được chút manh mối, chứng tỏ khả năng gặp quái vật trong sương mù không cao.

    Ngân Tô nhớ lại lần trước xe buýt đâm vào thứ gì đó..

    Không phải quái vật chứ?

    Con quái sứa nói quái vật sẽ lạc trong sương mù, cần dùng phương tiện giao thông.

    Người chơi đó nói quái vật trong sương mù sẽ mất khả năng tấn công, trở nên yếu..

    Dù là lý do nào, quái vật cũng không vào sương mù tùy tiện, trừ khi bất đắc dĩ.

    Sương mù ngoài phó bản và sương mù ở khu vực ô nhiễm có tác dụng tương tự..

    Vậy có phải quái vật lạc trong sương mù sẽ xuất hiện từ sương mù ở khu vực ô nhiễm, rồi vào thế giới thực.

    Sương mù là lối thông giữa hai thế giới?

    Ngân Tô lật xem các nội dung khác, không ai phát hiện sau sương mù có nơi tập trung quái vật.

    Sau sương mù, là thế giới của quái vật?

    Ngân Tô gọi Quái tóc và Đại Lăng ra, muốn hỏi họ có biết gì về thế giới quái vật không.

    Đáng tiếc hai đứa chỉ nhớ chuyện trong phó bản, không biết gì khác.

    Ngân Tô nhìn hai con mắt..

    Thứ này bắt từ thế giới thực.

    Nó chắc chắn lén vào từ sương mù.

    Ngân Tô lấy tượng thạch cao ra, "Tôi hỏi vài câu."

    Tượng thạch cao đảo mắt, Ngân Tô hiểu ý nó là bảo cô hỏi.

    "Mi còn nhớ từ đâu đến không?"

    Quái tóc làm phiên dịch: "Nó nói không nhớ."

    "..."

    Con mắt chỉ nhớ mình ra từ nơi nhiều sương mù, có ký ức bắt đầu từ thế giới thực.

    Quái vật khác người, người mất trí nhớ sẽ nghĩ mình là ai, tại sao xuất hiện ở đây, tại sao mình khác người khác.

    Chúng phát hiện thế giới đầy thức ăn ngon, không nghĩ gì khác chỉ muốn ăn.

    Quái vật vào thế giới thực bằng cách nào cũng sẽ mất ký ức trước đó.

    Nên muốn biết về thế giới quái vật từ miệng chúng là không thể.

    Phải tìm quái vật bản địa như con quái sứa..

    "Rè rè.."

    Đại Lăng đưa điện thoại cho Ngân Tô.

    Người gọi là Nghiêm Nguyên Thanh.

    Ngân Tô nghe máy, Nghiêm Nguyên Thanh chào hỏi ngắn gọn rồi vào thẳng vấn đề: "Cô Tô, lần trước ở An Lạc cô nói có thể giúp chúng tôi xem vật phẩm còn lại ở Chung cư Trúc Mộng, không biết khi nào cô có thời gian?"

    Ngân Tô nhớ ra chuyện đó: "Tôi sẽ đến ngay."

    Dù sao hôm nay cũng xin nghỉ, tiện làm luôn.

    "Được."

    * * *

    Khi Ngân Tô đến Cục Điều Tra, Nghiêm Nguyên Thanh có việc ra ngoài, người đón cô là Độ Hạ.

    "Đội trưởng Giang của các cô chưa về?" Từ sau Núi Vân Linh, cô chưa gặp Giang Kỳ.

    Độ Hạ: "Ừ, tường bên Núi Vân Linh chưa xây xong, Thần Tri Khu không thể đóng được nên anh Giang phải ở đó giám sát."

    Độ Hạ dẫn Ngân Tô vào phòng kín, bảo cô mặc đồ bảo hộ rồi mở cửa khác.

    Bên trong vẫn là phòng trống, ở giữa có bàn và trên bàn có cái hộp.

    Độ Hạ mở hộp, "Cô Tô, đây là tàn tích đạo cụ tìm thấy ở Chung cư Trúc Mộng."

    Là vật tròn màu đen.

    Chỉ nhìn bề ngoài, khó đoán nó là gì khi còn nguyên vẹn.

    【Hộp nhạc của quỷ · Hư hỏng】

    【Hành lang gió · Hư hỏng】

    【? · Chết】

    Ba khung thông báo hiện cùng vị trí, chỉ khác độ cao.

    Ngân Tô: "Cô chắc đây là một vật phẩm?"

    Độ Hạ gật đầu: "Là một vật phẩm.."

    Thứ này là một khối, nhưng bị cháy nặng, gần nhưtan chảy vào nhau, hoàn toàn không phân biệt được là gì.

    Độ Hạ phản ứng: "Cô Tô nghĩ đây không phải một vật phẩm?"

    Ngân Tô: "Trong khối này ít nhất có ba thứ, hộp nhạc của quỷ, hành lang gió, còn một thứ không biết, nhưng chắc là sinh vật."

    Chỉ sinh vật mới có trạng thái "chết".

    "Hành lang gió?"

    Ngân Tô nhìn cô, "Biết không?"

    "Nghe quen, hình như nghe ở đâu.."

    Độ Hạ thấy hành lang gió quen, nhưng không nhớ nghe ở đâu.

    Không nghĩ ra, Độ Hạ lấy điện thoại mở phần mềm nội bộ Cục Điều Tra, tìm hành lang gió.

    Cô nghe thấy chắc liên quan Cục Điều Tra.

    Chỉ cần liên quan Cục Điều Tra, trên mạng nội bộ chắc có ghi chép.

    Kết quả tìm kiếm nhanh chóng xuất hiện.

    "Là kỹ năng, kỹ năng không gian, tôi nhớ nghe rồi.."

    Đây là báo cáo từ chi nhánh Cục Điều Tra.

    Báo cáo cho thấy kỹ năng này thuộc về người chơi, khi anh ta chết gây ra không ít rắc rối, còn có người qua đường bị thương.

    Theo báo cáo, kỹ năng này chỉ cần có gió, anh ta có thể tạo hành lang, di chuyển không gian qua hành lang.

    Còn có thể dùng hành lang nhốt kẻ địch, nếu phát triển sẽ là kỹ năng không gian rất mạnh.

    Người chơi này đã chết hơn ba năm.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 578: Hiện thực - Không thể tước đoạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô suy nghĩ một lúc, hỏi: "Có tồn tại kỹ năng giống hệt nhau không?"

    Độ Hạ: "Có nhiều kỹ năng cùng loại, nhưng tuyệt đối không có cùng tên kỹ năng. Tên kỹ năng thiên phú của mỗi người chơi là duy nhất."

    "Vậy có nghĩa là 'Hành lang gió' chỉ có thể thuộc về người chơi đã chết đó?"

    Độ Hạ gật đầu: "Đúng."

    "Thật thú vị. Kỹ năng của người chơi sao lại xuất hiện trên một vật phẩm? Hơn nữa là của một người chơi đã chết."

    Độ Hạ cũng bối rối: "Không biết.."

    "Kỹ năng của người chơi có thể bị tước đoạt không?"

    "Không thể.." Độ Hạ ngừng lại, cẩn thận nói: "Theo thông tin chúng tôi biết, kỹ năng của người chơi không thể bị tước đoạt, người chơi chết, kỹ năng biến mất."

    * * *

    Ngân Tô chỉ có thể nhìn thấy những thứ đó, không thể cung cấp thêm thông tin cho Độ Hạ.

    Vấn đề này để Cục Điều Tra đau đầu.

    Ngân Tô không vội rời đi, mà ở lại Cục Điều Tra đợi Nghiêm Nguyên Thanh trở về.

    Sau khi Ngân Tô ăn xong hai đĩa điểm tâm, xem xong tin tức trên diễn đàn game, Nghiêm Nguyên Thanh cuối cùng cũng trở về.

    "Cô Tô." Nghiêm Nguyên Thanh không biết đã làm gì, trên người dính máu, "Cô đang đợi tôi?"

    "Ừ."

    "Cô đợi tôi hai phút được không?" Nghiêm Nguyên Thanh chỉ vào vết máu trên người, muốn đi thay đồ.

    Đợi lâu rồi, Ngân Tô không ngại thêm vài phút.

    Nghiêm Nguyên Thanh đi thay đồ sạch, trở lại vẻ ôn hòa thường ngày: "Cô Tô có chuyện gì muốn nói với tôi?"

    "Không có gì lớn, chỉ muốn làm một giao dịch."

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Cô Tô muốn giao dịch gì?"

    "Tôi có một thẻ reset, có thể reset phó bản tử vongmột lần, quay lại thời điểm vào phó bản."

    Nghiêm Nguyên Thanh giật mình, reset phó bản tử vong một lần..

    Điều này tương đương với có thêm một cơ hội sống.

    "Tất cả người chơi đều được?"

    "Reset phó bản tất nhiên là tất cả người chơi cùng."

    Nghiêm Nguyên Thanh hít sâu, nếu nhóm chiến lược có thẻ reset, họ vào phó bản tử vong sẽ có cơ hội lớn hơn để vượt qua.

    "Vậy cô Tô muốn giao dịch gì?"

    "Tôi cần chuyển một đạo cụ cấp SS vào thế giới thực, và tất cả thông tin các anh thu thập được về sương mù ngoài khu vực ô nhiễm và ngoài phó bản."

    "Thông tin về sương mù không vấn đề, nhưng chuyển đạo cụ cấp SS.."

    Máy fax vẫn đang làm mát, họ không có máy fax thứ hai.

    Ngân Tô: "Có khó khăn?"

    Nghiêm Nguyên Thanh không do dự: "Không, anh Giang sẽ giải quyết."

    "..."

    Anh nói vậy anh Giang có biết không?

    * * *

    Giang Kỳ không biết, khi nhận được tin, anh vẫn đang đợi tin từ phó bản số 7.

    "Máy fax vẫn đang làm mát, các đạo cụ khác không thể chuyển đạo cụ cấp SS."

    "Hội Thần Tư Thu có." Nghiêm Nguyên Thanh đã nghĩ sẵn cách đối phó: "Đội trưởng, phải nhờ đến mặt mũi của anh."

    "..."

    Giang Kỳ không muốn tìm Tư Liễm keo kiệt.

    "Anh Giang, thẻ reset của cô Tô rất hữu ích. Nếu cô ấy mang ra ngoài, có thể giao dịch được thứ tốt hơn. Cô ấy cho chúng ta chắc có mục đích khác, cô ấy muốn chúng ta vượt qua phó bản tử vong."

    Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của Nghiêm Nguyên Thanh.

    Nhưng cô Tô chỉ cần chuyển một đạo cụ và thông tin về sương mù.

    Đây không phải là Bồ Tát sống sao?

    "..."

    Giang Kỳ im lặng nửa phút, cuối cùng như thỏa hiệp: "Tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với Tư Liễm."

    "Anh Giang thật vĩ đại."

    "..."

    Giang Kỳ muốn cúp máy.

    "Còn một chuyện nữa." Nghiêm Nguyên Thanh nghiêm túc, "Cô Tô vừa xem đạo cụ ở chung cư Trúc Mộng.."

    Nghiêm Nguyên Thanh đã biết quá trình từ Độ Hạ, giờ kể lại cho Giang Kỳ.

    "Cư dân ở chung cư Trúc Mộng hầu hết sống không tốt, cả tòa nhà đầy cảm xúc tiêu cực như nghèo đói, bệnh tật, thất bại, thù hận."

    "Tôi và Độ Hạ vừa thảo luận, nghĩ rằng tác dụng của đạo cụ này có thể là kích thích cư dân thêm cảm xúc tiêu cực, rồi dùng kỹ năng không gian và sinh vật không rõ để tạo khu vực ô nhiễm."

    Trước đây ở chung cư Trúc Mộng đã có vài người tự tử.

    Tự tử thường xuyên như vậy, bản thân đã không bình thường.

    Giang Kỳ: "Kỹ năng của người chơi sao lại xuất hiện trên đạo cụ?"

    "Điểm này chúng tôi chưa rõ."

    Giang Kỳ suy nghĩ một lúc: "Điều tra lại người chơi đã chết, xem có manh mối gì không."

    "Được."

    * * *

    Thẻ reset với Ngân Tô là đạo cụ không ưa thích, cơhội dùng không nhiều.

    Thêm vào đó, Cục Điều Tra muốn vượt qua phó bản tử vong, với cô không phải chuyện xấu. Số lượng phó bản tử vong nhiều, cô không có đủ sức và thời gian.

    Người của Cục Điều Tra muốn cứu thế giới, đã sẵn sàng hy sinh, thì càng tốt.

    Ngân Tô muốn chuyển hạt giống ra.

    Dù đã trồng, nhưng nó vẫn trong kho đạo cụ.

    Thời gian cô ở thế giới thực, không thể quan sát nó, nếu cô ở thế giới thực quá lâu, nó chết thì sao?

    Đất và nước mắt cô vất vả tìm thì sao?

    Cô cũng tò mò, sẽ trồng ra thứ gì.

    Cô hỏi Khang Mại, đạo cụ cấp S anh ta còn có thể nghĩ cách, không tốn nhiều.

    Nhưng đạo cụ cấp SS, anh ta nói chỉ có thể tìm hội Thần Tư Thu, và cần trả giá cao.

    Đạo cụ cấp càng cao, mang vào thế giới thực càng khó.

    Thiết bị đạo cụ của cô có thể, nhưng chỉ chứa một đạo cụ, tạm thời được, lâu dài không được.

    Cô chắc chắn ở thế giới thực lâu hơn.

    Vũ khí tiện dụng không thể bỏ.

    Nên chỉ có thể nghĩ cách lén mang hạt giống ra.

    Cô không muốn tìm hội Thần Tư Thu tham lam, thà dùng đạo cụ không thích, nhờ Cục Điều Tra giúp.

    * * *

    Giao dịch chưa chính thức bắt đầu, Nghiêm Nguyên Thanh không biết lo cô đổi ý hay muốn thể hiện thành ý, đã gửi thông tin về sương mù cho cô.

    Cục Điều Tra điều tra sương mù chuyên nghiệp hơn Khang Mại nhiều, trong đó phân tích khoa học về sương mù đã mấy trang.

    Ngân Tô thậm chí thấy báo cáo thành phần sương mù.. dù nhiều chỗ đánh dấu hỏi, rõ ràng họ cũng chưa hiểu rõ.

    Những báo cáo này chỉ chứng minh sương mù vô hại với con người.

    Nhưng họ chứng thực một điều, sương mù ở thế giới thực và ngoài phó bản là cùng một chất.

    Ngân Tô bỏ qua những nội dung này, xem phần còn lại.

    Họ chia điều tra sương mù thành thế giới thực và thế giới game, nội dung ghi chép riêng.
     
    NoctorHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 579: Hiện thực - Biển Sương Mù Chết Chóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô dành chút thời gian để xem qua các tài liệu.

    Phần lớn nội dung không khác biệt nhiều so với những gì cô đã biết trước đó, chỉ là chi tiết hơn.

    Trong các tài liệu này cũng đề cập đến việc có quái vật tồn tại trong sương mù trắng bên ngoài phó bản.

    Cục Điều Tra đã xác nhận rằng quái vật trong sương mù rất yếu, sức mạnh của chúng bị suy giảm bởi sương mù.

    Quái vật trong sương mù mang theo một cảm giác hoảng loạn, chạy loạn như ruồi mất đầu.

    Ba từ 'mất phương hướng', 'bị tước đoạt' và 'lối ra'được đặc biệt nhấn mạnh.

    Bên dưới là một dòng chú thích:

    [Ba từ này được một con quái vật nhắc đến, nó nói rằng chúng sẽ mất phương hướng trong sương mù, sức mạnh sẽ dần bị tước đoạt, và phải tìm được lối ra mới có thể sống sót.]

    [Ký ức của quái vật dường như bị ảnh hưởng bởi sương mù, chúng không nhớ mình đến từ đâu và đi đâu.]

    [Tương tự, quái vật bước vào thế giới thực cũng không nhớ mình đến từ đâu, ký ức của chúng dường như bị xóa sạch.]

    Quái vật gọi sương mù này là "Biển Sương Mù Chết Chóc", đối với chúng, bước vào sương mù đồng nghĩa với cái chết.

    Sương mù trong thế giới thực và sương mù bên ngoài phó bản có một loại kênh kết nối, sương mù bên ngoài phó bản và sương mù trong thế giới thực được liên kết với nhau, và lối ra mà quái vật tìm kiếm trong sương mù là khu vực ô nhiễm của thế giới thực.

    Về kênh kết nối này chỉ là suy đoán của Cục Điều Tra, họ không có bằng chứng cụ thể.

    Tuy nhiên, điều này khá giống với những gì Ngân Tô đã nghĩ trước đó.

    Chắc chắn có một mối liên hệ nào đó giữa hai nơi có sương mù.

    Nghiêm Nguyên Thanh làm việc rất nhanh, ba ngày sau khi Ngân Tô đề xuất giao dịch, anh đã trả lời.

    Địa điểm giao dịch không phải ở Cục Điều Tra.

    Điều đặc biệt là Giang Kỳ đích thân xuất hiện, dẫn cô đến địa điểm giao dịch.

    Ngân Tô nhìn cảnh vật lùi lại phía sau, hỏi Giang Kỳ đang lái xe: "Hôm nay chúng ta gặp ai mà cần đội trưởng Giang đích thân đến?"

    "Tư Liễm, chủ tịch của Thần Tư Thu." Giang Kỳ đáp.

    "..."

    Ngân Tô biết cô ấy.

    Trên bảng xếp hạng người chơi có thông tin về cô ấy, nhưng Ngân Tô chỉ nhớ mỗi cái nhãn 'keo kiệt'.

    Khang Mại cũng đã nhắc đến người này, nói rằng cô ấy vừa đen tối vừa keo kiệt, lại còn thù dai.

    Ngân Tô nghĩ một lúc, rồi tạo cho mình một khuôn mặt xinh đẹp mới.

    Ngoại ô.

    Giang Kỳ dừng xe trước một ngôi nhà tứ hợp viện, tường đầy hoa tử đằng đang nở rộ.

    Cổng không lớn, trông giống như nơi ở của một người ẩn dật, mang một vẻ cổ kính và đơn giản.

    Hỷ Ngô, mặc một chiếc sườn xám màu đỏ sẫm, tựa vào con sư tử đá bên cổng, với khí chất quý phái, tạo cảm giác như đang nhìn thấy một tiểu thư thời phong kiến.

    Hỷ Ngô thấy xe dừng lại, uốn éo đi tới, đặt tay lên cửa sổ xe, cười nói: "Đội trưởng Giang, lâu rồi không gặp, tôi tưởng cả đời này sẽ không thấy anh đến đây nữa."

    Ánh mắt Hỷ Ngô rơi vào ghế phụ: "Anh không sợ chủ tịch buồn sao?"

    Ngân Tô lập tức nhìn Giang Kỳ với ánh mắt tò mò.

    Chuyện gì đây?

    Sao cô lại không biết gì về chuyện này!

    Giang Kỳ lạnh lùng mở cửa xe, Hỷ Ngô bị buộc phải lùi lại.

    "Tư Liễm đâu?"

    "Đội trưởng Giang vẫn lạnh lùng như xưa." Hỷ Ngô thở dài, sau đó lại trở nên dịu dàng lịch sự: "Chủ tịch đang ở bên trong, mời hai vị khách quý vào."

    Ngân Tô cũng xuống xe, Giang Kỳ đợi cô đến, rồi dẫn cô vào trong sân.

    Sân sạch sẽ, tường vẫn đầy hoa tử đằng.

    Một người phụ nữ ngồi yên lặng dưới hoa tử đằng, tóc dài hơi xoăn buông lơi sau đầu, vài sợi tóc rơi xuống trước ngực.

    Những bông hoa màu cam đỏ làm nổi bật hình ảnh lạnh lùng và kiêu ngạo của cô ấy.

    Trên bàn trước mặt cô ấy đặt một bàn cờ vây, nhưng trên bàn cờ lại là cờ caro.

    Cô ấy cúi đầu nhìn bàn cờ, ngón tay kẹp một quân cờ đen, dường như đang suy nghĩ nên đặt ở đâu.

    "Đặt."

    Quân cờ rơi xuống bàn cờ, phát ra âm thanh trong trẻo.

    Người cầm cờ ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng giọng nói lại mang theo sự chế giễu: "Đội trưởng Giang, khách quý đấy."

    Cô ấy nói xong, ánh mắt chuyển sang Ngân Tô bên cạnh Giang Kỳ.

    "Cô là 0101?"

    Ngân Tô liếc nhìn Giang Kỳ, Giang Kỳ khẽ lắc đầu, anh chưa từng nói.

    Tư Liễm chắc là đoán ra.

    Anh ấy đã ở Núi Vân Linh suốt thời gian qua, không dễ dàng rời đi. Lần này đặc biệt dẫn người đến tìm cô ấy, rất dễ đoán ra người đó là ai.

    Nhưng cũng không còn cách nào khác, việc chuyển đổi đạo cụ cần cô Tô tự tay thực hiện, và Tư Liễmkhông chịu cho mượn đồ đến Cục Điều Tra.

    Ngân Tô không thừa nhận cũng không phủ nhận, bình tĩnh chào hỏi: "Chủ tịch Tư Liễm, chào cô."

    "Chào cô, mời ngồi." Tư Liễm ra hiệu cho cô ngồi đối diện, "Gọi tôi là Tư Liễm được rồi."

    Bên bàn chỉ còn một chiếc ghế, rõ ràng Tư Liễmkhông có ý mời Giang Kỳ.

    Ngân Tô không khách sáo, ngồi xuống, rồi nhìn về phía Giang Kỳ.

    Tư Liễm: "Anh ấy nói dù có chết cũng không ngồi ghế nhà tôi."

    Giang Kỳ: "Tôi chưa từng nói vậy."

    Tư Liễm: "Ồ, vậy là tôi bị ảo giác rồi. Dù sao đội trưởng Giang còn trẻ, không ngồi cũng không sao."

    Ngân Tô nhìn Tư Liễm, rồi lại nhìn Giang Kỳ.

    Tính cách của hai người này dường như khá giống nhau, đều thuộc loại người lạnh lùng.

    Hai người này có quan hệ gì nhỉ..

    Tư Liễm không để ý đến Giang Kỳ nữa, nhìn Ngân Tô: "Không biết nên gọi cô là gì?"

    "Tôi họ Tô."

    Tư Liễm: "Cô Tô có thể giao dịch trực tiếp với chúng tôi, giá chúng tôi đưa ra chắc chắn không thấp hơn Cục Điều Tra."

    Giang Kỳ lạnh lùng gọi: "Tư Liễm."

    Trước mặt anh mà dám cướp người.

    Ngân Tô cười, thẳng thắn từ chối: "Không muốn, họ nói cô đen tối."

    "Phì.." Hỷ Ngô không nhịn được, bật cười.

    Tư Liễm vẫn giữ bình tĩnh, khuôn mặt không chút biến đổi: "Những lời đồn đại bên ngoài, cô Tô không cần tin, tôi không đen tối."

    Cô ấy nói điều này rất nghiêm túc, khiến người nghe cảm thấy chân thành.

    Ngân Tô chỉ gật đầu, không đáp lại câu nói đó.

    "Cô Tô thật sự không cân nhắc sao?" Tư Liễm rõ ràng vẫn chưa từ bỏ, muốn vượt qua Giang Kỳ để giao dịch trực tiếp với cô.

    Ngân Tô: "Thay đổi quyết định không phải là thói quen tốt."

    "Thôi được." Tư Liễm có lẽ thấy không thể cướp người, liền bảo Hỷ Ngô đang cười: "Hỷ Ngô, dẫn cô Tô đi."

    "Vâng." Hỷ Ngô ngừng cười, ra hiệu mời: "Cô Tô, mời đi lối này."

    Ngân Tô đứng dậy theo Hỷ Ngô vào trong nhà.

    Khi vào trong, Ngân Tô mới hỏi Hỷ Ngô: "Chủ tịch của các cô và đội trưởng Giang có quan hệ gì?"

    Hỷ Ngô dẫn Ngân Tô đi sâu hơn, "Tình yêu đau khổ."
     
    Noctor, Hoa Nguyệt PhụngVava1810 thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 580: Hiện thực - Không có tương lai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Đạo cụ chuyển đổi của Thần Tư Thu rất lớn, chiếm nửa căn phòng, trông giống như một máy chủ.

    Quy trình chuyển đổi tương tự như máy fax, đều sử dụng điện thoại di động để kết nối và truyền tải.

    Hỷ Ngô đứng bên cạnh thao tác, Ngân Tô tự mình kết nối và chọn đạo cụ.

    Hỷ Ngô cắm một thẻ vào một khe cắm, "Khoảng một phút là xong."

    "Mau vậy sao?"

    "Tất nhiên rồi." Hỷ Ngô cười nói: "Máy chuyển đổi của chúng tôi không chỉ nhanh mà còn có thể chuyển đổi nhiều đạo cụ cùng lúc, nên nếu cô giao dịch trực tiếp với chúng tôi sẽ tiện lợi hơn nhiều."

    "Chắc đắt lắm nhỉ."

    "Tiền nào của nấy mà."

    "Tôi thích không tốn tiền."

    "..."

    Trong một phút, Hỷ Ngô không thể thuyết phục được Ngân Tô, cô rút thẻ ra và đưa cho Ngân Tô.

    Trên thẻ hiển thị hình ảnh của một hạt giống.

    Thẻ này không giống như giấy fax sẽ biến mất, khi cần sử dụng, nó sẽ biến thành hình dạng ban đầu, không sử dụng có thể biến lại thành thẻ, rất tiện mang theo.

    Ngân Tô cầm thẻ bước ra khỏi phòng.

    Trong sân, Tư Liễm vẫn ngồi ở chỗ cũ, tiếp tục chơi cờ caro.

    Vị trí của Giang Kỳ có chút thay đổi - xa hơn một chút.

    Hai người dường như không giao tiếp, không có biểu hiện gì bất thường.

    "Xong rồi chứ?"

    Ngân Tô gật đầu: "Ừ."

    "Vậy đi thôi." Giang Kỳ quay người đi ngay.

    Không biết có phải là cảm giác của Ngân Tô hay không, cô cảm thấy Giang Kỳ có chút vội vàng rời khỏi đây.

    "Chủ tịch Tư Liễm, hẹn gặp lại." Ngân Tô lịch sự chào tạm biệt Tư Liễm.

    Tư Liễm đột nhiên ngẩng đầu, "Cô không sợ tôi bán thông tin của cô sao?"

    Ngân Tô hơi nhướng mày, hỏi lại: "Cô sẽ làm vậy sao?"

    Tư Liễm không trả lời câu hỏi đó, "Hay là cô Tô gia nhập hội của tôi, sau này tôi sẽ cung cấp cho cô mọi thứ cô muốn, cũng có thể giữ bí mật cho cô."

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào cô ấy, nụ cười trên môi biến mất, giọng nói cũng lạnh đi: "Chủ tịch đang đe dọa tôi sao?"

    Tư Liễm nghiêm túc giải thích: "Cô Tô hiểu lầm rồi, tôi đang mời cô gia nhập."

    "Tôi không thích phá hoại gia đình của người khác."

    Tư Liễm cúi đầu, "Thật đáng tiếc."

    "Đúng vậy, rất đáng tiếc." Ngân Tô thu hồi ánh mắt, quay người rời đi.

    Khi cô và Giang Kỳ đến cửa, giọng của Tư Liễmvang lên: "Đội trưởng Giang, nhớ mang thứ tôi cần."

    Giang Kỳ không quay đầu lại, bước nhanh ra cửa, lên xe khởi động rời đi.

    Trong sân.

    Hỷ Ngô đi đến bên cạnh Tư Liễm, "Chủ tịch, cô gái lần trước đi cùng Khang Mại, chắc cũng là cô ấy."

    Tư Liễm đặt quân cờ đen xuống, quân cờ đen nối thành bốn, hai bên không có quân trắng, quân đen thắng.

    "Vậy sao."

    "Mặc dù hôm nay cô ấy thay đổi khuôn mặt, giọng nói cũng khác, nhưng tôi không nhận nhầm."

    Lần trước tại buổi đấu giá, cô ấy đã đấu giá chiếc nhẫn ảo cấp S có thể thay đổi giọng nói và diện mạo.

    Hỷ Ngô đã gặp nhiều người cải trang tại buổi đấu giá, cô ấy đã luyện được cách nhận diện khác.

    Tư Liễm thu dọn quân cờ trên bàn vào hộp cờ bên cạnh: "Vậy là cô ấy cũng có liên hệ với Khang Mại."

    Hỷ Ngô: "Nhìn thái độ của Khang Mại đối với cô ấy, có lẽ anh ta biết thân phận của cô ấy. Lần trước tôi còn để lại danh thiếp cho cô ấy, nhưng cô ấy không muốn nhận, rất cẩn thận."

    Tư Liễm đậy nắp hộp cờ, "Thật tiếc, con phượng hoàng vàng sao không đậu trên cành của chúng ta nhỉ."

    Hỷ Ngô: "..."

    Hỷ Ngô lại nhớ đến câu 'họ nói cô đen tối'.

    Nghĩ lại tình huống mặc cả tại buổi đấu giá, Hỷ Ngô cảm thấy việc cô ấy không chọn họ là điều bình thường.

    "Điều đáng tiếc hơn là, ngay cả lông vũ rơi của cô ấy tôi cũng không thể bán." Giọng của Tư Liễm nhuốm màu đau khổ: "Giang Kỳ sao còn chưa chết nhỉ."

    Hỷ Ngô: "..."

    Không biết chủ tịch của mình có thật sự mong đội trưởng Giang chết không.

    * * *

    * * *

    "Đội trưởng Giang dường như không được các cô gái thích lắm nhỉ."

    Em gái của anh ta, Khương Dư Tuyết, có thái độ rất tệ với anh ta, bây giờ Tư Liễm cũng có thái độ kỳ lạ với anh ta.

    Giang Kỳ có khuôn mặt không tệ, tính cách tuy lạnh lùng nhưng ổn định, không phải kiểu người dễ nổi nóng.

    Hơn nữa anh ta làm việc rất chắc chắn, là một người đáng tin cậy.

    "Cô ấy sẽ không tiết lộ thân phận của cô đâu." Giang Kỳ không trả lời câu hỏi đó, mà đảm bảo với Ngân Tô: "Cô Tô yên tâm."

    "Không sao cả." Ngân Tô nhìn tòa nhà ngày càng nhỏ qua gương chiếu hậu, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên môi: "Tôi không tốt, ai cũng đừng mong tốt."

    Thần Tư Thu có thể đạt được quy mô như hiện tại, người lãnh đạo của nó không phải là người thiếu hiểu biết.

    Giang Kỳ chắc đã giao dịch gì đó với Tư Liễm, đổi lấy cơ hội cho cô sử dụng đạo cụ chuyển đổi.

    Nhưng điều đó không liên quan đến cô.

    Cô đề xuất giao dịch, Cục Điều Tra đồng ý giao dịch, còn việc Cục Điều Tra phải trả giá gì để hoàn thành giao dịch với cô, đó không phải là điều cô quan tâm.

    Mục đích đạt được là được, quá trình không quan trọng.

    Thẻ reset là đạo cụ đặc biệt, có thể lấy ra ngay.

    Trên đường về, Ngân Tô đưa nó cho Giang Kỳ.

    Giang Kỳ còn phải quay lại Núi Vân Linh, khi vào thành phố, Ngân Tô chọn một điểm xuống xe, trước khi đóng cửa, cô nhìn Giang Kỳ: "Chúc các anh may mắn, sống sót trở về."

    "Cảm ơn lời chúc của cô Tô."

    Ngân Tô nhìn xe của Giang Kỳ rời đi, biến mất trong dòng xe cộ.

    Cô nhìn xung quanh, tìm một chỗ ăn uống.

    Khi chủ quán mang đồ ăn lên, Ngân Tô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Khang Mại, hỏi về mối quan hệ giữa Giang Kỳ và Tư Liễm.

    [Km: Giang Kỳ và Tư Liễm? Họ có quan hệ gì? ]

    [Tô Đại Thiện Nhân: Anh cũng không biết à? ]

    [Km: Không biết.]

    Ngay cả ông chủ Khang cũng không biết, vậy mối quan hệ này chắc rất bí mật, hoặc là.. Hỷ Ngô chỉ nói đùa.

    [Tô Đại Thiện Nhân: Vậy anh có biết về đời sống tình cảm trước đây của Giang Kỳ không? ]

    [Km: Cô hỏi cái này làm gì.. cô không phải là thích Giang Kỳ rồi chứ? Đại lão, yêu đương không có tương lai đâu.]

    [Tô Đại Thiện Nhân: .]

    Mặc dù Khang Mại khuyên đại lão không nên yêu đương, nhưng vẫn chia sẻ những gì anh biết.

    [Km: Tôi nghe nói Giang Kỳ từng có một bạn gái khi học đại học, nhưng không rõ cô ấy là ai, anh ta chưa bao giờ công khai. Tôi đã tìm hiểu một số thông tin, có người cho rằng đó là cái cớ để anh ta từ chối những người theo đuổi khác, cũng có người nghĩ rằng Giang Kỳ thực sự có bạn gái.]

    [Tô Đại Thiện Nhân: Tư Liễm và Giang Kỳ học cùng một trường đại học à? ]

    [Km: Không, Tư Liễm học đại học ở nước ngoài.]

    [Tô Đại Thiện Nhân: .]

    [Tô Đại Thiện Nhân: Anh biết gì về Tư Liễm? ]

    [Km: Tư Liễm à, cô ấy là con nuôi của Tư gia. Tư gialà một trong số ít gia tộc có lịch sử trăm năm ở thành phố Lan Giang. Con gái lớn của Tư gia sức khỏe không tốt, Tư Liễm được nhận nuôi để bầu bạn với cô ấy, nhưng Tư gia đối xử rất tốt với cô ấy, coi cô ấy như con gái ruột.]
     
    Noctor, Hoa Nguyệt PhụngVava1810 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...