Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 233: Con tàu Noah (24)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khu giải trí trên boong nắng tầng hai của du thuyền.

    Ngân Tô dựa vào lan can, bên cạnh là một tiếp viên, chính là người đã phát thiệp mời trước đó, mặt đầy vẻ không tình nguyện nhưng không dám phản kháng.

    "Đó là Đặng Lệ Châu." Tiếp viên chỉ vào cô gái đang phục vụ đồ uống cho khách ở đằng xa.

    Cô gái mặc đồng phục, làm việc chăm chỉ và nhiệt tình, đối xử với khách rất kiên nhẫn, hoàn toàn không có gì bất thường.

    Tiếp viên muốn giảm bớt áp lực, chủ động nói: "Cô Lâm, để tôi gọi cô ấy qua cho cô nhé?"

    Có người khác để cô ấy hành hạ, mình sẽ không phải lo lắng phục vụ cô ấy nữa!

    "Không cần." Ngân Tô nói không cần phiền: "Tôi chỉ nhìn qua thôi."

    "..."

    Ai mà tin chứ! "Cô còn việc gì khác không? Tôi còn việc khác phải làm.."

    Ngân Tô giơ tay ra hiệu: "Đi đi."

    Tiếp viên thở phào, vội vàng rời đi, sợ Ngân Tô gọi lại.

    Ngân Tô đứng một bên nhìn Đặng Lệ Châu làm việc, lúc này thời tiết đẹp, nắng ấm, nên có nhiều du khách đến đây ngắm biển và trò chuyện, Đặng Lệ Châu bận rộn nhưng luôn mỉm cười, dường như rất yêu công việc này.

    Gần trưa, du khách đi ăn, Đặng Lệ Châu mới có thời gian nghỉ ngơi.

    "Đặng Lệ Châu, đi ăn không?" Một đồng nghiệp gọi cô.

    Đặng Lệ Châu từ chối lời mời: "Tôi không đói, các bạn đi ăn đi, tôi về phòng nghỉ một lát."

    Những đồng nghiệp đó dường như đã quen, cùng nhau rời đi.

    Đợi mọi người đi hết, Đặng Lệ Châu mới đứng dậy đi xuống tầng dưới.

    Ngân Tô từ chỗ khuất bước ra, đi theo sau Đặng Lệ Châu.

    Đặng Lệ Châu là một cô gái rất được yêu mến, trên đường đi, nhiều đồng nghiệp chào hỏi cô.

    Ngân Tô theo cô vào khu sinh hoạt của nhân viên, lúc này hầu hết nhân viên đều bận rộn bên ngoài, khu sinh hoạt không có nhiều người.

    Đặng Lệ Châu bước đi không nhanh không chậm, bóng dáng dần biến mất ở góc khuất phía trước.

    Ngân Tô đi theo, vừa rẽ qua đã thấy Đặng Lệ Châu đứng đó.

    Lúc này, Đặng Lệ Châu không còn nụ cười trên mặt, lạnh lùng hỏi: "Khách hàng, cô theo tôi làm gì?"

    Khu vực làm việc của Đặng Lệ Châu là cố định, Ngân Tô chưa từng đến boong nắng, nên Đặng Lệ Châu chưa gặp cô, cũng không biết cô là ai.

    "Tôi thấy cô giống một người quen cũ." Ngân Tô mỉm cười, không hề lúng túng khi bị bắt gặp.

    "Người quen cũ?" Đặng Lệ Châu nhìn chằm chằm vào cô.

    "Đúng vậy." Ngân Tô bịa chuyện: "Hai người rất giống nhau, vừa rồi tôi còn tưởng là cô ấy.. cũng phải, cô ấy mất tích lâu rồi, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây, tôi vội quá nên nhận nhầm người."

    Đặng Lệ Châu ánh mắt lóe lên: "Mất tích?"

    Ngân Tô gật đầu, nhưng không định nói thêm: "Xin lỗi đã làm phiền."

    Ngân Tô quay người rời đi, Đặng Lệ Châu nhìn theo bóng lưng cô, cho đến khi bóng lưng đó biến mất ở góc khuất.

    Đặng Lệ Châu đuổi theo, lớn tiếng hỏi: "Không biết người quen của khách hàng là ai?"

    Ngân Tô dừng bước, quay lại nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy?"

    Đặng Lệ Châu: "Chỉ là tò mò, có ai giống tôi đến mức khách hàng nhận nhầm."

    "Vậy à.." Ngân Tô ngừng vài giây, sau đó nói: "Cô ấy tên là Đặng Lệ Lệ."

    Đặng Lệ Châu mắt mở to: "Đặng Lệ Lệ?"

    Ngân Tô nhìn cô đầy chân thành: "Cô biết cô ấy không?"

    "Không biết." Đặng Lệ Châu lắc đầu, "Cô ấy mất tích à?"

    "Đúng vậy." Ngân Tô thở dài: "Lần cuối cùng tôi liên lạc với cô ấy, cô ấy nói vừa lên tàu Con tàu Noah, sau đó thì mất liên lạc.."

    Đặng Lệ Châu: "Cô là bạn của cô ấy, không báo cảnh sát liên lạc với gia đình cô ấy sao?"

    "Tôi không biết gia đình cô ấy."

    "Vậy cô quen cô ấy thế nào?"

    "Quen khi làm việc, cô ấy rất nhiệt tình, luôn giúp đỡ tôi, nên chúng tôi có mối quan hệ khá tốt, nhưng không đến mức thân thiết." Ngân Tô nhìn quanh, hạ giọng hỏi: "Cô làm việc trên tàu này bao lâu rồi?"

    Đặng Lệ Châu im lặng một lúc rồi trả lời: "Hơn nửa năm rồi."

    "Vậy cô có nghe về những tin đồn trên tàu này không?" Ngân Tô hạ giọng hơn: "Tôi nghe nói trên du thuyền này có nhiều người mất tích."

    Ánh mắt Đặng Lệ Châu tối lại: "Cô nghe ai nói?"

    ".. Không có gì." Ngân Tô vẫy tay: "Không làm phiền cô nữa, tôi đi trước."

    Lần này Đặng Lệ Châu không đuổi theo.

    Ngân Tô bảo quái vật tóc theo dõi cô ấy, nhưng quái vật tóc không muốn rời khỏi vòng tay của mẹ, Ngân Tô phải kéo vài lần mới lôi được nó ra khỏi tóc.

    "Mau đi."

    Quái vật tóc khóc lóc: . Bên ngoài nguy hiểm lắm! Tôi không đi! Tôi không muốn rời xa cô!

    "Ta đâu có bảo ngươi đi đánh nhau đâu." Ngân Tô bất lực: "Ngươi theo dõi cô ấy, xem cô ấy làm gì. Yên tâm, có nguy hiểm ta sẽ triệu hồi ngươi, không chết được đâu."

    Quái vật tóc tiếp tục khóc lóc: Không! Tôi không!

    Quái vật tóc như một đám chất lỏng dính, dính chặt vào tay Ngân Tô không rời, khiến Ngân Tô tức giận rút ống thép ra, quái vật tóc mới miễn cưỡng buông cô ra, trượt xuống đất như chất lỏng.

    Nó bò theo tường, ngoái đầu nhìn lại từng bước, trông như bị bỏ rơi.

    Ngân Tô vỗ trán, cảm thấy bất lực, đây là hậu quả của việc không điều tra kỹ trước khi tuyển dụng.

    Lúc đầu trong phó bản, nó có chút nhát gan, nhưng cô nghĩ đó là do nó chưa hiểu rõ sức mạnh của mình, ai ngờ nó không chỉ nhát gan mà còn lười biếng!

    Không ngạc nhiên khi nó trốn trong nhà vệ sinh!

    Ngân Tô đi ăn trưa ở nhà hàng Ngắm Sao, nhân viên nhà hàng không nhắc đến chuyện hôm qua, nhưng có một người đứng cạnh cô để canh chừng.

    Rõ ràng là sợ cô lại lẻn lên tầng 5.

    Ngân Tô ngoan ngoãn ăn xong, không gây chuyện gì, khách ở tầng 5 trông có vẻ không vui, không biết có phải do vụ mất trộm vàng hôm qua không.

    Ngân Tô ra khỏi nhà hàng, quái vật tóc từ góc khuất bò ra, leo lên vai cô.

    Quái vật tóc: Cô ấy về phòng rồi lấy một bức ảnh ra khóc, đó là ảnh cô ấy chụp cùng một người phụ nữ khác, trông rất giống nhau. Cô ấy gọi người kia là em gái, còn nói sẽ báo thù cho cô ấy..

    "Rồi sao nữa?"

    Quái vật tóc: Không có gì nữa, cô ấy đi ngủ rồi.

    "..."

    Ngân Tô bảo quái vật tóc tiếp tục theo dõi, quái vật tóc không muốn, cuối cùng bị đe dọa bằng vũ lực, đành phải đi làm nhiệm vụ giám sát.

    Ngân Tô không thấy những người chơi khác, không biết họ đang làm gì.

    Nhưng khi lên lầu, cô thấy một người chơi lén lút nhìn quanh hành lang.

    Ngân Tô nhớ người chơi này hình như tên là Hướng Vãn.

    Hướng Vãn vào một phòng, rồi nhanh chóng ra, sau đó vào phòng khác, rồi lại ra.. cứ lặp đi lặp lại vào nhiều phòng.

    Cho đến khi có người chơi xuất hiện, Hướng Vãn lập tức giả vờ gõ cửa.

    "Hướng Vãn? Cô làm gì ở cửa phòng tôi?"

    "Cô không ở trong phòng à." Hướng Vãn quay lại nhìn người đến, giọng bình thường, "Tôi đang tìm cô có chút việc."

    "Việc gì?"

    Hướng Vãn nhìn quanh: "Qua bên kia nói đi."
     
    Noctor thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 234: Con tàu Noah (25)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô đợi Hướng Vãn và người chơi kia rời đi, từ góc cầu thang bước ra, cô đi đến cửa phòng mà Hướng Vãn vừa vào.

    Tại sao Hướng Vãn lại ra vào phòng của người chơi khác?

    "Cô Lâm?"

    Hứa Hòa Diệp dẫn Tề Diệu và mấy người khác từ thang máy ra, thấy Ngân Tô đứng ở hành lang, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

    "Sao cô lại ở đây?"

    Ngân Tô chỉ vào cửa phòng bên cạnh, nói thẳng: "Vừa rồi có người vào phòng các bạn."

    "!"

    Mấy người vội vàng chạy vào phòng mình.

    Ngân Tô đứng ở cửa một phòng, thò đầu vào nhìn họ lục lọi.

    Hứa Hòa Diệp là người ra đầu tiên, trong tay cầm một vật giống như huy hiệu, nhưng đã bị đốt cháy thành một cục.

    Ngân Tô mắt sáng lên: "Wow, có người tặng quà à!"

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    Đây không phải là tặng quà, đây là muốn giết họ.

    Những người khác cũng lần lượt ra, Từ Thừa Quang và Lữ Tiểu Nhụy đều tìm thấy những thứ không thuộc về phòng mình, và đều bị đốt cháy.

    Tề Diệu và Thường Tư Khê không tìm thấy gì trong phòng họ.

    "Chúng ta không tìm thấy?" Tề Diệu nghi ngờ: "Nhưng tôi đã tìm khắp rồi."

    Hứa Hòa Diệp cẩn thận nói: "Cùng nhau tìm lại đi."

    Ngân Tô không giúp, vẫn đứng ngoài cửa nhìn họ tìm. Nhưng họ lục tung cả phòng cũng không tìm thấy gì.

    Mấy người chơi tìm kỹ như vậy mà không thấy gì, chắc chắn là không có.

    Ngân Tô chậm rãi nói: "Cũng có thể cô ấy chưa kịp đặt."

    Hứa Hòa Diệp: "Cô Lâm có thấy ai đặt không?"

    "Hướng Vãn." Ngân Tô cười gian, gợi ý: "Các bạn thử giấu hết những thứ này vào phòng cô ấy xem, xem có chuyện gì xảy ra."

    Hứa Hòa Diệp nhớ lại quy tắc trong hướng dẫn cho khách.

    "Xin quý khách giữ gìn đồ đạc cá nhân, nếu phát hiện vật không thuộc về mình, hãy gọi nhân viên xử lý ngay."

    Hứa Hòa Diệp đã nói với những người khác về các quy tắc này, họ rõ ràng cũng nhớ ra.

    Tề Diệu: "Có nên gọi NPC không?"

    "Không ai biết gọi NPC sẽ xảy ra chuyện gì." Từ Thừa Quang không đồng ý gọi NPC, "Thay vào đó, làm theo lời cô Lâm, đặt vào phòng Hướng Vãn."

    "Thật sự là Hướng Vãn đặt sao?"

    Mọi người vô thức nhìn Ngân Tô.

    Ngân Tô nhún vai: "Dù sao tôi cũng thấy cô ấy ra vào phòng các bạn, cô ấy không thể rảnh rỗi đến mức giúp các bạn dọn dẹp chứ?"

    "..."

    Lợi dụng lúc họ không có ở đó, vào phòng họ, bản thân việc này đã rất kỳ lạ.

    Cuối cùng, ba vật bị cháy được đặt vào phòng Hướng Vãn.

    Ngân Tô thấy không còn việc gì, chuẩn bị rời đi.

    "Cô Lâm, sáng nay chúng tôi tìm thấy một số mảnh giấy trong vali." Hứa Hòa Diệp gọi Ngân Tô lại: "Chúng không thể ghép lại, không biết có tác dụng gì, cô có phát hiện gì không?"

    Ngân Tô liếc nhìn, cô cười trước, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Có lẽ các bạn ghép sai cách."

    "!"

    Ngân Tô về phòng nghỉ ngơi một chút, chưa kịp ngủ thì nghe thấy tiếng hét thảm, một bóng đen rơi xuống ngoài cửa sổ.

    Ngân Tô lập tức dậy xem náo nhiệt.

    Người rơi xuống không ai khác chính là Bàng Hưng, máu chảy ra trên mặt đất, từ từ hiện lên một quy tắc.

    "Chỉ những hành khách lên tàu Con tàu Noah mới có thể được tái sinh và cứu rỗi."

    Ngân Tô: "..."

    Người chơi lên tàu Con tàu Noah là chết chắc, còn tái sinh và cứu rỗi.. ai tái sinh? Cứu rỗi ai?

    Bàng Hưng rơi từ tầng trên xuống, tầng trên là tầng 5.. có vẻ đã có người chơi tìm thấy tầng 5.

    Chỉ không biết Bàng Hưng chết do NPC hay do người chơi khác.

    Ngân Tô đóng cửa sổ lại, nằm xuống nghỉ ngơi.

    * * *

    * * *

    Tầng 5.

    Kim Văn Vũ nhặt một mảnh giấy từ vũng máu, anh ta nhìn xuống, thấy bóng dáng mờ mịt của Bàng Hưng, nhưng quy tắc bên cạnh anh ta thì rõ ràng.

    Kim Văn Vũ cất mảnh giấy, lặng lẽ rời khỏi phòng.

    Ngoài hành lang có người, nhưng họ như không thấy Kim Văn Vũ, anh ta dễ dàng vào thang máy.

    Kim Văn Vũ đến nơi an toàn, lấy ra hai mảnh giấy, từ vết rách có thể ghép lại, nhưng nội dung không giống nhau.

    Có lẽ cần hoàn thành toàn bộ mảnh ghép mới có được manh mối thực sự.

    Những mảnh giấy còn lại phải tìm ở đâu?

    Mảnh đầu tiên trên người mình, mảnh thứ hai trong tay khách tầng 5..

    Liệu những tiếp viên có giữ không? Hay là trong tay quái vật?

    * * *

    * * *

    Kho hàng.

    Trong kho hàng tối đen như mực, bóng ma chập chờn, chúng lướt qua lại giữa các kệ hàng, phía sau là một kẻ điên đang đuổi theo với tiếng "keng keng".

    Quái vật như sóng biển, lúc bị đuổi sang trái, lúc bị đuổi sang phải.

    Tiếng "keng keng" như tiếng chuông tử thần.

    "Tôi chỉ đến tìm một thứ, vì lợi ích của mọi người, các bạn giao ra tôi sẽ đi."

    "Đừng chạy mà!"

    "Ôi.. tôi thật sự không có ác ý với các bạn."

    Quái vật chỉ muốn kéo kẻ điên kia trở lại mười phút trước, để cô ta tự xem cái gọi là "không có ác ý" là gì.

    "Tôi tìm thấy thứ đó sẽ đi ngay, thật đấy, tôi thề."

    "Không đưa cho tôi, thì tôi chỉ có thể ở lại đây với các bạn thôi.. Ôi, không ngờ các bạn thích tôi đến mức muốn ở cùng tôi."

    Quái vật: "..."

    Ọe!

    Ai thích cô chứ!

    Quái vật chỉ cắm đầu chạy qua chạy lại, không thèm để ý lời Ngân Tô.

    Chúng biết Ngân Tô đang tìm gì, vì cô vào đây đã làm chúng xuất hiện, rồi khoe khoang tờ giấy cho chúng xem.

    Nhưng..

    Quái vật không muốn đưa cho cô, thà chết cũng không đưa!

    Ngân Tô thuyết phục không thành, chỉ có thể chăm chỉ đánh quái. Quả nhiên người xui xẻo không có đường tắt, chỉ có thể làm việc chăm chỉ.

    Cô cũng không muốn đánh nhau với chúng.

    Ban đầu, cô thậm chí đề nghị để chúng rời khỏi kho hàng.

    Nhưng quái vật rất có chí khí, hoàn toàn không đồng ý, còn đồng loạt lao vào cô, muốn lấy mạng cô.

    Vì vậy mới có cảnh tượng hiện tại.

    Ngân Tô nghiêm túc ra tay, quái vật giảm số lượng nhanh chóng.

    "Rầm!"

    Một hàng kệ đổ xuống liên tiếp.

    Quái vật lao tới bị ánh sáng lạnh đẩy lùi, vũ khí kỳ lạ đó rõ ràng là tròn, nhưng khi chém xuống lại như lưỡi dao sắc bén.

    Quái vật không dám đối mặt với vũ khí kỳ lạ đó, mỗi lần đều chờ khoảng trống khi Ngân Tô vung xuống để lao vào.

    "Xoẹt!"

    Tiếng chói tai kèm theo ánh lửa, chiếu sáng một vùng nhỏ.

    Ngân Tô bò ra từ đống quái vật, nâng mu bàn tay lên lau má mình, máu từ vết thương trên má chảy ra, càng lau càng nhiều.

    Ngân Tô để lại dấu tay trên mặt, cười không bình thường: "Ôi chao, các bạn sao mà nghịch ngợm thế."

    Máu tươi kích thích quái vật càng điên cuồng hơn, gào thét lao vào Ngân Tô.

    Đám quái vật đen kịt nhấn chìm bóng dáng mảnh khảnh ở giữa.
     
    Noctor thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 235: Con tàu Noah (26)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khụ khụ.."

    Ngân Tô bò ra từ đống kệ hàng, bụi làm cô khó chịu, máu và bụi bẩn trên mặt khiến cô trông như một người tị nạn.

    Cô dùng ống thép chống xuống đất đứng dậy, tay kia cầm một tờ giấy.

    Trong kho hàng vẫn còn nhiều quái vật, nhưng lúc này chúng đều ẩn trong bóng tối, không dám tiến lên.

    Ngân Tô cầm tờ giấy đi ra ngoài.

    Khi đi qua một hàng kệ đổ, cô dừng bước, nhìn những chiếc hộp nằm trên đất.

    Trên kệ hàng trong kho có rất nhiều hộp, nhưng họ chỉ kiểm tra vài hàng phía dưới, chưa kiểm tra hết tất cả các hộp.

    "Tích tắc, tích tắc, tích tắc.."

    Tiếng động nhẹ nhàng và đều đặn vang lên trong bóng tối, âm thanh rất nhỏ, dù trong môi trường yên tĩnh như vậy cũng cần tập trung mới nghe thấy.

    Ánh mắt Ngân Tô dừng lại trên một chiếc hộp nằm trên đất, nắp hộp có lẽ bị hỏng trong lúc đánh nhau, có ánh sáng đỏ nhấp nháy từ khe hở.

    Ngân Tô dùng ống thép mở hộp.

    Bên trong hộp có nhiều cỏ khô, dưới cỏ khô là một quả bom hẹn giờ.

    Đồng hồ đếm ngược đang chạy theo tiếng tích tắc.

    [32: 24: 45]

    Đây là quả bom sẽ nổ vào ngày mai?

    Vậy địa điểm nổ là ở kho hàng.. nhưng tại sao kho hàng lại có nhiều người?

    Và thời gian hiện tại là trước khi nổ, những quái vật này lẽ ra không tồn tại..

    Ngân Tô nhớ đến tờ báo từ tương lai và tờ cam kết có ngày tháng tương lai, những quái vật từ tương lai xuất hiện trong thời gian hiện tại, manh mối và nguy hiểm cùng tồn tại, như vậy mới công bằng.

    - -Dù sao cũng chỉ là làm khó người chơi thôi mà.

    Ngân Tô lục lọi xung quanh, lại tìm thấy một hộp chứa bom, trong kho hàng rộng lớn này chắc chắn không chỉ có hai quả bom.

    Đặng Lệ Châu làm sao có thể vận chuyển nhiều thứ như vậy lên du thuyền?

    Chỉ dựa vào sức của cô ấy là không thể.. chắc chắn cô ấy còn có đồng bọn.

    Ngân Tô thử đặt bom vào cung điện, nhưng vừa đặt vào, bom lại xuất hiện trở lại, và bom trong cung điện biến mất.

    "..."

    Không thể mang đi?

    Ngân Tô thử tháo bom.. đừng hỏi tại sao cô biết, bị nổ vài trăm lần thì bạn cũng sẽ cố học thôi!

    Nhưng sau khi tháo, đồng hồ đếm ngược của bom vẫn tiếp tục chạy.

    Vậy nên vụ nổ du thuyền chắc chắn sẽ xảy ra.. đây là kết cục không thể thay đổi, du thuyền chắc chắn sẽ nổ.

    Vậy người chơi phải tìm chìa khóa vượt qua trước khi nổ, hoặc tìm cách thoát khỏi du thuyền..

    Thoát khỏi du thuyền cần gì? Nhảy xuống biển?

    Trò chơi có cho phép người chơi nhảy xuống không, nếu người chơi nhảy xuống, bị coi là thoát khỏi bản đồ phó bản, bị xóa sổ ngay tại chỗ thì sao?

    Có nguy cơ kích hoạt quy tắc phó bản xóa sổ người chơi ngay lập tức, ngay cả Ngân Tô cũng không dám thử.

    Và dù trò chơi cho phép người chơi nhảy xuống, liệu dưới biển có an toàn không?

    Ngân Tô cảm thấy không an toàn, dưới biển chắc chắn có nguy hiểm khác.

    Vậy nên muốn thoát khỏi du thuyền an toàn, chắc chắn cần công cụ gì đó.

    * * * Thuyền cứu sinh!

    Muốn rời khỏi du thuyền, cần công cụ như thuyền cứu sinh.

    Nhưng trước đó cô đã xem qua, toàn bộ du thuyền không có thuyền cứu sinh, thậm chí không có áo phao.

    Ngân Tô gạt bỏ những vấn đề này, quyết định rời khỏi đây trước.

    Vì đây là kết cục không thể thay đổi, cô cũng không bận tâm đến những quả bom, còn cẩn thận đóng hộp lại.

    Ngân Tô ra khỏi kho hàng, phát hiện trời đã tối. Không phải vì quá muộn, mà vì mây đen dày đặc đang bao phủ du thuyền.

    Cơn bão sắp đến.

    Ngân Tô nhìn một lúc, rồi chậm rãi trở về phòng. Quái vật tóc đã ở trong phòng, đang đu đưa trên trần nhà.

    Ngân Tô vừa về, nó liền rơi xuống vai cô, hòa vào tóc cô, chỉ để lại một lọn tóc đung đưa trước mặt cô.

    Không cần Ngân Tô hỏi, quái vật tóc rất hiểu chuyện, kể lại những gì đã quan sát được.

    Sau khi nghỉ trưa, Đặng Lệ Châu bắt đầu công việc buổi chiều, chuẩn bị đồ ăn thức uống, phục vụ khách, không có gì bất thường.

    Nhưng quái vật tóc theo Đặng Lệ Châu vào nhà vệ sinh, nghe thấy cô ấy nói chuyện với người khác.

    [Đặng Lệ Châu: Chuẩn bị xong chưa? ]

    [Người khác: Đã chuẩn bị xong, ngày mai khi nào hành động? ]

    [Đặng Lệ Châu: Đợi tín hiệu của tôi.]

    [Người khác: Có nhiều người vô tội..]

    [Đặng Lệ Châu: Chúng ta không có lựa chọn, nếu du thuyền này không biến mất, sẽ còn nhiều người chết ở đây, vì người thân và nhiều người khác, những hy sinh này là không thể tránh khỏi.]

    Hai bên không nói nhiều, nhanh chóng tách ra.

    Sau đó Đặng Lệ Châu lại tiếp tục làm việc, không có gì bất thường.

    Hiện tại, các manh mối gần như đã xác định, Đặng Lệ Lệ bị hại trên du thuyền, Đặng Lệ Châu lên kế hoạch nổ du thuyền để báo thù cho Đặng Lệ Lệ.

    Từ lời của Đặng Lệ Châu có thể thấy, cô ấy vì báo thù mà không màng đến hậu quả.

    Người chơi cùng là nạn nhân sao lại khổ thế.

    Vừa phải đối mặt với sự tham lam của du thuyền đối với cơ thể họ, vừa phải đối mặt với cơn giận báo thù của Đặng Lệ Châu..

    Ngân Tô thở dài, ngồi xuống bàn, lấy ba tờ giấy ra đặt lên bàn, thử ghép lại từ các vết rách.

    Khi cô đặt ba tờ giấy theo vết rách, các vết rách bắt đầu biến mất, ba tờ giấy tự động hợp thành một tờ.

    Nội dung trên giấy không thay đổi, nhưng màu giấy trở nên đồng nhất.

    Ghép lại không thấy gì đặc biệt.

    Ngân Tô lật mặt sau nhìn thoáng qua, vừa định lật lại thì phát hiện có một số đường nét lộn xộn.

    Chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đó là một sơ đồ mạch, nhưng nhiều đường nét không hoàn chỉnh, màu sắc rất nhạt, không thể nhìn rõ.

    Sơ đồ mạch..

    Sơ đồ thoát hiểm?

    Có phải theo sơ đồ này có thể tìm được công cụ thoát hiểm hoặc chìa khóa vượt qua không?

    Ngân Tô nhìn vào chỗ trống còn lại, ít nhất cần thêm hai mảnh ghép..

    Những mảnh còn lại sẽ ở đâu?

    Khách tầng 5, quái vật trong kho hàng, người chơi.. đây là ba nhóm.

    Khách thường cũng là khách, đã lấy được một mảnh ghép từ khách tầng 5, vậy khách thường chắc không có mảnh ghép nữa.

    Trên tàu còn lại hai nhóm, nhân viên du thuyền và quái vật xuất hiện ban đêm.

    Có thể tìm được mảnh ghép còn lại từ họ.

    Ngân Tô háo hức, nhưng nghĩ đến vận xui của mình thì đau đầu, người khác có thể giết vài con là được, cô.. cô ít nhất phải giết hai phần ba.

    "Haizz.."

    Ngân Tô nằm bẹp trên bàn, mặt đầy lo lắng.

    Sau 9 giờ tối, bên ngoài bắt đầu có mưa bão, nhưng du thuyền vẫn khá yên tĩnh, thậm chí không cảm thấy rung lắc nhiều.

    Ngân Tô nằm trên giường, nghe tiếng mưa đập vào kính.

    "Cốc cốc.."

    Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

    Tiếp theo là giọng tiếp viên từ bên ngoài: "Khách hàng thân mến, tối nay có thể có bão, xin quý khách không rời khỏi phòng để tránh bị thương."

    Tiếp viên nói xong, không cần cô trả lời, nhanh chóng rời đi gõ cửa phòng bên cạnh, lặp lại lời nhắc nhở.

    Đây chắc là lời nhắc nhở thường lệ của tiếp viên.

    Tiếng gõ cửa và giọng tiếp viên dần xa.
     
    Noctor thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 236: Con tàu Noah (27)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người chơi nổi loạn sao có thể nghe lời tiếp viên, Ngân Tô nhanh chóng dậy và rời khỏi phòng.

    Bên ngoài không có ai hoạt động, thậm chí không nghe thấy tiếng gió mưa, chỉ còn lại sự yên tĩnh.

    "Xì.."

    Đèn chiếu sáng trên đầu "xì xì" hai tiếng, rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

    Ngân Tô lấy đèn pin ra chiếu sáng, thang máy không dùng được vì mất điện, cô chỉ có thể đi xuống bằng cầu thang.

    Phòng của Từ Thừa Quang.

    Họ đang bàn kế hoạch hành động tối nay, ai ngờ đèn đột nhiên tắt.

    Từ Thừa Quang bấm vài lần công tắc không sáng: "Mất điện rồi.."

    "Chắc là do bão, có lẽ tối nay sẽ không có điện lại."

    "..."

    Không có đèn vào ban đêm là chuyện thường với người chơi.

    Tề Diệu: "Tối nay tiếp viên còn đặc biệt nhắc nhở chúng ta, chắc sẽ có nguy hiểm khác, chúng ta còn ra ngoài không?"

    "Chúng ta không còn nhiều thời gian, qua đêm nay, ngày mai chỉ còn một ngày." Hứa Hòa Diệp nói: "Tối nay phải thử xem, liệu trên người những quái vật xuất hiện ban đêm có mảnh ghép không."

    Ban ngày, họ nhận được một manh mối khác, xác định mảnh ghép ở trên các nhóm khác nhau.

    Ví dụ như người chơi, đại diện cho một nhóm, nhân viên du thuyền đại diện cho một nhóm, khách đại diện cho một nhóm..

    Nhưng cụ thể ở nhóm nào, họ cần tự kiểm chứng.

    "Trò chơi này ép chúng ta phải đánh nhau với quái vật, thật độc ác!" Lữ Tiểu Nhụy nhìn Thường Tư Khê, lo lắng: "Tư Khê, cậu có ổn không? Hay là cậu đừng đi?"

    Thường Tư Khê không giỏi chiến đấu, nhưng lúc này vẫn lắc đầu: "Mỗi người chơi đều có một mảnh ghép ban đầu, rất có thể cần chính người chơi mới lấy được mảnh ghép, người khác không giúp được."

    Trò chơi đánh quái rơi đồ, người khác không thể nhặt, mảnh ghép rất có thể cũng được thiết lập như vậy.

    Ngoài người chơi, không thể lấy được mảnh ghép tương ứng.

    Lữ Tiểu Nhụy nói đúng, trò chơi này ép người chơi phải đánh nhau với quái vật, không ai tránh được.

    "Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi." Hứa Hòa Diệp xác định mọi người đều phải đi, liền đứng dậy: "Làm theo kế hoạch đã bàn, từng người một đánh quái, những người khác hỗ trợ."

    "Tôi không có vấn đề gì." Từ Thừa Quang nhìn qua những người khác: "Các bạn đừng làm hỏng việc là được."

    Tề Diệu không hài lòng lẩm bẩm: "Coi thường ai chứ!"

    Cả nhóm ra ngoài, họ vô thức nhìn về phòng của Hướng Vãn.

    Phòng của Hướng Vãn yên tĩnh, không nghe thấy động tĩnh gì, họ cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng rời đi.

    Du thuyền ban đêm trống trải như một con tàu ma, họ tìm quanh một vòng cũng không thấy những quái vật đêm qua, ngược lại gặp Kim Văn Vũ.

    Ban ngày ngoài Bàng Hưng, còn có một người chơi nam cũng chết.

    Vậy hiện tại chỉ còn 9 người chơi sống sót.

    Kim Văn Vũ không xung đột với họ, nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Hứa Hòa Diệp và những người khác cũng thở phào, lúc này dù không hợp tác, cũng tốt nhất không nên xung đột.

    Nội chiến không có lợi.

    Tề Diệu đột nhiên nói: "Cái chết của Bàng Hưng rất có thể liên quan đến anh ta."

    "Sao lại nói vậy?"

    "Tối ăn cơm tôi gặp Quan Tây, anh ta nói thấy Kim Văn Vũ lén lút theo sau Bàng Hưng, không lâu sau Bàng Hưng chết. Có thể Bàng Hưng lấy được manh mối gì đó, Kim Văn Vũ là kẻ hưởng lợi."

    Hứa Hòa Diệp và những người khác không thấy Bàng Hưng rơi từ tầng nào.

    Nhưng lúc đó Thường Tư Khê và Lữ Tiểu Nhụy ở gần chỗ rơi, họ thấy quy tắc.

    "Kim Văn Vũ.. tránh xa anh ta ra." Từ Thừa Quang có lẽ nhớ lại chuyện trước, lòng đầy oán hận.

    Hứa Hòa Diệp và nhóm tìm lâu, cuối cùng thấy một quái vật đơn độc, quái vật tóc tai bù xù, hai tay ôm đầu, lúc đứng lúc ngồi, hành vi kỳ lạ.

    Mọi người nhìn nhau, tiếc là trong bóng tối không thấy rõ, nhưng họ vẫn hành động theo kế hoạch đã bàn.

    Cả nhóm phối hợp giết một quái vật khá dễ dàng.

    Tiếc là sau khi quái vật chết, không có gì trên người.

    "Quái vật này mạnh hơn quái vật trong kho hàng." Hứa Hòa Diệp nói: "Mọi người cẩn thận."

    Tiếp theo họ gặp vài quái vật đơn độc, dưới sự phối hợp của nhau, cũng giết được quái vật mà không gặp nguy hiểm.

    Nhưng họ không lấy được mảnh ghép mới.

    Hơn nữa, họ còn phát hiện một số xác chết, không rõ là do Kim Văn Vũ hay Quan Tây để lại, hoặc có thể là của cô Lâm..

    Không, cô Lâm rất thích nhặt xác, chắc chắn không phải cô ấy để lại.

    "Không có à.. Chúng ta có nhầm lẫn không?"

    "Chắc là không, chỉ là mảnh ghép không dễ tìm ra." Còn có những người chơi khác đang giết quái vật, chứng tỏ mọi người đều có manh mối tương tự.

    "Tiếp tục tìm."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô, người thích nhặt xác, lúc này đang nấp sau một cái bàn trong phòng tiệc. Cửa phòng tiệc mở toang, giữa phòng có vài bóng người ướt sũng.

    Họ lang thang trong phòng tiệc, mỗi bước đi đều để lại vệt nước trên sàn.

    Quần áo rách rưới, da thịt lộ ra ngoài bị thối rữa, tỏa ra mùi hôi thối.

    Hơn nữa, trên cơ thể họ có những lỗ hổng, các cơ quan bên trong biến mất.

    Lại có thêm loại quái vật mới.. Những quái vật này có phải là nạn nhân không?

    Những quái vật điên rồ đó là gì?

    Ngân Tô nghĩ đến bản cam kết, và những cơ thể chỉ có các cơ quan bị thối rữa, liệu những quái vật điên rồ đó có phải là khách hàng thất bại của cuộc phẫu thuật?

    "Tí tách.."

    Nước biển lạnh lẽo nhỏ xuống từ tai Ngân Tô, kèm theo mùi hôi thối.

    Ngân Tô lăn mạnh sang một bên, nắm lấy bàn đứng dậy, tránh được bóng người lao tới như đạn pháo.

    Cơ thể quái vật đập vào tường, để lại vệt nước và dấu vết đen sì.

    Tóc phía sau Ngân Tô đột nhiên dài ra, vài lọn tóc nhanh chóng vươn ra quấn quanh quái vật, kéo mạnh một cái, cơ thể thối rữa của quái vật bị xé toạc làm đôi.

    Một lọn tóc khác to bằng cánh tay quất sang bên cạnh, cơ thể quái vật bị hất văng ra, chưa kịp chạm đất đã bị tóc bắt lại, xé tan tành ngay tại chỗ.

    Máu me và bạo lực.

    Quái vật "mẹ bồng con" khi có "mẹ" thì sức chiến đấu rất đáng gờm và cực kỳ tích cực, không cần Ngân Tô phải nói gì, nó tự biết tìm thức ăn.

    Những quái vật lang thang trong đại sảnh bị kinh động, lúc này đang ùn ùn kéo đến.

    Ngân Tô và quái vật tóc mỗi người giải quyết một nửa, nhưng tiếc là những quái vật mới này không rơi ra mảnh ghép nào.

    Ngân Tô theo thói quen nhặt hết rác, rồi đi ra ngoài cửa. Hành lang tối om, không thấy chút ánh sáng nào, nhưng cô có thể ngửi thấy mùi nước biển ẩm ướt và.. mùi hôi thối.

    * * *

    * * *

    "A a a!"

    Tề Diệu vừa chạy vừa hét, tiếng hét chói tai vang vọng.

    Thường Tư Khê và Từ Thừa Quang mỗi người ở một bên, cả hai đều dốc hết sức chạy trốn.

    Phía sau họ, một đám quái vật đen ngòm đang điên cuồng đuổi theo. Mỗi con quái vật đều có vẻ mặt điên loạn, như thể muốn xé xác họ ra ăn sống.

    Họ chạy qua hành lang, cả hành lang rung chuyển.

    Ban đầu chỉ có rung động từ phía sau, nhưng họ nhanh chóng nhận ra phía trước cũng có động tĩnh.

    Và phía trước họ không có ngã rẽ, chỉ có thể tiếp tục chạy thẳng..

    Tề Diệu lớn tiếng hỏi Từ Thừa Quang: "Phía trước có gì vậy? Không lẽ cũng có quái vật?"

    Từ Thừa Quang gào lên: "Làm sao tôi biết được."
     
    Noctor thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 237: Con tàu Noah (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Họ nhanh chóng biết được phía trước là gì.

    Là Ngân Tô và một đám quái vật ướt sũng..

    Đám quái vật đó cũng đang đuổi theo Ngân Tô.

    Hai bên không may gặp nhau trong hành lang, phía sau là hai đám quái vật dày đặc, chặn hết đường thoát.

    "..."

    "..."

    Hai bên nhìn nhau trừng trừng.

    Mặt Ngân Tô hiện rõ hai chữ "xui xẻo".

    Hai bên quái vật dừng lại cách họ hai mét, đám quái vật đen ngòm như hai quân đối đầu.

    Người chơi bị kẹt ở giữa, không khí cực kỳ quái dị.

    "Chính họ là thủ phạm khiến các ngươi rơi vào tình cảnh này." Ngân Tô đột nhiên lên tiếng, nói với đám quái vật ướt sũng: "Các ngươi không muốn đòi lại công bằng cho mình sao? Họ đang ở ngay trước mắt các ngươi, giết họ đi, báo thù cho mình."

    "Các cơ quan của các ngươi đang ở trong cơ thể họ, nhưng họ không bảo vệ nó, để nó thối rữa.. Những báu vật mà các ngươi vô cùng trân quý bị chà đạp như vậy, các ngươi không tức giận sao?"

    Đám quái vật ướt sũng bắt đầu kích động, hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt từ phía đó quét qua, hòa lẫn với mùi hôi thối.

    Quái vật tuy khát máu nhưng vẫn có suy nghĩ riêng.

    Lời của Ngân Tô khơi dậy ký ức tồi tệ của chúng, sát khí ngút trời hướng về phía đối diện.

    Đám quái vật đối diện tinh thần không bình thường, có lẽ không nhớ mình đã từng làm gì.

    Chúng vừa dừng lại chỉ vì phát hiện đám quái vật đối diện khác với chúng và số lượng rất đông.

    Lúc này cảm nhận được sát khí và nguy hiểm từ phía đối diện, chúng cũng bắt đầu kích động.

    Không khí như dây đàn căng thẳng, không biết khi nào sẽ đứt.

    Ngân Tô quyết định giúp một tay, điều khiển quái vật tóc từ trong bóng tối tiếp cận hai bên quái vật, ra tay từ phía trước và phía sau.

    Không cần giết chúng, chỉ cần tạo ra giả tượng đối phương ra tay trước.

    Quả nhiên, sau khi quái vật tóc ra tay, đám quái vật như bị bấm nút khởi động.

    Người chơi bị kẹt ở giữa không bị bỏ qua, vẫn phải chịu một số đòn tấn công.

    Tuy nhiên, nhân lúc hai bên đánh nhau, họ có thể lén lút rời đi mà không trở thành mục tiêu chính.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô thoát khỏi vòng vây, những người khác cũng lần lượt ra ngoài. Họ tìm một vị trí an toàn để ngồi xuống, nhìn đội ngũ đang đánh nhau dữ dội.

    "Lâm tiểu thư, đám quái vật đó.. từ đâu ra vậy?" Tề Diệu ôm ngực, tim đập thình thịch.

    "Từ dưới biển bò lên."

    "!"

    Mấy người đều nhìn Ngân Tô với ánh mắt không thể tin được.

    Thường Tư Khê nhanh chóng nhận ra sự bất thường của những quái vật ướt sũng đó, "Chúng đều thiếu cơ quan nội tạng, chắc là nạn nhân."

    Những hành khách được chọn, sau khi bị lấy đi cơ quan nội tạng, rất có thể bị ném thẳng xuống biển mà không cần xử lý xác.

    Còn đám quái vật kia, cơ thể chúng bình thường nhưng cơ quan nội tạng lại thối rữa, chứng tỏ đó không phải là cơ quan của chúng, chúng là những khách hàng mua cơ quan nội tạng.

    Vì vậy hai đám quái vật gặp nhau có thể đánh nhau.

    Nếu không có mối quan hệ nhân quả này, bây giờ hai đám quái vật sẽ liên thủ tấn công họ rồi.

    "Trên con tàu này đã chết bao nhiêu người.." Từ Thừa Quang nhíu mày.

    Tề Diệu: "Bề ngoài là du thuyền nhưng thực chất lại làm loại giao dịch này. Hơn nữa còn ở trên biển, chạy cũng không thoát. Cả hành trình lại đặt điểm đến ở nước ngoài, chỉ cần du thuyền khăng khăng rằng hành khách đã xuống tàu và mất tích ở nước ngoài thì ai mà điều tra được?"

    Bối cảnh cốt truyện của phó bản không có gì ghê tởm nhất, chỉ có ghê tởm hơn.

    Trò chơi không chỉ muốn bạn chết mà còn muốn nhét phân vào miệng bạn.

    Họ nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.

    Từ Thừa Quang thử hỏi: "Lâm tiểu thư cũng đến để tìm mảnh ghép?"

    "Ừ."

    "Lâm tiểu thư có thu hoạch gì không?"

    Ngân Tô tiếp tục gật đầu: "Trên người thủy quái có thể tìm thấy mảnh ghép."

    Hiện tại cô ấy đã có bốn mảnh ghép, chỉ còn thiếu một mảnh cuối cùng.

    Tối nay vốn định tìm mảnh ghép từ những quái vật điên loạn, ai ngờ lại xuất hiện một loại quái vật mới.

    "Chúng ta đã giết rất nhiều quái vật, nhưng không có mảnh ghép nào."

    ".. Một mảnh cũng không có?" Không thể nào ai cũng xui xẻo như cô ấy, chắc chắn phải có người may mắn chứ?

    Nhưng Từ Thừa Quang lắc đầu.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô nghi ngờ rằng họ cũng xui xẻo, giết chưa đủ nhiều.

    "Vì những thủy quái có thể rơi ra mảnh ghép, chúng ta có nên nhân cơ hội này.." Tề Diệu làm động tác cắt cổ.

    Phú quý hiểm trung cầu, mảnh ghép là bắt buộc phải có, Từ Thừa Quang nhanh chóng đồng ý với kế hoạch này.

    Ngân Tô đã lấy được mảnh ghép từ thủy quái, giết thêm chúng cũng vô ích, vì vậy Từ Thừa Quang không mời cô ấy.

    Sau khi họ rời đi, Ngân Tô ngồi trong bóng tối, nhìn đám quái vật đang đánh nhau.

    Cô để quái vật tóc lén kéo những quái vật điên loạn về, xác chất đống nhưng không thấy bóng dáng mảnh ghép.

    Chẳng lẽ mảnh ghép cuối cùng không nằm trên những quái vật này?

    Dù sao trên tàu vẫn còn một nhóm nhân viên..

    * * *

    * * *

    "Xoẹt!"

    Vật sắc nhọn cào qua bề mặt kim loại, âm thanh chói tai khó nghe.

    Lữ Tiểu Nhụy nấp sau cánh cửa kim loại, cố gắng giữ chặt cửa. Máu dưới chân cô ngày càng nhiều, chảy ra từ khe cửa.

    Tay của quái vật thò vào từ khe hở, cố gắng bắt lấy cô.

    Lữ Tiểu Nhụy run rẩy, chỉ có thể dùng hết sức để giữ cửa, nhưng sức lực của cô ngày càng yếu..

    "Rầm!"

    Cánh cửa kim loại bị đẩy bật ra, Lữ Tiểu Nhụy ngã xuống đất, một con dao cắm vào bụng cô, máu nhuộm đỏ cả vùng bụng.

    Cô không còn sức để đứng dậy, chỉ có thể chống tay lùi lại.

    Quái vật từ ngoài cửa lao vào, cười gằn và lao về phía cô.

    "..."

    * * *

    * * *

    "..."

    Hứa Hòa Diệp đá văng quái vật, nhìn về hướng tiếng hét thảm thiết, cô nhận ra đó là tiếng của Lữ Tiểu Nhụy, nhưng tiếc là cô không thể qua đó ngay.

    Hứa Hòa Diệp nhanh chóng quay lại, tập trung đối phó với quái vật trước mặt.

    Khi Hứa Hòa Diệp đến nơi, chỉ thấy Lữ Tiểu Nhụy nằm trong vũng máu.

    Mặc dù cô đã mất một chút thời gian, nhưng chắc chắn không quá một giờ, vậy mà trên sàn không có dấu vết gì.. Có người đã đến đây trước.

    Là Kim Văn Vũ sao?

    Sau khi bị buộc phải tách ra khỏi Từ Thừa Quang và hai người khác, họ gặp Kim Văn Vũ.

    Lúc đó, tất cả đều bị quái vật truy đuổi, buộc phải hành động cùng nhau, nhưng Kim Văn Vũ lại lợi dụng họ để thu hút quái vật và tự mình chạy trốn.

    Sau đó, cô ấy cũng bị tách ra khỏi Lữ Tiểu Nhụy.

    Hứa Hòa Diệp bước vào, khép mắt Lữ Tiểu Nhụy lại, im lặng một lúc.

    Hứa Hòa Diệp rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

    Một giờ sau, Hứa Hòa Diệp gặp lại những người khác.

    "Lữ Tiểu Nhụy không đi cùng cô à?" Thường Tư Khê hỏi cô.

    Hứa Hòa Diệp lắc đầu: "Cô ấy chết rồi."

    "..."

    Thường Tư Khê sững sờ một lúc, sau đó cúi đầu, không nói gì.

    Lữ Tiểu Nhụy ban đầu đi cùng Thường Tư Khê, không biết hai người làm thế nào mà gặp nhau.

    Hứa Hòa Diệp thấy họ không biết tin Lữ Tiểu Nhụy đã chết, quy tắc biến mất rất có thể là do Kim Văn Vũ.

    Tề Diệu và Từ Thừa Quang không có nhiều cảm xúc về cái chết của Lữ Tiểu Nhụy, họ trực tiếp nói vào việc chính: "Chúng tôi đã tìm được mảnh ghép từ một đám quái vật khác."

    "Đám quái vật khác?"
     
    Noctor thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 238: Con tàu Noah (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừ, chắc là những nạn nhân bị mất cơ quan nội tạng, rất có thể họ bò lên từ biển." Từ Thừa Quang nói: "Sau khi cơn bão ngừng, họ cũng biến mất."

    "Các anh đều lấy được mảnh ghép chứ?"

    "Chỉ có Tề Diệu và Thường Tư Khê lấy được." Từ Thừa Quang có chút bực bội, Thường Tư Khê không ra tay nhiều nhưng lại may mắn.

    Hứa Hòa Diệp: "Vậy chắc sẽ còn xuất hiện, vẫn còn thời gian. Còn những quái vật khác thì sao?"

    "Tôi nghĩ những quái vật đó không rơi ra mảnh ghép." Từ Thừa Quang bổ sung: "Lâm tiểu thư cuối cùng cũng không lấy được."

    Hai đám quái vật có sức mạnh tương đương nhau.

    Nhưng khi giết thủy quái, họ không giết nhiều mà đã có được một mảnh ghép.

    Theo xác suất này, đám quái vật kia rất có thể không có mảnh ghép.

    ".. Về trước đi." Hứa Hòa Diệp cũng không có manh mối: "Trời sắp sáng rồi, ban ngày hãy lên tầng 5, lấy mảnh ghép đó."

    "Ừ."

    * * *

    * * *

    Cuối cùng Ngân Tô cũng không lấy được mảnh ghép từ những quái vật đó, cô bước nặng nề về phòng, nằm vật xuống giường.

    Quái vật tóc bò ra từ dưới cô, nhanh chóng trang trí lại phòng.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô nhắm mắt lại, không nhìn thì không phiền.

    Quái vật tóc bò quanh cô, tạo ra tiếng động xào xạc, Ngân Tô đá nó một cái: "Đừng gây tiếng động."

    Quái vật tóc ấm ức: Tôi không có! Không phải tôi!

    Ngân Tô mở mắt, lắng nghe kỹ thì thấy tiếng động không phải từ trong phòng, mà là.. ngoài cửa.

    "Cốc cốc!"

    Tiếng gõ cửa vang lên bất ngờ.

    Ngân Tô ra hiệu cho quái vật tóc, nó lập tức lao về phía cửa.

    Tóc quấn lấy tay nắm cửa, kéo mạnh mở cửa ra, tóc điên cuồng lao ra ngoài.

    "..."

    "Rầm!"

    Từ trong tóc rơi ra một bé gái khoảng bảy tám tuổi, mặc chiếc váy rách nát không rõ màu sắc, ngực có một lỗ lớn, khuôn mặt như bị ngâm nước, vừa sưng vừa nhăn, miệng đầy máu, thậm chí có thể thấy những mảnh thịt nhỏ.

    Nhưng dáng vẻ của cô bé rõ ràng là thủy quái..

    Các thủy quái khác biến mất sau cơn bão, sao cô bé vẫn còn ở đây?

    Đám quỷ đó làm sao chăm sóc trẻ con!

    Lạc mất con mà không biết!

    Cô bé bị tóc trói chặt tay chân, không thể động đậy. Nhưng cô bé không khóc lóc, chỉ ngẩng đầu nhìn Ngân Tô đứng trước mặt, hỏi bằng giọng trong trẻo: "Chị ơi, chị có thấy con gấu nhỏ của em không?"

    Con gấu nhỏ?

    "Màu hồng?"

    "Ừ ừ." Cô bé gật đầu liên tục, "Chị có thấy không?"

    Ngân Tô lấy ra con gấu nhỏ màu hồng tìm thấy trong khoang hành lý, "Cái này?"

    Mắt cô bé sáng lên, "Ừ, đúng rồi, là con gấu của em. Chị có thể trả lại cho em không?"

    Ngân Tô cầm con gấu chơi đùa: "Tôi trả lại cho em thì có lợi gì cho tôi?"

    ".. Giọng cô bé trở nên sắc bén hơn:" Đó là con gấu của em! "

    Ngân Tô liếc nhìn cô bé:" Tôi đâu có nói không phải của em, sao lại kích động thế. "

    Cô bé im lặng một lúc rồi ngoan ngoãn trở lại:" Vậy chị có thể trả lại cho em không? "

    " Tôi có thể trả lại cho em nhưng tôi không thể trả lại mà không có lý do. Người lớn nhà em chưa dạy rằng khi người khác giúp đỡ em thì em cần cảm ơn họ sao? "

    " Nhưng đó vốn dĩ là con gấu của em, tại sao chị không trả lại cho em! "Cô bé lại không kìm được mà hét lên, khuôn mặt nhăn nhúm trở nên dữ tợn:" Trả lại cho em, trả lại con gấu cho em! "

    Cô bé muốn bò dậy nhưng tóc quấn chặt khiến cô không thể động đậy.

    Cô thậm chí còn dùng miệng cắn tóc.

    Quái vật tóc không biết gì về việc tôn trọng trẻ em, vài lọn tóc" bốp bốp "quất lên mặt cô bé, khiến mặt cô càng sưng hơn.

    Cô bé rõ ràng bị đánh choáng váng, biểu cảm dữ tợn đông cứng trên mặt.

    Mặc dù khuôn mặt sưng phồng rất xấu xí, nhưng lúc này trông lại có chút ngây ngô.

    " Em đừng chọc nó, nó ăn thịt trẻ con đấy. "Ngân Tô cười nhắc nhở cô bé:" Chị cũng giết trẻ con. "

    Cô bé run lên một cách khó hiểu, thu lại vẻ dữ tợn,".. Em không biết mình có thể làm gì. "

    " Em có tài năng đặc biệt nào không? "

    ".. Tài năng đặc biệt? "Cô bé nghĩ một lúc rồi rụt rè nói:" Em có thể móc mắt mình ra, em dùng mắt đổi lấy con gấu nhỏ của mình được không? Trên tàu không có đứa trẻ nào làm được, chỉ có em làm được! "

    ".. Ngân Tô im lặng một lúc rồi hỏi: "Không còn gì khác sao?"

    "Cánh tay cũng được.. Chân thì không, em còn phải đi."

    "..."

    Ngân Tô không có sở thích biến thái như vậy, cô bảo quái vật tóc thả cô bé ra và trả lại con gấu cho cô.

    Cô bé nhận được con gấu liền vui mừng nhảy nhót.

    "Em đã ăn no chưa?"

    Cô bé sờ bụng rồi lắc đầu: "Lâu rồi em chưa ăn gì."

    "Vậy em tiếp tục đi ăn đi." Ngân Tô đẩy cô bé ra cửa như một chị gái tốt bụng: "Tốt nhất là lên tầng 5, ở đó thức ăn ngon hơn. Em biết đường lên đó chứ?"

    "Em biết." Cô bé gật đầu: "Nhưng em đã tìm thấy con gấu nhỏ của mình.."

    "Vậy em giấu nó đi là được, họ đâu có biết."

    Mắt cô bé sáng lên, nở nụ cười dữ tợn: "Chị thông minh thật."

    Cô ôm con gấu nhỏ và nhảy nhót biến mất trong hành lang.

    Ngân Tô thấy hai cánh cửa đối diện mở ra, khung cửa và sàn đầy máu.

    Có lẽ con quái vật nhỏ này đã gõ cửa tìm con gấu nhỏ, hành khách bên trong không đưa ra được nên bị nó giết.

    Sau khi tìm thấy con gấu nhỏ, quái vật có lẽ sẽ không tiếp tục gõ cửa.

    Quy tắc thứ tư trong hướng dẫn cho hành khách là đúng.

    Không mở cửa thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

    Chỉ là con quái vật nhỏ này có thể có những khả năng khác, dụ dỗ người khác mở cửa.

    * * *

    * * *

    Ngày thứ ba.

    "Đặng Lệ Châu." Nhân viên phục vụ gọi Đặng Lệ Châu đang chuẩn bị làm việc trên boong nắng: "Hôm nay cô phụ trách phục vụ khách ở phòng 4026."

    Đặng Lệ Châu nhíu mày: "Tại sao?"

    "Không có tại sao, đó là sắp xếp từ trên." Nhân viên phục vụ đưa khay đồ ăn cho cô: "Phục vụ tốt vị khách đó, nếu không cô sẽ gặp rắc rối."

    Đặng Lệ Châu: "..."

    Trên khay là vài món ăn sáng tinh tế.

    "Lệ Châu.. không sao chứ?" Đồng nghiệp thấy cô lâu không đến, quay lại tìm: "Có chuyện gì vậy?"

    "Hôm nay tôi có công việc khác, không đi cùng các bạn được." Đặng Lệ Châu giải thích: "Các bạn đi làm việc đi."

    ".. Vậy được rồi."

    Đặng Lệ Châu bưng khay lên tầng 4, gõ cửa phòng.

    Cửa kêu kẽo kẹt mở ra một khe hở, nhưng không có ai ở cửa.

    Phía sau cửa mà Đặng Lệ Châu không nhìn thấy, một lọn tóc rút lại, bám vào tường và treo trên trần nhà.

    "Xin chào." Đặng Lệ Châu gõ cửa lần nữa, nói lớn: "Tôi mang bữa sáng đến cho quý khách."

    "Vào đi."

    Nghe thấy tiếng đáp, Đặng Lệ Châu mới đẩy cửa bước vào. Vừa vào cửa, cô thấy một cô gái ngồi bên giường, biểu cảm thay đổi một chút, "Là cô.."

    Cô gái ngẩng đầu nhìn lên, cười chào: "Chào buổi sáng."

    "Chào buổi sáng, quý khách." Đặng Lệ Châu giấu đi sự ngạc nhiên, đặt khay lên bàn, "Bữa sáng của quý khách."

    - Chào mừng đến địa ngục của tôi-
     
    Noctor thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 239: Con tàu Noah (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô đứng dậy đi ăn sáng.

    Đặng Lệ Châu rất có ý thức phục vụ, lịch sự hỏi: "Cô có cần tôi dọn phòng giúp không?"

    "Không cần, dù sao cũng không ở lâu."

    Đặng Lệ Châu: "Cô sắp rời tàu à?"

    Ngân Tô liếc nhìn, mỉm cười: "Còn tùy xem cô có muốn tôi rời tàu không."

    Tay Đặng Lệ Châu khẽ siết lại, giọng không đổi: "Ý cô là gì? Tôi làm sao quyết định được việc cô ở hay đi?"

    "Chẳng phải cô định cho nổ tàu sao."

    "!"

    Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Đặng Lệ Châu, nhưng khiến cô nghẹt thở, tim như ngừng đập.

    Sao cô ấy biết..

    Đặng Lệ Châu liếc nhìn về phía cửa, khi vào cô đã đóng cửa lại.

    Đặng Lệ Châu nhìn chằm chằm Ngân Tô, từ trong tay áo trượt ra một cây kim nhọn, đầu kim lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

    "Yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản cô." Ngân Tô thản nhiên nói: "Ngược lại, tôi sẽ giúp cô."

    Cô gái nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn vào tay áo của Đặng Lệ Châu: "Với điều kiện là cô đừng dùng mấy thứ kỳ lạ để đâm tôi."

    Đêm qua Ngân Tô suy nghĩ rất lâu, cảm thấy mảnh ghép cuối cùng hoặc là trong tay thuyền trưởng.. thuyền trưởng rất có thể là trùm cuối.

    Hoặc là trong tay Đặng Lệ Châu, kẻ báo thù.

    Vì Đặng Lệ Châu vừa là nhân viên trên du thuyền, vừa là nhân vật then chốt trong việc cho nổ tàu.

    "..."

    Đặng Lệ Châu không hiểu sao Ngân Tô lại phát hiện ra, cô ấy vừa rồi hoàn toàn không nhìn ra sau.

    Đặng Lệ Châu không nhìn thấy những lọn tóc dán trên trần nhà, chúng giám sát mọi hành động của cô và truyền thông tin cho Ngân Tô.

    Bị phát hiện, Đặng Lệ Châu không giả vờ nữa, rút kim nhọn ra, cầm trong tay, biểu cảm trở nên u ám: "Cô rốt cuộc là ai?"

    Ngân Tô không thay đổi sắc mặt: "Tôi đã nói rồi, tôi là bạn của Đặng Lệ Lệ."

    "Không thể nào, bạn của Lệ Lệ tôi đều biết." Đặng Lệ Châu phản bác: "Cô ấy chia sẻ mọi chuyện với tôi, cô ấy chưa bao giờ nói có người bạn như cô."

    "..."

    Ngân Tô lấy ra giấy chứng nhận giải thưởng của Đặng Lệ Lệ.

    Đặng Lệ Châu đã từng thấy giấy chứng nhận này, lúc đó Lệ Lệ rất vui khi chia sẻ tin tức này với cô.. Sao lại ở trong tay cô ấy?

    "Nếu tôi không phải là bạn của cô ấy, tôi lấy giấy chứng nhận này từ đâu?"

    "..."

    "Thứ quan trọng như vậy, Lệ Lệ có thể giao cho tôi giữ, đủ chứng minh tôi là bạn rất quan trọng của cô ấy."

    "..."

    "Cô muốn báo thù cho Lệ Lệ, tôi cũng muốn báo thù cho Lệ Lệ, đó là lý do tôi có mặt trên con tàu này."

    "..."

    Có lẽ giấy chứng nhận giải thưởng thực sự có tác dụng, Đặng Lệ Châu rõ ràng có chút dao động.

    "Vì sao cô lại làm vậy?"

    Ngân Tô cười: "Có lẽ vì tôi tốt bụng, luôn muốn làm gì đó cho bạn mình để cảm thấy yên tâm."

    Đặng Lệ Châu: "..."

    Tốt bụng? Ai lại sẵn sàng hy sinh mạng sống để báo thù cho bạn?

    Đặng Lệ Châu không tin lời Ngân Tô, cũng không tin cô ấy là bạn của Đặng Lệ Lệ, cô muốn giết Ngân Tô để trừ hậu họa.

    "Tôi khuyên cô đừng ra tay với tôi." Ngân Tô vẫn mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Cô không phải đối thủ của tôi."

    "..."

    Cô gái đối diện chỉ ngồi lười biếng ở đó, Đặng Lệ Châu chỉ cần tiến lên, siết cổ cô ấy và đâm kim nhọn vào tim là có thể lấy mạng cô ấy.

    Không biết vì sao, Đặng Lệ Châu luôn cảm thấy lạnh sống lưng.

    Có một trực giác kỳ lạ rằng nếu cô ra tay, mình sẽ gặp nguy hiểm..

    Cuối cùng Đặng Lệ Châu không ra tay, hỏi Ngân Tô: "Cô thật sự sẽ không nói ra chứ?"

    "Ngày hôm qua tôi đã phát hiện ra thuốc nổ cô giấu trong khoang hàng rồi. Nếu tôi muốn nói ra, hôm qua cô đã tiêu đời rồi." Ngân Tô tiếp tục: "Nhưng bây giờ cô vẫn đứng trước mặt tôi, đúng không?"

    Khoang hàng! Thuốc nổ!

    Hai từ khóa này lại khiến Đặng Lệ Châu thay đổi sắc mặt.

    "Cô.."

    Ngân Tô đưa tay ra: "Chúng ta có thể hợp tác, đúng không?"

    Đặng Lệ Châu nhìn tay trước mặt, một lúc lâu không động đậy.

    "Tôi không tin cô."

    Ngân Tô thản nhiên rút tay lại: "Ồ, không sao, chúng ta còn cả một ngày để làm quen mà, đúng không?"

    Đặng Lệ Châu: "..."

    * * *

    * * *

    Sáng hôm sau, Hứa Hòa Diệp thức dậy với vẻ mệt mỏi, đêm qua cô liên tục nghe thấy tiếng động, nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy gì bất thường.

    Tiếng động cứ ngắt quãng, khiến cô không thể ngủ được.

    Hứa Hòa Diệp lấy một lọ thuốc uống, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

    Những người khác lần lượt đến phòng cô, ai cũng có vẻ mệt mỏi, mắt thâm quầng. Nếu không uống thuốc, tình trạng của họ còn tệ hơn.

    Phòng của họ đều có điều bất thường.

    Tề Diệu thậm chí còn thấy ảo giác, trong phòng xuất hiện những bóng ma, nhưng cô không thể tấn công chúng.

    Khi cô nằm lại giường, những bóng ma lại xuất hiện và kêu rên.

    Từ Thừa Quang ngáp: "Lại là những thứ kỳ lạ đêm qua.. Tôi không dám ngủ cả đêm."

    "Đêm qua các cậu có nghe thấy tiếng gõ cửa không?" Tề Diệu cũng mệt mỏi hỏi.

    "Tôi nghe thấy." Thường Tư Khê đáp.

    Hứa Hòa Diệp và Từ Thừa Quang lắc đầu, cho biết họ không nghe thấy.

    Thường Tư Khê và Tề Diệu không mở cửa, cũng không có chuyện gì xảy ra, chứng tỏ quy tắc thứ tư trong hướng dẫn cho hành khách là đúng.

    * * *

    * * *

    Buổi sáng, Ngân Tô không làm gì nhiều, ở trong phòng một lúc rồi xuống dưới đi dạo.

    Hôm nay công việc của Đặng Lệ Châu là phục vụ cô, lo sợ Ngân Tô sẽ tiết lộ kế hoạch của mình, cô không dám rời xa Ngân Tô nửa bước.

    Ngân Tô biết từ những người chơi khác rằng Hướng Vãn đã chết.

    Bị thiêu thành than.

    Nhưng điều kỳ lạ là chỉ có cô ấy bị cháy, xung quanh không có dấu vết bị lửa thiêu.

    Điều này khiến mọi người nhớ đến những thứ trong khoang hàng, chúng có khả năng làm người ta cháy từ bên trong, biến thành một đống than.

    Những thứ Hướng Vãn giấu trong phòng họ cũng bị cháy.

    Hướng Vãn giấu đồ trong phòng họ để dẫn dụ quái vật từ khoang hàng đến.

    Hiện tại còn lại 7 người chơi sống sót.

    Đội của Hứa Hòa Diệp đêm qua mất Lữ Tiểu Nhụy, giờ chỉ còn lại bốn người.

    Ngoài ra, Kim Văn Vũ và Quan Tây, hai kẻ độc hành, cũng còn sống.

    Cuối cùng là Ngân Tô.

    Hứa Hòa Diệp và những người khác không biết từ đâu mà biết được rằng khách ở tầng 5 có thể tìm thấy mảnh ghép, nên sáng sớm đã tìm cách lên tầng 5.

    Ngân Tô tìm một chỗ có ánh nắng đẹp, nằm phơi nắng.

    Đặng Lệ Châu không hiểu cô ấy, đứng một lúc rồi không nhịn được hỏi: "Cô chỉ nằm đây phơi nắng thôi sao?"

    "Không thì sao?" Ngân Tô đặt tay sau đầu, rất thư thái: "Tất nhiên phải tranh thủ thời gian còn lại để tận hưởng những giây phút cuối cùng."

    "Cô không sợ chết sao?"

    "Chết?" Ngân Tô nhìn ra biển lấp lánh: "Đôi khi cái chết không phải là kết thúc, mà là khởi đầu."

    Đặng Lệ Châu không hiểu: "Cô thật sự không định ngăn tôi sao?"

    Ngân Tô: "Đó là sứ mệnh của cô, tại sao tôi phải ngăn cô. Số phận đang lăn về kết cục đã định, chúng ta chỉ là những hạt bụi trong dòng thời gian, không thể thay đổi điều gì."

    Đặng Lệ Châu: "..."

    Cô ấy nói chuyện thật kỳ lạ.
     
    Noctor thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 240: Con tàu Noah (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô đã dùng hết phiếu ăn, nên buổi trưa cô ăn ở nhà hàng tự chọn.

    Cô mời Đặng Lệ Châu ngồi ăn cùng, nhưng Đặng Lệ Châu rất có đạo đức nghề nghiệp, nói rằng mình là nhân viên phục vụ, không thể ăn cùng cô.

    Cô ấy đi lấy suất ăn nhân viên và ăn ở bên cạnh.

    Ngân Tô đành ăn một mình.

    "Phịch."

    Khay thức ăn đặt xuống bàn, phát ra tiếng va chạm rõ ràng.

    Kim Văn Vũ ngồi phịch xuống đối diện cô, rất bất lịch sự hỏi: "Tại sao Đặng Lệ Châu lại đi theo cô?"

    Ngân Tô ngẩng lên nhìn người đối diện, rồi nói dối: "Cô ấy thích tôi."

    Kim Văn Vũ: "..."

    Kim Văn Vũ ngồi đối diện, không đi cũng không nói gì thêm.

    Ngân Tô thản nhiên tiếp tục ăn, coi như anh ta không tồn tại.

    Một lúc lâu sau, Kim Văn Vũ mới lên tiếng: "Làm một giao dịch."

    "Không." Ngân Tô lắc đầu, đặt đũa xuống, dọn dẹp bàn và đứng dậy: "Tôi không giao dịch với những người chơi bất lịch sự."

    "?" Trong trò chơi sinh tử cần gì lịch sự? Không phải đến để kết bạn! Có thực lực là được! "Tôi biết chìa khóa để vượt qua là gì."

    "Thật trùng hợp, tôi cũng biết."

    "..."

    Kim Văn Vũ nhíu mày nhìn Ngân Tô rời đi, Đặng Lệ Châu đứng dậy đi theo cô.

    Đêm đó, khi người phụ nữ này và Hồ Bằng đánh nhau, anh ta cũng có mặt. Mặc dù Hồ Bằng cuối cùng không chết dưới tay cô ấy, nhưng cô ấy không thể thoát khỏi liên quan.

    Vì vậy, anh ta không muốn đối đầu với Ngân Tô.

    Nhưng bây giờ cô ấy giữ Đặng Lệ Châu, nhân vật quan trọng, bên mình..

    Cô ấy còn không chịu giao dịch!

    Đặng Lệ Châu là nhân vật quan trọng, anh ta không tiếp cận được thì làm sao vượt qua?

    Kim Văn Vũ cố gắng tìm cơ hội tiếp cận Đặng Lệ Châu, nhưng Đặng Lệ Châu dường như chỉ nhận Ngân Tô, không thấy cô ấy một giây là tự động đi tìm.

    Anh ta không thể giao tiếp với Đặng Lệ Châu.

    Kim Văn Vũ tức giận không có chỗ phát, anh ta quay sang tìm một người chơi khác đang đơn độc, cố gắng thuyết phục anh ta hợp tác.

    "Quan Tây."

    Quan Tây cảnh giác nhìn anh ta: "Có chuyện gì?"

    Kim Văn Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu đã thu thập được bao nhiêu mảnh ghép rồi?"

    Quan Tây nhướng mày: "Sao, muốn cướp mảnh ghép của tôi à?"

    Kim Văn Vũ: "Mảnh ghép của người khác vô dụng."

    "Ồ, cậu đã thử cướp rồi à."

    "..."

    Kim Văn Vũ hít một hơi sâu, kiên nhẫn nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng, cậu có muốn hợp tác không?"

    "Hợp tác.." Quan Tây nhìn anh ta một lúc, lắc đầu: "Không, tôi không muốn chết một cách vô nghĩa."

    Chết dưới tay quái vật là do thực lực không đủ.

    Nhưng chết dưới tay người chơi khác thì là do mình ngu ngốc.

    "Tôi có manh mối về chìa khóa vượt qua, cậu chắc chắn không muốn hợp tác với tôi?"

    "Thu thập đủ mảnh ghép thì sẽ biết chìa khóa vượt qua là gì, tôi đâu phải người mới vào phó bản, cậu định lừa ai chứ." Quan Tây nhếch mép chế giễu: "Hợp tác với cậu, tôi thà tìm Lâm tiểu thư còn hơn."

    Nói xong Quan Tây bỏ đi, không cho Kim Văn Vũ cơ hội thuyết phục thêm.

    * * *

    * * *

    Kim Văn Vũ vẫn không từ bỏ ý định tiếp cận Đặng Lệ Châu, anh ta luôn theo dõi phía sau và cuối cùng cũng chờ được cơ hội khi cô họ Lâm trở về phòng.

    Kim Văn Vũ lập tức lao ra.

    Nhưng anh ta không ngờ Đặng Lệ Châu đã đề phòng, vừa giơ tay lên thì Đặng Lệ Châu đã quay lại nhìn, cây kim nhọn từ tay áo cô trượt ra, đâm về phía mặt anh ta.

    Đặng Lệ Châu không phải NPC bình thường, dễ dàng đối phó.

    Kim Văn Vũ nhiều lần không thành công, còn bị kim nhọn của Đặng Lệ Châu rạch một vết trên cánh tay.

    Máu nhỏ xuống thảm, một bàn tay đen từ dưới thảm thò ra, nắm lấy mắt cá chân của Kim Văn Vũ.

    "..."

    Kim Văn Vũ kêu lên đau đớn nhưng ngay lập tức thoát khỏi bàn tay đó. Tuy nhiên, cảm giác nóng rát ở mắt cá chân không biến mất mà còn lan rộng.

    Kim Văn Vũ lập tức lấy ra một ống tiêm và tiêm vào đùi mình.

    Màu đen lan từ mắt cá chân nhanh chóng dừng lại.

    Chủ nhân của bàn tay đó đang từ từ bò ra khỏi thảm, hình thành hình dạng con người.

    Và trên thảm còn nhiều bàn tay khác đang thò ra.

    "!"

    Là những quái vật từ khoang hàng.

    Chúng làm sao ra ngoài được!

    Quái vật đen như một xác cháy, nó cười gằn nhìn Kim Văn Vũ và lao thẳng về phía anh ta.

    Kim Văn Vũ giật mình, không để ý đến Đặng Lệ Châu, quay đầu bỏ chạy.

    Quái vật đen đuổi theo Kim Văn Vũ, trong khi những quái vật mới xuất hiện lại nhìn về phía Đặng Lệ Châu.

    Cánh cửa sau lưng Đặng Lệ Châu mở ra, một lọn tóc kéo cô vào trong.

    Đặng Lệ Châu bất ngờ bị kéo vào "hang nhện" : "..."

    Vài lọn tóc vẫn treo trên mặt Đặng Lệ Châu, trong tầm nhìn của cô, cô gái kia đứng ngược trước mặt.

    Một lúc sau, Đặng Lệ Châu nhận ra không phải đối phương đứng ngược, mà là cô bị treo lơ lửng..

    "Đừng đối xử với bạn của chúng ta như vậy." Ngân Tô bảo quái vật tóc thả người xuống: "Cái này không ăn được, thả cô ấy ra."

    Quái vật tóc đã quấn lấy chân Đặng Lệ Châu, nghe lời Ngân Tô, nó không vui nhưng vẫn thả ra.

    Đặng Lệ Châu rơi xuống đất, mọi thứ trở lại bình thường.

    Ngân Tô đỡ cô dậy: "Thấy chưa, tôi đã nói có người muốn giết cô mà."

    Đặng Lệ Châu: "..."

    Ngân Tô: "Nhưng không sao, tôi sẽ bảo vệ cô cho đến khi cô hoàn thành sứ mệnh của mình."

    Đặng Lệ Châu: "..."

    * * *

    * * *

    Đêm buông xuống.

    Trên bầu trời xanh thẫm, những ngôi sao lấp lánh, gió biển thổi nhẹ. Trên boong tàu, ánh đèn rực rỡ sáng lên, âm nhạc vang dội, nhân viên tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc cuối cùng.

    Cửa phòng Ngân Tô bị gõ, một NPC chưa từng gặp đứng ngoài cửa, "Lâm tiểu thư, tôi đến để đưa cô đi chọn mặt nạ và lễ phục."

    "Lễ phục?"

    "Vâng, vì đây là dạ tiệc hóa trang, cần có mặt nạ và lễ phục." NPC mỉm cười: "Chúng tôi sẽ cung cấp cho cô những bộ lễ phục tinh tế, cô có thể chọn bộ mình thích để tham gia buổi tiệc tối nay."

    "Nhất định phải đi sao?"

    "Vâng, không có mặt nạ và lễ phục thì không thể tham gia dạ tiệc."

    Ngân Tô nghĩ một lúc: "Đợi chút."

    "Được thôi."

    Ngân Tô đóng cửa lại, nhìn Đặng Lệ Châu đang đứng bên trong: "Tôi đi chọn mặt nạ và lễ phục, nếu cô muốn làm việc của mình thì cứ đi. Xong việc tôi sẽ tìm cô, bảo vệ bản thân nhé."

    "Cô sẽ chết."

    "Ai cũng sẽ chết." Ngân Tô chỉnh lại cổ áo, nụ cười không giấu được: "Nhưng tôi giỏi làm người khác chết hơn."

    Đặng Lệ Châu: "..."

    Ngân Tô mở cửa, theo NPC rời đi.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô được dẫn vào một phòng thay đồ lớn, bên trong treo đầy những bộ lễ phục đẹp mắt với đủ màu sắc, trên giá cũng có nhiều loại mặt nạ khác nhau.

    "Lâm tiểu thư, cô có thể chọn bất kỳ bộ nào."

    "Các người phục vụ mọi khách hàng như vậy sao?"

    "Vâng."

    "Nói dối."

    "..."

    NPC ngẩng lên nhìn cô, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì ánh sáng trước mắt anh ta bắt đầu chao đảo, mờ dần, cơ thể vô lực ngã xuống.

    Ngân Tô cúi nhìn anh ta, thở dài: "Các người tổ chức dạ tiệc để che giấu điều gì? Tiếng kêu thảm của nạn nhân sao? Thật tiếc là anh không nghe thấy rồi."
     
    Noctor thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 241: Con tàu Noah (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Âm nhạc vang dội trên mặt biển, du thuyền rực rỡ ánh đèn là viên ngọc duy nhất giữa đêm tối trên biển.

    Trên boong tàu náo nhiệt, những người mặc trang phục sặc sỡ nhảy múa theo nhạc, tiếng ồn ào và âm nhạc che lấp mọi thứ.

    Cho đến khi một người đàn ông mặc vest xuất hiện tại dạ tiệc, âm nhạc dần nhỏ lại, tiếng ồn cũng giảm đi.

    Người đàn ông bước vào ánh đèn sân khấu, cầm micro lên: "Xin chào mọi người, tôi là thuyền trưởng của Con tàu Noah, rất vui vì mọi người đã lên tàu Con tàu Noah và cùng chúng tôi trải qua hành trình này.."

    Thuyền trưởng không nói dài dòng, chỉ nói vài câu đơn giản rồi để mọi người tiếp tục, còn thông báo rằng hôm nay mọi chi phí đều do du thuyền chi trả, họ có thể sử dụng mọi tài nguyên tùy ý.

    Trên du thuyền nhiều thứ phải trả phí, như rượu đắt tiền, thực phẩm hiếm..

    Nhưng hôm nay tất cả đều miễn phí.

    Thuyền trưởng rời ánh đèn sân khấu trong tiếng hò reo, trò chuyện với những hành khách tiến lên.

    "Thuyền trưởng."

    Nhân viên phục vụ gọi thuyền trưởng từ xa, thuyền trưởng nói vài câu với người bên cạnh rồi đi về phía nhân viên phục vụ.

    "Thuyền trưởng, có chuyện rồi." Nhân viên phục vụ ghé tai thuyền trưởng nói nhỏ: "Mấy con mồi đã chạy hết."

    Thuyền trưởng nheo mắt: "Chạy hết?"

    Nhân viên phục vụ gật đầu, có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nói gì.

    May mà thuyền trưởng không nổi giận, chỉ thị: "Đóng tất cả các lối đi trên du thuyền, bắt chúng lại, vốn dĩ chỉ còn vài con, tuyệt đối không để chúng chạy thoát. Ngoài ra, bảo mấy vị khách chuẩn bị phẫu thuật."

    "Vâng."

    * * *

    * * *

    "Rầm!"

    Cửa kim loại tự động khóa lại, Hứa Hòa Diệp suýt đâm vào cửa, đèn trên đầu kêu "xì xì" rồi tắt.

    Hứa Hòa Diệp dùng kiếm dài chém cửa, nhưng cửa kim loại không hề nhúc nhích, tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, cô nắm chặt kiếm, quay đầu nhìn lại, vài nhân viên phục vụ với vẻ mặt dữ tợn đang chạy nhanh tới.

    Nhân viên phục vụ nhe răng, lộ ra hàm răng trắng toát: "Thưa khách, xin mời ngài quay lại với chúng tôi."

    "..."

    Hứa Hòa Diệp vung kiếm tạo ra một đường kiếm ảnh, từ chối đề nghị của NPC bằng hành động.

    Những NPC này hoàn toàn khác với ban ngày, chúng trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, kiếm ảnh của cô chỉ làm chúng chảy máu.

    Hứa Hòa Diệp thoát khỏi vòng vây của NPC, chạy về hướng khác.

    "Dư San San, bên này!"

    Từ Thừa Quang đứng trước một cánh cửa, Hứa Hòa Diệp chạy về phía đó.. cô không còn đường nào khác để chạy.

    Hứa Hòa Diệp nhanh chóng vào trong, Từ Thừa Quang đóng cửa lại, xung quanh chìm vào bóng tối.

    Bên ngoài có tiếng bước chân chạy qua, không dừng lại, dường như không phát hiện họ đang trốn ở đây.

    Đợi đến khi bên ngoài hoàn toàn im lặng, Từ Thừa Quang thở phào: "Chỉ có mình cô thôi sao? Những người khác đâu?"

    "Không thấy."

    Hứa Hòa Diệp cũng bị NPC dẫn vào phòng thay đồ với lý do chọn lễ phục và mặt nạ, NPC mang đến một ly nước, cô giả vờ uống.

    Khi cô cố tình tỏ ra yếu đuối, NPC lộ mặt thật, cô thoát ra khỏi phòng thay đồ và bị một đám NPC truy đuổi.

    "Những NPC này khác với ban ngày." Hứa Hòa Diệp nói: "Đều là những gương mặt lạ, thực lực cũng không tầm thường."

    "Vậy sao? Tôi không để ý."

    Hứa Hòa Diệp đột nhiên nắm chặt kiếm dài: "Từ Thừa Quang, cậu đã tìm thấy mảnh ghép cuối cùng chưa?"

    "Chưa, còn cô?"

    ".. Tôi cũng chưa." Hứa Hòa Diệp đột nhiên giơ kiếm, đâm về phía Từ Thừa Quang.

    Hứa Hòa Diệp cảm thấy mình đâm trượt, có luồng gió lướt qua tai, hơi lạnh từ phía sau ập đến.

    * * *

    * * *

    Tề Diệu loạng choạng leo lên tầng 3 theo cầu thang, phía sau cô là Kim Văn Vũ.

    Phía sau họ còn có vài nhân viên phục vụ, đuổi theo không nhanh không chậm, dường như không lo lắng họ sẽ chạy thoát.

    Tề Diệu đưa tay đẩy những cánh cửa, nhưng mỗi cánh cửa đều bị khóa chặt, không thể mở ra.

    Cô nhanh chóng chạy về phía bên kia, nơi có một lối thoát an toàn.

    Tuy nhiên, khi cô đến lối thoát an toàn, phát hiện cửa cũng bị khóa chặt.

    Kim Văn Vũ đến bên cô, hỏi thẳng: "Có dụng cụ mở khóa không?"

    "Không được, những cửa này không thể mở bằng dụng cụ." Tề Diệu vừa thử, hoàn toàn không thể mở những cửa này.

    Kim Văn Vũ quay đầu nhìn những nhân viên phục vụ đang tiến đến, họ bị chặn ở đây.. ánh mắt Kim Văn Vũ quét về phía Tề Diệu.

    Tề Diệu dường như nhận ra ánh mắt của anh ta, quyết đoán tránh xa hơn.

    Kim Văn Vũ: "Kỹ năng thiên phú của tôi đang hồi, còn của cô thì sao?"

    "Tôi không cứu anh đâu."

    "Một mình cô có thể đối phó với họ? Lúc này chúng ta nên hợp tác." Kim Văn Vũ nói: "Tôi còn có dụng cụ có thể dùng."

    Vài nhân viên phục vụ càng lúc càng gần.

    Tề Diệu không để ý đến Kim Văn Vũ, chăm chú nhìn những nhân viên phục vụ, ước lượng khoảng cách giữa họ.

    Nhưng họ đến quá gần, hầu như không để lại khoảng trống nào.

    Tề Diệu chỉ có thể chờ họ đến gần hơn, lấy ra những dụng cụ còn lại, nắm chặt trong tay, chuẩn bị tạo cơ hội cho mình.

    Còn phải đề phòng Kim Văn Vũ phá hoại..

    Sao cô lại xui xẻo thế này!

    Gặp phải tên khốn Kim Văn Vũ!

    Kim Văn Vũ thấy Tề Diệu hoàn toàn không để ý đến mình, ánh mắt lóe lên một tia ác độc.

    "Khách hàng, xin hãy đi theo chúng tôi." Nhân viên phục vụ bước tới, lịch sự nói.

    Tề Diệu và Kim Văn Vũ đều không trả lời, hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

    Ngay lúc đó, Kim Văn Vũ đột nhiên giơ tay, vung về phía Tề Diệu, bột phấn rơi xuống như mưa.

    Mặc dù Tề Diệu đã đề phòng anh ta, nhưng không ngờ anh ta lại rắc bột phấn. Trong không gian chật hẹp, cô không thể tránh hoàn toàn những hạt phấn đó.

    Bột phấn rơi lên người, Tề Diệu không cảm thấy gì bất thường, thậm chí còn thấy mùi thơm.

    Nhưng cô biết rằng tên ngốc Kim Văn Vũ sẽ không vô cớ rắc hương liệu cho cô.

    Vì vậy, bàn tay vốn đang hướng về phía nhân viên phục vụ của Tề Diệu chuyển sang Kim Văn Vũ, kích hoạt kỹ năng thiên phú, "Định!"

    Tề Diệu lao vào Kim Văn Vũ, rút dao đâm vào người anh ta, mắt đỏ ngầu hét lên: "Đồ khốn! Muốn chết thì cùng chết!"

    Năm giây đủ để Tề Diệu đâm Kim Văn Vũ vài nhát.

    Nhưng những nhân viên phục vụ không cho Tề Diệu thời gian đó, như thể họ ngửi thấy thứ gì đó khiến họ phấn khích, đồng loạt lao về phía họ.

    * * *

    * * *

    Trong hành lang tối tăm, Ngân Tô chậm rãi tiến về phía trước. Cô không thể mở những cánh cửa này, dù là dùng đạo cụ hay ống thép trong tay, đều không thể phá hủy chúng.

    Xem kìa, khi trò chơi muốn bạn chết, có rất nhiều cách.

    Đây hoàn toàn không phải là sức mạnh mà người chơi có thể chống lại.

    Ngân Tô tiếp tục đi dọc hành lang, cô ngửi thấy mùi máu tanh. Xuyên qua bóng tối, cô nhìn thấy vài thi thể nằm trong vũng máu.

    Tề Diệu bị một thi thể đè lên, chỉ lộ ra cái đầu, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, ánh sáng trong mắt đã tắt.

    Ngân Tô cúi đầu lặng lẽ nhìn cô ấy. Có lẽ kết cục của mỗi người chơi đều như vậy, không phải bây giờ thì cũng là sau này.

    Không thể trốn thoát..

    Không ai có thể trốn thoát.

    - -Chào mừng đến với địa ngục của tôi--
     
    Noctor thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 242: Con tàu Noah (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô chỉ tìm thấy thi thể của Tề Diệu, không thấy những người chơi khác, cũng không biết hiện tại còn bao nhiêu người sống sót.

    Thời gian vụ nổ du thuyền là vào khoảng rạng sáng, bây giờ còn vài giờ nữa.

    Ngân Tô quay người rời đi, đi xuống tầng dưới.

    Mỗi cánh cửa dẫn ra ngoài đều bị khóa chặt.

    Ngay cả những phòng khách cũng bị khóa, khu vực họ có thể di chuyển chỉ là các hành lang và vài khu vực công cộng.

    Đạo cụ hoàn toàn mất hiệu lực, trò chơi như muốn khóa chết họ ở đây, không để lại đường sống nào.

    Nhưng.. chắc chắn phải có cách ra ngoài.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô từ xa đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Từ Thừa Quang, không biết đang chửi ai, nghe có vẻ rất mạnh mẽ, chắc không gặp nguy hiểm lớn về tính mạng.

    Ngân Tô quay lại, vừa thấy Từ Thừa Quang đá bay Hứa Hòa Diệp.

    Hứa Hòa Diệp bị đẩy vào bóng tối.

    "Mày cũng dám lừa tao!" Từ Thừa Quang chửi rủa lao vào bóng tối, trong bóng tối vang lên tiếng động ầm ĩ.

    Vài phút sau, tiếng động biến mất.

    Ngân Tô đợi một lúc, nhưng Từ Thừa Quang vẫn chưa ra.

    ".. Đi rồi?"

    Bây giờ cô chỉ có thể đi theo hướng đó, Ngân Tô đành bước chân đi về phía đó.

    Sàn nhà đầy máu, dấu chân chồng lên nhau, vết kéo lê tạo thành một bức tranh máu kỳ quái trên sàn.

    Ngân Tô lấy đèn pin ra, bước vào bóng tối.

    Ngân Tô nhanh chóng nhìn thấy Từ Thừa Quang, anh ta ngồi trên sàn, bên cạnh là một nhân viên phục vụ, không phải Hứa Hòa Diệp.

    Ánh sáng chiếu lên người Từ Thừa Quang, anh ta cũng đầy máu, và máu vẫn đang chảy.

    "Chiếu vào ông mày à!" Từ Thừa Quang tức giận chửi rủa, giọng vẫn rất mạnh mẽ.

    Ngân Tô không để ý đến thái độ của Từ Thừa Quang, dù sao anh ta trông như sắp chết..

    Đúng vậy, anh ta sắp chết rồi.

    Từ Thừa Quang đã mất tim.

    Không biết làm sao mà anh ta vẫn còn thở được.

    Ngân Tô dời ánh sáng đèn pin đi.

    Từ Thừa Quang dựa vào tường thở dốc, nhìn thấy cô gái cầm đèn pin, đột nhiên cười, cười rồi lại bắt đầu chửi: "Cái trò chơi chết tiệt này, cuộc sống tốt đẹp của tao bị nó phá hủy hết rồi!"

    Giọng của Từ Thừa Quang không hề yếu ớt, "Thật xui xẻo."

    "Đúng vậy." Ngân Tô cuối cùng cũng đáp lời.

    ".. Cô Lâm nghĩ mình có thể sống sót ra ngoài không?"

    "Có lẽ."

    "Đây chắc là phó bản tử vong."

    "Ừ."

    "..."

    Từ Thừa Quang nhìn Ngân Tô với vẻ bình thản, nghĩ rằng người giỏi luôn tự tin.

    Ngân Tô không thể không chú ý đến lỗ lớn trên ngực anh ta: "Anh này.."

    "Đạo cụ, có thể tăng cường tiềm năng cơ thể, dù bị thương nặng đến đâu cũng không cảm thấy gì. Nhưng cái giá phải trả là đốt cháy sinh lực, khi hết hiệu lực, tôi sẽ chết."

    "Vậy nên tạm thời anh chưa chết?"

    "Ừ." Từ Thừa Quang không biết lấy đâu ra điếu thuốc, rút ra một điếu và châm lửa.

    "Anh muốn sống không?"

    "Sống?" Từ Thừa Quang nhìn ánh sáng đỏ rực, "Ai mà không muốn sống? Chúng ta vật lộn trong trò chơi này để làm gì? Không phải để sống sao?"

    Ánh sáng đỏ dần tắt, phủ lên một lớp tro tàn.

    "Nhưng đôi khi không phải là chúng ta muốn hay không, mà là chúng ta có thể hay không."

    "Có một cách, anh có thể thử."

    "Cách gì?"

    "Cách để sống sót."

    Từ Thừa Quang tay run lên, tro thuốc rơi xuống, ánh sáng đỏ rực lại xuất hiện.

    "Cách để sống sót?" Từ Thừa Quang chỉ vào ngực mình, nghĩ rằng Ngân Tô đang nói đùa: "Tim tôi đã mất rồi, làm sao mà sống được?"

    Khi đạo cụ hết hiệu lực, anh ta sẽ chết ngay lập tức.

    Không lẽ cô ấy có đạo cụ cứu mạng cấp SS nào đó?

    Dù có thật, họ cũng không quen biết, cô ấy không thể nào đưa cho anh ta đạo cụ cứu mạng như vậy.

    "Trên tàu này chắc chắn có phòng phẫu thuật và bác sĩ có thể thực hiện phẫu thuật, có thể sẽ ghép cho anh một trái tim mới."

    "!"

    Từ Thừa Quang rõ ràng đã mất tim, nhưng lúc này lại cảm thấy tim đập.

    Anh ta nghĩ cách này không đáng tin, nhưng dường như không có lựa chọn nào khác.

    "Tìm đâu ra trái tim phù hợp với tôi?"

    "Khách ở tầng 5, anh ta có thể ghép tim của anh, có thể anh cũng ghép được tim của anh ta. Dù sao anh không cần nó hoạt động tốt, chỉ cần sống sót qua được, trở về khu chờ, anh lại là một người hoàn toàn khỏe mạnh."

    Lý trí nói với anh ta rằng ý tưởng của Ngân Tô rất không đáng tin.. không, không phải không đáng tin, mà là rất điên rồ.

    Để quái vật thực hiện phẫu thuật cứu anh ta!

    Đây không phải là trò đùa quốc tế sao?

    Nhưng anh ta vẫn theo bản năng sinh tồn hỏi: "Nhưng chúng ta không tìm thấy khách và bác sĩ ở tầng 5."

    Kể từ khi khu vực này bị phong tỏa, dường như chỉ còn lại họ và những nhân viên phục vụ có sức mạnh gấp đôi.

    "Để người khác dẫn chúng ta đi là được."

    Ngân Tô nhìn về phía cuối hành lang, nơi nhân viên phục vụ đang nhanh chóng tiến về phía họ.

    Từ Thừa Quang: "..."

    Nhân viên phục vụ: "..."

    Nhân viên phục vụ cảm thấy bị theo dõi, nhưng bắt giữ hàng hóa chạy trốn là nhiệm vụ của anh ta, nên anh ta vẫn tiến tới.

    "Khách hàng, xin hãy đi theo tôi."

    "Được."

    Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị hành động: "?"

    Anh ta nghe thấy gì vậy?

    Ngân Tô dứt khoát: "Dẫn đường đi."

    "..."

    Mặc dù Từ Thừa Quang đã mất tim, nhưng anh ta vẫn hành động bình thường, trông còn khỏe mạnh hơn ai hết.

    Đạo cụ vẫn giữ cho cơ thể anh ta ở trạng thái tốt nhất.

    "Còn bao lâu nữa?"

    "Nếu không hành động, còn có thể kéo dài một giờ." Thời hạn của đạo cụ phụ thuộc vào việc anh ta có hành động hay không.

    Vì vậy, khi anh ta ngồi yên không động đậy, có thể kéo dài thời hạn của đạo cụ lâu hơn.

    Nhưng thời gian này chắc chắn không đủ để thực hiện phẫu thuật.

    Tuy nhiên, lợi ích của trò chơi là có các đạo cụ và kỹ năng vi phạm khoa học.

    "Phải tìm Thường Tư Khê trước, kỹ năng thiên phú của cô ấy là chữa trị." Từ Thừa Quang nhanh chóng tìm ra cách sống sót cho mình.

    "Vậy anh phải cầu nguyện rằng cô ấy vẫn còn sống."

    Từ Thừa Quang: "..."

    Lần đầu tiên Từ Thừa Quang hy vọng một người chơi sống sót.

    Có lẽ Từ Thừa Quang may mắn, vài phút sau, họ gặp Thường Tư Khê và Hứa Hòa Diệp.

    Hứa Hòa Diệp và Thường Tư Khê trông không ổn, họ dựa vào nhau, thấy họ và nhân viên phục vụ cùng nhau, suýt nữa bỏ chạy.

    Nghe nói họ muốn đi cùng nhân viên phục vụ, cả hai đều tỏ ra kinh ngạc.

    Họ chạy trốn không phải để tránh những nhân viên phục vụ này sao?

    Bây giờ lại chủ động đi theo nhân viên phục vụ?

    "Khách hàng, xin mời đi theo tôi." Vì họ không có ý định chạy trốn, nên nhân viên phục vụ vẫn giữ thái độ phục vụ.

    Lúc này họ dừng lại nói chuyện, nhân viên phục vụ chỉ có thể nhắc nhở.

    Ngân Tô bước nhanh theo nhân viên phục vụ, tỏ ra ngang ngược: "Giục gì mà giục, đợi thêm chút nữa có mất mạng anh không?"

    Nhân viên phục vụ: "..."

    Ánh mắt nhân viên phục vụ lóe lên vẻ độc ác, nhưng không nói gì, tiếp tục dẫn đường.

    Ngân Tô bình thản đi theo sau.

    Từ Thừa Quang cần kỹ năng của Thường Tư Khê, chỉ có thể nói ngắn gọn, vài câu nói xong, trực tiếp nói mình cần kỹ năng thiên phú của cô ấy.

    Hứa Hòa Diệp thấy Ngân Tô đi theo nhân viên phục vụ, không phản đối.
     
    Noctor thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...