Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 243: Con tàu Noah (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về phần Thường Tư Khê.. trước đây Từ Thừa Quang đã cõng cô ấy chạy trốn, cũng coi như giúp đỡ cô ấy, Thường Tư Khê biết ơn và nói rằng mình có thể giúp.

    "Kỹ năng của tôi vẫn có thể dùng, nhưng tôi đã sử dụng trước đó, bây giờ chỉ có thể chữa lành những vết thương nhỏ.."

    Hứa Hòa Diệp bị thương nặng, cô ấy đã tiêu tốn phần lớn sức lực để chữa trị cho Hứa Hòa Diệp.

    "Dù sao cũng thử xem." Từ Thừa Quang vốn đã định chờ chết ở đó, bây giờ có một tia hy vọng, anh ta chỉ có thể thử.

    Có thể cuộc 'phẫu thuật' này sẽ không thành công.

    * * *

    * * *

    Nhân viên phục vụ dẫn họ lên tầng, qua tầng 4, họ phát hiện nơi vốn là bức tường, xuất hiện một cánh cửa.

    Cánh cửa đó dẫn đến tầng 5.

    Đi qua khu vực phòng khách tầng 5, nhân viên phục vụ mở một cánh cửa, nói với bên trong: "Thuyền trưởng, họ đã đến."

    Không cần nhân viên phục vụ mời, Ngân Tô trực tiếp bước vào.

    Bên trong là một phòng khách nhỏ, thuyền trưởng ngồi trên ghế sofa, bên trong mặc vest nhưng bên ngoài lại khoác áo blouse trắng.

    Khi Ngân Tô quan sát thuyền trưởng, thuyền trưởng cũng quan sát cô.

    Ngân Tô ngồi xuống đối diện thuyền trưởng, đặt tay lên tay vịn, chân trái gác lên đầu gối chân phải, lông mày nhướng lên, giọng điệu kiêu ngạo: "Ông là thuyền trưởng?"

    Trông cô không giống hàng hóa bị bắt, mà giống như cấp trên đến kiểm tra.

    "..."

    Thuyền trưởng từng trải, không biểu lộ bất mãn, chỉ cười trả lời: "Đúng vậy."

    "Ông biết làm phẫu thuật không?"

    Nụ cười trên mặt thuyền trưởng dần trở nên kỳ lạ, "Biết."

    Ngân Tô vui mừng: "Vậy thì tốt quá."

    "Đúng vậy, tốt quá." Thuyền trưởng phụ họa lời cô, cũng cười kỳ lạ.

    "Vậy thì chuẩn bị phẫu thuật đi."

    "..."

    Có người nào lại nóng lòng muốn hiến tặng thế này sao?

    Không cần tự mình hành động mà có thể khiến họ ngoan ngoãn vào phòng phẫu thuật, tiết kiệm được nhiều rắc rối.

    Vì vậy, thuyền trưởng rất hợp tác đứng dậy, dẫn họ mở cánh cửa khác trong phòng.

    Ngân Tô mỉm cười đi theo.

    Không ra ngoài được thì có sao, tìm bạn có thể ra ngoài giúp đỡ là được.

    Cô không thể làm gì với môi trường trò chơi.

    Chẳng lẽ không thể làm gì với quái vật?

    Con người cần biết cách linh hoạt.

    * * *

    * * *

    Sức mạnh của thuyền trưởng yếu hơn nhiều so với Ngân Tô dự đoán, thậm chí còn không khó đối phó như viện trưởng của viện dưỡng lão.

    Tất nhiên, khó đối phó hơn những nhân viên phục vụ, Ngân Tô mất một chút thời gian mới đánh gục được thuyền trưởng.

    Thuyền trưởng chắc không phải là trùm cuối.

    Vậy thì trùm cuối của bản đồ này rất có thể là Đặng Lệ Châu.

    "Không phải trùm cuối mà lại kiêu ngạo thế?" Ngân Tô vô tình đá thuyền trưởng hai cái, còn rất chu đáo tránh cánh tay của ông ta, "Làm quái vật thì phải khiêm tốn, không thì dễ bị đánh."

    Thuyền trưởng: "..."

    Không phải cô vừa đánh tôi sao?

    Ngân Tô gọi vài người chơi đang ngơ ngác ở cửa vào, rồi đỡ thuyền trưởng dậy, như thể người vừa đánh ông ta không phải là cô: "Bây giờ là lúc tổ chức kiểm tra kỹ thuật của ông."

    Thuyền trưởng: "..."

    A ba a ba!

    "Giúp vị khách này ghép tim." Ngân Tô chỉ vào Từ Thừa Quang.

    "?"

    "Nếu ông làm anh ta chết, tôi sẽ làm ông chết." Ngân Tô lau máu trên tay lên áo blouse trắng của thuyền trưởng, để lại vài vết đỏ tươi, cô từ từ ngẩng đầu, môi mỉm cười, giọng điệu chậm rãi: "Y thuật kém cỏi như vậy, sao xứng làm thuyền trưởng."

    Thuyền trưởng: "..."

    Y thuật liên quan gì đến thuyền trưởng!

    Thuyền trưởng lúc này là nhóm yếu thế, hoàn toàn không có quyền phản đối.

    Nhưng..

    "Không có tim để ghép.."

    "Những khách quý của ông đâu?" Ngân Tô đã buông ông ta ra, "Chắc có người phù hợp chứ? Để họ cũng hiến chút tình yêu."

    Hứa Hòa Diệp x Từ Thừa Quang x Thường Tư Khê: "..."

    Đây đúng là hiến tặng thật sự.

    Thuyền trưởng trừng mắt nhìn cô, không động đậy.

    "Nếu ông không đi gọi người đến, thì lấy tim của ông vậy.." Ngân Tô nhìn chằm chằm vào ngực thuyền trưởng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng khiến người ta lạnh sống lưng: "Ông thấy anh ta vẫn sống khỏe mạnh như vậy, yên tâm đi, sau khi lấy tim ra, chúng tôi cũng có thể cho ông thời gian để phẫu thuật."

    Thuyền trưởng: "..."

    Từ Thừa Quang: "..."

    Không được, không thể, đạo cụ chỉ có một.

    Thuyền trưởng vừa bị dạy dỗ, bị Ngân Tô cười tươi nhìn chằm chằm, cuối cùng đành phải ấm ức đi ra cửa gọi nhân viên phục vụ mời khách quý đến.

    * * *

    * * *

    Thuyền trưởng đã lấy nhiều cơ quan của người khác và thực hiện nhiều ca ghép tạng, chuyên môn không thể chê.

    Nhưng..

    Trước đây ông ta đều phẫu thuật cho khách quý, bây giờ lại phải lấy tim của khách quý để phẫu thuật cho hàng hóa.

    Thường Tư Khê nhận vài lọ thuốc từ Hứa Hòa Diệp, uống hai lọ, rồi đứng bên cạnh bàn phẫu thuật.

    Từ Thừa Quang không cảm thấy đau, không cần gây mê, thuyền trưởng có thể trực tiếp thực hiện.

    Thuyền trưởng phụ trách phẫu thuật, Thường Tư Khê thì giải phóng kỹ năng, giúp mạch máu và dây thần kinh của Từ Thừa Quang nhanh chóng phát triển và lành lại, nhưng không thể làm gì với thịt, điều đó cần nhiều sức mạnh hơn, Thường Tư Khê hiện tại không thể làm được.

    Vì thuyền trưởng đã kết nối tốt, nên Thường Tư Khê phát hiện tiêu hao không lớn, uống thuốc có thể duy trì đến khi phẫu thuật kết thúc.

    Chỉ là họ không biết, trái tim này có tác dụng hay không..

    Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện nó có tác dụng.

    * * *

    * * *

    Hứa Hòa Diệp ngồi trên sàn, tay cầm kiếm dài không dám buông.

    Hứa Hòa Diệp nhớ ra còn một người không có mặt, cô nhìn sang Ngân Tô đang ngồi bên cạnh: "Cô Lâm có thấy Tề Diệu không?"

    "Chết rồi."

    "..."

    Hứa Hòa Diệp im lặng một lúc rồi nói: "Không biết chúng ta có thể vượt qua không."

    Cô chỉ có ba mảnh ghép, còn thiếu hai mảnh.

    Từ Thừa Quang cũng giống cô, chỉ có Thường Tư Khê có bốn mảnh ghép, nhưng vẫn thiếu một mảnh.

    Một mảnh ghép phải lấy từ tay thủy quái, tối nay không biết thủy quái có xuất hiện không..

    Du thuyền sẽ nổ vào tối nay.

    Họ không biết còn bao nhiêu thời gian.

    Ngân Tô không nói gì, chỉ nhìn về phía bàn phẫu thuật.

    "Két!"

    Trong phòng yên tĩnh, âm thanh đột ngột vang lên, ngoài thuyền trưởng đang tập trung làm phẫu thuật, cả Từ Thừa Quang cũng nhìn về hướng phát ra âm thanh.

    Là từ ngoài cửa.

    "Két két.."

    Có thứ gì đó đang cào cửa.

    "Bùm!"

    Tiếng va chạm mạnh khiến mọi người giật mình, Thường Tư Khê phân tâm, suýt gây ra tai nạn y tế, cô vội vàng trấn tĩnh lại.

    "Bùm! Bùm bùm!"

    Tiếng va chạm bên ngoài càng lúc càng gấp gáp.

    Hứa Hòa Diệp chống kiếm dài đứng dậy, đối diện với cửa, lưỡi kiếm hơi nghiêng, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu qua phòng.

    "Bùm!"

    Cửa xuất hiện một vết nứt.

    Hứa Hòa Diệp nhìn qua khe nứt, đối diện với vô số đôi mắt, lập tức cảm thấy rùng mình.

    Là những con quái vật xuất hiện vào ban đêm, có vẻ hơi điên loạn.

    Hứa Hòa Diệp không biết bên ngoài có bao nhiêu, nhưng từ những đôi mắt đó, số lượng không ít.

    "Là quái vật." Hứa Hòa Diệp nói với Ngân Tô: "Rất nhiều."

    Cửa chưa bị phá hoàn toàn, có vẻ còn có thể chống đỡ một lúc.

    Ngân Tô hỏi thuyền trưởng: "Còn bao lâu nữa?"

    Thuyền trưởng: "Sắp.. sắp xong rồi."

    Ca phẫu thuật này rất thô sơ, thô sơ đến mức người khác đã chết từ lâu, nhưng điều này giúp ông ta nhanh hơn, nếu không thì thời gian ngắn như vậy làm sao hoàn thành phẫu thuật.

    Nói là phẫu thuật.. không bằng nói là khâu tim lại.
     
    NoctorNghuongg thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 244: Con tàu Noah (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Thừa Quang đã bắt đầu cảm thấy đau đớn, đạo cụ sắp hết hiệu lực.

    Tuy nhiên, thuyền trưởng vẫn chưa có ý định kết thúc.

    "Bùm!"

    Khe cửa đã rộng bằng một bàn tay, có quái vật thò tay vào, cũng có quái vật áp đầu vào khe cửa, cố gắng chui vào.

    Lúc này, Hứa Hòa Diệp còn phát hiện dưới sàn có những bàn tay đen sì thò ra..

    "Là quái vật từ khoang hàng!"

    Hứa Hòa Diệp nhân lúc quái vật chưa chui ra, vung kiếm chặt đứt đôi bàn tay thò ra.

    Nhưng điều đó chẳng có tác dụng gì, khắp sàn phòng đều có tay thò ra, dày đặc như trong truyện tranh kinh dị.

    Hứa Hòa Diệp không thể lo cửa chính, chạy về phía bàn phẫu thuật để giải quyết những quái vật đang chui ra.

    Những quái vật chưa chui ra dường như dễ giải quyết, kiếm của Hứa Hòa Diệp rất sắc bén.

    Nhưng khi chúng hoàn toàn chui ra, Hứa Hòa Diệp bắt đầu gặp khó khăn.

    Thường Tư Khê không thể phân tâm, Từ Thừa Quang lúc này vì đau đớn cũng không thể lo lắng gì khác.

    Ngân Tô rút ống thép ra, tóc phía sau cô bắt đầu dài ra điên cuồng, khi quái vật lao tới, tóc từ phía sau cô bắn ra, xuyên qua cơ thể quái vật, nhấc chúng lên không trung rồi ném mạnh xuống.

    Vô số sợi tóc từ phía sau Ngân Tô mọc ra, chúng mạnh mẽ xuyên qua quái vật thành một chuỗi.

    Khả năng của những quái vật từ khoang hàng dường như không có tác dụng với tóc, tóc vung vẩy khắp phòng, trên những sợi tóc bay lên không trung treo đầy xác quái vật.

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    Hứa Hòa Diệp không nghĩ đến quái vật, chỉ cho rằng đó là kỹ năng thiên phú hoặc đạo cụ của Ngân Tô.

    Chỉ là cảnh tượng này có chút..

    Tất nhiên, Hứa Hòa Diệp cũng không có thời gian để suy nghĩ kỹ, những sợi tóc này dù đã chịu phần lớn các đợt tấn công của quái vật, nhưng vẫn có những con lọt lưới.

    "Bùm!"

    Cửa phòng bị phá hoàn toàn, quái vật bên ngoài tràn vào, căn phòng vốn rộng rãi lập tức trở nên chật chội.

    Ngân Tô cũng không thể rảnh rỗi, lao vào giữa đám quái vật.

    "Xong chưa?" cô hỏi thuyền trưởng.

    "Xong.. xong rồi.. tôi xong rồi." Thuyền trưởng đặt dụng cụ xuống, việc ông cần làm đã hoàn thành.

    Vài sợi tóc bay quanh Thường Tư Khê, ngăn không cho quái vật tiếp cận cô. Cô mặt tái nhợt, cố gắng nói vài từ: "Tôi cần thêm chút thời gian."

    Ngân Tô túm lấy cổ áo thuyền trưởng, hung dữ hỏi: "Lối ra ở đâu?"

    Thuyền trưởng rõ ràng cũng sợ những quái vật này, không nghĩ ngợi gì, chỉ vào bức tường bên cạnh, "Thang máy.. thang máy ở đó."

    "Gần xong rồi." Gần như cùng lúc, giọng Thường Tư Khê vang lên.

    Từ Thừa Quang dường như đã tê liệt vì đau, nhưng trái tim mới đang hoạt động, dù anh cảm thấy rất khó chịu..

    Từ Thừa Quang tự uống vài lọ thuốc, dù tác dụng không lớn nhưng còn hơn không.

    "Mau đi thôi!"

    Hứa Hòa Diệp bảo Thường Tư Khê đi trước, sau đó kéo Từ Thừa Quang xuống khỏi bàn phẫu thuật, chạy về một hướng.

    Ngân Tô đã đứng bên tường, thuyền trưởng đang nhập mật mã, run rẩy mãi mới nhập xong.

    Thuyền trưởng nhập xong số cuối cùng, tường mở ra hai bên, lộ ra thang máy phía sau.

    Mọi người nhanh chóng vào thang máy.

    Ngân Tô vào cuối cùng, tóc quái vật phía sau cô nhanh chóng thu lại, hai đợt quái vật mất đi sự cản trở của tóc, nhanh chóng lao tới.

    Ngân Tô đứng ở cửa, bình tĩnh nhấn nút đóng cửa, cửa thang máy từ từ khép lại.

    "Bùm!"

    Cửa thang máy đóng lại, che khuất khuôn mặt dữ tợn của quái vật.

    * * *

    * * *

    Từ Thừa Quang dựa vào phía sau, không dám đưa tay lên ngực, nhưng lúc này anh cảm thấy tim mình sắp mất kiểm soát, khó thở.

    Hứa Hòa Diệp giơ tay nắm lấy tay anh đang run rẩy, hỏi: "Anh không sao chứ?"

    Từ Thừa Quang lắc đầu, ra hiệu mình vẫn chịu được.

    Từ Thừa Quang nhìn Ngân Tô, giọng đầy thắc mắc và kỳ lạ: "Tại sao cô giúp chúng tôi?"

    Trong trò chơi, điều may mắn nhất với người chơi là có người sẵn lòng cứu mình.

    "Vì tôi tốt bụng mà." Ngân Tô nói xong, nghiêng đầu nhìn anh một cái, giọng nói dịu dàng nhưng lời nói lại cực kỳ lạnh lùng: "Hơn nữa, các anh cũng không chắc sẽ sống sót ra ngoài. Tất nhiên, tôi vẫn hy vọng các anh có thể sống thêm một lúc nữa."

    Từ Thừa Quang: "..."

    Cô có nghe mình đang nói gì không?

    Cô ấy cứu mình chỉ để mình sống thêm một chút, chứ không phải vì anh có thể vượt qua trò chơi.

    Từ Thừa Quang cảm thấy vết thương càng đau hơn.

    "Hơn cả những thủy quái, phó bản này có ba loại quái vật khác nhau." Hứa Hòa Diệp quay lại vấn đề chính.

    Ngân Tô bất ngờ nói: "Cô có quên còn có khách và nhân viên không?"

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    Phó bản tử vong thật hào phóng với người chơi.

    Hứa Hòa Diệp nhìn vào góc thang máy, thấy thuyền trưởng bị tóc quấn thành một cái kén, miệng và mũi đều bị nhét đầy tóc.

    "Không giết ông ta sao?"

    "Ông ta còn có ích." Ngân Tô nói: "Các cô có bao nhiêu mảnh ghép rồi?"

    "Thường Tư Khê có bốn mảnh, tôi và Từ Thừa Quang chỉ có ba mảnh." Giọng Hứa Hòa Diệp thấp hơn: "Tối qua chúng tôi không gặp thủy quái."

    Ngân Tô tiếc nuối nói: "Vậy thì các cô không còn nhiều thời gian."

    Hứa Hòa Diệp tất nhiên biết điều đó, nhưng ngay cả khi có được mảnh ghép thứ tư, họ cũng không chắc sẽ vượt qua được.

    "Còn cô Lâm thì sao? Đã đủ chưa?"

    "Chưa, còn thiếu một mảnh."

    "..."

    Ngay cả cô ấy cũng còn thiếu một mảnh.

    Thời gian thang máy đi xuống không lâu, rất nhanh đã đến nơi.

    Cửa thang máy mở ra, bên ngoài yên tĩnh, nhưng có thể thấy ánh sáng nhấp nháy.

    Đây là khu vực gần boong tàu.

    Mọi người cẩn thận bước ra khỏi thang máy, cửa thông phía trước mở, có thể ra ngoài.

    Bên ngoài gió yên biển lặng, không có bão.

    Thủy quái rất có thể xuất hiện cùng với cơn bão, nếu không có bão, chúng sẽ không xuất hiện..

    Không xuất hiện, thì không thể có được mảnh ghép thứ tư.

    Tại sao không sử dụng một mảnh ghép?

    Sau khi có ba mảnh ghép, chúng sẽ hợp thành một mảnh, họ đã so sánh, bản đồ không giống nhau.

    Một mảnh ghép không thể sử dụng cho nhiều người.

    "Các anh có thể tạo ra cơn bão nhân tạo mà." Ngân Tô đề nghị: "Không có đạo cụ tương tự sao?"

    Chỉ cần điều kiện cơn bão xuất hiện, quái vật chắc chắn sẽ xuất hiện.

    Tuy nhiên, Từ Thừa Quang và Hứa Hòa Diệp đều lắc đầu.

    Họ đã sử dụng rất nhiều đạo cụ, nếu không cũng không sống sót đến bây giờ.

    Những đạo cụ còn lại nhiều cái không phù hợp, càng không có cái nào có thể tạo ra cơn bão..

    "..."

    Ngân Tô suy nghĩ một chút, "Trên du thuyền này chắc còn một thủy quái nhỏ, các anh có thể tìm thử, có thể nó có thứ các anh cần."

    Con quái vật nhỏ không biến mất cùng cơn bão, ở lại tìm gấu bông, có lẽ là một quả trứng phục sinh.

    "Tất nhiên, tôi chỉ nói có thể, nó còn ở đó hay không, hoặc có mảnh ghép hay không, tôi không thể đảm bảo, các anh tự quyết định."

    Hứa Hòa Diệp gật đầu: "Cảm ơn."

    Ngân Tô dẫn thuyền trưởng về phía lối ra: "Thời gian nổ du thuyền là khoảng 23: 30, có lẽ các anh sẽ kịp, chúc các anh may mắn."

    - -Chào mừng đến với địa ngục của tôi--
     
    NoctorNghuongg thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 245: Con tàu Noah (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Hòa Diệp lập tức nói với Thường Tư Khê: "Thường Tư Khê, cô đi theo cô Lâm đi."

    "Nhưng các anh.."

    "Cô Lâm chắc là đi tìm mảnh ghép thứ năm, đi theo cô ấy cơ hội sống sót của cô sẽ lớn hơn."

    "Kỹ năng của tôi có ích cho các cô." Thường Tư Khê nói: "Tôi có thể đi cùng các cô."

    "Kỹ năng của cô còn dùng được sao? Chút khả năng chữa lành đó, có ích gì cho chúng tôi. Cô đi theo chúng tôi, với sức chiến đấu của cô, chúng tôi còn phải phân tâm bảo vệ cô." Từ Thừa Quang nhịn đau, cực kỳ khó chịu, "Tự lo cho mình đi."

    Thường Tư Khê rất rõ sức chiến đấu của mình.

    Nếu đi theo họ, thực sự có thể sẽ cần họ bảo vệ.

    Thường Tư Khê lấy từ cổ ra một mặt dây chuyền, đưa cho Hứa Hòa Diệp: "Mặt dây chuyền này là đạo cụ bị động, khi nguy hiểm đạt đến mức độ nhất định sẽ tự động kích hoạt lá chắn hình cầu, phạm vi bảo vệ một mét, có thể chống lại các đòn tấn công dưới cấp SS, nhưng chỉ có một lần cơ hội."

    Nếu không có Hứa Hòa Diệp, có lẽ cô đã chết rồi.

    "Vậy tôi không khách sáo nữa." Hứa Hòa Diệp thực sự cần đạo cụ này, nếu trước khi nổ, họ chưa có được chìa khóa vượt qua, có lẽ đạo cụ này có thể chịu được vụ nổ.

    Sau vụ nổ còn nguy hiểm gì..

    Thì đến lúc đó tính tiếp.

    "Kết bạn đi." Thường Tư Khê nói: "Gặp được người chơi như cô thật không dễ, hy vọng chúng ta còn cơ hội cùng chơi game."

    Hứa Hòa Diệp cũng không từ chối, Từ Thừa Quang tỏ vẻ khinh thường, nhưng cuối cùng vẫn kết bạn với Thường Tư Khê.

    "Đi đi."

    Thường Tư Khê ngập ngừng, cuối cùng không nói được lời nào, chạy theo bóng dáng sắp biến mất.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đi ra từ hành lang, có thể nhìn thấy ánh sáng trên boong tàu và những bóng người mờ mờ đang nhảy múa theo nhạc.

    Những người đang vui chơi không biết rằng, ở khu vực phía sau họ, có người đang chạy trốn, tiếng nhạc đinh tai nhức óc che lấp mọi âm thanh.

    Tiếng kêu cứu, tiếng tội ác..

    "..."

    Trên boong tàu đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết.

    Ánh sáng chiếu lên không trung dao động, tiếng người chạy và hét vang lên cùng với tiếng nhạc.

    Ngân Tô không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra phía trên, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh hỗn loạn đó.

    Ngân Tô nhìn thuyền trưởng bị tóc trói chặt phía sau, "Cuộc vui cuối cùng bắt đầu rồi."

    Thường Tư Khê đuổi kịp vào lúc này, vừa vặn nghe thấy câu nói của Ngân Tô, trong lòng không khỏi run lên.

    Câu nói này nghe rất giống.. lời của phản diện.

    Thường Tư Khê trấn tĩnh lại, bước lên vài bước: "Cô Lâm.. tôi có thể đi theo cô không?"

    Ngân Tô lạnh lùng đáp: "Chân cô ở trên người cô, muốn làm gì không cần nói với tôi."

    Thường Tư Khê: "..."

    Ngân Tô đi lên phía trên, hành lang này hoàn toàn có thể đi qua, nhưng không hiểu sao, những người phía trên không chạy trốn về phía này.

    Khi Ngân Tô lên đến nơi, phát hiện cửa ra bị khóa.

    Đó là một cánh cửa sắt, có thể nhìn thấy tình hình trên boong tàu.

    Vô số hành khách không màng hình tượng, lăn lộn chạy trốn, trong khi một số 'hành khách' mặc lễ phục sang trọng đang săn đuổi những hành khách hét lên kinh hoàng.

    Không biết từ khi nào, trong số hành khách đã lẫn vào quái vật.

    Lúc này chúng xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra làn da đen sì, dưới lớp da nứt nẻ lấp lánh ánh sáng như dung nham.

    Những hành khách bị chúng bắt được, nhanh chóng biến thành xác cháy đen.

    "Cứu.. cứu tôi!" Có người nhìn thấy có người ở phía cửa sắt, chạy về phía này, cố gắng cầu cứu.

    Chiếc váy dạ hội vướng vào chân khiến cô ta ngã xuống, cách cửa sắt chỉ một mét, quái vật phía sau lao tới.

    Tiếng hét thảm thiết nhanh chóng tắt lịm, trên mặt đất chỉ còn lại một xác chết cháy đen mặc váy dạ hội lộng lẫy.

    Quái vật trên mặt đất đứng dậy, nhìn về phía Ngân Tô, nó muốn tiến lại gần nhưng lại do dự.

    Cuối cùng, quái vật quay đầu bỏ chạy.

    Cửa sắt không bị trò chơi cài đặt là không thể mở, Ngân Tô dễ dàng mở cửa và bước lên boong tàu.

    Lúc này trên boong tàu đã không còn nhiều hành khách, quái vật chia nhau tấn công, nhanh chóng chỉ còn lại cảnh tượng hỗn loạn và vô số xác chết cháy đen, quái vật đang đuổi theo về một hướng.

    Ngân Tô đi theo sau chúng.

    Rời xa boong tàu, xung quanh lại tối đi, Thường Tư Khê không dám đến quá gần, nhưng cũng không dám ở quá xa, cô luôn cảm thấy cô gái phía trước là chỉ huy của những quái vật này.

    * * *

    * * *

    Đặng Lệ Châu đứng trên cao, nhìn những hành khách dưới sự hướng dẫn của một số nhân viên phục vụ, tranh nhau chạy vào khoang hàng, tay cô cầm một chiếc điều khiển, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

    Cô không thể hoàn thành nhiều việc như vậy một mình, tất nhiên là có người giúp đỡ.

    Và người thân, bạn bè, người yêu của những người giúp đỡ này đều mất tích trên chiếc du thuyền ăn thịt người này.

    "Tại sao cô lại dẫn họ vào khoang hàng?"

    Đặng Lệ Châu giật mình quay đầu lại, không giấu được sự ngạc nhiên trong mắt, "Cô.. chưa chết?"

    "Tại sao cô nghĩ tôi sẽ chết?" Ngân Tô từ cầu thang bước lên, "Cô không thể mong tôi được tốt hơn sao?"

    "..."

    Những người bị thuyền trưởng gọi đi đều không sống sót..

    "Tôi không chỉ chưa chết, mà còn mang đến cho cô một món quà lớn."

    Đặng Lệ Châu giấu tay ra sau lưng, vẻ ngạc nhiên trên mặt đã biến mất, "Quà?"

    Ngân Tô vỗ tay, thuyền trưởng bị tóc quái vật ném lên từ phía dưới.

    Thuyền trưởng lăn vài vòng, dừng lại ngay dưới chân Ngân Tô, cô đạp lên vai ông ta, lật người ông ta lại, "Cô thích món quà này không?"

    Đặng Lệ Châu: "..."

    Đặng Lệ Châu nhìn chằm chằm vào thuyền trưởng, trong mắt đầy hận thù nhưng giọng nói lại bình tĩnh: "Ông ta sắp chết rồi, cô có mang ông ta đến hay không cũng vậy thôi."

    "Vậy sao?" Ngân Tô lắc đầu không đồng ý: "Tôi nghĩ không giống vậy. Đặng Lệ Lệ bị lấy đi nội tạng khi còn sống trên bàn phẫu thuật, lúc đó cô ấy có tỉnh táo không? Cô ấy có đau không? Cô ấy có sợ không? Cô ấy có mong chờ cô xuất hiện như một vị thần để cứu cô ấy, bảo vệ cô ấy không.."

    "Sự trả thù của cô không nên khiến kẻ đã giết Đặng Lệ Lệ cũng phải trải qua nỗi sợ hãi khi chết từ từ trong tình trạng tỉnh táo sao? Nghe ông ta thú nhận, nghe ông ta cầu xin, nghe ông ta kêu cứu.."

    Đặng Lệ Châu nhìn chằm chằm vào thuyền trưởng đang bất động trên mặt đất.

    Đặng Lệ Châu nhớ lại lần cuối gặp em gái, em gái dựa vào lòng cô, nói về ước mơ và tương lai của mình..

    Lúc đó mắt cô ấy sáng rực, tràn đầy hy vọng về tương lai.

    Nhưng..

    Cuối cùng cô ấy mất tích trên con tàu này, ngay cả xác cũng không tìm thấy.

    Thuyền trưởng nghe những lời đáng sợ của Ngân Tô, không thể nói gì, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa để phản đối.

    Giọng nói nhẹ nhàng của Ngân Tô như tiếng thì thầm mê hoặc: "Cô nghĩ về Đặng Lệ Lệ đi, cô ấy không chỉ bị lấy đi nội tạng khi còn sống mà sau khi chết còn bị ném xuống biển một cách vô tình. Khi sống không thể về nhà, khi chết cũng không thể về nhà. Những tội ác mà ông ta gây ra, cô thực sự nghĩ rằng để ông ta chết dễ dàng như vậy là đủ sao? Cô phải trả thù cho cô ấy, phải khiến kẻ đã hại chết cô ấy cảm nhận được nỗi đau tương tự."
     
    NoctorNghuongg thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 246: Con tàu Noah (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đặng Lệ Châu gần như bóp nát chiếc điều khiển trong tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Ngân Tô.

    "Nếu cô nghĩ rằng làm vậy có thể ngăn tôi cho nổ tàu, thì cô sai rồi. Đó là bom hẹn giờ, dù tôi không bấm, đến giờ nó cũng sẽ nổ."

    Lúc này, Đặng Lệ Châu cũng không sợ cô biết điều này.

    Chiếc điều khiển chỉ là phòng hờ, và không chỉ mình cô có, còn có những người khác cũng có điều khiển, họ phải đảm bảo không có sai sót.

    Ngân Tô đầy chân thành: "Tôi đã nói rồi, tôi không định ngăn cô cho nổ tàu."

    Đặng Lệ Châu không hiểu: "Vậy cô làm tất cả những việc này để làm gì?"

    Tại sao lại giúp cô?

    Cô ấy không thể nào quen biết Đặng Lệ Lệ!

    Tại sao lại giúp cô bắt kẻ giết Đặng Lệ Lệ?

    Ngân Tô im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi muốn sống sót rời khỏi con tàu này, giống như Đặng Lệ Lệ muốn sống sót rời khỏi con tàu này."

    Có lẽ câu nói sau khiến Đặng Lệ Châu xúc động, cô im lặng không nói gì.

    * * *

    * * *

    Rõ ràng chưa xảy ra vụ nổ, nhưng bên trong con tàu đã bắt đầu xuất hiện dấu vết bị cháy, những trang trí xa hoa trở nên đen kịt.

    Tiếng cười đùa của trẻ con vang vọng trong hành lang, âm u và kỳ quái.

    "Anh ơi, anh nói sẽ chơi với em mà? Sao anh không dậy?"

    Quan Tây nhìn đứa trẻ đang ngồi xổm trước mặt mình, mặt mày tái mét như ăn phải thứ gì đó kinh khủng.

    Cô bé mặc váy công chúa đỏ, đội vương miện, ôm một con gấu bông màu hồng, khuôn mặt trắng trẻo còn phúng phính.

    Trông thế nào cũng là một đứa trẻ xinh đẹp đến khó tin.

    Cô bé nhìn anh ta đầy lo lắng, một lúc sau như nghĩ ra điều gì: "Anh không đứng dậy được à? Để em giúp anh nhé."

    Quan Tây lạnh cả người, tình trạng hiện tại của anh ta đều do cô bé gây ra, cô bé có thể giúp anh ta thế nào đây?

    Cô bé nhảy chân sáo ra ngoài, Quan Tây lập tức chống người bò ra cửa.

    Anh ta mất một chân, chân còn lại cũng gãy, không thể đứng dậy.

    Máu chảy nhiều trên sàn đen kịt, anh ta di chuyển chậm chạp, để lại một vệt dài trên sàn.

    Quan Tây khó khăn lắm mới bò đến cửa, chưa kịp ra ngoài, cô bé đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.

    Lúc này anh ta gần như nằm rạp trên đất, đứa trẻ bảy tám tuổi đứng trước mặt anh ta như một ngọn núi nhỏ.

    "Anh định đi đâu?" Khuôn mặt cô bé đã trở nên u ám, "Anh không muốn chơi với em sao? Nói mà không giữ lời, sẽ bị phạt đấy."

    Quan Tây: "..."

    Xong rồi.

    * * *

    * * *

    Hứa Hòa Diệp và Từ Thừa Quang nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ tầng trên, nhìn nhau rồi bắt đầu di chuyển lên tầng.

    Sau khi Ngân Tô rời đi không lâu, họ phát hiện những cánh cửa trước đó bị khóa đã có thể mở, những nhân viên phục vụ cũng không thấy đâu.

    Họ không tìm thấy thủy quái, cũng không thấy con quái vật nhỏ mà Ngân Tô nói.

    Trong bản đồ này, nghe thấy tiếng hét thảm thiết tốt nhất không nên tiến lại gần.

    Nhưng bây giờ họ không còn đường nào khác.

    Con tàu này sắp nổ rồi.

    Dù họ may mắn sống sót qua vụ nổ, thời gian từ sau vụ nổ đến khi kết thúc bản đồ chỉ càng nguy hiểm hơn.

    Hứa Hòa Diệp và Từ Thừa Quang nhanh chóng lên tầng trên, họ không thấy ai, nhưng thấy dấu vết giằng co trên sàn đen kịt và mùi máu.

    "Các anh chị cũng đến chơi với em sao?"

    Giọng trẻ con trong trẻo vang lên từ phía sau họ.

    Hai người giật mình, quay đầu nhìn lại.

    Cô bé ôm con gấu bông màu hồng, nắm tay Quan Tây, nghiêng đầu nhìn họ.

    Quan Tây mất chân trái, thay vào đó là một thanh kim loại, chân còn lại cũng có dấu vết bị kim loại xuyên qua.

    Quan Tây đứng yên lặng bên cạnh cô bé, mặt tái nhợt, mắt vô hồn, như một người chết.

    Ngay từ khi họ nhìn thấy con quái vật này, toàn thân đã báo động.

    Con quái vật này rất mạnh.

    "Cẩn thận." Hứa Hòa Diệp nhắc Từ Thừa Quang.

    Từ Thừa Quang gật đầu.

    Cô bé ngẩng đầu nhìn Quan Tây, giọng trong trẻo nói: "Anh ơi, em muốn họ cũng chơi với em."

    Quan Tây không nói gì, chỉ bước về phía Từ Thừa Quang và Hứa Hòa Diệp.

    Quan Tây rõ ràng không còn cứu được nữa.

    Anh ta đã hoàn toàn trở thành con rối của quái vật, không biết đau đớn, không biết mệt mỏi, điên cuồng tấn công hai người.

    Cô bé ôm gấu bông đứng bên cạnh vỗ tay, liên tục cổ vũ Quan Tây, giọng nói "Anh cố lên" khiến Từ Thừa Quang và Hứa Hòa Diệp cảm thấy như bị tra tấn tinh thần.

    "Anh giữ anh ta lại, tôi đi giết con bé đó." Từ Thừa Quang nói với Hứa Hòa Diệp.

    "Để tôi." Hứa Hòa Diệp bảo Từ Thừa Quang đối phó với Quan Tây: "Anh không phải đối thủ của cô bé."

    Từ Thừa Quang vận động mạnh, tim như không chịu nổi, đau đớn và ngạt thở hành hạ anh ta. Bây giờ anh ta còn có thể đấu với Quan Tây đã là dùng hết sức lực.

    Từ Thừa Quang cũng không tranh cãi với Hứa Hòa Diệp, lúc này phân công không tốt sẽ dẫn đến cả đội bị tiêu diệt.

    Từ Thừa Quang chịu trách nhiệm giữ Quan Tây lại, Hứa Hòa Diệp nhân cơ hội lao về phía cô bé.

    Cô bé thấy Hứa Hòa Diệp lao tới, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: "Chị thích em lắm à!"

    Đáp lại cô bé là một đường kiếm.

    Cô bé bị chém đôi ngay tại chỗ.

    Hứa Hòa Diệp ngẩn người, dễ dàng vậy sao?

    Nhưng cô nhanh chóng nhận ra không phải vậy, cơ thể cô bé nhanh chóng hợp lại, hoàn toàn không thấy vết thương.

    "Đau quá." Cô bé nhăn mặt, nụ cười biến mất: "Chị sao lại xấu thế, dùng dao chém em.. bẻ gãy tay chị đi, như vậy chị sẽ ngoan hơn."

    Nói đến cuối, nụ cười của cô bé lại rạng rỡ.

    Hứa Hòa Diệp gần như không nhìn thấy hành động của cô bé, cô bé đã đứng bên cạnh, tay lạnh như băng nắm lấy tay cô.

    "Chị ơi, chơi với em nhé."

    Tim Hứa Hòa Diệp đập loạn, vung kiếm chém xuống.

    Bóng dáng cô bé lập tức di chuyển sang bên kia, vẫn là giọng nói vui vẻ: "Chị ơi, chơi với em nhé."

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    Trong hành lang bị cháy, ánh kiếm lấp lánh liên tục xuất hiện, phản chiếu chiếc váy đỏ rực của cô bé, nhưng ánh kiếm không chạm được vào váy cô bé.

    Cô bé không vội tấn công, mà như mèo vờn chuột, trêu chọc cô.

    "Bùm!"

    Từ Thừa Quang đập vào tường.

    Toàn thân đầy máu, nhưng Quan Tây không cảm thấy đau đớn, túm lấy cổ áo Từ Thừa Quang, ném anh ta mạnh xuống đất.

    Quan Tây đè lên Từ Thừa Quang, ngón tay cong lại thành móng vuốt, chộp vào ngực anh ta.

    Tiếng tim đập 'thình thịch' rõ ràng.

    Hứa Hòa Diệp quay lại muốn cứu Từ Thừa Quang, nhưng cô bé xuất hiện trước mặt, chặn đường cô: "Chị ơi, chị chỉ có thể chơi với em thôi."

    Hứa Hòa Diệp bị cô bé chặn lại, không thể lo cho Từ Thừa Quang.

    Từ Thừa Quang bị đè xuống đất không thể động đậy, chỉ có thể dùng tay ngăn Quan Tây.

    Tuy nhiên, tay Quan Tây đã chạm vào tim anh ta, anh ta thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác tim bị chạm vào..

    Ngón tay đâm vào lồng ngực, trái tim mới đập chưa đầy hai giờ trong ngực anh ta bị nắm chặt.
     
    NoctorNghuongg thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 247: Con tàu Noah (Hoàn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bùm!"

    Hứa Hòa Diệp lăn xuống cầu thang, va vào các vật trang trí trong hành lang. Khu vực này chưa bị cháy, thảm trải sàn giảm bớt lực va chạm.

    Cô bé đuổi theo, túm lấy tóc cô, định kéo cô lên cầu thang.

    Hứa Hòa Diệp phản xạ chém một nhát kiếm, chỉ muốn cô bé buông mình ra, không ngờ lại làm cô bé bị thương.

    Sức mạnh của cô bé dường như yếu đi..

    Hứa Hòa Diệp dồn sức chém liên tiếp vài nhát.

    Sức mạnh của cô bé thực sự giảm đi nhiều, cô bé thậm chí không thể di chuyển nhanh như trước.. Tại sao?

    Môi trường!

    Là môi trường!

    Vị trí hiện tại của cô vẫn là hình dạng ban đầu của du thuyền, còn môi trường lúc nãy là du thuyền bị cháy..

    Cơ thể Hứa Hòa Diệp đã đến giới hạn, nhưng đầu óc vẫn hoạt động nhanh chóng, cô lập tức chạy về phía khác.

    Cô bé mất khả năng di chuyển nhanh chỉ có thể đuổi theo sau.

    Sức mạnh của cô bé chỉ giảm đi, nhưng đối với Hứa Hòa Diệp hiện tại vẫn rất nguy hiểm.

    Cô bé càng lúc càng tức giận, khuôn mặt không còn nụ cười, vẻ ngoài xinh đẹp cũng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt trắng bệch và sưng phồng.

    "Choang!"

    Ánh kiếm va chạm với kim loại, tia lửa bắn tung tóe.

    Hứa Hòa Diệp chém hụt, cô bé xuất hiện bên trái, một chiếc xương trắng đâm vào cổ tay cô, Hứa Hòa Diệp đau đớn làm rơi kiếm.

    Cổ Hứa Hòa Diệp bị siết chặt, cảm giác ngạt thở ập đến.

    Cô đưa tay ra sau cố gắng nắm lấy cô bé, chạm vào làn da nhớp nháp và một ít lông mềm mại. Cảnh vật trước mắt bắt đầu mờ đi, cô dùng sức kéo mạnh thứ lông đó xuống.

    Cô bé dường như chỉ kẹp con gấu bông dưới cánh tay, siết chặt cổ Hứa Hòa Diệp. Con gấu bông bị cô kéo ra khỏi tay cô bé.

    Hứa Hòa Diệp cầm con gấu bông trong tay, theo bản năng muốn buông ra để tiếp tục nắm lấy cô bé phía sau. Nhưng ngay lúc đó, lực siết trên cổ đột nhiên thả lỏng.

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    Hứa Hòa Diệp hít thở sâu, không biết tại sao cô bé đột nhiên buông mình ra. Nhưng ngay lập tức cô nắm lấy kiếm và bò sang bên cạnh.

    Cô định vứt con gấu bông phiền phức đi nhưng nhìn thấy ánh mắt của cô bé dán chặt vào con gấu bông trong tay mình..

    Chính khi cô kéo con gấu bông ra thì cô bé mới dừng lại.

    Hứa Hòa Diệp ôm chặt con gấu bông và di chuyển xa khỏi cô bé hơn.

    Cô bé tiến lại gần và hỏi bằng giọng trong trẻo: "Chị ơi, chị có thấy con gấu bông của em không?"

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia.

    Đặng Lệ Châu im lặng một lúc lâu, khi Ngân Tô nghĩ rằng mình có cần phải hành động không thì Đặng Lệ Châu cuối cùng cũng có phản ứng.

    Cô lấy ra một bức ảnh, trong đó là cô và một cô gái rất giống cô chụp chung.

    Đặng Lệ Châu vuốt ve người trong ảnh, "Tôi không thích chụp ảnh lắm, với Lệ Lệ cũng không có nhiều ảnh chung, đây là bức tôi thích nhất.."

    "Cô Lâm, quái vật đến rồi.." Giọng Thường Tư Khê vang lên từ phía cầu thang.

    Ngân Tô liếc nhìn xuống dưới, những con quái vật điên loạn đang tiến về phía này.

    Đặng Lệ Châu như không nhìn thấy, vẫn vuốt ve bức ảnh của em gái, một giọt nước mắt rơi xuống ảnh.

    Đặng Lệ Châu lập tức kìm nước mắt lại, nhìn bức ảnh lần cuối rồi đưa cho Ngân Tô: "Đưa cô ấy ra ngoài."

    "Cảm ơn." Ngân Tô nhận lấy bức ảnh, lấy ra mảnh ghép và đặt bức ảnh lên trên.

    Bức ảnh không biến mất, nhưng mảnh ghép tự động hoàn chỉnh.

    Bản đồ phía sau cũng trở nên rõ ràng, xuất hiện một đường màu xanh lá.

    "Tôi sẽ kích hoạt bom đúng giờ." Đặng Lệ Châu không quan tâm Ngân Tô đang làm gì, cúi đầu nhìn thuyền trưởng, "Thời gian của cô không còn nhiều."

    "Tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài." Ngân Tô quay người đi.

    Tóc quái vật rút khỏi người thuyền trưởng, ông ta lập tức muốn chạy nhưng bị Đặng Lệ Châu giữ lại, "Chúng ta còn chưa tính xong.."

    Giọng Đặng Lệ Châu dần mờ đi.

    Ngân Tô đưa bức ảnh cho Thường Tư Khê: "Đặt lên mảnh ghép."

    Thời gian gấp rút, Thường Tư Khê lập tức làm theo, nhận được một bản đồ cũng được đánh dấu bằng đường màu xanh lá.

    Ngân Tô nhìn một cái rồi nói: "Đường đi khác nhau, cô phải tự đi."

    Điểm bắt đầu của bản đồ ở ngay đây, nhưng hai bản đồ có đường đi hoàn toàn khác nhau, điểm cuối cũng khác nhau.

    Thường Tư Khê mặt mày tái nhợt, ".. Được."

    Thường Tư Khê không biết mình có thể tự đi đến đích hay không, nhưng cô không thể yêu cầu Ngân Tô đưa mình đi, tiếp theo là cuộc chiến của riêng cô.

    Thường Tư Khê tạm biệt Ngân Tô, bước vào bóng tối.

    Ngân Tô nhìn thoáng qua những con quái vật đang lao tới, rồi quay người đi về hướng khác.

    * * *

    * * *

    [23: 30]

    "Bùm!"

    Ngọn lửa bùng lên chiếu sáng nửa bầu trời.

    Nước biển vỗ vào một chiếc thuyền nhỏ, dòng chữ 'Con tàu Noah' trên thân thuyền hiện lên mờ ảo trong nước.

    Trên thuyền chỉ có một người, không ai khác chính là Ngân Tô.

    Giữa biển cả mênh mông, chỉ có cô và chiếc thuyền nhỏ.

    Đối với người chơi, con thuyền cứu sinh này mới thực sự là Con tàu Noah, nó dẫn đến sự tái sinh và hy vọng thực sự.

    Khi cô lên thuyền cứu sinh, trò chơi đã thông báo rằng thuyền cứu sinh mới là chìa khóa vượt qua.

    "Rào.."

    Sóng nước đập vào thuyền, phát ra tiếng ầm ầm.

    Lúc này, Ngân Tô thấy có thứ gì đó đang tiến đến gần thuyền của cô từ hướng du thuyền.

    Thứ đó di chuyển rất nhanh, gần như trong chớp mắt đã đến trước mặt cô.

    Ngân Tô nắm chặt ống thép, chỉ cần thứ dưới nước ngoi lên sẽ cho nó một cú..

    Nhưng từ dưới nước không phải là quái vật, mà là Hứa Hòa Diệp còn thở.

    Sau đó, bên cạnh Hứa Hòa Diệp xuất hiện một khuôn mặt nhỏ, khuôn mặt ướt đẫm nở một nụ cười rạng rỡ: "Chị ơi, chào buổi tối."

    Ngân Tô: "Nhóc làm gì vậy? Giao hàng à?"

    "Chị ấy không chịu trả lại con gấu bông của em, chị ấy là kẻ lừa đảo!" Cô bé không vui, giận dữ nhìn Hứa Hòa Diệp: "Chị ấy lừa em, còn bắt em phải tìm chị mới trả lại."

    Ngân Tô: "..."

    Hứa Hòa Diệp không có con gấu bông trên người, có lẽ đã giấu trong đạo cụ không gian.

    Nếu không, với tình trạng hiện tại của Hứa Hòa Diệp, cô bé chắc đã cướp lại từ lâu.

    Ngân Tô bảo Hứa Hòa Diệp lên thuyền, nhưng cô thử vài lần đều không thể lên, Ngân Tô kéo cô cũng cảm thấy có lực cản.

    Chiếc thuyền này không cho phép Hứa Hòa Diệp lên.

    "Cô có bao nhiêu mảnh ghép rồi?"

    "4.."

    Ngân Tô lấy bức ảnh ra, bảo cô hoàn thành mảnh ghép, nhưng kết quả vẫn không thể lên.

    "Thuyền cứu sinh này chỉ có thể chở một người chơi, tôi rời đi rồi cô hãy lên." Ngân Tô không chắc điều này có hiệu quả không, nhưng có thể thử, "Nhớ trả lại con gấu bông cho cô bé."

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    Cô gái trên thuyền cứu sinh lập tức biến mất.

    Hứa Hòa Diệp nắm lấy mép thuyền cứu sinh và leo lên, lực cản biến mất.

    【Chúc mừng người chơi 50134187 đã nhận được chìa khóa vượt qua Con tàu Noah, bạn có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi bản đồ bất cứ lúc nào. 】

    Hứa Hòa Diệp lấy con gấu bông ra và ném cho cô bé, ngay lập tức sử dụng chìa khóa để rời đi.

    Cảnh cuối cùng là hình ảnh cô bé lao tới với vẻ mặt dữ tợn.

    - -Chào mừng đến với địa ngục của tôi--
     
    NoctorNghuongg thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 248: Hiện thực - Người chơi 0681

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành phố Lan Giang, khu Bách Hoa.

    Lý Khiết là một streamer nhỏ, cô đang livestream ở góc gần khu chung cư Trúc Mộng. Gần đây, khu chung cư Trúc Mộng đã gây sốt trên mạng, mặc dù nhanh chóng bị dập tắt, nhưng vẫn có nhiều người nhìn thấy. Mọi người đều tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây.

    Đêm khuya yên tĩnh, Lý Khiết đứng ở góc, hạ giọng tương tác với khán giả trên màn hình, "Mọi người ơi, không phải tôi không qua đó, mà là bên đó không vào được, toàn là người của Cục Điều tra, tôi qua đó là bị đuổi ra ngay.."

    "Mọi người ơi, tôi nghĩ ở đây chắc chắn không chỉ đơn giản là xảy ra hỏa hoạn, có khi còn liên quan đến trò chơi cấm kỵ.."

    "Các bạn có tặng quà cho tôi cũng vô ích, tôi thật sự không qua được, mọi người chỉ có thể xem từ đây thôi."

    "Đúng không, các bạn cũng thấy chuyện này rất kỳ lạ. Các bạn nói có khi nào là quái vật từ trò chơi cấm kỵ chạy ra không.. Đây không phải tôi nói bừa, mà là người khác đăng bài nói vậy."

    "Nhìn gì vậy?"

    Bình luận trên điện thoại đột nhiên cuộn nhanh, cô gần như không nhìn rõ, chỉ mơ hồ thấy vài chữ, bảo cô ngẩng đầu lên.

    "Các bạn đừng dọa tôi.." Lý Khiết vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên.

    Ánh sáng đỏ chiếu vào mắt cô.

    Lý Khiết theo phản xạ cầm điện thoại lên, hướng về phía bầu trời.

    【Thông báo toàn cầu: Người chơi 0681 đã vượt qua phó bản tử vong (034) 'Thị trấn Ma Quỷ', bản đồ này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực M. 】

    【Thông báo khu vực H: Do phó bản tử vong (034) 'Thị trấn Ma Quỷ' vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực M, khu vực chưa vượt qua sẽ tăng tỷ lệ làm mới bản đồ này. Lưu ý: Độ khó của bản đồ này sẽ tăng theo số lần làm mới, xin các người chơi nhanh chóng vượt qua. 】

    Lý Khiết ngây người, một lúc lâu không thể phản ứng.

    Khi cô nhìn lại phòng livestream, bình luận gần như đã ngập tràn màn hình.

    [Người chơi thử nghiệm không chỉ có ở quốc gia chúng ta sống sót!]

    [Chết rồi! Trước đây chúng ta cười người khác, giờ thì tiêu rồi.]

    [Tiêu gì mà tiêu? Chỉ là vượt qua một bản đồ thôi, sợ gì, chúng ta đã vượt qua 3 phó bản tử vong rồi, nhìn thế nào cũng thấy chúng ta dẫn đầu mà!]

    [Đừng hoảng, chúng ta còn có đại lão 0101.]

    [Đúng! Bên kia chỉ vượt qua một phó bản tử vong, có gì phải sợ! Các bạn kêu tiêu rồi, bị bệnh à!]

    * * *

    * * *

    Cục Điều tra Cấm kỵ.

    Khi thông báo toàn cầu đầu tiên xuất hiện, họ đều nghĩ đó là người chơi 0101, ai ngờ lại không phải.

    Mà là thông báo toàn cầu của khu vực M.

    Đây là quốc gia đầu tiên ngoài họ vượt qua phó bản tử vong.

    Người dân bình thường có thể không biết tần suất làm mới của phó bản tử vong đã được vượt qua cao thế nào, nhưng họ biết..

    Ai ngờ thông báo toàn cầu chưa kịp biến mất, đã bị thay thế bởi hai thông báo khác.

    Tâm trạng của người trong Cục Điều tra như đi tàu lượn siêu tốc.

    Giang Kỳ ngồi trong văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy thông báo nổi bật trong đêm, ai có thể ngờ rằng trước đây nửa năm cũng không thấy một lần thông báo toàn cầu, giờ lại thấy hai lần trong vài phút.

    * * * Cô ấy có vào bản đồ quá thường xuyên không?

    "Anh Giang." Nghiêm Nguyên Thanh gõ cửa bước vào, "Đến giờ họp rồi."

    "Ừ." Giang Kỳ thu hồi ánh nhìn, đứng dậy ra ngoài.

    Nghiêm Nguyên Thanh đi bên cạnh anh: "Người chơi vượt qua ở khu vực M cũng là người chơi thử nghiệm, có vẻ như số người chơi thử nghiệm sống sót trên toàn cầu nhiều hơn chúng ta tưởng."

    Giang Kỳ: "Cậu nghĩ những người chơi thử nghiệm đầu tiên đã trải qua những gì?"

    Nghiêm Nguyên Thanh lắc đầu: "Điều này có lẽ chỉ họ mới biết."

    * * *

    * * *

    【Chúc mừng bạn đã vượt qua 'Con tàu Noah', vì bạn là người chơi đầu tiên vượt qua phó bản tử vong (004) 'Con tàu Noah', bạn sẽ nhận được một cơ hội rút thưởng đặc biệt, bạn có muốn rút thưởng ngay bây giờ không? Có/Không】

    【Máy ước nguyện: Bạn có ai đặc biệt muốn gặp không? Nếu có, hãy ước nguyện! Chỉ cần ước muốn gặp người đó, dù họ đang ở trong bản đồ hay ngoài đời thực, họ sẽ lập tức xuất hiện trước mặt bạn, cùng bạn vượt qua bản đồ. Tất nhiên, bạn cũng có thể ước người đó chết, dù không chắc chắn thành công, nhưng cũng có một nửa cơ hội, đáng để thử. Đạo cụ này có thể chuyển nhượng, nhưng tỷ lệ thành công sẽ giảm. Hãy cẩn thận. 】

    【Giới hạn sử dụng: Đối tượng ước nguyện chỉ giới hạn là người chơi. 】

    【Số lần sử dụng: 1】

    Ngân Tô nhướng mày, đây chẳng phải là có thể kéo một người trợ giúp từ bản đồ khác hoặc thậm chí từ thế giới thực sao?

    Chức năng ước nguyện cho đối phương chết chỉ có một nửa tỷ lệ thành công, nên chức năng chính vẫn là triệu hồi người chơi.

    Điều này giống như kỹ năng triệu hồi, nhưng là triệu hồi người chơi, không thể triệu hồi quái vật.

    Đạo cụ này rất hữu ích, khi cả hai bên đều trong trạng thái yếu, triệu hồi một người chơi ở trạng thái toàn thịnh vào thì đó là đòn chí mạng.

    Hơn nữa, nếu ai đó sắp chết, cũng có thể sử dụng đạo cụ này để triệu hồi họ.. Đạo cụ đặc biệt có thể sử dụng trực tiếp trong thế giới thực.

    Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là người chơi sở hữu đạo cụ biết đối phương sắp chết.

    【Đang tính toán tài nguyên bản đồ.. 】

    【Bạn là người chơi đầu tiên vượt qua bản đồ này, bạn có thể ưu tiên chọn hai đạo cụ. 】

    【Quà tặng đen】

    【Gấu bông màu hồng】

    【Dây kết đồng tâm】

    Ngân Tô liếc nhìn ba đạo cụ đó, ngoài cô ra, chỉ có một người chơi sống sót..

    Ngân Tô nâng tay chọn đạo cụ.

    【Món quà đen: Chạm vào bóng của người khác một cách thành kính, chủ nhân của bóng sẽ cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của bạn. Nhưng đừng chạm vào bóng của chính mình. 】

    【Gấu bông màu hồng: Một chú gấu rất dễ thương và đầy nữ tính. 】

    Ngân Tô: "..."

    Dễ thương đến mức nào?

    【Phát tài nguyên phó bản.. 】

    【Mã số: 0101】

    【Tên: Ngân Tô】

    【Vàng: 4】

    【Tiền cấm kỵ: 3400】

    【Điểm: 1560 (+42100) 】

    【Kỹ năng thiên phú: 1. Giám định vạn vật, 2. Triệu hồi】

    【Phần thưởng đặc biệt: Miễn trừ phó bản tử vong, chip thiết bị đạo cụ (đang cài đặt), thư mời hoa hồng đen, tinh thạch không thuộc tính, máy ước nguyện】

    【Đạo cụ: Dao của đồ tể.. gấu bông màu hồng, món quà đen】

    【Cung điện Gai: Đang mở】
     
    NoctorNghuongg thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 249: Hiện thực - Cập nhật phiên bản

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên bảng điều khiển cá nhân xuất hiện một mục mới là tiền cấm kỵ, số lượng vàng không thay đổi. Khi cô lên xe buýt, cô đã cất vàng đi và không bị mất khi sử dụng..

    Phó bản này không có phần thưởng vàng.

    Sử dụng vàng để vào phó bản tử vong sẽ không được thưởng vàng nữa.

    100 triệu tiền cấm kỵ..

    Ngân Tô vẫn cảm thấy hơi tiếc.

    【Xin người chơi đăng nhập vào trò chơi sau 275 giờ, nếu không sẽ bị buộc phải tham gia trò chơi. Nếu muốn tiếp tục ở lại thế giới thực, hãy sử dụng điểm để đổi thời gian ở lại. 】

    【Trò chơi cấm kỵ mong chờ gặp lại bạn lần sau. 】

    * * *

    * * *

    Ngân Tô bị trò chơi đá ra ngoài, phát hiện mình vẫn đứng ở bến tàu hoang vắng, chỉ là không thấy du thuyền, xung quanh sương mù dày đặc.

    Cô mơ hồ thấy chiếc xe buýt ở xa.. vẫn còn đậu ở đó.

    Ngân Tô bước vài bước đến xe buýt, vừa định lên xe, cô lại nghĩ đến điều gì đó, quay người đi vào sương mù.

    Một phút sau, cô bước ra khỏi sương mù.

    Cô luôn đi thẳng, nhưng cuối cùng lại quay về vị trí của xe buýt.

    Trên diễn đàn đã nói, sương mù không có sát thương, dù đi theo hướng nào cũng sẽ bị đưa trở lại vị trí ban đầu.

    Có vẻ điều này là thật.

    Ngân Tô đành phải lên xe buýt, trên xe không có ai, cô ngồi xuống và muốn quay đầu lại, nhưng phát hiện không thể quay về.

    【Thời gian làm việc hôm nay của bạn chưa đủ 6 giờ, không thể quay về, hãy tiếp tục làm việc. 】

    Ngân Tô: "..."

    Đạo cụ cũng không nhắc cô về việc này!

    Có trả lương không!

    Làm tài xế thì phải chịu trách nhiệm của tài xế, Ngân Tô chỉ có thể giữ khuôn mặt nghiêm túc tiếp tục lái xe.. dù sao không có xe buýt, cô dường như không thể rời khỏi đây.

    Hành khách lần lượt lên xe, phát hiện tài xế có gì đó không ổn, nhiều người muốn đến gần để quan sát.

    Kết quả là Ngân Tô, đang bị ép làm việc, đã đánh cho một trận, sau đó còn không yên, trực tiếp hiến tế tại chỗ, khiến một nhóm hành khách sợ hãi không ít. Hôm nay tài xế thật là nóng tính..

    Tài xế nóng tính kéo áo một hành khách để lau vũ khí, tiện miệng hỏi: "Anh đi xe buýt để làm gì?"

    Hành khách run rẩy kéo áo mình: ".. Đi.. đi làm."

    "Đi làm?"

    Quái vật cũng cần đi làm sao? Quái vật chẳng phải được tạo ra trực tiếp từ phó bản sao? Những quái vật trong phó bản dường như chỉ có ký ức của phó bản..

    Ngân Tô nhìn ra ngoài xe, sương mù bao quanh xe buýt, chỉ có con đường phía trước.

    Từ khi xe buýt xuất hiện, người chơi đã ở trong một thế giới khác.. xe buýt kết nối các phó bản với nhau.

    Vậy những nơi bị sương mù bao phủ, có thể là một thế giới hoàn chỉnh không?

    Ngân Tô hỏi thêm, nhưng hành khách không trả lời.

    Có lẽ có điều gì đó hạn chế.

    Ngân Tô ngồi lại ghế lái, cắm thẻ tài xế, khởi động xe.

    Đã đi làm rồi, Ngân Tô nghĩ không nên làm khó mình, làm việc vui vẻ giúp tinh thần thoải mái, nên cô yêu cầu hành khách biểu diễn cho mình xem.

    Hành khách: "..."

    Họ chỉ cảm thấy tài xế hôm nay khác thường khi lên xe, hơi mạo phạm một chút.

    Không cần phải trả thù họ như vậy chứ?

    Tuy nhiên, dưới sự đe dọa của Ngân Tô, hành khách không dám không tuân theo, xe buýt chở đầy tiếng hát và điệu nhảy từ sương mù đi ra, rồi lại đi vào sâu trong sương mù.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô cuối cùng cũng hoàn thành thời gian làm việc, đưa xe trở lại bến xe buýt nơi cô đã lên xe, màn hình hiển thị có thể thiết lập tự động trả xe.

    Không cần tự lái, có thể tự trả xe..

    "..."

    Vậy việc thiết lập tài xế có tác dụng gì? Cung cấp việc làm, tăng tỷ lệ việc làm sao?

    Ngân Tô xuống xe, đứng trong bến xe buýt.

    Xe buýt từ từ rời đi, khi sương mù bao phủ bến xe, ánh đèn từ xa lần lượt sáng lên, xua tan sương mù.

    Cô đã trở lại thế giới thực.

    Vẫn là bến xe buýt yên tĩnh, xung quanh không một bóng người.

    Ngân Tô về đến nhà, vừa lấy điện thoại ra xem, không xem thì thôi, xem rồi giật mình.

    Khi cô ra ngoài, không thấy thông báo toàn cầu, chắc là do cô làm tài xế nên bị lỡ mất - khi cô rời khỏi phó bản, thời gian trong sương mù vẫn trôi bình thường.

    Ai ngờ ngoài cô ra, còn có thông báo toàn cầu ở khu vực khác.

    #Khu M hoàn thành phó bản tử vong đầu tiên#

    #0101 Con tàu Noah#

    #0681 Thị trấn Ma Quỷ#

    Ngân Tô nhấn vào hot search của 0681, bên trong là một video, mở đầu là một tòa nhà bị nổ tung, trong ánh lửa có một người lao ra.

    Người đó chạy thẳng về phía máy quay, người quay video rõ ràng bị dọa sợ, màn hình chuyển sang màu đen.

    Cảnh tiếp theo là một người đang chạy trên tòa nhà, nơi đi qua đều sụp đổ, tiếng hét trong video vang lên chói tai.

    Tuy nhiên, cảnh tiếp theo, người đó như mất động lực, rơi thẳng từ trên cao xuống.

    Ngân Tô: "?"

    [Chuyện gì vậy? ]

    [Hình như đây là người chơi 0681 đã hoàn thành phó bản tử vong.]

    [Không thể nào? Anh ta đang làm gì vậy? ]

    [Phá nhà? ]

    [Trời ơi! Làm ầm ĩ như vậy, sợ người khác không biết anh ta đã hoàn thành phó bản tử vong sao? ]

    Người chơi hoàn thành phó bản tử vong có mã số không chênh lệch nhiều với cô.. Anh ta cũng bị kẹt trong phó bản và phải quay lại vô hạn sao?

    Ngân Tô xem lại video.

    Hầu hết các cảnh trong video đều mờ, nhưng có một số cảnh gần hơn, có thể nghe thấy tiếng cười rất lạ trong tiếng hét.

    Nhìn lại cách anh ta chạy..

    Ngân Tô ngay lập tức nhớ đến cảnh Tôn Ngộ Không được thả ra trong một tập phim.

    Ngân Tô nghĩ rằng người chơi 0681 này có lẽ cũng giống cô, bị mắc kẹt trong phó bản đầu tiên, nếu không thì ra ngoài sẽ không điên cuồng như vậy.. phá hủy nhà cửa khắp nơi.

    Có vẻ như không chỉ mình cô xui xẻo..

    Ngân Tô xem lại video, tâm trạng bỗng nhiên cân bằng hơn nhiều.

    Ít nhất thì trò chơi không chỉ nhắm vào cô.

    Ngân Tô xem đi xem lại video vài lần, cuối cùng cũng tắt đi.

    Người chơi nước ngoài hoàn thành phó bản tử vong, thì trong nước sẽ tăng tần suất làm mới phó bản đó.. không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

    Ngân Tô lướt hot search một lúc, tạm thời chưa thấy thêm thông tin về người chơi đó, rồi đi tắm chuẩn bị ngủ.

    Quái vật tóc đã sửa sang lại nhà cửa, chỉ để lại cho cô một chiếc giường.

    "..."

    * * *

    * * *

    【Thông báo người chơi: Trò chơi cấm kỵ sẽ cập nhật phiên bản mới sau 48 giờ, dự kiến mất 6~8 giờ. Trong thời gian cập nhật, người chơi không thể vào trò chơi, và nếu đang trong trò chơi thì không thể thoát ra, xin các người chơi chú ý thời gian chơi. 】

    Sáng hôm sau, Ngân Tô thức dậy và thấy thông báo này trên màn hình điện thoại.

    Cảm giác như trò chơi thật vậy..

    Ngân Tô muốn tắt thông báo, nhưng khi chạm vào, nó mở ra ứng dụng Cấm Kỵ.

    【Chào mừng Ngân Tô, vì bạn đã hoàn thành phó bản tử vong, chúng tôi sẽ thông báo trước nội dung cập nhật lần này. 】

    【Nội dung mới: Bảng xếp hạng phó bản tử vong, chuyên mục phó bản tử vong】

    Ngân Tô chạm vào nội dung mới, nhưng không mở được.. đây gọi là thông báo trước sao?

    Ngân Tô thoát ra, vào diễn đàn trò chơi xem, trang chủ diễn đàn chủ yếu có hai chủ đề thảo luận.

    Một là hai thông báo toàn cầu tối qua.

    Một là thông báo toàn cầu sáng nay.
     
    NoctorNghuongg thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 250: Hiện thực - Bạn phải cẩn thận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng vậy, thông báo người chơi không chỉ xuất hiện trên điện thoại mà còn có cả thông báo toàn cầu, trò chơi sợ người chơi không nhìn thấy.

    Chỉ là họ không biết trò chơi sẽ cập nhật nội dung gì, nhưng nhiều người đoán có thể liên quan đến phó bản tử vong.

    Ngân Tô ăn sáng xong, nhận được cuộc gọi từ Giang Kỳ, nói rằng thủ tục của cô đã hoàn tất, hỏi có cần mang đến cho cô không.

    Hiệu suất làm việc khá nhanh.

    Ngân Tô vẫn hẹn ở công viên lần trước.

    Lần này khi cô đến, Giang Kỳ đã ở đó.

    "Đến lúc đó chỉ cần đến báo cáo là được." Giang Kỳ đưa cho cô phong bì tài liệu đã niêm phong, "Học phí và phí ký túc xá đã được thanh toán. Tuy nhiên, bên trong có một số tài liệu cần cô điền và gửi lại cho trường, hoặc đưa cho tôi cũng được."

    Ngân Tô nhận phong bì: "Chuyện nhỏ thế này mà đội trưởng Giang cũng đích thân mang đến sao?"

    "Như vậy an toàn hơn." Cô không phải là người chơi bình thường, để người khác tiếp xúc với cô, cô yên tâm, nhưng họ thì không! "Giang Dư Tuyết còn một phó bản tân thủ, sau khi hoàn thành sẽ có thể gửi đạo cụ cho cô qua ký gửi."

    "Không vội."

    "..."

    Đó là đạo cụ đặc biệt và đạo cụ cấp S, không biết cô không quan tâm đến đạo cụ đó hay tin rằng họ sẽ không quỵt nợ.

    Giang Kỳ: "Chuyện của 0681, cô đã thấy chưa?"

    "Ừ."

    Giang Kỳ lấy điện thoại ra, mở một video đưa cho cô: "Video này cô đã xem chưa?"

    Ngân Tô liếc nhìn, đó là một video mới.

    Trong video là một chàng trai trẻ rất đặc trưng phương Tây, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan đẹp đẽ.

    Nhìn xung quanh, giống như một buổi họp báo, tập trung rất nhiều phương tiện truyền thông.

    Anh ta nhìn vào máy quay, cười rạng rỡ: "Chào mọi người, tôi là Vệ Tây Nhĩ, cũng là người chơi 0681, tin rằng mọi người đã nghe về tôi tối qua, rất vui được gặp mọi người theo cách này.."

    Vệ Tây Nhĩ tự biến mình thành ngôi sao, nhưng thực tế nội dung nói không có gì hữu ích, chỉ là những lời nói nhảm thường thấy, thậm chí không đề cập đến phó bản tử vong.

    Chỉ vài phút cuối, anh ta nhắc đến người chơi 0101.

    "Mặc dù bạn đã hoàn thành phó bản tử vong trước tôi, nhưng tôi tin rằng sẽ sớm đuổi kịp bạn, bạn phải cẩn thận đấy!"

    Video kết thúc tại đây.

    "Đây là video nhận được vài phút trước, bây giờ chắc đã bắt đầu lan truyền trên mạng, chẳng khác gì một lá thư thách đấu."

    Có người chơi thích nổi bật, có người chơi thích kín đáo.

    Vệ Tây Nhĩ rõ ràng thuộc loại đầu tiên.

    Thân phận người chơi hoàn thành phó bản tử vong sẽ mang lại cho anh ta vô số sự chú ý và lợi ích.

    Nhưng cũng có nhược điểm, nếu anh ta không đủ mạnh, sẽ trở thành con mồi của người khác.

    Tuy nhiên, Vệ Tây Nhĩ làm lớn chuyện như vậy, ai cũng biết, tạm thời sẽ không ai dám động đến anh ta.

    Ngân Tô không có biểu cảm gì: "Những thứ đuổi theo tôi đều chết cả rồi."

    Giang Kỳ: "..."

    Vậy nên những thứ đuổi theo cô đều là quái vật sao? Chỉ đáng được gọi là "thứ"!

    Giang Kỳ cất điện thoại: "Sẽ có nhiều người hoàn thành phó bản tử vong hơn, sau này sẽ càng nguy hiểm, cô vẫn phải cẩn thận."

    Ngân Tô tưởng anh ta sẽ nhắc đến chuyện phó bản tử vong, không ngờ Giang Kỳ không đề cập, cũng không nói thêm gì, đứng dậy chào tạm biệt.

    Ngân Tô không rời đi ngay, ngồi trong công viên suy nghĩ.

    Ngoài cô ra, còn bao nhiêu người bị mắc kẹt trong phó bản đầu tiên?

    Trò chơi tại sao lại giam giữ họ? Là lỗi hệ thống hay có mục đích khác? Nếu có mục đích khác, mục đích của trò chơi là gì?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô về nhà thấy Khang Mại ngồi xổm trước cửa nhà cô, thân hình to lớn, dây chuyền vàng to bản và kính râm, ngồi trước cửa trông như đang đòi nợ..

    "Cuối cùng cô cũng về." Khang Mại đứng dậy, ra hiệu cô mở cửa nhanh.

    "..."

    Ngân Tô mở cửa vào nhà, Khang Mại nhìn quanh phòng, không thấy gì đáng ngờ, vào nhà, đóng cửa, ngồi xuống, rót nước uống, mọi thứ diễn ra liền mạch.

    "Vệ Tây Nhĩ thách thức cô, cô định làm gì?"

    "Làm gì là làm gì?" Ngân Tô ngồi đối diện, bắt chéo chân, cười nhạt: "Tôi cũng tổ chức họp báo sao?"

    Khang Mại: "Làm vậy thì hơi ngốc."

    Ngân Tô: "Vậy anh hỏi tôi làm gì."

    Khang Mại: "Anh ta đã đích danh thách thức cô rồi mà!"

    Ngân Tô chỉ đoán rằng người chơi 0681 cũng giống cô, bị mắc kẹt trong trò chơi rất lâu, cô không rõ thực lực của người chơi này, nhưng có thể hoàn thành phó bản tử vong thì chắc chắn không yếu.

    "Chỉ cần anh ta không chạy đến trước mặt tôi, chỉ vào mũi tôi mà chửi, thì không có vấn đề gì."

    "Bây giờ chưa thể đăng nhập trò chơi liên server, trong trò chơi thì không thể chạy đến trước mặt cô chỉ vào mũi mà chửi được. Nhưng thế giới thực thì không chắc.."

    Dù sao hiện nay giao thông phát triển, các quốc gia cũng không cấm đi lại, chỉ là kiểm soát nghiêm ngặt hơn thôi.

    Biết đâu anh ta thật sự có thể chạy đến trước mặt cô, chỉ vào mũi mà chửi.

    Ngân Tô mỉm cười: "Khách đến là khách, tôi và bạn bè của tôi rất hiếu khách, tôi sẽ tiếp đãi bạn bè thật tốt."

    Khang Mại: "..."

    Khang Mại không muốn nghe từ "hiếu khách", liền chuyển chủ đề.

    "Thợ rèn đã tìm được rồi."

    "Tìm nhanh vậy sao?" Ngân Tô nhướng mày: "Chắc chắn dùng được chứ?"

    Khang Mại đảm bảo với Ngân Tô: "Cô yên tâm, tôi có cách khiến cô ta nghe lời."

    Ngân Tô tin rằng ông chủ Khang có thể làm được điều này, "Được, bây giờ đi gặp chứ?"

    "Nếu cô có thể, thì đi thôi."

    Hai người đồng ý ngay lập tức.

    * * *

    * * *

    Nửa giờ sau.

    Ngân Tô nhìn tòa nhà cao trước mặt, xác nhận lại với Khang Mại bên cạnh: "Kinh doanh nhỏ?"

    "..."

    Khang Mại khẽ ho một tiếng, "Tôi chỉ là người thu tiền thuê thôi, haha, đi nào."

    Ngân Tô: "..."

    Thu tiền thuê nhà chắc giàu lắm nhỉ.

    Ngân Tô theo Khang Mại vào trong, đến cửa thì thấy hai bảo vệ mặc đồng phục đang chơi bài. Khang Mại vào, họ chỉ liếc nhìn một cái, không thèm để ý. Ngược lại, khi thấy Ngân Tô, họ hơi ngạc nhiên, ánh mắt chuyển qua lại giữa cô và Khang Mại.

    Một người trực tiếp hỏi: "Ông chủ, ông đang hẹn hò à?"

    "Đừng nói bậy!" Khang Mại giận dữ quát: "Chơi bài đi, đừng có tò mò!"

    Hai bảo vệ liếc nhau, nhưng rất nghe lời, tiếp tục chơi bài.

    Sảnh lớn không có ai, Khang Mại dẫn cô lên thang máy.

    "Hai người đó là người chơi à?"

    "Ừ." Khang Mại không phủ nhận, thẳng thắn thừa nhận.

    Ngân Tô lặng lẽ giơ ngón cái, người chơi làm bảo vệ, thật là hoành tráng.

    Khang Mại hiểu ý của Ngân Tô, cũng hơi bất đắc dĩ, cô còn đang làm việc ở quán trà sữa mà! Người ta làm bảo vệ thì sao?

    "Đinh!"

    Cửa thang máy mở ra, tầng này rõ ràng có người, chưa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng nói chuyện.. nhưng hơi ồn ào.

    Khi Ngân Tô ra ngoài, thấy cả văn phòng đầy người đang gọi điện, cô ngạc nhiên: "Anh còn làm đa cấp nữa à?"

    "..."

    Khang Mại giải thích: "Gọi là trung gian thì đúng hơn, buôn bán một số thứ trong trò chơi."

    Ngân Tô tặc lưỡi: "Cái hội đấu giá đó, không phải của anh mở chứ?"

    "Tất nhiên là không, tôi chủ yếu bán các mặt hàng trong cửa hàng." Khang Mại nói: "Hội đấu giá của Thần Tư Thu chỉ đấu giá các đạo cụ từ phó bản, họ không nhận các mặt hàng trong cửa hàng, chúng tôi không làm cùng một loại hình kinh doanh."

    Ngân Tô đại khái hiểu rồi.

    Hội Thần Tư Thu không quan tâm đến các đạo cụ làm đẹp trong cửa hàng, không thèm làm loại kinh doanh này.

    Ông chủ Khang thì chủ yếu kinh doanh các mặt hàng này, hai bên hoàn toàn không có xung đột lợi ích, và nhìn ông chủ Khang thế này, có vẻ làm ăn rất phát đạt.
     
    Noctor, NghuonggSerena1234 thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 251: Hiện thực - Không gian rèn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi qua khu vực văn phòng.. không phải, khu vực đa cấp, rồi qua một cánh cửa có nhận diện khuôn mặt, bên trong trở nên yên tĩnh.

    Khang Mại dẫn Ngân Tô vào một văn phòng, gọi người đi mời thợ rèn đến.

    Cửa văn phòng nhanh chóng bị gõ, một cô gái mặc váy dài màu hồng nhạt đứng ở cửa, hai tay đan vào nhau trước ngực, rụt rè nhìn vào trong: "Ông chủ, ông gọi tôi?"

    Khang Mại gật đầu, ra hiệu cô vào.

    Cô gái có vẻ ngoài đoan trang xinh đẹp, tóc dài vàng nhạt uốn nhẹ rủ xuống sau lưng, cả phụ kiện tóc cũng màu hồng, toàn bộ cô như được phủ một lớp lọc mềm mại, toát lên vẻ nữ tính mùa xuân.

    Nhìn cô không giống thợ rèn, mà giống một công chúa hơn.

    "Bồ Thính Xuân, trước đây là thành viên của hội 'Tri Thiên Hạ', khả năng rèn khá tốt." Khang Mại giới thiệu với Ngân Tô, nhưng không có ý giới thiệu Ngân Tô với Bồ Thính Xuân, "Mấy ngày nay có thích nghi được không?"

    Bồ Thính Xuân liên tục gật đầu: "Ở đây rất tốt, tôi rất thích."

    "Thích là tốt, có gì cần thì nói với trợ lý của cô, cô ấy sẽ giúp cô."

    "Vâng."

    "Ngồi đi."

    Bồ Thính Xuân cẩn thận kéo ghế, ngồi đối diện Ngân Tô, cô lén nhìn Ngân Tô rồi vội vàng cúi đầu, dáng vẻ rụt rè có chút đáng yêu.

    "Ông chủ tìm tôi, cần tôi làm gì?"

    Khang Mại kéo ghế bên cạnh Ngân Tô ngồi xuống, "Về việc nâng cấp đạo cụ, Thính Xuân, cô biết bao nhiêu?"

    Nhắc đến vấn đề chuyên môn, Bồ Thính Xuân ngẩng đầu lên: "Nâng cấp? Đạo cụ bị hỏng sao?"

    Khang Mại: "Không, là đạo cụ bình thường."

    Bồ Thính Xuân nhìn Khang Mại, rồi cẩn thận nhìn Ngân Tô, dùng từ thận trọng: "Hiện tại trên thị trường chỉ có tin tức về việc nâng cấp đạo cụ bị hỏng, chưa nghe nói có người chơi nào nâng cấp được đạo cụ bình thường."

    Khang Mại ra hiệu cho Ngân Tô: "Cô ấy là khách hàng hôm nay, cần cô nâng cấp đạo cụ. Cô không cần giấu giếm, biết gì thì nói."

    Bồ Thính Xuân lại nhìn cô gái trông chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi.

    Theo những gì cô biết mấy ngày qua, Khang Mại không bao giờ đích thân dẫn khách hàng.. chứ đừng nói là đưa khách hàng trực tiếp đến đây.

    Trong tòa nhà này không có nhiều văn phòng chính thức, phần lớn là người chơi được ông chủ Khang sắp xếp ở đây, nói đây là đại bản doanh của ông chủ Khang cũng không quá.

    Bồ Thính Xuân do dự một chút, rồi nói: "Đạo cụ thực sự có thể nâng cấp, nhưng tôi chưa bao giờ tìm ra cách nâng cấp đạo cụ. Trên diễn đàn trò chơi và các người chơi khác, chỉ biết rằng đạo cụ bị hỏng có thể nâng cấp, không ai biết rằng các đạo cụ khác cũng có thể nâng cấp."

    Mọi người đều biết, thợ rèn có hai khả năng, một là sửa chữa đạo cụ, hai là tinh luyện đạo cụ.

    Nhưng cô còn có khả năng thứ ba.

    Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của khả năng thứ ba, nhưng không biết đó là gì, cũng không biết cách sử dụng nó.

    Cô luôn cố gắng khám phá khả năng đó, nhưng mỗi lần đều bị nhắc nhở thiếu đạo cụ quan trọng.

    Nhưng đạo cụ quan trọng đó là gì, Bồ Thính Xuânhoàn toàn không biết.

    Bồ Thính Xuân nói xong, nhìn Khang Mại: "Ông chủ, tôi cũng không biết liệu tôi có thể giúp được không.."

    Ngân Tô, người vẫn im lặng, mỉm cười nói: "Có lẽ bây giờ cô có thể thử?"

    Bồ Thính Xuân chớp mắt, "Hả?"

    Ngân Tô lấy ra một ống thép và một viên tinh thạch không thuộc tính, đặt lên bàn: "Thử xem?"

    Bồ Thính Xuân mở to mắt nhìn ống thép bình thường và viên đá đen nhánh, "Đây là đạo cụ?"

    "Ừ, không giống sao?"

    "..."

    Không cần bàn đến vẻ ngoài giản dị của hai đạo cụ này.

    Cô tự hỏi làm thế nào cô ấy có thể mang đạo cụ vào thế giới thực?

    Tất nhiên không phải nói rằng đạo cụ hoàn toàn không thể xuất hiện trong thế giới thực, chỉ là rất khó khăn.

    Như Cục Điều Tra Cấm Kỵ, họ có khả năng "lén lút" mang đạo cụ vào thế giới thực.

    Một số hội cũng có khả năng tương tự, nhưng đều có hạn chế rất nghiêm ngặt, vì vậy số lượng đạo cụ trong thế giới thực không nhiều.

    Bị Ngân Tô và ông chủ Khang nhìn chằm chằm, Bồ Thính Xuân đành phải đưa tay lấy hai đạo cụ đó.

    Vừa chạm vào ống thép, cô cảm thấy một luồng lạnh buốt, cảm giác này chắc chắn là đạo cụ.

    Nhưng viên đá thì không có cảm giác đặc biệt gì, giống như một viên đá bình thường.

    Bồ Thính Xuân cầm mỗi tay một món, nói với Khang Mại và Ngân Tô: "Tôi cần vào không gian thợ rèn, hai người có muốn vào không?"

    Không gian thợ rèn là không gian hỗ trợ của thợ rèn, kích thước không gian liên quan đến sức mạnh của thợ rèn.

    Không gian này chỉ có thể chứa các vật phẩm liên quan đến rèn, các vật phẩm khác sẽ bị không gian này loại bỏ, vì vậy nó khác với các không gian lưu trữ khác.

    Đạo cụ không thể xuất hiện trong thế giới thực, nên không thể sửa chữa và tinh luyện đạo cụ trong thế giới thực.

    Nhưng trong không gian thợ rèn thì không bị hạn chế, chỉ cần thợ rèn muốn và không gian đủ lớn, có thể mời người chơi vào.

    Ngân Tô rất hào hứng với việc mở rộng kiến thức.

    Khang Mại tất nhiên cũng phải đi.

    * * *

    * * *

    Không gian rèn của Bồ Thính Xuân không lớn, chỉ khoảng 10 mét vuông, hai bên là bàn, trên đó đặt nhiều công cụ khó hiểu.

    Trên tường bên phải có một lỗ vuông, bên trong là chất lỏng giống như dung nham, đang sôi sục.

    Nhưng toàn bộ không gian không cảm thấy nóng, ngược lại rất dễ chịu với nhiệt độ ổn định.

    "Cô chắc chắn muốn tôi thử chứ?" Bồ Thính Xuân lại nhìn Ngân Tô, "Tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì.."

    Ngân Tô rất thoải mái: "Không sao, thử đi, có vấn đề cũng không trách cô."

    ".. Được thôi."

    Bồ Thính Xuân cầm ống thép nhắm mắt lại, mặc dù nhắm mắt nhưng dữ liệu cụ thể của đạo cụ vẫn hiện ra trong đầu cô.

    Thấy một mục được đánh dấu "SS", cô mở mắt ra ngay lập tức, đạo cụ không nặng trong tay bỗng trở nên nặng ngàn cân.

    Cô chưa bao giờ tiếp xúc với đạo cụ cấp SS!

    Khang Mại: "Có chuyện gì vậy?"

    "Đây.." Bồ Thính Xuân vừa nói một âm tiết đã im lặng, cô lắc đầu, biểu thị không có gì.

    Quy tắc sống còn của thợ rèn: Kín miệng.

    Có lẽ đạo cụ cấp SS quá cao, thực lực của cô không đủ, cô chỉ có thể thấy một số thông tin cơ bản.

    Bồ Thính Xuân thở phào nhẹ nhõm, đạo cụ cấp cao nhưng không thuộc về mình, tốt hơn là không biết thông tin cụ thể, tránh bị diệt khẩu.

    Khả năng thứ ba mặc dù không thể sử dụng, nhưng cô đã quen thuộc với nó.

    Nhưng lần này cô không nhận được thông báo thiếu đạo cụ quan trọng, thay vào đó thấy một số đốm sáng kỳ lạ..

    * * *

    * * *

    Bồ Thính Xuân như một nhà sư nhập định, hoàn toàn không có động tĩnh.

    Ngân Tô: "Cô ấy khá tin tưởng anh."

    "Công hội trước đây của cô ấy không tốt, coi cô ấy như tài nguyên để sử dụng, bóc lột và kiểm soát cô ấy. Thợ rèn thường không có sức chiến đấu cao, cô ấy cần hoàn thành phó bản để sống sót, cần sự bảo vệ của người khác, không thể trốn thoát, nên phải chấp nhận những điều khoản bất công.

    Nếu cô ấy ở một công hội như Đồng Châu Cộng Tế, danh tiếng của cô ấy không kém gì những thợ rèn khác."

    "Vậy anh làm sao đưa cô ấy ra ngoài?"

    Giọng điệu của Khang Mại rõ ràng không phải là tình cờ biết đến Bồ Thính Xuân, anh chắc đã biết cô ấy từ lâu.

    Chỉ là trước đây lợi ích không đủ để anh quyết định đưa cô ấy ra ngoài.
     
    Noctor thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 252: Hiện thực - Chỉ là giao dịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Giao dịch thôi mà." Khang Mại nói nhẹ nhàng, nhưng không định nói chi tiết về giao dịch.

    Ngân Tô thấy vậy, cũng không hỏi thêm, chuyển chủ đề: "Công hội Tri Thiên Hạ là gì? Sao tôi không thấy trên bảng xếp hạng?"

    "Tri Thiên Hạ từng là một công hội rất nổi tiếng hơn hai năm trước, được thành lập bởi một người chơi đã vào trò chơi từ năm đầu tiên của Cấm Kỵ.

    Dưới sự dẫn dắt của người chơi đó, Tri Thiên Hạ phát triển rất tốt, có tiếng tăm tốt trong cộng đồng người chơi, đối xử hào phóng và nghĩa khí với thành viên công hội.

    Đáng tiếc, sau đó người sáng lập chết trong một phó bản.

    Sau khi người sáng lập chết, Tri Thiên Hạ trải qua cuộc tranh giành quyền lực, hỗn loạn vài tháng, tổn thất nặng nề. Từ khi hội trưởng hiện tại lên nắm quyền, danh tiếng của Tri Thiên Hạ liên tục đi xuống.

    Những việc họ làm bây giờ, không nói là hoàn toàn bất hợp pháp, nhưng cũng không hợp pháp."

    Tri Thiên Hạ giống như những kẻ gây phiền phức, không làm điều ác lớn, nhưng những việc nhỏ nhặt thì không ít, chủ yếu là làm phiền người khác.

    Ứng dụng bảng xếp hạng công hội do người chơi tạo ra, không biết Tri Thiên Hạ đã đắc tội với ai, nên bị loại khỏi danh sách.

    "Ứng dụng đó ai làm?"

    "Không biết." Ứng dụng này đột nhiên lan truyền trong cộng đồng người chơi, lúc đó đã có nhiều thông tin người chơi được thu thập. Khang Mại đẩy kính râm xuống, "Tôi nghĩ có thể là Cục Điều Tra hoặc Đồng Minh Hội."

    Ngân Tô đã thấy công hội "Đồng Minh Hội" trên bảng xếp hạng.

    Tuyên ngôn của công hội này là: Sống tự do, chết tự do.

    "Thành viên của Đồng Minh Hội rất đa dạng, đủ loại người, họ chủ yếu làm kinh doanh thông tin, số lượng thành viên công hội không ai biết rõ.."

    Mỗi trò chơi đều có một người biết tất cả.

    Đồng Minh Hội giống như nhân vật đó.

    Ngân Tô gật đầu, hỏi thêm vài công hội mà cô quan tâm, Khang Mại đều giải đáp từng cái một.

    Khi họ nói chuyện xong, Bồ Thính Xuân vẫn chưa mở mắt.

    Vì vậy, Ngân Tô đi quanh phòng, nhìn ngắm mọi thứ, rất cẩn thận không chạm vào bất cứ thứ gì, như một du khách văn minh.

    Khi Ngân Tô đi một vòng xong, Bồ Thính Xuân mở mắt, má cô hơi đỏ, như là kích động, lại như là ngượng ngùng.

    Cô nhìn Ngân Tô, do dự nói: "Cái đó.. không đủ."

    Ngân Tô không hiểu: "Cái gì không đủ?"

    Bồ Thính Xuân chỉ vào viên đá trong tay: "Cái này không đủ, cô cần.." cô giơ bốn ngón tay, "nhiều nhưthế này."

    Ngân Tô: "..."

    Thật đáng ghét!

    Hoàn thành nhiều phó bản tử vong như vậy, cô mới có được một viên tinh thạch không thuộc tính.

    Cô phải đi đâu để tìm thêm 4 viên tinh thạch!

    Nhưng Ngân Tô nhanh chóng chấp nhận thực tế này.

    Dù sao đó cũng là đạo cụ cấp SS, nâng cấp lên sẽ là cấp 3S. Nếu chỉ cần một viên tinh thạch thì quá coi thường cấp 3S rồi.

    Bồ Thính Xuân dẫn họ ra ngoài, trả lại ống thép và tinh thạch cho Ngân Tô, má cô đã bớt đỏ nhiều, thói quen cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không giúp được."

    "Thiếu đá không phải lỗi của cô." Ngân Tô cất đồ, "Khi nào tôi thu thập đủ sẽ tìm cô."

    Mắt Bồ Thính Xuân sáng lên, gật đầu liên tục: "Được."

    Có thể tự tay nâng cấp đạo cụ cấp SS..

    Bồ Thính Xuân nghĩ đến đã thấy kích động, nhưng sau đó lại lo lắng, liệu cô có thể làm được không? Nếu làm hỏng thì sao? Đó là đạo cụ cấp SS, không giới hạn số lần sử dụng.. bán cô cũng không đền nổi.

    Khi Ngân Tô rời đi, Bồ Thính Xuân mới nhớ ra, cô quên hỏi viên tinh thạch đó lấy từ đâu.

    Bồ Thính Xuân thở dài, tiếp tục nghiên cứu khả năng mới của mình.

    Có lẽ vì cô đã kích hoạt khả năng thứ ba, bây giờ không còn thông báo thiếu đạo cụ quan trọng. Nhưng để nâng cấp đạo cụ, dường như đều cần loại tinh thạch đó..

    * * *

    * * *

    Vệ Tây Nhĩ ở khu M đã thu hút đủ sự chú ý, người chơi thứ hai hoàn thành phó bản tử vong vốn đã rất đáng để thảo luận.

    Ai ngờ anh ta còn dám trực tiếp thách thức người chơi 0101, video đó được lan truyền trên mạng, các khu vực bình luận trở nên đa dạng.

    Có người nói Vệ Tây Nhĩ vừa hoàn thành một phó bản đã bắt đầu kiêu ngạo, cẩn thận phó bản tiếp theo sẽ gặp rắc rối.

    Có người nói anh ta đã đích danh thách thức, người chơi 0101 nên đứng ra đáp trả.

    Có người cho rằng không nên để ý đến anh ta, lộ diện không phải là điều tốt, dùng thực lực để nói chuyện mới là cách đúng đắn.

    Cũng có người bắt đầu chửi Cục Điều Tra, tại sao lâu như vậy vẫn chưa tìm ra người chơi đó, họ muốn biết người chơi 0101 là ai.

    Tất nhiên, dưới mỗi ý kiến đều có người chửi lại.

    Tóm lại, trên mạng náo nhiệt như Tết, thậm chí nhiệt độ của việc cập nhật trò chơi cũng bị đè xuống.

    * * *

    * * *

    Hai ngày sau.

    Trò chơi bắt đầu cập nhật đúng giờ.

    Sau hai ngày náo nhiệt, mạng lưới cuối cùng cũng yên tĩnh hơn, mọi người bắt đầu thảo luận trò chơi sẽ cập nhật nội dung gì.

    Trong thời gian cập nhật, người chơi không thể vào trò chơi, nên trò chơi đặc biệt nhắc nhở người chơi chú ý thời gian chơi.

    Nếu thời gian nghỉ ngơi kết thúc đúng vào thời gian cập nhật, lúc đó không thể vào trò chơi, điểm cũng không đủ.. thì người chơi đó sẽ ra sao?

    Ngân Tô chưa từng thấy, nhưng các cao thủ trên diễn đàn rất hiểu biết, nhanh chóng bổ sung kiến thức cho cô.

    [ Sẽ chết.]

    [ Sẽ nổ tung thành một đám máu như trong phó bản.]

    Trò chơi Cấm Kỵ đã năm năm, trong thời gian này đã có những lần cập nhật tương tự, Ngân Tô nghĩ không ai phạm phải sai lầm cơ bản như vậy.

    Nhưng cô đã đánh giá thấp sự đa dạng của con người.

    Cô vẫn thấy trên diễn đàn có người đăng bộ sưu tập hình ảnh..

    Diễn đàn trò chơi không có bất kỳ hạn chế nào, nhưng hình ảnh người chơi đăng vẫn hơi mờ. Rõ ràng là cảnh tượng quá đẫm máu, người đăng hình vì sức khỏe tinh thần của đồng đội, đã tốt bụng che mờ.

    [ Tại sao vẫn có người không tin? ]

    [ Thật sự không hiểu nổi những người này, đầu óc có vấn đề sao? Chết oan uổng.]

    [ Nếu tôi là trò chơi, chắc tôi tức chết mất, đã thông báo rồi, còn có cả phát sóng toàn cầu, sợ người chơi không thấy, kết quả là..]

    [ Chết thật oan uổng.]

    [ Họ đáng đời. Ngoài bản thân ra, không ai quan tâm đến mạng sống của bạn.]

    Ngân Tô thở dài, đặt điện thoại xuống, gạt quái vật tóc đang phủ lên người như cái chăn ra, tự làm chút đồ ăn.

    Khi cô ăn xong, trò chơi vừa kịp cập nhật xong.

    Ngân Tô mở bảng điều khiển cá nhân, bên cạnh mấy biểu tượng có thêm một mục "Bảng xếp hạng".

    【Bảng xếp hạng phó bản tử vong】

    1. (004) Con tàu Noah - Khu H

    2. (015) Viện điều dưỡng hoàn mỹ- Khu H

    3. (026) Trường trung học Lý Quang - Khu H

    4. (034) Thị trấn Ma Quỷ - Khu M

    5. (745) Công ty Trúc Mộng - Khu H

    Bảng xếp hạng được sắp xếp theo số thứ tự, phía sau ghi rõ khu vực hoàn thành.

    Dưới cùng còn có một dòng chữ nhỏ giải thích:

    【Bảng xếp hạng này do trò chơi Cấm Kỵ giám sát và quản lý, cập nhật theo thời gian thực, chính xác và hiệu quả. Xin các người chơi cố gắng hoàn thành phó bản tử vong. 】

    Bảng xếp hạng này có tác dụng gì?

    Phó bản tử vong hoàn thành thì sẽ đóng lại, tại sao còn phải đặc biệt lập bảng xếp hạng? Để người chơi xem quốc gia nào hoàn thành nhiều phó bản tử vonghơn sao? Làm rối tâm lý người chơi?

    Ngân Tô nghĩ trò chơi sẽ không làm những việc vô nghĩa như vậy.

    Chắc chắn bảng xếp hạng này có mục đích khác, chỉ là hiện tại chưa lộ ra.
     
    Noctor thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...