Welcome! You have been invited by Moi kaka to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 557 Tìm chủ đề
Chương 90: Ngọt ngào và vô cớ gây rối

Sau khi cúp điện thoại, Tô Khả nhìn Lâm Lỗi ngồi ngay ngắn trên ghế sofa: "Tiếp tục."

Lâm Lỗi mở ra văn kiện kẹp trong tay, tiếp tục nói: "Tần Tùng Lâm bên Lý Thụy mới liên hệ với tôi, anh ta đồng ý hạn chế hành vi của Lý Thụy, đồng thời nói muốn gặp mặt anh một lần, nói chuyện nhận lỗi với anh cùng với chuyện hợp tác của hai công ty."

Tô Khả hít một hơi khói, từ lỗ mũi phun ra: "Không gặp." Trong đầu anh sớm đã có ý nghĩ đầu tư ngành giải trí, bất quá anh chắc là sẽ không hợp tác với người đại diện của Lý Thụy.

Sau khi Lâm Lỗi rời khỏi, Tô Khả đi vào toilet tắm rửa mặt. Trương Kỳ Kỳ rất ghét anh hút thuốc, anh không thể mang cả người đầy mùi thuốc lá đi đón cô.

Dòng nước lạnh ngắt dội thẳng vào dáng người dong dỏng cao gầy nhưng mạnh mẽ của Tô Khả, anh ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác thân thể bởi vì nước lạnh giội rửa mà trở nên căng cứng.

Tô Khả chưa bao giờ tắm chung với Trương Kỳ Kỳ, bởi vì cho dù là mùa đông, anh phần lớn thời gian đều là tắm nước lạnh, Trương Kỳ Kỳ khẳng định chịu không được.

Sau khi nhắm mắt lại, dáng vẻ Trương Kỳ Kỳ hiển hiện trong đầu óc Tô Khả, bộ dạng ánh mắt long lanh như nước của cô cong lên cười, dáng vẻ cô cô giận dỗi nhìn anh, dáng vẻ cô thút thít nỉ non bởi vì chịu không nổi Tô Khả..

Trong phòng tắm bọt nước rét lạnh văng tứ phía, tràn ngập hơi thở ướt lạnh, thế nhưng Tô Khả cảm thấy nóng, chỗ nào đó làm cho người vô cùng khô nóng, làm cho người vô cùng thống khổ, rồi lại làm cho người vô cùng sung sướng, thời khắc đầu tiên có được Trương Kỳ Kỳ, chiếm lấy trái tim anh, đã khống chế lý trí của anh.

Mà hết thảy những thứ này, Trương Kỳ Kỳ cũng không biết.

Tô Khả cũng không quan tâm.

Anh một khi đã có được cô, thì sẽ không bao giờ buông tay, ai muốn cướp của anh, nhất định phải gánh chịu sự trả thù của anh.

Khi đèn hoa thắp lên, Tô Khả mở cửa xe xuống xe, sau khi dùng chìa khóa điều khiển khóa xe liền cất bước đi đến tiệm bánh mì của Trương Kỳ Kỳ.

Tô Khả đứng ở bên ngoài tủ kính, ngửa đầu nhìn qua bảng hiệu phía trên -- "Tiệm bánh mì ngọt ngào", trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, đôi mắt đen nhìn Trương Kỳ Kỳ bên trong cửa thủy tinh.

Trương Kỳ Kỳ hẳn là đã xong, cũng chuẩn bị rời khỏi, tóc dài đen nhánh mềm mại xõa ra, khuôn mặt so với trân châu càng oánh nhuận trắng noãn hơn dán lên di động, dường như đang gọi điện thoại.

Tô Khả buồn cười cười, rất nhanh liền cảm thấy điện thoại di động chấn động.

Anh lấy điện thoại cầm tay ra, ấn nút trả lời.

"Tô Khả?"

"Ừm."

Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu, liền thấy Tô Khả bên ngoài cửa thủy tinh.

Anh cầm di động đứng ở bên ngoài, cho dù là đang mùa đông, thế nhưng trên người anh chỉ mặc tây trang đen phong phanh, nhìn qua xinh đẹp cao lớn vững chãi, nhưng làm cô thấy lạnh thay anh.

Trương Kỳ Kỳ lập tức cúp điện thoại, đẩy cửa thủy tinh ra liền xông ra ngoài, kéo Tô Khả vào: "Anh ngốc à! Trời lạnh như vậy --"

Lời cô nói còn chưa dứt liền nuốt xuống, bởi vì tay Tô Khả là ấm áp.

Tô Khả cúi đầu hôn một cái trên trán Trương Kỳ Kỳ, lại hôn một cái trên môi cô, thấp giọng nói: "Anh không sợ lạnh."

Trương Kỳ Kỳ lườm anh, không có nói tiếp, cầm cái ly của cô đi rót cho Tô Khả tiếp một ly nước sôi. Cô cũng nghĩ tới, Tô Khả hình như là không sợ lạnh, hơn nữa cho dù là mùa đông, trên người của anh cũng luôn ấm áp, co lại trong lòng anh ngủ rất thoải mái -- nếu như anh không động tay động chân.

Nhận chén nước Trương Kỳ Kỳ đưa tới, Tô Khả ngồi ở trên ghế sofa chậm rãi hớp uống.

Trương Kỳ Kỳ một lần nữa rửa tay, cầm một quả đào lớn dùng dao gọt trái cây gọt vỏ.

Tô Khả ngồi ở trên ghế sofa vừa uống hết mấy ngụm nước, Trương Kỳ Kỳ nhặt một miếng đào bỏ vào trong miệng anh.

Trương Kỳ Kỳ vừa đút Tô Khả ăn đào, vừa hỏi anh: "Tô Khả, buổi tối chúng ta có đi nhà em ăn cơm không?"

Tô Khả chuyên chú nhìn cô: "Em muốn đi không?" Anh muốn cho Trương Kỳ Kỳ tùy tâm sở dục một chút.

Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Em cảm thấy anh em và Tiễn Tiểu Trân yêu nhau kết hôn cũng không có sai, thế nhưng vừa nghĩ tới cô ta cùng người trong nhà đánh mẹ em, trong lòng cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, em không muốn gặp họ." Cô không chỉ không muốn gặp Tiễn Tiểu Trân, càng không muốn gặp người mẹ vết thương lành đã quên đau kia.

Tô Khả bu lại, ngậm miếng đào cô kẹp trong tay sau khi gọt xong vào trong miệng.

Trương Kỳ Kỳ đang xuất thần, ngón tay bỗng nhiên cảm nhận được xúc giác ấm áp ướt át, không khỏi tê ngứa một hồi, vội vàng cười rút ngón tay trở về: "Tô Khả, anh là con chó à! Thè lưỡi liếm bậy gì đó.." Tô Khả thích sạch sẽ như vậy, sao ở chỗ cô không có chút chú ý nào vậy?

Tô Khả mỉm cười nhìn cô, ra hiệu cô đút đào cho mình ăn.

Trương Kỳ Kỳ cho anh ăn hết quả đào lớn xong, Tô Khả mới nói: "Em không muốn trở về thì đừng về, hà tất làm cho mình khó chịu? Dù sao cũng có anh đây!"

Một câu rất bình thản của Tô Khả, nhưng làm cho Trương Kỳ Kỳ tìm được người tâm phúc, cô suy nghĩ một chút, nói: "Em không quay về là được!"

Cô chẳng muốn nhiều lời với mẹ, liền năn nỉ Tô Khả nói: "Tô Khả, anh gọi điện thoại cho mẹ em nói một chút đi!" Mẹ cô dây dưa muốn cô trở về, Trương Kỳ Kỳ thật sự là phiền phức vô cùng; nhưng mẹ của cô tôn kính Tô Khả như thần, chỉ cần Tô Khả gọi một cú điện thoại, liền nhất định có thể thuyết phục mẹ cô.

Tô Khả chăm chú nhìn cô, nói giọng khàn khàn: "Vậy em cho anh chỗ tốt gì?"

Đi mắt xinh đẹp sâu thẳm khó hiểu, mang theo tình cảm nóng rực, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên có chút sợ hãi, cô dời tầm mắt không dám nhìn nữa, một lát sau mới thấp giọng nói: "Em làm đồ ăn ngon cho anh".

Tô Khả tiến tới dán sát lỗ tai Trương Kỳ Kỳ thấp giọng nói một câu, sau đó thối lui nhìn đôi má ửng đỏ màu tường vi của Trương Kỳ Kỳ một chút.

Trương Kỳ Kỳ da thịt vốn trắng noãn tinh tế tỉ mỉ biến thành màu tường vi, đôi mắt vốn ngập nước giờ sắp chảy ra nước luôn rồi.. Thấy tình trạng này, Tô Khả chỉ cảm thấy yết hầu hơi khô chát, anh bưng ly nước trên bàn trà trước mặt uống một hớp lớn.

Nước ấm cũng không có dập tắt được nhiệt độ trong lòng anh, ngược lại khiến nhịp tim anh càng nhanh hơn.

Tô Khả ngửa đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ, nói giọng khàn khàn: "Kỳ Kỳ, chúng ta về nhà đi!"

Trương Kỳ Kỳ "Ừ" một tiếng, cầm túi bánh mì cô đã sớm gói lên.

Tô Khả vừa đi theo cô đi ra ngoài, vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho mẹ Kỳ Kỳ.

Chờ anh ngồi xuống ghế lái, điện thoại lúc này mới thông.

Mẹ Kỳ Kỳ tự nhiên là "Ân ân ân" "dạ dạ dạ", còn dặn dò Tô Khả: "Con nói cho Kỳ Kỳ, không cần phải gấp gáp về nhà, chỉnh đốn phòng tân hôn quan trọng hơn!"

Ngồi ở tay lái phụ Trương Kỳ Kỳ nghe được cười không ngừng -- Tô Khả thật không có sáng kiến gì hết, lý do mỗi lần đều là chỉnh đốn phòng cưới.

Vào nửa đêm cuồng phong thổi lên. Cuồng phong lay động cửa sổ thủy tinh, phát ra từng tiếng "Ken két", đồng thời xen lẫn âm thanh "Bành bạch" nhỏ xíu.

Trương Kỳ Kỳ thừa dịp Tô Khả tạm dừng trong chớp mắt mở miệng hỏi: "Không phải tuyết rơi sao?" Cô không nghĩ tới mới mở miệng, giọng của mình liền mang theo chút ít khàn khàn, lười biếng và hờn dỗi.

Tô Khả nằm sấp trên người cô, ngẩng đầu nhìn nhìn thoáng qua bên ngoài, thấp giọng nói: "Tuyết rơi."

Nghe nói là tuyết rơi, Trương Kỳ Kỳ liền giãy giụa muốn đứng lên nhìn, lại bị Tô Khả đè xuống.

Cô giãy giụa một hồi nhưng phát hiện mình tiện nghi Tô Khả, liền bất động không lên tiếng giả chết.

Tô Khả mới không quan tâm cái này, chính mình thoải mái vui vẻ bận rộn.

Trương Kỳ Kỳ vừa tỉnh dậy, còn không kịp rửa mặt, trùm áo ngủ lên liền đi qua nhìn ngoài cửa sổ.

Bất quá mới một đêm, bên ngoài liền biến thành thế giới trắng như tuyết, phía trước nóc nhà biệt thự màu đỏ bị tuyết rơi dày đặc phủ lên, cành tùng xanh biếc cũng trùm lên một tầng tuyết trắng.

Cuồng phong vòng quanh bông tuyết tiếp tục gào thét, dường như cách cửa sổ thủy tinh muốn nhào về phía trước.

Trương Kỳ Kỳ đang ngắm cảnh tuyết, cửa phòng mở ra, Tô Khả chỉ mặc T-shirt và quần dài vận động lại đi đến.

Anh vừa mới vận động xong, còn chưa kịp tắm rửa liền sang đây xem Trương Kỳ Kỳ. Thấy Trương Kỳ Kỳ đã rời giường, liền định tắm rửa lai qua đây.

Trương Kỳ Kỳ nhìn lại, thấy bộ dạng Tô Khả là cơ bắp mồ hôi nhỏ giọt, liền vẫy tay gọi anh: "Tập thể hình điên cuồng, sang đây xem tuyết!"

Tô Khả rất muốn đi tới, thế nhưng nghe nghe mùi mồ hôi trên người mình, anh vẫn là trước đi phòng tắm thôi.

Dùng xong điểm tâm, Trương Kỳ Kỳ trong lúc rảnh rỗi, vừa không muốn ở cùng Tô Khả vô cớ gây rối, liền ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi.

Tô Khả không biết dây thần kinh nào bị chập mạch, không đi thư phòng bận rộn, mà lại đặt laptop trên bàn cơm làm việc, hai người tuy rằng một người ở phòng khách một người ở phòng ăn, thế nhưng vào lúc ngẩng đầu có thể nhìn thấy đối phương.

Xem TV một hồi, cô cảm thấy không có ý nghĩa, có chút muốn chơi Plans vs Zombie, liền ngồi thẳng lên lớn tiếng hỏi Tô Khả ngồi ở trên bàn cơm loay hoay laptop: "Tô Khả, chỗ này có ipad không?" khóe miệng Tô Khả ngậm một điếu thuốc, đang xem một phần bản kế hoạch Tôn Kế Tông gởi tới, nghe vậy thuận miệng nói: "Trong ngăn kéo thư phòng có, em tự tìm đi!"

Trương Kỳ Kỳ kéo hết tất cả ngăn kéo bàn làm việc ra, rốt cuộc ở phía dưới một chồng văn kiện tìm được một cái ipad màu đen.

Cô vừa lấy ipad ra, lại phát hiện phía dưới ipad còn có một khung hình, tiện tay lấy ra luôn.

Đối với ảnh chụp có chút cũ kỹ bên trong khung, đại khái nhiều năm rồi, bên trong là một đôi thiếu niên thiếu nữ, tóc ngắn đen nhánh của thiếu niên dính sát trán, nổi bật lên khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, dáng người hết sức nhỏ nhắn cao gầy, mặc áo sơ mi trắng quần đen, tùy ý ngồi ở trên bàn, trên mặt mang nở nụ cười ngượng ngùng; thiếu nữ mặc áo sơ mi trắng ngồi ngay ngắn trên mặt ghế trước người thiếu niên, cột tóc đuôi ngựa, mắt to khẽ híp lại cũng đang cười.

Trương Kỳ Kỳ ngơ ngác nhìn tấm hình này, cảm giác mình giống như bỗng nhiên xuyên qua thời không, về tới lúc mười bốn tuổi.

Thì ra lúc đó cô đã gần gũi với Tô Khả như vậy..

Không biết tại sao, nhịp tim Trương Kỳ Kỳ không khỏi đập nhanh hơn, một loại cảm giác ngọt không phải ngọt chua không phải chua tràn ngập thân thể, làm cô có chút muốn khóc, muốn rơi lệ..

Tô Khả trong tay cầm điếu thuốc, đang cầm điện thoại truyền đạt chỉ thị, thấy Trương Kỳ Kỳ tới đây, cũng chỉ là liếc cô, tiếp tục làm việc của mình.

Trương Kỳ Kỳ trái tay ôm Tô Khả, tay phải cầm ipad chụp Tô Khả đang nuốt mây nhả khói chỉ điểm giang sơn, sau đó loay hoay nghịch ipad.

Tô Khả mặc dù có chút kinh ngạc, lại không coi là quan trọng, tiếp tục làm việc của mình.

Trương Kỳ Kỳ đang chơi Plans vs Zombie, Tô Khả lại đã đi tới, ngồi xuống kế Trương Kỳ Kỳ, cánh tay thuận thế ôm eo Trương Kỳ Kỳ, theo bản năng vuốt ve.

"Đến, anh xem cái này!" Trương Kỳ Kỳ từ ipad cho Tô Khả xem ảnh chụp.

Tô Khả liếc mắt nhìn qua, không khỏi ngây ngẩn cả người -- hai tấm hình được sắp chung một chỗ, một tấm là ảnh chụp chung mười năm trước của anh và Trương Kỳ Kỳ, một tấm là ảnh anh và Trương Kỳ Kỳ vừa rồi mới chụp chung.

Anh hồi lâu mới nói: "Móa, lão tử năm ấy đẹp quá!"

Trương Kỳ Kỳ vươn tay tóm lỗ tai anh: ".. Là khôi ngô được không!"

Tô Khả giơ cánh tay lên cho thấy một chút cơ bắp, vừa kéo áo sơ mi trắng bảo Trương Kỳ Kỳ nhìn cơ bụng 6 múi của anh: "Đây mới là người đàn ông thực thụ nè!"

Trương Kỳ Kỳ cười nhào tới, áp đảo Tô Khả, gặm một cái trên cơ bụng anh.

Tô Khả cả người giật mình, lập tức liền có phản ứng.

Chạng vạng ngày hôm sau tuyết đã ngừng rơi.

Trương Kỳ Kỳ sắp bị giày vò chết rồi, không bao giờ chịu sống dưới cùng một mái hiên với Tô Khả nữa.

Cô lừa gạt Tô Khả: "Tô Khả, anh không nên đi theo em, em chỉ ra ngoài tản bộ thôi!"

Tô Khả liếc giày thể thao trên chân cô, mới không tin cô chỉ ra ngoài tản bộ.

Anh quyết định dỗ dành Trương Kỳ Kỳ bị anh khi dễ đến sắp xù lông: "Kỳ Kỳ, buổi tối hôm nay anh chơi game, tuyệt đối không khi dễ em!"

"Thật sự?" Trương Kỳ Kỳ bán tín bán nghi.

Tô Khả vẻ mặt thành thật: "Thật sự."

Đến buổi tối, Tô Khả ở phòng giải trí dưới lầu chơi game online, Trương Kỳ Kỳ trong phòng ngủ trên lầu đọc sách đắp mặt nạ bảo dưỡng, hai người đâu đã vào đấy, chung đụng có chút hài hòa.

Trương Kỳ Kỳ liên tục đọc sách thấy sắp mười hai giờ, thấy Tô Khả liên tục không có đi lên, an tâm thoải mái ngủ trước.

Vào lúc mông lung cô còn chưa ngủ, liền lại bị Tô Khả quấy rối tỉnh.

Trương Kỳ Kỳ hổn hển: "Anh không phải nói đêm nay không khi dễ em --"

"Đúng vậy mà!" Tô Khả chậm rãi vuốt ve cô, "Nhưng đã qua 0 giờ rồi, bây giờ là ngày thứ hai!"

Trương Kỳ Kỳ: "..."

Tô Khả buổi sáng khi tỉnh lại, phát hiện không thấy Trương Kỳ Kỳ.

Kim Giai Lương co quắp đứng ở phòng khách lầu một, ấp a ấp úng nói: "Tô tổng, phu nhân cô ấy.. Cô ấy về nhà.."

Tô Khả cau mày nói: "Nói dễ hiểu chút!"

Kim Giai Lương đứng thẳng người: "Vâng, Tô tổng!"

"Cô ấy rời đi thế nào?" điện thoại Trương Kỳ Kỳ liên tục không cách nào chuyển được, Tô Khả có chút sốt ruột, ngón tay hơi ngứa, hận không thể xách Trương Kỳ Kỳ trở về.

Kim Giai Lương nhìn thoáng qua Tô Khả sắc mặt không tốt, vội nói: "Phu nhân bảo tôi đưa cô ấy trở về nhà mẹ đẻ, bảo hôm nay là thứ bảy, là sinh nhật của bạn học cô ấy, cô ấy phải trở về đưa quà tặng."

Tô Khả lúc này đã rõ, phất phất tay: "Đi đi!"

Trương Kỳ Kỳ sáng sớm liền về đến nhà.

Trong nhà yên tĩnh, cửa phòng ngủ cũng đang đóng, trong phòng có một cỗ hương vị ấm áp dễ chịu. Trương Kỳ Kỳ mở cửa sổ phòng khách và phòng ăn cho thoáng không khí, lúc này mới đi vào phòng của mình.

Sau khi cầm hộp quà tặng chuẩn bị tặng cho Hồ Hiểu Đông đi ra, Trương Kỳ Kỳ cũng lấy quà tặng mua cho Tô Khả ra, đặt hai cái túi giấy song song trên bàn làm việc, cô thuận tay tháo nhẫn trên tay trái xuống, bỏ vào trong ngăn kéo chính giữa bàn làm việc.

Trong ngăn kéo này có không ít trang sức Tô Khả đưa cho cô, đều là linh tinh lặt vặt vài cái lắc tay, vòng cổ, vòng tay, và nhẫn.

Nhìn cách thời gian hẹn Hồ Hiểu Đông còn sớm, Trương Kỳ Kỳ liền sắp xếp những đồ trang sức kia lại một lần, trong lòng thoáng đoán chừng giá trị một chút. Cô phát hiện theo một ý nghĩa nào đó, mình đã là một phú bà, không khỏi có chút đắc ý nho nhỏ.

Hôm nay là thứ bảy, mẹ Kỳ Kỳ không cần đi làm, cũng ngủ nướng. Đợi bà thức dậy, phát hiện Kỳ Kỳ cũng trong nhà, đang bưng một tách trà ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống trà, không khỏi mặt mày hớn hở nói: "Kỳ Kỳ, con ăn điểm tâm chưa?"

Trương Kỳ Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Mẹ, cũng mười giờ hơn rồi!"

Mẹ Kỳ Kỳ cười: "Mười giờ hơn? Kỳ Kỳ, đi mua thức ăn với mẹ! Mẹ muốn ăn món cá tuyết nướng con làm, hôm nay nướng hai con cá tuyết, làm tiếp một canh chua cá, lại nấu hai thêm hai món.."

"Ma ma, mẹ tính toán thật tốt!" Trương Kỳ Kỳ bật cười, "Thế nhưng buổi trưa hôm nay con có hẹn rồi!"

Mẹ Kỳ Kỳ vội hỏi: "Hẹn? Với Tô Khả sao? Mời nó tới nhà ăn đi!"

Trương Kỳ Kỳ bưng chén trà trong tay uống một ngụm mới nói: "Hồ Hiểu Đông hôm nay sinh nhật, hẹn con giữa trưa đi qua!"

Mẹ Kỳ Kỳ lập tức khẩn trương lên: "Tô cũng biết chuyện này sao? Con cũng đừng làm loại chuyện này! Con đã lãnh giấy hôn thú với Tô Khả, hiện tại là người đã kết hôn rồi, phụ nữ đã lập gia đình, tuyệt đối đừng làm những thứ xấu xa này!"

Trương Kỳ Kỳ dở khóc dở cười: "Kết hôn với Tô Khả, cũng không phải bán cho Tô Khả, gặp bạn học cũ thì thế nào?"

Cô còn chưa dứt lời, chuông cửa liền vang lên.

Mẹ Kỳ Kỳ lườm cô một cái lúc này mới đi mở cửa.

Từ trong mắt mèo phát hiện là Tô Khả đứng ở bên ngoài, bà vội mở cửa chống trộm, cười rạng rỡ: "YAA. A. A, là Tô Khả nha! Mau vào! Mau vào!"

Tô Khả một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi đến, ngồi xuống trên ghế sofa kế Trương Kỳ Kỳ, trên mặt mang nụ cười xấu hổ: "Mẹ, con tới đón Kỳ Kỳ!"

Anh nhận chén trà trong tay Trương Kỳ Kỳ uống một ngụm.

Mẹ Kỳ Kỳ thấy thế, lập tức liền bán đi con gái: "Kỳ Kỳ, hôm nay mẹ phải đi chụp hình cưới với Lâm Lâm và Tiểu Trân, không rảnh chiêu đãi con, con và Tô Khả trở về đi!"

Trương Kỳ Kỳ: ".. Mẹ, chúng con còn chưa cử hành hôn --"

Tô Khả giống như cười mà không phải cười nhìn cô, cũng không nói lời nào, thế nhưng Trương Kỳ Kỳ vẫn bị anh làm cho hù sợ, toàn bộ lời còn lại đều bị nuốt vào trong bụng.

Suy nghĩ một chút, cô có chút nịnh bợ Tô Khả, liền đứng dậy vào phòng ngủ cầm ba cái túi giấy đi ra, túi giấy chứa hộp quà tặng thì để ở một bên, hai cái khác thì đưa cho Tô Khả.

Tô Khả nhận túi giấy nhìn nhìn, cau mày nói: "Quà sinh nhật cho Hồ Hiểu Đông?"

Trương Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn anh: "Đưa cho anh."

Tô Khả nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh, anh nhìn Trương Kỳ Kỳ, thấp giọng nói: "Cảm ơn em!" Đây là quà tặng Trương Kỳ Kỳ lần đầu tiên tặng anh.

Trương Kỳ Kỳ có chút lúng túng sờ lên tóc dài, nói câu sát phong cảnh: "Dù sao cũng cà thẻ của anh."

Tô Khả vươn tay ôm cô: "Của anh chính là của em."

Trương Kỳ Kỳ buồn rầu nhìn Tô Khả, một phương diện cảm thấy anh lớn lên thật là đẹp mắt, thật sự là cảnh đẹp ý vui; một phương diện khác, thân thể đau xót khó chịu của cô nhắc nhở cô bề ngoài tuấn tú của Tô Khả che giấu đi bản chất tham hoan -- cô muốn thân cận Tô Khả, cũng không dám quá gần, thật là khiến cô khổ não không thôi a!

Ài, Tô Khả nếu có thể không bám người, không thích vô cớ gây rối thì tốt rồi!

Hồ Hiểu Đông đặt lẩu Trùng Khánh cách nhà Trương Kỳ Kỳ không xa, cô liền đi bộ chung với Tô Khả.

Dọc theo đường, Trương Kỳ Kỳ có chút tố chất thần kinh dặn dò Tô Khả: "Anh cho dù có ý kiến gì, cũng không được biểu hiện ra ngoài! Không thích ăn liền bớt ăn mấy ngụm, không thích uống thì ít đi uống mấy ngụm, anh nếu dám một hơi không ăn một miếng không uống còn bày ra dáng vẻ băng sơn Tuyết Liên khiến em xuống đài không được, anh xem em như thế nào --"

"Em làm gì anh?" Tô Khả dùng đôi mắt đen lay láy của mình nhìn cô, Trương Kỳ Kỳ bị anh nhìn tim đập lập tức nhanh hơn, lập tức cười, sau nửa ngày mới nói: "Em đánh anh chứ sao!"

Tô Khả khẽ cười một tiếng, ngược lại là không nói gì. Trương Kỳ Kỳ đánh anh, cô cái gọi là "Đánh", đối với Tô Khả mà nói chỉ nhẹ nhàng đập vài cái trên người anh mà thôi, y như đấm bóp cho anh không sai biệt lắm.
 
Bài viết: 557 Tìm chủ đề
Chương 91: Kết cục

[HIDE-THANKS]Tiệc sinh nhật mở thành họp lớp, tự nhiên phải hảo hảo khoe khoang một chút rồi, đáng tiếc bởi vì Trương Kỳ Kỳ dẫn theo Tô Khả ông chồng thổ hào kiêm đẹp trai tới đây, bất kể là bạn học nam hay bạn học nữ, đều không có tâm tư khoe khoang.

Tô Khả rất nghe lời Trương Kỳ Kỳ, không nói nhiều, mỉm cười mà thôi, rượu không uống nhiều, một ly mà thôi.

Ánh mắt của anh dõi theo Trương Kỳ Kỳ, sợ Hồ Hiểu Đông lại lợi dụng cơ hội làm ra cái gì xấu xa.

Hồ Hiểu Đông mượn rượu giải sầu, uống đến say khướt bưng chén rượu đưa qua, muốn cùng Trương Kỳ Kỳ uống một ly.

Trương Kỳ Kỳ có chút khó xử nhìn Tô Khả. Cô đã uống vài chén rượu rồi, không thể uống nữa.

Tô Khả thản nhiên đưa tay nhận lấy chén rượu này, lại cười nói: "Kỳ Kỳ tửu lượng kém, tôi uống thay cô ấy!"

Anh một hơi uống cạn sạch rượu trong ly, sau đó quay đáy chén cho Hồ Hiểu Đông xem.

Hồ Hiểu Đông cũng uống một hơi cạn sạch cái chén kia của mình, bày ra đáy chén xoay người lại lảo đảo đi ra.

Trương Kỳ Kỳ trong lòng có chút khó chịu, liền lên tiếng chào với mọi người, mang theo Tô Khả đi ra.

Không quá nửa ngày, tuyết trên đường phố đã được xúc sạch sẽ, tất cả tuyết đọng cũng được chất đống dưới tàng cây, tạo thành từng đống tuyết vô cùng bẩn, tỏa ra ý lạnh âm u.

Trương Kỳ Kỳ đội mũ áo lông đeo, vừa quay đầu lại thấy khóa kéo áo lông Tô Khả còn chưa có kéo lên, liền xoay người lại giúp anh kéo khóa lên.

Tô Khả uống rượu, trên mặt hiện ra đỏ ửng, trong ánh mắt dường như hiện ra tầng một hơi nước ướt át mỏng manh, cười ngẩn ngơ.

Trương Kỳ Kỳ ngửa đầu nhìn anh: "Hai ta đều uống rượu, sao về nhà đây?"

Tô Khả kinh ngạc nhìn cô: "Anh nghe lời em." Sau khi anh uống rượu, đầu óc giống như cũng trở nên chậm chạp, chẳng qua là cảm thấy Trương Kỳ Kỳ tốt, muốn nhìn cô, luôn ôm cô, luôn ở cùng với cô.

Trương Kỳ Kỳ nhìn anh đã quá say, liền nói: "Em đưa anh quay về Cẩm Tú viên ngủ."

Tô Khả cố gắng chuyển động đầu óc, chậm rãi nói: "Đi nhà em nghỉ một lát là được rồi." Quay về nhà anh mà nói, Trương Kỳ Kỳ thế nào cũng bỏ anh lại; nếu như đi nhà mẹ đẻ Trương Kỳ Kỳ, cô sẽ ở cùng anh.

Trương Kỳ Kỳ liếc anh một cái, cảm thấy Tô Khả uống rượu say tâm nhãn vẫn nhiều như vậy, nhưng không nhiều lời, mà là tựa sát Tô Khả đi về nhà. Bởi vì Tô Khả vẫn ở bên cạnh che chở, cho nên cô tuy rằng cũng uống chút rượu, cũng không say rượu lắm.

Là Tiễn Tiểu Trân ra mở cửa.

Cô ta vừa thấy Tô Khả liền nhớ lại tình hình Tô Khả ở bệnh viện đánh anh cô ta, sợ tới mức sợ run cả người, co lại ở một bên chờ Trương Kỳ Kỳ đỡ Tô Khả đi vào.

Trương Kỳ Kỳ đỡ Tô Khả đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại sau đó bắt đầu lột quần áo Tô Khả ra, lột anh chỉ còn lại có nội y sau đó liền tóc chăn của cô ra nhét anh vào.

Cô vừa muốn đi ra ngoài, lại bị Tô Khả kéo tay.

Tô Khả vừa uống rượu liền biến thành con nít, làm nũng với Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, ngủ với anh đi!"

Trương Kỳ Kỳ không biết nên khóc hay cười nói: "Em phải phải dặn dò người nhà một tiếng đã!"

Tô Khả "Ừ" một tiếng, không hề chớp mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Vậy em nhanh lên một chút nhé!"

Trương Kỳ Kỳ cười đồng ý, mở cửa đi ra.

Tô Khả hít hà hương thơm trên chăn Trương Kỳ Kỳ, yên lòng nhắm mắt lại.

Trương Kỳ Kỳ ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện không thấy Tiễn Tiểu Trân, nhưng cửa phòng ngủ của anh trai cô đóng kín, Tiễn Tiểu Trân có lẽ là ở trong phòng.

Cô đi vào phòng ngủ ba mẹ, phát hiện bên trong trống rỗng không có người.

Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, đi nhà vệ sinh rửa mặt một phen cũng trở về phòng ngủ.

Tô Khả còn đang chờ cô, cô vừa vào ổ chăn đã bị Tô Khả ôm, hai người nhét chung một chỗ rất nhanh liền ngủ mất

Mẹ Kỳ Kỳ và Trương Lâm Lâm vừa đi thăm thăm bà nội ở ngoại ô phía tây trở về, vừa mở cửa ra liền phát hiện Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả đều ở nhà, Tô Khả ngồi trên sofa phòng khách uống trà, Trương Kỳ Kỳ ở bên cạnh cầm điện thoại di động chơi.

Trương Lâm Lâm quét mắt một vòng, không có thấy Tiễn Tiểu Trân, lập tức hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, Tiểu Trân đâu?"

Trương Kỳ Kỳ mắt cũng không nhướng lên: "Em không gặp cô ấy. Có lẽ trong phòng nghỉ ngơi đi!"

Trương Lâm Lâm thay giày đi thẳng đến phòng ngủ.

Mẹ Kỳ Kỳ rất là không ưa, hận hận nhìn bóng lưng con trai: "Cái thằng Trương Lâm Lâm này.."

Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ, nói: "Mẹ à, mẹ chồng nàng dâu cùng yêu một người đàn ông, tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ. Mẹ muốn chung đụng vui vẻ với con dâu, tốt nhất vẫn là tách ra. Căn hộ Bắc hoàn này không phải giao nhà rồi sao? Mau lắp đặt thiết bị thôi, để cho anh con và Tiểu Trân kết hôn ở đó là được rồi; Căn hộ này có một nửa của con đó, hai người bọn họ kết hôn ở chỗ này con không đồng ý đâu!"

Mẹ Kỳ Kỳ bị gái chọc tức hộc máu, đang muốn phát giận, kết quả liền thấy Tô Khả ngồi kế Kỳ Kỳ, tròng mắt đảo lòng vòng, trong lòng liền tính toán.

Bà trước đi toilet rửa tay, sau đó đi ra cười hỏi Tô Khả: "Tô Khả, mẹ pha cho con ấm trà nữa nhé!"

Tô Khả liếc Trương Kỳ Kỳ, chậm chạp "Ừ" một tiếng.

Mẹ Kỳ Kỳ một lần nữa bưng một bình Mao Tiêm tới, rót một chén cho Tô Khả, sau đó liền càu nhàu với Trương Kỳ Kỳ: "Ài, căn hộ ở Bắc vị trí vẫn không bằng chỗ này của chúng ta!"

Trương Kỳ Kỳ nhìn cũng không nhìn bà: "Nhưng chỗ đó là cổng tàu điện ngầm, tương lai nhất định sẽ phát triển."

Mẹ Kỳ Kỳ thở dài, nói: "Căn hộ 110 m2, coi như là trang trí đơn giản, cũng phải mười lăm vạn đến hai mươi vạn, ở đâu chuẩn bị được nhiều tiền như vậy đây?"

Tô Khả nghe vậy nhìn Trương Kỳ Kỳ. Anh đương nhiên biết rõ mẹ Kỳ Kỳ nói những thứ này là muốn cho anh nghe. Với anh mà nói, hai mươi vạn không coi vào đâu, tiền này chỉ là một bộ lễ phục cho Trương Kỳ Kỳ mà thôi. Nhưng cái này cần nhìn Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ nguyện ý, thì cho; Trương Kỳ Kỳ không muốn, vậy thì không cho.

Trương Kỳ Kỳ giống như cười mà không phải cười nhìn mẹ: "Mẹ à, nhà kia là cho anh con mà, thì để anh con tự nghĩ biện pháp thôi!" Trong tay cô có tiền, thế nhưng là cứu cấp chứ không cứu nghèo, cô không thể biến mình thành máy rút tiền ATM cho mẹ và anh trai chị dâu.

Mẹ Kỳ Kỳ cứng họng nhìn cô con gái không hướng về nhà mẹ đẻ này, quả thực không biết nói cái gì cho phải: "Anh con còn chưa đi làm, anh con làm sao có tiền chứ?"

Trương Kỳ Kỳ thuận miệng nói: "Đúng vậy a, tiệm của con còn chưa khai trương, con cũng không có tiền."

Mẹ Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả thoải mái nhàn nhã uống trà ở một bên, hận không thể lay động Tô Khả, bảo Tô thổ hào tự động ói ra khoản tiền lắp đặt thiết bị này.

Tô Khả rũ mắt xuống, đôi mắt nhìn cái ly cầm trong tay. Anh biết rõ mẹ Kỳ Kỳ bất công, nhưng mà không nghĩ tới lại bất công đến mức này, đây không phải bất công, mà là khi dễ Kỳ Kỳ của anh!

Anh đau lòng một hồi, đặt chén trà xuống nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, chúng ta về nhà thôi!"

Trương Kỳ Kỳ "A" một tiếng, kinh ngạc nhìn anh.

Mẹ Kỳ Kỳ còn chưa đạt được mục đích, rất không muốn để Tô Khả rời khỏi, liền liều mạng nháy mắt con gái, hai mắt sắp rút gân luôn.

Tô Khả mặc kệ nhiều như vậy, trực tiếp đi phòng ngủ cầm áo khoác của hai người, kéo Trương Kỳ Kỳ ra ngoài cửa.

Sau khi nhận được điện thoại con trai, mẹ Tô Khả cũng không ngồi yên nữa, bảo tiểu Huệ đi chuẩn bị hoa quả, mình cũng đi phòng bếp nhìn xem buổi tối làm cơm tối gì cho Tô Khả và Kỳ Kỳ.

Tiểu Huệ đang rửa hoa quả, thấy thế không khỏi nở nụ cười: "Dì Hoàng, chị Kỳ Kỳ mà tới, chị ấy nhất định sẽ tự mình xuống bếp làm món dì thích ăn!"

Mẹ Tô Khả nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý, liền vừa nhìn tiểu Huệ rửa hoa quả. Nhìn thấy tiểu Huệ rửa không ít quýt đường, bà thuận miệng nói: "Tô Khả không thích ăn quýt đường."

Tiểu Huệ cười nói: "Tô Khả không thích ăn, nhưng có lẽ Chị Kỳ Kỳ thích ăn!"

Cô ta nhìn mẹ Tô Khả: "Dì Hoàng, dì chỉ có một đứa con trai này, nếu muốn con trai thân thiết hơn với dì, đối với con dâu phải càng hòa ái một chút!" Tiểu Huệ là người Tô Khả an bài, cô ta tự nhiên phải nghe theo an bài của Tô Khả, dựa theo Tô Khả dặn dò làm việc.

Mẹ Tô Khả biết rõ tiểu Huệ nói có đạo lý, thở dài nói: "Bụng Tô Di càng ngày càng rõ ràng, dì muốn đi theo chăm sóc nó, mẹ chồng nó luôn liên tục canh giữ ở đó, dì cũng không tiện nán lại. Đợi Tô Di sinh em bé, mẹ chồng nó không biết dính cỡ nào nữa, khẳng định cũng không có chỗ cho dì nhúng tay!"

Tiểu Huệ lột một trái quýt đường cho bà: "Dì không cần lo lắng, bảo hai vợ chồng chị Kỳ Kỳ sớm sinh cho dì một đứa cháu trai, dì tự chăm cháu trai ruột không được sao?"

Mẹ Tô Khả lập tức có chút hối hận định hôn lễ qua mười ba tháng năm sang năm, còn phải đợi hơn nửa năm nữa đó!

Bà ăn quýt đường, trong lòng tính toán có nên tìm người một lần nữa xem ngày tốt hay không, tính hôn kỳ trước thời hạn thôi.

Khi Trương Kỳ Kỳ đến cửa hàng thấy bên trong tủ kính trưng bày gối ôm thêu hoa màu tím nhạt nhìn rất đẹp, màu sắc rất hợp ghế sa lon phòng khách Cẩm Tú viên, liền mua hai đôi.

Mẹ Tô Khả đứng ở cửa trước lầu hai đón Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả, thấy Trương Kỳ Kỳ lấy ra gối ôm cho bà xem, không khỏi cũng rất thích: "Kỳ Kỳ ánh mắt không tệ lắm!"

Trương Kỳ Kỳ thấy mẹ chồng vui, liền cười nói: "Mẹ, buổi tối mẹ muốn ăn cái gì? Con làm cho mẹ!"

Mẹ Tô Khả suy nghĩ một chút: "Kỳ Kỳ, con biết làm món canh suông hợp hợp (1) không?"

"Biết!" Trương Kỳ Kỳ cười nói, "ngoại trừ canh suông hợp hợp, con còn biết làm ba món ăn lâu đời của Tấn Thành!" Bởi vì mẹ Tô Khả là người tỉnh S Tấn Thành, cho nên Trương Kỳ Kỳ đặc biệt đi học ba món ăn lâu đời của tỉnh S Tấn Thành -- -- đường thố lưu hoàn (3), mộc nhĩ khất bối (4) và quá du nhục (5).

Mẹ Tô Khả bị cô kích thích lòng nhớ quê hương, đôi mắt lập tức phát sáng.

Tô Khả ở một bên thừa cơ nói: "Kỳ Kỳ, dể mẹ nếm thử tài nấu nướng của em đi!"

Trương Kỳ Kỳ đương nhiên là đồng ý.

Dùng xong cơm tối, ánh mắt mẹ Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ đã có thể nói hiền hòa, kéo Trương Kỳ Kỳ cùng nhau ngồi trong phòng khách xem tivi nói chuyện phiếm.

Tiểu Huệ dọn xong mâm đựng trái cây cũng bưng lên.

Tô Khả lại đi tới, không hề tránh hiềm nghi mà ngồi xuống kế Trương Kỳ Kỳ, đôi mắt chằm chằm nhìn bản tin thời sự trên màn hình TV.

Trương Kỳ Kỳ nhớ anh không thích ăn hoa quả, liền cầm một quả quýt đường lột trước đưa cho mẹ Tô Khả, tiếp đó lại lột một quả nhét vào trong miệng Tô Khả.

Mẹ Tô Khả thấy thế, liền nói: "Tô Khả không thích ăn quýt đường!"

Tô Khả nhìn mẹ: "Mẹ, con không thích lột, không phải không thích ăn."

Mẹ Tô Khả: "..."

Trương Kỳ Kỳ không khỏi nở nụ cười, lột hai quả, một quả đưa cho mẹ Tô Khả, một quả khác nhét vào trong miệng Tô Khả.

Trong tin thời sự đang phát hình phải tăng cường xây dựng tư pháp, cải thiện điều kiện nhà tù vân vân.

Tô Khả chuyên chú xem tin tức hình ảnh, trong lòng đã có chút ý tưởng.

Trương Kỳ Kỳ xiên miếng dưa hấu đút cho Tô Khả, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc như có điều suy nghĩ, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Khả chậm rãi nói: "Lại có một nhóm công trình mới muốn bắt đầu."

Anh lời này không đầu không đuôi, Trương Kỳ Kỳ cũng đang xem tin tức, đại khái nghe rõ, Tô Khả đại khái là muốn thầu công trình xây dựng lại nhà tù.

Buổi tối Trương Kỳ Kỳ cố ý không thèm nhìn ánh mắt nhỏ ai oán của Tô Khả, kiên trì phải về nhà, hơn nữa vì để tránh cho Tô Khả nửa đường ép buộc cô, cô ngay trước mặt mẹ Tô Khả cự tuyệt yêu cầu Tô Khả đưa cô về nhà, kiên trì tự mình đi bộ trở về.

Ra khỏi Cẩm Tú viên, Trương Kỳ Kỳ ở tiệm gà chiên mua một phần gà chiên lớn, lại mua một bình rượu Thiệu Hưng. Tiệm gà chiên này là quán ăn thơm ngon được chiếu trên đài truyền hình Trịnh thành, khá là có tiếng.

Mẹ Kỳ Kỳ thấy Trương Kỳ Kỳ, nhớ tới sự tuyệt tình của con gái, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu tan.

Trương Kỳ Kỳ cũng không nhiều lời, hâm nóng rượu Thiệu Hưng, mang gà chiên lên, mời mẹ, anh trai và chị dâu đến ăn, bất quá chờ mọi người ngồi xuống, cô liền tuyên bố nói trước: "Em nói trước, xảy ra chuyện gì cũng đừng oán em. Muốn sinh con không thể uống rượu, mang thai cũng không thể uống rượu."

Những lời này nói làm khuôn mặt Tiễn Tiểu Trân hết đỏ lại trắng, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Nhìn tất cả mọi người ăn không sai biệt lắm, Trương Kỳ Kỳ lúc này mới nhìn Trương Lâm Lâm mở miệng nói: "Anh, ba mẹ đã thương lượng xong, căn hộ của nhà chúng ta ở Bắc Hoàn thì cho anh, còn căn hộ này cho em." Dứt lời, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào Trương Lâm Lâm, nhìn phản ứng của anh ta. Cô không thiếu căn hộ này, thế nhưng phải lưu một chút bảo đảm cho cha mẹ, miễn cho tương lai ngay cả căn hộ này cũng bị Trương Lâm Lâm và Tiễn Tiểu Trân cầm đi, khiến ba mẹ cô không có nhà để về.

Trương Lâm Lâm đã sớm nghe mẹ nói, trong lòng mặc dù không quá cao hứng, nhưng cũng biết ván đã đóng thuyền không cách nào thay đổi, trước mắt vẫn phải tranh thủ thêm chút lợi ích cho chính mình và Tiểu Trân: "Nếu như như vậy, tương lai ba mẹ dưỡng lão hai anh em chúng ta ai cũng không thể buông tay."

Trương Kỳ Kỳ thống khoái nói: "Đó là tự nhiên!"

Cô bưng rượu Thiệu Hưng bỏ thêm mật ong lên uống một ngụm, nói: "Chi phí nước, điện, gas nơi này của ba mẹ đều do em phụ trách, các người sau khi kết hôn không thể ở chỗ này." Mẹ cô vẫn chưa tới năm mươi tuổi, nếu như lúc này ở chung với Tiểu Trân, mẹ chồng nàng dâu sợ là ngày ngày giận dỗi.

Trương Lâm Lâm nén giận nói: "Đợi anh sang năm đi làm, tụi anh liền dọn ra ngoài!"

Trương Kỳ Kỳ đạt được mục đích, tâm tình rất vui sướng.

Cô vừa rót một chén rượu, cười tủm tỉm nói: "Đến đây, nếu như lời đã nói hết ra rồi, em mời anh trai chị dâu một ly, chúng ta nói lời giữ lời!"

Trương Lâm Lâm và Tiễn Tiểu Trân nhìn nhau, bưng tách trà lên cụng một cái với Trương Kỳ Kỳ, uống một hơi cạn sạch. Đụng phải cô em chồng xảo trá như vậy, quan trọng nhất là cô em chồng này gả tốt, Tiễn Tiểu Trân cảm giác mình bị quản chế khắp nơi, quả thực là không có cách nào phát huy bản lãnh cùng mình của cô ta.

Hai ngày sau đó, Tô Khả phát hiện Trương Kỳ Kỳ vẫn nghiện ở nhà mẹ đẻ, trong đầu căn bản không có suy nghĩ về nhà với anh, không khỏi có chút nóng nảy.

Hôm nay anh và Trương Kỳ Kỳ vừa xuống lầu, Trương Kỳ Kỳ liền phát hiện mình quên xách túi xách theo, cô không muốn lên lầu, liền chuyển chìa khóa cho Tô Khả, năn nỉ Tô Khả: "Tô Khả, anh đi lấy giúp em đi!" Trong nhà hôm nay chỉ có Tiểu Trân ở nhà, vẫn là để Tô Khả mang chìa khóa lên mở cửa là được.

Tô Khả liền cầm chìa khóa đi lên lầu.

Anh vừa mở cửa đi vào, liền nhìn thấy Tiểu Trân vội vàng hấp tấp từ trong phòng Trương Kỳ Kỳ đi ra.

Cửa phòng ngủ Trương Kỳ Kỳ nửa mở, Tô Khả nhìn thấy ngăn kéo bàn làm việc đối diện cửa bị kéo ra ngoài, anh lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức liền ngăn cản Tiễn Tiểu Trân.

Sau khi trải qua sự kiện lần trước ở bệnh viện, một nhà Tiễn Tiểu Trân bị Tô Khả dọa sợ vỡ mật, hôm nay cô ta thấy Tô Khả liền run bắn lên, huống chi lần này cô ta trộm tiền Trương Kỳ Kỳ bị Tô Khả phát hiện.

Cho nên tuy rằng không vui, cô ta lại không thể không đáp ứng yêu cầu của Tô Khả.

Ba mươi tháng mười hai ngày ấy, Tô Khả lại mang quà tặng đi tới nhà Trương Kỳ Kỳ.

Ở nhà Trương Kỳ Kỳ dùng cơm tối xong, Tô Khả vẫn không có ý định rời đi, anh ngồi trên ghế sofa, lấy ra một hộp trang sức cho Trương Kỳ Kỳ.

Dưới cái nhìn chăm chú của mẹ, Trương Lâm Lâm và Tiễn Tiểu Trân, Trương Kỳ Kỳ mở hộp trang sức ra, phát hiện trên cái đế nhung tơ màu đen là vòng tay bạch kim khảm kim cương.

Ở dưới ánh đèn phòng khách, từng hột kim cương phát ra căm ánh sáng lạnh ngắt, tạo thành hào quang sáng chói, làm cho tất cả mọi người trong phòng khách nín thở.

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy có chút chói mắt, cười nói: "Khoa trương như vậy, em cho dù mang đi ra ngoài, sợ là không có ai tin tưởng là thật!"

Tô Khả giúp cô đeo vòng tay lên cổ tay trái, giống như vô ý nói: "Kỳ Kỳ, em cũng đeo nhẫn lên đi, anh nhìn xem có hợp không."

Nụ cười trên mặt Tiễn Tiểu Trân cười lập cứng lại, khuôn mặt cũng hơi trắng bệch.

"Nhẫn kim cương mẹ cho đó à?" Trương Kỳ Kỳ cười hỏi nói, "đều mang lên, thật đúng là nhà giàu mới nổi!"

Tô Khả mỉm cười gật đầu.

Trương Kỳ Kỳ tìm cả buổi, cuối cùng lật cả đáy ngăn kéo lên trời cũng không tìm được nhẫn kim cương to đùng mẹ Tô Khả tặng cô, lập tức liền có chút ít nóng nảy.

Cô biết mình nhà không có người khác, có lẽ Tiểu Trân có liên quan, liền trực tiếp nói: "Tô Khả, báo cảnh sát đi, chiếc nhẫn của em mất rồi."

Tô Khả lấy điện thoại di động ra, nhìn Tiễn Tiểu Trân.

Tiễn Tiểu Trân lập tức đứng dậy, cố cười nói: "Kỳ Kỳ, không cần báo cảnh sát, lần trước chị nhìn chiếc nhẫn của em một chút, giống như quên để lại chỗ cũ rồi, chị sẽ đi lấy cho em ngay bây giờ!"

Trương Kỳ Kỳ nghẹn họng trân trối nhìn Trương Lâm Lâm, vừa nhìn về phía mẹ, quả thực là không lời nào để nói.

Tiễn Tiểu Trân cầm nhẫn đi tới, Trương Kỳ Kỳ đưa cho Tô Khả: "Anh xem một chút có phải cái nhẫn lúc đầu hay không!"

Tô Khả kiểm tra một phen, nói: "Đúng rồi."

Trương Kỳ Kỳ hít sâu một hơi, đi nhanh về phòng ngủ, bỏ hết đồ vật đáng giá của mình vào trong túi xách, lại thu thập mấy bộ y phục, cầm theo túi xách liền đi ra: "Tô Khả, đi thôi! Em vẫn là quay về nhà của chính chúng ta là tốt nhất!"

Tô Khả nín cười, cúi đầu nhận túi xách của Trương Kỳ Kỳ, đi theo Trương Kỳ Kỳ đi ra.

Đến tiểu khu bên ngoài, Tô Khả gọi điện thoại cho Kim Giai Lương, bảo Kim Giai Lương lái xe tới đón anh.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Khả cười nhìn Kỳ Kỳ: "Đêm nay chúng ta đi làng du lịch Hoàng Hà nhé."

Trương Kỳ Kỳ nhớ tới gian phòng lần trước kia, vội nói: "Ở gian phòng lần trước của em đi!" trong lòng cô vẫn còn tức giận, nhưng lcũng biết mình không thể phát giận với Tô Khả.

Tô Khả gật đầu cười. Tòa lầu nhỏ này vốn chính là tiểu lâu tư nhân của anh, Trương Kỳ Kỳ lần trước ở gian phòng kia chính là phòng ngủ của anh, nhưng những thứ này không thể nói cho cô biết, bằng không thì Trương Kỳ Kỳ sẽ phát hiện mình luôn thầm mến cô..

Trương Kỳ Kỳ cố gắng nghĩ đến chuyện vui: "Gian phòng kia từ trên cao nhìn xuống, cảnh tuyết nhất định rất không tồi!"

Tô Khả "Ừ" một tiếng, kéo Trương Kỳ Kỳ đi vào cửa hàng Bạch Hạc bên cạnh, mua 4 túi sữa chua ấm, đưa ba túi trong đó cho Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ uống sữa chua, nhìn Tô Khả, nghĩ thầm: Công nhân trong tiệm không biết ông chủ lớn của bọn họ cũng ở đây mua sữa chua uống đâu!

Xe Kim Giai Lương rất nhanh liền chạy đến.

Trương Kỳ Kỳ uống xong sữa chua ném túi vào thùng rác, đi theo Tô Khả ra khỏi cửa hàng.

Kim Giai Lương đã mở cửa sau xe Land Rover ra, mời Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ đi vào.

Bởi vì là mùa đông, cho nên sân thượng của gian phòng Tiểu Lâu dùng thủy tinh bịt kín, ngược lại ấm áp cực kì.

Nhân viên phục vụ ở trên sân thượng xếp bàn ghế mây tre tinh xảo, Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả mặt đối mặt thưởng thức bữa tối dưới nến.

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy Tô Khả đêm nay có chút kỳ quái, giống như đang có ý đồ gì đứng ngồi không yên, cô bất động thanh sắc quan sát Tô Khả, chờ Tô Khả tự mình nói ra.

Dùng xong bữa tối, Trương Kỳ Kỳ kéo cửa sổ thủy tinh, đứng song song với Tô Khả ngắm cảnh tuyết rơi trong bóng đêm.

Tô Khả thấy này thời cơ hơi tệ, liền chịu đựng ê răng quỳ xuống: "Kỳ Kỳ, gả cho anh đi!"

Trương Kỳ Kỳ nhịn không được bật cười.

Tô Khả cũng xấu hổ đến mặt đỏ rần, vội vàng hấp tấp đứng dậy, kéo tayTrương Kỳ Kỳ định đeo nhẫn cho cô, lúc này mới phát hiện mình quên móc chiếc nhẫn ra, ngay cả lỗ tai đều đỏ.

Trương Kỳ Kỳ cố nén không cười, đợi Tô Khả hỗn loạn đeo nhẫn lên ngón vô danh trên tay phải cho cô, lúc này mới cười nói: "Tô Khả, có phải đeo sai tay rồi không?"

Tô Khả lúc này mới phát hiện anh quá khẩn trương, kết quả đeo nhẫn trên tay phải Trương Kỳ Kỳ rồi.

Anh hít sâu một hơi, xoay người ôm lấy Trương Kỳ Kỳ: "Lên giường đổi lại!"

Trương Kỳ Kỳ lại cười lên tiếng. Cô cảm thấy tối nay Tô Khả thật sự thật là đáng yêu.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 557 Tìm chủ đề
Chương 92: Phiên ngoại

Sau khi tiệm bánh mì của Trương Kỳ Kỳ khai trương, buôn bán càng ngày càng tốt, cô mỗi ngày đi sớm về trễ, thường thường về đến nhà liền mệt mỏi không muốn động đậy.

Nhưng sự nhẫn nại của Trương Kỳ Kỳ rất mạnh, dù cho cực kỳ mệt mỏi, cô vẫn an bài thỏa đáng việc nhà và buôn bán, nhưng sắc mặt càng ngày càng kém, hơn nữa gầy không ít.

Bản thân cô còn chưa nói mệt mỏi, Tô Khả trước hết chịu không được - -- -- một mặt anh rất đau lòng Trương Kỳ Kỳ, một mặt khác Trương Kỳ Kỳ vốn chê phương diện kia của anh yêu cầu quá mãnh liệt, hiện tại một khi bận rộn liền càng không muốn phản ứng đến anh, Tô Khả lại cảm giác mình đều có cái loại cảm giác oán nam này rồi.

Tô Khả sợ tự mình trực tiếp nói chuyện này với Trương Kỳ Kỳ cô sẽ bắn ngược lại, trái lại không tiện, liền muốn xuất ra một sách lược vẹn toàn, hơn nữa bắt đầu lặng lẽ áp dụng.

Anh làm việc và nghỉ ngơi nhất định có quy luật, buổi sáng 6: 30 rời giường tập thể hình, 7: 30 tắm xong đưa Trương Kỳ Kỳ đi tiệm bánh mì, sau đó về nhà ăn điểm tâm, 8: 30 lái xe ra ngoài đi làm, giữa trưa ở công ty đợi Trương Kỳ Kỳ đưa cơm hai người cùng nhau ăn, năm giờ chiều tan tầm trực tiếp về nhà, 7: 30 đi ra cửa đón Trương Kỳ Kỳ, sau đó liền ở trong nhà không ra khỏi cửa.

Sau khi trong lòng đã có chủ ý, Tô Khả bắt đầu thay đổi giờ làm việc và nghỉ ngơi của mình.

Kế hoạch bắt đầu ngày đầu tiên Tô Khả liền buông tha thói quen ngủ sớm dậy sớm, quấn quít Trương Kỳ Kỳ liên tục ngủ thẳng tới 8: 30.

Đợi Trương Kỳ Kỳ hết bận đi tới tiệm, đã là hơn chín giờ.

Năm giờ chiều vừa tan tầm, Tô Khả liền đi đón Trương Kỳ Kỳ, anh cũng không nói nhiều, nhưng lẳng lặng ngồi ở trong tiệm chờ Trương Kỳ Kỳ.

Tiệm bánh mì người đến người đi, phần lớn khách hàng đều là chị em gái hoặc là mẹ trẻ tuổi, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, thấy mỹ nam trấn giữ trong tiệm đều có ý nhìn, còn có người không chỉ nhìn nhiều vài lần, còn muốn tiến đến gần.

Mặt khác nhân viên thu ngân Kiều Lâm Lâm Trương Kỳ Kỳ tuyển, từ khi sau khi thấy mấy chiếc xe sang trọng kia của Tô Khả, đối với Tô Khả càng thêm nhiệt tình, Tô Khả ngồi ở chỗ kia, cô ta thỉnh thoảng muốn tiến lên rót cho Tô Khả ly nước cầm chút điểm tâm, cử chỉ cao nhã đoan trang, động tĩnh ôn nhu như nước.

Tô Khả tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn ngại ngùng cười cười, trêu chọc người biết bao nhiêu.

Đến cuối cùng, Trương Kỳ Kỳ tự mình không vui trước.

Không đợi Trương Kỳ Kỳ mở miệng, Tô Khả bảo Lâm Lỗi dẫn theo một sư phụ trung niên tới, nói là thân thích nhà Lâm Lỗi, trước kia làm ở tiệm bánh ngọt thành thị nào đấy, vì con trẻ đến trường trở lại Trịnh thành, phải lần nữa tìm việc làm.

Trương Kỳ Kỳ thử thử, phát hiện sư phụ làm bánh mì trình độ cũng thực không tồi, liền để người ta ở lại.

Sư phụ bánh mì đã có, Trương Kỳ Kỳ liền có rất nhiều thời gian ở không, khí sắc dần dần liền khá hơn.

Nhưng cô nghỉ chưa được vài ngày, Tô Khả cầm điện thoại cho cô xem tin nhắn Kiều Lâm Lâm gửi cho anh, có ân cần thăm hỏi anh, có nhắc nhở anh nhiệt độ giảm thì mặc thêm quần áo, có hỏi anh công ty có người thiếu hay không.

Nhìn tin nhắn, Trương Kỳ Kỳ quả thực là không còn lời nào để nói.

Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong.

Trương Kỳ Kỳ trước chỉnh đốn Tô Khả trêu hoa ghẹo nguyệt, chạy tới trên ghế sa lon ở thư phòng Tô Khả đi nghĩ lại; sau đó bảo Tô Khả chuyển tin nhắn Kiều Lâm Lâm gửi cho anh tới di động của cô, dùng điện thoại di động của cô gửi cho Kiều Lâm Lâm.

Kiều Lâm Lâm ngày hôm sau liền nghỉ việc.

Trương Kỳ Kỳ vừa tiễn Kiều Lâm Lâm đi, lão Sở liền mang theo một bác gái ôn hòa vào: "Phu nhân, Tô tổng bảo tôi chọn người đưa tới cho cô!"

Trong tiệm đã có sư phụ bánh mì trình độ cao siêu, đã có nhân viên thu ngân hòa ái dễ gần, Trương Kỳ Kỳ lập tức nhàn rỗi, chăm sóc Tô Khả cực kỳ thoải mái.

Tô Khả cảm thấy nhân sinh chí nhạc bất quá chỉ như vậy thôi, quá vui vẻ, anh đi mua cho Trương Kỳ Kỳ sợi dây chuyền kim cương, còn rất hiếu thuận chọn cho mẹ mình và mẹ vợ mỗi người một chiếc nhẫn bảo thạch.

Mua xong đồ trang sức Tô Khả liền đi đón Trương Kỳ Kỳ.

Thấy Trương Kỳ Kỳ còn đang bận, anh cầm một quyển sách ngồi trên ghế sofa trong tiệm xem.

Trương Kỳ Kỳ trong lúc bận rộn nhìn Tô Khả.

Ánh đèn dìu dịu xuống, Tô Khả yên tĩnh ngồi yên ở đó, bởi vì đọc sách chăm chú, lông mi thật dài rũ xuống, trên da thịt tinh tế tỉ mỉ rơi xuống từng sợi bóng mờ, mũi cao thẳng, bờ môi góc cạnh rõ ràng.. Anh quả thật là quá xinh đẹp mà!

Nghĩ đến người đàn ông tuấn tú hoàn mỹ này thuộc về mình, trong lòng Trương Kỳ Kỳ ngọt ngào cực kỳ, lại mang theo chút chua xót không hiểu lòng rõ.

Sự vật vô cùng tốt đẹp, cô sợ mình không giữ được..

Thế nhưng loại ôm ấp tình cảm mẫn cảm tinh tế tỉ mỉ mẫn này Trương Kỳ Kỳ còn chưa duy trì được một ngày, đã bị Tô Khả chọc tức đến biến mất không còn mốt chút xíu nào.

Hai người về đến nhà, Trương Kỳ Kỳ đi vào phòng bếp, Tô Khả đi vào phòng giải trí.

Trương Kỳ Kỳ dọn xong cơm tối, gọi Tô Khả đến ăn.

Dùng xong cơm tối, dựa theo ước định Tô Khả dọn chén bàn quét dọn phòng bếp, Trương Kỳ Kỳ an tâm thoải mái lên lầu tắm rửa.

Tắm rửa xong Trương Kỳ Kỳ đi xuống lầu nghiệm thu thành quả lao động của Tô Khả.

Xuống lầu, cô liền nhìn thấy lão Sở đang chỉ huy người tổng vệ sinh.

Nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ xuống lầu, lão Sở cười rạng rỡ: "Phu nhân, người chờ chút, lập tức xong ngay!"

Trương Kỳ Kỳ: "..."

Cô ở phòng giải trí tìm được Tô Khả.

Thấy cô đi vào, Tô Khả rất sung sướng mà tranh công: "Kỳ Kỳ, phòng bếp đã thu thập xong!"

Trương Kỳ Kỳ liếc anh một cái, chẳng muốn nhiều lời với anh.

Cô mở Computer ngồi chơi bên cạnh Tô Khả.

Buổi tối trước khi ngủ, Tô Khả lại có chút rục rịch.

Trương Kỳ Kỳ trịnh trọng nói cho anh biết: "Em quá mệt mỏi, hôm nay không được."

Tô Khả biết nghe lời nằm xuống, ôm Trương Kỳ Kỳ ngủ.

Trương Kỳ Kỳ là bị Tô Khả cho quấy rối tỉnh. Trong lúc ngủ mông lung cô nói lầm bầm: "Không phải đã nói hôm nay không làm.."

Tô Khả đè ở trên người cô, hùng hồn nói: "Đã là sáu giờ sáng, là ngày thứ hai!"

Trương Kỳ Kỳ: "..."
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back