Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 651: Bệnh Viện Anh Lan (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Măc Linh

    Không ai biết người chơi đó chết vì lý do gì, nên cả những người chơi có con và không có con đều cảm thấy bất an.

    May mắn là vài giờ sau không có ai chết.

    Sau bữa trưa, nhóm người chơi do Dư Bách Sơ dẫn đầu tìm được 'Quy tắc bệnh nhân khoa Phụ sản'.

    Nhưng họ không chia sẻ miễn phí cho những người chơi khác, mà chọn giao dịch bằng điểm, có lẽ biết những người chơi khác sẽ kể lại cho người khác, nên giá giao dịch không thấp.

    Những người chơi khác dù chia sẻ miễn phí hay bán lại cũng không lỗ.

    Trong phòng của Ô Bất Kinh, chỉ có người đàn ông trung niên gia nhập đội khác, nên ba người còn lại giống như bệnh nhân ở lại, phải tự mua quy tắc.

    Dì Lương không quan tâm đến điểm, mua quy tắc xong liền kể cho Ô Bất Kinh và Tôn Hướng Tuyết.

    Quy tắc bệnh nhân khoa Phụ sản

    1. Thời gian kiểm tra phòng của bác sĩ là 7: 00-8: 00 và 19: 00-20: 00, hãy đảm bảo bạn có mặt trên giường của mình trong thời gian này.

    2. Mỗi phòng bệnh chỉ có bốn bệnh nhân.

    3. Hãy tin tưởng bác sĩ của bạn.

    4. Y tá sẽ phát thuốc đúng giờ, hãy uống thuốc đúng giờ và đúng liều.

    5. Hãy chú ý thuốc y tá đưa là thuốc của bạn.

    6. Khoa này không có bảo vệ.

    7. Nếu gặp nguy hiểm, khi cần thiết có thể nhờ bảo vệ giúp đỡ.

    8. Nếu gặp ảo giác, ảo thanh, hãy gọi bác sĩ ngay.

    9. Nếu thấy bạn cùng phòng có hành vi bất thường, hãy gọi bác sĩ hoặc y tá ngay.

    10. Sau khi tắt đèn, không làm phiền bác sĩ và y tá nghỉ ngơi.

    11. Giờ mở cửa của nhà ăn bệnh viện là 7: 00-8: 00, 12: 00-13: 00, 19: 00-20: 00, ngoài giờ này không cung cấp thức ăn, đừng bỏ lỡ giờ ăn.

    Mười một quy tắc, không có quy tắc nào liên quan đến trẻ sơ sinh.

    "Chúng ta vào phó bản khoảng 8: 30, đã qua giờ kiểm tra buổi sáng, không biết kiểm tra thế nào.." Tôn Hướng Tuyết bắt đầu phân tích quy tắc: "Nhưng giờ nhà ăn và giờ kiểm tra rõ ràng trùng nhau."

    Một giờ nhìn thì có vẻ đủ, có thể đi ăn trước rồi về, hoặc đợi bác sĩ kiểm tra xong rồi đi ăn.

    Nhưng..

    Ai biết bác sĩ kiểm tra thế nào?

    Nếu ông ta không kiểm tra theo phòng thì sao? Nếu đột kích thì sao?

    "Thuốc chắc chắn có vấn đề, hoặc không được uống, hoặc không được uống sai, nhưng y tá sẽ đưa nhầm.. và chúng ta dưới sự giám sát của y tá, không thể không uống."

    Quy tắc 6 và 7 rõ ràng mâu thuẫn, đã không có bảo vệ, sao lại nhờ bảo vệ giúp đỡ?

    Quy tắc 8, 9 và 10 cũng mâu thuẫn.

    "Quan trọng nhất là, không có quy tắc nào liên quan đến trẻ sơ sinh." Tôn Hướng Tuyết nhìn Ô Bất Kinh và Dì Lương: "Tôi nghĩ trẻ sơ sinh mới là then chốt, có lẽ chúng ta cần tăng thiện cảm với trẻ.."

    "Quy tắc liên quan đến trẻ sơ sinh có thể là riêng biệt, hoặc thậm chí không có, chỉ có người chơi tự mình tổng kết." Dì Lương nói: "Nếu vậy, trước tiên hãy đi tìm sữa thay thế."

    Tôn Hướng Tuyết suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý, "Anh Ô, anh đi chứ?"

    Ô Bất Kinh vẫn đang nghĩ cách rời khỏi khu điều trị, sang tòa nhà bên cạnh tìm đại lão.. nhưng lúc này anh cũng không muốn ở lại một mình, nên đồng ý đi cùng họ.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô ăn trưa tại căn tin của bác sĩ, căn tin rất yên tĩnh, Ngân Tô đi một vòng không thấy có quy tắc gì, có vẻ như căn tin không giới hạn thời gian ăn uống.

    Thức ăn được cung cấp cũng là đồ ăn bình thường, và mùi thức ăn khá thơm.

    Ngân Tô gọi một phần thịt chiên giòn và một phần cá, một ít rau và cơm.

    【Cá kho của căn tin bệnh viện】

    【Thịt chiên giòn của căn tin bệnh viện · Hàng cao cấp】

    【Rau xào của căn tin bệnh viện】

    【Cơm của căn tin bệnh viện】

    【Muỗng】

    【Khay ăn】

    【Đũa】

    Hàng cao cấp?

    Khi nào thì kỹ năng giám định lại đánh giá thức ăn?

    Ngân Tô nhìn quanh, thấy không ai chú ý đến mình, liền kéo một lọn tóc quái ra, cho nó một miếng thịt chiên giòn.

    "Có độc không?"

    ".. Không có độc." Tóc quái ngạc nhiên, không hài lòng kêu lên: "Sao cô lại bắt tôi thử độc! Tôi có phải để thử độc đâu?"

    "Cảm giác thế nào?"

    "Có cảm giác gì đâu, dở.." Tóc quái vừa nói dở, vừa thò một lọn khác vào đĩa, lại cuốn đi một miếng.

    Kỹ năng giám định không đánh dấu hỏi, cũng không nói có độc, chắc là không có vấn đề gì.

    Ngân Tô cầm đũa, gắp một miếng bỏ vào miệng.

    Vị chua ngọt khá ngon, ăn cũng được.

    Nhưng ngoài việc thấy ngon, cô không có cảm giác gì khác.

    Trong trò chơi bình thường, những thứ được đánh dấu 'hàng cao cấp' chắc chắn có tác dụng gì đó.. Trong trò chơi cấm kỵ, thức ăn bình thường chỉ có hai tác dụng, là no bụng bổ sung thể lực, hoặc là loại bỏ ô nhiễm.

    "Bác ơi, gói lại cho con một phần nhé." Ngân Tô ăn xong không vội đi, mà di chuyển đến bên cạnh bếp, nói chuyện với đầu bếp.

    "Bác sĩ Tô muốn ăn lúc nào cứ đến, đảm bảo lúc nào cũng có đồ nóng." Đầu bếp đứng ở cửa sổ cười nói.

    "Con lát nữa phải đi tắm cho trẻ con, đây là một công việc tốn sức, con sợ giữa chừng đói, phải bổ sung chút năng lượng."

    Đầu bếp nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, mấy đứa nhỏ đó không nghe lời chút nào, trước đây bác sĩ Lý cũng thường phàn nàn."

    Ngân Tô: "..."

    Biết ngay tắm cho trẻ con không phải là việc tốt.

    Đầu bếp nói xong, lại chuyển giọng: "Nhưng chúng tôi không có hộp đựng cơm.."

    "Không sao, con có." Ngân Tô lấy ra một hộp cơm siêu lớn, cười đặt lên bàn: "Đổ đầy, con ăn nhiều lắm."

    Đầu bếp: "..."

    Đầu bếp nghẹn lời vài giây, rồi nhìn Ngân Tô với ánh mắt khó hiểu, có lẽ không hiểu cái hộp cơm lớn như vậy cô lấy từ đâu ra.

    Đầu bếp vẫn không muốn đổ cơm: "Căn tin chúng tôi có quy định.."

    Ngân Tô nhìn đầu bếp một cách u ám: "Nếu con đói đến mức không có sức tắm cho trẻ con, xảy ra chuyện gì, con sẽ nói là bác không cho con ăn, bác phải chịu trách nhiệm cùng con."

    "Chuyện này liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là một đầu bếp.." Đầu bếp chuyển giọng: "Chỉ là đựng chút cơm thôi mà, con gái, chuyện nhỏ thôi, mau bỏ dao xuống."

    Ngân Tô nắm lấy cổ áo đầu bếp, đầu gần như thò ra khỏi cửa sổ, con dao lạnh lẽo áp vào mặt đầu bếp: "Nói chuyện tử tế thì không nghe, cứ phải ép tôi, sao các người ai cũng thích ép tôi vậy? Hả? Mau đựng cơm, tất cả là thịt chiên giòn, đựng đầy."

    "..."

    Đầu bếp thoát khỏi tay Ngân Tô, vội vàng rút vào bên trong.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô cầm hộp cơm lớn rời khỏi cửa sổ với vẻ hài lòng, phía sau vang lên tiếng gọi món của một y tá nhỏ: "Bác ơi, cho con một phần thịt chiên giòn.."

    Giọng đầu bếp giận dữ và ấm ức vang lên từ bên trong: "Hết rồi, hết rồi! Hôm nay không còn thịt chiên giòn nữa! Tất cả bị bác sĩ Tô ăn hết rồi!"

    "Hết thì hết.. sao mà gắt thế, hôm nay ăn phải thuốc nổ à?" Y tá nhỏ không hiểu, sau đó tò mò: "Bác sĩ Tô mới đến mà ăn khỏe thế nhỉ?"

    Lúc này, nhân vật chính đã rời khỏi căn tin, chuẩn bị đi tắm cho trẻ con.
     
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 652: Bệnh viện Anh Lan (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô quay lại văn phòng, thấy Giang Phù vẫn ở đó. Thấy cô về, Giang Phù nhướng mày chào hỏi: "Ăn xong rồi à?"

    "Ừ." Ngân Tô thể hiện tình đồng nghiệp, quan tâm hỏi: "Sao chị chưa đi ăn?"

    Giang Phù thở dài: "Công việc chưa xong, lát nữa tôi mới đi. Cơm ở căn tin thế nào?"

    Ngân Tô đánh giá trung thực: "Khá ngon."

    "Khu cũ chỉ có đầu bếp ở căn tin là tốt.." Giang Phù giơ ngón cái: "Khu mới bên kia cứ muốn kéo bác ấy đi, nhưng bác chê xa nhà, không muốn đi, nếu không khu cũ của chúng ta cũng mất luôn ưu điểm cuối cùng."

    "Khi nào mà căn tin bệnh viện lại thành ưu điểm, đáng lẽ ưu điểm phải là tay nghề y tế cao chứ?"

    "Hà.."

    Nụ cười trên mặt Giang Phù như chế giễu, lại như bất lực.

    Giang Phù cố nhịn cười: "Cô ở đây lâu sẽ biết."

    Ngân Tô gật đầu suy nghĩ, rồi trò chuyện với Giang Phù vài câu. Cuối cùng như vô tình hỏi: "Vừa rồi y tá bảo tôi lát nữa đi tắm cho trẻ con, bác sĩ Lý cũng không thấy đâu, có gì cần chú ý không?"

    "Bác sĩ Lý lại trốn việc à?" Giang Phù quan tâm đầu tiên là việc bác sĩ Lý trốn việc, rồi mới bày tỏ sự thông cảm với Ngân Tô: "Việc tắm cho trẻ sơ sinh luôn do bác sĩ Lý phụ trách, tôi không rõ lắm."

    "..."

    Vô dụng.

    Ngân Tô lập tức bỏ đi, Giang Phù tưởng cô bận rộn đi tắm cho trẻ sơ sinh nên cũng không để ý.

    * * *

    * * *

    Tầng ba.

    Ở đây có một trung tâm tắm cho trẻ sơ sinh. Ngân Tô vào trước thay một bộ đồ cách ly, sau đó theo y tá vào trong.

    Bên trong khá rộng rãi, có bồn tắm riêng biệt, ở giữa là bàn chăm sóc và còn có hồ bơi.

    Nhưng môi trường và cơ sở vật chất nhìn hơi cũ kỹ, tạo cảm giác không tốt.

    Bồn tắm đã được đổ đầy nước, nhưng nước đó không phải nước sạch bình thường mà đen ngòm như nước bẩn.

    Lại gần còn ngửi thấy mùi thuốc rất nồng, giống như nước thuốc đông y nào đó.

    Hiểu rồi, tắm thuốc!

    Ở cửa, y tá đang đẩy từng xe nôi vào.

    Tám xe nôi.

    Đây là toàn bộ từ phòng chăm sóc đặc biệt.

    Ngân Tô nhìn những sinh vật nhỏ xíu trong xe nôi với vẻ mặt kinh dị, tâm trạng không mấy vui vẻ. Ngay cả tắm cũng không thể tắm cho đẹp đẽ chút..

    Y tá không có ý định vào giúp: "Bác sĩ Tô, trong vòng một giờ phải hoàn thành việc tắm cho trẻ sơ sinh nhé, nếu không sẽ không kịp kiểm tra của bác sĩ Tôn."

    "Không kịp thì.."

    Cửa phòng bị y tá đóng lại một cách vô tình, phía sau cửa còn hiện lên đồng hồ đếm ngược.

    ".. giết bác sĩ Tôn thôi." Ngân Tô hạ tay xuống, ánh mắt lại hướng về những sinh vật nhỏ xíu trong xe nôi.

    Lúc này tất cả những sinh vật nhỏ đều đã tỉnh, nhưng không khóc lóc, tò mò quay đầu nhìn xung quanh hoặc bò qua lại trong nôi, rất hiếu động.

    Đồng hồ đếm ngược liên tục nhảy số.

    Ngân Tô cuối cùng cũng hành động, sau đó xoa xoa tay, cười bước tới xe nôi, "Ôi! Những đứa bé đáng yêu của ta, chúng ta bắt đầu hoạt động tắm rửa vui vẻ nhé! Tắm rửa là sở trường của ta, ta sẽ chăm sóc các con thật thoải mái!"

    Những sinh vật nhỏ trong xe nôi đồng loạt dừng lại một giây.

    Vị bác sĩ đang tiến về phía chúng, trên mặt là nụ cười kỳ quái, giống như một kẻ buôn bán trẻ em.

    "Òa.."

    Sinh vật nhỏ ở giường số 5 bật khóc.

    Ngân Tô vốn định bế đứa gần nhất, nghe thấy tiếng khóc từ giường số 5, liền quay đầu nhìn qua, tóc quái từ dưới kéo xe nôi lại.

    Ngân Tô đưa tay bế nó lên, "Ôi chao, bé con khóc rồi, chắc là không chờ được nữa rồi, vậy bắt đầu từ con nhé."

    Sinh vật nhỏ ở giường số 5 nhìn khuôn mặt tiến gần mình, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng.

    Hai sinh vật khác nghe thấy tiếng khóc của bạn muốn khóc theo cũng im bặt.

    Ngân Tô như bế một chú chó con, bế sinh vật nhỏ đến bên bồn tắm lễ rửa tội, nhanh chóng cởi đồ của nó và thả vào bồn tắm. Nước bắn tung tóe khắp nơi.

    Ngân Tô nhíu mày: "Sao mà bất cẩn thế này, nước bắn hết lên người ta rồi."

    Đứa trẻ bị thả vào bồn tự động nổi lên mặt nước, định khóc nhưng ngẩng đầu lên lại đối diện với ánh mắt của Ngân Tô.

    Tiếng khóc lại bị nghẹn trong cổ họng, những ngón tay màng vịt bám vào mép bồn, đôi mắt ướt át lộ rõ vẻ sợ hãi.

    Ngân Tô ác ý gỡ tay nó ra và ấn xuống nước: "Đây là hình phạt nhỏ, lần sau còn dám làm nước bắn lên người ta.. hừ."

    Ngân Tô giữ nó dưới nước khoảng mười giây.

    Y tá đột nhiên từ bên ngoài bước vào: "Bác sĩ Tô, cô đang làm gì vậy?"

    "Cho các bé cảm nhận cảm giác trong bụng mẹ, chúng rất thích." Ngân Tô vớt nhỏ quái vật lên, "Cô xem, nó vui thế này mà."

    Nhỏ quái vật: "..."

    Nó chẳng vui chút nào.

    Nhưng cảm nhận được bàn tay đang bóp chặt mình, nhỏ quái vật số 5 đành phải cười khúc khích.

    Y tá: "..."

    Ngân Tô lúc này mới tỏ vẻ không hài lòng, bắt đầu chất vấn y tá: "Cô có ý kiến gì về công việc của tôi thì làm bác sĩ luôn đi?"

    Y tá: "..."

    Y tá rõ ràng cảm thấy không đúng, nghĩ rằng bác sĩ Tô đang làm bậy.

    Ngân Tô thấy y tá vẫn chưa đi, liền mời: "Cô không ra ngoài, muốn ở lại giúp đỡ à? Được thôi, tôi đồng ý.."

    "Bốp!"

    "Chậc." Ngân Tô lại ấn nhỏ quái vật xuống nước, nhìn qua tấm kính trong suốt bên cạnh: "Sao mấy y tá này tính khí lớn thế, bảo làm việc mà còn dám đập cửa, thái độ làm việc này ai dạy cho vậy, xem ra tôi phải chỉnh đốn lại nơi làm việc rồi."

    Nhỏ quái vật sủi bọt, bốn cái chân màng vịt quẫy trong nước: "Thả tôi ra.. thả tôi ra thả tôi ra thả tôi ra!"

    Tiếng nói nhỏ, hơi sắc bén vang lên từ dưới nước.

    【Trẻ sơ sinh không biết nói】

    Đây chẳng phải là biết nói sao?

    Ngân Tô không tỏ ra bất ngờ: "Dìm chết ngươi? Nhỏ tuổi mà đã nói những điều quá đáng, phải biết quý trọng mạng sống chứ?"

    "..."

    Nhỏ quái vật chắc chắn cô không bị điếc, cô cố tình làm vậy.

    Khi nhỏ quái vật gần hết sức vùng vẫy, Ngân Tô mới thả nó ra.

    Nhỏ quái vật như bong bóng, từ từ nổi lên mặt nước, mặt úp xuống..

    Ngân Tô đưa tay lật nó lại, nằm ngửa trên mặt nước: "Được rồi, không chơi với ngươi nữa, tự tắm sạch đi, nếu không ta phải tự tay tắm cho ngươi."

    Nhỏ quái vật số 5: "..."

    Nhỏ quái vật số 5 lập tức quẫy chân màng vịt, bắt đầu tự chà xát khắp người.

    Những đứa trẻ này có thể bò khắp nơi trong nôi, chúng hoàn toàn có thể kiểm soát cơ thể mình, rất linh hoạt, tự tắm hoàn toàn được.

    Ngân Tô thấy nhỏ quái vật số 5 ngoan ngoãn như vậy, hài lòng gật đầu, nhìn sang "nạn nhân" tiếp theo.. không, là đứa trẻ tiếp theo.

    "Ai sẽ là người tiếp theo đây.."
     
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 653: Bệnh viện Anh Lan (11)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô chọn sinh vật nhỏ số 3 làm vị khách thứ hai, không có lý do gì đặc biệt, chỉ vì nó và Ngân Tô chạm mắt nhau.

    Chạm mắt nghĩa là mong đợi, mong đợi nghĩa là khao khát, khao khát nghĩa là muốn tắm.

    Ngân Tô, với tâm huyết phục vụ trẻ sơ sinh, tất nhiên sẽ đáp ứng.

    Khi Ngân Tô đang cởi đồ cho sinh vật nhỏ thứ hai, Đại Lăng giấu trong áo blouse trắng của cô bắt đầu không yên, thò đầu ra, bò khỏi túi và rơi xuống đất.

    Ngân Tô đá cô bé ra xa, Đại Lăng lập tức trở lại hình dạng trẻ con bình thường, chạy đến trước mặt Ngân Tô: "Chị ơi, em giúp chị làm việc nhé."

    Ngân Tô liếc cô bé một cái, đôi mắt Đại Lăng long lanh, nhìn cô đầy vẻ đáng thương.

    "..."

    Em muốn làm việc thật sao?

    Ngân Tô không ngăn Đại Lăng, dù sao cũng không thể ngăn được.

    Đại Lăng hăng hái bắt đầu giúp Ngân Tô làm việc.

    Một nhóm sinh vật nhỏ nhanh chóng bị lột sạch và ném vào bồn tắm, Ngân Tô lười tắm cho chúng, ném vào rồi để chúng tự tắm.

    Đại Lăng thì tắm rất hăng..

    Nếu cô bé không dùng cách tắm như rửa rau cải.

    Ngân Tô nhìn sinh vật nhỏ may mắn bị Đại Lăng bắt, bị ấn xuống nước, rồi nhấc lên lắc lắc, lại ấn xuống, lại nhấc lên lắc lắc.. kỹ thuật rất thành thạo, nói cô bé chưa từng làm việc trên dây chuyền rửa rau cải cũng không ai tin.

    * * *

    "Ta biết các ngươi rất thông minh, có thể hiểu lời ta nói, như vậy rất tốt, thuận tiện cho việc chúng ta hòa hợp hơn." Ngân Tô đi qua đi lại trước hàng bồn tắm, quan sát xem sinh vật nhỏ nào không tắm kỹ: "Chúng ta sẽ còn ở bên nhau một thời gian, vì lợi ích của cả hai, tốt nhất các ngươi nên ngoan ngoãn."

    "Nếu ta phát hiện ai không nghe lời.." Ánh mắt Ngân Tô lướt qua từng sinh vật nhỏ: "Ta sẽ lột da kẻ đó."

    Một giọng nói sắc bén vang lên từ góc phòng: "Mẹ ta sẽ giết ngươi!"

    Ngân Tô nhìn theo hướng âm thanh, trước tiên là mỉm cười, sau đó bật cười lớn, tiếng cười vang khắp phòng.

    Tiếng cười đó vang vọng trong căn phòng trống trải, dường như tăng thêm phần kỳ quái, các sinh vật nhỏ khác đều co rút vào trong nước, chỉ để lộ đôi mắt và mũi.

    "Ngươi cười cái gì!" Sinh vật nhỏ nói chuyện không hài lòng, hét lên giận dữ: "Có gì đáng cười? Ngươi đợi đấy, mẹ ta nhất định sẽ giết ngươi!"

    Ngân Tô bước đến trước mặt sinh vật nhỏ, cúi xuống nhìn nó, nụ cười rạng rỡ vẫn trên khuôn mặt cô: "Ngươi thật ngây thơ đáng yêu."

    【Không được cãi nhau với trẻ sơ sinh. 】

    Nhưng không nói là không được đánh trẻ con.

    "Ào!"

    Nước bắn tung tóe khắp nơi.

    "Ngươi làm gì vậy!" Sinh vật nhỏ có một cái đuôi, nó dùng đuôi quấn lấy tay đang kéo nó ra khỏi bồn tắm, cố gắng cắn Ngân Tô: "Thả ta ra!"

    Ngân Tô nhấc sinh vật nhỏ lên không trung, một tay bóp cổ nó, cái đuôi quấn quanh cổ tay cô có chút lực, nhưng chỉ có vậy.

    "Mẹ ngươi bây giờ còn lo cho mình không xong, làm gì có thời gian cứu ngươi, bé con đáng yêu." Ngân Tô thở dài: "Người ở bên các ngươi lâu nhất là ta."

    Sinh vật nhỏ không nghe, lắc đầu điều chỉnh góc độ cố gắng cắn tay Ngân Tô.

    "Răng còn chưa mọc mà đã học cắn người, đây là thói quen xấu." Ngân Tô ấn nó lên bàn thao tác bên cạnh, "Không học được điều tốt không phải lỗi của ngươi, không sao, ngươi vẫn có thể là một đứa trẻ ngoan, để ta khâu miệng ngươi lại nhé!"

    Các sinh vật nhỏ khác: "..."

    Sinh vật nhỏ đang vùng vẫy: "?"

    Ngân Tô nói rồi rút ra một cây kim rất dài, nắm lấy miệng sinh vật nhỏ và bắt đầu khâu.

    Cái đuôi của sinh vật nhỏ đập vào bàn bên cạnh, phát ra tiếng động lớn.

    "Bác sĩ Tô, cô đang làm gì vậy!" Y tá lại xông vào, chỉ tay vào Ngân Tô quát: "Thả nó ra ngay!"

    Ngân Tô bắt đầu thấy phiền với y tá này, tóc từ phía sau cô mọc dài ra, những xúc tu đen nhanh chóng phát triển, quấn lấy y tá đang kinh ngạc, kéo cô vào trong.

    Y tá kêu lên một tiếng, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

    Các sinh vật nhỏ nhìn thấy cơ thể y tá bị những sợi tóc đen quấn thành một cái kén người, chúng không tự chủ được mà run lên.

    Bác sĩ này thật đáng sợ!

    Hu hu hu, mẹ ơi..

    Ngân Tô ném sinh vật nhỏ không thể nói nữa vào bồn tắm, máu hòa với nước thuốc tạo ra mùi khó chịu.

    Ngân Tô đi rửa tay, quay lưng lại với các sinh vật nhỏ, nước chảy rửa sạch máu trên tay cô.

    Sau khi rửa sạch tay, Ngân Tô lấy một chiếc khăn sạch lau tay, sau đó quay lại, khuôn mặt lại hiện lên vẻ từ ái: "Ta không muốn cãi nhau với các ngươi, nên các ngươi phải tu dưỡng bản thân, đừng la hét lung tung, làm ta khó chịu."

    Các sinh vật nhỏ: "..."

    Vì không muốn cãi nhau nên khâu miệng lại?

    Có sinh vật nhỏ bắt đầu khóc thút thít: "Ta sẽ.. ta sẽ nói với bác sĩ Lý, ngươi bắt nạt chúng ta."

    "Được thôi, ngươi đi đi." Ngân Tô thản nhiên: "Nhưng có lẽ ngươi phải chết mới gặp được bác sĩ Lý."

    "!"

    "Ngươi muốn ta giúp ngươi gặp bác sĩ Lý không?" Bác sĩ Tô nhiệt tình nhìn sinh vật nhỏ đang khóc thút thít, "Ta rất sẵn lòng giúp ngươi."

    Sinh vật nhỏ không khóc nổi nữa.

    Bầu không khí trở nên kỳ quái và yên tĩnh - ngoại trừ tiếng Đại Lăng rửa rau cải.

    Ngân Tô không dọa họ nữa, khi còn lại mười phút, cô để Đại Lăng vui vẻ vớt các sinh vật nhỏ lên.

    Trước đó y tá đã mang quần áo mới vào, Ngân Tô lấy ra và chỉ đạo tóc quái mặc cho chúng.

    Đại Lăng cũng có động tác nhấc, bế nhưng ít nhất là đầu hướng lên trên.

    Còn tóc quái thì không quan tâm hướng nào, vô số sợi tóc quấn lấy tứ chi của chúng, kéo lên không trung, quần áo được mặc vào một cách lộn xộn.

    Các sinh vật nhỏ bị tóc quái ném trở lại nôi cùng lúc.

    Chóng mặt nhưng mặc quần áo chỉnh tề: "..."

    "Tốt lắm, hôm nay công việc hoàn thành rất tốt." Ngân Tô vỗ tay, dây chuyền tắm trẻ con thật nhẹ nhàng! "Chỉ là ta phải tìm đâu ra một y tá để đưa các ngươi về.."

    Ngân Tô nhìn đồng hồ đếm ngược trên cửa.

    Số cuối cùng về 0, không có y tá xuất hiện.

    Ngân Tô cũng không quan tâm, trực tiếp ra khỏi cửa, còn vẫy tay với chúng: "Các bé yêu, gặp lại khi kiểm tra phòng, hy vọng lúc đó các ngươi đều ngoan ngoãn trong phòng bệnh nhé."

    Các sinh vật nhỏ: "..."

    Ngân Tô vừa đi, các sinh vật nhỏ lập tức ngồi dậy, tức giận nói: "Ta sẽ giết cô ta!"

    "Bác sĩ Lý đã bị cô ta giết rồi, chúng ta đợi mẹ đến báo thù đi."

    "Mẹ.. ta nhớ mẹ quá, hu hu hu.."

    "Khóc cái gì." Một sinh vật nhỏ trèo ra khỏi nôi, bò đến bàn thao tác, ấn một nút trên tường: "Không nghe cô ta nói sẽ kiểm tra phòng sao?"

    Mọi người: "..."

    May mắn là sau hai phút ấn nút, một y tá mới xuất hiện.

    Cô ta nhìn quanh phòng một cách kỳ lạ, dường như không tìm thấy điều mình muốn, nhíu mày xếp các xe nôi lại và lần lượt đẩy ra khỏi phòng.
     
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 654: Bệnh viện Anh Lan (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Khu điều trị nội trú.

    "Dì Lương, bà sao vậy?"

    Ô Bất Kinh thấy dì Lương đột nhiên cúi xuống, ôm ngực trông rất khó chịu, liền vội vàng đến đỡ bà.

    Dì Lương thở dốc, xua tay: "Không biết sao nữa, tự nhiên có cảm giác.. nhớ con."

    Ô Bất Kinh và Tuyết Hướng Tuyết nhìn nhau, đều nghĩ đến quy tắc đó -

    Con của bạn sẽ không xuất hiện ở khu điều trị nội trú vào ban đêm, nếu bạn thấy con mình, chắc chắn là do quá nhớ con, hãy ngừng nhớ con.

    Nhớ con..

    Người mẹ chắc chắn sẽ nhớ con.

    Nhưng cảm giác này xuất hiện khi nào, và khi xuất hiện, người chơi sẽ làm gì?

    Điều này có phải là một dạng ô nhiễm không?

    Ô Bất Kinh không dám dùng thuật chữa trị cho dì Lương, anh và họ cũng không quen biết nhiều.. hiện tại mọi người đều bình an vô sự, nhưng ai biết sau này thế nào?

    Ô Bất Kinh đã tham gia nhiều nhiệm vụ theo sắp xếp của ông chủ Khang, cộng thêm những lời dặn dò của anh Ngụy, khiến Ô Bất Kinh học được sự cẩn trọng.

    "Không sao." Dì Lương đã không còn cảm giác gì nữa, ngoài đời thực bà cũng có con, cảm giác đó giống như đột nhiên có một dự cảm xấu, lo lắng cho con..

    Nhưng đứa trẻ trong nhiệm vụ này không phải thứ tốt đẹp gì.

    Dì Lương: "Trẻ con và chúng ta có một mối liên hệ nào đó, các cậu tự chú ý nhé."

    Dì Lương để Tuyết Hướng Tuyết và Ô Bất Kinh tiếp tục tìm kiếm, còn bà đứng ở cửa quan sát động tĩnh bên ngoài hành lang.

    Lúc này họ đang ở trong phòng làm việc của bác sĩ.

    Trong phòng luôn có bác sĩ, trước đó có một người chơi lẻn vào bị phát hiện, bác sĩ đó đã bẻ gãy tay anh ta ngay tại chỗ, bây giờ có lẽ vẫn đang ở phòng cấp cứu.

    Họ quan sát rất lâu, cuối cùng Ô Bất Kinh đề nghị làm bị thương bệnh nhân NPC, như vậy bác sĩ sẽ phải đi cứu NPC.

    Cứu chữa bệnh nhân là trách nhiệm của bác sĩ.

    Giống như người chơi bị bác sĩ làm bị thương, cuối cùng vẫn được đưa vào phòng cấp cứu..

    Họ đã đánh cược đúng.

    "Có người đến.." Lời của dì Lương vừa dứt, cửa đã bị gõ.

    Tiếng bước chân bên ngoài lộn xộn, rõ ràng không chỉ có một người.

    "Người bên trong ra đây."

    Giọng nói có chút quen thuộc, là giọng của người chơi.

    Dì Lương đứng ở cửa nhưng không mở cửa.

    "Bốp!"

    Có người đá mạnh vào cửa.

    "Ngươi điên à, lỡ làm các bác sĩ y tá đến thì sao.. tránh ra, để ta mở."

    Ô Bất Kinh tưởng đối phương có dụng cụ mở khóa, ai ngờ giây tiếp theo, có người trực tiếp xuyên qua cửa, thò nửa người vào.

    Dì Lương đứng ngay cửa, hai người suýt va vào nhau.

    Dì Lương giơ tay tát một cái: "Nhóc con, dám lợi dụng bà à."

    Người chơi đó né đầu tránh, chửi thề: "Ngươi cũng không nhìn lại mình xem, ta lợi dụng ngươi? Ghê tởm!"

    Hắn lập tức ra tay với dì Lương.

    Dì Lương bị ép lùi lại, nhanh chóng mở cửa, để những người bên ngoài vào.

    Cộng thêm người chơi có thể xuyên qua cửa, tổng cộng có bốn người chơi, đều là người trong nhóm nhỏ của Khâu Cảnh.

    Nhưng người tên Khâu Cảnh thì không có mặt.

    Đinh Nguyên Khôn kéo người chơi xuyên cửa ra sau, nhìn chằm chằm ba người trong phòng, hất cằm: "Các ngươi tìm được gì rồi? Đưa ra đây."

    Đối phương đông hơn họ một người, dì Lương cũng phủi tay áo, không có ý định đánh nhau, trả lời Đinh Nguyên Khôn: "Chẳng tìm được gì cả."

    "Chẳng tìm được gì?" Đinh Nguyên Khôn không tin, ánh mắt không thiện cảm quét qua họ, hừ lạnh: "Đừng có lừa ta, ta không dễ bị lừa đâu."

    Dì Lương lườm một cái, giơ ngón tay út lên tai, chỉnh lại tóc xoăn của mình: "Vậy ngươi nói xem, bà có lừa ngươi không?"

    "..."

    Đinh Nguyên Khôn không thể kiểm tra nói dối, hắn đâu biết họ có nói dối hay không.

    Nhưng họ cũng mới vào không lâu..

    Có lẽ Đinh Nguyên Khôn cũng không muốn gây xung đột thực sự với dì Lương, sau vài giây im lặng: "Giờ chỗ này là của chúng ta, các ngươi ra ngoài ngay."

    Tuyết Hướng Tuyết: "Rõ ràng chúng tôi vào trước.."

    Đinh Nguyên Khôn cười: "Ngươi muốn ở lại cũng được, gia nhập nhóm chúng ta đi."

    Tuyết Hướng Tuyết: "Ai thèm gia nhập.."

    "Không gia nhập thì cút ngay." Đinh Nguyên Khôn chỉ vào cửa, "Nếu không ta sẽ đổi ý, các ngươi chưa chắc ra khỏi cửa này được."

    "Đi thôi." Dì Lương ra hiệu cho Ô Bất Kinh và Tuyết Hướng Tuyết, ba người đi ra ngoài.

    Đối phương đông hơn họ, nếu đánh nhau thì không ai có lợi.

    Ô Bất Kinh cúi đầu, lách người như con cua qua giữa những người đó, đến khi về phòng bệnh mới thở phào, rút từ tay áo ra một cuốn sổ.

    "Ta tìm được cái này."

    Ô Bất Kinh mở cuốn sổ ra, đưa trước mặt họ.

    Trên bìa viết mấy chữ 'Làm thế nào để trở thành một người mẹ tốt', bố cục rất lộn xộn, trông như quảng cáo vỉa hè.

    "Chàng trai khá lắm." Dì Lương nhìn anh với ánh mắt khen ngợi.

    Tuyết Hướng Tuyết cũng ngạc nhiên: "Anh giấu lúc nào vậy?"

    "Lúc họ vào.." Ô Bất Kinh lau mồ hôi trên tay.

    Dì Lương không vội xem cuốn sổ, mà để họ xem trước, còn bà rời khỏi phòng bệnh.

    Dì Lương đi chưa đầy vài phút, nhanh chóng quay lại. Nhưng không lâu sau, họ thấy một bác sĩ vội vã đi qua hành lang, hướng về phía văn phòng.

    Chẳng mấy chốc, họ nghe thấy tiếng la hét và đánh nhau của người chơi.

    Dì Lương chỉnh lại tóc, cười với Ô Bất Kinh và Tuyết Hướng Tuyết: "Lúc bà còn lăn lộn ngoài xã hội, họ còn chưa biết đang nghịch ngợm ở đâu."

    Dì Lương thản nhiên vẫy tay: "Xem cuốn sổ đó viết gì."

    Ô Bất Kinh vội vàng đưa hai tay lên.

    * * *

    * * *

    Tòa nhà trẻ sơ sinh.

    Thời gian kiểm tra phòng.

    Chín phòng, có thể quan sát qua cửa hoặc kính, công việc này không khó -

    Ngân Tô nghĩ vậy trước khi bắt đầu.

    Nhưng không ai nói với cô rằng trẻ sơ sinh trong phòng sẽ biến mất!

    Phòng 201 chỉ có hai đứa trẻ, còn hai đứa khác không thấy đâu.

    Ngân Tô gọi y tá hỏi: "Trẻ sơ sinh đâu?"

    "Trong phòng mà." Y tá nhìn cô không cảm xúc: "Bác sĩ Tô, sao cô lại hỏi vậy."

    Ngân Tô: "..."

    Y tá đột nhiên như nghĩ ra gì đó, cười: "Chắc là vì bác sĩ Tô mới đến, các bé xấu hổ trốn rồi. Bác sĩ Tô vào tìm đi, chắc chắn chúng ở trong phòng."

    Nói rồi mở cửa, đẩy Ngân Tô vào.

    Y tá cười độc ác qua cửa: "Bác sĩ Tô phải xác định tình trạng của từng trẻ sơ sinh, nếu không hoàn thành kiểm tra phòng, thì là thất trách. Bác sĩ Tô tìm kỹ nhé.."

    Cô ta vừa nói vừa đóng cửa.

    Khi cửa sắp đóng lại, một bàn tay từ trong thò ra, giữ lấy cổ tay cô ta.

    Y tá ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười, chủ nhân của đôi mắt nói: "Nếu vậy, y tá giúp tôi tìm nhé."

    "Tôi còn công việc.."

    "Công việc gì quan trọng hơn các bé." Ngân Tô kéo y tá vào phòng, "Công việc của cô là hỗ trợ bác sĩ mà?"

    "Không!"

    "Bốp!"
     
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 655: Bệnh viện Anh Lan (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Y tá bị kéo vào phòng, việc đầu tiên không phải đánh nhau với Ngân Tô mà là mở cửa.

    Cô ta muốn ra ngoài.

    Nhưng dù y tá có cố gắng thế nào, cửa cũng không mở được.

    Y tá chạm vào tay nắm cửa, cảm thấy có thứ gì đó mượt mà, lạnh như lụa quấn quanh, nhìn xuống thấy tóc đen quấn quanh tay nắm cửa.

    Tóc đen?

    "!"

    Y tá kinh hãi, vội buông tay nắm cửa, lùi lại hai bước, quay đầu nhìn Ngân Tô với ánh mắt căm hận: "Bác sĩ Tô, cô muốn làm gì?"

    "Y tá, chị không muốn hỗ trợ tôi làm việc sao?" Ngân Tô hỏi lại với vẻ vô tội.

    "Tôi.. cô.." Mặt y tá tức giận đến méo mó, nghiến răng nói: "Cô chỉ là một bác sĩ thực tập!"

    Ý ngầm là: Cô không xứng!

    "Bác sĩ thực tập thì sao? Bác sĩ thực tập không phải là bác sĩ à? Sao chị lại phân biệt đối xử nơi làm việc?" Ngân Tô không phục, trừng mắt: "Y tá, điều này không được đâu, sẽ mất mạng đấy."

    "Cô.."

    Y tá vừa mở miệng, cảm thấy có thứ gì đó bò từ mắt cá chân lên bắp chân, rồi quấn quanh đùi, trong chớp mắt đã lên đến eo.

    Y tá cảm thấy khó thở, mở miệng chỉ phát ra tiếng thở, khuôn mặt giận dữ dần chuyển thành sợ hãi.

    Đây là quái vật gì..

    Bác sĩ mới đến là thứ gì!

    Y tá cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đưa tay xé những sợi tóc, muốn hét lên, nhưng lại lo lắng điều gì đó, ánh mắt liên tục quét qua phòng.

    "Có vẻ chị rất sợ hãi."

    Ngân Tô đi vòng quanh y tá, thò đầu từ phía sau, mỉm cười: "Chị sợ gì? Nói tôi nghe, tôi giúp chị vượt qua."

    "..."

    Ai cần cô giúp vượt qua!

    Y tá không trả lời Ngân Tô.

    Ngân Tô cũng không quan tâm, mở cuốn sổ: "Hãy xem những đứa trẻ nghịch ngợm trốn ở đâu nào."

    Phòng chỉ lớn như vậy, Ngân Tô tìm một vòng, đừng nói trẻ con, ngay cả con gián cũng không thấy.

    Vệ sinh bệnh viện vẫn tốt.

    Không phải.. đang tìm trẻ con mà.

    Ngân Tô lại kéo y tá để tăng điểm thiện.

    【Trẻ sơ sinh · Phùng Phán】

    【Trẻ sơ sinh · Hạ Kỳ】

    【Nôi cũ kỹ】

    【Chăn trẻ nhồi bông vụn】

    【Gạch lát sàn mòn nhiều】

    Ngân Tô quét một vòng phòng, ngoài hai đứa trẻ vốn có trong phòng, hai đứa khác vẫn không thấy đâu.

    Nhưng y tá nói trẻ con ở trong phòng..

    Y tá hoặc là nói dối, hoặc là trẻ con thực sự ở trong phòng, chỉ là cô chưa tìm ra cách để chúng xuất hiện.

    Ngân Tô lại nhìn y tá, suy nghĩ vài giây, rút ống thép tiến về phía y tá.

    "Cô.. cô định làm gì?" Y tá nhìn ống thép màu hồng nhưng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay Ngân Tô, giọng run rẩy.

    Ngân Tô cười giả tạo, kéo tay y tá, rạch một vết trên cánh tay cô ta.

    Mắt y tá mở to ngay lập tức, xen lẫn giữa không tin và sợ hãi, cổ họng phát ra vài tiếng thở nhưng không rõ ràng, dường như tức đến mức không nói nên lời.

    Mùi máu lan tỏa trong phòng.

    Hai đứa trẻ nằm trong nôi không có phản ứng gì, một đứa ngủ chảy nước miếng, một đứa mở to mắt, tay quơ quào trong không khí.

    Ngân Tô quan sát sự thay đổi trong phòng, hai phút trôi qua, không có gì thay đổi.

    Khi Ngân Tô nghi ngờ y tá lừa mình, rằng trẻ con không ở trong phòng, thì từ sau tủ góc phòng đột nhiên thò ra một cái đầu.

    Mắt Ngân Tô sáng lên: "Ôi! Bé con đáng yêu!"

    Bé con nghe thấy tiếng, rụt đầu lại và biến mất sau tủ.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô lao tới, sau tủ có một khe hở nhưng phía sau là tường, không có chỗ trốn.

    Ngân Tô thò tay vào khe hở tìm kiếm nhưng không thấy trẻ con.

    "..."

    Được lắm!

    Chơi trốn tìm với ta à!

    Ngân Tô tức giận gãi trán, cầm ống thép quay lại bên y tá, chọc vào vết thương của cô ta rồi đẩy vào giữa phòng: "Đến lúc thể hiện giá trị của y tá rồi."

    Y tá: "..."

    Giá trị cái đầu cô!

    * * *

    * * *

    Đứa trẻ trắng tròn từ dưới bàn thò đầu ra, đảo mắt nhìn quanh phòng, quan sát xung quanh, không thấy bác sĩ vừa rồi, liền bò ra ngoài.

    Xác định bác sĩ không có ở đây, nó nhanh chóng bò đến chân y tá, cúi đầu liếm máu trên sàn.

    Trên sàn chỉ có ít máu, đứa trẻ ngẩng đầu nhìn y tá tỏa ra mùi hương ngọt ngào, thèm thuồng chảy nước miếng.

    Lúc này y tá chỉ bị tóc quấn ở tay và cổ, các chỗ khác không thấy tóc.

    Đứa trẻ không biết là không phát hiện tóc nguy hiểm hay bị mùi hương hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý.

    Nó bám vào áo y tá bắt đầu leo lên, nhanh chóng leo vào lòng y tá, cắn vào tay cô ta.

    "Á!"

    Y tá cuối cùng không chịu nổi kêu lên, vặn vẹo cơ thể cố gắng hất đứa trẻ xuống, nhưng nó bám rất chặt, không thể hất ra.

    Máu thịt bị xé rách, y tá đau đớn hét lên.

    Một đứa trẻ khác cuối cùng cũng không chịu nổi, từ một góc khác bò ra, nhanh chóng bò lên người y tá.

    "Cứu.. cứu tôi, bác sĩ Tô cứu tôi."

    Ngân Tô đột nhiên xuất hiện bên cạnh y tá, mỗi một tay nắm lấy một đứa trẻ.

    Đứa trẻ hung dữ cắn chặt y tá không buông, xé rách một miếng thịt. Đôi chân ngắn của nó quẫy đạp trong không khí, còn quay đầu lại trừng mắt nhìn Ngân Tô, phát ra những tiếng gầm gừ đe dọa.

    Ngân Tô chậc lưỡi, tỏ vẻ chán ghét: "Nhìn các ngươi bẩn thỉu thế này, thật là không biết giữ vệ sinh. Bác sĩ Tô ta đây sẽ tắm rửa cho các ngươi."

    Ngân Tô cầm hai đứa trẻ đi rửa ở bồn rửa tay, sau đó đặt chúng vào nôi, kéo chăn đắp lên, bóp má chúng và đe dọa: "Còn dám nhe răng với ta, ta xé toạc miệng ngươi."

    Đứa trẻ mếu máo, giây sau liền khóc òa.

    Ngân Tô kéo cái yếm bên cạnh nhét vào miệng nó, chặn tiếng khóc phiền phức.

    Đứa trẻ: "..."

    A ba a ba?

    Bác sĩ tạm thời có thể áp chế trẻ sơ sinh, chúng tuy nhe răng nhưng không dám cắn hay tấn công cô.. có lẽ vì cô không chảy máu, chưa đạt điều kiện tấn công.

    Ngân Tô ghi chép vào sổ, kéo y tá rời khỏi phòng, đến phòng 202.

    Trẻ trong phòng 202 rất ngoan, không thiếu đứa nào.

    Nhưng phòng 203 thì không còn đứa nào..

    Ngân Tô suýt nghẹn thở.

    Biết ngay vận may không bao giờ đến với kẻ xui xẻo.

    Phòng 204, thiếu 2.

    Phòng 205, thiếu 1.

    Phòng 206, thiếu 3.

    Phòng 207, thiếu 4.

    Phòng 208, thiếu 2.

    Phòng 209, thiếu 1.

    Ngân Tô từ phòng 209 bước ra, trông như bị công việc vắt kiệt sức.

    Còn lại phòng cuối cùng..

    Ngân Tô lê bước nặng nề đến phòng chăm sóc đặc biệt, cô nghĩ rằng trong này chắc không còn đứa nào, nhưng bất ngờ thay, không thiếu một đứa!
     
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 656: Bệnh viện Anh Lan (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những đứa trẻ ngoan nhất lại chính là nhóm quái vật nhỏ này.

    Ngân Tô rất hài lòng.

    Không uổng công cô tắm cho chúng.

    Ngân Tô cầm bút định đánh dấu, nhưng bút vừa chạm vào giấy thì dừng lại.

    Những dấu tích của bác sĩ Lý không khớp với trạng thái của bọn trẻ trong trí nhớ của cô, cũng không phải ngược lại, không có quy luật nào cả.

    Bây giờ bác sĩ Lý đã tan ca, không có ai để hỏi, nên cô bị mắc kẹt ở bước này.

    "Không có thầy hướng dẫn thì không được rồi.. chẳng có ai để đổ lỗi cả."

    Ngân Tô đi đi lại lại bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, tám đứa quái vật nhỏ lúc này đều nằm yên, ánh mắt dõi theo cô.

    Sau khi cô đi qua đi lại năm lần, cuối cùng có một quái vật nhỏ không chịu nổi mà động đậy cái đuôi, ra hiệu cho đồng bọn - cô ta đang nhìn chúng ta làm gì vậy?

    [Chắc chắn không có ý tốt.]

    [Sao cô ta vẫn chưa đi? ]

    [Cô ta còn đi bao nhiêu vòng nữa? ]

    Dưới ánh mắt của những quái vật nhỏ, người bên ngoài cuối cùng cũng cầm bút lên bắt đầu viết vẽ.

    Dù sao cũng không biết điền thế nào.. điền bừa thôi, cùng lắm là bị đánh một trận.

    Dạy dỗ trẻ con thì cô rất giỏi.

    Ngân Tô điền xong, gập cuốn sổ lại, hoàn thành công việc, tan ca!

    Những quái vật nhỏ bên trong nhìn cô quay lưng đi mà không chút lưu luyến.

    [Cuối cùng cũng đi rồi!]

    [Tôi không muốn nhìn thấy cô ta chút nào, ngày mai nhất định phải bảo mẹ giết cô ta!]

    [Đúng đúng, cô ta là bác sĩ tôi ghét nhất!]

    [Hì hì hì, cô ta sắp không làm bác sĩ nữa rồi.]

    Trong phòng chăm sóc đặc biệt vang lên những tiếng cười kỳ quái của trẻ sơ sinh.

    * * *

    * * *

    Không biết có phải vì bác sĩ Lý đã tan ca hay không, mà buổi chiều Ngân Tô rất nhàn rỗi, không có việc gì làm.

    Ngược lại, Giang Phù thì ra vào liên tục, dường nhưrất bận rộn, đến mức không có thời gian nói chuyện với Ngân Tô.

    Ngân Tô đi dạo xung quanh quan sát, phát hiện Giang Phù và bác sĩ Tôn luôn bận rộn trong phòng bệnh, lúc thì kiểm tra cho trẻ, lúc thì cho trẻ uống thuốc.. nói chung là rất bận.

    Điều này làm cho Ngân Tô càng thêm rảnh rỗi.

    Nhân lúc hai người kia đang bận, Ngân Tô bắt đầu khám phá những khu vực chưa khám phá, ví dụ nhưbàn làm việc của Giang Phù.

    Từ những thứ trên bàn làm việc của Giang Phù, có thể thấy cô ấy là một thực tập sinh rất có trách nhiệm, tình trạng của các bé được cô ấy ghi chép lại.

    Ngân Tô lật xem những ghi chép đó, đều là những bệnh vặt bình thường, không có gì nghiêm trọng.

    Tuy nhiên, Ngân Tô phát hiện số lượng trẻ không đúng.

    Giang Phù ghi chép có 52 bé, nhưng hiện tại chỉ còn 44 bé.

    52 bé..

    Trong số các bà mẹ đến hôm nay, NPC chiếm 26 người, người chơi chỉ có 25, có lẽ đã có một người chơi chết.

    Số lượng này khớp với số lượng trẻ.

    Nhưng bây giờ thiếu 8 bé, vậy là có 8 bà mẹ không có con..

    8 bé này đã biến mất đi đâu?

    Chết rồi?

    Hay là.. bị đưa đi làm thí nghiệm gì đó?

    Từ những ghi chép của Giang Phù, không thể biết được những bé biến mất đã đi đâu, ghi chép của cô ấy chỉ là ghi chép bình thường, rồi một ngày nào đó bị ngắt quãng, không có bất kỳ bổ sung nào sau đó.

    Có lẽ phải hỏi đồng nghiệp thân yêu của mình..

    Ngoài những thứ này, Ngân Tô còn tìm thấy một tờ rơi giống như sách hướng dẫn, trên đó viết "Làm thế nào để trở thành một bà mẹ đủ tiêu chuẩn".

    Nội dung trên đó rất lộn xộn, nhiều hình ảnh và chữ viết vô dụng.

    Ngân Tô lật xem qua và tổng kết được vài điểm:

    1. Mẹ là người thầy tốt nhất của con. Để con phát triển khỏe mạnh, mẹ cần trở thành một người mẹ đủ tiêu chuẩn.

    2. Chấp nhận và yêu thương mọi điều tốt xấu của con.

    3. Mẹ phải đáp ứng mọi nhu cầu của con, mang lại cho con cảm giác an toàn ổn định.

    4. Kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ.

    5. Mẹ nên kiểm soát cảm xúc của mình, không mang cảm xúc xấu đến cho con.

    6. Không để con một mình ở bất cứ nơi nào.

    7. Việc con bò khắp nơi là đang khám phá thế giới, không cần quá lo lắng.

    Đại khái chỉ có những điểm này.

    Những điều này giống như lời nhắc nhở hơn là quy tắc.

    Ngân Tô nhét cuốn sách trở lại và tiếp tục xem những thứ khác.

    Buổi chiều, Ngân Tô đã đi khắp nơi trong tòa nhà dành cho trẻ sơ sinh, nhưng từ tầng ba trở lên là khu vực của bác sĩ Tôn, bị khóa cửa sắt nên cô không lên được.

    Lúc ăn tối, Ngân Tô bắt gặp Giang Phù đang bận rộn, tiện miệng hỏi về tầng ba.

    Không ngờ Giang Phù vừa ăn vừa nói lấp lửng: "Tôi cũng chưa lên đó.. có lẽ vì tôi vẫn đang thực tập, thầy nói khi nào tôi kết thúc thực tập thì mới lên được."

    "..."

    Vô dụng.

    Vô dụng!

    Giang Phù không nghĩ mình vô dụng, chỉ muốn ăn cơm.

    Ngân Tô không có khẩu vị, thức ăn trong đĩa hầu như không động đến.

    Tối nay không có món ngon, không biết có phải chuyện buổi trưa làm đầu bếp bị trầm cảm nên không làm món ngon nữa, hay là tối nay vốn dĩ không có món ngon.

    Giang Phù: "Tôi đói chết mất, hôm nay mệt quá. Mấy đứa trẻ thật sự quá khó.."

    Giang Phù nói đến đây thì dừng lại, nuốt vội thức ăn trong miệng, nhìn quanh.

    "Quá khó gì?" Ngân Tô thấy cô như vậy, hỏi thêm.

    "Không có gì.. trẻ con thì năng động thôi." Giang Phù cười.

    Ngân Tô dùng đũa chọc vào đĩa thức ăn, nhìn Giang Phù suy nghĩ, bác sĩ không nên nói xấu trẻ con.

    Khen ngợi..

    Lúc ở trung tâm tắm, cô ấy cũng coi như là khen ngợi nhỉ?

    Trong quá trình không có vấn đề gì xảy ra.

    Nhưng điều đó không có nghĩa là an toàn, có thể vào một thời điểm nào đó khen ngợi là an toàn, nhưng vào lúc khác lại nguy hiểm.

    An toàn nhất là không khen cũng không chê.

    Tuy nhiên, Ngân Tô nghĩ rằng mình rất thích bọn trẻ, làm sao có thể không khen ngợi chúng được, cô quyết định sau khi ăn xong sẽ đi khen ngợi chúng.

    "Đúng rồi, bác sĩ Lý vẫn chưa về à?" Giang Phù đột nhiên hỏi.

    Ngân Tô gật đầu: "Ừ."

    "Vậy tối nay chẳng phải cậu phải đi kiểm tra phòng sao?"

    "Sao vậy? Kiểm tra phòng buổi tối có chuyện gì à?"

    "Tôi nghe nói buổi tối.." Giang Phù ra hiệu cho Ngân Tô lại gần, rồi hạ giọng nói: "Sẽ có quái vật bắt cóc trẻ con."

    Ngân Tô ngạc nhiên: "Quái vật? Bắt cóc trẻ con?"

    Còn có hoạt động đêm thú vị như vậy sao?

    "Đúng vậy." Giang Phù gật đầu chắc nịch: "Cậu kiểm tra phòng một mình phải cẩn thận, đừng để mất đứa trẻ nào, nếu không làm sao giải thích với các bà mẹ? Cuối cùng người gặp rắc rối sẽ là cậu."

    "Bệnh viện không có bảo vệ sao?" Sao lại để cả kẻ bắt cóc trẻ con vào được!

    Giang Phù lật mắt, bắt đầu phàn nàn: "Khu cũ của chúng ta làm gì có bảo vệ, ông lão gác cổng? Ông ấy đi lại còn khó khăn, cậu đừng mong chờ gì."

    "..."

    Thật là tệ.

    "Không sao, nếu thật sự có quái vật, tôi sẽ khiến nó không thể trở về." Cô muốn xem quái vật bắt cóc trẻ con là gì, cô rất thích quái vật.

    Giang Phù: "..."

    Giang Phù cảm thấy đồng nghiệp mới này đúng là gan dạ, cô không nói thêm gì nữa, đợi khi gặp quái vật thì biết kêu cứu thôi.
     
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 657: Bệnh viện Anh Lan (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Phù còn công việc khác, ăn xong lại vội vã đi ngay.

    Ngân Tô ăn xong, trước tiên đến phòng chăm sóc đặc biệt.

    Phòng chăm sóc đặc biệt vốn ồn ào với tiếng khóc của trẻ sơ sinh, nhưng khi Ngân Tô xuất hiện, tất cả như bị bấm nút tạm dừng, từ những đứa trẻ nửa người treo ngoài giường đến những đứa đang khóc đều im lặng.

    "Chào buổi tối." Ngân Tô chào hỏi.

    Những đứa trẻ: "..."

    [Cô ta lại đến làm gì!]

    Ngân Tô không có ý định gì, chỉ muốn khen ngợi chúng, xem có được gì không.

    Tuy nhiên, dù cô khen ngợi cả buổi, những đứa trẻ vẫn rất yên lặng, không có trang bị, cũng không có nguy hiểm, tóm lại là chẳng được gì.

    Khu nội trú

    Hai y tá đẩy xe nhỏ, đi theo sau bác sĩ, bắt đầu kiểm tra phòng buổi tối.

    Thời gian mở cửa nhà ăn trùng với thời gian kiểm tra phòng, người chơi không dám rời đi tùy tiện, sợ bác sĩ kiểm tra không theo thứ tự.

    Thực tế chứng minh họ nghĩ đúng, bác sĩ không kiểm tra theo thứ tự phòng, nhưng những người chơi được kiểm tra trước vẫn có thời gian đi ăn.

    Vì đoán trước buổi tối sẽ có việc này, buổi trưa người chơi đã cố gắng ăn nhiều hơn, nên cũng có thể chịu đựng được.

    Nếu không chịu nổi, họ có thể uống thuốc, cách nào cũng có thể vượt qua khó khăn.

    Chỉ là thiết lập như vậy, người chơi sẽ nghi ngờ thức ăn trong nhà ăn có tác dụng gì đó, nên nếu có thể, họ vẫn muốn đi ăn.

    19: 45

    Bác sĩ vẫn chưa kiểm tra đến phòng của Ô Bất Kinh.

    Ô Bất Kinh ngồi trên giường của mình, giường số một, gần cửa sổ, bên cạnh là Tôn Hướng Tuyết, lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, trong tư thế thiền.

    Dì Lương nằm, chân phải gác lên chân trái, chân phải thỉnh thoảng nhịp nhịp trong không khí.

    Người đàn ông trung niên ở giường số bốn..

    Ông ta đã gia nhập nhóm của Khâu Cảnh, sau khi bắt đầu kiểm tra phòng, việc đầu tiên ông ta làm khi trở về phòng là khuyên họ gia nhập nhóm của Khâu Cảnh để tránh bị trả thù.

    Rõ ràng ông ta đã biết chuyện xảy ra ở văn phòng bác sĩ.

    Biết rằng họ đã xảy ra xung đột với nhóm của Khâu Cảnh.

    Tuy nhiên, nghe có vẻ như họ vẫn chưa biết bác sĩ đột nhiên xuất hiện có liên quan đến dì Lương.

    Nhưng cả ba người đều không đồng ý, người đàn ông trung niên cũng biết điều không nói thêm gì.

    19: 50

    Bác sĩ xuất hiện ở cửa, hai y tá đẩy xe nhỏ vào, gọi một tiếng: "Bắt đầu kiểm tra phòng, tất cả ngồi lên giường của mình."

    Bác sĩ bắt đầu từ giường số bốn gần cửa, y tá bắt đầu lấy thuốc từ xe nhỏ, trên xe có nhiều chai thuốc, sau khi bác sĩ kiểm tra đơn giản, y tá đưa thuốc cho bệnh nhân.

    Tổng cộng ba viên thuốc.

    Mỗi viên có màu trắng, đỏ và xanh.

    Trịnh Huân vừa bị bác sĩ che khuất, không thấy y tá phân phát thuốc như thế nào, các chai thuốc trên xe cũng không có nhãn.

    Làm sao anh biết đây có phải là thuốc của mình không?

    Y tá nhìn chằm chằm vào anh, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Anh có thắc mắc gì không?"

    "Đây có phải là thuốc của tôi không?" Trịnh Huân hỏi.

    "Đương nhiên là của anh." Y tá cười: "Anh yên tâm, chúng tôi là chuyên nghiệp, sẽ không nhầm thuốc."

    Trịnh Huân: ".. Có danh sách thuốc không, tôi muốn xem."

    Y tá có chút thay đổi sắc mặt, nhìn Trịnh Huân với ánh mắt không thiện cảm, một y tá khác cũng tiến đến giường anh, dường như định ép anh uống thuốc.

    Lúc này, bác sĩ lên tiếng: "Anh đang nghi ngờ chuyên môn của chúng tôi sao?"

    Trịnh Huân: "..."

    "Hãy tin tưởng bác sĩ của bạn."

    Trịnh Huân vẫn nhớ quy tắc này, bác sĩ có đáng tin hay không là một dấu hỏi, nhưng lúc này trực tiếp nghi ngờ bác sĩ có thể sẽ gặp rắc rối.

    Bác sĩ và hai y tá đều nhìn chằm chằm vào Trịnh Huân, khiến anh cảm thấy căng thẳng, cuối cùng anh cũng nhận thuốc.

    Anh định không nuốt ngay.

    Tuy nhiên, y tá dường như cảm nhận được điều đó, biết anh chưa nuốt, liền nhắc nhở: "Xin hãy nuốt thuốc."

    Trịnh Huân: "..."

    * * *

    * * *

    Sau khi bị ép nuốt thuốc, bác sĩ và y tá chuyển sang giường số ba của dì Lương.

    "Vừa sinh con xong đã uống thuốc, những thuốc này có an toàn không?" Dì Lương cầm thuốc hỏi bác sĩ.

    "Đương nhiên là an toàn, chúng tôi sao có thể kê thuốc không an toàn cho bà được?" Bác sĩ cười trả lời: "Bà yên tâm."

    "Vậy tại sao thuốc của tôi và của anh ấy không giống nhau?"

    Thuốc của dì Lương khác với thuốc của Trịnh Huân, thiếu một viên thuốc trắng, chỉ có viên đỏ và xanh.

    "Chúng tôi kê thuốc dựa trên tình trạng của từng bệnh nhân, bà chỉ cần tin tưởng chúng tôi là được." Bác sĩ ra hiệu cho dì Lương uống thuốc.

    Bác sĩ và y tá có nghĩa vụ thông báo cho bệnh nhân về loại thuốc đang dùng, nhưng họ không phải là bác sĩ và y tá thực sự, họ không muốn nói, người chơi cũng không có cách nào.

    Dì Lương không hỏi thêm, trực tiếp uống hai viên thuốc, còn mở miệng cho y tá kiểm tra.

    Đến lượt Tôn Hướng Tuyết, lại là ba viên thuốc trắng, đỏ và xanh.

    Tôn Hướng Tuyết cũng hỏi vài câu, cuối cùng cũng bị bác sĩ và y tá trả lời qua loa.

    Cuối cùng đến lượt Ô Bất Kinh.

    Ô Bất Kinh lại chỉ có hai viên thuốc.

    Ba người trước đã hỏi hết những gì có thể hỏi, Ô Bất Kinh tạm thời không nghĩ ra câu hỏi nào khác, nên anh chọn ngoan ngoãn uống thuốc.

    Thuốc chưa xuống bụng, anh đã tự bảo vệ mình bằng ba lớp trị liệu.

    Dù không biết những thuốc đó là gì, nhưng trị liệu là vạn năng.

    Bốn người đều uống thuốc xong, bác sĩ và y tá nhanh chóng rời khỏi phòng.

    Cửa phòng vừa đóng lại, ngoại trừ Ô Bất Kinh, ba người còn lại đều có hành động - nhổ thuốc ra.

    Ô Bất Kinh: "..."

    Vậy.. chỉ có mình tôi thật sự nuốt thuốc sao?

    "Anh nuốt rồi à?" Tôn Hướng Tuyết thấy Ô Bất Kinh ngồi im, ngạc nhiên hỏi.

    ".. Ừ."

    "Anh thử xem có thể nôn ra được không?" Tôn Hướng Tuyết chỉ vào nhà vệ sinh: "Không biết những thuốc này có tác dụng gì, tốt nhất đừng uống bừa."

    Ô Bất Kinh nghe lời đi thử.

    Nhưng vài phút sau anh trở ra, lắc đầu, không nôn ra được gì.

    "Không sao, mới là ngày đầu tiên.." Tôn Hướng Tuyết an ủi, "Dù thuốc có vấn đề, vẫn còn cơ hội khắc phục."

    "Ừ." Ô Bất Kinh hỏi thắc mắc của mình: "Tại sao thuốc của chúng ta không giống nhau? Có khi nào y tá đưa nhầm thuốc không?"

    Có một quy tắc nói rằng 'Hãy chú ý thuốc y tá đưa có phải là thuốc của bạn không'.

    Tôn Hướng Tuyết: "Tôi đã nhìn các chai thuốc trên xe, không có nhãn, dù có nhiều chai thuốc nhưng y tá chỉ chạm vào ba chai khi lấy thuốc."

    Nghĩa là, y tá nói thuốc này là của họ thì đó là của họ.

    Họ không có đơn thuốc, cũng không tìm thấy bất kỳ giấy tờ nào về thuốc, không thể xác định thuốc có phải của họ hay không.

    Vì vậy, giải pháp hiện tại chỉ có một - không uống.

    "Tôi và Tiểu Ô có thuốc giống nhau." Dì Lương nói: "Điểm chung của chúng tôi là con đang ở phòng chăm sóc đặc biệt."
     
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 658: Bệnh viện Anh Lan (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại có quá ít manh mối, không thể suy luận ra điều gì.

    Đã là 7: 50 tối, họ cũng không cần lo lắng về việc đi ăn ở nhà ăn.

    Trịnh Huân đã gia nhập nhóm khác, không thảo luận với họ, nhổ thuốc xong liền ra ngoài.

    Dì Lương cũng định ra ngoài đi dạo, hỏi thăm những người chơi khác ở phòng chăm sóc đặc biệt xem có uống cùng loại thuốc với họ không.

    Chưa đến giờ tắt đèn, hầu hết người chơi đều ra ngoài, trao đổi manh mối vừa thu thập được với những người bạn mới quen hôm nay.

    Hành lang trở nên khá nhộn nhịp.

    Tòa nhà dành cho trẻ sơ sinh

    Ngân Tô một mình trong văn phòng chơi trò mở hộp mù của trò chơi cấm.

    Không biết Giang Phù đã tan ca hay đang ở nơi khác, sau bữa tối, Ngân Tô không thấy cô ấy nữa.

    Không mở được món đồ nào tốt, Ngân Tô bỏ trò chơi, mở cửa hàng và mua hết các món hàng mới cập nhật hôm nay, rồi nhét điện thoại vào túi, đứng dậy vận động.

    Đồng hồ trên tường chậm rãi chỉ đến 12 giờ đêm.

    Ngân Tô lấy cuốn sách trên bàn, kẹp vào nách, hai tay để sau lưng, như một cán bộ đi tuần tra, bước ra ngoài.

    Ánh sáng bên ngoài tối hơn ban ngày nhiều, giống như ánh sáng trong phim kinh dị.

    Ngân Tô không vội kiểm tra phòng, mà đi đến phòng điện trước, không có ai bên trong, cô cạy cửa vào, bật tất cả các công tắc.

    Bệnh viện nào lại tiết kiệm điện như vậy!

    Ngân Tô lấy Đại Lăng ra, đặt lên ghế bên cạnh: "Ở đây canh chừng, ai đến phá thì biến họ thành gấu."

    Đại Lăng không giống ai, giơ tay lên trán, chào một cái, gật đầu chắc chắn: "Vâng chị, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

    Ngân Tô sắp xếp xong Đại Lăng, bước ra khỏi phòng.

    Ánh sáng hành lang bên ngoài sáng rực, không còn không khí kinh dị.

    Ngân Tô đi trong hành lang sáng sủa, tâm trạng vui vẻ, vừa đi lên lầu vừa hát khẽ.

    "Đèn sao lại sáng hết thế này.."

    Trên lầu có hai y tá vừa nói chuyện vừa chuẩn bị xuống lầu, tay ôm vài bộ quần áo trẻ sơ sinh, dường như vừa dọn dẹp xong phòng bệnh.

    "Thật là kỳ lạ."

    Hai người đang thảo luận về vấn đề đèn, vừa rẽ thì thấy Ngân Tô, "Bác sĩ Tô."

    Ngân Tô gật đầu nhẹ, hai y tá chuẩn bị xuống lầu, thì nghe cô hỏi: "Các cô đi đâu vậy?"

    Y tá không biết Ngân Tô hỏi làm gì, chỉ tay xuống lầu.

    Ngân Tô: "Các cô bây giờ không có việc gì phải làm chứ?"

    "..."

    Hai y tá nhìn nhau.

    Y tá A phản ứng nhanh, khéo léo nói: "Có, tôi còn công việc phải làm."

    Ngân Tô nhìn sang y tá B, y tá B cũng đồng tình: "Đúng vậy, chúng tôi còn công việc."

    "Công việc lúc nào làm cũng được." Ngân Tô bước đến giữa họ, một tay ôm lấy một người: "Nhưng cơhội mở mang kiến thức thì không phải lúc nào cũng có, các cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này đâu."

    Hai y tá: "?"

    Mở mang kiến thức gì?

    Họ cần mở mang kiến thức gì?

    Sao cô biết họ nghĩ gì!

    Y tá A cảm thấy trực giác rằng 'mở mang kiến thức' này không phải điều tốt, cô xoay người ra ngoài, vừa lịch sự từ chối: "Bác sĩ Tô, tôi thật sự còn công việc."

    Ngân Tô giữ chặt vai y tá A, kéo cô vào lòng, giọng lạnh lùng: "Chị y tá, sao chị có thể từ chối tôi?"

    Y tá A chỉ cảm thấy tai và vai bị giữ lạnh buốt, ánh sáng sáng rực cũng không làm cô cảm thấy an toàn.

    Tránh xa cô ta!

    Lúc này y tá A chỉ có một suy nghĩ.

    Nhưng tay giữ cô như cái kìm sắt, nặng nề và lạnh lẽo, hoàn toàn không thể thoát ra.

    Ngân Tô tiếp tục nói: "Hôm nay tôi mới đến, có lẽ các chị y tá chưa hiểu rõ tôi. Tôi có một tật xấu nhỏ, khi bị từ chối tôi thích giết người, nên đừng từ chối tôi, hiểu không?"

    Y tá A: "?"

    Đây là tật xấu gì chứ?

    Không, đây là tật xấu sao?

    Đây là bệnh thần kinh thì có!

    Ai cho cô ta vào làm bác sĩ vậy? Chắc là bệnh nhân trốn từ bệnh viện tâm thần bên cạnh ra!

    Y tá A cũng bắt đầu tức giận, "Bác sĩ Tô, xin đừng đùa nữa, chúng tôi thật sự còn công việc, xin cô.. á!"

    Y tá A chưa kịp nói hết câu đã bị Ngân Tô kéo đi lên lầu, loạng choạng một chút và vấp ngã.

    Sau đó cô gần như bị Ngân Tô kéo lên lầu, dù làm gì cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của Ngân Tô.

    Khi y tá A và y tá B lên lầu, cả hai đều trông rất thảm hại, mặt mũi bầm tím, nhưng Ngân Tô lại rất hài lòng với diện mạo của họ, nụ cười càng ngày càng.. biến thái.

    Ngân Tô ôm cả hai đi đến phòng 201, nhìn qua cửa kính vào bên trong.

    Phòng 201 ánh sáng rất mờ, nhưng có thể thấy tất cả trẻ em đều nằm trên giường và đã ngủ yên, không có động tĩnh gì.

    Bác sĩ Tô hơi thất vọng, thở dài với hai trợ lý tạm thời: "Các cô may mắn đấy."

    Y tá A và B: "..."

    Nếu may mắn thì sao chúng tôi lại ở đây!

    Ngân Tô không để ý đến sự bất mãn của các y tá, đi đến phòng 202.

    Nhìn qua cửa kính phòng 202 chỉ thấy một màu đen kịt, không thấy gì cả, như có thứ gì đó che kín kính.. Ngân Tô áp sát vào kính và sau đó thấy một con mắt đang chuyển động.

    Con mắt đó to không giống người, đồng tử phát ra ánh sáng xanh kỳ quái, ở ngay sau kính, rất gần..

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào nó qua kính vài giây rồi đột nhiên buông y tá A ra và đưa tay mở cửa.

    Y tá A thấy Ngân Tô buông mình ra liền quay đầu chạy.

    Nhưng chưa chạy được hai bước thì bị vấp phải thứ gì đó và ngã xuống đất, mặt đập xuống đất khiến khuôn mặt bầm tím càng sưng hơn.

    Ngân Tô đã mở cửa, kéo y tá B vào phòng, giơ tay vung về phía sau cửa.

    Cây gậy thép xuất hiện theo động tác của cô, cô cảm thấy đã chạm vào thứ gì đó, không khí dường nhưrung động, sau đó bóng đen biến mất.

    Ngân Tô kéo cửa nhìn xung quanh, kính trở lại bình thường, có thể thấy y tá A đang nằm ngoài hành lang.

    Chạy rồi.

    "Chạy cũng nhanh đấy."

    Ngân Tô kéo y tá B rõ ràng không muốn ở lại phòng, nhìn về phía giường trẻ sơ sinh.

    Phòng 202 có bốn đứa trẻ, một đứa chưa ngủ, đang nghịch giường, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

    Ngân Tô hơi nghi ngờ.

    Buổi tối không cần tìm trẻ con à?

    Vậy hai trợ lý này chẳng phải vô ích sao?

    Ngân Tô nghĩ không thể để đồng nghiệp đến đây vô ích, cô quyết định đi xem phòng tiếp theo, trước khi đi không quên cảnh báo đứa trẻ đang nghịch: "Đừng làm ồn đến bạn cùng phòng."

    Ngân Tô ra ngoài kéo y tá A trở lại, dẫn họ đến phòng 203.

    Trời không phụ lòng người, phòng 203 thiếu một đứa trẻ.

    Ngân Tô vui mừng, kéo hai y tá vào phòng: "Các chị, tôi biết hôm nay không để các chị đến đây vô ích mà!"
     
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 659: Bệnh viện Anh Lan (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Khu nội trú.

    Toàn bộ khu nội trú đã tắt đèn, không thấy bóng dáng bác sĩ và y tá, cũng không có nhân viên trực. Hành lang chỉ có đèn khẩn cấp chiếu sáng, tạo ra ánh sáng xanh mờ ảo.

    Một vài bóng người bước ra từ phòng bệnh, họ di chuyển rất nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động lớn.

    Họ nhanh chóng đến cầu thang, nhưng cầu thang dẫn xuống dưới bị khóa bởi một cánh cửa sắt.

    Người phụ nữ dẫn đầu cố gắng mở khóa một lúc nhưng không thành công, sau đó dẫn họ quay lại hành lang.

    Tầng trên vẫn thông, cũng là phòng bệnh.

    Các người chơi hầu như được phân vào cùng một phòng bệnh, chỉ có hai người bị phân vào phòng khác, nhưng không ở cùng tầng.

    Khu nội trú ngoài người chơi và NPC mẹ, còn có các bệnh nhân khác, có người đang mang thai, có người không rõ bệnh gì.

    Đây đều là các NPC nền, hôm nay họ đã thử giao tiếp với những NPC này nhưng chỉ biết được đây là khu cũ của bệnh viện Anh Lan.

    Khu cũ chỉ còn lại khoa sản và khoa sơ sinh.

    Về lý do tại sao chỉ còn lại hai khoa này, NPC không thể trả lời, như thể điều đó là hiển nhiên.

    Có người chơi lên tầng trên xem và trở lại: "Cửa sắt ở cầu thang giữa tầng bốn và năm bị khóa."

    Khu nội trú có tổng cộng sáu tầng, ban ngày có thể lên, tầng sáu là phòng bệnh trống, không có gì.

    Tầng hai, ba, bốn đều có bệnh nhân, nên ba tầng này bị khóa.

    Không thể lên cũng không thể xuống, vài người tạm dừng ở cửa sắt tầng hai.

    Có người nhìn quanh, khẽ hỏi: "Chị Bách Sơ, chúng ta thực sự phải đến tòa nhà sơ sinh sao?"

    Dư Bách Sơ: "Trọng điểm của phó bản này có lẽ là mẹ và con. Đêm đầu tiên, mức độ nguy hiểm không cao lắm, tối nay chúng ta thử đến tòa nhà sơ sinh xem, biết đâu sẽ tìm được manh mối bất ngờ."

    Chìa khóa để vượt qua phó bản có lẽ liên quan đến mẹ hoặc con.

    Dù đây là một phó bản tử vong, nhưng họ cũng không thể ngồi yên chờ chết.

    Thật sự không làm gì cả, thì chỉ chờ chết.

    Vì vậy, nếu có thể tìm manh mối thì vẫn phải đi tìm.

    "Tôi nhớ trong nhà vệ sinh công cộng có một cửa sổ.." Dư Bách Sơ chỉ vào hành lang: "Ban ngày tôi thấy nó mở, đi xem thử có bị đóng lại không."

    Họ đang ở tầng hai, độ cao này không là gì đối với những người chơi đã quen với việc leo trèo trong phó bản.

    Chỉ là..

    "Chị Bách Sơ.. nhà vệ sinh vào ban đêm là nơi quái vật thích xuất hiện nhất."

    "Dù có quái vật xuất hiện, chỉ cần chúng ta không vi phạm quy tắc tử vong, quái vật ban đầu cũng không làm gì được chúng ta." Dư Bách Sơ nói: "Cẩn thận là được."

    Nếu có nguy hiểm mà không đi, thì họ còn đấu tranh gì nữa, cứ nằm chờ chết thôi.

    Dư Bách Sơ cũng không ép họ: "Nếu các bạn sợ, bây giờ có thể quay lại."

    "Tôi chỉ nói vậy thôi.."

    Không ai chọn quay lại, nên vài người di chuyển về phía nhà vệ sinh.

    "Cạch!"

    Tiếng mở cửa vang lên rõ ràng trong hành lang yên tĩnh.

    Vài người đã di chuyển đến bên ngoài nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng động, họ nhanh chóng vào trong, dùng tường che chắn cơ thể.

    Dư Bách Sơ ra hiệu cho mọi người không di chuyển, cô cẩn thận thò đầu ra nhìn.

    Không xa, một người bước ra từ phòng bệnh.

    Người đó đóng cửa, rồi đi về phía cầu thang.

    Khoảng cách khá xa, Dư Bách Sơ không nhìn rõ mặt người đó, nhưng cô nhớ phòng bệnh đó không có người chơi, nên có lẽ là NPC.

    Ngay lúc đó, một cánh cửa phòng bệnh khác cũng mở ra.

    Bên trong cũng có một người bước ra, đóng cửa rồi đi về phía cầu thang.

    Dư Bách Sơ quan sát và kết luận rằng họ đang đi lên trên.

    "Họ lên trên làm gì?"

    Dư Bách Sơ lắc đầu, gọi hai người bên cạnh: "Hạo Nguyệt, Tư Gia, các bạn theo dõi xem, cẩn thận, nếu có gì không ổn thì quay lại ngay."

    Hai người đáp lại, rời khỏi nhà vệ sinh và nhanh chóng chạy về phía cầu thang.

    Ở lại với Dư Bách Sơ là một người chơi nam, cô dẫn anh vào nhà vệ sinh để kiểm tra cửa sổ.

    Nhà vệ sinh công cộng của khu nội trú không biết có ai dọn dẹp không, mùi rất khó chịu, cộng thêm cơ sở vật chất cũ kỹ, làm cho không gian càng thêm bẩn thỉu.

    Ban ngày thì còn đỡ, ít nhất có đủ ánh sáng.

    Nhưng vào lúc này, bước vào thật đáng sợ.

    Hà Kỳ bật đèn pin, ánh sáng chập chờn vài lần mới ổn định. Trong chớp mắt, Hà Kỳ dường như thấy một dấu tay máu trên cánh cửa ngăn cách không xa.

    Tim anh đập mạnh, ánh sáng nhanh chóng di chuyển đến cánh cửa đó.

    Tuy nhiên, cánh cửa chỉ bẩn, không có dấu tay máu nào.

    "Chị Dư Bách Sơ có thấy gì không?"

    "Thấy gì?"

    "Tôi vừa thấy một dấu tay máu trên cánh cửa đó."

    Dư Bách Sơ nhìn theo ánh sáng, cô bước tới mở cánh cửa ngăn cách, bên trong rất bẩn, bốn bề là các quảng cáo nhỏ.

    Nhưng ngoài ra, không có gì bất thường.

    Dư Bách Sơ quay lại, lắc đầu với Hà Kỳ.

    Hà Kỳ trấn tĩnh lại, nhìn quanh, dấu tay máu thoáng qua không xuất hiện nữa, như thể chỉ là ảo giác của anh.

    Dù là ảo giác hay thật sự thấy, đều không phải là điều tốt.

    "Hôm nay người chơi đó chết ở phòng bên cạnh." Hà Kỳ đột nhiên nói.

    Ban ngày có hai người chơi chết, một là khi Dư Bách Sơ và Khâu Cảnh tranh giành quyền chỉ huy, bị người chơi cầm dao dài Giản Kỳ Hoa đâm chết.

    Một người khác không biết vi phạm quy tắc gì, chết trong nhà vệ sinh nam bên cạnh.

    Dư Bách Sơ nhìn về phía tường: "Đừng nghĩ nhiều."

    Hà Kỳ: "Tôi chỉ đang nghĩ, anh ta vi phạm quy tắc gì."

    Dư Bách Sơ tiếp lời: "Có lẽ liên quan đến trẻ em."

    Họ không ở khu nội trú lâu, sau khi đến khoa sơsinh, người chơi đó chết.

    "Chắc chắn không liên quan đến việc có tìm thấy đứa trẻ hay không." Hà Kỳ phân tích: "Những người khác hiện tại vẫn ổn."

    Nếu không có trẻ sẽ chết, thì những người còn lại cũng sẽ chết.

    "Manh mối về trẻ em vẫn quá ít." Dư Bách Sơ nói: "Vì vậy chúng ta phải đến đó, tôi nghĩ quy tắc liên quan đến trẻ em ở đó."

    Mẹ và con bị tách ra, hiện tại chỉ có buổi sáng họ mới được thăm con.

    Thời gian thăm chỉ kéo dài nửa giờ, lại có bác sĩ giám sát, họ hầu như không có cơ hội đi lung tung, chứ đừng nói đến việc tìm manh mối.

    Hà Kỳ gật đầu, "Hy vọng sẽ có kết quả."

    Dư Bách Sơ đã mở từng ngăn trong nhà vệ sinh để kiểm tra, bên trong chỉ có nhiều quảng cáo nhỏ, không có gì đặc biệt.

    Sau khi kiểm tra xong các ngăn, chắc chắn tạm thời an toàn, Dư Bách Sơ tiến đến vị trí cửa sổ. Cửa sổ mở rất cao, gần sát trần nhà.

    Ban ngày cửa sổ này mở, nhưng bây giờ đã đóng lại.

    Dư Bách Sơ leo lên và đẩy thử, cửa sổ không khóa, dễ dàng mở ra. Cô nói với Hà Kỳ: "Có thể ra ngoài."
     
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 660: Bệnh viện Anh Lan (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cao Hạo Nguyệt và Dương Tư Gia nhanh chóng quay lại.

    "Hai NPC đó đã lên tầng sáu, có người mở cửa cho họ." Cao Hạo Nguyệt nói: "Tôi điều khiển một con nhện theo dõi, nhưng nhanh chóng mất liên lạc với nó."

    Nhện không quan trọng, chỉ cần bản thể còn, có thể sinh ra con mới, không ảnh hưởng đến bản thể. Nhưng.. việc mất liên lạc với nhện rất quan trọng.

    Có thể là đối phương phát hiện và giết chết nhện.

    Hoặc có thứ gì đó trên tầng sáu ngăn cản liên lạc giữa cô và nhện.

    Cửa sắt vẫn không mở được, nên Cao Hạo Nguyệt và Dương Tư Gia quay lại.

    "Tầng sáu chắc chắn có vấn đề.." Dư Bách Sơ nói: "Nhưng bây giờ chúng ta tập trung vào việc khác, chuyện tầng sáu để ngày mai."

    Bốn người lần lượt leo qua cửa sổ ra ngoài.

    Khi người cuối cùng rời đi, nhà vệ sinh trở lại yên tĩnh.

    Lúc này, một cái đầu từ từ thò vào từ bên ngoài, nhìn quanh như kẻ trộm, sau đó ánh mắt dừng lại ở cửa sổ chưa đóng.

    Anh ta ôm ngực, tự trấn an trong nửa phút, chuẩn bị chạy nhanh qua và leo ra ngoài qua cửa sổ..

    Ô Bất Kinh diễn tập hành động trong đầu, khi định hành động thì bất ngờ quay đầu lại - đối diện với một khuôn mặt trắng bệch.

    "! Cái gì thế này!"

    Ô Bất Kinh giật mình nhảy lên, nhưng không phát ra tiếng.

    "Anh Ô, là tôi." Tôn Hướng Tuyết vội nói, sợ người đối diện tưởng gặp kẻ thù mà tấn công mình.

    Ô Bất Kinh nghe giọng, nhận ra khuôn mặt trắng bệch đó rất quen.

    Nhưng anh không thả lỏng cảnh giác: "Tôn Hướng Tuyết?"

    Tôn Hướng Tuyết: "Ừ."

    Ô Bất Kinh bắt đầu nói mật khẩu: "Trong giấc mơkinh hoàng tỉnh dậy."

    Tôn Hướng Tuyết im lặng một lúc rồi đáp: ".. Đánh quái phải khi còn trẻ."

    Ô Bất Kinh thở phào nhẹ nhõm, khẽ hỏi: "Cô.. cô làm gì ở đây?"

    Tôn Hướng Tuyết đáp: "Tôi theo anh ra đây.. anh định làm gì?"

    Ô Bất Kinh thở ra một hơi, chỉ vào cửa sổ mở: "Tôi muốn ra ngoài."

    "Đi đến tòa nhà sơ sinh à?"

    Ô Bất Kinh ngạc nhiên: "Sao cô biết?"

    "Nhiều người chơi cũng muốn đi mà." Tôn Hướng Tuyết nói: "Chúng ta chưa lấy được manh mối nào ở đó, ban ngày bác sĩ và y tá xuất hiện liên tục, giám sát rất chặt, chỉ có buổi tối mới có thời gian và cơhội."

    ".. Ồ."

    "Không ngờ anh Ô gan dạ thế, hành động một mình." Tôn Hướng Tuyết có vẻ nghi ngờ vì thấy Ô Bất Kinh khác với trước đây.

    Ô Bất Kinh: "..."

    Anh chỉ muốn đi tìm người giỏi.

    Ô Bất Kinh: "Vậy.. cô cũng muốn đi?"

    Tôn Hướng Tuyết gật đầu: "Nếu anh Ô đi, chúng ta đi cùng nhau, có bạn đồng hành."

    Ô Bất Kinh do dự một chút, nhưng nghĩ lại, khi đến nơi, cô ấy tìm manh mối, anh tìm người giỏi, mỗi người làm việc của mình.

    Vì vậy, Ô Bất Kinh gật đầu: "Vậy chúng ta đi nhanh thôi.. chỗ này âm u quá."

    Ô Bất Kinh vừa đến bên tường thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

    "Đạp đạp!"

    Có người đến.

    Và âm thanh đó hướng về phía nhà vệ sinh.

    Ô Bất Kinh và Tôn Hướng Tuyết chưa kịp tìm chỗ trốn thì người bên ngoài đã vào.

    Hai bên chạm mặt nhau.

    Ô Bất Kinh nhìn người chơi đối diện đang đeo dao dài, tim bắt đầu đập mạnh, đó là người chơi hay rút dao chém người!

    Giản Kỳ Hoa không ngạc nhiên khi thấy có người trong nhà vệ sinh, anh chỉ liếc nhìn một cái rồi lao về phía Ô Bất Kinh.

    "!"

    Ô Bất Kinh biến sắc, vội né sang bên.

    Nhưng Giản Kỳ Hoa không nhìn anh, lợi dụng đà lao tới, đạp tường nhảy lên, nắm lấy mép cửa sổ, nhẹ nhàng leo lên và biến mất.

    Ô Bất Kinh toát mồ hôi lạnh, anh vừa nghĩ người đàn ông đó định rút dao chém mình!

    Tôn Hướng Tuyết cũng bị giật mình, cô bước nhanh đến bên Ô Bất Kinh: "Anh không sao chứ?"

    Ô Bất Kinh lắc đầu, tay vịn vào tường, "Tôi.. tôi ổn!"

    Câu này không biết nói cho ai nghe.

    Ô Bất Kinh không dám chần chừ thêm, sợ lát nữa lại có người đến, vội leo tường, trèo qua cửa sổ.

    Tôn Hướng Tuyết nhảy xuống từ tường, nhìn Ô Bất Kinh có vẻ chân run, do dự một chút rồi hỏi: "Anh Ô, tôi cảm thấy anh hơi yếu, nhưng.. tôi không có ý xúc phạm."

    Nói xong, cô còn bổ sung thêm một câu.

    Ô Bất Kinh không quá bận tâm khi người khác nói anh yếu, vì đó là sự thật.

    Ô Bất Kinh xua tay: "Không sao, thể chất của tôi thực sự rất yếu."

    Tôn Hướng Tuyết chú ý thấy Ô Bất Kinh nói về thể chất. Sau phó bản tân thủ, thể chất của người chơi sẽ được cải thiện đáng kể theo số lần hoàn thành phó bản.. ngay cả những người chơi bình thường không có kỹ năng cũng vậy.

    Anh ta hoặc là người chơi mới, hoặc có kỹ năng đặc biệt khiến thể chất yếu như vậy.

    Người chơi mới..

    Tôn Hướng Tuyết nhận thấy anh ta dễ bị giật mình, nhưng không giống người chơi mới, vì khi tìm manh mối anh ta rất thành thạo.

    Trước đó, khi bị Đinh Nguyên Khôn và những người chơi khác chặn trong văn phòng, anh ta vẫn dám giấu manh mối.

    Vậy nên có lẽ anh ta có kỹ năng đặc biệt khiến thể chất yếu.

    Ô Bất Kinh không biết Tôn Hướng Tuyết đang nghĩ gì, anh nhìn tòa nhà sơ sinh sáng đèn phía xa, cảm thấy chiến thắng đang ở trước mắt.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đang xử lý đứa trẻ chơi trốn tìm thì nhận được thông báo có người chuyển tiền cho cô.

    Lúc này ngoài Ô Bất Kinh ra, cô không nghĩ đến ai khác. Cô bận rộn với công việc nên không để ý đến thông báo chuyển tiền đó.

    Ngân Tô kéo đứa trẻ đang bám chặt vào y tá xuống. Đứa trẻ bất ngờ quay đầu cắn vào tay cô - đúng vậy, đứa trẻ lúc nửa đêm là quái vật, có thể cắn cô.

    Ngân Tô nắm cằm đứa trẻ, dùng kim chỉ khâu miệng nó lại chỉ trong vài giây.

    Những sợi chỉ đó không phải loại bình thường, khâu vào dường như dính liền với thịt.

    Ngân Tô ném đứa trẻ lên giường em bé, vài sợi tóc bên cạnh lập tức tiến tới, giữ chặt đứa trẻ, đắp chăn và gài góc chăn. Tất cả các động tác gần như hoàn thành cùng lúc.

    Đứa trẻ bị đắp chăn như bị phong ấn, không còn động đậy nữa.

    Ngân Tô vặn cổ, kéo y tá còn thở ra khỏi phòng và đi đến nơi làm việc tiếp theo.

    * * *

    * * *

    Phòng chăm sóc đặc biệt.

    Ngân Tô mở cửa bước vào, trong tám chiếc giường em bé chỉ có hai chiếc có trẻ. Một là số bảy - con quái vật nhỏ bị cô khâu miệng khi tắm.

    Có lẽ do ám ảnh tâm lý, số bảy nằm đó trông nhưmất hết hy vọng sống.

    Chiếc giường còn lại là số năm - nó dường như.. đang ngủ.

    Ngân Tô bước tới nhìn, con quái vật nhỏ còn chép miệng một cái rồi trở mình ngủ tiếp.

    Ngân Tô không làm phiền số năm đang ngủ, cô đi đến bên số bảy trông như mất hết hy vọng sống, chọc vào khuôn mặt nhăn nhó xấu xí của nó và hỏi khá lịch sự: "Bạn cùng phòng của mi đâu?"

    Số bảy đảo mắt sang một bên, liếc nhìn cô với ánh mắt đầy cảm xúc.. nhưng tiếc là Ngân Tô không muốn hiểu.

    "Mau gọi chúng ra đây, nếu không ta sẽ đánh mi."

    Số bảy trợn tròn mắt, có vẻ không hiểu tại sao lại bị đánh khi nó đã ngoan ngoãn nằm đây.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...