Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 562: Làng Cừu (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Trưởng làng nhìn vào mắt Đại Lăng, cảm thấy rùng mình, ông chưa từng thấy cô bé này trong làng.

    Cô bé từ đâu đến?

    Trong đầu trưởng làng đầy câu hỏi này, quên trả lời câu hỏi của cô bé, nên ông lại nghe cô bé nói.

    "Có vẻ như ông không thấy rồi." Giọng cô bé thất vọng, nhưng khuôn mặt lại vui vẻ, "Vậy thì ông phải làm gấu bông của cháu thôi."

    Chị bảo phải lịch sự, cô bé đã nói "làm ơn" là đủ lịch sự rồi chứ?

    Trưởng làng: "?"

    Cô bé đang nói gì vậy?

    * * *

    * * *

    Đại Lăng nhân lúc hỗn loạn bắt được trưởng làng, lúc này đang dẫn trưởng làng bò ra khỏi đám đông.. đúng vậy, bò bằng bốn chân như rùa.

    Chủ yếu là dân làng đánh nhau quá dữ dội, người lại đông mà trong sân chật hẹp, người chen người.

    Đứng lên sẽ bị kéo lại, nên cô bé thông minh quyết định bò ra từ dưới, như vậy người đánh nhau phía trên sẽ không chú ý đến họ.

    "Trưởng làng, ông định đi đâu!"

    Thấy cổng sân ngay trước mặt, trưởng làng đột nhiên bị phát hiện.

    Đại Lăng quay đầu thấy trưởng làng bị kéo lên, dân làng xung quanh lập tức vây quanh ông.

    Đại Lăng nằm trên đất quá thấp, ánh sáng lại kém, dân làng không chú ý đến cô.

    Đại Lăng nhíu mày, không vui đứng dậy.

    Trưởng làng bị bắt, ông không giãy giụa, mặt không biểu cảm nhìn họ, để họ đẩy qua đẩy lại.

    "Trưởng làng, lúc này sao ông có thể bỏ đi?"

    "Đúng vậy, ông không quản lý tình hình sao?"

    "Phải cho chúng tôi một lời giải thích!"

    "Nếu trưởng làng không quản lý thì đổi người khác, tại sao người họ Cao không thể làm trưởng làng.."

    "Bốp!"

    Người nói cuối cùng bị trưởng làng đấm ngã xuống đất, một chiếc răng rơi ra từ miệng, máu chảy ra từ khóe miệng.

    Dân làng xung quanh giật mình, rõ ràng không ngờ trưởng làng mạnh như vậy.

    Trưởng làng không cho họ thời gian suy nghĩ, lại vung nắm đấm, đấm vào một dân làng khác.

    Trưởng làng bị Đại Lăng điều khiển hoàn toàn không biết đau, như một cỗ máy chiến đấu, lao vào đám dân làng, vung tay chân như bò tót, đẩy bay từng người.

    "..."

    "Trưởng làng sao vậy?"

    "Trưởng.. trưởng làng, tôi là Dương Lộ, sao ông đánh tôi?"

    "Điên rồi.. trưởng làng điên rồi! A!"

    Trưởng làng tấn công không phân biệt, trong cuộc hỗn chiến, cả hai họ Cao và Dương đều bị ảnh hưởng, tiếng la hét vang lên, bay lên cao.

    "Trưởng làng ông sao vậy?"

    "Trưởng làng tỉnh lại đi!"

    "Mau bắt trưởng làng.."

    "Thần cừu.. là thần cừu.. trưởng làng chắc chắn bị thần cừu nhập!" Một dân làng đột nhiên hét lên.

    Dân làng hai họ lúc này rất đồng lòng, đồng loạt tản ra.

    Đại Lăng định cho gấu bông mới của mình mở tiệc giết chóc, nhưng cơ thể dân làng đột nhiên cứng lại, họ từ từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

    Dưới ánh trăng, mắt dân làng đồng loạt biến thành mắt ngang, nhìn chằm chằm vào Đại Lăng.

    Đại Lăng chớp mắt, nhìn lại dân làng.

    Dân làng bước đi, hướng ra ngoài cửa.

    Đại Lăng lùi lại hai bước, gọi trưởng làng về bên mình, khi cô nghĩ sẽ có thêm nhiều gấu bông, dân làng đi đầu ra cửa rồi rẽ, đi về hướng khác.

    Đại Lăng nghiêng đầu, nhìn theo bóng lưng dân làng.

    Họ đi đâu?

    Đại Lăng nhìn trưởng làng bên cạnh, bĩu môi, "Hướng đó hình như là hướng của chị.."

    Đại Lăng lo lắng kéo vạt áo, một lúc sau như quyết định, nói với trưởng làng: "Chúng ta giúp chị đi, nhiều người đi gây rắc rối cho chị, thật quá đáng. Sao tôi có thể để họ bắt nạt chị!"

    Nói xong, Đại Lăng vung tay: "Gấu bông, đi!"

    * * *

    * * *

    "Bùm!"

    Tô Nguyệt Thiền vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng nổ, mặt đất rung chuyển, kho lúa rung lắc dữ dội.

    Tô Nguyệt Thiền lau máu ở khóe miệng, nhìn quanh, không thấy đồng đội nên lập tức rời khỏi kho lúa.

    "Bùm bùm!"

    Gần như ngay khi Tô Nguyệt Thiền ra ngoài, kho lúa đổ sập, dưới ánh trăng trở thành đống đổ nát.

    Tô Nguyệt Thiền nhìn sang bên cạnh, vụ nổ ở không xa, có lẽ người khác đã kích nổ bom.. họ gặp nguy hiểm?

    Ngoài kho lúa có dấu vết đánh nhau rõ ràng, nhưng không có xác, Tô Nguyệt Thiền không thể xác định tình hình.

    Cuối cùng Tô Nguyệt Thiền quyết định đi tìm những người khác.

    Khi Tô Nguyệt Thiền rời kho lúa, đống đổ nát lật lên, từng khúc xương trắng bay ra.

    Xương trắng tụ lại, dưới ánh trăng tạo thành một con cừu xương khổng lồ.

    Từ dưới đất bốc lên một làn khói đen, bay vào hốc mắt trống rỗng của cừu xương, cuộn lại bên trong, một tia sáng đỏ nằm ngang ở giữa.

    Nó cử động móng cừu, nhìn về hướng Tô Nguyệt Thiền rời đi, bước chân đuổi theo Tô Nguyệt Thiền.

    Tô Nguyệt Thiền đi chưa lâu đã phát hiện có động tĩnh phía sau, quay đầu thấy vật khổng lồ trắng xám đang tiến đến.

    Trong khói đen cuộn trong mắt cừu xương, có một tia sáng đỏ kỳ lạ.

    Cừu xương thấy Tô Nguyệt Thiền phát hiện, ánh sáng đỏ trong mắt nó bừng lên, cúi đầu lao về phía Tô Nguyệt Thiền.

    Sừng cừu xương trên đầu như máy ủi, mọi chướng ngại trước mặt nó đều không đáng kể.

    Cừu xương cao khoảng hai mét rưỡi, Tô Nguyệt Thiền đứng trước nó trông rất nhỏ bé.

    Nhưng nhỏ cũng có lợi.

    Tô Nguyệt Thiền linh hoạt trượt qua dưới cừu xương, điều khiển vài chiếc đinh thép bắn vào chân cừu xương.

    Đinh thép va vào xương, như kim loại va chạm, tia lửa bắn ra.

    Những chiếc đinh thép trông không đáng kể, nhưng cắt đứt một chân cừu. Cừu xương mất thăng bằng, cơ thể khổng lồ đổ xuống đất.

    Tô Nguyệt Thiền chui ra từ dưới bụng cừu, nắm vài khúc xương, nhanh chóng trèo lên cừu xương.

    Mục tiêu của cô là mắt cừu xương.

    Xương chân gãy của cừu kêu răng rắc, nhanh chóng được lấp đầy, nó lại đứng dậy, hất mạnh đầu.

    Tô Nguyệt Thiền đã trèo lên cổ cừu, suýt bị hất văng ra.

    Tô Nguyệt Thiền ôm chặt một khúc xương, cơ thể theo đầu cừu bị hất lên không trung, vài chiếc đinh thép từ bên cô bay ra, vòng qua trước cừu xương, nhắm thẳng vào mắt nó.

    Cừu xương nghiêng đầu, đập mạnh vào tường bên cạnh.

    Tô Nguyệt Thiền bị đá vụn bắn tung tóe đập vào đầu, cô nắm chặt xương, mượn lực đu đưa, quay lại cừu xương.

    "Tại sao cô giúp họ?" Cừu xương nói, giọng giận dữ và căm hận.

    Giọng này chính là của đầu cừu trước đó.

    Tô Nguyệt Thiền đã giết đầu cừu bên trong, nhưng cô nghĩ quái vật chưa chết..

    Bây giờ đã chứng minh suy đoán của cô.

    Thần cừu lại đập vào tường, giọng nó vang lên: "Trong mắt họ cô cũng là cừu, tại sao cô giúp họ?"

    "Tôi đang giúp chính mình." Tô Nguyệt Thiền trả lời.
     
    Noctor likes this.
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 563: Làng Cừu (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Mâu Bạch Ngự giải quyết xong người dân cuối cùng bị thần cừu điều khiển, trong ánh lửa và đống đổ nát, đôi mắt ngang trong hốc mắt người dân dần trở lại bình thường.

    Anh ta ngã ngửa xuống, gió từ cú ngã thổi tung vạt áo Mâu Bạch Ngự.

    Giây tiếp theo, xác biến mất không dấu vết.

    Mâu Bạch Ngự nhìn Ngân Tô đang vui vẻ thu dọn xác.

    Im lặng..

    Chỉ có im lặng.

    Mâu Bạch Ngự nhìn sang bên khác, Liễu Liễu đang chữa trị cho Trần Thanh Diệc, Trần Thanh Diệc trước đó bị thương, giờ yếu hơn người khác.

    Nhung Trang, Mộc Đồng và Cam Tiểu Tinh đều bị thương nhẹ, không nghiêm trọng, Liễu Liễu chữa xong cho Trần Thanh Diệc sẽ chữa cho họ.

    Nhung Trang tranh thủ lúc chưa đến lượt mình, nhìn qua hiện trường, nói với Mâu Bạch Ngự: "Đội trưởng Mâu, số lượng dân làng không đúng."

    Người ít hơn.

    Cam Tiểu Tinh: "Có phải sức mạnh của thần cừu không đủ, không thể điều khiển nhiều dân làng?"

    "Thần cừu ở làng này không biết bao nhiêu năm, mỗi năm điều khiển mười người cũng đủ để điều khiển hết dân làng rồi." Ngân Tô, người yêu môi trường lướt qua.

    Mâu Bạch Ngự: "Cô Tô nói đúng, số dân làng còn lại chắc đã đi nơi khác.."

    Anh chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng nổ lớn từ xa.

    Như vật nặng đâm vào thứ gì đó gây ra tiếng động.

    "Là từ hướng kho lúa.. là đội trưởng Tô?"

    Mâu Bạch Ngự lập tức gọi mọi người: "Đi."

    Ngân Tô thu dọn xong mảnh vụn cuối cùng, theo họ rời đi.

    Quái vật tóc từ bóng tối thò ra, cuốn lấy cánh tay đứt rơi trong đống đổ nát, vút một tiếng thu về phía Ngân Tô.

    * * *

    * * *

    Mấy người nhanh chóng băng qua làng, tiến gần nơi phát ra tiếng đánh nhau.

    Họ đã thấy bóng trắng xám cao lớn, phần lớn làng là những ngôi nhà một tầng cũ.

    Vật liệu xây dựng không phải bê tông cốt thép, cừu xương đâm vào, nhà sẽ vỡ vụn, đổ sập.

    Ngân Tô thấy Tô Nguyệt Thiền bị hất lên không trung, nắm lấy sừng cừu.

    Liễu Liễu lúc này đã đủ gần để sử dụng kỹ năng.

    Tô Nguyệt Thiền cảm nhận được sức lực hồi phục, từ trên không trung nhìn thấy đồng đội, và một cô gái đang nhàn nhã như xem kịch.

    Cô ấy ngẩng đầu với vẻ mặt tò mò nhìn cô và cừu xương.

    Trong tình huống nguy hiểm như vậy, vẻ mặt nhàn nhã của cô ấy thật không phù hợp.

    "Giúp đỡ." Mâu Bạch Ngự ra lệnh, những người khác lập tức hành động.

    Nhung Trang và Trần Thanh Diệc lập tức bắn vào cừu xương, thu hút sự chú ý của nó, Tô Nguyệt Thiền cuối cùng cũng có cơ hội trèo lại lên đầu cừu.

    Cừu xương biết có người trên đầu, nhưng nó phải đối phó với Nhung Trang và Trần Thanh Diệc, trong cơn mưa đạn, tạm thời không thể lo đối phó cô.

    Ngân Tô lấy ra khẩu súng cũ kỹ, rồi từ túi lấy ra hai viên đạn.

    Hai viên đạn này là từ khẩu súng ban đầu, Trần Thanh Diệc đã sao chép đạn cho cô, cô thay ra.

    Ngân Tô nạp đạn, đưa súng cho Liễu Liễu, người không ra phía trước.

    "Cô Tô?"

    Liễu Liễu không hiểu.

    "Biết bắn súng chứ?"

    ".. Biết."

    Liễu Liễu cảm thấy cô Tô có chút coi thường mình.

    Dù cô yếu, nhưng tất cả các buổi huấn luyện đều cùng đồng đội, chưa bao giờ bỏ lỡ. Kỹ năng bắn súng không nói là xuất sắc, nhưng đạt loại khá là không vấn đề.

    Ngân Tô vỗ vai Liễu Liễu, nhắc nhở: "Đừng bắn trúng đồng đội, không thì đáng sợ lắm."

    Liễu Liễu: "..."

    Ngân Tô thu tay lại, giơ hai ngón tay lên: "Chỉ có hai viên thôi."

    Tô Nguyệt Thiền trên đầu cừu, vừa vặn thấy cảnh này: "..."

    * * *

    * * *

    Liễu Liễu ban đầu không hiểu tại sao Ngân Tô lại nhắc nhở cô đừng bắn trúng đồng đội, cũng không hiểu tại sao lại nhắc chỉ có hai viên đạn.

    Trần Thanh Diệc không phải đã cho cô nhiều đạn sao? Hôm nay cô cũng chưa dùng nhiều, sao chỉ còn hai viên?

    Nhưng khi cô nhắm vào mắt cừu xương bắn, cô phát hiện khẩu súng có vấn đề, cô nhắm vào mắt cừu, nhưng trúng đầu cừu.

    Tô Nguyệt Thiền ở ngay trên xương, lệch chút nữa là trúng cô ấy.

    Dù có lý do cừu xương di chuyển, nhưng khẩu súng này lệch quá!

    Lòng bàn tay Liễu Liễu đổ mồ hôi lạnh.

    "Chỉ còn một viên." Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái bên cạnh vang lên.

    Liễu Liễu thở ra, lau mồ hôi tay, lần nữa nhắm vào mắt cừu.

    Có viên đạn trước làm cơ sở, Liễu Liễu tìm được chút cảm giác, cô cần chờ thời cơ tốt nhất.

    Cơ thể khổng lồ của cừu xương quét qua các căn nhà, thỉnh thoảng có mảnh ngói đá bay tới.

    Ngân Tô liếc nhìn Liễu Liễu, cô không bị phân tâm bởi những thứ đó, mà tập trung vào cừu xương.

    Ngân Tô khoanh tay, đứng một bên nhìn, quái vật tóc sẽ giúp cô chặn 'ám khí' bay tới.

    Cừu xương mạnh hơn họ dự đoán, Tô Nguyệt Thiền vài lần tiếp cận mắt nhưng đều bị hất ra.

    Trong thời gian ngắn Cam Tiểu Tinh lại kiểm soát được cừu xương, Tô Nguyệt Thiền trèo lại lên, cắm vài chiếc đinh thép vào xương đầu, giúp cô giữ vững cơ thể.

    Tất cả sức mạnh của cừu xương tập trung ở mắt, chỉ cần mắt không sao, vết thương trên cơ thể sẽ nhanh chóng hồi phục.

    * * *

    * * *

    Liễu Liễu tập trung nhìn, không dám phân tâm, thời cơ thoáng qua, nếu cô không nắm bắt, phải đợi lần sau..

    Cô không nghe thấy gì, chỉ có tiếng thở và nhịp tim của mình.

    Không biết đợi bao lâu, Liễu Liễu thấy cừu xương quay mặt về phía cô, một sừng cừu đã bị gãy.

    Chính là lúc này!

    Liễu Liễu bóp cò.

    Viên đạn xé gió, rít lên bắn vào mắt cừu xương.

    Khói đen trong mắt cừu bị đánh tan, tia sáng đỏ ở giữa như tiếp xúc không tốt, nhấp nháy hai lần, rồi 'bùm' một tiếng nổ tung.

    Cừu xương gầm lên đau đớn.

    Liễu Liễu buông vũ khí, cảm thấy như kiệt sức, "Trúng rồi.."

    Dù chỉ trúng một mắt.

    Nhưng sức mạnh của cừu xương rõ ràng bị giảm, những người khác dễ đối phó hơn.

    Liễu Liễu vô thức nhìn Ngân Tô, cô ấy cười với cô: "Rất tốt, không bắn trúng đồng đội."

    "..."

    Dù cách nói có chút kỳ lạ, nhưng Liễu Liễu cảm thấy cô ấy đang khen mình.

    Liễu Liễu lại nhìn về phía cừu xương, Tô Nguyệt Thiền và Mâu Bạch Ngự cùng nhau bắn nổ mắt còn lại của cừu, cơ thể xương trắng mất đi sức mạnh, dần dần tan rã.

    Vũ khí họ mang vào có tác dụng nhất định với cừu xương, nhưng chỉ có thể kiềm chế.

    Họ không nghĩ đến việc bắn vào mắt cừu sao?

    Chắc chắn đã thử.

    Kỹ năng bắn súng của Nhung Trang và Trần Thanh Diệc rất tốt, không thể không trúng lần nào, chỉ là họ không thành công.

    "Là đạn sao?" Liễu Liễu đột nhiên nói: "Hai viên đạn đó, là đạn gốc của khẩu súng, đúng không cô Tô?"
     
    Noctor likes this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 564: Làng Cừu (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Liễu Liễu nhận được câu trả lời chắc chắn từ Ngân Tô, hai viên đạn đó chính là đạn gốc của khẩu súng.

    Nó là vũ khí đặc biệt của phó bản này.

    Liễu Liễu nhìn về phía cừu xương, cơ thể khổng lồ đã ngã xuống, nhưng nó chưa biến mất.

    Một đám khói đen bao quanh ánh sáng đỏ đang quay cuồng trong vòng vây của Tô Nguyệt Thiền và Mâu Bạch Ngự.

    Liễu Liễu lo lắng có người bị thương, nói với Ngân Tô một tiếng, rồi chạy về phía trước.

    Ngân Tô cũng định đi, nhưng đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, quay sang hướng khác.

    Ngân Tô băng qua các tòa nhà, nhanh chóng thấy Đại Lăng.

    Cô bé ngồi trên cổ trưởng làng, như một tiểu ma đầu chỉ huy bốn hộ pháp và những dân làng bị thần cừu điều khiển đánh nhau.

    Trên đất đã nằm nhiều dân làng.

    Bốn hộ pháp của cô bé cũng có phần cơ thể bị thiếu, nhưng họ vẫn dũng mãnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

    Quái vật tóc lặng lẽ thả xuống đất, từ bóng tối bò ra, bắt đầu ăn uống no nê.

    Đại Lăng chỉ thích làm gấu bông, không thích những thức ăn này, nên dù thấy xác trên đất giảm đi, cô bé cũng không quan tâm.. chủ yếu là quan tâm cũng không đánh lại.

    "Chị."

    Đại Lăng vui vẻ vẫy tay với Ngân Tô, chỉ huy trưởng làng đi đến trước mặt Ngân Tô, bắt đầu khoe đồ chơi mới.

    Ngân Tô nhìn trưởng làng, thầm nghĩ, quả nhiên chỉ cần kiên trì, việc gì cũng làm được.

    Đại Lăng đã bắt được trưởng làng rồi sao?

    "Sao em biến ông ấy thành gấu bông của mình?" Trưởng làng yếu vậy sao? Trưởng làng phải là quái tinh anh chứ?

    Hay quái vật trong phó bản tử vong mạnh hơn?

    Đại Lăng chớp chớp mắt to: "Chỉ vậy thôi.. em hỏi ông ấy có muốn làm gấu bông của em không, ông ấy nói có."

    "..."

    Trẻ con không nói dối, nhưng có thể nói bậy.

    Trưởng làng chắc chắn không tự nguyện, có lẽ như những gấu bông khác, vì không trả lời hoặc trả lời sai, bị ép làm gấu bông của cô bé.

    Ngân Tô không quan tâm đến tự do của quái vật: "Ông ấy còn nói được không?"

    Đại Lăng lắc đầu, tự tin: "Gấu bông không được nói, rất đáng sợ."

    Ngân Tô liếc cô bé: "Em là người sao?"

    "..."

    Đại Lăng phồng má, giận dỗi nhìn Ngân Tô.

    Ngân Tô ngẩng cằm, hỏi chuyện chính: "Chị muốn hỏi ông ấy vài điều, có thể giao tiếp không?"

    "Chị hỏi đi." Đại Lăng vỗ ngực đảm bảo: "Em hiểu được gấu bông nói."

    "Chị muốn biết họ xử lý đồ đạc của người ngoài làng thế nào."

    Bị bắt vào làng này, chắc chắn mang theo đồ khác, trong đó có thể có manh mối về danh tính, dân làng xử lý những thứ đó thế nào?

    Bình thường là đốt để an toàn.

    Nhưng đây là phó bản game, những thứ đó có thể vẫn còn.

    Đại Lăng im lặng một lúc, rồi nói: "Ông ấy nói tất cả đồ đều bị ném vào một hang động."

    "Hang động đó ở đâu?"

    * * *

    * * *

    Ngân Tô trở lại chỗ cũ, không còn nghe thấy tiếng động, cô đi vài bước vào chiến trường, nhanh chóng thấy Liễu Liễu đang chữa trị cho người khác.

    Trong tay Mâu Bạch Ngự có một đám khói đen, trong khói đen có ánh sáng đỏ nhạt.

    Ngân Tô tiến lại gần: "Thần cừu?"

    Mâu Bạch Ngự gật đầu.

    Vừa rồi họ đã đánh tan phần lớn sức mạnh của thần cừu, khi nó định chạy, bị Mâu Bạch Ngự bắt lại.

    Tô Nguyệt Thiền: "Nó chắc là BOSS của phó bản, nhưng tôi thấy sức mạnh của nó không quá mạnh."

    Phó bản cố định rất nguy hiểm, BOSS càng nguy hiểm.

    Nhưng thần cừu này..

    Cho họ cảm giác như chưa phát triển hết, rồi bị họ bắt sức mạnh thực sự không thể phát huy.

    "Có thể vì không có thương vong." Mâu Bạch Ngự nói: "Người chơi chết, quái vật tương ứng mạnh lên, chúng ta vào làng Cừu không ai chết, và mới là đêm thứ ba, BOSS chưa phát triển."

    Còn hai ngày nữa..

    Dù bắt được thần cừu, họ vẫn chưa thể vượt qua phó bản.

    Vẫn phải tìm manh mối chìa khóa vượt qua, hoặc đợi hết thời gian phó bản.

    "Cho tôi chơi thử." Ngân Tô đưa tay xin thần cừu từ Mâu Bạch Ngự.

    "..."

    Mâu Bạch Ngự đưa đám khói đen qua.

    Khói đen chỉ bằng nắm tay, nhưng khi Ngân Tô cầm, nó co lại một vòng.

    Ngân Tô dùng ngón tay chọc vào khói đen, khói đen trong tay cô trốn tránh, mép đã nổ thành răng cưa, rõ ràng rất giận.

    Ngân Tô thử vài lần, không thể lấy ánh sáng đỏ trong khói đen ra, nhanh chóng mất hứng, trả lại khói đen cho Mâu Bạch Ngự.

    Tô Nguyệt Thiền: "Trước đó tôi từ thần cừu biết được vài manh mối."

    Tô Nguyệt Thiền kể lại manh mối mình có cho mọi người.

    Làng Cừu ban đầu chỉ là một ngôi làng sống bằng nghề nuôi cừu, họ có nhiều cừu, mỗi năm giết rất nhiều cừu.

    Trong những cuộc giết chóc đó, tích tụ lâu ngày từ những con cừu chết hình thành thứ giống như oán khí, từ đó sinh ra thần cừu.

    Thần cừu để trả thù dân làng, bóp méo nhận thức của họ.

    Dân làng coi 'người' là 'cừu', họ nuôi 'cừu', và giết 'cừu' như giết gia súc.

    Nhưng họ không biết, càng giết nhiều 'cừu', ảnh hưởng càng nghiêm trọng.

    Cho đến một ngày, họ cũng biến thành 'cừu', bị người trong tộc đưa lên bàn mổ.

    "Vậy bà đồng và hiến tế là sao?"

    Tô Nguyệt Thiền: "Thần cừu để đe dọa dân làng mà làm trò."

    Khi dân làng có dấu hiệu không nghe lời hoặc 'tỉnh', nó sẽ gây ra chút động tĩnh, ép dân làng hiến tế.

    Trong nỗi sợ hãi, dân làng lại trở thành 'nô lệ' của nó.

    Dân làng tất nhiên không muốn dùng người thân, nên 'con mồi' đội chó săn mang về trở thành vật tế.

    Sau đó hình thành một thời gian cố định, ngày thứ hai sau khi đội chó săn về, ngày trước mùa thu hoạch, là thời gian hiến tế.

    "Mùa thu hoạch là gì?"

    "Giết 'cừu'."

    Điểm này không khác gì suy đoán trước đó của mọi người.

    Mộc Đồng: "Vậy bà đồng là ai?"

    Bà đồng này hiện không có manh mối nào, họ chỉ nghe từ dân làng.

    Tô Nguyệt Thiền lắc đầu: "Không biết. Có thể là thần cừu cố ý tìm một người làm 'bà đồng', trở thành người đại diện của nó, vì dân làng không thể nói rõ hình dáng bà đồng, nên bà đồng có thể là bất kỳ ai.

    Cũng có thể phó bản này có hai tuyến, một tuyến là thần cừu, một tuyến là 'bà đồng'."

    Hiện tại tất cả manh mối đều tập trung vào thần cừu, bà đồng chỉ xuất hiện trong lời dân làng.

    Bà đồng này có tồn tại hay không, hiện tại không chắc.

    Không có manh mối về bà đồng, nên bây giờ tốt nhất là tiếp tục chiến lược trước đó, tìm ra danh tính thực sự của họ.

    "Liễu Liễu đâu?"

    "Không phải ở.." Trần Thanh Diệc nhìn quanh, người vừa ở bên cạnh không biết từ khi nào đã biến mất.

    Anh ta nhìn quanh, thấy bóng dáng đang đi xa.

    "Ở kia!"

    Liễu Liễu một mình đi về phía đó, bóng dáng dần bị bóng tối nuốt chửng.

    "Liễu Liễu!"

    Mọi người chạy lên chặn Liễu Liễu.

    Mắt Liễu Liễu lại biến thành mắt ngang, trên mặt mọc ra lông xoăn, giống như lông cừu non.

    Cả khuôn mặt trở nên kỳ lạ.. giống như cừu.
     
    Noctor likes this.
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 565: Làng Cừu (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Họ cố gắng đánh thức Liễu Liễu, nhưng lần này dù làm gì cũng không có hiệu quả.

    Cuối cùng, Mâu Bạch Ngự phải đánh ngất Liễu Liễu.

    "Là lỗi của tôi, vừa rồi không chú ý đến cô ấy.." Trần Thanh Diệc, người gần Liễu Liễu nhất, cảm thấy tự trách, "Ô nhiễm của cô ấy vốn đã nặng hơn chúng ta, lại còn liên tục sử dụng kỹ năng."

    Tô Nguyệt Thiền bảo Nhung Trang đỡ Liễu Liễu, "Phải tìm chìa khóa vượt qua trước khi Liễu Liễu bị ô nhiễm hoàn toàn."

    Họ không thể đợi đến khi phó bản kết thúc.

    Ô nhiễm sẽ không dừng lại.

    Một khi Liễu Liễu nghĩ mình là 'cừu', cô ấy sẽ không bao giờ thoát ra được.

    Lúc này Ngân Tô mới lên tiếng: "Tôi đã hỏi được nơi dân làng vứt đồ đạc của người bị bắt cóc."

    "?"

    Hỏi ai?

    Nhưng lúc này không phải lúc để bận tâm chuyện đó, việc tìm chìa khóa vượt qua quan trọng hơn.

    * * *

    * * *

    Nơi vứt đồ đạc của người ngoài làng nằm gần hang động, bị một tấm đá che lại, tấm đá phủ đầy rêu, xung quanh là cỏ dại, nếu không có người dẫn đường, rất khó phát hiện có vấn đề.

    Tấm đá được dời đi, một mùi mốc xộc vào mũi.

    Hang động khá sâu, đứng trên nhìn thấy đủ loại đồ đạc chất thành đống nhỏ.

    Từ quần áo, ba lô, hộp rỉ sét, đến dây buộc tóc, búp bê.

    Ngân Tô xuống dưới hang, dưới đó có nhiều đồ hơn họ thấy từ trên.

    Ngôi làng này không biết đã bắt cóc bao nhiêu người..

    Mâu Bạch Ngự nhìn quanh, nói: "Theo tuổi của chúng ta trong làng, nên tìm đồ cách đây khoảng 10 năm, đồ sẽ ở dưới một chút.."

    Đồ trên cùng rất mới, đồ trong hang chắc không ai dọn dẹp, mỗi năm một lần ném xuống, chất đống ở đây.

    Ngân Tô có kỹ năng nhận diện nên tìm đồ rất nhanh, nhưng cô không giúp họ.

    Nhưng cô cũng cần tìm phần của mình, nên Ngân Tô lấy từ cung điện ra một cái kẹp lửa, bắt đầu lục lọi đống rác.. đúng là rác thật.

    Những người khác dùng tay trực tiếp: "..."

    Cầu kỳ vậy sao?

    Những thứ này có hơi bẩn, nhưng họ đã từng lục lọi xác thối rữa, chút bẩn này có là gì?

    Người chơi lăn lộn trong phó bản, đã không còn quan tâm đến việc chạm vào xác hay rác.

    Ngân Tô cúi đầu lục lọi, những người khác chỉ chú ý một chút, rồi tiếp tục công việc của mình.

    Cam Tiểu Tinh ở lại trên trông chừng Liễu Liễu đang hôn mê, nếu Liễu Liễu tỉnh lại mà vẫn như vậy, Cam Tiểu Tinh có thể dùng kỹ năng kiểm soát cô mà không làm cô bị thương.

    Vì vậy trong hang chỉ có sáu người, bao gồm cả Ngân Tô.

    Trong hang chỉ có tiếng lục lọi rác, mọi người đều im lặng, muốn nhanh chóng tìm được manh mối, xác nhận suy đoán của họ là đúng.

    Ngân Tô lục lọi, đột nhiên thấy một cuốn sách tranh.

    Trên sách có hình một con cừu, con cừu đột nhiên như sống lại, mặt bắt đầu to ra, mở miệng..

    Ngân Tô không biểu cảm, dùng kẹp lửa đâm vào miệng cừu, xuyên qua đầu nó.

    Cuốn sách trở lại bình thường, hình trên bìa không phải cừu, mà là một nhân vật Q.

    "Cô Tô?"

    Hành động của Ngân Tô có chút kỳ lạ, thu hút sự chú ý của Mâu Bạch Ngự.

    Ngân Tô giơ cuốn sách bị kẹp lửa xuyên qua, lắc lắc trước họ, nhe răng cười: "Các bạn cẩn thận nhé, có thể có bất ngờ ở đây."

    "..."

    Bất ngờ.. hay kinh hãi?

    "Rào!"

    Ngân Tô vừa dứt lời, bên kia đã có tiếng động lớn.

    "Mộc Đồng?" Trần Thanh Diệc lao tới đỡ Mộc Đồng: "Sao vậy?"

    Mộc Đồng nhìn đống rác trước mặt: "Tôi thấy một cặp sừng cừu."

    Trong hang này chỉ có đồ của con người, không có gì liên quan đến cừu, nên cặp sừng cừu rất kỳ lạ, hơn nữa.. cô cảm thấy sừng cừu đang động đậy.

    Trần Thanh Diệc không thấy sừng cừu: "Ở đâu?"

    Mộc Đồng tiến lên lục lọi, không thấy sừng cừu ở chỗ trước đó, lắc đầu: "Không thấy nữa."

    Giọng Tô Nguyệt Thiền từ bên kia vang lên: "Mọi người cẩn thận, hang hiến tế có quái vật không phải người, nơi này cũng có thể có."

    Ví dụ như những người bị coi là 'cừu' đã chết.

    Theo lý họ cũng nên xuất hiện, nhưng trong làng không thấy họ, có thể họ bị hạn chế.

    Cần người chơi kích hoạt điều kiện nào đó, họ mới xuất hiện trong làng.

    "Tiếp tục tìm đi."

    Mộc Đồng cũng nói với Trần Thanh Diệc: "Tôi không sao, anh tìm tiếp đi."

    Trần Thanh Diệc gật đầu, trở lại chỗ mình.

    Anh vừa cúi xuống, định nhặt cái ba lô in vài ngôi sao, đột nhiên cảm thấy lạnh bên tai, có gió thổi qua.

    "Anh cũng phải ở lại!"

    Trần Thanh Diệc giật mình ngẩng đầu, nhìn quanh.

    Đồng đội của anh đều đang chăm chú lục lọi, không ai phát hiện điều bất thường.

    "Các bạn có nghe thấy gì không?" Trần Thanh Diệc hỏi.

    "Ở lại! Ở lại với chúng tôi!"

    "Không ai có thể rời đi, chúng ta đều giống nhau."

    "Ở lại với chúng tôi.."

    "Ở lại!" Giọng nói sắc nhọn vang lên bên tai Trần Thanh Diệc, một con cừu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, lao vào ngực anh.

    "Rào!"

    Trần Thanh Diệc bị đâm bất ngờ, loạng choạng ngã vào đống rác, lăn xuống đất ẩm ướt, mặt dính bùn nước.

    Một con cừu đen mờ ảo trong không khí, móng cừu chạm vào hư không, rồi cúi đầu lao xuống.

    "Trần Thanh Diệc!" Mâu Bạch Ngự lập tức nhảy tới, kéo Trần Thanh Diệc dậy.

    Cừu đen đâm vào đống rác, lập tức biến mất.

    Nhưng nhanh chóng, mọi người phát hiện xung quanh xuất hiện từng con cừu đen, chúng nói tiếng người:

    "Ở lại, ở lại đi.."

    Tiếng 'ở lại' lặp đi lặp lại, như một câu thần chú.

    Xung quanh còn xuất hiện thêm cừu đen, cả hang đầy cừu đen, họ bị bao vây.

    * * *

    * * *

    "Bốp!"

    Quái vật tóc đánh bay một con cừu đen đang hét 'ở lại' bên tai Ngân Tô, cô dùng ngón tay xoa xoa tai, "Ồn chết đi được."

    Cừu đen bị đánh tan, những con cừu đen gần đó quay đầu nhìn cô, tiếng càng lớn.

    Ngân Tô tát vào mặt con cừu đen gần nhất, cừu đen ở trạng thái bán trong suốt, nhưng vẫn bị tát.

    Cả con cừu bay ra, bị quái vật tóc chặn lại, xé làm đôi.

    Những người khác: "..."

    Quái vật tóc thỉnh thoảng xuất hiện, những người khác đều biết sự tồn tại của nó.

    Nhưng trước đây nó như kẻ trộm, họ chưa kịp nhìn rõ, nó đã biến mất.

    Cũng chưa từng thể hiện sức mạnh thực sự trước mặt họ.

    Lúc này, họ mới phát hiện nó mạnh đến vậy, xé cừu đen như xé bông.

    Ngân Tô nhướng mày: "Các bạn, không ra tay đợi họ mời à?"

    Trần Thanh Diệc không chắc chắn hỏi: ".. Đánh luôn à?"

    "Không thì sao?" Ngân Tô ngạc nhiên: "Các bạn muốn làm lễ, cúng bái rồi mới đánh?"

    "..."

    Ờ.

    Họ tưởng cô có thông tin mới muốn chia sẻ..

    Không có kiến thức mới, mọi người chỉ có thể tập trung đối phó với đám cừu đen đột nhiên xuất hiện.
     
    Noctor likes this.
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 566: Làng Cừu (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Những con cừu đen này không mạnh lắm, nhưng số lượng của chúng rất đông. Khi đánh tan một con, ngay lập tức sẽ có con khác xuất hiện.

    Cái hang đá trước đây còn rộng rãi, giờ lại trở nên chật chội.

    Điều quan trọng là không thể phá hủy đồ đạc trong hang, khiến mọi người đánh nhau càng thêm khó khăn.

    "Thử xem có thể dụ chúng ra ngoài không!"

    Tô Nguyệt Thiền muốn dụ chúng ra khỏi hang để xử lý bên ngoài.

    Tuy nhiên, những con cừu đen này khi đến gần cửa hang liền rút lui và chuyển mục tiêu tấn công những người còn lại trong hang.

    "Các ngươi phải ở lại đây với chúng ta.. không ai có thể rời khỏi đây."

    Những tiếng thì thầm vang lên từ khắp nơi trong hang.

    "Ở lại đây.."

    "Giữ họ lại.."

    Kế hoạch dụ chúng ra ngoài thất bại, mọi người đành phải tiếp tục đối phó với chúng trong hang chật hẹp.

    Trần Thanh Diệc tiến gần cửa hang, ném chiếc ba lô lên và hét lên: "Cam Tiểu Tinh, xem trong ba lô có manh mối gì không."

    * * *

    Một chiếc ba lô bay lên từ cửa hang, rơi vào bụi cỏ.

    Sau đó, Cam Tiểu Tinh nghe thấy tiếng của Trần Thanh Diệc, nhìn qua Liễu Liễu đang ngất xỉu, liền đi nhặt ba lô.

    Mặt trước của ba lô in vài ngôi sao, trước đó Liễu Liễu đã tìm thấy một chiếc áo in chữ "Mầm non Tinh Tinh" ở nhà cô ấy.

    Cam Tiểu Tinh mở ba lô, bên trong có một chiếc áo len, làm cho ba lô căng phồng.

    Nhưng khi lấy áo len ra, bên trong không có gì.

    Cam Tiểu Tinh không tìm thấy cuốn sách nào.

    Cam Tiểu Tinh kiểm tra kỹ các ngăn khác của ba lô, cuối cùng tìm thấy một vật cứng hình vuông trong túi bên.

    Đó là thẻ đón trẻ thường thấy ở trường mẫu giáo.

    Bên ngoài bọc nhựa, thẻ chỉ bị phai màu, nội dung vẫn còn nguyên.

    Cam Tiểu Tinh nhìn thấy tên của đứa trẻ, liền đi về phía Liễu Liễu, nhét thẻ vào tay cô ấy.

    Nhưng Liễu Liễu đang ngất xỉu, không thể nghe thấy gợi ý của trò chơi.

    "Liễu Liễu.. Liễu Liễu, tỉnh lại đi."

    Cam Tiểu Tinh gọi gần một phút, Liễu Liễu mới khẽ động mí mắt, từ từ mở mắt, đồng tử trở lại bình thường.

    Cam Tiểu Tinh thở phào, "May quá."

    "Tôi," Liễu Liễu chóng mặt, không rõ tình hình: "Chúng ta không còn ở trong làng nữa à?"

    Cô ấy không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trước đó.

    Có lẽ cô ấy đã mất kiểm soát và bị đánh ngất.

    "Ừ, gần hang đá." Cam Tiểu Tinh chỉ vào thẻ đón trẻ trong tay cô ấy: "Cô có nhận được gợi ý trò chơi không?"

    Liễu Liễu nhìn xuống, lắc đầu: "Không."

    "Không có tác dụng à.." Cam Tiểu Tinh nhíu mày: "Không đúng sao? Họ tìm sai à? Đội trưởng, không được rồi! Tìm thấy một cái tên, nhưng dường như không có tác dụng."

    Cam Tiểu Tinh hét lên từ dưới hang.

    * * *

    Ngân Tô đứng bên cạnh quan sát, nhìn mọi người đối phó với những con cừu đen.

    Số lượng cừu đen tuy nhiều, nhưng với nhóm người phối hợp ăn ý, có thể bổ trợ lẫn nhau, không phải là vấn đề lớn.

    Lúc này, tiếng của Cam Tiểu Tinh vang lên từ trên.

    Chiếc ba lô chỉ in vài ngôi sao, Trần Thanh Diệc cũng không chắc có liên quan đến Liễu Liễu hay không.

    Nghe Cam Tiểu Tinh nói không có tác dụng, Trần Thanh Diệc cũng bắt đầu nghi ngờ mình có tìm sai không.

    "Là nhận thức."

    Trần Thanh Diệc quay đầu nhìn Ngân Tô, suy nghĩ một chút liền hiểu ra.

    Nếu cần tìm lại danh tính của họ, thì cần họ nhận thức được danh tính của mình, chứ không chỉ tìm thấy tên là đủ.

    * * * cần nhận thức được danh tính của họ.

    Làm sao để nhận thức đây?

    Theo quy trình pháp lý cần chứng minh thư, sổ hộ khẩu, nhưng họ đang trong trò chơi, chắc chắn không phải vậy..

    Một lát sau, Trần Thanh Diệc chợt lóe sáng, hét lên: "Gọi tên cô ấy."

    * * *

    Tên..

    Cam Tiểu Tinh quay đầu gọi Liễu Liễu: "Tống Nhiên.."

    Dao mổ lướt qua không trung, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Cam Tiểu Tinh, anh ta nắm lấy tay Liễu Liễu, nhưng vẫn chậm một bước, mũi dao đâm vào vai.

    Máu thấm đỏ áo, trên mặt Liễu Liễu nhanh chóng mọc ra lông cừu xoăn, đôi mắt ngang kỳ dị nhìn anh ta, như ánh mắt của động vật ăn thịt nhìn con mồi.

    Cam Tiểu Tinh rút dao mổ ra khỏi vai, cướp lấy dao trong tay cô ấy.

    Liễu Liễu không còn dao, liền dùng tay chộp vào mắt Cam Tiểu Tinh.

    "Liễu Liễu, tỉnh táo lại!"

    Cam Tiểu Tinh đè Liễu Liễu xuống đất, đổi cách gọi, "Tống Nhiên, Tống Nhiên.."

    Liễu Liễu không nghe thấy tiếng gọi của Cam Tiểu Tinh, cô ấy vùng vẫy muốn đứng dậy, mặt gần như bị lông cừu phủ kín.

    Cam Tiểu Tinh không biết gọi tên có tác dụng không.

    Chỉ khi Liễu Liễu tỉnh táo, anh ta mới biết cô ấy có nhận được gợi ý không.

    Hiện tại Liễu Liễu không thể phản ứng lại.

    Lông cừu trên mặt Liễu Liễu vẫn tiếp tục mọc, lan xuống dưới cổ.

    Nếu cứ tiếp tục, cô ấy sẽ sớm biến thành cừu.

    Cam Tiểu Tinh đè Liễu Liễu xuống, nhanh chóng lục lọi đồ đạc, lấy ra một lọ thuốc.

    【Ma dược: Thuốc đầy ma lực, bạn muốn nó có tác dụng gì, nó sẽ có tác dụng đó. Ma dược tuy tốt, nhưng đừng tham lam nhé. 】

    【Giới hạn sử dụng: Chỉ dành cho người chơi】

    Cam Tiểu Tinh mở lọ thuốc, xoay mặt Liễu Liễu lại, bóp cằm cô ấy, đổ nửa lọ thuốc vào.

    Lọ thuốc này tổng cộng 50ml, mỗi lần 10ml, có thể dùng năm lần.

    Trước đó đã dùng ba lần, bây giờ dùng thêm một lần, chỉ còn lại một lần cuối cùng.

    Sau khi uống thuốc, Liễu Liễu dần dần ngừng vùng vẫy, lông cừu trên mặt không biến mất, nhưng mắt cô ấy trở lại bình thường.

    "Tống Nhiên." Cam Tiểu Tinh gọi ngay: "Có gợi ý không?"

    Anh ta nhìn chằm chằm vào Liễu Liễu, hy vọng nhận được tin tốt từ cô ấy.

    Liễu Liễu đã tỉnh lại, nhưng vẫn lắc đầu.

    "Nhận thức danh tính cần sự công nhận từ bên ngoài và từ chính bản thân.." Cam Tiểu Tinh suy nghĩ một chút, nói: "Tôi sẽ gọi cô một lần nữa, cô phải trả lời tôi."

    Liễu Liễu gật đầu.

    "Tống Nhiên."

    "Ừ, tôi đây."

    【Chúc mừng người chơi 30400512 đã nhận được chìa khóa vượt qua làng cừu, bạn có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. 】

    Liễu Liễu vô thức mỉm cười: "Có rồi."

    "Cô ra ngoài trước đi."

    Liễu Liễu biết tình trạng của mình không ổn, cô ấy phải ra ngoài trước, nếu không sẽ không giúp được đồng đội, còn kéo họ xuống.

    Vì vậy, Liễu Liễu ngay lập tức sử dụng chìa khóa vượt qua, rời khỏi phó bản.

    Cam Tiểu Tinh nhìn bóng dáng Liễu Liễu biến mất, liền xuống hang.

    Trong hang còn lại không nhiều cừu đen, Tô Nguyệt Thiền và Mâu Bạch Ngự đang đối phó với chúng, những người khác tiếp tục lục lọi rác.

    "Liễu Liễu đã ra ngoài, danh tính cần sự công nhận từ bên ngoài và từ chính bản thân mới có hiệu lực."

    Nghe thấy Liễu Liễu đã rời đi, những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Hiện tại, điều cấp bách nhất là sự ô nhiễm của Liễu Liễu. Cô ấy đã ra ngoài, nên thời gian cũng rộng rãi hơn nhiều.

    Điều này giống như khi thi, chỉ còn năm phút để nộp bài, nhưng giáo viên đột nhiên nói đồng hồ bị hỏng, thực tế còn nửa tiếng nữa.
     
    Noctor likes this.
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 567: Làng Cừu (Hoàn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Những con cừu đen trong hang đá lần lượt giảm dần, tiếng động cũng dần biến mất.

    Con cừu đen cuối cùng bị đánh tan, hang đá trở lại yên tĩnh.

    Nhung Trang thở dài: "Sao tôi thấy nhẹ nhõm quá vậy?"

    Số lượng quái vật này nhiều, nhưng sức mạnh thật sự không đáng kể.

    Quái vật trong phó bản cấp SS đâu dễ đối phó như vậy?

    "Nhẹ nhõm?" Mâu Bạch Ngự lắc đầu: "Phó bản này khá khó, trước hết nó có thể có hai tuyến đường, thứ hai là sự ô nhiễm bắt đầu từ khi chúng ta vào làng, Liễu Liễu vì yếu nhất nên biểu hiện rõ ràng nhất.

    Nhưng tiếp theo, liệu triệu chứng của chúng ta có giống Liễu Liễu không?

    Dù sao mọi người ít nhiều đều đã xuất hiện ảo giác liên quan đến cừu.

    Các bạn thấy nhẹ nhõm vì dân làng không có thời gian chú ý đến chúng ta, không tạo điều kiện để kích hoạt các nguy hiểm khác.

    Ví dụ như những quái vật phi nhân loại vừa rồi, chúng có thể là những nạn nhân đã chết.

    Chúng không muốn chúng ta rời đi, muốn chúng ta ở lại đây và trở thành một phần của chúng.

    Những quái vật phi nhân loại này chắc chắn sẽ xuất hiện vào một thời điểm nào đó, sức mạnh của chúng cũng không chỉ dừng lại ở mức độ này mà sẽ mạnh hơn."

    Tại sao dân làng không chú ý đến họ?

    Là vì Ngân Tô vào làng đã bắt đầu gây rắc rối cho dân làng, khiến họ bận rộn không kịp gây khó dễ cho nhóm.

    Thêm vào đó, danh tính mà họ nhận được lần này khá an toàn, là những người lớn lên trong làng từ nhỏ, nên dân làng có phần "lọc" thông tin về họ.

    Còn cái đầu cừu kia nữa.

    Họ nghĩ rằng đầu cừu nguy hiểm nhưng chắc chắn sẽ không mạo hiểm tấn công trực tiếp vào nó.

    Cuối cùng, cái hang đá chứa đồ vật của nạn nhân bị bỏ rơi và cách xác định danh tính cũng không dễ dàng gì.

    Là nhờ quyết định của cô Tô từ trước mà họ hưởng lợi sau này và tránh được nhiều nguy hiểm.

    Thần cừu, bà đồng, dân làng, chó săn, "cừu", "cừu" đã chết, hiến tế, mùa thu hoạch.. phó bản này có rất nhiều yếu tố.

    Nhìn lại những ngày trước đó, Ngân Tô dường như không làm gì nhiều nhưng thực sự đã giúp họ vượt qua phó bản một cách dễ dàng.

    Tất nhiên, Mâu Bạch Ngự không nghĩ rằng họ có thể làm được điều đó nếu tự mình vào phó bản.

    Cô Tô dám hành động tùy ý vì cô ấy dựa vào sức mạnh của mình.

    Họ cần phải thận trọng trong các quyết định tiếp theo và tìm ra cách vượt qua phó bản theo cách không thông thường trong tuyến đường thông thường.

    * * *

    Ngân Tô tìm thấy một chiếc áo có hoa văn giống với chiếc túi vải mà cô ấy tìm thấy trước đó trong đống rác.

    Bên trong cổ áo có thêu chữ "Chu".

    Chu Hạnh Hạnh.

    Những người khác cũng lần lượt tìm thấy các vật phẩm liên quan đến mình và biết được tên của mình.

    Sau khi gọi tên nhau, tất cả đều nhận được chìa khóa vượt qua phó bản.

    "Nếu cuối cùng chỉ còn lại một người chơi thì sao? Chẳng phải sẽ không lấy được chìa khóa vượt qua phó bản à?" Trần Thanh Diệc đặt câu hỏi.

    "Không có người chơi thì còn quái vật mà, đừng phân biệt đối xử với quái vật." Ngân Tô xòe năm ngón tay trong không trung: "Mở rộng tầm nhìn một chút."

    Trần Thanh Diệc: "..."

    Mở rộng tầm nhìn kiểu này thì hơi quá rồi đấy.

    Mộc Đồng: "Chìa khóa vượt qua phó bản đã lấy được rồi nhưng phó bản này chắc còn nhiều thứ để khám phá. Chúng ta tiếp tục hay ra ngoài?"

    Liễu Liễu đã an toàn nên họ cũng không cần vội ra ngoài nữa.

    Tô Nguyệt Thiền và Mâu Bạch Ngự đồng lòng nhìn về phía Ngân Tô.

    Người sau giơ tay: "Tôi chỉ là người chia sẻ đơn thuần thôi, các bạn tự quyết định."

    Tô Nguyệt Thiền và Mâu Bạch Ngự trao đổi vài câu rồi quyết định: "Chúng ta không phải đến đây để vượt qua phó bản. Vì cô Tô đã chia sẻ gần xong rồi thì chúng ta ra ngoài thôi."

    Ngân Tô không quan tâm lắm, miễn là hoàn thành nhiệm vụ là được.

    * * *

    【Chúc mừng bạn đã vượt qua 'Làng Cừu', bạn có thể chọn một món đồ. 】

    【Bùa bình an】

    【Mắt cừu】

    【.. 】

    【Hiệu ứng bầy đàn】

    Ngân Tô liếc qua các món đồ và chọn ngay bùa bình an đầu tiên vì không có món nào đặc biệt muốn lấy cả.

    【Bùa bình an: Ngoài việc bảo vệ bình an thì bùa bình an còn làm được gì nữa? 】

    Làng Cừu dù sao cũng là phó bản cố định cấp SS nên bùa bình an cũng thuộc cấp S - một món đồ khá giá trị.

    【Đang phát tài nguyên phó bản.. 】

    【Mã số: 0101】

    【Tên: Ngân Tô】

    【Vàng: 6】

    【Tiền cấm kỵ: 13600】

    【Điểm số: 1128000 (+20000) 】

    【Kỹ năng thiên phú: 1. Giám định vạn vật; 2. Triệu hồi】

    【Phần thưởng đặc biệt: Quyền miễn tử.. Bộ đếm thời gian sinh mệnh】

    【Đồ dùng: Dao đồ tể.. Bùa bình an】

    【Mảnh vỡ: Mảnh kỹ năng thiên phú x1】

    【Cung điện Gai: Đang mở cửa】

    Ngân Tô nhìn điểm số kết thúc của phó bản mà thở dài. Thật keo kiệt quá!

    Quả nhiên vẫn phải kiếm điểm từ chỗ khác thôi.

    【Vui lòng đăng nhập trò chơi sau 580 giờ nữa nếu không sẽ bị ép buộc tham gia trò chơi. Nếu muốn tiếp tục ở lại thế giới thực hãy dùng điểm để đổi thời gian lưu trú. 】

    【Trò chơi cấm kỵ mong chờ gặp lại bạn lần sau. 】

    * * *

    Ngân Tô bị đá khỏi trò chơi và xuất hiện bên ngoài phó bản như thường lệ. Chiếc xe buýt vẫn yên lặng chờ ở chỗ cũ.

    Những người khác thì không thấy đâu nữa, chắc họ đã về thẳng Cục Điều Tra rồi.

    Ngân Tô thở dài, vẫn phải đi làm thôi..

    Ngân Tô lên xe buýt và phát hiện trên xe có một con quái vật.

    * * * Có quái vật?

    Ngân Tô nhìn kỹ hơn và xác nhận đó là một con quái vật vì chẳng ai bình thường lại có cái đầu sứa cả.

    Trước đây chưa từng gặp tình huống này.. Sao lần này phó bản còn tặng thêm đặc sản nữa?

    Ngân Tô nghi ngờ đi vòng quanh xe buýt kiểm tra cả gầm xe nữa.

    Xác nhận không có vấn đề gì, Ngân Tô quay lại cửa xe.

    Con quái vật trên xe có cái đầu sứa đặc biệt nổi bật, bán trong suốt và phát ra ánh sáng xanh mờ mờ.

    Dưới thân nó là những xúc tu trải rộng khiến cả xe ướt nhẹp.

    "Thu chân lại." Ngân Tô lên xe nhắc nhở hành khách với vẻ mặt nghiêm nghị: "Xe bị ngươi làm bẩn hết rồi, hành khách khác ngồi thế nào đây? Sao ngươi vô ý thức vậy?"

    "..."

    Con quái sứa hợp tác thu xúc tu lại bên chân mình ngay lập tức.

    Ngân Tô rõ ràng không định bỏ qua dễ dàng như vậy: "Đã mua vé chưa?"

    Ánh sáng trên đầu con sứa lóe lên vài lần rồi phát ra giọng nói yếu ớt khó phân biệt nam nữ: "Đã mua."

    "Tôi không tin." Ngân Tô tiến tới gần nó: "Tôi chưa thấy vé của ngươi đâu. Có phải ngươi trốn vé không?"

    Con sứa: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

    "Mua vé lại." Ngân Tô chìa tay ra yêu cầu.

    "Ta không có.."

    "Vậy ngươi nói ngươi đã mua vé, ngươi quả nhiên lừa ta." Ngân Tô cười lạnh: "Ngươi sẽ không nói rằng ngươi chỉ mang đủ tiền vé xe thôi chứ? Không thể trùng hợp vậy được."

    "..."

    Ánh sáng trong đầu con quái sứa nhấp nháy vài lần, suýt tắt hẳn, không rõ là vì tức giận hay lo lắng.

    "Không mua vé thì xuống xe." Ngân Tô giơ tay mời xuống xe.

    "..."

    Con quái sứa rõ ràng không muốn xuống xe, tín hiệu đèn trong đầu nó nhấp nháy liên tục như bị hỏng.

    Một lúc sau, tín hiệu đèn mới ổn định lại, nó liền cắt một xúc tu, cuộn lại đưa đến trước mặt Ngân Tô: "Ta không có, ta có thể dùng cái này để trả."

    Ngân Tô không nói nên lời: "Ai cần cái chân của ngươi chứ."
     
    Noctor likes this.
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 568: Hiện thực - Sau lớp sương mù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Con quái sứa thả lỏng xúc tu, ánh sáng trong đầu nó bắt đầu mờ đi, thân hình chiếm hai chỗ ngồi của nó trông thật đáng thương.

    Vài giây sau, nó đột nhiên cắt thêm một xúc tu nữa, giơ hai xúc tu lên trước mặt Ngân Tô: "Hai.. hai cái được không?"

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô nhìn những xúc tu trơn trượt đó, "Cái này có tác dụng gì?"

    Con quái sứa ấp úng một lúc rồi nói: "Ăn?"

    Sau đó như để khẳng định, ánh sáng trong đầu nó bắt đầu sáng lên: "Ngon lắm!"

    "Ngươi biết ngon vì ngươi đã ăn thử à? Các ngươi quái vật tàn nhẫn đến mức ăn cả chính mình sao?"

    Con quái sứa lắc đầu, đưa ra câu trả lời còn sốc hơn: "Chúng nó nói ngon."

    "..."

    Ngân Tô đoán rằng con quái sứa này thật sự không có tiền, cô lấy ra một cái túi và bảo nó bỏ xúc tu vào, không cần biết có tác dụng gì, cứ cất trước đã.

    Sau khi cất xúc tu, Ngân Tô tiếp tục yêu cầu: "Ngươi trả lời ta vài câu hỏi, ta sẽ không đuổi ngươi xuống xe."

    Ánh sáng xanh trong đầu con quái sứa sáng rực lên: "Ta đã cho ngươi.."

    "Ta không thích ăn cái này, nếu không ngươi cầm xúc tu của ngươi xuống xe?" Ngân Tô đưa túi ra trước mặt nó, vẻ mặt thản nhiên.

    "..."

    Nghe thấy từ "xuống xe", toàn bộ xúc tu của con quái sứa rũ xuống: "Ngươi muốn hỏi gì?"

    Trước đây, các xe buýt khác đều đuổi nó xuống, lần này nó mới thấy một chiếc xe buýt không có người.

    "Ngươi từ đâu đến?"

    Xúc tu dưới chân con quái sứa chỉ ra ngoài cửa sổ.

    Ngân Tô nhìn theo, chỉ thấy sương mù dày đặc.

    "Đó là nơi nào?"

    "Vùng Vịnh Dung Sơn."

    "Vịnh nào?"

    Con quái sứa viết một chữ lên mặt đất.

    "Vùng Vịnh Dung Sơn.. đó là nơi như thế nào?"

    Con quái sứa ngạc nhiên: "Ngươi chưa từng đến sao?"

    "Ta đến rồi còn hỏi ngươi làm gì."

    "À.." Con quái sứa có vẻ thấy Ngân Tô nói có lý, "Đó là một vùng nước rất lớn."

    Con quái sứa không có nhiều từ ngữ để miêu tả, chỉ có thể nói đó là một vùng nước rất lớn, trong đó có nhiều sinh vật giống nó.

    Từ mô tả của con quái sứa, Ngân Tô nghĩ rằng trong vùng nước đó có thể có những thành phố tương tự.

    "Những nơi như Vùng Vịnh Dung Sơn có nhiều không?"

    Con quái sứa không chắc chắn, trả lời yếu ớt: "Chắc là nhiều.. ta chưa từng rời khỏi Vùng Vịnh Dung Sơn, đây là lần đầu tiên ta rời đi."

    "..."

    Hóa ra là một con quái vật chưa từng ra khỏi nhà.

    Con quái sứa lần đầu tiên ra ngoài, nó không biết nhiều, chỉ biết rằng có nhiều nơi giống Vùng Vịnh Dung Sơn.

    Ngân Tô nhìn về phía sương mù dày đặc, liệu sau lớp sương mù đó cũng giống như thế giới thực, là những thành phố tập trung?

    Trạm trung chuyển mà người chơi nghĩ thực ra là thế giới của quái vật sao?

    "Làm sao để vào Vùng Vịnh Dung Sơn?"

    Con quái sứa dùng giọng điệu kỳ lạ: "Phương tiện giao thông, như xe buýt, tàu hỏa, máy bay đều được. Ta nghe nói tập đoàn Toàn Tri đang xây dựng tuyến tàu điện ngầm xuyên vùng, sau này sẽ tiện lợi hơn, không lo lạc trong sương mù."

    Lạc trong sương mù?

    Quái vật cũng không thể đi qua sương mù sao?

    Con quái sứa ngừng lại một lúc, có vẻ nghi ngờ: "Ngươi không phải đang lái xe buýt sao? Sao ngươi lại không biết điều này?"

    Ngân Tô không thay đổi sắc mặt: "Tuyến đường của ta khác."

    Sự nghi ngờ trong đầu con quái sứa bị dập tắt, ".. Ồ."

    "Tập đoàn Toàn Tri làm gì?" Ngân Tô hỏi thêm về tập đoàn mà con quái sứa vừa nhắc đến.

    "Thì.. làm mọi thứ, tập đoàn Toàn Tri nắm giữ một phần ba tài nguyên của thế giới."

    Đối với quái vật, tập đoàn Toàn Tri rõ ràng là một cái tên quen thuộc.

    Theo lời con quái sứa, thế giới quái vật không có quốc gia, tổng thống hay lãnh đạo, mà được kiểm soát bởi ba thế lực lớn.

    Một trong số đó là tập đoàn Toàn Tri.

    Hai thế lực còn lại là 'Hội Tinh Linh' và 'Hắc Nguyệt'.

    Đáng tiếc, con quái sứa chỉ biết đến đó, không thể nói thêm gì nữa.

    Ngân Tô không hỏi thêm được gì, ngồi lại vào ghế lái và khởi động xe.

    Trên tuyến đường không có điểm đến mới, con quái sứa quả nhiên chưa mua vé!

    "Ngươi muốn đi đâu?"

    "Không biết." Con quái sứa nói nhỏ: "Ngươi đưa ta đi xa một chút rồi thả xuống."

    Vì con quái sứa đã cung cấp thông tin về thế giới quái vật, Ngân Tô lấy ra một đồng tiền cấm kỵ đưa cho nó, "Tự mua vé đi."

    ".. Ồ."

    * * *

    * * *

    Tại Cục Điều Tra Cấm Kỵ, tầng hầm 6, phòng số 1.

    Nghiêm Nguyên Thanh thấy Tô Nguyệt Thiền và Mâu Bạch Ngự cùng những người khác xuất hiện trong phòng quan sát, liền mở cửa bước vào.

    Ánh mắt quét qua họ, phát hiện chỉ có bảy người: "Cô Tô đâu?"

    "Ơ.. cô Tô ra cùng chúng tôi mà."

    "Sao lại không thấy người?"

    "Có chuyện gì xảy ra không?"

    Tô Nguyệt Thiền và Mâu Bạch Ngự rõ ràng cũng không biết chuyện gì xảy ra, cô Tô còn ra trước họ.

    Nghiêm Nguyên Thanh nhíu mày, liệu cô Tô có bị truyền đến nơi khác không?

    Lần trước ở Núi Vân Linh, nghe nói cô Tô bị truyền từ trạm chỉ huy tạm thời đến cây đào ngàn năm.

    Nghiêm Nguyên Thanh nhìn về phía người sở hữu đồng tiền vàng của Làng Cừu, "Có thể đóng lại không?"

    "Có thể."

    Vậy là người không còn ở trong đó nữa.

    Nghiêm Nguyên Thanh tuy có chút lo lắng nhưng cũng không làm gì được, không thể liên lạc với cô Tô, cũng không thể đoán được cô ấy đã đi đâu.

    Anh chỉ có thể xử lý công việc ở đây.

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Mọi người có thu hoạch gì không?"

    Tô Nguyệt Thiền: "Có một số, nhưng cần nghiên cứu thêm."

    Những gì cô Tô chia sẻ đều có một tiền đề - sức mạnh.

    Nhưng nếu họ có sức mạnh, họ đã không phải bó tay trước phó bản tử vong.

    Vì vậy, họ cần tổng kết lại buổi chia sẻ này, rút ra những nội dung hữu ích, rồi đưa người vào phó bản cấp thấp để thực hành.

    "Vậy là tốt rồi." Có thu hoạch chứng tỏ những gì cô Tô chia sẻ vẫn có tác dụng nhất định, "Mọi người về nghỉ ngơi đi."

    Đối với Nghiêm Nguyên Thanh, họ có thể chỉ biến mất chưa đến một giây, nhưng đối với họ, đã qua vài ngày, cần nghỉ ngơi tốt.

    Hai đội trưởng không tiếp tục cố gắng nữa mà dẫn người rời khỏi phòng số 1.

    Các nhân viên khác cũng lần lượt rời đi.

    Nghiêm Nguyên Thanh đứng trong phòng trống rỗng, lòng vẫn dâng lên một chút lo lắng, liệu cô Tô có gặp chuyện gì không..

    Nghiêm Nguyên Thanh lấy điện thoại ra, thử gửi một tin nhắn cho Ngân Tô.

    【Thanh Điểu Truyền Tin: Cô Tô, cô đã ra khỏi phó bản chưa? 】

    Nghiêm Nguyên Thanh chỉ thử gửi tin nhắn, ai ngờ chưa đến nửa phút sau, điện thoại đã rung lên.

    【Tô Đại Thiện Nhân: Ra rồi. 】

    【Thanh Điểu Truyền Tin: Cô đang ở đâu? 】

    【Tô Đại Thiện Nhân: Đi làm. 】

    "?"

    Nghiêm Nguyên Thanh đầy thắc mắc.

    Đi làm gì?

    Đang định hỏi thêm, đối phương lại gửi một tin nhắn.

    【Tô Đại Thiện Nhân: Tôi từ nơi khác trở về thế giới thực, không cần đợi tôi. 】

    Nghiêm Nguyên Thanh nhìn bốn chữ "nơi khác", biểu cảm dần trở nên thú vị.
     
    Noctor likes this.
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 569: Hiện thực - Gấu nhỏ vô chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô nhận thấy hôm nay có rất ít hành khách, dù có người đứng ở trạm xe buýt, họ nhìn vào trong xe rồi lại rụt lại ngay.

    Họ dường như sợ điều gì đó.

    Ngân Tô nhìn hành khách duy nhất trong xe, nó có đáng sợ không?

    Hành khách duy nhất còn thắc mắc: "Tại sao họ không lên xe?"

    "Ngươi xuống hỏi họ xem."

    "..."

    Con quái sứa im lặng.

    Ngân Tô làm xong việc, phát hiện mình không kiếm được đồng nào, còn mất 100 đồng tiền cấm kỵ.

    Đi làm mà phải bỏ tiền ra, đúng là cô bị lừa.

    * * *

    Ngân Tô về nhà, thấy nhà cửa bị phá tan hoang bởi tượng thạch cao, tâm trạng càng tệ hơn. Cô lấy Quái tóc và Đại Lăng ra khỏi người, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

    Khi cô tỉnh dậy, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, tượng thạch cao bị Quái tóc treo lơ lửng giữa phòng khách, làm cho căn phòng trông như hiện trường của một nghi lễ tà ác.

    Ngân Tô gọi đồ ăn ngoài và tranh thủ trả lời tin nhắn trên điện thoại.

    "Chị ơi, tại sao em không thể mang con gấu nhỏ ra ngoài?" Đại Lăng ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, nhìn Ngân Tô ăn.

    "Vì chúng không xứng." Ngân Tô bịa chuyện: "Những con gấu nhỏ kém chất lượng như vậy, làm sao xứng với một đứa trẻ giỏi như em."

    "Nhưng em không chê con gấu nhỏ mà." Đại Lăng rõ ràng không dễ bị lừa.

    "Chị chê." Ngân Tô vỗ nhẹ đầu Đại Lăng, như một người mẹ hiền từ: "Chị không cho phép Lăng Lăng của chị có những con gấu nhỏ kém cỏi như vậy."

    Đại Lăng đảo mắt, hiểu ra câu nói: "Chị định tìm cho em một con gấu nhỏ đẹp và mạnh hơn phải không?"

    Cô bé ôm chặt lấy chân Ngân Tô: "Chị thật tốt, khi nào chị tìm cho em vậy?"

    Ngân Tô: "Lần sau."

    Đại Lăng đặt cằm lên chân Ngân Tô, chu môi: "Lần trước chị cũng nói vậy."

    Ngân Tô liếc cô bé: "Em nói xem lần này chị có cho em con gấu nhỏ không? Cũ không đi, mới không đến, lần sau sẽ tốt hơn."

    Đại Lăng ngồi dưới đất, ôm chặt chân Ngân Tô như một con bạch tuộc: "Nhưng em thích cả cũ lẫn mới mà."

    "Trẻ con không được tham lam." Ngân Tô véo má cô bé, nụ cười dần trở nên đáng sợ: "Tham lam quá sẽ bị ăn thịt đấy."

    Quái tóc từ sau ghế sofa ló ra, nhìn Đại Lăng với ánh mắt lạnh lẽo.

    Đại Lăng: "..."

    Đại Lăng tức giận phồng má, đứng dậy chạy đi, Quái tóc cũng rút lại dưới ghế sofa, chỉ còn tượng thạch cao treo lơ lửng.

    Ngân Tô có tiết học buổi sáng, nằm nghỉ một lát rồi dậy đi học.

    Ở trường không có gì đặc biệt, mọi người chủ yếu bàn tán về các khóa học của chuyên ngành đặc biệt.

    * * *

    "Kỳ Kỳ, kỳ tới cậu có đăng ký không?"

    Vài cô gái ngồi quanh bàn ăn, bàn luận về các khóa học của chuyên ngành đặc biệt.

    Cô gái đang cúi đầu ăn ngẩng lên, nhìn bạn hỏi rồi lắc đầu: "Chắc không."

    "Tại sao vậy?" Người bạn kéo tay cô lắc lắc: "Chúng ta cùng đi đi, lỡ một ngày nào đó bị kéo vào trò chơi, cũng có sự chuẩn bị chứ."

    Phó Kỳ Kỳ: "Càng hiểu biết về trò chơi, càng dễ bị kéo vào trò chơi.."

    Nếu có thể, cô hy vọng bạn bè mình không bao giờ phải vào trò chơi.

    Nhưng cô cũng lo lắng, nếu họ thật sự bị kéo vào trò chơi thì phải làm sao.

    "Tình hình hiện tại không ổn lắm, có lẽ ảnh hưởng của trò chơi đến thế giới của chúng ta sẽ ngày càng lớn, bị kéo vào trò chơi chỉ là vấn đề thời gian."

    "Tớ cũng có cảm giác đó.."

    "Vậy nên, kỳ tới chúng ta cùng đăng ký đi."

    "Kỳ Kỳ, cùng đi nhé, quyết định vậy đi."

    "..."

    Phó Kỳ Kỳ không gia nhập Cục Điều Tra, nhưng khóa học này dường như không cấm người chơi đăng ký.

    Chỉ không biết có bị kiểm tra gì không..

    Phó Kỳ Kỳ không thể từ chối bạn bè, cuối cùng đồng ý cùng đi đăng ký, dù sao cũng chưa chắc được chọn.

    Phó Kỳ Kỳ ăn xong không đi cùng bạn bè, mà một mình ra khỏi nhà ăn.

    Khi gần đến cửa, cô thấy một cô gái mặc đồ thể thao màu đen đứng dậy, một con gấu nhỏ màu hồng rơi từ người cô ấy xuống.

    Cô ấy dường như không phát hiện, đi thẳng ra cửa.

    Phó Kỳ Kỳ vô thức lên tiếng: "Bạn ơi, con gấu nhỏ của bạn."

    Phó Kỳ Kỳ nhặt con gấu nhỏ trên ghế, vừa cầm lên đã cảm thấy con gấu này không bình thường, mang lại cảm giác rùng rợn.

    Con gấu này..

    Ngay sau đó, con gấu bị người ta giật lại: "Cảm ơn nhé."

    Phó Kỳ Kỳ nhìn chủ nhân của con gấu.

    Chủ nhân con gấu có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, nhưng khi cô ấy nhìn qua, cô ấy nở một nụ cười, vẻ lạnh lùng tan biến như băng tuyết.

    Phó Kỳ Kỳ mắt sáng lên: "Là.. bạn."

    Trong trò chơi chỉ có một lối ra, cô đã gặp cô gái này.

    Nhưng lúc đó cô không ở trạng thái tốt, không chú ý nhiều, chỉ nhớ cô ấy hình như là người của Cục Điều Tra.

    Cô ấy lại là sinh viên sao?

    Phó Kỳ Kỳ: "Thật trùng hợp, không ngờ chúng ta học cùng trường."

    "Đúng là trùng hợp." Ngân Tô lắc lắc con gấu: "Cảm ơn."

    "Không có gì."

    Ngân Tô không nói chuyện nhiều với Phó Kỳ Kỳ, sau vài câu xã giao, cô cầm con gấu rời đi.

    Phó Kỳ Kỳ nhìn theo bóng dáng đó biến mất, mở tay ra nhìn lòng bàn tay.

    Lòng bàn tay dường như vẫn còn cảm giác lạnh buốt.

    Cảm giác này khiến cô nhớ đến những thứ trong phó bản..

    Nhưng cô ấy là người của Cục Điều Tra, chắc chắn là người chơi, có lẽ là một món đồ nào đó.

    Nhưng..

    Tại sao cô lại thấy cô gái này quen thuộc nhỉ?

    * * *

    "Chị ơi, em thích con gấu nhỏ đó." Con gấu nhỏ nằm trên ngực Ngân Tô rên rỉ.

    "Gấu nhỏ gì, đó là người!" Ngân Tô bực mình vỗ đầu nó và dạy dỗ: "Đó là thứ mà em có thể thèm muốn sao? Chị đã nói gì với em còn nhớ không?"

    Giọng Đại Lăng buồn bã phát ra từ miệng con gấu: "Gấu nhỏ vô chủ ngoài kia không được tùy tiện lấy."

    "..."

    Ngân Tô nhíu mày.

    Trước đây là người vô chủ, giờ trực tiếp thành gấu nhỏ vô chủ rồi sao?

    Đó là gấu nhỏ vô chủ sao?

    Đó là gấu nhỏ vô vọng thì có!

    "Cô Tô!" Ô Bất Kinh không biết từ đâu xuất hiện, chặn trước mặt cô, sau đó cười như một đứa trẻ ngốc: "Cô Tô, hì hì hì hì!"

    "..."

    "Sao cậu lại ở đây?" Hắn không phải nên ở bên Khang Mại hỗ trợ Bồ Thính Xuân sao?

    "Đi học chứ sao." Ô Bất Kinh chỉ vào tài liệu vừa nhận được: "Không ngờ đại lão cũng học ở đây, chúng ta thật có duyên."

    Ô Bất Kinh cảm thấy mình đã tiến thêm một bước trong sự nghiệp ôm chân đại lão.

    "Việc của cậu xong chưa?"

    "Xong rồi xong rồi." Ô Bất Kinh gật đầu lia lịa: "Cô Tô có gì sai bảo không? Tôi có thời gian mà."

    Ô Bất Kinh chỉ thiếu khắc bốn chữ "gọi là có mặt" lên mặt.

    Ngân Tô thở dài: "Đưa cậu về."

    "Ơ?" Ô Bất Kinh ngạc nhiên.

    "Đi thôi."

    Ngân Tô cũng muốn xem tiến độ của Bồ Đại Sư, không phải đặc biệt đưa Ô Bất Kinh về.
     
    Noctor likes this.
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 570: Hiện thực - Chọn cả hai bên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Khi Ngân Tô đến, Khang Mại không có ở đó. Ô Bất Kinh có thẻ ra vào do Khang Mại đưa nên dẫn cô lên lầu.

    Ô Bất Kinh ra ngoài làm việc, nên Bồ Thính Xuân cũng đang nghỉ ngơi.

    Bồ Thính Xuân có một phòng nghỉ riêng, nói là phòng nghỉ nhưng giống như một ngôi nhà nhỏ.

    Có phòng khách, phòng ngủ, bếp và nhà vệ sinh, đầy đủ tiện nghi.

    Phòng khách còn có một cửa sổ lớn sát đất.

    Chỉ có điều.. mọi thứ đều màu hồng.

    Ngân Tô cảm thấy như bước vào một thế giới màu hồng, ngay cả không khí cũng ngọt ngào màu hồng.

    "Cô Tô, mời cô ngồi." Bồ Thính Xuân dọn dẹp đồ đạc trên ghế sofa, rồi vội vàng đi rót nước.

    "Không cần phiền phức vậy." Ngân Tô ra hiệu cho Bồ Thính Xuân không cần rót nước: "Tôi chỉ đến xem tiến độ."

    Bồ Thính Xuân vẫn rót nước, đặt trước mặt Ngân Tô, mắt sáng rực: "Có anh Ô giúp đỡ, chỉ còn lại viên cuối cùng, tối đa ba ngày nữa là có thể hoàn thành việc hợp nhất tinh thạch, nhưng sau đó vẫn cần thêm thời gian, khoảng một tuần nữa."

    Nói xong, Bồ Thính Xuân không quên khen ngợi Ô Bất Kinh: "Anh Ô thật sự rất giỏi!"

    Ô Bất Kinh ngượng ngùng, khiêm tốn xua tay: "Cũng không giỏi lắm.. giúp được là tốt rồi."

    "Kỹ năng của anh thực sự rất giỏi." Ngân Tô nói: "Dù sức mạnh của anh không đáng kể."

    Ô Bất Kinh: "..."

    Cô Tô chắc chắn đang khen anh!

    * * *

    Ngân Tô nhờ Bồ Thính Xuân dẫn cô vào không gian rèn.

    Bồ Thính Xuân nghĩ Ngân Tô muốn tận mắt xem tiến độ, liền vội vàng dẫn cô vào.

    Không gian rèn của Bồ Thính Xuân lại lớn hơn một chút, hồ dung nham sôi sùng sục.

    Ngân Tô nhìn thấy con dao đang lơ lửng trên hồ dung nham, đã trở lại hình dạng ban đầu.

    Hiện tại chưa thấy có gì đặc biệt.

    Bồ Thính Xuân không biết từ đâu lấy ra một cuốn sổ, đặt lên bàn điều khiển ở giữa.

    "?"

    Bồ Thính Xuân ngoan ngoãn mở cuốn sổ: "Cô Tô, cô có thể chọn một màu yêu thích, sau đó tôi sẽ giúp cô rèn lại màu mới."

    Trong sổ là bảng màu.

    Ngân Tô không có yêu cầu gì về việc này, cô vào đây không phải để xem thép, mà là vì việc khác, nên cô đáp qua loa: "Tùy ý."

    "Ồ.."

    Ngân Tô lấy ra con dao gỉ, đặt lên bàn điều khiển: "Cô giúp tôi xem con dao này có thể hợp nhất được không."

    Bồ Thính Xuân cầm dao lên xem, một lúc sau mặt nhăn lại: "Tôi không thấy cấp độ của nó."

    "Không có cấp độ."

    Bồ Thính Xuân không hiểu: "Không có cấp độ là sao?"

    "Là không có cấp độ."

    Bồ Thính Xuân rút dao ra, lưỡi dao gỉ sét và cong vênh, con dao này cắt đậu phụ cũng khó.

    Cô thử phân tích dữ liệu của con dao.

    Hai phút sau, Bồ Thính Xuân thở dài, thất vọng nói: "Cô Tô, tôi không thấy gì cả.. như vậy tôi không thể hợp nhất nó. Chắc là do cấp độ của tôi quá thấp.."

    Ngân Tô cũng khá thất vọng, nhưng cô vẫn an ủi Bồ Thính Xuân: "Không phải lỗi của cô."

    * * *

    Ngân Tô ra khỏi chỗ Bồ Thính Xuân, Ô Bất Kinh theo sau như cái đuôi.

    "Anh theo tôi làm gì?"

    "Đưa cô Tô xuống dưới." Ô Bất Kinh nhanh nhẹn bấm thang máy: "Cô Tô, mời."

    "..."

    Ngân Tô vào thang máy, Ô Bất Kinh bấm tầng rồi đứng sau cô, rất có ý thức làm đàn em.

    Thang máy yên lặng đi xuống, số tầng nhảy chậm rãi.

    Ngân Tô đột nhiên hỏi: "Gần đây anh có vào phó bản không?"

    Ô Bất Kinh lắc đầu: "Phó bản trước tôi tích được khá nhiều điểm, đổi lấy thời gian ở lại."

    Có điểm đổi lấy thời gian ở lại, anh không muốn vào phó bản.

    Vì vậy Ô Bất Kinh nghĩ rằng những điểm đó đủ để anh sống trong thế giới thực khá lâu.

    Ngân Tô nghĩ một lúc, nói: "Anh có thể nói với Khang Mại, anh ấy chắc chắn sẽ sắp xếp người giúp anh vượt qua phó bản, tích lũy thêm đạo cụ."

    Ngân Tô quay đầu, nhìn từ đầu đến chân: "Anh cũng nên tích lũy thêm kinh nghiệm vượt qua phó bản, nỗi sợ hãi có thể vượt qua được."

    Ô Bất Kinh may mắn, nhưng không thể lúc nào cũng may mắn.

    Sẽ có lúc xui xẻo.

    Với sức mạnh của cậu ấy thì nếu không may mắn, sẽ rất khó sống sót.

    Chậc..

    Vì đã cùng trải qua hai phó bản, Ngân Tô vẫn rất quan tâm nhắc nhở người bạn đồng hành này.

    Ô Bất Kinh: "..."

    "Nếu anh không tin Khang Mại, có thể tìm đến Cục Điều Tra, họ khá đáng tin. Tất nhiên, nếu anh có người chơi tin cậy để lập đội, thì tốt nhất."

    Người chơi tin cậy..

    Anh chỉ biết anh Ngụy.

    Ô Bất Kinh thực sự có suy nghĩ tiêu cực, muốn dùng điểm để sống trong thế giới thực.

    Nhưng..

    Muốn ôm chân đại lão, anh cũng phải tiến bộ nếu không đại lão chắc chắn sẽ không để ý đến anh!

    "Cô Tô nghĩ tôi nên chọn bên nào?"

    Danh tiếng của Cục Điều Tra rất tốt, không cần lo lắng quá. Ngay cả anh Ngụy cũng nói, nếu không thể tự bảo vệ mình, thì nên tìm đến Cục Điều Tra.

    Nhưng gia nhập Cục Điều Tra, muốn được bảo vệ, chắc chắn không tự do, sẽ có nhiều nhiệm vụ.

    Còn Khang Mại..

    Thực ra, Ô Bất Kinh không hiểu rõ ông chủ Khang.

    Chỉ là cô Tô và ông chủ Khang dường như rất quen thuộc, Khang Mại đến chỗ Bồ Thính Xuân, ba câu thì hai câu nhắc đến cô Tô.

    Ô Bất Kinh nghĩ ông chủ Khang cũng muốn ôm chân cô Tô!

    Vấn đề là anh nghe từ Bồ Thính Xuân rằng ông chủ Khang rất giàu rất giàu rất giàu..

    Bồ Thính Xuân cũng không nói rõ giàu thế nào, nhưng tòa nhà họ đang ở là của Khang Mại.

    Ông chủ giàu như vậy cũng muốn ôm chân cô Tô, anh còn có cơ hội không?

    Ô Bất Kinh rất lo lắng.

    Ngân Tô lạnh lùng: "Anh là người trưởng thành, chuyện này nên tự suy nghĩ và quyết định."

    "..."

    Ô Bất Kinh cảm thấy lựa chọn này khó như chọn học Thanh Hoa hay Bắc Đại.

    Ô Bất Kinh đau đầu gãi đầu, ngay sau đó nghĩ đến chuyện khác, liền tạm gác vấn đề này.

    "Trước đó tôi đã nhờ anh Ngụy giao đoạn video của Vương Đức Khang cho buổi đấu giá của Thần Tư Thu, anh Ngụy nói buổi đấu giá đã đưa một đạo cụ khiên cấp A, không có hạn chế sử dụng, là một đạo cụ phòng thủ tốt."

    "Ừ."

    "Con chip đó là do cô Tô tìm thấy, đạo cụ này.."

    "Anh giữ đi."

    Ô Bất Kinh quan sát biểu cảm của Ngân Tô, một lúc sau nói nhỏ: ".. Được thôi."

    Đạo cụ cấp A cũng đáng giá hàng triệu điểm!

    Cô Tô thật tốt với anh quá..

    Ô Bất Kinh nhanh nhẹn tiễn Ngân Tô ra ngoài tòa nhà, thấy cô lên xe mới quay vào.

    Anh mở hai tay, nên chọn bên nào đây?

    Ô Bất Kinh thực sự không thể quyết định, cuối cùng chọn liên lạc với anh Ngụy.

    Ngụy Hoành không biết đang làm gì, âm thanh nền ồn ào, nghe xong câu hỏi của anh, cười khẩy:

    "Tại sao phải chọn, không thể chọn cả hai sao? Kỹ năng của cậu hoàn toàn có thể làm được. Nhưng ngoài Cục Điều Tra.. cậu còn tìm được thế lực nào khác? Cậu không bị lừa chứ?"

    "Không, không có." Ô Bất Kinh vội vàng nói rằng mình rất an toàn, không bị lừa, ngập ngừng hỏi: "Chọn cả hai bên có được không?"
     
    Noctor likes this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 571: Hiện thực - Như cỏ dại thì sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Sao lại không được, cậu biết một người chơi có kỹ năng chữa trị bình thường cũng đã được các hội tranh giành rồi không? Giá trị của cậu còn cao hơn họ nhiều, ai cũng sẽ không từ chối cậu.

    Nhưng điều kiện là thế lực mà cậu chọn phải là người không làm những việc phi nhân đạo.

    Cậu đã có phán đoán thì tôi cũng không nói nhiều, khi đàm phán hãy cẩn thận, đừng để lộ quá nhiều.

    Con rồng không giữ được kho báu, chỉ có thể bị giết."

    Ô Bất Kinh cúp điện thoại, nhìn lại hai tay mình.

    Anh từ từ nắm chặt tay, cảm thấy anh Ngụy nói rất đúng.

    Người trưởng thành không cần lựa chọn!

    * * *

    Ngân Tô rời khỏi chỗ Khang Mại, bắt xe đến Cục Điều Tra.

    Cô không vào, chỉ để lại một phong bì ở chỗ bảo vệ.

    Phong bì nhanh chóng được chuyển đến tay Nghiêm Nguyên Thanh.

    "Ai đưa đến?"

    "Người phụ nữ mà trước đây anh đã tiếp đón ở cổng." Người đưa thư nói: "Bảo vệ nói đã thấy cô ấy ra vào cùng anh nên đã nhận."

    Cô Tô?

    "Tôi biết rồi."

    Nghiêm Nguyên Thanh đợi người đưa thư rời đi, mở phong bì ra, bên trong không có gì khác ngoài một chiếc huy hiệu.

    Là huy hiệu của Cục Điều Tra.

    Nghiêm Nguyên Thanh lật mặt sau, mặt sau bị ăn mòn nghiêm trọng, mờ mờ có chữ, là tên.

    Cô Tô lấy từ đâu ra?

    Nghiêm Nguyên Thanh gọi người vào, đưa huy hiệu: "Đi kiểm tra xem huy hiệu này thuộc về ai."

    "Vâng."

    Huy hiệu có cách nhận dạng đặc biệt, Nghiêm Nguyên Thanh nhanh chóng nhận được kết quả.

    【Thôi Thận, hai mươi sáu tuổi, mất tích tại vườn thực vật Núi Vân Linh. 】

    Vườn thực vật Núi Vân Linh.. phó bản Mùa Tỏ Tình, cô Tô mang ra từ đó?

    Nghiêm Nguyên Thanh nhớ lại, ban đầu khi không rõ tình hình, đã cử hai đội vào kiểm tra.

    Kết quả là những người đó đều mất tích.

    Họ biết rõ trong lòng, những người này chắc chắn đã chết.

    Nghiêm Nguyên Thanh không ngờ sau nhiều năm, lại nhận được huy hiệu của đồng đội đã chết.

    "Hãy đưa huy hiệu đó vào nhà tưởng niệm." Nghiêm Nguyên Thanh thông báo cho người dưới, "Ngoài ra thông báo cho gia đình, xác nhận đã chết."

    "Vâng."

    Nghiêm Nguyên Thanh thở dài, tiếp tục xử lý công việc.

    Độ Hạ đạp cửa xông vào, đứng ở cửa hét lên: "Nghiêm Nguyên Thanh, mau đến đây!"

    Nghiêm Nguyên Thanh nhìn cửa: "Có chuyện gì?"

    "Phòng thí nghiệm nói cây hoa hồng mà cô Tô đưa cho tôi đã nở hoa."

    Khi ở Núi Vân Linh, cô Tô đã mang cả chậu và đất về, sau khi về Cục Điều Tra thì cô đã gửi thẳng đến phòng thí nghiệm.

    Dù sao đó là mang từ khu vực ô nhiễm ra nên không thể để lung tung, và cô cũng không có thời gian chăm sóc.

    Sau đó cô không quan tâm nữa, nhưng vừa rồi cô nhận được tin từ phòng thí nghiệm, nói rằng cây hoa hồng đã nở hoa.

    ".. Vậy thì sao?"

    "Ôi, tôi cũng không rõ, anh đi với tôi đến phòng thí nghiệm."

    Độ Hạ cảm thấy mình không đủ thông minh.

    "..."

    * * *

    Phòng thí nghiệm.

    Một nhóm người vây quanh một cây hoa hồng cao nửa người, hào hứng thảo luận.

    Cây hoa hồng tươi tốt, trên đỉnh cành có một bông hoa bảy màu.

    Bông hoa phát ra ánh sáng nhẹ, mang lại vẻ đẹp không thực.

    Nghiêm Nguyên Thanh và Độ Hạ khử trùng, mặc đồ bảo hộ vào trong, "Có chuyện gì?"

    "Phó đội trưởng Nghiêm." Nhóm người kéo Nghiêm Nguyên Thanh vào, hào hứng chỉ vào cây hoa hồng: "Cây hoa này các anh lấy từ đâu?"

    Nghiêm Nguyên Thanh: "Có vấn đề gì sao?"

    Một người trong số họ tháo găng tay, lấy dao rạch một vết trên ngón tay.

    Anh ta đưa ngón tay gần cây hoa hồng, ánh sáng trên cây hoa hồng nhấp nháy, những ánh sáng đó như cảm nhận được gì, bay đến vết thương.

    Nghiêm Nguyên Thanh nhìn vết thương nhanh chóng cầm máu, để lại một vết sẹo.

    "Khả năng chữa lành?"

    "Đúng!" Người trong phòng thí nghiệm rất phấn khích: "Chúng tôi phát hiện những ánh sáng này có khả năng chữa lành rất mạnh, không chỉ là vết thương ngoài da, mà còn có hiệu quả với bệnh tật bên trong cơ thể. Nếu có thể chiết xuất nhiều, có lẽ có thể tạo ra thuốc chữa lành tốt hơn."

    "Các anh tìm thấy nó ở đâu? Còn không? Có thể mang thêm về không?"

    Nghiêm Nguyên Thanh: "..."

    Nghiêm Nguyên Thanh không biết cây hoa này cụ thể từ đâu, chỉ biết Độ Hạ mang về từ Núi Vân Linh.

    Vì vậy anh chỉ có thể nhìn Độ Hạ.

    "Đừng nhìn tôi, không có, chỉ có một cây duy nhất." Độ Hạ vội nói.

    "Chắc chắn không? Thật sự không còn sao? Nghĩ lại xem.."

    "Các anh cho chúng tôi địa chỉ, chúng tôi tự đi tìm cũng được."

    "Đúng đúng đúng, các anh lấy ở đâu?"

    Những người trong phòng thí nghiệm không từ bỏ, vây quanh Độ Hạ, nói không ngừng.

    Họ thậm chí muốn tự mình đi tìm.

    Nguy hiểm?

    Không tồn tại, trong mắt họ lúc này chỉ có cây hoa hồng, dù là núi đao biển lửa cũng có thể vượt qua.

    Độ Hạ: "..."

    Độ Hạ bị làm phiền không chịu nổi, lén gửi tin nhắn cho Ngân Tô.

    【Tô Đại Thiện Nhân: Cô thấy nó giống cỏ dại không? 】

    Độ Hạ nhìn cây hoa hồng cầu vồng phát sáng.. làm sao có thể là cỏ dại?

    【Tô Đại Thiện Nhân: Vậy sao cô nghĩ nó có cây thứ hai? Tìm trong mơ, có lẽ sẽ có. 】

    Sau đó cô Tô không trả lời nữa.

    Bị vây quanh, Độ Hạ không biết rằng thứ mà cô Tô tùy tiện đưa cho mình lại gây ra hậu quả như vậy.

    * * *

    Ngân Tô đi dạo một vòng bên ngoài, ăn tối xong mới về nhà.

    Vừa đến ngoài khu chung cư, trên trời xuất hiện thông báo toàn cầu.

    [0710 đã vượt qua phó bản tử vong 'Trường trung học Lý Quang'.]

    Lúc này là giờ tan tầm, có khá nhiều người ra vào cổng khu chung cư, đều bị thông báo toàn cầu trên trời thu hút.

    "Tôi còn tưởng là người trong nước, hóa ra là 0710."

    "Xem ra người chơi thử nghiệm nước ngoài cũng rất giỏi."

    "Nói nhảm, người chơi thử nghiệm còn sống đến giờ chắc chắn là giỏi."

    "Không biết bao giờ mới kết thúc những ngày này."

    "Trường tôi gần đây có văn bản mới, thêm nhiều khóa học."

    "Trong nước hiện còn hai phó bản tử vong chưa vượt qua đúng không?"

    "Đại lão dạo này không có động tĩnh gì.."

    ".. Ôi, tôi phải đi mua muối, không nói nữa, vợ tôi đang đợi ở nhà."

    Nội dung trò chuyện từ chuyện sống chết chuyển sang chuyện cơm áo gạo tiền, có một cảm giác lạ lùng.

    Nhưng đó là thế giới hiện tại.

    Lạ lùng nhưng bình yên.

    Ngân Tô cúi đầu, đi qua đám đông vào khu chung cư.

    Khi chờ thang máy, Ngân Tô lấy điện thoại ra mở diễn đàn.

    [Những ngày này đại lão không có động tĩnh gì? ]

    [Không phải xảy ra chuyện gì chứ? ]

    [Trời ơi, không thể mong điều tốt đẹp sao? Miệng quạ đen gì vậy! Muốn chết à..]

    Phía sau là một loạt lời chửi rủa.

    [Chỉ nói bừa thôi, không cần kích động vậy..]

    [Người chơi ra khỏi phó bản 'Cánh đồng tuyết săn giết', cơ thể dần bị đóng băng, chết vì lạnh.]

    [Người ra khỏi phó bản 'Biệt thự Ngân Sơn' còn kỳ lạ hơn, họ dường như nhập vai người khác, hành vi rất kỳ quặc.]

    [Tổn thương từ phó bản tử vong có thể mang vào thực tại, có phải chứng tỏ chúng ngày càng gần thế giới của chúng ta? ]
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...