Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chap 10

[BOOK]"Ugh.. khụ- khụ."

"Con ổn chứ?"

Sezh gật đầu và uống một hơi cạn sạch cốc nước.

"Nếu con không ngại thì bắt đầu học với Raytan ở thư viện vào ngày mai có ổn không? Thằng bé cũng thường đến thư viện phía Tây".

"Con.. ổn với điều đó, khụ."

Chà, rốt cuộc thì cô cũng cần một cái cớ để đến gần anh hơn, và may mắn thay, lời đề nghị của Lise đã giúp ích cho cô. Trong khi đó, Raytan dường như không có ý định nghe Lise nói.

"Không."

"Raytan."

"Tại sao con nên trở thành gia sư của đứa trẻ đó?"

Cô không phải là một đứa trẻ. Ít nhất về mặt tinh thần, cô không phải là người, mặc dù về mặt thể chất, đúng vậy, ngay bây giờ cô đang ở trong cơ thể mười hai tuổi của mình. Sezh hé môi để đáp lại, nhưng Lise đã nói trước.

"Raytan, đừng nói vậy.."

Lise không thể nói hết câu của mình vig Orson đột ngột xông vào phòng.

"Xin lỗi, phu nhân Lise."

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Hoàng đế đã yêu cầu tôi mang Người đến chỗ ngài ấy."

Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lên chiếc bàn nhỏ. Sezh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lise thì lạnh đi.

"Được rồi. Hãy nói với ngài ấy rằng ta sẽ đến sớm."

"Tôi biết rồi". Orson biến mất chỉ với một cái gật đầu ngắn ngủi.

Một bầu không khí lạ bao trùm lên những người còn lại trong phòng. Tất nhiên, bầu không khí xung quanh họ cho đến bây giờ không được thoải mái cho lắm, nhưng Sezh không biết phải làm gì với bản thân ngoại trừ việc lúng túng quay mặt đi chỗ khác.

"Ta xin lỗi, thưa công chúa, nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ phải kết thúc cuộc trò chuyện tại đây."

"Ồ, con biết rồi. Xin đừng bận tâm đến con."

"Con có thể đợi ở đây một chút được không? Ta có chuyện cần nói với Raytan. Thằng bé sẽ đưa con trở lại cung điện của mình sau khi cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc".

Bà ấy muốn mình cùng trở về với anh ta sao? Sezh tròn mắt ngạc nhiên, nhưng Lise chỉ cười đáp lại cô.

Lise đứng dậy từ chỗ ngồi và chào tạm biệt cô bằng một cái cúi chào cực kỳ lộng lẫy, đến nỗi Sezh thoáng tự hỏi liệu điều đó có được phóng đại một cách có chủ đích hay không. Raytan theo mẹ ra ngoài, để lại Sezh một mình. Cô thực sự bắt đầu lo lắng rằng mình sẽ mất đầu hôm nay thay vì 5 năm nữa.

* * *

Lise vô cảm khi ngồi chải lại mái tóc rối bù trước bàn trang điểm. Bà nhìn hình ảnh phản chiếu của con trai mình trong gương.

"Có vẻ như Công chúa Sezh quan tâm đến con."

"Con thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến cô ấy." Raytan trả lời cộc lốc, "Thậm chí không một lần."

Anh có ý đó. Anh không quan tâm đến đứa trẻ đó và bất cứ điều gì cô làm đều không phải việc của anh.

"Ngày mai con hãy dạy Kazaki cho công chúa."

"Mẹ!"

"Ý con là sao?"

"Không. Tại sao con phải mất thời gian của mình.."

Lise nhìn lại con trai mình mà không nói một lời. Đôi mắt ngọc lục bảo của bà ấy khóa chặt với tròng mắt đỏ như máu của anh.

"Cô ấy là con gái của Yerena."

"Tại sao lại là vấn đề đó? Ta tin rằng con bé sẽ hữu ích vào một ngày nào đó."

"Có ích? Người phụ nữ đó là người muốn giết mẹ nhất trong Hoàng cung, con gái của bà ta thật vô dụng!"

"Đó sẽ là trường hợp nếu công chúa và Yerena giống như những người khác, nhưng con bé thì không và con biết điều đó, phải không? Họ không có mối quan hệ tốt."

Raytan đã biết. Giống như anh, Sezh cũng khét tiếng ở Hoàng cung nhưng vì một lý do khác. Yerena không hề yêu con gái mình. Thay vì ôm hôn cô ấy, bà ta sẽ tức giận với cô ấy mọi lúc và thậm chí sẽ làm nhục cô ấy trước mặt người khác. Ngay cả Raytan cũng biết Sezh đã bị đối xử lạnh lùng như thế nào.

"Mặc dù hoàn cảnh của Yerena là như vậy, nhưng bà ta đã nắm giữ Hoàng cung trong lòng bàn tay. Vậy, nếu một ngày bà ta chết thì sao?"

"..."

"Nếu Công chúa Sezh cũng có khả năng nắm giữ ảnh hưởng đối với Hoàng cung.. thì sẽ không khó để biến những người trong nhóm của Yerena thành người của ta. Ta chắc chắn rằng sẽ có giá trị trong việc giữ chân công chúa."

Raytan bặm môi.

"Sẽ tốt hơn nếu chuẩn bị kỹ lưỡng?"

Lise cười nhẹ. Sau đó, bà lấy một thứ gì đó từ ngăn kéo ra và đưa cho con trai mình.

"Đây là món quà sinh nhật lần thứ mười tám của con. Hãy giữ nó cẩn thận."

Raytan cẩn thận mở giấy gói ra. Đó là một thanh kiếm. Một thanh kiếm của kỹ thuật thủ công tốt nhất mà ngay cả các hoàng tử khác cũng không có.

"Một ngày nào đó, mọi thứ chắc chắn sẽ xảy ra."

Raytan gật đầu.

"Anh.. mẹ vẫn sẽ đến thăm Hoàng đế chứ?"

"Tôi không thể từ chối được."

Giọng nói lạnh lùng phát ra từ môi bà với vẻ thờ ơ không kém, Lise mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc lọ nhỏ.

Thứ thuốc màu tím nhạt bên trong chiếc lọ nhỏ trong suốt sáng lấp lánh.

Lise mở nắp và uống hết một hớp không chút do dự. Vẻ mặt của Raytan tối sầm lại khi anh nhìn mẹ mình. Sau khi đặt chai rượu xuống, Lise quay lại nhìn Raytan.

"Con là con trai duy nhất của mẹ, Raytan."

"..."

"Bây giờ và mãi mãi. Con phải luôn nhớ điều đó".

"Con hiểu.." Raytan trả lời bà một cách lặng lẽ.

Hài lòng với câu trả lời của anh, Lise cười toe toét.

"Bây giờ, hãy đi đưa công chúa về. Nhớ dạy cô ấy Kazaki."

"Con biết rồi". Giọng nói nhỏ trôi ra khỏi môi anh. Raytan lịch sự cúi chào trước khi quay trở lại nơi Sezh đang đợi.[/BOOK]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chap 11

[BOOK][HIDE-THANKS]Sezh ngồi một mình trên ghế khi cô đợi Raytan quay lại đón mình. Cuộc nói chuyện ngày càng kéo dài và cô không thể cảm nhận được sự hiện diện của Raytan hay cái bóng của anh ta đang đến gần nơi này. Ngay cả những người giúp việc cũng bắt đầu dọn hết bát đĩa và dọn phòng. Anh cố tình bỏ mặc cô sao?

Sezh bắt đầu nhìn xung quanh và cau mày trong khi xoa xoa cái bụng đầy đặn của mình. Cô đã ăn quá nhiều. Bầu không khí trong bữa tối thật khó xử, nhưng thêm vào đó, cô phải ăn tất cả những món mà Lise đề nghị cho cô. Bây giờ, cô cảm thấy buồn nôn.

"Hue.."

Sezh ngậm miệng lại để ngăn mình nôn ra. Vị đắng của mật truyền đến đầu lưỡi cô. Thật là phiền phức.

"Mình sẽ tìm một căn phòng trống ở đâu đó và nôn như điên. Đó sẽ là sự lựa chọn tốt hơn những gì mình phải giải quyết lúc này."

Sezh nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Ừ, thà không gặp lại anh Raytan. Nó phải tốt hơn theo cách đó. Mình sẽ nhanh chóng trở về cung điện của mình và nôn mửa, sau đó sẽ yêu cầu Luna cho một số thuốc để giúp tiêu hóa."

Sezh nghĩ rằng đó là kế hoạch của cô khi cô đi về phía cửa, nhưng trước khi cô có thể chạm tới tay nắm cửa, nó đã mở ra.

"Ặc.."

Sezh thò đầu về phía cửa và dừng lại. Cô nhìn người đang cản đường mình.

"Anh trai, anh trai Raytan."

Người đứng trước cửa là Raytan, cũng ngẫu nhiên vô tình trở thành kẻ khó chịu nhất thế giới lúc này.

Sezh bắt đầu nói lắp mà không nhận ra điều đó. Sự xuất hiện đột ngột của anh đã khiến cô ngạc nhiên đến nỗi cảm giác buồn nôn ngừng lại. Raytan nhìn chằm chằm vào Sezh mà không nói một lời nào với cô trước khi đi về phía trước.

"Ý của anh ta là đang yêu cầu mình đi theo à? Không, ý mình là, mình sẽ đi theo anh ta ngay bây giờ. Đó là cách duy nhất để đi ra ngoài."

* * *

"Ô đúng rồi. Hiện tại. Mình cần tặng quà cho anh ấy."

Sezh do dự và bắt đầu đuổi theo Raytan. Trước sự ngạc nhiên của cô, nơi mà Raytan đang hướng đến là cung điện của Sezh.

"Mình đã nghĩ rằng anh ta sẽ để mình một mình. Chắc hẳn rất khó để bỏ qua những lời của Lise."

Trong khi nghĩ về điều đó, Sezh đã cố gắng theo kịp tốc độ của Raytan. Cô không biết là do đôi chân dài của anh hay do anh sải bước dài, nhưng Raytan bước đi rất nhanh. Sezh cảm thấy như mình sắp chết khi cố đuổi theo và bắt kịp nhịp độ của anh.

"Mình không biết vấn đề của anh ta là gì, nhưng mình gặp khó khăn khiđi theo anh ta. Ước gì mình có đủ can đảm để nói: 'Anh ơi, hãy bước chậm hơn một chút'."

Vì vậy, Sezh chỉ có thể theo anh. Không lâu sau, Raytan và Sezh đến cung điện của cô.

"Nếu biết điều này sẽ xảy ra thì thà mình yêu cầu Lise chuyển quà cho anh ta còn hơn.."

Nhưng không có thời gian để hối tiếc về quá khứ. Cô phải giao quà ngay bây giờ trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

"Anh trai, vui lòng đợi một chút!"

"..."

"Anh Raytan!"

Raytan dừng lại và nhìn chằm chằm vào Sezh đang đứng đằng sau anh.

Mặc dù có một chút đáng sợ đối với cô khi đôi mắt đỏ đó nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, giống như cách một con quái thú nhìn con mồi của nó, Sezh lấy hết can đảm để nói.

"Cảm ơn vì đã hộ tống em. Em cũng rất thích bữa tối. Và uhh, cái này.."

Sezh lôi chiếc hộp trang sức nhỏ dưới một cánh tay của cô ra và mở nắp. Có một viên ngọc với một viên hồng ngọc được đặt bên trong nó. Cô không thể gọi cho một thương gia, vì vậy cô đã chọn viên ngọc đắt giá nhất mà mình sở hữu để làm quà.

Đó là một quyết định khó khăn và cô đã suýt khóc khi quyết định về điều này. Cô không biết mọi thứ bên ngoài Hoàng cung hoạt động như thế nào, nhưng cô chắc chắn rằng nếu bán viên ngọc này, cô sẽ có thể ăn trong vài tháng.

Cô không thể tránh được vì đây là cơ hội duy nhất để tìm kiếm sự ưu ái của anh và tránh gặp lại cái chết theo cách đó.

Ngoài ra, hồng ngọc là loại đá quý có giá trị nhất. Viên ngọc mà cô tặng anh cũng sáng rực như đôi mắt của anh. Đó không phải là một món quà tồi chút nào.

"Đó là món quà sinh nhật cho anh và em nghĩ nó giống như đôi mắt của anh vậy"

"..."

"Anh có thể coi món quà này không là gì.. nhưng đây là thứ quý giá duy nhất mà em từng có.."

"..."

"Anh à.."

Trước khi Sezh kịp gọi tên mình, Raytan đã đưa tay về phía cô, giật hộp trang sức và ném toàn bộ đồ vật đi mà không thèm nhìn kỹ.

Đôi mắt xanh của Sezh ngơ ngác nhìn chiếc hộp lăn trên sàn.

Cô thấy mình không thể làm được gì ngoại trừ việc nhìn chằm chằm vào sàn nhà với vẻ mặt bàng hoàng.

"..."

Tay Raytan đột nhiên nắm lấy cổ áo cô. Sezh hét lên và nhìn Raytan, sợ hãi. Đôi mắt đỏ hoe của anh nhìn xuống em gái mình một cách lạnh lùng.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chap 12

[BOOK][HIDE-THANKS]Và.. có một sự căm ghét và ghê tởm sâu sắc trong anh. Ánh mắt giống hệt khoảnh khắc lúc anh cầm cây kiếm cứa vào cổ tôi một cách không thương tiếc.

"Tôi không biết cô đang nghĩ gì nhưng hãy nghe này, đồ chết tiệt."

"Ừ.."

"Tốt hơn hết cô nên biết rằng tôi không có ý định ở gần những người như cô."

"Tại.. tại sao.." Sezh lắp bắp với chính mình.

Raytan im lặng một lúc rồi đột ngột nắm lấy tóc Sezh bằng tay còn lại. Đau đớn đến mức mắt Sezh bắt đầu sưng lên vì nước mắt.

"Tóc vàng và mắt xanh. Tất cả những người trong Hoàng cung trông giống nhau và gắn bó với nhau. Cũng giống như những con chim, bầy đàn cùng với những người bạn đồng hành của chúng".

"Anh.. anh Raytan.."

"Tôi biết người dân đế quốc nghĩ gì về chúng tôi. Cô cũng vậy."

"..."

"Tôi ghét những người như cô. Còn hơn cả sự căm ghét mà cô thể hiện với tôi đến mức muốn giết chết tất cả các người!"

"Không, khoan đã, anh nghĩ đây là lỗi của tôi ư? Tôi thậm chí không làm bất cứ điều gì sai đối với anh.. Tôi thậm chí không làm những điều giống như những gì tôi đã làm trong quá khứ.."

Tất nhiên, Sezh không nói thẳng điều đó vì cô vẫn muốn sống.

"Cô thật bẩn thỉu."

Raytan cuối cùng đã thả Sezh ra như thể anh ta đang tự giải thoát mình khỏi một con bọ. Anh thậm chí còn vỗ hai tay vào nhau giống như cách người ta thường làm khi tự vỗ về mình.

Hừ, hừ. Sezh loạng choạng và thở nặng nhọc.

"Tránh xa tôi ra."

À, nhưng..

Cô thực sự cảm thấy buồn nôn..

Khi mất thăng bằng, Sezh đập thẳng mặt vào ngực Raytan. Sau đó..

"Oẹ.."

"Gì?"

"Hueee."

Vào thời điểm đó, tất cả những thứ mà Sezh đã ăn trào ra và bắn tung tóe lên người như một dòng thác. Cô thấy quần áo của Raytan đã ướt sũng và bẩn thỉu vì những thứ trong dạ dày của cô.

"Mình tiêu rồi.."

"..."

"..."

Giữa họ có một sự im lặng lạnh lùng. Sezh liền rời khỏi lồng ngực của Raytan, nhìn lên để xem phản ứng của anh.

Raytan.. không di chuyển một inch.

Anh dường như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Có lẽ anh ấy chỉ đang chết lặng, hoặc có thể cả hai..

Thấy anhnhư vậy, Sezh bắt đầu lau quần áo của Raytan bằng tay áo của mình. Tất nhiên, nó không có ích gì. Còn lâu mới trở nên tốt hơn, nó đang trở nên tồi tệ hơn.

"Mình tiêu rồi."

Sezh tái mặt và mấp máy môi, run rẩy.

"Tôi xin.. lỗi"

"..."

"Tôi không cố ý.. thực sự, tôi.."

Raytan ngắt lời cô bằng cách đẩy Sezh ra.

"Aaach!"

Cô ngã về phía sau và hét lên, và Raytan trừng mắt nhìn cô như thể anh ta thực sự muốn giết cô ngay bây giờ.

"Bây giờ mình sắp chết sao? Bởi vì mình đã nôn vào người anh ta một lần?"

Sezh rùng mình và run lên vì sợ hãi, nhưng Raytan không giết Sezh cũng không đánh cô.

Anh ta để cô một mình trong khi lẩm bẩm những điều như, 'chết tiệt', hoặc 'đồ ngu ngốc', cùng những từ chửi rủa khác.

"..."

Sezh bị bỏ lại một mình, không di chuyển một inch cho đến khi bóng lưng của Raytan biến mất khỏi tầm nhìn. Nó giống như cô đã bị đóng băng tại chỗ. Cô sợ rằng một khi cô quay lại, anh sẽ chạy lại phía cô, nhưng Raytan đã biến mất. Sau một thời gian dài chờ đợi, Sezh thở phào nhẹ nhõm.

"Mình đã suýt chết."

"Thật bất ngờ. Mình đã nghĩ ít nhất anh ta sẽ đánh mình. Thành thật mà nói, mình sẽ không ngạc nhiên nếu anh ta tát mình vài cái. Chà, mình rất vui, mặc dù.."

Nhưng có vẻ như kế hoạch săn đón anh ấy đã thất bại và đã bị hủy bỏ.

".. Không, mình chắc chắn sẽ có cơ hội khác để thử lại sau."

Sezh cố gắng an ủi bản thân. Ít nhất là bây giờ, sau khi nôn mửa, cô đã cảm thấy tốt hơn một chút.

Khi đứng dậy, cô cố gắng nhặt hộp trang sức và viên hồng ngọc bị bỏ lại trên sàn. Côvô cùng nhẹ nhõm và mệt mỏi vì thử thách trong ngày đã kết thúc. Tất cả những gì cô muốn làm bây giờ là quay trở lại, đi tắm và thay bộ quần áo bẩn thỉu đầy chất nôn của mình. Cô vẫn sợ vì Raytan được cho là sẽ dạy Kazaki cho cô, nhưng cô quyết định sẽ suy nghĩ về điều đó vào ngày mai.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chap 13

[BOOK][HIDE-THANKS]"Công chúa! Có chuyện gì xảy ra vậy?" Luna thốt lên khi thấy Sezh trở lại cung điện, "Ôi chúa ơi, hãy nhìn khuôn mặt của người xem!"

"Ta chỉ bị đau bụng thôi" Sezh giải thích trước khi nói thêm, "Raytan không làm gì ta cả. Không làm bất cứ điều gì có thể gây hại cho ta, anh ta thậm chí còn tự mình hộ tống ta về hoàng cung. Ta không nói dối đâi."

Luna đã rất ngạc nhiên trước câu nói của Sezh, đến nỗi cô ấy thậm chí không thể đưa ra câu trả lời nào thích hợp và chỉ mở to mắt nhìn công chúa.

"Người có chắc rằng không có gì thực sự xảy ra không?" Luna hỏi lại.

Khi nhìn thấy hộp trang sức trên tay Sezh, cô ấy nghiêng đầu bối rối. Sezh chỉ trốn tránh ánh mắt tò mò của cô ấy và viện cớ.

"Không có gì đâu. Đây chỉ là một món quà sinh nhật thôi, nhưng ta nghĩ nó không hợp với anh ấy nên đã mang nó về".

Sezh thực sự ước rằng Luna sẽ bỏ qua chuyện đó, nhưng vẻ mặt cô ấy đang nói rằng cô ấy không tin Sezh và muốn hỏi thêm. Cô ấy giống như một con chó săn đuổi theo mùi hương, không chịu buông tha cho con đường mòn.

"Có ai khác đến dự tiệc sinh nhật không?" Luna vẫn tiếp tục với những câu hỏi của mình.

Sezh lắc đầu, "Chỉ có Orson thôi."

Ngoài Raytan, Lise và Sezh, và có cả Đại công tước Chamberlain Orson tham dự, nhưng ngài ấy cũng chỉ đến để truyền ý chỉ của hoàng đế.

"Em hiểu rồi," Luna tặc lưỡi, "Vậy là điện hạ đã làm điều đó một lần nữa trong năm nay."

Hóa ra là hoàng đế luôn triệu Lise đến cung điện của mình vào ngày sinh nhật của Raytan. Thông thường, có hai lý do tại sao ông ấy cho gọi bà ấy vào ngày hôm đó: Thứ nhất, ông ấy không muốn gặp trực tiếp Raytan, và thứ hai, ông ấy không thích khi Lise tổ chức tiệc sinh nhật cho Raytan.

Sezh được cho biết rằng điều này xảy ra kể từ khi Raytan tổ chức bữa tiệc sinh nhật có một khách duy nhất của mình. Càng nghĩ về điều đó, cô càng thấy rằng hoàn cảnh của Raytan thực sự đáng thương hơn cô. Trong khi Sezh đang đắm chìm trong suy nghĩ, Luna lại trở nên lo lắng vì Sezh đã nhắc đến Orson. Khi Sezh hỏi tại sao cô ấy trông lại lo lắng như vậy, Luna nói với cô rằng đó là bởi vì Orson rất thân với mẹ ruột của cô, Yerena. Nhưng có ai trong cung điện này không phải là người thân cận của mẹ cô không?

Luna đã lo lắng khi phát hiện ra rằng Sezh đã đến dự tiệc sinh nhật của Raytan, và khi nghe tin rằng Orson đã đến đó chỉ làm cho nỗi sợ hãi của cô trở nên tồi tệ hơn. Tình hình chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn hơn, nhưng Sezh, tất nhiên, không biết điều gì sẽ xảy ra cả.

Nếu Yerena phát hiện ra điều này, Sezh đã đoán trước rằng cô sẽ bị đánh đập như một con chó bất lực trước một người chủ độc ác. Trước đây, cô sẽ rùng mình sợ hãi, nhưng bây giờ thì không. Cô đã phải chịu đựng những hình phạt của mẹ mình trước đây, vì vậy lần này có thể sẽ không đáng sợ như vậy. Sezh lý luận rằng cô có thể thoát khỏi việc bị đánh vài lần.

Cô không biết, cô thực sự sẽ bị đánh như một con chó.

* * *

Yerena đến cung điện của Sezh vào sáng sớm.

"Đồ khốn nạn xấc xược!"

Một cái tát được giáng xuống! Sezh bị giật mình khỏi giấc ngủ mê man. Cái tát của Yerena khiến cô ngã ngửa ra giường. Hai má cô đỏ bừng.

"Chỉ có một giới hạn cho việc con có thể lừa dối ta! Sao con dám ăn mừng sinh nhật của Raytan?"

Yerena giật lấy mái tóc vàng óng ả của Sezh và giật mạnh đến nỗi cô ngã nhào từ giường xuống sàn.

"Phu nhân Yerena!"

Luna lao vào, mặt tái mét. Cô ấy cẩn thận chạy đến để Yerena tát Sezh một lần nữa.

"Thần cầu xin người, làm ơn bình tĩnh lại.. làm ơn.."

Sezh nhìn lên lưng Luna trong khi chạm vào má đang đau nhói của mình.

Trước khi trở lại với con người trẻ trung của mình, Sezh đã luôn khiếp sợ trước cơn thịnh nộ của Yerena và lần nào Luna cũng phải can thiệp và bảo vệ Sezh theo cách này. Tuy nhiên, nhiều thứ đã thay đổi kể từ đó. Sezh thậm chí đã trải qua cái chết và trở lại cuộc sống, sau tất cả!

Tất nhiên, tình hình lúc này vẫn còn khá khó giải quyết, nhưng nó đã không còn tồi tệ như trước nữa. Cô đã quen với hàng mi của Yerena.

"Luna! Ngươi cũng thế thôi, đồ khốn nạn xấc xược!"

Lần này Yerena đánh vào má Luna. Sezh cau mày. Cô không quan tâm khi mẹ cô đánh cô, nhưng cô quan tâm khi sự tức giận đó chuyển sang Luna, người hoàn toàn vô tội. Sezh đẩy Luna ra ngã giống như cách cô ấy đã làm cho cô trước đây.

"Mẹ, con đã sai.. Nếu mẹ muốn mắng con, hãy cứ mắng con, nhưng đừng làm thế với Luna"

Yerena đá vào bụng Sezh trước khi Sezh kịp nói hết câu.

Sezh ôm lấy thân mình và thút thít. Yerena không cảm thấy hối hận dù chỉ một chút về hành động của mình đối với con gái, trong khi nhìn chằm chằm vào Sezh với đôi mắt mở to. Bà ta trông giống như một con hà mã đang nổi cơn thịnh nộ.

"Thật là chướng mắt khi ta phải nhìn thấy ả ta, và bây giờ con lại ở bên cạnh ả!"

Yerena đã bịa đặt rằng con gái riêng của mình dám gây xích mích với 'con chó cái Lise đó' và 'tên Raytan đáng nguyền rủa đó'. Sự ghét bỏ của Yerena đối với người vợ lẽ khác và con trai của cô ấy quá rõ ràng, và bà ấy cũng không có thiện cảm với Sezh. Theo quan điểm của Yerena, có vẻ như tất cả những điều không tốt xung quanh bà ta đều dính chặt vào nhau, vì vậy Sezh hiểu tại sao Yerena lại nói rằng Sezh đã lừa dối bà ấy. Những điều không may mắn không nên ở cùng nhau.

Yerena là một phụ nữ có tham vọng lớn, và quy mô của những thứ phức tạp nhưng không may mắn xung quanh bà ấy gắn liền với nhau cũng lớn như tham vọng của bà ta. Hoàng đế liên tục sủng ái Lise, người đã sinh cho ông một đứa con trai. Trong khi đó, Yerena chỉ có một cô con gái. Nếu hoàng đế cũng chú ý đến và ngủ với Yerena nhiều lần trong năm, có lẽ bà ta đã không cần phải trút cơn giận lên Sezh như thế này.

Yerena đã được gửi đến Hoàng cung trước Lise, nhưng ngoài điều đó, bà không thể nhận được sự sủng ái của Hoàng đế. Để thêm phần xúc phạm cho tổn thương của chính mình, bà đã không thể mang thai bất kỳ đứa con nào với ông ta. Thật là một phép màu khi bà thậm chí còn mang thai và sinh ra Sezh.

Vài năm sau khi vào Hoàng cung, Yerena lần đầu tiên ngủ với hoàng đế say rượu kể từ đêm đầu tiên của họ. Sau lần đó bà đã sinh ra một đứa con gái, Sezh.

Mặc dù đó không phải là kết quả tốt nhất, nhưng có Công chúa Sezh vẫn tốt hơn nhiều so với việc có một đứa con trai bị nguyền rủa. Và Sezh có một số tiềm năng sử dụng cho tương lai, vì vậy tình hình không tệ như vậy. Nếu Sezh có thể kết hôn với một gia đình tốt, liên minh có thể mang lại cho Yerena một số lợi ích sau này, như đôi khi ai đó đã nói với bà ấy bằng một giọng an ủi.

Tuy nhiên, bất cứ khi nào Yerena nghe thấy điều đó, bà sẽ luôn đánh đập Sezh hết lần này đến lần khác. Trong mắt bà, Sezh không xinh đẹp và không có kỹ năng xã hội, vì vậy Yerena thường xuyên kỷ luật và ngược đãi cô đến suýt chết vì màn trình diễn kém cỏi của cô trong các cuộc tụ tập xã giao.

Vì những hành vi bạo lực liên tục mà Yerena gây ra cho Sezh, cô gái tội nghiệp chậm lớn hơn so với các bạn cùng trang lứa. Khi còn trẻ hơn bây giờ, cô bị chứng lo âu xã hội, trầm cảm và mất ngôn ngữ. Những điều kiện này chỉ làm trầm trọng thêm quan điểm của Yerena về cô, vì vậy trong mắt Yerena, Sezh chẳng qua là một con chó cái vô dụng.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chap 14

[BOOK]Ai đó đã từng nói, "Nếu chủ nghĩa lý tưởng quá cao siêu và thực tế không như mong đợi, mọi người sẽ trở nên tức giận và muốn tìm ai đó để trút giận". Đối với Yerena, mâu thuẫn giữa lý tưởng và thực tế chính là Sezh, đứa con gái duy nhất của bà.

"Con đã bị mắc kẹt trong cung điện, vì vậy ta đã nghĩ rằng lẽ ra con phải đang đọc sách trong thư viện. Nhưng thay vào đó, con và gã Raytan lại đang tán tỉnh nhau ở đó!"

"Mình vẫn còn mười hai tuổi. Mình còn quá trẻ để làm điều đó". Sezh nghĩ rằng suy nghĩ hoang tưởng của mẹ cô chẳng có ý nghĩa gì cả.

"Và con đã làm điều đó với Raytan, không phải ở một nơi khác, mà là ở cung điện của Lise!"

"Mẹ, thật ra.."

"Con đã đi chơi với Raytan nên ta chắc chắn con phải có kế hoạch gì đó chống lại ta, phải không? Đồ ngu ngốc, đồ vô dụng!"

"Ồ. Thì ra đó là lý do tại sao mẹ lại làm điều này với con". Những nghi ngờ của Yerena không phải là hoàn toàn vô căn cứ. Nếu Sezh nghĩ về tình hình từ quan điểm của hoàng đế, ông ấy không thích Raytan, vì vậy ông ấy tự nhiên sẽ cảnh giác với những người chọn làm thân với hoàng tử. Vì Hoàng đế chưa bao giờ nhìn Yerena một cách đúng mực, chứ đừng nói đến việc ưu ái bà ấy, nên không có gì lạ khi Yerena sợ hãi đến mức bà sẽ bị Hoàng đế phớt lờ vì tình bạn của Sezh với Raytan.

"Con.. con không nghĩ xa đến vậy. Con cảm thấy buồn chán vì chỉ có một mình trong Hoàng cung, đó là lý do tại sao con.."

"Nếu con cảm thấy buồn chán thì con chỉ nên đọc sách như mọi khi thôi!"

Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ lắng nghe bất kỳ lời bào chữa nào của tôi. Vì vậy, những lúc như thế này, thà rằng cứ nằm yên chịu đòn. Nếu tôi nói nhiều hơn điều này hoặc vô tình thốt ra điều không nên, cô ấy sẽ đánh tôi nhiều hơn vì đã nói lại với cô ấy. Những kinh nghiệm trong quá khứ của tôi đã cho tôi thấy nhiều điều đó.

Sezh chỉ có thể khóc nức nở khi chịu đựng trận đòn, gương mặt cô đẫm nước mắt. Trái tim của Luna tan nát khi nhìn thấy cô khóc, vì vậy cô ấy nghiến răng và lấy hết can đảm để đứng lên và ngăn Yerena lại. Sezh giật mạnh gấu váy của Luna.

"..."

Sezh và Luna nhìn nhau chằm chằm. Sezh khẽ nói vài từ.

"Dừng lại. Ta ổn."

Luna mở to mắt, ngạc nhiên. Tuy nhiên, cô lại nhượng bộ, và Sezh im lặng nhận đòn đánh của Yerena.

"Nếu điều này xảy ra một lần nữa, ta sẽ nhổ sạch tóc của con!"

Yerena đã đánh cô mười tám lần; nói cách khác, bà ấy sẽ sớm kết thúc việc đánh đập của mình. Sezh hơi ngẩng đầu lên, vừa đủ để nhìn vào mắt mẹ mình. Bà ấy bị kích động và hơi thở gấp gáp.

Bà ấy sẽ chỉ đánh cô cho đến khi bà ấy mệt mỏi. Nó sẽ sớm kết thúc thôi..

"Aaahh!"

Yerena một lần nữa kéo tóc Sezh. Cơn đau đột ngột, buốt nhói khiến cô hét lên. Có phải bà ấy đã mệt mỏi và sẽ sớm kết thúc việc này không?

Bà ấy thực sự sẽ đánh mình một lần nữa ư? Sezh bắt đầu hoảng sợ với chính mình và..

Sập! Khuôn mặt của Sezh đập vào một trong những chiếc cột giường của cô.

"K-Không, Công chúa!"

Sezh ngơ ngác ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng hét của Luna.

Nhỏ giọt..

Cô có thể cảm thấy thứ gì đó chảy qua mũi mình. Nó giống như bị chảy máu mũi, và máu phải chảy rất nhiều.

"..."

Yerena không có ý đi xa đến mức này, và bây giờ bà ấy có vẻ hơi bối rối. Nhưng Yerena không phải là một người cao thượng, người sẽ xin lỗi về những sai lầm của mình. Bà nhìn chằm chằm vào Luna, người có khuôn mặt xanh xao và tái mét, và nhìn Sezh, người đang ngồi lơ đãng bên cạnh cột giường, trước khi đi ra ngoài để họ yên.

"Thật tuyệt! Con sẽ không thể rời khỏi Hoàng cung với bộ mặt như vậy. Cái này là do bản thân con gây ra!"[/BOOK]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chap 15

[BOOK]"Tôi rất tiếc vì tôi đã đến muộn trong ngày học đầu tiên. Thực ra thì tôi không cố ý muộn đâu"

Sezh dừng lại một lúc để cân nhắc cẩn thận xem cô nên nói gì tiếp theo.

Cô đã nghĩ rằng mình có thể đưa ra một lý do chính đáng, nhưng cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì ngay bây giờ. Không có cách nào để cô có thể nói với anh rằng cô đến muộn vì mẹ cô bận đánh đập cô như một con chó.

Sau khi đảo mắt và vắt óc tìm kiếm bất cứ điều gì nghe có vẻ hợp lý nhất, cô quyết định tìm một lý do phổ biến là đi trễ.

"Chà, tôi.. ừm, ngủ quên và.."

"Ngủ quên?" Raytan bật cười trước lời giải thích nhạt nhẽo của cô. Vẻ mặt của anh thật lạnh lùng.

"Cô hẳn là đã có 1 giấc ngủ sâu và kinh khủng đến mức trông như vậy sau mỗi lần ngủ quên nhỉ."

Vào lúc đó, Sezh nhận ra rằng cô đã chạy ra khỏi phòng của mình mà không kiểm tra ngoại hình của mình trước. Thành thật mà nói, cô đã quá vội vàng để gặp anh đến nỗi không để ý mình trông như thế nào cho đến khi Raytan chỉ ra điều đó.

Má cô chỉ hơi sưng, và mũi thì chảy máu chỗ này chỗ nọ. Ngoài ra, nỗi đau không có gì nhiều. Hôm nay Yerena đã đánh cô nhiều hơn bình thường, nhưng điều đó không thể tạo ra sự khác biệt nhiều như vậy, đúng không nhỉ?

Sezh liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ phía sau Raytan. Tấm kính sạch sẽ, được đánh bóng tốt cho thấy rõ ràng khuôn mặt bị đánh đập. Sau đó, cô mới nhận ra rằng mình trông khá khủng khiếp.

Tất nhiên, má của cô rất sưng, cùng với mũi và phần còn lại của khuôn mặt. Có một vệt máu khô nhuộm màu vùng da liền kề miệng cô. Một mảng màu xanh bắt đầu đổi màu trên trán cô, có thể là vết bầm hình thành khi cô bị đập mặt vào cột giường. Thực sự trông giống như ai đó vừa đánh cô đến sắp chết.

Sezh chỉ có thể nhìn chằm chằm vì kinh ngạc. Cô chưa bao giờ trông như thế này trước đây, kể cả sau tất cả những trận đòn mà cô phải chịu đựng trong kiếp trước.

"Ồ, nhưng tôi vẫn có thể học được" Sezh lắp bắp, lo lắng rằng Raytan sẽ nói với cô bất cứ lúc nào vì ngoại hình không phù hợp của cô và đuổi cô như lần trước.

"Nó không đau! Nó không đau chút nào!" cô khẳng định. "Vì vậy, anhkhông cần phải lo lắng"

"Lo?" Raytan chế giễu. "Ai thèm lo lắng cho cô chứ?"

Cô gái trẻ hơn bĩu môi.

Nếu anh không quan tâm, thì chúng ta đừng nói về nó. Chỉ cần giả vờ như anh không nhận thấy bất cứ điều gì khác thường. Cô không biết vì lý do gì mà bản thân lại thấy xấu hổ..

Sezh gắt gỏng tự nghĩ rằng anh đã khiến cô mất tự chủ nhưng dù sao thì cô cũng cố gắng che giấu sự khó chịu của mình với anh vì cô không muốn khiến buổi học thêm rắc rối.

Cô bắt đầu tò mò về những điều họ sẽ thảo luận về ngày hôm nay, ánh mắt của Sezh bắt đầu đảo quanh phòng trước khi bất ngờ đáp xuống một đống sách trước cửa sổ. Chồng văn bản hấp dẫn và bí ẩn mà cô thường thấy Raytan đọc trên bệ cửa sổ đó đã biến mất từ lâu và thay vào đó là một tập khác.

Bất chấp sự miễn cưỡng vô cùng mà Raytan đã thể hiện trong bữa tối sinh nhật của mình, xét cho cùng thì anh vẫn là một cậu con trai ngoan ngoãn. Dù ghét đề nghị này nhưng anh vẫn làm theo lời của Lise để dạy Sezh tiếng Kazaki.

Raytan lặng lẽ nhìn cô khi cô nhìn anh đầy mong đợi. Không nói nên lời, anh nắm lấy tập sách và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh bắt đầu bước xuống hành lang trước khi ổn định chỗ ngồi với một chiếc bàn đi kèm ở phía bên kia căn phòng. Sezh đi theo anh nhanh nhất có thể.

Khi Raytan ngồi xuống, Sezh ngập ngừng kéo chiếc ghế bên cạnh ra và nhanh chóng liếc nhìn phản ứng của anh.

Cô nghĩ mình có thể ngồi cạnh anh? May mắn thay, anh hông nói rằng cô phải ra ngoài.

Đầy cảm giác nhẹ nhõm, Sezh bắt đầu ngồi vào ghế. Vì vóc dáng thấp bé của mình, thậm chí làm một việc đơn giản như ngồi trên ghế đôi khi lại là một công việc khá lớn đối với cô. Chiếc ghế này, giống như nhiều đồ đạc trong Cung điện Hoàng gia, phù hợp với những người cao hơn, khỏe mạnh hơn, chứ không phải những người bị suy dinh dưỡng và bị ngược đãi như Sezh.

"Aagh!"

Ngay khi ngồi xuống ghế, cô cố gắng ngồi thẳng người và bàn chân của cô bị trẹo, khiến cô bị ngã xuống sàn.

Kể từ khi trở lại hình dạng hồi trẻ, Sezh thấy nhiều thứ mệt mỏi hơn trước rất nhiều. Ví dụ, bất cứ ai chọn thiết kế cho những chiếc ghế trong thư viện này đều không cân nhắc đến trẻ em, cô nghĩ với vẻ giận dữ. Cô thở dài và ổn định chỗ ngồi một lần nữa trong khi suy nghĩ về tình hình của mình với vẻ bực bội.

Cô không hề hay biết, Raytan đã theo dõi toàn bộ một màn vừa rồi đang diễn ra trước mặt anh.

"Này anh, tôi nên làm gì trước?"

Sezh với lấy một cây bút gần đó và cười một cách ngượng nghịu để cố gắng khuếch tán bầu không khí căng thẳng giữa họ.

Raytan không trả lời cô. Thay vào đó, anh chỉ trừng mắt nhìn cô, như mọi khi, như thể cô là người cáu kỉnh nhất trên thế giới này.

* * *

Một thời gian đã trôi qua, cuối cùng họ cũng bắt đầu được các bài học. Cô không thể tin rằng Raytan thực sự đang dạy kèm cho cô tiếng Kazaki.

Thành thật mà nói, những hướng dẫn mà anh đưa ra rất mơ hồ. Anh chỉ nói 'cái này' là như thế này, và 'cái kia' là như vậy. Chà, cô thực sự không thể nói rằng là mình ngạc nhiên, vì cô đã mong đợi anh sẽ làm điều gì đó như thế này..

Nhưng sự chú ý này vẫn không có nghĩa là từ giờ anh sẽ đối tốt với cô. Hiện tại, anh thực sự chỉ đang cho cô một bài học riêng vì mẹ anh yêu cầu anh làm vậy, không cần gì hơn.

Cô chưa bao giờ một lần trong đời trải qua một gia sư tự cho mình là trung tâm.

Khác xa với việc dạy các phụ âm và nguyên âm cơ bản cho cô, Raytan đã hỏi cô về những chủ đề có thể phù hợp hơn với một người ở trình độ trung cấp. Sezh nghi ngờ rằng anh ta đang cố tình áp đảo cô bằng những câu hỏi khó để có thể tạo cớ nói những điều như "Thật nực cười khi dạy Kazaki cho một cô gái như cô".

Nhưng cô có một con át chủ bài mà Raytan không hề biết. Trên thực tế, cô đã có thể nói tốt Kazaki vì cô đã dành thời gian để nghiên cứu nó ở kiếp trước.

Raytan có vẻ ngạc nhiên rằng Sezh bằng cách nào đó có thể theo kịp chương trình học đầy thử thách của mình. Kế hoạch của anh là ngăn cản cô đã trở nên thất bại.

Nó chưa bao giờ vượt qua tâm trí cô trước đây, nhưng bây giờ cô có thể sử dụng kiến thức của mình về Kazaki để tìm một nơi nào đó để sống bên ngoài cung điện trong tương lai. Những bài học này là cần thiết cho cô để sống một cuộc sống lâu dài và thịnh vượng.. Không, đúng hơn, cô phải làm điều này để cuộc sống của mình có thể tiếp tục trong thời gian này.

Học lại Kazaki cũng không tệ lắm, và cô cần phải làm điều này để có thể đạt được mục tiêu là đến gần Raytan. Cô sẽ cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của anh nhiều nhất có thể, dù chỉ là một chút.[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chap 16

[BOOK]Khi Sezh nhắc nhở bản thân về mục tiêu của mình, cô liếc nhìn Raytan. Ngay cả sau khi cô đã giải quyết xong những vấn đề mà anh giao cho thì anh vẫn tiếp tục đọc cuốn sách mà anh đã chọn cho mình hôm nay.

Anh hẳn là thực sự thích đọc sách.

Sau đó, sự chú ý của cô chuyển sang cuốn sách trên tay anh.

Sự lựa chọn của anh hôm nay bình thường một cách đáng ngạc nhiên so với những đầu sách mà Sezh thường thấy anh đọc. Cô thấy hơi lạ khi anh chọn một cuốn sách về phù thủy, đặc biệt là vì sự quan tâm này dường như không xuất phát từ nơi mà cô biết.

"Không biết nữa, nhưng mình đoán anh ta có vẻ bị mê hoặc với ma thuật. Lần trước, anh ấy đang đọc một cuốn sách về các chế độ quân chủ và những thứ.. Điều đó chỉ vô nghĩa với anh ấy sao?"

Sezh nghiêng đầu và dành một chút thời gian để quan sát Raytan. Trước đây cô chưa bao giờ có cơ hội để đánh giá đúng về ngoại hình của anh, và buổi gặp gỡ thân mật này đã cho cô cơ hội để ý kỹ hơn các sắc thái trên khuôn mặt anh.

Trước đây cô đã nghĩ như vậy về anh, nhưng Raytan thực sự là một hoàng tử đẹp trai. Những đường nét của anh khiến cô nhớ đến một bức tượng được điêu khắc tinh xảo mà cô đã nhìn thấy cách đây vài năm khi có thói quen sưu tầm nghệ thuật. Mặc dù, điều đáng chú ý nhất và có lẽ là kỳ lạ nhất đó chính là ngoại hình của anh không giống với vị hoàng đế hiện tại chút nào. Cho dù cô có nhìn bao lâu đi chăng nữa, thì anh cũng chẳng giống ông ấy chút nào.

Tất nhiên, Raytan chắc chắn giống Lise; tuy nhiên, Sezh không thể tự tin nói rằng tất cả các đặc điểm của anhđều khớp với mẹ của anh. Phong thái sắc sảo và thản nhiên của anh quá tuyệt để đến từ một người đẹp như thiên thần như Lise. Anh chắc chắn rất hấp dẫn, và nếu không phải vì mái tóc đen và đôi mắt đỏ, không, ngay cả khi anh có đôi mắt màu vàng thì có thể anh đã có một cuộc sống tốt hơn bây giờ.

Anh có tất cả những nét của một hoàng tử hoàn hảo: Anh cao ráo, thông thạo ngoại ngữ và có vẻ khá thông minh mặc dù bản tính của anh khá lầm lì. Xét đến cuộc đảo chính thành công mà anh đã một tay thực hiện chống lại Hoàng gia trong kiếp trước của Sezh, Raytan cũng rất xuất sắc trong võ thuật..

"Nếu không phải là huyền thoại, hẳn là anh ta sẽ sống một cuộc sống thoải mái như một trong những đứa trẻ quý tộc được kính trọng nhất."

Sezh nhìn lại cuốn sách trên tay Raytan.

"Vậy ai là người đã tiên tri truyền thuyết đó ngay từ đầu? Mình nghĩ ai đó đã nói rằng anh ấy là một phù thủy nổi tiếng.."

"Cô đang nhìn gì đó?"

Câu hỏi đột ngột của Raytan khiến Sezh ngạc nhiên và thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.

"Nếu cô không muốn học, hãy quay trở lại cung điện củacô đi. Tôi không dạy cô vì tôi muốn làm điều này."

"Không. Nó chẳng có gì cả. Tôi rất xin lỗi."

"Mặt thì đẹp trai nhưng tính tình thì chả ra làm sao. Nếu có thể thì mình sẽ nói bất cứ thứ gì với anh ta"

Sezh ngậm miệng thầm nghĩ và siết chặt cây bút của mình.

"Mục đích của tôi không phải đến đây để học hoặc nói Kazaki. Dựa vào Kazaki chỉ là một cái cớ.. Dù sao thì anh muốn tôi giải quyết những vấn đề này trong bao lâu? Sự khác biệt giữa việc học ở đây so với một mình trong cung điện của tôi là gì nếu anh không dạy tôi đúng cách?"

Cô liếc nhìn anh khi cô càu nhàu về thái độ của anh, mặc dù cô không đủ can đảm để thực sự nói ra suy nghĩ của mình với anh. Sezh bĩu môi bực bội và giữ mọi suy nghĩ cho riêng mình. Raytan nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu và nói điều gì đó mà cô không bao giờ mong đợi từ anh.

"Tôi là một công chúa ngu ngốc, người không thể làm bất cứ điều gì."

"Gì cơ?"

"Hãy thử viết chính xác những lời tôi vừa nói bằng tiếng Kazaki."

Tròng mắt xanh dương của Sezh mở to theo lời chỉ dẫn của anh như thể anhlà một kẻ điên rồ nào đó, nhưng cô không có thời gian để phản đối mệnh lệnh của anh. Sự cáu kỉnh của anh có vẻ sẵn sàng sôi lên bất cứ lúc nào

"Tôi đã dạy cô hàng tiếng đồng hồ rồi" Raytan tiếp tục, giọng điệu đầy mỉa mai "vì vậy chắc chắn cô nên biết cách làm một việc đơn giản như vậy, phải không?"

"Nhưng.. nhưng tôi có thể mắc sai lầm khi cố gắng viết nó."

"Nếu cô không muốn làm điều này, thì tốt hơn là nên ngừng việc học lại và đi ra ngoài. Chỉ cần ở trong cung điện của mình và đọc sách của cô thôi".

"Đây là một thảm họa. Không phải tôi không thể nói hay hiểu được Kazaki mà tôi thực sự giỏi nó. Chỉ là khả năng viết của tôi không tốt lắm.." Sezh tức giận thầm nghĩ

Cô đỏ mặt vì xấu hổ trước mệnh lệnh của anh.

"Và đó là từ gì chứ?'Công chúa ngốc' ư?"

".. Mình chưa từng thấy anh trai nào lại hành động ác độc như vậy. Cứ cho rằng kiếp trước mình không biết rõ về anh ta, nhưng mình chưa bao giờ mơ rằng Raytan lại là một người xoắn xuýt như vậy. Thành thật mà nói, mình thà quay trở lại một mình và cố gắng chạy trốn hơn là ở lại và dành sự ưu ái cho những người như anh ta."

"Cô có nghe thấy tôi nói không?" Raytan lên tiếng khi anh sốt ruột ép cô tiếp tục.

"Mình nên làm gì đây?"

Sezh ngập ngừng cầm bút giữa không trung. Một giọt mực rơi ra từ ngòi.

Vào lúc đó, một giọng nói khàn khàn cắt ngang sự im lặng căng thẳng.

"Thư viện phía Tây giống như một nhà kho."

Cô cúi đầu vào bàn và kín đáo quay lại để xem ai là chủ nhân của giọng nói.

"Tôi đoán đó không phải là tất cả. Có vẻ như có hai điều không may mắn ở đây."

Vừa đến thư viện là một nhóm anh chị em cùng cha khác mẹ của Sezh mà cô ghét nhất.

"Ồ, cái con nhỏ chết tiệt đó đã ở đây". Sezh nhận ra một trong những cô gái trong nhóm là Lily, em gái cùng cha khác mẹ của cô, người sẽ tát cô chỉ vì bắt gặp ánh mắt của cô.

Đối với người đã gọi cô và Raytan là những điều xui xẻo..

Theo như những gì cô nhớ, người đó là Bern, người luôn đứng đầu nhóm bắt nạt Raytan. Họ nhìn chằm chằm vào Raytan và Sezh với vẻ ghê tởm. Sezh nhìn Raytan mà không nhận ra chính mình và thấy rằng khuôn mặt của anh đã cứng lại.

"Ngôn ngữ Kazaki?"

Trước khi Sezh có thể ghi lại những gì đang xảy ra, Bern đã đến gần họ và cười khinh bỉ với những cuốn sách trên bàn. Anh ta nhặt một cái lên và ném về phía Raytan. Sezh bất lực ngăn anh ta lại.

Cuốn sách bay tới và va chạm vào trán Raytan. Sezh ngậm miệng lại trước khi cô có cơ hội nói lại.

"Mày có định bỏ chạy không?" Bern chế nhạo. "Mọi người nói rằng mày không thể che giấu dòng máu nông cạn chảy trong huyết quản của mình. Mày giống như người mẹ lang thang của mày, phải không?"

Nhỏ giọt..

Góc của cuốn sách đã làm rách trán Raytan, và máu đỏ sẫm chảy xuống.[/BOOK]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chap 17

[BOOK][HIDE-THANKS]"Mày định bỏ chạy à?" Bern chế nhạo. "Mọi người nói rằng mày không thể che giấu dòng máu bẩn thỉu chảy trong huyết quản của mày. Mày giống như người mẹ thấp kém của mày vậy?"

Nhỏ giọt..

Góc của cuốn sách đã làm rách trán Raytan, và máu đỏ sẫm chảy xuống.

Chất lỏng màu đỏ thẫm giống như vậy, nổi bật như tròng mắt của anh. Sezh đã dám đánh cược tất cả tài sản ít ỏi của mình rằng những người anh em cùng cha khác mẹ của cô sau này sẽ phải ân hận nặng nề về hành động của mình.

"Một ngày nào đó, Bern sẽ cảm thấy hối tiếc vì những gì mình đã làm ngày hôm nay. Thành thật mà nói, nếu mình là Raytan, thì mình sẽ giết anh ta trước."

Tuy nhiên, Bern không biết gì về khả năng thực sự của Raytan và không biết gì về những hành động tàn bạo mà anhsẽ làm trong 5 năm kể từ bây giờ. Vì sự thiếu hiểu biết của mình, Bern tiếp tục chế nhạo họ một cách mỉa mai.

"Nếu mày định bỏ trốn, tại sao mày không dẫn mẹ mình đi cùng? Bà ấy có thể sẽ nhảy một điệu nhảy rẻ tiền trên đường phố, và mày có thể kiếm được chút tiền đó?"

Nhóm của Bern đã cười nhạo anh.

"Hãy suy nghĩ kĩ đi, Raytan. Mày sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào khi sống trong Hoàng cung đâu."

"Không.. Raytan thực sự kiếm được nhiều tiền nhất khi sống ở đây."

"Anh sẽ có được một lợi thế to lớn từ việc giết chết hoàng đế và tất cả những người thừa kế tiềm năng cho ngai vàng, để mình trở thành người đàn ông cuối cùng đứng trong Hoàng cung.. Tất nhiên, lần này mình sẽ không nằm trong số những người đã chết.."

Sezh vắt kiệt trí óc non nớt của mình nhanh nhất có thể để tìm ra những ý tưởng, cố gắng tuyệt vọng tìm ra những gì cô có thể làm để xoa dịu tình hình.

Trong khi đó, hành động chế nhạo của Bern ngày càng làm Raytan trầm trọng hơn, khiến hoàng tử mắt đỏ phải cắn chặt môi cho đến khi cả người đổ máu.

Sezh lắc đầu và cố gắng tập trung vào tình huống hiện tại. Lo lắng cho hạnh phúc của bản thân, đó là tất cả những gì cô đã làm trong cuộc sống trước đây, không phải là vấn đề bây giờ. Nếu cô là một cô bé mười hai tuổi như trước đây, cô đã bỏ chạy hoặc khóc mất rồi.

Thay vào đó, bên trong cơ thể nhỏ bé này là một Sezh mười bảy tuổi trưởng thành hơn, người đã sống sót sau tất cả những điều này trước đây và hơn thế nữa. Cô sẽ không còn chạy trốn hay khóc lóc, bất kể tình huống đáng sợ thế nào. Hiện tại trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.

"Mình cần giành được sự ưu ái của Raytan ngay bây giờ!"

"Hoặc có lẽ bọn tao nên để mày bắt đầu diễn tập cách mà mày sẽ tìm kiếm lòng thương xót trước khi bọn tao đuổi mẹ con mày ra khỏi cung điện?"

"..."

"Nào, giờ thì hãy quỳ xuống và cầu xin bọn tao đi. Tao đảm bảo rằng mày sẽ không hối hận khi cầu xin sự tha thứ của tao đây, bởi vì tao là một chàng trai hào phóng."

Bern cười khẩy khi vỗ vào ngực Raytan.

Một mớ hỗn độn của những cảm xúc không thể giải thích nổi ẩn hiện sau đôi mắt của Raytan, đôi mắt đỏ rực như máu chảy dài trên mặt anh. Tròng mắt của anh bừng sáng tràn đầy sức sống, mặc dù theo như những gì Sezh có thể nhớ, anh hiếm khi chống trả. Bất chấp sự chế nhạo và thách thức trong cái nhìn của mình, anh hầu như không bao giờ trả đũa cho dù hoàn cảnh có tồi tệ đến đâu.

Nếu ai đó đánh anh, anh sẽ chấp nhận nó. Nếu ai đó đẩy anh xuống hồ, thì anh sẽ chỉ rơi xuống hồ.

Điều tương tự cũng có thể được nói về Sezh trong quá khứ. Bất cứ khi nào mọi người nói chuyện hay chửi bới cô, cô luôn đứng yên, giống như một con búp bê.

Sezh chợt nhận ra. Sự kiện này có thể là sự kiện đầu tiên trong số rất nhiều sự kiện sẽ thổi bùng ngọn lửa nổi dậy của Raytan.

"Liệu điều đó có làm cho cái chết của phu nhân Lise trở thành tia lửa kích nổ mọi cơn thịnh nộ dồn nén mà anh ta đã phải chịu đựng cho đến nay không?"

Việc nhanh chóng nhận ra những nguy cơ tiềm ẩn của tình huống đã thúc đẩy cô đưa ra quyết định.

"Có vẻ như sẽ không có một cuộc chiến lớn lần này. Raytan có vẻ như sẽ đứng đó và chỉ cần lấy lại bình tĩnh, điều đó có nghĩa là Bern và nhóm của anh ta sẽ lãng phí thời gian của họ để cố gắng khiêu khích anh."

"Sau đó, là đến lượt mình! Mình sẽ tiến tới và chấm dứt nó bằng cách đứng về phía Raytan! Đó không phải là một mất mát lớn đối với mình."

Ít nhất, đó là những gì Sezh đã nghĩ.

"Mình không nghĩ bọn họ sẽ đánh nhau. Mọi chuyện sẽ giống như bình thường và không bùng phát điều tồi tệ hơn bây giờ. Nếu mình can thiệp, nó sẽ đủ để đánh lạc hướng họ và ngăn bọn họ làm phiền Raytan. Có lẽ sau đó anh ấy sẽ bắt đầu có thiện cảm với mình"

"Be, anh Bern," Sezh bước đến trước mặt Raytan và che chắn cho anh tốt nhất có thể bằng khung hình nhỏ nhắn của mình, "làm ơn dừng lại đi."

"Mày đang làm cái quái gì vậy?" Bern cười nhạo cô như thể cô là một con quái vật vì có sự táo bạo khi đứng trước anh ta.

Anh ta dùng một tay giật lấy mái tóc dài và màu vàng của Sezh.

"Trong quá khứ, Bern không chỉ bắt nạt Raytan mà còn cả mình nữa. Nếu mục tiêu của ngày hôm nay là Raytan, thì mình sẽ là con mồi của ngày mai, và sau đó chu kỳ sẽ lặp lại bắt đầu với Raytan vào ngày hôm sau."

"Mình cá anh ta luôn là kẻ chủ mưu của những vụ bắt nạt"

"Thả tôi ra!" Sezh hét lên và cố gắng chống lại sự kìm kẹp của anh ta.

Tất nhiên, tiếng hét của cô chẳng có nghĩa lý gì đối với Bern. Đôi mắt của Sezh hướng về phía Raytan, người không hề có động thái can thiệp thay cho cô. Anh chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Bern mà không ngừng liếc nhìn về phía cô. Có vẻ như Sezh đã không lường trước được phản ứng thiếu thiện cảm của anh vì cô biết ngay từ đầu anh đã chẳng thèm để ý đến cô. Bất chấp điều đó, cô không thể không cảm thấy bị tổn thương.

"Mình nên đổ lỗi cho ai vì điều này chứ?"

Bern dừng lại và nheo mắt nhìn cô trước khi cười toe toét như thể anh đã nhận ra điều gì đó vui nhộn.

".. Tôi nghĩ con ngốc này đã bị đánh bởi tên đó ở đằng kia."

Bern cười khúc khích và chỉ tay về phía Sezh một cách chế giễu.

"Nhìn con nhỏ này nè!"

Tất cả mọi người ngoại trừ Raytan đều quay lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy sức sống của Sezh.

Sau đó Sezh mới nhớ rằng ngoại hình hiện tại của cô là xấu nhất mà cô từng trông thấy. Cô hoàn toàn không có thời gian để khuôn mặt sưng tấy và bầm tím của mình hồi phục sau cơn giận dữ của Yerena, vì vậy vết thương vẫn còn mới. Ngoài ra, tình trạng chảy máu cam của cô vẫn chưa dừng lại. Sezh cúi đầu xấu hổ.

"Đáng lẽ mình không nên chen ngang vào. Tại sao mình lại cố gắng đối mặt với họ chứ? Chắc chắn sau này sẽ có những cơ hội khác tốt hơn để mình bảo vệ Raytan."

"Hãy đứng về phía Raytan và giành được sự ưu ái của anh ấy!"

"Sao mình có thể ngu ngốc đến vậy chứ? Mình thực sự hối hận về hành động của mình lúc này."

"Nhìn này, mày đã đánh con nhỏ này thế nào vậy? Thôi nào, làm lại lần nữa đi."

Bern dùng một tay kéo tóc Sezh trong khi anh ta dùng tay kia hất vào trán Raytan. Người đằng sau vẫn không có chút phản ứng gì và chỉ đứng im 1 chỗ.[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 

Những người đang xem chủ đề này

Back