Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 223: Con tàu Noah (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người chơi không biết nên ngồi thế nào, cũng không dám tùy tiện ngồi xuống.

    "Xin mời mọi người ngồi tự do." Giọng NPC vang lên kịp thời.

    Để đảm bảo an toàn, người chơi cẩn thận chọn ghế ở hai bên bàn dài, không ai ngồi vào chiếc ghế duy nhất ở cuối bàn.

    Vì vậy, Ngân Tô thoải mái ngồi vào vị trí chủ tọa.

    Người chơi lo lắng cô sẽ đổi chỗ với họ, nhưng không ngờ cô ngồi vào đó có vẻ rất vui.

    Mọi người đều đã ngồi xuống, một NPC bước đến giữa bàn, đối diện với Ngân Tô, mỉm cười nói: "Xin mời các vị khách đặt thiệp mời lên bàn."

    * * *

    * * *

    "Sao vậy?"

    "Thiệp mời của tôi mất rồi.." Một người đàn ông đeo kính lo lắng lục lọi túi áo, trán đã đổ mồ hôi.

    Thiệp mời..

    Thiệp mời của anh ta sao lại mất?

    Động tĩnh của người đàn ông khiến những người chơi xung quanh chú ý.

    Người đàn ông tìm kiếm một lúc lâu nhưng không thấy thiệp mời vốn dĩ phải ở trên người.

    "Tôi nhớ rõ đã để nó trên người.. sao lại mất được?"

    Anh ta nhớ rất rõ, lúc ra khỏi phòng còn kiểm tra thiệp mời..

    Tại sao lại mất?

    NPC dường như không chú ý đến sự náo động này, tiếp tục nhìn từng người một.

    Cho đến khi dừng lại bên cạnh người đàn ông, NPC vẫn mỉm cười ngọt ngào: "Khách quý, anh không có thiệp mời sao?"

    Không có thiệp mời sẽ xảy ra chuyện gì?

    Người đàn ông không biết.

    Nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.

    Lúc này anh ta đã bình tĩnh hơn: "Tôi có thiệp mời, chắc là để quên trong phòng, tôi có thể đi lấy không?"

    Nụ cười của NPC càng sâu, ánh mắt dường như lóe lên ánh sáng kỳ lạ: "Không được đâu."

    "Buổi tiệc thử nghiệm yêu cầu phải có thiệp mời mới được tham gia. Nếu vị khách này không thể xuất trình thiệp mời, rất tiếc, anh có thể không tham gia được buổi tiệc này."

    Người đàn ông mắt hơi co lại, trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi: "Thiệp mời của tôi thật sự ở trong phòng, tôi có thể đi lấy ngay."

    NPC vẫn mỉm cười từ chối yêu cầu của người đàn ông.

    Người đàn ông vô thức đứng dậy, nhưng vừa mới động, chỉ nghe một tiếng 'bùm', cả người anh ta nổ tung thành một đám sương máu.

    Khăn trải bàn trắng tinh bị nhuộm đỏ, hoa tươi và đĩa ăn rơi xuống những mảnh thịt nhỏ, chiếc ghế đó bị nhuộm đỏ rực.

    Một quy tắc dần hiện ra.

    【Mỗi vị khách đều phải trải nghiệm một lần vũ hội mặt nạ của Con tàu Noah. 】

    Người chơi thậm chí không có tâm trạng để xem kỹ quy tắc đó, cố gắng kiềm chế không đứng dậy.

    Không có thiệp mời.. lại là quy tắc tử vong ngay lập tức!

    Nhưng vấn đề là..

    Anh ta làm mất thiệp mời như thế nào?

    Mọi người đều là người chơi lâu năm, hiểu rõ tầm quan trọng của những thứ này, chắc chắn sẽ cẩn thận giữ gìn, sao lại làm mất?

    NPC như không nhìn thấy gì, mỉm cười nói: "Thiệp mời của mọi người đều không có vấn đề, vậy buổi tiệc thử nghiệm tối nay chính thức bắt đầu, hy vọng mọi người có một buổi tối vui vẻ."

    "Tối nay có tổng cộng 10 món ăn, xin các vị khách đừng lãng phí thức ăn."

    "Trong suốt buổi thử nghiệm, xin các vị khách giữ yên lặng."

    Nói xong, vài NPC chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.

    "Khoan đã." Ngân Tô gọi họ lại: "Không phải nói thử nghiệm sao? Không cần chúng tôi đánh giá à?"

    "..."

    NPC vẫn mỉm cười: "Không cần đâu, thưa khách quý."

    "Hừ."

    NPC không hiểu ý nghĩa của tiếng 'hừ' này, chọn cách nhanh chóng rút lui.

    * * *

    * * *

    Sau khi NPC rời đi, cả đại sảnh trở nên yên tĩnh, mọi người không tự chủ được nhìn về chỗ ngồi của người chơi đã chết.

    Chưa bắt đầu mà đã chết một người.

    Tối nay..

    Ngồi im vài phút, không có ai khác vào, một người chơi phá vỡ bầu không khí kỳ lạ: "Quy tắc vừa rồi là gì? Tôi không nhìn thấy."

    "Mỗi vị khách đều phải trải nghiệm một lần vũ hội mặt nạ của Con tàu Noah."

    "Vũ hội mặt nạ?"

    Một người chơi nói: "Lúc trước tôi khám phá bản đồ, thấy có một đại sảnh đang được trang trí, nhân viên nói là chuẩn bị cho vũ hội."

    "Thời gian thì sao?"

    "Không biết, nhân viên không nói."

    "..."

    "Mọi người có muốn trao đổi manh mối không? Cảm giác phó bản này hơi kỳ lạ, manh mối không nhiều, những du khách chẳng chịu nói gì cả."

    Rõ ràng ai cũng có cảm giác như vậy.

    Trong các phó bản thông thường, họ ít nhất có thể từ NPC nền tìm hiểu bối cảnh phó bản, từ đó biết được một số từ khóa quan trọng, theo từ khóa đó mà tìm kiếm sẽ có được manh mối.

    Nhưng NPC trong phó bản này rất kỳ lạ, khi bạn nói chuyện với họ về Con tàu Noah, họ chỉ nói về hành trình hoặc những chuyện tầm phào và rắc rối tình cảm.

    "Không tìm được manh mối thì đừng đổ lỗi cho phó bản." Hồ Bằng đặt một tay lên lưng ghế, ngồi như một tên lưu manh.

    Hồ Bằng cầm cái nĩa trên bàn, gõ vào đĩa, nhướng mày, nói như ban ơn: "Nhưng nếu các người gia nhập đội của tôi, manh mối cũng không phải không thể chia sẻ cho các người."

    "..."

    "..."

    Lời của Hồ Bằng không nhận được phản hồi.

    Người chơi đều biết Hồ Bằng không phải người tốt, gia nhập đội của hắn rất nguy hiểm.

    "Hừ, xem ra mọi người đều rất tự tin." Hồ Bằng cười lạnh: "Bây giờ bỏ lỡ cơ hội này, sau này muốn gia nhập, phải cầu xin tôi đấy."

    "..."

    Im lặng--

    "Tôi gia nhập đội của anh." Ngân Tô đột nhiên lên tiếng.

    "..."

    Biểu cảm trên mặt Hồ Bằng cứng lại, quay đầu nhìn người đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

    Thiếu nữ đặt hai tay lên tay vịn, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay vịn, ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng nhìn hắn.

    Khuôn mặt đẹp như tác phẩm nghệ thuật của cô khiến cô trông như búp bê sứ tinh xảo, nhưng sự lạnh lùng giữa đôi mày lại tạo cảm giác xa cách, khiến người ta không dám tùy tiện đến gần.

    Tuy nhiên, khi cô từ từ nhếch môi cười, sự lạnh lùng giữa đôi mày bị xua tan bởi một chút tà khí, trông cô như một yêu tinh xuất hiện trong đêm, vừa nguy hiểm vừa khiến người ta không thể rời mắt.

    Hồ Bằng kéo khóe miệng, cứng nhắc thốt ra vài chữ: "Ai cần cô gia nhập!"

    "Sao vậy? Tôi có gì không tốt?" Ngân Tô tỏ vẻ không hiểu, "Tôi khá mạnh đấy, sao tôi không thể gia nhập? Anh còn phân biệt đối xử à?"

    Hồ Bằng: "..."

    Hắn điên rồi mới để người điên này gia nhập!

    Hồ Bằng im lặng, dùng sự im lặng để từ chối Ngân Tô gia nhập.

    Bị Ngân Tô chen ngang như vậy, mong muốn tăng thêm đồng đội của Hồ Bằng cũng tan thành mây khói.

    Về việc trao đổi manh mối, người chơi cũng bỏ qua, không phải họ không muốn trao đổi, mà là không ai tin tưởng ai.

    Nếu mình đưa ra manh mối thật, còn người khác đưa ra manh mối giả, thì không chỉ bị lừa lấy manh mối mà còn có thể bị hại chết.

    May mắn là họ không có thời gian để suy nghĩ về việc này, vì có NPC bước vào.

    Những NPC này không phải là những người vừa rồi, họ mặc đồng phục đầu bếp, không biểu cảm, đẩy xe nhỏ lần lượt bước vào.

    Đĩa thức ăn được đậy kín được đặt trước mặt Ngân Tô, NPC giúp cô mở nắp đĩa, để lộ món ăn bên trong.

    Món đầu tiên là một thứ giống như kem, rất lạnh, cả đĩa còn có thể thấy lớp băng đóng lại.
     
    Noctor likes this.
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 224: Con tàu Noah (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô cầm thìa khuấy nhẹ, chất lỏng sền sệt tỏa ra mùi sữa nhẹ.

    "Đang!"

    Không biết ai đó làm rơi cái nĩa, tạo ra tiếng động nhỏ, mấy NPC đang phân phát thức ăn đồng loạt nhìn qua.

    Ánh mắt u ám của họ chứa đầy sự tham lam và ác ý.

    Người chơi gây ra tiếng động bị mấy NPC nhìn chằm chằm, cả người cứng đờ, không dám động đậy.

    Có lẽ thấy anh ta không có động tĩnh, các NPC từ từ thu lại ánh mắt, tiếp tục phân phát thức ăn.

    Có vẻ như yêu cầu giữ yên lặng của NPC rất nghiêm ngặt.

    Sau khi phân phát xong thức ăn, NPC không rời đi mà đứng sau lưng họ, dường như muốn nhìn họ ăn hết.

    Mọi người nhìn chất lỏng sền sệt trong đĩa, liệu có ăn được không?

    Dù không thể nói chuyện, nhưng không ai cấm họ dùng cách khác để giao tiếp, nhanh chóng có người chơi bắt đầu truyền giấy.

    NPC quả nhiên không ngăn cản, để họ tự do giao tiếp bằng cách này.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đã dùng kỹ năng kiểm tra, đây chỉ là thức ăn bình thường, không có nguyên liệu đặc biệt.

    Trong khi những người chơi khác đang tìm cách giao tiếp, Ngân Tô đã cầm thìa lên và ăn một miếng.

    * * * Vị hơi lạ, không chua, không ngọt, giống như cà chua hỏng.

    Đầu bếp này làm món ăn còn không ngon bằng cô.

    Nếu không phải bây giờ không thể nói chuyện, Ngân Tô rất muốn gọi đầu bếp ra để phê bình.

    * * *

    * * *

    Hứa Hòa Diệp nhận được mảnh giấy từ Tề Diệu.

    [Tề Diệu: Cô ấy ăn rồi!]

    Hứa Hòa Diệp nhìn về phía Ngân Tô, thấy cô gái với vẻ mặt đầy ghét bỏ nhưng vẫn ăn hết thìa thức ăn.

    Đĩa thức ăn chỉ có hai miếng, lúc này đĩa của cô đã trống.

    [Hứa Hòa Diệp: Ăn đi.]

    Tề Diệu nhận được mảnh giấy, lại truyền cho Từ Thừa Quang, hai người nhìn nhau, đành cầm thìa lên.

    Tề Diệu ăn một miếng, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

    [Tề Diệu: Cũng khá ngon mà.]

    [Hứa Hòa Diệp: ? ]

    Hứa Hòa Diệp trả lời bằng một dấu hỏi.

    Cô không thấy món này ngon, chỉ có thể nói là không khó ăn, nuốt được.

    [Tề Diệu: Cậu không thấy ngon à? ]

    Hứa Hòa Diệp lắc đầu với cô, Tề Diệu lập tức đưa mảnh giấy cho Từ Thừa Quang xem.

    Từ Thừa Quang cũng có cảm giác giống Tề Diệu, thấy món ăn trong đĩa khá ngon.

    [Tề Diệu: Chúng ta có bị ô nhiễm không? ]

    Hứa Hòa Diệp không biết vấn đề là ở mình hay ở họ.

    [Hứa Hòa Diệp: Nếu có thuốc thì uống một chút đi.]

    Hứa Hòa Diệp viết xong mảnh giấy, tự mình cũng lấy thuốc giải độc uống, dù không bị nhiễm cũng có thể phòng ngừa.

    Tề Diệu và Từ Thừa Quang đều quý mạng sống, cũng lần lượt uống thuốc.

    Món thứ hai giống như salad rau, lá xanh được rưới hai loại sốt đỏ và trắng.

    Hứa Hòa Diệp vẫn đợi Ngân Tô ăn trước rồi mới bắt đầu ăn.

    Vị cũng hơi lạ, có chút chua đắng khó tả.

    Nhưng Tề Diệu và Từ Thừa Quang vẫn thấy ngon.

    Dù ai bị ô nhiễm, đã uống thuốc thì phải có thay đổi chứ.

    Hứa Hòa Diệp nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Những người chơi khác cũng tương tự, có người thấy ngon, có người thấy không ngon.

    Dù cẩn thận, nhưng dụng cụ ăn uống khó tránh khỏi va chạm tạo ra tiếng động nhỏ.

    Lần đầu gây ra tiếng động chỉ khiến NPC nhìn chằm chằm.

    Lần thứ hai, NPC phụ trách phân phát thức ăn sẽ tiến lại gần người chơi đó..

    Sau khi phân phát xong thức ăn, NPC sẽ đứng sau lưng người chơi gây ra tiếng động lần thứ hai.

    Nếu lần thứ ba..

    Hứa Hòa Diệp nghĩ lần thứ ba, người đó sẽ chết.

    Những món ăn đầu tiên có lượng ít và dễ ăn, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không gây ra tiếng động.

    Nhưng từ món thứ năm trở đi, là món thịt, cần phải tự cắt.

    Và cô cảm thấy những món ăn này ngày càng khó ăn.

    Nhưng Từ Thừa Quang và Tề Diệu lại thấy thức ăn của họ ngày càng ngon..

    * * *

    * * *

    Hồ Bằng bỏ qua dao nĩa, trực tiếp cầm cả miếng thịt nhét vào miệng, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm Hứa Hòa Diệp ở phía đối diện.

    Hồ Bằng nhai nuốt miếng thịt có vị kỳ lạ và dai, rồi lật tay, một viên bi thép xuất hiện trong tay hắn.

    Hồ Bằng nhìn Hứa Hòa Diệp, bắn viên bi thép qua bình hoa đặt giữa bàn.

    "Đang!"

    Tiếng động vang lên trong đại sảnh.

    Các NPC đồng loạt quay đầu nhìn Hứa Hòa Diệp.

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    Hồ Bằng nhếch miệng, nở một nụ cười đầy ác ý với Hứa Hòa Diệp.

    NPC chỉ quan tâm tiếng động phát ra từ đâu, không quan tâm ai gây ra tiếng động đó!

    Xác định điều này, Hồ Bằng lại bắn một viên bi thép, viên bi trúng vào mép đĩa của Hứa Hòa Diệp, lại một tiếng động vang lên.

    NPC tiến lại gần Hứa Hòa Diệp.

    Hứa Hòa Diệp cảm thấy da đầu tê dại, trong khi Hồ Bằng đối diện lại cười không tiếng, thậm chí còn khoe viên bi thép trong tay.

    Hắn đẩy viên bi thép lên đầu ngón tay, bắn ra lần nữa.

    Lần này Hứa Hòa Diệp đã đề phòng, giơ tay chặn viên bi thép, nhưng viên bi thép bình thường lại như vừa ra khỏi lò, như một khối dung nham, xuyên qua lòng bàn tay cô.

    Lòng bàn tay lộ ra một lỗ lớn, còn có dấu vết bị cháy.

    Trán Hứa Hòa Diệp lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhưng cô cắn răng không dám lên tiếng.

    Những người chơi khác giả vờ như không thấy, ngay cả Tề Diệu và Từ Thừa Quang lúc này cũng không thể làm gì.

    Hồ Bằng không có ý định dừng lại, tiếp tục lấy ra một viên bi thép, nhắm vào bàn trước mặt Hứa Hòa Diệp.

    Hắn không cần tự mình ra tay.

    "Rầm!"

    Chiếc ghế Hồ Bằng đang ngồi đột nhiên gãy, hắn ngã xuống đất, tạo ra tiếng động lớn.

    Hồ Bằng ngã choáng váng một lúc, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của NPC xuất hiện trong tầm mắt, hắn giật mình.

    Đây là lần đầu tiên hắn gây ra tiếng động, sao NPC lại đến ngay lập tức? Có phải liên quan đến độ lớn của tiếng động không?

    Hứa Hòa Diệp chết tiệt..

    Hồ Bằng thầm chửi rủa, cảnh giác nhìn NPC, may mà NPC chỉ nhìn hắn, không ra tay.

    Xác định tạm thời an toàn, Hồ Bằng đứng dậy với khuôn mặt tái mét, hắn chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm Hứa Hòa Diệp ở phía đối diện.

    Hứa Hòa Diệp chịu đựng cơn đau ở lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn lại Hồ Bằng.

    Ánh mắt hai người va chạm trong không trung, không ai chịu nhường ai.

    Giọng nói không cảm xúc của NPC vang lên từ phía sau: "Khách quý, ngài muốn rời đi sao?"

    Hồ Bằng: "..."

    Hồ Bằng lắc đầu.

    "Vậy xin ngài ngồi xuống, để không ảnh hưởng đến các khách khác."

    "..."

    Hắn ngồi thế nào đây?

    "Xin ngài ngồi xuống." NPC tiến thêm một bước, giọng điệu lạnh lùng hơn, như thể nếu hắn không ngồi xuống, NPC sẽ ra tay.

    Hồ Bằng thử di chuyển sang bên cạnh, NPC không nói gì, hắn liền ngồi vào chỗ của người chơi đã chết trước đó.

    Chỗ này cách xa Hứa Hòa Diệp, những bông hoa ở giữa gần như che khuất tầm nhìn.

    * * *

    * * *

    Cuộc đấu giữa Hồ Bằng và Hứa Hòa Diệp tạm thời kết thúc, các NPC bắt đầu mang món thứ sáu lên.

    Ngân Tô chống cằm bằng một tay, ánh mắt từ từ quét qua các bức tường và trần nhà của đại sảnh.

    Từ món thứ năm trở đi, cô cảm thấy như có thứ gì đó đang theo dõi họ từ trong bóng tối.

    Nhưng cả đại sảnh sáng rực, tầm nhìn không bị che khuất, thậm chí không thấy cả camera.

    Nhưng Ngân Tô tin vào trực giác của mình, chắc chắn có thứ gì đó đang theo dõi họ từ trong bóng tối.

    Vậy.. mục đích của buổi tiệc thử nghiệm tối nay là gì?
     
    Noctor likes this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 225: Con tàu Noah (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những món ăn còn lại, món sau khó ăn hơn món trước.

    Ngân Tô có khả năng chịu đựng tốt hơn những người chơi khác, dù cảm thấy ghê tởm, cô vẫn có thể nuốt xuống mà không biểu cảm.

    Ngân Tô nhìn sang những người chơi bên cạnh, có người rõ ràng thấy món ăn ngon, cũng có người giống cô, cảm thấy khó chịu.

    Mỗi người ăn có vị khác nhau..

    Có phải bị ô nhiễm không?

    Ngân Tô nghĩ không phải, cô thấy vừa rồi có người chơi uống thuốc, nhưng sau khi ăn xong, biểu cảm của họ vẫn ngày càng khó chịu.

    Thức ăn khó nuốt khiến người chơi cảm thấy ghê tởm về mặt sinh lý, nhưng trong tình huống không thể phát ra tiếng động, họ chỉ có thể cố gắng bịt miệng lại.

    Ngay cả những người thấy món ăn ngon cũng ngày càng có biểu cảm khó chịu.

    Họ nghi ngờ mình bị ô nhiễm nặng, nếu không tại sao càng ăn càng thấy ngon.

    Ngân Tô suy nghĩ, có lẽ bản thân món ăn đã có sự khác biệt giữa ngon và không ngon, họ cố tình phân phát như vậy cho người chơi?

    Trò chơi này hoàn toàn có thể làm những việc mà ngay cả chó cũng không làm.

    * * *

    * * *

    Càng về sau áp lực càng lớn, người chơi gây ra tiếng động ngày càng nhiều.

    Ánh mắt chết chóc và sự tiến gần của NPC như một thanh kiếm sắc, nặng nề treo trên đầu mọi người, không biết khi nào sẽ rơi xuống.

    Cho đến khi món ăn cuối cùng được mang lên.

    NPC gần nhất vẫn là Hồ Bằng, gần như dán sát vào lưng hắn, ánh mắt tham lam và hưng phấn dính chặt vào hắn.

    Vì trước đó hắn gây ra tiếng động lớn nhất, chỉ cần hắn phát ra thêm một tiếng động nhỏ nữa, có lẽ sẽ gặp rắc rối.

    Khi người chơi cuối cùng cố gắng nuốt hết thức ăn trong đĩa, mấy NPC không cam lòng đẩy xe nhỏ rời đi.

    Kết thúc rồi..

    Không ngờ không có ai chết.

    Đúng vậy, dù mọi người không tránh khỏi gây ra tiếng động, nhưng ngoài người chơi đầu tiên chết, không ai chết giữa chừng.

    Vì không có NPC vào, người chơi không biết buổi tiệc thử nghiệm đã kết thúc hay chưa, nên cẩn thận giữ yên lặng.

    Vài phút sau, những NPC ban đầu xuất hiện lại, thông báo: "Buổi tiệc thử nghiệm đã kết thúc, cảm ơn mọi người, bây giờ có thể về phòng nghỉ ngơi."

    Người chơi nhìn nhau, vẫn im lặng đứng dậy ra ngoài.

    Cho đến khi ra khỏi đại sảnh, mọi người mới thở phào: "Thật là kinh khủng."

    Cũng có người chơi không chịu nổi, dựa vào tường nôn mửa.

    "Tại sao các cậu thấy ngon?"

    "Thật sự.. khá ngon mà, đặc biệt là mấy món cuối."

    "Tôi ăn mà thấy như mùi phân, và thuốc tôi uống không có tác dụng gì."

    "Tôi nghĩ là do bản thân thức ăn, không phải chúng ta bị ô nhiễm."

    "Cũng có thể phó bản này có hạn chế gì đó, ví dụ như các loại thuốc khác không có hiệu quả.."

    "..."

    "Có khi chỉ để lừa chúng ta gây ra tiếng động."

    Rốt cuộc là bị ô nhiễm hay do bản thân thức ăn có vấn đề, lúc này người chơi chỉ có thể suy đoán.

    "Đã muộn rồi, mọi người đừng ở ngoài lâu, hãy nhanh chóng về phòng mình." Giọng NPC vang lên, "Để tránh xảy ra sự cố."

    Mọi người: "..."

    * * *

    * * *

    "Cô Lâm, sao cô cứ đi theo tôi vậy?" NPC tiếp viên cố nén sự khó chịu, hỏi vị khách cứ bám theo mình.

    Các khách khác đã đi hết, chỉ còn cô ấy không chịu đi, còn nhất quyết theo anh ta!

    Muộn thế này còn muốn làm gì chứ!

    "Tôi muốn gặp đầu bếp tối nay."

    "Tại sao cô Lâm muốn gặp đầu bếp?"

    Ngân Tô rất chân thành: "Khách quý muốn góp ý cho anh ta."

    * * * Ai cần cô góp ý! Cô thì quý phái gì chứ! "Cô Lâm, buổi tiệc thử nghiệm tối nay không cần cô góp ý."

    "Đây là vấn đề cần hay không cần sao?" Giọng Ngân Tô trở nên lạnh lùng: "Đây là vấn đề tôi có ý kiến, khách quý không xứng đáng góp ý cho các người sao?"

    "Nếu cô đã nghĩ vậy.. thì đi theo tôi." Tiếp viên kéo khóe miệng, nở một nụ cười kỳ lạ: "Tôi sẽ dẫn cô đi gặp đầu bếp."

    "Đúng rồi, yêu cầu của khách phải được đáp ứng vô điều kiện."

    "..."

    Tiếp viên dẫn Ngân Tô qua một hành lang, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.

    "Cô vào đi." Tiếp viên đứng ngoài cửa, "Đầu bếp ở bên trong."

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia.

    Hứa Hòa Diệp đã thoát khỏi Hồ Bằng, cùng Tề Diệu và Từ Thừa Quang đang đi về hướng khoang hàng hóa. Họ không định về phòng mà muốn quay lại khoang hàng hóa xem xét.

    Ban ngày, nơi đó bị NPC canh gác nghiêm ngặt, họ không có cơ hội xuống.

    Tề Diệu đi bên cạnh Hứa Hòa Diệp, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có thù gì với Hồ Bằng vậy?"

    ".. Trước đây trong một phó bản, tôi đã đắc tội với hắn, hắn muốn giết tôi nhưng không thành." Hứa Hòa Diệp tóm tắt ngắn gọn mối thù với Hồ Bằng.

    Từ Thừa Quang: "Nhiều phó bản như vậy mà vẫn gặp lại, cô cũng xui xẻo thật."

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    Trò chơi cấm kỵ đã kéo dài năm năm, vô số phó bản, muốn gặp lại trong phó bản mà không dùng bất kỳ đạo cụ nào cần rất nhiều may mắn.

    Đối với Hứa Hòa Diệp, gặp lại kẻ thù cũ thực sự là xui xẻo.

    "Tôi cảm thấy hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng." Tề Diệu nói: "Thực lực của hắn chắc mạnh hơn cậu?"

    Hứa Hòa Diệp bóp nhẹ lòng bàn tay, vết thương đã lành nhưng cô vẫn cảm thấy đau rát: "Ừm.."

    Tề Diệu và Từ Thừa Quang đều nhận ra Hứa Hòa Diệp luôn tránh mặt Hồ Bằng, lý do duy nhất là cô không mạnh bằng hắn.

    Từ Thừa Quang: "Cậu nên tìm cơ hội ra tay trước."

    Hứa Hòa Diệp tất nhiên hiểu, cô phải giết Hồ Bằng, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

    Nhưng cơ hội thì..

    Vừa rồi trong đại sảnh, cô đã tiêu tốn một đạo cụ cấp A nhưng vẫn không thể khiến Hồ Bằng gặp rắc rối vì vi phạm quy tắc.

    "Trước tiên hãy làm việc chính." Hứa Hòa Diệp nhanh chóng lấy lại tinh thần.

    Họ đã đến gần khoang hàng hóa, Tề Diệu có một đạo cụ giống như tàng hình, cô ấy đi trước để thăm dò.

    "Không thấy NPC." Tề Diệu nhanh chóng quay lại.

    "Không có ai cả."

    "Ừ, không có ai cả."

    "Ban ngày NPC canh gác nghiêm ngặt nơi này, bây giờ lại không có NPC nào.." Từ Thừa Quang nhíu mày, cảm thấy bất an: "Khoang hàng hóa vào ban đêm có thể là thời gian hoạt động của những thứ đó, chúng ta chỉ có ba người, đừng đi vào chỗ chết."

    "Ai đó!"

    Tề Diệu đột nhiên hét nhỏ, quay đầu nhìn vào một góc tối.

    "Người chơi, người chơi.. đừng ra tay."

    Hai nữ người chơi bước ra từ bóng tối, họ giơ tay lên, biểu thị không có ý định ra tay.

    Dù là người chơi, ba người vẫn không giảm cảnh giác.

    "Tôi là Lữ Tiểu Nhụy." Cô gái tóc búi chủ động lên tiếng, chỉ vào người bạn bên cạnh: "Cô ấy là Thường Tư Khê."

    Thường Tư Khê để tóc mái bằng, đeo kính gọng đen, gần như không thấy mắt cô ấy.

    Nhìn cô ấy có vẻ còn trẻ, giống như học sinh ít nói nhưng học giỏi trong trường.

    Lữ Tiểu Nhụy thấy không khí dịu lại, thử hỏi: "Các bạn cũng đến khoang hàng hóa tìm hành lý à?"
     
    Noctor likes this.
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 226: Con tàu Noah (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    Manh mối về hành lý không khó để có được, nhưng làm sao họ biết phải đến khoang hàng hóa để tìm hành lý?

    Tề Diệu không kìm được hỏi: "Các cậu có manh mối này từ đâu?"

    "Chúng tôi dùng điểm để mua thông tin từ Kim Văn Vũ." Lữ Tiểu Nhụy do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Các cậu không phải sao?"

    "..."

    Mặt Tề Diệu lập tức tối sầm lại.

    Trong trò chơi, ngoài việc trao đổi, người chơi còn có thể dùng điểm hoặc đạo cụ để giao dịch manh mối, điều này rất bình thường.

    Đối với những người chơi khác, đây cũng là một điều tốt.

    Nhưng vấn đề là, manh mối này không phải do Kim Văn Vũ tự mình phát hiện, hắn lại bán để kiếm điểm!

    Thật đáng khinh!

    Từ Thừa Quang không cần nói gì thêm, trực tiếp chửi: "Đồ khốn!"

    Lữ Tiểu Nhụy và Thường Tư Khê: "..."

    Năm phút sau, lại có vài người chơi xuất hiện gần đó, hỏi ra mới biết cũng mua thông tin từ Kim Văn Vũ.

    Và chính là sau buổi tiệc thử nghiệm, Kim Văn Vũ chủ động tìm họ.

    "Hành lý thực sự ở dưới đó." Tề Diệu cười lạnh: "Nhưng Kim Văn Vũ có ý đồ gì? Bán thông tin này vào ban đêm, khoang hàng hóa ban đêm không an toàn, chúng tôi cũng không định xuống."

    "Không an toàn?"

    "Sao, hắn không nói với các cậu à?" Tề Diệu không ngại làm mọi người lo lắng: "Dưới đó có một đám quái vật. Ban ngày đã không an toàn, ban đêm là thời gian quái vật thích hoạt động nhất, xuống lúc này, hắn muốn các cậu đi chết à?"

    "..."

    Kim Văn Vũ chỉ nói với họ hành lý ở khoang hàng hóa, không hề đề cập đến quái vật.

    Nhưng lời của Tề Diệu cũng chưa chắc đáng tin..

    "Nếu mọi người đều muốn tìm hành lý, để an toàn, có thể cùng xuống vào ban ngày." Hứa Hòa Diệp không quan tâm họ có tin hay không, "Tối nay, tốt nhất mọi người đừng xuống."

    Hứa Hòa Diệp nhắc nhở xong câu đó, không định lãng phí thời gian ở đây, dẫn Tề Diệu và Từ Thừa Quang rời đi.

    "Chúng tôi có thể đi cùng các bạn không?" Lữ Tiểu Nhụy dẫn Thường Tư Khê đuổi theo.

    Tề Diệu: "Chúng tôi không quen các bạn."

    Lữ Tiểu Nhụy: "Chúng tôi.."

    Thường Tư Khê kéo Lữ Tiểu Nhụy lại, lấy từ túi áo ra một tờ giấy gấp, đưa cho Hứa Hòa Diệp.

    Hứa Hòa Diệp không nhận ngay: "Đây là gì?"

    Thường Tư Khê lần đầu lên tiếng: "Báo ngày 24 tháng 7."

    Từ Thừa Quang: "Hôm nay là ngày 22, không đúng, đã qua nửa đêm, bây giờ là ngày 23, báo ngày mai?"

    Thường Tư Khê gật đầu.

    Hứa Hòa Diệp nhận tờ giấy và mở ra, báo đã bị cắt nhưng vẫn thấy được ngày tháng, đúng là ngày 24.

    #Vụ nổ lớn Con tàu Noah ngày 24 tháng 7#

    * * *

    * * *

    Căn bếp sạch sẽ và sáng sủa giờ đây trở nên hỗn loạn, người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp đầy sợ hãi, dùng cả tay và chân bò trên sàn.

    "Đang!"

    "Đang đang!"

    Người đàn ông bò nhanh hơn, kéo theo vệt máu dài phía sau.

    Tuy nhiên, khi hắn rẽ qua góc, trước mắt xuất hiện một đôi giày, trên giày dính máu, giọng nói trong trẻo và vui vẻ của cô gái vang lên:

    "Tôi bắt được anh rồi."

    "..."

    Gần như ngay khi lời nói của đối phương vừa dứt, mái tóc đen từ phía sau lao tới, cuốn lấy tứ chi của hắn, nâng hắn lên cao.

    Người đàn ông ngã xuống bàn làm việc với một tiếng "rầm". Tóc của anh ta mọc dài ra một cách vô kiểm soát, quấn chặt lấy toàn thân anh ta. Tay chân bị tóc trói chặt, không thể thoát ra được, thậm chí cổ cũng bị một lọn tóc siết chặt.

    Mái tóc lạnh lẽo và mềm mại cọ qua mặt anh ta, anh thậm chí có thể cảm nhận được sự phấn khích của những sợi tóc này, chúng biến thái đến mức 'liếm' sạch sẽ vết máu trên người anh.

    Người đàn ông trong lòng đầy sự tức giận vì bị sỉ nhục, mặt lúc xanh lúc trắng.

    "Đừng có biến thái như vậy." Ngân Tô không thể chịu nổi.

    Vừa rồi để nó tự lên, nó trốn ở phía sau như một kẻ hèn nhát, phải đợi cô ấy ra tay đánh gần xong, nó mới lao lên giành công.

    Chưa từng thấy con quái vật nào vô liêm sỉ như vậy!

    Con quái vật tóc bị Ngân Tô cảnh cáo, thu mình lại một chút, nhưng vẫn thân mật ôm lấy người đàn ông, tóc của nó quấn quanh cơ thể anh ta.

    Người đàn ông run rẩy như một cậu bé đáng thương bị người ta hành hạ: "Cô.. cô rốt cuộc muốn làm gì?"

    "Tôi có thể làm gì.." Ngân Tô ngồi xuống cạnh bàn điều khiển, nhìn anh ta với ánh mắt dịu dàng: "Ban đầu tôi chỉ muốn góp ý với anh thôi. Có phải anh là người ra tay trước không? Anh không tự kiểm điểm lại mình, ngược lại hỏi tôi muốn làm gì, có phải anh hơi quá đáng không."

    Người đàn ông: "..."

    Anh ta nghĩ tối nay có thể được ăn thêm, ai ngờ lại gặp phải thứ quái quỷ này!

    Ai đã đưa cô ta đến đây!

    Tại sao lại hại tôi như vậy!

    "Là tôi sai." Người đàn ông biết tiến biết lùi, vội vàng xin lỗi: "Cô đừng giận, vừa rồi đều là lỗi của tôi. Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi."

    "Tôi giết anh rồi xin lỗi cái xác của anh, anh thấy được không?"

    "..."

    Ngân Tô giơ tay lên, bất lực nói: "Anh xem, anh cũng thấy không được đúng không?"

    Người đàn ông khó khăn nuốt nước bọt, những sợi tóc vẫn điên cuồng quấn quanh người anh ta, bây giờ đã không còn thấy rõ da thịt của anh ta nữa.

    "Vậy cô muốn thế nào?"

    Ngân Tô cúi đầu nhìn móng tay của mình, cười nhạt: "Anh muốn sống thì phải chứng minh rằng anh có giá trị để sống chứ."

    "Giá.. giá trị." Tóc trên cổ ngày càng nhiều, người đàn ông cảm thấy khó thở, "Làm.. làm sao để chứng minh?"

    Cô gái khẽ ngẩng đầu, cười rạng rỡ: "Ví dụ như anh biết bao nhiêu bí mật về con tàu Noah."

    "Tôi.. tôi không biết bí mật gì cả."

    Cô gái từ từ lắc đầu, tiếc nuối nói: "Vậy anh sống có ích gì?"

    "Tôi.. hơ.." Người đàn ông há miệng, không thể phát ra âm thanh, mặt đỏ bừng, tóc bắt đầu chui vào miệng anh ta.

    Những sợi tóc dường như có thể chui vào dưới da, trong mắt người đàn ông xuất hiện những sợi tóc đen.

    Ánh sáng trước mắt đang bị bóng tối xâm chiếm, cổ họng người đàn ông phát ra tiếng gầm gừ mơ hồ, nhưng những sợi tóc lại chui sâu hơn, máu trong cơ thể nhanh chóng mất đi.

    "Được rồi."

    Giọng nói đáng sợ đó, lúc này người đàn ông lại cảm thấy như âm thanh thiên đường.

    "Khụ khụ.." Người đàn ông ho dữ dội, vì cơ thể không thể cử động, lúc này anh ta như con cá đang hấp hối trên thớt.

    "Cho anh cơ hội cuối cùng." Cô gái giơ một ngón tay lên trước mặt anh ta, "Anh phải nắm lấy cơ hội này."

    "Ah.." Giọng người đàn ông khàn khàn, há miệng 'ah' vài lần, sợ rằng những sợi tóc sẽ lại chui vào miệng mình, cố gắng ép ra vài từ: "Tôi biết.."

    Ngân Tô rất kiên nhẫn đợi anh ta bình tĩnh lại: "Nói đi."

    ".. Những hành khách tham gia buổi thử nghiệm đánh giá đều là hàng hóa được chọn lọc. Điều này có tính không?"

    "Hàng hóa gì?"

    "Tôi.. tôi không biết, chỉ có khách quý và thuyền trưởng mới biết chuyện này." Người đàn ông sợ Ngân Tô không tin, "Tôi chỉ là một đầu bếp, phần lớn thời gian đều ở trong bếp. Tôi chỉ biết các người là một lô hàng.."
     
    Noctor likes this.
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 227: Con tàu Noah (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đêm nay có ai đang theo dõi chúng ta không?"

    Người đàn ông từ từ gật đầu, "Là.. là khách quý từ tầng trên. Mỗi lần đều có buổi đánh giá, để khách quý xem hàng hóa.."

    "Mỗi lần?"

    "Đúng.. đúng vậy, cứ mỗi khoảng thời gian, con tàu Noah lại đón một nhóm khách quý như vậy."

    Hàng hóa..

    Không phải lại là mấy trò hiến tế tà ác đó chứ?

    Ngân Tô: "Vậy hàng hóa được chọn như thế nào?"

    Người đàn ông: "Tôi không biết, khi các người lên tàu thì đã được đánh dấu rồi."

    "Vậy có nghĩa là trước khi lên tàu, hành khách đã bị đánh dấu?"

    Người đàn ông không chắc chắn lắm: ".. Có thể?"

    Ngân Tô bảo người đàn ông tiếp tục nói, nhưng đầu óc anh ta rối bời, không biết bắt đầu từ đâu: "Hay là.. cô hỏi tôi trả lời?"

    Ngân Tô gật đầu: "Anh có biết về buổi vũ hội ngày 24 không?"

    "Biết.. biết, tôi phụ trách món ăn hôm đó."

    "Buổi vũ hội thế nào?"

    ".. Cũng là thông lệ, mỗi lần có khách quý lên tàu, sẽ tổ chức vũ hội mặt nạ, náo nhiệt suốt đêm."

    "Có yêu cầu gì để tham gia không?"

    "Không có, tất cả mọi người đều có thể tham gia."

    Ngân Tô dừng lại một chút, hỏi anh ta: "Anh làm việc ở đây bao lâu rồi?"

    Người đàn ông suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra một khoảng thời gian khá chính xác: "Bảy năm rồi."

    "Anh có nghe qua cái tên Đặng Lệ Lệ không?"

    "Đặng Lệ Lệ.." Người đàn ông lặp lại cái tên này, "Hình như.. có chút ấn tượng. Đặng Lệ Lệ.. Đặng.. À! Tôi nhớ rồi! Cô ấy cũng là hàng hóa!"

    Người đàn ông nói khoảng ba năm trước, Đặng Lệ Lệ đã lên tàu.

    Anh ta nhớ người này vì Đặng Lệ Lệ từng cố gắng chạy trốn, nhưng vô tình chạy vào bếp và cầu cứu anh ta.

    Đặng Lệ Lệ tất nhiên không thể chạy thoát, bị nhân viên đưa đi.

    Sau đó xảy ra chuyện gì, người đàn ông không biết, vì anh ta chỉ phụ trách khu vực bếp.

    Có vẻ như Đặng Lệ Lệ là một trong những nạn nhân trước đó.

    Vậy nên những chiếc vali trong khoang hàng đều là của những nạn nhân bị chọn làm hàng hóa.

    Nhiều vali như vậy, tại sao lại đặc biệt liệt kê Đặng Lệ Lệ làm manh mối?

    Chẳng lẽ toàn bộ câu chuyện là về việc Đặng Lệ Lệ sau khi chết biến thành quái vật để trả thù?

    "Anh có biết thuyền trưởng ở đâu không?"

    "Không.. không biết, bình thường rất khó gặp thuyền trưởng." Người đàn ông dừng lại một chút, bổ sung: "Nhưng trong buổi vũ hội ông ta sẽ xuất hiện."

    Trước đó NPC cũng nói thuyền trưởng sẽ xuất hiện trong buổi vũ hội.

    Người đàn ông chỉ là một đầu bếp, biết rất ít, Ngân Tô không thể hỏi thêm gì, liền bước xuống từ bàn điều khiển.

    "Câu hỏi cuối cùng, tại sao nguyên liệu hôm nay lại có vị khác?"

    "Tôi không biết, tôi làm theo tiêu chuẩn chung."

    Ngân Tô nhìn anh ta.

    Ánh mắt lạnh lùng đó khiến người đàn ông run rẩy, giọng nói cũng run theo: "Tôi thật sự không biết, tôi chỉ phụ trách nấu ăn, đều làm theo cùng một quy trình, không nên có sự khác biệt về hương vị."

    Vấn đề không phải ở người nấu, vậy chỉ có thể là do những NPC mang nguyên liệu đến.

    Người đàn ông thử mở miệng: "Tôi đã nói hết những gì tôi biết, cô có thể thả tôi đi không?"

    "Nếu tôi bị anh bắt, anh sẽ thả tôi đi chứ?"

    "..."

    Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng với anh ta, nỗi sợ hãi trong lòng người đàn ông trào lên như thủy triều, "Không.."

    Bóng tối lại bao phủ, tiếng nói của người đàn ông bị ngắt quãng, trên bàn điều khiển chỉ còn lại hình người bị tóc quấn quanh.

    Hình người đó nhanh chóng tan biến, cuối cùng chỉ còn lại một đống tóc.

    Tóc bắt đầu co lại, nhanh chóng bò về phía cô gái đang đi ra ngoài, theo vạt áo của cô, chui vào tóc của cô.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô vừa ra khỏi bếp thì gặp phải một kẻ thần kinh.. đúng là thần kinh thật, lao ra ôm lấy cô và gọi 'mẹ'.

    Không phải thần kinh thì là gì?

    Gọi mẹ xong, còn rất bất hiếu, muốn đưa cô "mẹ mới" này xuống địa ngục ngay lập tức!

    Đây là kiểu hiếu thảo mới gì vậy?

    Ngân Tô vui vẻ làm mẹ nghĩ rằng đối phương chỉ có sức chiến đấu ngang với những nhân viên phục vụ, nhưng nhanh chóng phát hiện ra sức chiến đấu của cô con gái mới này mạnh hơn nhiều.

    Thậm chí còn mạnh hơn những thứ trong khoang hàng.

    "Tại sao mẹ không đến cứu con!" Cô con gái mới hét lên giận dữ, móng tay nhọn hoắt chộp vào mặt Ngân Tô, ánh mắt đầy hận thù: "Mẹ đã quên con rồi sao? Sao mẹ có thể quên con?"

    Ngay sau đó, giọng cô con gái mới trở nên ai oán: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, tại sao mẹ không đến tìm con.."

    "Mẹ đến bên con được không?"

    "Con nhớ mẹ lắm.."

    Cô con gái mới với gương mặt dữ tợn, năm ngón tay chộp lấy Ngân Tô. Ngân Tô giơ ống thép lên đỡ, ống thép vừa khéo kẹt vào ngón tay của cô con gái mới.

    Ngân Tô xoay ống thép, ngón tay của cô con gái mới kêu rắc rắc, sau đó nửa bàn tay bị cắt đứt gọn gàng.

    "Bốp!"

    Cô con gái mới đập vào tường, không màng đến máu trên tay, chống đất bật dậy, lại lao về phía Ngân Tô, hét lớn: "Mẹ ơi, đến bên con đi!"

    Ngân Tô cúi người, lướt qua bên cạnh cô con gái mới, nắm lấy chân sau của cô ta và kéo mạnh về phía sau.

    Cô con gái mới đập vào tường phía sau, đầu vỡ toang chảy máu, cơ thể co giật vài cái nhưng vẫn cố gắng đứng dậy.

    Ngân Tô dùng chân đạp cô ta xuống, ống thép từ trên cao đâm thẳng vào tim cô con gái mới.

    Cô gái nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng: "Muốn tôi ở bên cô, cô không đủ tư cách."

    Cô con gái mới trợn trừng mắt, đưa tay chạm vào vị trí trái tim, máu đặc sệt chảy qua kẽ ngón tay. Cô ta mở đôi môi tái nhợt, cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ, "Về.. về nhà.. tôi muốn về nhà.. mẹ.. mẹ ơi.."

    Ngân Tô cúi đầu nhìn cô con gái mới chết không nhắm mắt, máu trên người cô ta vẫn tiếp tục chảy ra.

    Quái vật tuy cũng có máu, nhưng đó chỉ là giả tượng, sau khi chết sẽ nhanh chóng biến mất.

    * * * Hóa ra chỉ là NPC bình thường.

    Ngân Tô rút ống thép ra, chất lỏng chảy ra không phải màu đỏ tươi mà là màu đen bốc mùi hôi thối.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào chất lỏng đen ghê tởm trên ngực, thở dài một hơi, cúi xuống tìm một con dao phẫu thuật.

    * * *

    * * *

    "Rầm!"

    Tề Diệu lăn xuống từ cầu thang, cùng với những mảnh kính vỡ. Cô lăn một vòng trong đống kính vỡ, trên người bị cắt nhiều vết thương chảy máu.

    Tề Diệu chống tay đứng dậy, không biết động đến vết thương nào, há miệng phun ra một ngụm máu.

    Cô đưa tay lau qua loa, chịu đựng cơn đau khắp người mà đứng lên.

    "Vút!"

    Những viên ngọc màu đỏ rực bay qua không trung, chúng không bay theo đường thẳng mà như có sự sống riêng, để lại vệt đỏ dài nơi chúng đi qua.

    Vô số viên ngọc trượt qua tạo thành một mạng lưới trong không trung, mạng lưới rơi xuống bao phủ Tề Diệu.

    Tề Diệu mặt tái nhợt, cắn chặt môi, nhanh chóng trèo qua lan can bên cạnh và nhảy xuống.

    "Rầm!"

    Tề Diệu đập vỡ kính, tưởng rằng sẽ rơi xuống đất nhưng lại rơi lên một vật mềm mại, phía sau lập tức bị chất nhầy kỳ lạ thấm vào.

    Mùi máu tanh nồng và mùi hôi thối hòa quyện xộc vào mũi cô.

    Cô quay đầu lại thấy một cô gái với đôi tay đầy máu, cầm dao và nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

    * * * Chào mừng đến với địa ngục của tôi ---
     
    Noctor likes this.
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 228: Con tàu Noah (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề Diệu không biết cô ta đang làm gì.. nhưng trực giác mách bảo đó không phải điều tốt.

    Sau một khoảnh khắc nhìn nhau, Tề Diệu đột nhiên lao về phía Ngân Tô.

    Ngân Tô đã nhìn thấy mạng lưới lớn phát sáng kỳ lạ rơi xuống từ trên cao.

    Mạng lưới bao phủ nơi Tề Diệu vừa rơi xuống, thi thể vốn đã bị đập nát bấy, ngay lập tức bị mạng lưới chia thành vô số mảnh.

    Mặt đất bị mạng lưới chạm vào trở nên đen kịt.

    "Khụ khụ khụ.."

    Động tác vừa rồi làm vết thương trên người Tề Diệu đau nhói, cô vừa ho vừa nôn ra máu.

    Ngân Tô vội vàng ngồi xuống bên cạnh, "Cô không sao chứ?"

    Tề Diệu không thể nói được, nằm trên đất thở dốc, mỗi lần hít thở, phổi như muốn nổ tung, đau đớn và ngạt thở cùng lúc ập đến.

    Ngân Tô: "..."

    "Rầm!"

    Những mảnh kính vỡ trên đầu tiếp tục rơi xuống, thân hình to lớn của Hồ Bằng nhảy xuống: "Tôi xem cô chạy đi đâu.."

    Giọng Hồ Bằng ngừng lại, vì anh ta nhìn thấy bên cạnh Tề Diệu còn có một người khác, và đó là người anh ta cực kỳ không muốn gặp.

    Ngân Tô đứng dậy, tâm trạng không vui vẻ gì: "Các người đánh nhau thì đánh nhau, phá hủy đối tượng nghiên cứu của tôi thì hơi quá đáng rồi."

    Còn mỗi người phá hủy một chút, làm như vậy là công bằng sao?

    "..."

    Ánh mắt Hồ Bằng rơi vào thi thể bị mạng lưới chia thành vô số mảnh, máu me be bét.. đối tượng nghiên cứu?

    Tên điên này lại đang làm gì?

    Hơn nữa, làm sao anh ta biết dưới này có thứ như vậy, người nhảy xuống trước cũng không phải anh ta, chuyện này có thể trách anh ta sao?

    "Chuyện này không liên quan đến cô." Hồ Bằng dù kiêng dè Ngân Tô nhưng vẫn cứng rắn nói: "Cô tránh ra, đừng xen vào chuyện của người khác."

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng: "Lần trước tôi đã nói với anh, đừng theo đuổi con gái một cách quá mãnh liệt, anh không nghe một chữ nào sao."

    Hồ Bằng nhíu mày, hiểu ra ý ngầm của câu nói này: "Vậy cô muốn bảo vệ cô ta? Cô nghĩ tôi thật sự sợ cô sao?"

    Anh ta vung tay, vài viên ngọc phát sáng từ trên cao bay xuống, bao quanh Hồ Bằng.

    Ngân Tô cất dao phẫu thuật, thay bằng ống thép, xoay cổ tay: "Mỗi đối tượng nghiên cứu đều là duy nhất, anh tùy tiện phá hủy đồ của người khác, không nên trả giá một chút sao?"

    "..."

    Đây rõ ràng chỉ là cái cớ, xem ra cô ta nhất định muốn động thủ với mình.

    Hồ Bằng biết hôm nay không thể kết thúc êm đẹp, cũng không nói thêm lời nào, những viên ngọc quanh người anh ta 'vút' một tiếng bay lên cao, rồi với tốc độ kinh hoàng bắn về phía mục tiêu.

    Những viên ngọc để lại vệt sáng trong không trung, hóa thành những vết lửa đỏ.

    Với tốc độ và sức mạnh như vậy, người thường khó mà tránh được, nhưng cô gái di chuyển nhanh chóng, những viên ngọc chỉ sượt qua xung quanh cô, không chạm vào cô chút nào.

    Đùa à, trong lần quay lại đầu tiên, điều luyện tập nhiều nhất không phải là tìm manh mối hay giết quái vật, mà là chạy trốn.

    Vài viên ngọc bắn trượt, nhanh chóng quay lại, tiếp tục tấn công Ngân Tô.

    Ánh lửa đỏ phản chiếu trong mắt cô gái, cháy lặng lẽ rồi hóa thành hư vô, không để lại dấu vết nào trong mắt cô.

    "Đinh!"

    Viên ngọc đập vào ống thép, tia lửa chói mắt bắn ra, nhưng không để lại vết tích nào trên ống thép.

    Ngân Tô khẽ nhướng mày, trước đây cô chỉ nghĩ rằng con dao này sắc bén, có thể cắt mọi thứ, bây giờ xem ra đạo cụ cấp SS còn mạnh hơn cô tưởng.

    Cô luôn khoan dung với những đồng đội còn sống, những lời xúc phạm đơn giản cô đều không thèm để ý, vì vậy chưa từng ra tay với họ..

    * * *

    * * *

    Hồ Bằng nhìn Ngân Tô hoàn toàn tránh được các đòn tấn công của mình, dù viên ngọc có thể đập vào cô cũng bị ống thép trong tay cô chặn lại.

    Đó là loại đạo cụ gì..

    Hồ Bằng cảm thấy cần phải nhanh chóng kết thúc, liền ném thêm hai viên ngọc.

    Anh ta điều khiển viên ngọc bay về phía Ngân Tô, nhưng không tấn công trực tiếp mà để các viên ngọc khác thu hút sự chú ý của cô, hai viên ngọc kia thì để lại những vệt đỏ xung quanh.

    Những vệt đỏ không hiện rõ mãi, nhanh chóng biến mất trong không khí như chưa từng tồn tại.

    Những đường bay lộn xộn, dường như chỉ đang tìm cơ hội, không thể nhìn ra ý đồ gì.

    "Cô Lâm! Hai viên ngọc đó đang dệt lưới!" Tề Diệu đột nhiên hét lên.

    Cô vừa trải qua chuyện này nên rất rõ đó là gì.

    Hồ Bằng cười nhếch mép, "Muộn rồi!"

    Mạng lưới đỏ sáng lên từng điểm một như đèn, tạo thành một cái vòm bán nguyệt bao phủ hoàn toàn Ngân Tô bên trong.

    Tưởng cô ta giỏi lắm sao, cũng chỉ đến thế thôi!

    Mạng lưới nhanh chóng thu lại, nếu người bên trong không thoát ra được sẽ bị chia thành vô số mảnh như thi thể trước đó.

    Ngân Tô ngẩng đầu nhìn mạng lưới đang thu lại về phía mình, không hề hoảng sợ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi khô khốc.

    Kỹ năng thiên phú của người khác đều có sức tấn công mạnh như vậy sao..

    * * *

    Hồ Bằng trong lòng vui mừng, định tăng tốc để kết liễu người phụ nữ đó.

    Đúng lúc này, một bóng kiếm màu ánh trăng từ không trung lao xuống, nhắm thẳng vào sau đầu Hồ Bằng.

    Dù đang điều khiển những viên ngọc, Hồ Bằng vẫn chú ý đến xung quanh, ngay khi bóng kiếm chém xuống, anh ta né sang một bên.

    Anh ta nhìn rõ người tấn công mình là ai, lập tức hét lên giận dữ: "Hứa Hòa Diệp!"

    Hứa Hòa Diệp mặt căng thẳng, cầm kiếm lao tới, những đường kiếm hoa biến thành bóng kiếm, chém về phía Hồ Bằng.

    Trong những bóng kiếm hoa mắt đó, Hồ Bằng khó mà né tránh, anh ta đành rút ra hai viên ngọc để đối phó với bóng kiếm của Hứa Hòa Diệp.

    Những viên ngọc của anh ta có thể dễ dàng phá tan bóng kiếm của Hứa Hòa Diệp.

    Nhưng Hứa Hòa Diệp vung kiếm rất nhanh, bóng kiếm tràn ngập quét về phía Hồ Bằng, hai viên ngọc không thể đối phó hết những bóng kiếm này.

    Hồ Bằng bị ép lùi từng bước, anh ta mở rộng năm ngón tay, hướng về phía Ngân Tô mà nắm chặt.

    Mạng lưới lớn đang thu lại chậm rãi, đột nhiên tăng tốc.

    "Xoẹt!"

    Hồ Bằng cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía mạng lưới, một lưỡi kiếm sắc bén từ bên trong đâm xuyên qua mạng lưới.

    Lưỡi kiếm chém xuống, tạo ra một khe hở ở bên cạnh, sau đó khe hở mở rộng, toàn bộ mạng lưới bắt đầu tan rã.

    Bóng dáng cô gái dần hiện ra, áo khoác đen tung bay, những đường lửa đỏ từ mắt cô lặng lẽ biến mất.

    Hồ Bằng giật mình, lập tức điều khiển những viên ngọc còn lại tấn công Ngân Tô, chặn đường cô.

    "Đinh!"

    Một viên ngọc rơi từ trên không xuống, đập xuống đất vỡ làm đôi, sau đó hóa thành bụi.

    Vỡ.. vỡ rồi!

    Sao có thể!

    Bị Hứa Hòa Diệp tấn công, Hồ Bằng mất tập trung, bị một bóng kiếm đánh trúng, cả người bay ra, đập vào tường.

    Ngân Tô không để ý đến Hồ Bằng, mà ngạc nhiên đi chém những viên ngọc còn lại.

    Hồ Bằng chỉ có năm viên ngọc, vừa rồi rút hai viên về đối phó với Hứa Hòa Diệp, lại bị Ngân Tô chém vỡ một viên, giờ chỉ còn lại hai viên.

    Hồ Bằng nhận ra ý định của Ngân Tô, muốn thu hồi những viên ngọc.

    Nhưng đã quá muộn, tốc độ của Ngân Tô nhanh hơn lúc trước, chém thẳng vào hai viên ngọc chưa kịp thu hồi.

    "Rắc!"
     
    Noctor likes this.
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 229: Con tàu Noah (20)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng viên ngọc vỡ như tiếng tim Hồ Bằng tan nát, anh ta trợn mắt giận dữ hét lên: "Dừng lại!"

    Ngân Tô nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, thân hình lướt đi, đuổi theo viên ngọc đang chạy trốn, giơ tay chém xuống.

    Mặt Hồ Bằng tái nhợt, mắt trợn tròn như cái chuông, ánh mắt đầy hận thù gần như muốn xuyên thủng người đối diện.

    Tuy nhiên, Hứa Hòa Diệp nhân cơ hội tấn công, khiến Hồ Bằng không có thời gian suy nghĩ, phải dùng hai viên ngọc còn lại để chặn Hứa Hòa Diệp.

    Mất ba viên ngọc liên tiếp, sức mạnh của Hồ Bằng giảm rõ rệt.

    Trước đây một viên ngọc có thể dễ dàng phá tan bóng kiếm của Hứa Hòa Diệp, nhưng giờ không thể, bóng kiếm để lại những vết thương trên người Hồ Bằng.

    Ngân Tô chém xong viên ngọc, liền lùi sang một bên, không tham gia vào trận chiến giữa Hứa Hòa Diệp và Hồ Bằng.

    Hai người chiến đấu, thêm một người sẽ quá chật chội.

    Hơn nữa, Hứa Hòa Diệp có lẽ muốn tự mình giết Hồ Bằng hơn.

    * * *

    * * *

    Trong tình huống Ngân Tô phá hủy ba viên ngọc của Hồ Bằng, Hứa Hòa Diệp biết đây là cơ hội hiếm có, quyết tâm giữ lại mạng của Hồ Bằng.

    Nếu không, chuyện tối nay sẽ tiếp tục xảy ra, Hồ Bằng như con chuột trong cống, lúc nào cũng muốn lấy mạng cô..

    Hôm nay hoặc cô chết, hoặc Hồ Bằng chết!

    Khí thế của Hứa Hòa Diệp tăng vọt, bóng kiếm dày đặc xung quanh, bóng kiếm bay qua để lại tiếng vang.

    Trên người Hồ Bằng đầy vết thương do bóng kiếm để lại, anh ta đã bị ép phải sử dụng đạo cụ.

    Hứa Hòa Diệp cũng có đạo cụ, hai người ném đạo cụ vào nhau, các loại ánh sáng lóe lên, thỉnh thoảng có tiếng nổ.

    Ngân Tô cảm thấy mặt đất rung chuyển, kéo Tề Diệu không thể tự di chuyển đến chỗ xa hơn.

    "Rầm!"

    Tiếng nổ dữ dội, kèm theo ánh lửa bùng lên.

    Sóng nhiệt tràn đến, thổi tung tóc và quần áo của Ngân Tô, ngọn lửa bùng lên che khuất tầm nhìn của cô.

    * * *

    * * *

    "Bốp!"

    Vật nặng đập xuống đất, nửa mặt Hồ Bằng đầy máu, mắt bị thương không biết bởi thứ gì, không thể mở ra.

    Hứa Hòa Diệp xuất hiện từ đám khói bụi nổ tung, vô số bóng kiếm hợp thành một bóng kiếm khổng lồ, từ sau lưng cô ta bay lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào Hồ Bằng.

    Hồ Bằng không nhìn thấy nhưng cảm nhận được nguy hiểm.

    Anh ta lật tay, một con búp bê nhỏ xuất hiện trong tay, búp bê không có ngũ quan, toàn thân mặc áo choàng đen, chỉ nhìn bề ngoài đã thấy không lành.

    "Bằng máu của ta.." Hồ Bằng rạch tay, bôi máu lên búp bê: "Xin thần giáng xuống thân ta.."

    "Định!"

    Động tác của Hồ Bằng đột nhiên bị dừng lại, máu thấm vào búp bê cũng ngừng.

    "Chỉ có năm giây!" Giọng Tề Diệu vang lên từ bóng tối.

    Hứa Hòa Diệp nín thở, giơ cao thanh kiếm, bóng kiếm sau lưng cô ta treo lơ lửng, theo động tác của cô ta mà hạ xuống.

    Bóng kiếm xuyên qua ngực Hồ Bằng, ghim chặt anh ta xuống đất, gạch dưới thân anh ta nứt ra, cả khu vực chìm xuống một chút.

    Sức mạnh khổng lồ thậm chí làm vỡ con búp bê trong tay anh ta.

    Năm giây trôi qua.

    Bàn tay Hồ Bằng buông thõng, con búp bê vỡ rơi xuống đất, trên mặt không có ngũ quan xuất hiện một con mắt vẽ bằng máu, con mắt kia chỉ vẽ được một nửa..

    Đạo cụ chưa hoàn thành nghi lễ, không thể phát huy tác dụng.

    Bóng kiếm biến mất, ngực Hồ Bằng còn lại một lỗ lớn.

    Xác định Hồ Bằng không còn thở, Hứa Hòa Diệp mềm nhũn, quỳ xuống đất, gần như không thể cầm nổi thanh kiếm.

    Kỹ năng thiên phú của cô ta không giới hạn số lần sử dụng nhưng liên quan đến tinh thần lực, lúc này cô ta như bị rút cạn, bất kỳ người bình thường nào cũng có thể giết chết cô ta.

    Tề Diệu cũng không khá hơn là bao, nằm trên đất như một đống bùn nhão.

    Chỉ có Ngân Tô ôm ống thép, như một người ngoài cuộc không liên quan.

    Ngân Tô bước ra, nhìn Hồ Bằng nằm trên đất, hỏi Hứa Hòa Diệp: "Cô không cần xác anh ta chứ?"

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    Cô cần xác anh ta làm gì?

    Hứa Hòa Diệp lắc đầu, biểu thị không cần.

    "Phá hủy đồ của người khác mà không xin lỗi, chỉ có thể lấy cái chết để tạ lỗi." Ngân Tô thu xác Hồ Bằng vào cung điện.

    Hứa Hòa Diệp chỉ thấy xác Hồ Bằng đột nhiên biến mất, sau đó thấy Ngân Tô khẽ nhướng mày, vẻ mặt ngạc nhiên: "Ơ?"

    ".. Sao vậy?"

    Ngân Tô nghiêm túc nói với cô: "Đâm thêm một nhát rất quan trọng."

    Hồ Bằng vẫn chưa chết, có thể anh ta đã dùng đạo cụ thay thế mạng sống giống như búp bê thế mạng.

    Đáng tiếc, vào cung điện rồi cũng không có cơ hội sống sót.

    Người bạn nhiệt tình của cô sẽ không bỏ qua bất kỳ vị khách nào.

    "?"

    * * *

    * * *

    Ngân Tô tốt bụng, đưa Tề Diệu và Hứa Hòa Diệp đến nơi an toàn.

    Hai người đang uống thuốc hồi phục, có lẽ do tiêu hao quá nhiều, tốc độ hồi phục không nhanh, một lúc lâu sau vẫn còn yếu ớt.

    Hứa Hòa Diệp tinh thần không tốt lắm, nhưng đã hồi phục được chút sức lực, cô bình tĩnh lại, cảm ơn cô gái bên cạnh: "Cô Lâm, cảm ơn."

    Tề Diệu cũng cảm ơn.

    Trước khi Hứa Hòa Diệp đến, nếu cô không ra tay ngăn Hồ Bằng, chắc chắn Tề Diệu không thể sống sót.

    Tề Diệu cũng không ngờ cô sẽ ra tay..

    "Không có gì." Ngân Tô nói lạnh lùng, như thể hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.

    "Cô vừa rồi.. đang làm gì vậy?" Tề Diệu nhớ lại cảnh tượng mình thấy khi rơi xuống.

    Cảnh tượng kinh khủng đó, nói cô là quái vật cũng không quá.

    Ngân Tô không trả lời mà hỏi lại: "Các cô đã gặp thứ gì khác chưa?"

    ".. Thứ gì?"

    "Ví dụ như kẻ thần kinh?"

    "..."

    Có phải đang nói về cô không? Khụ khụ.. người ta vừa giúp mình, không thể nghĩ vậy được! Tề Diệu lắc đầu: "Không, chúng tôi chỉ gặp vài người chơi và Hồ Bằng."

    Ban đầu cô gặp nhóm người của Hồ Bằng.

    Hồ Bằng biết cô hành động cùng Hứa Hòa Diệp, liền muốn bắt cô.

    Tề Diệu và Hồ Bằng không có thù oán, bị tấn công chắc chắn là vì Hứa Hòa Diệp, nên cô không nghĩ nhiều, trực tiếp đi tìm Hứa Hòa Diệp.

    Hai nhóm người đụng nhau, khó tránh khỏi đánh nhau.

    Trong lúc đó Hứa Hòa Diệp và những người khác tách ra, cuối cùng không biết sao lại chỉ còn cô và Hồ Bằng.

    Hồ Bằng không bắt được Hứa Hòa Diệp, liền trút giận lên cô.

    Tề Diệu thực ra có chút oán trách Hứa Hòa Diệp, vì cùng cô mà gặp nguy hiểm.

    Nhưng cô cũng hiểu, nếu vừa rồi không cùng Hứa Hòa Diệp hợp lực giết Hồ Bằng, thì tình cảnh của cô bây giờ cũng rất nguy hiểm.

    Hứa Hòa Diệp cũng không gặp thứ gì kỳ lạ.

    "Cô Lâm đã gặp thứ gì kỳ lạ sao?" Hứa Hòa Diệp hỏi.

    Ngân Tô thở dài: "Đúng vậy, gặp phải kẻ thần kinh." Người khác đều không gặp, chỉ có cô gặp!

    "..."

    Cảm thấy câu này thật kỳ lạ.

    Vài phút sau, họ hiểu kẻ thần kinh mà Ngân Tô nói là gì.

    Hai người không còn sức chiến đấu, chỉ có thể nhìn Ngân Tô giao đấu với quái vật.

    Một lát sau, Ngân Tô kéo quái vật trở lại, lấy dao phẫu thuật ra, mổ bụng quái vật ngay trước mặt họ.

    Tề Diệu nuốt nước bọt, nói với Hứa Hòa Diệp: "Lúc tôi gặp cô ấy, cô ấy cũng đang làm việc này."

    Nhìn thấy cảnh này vào nửa đêm, thật sự rất đáng sợ!

    Hứa Hòa Diệp nhìn chằm chằm vào quái vật bị Ngân Tô mổ bụng, "Cô Lâm, trong cơ thể những quái vật này có gì không?"

    * * * Chào mừng đến với địa ngục của tôi ---
     
    Noctor likes this.
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 230: Con tàu Noah (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô lục lọi, cuối cùng kéo ra một thứ màu đen từ vị trí thắt lưng của quái vật.

    Nhìn hình dạng có thể thấy đó là một quả thận, nhưng màu sắc của nó khác với các cơ quan khác trong cơ thể quái vật.

    Không phải mùi máu tươi.

    Mà là một mùi hôi thối của sự phân hủy..

    Như thể trong cơ thể khỏe mạnh bị nhét vào một quả thận thối rữa.

    Tề Diệu bị mùi hôi thối làm cho buồn nôn, bản năng bịt mũi miệng, hỏi nhỏ: "Chuyện gì vậy.."

    Ngân Tô vừa giải phẫu hai quái vật, các bộ phận thối rữa đều khác nhau, cái đầu tiên là tim, cái thứ hai là gan.

    Bây giờ là cái thứ ba.

    Một cái có thể là ngẫu nhiên, nhưng liên tiếp ba cái đều như vậy.. đều là các cơ quan quan trọng.

    Kết hợp với các manh mối trước đó, Ngân Tô nghĩ đến một khả năng - buôn bán nội tạng bất hợp pháp.

    Điều này cũng phù hợp với khái niệm 'hàng hóa'.

    Hứa Hòa Diệp nhìn chằm chằm vào khối thịt thối rữa, một lát sau lên tiếng: "Cô Lâm, chúng ta có thể trao đổi manh mối không?"

    "Được thôi." Ngân Tô đồng ý ngay.

    Hứa Hòa Diệp đề nghị trao đổi nên cô nói trước: "Có một người chơi tìm thấy một tờ báo, báo ngày 24."

    Vào đêm ngày 24 tháng 7, sẽ xảy ra vụ nổ, không ai trên tàu Noah sống sót.

    "Đêm ngày 24.. ngày vũ hội?"

    Hứa Hòa Diệp gật đầu: "Vụ nổ không có thời gian cụ thể, chỉ nói là vào buổi tối. Chúng ta cần phải ngăn chặn vụ nổ trước khi nó xảy ra, hoặc tìm chìa khóa để vượt qua, hoặc có điều kiện cần thiết để sống sót, nếu không rất có thể sẽ chết."

    "Nguyên nhân vụ nổ thì sao?"

    "Không có.."

    Ngân Tô lướt mắt qua tờ báo, không thấy ghi gì, Hứa Hòa Diệp cũng không biết.

    Ngân Tô lấy ra tờ hướng dẫn cho khách, đưa cho Hứa Hòa Diệp.

    "Quy tắc.." Hứa Hòa Diệp nhớ tờ giấy này, chắc là Ngân Tô tìm thấy trong khoang hàng, lúc đó cô đã cất đi.

    Hứa Hòa Diệp tưởng đó là manh mối khác, không ngờ lại là hướng dẫn cho khách.

    ".. Tại sao phó bản này lại giấu quy tắc như vậy?" Theo quy trình bình thường, hướng dẫn cho khách là quy tắc mà người chơi dễ dàng có được.

    Ngân Tô cười nhạt: "Tất nhiên là để làm khó người chơi."

    Hứa Hòa Diệp: "..."

    Hứa Hòa Diệp ghi nhớ quy tắc, tiếp tục nói: "Chúng tôi còn tìm thấy một tài liệu về nhân viên trên tàu, nhưng có lẽ không có ích gì, cô Lâm xem qua thôi, không cần trao đổi gì."

    Họ đã nghiên cứu kỹ tài liệu về nhân viên, ngoài thông tin cơ bản, không có gì khác.

    Vì vậy, muốn tìm hiểu quá khứ của NPC từ những tài liệu này, gần như không thể.

    Ngân Tô lật từng trang tài liệu, thực sự chỉ có tên, tuổi và các thông tin cơ bản, không có sở thích.

    Những tài liệu này chỉ giúp họ biết có bao nhiêu nhân viên trên tàu.

    "Không có thủy thủ sao?"

    "Không, chúng tôi đã đến buồng lái, bên trong không có ai, con tàu này tự lái." Trong trò chơi cấm kỵ, điều này không phải là chuyện lạ, nên Hứa Hòa Diệp không ngạc nhiên.

    Ngân Tô lật đến những trang cuối cùng, lướt mắt qua từng dòng.

    Ngân Tô vừa định đặt xuống lại đột nhiên lật lại, nhìn chằm chằm vào một bảng thông tin.

    - -Đặng Lệ Châu.

    Đặng Lệ Lệ và Đặng Lệ Châu, hai cái tên này nếu không phải là sự trùng hợp lớn thì chắc chắn có liên quan gì đó.

    "Sao vậy?" Hứa Hòa Diệp thấy Ngân Tô dừng lại, "Người này có vấn đề gì sao?"

    Ngân Tô lấy ra cuốn giấy chứng nhận giải thưởng, đưa cho Hứa Hòa Diệp.

    Tề Diệu cũng ghé vào xem, "Đặng Lệ Lệ.. Đặng Lệ Châu? Hai cái tên này chỉ khác một chữ, có phải là người thân không?"

    Hứa Hòa Diệp bình tĩnh nói: "Đặng Lệ Châu lên tàu làm việc vào năm 2036, tức là thời gian hiện tại của phó bản. Nhưng giấy chứng nhận giải thưởng này là năm 2033, giấy chứng nhận này không ai mang theo bên mình, trừ khi vừa nhận được và chuẩn bị mang về."

    "Giấy chứng nhận giải thưởng cũng là cô Lâm tìm thấy trong khoang hàng?"

    Ngân Tô gật đầu.

    Hứa Hòa Diệp tiếp tục nói: "Nếu chủ nhân của những chiếc vali trong khoang hàng đều đã chết, thì Đặng Lệ Lệ đã lên tàu hơn ba năm trước."

    Ba năm trước, Đặng Lệ Lệ nhận được giấy chứng nhận giải thưởng này, lên tàu du lịch, chuẩn bị về nhà hoặc đi du lịch rồi về nhà.

    "Đặng Lệ Châu rất có thể là người thân của Đặng Lệ Lệ, mục đích lên tàu của cô ấy, hoặc là để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Đặng Lệ Lệ trên tàu này, hoặc là để trả thù cho Đặng Lệ Lệ."

    "Vụ nổ.. có thể liên quan đến cô ấy."

    Hứa Hòa Diệp rõ ràng nói ra suy đoán của mình.

    Ngân Tô đồng ý với suy đoán của Hứa Hòa Diệp, khẽ gật đầu.

    "Vậy chúng ta đang ở trong thời gian quá khứ, đây là để người chơi ngăn cô ấy nổ tàu sao?" Tề Diệu nhíu mày: "Tài liệu cũng không có ảnh, muốn tìm Đặng Lệ Châu cũng không dễ."

    Nhân viên trên tàu ngoài trang phục giống nhau, không có dấu hiệu nhận dạng nào.

    Con tàu này lớn như vậy, nhiều nhân viên họ còn chưa gặp..

    Tề Diệu lại đưa ra một câu hỏi: "Và Đặng Lệ Lệ chết vì lý do gì?"

    Nếu Đặng Lệ Châu thực sự định nổ tàu, thì việc tìm ra nguyên nhân cái chết của Đặng Lệ Lệ rất quan trọng.

    Ngân Tô: "Con tàu này rất có thể đang buôn bán nội tạng bất hợp pháp, buổi đánh giá tối nay không phải chúng ta đánh giá thức ăn, mà là người khác đang 'đánh giá' chúng ta."

    Những vị khách bị giấu đi, mang theo nhiều thỏi vàng, những hành khách may mắn được đánh dấu trước khi lên tàu..

    Khách ở tầng 5 cao ngạo coi hành khách ở tầng dưới như kiến, tùy ý quyết định sống chết của họ.

    * * *

    * * *

    Hứa Hòa Diệp lập tức nghĩ đến khối nội tạng thối rữa mà Ngân Tô vừa kéo ra từ cơ thể quái vật..

    Cô chỉ gặp một quái vật như vậy, nên không thể liên tưởng nhiều hơn.

    Nhưng Ngân Tô nói vậy, chắc chắn có lý do..

    "Có tiếng bước chân.." Tề Diệu động tai, đột nhiên nói: "Có nhiều người đang đến chỗ chúng ta."

    Ngay sau đó, Hứa Hòa Diệp cũng nghe thấy tiếng động, đó là tiếng người chạy.

    "Đi thôi."

    Hứa Hòa Diệp vừa đứng dậy, đã thấy ánh sáng lóe lên ở cuối bóng tối, người chạy phía trước không ai khác chính là Từ Thừa Quảng.

    Từ Thừa Quảng còn vác một người trên vai, bên cạnh là người chơi tên Lữ Tiểu Nhụy.

    Phía sau họ là một đám người đuổi theo, bóng đen dày đặc khiến người ta rợn tóc gáy.

    Lữ Tiểu Nhụy cầm một cái máy thổi, thỉnh thoảng thổi về phía sau, quái vật bị thổi lảo đảo nhưng không bị thương, chỉ cần gió ngừng, chúng lại đuổi theo ngay.

    "Chạy! Chạy chạy chạy chạy chạy!" Tề Diệu hét lên, "Họ đã chọc phải thứ gì mà nhiều thế này!"

    Bây giờ họ không còn chút sức chiến đấu nào, vừa hồi phục chút thể lực chỉ đủ để chạy trốn.

    Hứa Hòa Diệp quay đầu nhìn Ngân Tô, phát hiện cô gái đó đã chạy mất.

    "..."

    Lúc này họ đang ở khu giải trí, Từ Thừa Quảng và những người khác đến từ phía phòng, cả nhóm chỉ có thể chạy lên lầu.

    Quái vật đuổi theo phía sau, cả nhóm người bị đuổi đến mức hoảng loạn, nhiều lần suýt chạy vào ngõ cụt.

    Bị một đám quái vật đuổi theo, người chơi gần như không có thời gian suy nghĩ hướng đi, sau vài lần chuyển hướng, cuối cùng vẫn tự đưa mình vào ngõ cụt.
     
    Noctor likes this.
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 231: Con tàu Noah (22)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Hòa Diệp phát hiện một cánh cửa ở bên cạnh, cô thử mở cửa và thấy có thể mở được, liền bảo Tề Diệu và Ngân Tô vào trong.

    "Từ Thừa Quang, nhanh lên!" Hứa Hòa Diệp đứng ở cửa phòng đón Từ Thừa Quang và Lữ Tiểu Nhụy phía sau.

    Từ Thừa Quang lao vào phòng, đặt Thường Tư Khê đang vác trên vai xuống, chống tay lên đầu gối thở hổn hển.

    Lữ Tiểu Nhụy cuối cùng cũng vào phòng, Hứa Hòa Diệp và Tề Diệu cùng nhau đóng cửa lại, Ngân Tô đứng bên cạnh cửa dán một tờ giấy lên.

    "Rầm!"

    "Rầm rầm rầm!"

    Tiếng va chạm dữ dội khiến tim mọi người đập thình thịch, nhưng cánh cửa vẫn không hề lay động.

    Tề Diệu lùi lại khoảng cách an toàn, quay đầu hỏi Từ Thừa Quang: "Các anh đã chọc phải bao nhiêu quái vật vậy?"

    Từ Thừa Quang đảo mắt: "Liên quan gì đến tôi.. hừ.. là do bọn Hồ Bằng làm!"

    Từ Thừa Quang cũng chửi thề.

    Lúc đó họ và Hứa Hòa Diệp, Tề Diệu tách ra, rồi gặp phải bọn Hồ Bằng.

    Bọn ngu ngốc đó không biết từ đâu thả ra một đám quái vật..

    "Xin lỗi, các bạn đều bị tôi liên lụy." Hứa Hòa Diệp mặt đầy áy náy.

    "Xin lỗi có ích gì." Từ Thừa Quang tiếp tục chửi thề, "Thật xui xẻo.. cái đó an toàn không?"

    Từ Thừa Quang chỉ vào tờ giấy dán trên cửa.

    "Không an toàn."

    "!" Từ Thừa Quang nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Ngân Tô đang đứng trên ghế đặt trên bàn, đang cạy lưới thông gió.

    Ngân Tô tháo lưới thông gió, nắm hai bên leo lên, bóng dáng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

    Mọi người: "..."

    Đầu Ngân Tô đột ngột thò ra, lạnh lùng nói: "Tờ giấy đó chỉ giữ được 3 phút, các bạn không chạy à?"

    "Rầm!"

    Tim mọi người đập mạnh, cánh cửa vừa rồi không hề lay động, lúc này dường như xuất hiện một khe hở.

    Mọi người chỉ ngẩn ra vài giây, sau đó nhanh chóng hành động.

    Lữ Tiểu Nhụy leo lên trước, Từ Thừa Quang và Tề Diệu giúp đưa Thường Tư Khê bị thương lên, sau đó là Tề Diệu.

    "Dư San San." Từ Thừa Quang gọi Hứa Hòa Diệp.

    "Anh lên trước đi."

    Từ Thừa Quang nhìn cô một cái, không lãng phí thời gian, trực tiếp leo lên thông gió.

    "Rầm!"

    Cánh cửa bị đập mở một khe hở.

    Hứa Hòa Diệp bước nhanh tới, nhặt lưới thông gió trên bàn, leo lên ghế.

    Bóng dáng cô vừa biến mất, cánh cửa đã bị quái vật đập mở, quái vật điên cuồng tràn vào.

    Thông gió không quá hẹp, nhưng cũng không rộng, mỗi lần chỉ có một người đi qua, bên trong tích tụ khá nhiều bụi.

    Ngân Tô vừa lên đã đeo khẩu trang, những người khác không chuẩn bị, hít phải không ít bụi.

    Thông gió phát ra tiếng động lớn, may mà họ không phải hành động bí mật, nên không cần quan tâm đến tiếng động này.

    Nhưng khả năng chịu lực không tốt, họ không dám đứng quá gần nhau, sợ bị rơi xuống.

    Sau khi thông gió rẽ vài lần, họ nhanh chóng mất phương hướng.

    Nhưng Ngân Tô có quái vật tóc, để nó đi trước dò đường, nhanh chóng tìm được một lối ra an toàn.

    Ngân Tô xuống từ thông gió, xung quanh yên tĩnh, không thấy dấu vết của quái vật.

    Những người khác cũng lần lượt xuống, cảnh giác quan sát xung quanh, Tề Diệu nói: "Đây là gần nhà hàng tự phục vụ tầng một."

    Từ Thừa Quang tiếp lời: "Đi qua đây là đến sảnh tiếp tân, bên ngoài không an toàn, về phòng trước đi."

    "Ừ."

    Ngân Tô cũng không tiếp tục lang thang bên ngoài, mà chọn về phòng.

    Để an toàn, mọi người đều đi cầu thang.

    Nhưng đến tầng ba, Ngân Tô vẫn muốn tiếp tục lên, Từ Thừa Quang vô thức hỏi: "Phòng cô không ở tầng ba?"

    "Không."

    "..."

    Ban ngày, họ đã xác định tất cả phòng của người chơi đều ở tầng 3.

    Sao cô ấy lại không ở đó?

    "Cô.. cô tại sao không ở tầng 3?"

    "Tôi đã nói là tôi không thích phòng ở tầng 3 mà." Ngân Tô đi lên lầu, nói cho họ mẹo nâng cấp phòng: "Nếu các bạn không thích, cũng có thể nói với tiếp viên, trên lầu có nhiều phòng trống."

    "..."

    Nói thế nào? Dùng vũ lực à?

    Mọi người nhìn Ngân Tô biến mất ở góc khuất, không khí trở nên ngượng ngùng, Hứa Hòa Diệp lên tiếng: "Vừa rồi cô Lâm đã trao đổi với chúng ta một số manh mối, hãy vào một phòng để sắp xếp lại manh mối."

    Manh mối về vụ nổ ngày 24/7 là do Thường Tư Khê cung cấp, nên Hứa Hòa Diệp muốn thông báo các manh mối còn lại cho họ.

    Phòng của Từ Thừa Quang gần nhất, cuối cùng mọi người vào phòng của anh ấy.

    Tối nay Hứa Hòa Diệp thu hoạch được khá nhiều, ở lại phòng Từ Thừa Quang cùng những người khác hơn nửa giờ mới rời đi.

    Ngày hôm sau.

    Ngân Tô không ăn sáng ở nhà hàng Ngắm Sao, mà chọn nhà hàng tự phục vụ.

    Nhà hàng tự phục vụ cũng không tệ, chỉ là kính lớn không bằng nhà hàng Ngắm Sao, chỉ có vài chỗ ngồi nhìn thấy biển.

    Lúc này những chỗ đó đã có khách, Ngân Tô chọn một chỗ ngồi bất kỳ.

    Hứa Hòa Diệp và Tề Diệu đến khi cô gần ăn xong, thấy cô hơi ngạc nhiên, hai người chọn đồ ăn, được sự đồng ý của Ngân Tô, ngồi đối diện cô.

    "Hôm qua có 10 người chết." Hứa Hòa Diệp đã gặp những người chơi khác, nói cho Ngân Tô biết số người sống sót hiện tại.

    Hôm qua khi rời khỏi buổi đánh giá, còn lại 18 người chơi.

    Không tính Hồ Bằng bị cô ấy giết, chỉ trong một đêm đã có 6 người chơi chết.

    Nhưng không ai biết họ chết như thế nào, chỉ là sáng nay không thấy người đâu, và đêm qua có người chơi nghe thấy tiếng hét thảm.

    Rất có thể đêm qua khi những người chơi đó tìm manh mối, họ cũng gặp phải quái vật.

    Ngân Tô nhìn họ: "Các bạn không ngủ ngon à?"

    Hứa Hòa Diệp mặt đầy mệt mỏi: "Ừ. Đêm qua luôn nghe thấy tiếng khóc trong phòng, đứt quãng, mỗi lần vừa ngủ thì tiếng khóc lại xuất hiện, tôi tỉnh dậy thì không nghe thấy nữa."

    Tề Diệu cũng tương tự, tuy không phải tiếng khóc, nhưng trong phòng có tiếng động lạ, cô ấy không dám ngủ.

    Không chỉ họ, những người chơi khác cũng gặp tình huống bất thường, họ nghi ngờ liên quan đến đồ ăn trong buổi đánh giá hôm qua, rất có thể đã bị ô nhiễm.

    "Cô Lâm không gặp phải à?"

    "Không." Đêm qua về, cô ấy ngủ một giấc đến sáng, không có chuyện gì xảy ra.

    "..."

    Tại sao chỉ họ gặp phải? Quái vật chọn người? Hay là cô ấy không bị ô nhiễm?

    Câu hỏi này họ không thể có câu trả lời.

    Hứa Hòa Diệp rất hiểu chuyện, không hỏi thêm nữa, cô định hỏi Ngân Tô có muốn gia nhập nhóm của họ không.

    Nhưng lời đến miệng lại nhịn xuống.

    Dù đêm qua cô ấy đã giúp họ, nhưng Hứa Hòa Diệp cảm thấy cô ấy không phải người sẽ lập nhóm với người chơi..

    Ba người bắt đầu ăn sáng trong im lặng, những người chơi khác lần lượt đến nhà hàng ăn, Từ Thừa Quang và hai cô gái tối qua cũng xuất hiện.

    Hiện tại còn lại 11 người chơi sống sót.

    Số người trong nhóm nhỏ của Hứa Hòa Diệp tăng lên năm người.

    Còn lại là Bàng Hưng và Kim Văn Vũ, người đàn ông nhút nhát trong nhóm của Hồ Bằng cũng sống sót.

    Còn lại hai người chơi, một người tên Quan Tây, một người tên Hướng Vãn.

    Ngoài năm người của Hứa Hòa Diệp, năm người chơi còn lại rõ ràng chọn chiến đấu đơn lẻ, không có ý định lập nhóm.

    Nhưng sau bữa sáng, ngoài Kim Văn Vũ và Bàng Hưng, những người chơi khác dự định cùng nhau đến kho hàng, xem có tìm được hành lý của họ không.
     
    Noctor likes this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 232: Con tàu Noah (23)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô dự định tiếp tục tìm manh mối về Đặng Lệ Lệ và Đặng Lệ Châu, nên không cùng họ đi đến kho hàng.

    Ban ngày, kho hàng vẫn bị NPC canh giữ nghiêm ngặt.

    Nhưng lần này họ đông người, muốn đánh lạc hướng NPC cũng có cách.

    Hôm qua Hứa Hòa Diệp và những người này đã xuống dưới, khá quen thuộc với bên dưới, vẫn do họ dẫn đầu.

    Hứa Hòa Diệp muốn xuống, nhưng bị Tề Diệu ngăn lại, bảo cô ấy ở lại trên, còn cô và Từ Thừa Quang xuống.

    Tề Diệu tin tưởng Hứa Hòa Diệp hơn.

    Nếu họ gặp chuyện, Hứa Hòa Diệp có thể sẽ cứu họ, nhưng những người khác thì không chắc.

    Vì vậy, Hứa Hòa Diệp ở lại trên là an toàn nhất.

    Ngoài họ, còn có Lữ Tiểu Nhụy, Quan Tây, Hướng Vãn cùng xuống.

    Những người chơi còn lại ở trên để tiếp ứng.

    Kho hàng không khác gì hôm qua, ngoài những kệ hàng dày đặc, không thấy quái vật hôm qua.

    Tề Diệu cẩn thận đi vào: "Những thứ đó hình như không có ở đây.."

    "Có thể có điều kiện kích hoạt." Từ Thừa Quang nói: "Có thể là thời gian, có thể là cái chết hoặc máu, nên mọi người chú ý đừng để chảy máu."

    Họ nhanh chóng đi đến cuối, phía sau vẫn là một mớ hỗn độn, rõ ràng sau khi họ rời đi hôm qua, không có NPC nào đến dọn dẹp.

    Từ Thừa Quang: "Mang tất cả các vali chưa mở lên. Đừng lãng phí thời gian, tìm thấy vali là đi."

    Hôm qua cô Lâm đã mở tất cả các vali không thuộc về người chơi, nên giờ họ chỉ cần tìm các vali chưa mở.

    Những người chơi tách ra tìm vali.

    Từ Thừa Quang tìm được ba vali, những người khác cũng tìm được khoảng 2-3 cái.

    Từ Thừa Quang sợ lãng phí thời gian, những thứ đó lại xuất hiện, xác định đã tìm đủ vali của những người chơi còn sống, liền nói: "Không tìm nữa, ra ngoài thôi."

    Vì đã nói trước là phải nghe chỉ huy, Từ Thừa Quang lên tiếng, những người chơi khác liền xách vali đi ra ngoài.

    Ánh sáng từ tay người chơi chỉ chiếu sáng được một vùng nhỏ, khi ánh sáng đi qua, bóng tối lặng lẽ theo sau, dần hòa vào những bóng đổ rung rinh.

    Người đi cuối cùng là Hướng Vãn, luôn cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng quay đầu lại chỉ thấy những kệ hàng dày đặc.

    Hướng Vãn rùng mình, vội bước nhanh vài bước, bám sát đội phía trước.

    Cô không để ý rằng bóng của mình đen hơn nhiều so với bóng của người khác.

    Hứa Hòa Diệp đứng chờ ngoài cửa khoang, cô phải chú ý động tĩnh bên dưới, còn phải để ý NPC phía trên, cả người căng thẳng, không dám lơ là.

    Cho đến khi thấy có người xuất hiện từ kho hàng, Hứa Hòa Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.

    Mấy người từ trong ra, không kịp nói gì, nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.

    Đến nơi an toàn, Hứa Hòa Diệp mới hỏi họ: "Không có chuyện gì chứ?"

    "Không, những quái vật đó không xuất hiện."

    "Không sao là tốt."

    Hứa Hòa Diệp nhìn các vali, họ mang ra tổng cộng 13 vali.

    "Mở ở đây luôn đi." Tề Diệu nhìn qua những người chơi khác, nói thẳng: "Cùng xem có manh mối gì, mọi người không có ý kiến chứ?"

    "Được." Quan Tây đáp rất nhanh: "Cùng xem, cũng công bằng."

    "Ừm.."

    "Tôi không có ý kiến."

    Sau khi mọi người không có ý kiến, họ bắt đầu mở những vali có dán tên của mình.

    "Đồ thủ công.. đây là cái gì vậy.."

    "Trong vali của tôi chỉ có quần áo và một số đồ vệ sinh cá nhân."

    "Vali của tôi có một đống chai lọ chứa kiến?"

    "Vali của tôi cũng không có gì đặc biệt, có vài cuốn sách chuyên ngành luật.." Lữ Tiểu Nhụy lật qua những cuốn sách, đến cuốn thứ hai từ cuối lên thì một tờ giấy rơi ra.

    Lữ Tiểu Nhụy nhặt tờ giấy lên, phát hiện đó là một tờ giấy bị xé, nội dung không đầy đủ.

    Cô nhìn những người khác: "Tôi tìm thấy một tờ giấy, hình như là nội dung kiểm tra gì đó, nhưng bị xé mất, nội dung không đầy đủ.."

    Những người khác đến xem.

    Nội dung kiểm tra khiến Hứa Hòa Diệp nhớ đến việc Ngân Tô đã nói về buôn bán nội tạng: "Mọi người tìm kỹ xem có tờ giấy tương tự không."

    Họ lục lọi vali, không bỏ qua bất kỳ ngăn nào, quả nhiên mỗi người đều tìm thấy tờ giấy tương tự từ những chỗ khác nhau.

    "Có ghép lại được không?"

    "Thử xem.."

    Những tờ giấy được đặt cạnh nhau, đổi qua đổi lại nhiều lần, người chơi phụ trách ghép giấy lắc đầu.

    "Không được.. nội dung khác nhau, vết xé cũng khác nhau, không ghép lại được."

    "Nhưng đây đều là phiếu kiểm tra, nhìn chất liệu giấy thì giống nhau.."

    Hứa Hòa Diệp và Từ Thừa Quang nhìn nhau, họ không quen những người khác, vì sự an toàn của bản thân nên không định chia sẻ manh mối khác.

    Hứa Hòa Diệp thu lại ánh mắt: "Mở các vali khác xem sao."

    Giống như vali của họ, đồ bên trong bình thường và không có gì đặc biệt, nhưng mỗi vali đều có một tờ giấy bị xé.

    Nội dung trên giấy không nhiều, nhưng từ một số thuật ngữ chuyên ngành, có thể xác định đều liên quan đến bệnh viện.

    Sau khi Hứa Hòa Diệp và những người khác tách ra, họ mới bắt đầu thảo luận.

    Tề Diệu cầm tờ giấy của mình: "Những thứ này không ghép lại được, có tác dụng gì chứ?"

    Từ Thừa Quang: "Vali chỉ có thứ này là kỳ lạ, chắc chắn có tác dụng khác."

    "Hay là.. đi hỏi người có kinh nghiệm?" Tề Diệu bắt đầu tưởng tượng: "Tôi nghĩ cô ấy chắc biết."

    "Cô ấy sẽ vô cớ nói cho cô biết?" Từ Thừa Quang dội gáo nước lạnh vào Tề Diệu.

    "Cô ấy cứu tôi đêm qua, biết đâu cô ấy tốt bụng?" Tề Diệu tự nói xong cũng thấy không đáng tin, người điên làm gì có tốt bụng, chỉ có tâm trạng tốt hay không thôi.

    Thường Tư Khê đẩy gọng kính đen, nói nhỏ: "Nếu thật sự là phiếu kiểm tra, thì có lẽ chúng ta đều đã được kiểm tra trước khi lên tàu, điều này gián tiếp chứng minh lý do chúng ta bị chọn."

    Họ đã biết trước về việc "buôn bán nội tạng bất hợp pháp", những phiếu kiểm tra bị xé này chắc chắn là bằng chứng cho việc đó.

    Trên tàu Con tàu Noah, chính là đang làm việc này.

    Hứa Hòa Diệp: "Theo kinh nghiệm của tôi, vali nên được đưa cho chúng ta từ ngày đầu tiên, để chúng ta phát hiện phiếu kiểm tra bị xé, từ đó lần ra manh mối về việc Con tàu Noah có thể đang buôn bán nội tạng bất hợp pháp.. nhưng vali ngày đầu tiên đã bị giấu đi."

    Hôm qua nếu không có cô Lâm ở kho hàng, họ có thể đã không ra được.

    Có phó bản nào ngay ngày đầu tiên đã muốn giết người chơi không?

    Thường Tư Khê lại đưa ra một vấn đề: "Các bạn không thấy phó bản này có rất ít manh mối sao?"

    Lữ Tiểu Nhụy gật đầu: "Ừ, ít hơn nhiều so với các phó bản tôi đã vượt qua trước đây. Quan trọng nhất là, những NPC nền không hỏi được gì, tôi chưa từng gặp tình huống này."

    "Tôi nghi ngờ, phó bản này là phó bản tử vong."

    "Tử.. phó bản tử vong?" Tề Diệu suýt nhảy lên: "Cô.. cô cô.. cô đừng nói bậy! Tôi không xui xẻo vậy đâu!"

    Thường Tư Khê cúi đầu theo thói quen, tóc mái che mắt cô ấy: "Tôi chỉ nghi ngờ thôi."

    Tề Diệu không muốn chấp nhận khả năng là phó bản tử vong, lắc đầu tỏ ý không tin.

    Nhưng Hứa Hòa Diệp lại rất lý trí đồng ý: "Tôi nghĩ Thường Tư Khê nói đúng, phó bản này rất kỳ lạ."
     
    Noctor likes this.
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...