Trọng Sinh [Dịch] Búp Bê Yêu Dấu Của Bạo Chúa (The Tyrant’s Beloved Doll) - Beak Yi Dam

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi pinocchio, 15 Tháng bảy 2021.

  1. pinocchio

    Bài viết:
    83
    [​IMG]

    Tên truyện: The Tyrant's Beloved Doll

    Tên tiếng Hàn: 폭군의 애착인형

    Tác giả: Beak Yi Dam

    Editor: Pinocchio

    Thể loại: Drama, Fantasy, Historical, Romance, Female Protagonist

    Nguồn truyện: The Tyrant's Beloved Doll – LightNovelHeaven Read Novel Online

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Pinocchio

    Giới thiệu:

    Anh trai của cô, người đã gây ra một cuộc đảo chính, đã cắt cổ cô. Sau khi quay trở lại thời điểm trước khi chết, cô đã quyết định rằng bằng cách nào đó cô sẽ thuần hóa anh ta và sống sót!

    Nhưng..

    Có phải cô đã thuần hóa anh ta quá nhiều?

    * * *

    "Tại sao anh không kết hôn?"

    Không một câu trả lời nào thốt ra. Thay vào đó, chiếc ly anh ta cầm trên tay nứt ra và vỡ thành những mảnh vụn.

    "Tay anh bị chảy máu rồi."

    "Tại sao anh phải kết hôn?"

    "Hở?"

    "Anh đã có em mà."

    Tại sao anh nên kết hôn ư? Cô thầm nghĩ. Anh phải lập Hoàng hậu để tôi có thể rời khỏi lâu đài này! Sezh cười một cách kỳ lạ.

    "Sezh."

    Vào lúc đó, cô vấp ngã và Raytan kéo cơ thể cô vào vòng tay anh. Đôi mắt đỏ của anh bắt đầu lấp lánh đầy khêu gợi khi nhìn xuống Sezh, người đang bị mắc kẹt trong vòng tay anh.

    "Em biết chúng ta không phải là anh em ruột mà."
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2021
  2. pinocchio

    Bài viết:
    83
    Chap 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Một con quái vật với mái tóc đen như màn đêm, đôi mắt đỏ như máu sẽ phá hủy mọi thứ!"

    Đó là một truyền thuyết được truyền từ đời này sang đời khác trong gia đình Hoàng gia Rowain, Đế chế Denhelder. Một số người nói rằng truyền thuyết này là một lời tiên tri do một thuật sĩ nổi tiếng để lại, một số người nói rằng đó là di chúc của Hoàng đế vì muốn nắm quyền trị vì trong nhiều năm nữa. Trên thực tế, bất kể nguồn gốc của nó là gì thì cũng không quan trọng lắm. Người ta coi truyền thuyết đó như một câu chuyện kể của người xưa.

    Chuyện xưa cứ thế lưu truyền từ ông bà tổ tiên, hễ có ai hỏi chuyện vui thì câu chuyện đó luôn quay trở lại không ngớt. Không có gì đặc biệt về nó. Cho đến khi Muhi thô kệch, người được Rowain III nhìn thấy, một mình dẫn đầu một con tàu lớn bằng Namsan tiến vào Hoàng cung. Đứa trẻ của Muhi có mái tóc đen như màn đêm và đôi mắt đỏ như máu, giống như truyền thuyết đã kể. Mọi người đều bàn tán về đứa trẻ đó.

    "Chúng ta phải giết đứa bé đó, xé xác nó, chặt xác nó và chôn xác thành nhiều mảnh."

    Rowain III, người không thể ngăn cản ý kiến của các quý tộc, cuối cùng đã làm theo lời đề nghị của họ. Ông ta ném đứa bé còn chưa được bú sữa mẹ xuống sông và bỏ nó lại một mình trong một khu rừng đầy sư tử. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là đứa trẻ không chết.

    Dù tảng đá có đè nó thì cũng không bị chìm xuống nước, không bị thú rừng ăn thịt khi ném vào rừng với máu me khắp người.

    Đứa trẻ bị nguyền rủa cứ thế lớn lên, sống sót và trở thành Raytan.

    Đó là một cái tên có nghĩa là một kẻ bị nguyền rủa. Các thành viên trong hoàng gia của Đế chế Denhelder đều có mắt xanh và tóc vàng. Và giữa những người tóc vàng trong cung điện, sự hiện diện của Raytan giống như một vật thể lạ. Không ai công nhận anh. Anh bị ngược đãi và quấy rối.

    Raytan bị coi như một người xa lạ.

    Một người lạ sẽ không bao giờ trộn lẫn vào bất cứ đâu.

    Một con quái vật khủng khiếp.

    Có người còn khẳng định, "Một ngày nào đó anh ta sẽ phá hủy mọi thứ, giống như những gì truyền thuyết đã nói."

    Mọi người dường như nghĩ rằng đó là một tuyên bố khá hợp lý.

    Họ nói về nó bất cứ khi nào họ có thể, và họ nói rằng họ phải đưa anh ra khỏi lâu đài càng sớm càng tốt trước khi Raytan có thể nổi loạn.

    Trái ngược với sự lo lắng của mọi người, Raytan không làm gì cả.

    Raytan đã trưởng thành và lớn mạnh hơn những gì mà mọi người có thể nghĩ đến.

    Nói cách khác, anh sống như một con chuột chết, như thể không có gì xảy ra, như thể nó đã chết.

    Tất nhiên, anh bị bắt nạt bởi những người anh em cùng cha khác mẹ của mình, nhưng chưa lần nào Raytan nổi loạn chống lại họ.

    Một con búp bê sống.

    Anh chỉ im lặng, không cần biết bị đối xử như thế nào.

    Và một lời nguyền rủa.

    Bất kể anh làm gì, anh đều không thể được chấp nhận bởi bất cứ ai.

    Đó là Raytan.

    Nhưng khi Raytan bước sang tuổi 23, mọi thứ đã đảo ngược kể từ khi mẹ ruột của anh, Lise, bị giết.

    Đó là một người vợ lẽ khác, Yerena, người đã giết Lise.

    Trên thực tế, bà ta đã giết nhiều thê thiếp khác ngoài Lise.

    Nhưng Yerena lẽ ra không nên giết Lise.

    Nếu vậy, Raytan cũng sẽ không gây ra một cuộc Đảo chính.

    Như vậy thì anh có thể đã im lặng như anh đã từng.

    Nếu những người khác coi thường anh, anh sẽ để họ coi thường anh, và nếu họ muốn bắt nạt, họ có thể bắt nạt anh..

    Nhưng đồng xu đã bị đảo lộn, giống như truyền thuyết qua lời kể của các thế hệ. Cung điện Hoàng gia đã trở thành một địa ngục sống chỉ qua đêm. Raytan phát điên và giết người. Những người hầu, vợ lẽ, quý tộc và một nửa số anh em đã trung thành theo Yerena và Hoàng đế.

    Sezh Rowain cũng là một trong những anh chị em đó.

    Nói chính xác thì, cô là con gái duy nhất của Yerena, người vợ lẽ đã giết Lise.

    "Huff, Huff.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2021
  3. pinocchio

    Bài viết:
    83
    Chap 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi chạy trốn, cô không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

    Một cuộc đảo chính đã xảy ra! Và đó là Raytan!

    Điều đó thực sự không thể tin được. Không có lối thoát nào.

    Nhưng chắc chắn đó là những sát thủ do Raytan cử đến cung điện của cô và giết những người hầu gái và binh lính. Nếu không gặp may mắn thì Sezh cũng đã chết ở đó. Nhưng Sezh nghĩ rằng điều đó hơi bất công.

    Có thể nói rằng mọi người trong cung điện đều biết về kế hoạch của anh vì đó là một điều hiển nhiên khi mà Raytan đã bị bắt nạt thường xuyên. Điều tương tự cũng xảy ra với Sezh, cô ấy cũng bị bắt nạt. Nhưng Sezh chưa bao giờ dính líu đến vụ quấy rối nào.

    Ví dụ, khi những người anh em cùng cha khác mẹ và những đứa con của nhà quý tộc biết rằng Raytan đang ở trong thư viện, họ đã phóng hỏa nơi đó, khi họ đẩy anh xuống hồ khi anh đang đi dạo, hoặc khi họ ném một viên đá lớn như một nắm đấm vào sau đầu của anh và nó đã chảy rất nhiều máu..

    Sezh thực sự không làm gì cả. Tất nhiên, cô không thể ngăn nó lại vì cô không có khả năng làm như vậy..

    Thành thật mà nói, sự đối xử mà Sezh và Raytan nhận được trong Hoàng cung không khác nhau là mấy. Raytan đã bị bắt nạt nghiêm trọng vì họ nói rằng anh đã bị nguyền rủa, nhưng Sezh cũng không ở trong tình trạng tốt.

    Trước hết, đó là vì Yerena.

    Bà chưa bao giờ dành tình cảm cho con gái mình.

    Lý do rất đơn giản, Sezh là con gái.

    "Đó là lỗi của con. Nếu đó không phải là con thì ta đã không sống như thế này. Tại sao lại là con gái? Con gái!"

    Đó là những gì cô thường được nghe.

    Hoàng tử và công chúa được sinh ra bởi những thê thiếp khác cũng phớt lờ Sezh.

    Cô đã bị tát chỉ vì ánh mắt của cô chạm vào mắt họ.

    Những đứa con của thê thiếp có một gia đình vững chắc làm chỗ dựa và Sezh đã ở một vị trí khác so với khi cô được sinh ra. Ngay cả Yerena thậm chí còn không cố gắng bảo vệ Sezh, vì vậy họ không sợ có ác ý với bà ấy.

    Sezh bị đối xử một cách lạnh nhạt còn Raytan thì bị đối xử như một đống rác rưởi. Họ ở cùng một vị trí, giống như một chiến hữu trong trận chiến.

    Cô đang gặp khó khăn và không có tư cách để giúp đỡ Raytan và cô cũng không để ý đến anh.

    Raytan cũng sẽ như vậy nếu anh thấy cô bị bắt nạt. Bất cứ khi nào cô nhìn thấy Raytan bị bắt nạt, Sezh thầm nhủ điều này.

    "Ồ, ngày mai có thể sẽ đến lượt mình"

    Và phỏng đoán của cô luôn đúng. Không nghi ngờ gì nữa.

    Sezh chỉ nghĩ về một điều. "Làm sao mình có thể thoát ra khỏi hoàng cung địa ngục này?"

    Rời khỏi Hoàng cung là mục tiêu duy nhất của cô.

    Vì vậy, cô đã bí mật thu thập một số đồ trang sức mà Yerena đã mất hứng thú và viện cớ về nó. Cô đã cố gắng một vài lần, để bí mật yêu cầu hoàng đế, người có thể không biết tuổi của con gái út, cho cô rời khỏi cung điện. Tất nhiên, nếu cô biết rằng Raytan cũng sẽ làm điều này thì cô sẽ rời khỏi Hoàng cung càng sớm càng tốt..

    "Em trông có vẻ vội vã."

    Sezh đã chạy không ngừng nghỉ bỗng đứng lại. Trái tim cô chùng xuống khi nghe giọng nói từ sau lưng mình. Cô cứng như đá và chậm rãi quay đầu lại.

    Ở đó, cô nhìn thấy Raytan đang đứng sau lưng cô.

    Mắt anh hôm nay trông đỏ hơn, giống như máu đỏ loang trên mặt.

    "Xin chào, Sezh."

    "Anh trai"

    "Em đi đâu vậy?"

    Cô đang đi đâu ư? Cô đang bận chạy trốn.. Tay Sezh run lên khi nhìn thấy anh. Raytan nhìn chằm chằm vào cô và bắt đầu đến gần cô một cách chậm rãi. Khi Raytan tiến đến gần hơn, cô nghe thấy một thứ gì đó nhỏ giọt.

    Đó là máu. Máu. Máu đỏ sẫm rơi ra từ mũi kiếm sắc bén trên tay anh. Máu của ai? Khuôn mặt của vô số người nhanh chóng hiện lên trong tâm trí cô.

    Anh chị em cùng cha khác mẹ của họ, những người liên tục bắt nạt Raytan, mẹ của cô, Hoàng đế đã ném anh đến khu rừng sư tử, hoặc những người trong cung điện hoàng gia, những người dám phớt lờ Raytan, gia đình hoàng gia và quý tộc. Sezh vừa nghĩ vừa nhìn giọt máu đang chảy mà không biết chủ nhân của giọt máu. Lần này sẽ đến lượt cô.

    Sezh nhìn anh với vẻ sợ hãi.

    "Anh trai, anh trai.. em"

    "Thế còn em?"

    "Đó.. là, anh sẽ giết em?"

    "Em nghĩ sao?"

    "Em, em không biết.. nhưng em không có bất kỳ định kiến xấu nào về anh."

    Sezh không nói tiếp. Thay vào đó, cái đầu bị chặt đứt trong tích tắc và rơi xuống kèm theo tiếng đập mạnh, tạo nên một tiếng động lớn trong hội trường. Raytan lắc thanh kiếm để không dính vết máu với khuôn mặt kỳ dị. Sau đó, anh nhặt đầu của Sezh đang lăn trên sàn. Trong khi giữ mái tóc vàng óng ánh của cô, Raytan trừng mắt nhìn vào khuôn mặt của Sezh, như thể đó là một sự ghê tởm, biểu cảm của anh cứng lại.

    ".. Cô gái tóc vàng chết tiệt."

    "Không chỉ có em, Sezh. Tôi sẽ giết tất cả các cô gái tóc vàng."

    Chiếc cổ bị đứt lìa của Sezh cuộn lại như một miếng giẻ.

    Raytan vô cảm nhìn chằm chằm vào đầu của người em gái cùng cha khác mẹ và bắt đầu bước đi không chút do dự. Vì vẫn còn quá nhiều người để giết.

    "..."

    Phía trên đôi mắt xanh vô hồn đang nới lỏng sinh lực, chỉ có bóng lưng của Raytan được phản chiếu rõ ràng trên đó.
     
  4. pinocchio

    Bài viết:
    83
    Chap 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mắt xanh chết tiệt, tóc vàng chết tiệt, không phải chỉ có mình em đâu, Sezh. Tôi sẽ giết bất cứ ai có mái tóc vàng, tất cả các người."

    Giọng nói lạnh lùng của Raytan xuyên thẳng vào màng nhĩ của cô.

    "Đồ chết tiệt. Có phải lỗi của tôi là tôi có đôi mắt xanh và mái tóc vàng không?" Sezh cho rằng điều đó thật không công bằng. Thật bất công cho cô.

    "Không phải tôi chọn sinh ra với đôi mắt xanh và mái tóc vàng. Tôi chỉ tình cờ được sinh ra theo cách này. Hơn nữa, tôi không làm bất cứ điều gì liên quan đến anh cả. Mặc dù vậy, tôi cũng không thể giúp được gì cho anh.. Không, nói thật thì, tôi phải làm thế nào để giúp anh khi tôi cũng bị đối xử lạnh nhạt bây giờ."

    Sezh cho rằng hành động của Raytan là thái quá. "Tôi đã phạm phải tội lỗi gì chứ!"

    "Thật bất công"

    Mắt cô mở trừng trừng. Điều đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của cô là một chiếc đèn chùm. Chiếc đèn chùm trong phòng của cô đã cũ và sờn đến mức có thể phát ra những âm thanh cót két ngay cả khi có cơn gió nhẹ thổi qua.

    Sezh nằm xuống và thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nhanh chóng đứng dậy. Cô nhìn quanh chỉ để biết rằng đó là phòng của mình.

    Nếu có điều gì khác biệt so với lần cuối cùng cô nhìn thấy nó.. thì đó chính là tấm thảm đẫm máu. Cũng là tấm thảm đó, nhưng sạch sẽ không còn một giọt máu, không có xác người hầu gái lăn lóc trên sàn nhà.

    Nó trông giống như trước đây. Trước khi Raytan âm mưu một cuộc đảo chính.

    Theo phản xạ, Sezh chạm vào cổ cô.

    "Cổ của mình.. Mình vẫn còn cổ, phải không?" Cô chạm vào cổ mình nhiều lần, và nó vẫn ở đó, tất cả đều như cũ.

    Cô không thể tin được. Những lưỡi dao mát lạnh cắt qua da thịt, tiếng xương gãy, tất cả những ký ức đó đều trong như nước.

    "Mình đang mơ ư?" Sezh lầm bầm với một khuôn mặt chết lặng. Đó có phải là một giấc mơ không? Tất cả?

    Cho dù cổ cô có cảm thấy thực sự như thế nào thì khi cô chạm vào, sự lo lắng vẫn còn đó.

    Gương. Cô đã phải nhìn vào gương.

    Sezh duỗi chân ra khỏi giường. Nhưng chân cô không thể chạm sàn.

    "Kyaaa!" Sezh ngã xuống giường và hét lên.

    Đầu gối của cô bị đập xuống sàn rất đau.

    "Cảm nhận được nỗi đau, mình đoán đó không phải là một giấc mơ mà là mình đã sống lại."

    Sezh đang ngồi thất thần liền lao đến trước gương. Sau đó cô mở to miệng.

    "Cái này là cái gì?"

    Cô cảm thấy thật lạ lẫm với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Tất nhiên, đôi mắt xanh và mái tóc vàng của cô vẫn như vậy. Và cổ của cô ấy vẫn thế, nhưng vấn đề là..

    Bây giờ cô ấy là một đứa trẻ.

    "Công chúa! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

    Sezh quay đầu lại khi cô nhận thấy có một giọng nói khác sau lưng mình. Đó là Luna, cô hầu gái.

    "Lu, Luna.."

    Sezh trông như sắp khóc khi nhìn Luna, người vừa mới mở cửa ra.

    "Ôi, Chúa ơi, người có gặp ác mộng không?"

    Luna dang tay ra và cẩn thận ôm lấy Sezh. Sezh vùi mặt vào ngực cô, ôm chặt lấy vai Luna. Có một mùi hương quen thuộc xung quanh Luna. Lúc này Luna đang ở ngay trước mặt cô.

    "Công chúa.."

    Khi Sezh run rẩy trong vòng tay cô, Luna gọi cô với giọng lo lắng.

    Nhưng Sezh không di chuyển. Cô chỉ ôm chặt lấy Luna. Luna đã chết.

    Đó là ngay trước sinh nhật lần thứ 17 của Sezh. Một tai nạn đã xảy ra.

    Luna về nhà chưa được bao lâu thì bị xe ngựa tông trên đường về và chết.

    Sezh có thể nhớ lại những ký ức đó một cách sống động. Đối với cô, Luna giống như một người mẹ hơn là mẹ ruột của cô, Yerena.

    "Luna.."

    "Ôi Chúa ơi, thưa công chúa. Chắc hẳn người đã gặp ác mộng".

    "Phải, thành thật mà nói, đó là một điều khủng khiếp."

    Sezh thả mình ra khỏi cái ôm và nhìn chằm chằm vào Luna, mắt cô ấy mở to. Nếu đây không phải là một giấc mơ. Sự thật rằng, mình trở lại quá khứ.

    "Luna, ta bao nhiêu tuổi?"

    Luna có vẻ bối rối trước câu hỏi của Sezh nhưng vẫn tiếp tục trả lời cô.

    "Người vừa tròn 12 tuổi ngày hôm qua."

    Ta hiểu rồi.

    Sezh bị một cơn chấn động nhỏ, và Luna cũng vẫn còn sống.

    "Người có chắc rằng mình ổn không, thưa Công chúa? Em nghĩ tốt hơn chúng ta nên gọi bác sĩ.." Luna nói với giọng lo lắng.

    Luna, Luna của cô. Cô ấy làm ầm ĩ vì một chấn động nhỏ và muốn gọi bác sĩ.. Điều đó khiến cô rất vui.

    "Không, không cần đâu. Taổn, Luna. Đừng lo lắng."

    "Công chúa.."

    "Đúng rồi. Đó chỉ là một cơn ác mộng."

    Một cơn ác mộng kinh hoàng.

    Sezh tự mình lặp lại. Và sau đó cô bắt đầu nhớ lại thanh kiếm đã bay tới cổ mình
     
  5. pinocchio

    Bài viết:
    83
    Chap 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Luna rời khỏi phòng sau khi hỏi Sezh năm lần nữa xem cô có ổn không. Sezh lúc này đang ngồi trước gương và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Nó hơi lạ. Cô 17 tuổi, độ tuổi có thể coi là trưởng thành. Nhưng giờ đây cô đã trở lại mười hai tuổi, cô đã quay trở lại năm năm trước.

    Năm năm.

    Nói cách khác, Sezh đã có cơ hội thay đổi số phận của mình trong 5 năm. Sezh và Raytan chênh nhau 6 tuổi, tức là bây giờ anh đã 18 tuổi. Khi cô cố gắng nhớ lại bất kỳ ký ức cụ thể nào của cô với Raytan, cô nhận ra rằng cô không có.

    Raytan và Sezh không có bất kỳ cuộc gặp gỡ đáng nhớ nào, chứ chưa nói đến việc trao đổi những câu chuyện vui nho nhỏ, vì cô chỉ gặp anh mỗi tháng một lần. Và điều đó đã xảy ra khi họ băng qua đường. Chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện nào được bắt đầu ở cùng một nơi giữa họ.

    Sezh luôn ở lại cung điện của cô, trong khi đó Raytan..

    ".. thư viện."

    Sezh tự lẩm bẩm.

    Đúng vậy, thư viện.

    Bây giờ nghĩ lại, cô bắt đầu nhớ lại. Cô đã rất đắm chìm trong những cuốn sách trong khoảng thời gian này. Lý do rất đơn giản.

    Sezh không thể nhận được tình cảm của người mẹ lạnh lùng cũng như gia đình hoàng gia, bao gồm cả các anh chị em cùng cha khác mẹ của cô, họ luôn kiếm chuyện bất cứ khi nào họ gặp cô. Ngoài ra, không ai đến chơi hoặc thăm cô. Chính vì thế Sezh chỉ đọc sách và ở trong cung điện của cô. Giống như Raytan, người đã mắc kẹt trong thư viện và đọc sách.

    Đọc sách là cách tốt nhất để bọn trẻ thoát khỏi thực tế khắc nghiệt mà chúng đang ở, đặc biệt là đối với hai người chỉ có thể ở trong Hoàng cung, không thể ra ngoài theo ý muốn. Tình hình của họ không thay đổi nhiều kể từ khi họ còn nhỏ, một người bị đối xử như rác và người còn lại bị ghẻ lạnh.

    Có một lần Luna và Sezh đến thư viện cùng nhau và đó là khoảng thời gian cô nhìn thấy Raytan.

    Hôm đó Raytan đang ngồi gần cửa sổ ở phía trong của thư viện. Cô nhớ rằng phần tóc mái gợn sóng của anh dài ra đủ để che gần hết đôi mắt và khiến anh trông rất u ám. Khoảnh khắc đôi mắt họ gặp nhau, đôi mắt đỏ như máu đó rực sáng dưới ánh nắng.

    Tuy nhiên, họ hoàn toàn không nói chuyện hay chào hỏi nhau. Luna nhìn thấy Raytan đã bối rối và kéo Sezh lại. Như thể một điều tồi tệ sẽ xảy ra với họ nếu họ tình cờ nhìn hoặc giao tiếp bằng mắt với nhau. Chà, đó không phải lỗi của Luna hay do Luna có một nhân cách xấu, hoàn toàn không phải. Cô ấy không phải là người duy nhất làm điều này với anh. Tất cả mọi người trong cung điện đều làm như vậy. Họ không muốn giao tiếp bằng mắt với Raytan.

    Trong trường hợp của Sezh, cô không né tránh Raytan một cách công khai như họ đã làm, nhưng điều đó không có nghĩa gì cả. Cô không quan tâm nhiều đến anh.

    "Nhưng không phải bây giờ, mình nhất định sẽ sống sót." Sezh tự lẩm bẩm.

    Tất nhiên, sẽ thật tuyệt nếu cô có thể ngăn chặn thảm kịch sắp xảy ra, nhưng cô không có đồng minh đặc biệt nào trong Hoàng cung. Mọi người đối xử với cô bằng sự khinh thường thay vì đối xử với cô như một công chúa, họ chỉ thích quấy rối cô. Khi lớn lên, cô kinh hãi vì bị quấy rối, nhưng cô không thể không cảm thấy đau khổ mỗi khi bị phớt lờ.

    Mẹ của cô, Yerena, cũng không tốt hơn họ là bao. Bà ấy chưa bao giờ yêu Sezh một lần trong đời. Vì vậy, khi Sezh trở thành một người trưởng thành ở tuổi 17, ngay trước khi cô qua đời, Yerena đã lập một giao ước để gửi con gái của mình để kết hôn với một Công tước già. Nó giống như việc bà ấy tạo ra những tác phẩm tuyệt vời và chỉ nghĩ đến việc bán chúng.

    Không ai có thể ngăn cản bà ấy. Đặc biệt là khi Sezh chỉ là một trong những đứa con của Hoàng đế, và Hoàng đế không hề quan tâm đến Sezh. Trên hết, Công tước đã hơn năm mươi tuổi.

    Ông ta thậm chí còn có một con gái và con trai trạc tuổi cô. Nhưng cô đã gặp may mắn. Tin buồn không đúng lúc đã nhanh chóng đến với cô ngay trong đêm hôm đó. Đó là lúc cô sắp cắn lưỡi để tự tử, không chịu trở thành vợ hai của Công tước. Công tước chết vì bệnh mãn tính. Sezh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cô biết rằng một may mắn bất ngờ như vậy sẽ không tồn tại nữa.

    Công tước già đó chỉ là sự khởi đầu. Người đàn ông mà Yerena sẽ mang đến tiếp theo có thể đã 70 hoặc 80 tuổi.

    Nhờ có Yerena mà cô mới nghĩ đến việc chạy trốn khỏi Hoàng cung. Ngoài ra, không còn lý do gì để cô ở lại vì Luna đã chết.

    "Chà, trước khi mình chạy trốn, mình đã bị cắt cổ và bị giết."

    Và bây giờ, Sezh quyết tâm phải tồn tại và tận dụng tốt 5 năm này.

    "Tất nhiên, mình không thể tưởng tượng liệu Raytan có tổ chức một cuộc đảo chính như tương lai mà mình đã trải qua hay không. Tuy nhiên, có vẻ khôn ngoan khi mua sự ưu ái của Raytan để đề phòng. Bằng cách đó, ngay cả khi thảm kịch xảy ra một lần nữa, cơ hội sống sót của cô sẽ tăng lên.'

    Sezh đứng dậy khỏi chỗ ngồi. May mắn thay, Luna không có ở đây. Cô lẻn ra khỏi phòng với những cuốn sách đã mượn từ thư viện.

    " Bây giờ phải đi gặp Raytan trước"
     
  6. pinocchio

    Bài viết:
    83
    Chap 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có hai thư viện trong Hoàng cung, Thư viện phía Đông và Thư viện phía Tây. Thư viện phía Đông là một nơi vô cùng lộng lẫy chứa đầy những cuốn sách đắt tiền, bản dịch của những cuốn sách từ các nước khác, và những cuốn sách mới luôn ra lò mỗi ngày.

    So với điều đó, Thư viện phía Tây trông giống như một kho chứa hơn là thư viện, nó có đủ loại giá sách, nhưng hầu hết sách đều là sách cũ được đẩy ra từ thư viện phía Đông. Vì vậy, rất hiếm khi tìm thấy một người nào đó đến thăm thư viện phía Tây. Đây cũng là thư viện nơi Raytan chôn mình với những cuốn sách và là nơi Sezh mượn sách.

    Khi Sezh tìm đường đến Thư viện phía Tây, cô tự hỏi làm cách nào để có thể tiếp cận Raytan. Cô biết quá ít về anh trước khi chết. Vì vậy, thật tự hiển nhiên nếu cô không thể nói chuyện với anh một cách đàng hoàng. Nhưng nếu không có cách nào để tiếp cận anh sau này, cô vẫn phải thử bằng cách nào đó.

    Hiện tại cô rất muốn rời khỏi Hoàng cung, nhưng nếu hoàng tử hoặc công chúa muốn rời đi, bọn họ phải ít nhất 17 tuổi mới được chính thức rời khỏi hoàng cung, nghĩa là khi đến tuổi trưởng thành. Sezh bây giờ vẫn còn quá trẻ. Một đứa trẻ mười hai tuổi không thể rời lâu đài và sống một mình, huống chi là một đứa trẻ chưa bao giờ sống bên ngoài lâu đài.

    "Hiện tại, mình hãy cố gắng tiếp cận Raytan và đến gần anh ta, và nếu có thể, hãy cố gắng ngăn mẹ giết Lise vì đó là lý do chính khiến Raytan tổ chức một cuộc đảo chính. Sự kiện đó sẽ xảy ra trong một vài năm nữa, vì vậy mình vẫn có thời gian để chuẩn bị cho nó."

    Khi cô vừa đi vừa suy nghĩ thì cô đã đến trước thư viện lúc nào không hay. Sezh tiến vào với vẻ mặt lo lắng. Cô từ từ dạo quanh thư viện một vòng.

    "Raytan Orabeoni ở đâu nhỉ? Anh ấy có đang đọc sách và ngồi gần cửa sổ như hồi đó không?"

    Sezh vừa lẩm bẩm vừa bước đến góc phòng.

    "..."

    Cô dừng lại ngay góc trong cùng của Thư viện phía Tây. Nhưng Raytan đã không còn ở đó. Thay vào đấy thì có khoảng năm hoặc sáu cuốn sách chất đống ở chỗ trống gần cửa sổ. Ngoài ra còn có một cuốn sách được mở ra và lật ngược. Có vẻ như ai đó đã đọc nó trước đây.

    "Đây là những cuốn sách mà anh ấy đã từng đọc, phải không nhỉ? Dù sao thì anh ấy và mình là những người duy nhất đến thăm thư viện này. Vì vậy, nếu mình đợi ở đây, chắc chắn sẽ gặp nhau.'

    Với suy nghĩ như vậy, Sezh quyết định ngồi gần cửa sổ và đợi anh. Nhưng sau một thời gian dài chờ đợi, cô vẫn không thấy Raytan đâu.

    " Anh ấy đã rời khỏi thư viện ư? "

    Cô cảm thấy lo lắng, nhưng có vẻ lạ khi đi thẳng đến cung điện của anh, vì vậy Sezh đã ngồi im một lúc lâu.

    ".. Nhưng anh ấy đọc loại sách gì vậy? "

    Đột nhiên, Sezh nhìn vào cuốn sách đang mở. Dòng chữ màu đỏ, được viết rõ ràng trên bìa da sẫm màu, có thể nhìn thấy rõ ràng.

    Điều này thật kỳ lạ. Raytan không được đối xử như một hoàng tử và bị đối xử như rác rưởi. Nó sẽ không giúp ích gì cho anh ngay cả khi anh cố đọc cuốn sách này vì dù sao thì anh cũng sẽ không thể cùng Hoàng đế ra trận. Và đây là cách trước khi anh tiến hành một cuộc đảo chính.

    Sezh cảm thấy hơi tò mò và muốn kiểm tra những cuốn sách chất đống ở chỗ trống gần cửa sổ.

    Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên cổ. Cuốn sách ở dưới cùng là cuốn sách khiến cô bối rối nhất.

    Có chuyện gì với những thứ này vậy? Điều này đã được lên kế hoạch từ trước ư?

    "... "

    Sezh đang lơ đễnh và đứng dậy một cách đột ngột. Cô cảm thấy lạnh sống lưng và liền quay người lại. Ở đó, cô thấy Reitan đang nhìn mình chằm chằm.

    " Ahhh! "

    Sezh ngạc nhiên trước sự hiện diện của anh và hét lên. Nhưng Raytan không đáp lại tiếng hét của cô và chỉ nhìn chằm chằm vào người em gái cùng cha khác mẹ của mình.

    Đôi mắt đỏ hoe bị ánh nắng chiếu vào và sáng lấp lánh qua lớp tóc mái dày. Nó đỏ như máu. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Raytan gần như vậy, ngoại trừ lần bị rạch cổ. Hơn nữa, khi cô nhìn thấy anh như thế này, hình ảnh anh cầm một thanh kiếm sắc bén hiện lên trong tâm trí cô. Cô dường như không biết về điều đó, nhưng tâm trí cô ấy bắt đầu lặp lại những âm thanh của thanh kiếm sắc nhọn cứa vào cổ cô ấy.

    " À, tôi.. tôi.. "

    "... "

    " Chỉ.. đang tò mò về loại sách mà anh đọc.. "

    Không có câu trả lời nào phát ra từ anh. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng. Sezh bắt đầu đấu tranh để giữ mình phải thật bình tĩnh.

    " Không, mình không thể sợ anh ta nữa rồi "

    " Tôi, tôi đã chán đọc trong cung điện của mình một mình.. "

    "... "

    " Nếu anh không phiền, tôi có thể ngồi đây với anh được không? "

    "... "

    " Raytan.. Orabeoni.. "

    Thật đáng khâm phục khi cô đã cố gắng lấy hết can đảm của mình cho đến thời điểm này, đặc biệt là khi cô nói ra từ cuối cùng. Nhưng Raytan chỉ nhìn Sezh với khuôn mặt vô cảm khi anh thốt ra giọng nói lạnh lùng của mình.

    " Cút ra."

    Đó là một câu trả lời rất đơn giản và rõ ràng, chỉ sau đó Sezh mới nhận ra rằng kế hoạch mà cô đang cố gắng thực hiện để giành được sự ưu ái của Raytan là một kế hoạch mà cô khó có thể thực hiện và đạt được nó.
     
  7. pinocchio

    Bài viết:
    83
    Chap 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sezh cuối cùng đã bị bỏ lại.

    "..."

    Khi ngồi trước gương trang điểm, khuôn mặt cô tối sầm lại. Dù cô có làm gì đi nữa, Sezh vẫn là em gái cùng cha khác mẹ của anh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói điều đó với người thân tong gia đình mình.

    Chờ đã, gia đình, anh trai. Raytan đã không để mắt đến khi cô cố gắng rất nhiều để thu hút sự chú ý của anh. Tuy nhiên, cô không biết rằng nó sẽ tồi tệ đến mức này. Sezh thở dài.

    Có cách nào để bắt chuyện với anh ấy không nhỉ? Nói về những cuốn sách hoặc những thứ mà anh ấy thích..

    Nhưng cho dù cô có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, vẫn không có gì hiện lên trong đầu cô. Cô không biết gì về anh. Sezh nhận ra sự thật này quá muộn.

    Nghĩ đi nghĩ lại thì có một câu nói rất hay trong một cuốn sách của một đất nước xa lạ đã viết rằng "Biết giặc biết ta trăm trận trăm thắng" Đây có phải là lý do tại sao cô thua trận?

    "Em sẽ chải tóc cho người, thưa công chúa."

    Luna tiến đến phía sau cô với chiếc lược và bắt đầu chải những mái tóc vàng óng ả của cô một cách hết sức cẩn thận. Sezh ngồi lơ đãng và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Luna trong gương.

    "Chắc Luna sẽ lẽ biết về Raytan nhiều hơn mình" Vậy là Sezh liền mở lời.

    "Luna, ta có một câu hỏi."

    "Người có thể hỏi em về bất cứ điều gì."

    "Raytan Orabeoni."

    Bàn tay của Luna bỗng hơi chùng xuống.

    "Thưa công chúa, ngài.. Raytan?"

    "Đúng vậy, chính là anh ấy, không phải ai khác. Ta đã gặp anh ấy trong thư viện trước đó".

    "Ôi chúa ơi, Công chúa. Người đã đến thư viện một mình? Em sẽ đi cùng với người nếu người muốn"

    Luna ngạc nhiên lặp lại câu hỏi của mình. Sezh biết ngay là cô ấy sẽ phản ứng như vậy. Phản ứng của Luna không chỉ đơn giản là vì cô đi đến thư viện một mình, mà vì cô ở đó một mình với Raytan.

    "Em cầu xin người làm ơn đừng làm điều đó nữa. Không, chỉ cần viết một danh sách những cuốn sách mà người muốn đọc. Sau đó, em sẽ đi lấy từng cuốn một trong số chúng.."

    "Có phải vì Raytan Orabeoni không?"

    Luna cắn môi.

    "Luna, em cũng sợ anh trai ta à?"

    "Em sẽ nói dối.. Nếu em nói là không."

    Tất nhiên, em đang nói dối. Sezh đáp lại câu trả lời của cô ấy. Thành thật mà nói, Sezh nghĩ thật ngu ngốc khi tin vào truyền thuyết như vậy. Làm sao anh ấy có thể phá hỏng mọi chuyện khi Hoàng thượng hung dữ đến mức không ai dám động vào như vậy. Cho đến thời điểm đó khi anh cắt cổ Hoàng đế.

    Và Raytan cũng đã giết cô và mẹ cô. Anhnói rằng anh ta sẽ giết tất cả bất cứ ai có mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Vì vậy, anh cũng có thể đã giết Hoàng đế. Đó thực sự là một huyền thoại? Chợt cô nhớ đến cuốn sách ở chỗ trống gần cửa sổ.

    "Truyền thuyết có thật hay không. Nếu mình không lập kế hoạch gì để có thể sống sót thì chắc chắn rằng cổ mình sẽ bị chém một lần nữa sau 5 năm nữa.'

    " Anh trai ta là người như thế nào? Luna có biết không? "

    " Em nghe nói rằng.. ngài ấy là một người trầm tính. Và dù có bị bắt nạt thế nào đi nữa thì ngài ấy cũng không hề khóc.. "

    Nhưng anh ấy rất giỏi trong việc bảo ta phải ra ngoài. Sezh bối rối nghiêng đầu.

    " Công chúa, xin hãy tránh xa.. khỏi ngài Raytan. "

    " Huh? "

    " Mọi người đều tránh xa ngài ấy, và tốt hơn là người nên làm theo như vậy. "

    " Có phải vì truyền thuyết không? "

    " Đúng là vậy. Nhưng em không nghĩ đó chỉ là do truyền thuyết.. "Luna dừng lại giữa chừng.

    " Có điều gì khác mà ta không biết à? "

    " Em đã đi tới đi lui trong Hoàng cung. Đôi khi em bắt gặp ánh mắt của ngài ấy.. đôi mắt.. "

    Cô đã rất sợ hãi. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Luna đã rùng mình. Đột nhiên, đôi mắt đỏ của anh hiện lên trong tâm trí cô. Đôi mắt đỏ rực, hoàn toàn trái ngược với Sezh và gia đình Hoàng gia, đôi mắt của anh ấy rất ngầu.

    " Các hoàng tử và công chúa khác cũng không đến gần ngài ấy. "

    " Và ta cũng nên làm như vậy. "

    " Dạ? "

    " Em không sai về điều đó. Chúng ta giống nhau. Anh trai ta và ta.. "

    Cô nói điều đó mà không cần suy nghĩ nhiều. Bởi vì đó là sự thật. Một người bị đối xử như rác rưởi và một người bị đối xử lạnh nhạt..

    Nói một cách thẳng thắn thì cô cảm thấy có lỗi với Raytan. Cô chưa bao giờ bị ép xuống hồ. Nhưng Luna lại có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của Sezh. Cô ấy đang làm một biểu cảm như thể sắp khóc đến nơi. Mãi cho đến lúc đó Sezh mới nhận ra rằng cô đã nói điều gì đó quá giễu cợt đối với một đứa trẻ 12 tuổi. Cô định mở miệng và sửa lại những gì đã nói, nhưng Luna đã nhanh hơn.

    " Nhưng, thưa Công chúa. Bệ hạ luôn gửi quà sinh nhật cho người vào ngày sinh nhật đúng không? "

    " Đó là.. "

    Ý em là những món quà vô dụng đó? Sezh cười khúc khích một cách yếu ớt. Đó là vì mẹ của cô, Yerena, đã rất buồn nên Hoàng đế cũng không quan tâm đến Sezh. Vì vậy, vào sinh nhật thứ 10 của cô, Hoàng đế đã gửi cho cô đồ chơi nhồi bông và đồ trang sức. Tất nhiên, cô đã giữ nó cẩn thận để có thể sử dụng khi rời cung điện trong tương lai, nhưng đó không phải là món quà mà cô thích. Chợt cô thắc mắc liệu anh ấy đã nhận được gì vào ngày sinh nhật của mình? Đồ chơi nhồi bông giống cô chăng?

    " Họ đã tặng gì cho anh trai ta vậy? "

    " Không có gì. "

    " Huh? "

    " Ngài ấy không được nhận được bất kỳ món quà nào. Dù chỉ một lần. Quý bà Lise là người duy nhất tổ chức sinh nhật cho ngài Raytan. Họ ăn tối trong cung điện của Quý bà Lise. "

    Anh ấy chắc chắn đáng thương hơn mình. Sezh gật gù đồng ý.

    " Em nghĩ năm nay sẽ giống như trước đây. Ngày mai là sinh nhật của ngài ấy mà Bệ hạ vẫn chưa gửi lời chúc mừng đến ngài ấy chứ đừng nói đến quà. "

    " Ngày mai? "

    " Công chúa? "

    " Em nói ngày mai là sinh nhật của anh ấy? "

    Sezh nhảy khỏi chỗ ngồi. Luna mang biểu cảm ngạc nhiên, nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp để quan tâm đến nó.

    Cô cần một cái cớ. Rõ ràng là cô sẽ bị bỏ qua nếu cô lại đến thư viện một lần nữa. Vì vậy, trong hoàn cảnh này, tổ chức sinh nhật cho anh ấy có vẻ như là một cái cớ tốt để đến thăm Raytan.

    " Em nói rằng họ sẽ ăn tối tại Cung điện của quý bà Lise, phải không? "

    " Công chúa à, em chắc rằng người sẽ không định đi đến đó, phải không? "

    " Người không thể! Sẽ có chuyện xảy ra nếu người làm vậy! Và em chắc rằng quý bà Yerena cũng sẽ không thích nó.. "

    Đó không phải chỉ là mối quan tâm vô nghĩa sao? Sezh nghĩ rằng bất cứ điều gì xảy ra bây giờ vẫn tốt hơn là cổ của cô bị chém một lần nữa sau 5 năm.

    " Ta chỉ đến đó để chúc mừng sinh nhật anh ấy thôi. Ngoài ra, Luna. Mẹ ta không thích ta cho dù ta có làm gì đi nữa. "

    " Nhưng mà, thưa công chúa.. "

    " Ta sẽ chọn một vài món quà. Ta không thể gọi cho một thương gia vì đã muộn rồi.. Tôi có thể tặng một số đồ trang sức."

    Sezh lấy ra một ít từ hộp trang sức mà cô vẫn giữ và đặt nó trên bàn trang điểm, cô bắt đầu chọn ra những thứ đắt tiền và đẹp mắt nhất. Mặt Luna tái mét như một bóng ma khi cô ấy nhìn thấy những gì Sezh đang làm.
     
  8. pinocchio

    Bài viết:
    83
    Chap 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chính xác là cung điện của Lise nằm bên trong phần trong cùng của Cung điện Hoàng gia ở phía bắc. Chỉ đơn giản vì sống ở một nơi như vậy mà bà đã bị sỉ nhục suốt cuộc đời và phải nhận sự ghen tị của những thê thiếp khác. Các phi tần khác theo truyền thống sẽ sống ở khu vực phía nam, nhưng vị trí cung điện của Lise khiến bà ở gần Hoàng đế nhất.

    Tất nhiên, ngay từ đầu Lise đã không sống ở đó. Chính hoàng đế và mong muốn của ông đã khiến vấn đề này nảy sinh. Ông đã ưu ái Lise và đến thăm bà hàng ngày. Nhờ những hành động của ông ta mà bà bị bắt nạt hết ngày này sang ngày khác.

    Chỉ sau khi khuôn mặt của Lise rướm máu vì hòn đá do các phi tần khác ném vào thì hoàng đế mới nhận ra tình hình đã trở nên nghiêm trọng như thế nào. Ông nhanh chóng tiến hành chuyển cung điện của bà đến cung điện mà ông đã sử dụng khi còn là hoàng tử. Nó nằm ở khu vực hẻo lánh nhất của Hoàng cung và được trang bị hệ thống an ninh tốt nhất, giảm đáng kể khả năng đụng độ với những người khác.

    Khi Sezh tìm đường đến cung điện của Lise, cô đã lục lại trí nhớ của mình về một thứ mà trước đây cô chưa bao giờ quan tâm. Như cô nhớ lại trước đó, Hoàng đế đã sủng ái Lise trước khi cô sinh con và thậm chí sau khi Raytan chào đời. Việc người vợ lẽ yêu thích của Hoàng đế có một đứa con bị nguyền rủa như Raytan là một điềm báo không tốt.

    Yerena đôi khi nói chuyện phiếm về việc "làm thế nào mà cô vũ nữ nông cạn, trẻ tuổi lại được Bệ hạ quấn lấy như vậy", hoặc rằng "cô ta chỉ giỏi làm ấm giường của Bệ hạ vì cô ta là một con điếm bẩn thỉu, quen lắc lư cơ thể trên đường phố."

    Mặc dù Sezh không hiểu điều đó là gì khi còn nhỏ, nhưng cô dần nhận ra tại sao những thê thiếp khác bao gồm cả Yerena lại ghét Lise đến vậy. Đương nhiên là ghen tị vì bà ấy có được tình yêu của Hoàng đế, và họ sợ rằng họ sẽ mất cơ hội để lấp đầy chiếc ghế hoàng hậu còn trống. Ngoài ra, sẽ còn đáng hổ thẹn hơn nếu họ thua một người như Lise, người vốn xuất thân từ tầng lớp thấp hơn.

    Nhưng theo trí nhớ của cô, Lise không phải là một người phụ nữ nông cạn.. ngay cả Yerena cũng đã từng nói như vậy.

    Bà luôn được các hoàng tử, công chúa hết mực tôn trọng và cung kính. Bà chọn cách không sống xa hoa và thừa thãi, không giống như những phi tần khác của hoàng gia. Lise cũng rất xinh đẹp, và nếu Sezh được yêu cầu kể tên người phụ nữ đẹp nhất trong tất cả Đế chế Denhelder, thì cô sẽ chỉ ngay vào Lise mà không chút do dự.

    Bà ấy giống như một thiên thần, với mái tóc bạch kim xinh đẹp như tiên nữ và một đôi mắt ngọc lục bảo sáng như một cặp trang sức. Ngay cả khi đã sinh con, bà vẫn là người phụ nữ đẹp nhất.

    Nhưng có điều gì đó khá thú vị về điều này, Sezh tự lẩm bẩm.

    Vậy thì tại sao anh ấy lại có mái tóc đen? Một đặc điểm như vậy là một điều gì đó khác thường.

    Trong Đế chế Denhelder, tất cả các thành viên mang dòng máu hoàng tộc đều có tóc vàng và mắt xanh. Cho dù họ đã trải qua nhiều thế hệ, không có bất kỳ ai là không thừa hưởng những đặc điểm này. Raytan là một dị tật xuất hiện một lần trong số 100 trường hợp, vì vậy thực sự kỳ lạ khi anh được sinh ra với mái tóc đen từ một người cha tóc vàng và một người mẹ tóc bạch kim.

    Chỉ sau khi Sezh dừng tất cả những suy nghĩ vô ích của mình, cô mới nhận ra rằng mình đã đến được cung điện của Lise. Cung điện thực sự khác biệt so với nơi ở của các phi tần khác trong Hoàng cung. Không ai được bảo vệ nghiêm ngặt như Lise..

    Sezh bắt đầu nhìn xung quanh khi côđứng trước cửa ra vào.

    "Công chúa Sezh.."

    Sezh quay đầu về phía giọng nói quen thuộc. Đó là Orson, Grand Chamberlain. Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của anh, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

    "Ồ, Orson."

    "Điều gì mang em đến đây?" Orson hỏi với vẻ khó hiểu.

    Tất nhiên anh ấy sẽ thắc mắc về điều đó. Sezh, người chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện đàng hoàng với Lise, lại đột nhiên đến nơi này.

    "Không có gì đâu.. Chỉ là hôm nay là sinh nhật của anh Raytan."

    "..."

    "Em đã chuẩn bị một món quà cho anh ấy, và anh trai em đã luôn dành sinh nhật của mình tại cung điện của Lise, vì vậy.."

    Không có câu trả lời nào từ Orson.

    Mình có nên đưa ra một lý do chính đáng hơn không nhỉ?

    Sezh ngay lập tức hối hận vì những gì mình vừa nói, nhưng nước đã đổ rồi.

    "Anh sẽ nói chuyện với quý bà Lise trước. Em vui lòng đợi ở đây một lúc được không?"

    "Chắc chắn rồi."

    Sau đó Orson cúi chào và bước vào bên trong cung điện. Sezh bây giờ đứng đó, chỉ còn lại một mình và liếc nhìn những người bảo vệ.

    Có phải mình trông hơi kỳ lạ không? Không, không phải là hơi kì lạ mà thực sự rất kỳ lạ.. nhưng đây là cách duy nhất để mình có gặp lại anh ấy.

    Sezh thật lòng hy vọng rằng Lise sẽ không đuổi cô ra khỏi cổng.

    Khoảng mười phút sau, Orson xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt tươi tỉnh.

    "Xin hãy đi theo tôi, thưa Công chúa. Tôi sẽ chỉ cho em lối vào bên trong."

    Sezh mừng thầm vỗ ngực đắc thắng.
     
  9. pinocchio

    Bài viết:
    83
    Chap 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trái ngược với sự bảo vệ ngiêm ngặt, cung điện của Lise nhỏ và không trang trí sang trọng như những người vợ lẽ khác. Ngay cả căn phòng cũ và hao mòn của Sezh dường như còn tốt hơn thế này. Họ đi hết từ căn phòng này sang căn phòng khác. Cuối cùng Orson cũng đã dẫn cô đến góc trong cùng của cung điện, món đồ nội thất duy nhất là bộ bàn ghế nhỏ.

    Những người hầu đang chuẩn bị bữa ăn, nhưng cô không thấy Raytan và Lise đâu.

    "Công chúa Sezh, xin cứ tự nhiên, Quý bà Lise sẽ đến sớm thôi."

    Sezh ngồi xuống một chỗ trống trong phòng, nó thực sự khá thoải mái. Cô chưa bao giờ thấy một cái bàn nhỏ như vậy trong một cung điện. Chỉ có mẹ cô, Yerena, bà ấy luôn sử dụng một cái bàn dài, dài hơn chiều cao của bà ấy, ngay cả khi bà ấy đang ăn một mình.

    Đây có phải là những gì mà mình thực sự thích? Sezh nhìn chằm chằm vào một bàn đầy ắp thức ăn.

    "Chào buổi tối, Công chúa Sezh."

    Sezh ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói bất ngờ. Đó là Lise, người đang mỉm cười rực rỡ với cô. Sau khi chào Sezh một cách lịch sự, Lise ngồi vào chỗ ngồi đối diện với cô.

    "Công chúa đến để chúc mừng sinh nhật của Raytan."

    "Dạ vâng ạ. Người chắc hẳn rất ngạc nhiên khi con đột nhiên đến thế này.."

    "Không sao cả. Cảm ơn con rất nhiêu. Đến bây giờ thì cũng có một người khác đến để ăn mừng sinh nhật của thằng bé."

    Lời nói ngọt ngào và thân thiện của Lise đã khiến Sezh cảm thấy nhẹ nhõm và thư giãn hơn.

    Nhưng anh ấy cũng sẽ nghĩ như vậy chứ? Sezh mỉm cười xấu hổ.

    "Raytan sẽ sớm đến đây thôi. Thằng bé nói rằng nó đang trên đường đến đây."

    "Ồ, vâng ạ.."

    Có một sự im lặng khó xử giữa họ. Sezh nhìn vào Lise và giữ nụ cười ngại ngùng.

    Hôm nay Lise rất đẹp. Mái tóc màu bạc dài đến thắt lưng của bà ấy sáng lấp lánh, và đôi mắt ngọc lục bảo cũng tỏa sáng rực rỡ. Chiếc váy tím mà bà ấy đang mặc rất phù hợp với làn da trắng như tuyết đó. Như mọi khi, Lise trông thật lộng lẫy như một nàng tiên.

    Thẳng thắn mà nói thì, Sezh sẽ không ngạc nhiên nếu Lise đã nói "Ta xin lỗi, nhưng xin vui lòng quay về". Lý do rất đơn giản, đó là vì mẹ của Sezh, Yerena, người luôn ganh ghét và đố kị với Lise. Nhưng Lise tiếp tục nhìn chằm chằm vào Sezh với khuôn mặt bình tĩnh. Sezh không thể không cảm thấy hối hận khi nhìn thấy Lise như thế.

    "Ta lúc nào cũng lo lắng cho thằng bé bởi vì dường như nó chỉ ở một mình trong cung điện."

    Đó là sự thật. Nếu cô phải đặt tên cho người cô đơn nhất trong Cung điện Hoàng gia, thì đó sẽ là Raytan.. và tất nhiên, có cả Sezh nữa.

    "Tuy nhiên, ta rất vui vì con đã đến thăm ta."

    "Con.. con rất biết ơn vì người đã cho phép con ăn tối cùng với người."

    "Ồ, đó không phải là vấn đề gì cả."

    Ồ, đúng rồi. Trước khi cô quên béng đi mất, Sezh rút ra một hộp trang sức nhỏ bé nhưng vô cùng lộng lẫy.

    "Nó không có gì to tát cả, nhưng con đã chuẩn bị một món quà cho anh ấy."

    "Con hãy tự mình đưa cho nó. Đây sẽ là lần đầu tiên thằng bé nhận được một món quà từ một người khác ngoài ta, vì vậy ta chắc chắn Raytan sẽ rất hạnh phúc."

    Sezh không thể tin rằng là không ai từng tặng quà cho anh mặc dù bây giờ anh đã là một người đàn ông trưởng thành.

    Khi cô nghe Lise nói vậy, cô bắt đầu cảm thấy tiếc cho Raytan.

    * * * Nhưng anh ấy sẽ thực sự thích nó chứ? Mình sẽ rất may mắn nếu anh ấy không vứt nó đi.

    Tất nhiên, Sezh không thể nói to ra.

    "Công chúa Sezh, làm thế nào mà con lại thân với Raytan?"

    "Chúng con không có thân chút nào. Con chỉ đang cố gắng để gần gũi với anh ấy" Sezh trông xấu hổ, nhưng Lise tiếp tục.

    "Ta có một chút bất ngờ đấy. Theo như ta biết, Raytan không có bất cứ một người bạn nào Cung điện Hoàng gia."

    "Đúng vậy.."

    "Chà.. tình hình là như thế. Nhưng con biết đấy, thằng bé chỉ là có một chút nhút nhát. Nó từng bị hiểu lầm rất nhiều vì nó luôn im lặng và vô cảm"

    Lise dừng lại giữa chừng khi bà nghe thấy tiếng cửa mở.

    "..."

    Sezh nuốt nước bọt mà không nhận ra nó. Cô quay lại nhìn, và thay vì khuôn mặt vô cảm như mọi khi, cô thấy Raytan mang khuôn mặt khó chịu nhất trên thế giới.

    Nhưng bây giờ anh ấy không thể bỏ qua mình như anh ấy đã làm trong thư viện lần trước.

    "Thôi nào, Raytan" Lise nhẹ nhàng nói, "ngồi xuống đây. Mẹ và Sezh đã chờ con khá lâu rồi đấy."

    Bất kể, ánh mắt của Raytan nhìn chăm chằm vào mình, Sezh cũng nhìn chằm chằm lại vào Raytan và nắm chặt tay trước khi cô thể hiện vẻ mặt đáng yêu nhất của mình.

    "Chúc mừng sinh nhật, anh Raytan!"

    "..."

    "Em đã đến đây vì muốn ăn tối với anh. Em cũng đã chuẩn bị một món quà. Hy vọng anh sẽ thích nó.."

    Sezh không thể hoàn thành câu của mình vì Raytan đột nhiên đến gần cô nhanh như chớp.
     
  10. pinocchio

    Bài viết:
    83
    Chap 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một hình ảnh kỳ lạ lướt qua tâm trí Sezh khi cô chuẩn bị tinh thần cho những gì Raytan sắp làm khi anh đến gần cô. Cô đã hình dung trước nhiều cách anh sẽ phản ứng khi cô đến cung điện của Lise.

    Anh có thể phản ứng với cô bằng một vẻ mặt giận dữ với một mạch máu nổi lên trên trán. Anh sẽ cắn môi, trừng trừng nhìn cô bằng đôi mắt đỏ lạnh khi tay anh chạm vào gáy cô. Đúng rồi. Đó là tưởng tượng của cô cũng giống như những gì anh đang làm bây giờ.

    Nhưng sau đó, Lise mở miệng.

    "Raytan."

    Giọng nói dịu dàng vừa rồi còn nói rất ngọt ngào với Sezh đã không còn nữa. Thay vào đó, nó đã được thay thế bằng một giai điệu sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Vẻ mặt của Lise cũng trở nên lạnh lùng. Nhưng, điều khiến Sezh ngạc nhiên hơn là Raytan, người đã cố ý bóp cổ cô lại bắt đầu do dự khi nghe thấy giọng nói đó.

    "Nào. Ngồi xuống đi."

    "..."

    "Thức ăn có lẽ sắp nguội rồi?"

    Mình có nghe nhầm không nhỉ?

    Như thể không có chuyện gì xảy ra ngay từ đầu, Lise lại tiếp tục biểu hiện vẻ mặt như thiên thần của mình một lần nữa. "Nào. Ngồi xuống đi". Những lời bà vừa nói vừa rồi cũng thật ấm áp.

    Sezh rất thận trọng với Raytan. Anh trừng mắt nhìn cô như thể anh thực sự có ý định giết cô trong khi đi đến chỗ ngồi bên cạnh cô.

    Điều gì có thể đã xảy ra giữa Raytan và phu nhân Lise chứ?

    Sezh không thể che giấu sự tò mò của mình và nhìn chằm chằm vào Lise. Lise chỉ cười với cô như thể không có gì bất thường xảy ra.

    "Bây giờ Raytan đã ở đây, chúng ta nên bắt đầu ăn ngay chứ. Chắc con đói lắm phải không?"

    "À, vâng.."

    "Hãy cứ ăn tự nhiên nhé. Nếu ta biết công chúa sẽ đến thì ta sẽ chuẩn bị nhiều món ăn đặc biệt hơn cho con. Ta không biết liệu những gì có ở đây có phù hợp với khẩu vị của con hay không."

    Bà ấy nói vậy, nhưng có vẻ như hoàn toàn không phải vậy. Bàn ăn này có đầy đủ các loại thức ăn, và mọi thứ trông thật phong phú và ngon miệng. Vấn đề là.. Bất kể họ phục vụ món ăn gì, cô không nghĩ họ sẽ để mình đi.

    Sezh lén lút liếc nhìn Raytan. Anhđang ăn với đôi mắt tập trung hoàn toàn vào đĩa của mình, và Sezh không chắc liệu anhcó định phớt lờ cô hay không. Tuy nhiên, xung quanh anh ta toát ra một luồng sát khí, và bây giờ Sezh muốn tự tát mình vì nói rằng cô sẽ cùng họ ăn tối.

    Sezh bắt đầu cắt thịt với đôi tay run rẩy. Sau đó, cô đưa một miếng nhỏ vào miệng, nhai và nuốt. Bây giờ cô đã đi xa đến mức này, cô không thể đột nhiên kiếm cớ để cảm thấy không khỏe.

    "Nó thực sự rất.. ngon, phu nhân Lise."

    "Ta rất vui," Lise cười toe toét.

    May mắn thay, phần còn lại của bữa ăn diễn ra khá suôn sẻ. Lise rất thân thiện và thỉnh thoảng giới thiệu một số món ăn để Sezh thử. Cô không gặp khó khăn gì khi ăn hết. Và Raytan, tất nhiên là đã ăn mà không thốt lên lời nào.

    "Raytan, đây là lần đầu tiên chúng ta có những người khác cùng chúc mừng sinh nhật con" Lise nói trong khi nhấp ngụm trà "Con nên bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với công chúa. Con bé có thể sẽ gặp rắc rối khi đến đây".

    "Không hoàn toàn không. Con đến đây là vì con muốn.."

    Sezh bối rối. Dù sao thì đó sẽ là loại biết ơn nào? Raytan cứ trừng mắt nhìn cô như thể anh thực sự sắp giết cô đến nơi vậy.

    "Ah, con vừa nhớ ra một chuyện. Con đã không nghe thấy câu trả lời sớm hơn, nhưng làm thế nào mà Bệ hạ lại không gần gũi với anh Raytan vậy ạ?"

    Lise tò mò nhìn cô trong khi khuôn mặt của Raytan nhăn lại vì kinh tởm. Tất nhiên. Đây là một tình huống khá xấu hổ đối với Sezh.

    "Chúng tôi không thân thiết," Raytan nhàn nhạt nói, "Không hề."

    Như thể một đòn là không đủ, anh thêm đòn sau để đẩy cô đến vách đá.

    "Ừm.. Chúng ta vẫn chưa thân lắm.. Nhưng tôi đã đến đây nên.."

    "..."

    "Ừm.. Con có thể thân với anh ấy hơn.. phu nhân Lise."

    "Ôi trời, ta biết rồi."

    Lise cười rạng rỡ. Bà nghĩ về điều gì đó một lúc trước khi mở lời.

    "Công chúa, con thích đọc sách, phải không? Ta nghe từ Đại công tước Chamberlain rằng người hầu của con hay thường xuyên mượn sách từ thư viện phía Tây."

    "Đúng vậy, vốn dĩ con thực sự không có nhiều việc phải làm ở Hoàng cung."

    "Ta biết. Con thích đọc gì trong những ngày này?"

    Cô đã đọc những cuốn sách nào trong thời gian này ư? Sezh bắt đầu lướt qua ký ức của mình. Những đứa trẻ tầm tuổi cô thường đọc truyện cổ tích, nhưng thật không may, những loại tiểu thuyết đó thường thuộc về các hoàng tử và công chúa khác. Thư viện phía Tây lại đầy những quyển sách với những chủ đề nặng nề hơn, nghiêm túc hơn.

    Sezh nghĩ rằng cô sẽ đọc một cuốn sách về Kazaki. Kazaki là một ngôn ngữ được nói ở một vùng đất nằm ở phía bên kia biển. Nó dễ học hơn hầu hết các ngôn ngữ khác, và cô đã nghĩ rằng nó sẽ hữu ích cho mình trong tương lai khi cô rời Hoàng cung, vì vậy Sezh đã cố gắng hết sức để học ngôn ngữ này.

    Nhưng tất nhiên, cô sẽ không làm được điều đó nếu cô biết mình sẽ chết trước khi có thể thành công trong việc sử dụng ngôn ngữ này.

    "Con đang học.. Kazaki trong những ngày này."

    "Ôi chao, Kazaki?" Lise có vẻ vui mừng khi nghe điều đó.

    "Dạ?"

    "Ta không biết liệu Bệ hạ có biết chuyện này không, nhưng ta thực sự đến từ Đế chế Ewant trước khi đến Đế chế Denhelder, vì vậy ta biết cách nói tiếng Kazaki và cũng đang dạy ngôn ngữ này cho Raytan."

    Đế chế Ewant. Đó là một đế chế nằm bên kia biển và cũng là một đế chế nói tiếng Kazaki.

    "Raytan, tại sao con không dạy công chúa tiếng Kazaki để đáp lại việc cô ấy đến dự sinh nhật con?"

    Vào lúc đó, Raytan biểu hiện một vẻ mặt méo mó. Khi đôi mắt đỏ của anh hướng ánh nhìn về phía cô, cô bối rối bắt đầu ho.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...