Sáng sớm, Khương Trừng thường thức dậy vào lúc bảy giờ, nhưng hôm nay sáu giờ anh đã dậy rồi.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Khương Trừng thay đồ tập, đi dạo một vòng.
- Dậy đi Coca, dậy chạy bộ nào! - Khương Trừng đi đến cửa, đá vào thân thể mũm mĩm của Coca.
Sau một lúc, Coca mới miễn cưỡng đứng dậy rồi đi cùng anh.
Khương Trừng luôn có thói quen chạy bộ vào buổi sáng, chạy bộ không chỉ giúp điều hòa lại nhịp thở mà còn vì anh là người mẫu, lại suốt ngày chỉ ăn mì gói, nên nếu không thường xuyên tập thể dục, chắc chắn anh sẽ bị thất nghiệp.
Vì đêm qua có một cơn mưa nhẹ, nên sáng nay khá lạnh, ngay cả thở ra cũng có thể nhìn thấy khói trắng, Khương Trừng vô thức kéo khóa của chiếc áo khoác cao kín cổ.
Lúc này thường không có người, đường phố vắng tanh, Khương Trừng cũng không cần phải ngụy trang quá nhiều.
Coca thấy chủ của mình xuất phát rồi, cũng bắt đầu chạy theo.
- Tao đã nói với mày rồi, mày phải tập thể dục thường xuyên, nếu không sau này mày sẽ không đi bộ nổi đâu Coca à! - Khương Trừng vừa chạy vừa nói chuyện với Coca.
- Gọi..
Anh chạy vài vòng, bắt đầu có cảm giác có người đang chạy phía sau mình. Khương Trừng từ từ quay lại nhìn phía sau.
Lúc này, ánh mắt anh bắt gặp một cô gái mặc đồ thể thao màu hồng, tóc cột cao.
Chỉ nhìn nhanh như vậy thôi, anh đã có cảm giác người này rất quen.
Cô gái chạy một lúc, cảm thấy mệt mỏi, thế là cô chỉ còn có thể khom người, chống tay lên hai đầu gối, thở dốc.
Khương Trừng cũng dừng lại để nhìn kỹ khuôn mặt của người mà mình có cảm giác rất quen.
Đây không phải Lâm Giang Nam sao?
Lúc này, cô gái cảm nhận được có người nhìn mình, cũng ngước mặt lên, nhìn thấy Khương Trừng.
Cô ngạc nhiên, nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc không thể tin được.
Đây có phải là định mệnh trong truyền thuyết không?
- Ông.. Ông.. Khương Trừng! - Cô phấn khích đến nỗi không nói nên lời, chỉ gọi những tiếng đứt quãng.
Suýt nữa thì cô đã buột miệng gọi anh là
ông xã..
May thay, phản ứng của cô vẫn còn tốt, nếu không thì sẽ thật sự rất xấu hổ.
Mặc dù trong fansite hay trong diễn đàn cô đều gọi anh là ông xã hoặc chồng, nhưng đây là trước mặt anh nha! Có được gọi như vậy không còn phải có sự cho phép của anh nữa! Thề có chúa là cô thật sự muốn hét lớn lên khi nhìn thấy anh.
Khương Trừng gật đầu với cô.
Có thể là do chạy mệt, mặt của cô đỏ hồng, môi cũng đỏ, trên trán còn có những sợi tóc bết ướt mồ hôi.
- Cô cũng chạy bộ vào buổi sáng sao? - Khương Trừng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn như vậy chạy bộ. Cô ốm đến nỗi nhìn còn nghĩ bị suy dinh dưỡng, sao sáng lại không tranh thủ ngủ thêm một chút đi, chạy bộ làm gì! Vả lại, sáng nào anh cũng chạy bộ, lại chưa từng gặp cô?
Sau vài giây, Khương Trừng mới chợt nhớ ra là hôm nay anh dậy sớm hơn mọi ngày nên mới gặp được Lâm Giang Nam. Có vẻ như sáng nào cô cũng chạy bộ vào giờ này, cho nên đến bảy giờ anh dậy chạy bộ thì cô đã tập thể dục xong rồi. Thảo nào lúc trước lại không gặp cô.
- Ừm, em thích chạy bộ vào buổi sáng.
Lâm Giang Nam đi theo Khương Trừng, cô vẫn còn khá mệt, nên Khương Trừng cố ý chạy chậm lại để cô có thể theo kịp.
- Không ngờ nhìn cô nhỏ nhắn yếu ớt như vầy mà cũng thích vận động à?
Lâm Giang Nam mỉm cười, cô đã có thói quen chạy bộ vào mỗi buổi sáng từ khi bắt đầu học cấp hai.
Cô bị nhiễm thói quen tập thể thao của An Nịnh từ nhỏ. Dù sao đây cũng là một thói quen tốt nên cô không muốn từ bỏ.
Cô và An Nịnh đều là thành viên của câu lạc bộ võ thuật, nhưng cô không thích vũ lực lắm nên chỉ học những kỹ năng cơ bản để phòng thân. Cô không thích võ thuật, chỉ thích vận động thôi.
Khi ở cùng An Nịnh, cô thường chạy bộ vào mỗi buổi sáng, sau đó tập nhiều bài tâp yoga khác nhau, vì vậy, cô trông gầy nhưng không yếu chút nào, cơ thể cũng rất cân đối, không một chút mỡ thừa.
Lâm Giang Nam lén nhìn Khương Trừng, dù đã nhìn rất nhiều lần trên mạng nhưng tám múi cơ bụng như tám miếng sô-cô-la của Khương Trừng vẫn khiến cô bị mê hoặc.
- Gâu! Gâu!
Ban đầu Coca chạy trước, thấy chủ của mình chậm chạp vẫn không theo kịp nên bắt đầu lên tiếng phản kháng.
Lâm Giang Nam bị tiếng sủa này thu hút nhìn xuống Coca, cô cảm thấy bộ lông vàng này trông có vẻ rất quen mắt.
Cô suy nghĩ cẩn thận, đây, không phải là con cưng của Khương Trừng sao?
- Coca? - Cô buột miệng gọi.
Khương Trừng ngạc nhiên nhìn cô.
Nhận thấy ánh mắt này của Khương Trừng, Lâm Giang Nam mỉm cười. Cô biết nhà anh có một chút chó lông vàng lên là Coca.
Giống chó này đặc biệt phổ biến trên mạng mấy năm gần đây.
Khương Trừng và Lâm Giang Nam bước tới.
Lâm Giang Nam muốn tiếp cận và chạm vào Coca, nhưng nó lại không mấy thân thiện. Khi tay cô gần chạm vào đỉnh đầu của nó, nó đột nhiên sủa lên làm cô sợ rụt tay lại.
- Coca, không muốn ăn thức ăn cho chó đắt tiền nữa đúng không?
Khương Trừng lạnh nhạt nhìn Coca.
Kết quả là khi Khương Trừng vừa nói xong, Coca liền giống như quả bóng xì hơi, cúi cúi đầu tỏ vẻ: "Nè, sờ đi!"
Nhìn thấy nó như vậy, Lâm Giang Nam không nhịn được mỉm cười.
Thì ra chồng cô lại huấn luyện chó bằng cách này.
Đe dọa đến miếng ăn chính là đe dọa dáng sợ nhất, nên nó phải ngoan ngoãn nghe lời ngay lập tức.
Coca chỉ ăn loại thức ăn cho chó đắt nhất?
- Hừ, nếu không phải là loại đắt nhất đó thì nó không ăn! Nó còn được ăn ngon hơn cả tôi.
- A? Anh không được ăn ngon như nó à? - Lâm Giang Nam hơi ngạc nhiên.
Nhưng cô lại chợt nhớ ra tối qua đã gặp anh đi mua mì ăn liền. Vậy là anh chỉ toàn ăn mì gói thôi sao?
- Anh.. đừng nói là chỉ ăn mì thôi nha?
Ừm, thì mì ăn liền là thứ dễ nấu nhất mà!
Lâm Giang Nam im lặng một lúc, nhưng cô thật sự rất muốn nói rằng:
"Ông xã à, để em nấu ăn cho anh, không thì để em làm vợ anh luôn cũng được!"
Nhưng Lâm Giang Nam còn chưa có gan hùm như vậy.
- Ồ, anh..
Điện thoại di động của Khương Trừng đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, thấy người gọi tới là Tần Hiểu Thiên, anh liền bấm nút trả lời.
- A lô?
- Khương Trừng, cậu đang ở đâu? Tôi đang đứng trước nhà cậu, bấm chuông nãy giờ mà cậu vẫn không mở cửa!
Đó là chuyện đương nhiên, anh không ở trong nhà thì làm sao mở cửa cho anh ta được!
- Tôi đang chạy bộ bên ngoài!
- Cậu quay lại đi, lịch trình thay đổi rồi, bây giờ chúng ta phải đến Thượng Hải, có một buổi phỏng vấn đột xuất.
- Phỏng vấn? Tôi chưa bao giờ trả lời phỏng vấn, anh có lộn không vậy? - Khương Trừng nhỏ giọng hỏi.
- Tôi cũng không còn cách nào khác, đây là quyết định trực tiếp của ông chủ. Cậu cũng biết ông chủ là..
- Tôi không đi!
- Số tiền.. Khương Trừng, nếu cậu không đi, ông chủ sẽ giết tôi chết đó! Cậu nỡ sao?
Khương Trừng có mấy vạch đen trên đầu.
- Còn buổi chụp hình của chúng ta ở đây thì sao?
- Tôi đã dời lại rồi. Chúng ta đi về rồi chụp tiếp.
- Đợi tôi về. - Khương Trừng nói nhỏ rồi cúp điện thoại.
- Có chuyện gì sao?
- Tôi phải đến Thượng Hải một chuyến.
- Bây giờ?
- Ừm, tôi phải quay về rồi.
Lâm Giang Nam vẫn muốn đi với anh thêm một chút nữa.
- Em cũng chạy xong rồi. Chúng ta cùng về thôi. - Lâm Giang Nam mỉm cười.
- Ừ!
Trên đường về, hai người cũng không nói gì với nhau, chẳng mấy chốc lại đi đến ngã ba đường, họ phải tách ra. Khương Trừng chào tạm biệt rồi rời đi.
Lâm Giang Nam vẫn nhìn bóng lưng cao thẳng của Khương Trừng.
Sao chồng tôi lại có thể đẹp trai đến vậy!
* * *
Lâm Giang Nam lấy điện thoại ra nhìn thời gian. Cũng đã gần bảy giờ rồi.
Thế là cô lại tiếp tục chạy về nhà.
Sau khi Lâm Giang Nam về nhà, cô vào nhà vệ sinh thay đồ rồi ăn sáng. Cô vẫn chụp ảnh thức ăn và đăng lên Weibo theo thói quen.
Bữa sáng đã được chuẩn bị trước khi cô đi tập thể dục.
Một miếng bánh mì nướng, một cây xúc xích và một quả trứng ốp-la chín phân nửa.
Đây là kiểu bánh mì nướng cô vừa mới học được gần đây.
Sau khi ăn xong, cô đắp mặt nạ dưỡng ẩm vào buổi sáng. Vì dạo này khá bận rộn nên da của cô đang bị khô và thiếu nước.
Cô nằm trên ghế sofa, vừa đắp mặt nạ vừa lướt Weibo.
Sau mười lăm phút, cô gỡ mặt nạ ra và dùng ngón tay mat-xa đều trên mặt để dưỡng chất thấm sâu vào da.
Một lúc sau, cô bắt đầu trang điểm.
Cô vừa nhìn thấy một kiểu trang điểm rất thịnh hành trên mạng hiện nay do một Blogger nổi tiếng hướng dẫn. Cô chỉ xem một lần đã có thể làm theo.
Phấn mắt, phấn má hồng, son.
Sau khi trang điểm, cô cột mái tóc nâu sẫm của mình lên, nhìn rất gọn gàng và sáng khuôn mặt thanh tú.
Sau đó cô mặc áo khoác ấm vào, mang đôi giày màu trắng sạch sẽ, tất cả đều khiến cô trông rất năng động và thanh thoát.
Túi vải trắng đơn giản.
Lâm Giang Nam đặt mỹ phẩm và những thứ quan trọng trong túi, lấy máy ảnh ở bên cạnh đeo lên cổ.
- LongLeg, chị đi làm đây! Ở nhà ngoan nha! - Khi đi ngang qua ghế sofa, Lâm Giang Nam hôn nó một cái rồi mới đi làm.