Chương 10
Hai người kết bạn xong, Tô Tinh Nịch gửi đến một dãy số.
Cô nhìn lướt qua, tắt điện thoại, vẫy tay chào: "Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước nhé, mai gặp lại!"
"Chờ đã." Tô Tinh Nịch vừa nói với cô vừa nhấn gọi: "Để Tôn Dịch đưa em về."
Điện thoại vừa thông, anh nói với bên kia hai câu liền tắt máy.
Chu Vãng Vãng: "Không cần phiền thế đâu, tôi ngồi xe bus cũng được mà!"
Tô Tinh Nịch: "Quá lâu."
Cũng đúng. Chu Vãng Vãng nghĩ, cô ngồi xe bus ít nhất hai tiếng mới về đến nhà, không thể để Cassla đói bụng được.
Vì thế gật đầu: "Được rồi, vậy làm phiền.." Đang muốn nói "làm phiền anh rồi", bỗng nhiên nhớ tới Tô Tinh Nịch bị dị ứng với mấy lời khách sáo.
Vì thế liền cứng ngắc đổi thành: ".. Tôn Dịch rồi."
Tô Tinh Nịch vô cảm liếc nhìn cô một cái: "Lên xe chờ đi."
Nói xong, xoay người rời đi.
-
Sau khi đến nhà..
Tôn Dịch chỉ đưa Chu Vãng Vãng đến dưới lầu, không đi lên. Một mình cô đi thang máy tới tầng 5, trực tiếp đến phòng Tô Tinh Nịch.
Nhấn mật mã, cửa mở. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ngó vào nhìn.
Cassla đang nằm lười trên thảm, nghe tiếng liền liếc mắt qua nhìn. Sau đó nó lập tức chồm dậy, chạy tới trước cửa ngồi xổm xuống, lắc lắc cái đuôi nhìn cô.
Chu Vãng Vãng đi vào trong, trở tay đóng cửa. Cô cong lưng sờ đầu nó: "Chắc bé đói lắm rồi!"
Cassla uỷ khuất rên vài tiếng.
"Ngoan nào, chị cho bé ăn ngay đây!" Chu Vãng Vãng nói rồi đứng lên, nhìn phòng khách một vòng, nghĩ nghĩ rồi đi vào phòng bếp.
Phòng bếp nhà Tô Tinh Nịch cũng vừa to vừa trống trải. Chỉ có tủ lạnh với tủ bát, bát trắng tinh xếp thành hàng, cơ hồ không thấy dụng cụ làm bếp.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin: "Tôi đến nhà anh rồi, thức ăn để đâu thế?"
Một phút, hai phút, năm phút.. Tô Tinh Nịch vẫn chưa trả lời, chắc là đang quay phim rồi.
Chu Vãng Vãng cũng ngại lục lọi phòng nhà người khác. Cô bước ra khỏi phòng bếp, kiên nhẫn chờ anh trả lời.
Cassla vẫn cứ chạy quanh chân cô, vòng tới vòng lui đầy sức sống, trông chẳng giống dáng vẻ đói bụng gì cả. Nó còn ngậm dây xích đưa cho cô, đòi cô đưa nó ra ngoài chơi.
Chu Vãng Vãng ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng trấn an: "Cass.." Cái tên Cassla thật sự khó mở miệng: "Tạp Tạp, bé phải ăn no mới được ra ngoài." (Chú thích: Chữ Cass trong Cassla người Trung đọc là Tạp nha mấy bà ))
Nghe nói đến chữ "ăn", Cassla ném xuống dây xích, nhẹ nhàng cắn áo cô.
Cô ngẩn người: "Bé biết thức ăn ở đâu hả?"
Cassla dùng hành động trả lời, túm cô kéo kéo.
Chu Vãng Vãng nửa tin nửa ngờ đứng lên, đi theo nó.
Đi đến ban công.
Trên ban công có ổ chó, ngay bên cạnh đặt một cái máy cho ăn tự động, bên dưới là cái bát sứ còn thừa hai hạt thức ăn nâu nâu.
Cô sửng sốt một chút.
Mở nắp máy ra, bên trong còn hơn nửa bình thức ăn.
Sao lại thế này?
Tô Tinh Nịch không phải nói muốn trở về cho chó ăn sao? Máy tự động còn nhiều thức ăn như vậy, anh cần gì còn muốn quay về nha?
Tay Chu Vãng Vãng đặt trên cái máy, hơi nhăn mày.
Cassla cho rằng cô muốn ăn, cực kỳ tốt bụng mà đẩy bát qua cho cô.
Chu Vãng Vãng lại đẩy bát trở về, lấy điện thoại chụp ảnh rồi gửi cho Tô Tinh Nịch.
Chu Đại Vương: Trong máy còn thức ăn, trong bát cũng vẫn còn thừa, chắc là Cassla đã ăn trưa rồi.
Nghĩ nghĩ, cô lại nhắn thêm một câu: Trong máy vẫn còn nhiều lắm, nên tôi không cho thêm nữa.
Biết anh đang bận nên cô không đợi trả lời. Cất di động vào túi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cassla lộc cộc chạy đi, rất nhanh ngậm lại cái dây xích chạy tới, cho rằng cô sẽ dẫn nó đi chơi.
"Không được nha!" Chu Vãng Vãng đương nhiên là từ chối: "Chờ chủ nhân của bé về thì bé mới được ra ngoài."
Cassla không hiểu, thấy cô đi ra cửa liền cho rằng cô đồng ý. Nó dẫn đầu chạy trước đến cửa, ngậm dây xích ngồi trên thảm chờ cô.
Đôi mắt phát sáng lấp lánh, làm người không thể bỏ qua.
Chờ Chu Vãng Vãng đi đến, nó còn buông dây ra, dí cổ sát vào tay cô, chờ cô đeo cho nó.
Ôi cái sự mềm lòng đáng chết này!
Không được! Sao cô có thể dắt chó nhà người khác đi dạo chứ?
Cô sờ đầu nó hai cái, giả bộ không hiểu, cầm dây xích để lên trên tủ.
Di động rung lên.
Chu Vãng Vãng lấy ra nhìn, thấy Tô Tinh Nịch trả lời, chỉ hai chữ: "Đã quên"
Được rồi, cô cũng thường vừa ra khỏi nhà đã không nhớ mình khóa cửa chưa. Lúc đó lại đứng ngồi không yên, luôn phải quay lại kiểm tra một lần.
Chu Vãng Vãng tuỳ tiện gửi cái biểu cảm qua rồi cất điện thoại. Đang muốn đi, cẳng chân bị cọ vài cái.
Cassla đã nhận ra rằng cô sẽ không chịu mang mình đi chơi, cực kỳ uỷ khuất mà cọ cẳng chân cô cầu xin, có thể thấy nó đang buồn chán lắm rồi.
Tim Chu Vãng Vãng mềm nhũn.
Chó nhà người khác ngày nào cũng được đi dạo, mà do tính chất công việc của Tô Tinh Nịch nên hẳn là anh hiếm khi dẫn nó đi chơi. Nó luôn ở nhà một mình, không ai chơi cùng, thật là đáng thương quá mà!
Cô lại do dự một lúc, lấy ra di động nhắn cho anh.
Chu Đại Vương: Cassla muốn ra ngoài chơi, tôi có thể mang nó ra ngoài chơi một lát không? Nhất định sẽ về sớm.
Không đến nửa phút liền có tin nhắn.
S: Tuỳ em.
Ngay sau đó lại thêm một câu.
S: Chú ý an toàn.
Chu Đại Vương: Tôi nhớ rồi, bảo đảm sẽ không để nó xảy ra chuyện!
Tin nhắn gửi đi không thấy trả lời. Chu Vãng Vãng nhìn trên màn hình dài mấy chục giây "Đối phương đang nhập", cho rằng máy lag. Không quá để ý nên tắt di động, đeo dây vào cho Cassla, vui vẻ dẫn nó đi chơi.
Nửa giờ sau, mới nhận được tin nhắn của Tô Tinh Nịch.
S: Em cũng chú ý.
-
Chu Vãng Vãng không ngờ, bé chó này rất khó trông.
Khi còn nhỏ cô từng nuôi chó, mỗi ngày chỉ dắt nó hai vòng. Những ngày cô phải làm nhiều bài tập thì chỉ dắt nó một vòng là về. Nhưng con chó này, đã chạy ba vòng quanh tiểu khu, mà vẫn không chịu về nhà, lôi cô rẽ ngang rẽ dọc, nhưng không rẽ về nhà.
Cô bị Cassla kéo phải chạy bộ, mệt đến thở hổn hển nhưng lại không thể nghỉ ngơi. Cô sợ không cầm nổi dây xích, nó sẽ chạy làm sợ người qua đường.
Chu Vãng Vãng mệt mỏi cả tinh thần và thể xác, Chu Vãng Vãng vô cùng hối hận. Chu Vãng Vãng chạy theo nó đến khi mặt trời xuống núi, trời sắp đen thui rồi nhưng nó vẫn còn bừng bừng sức sống, không chịu dừng lại.
Thẳng đến tận 5 rưỡi, bọn họ trên đường gặp được Tô Tinh Nịch. Anh đội mũ, dáng vẻ thập phần điệu thấp.
Cô lau mồ hôi trên trán hỏi: "Anh.. xong việc rồi à?"
"Ừm" Anh trả lời nhưng mày hơi nhíu lại.
"Chó nhà anh khó trông thật đấy!" Cô đưa đầu dây cho anh: "Trả lại anh này, mệt chết tôi rồi."
Tô Tinh Nịch nhận lấy.
Cassla không biết mình vừa bị hắt hủi, xoay quanh hai người vẫy đuôi, nóng lòng muốn tiếp tục chạy.
Tô Tinh Nịch liếc nó một cái, nó mới thành thật lại.
Đang là giờ cao điểm, người rất đông. Thỉnh thoảng có người quay đầu thoáng nhìn bọn họ.
Chu Vãng Vãng nâng cao tinh thần cảnh giác.
Cho dù trời hơi tối, Tô Tinh Nịch còn đội mũ lưỡi trai, quay lưng với mặt đường.. Nhưng cô vẫn cảm thấy anh có nguy cơ bị nhận ra. Một mình Tô Tinh Nịch bị nhận ra còn được, ký tên chụp ảnh là xong. Nhưng bị nhận ra khi đi cùng với cô thì không ổn, ai biết truyền thông sẽ bịa đặt ra sao?
Hơn nữa theo Chu Vãng Vãng biết, rất nhiều fans chỉ cần nhìn dáng người là có thể nhận ra idol, ví như bạn cùng phòng cô.
Quả nhiên, cách đó không xa có một nữ sinh hướng về phía này nhìn nhiều vài lần, sau đó dừng lại, nheo mắt nhìn kỹ.
Chu Vãng Vãng rùng mình.
"Hình như có người nhận ra anh, đừng nói chuyện." Dưới tình thế cấp bách cô kéo kéo vạt áo anh: "Đi thôi đi thôi."
Tô Tinh Nịch rũ mắt nhìn xuống tay cô, rất phối hợp không nói gì. Anh thả chậm bước chân đi theo sau cô.
Hai bên đèn đường được bật sáng lên.
Chu Vãng Vãng cứng đờ cả người, còn khẩn trương hơn cả anh. Nắm chặt lấy vạt áo anh, chân bước nhanh hơn, giống như đang trong cuộc thi đi bộ.
Mạo hiểm kích thích đã qua khi hai người bước vào trong thang máy.
Chu Vãng Vãng dựa vào vách thang máy, thở phào một hơi. Ai ngờ thở phào hơi sớm, trước khi cửa thang máy đóng lại 1 giây, một nữ sinh kêu "Đợi đã", rồi ôm một đống đồ vật chạy vào.
Cô lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, ngồi dậy, dịch sang che trước người Tô Tinh Nịch. Ý đồ dùng thân hình 1m65 của mình che chắn cho người đàn ông 1m85 phía sau.
Ánh mắt Tô Tinh Nịch khẽ lay động, rũ mắt xuống nhìn cô.
Cô gái kia ấn thang máy rồi quay ra cảm ơn hai người. Tầm mắt xẹt qua Tô Tinh Nịch, tạm dừng một chút rồi rời đi.
Khi Chu Vãng Vãng cho rằng lần này đã thoát nạn..
Cassla bỗng nhiên kêu gâu gâu hai tiếng.
Cô gái lại lần nữa quay sang nhìn, tám chuyện với Chu Vãng Vãng: "Chó nhà cô là giống chó Cassla đúng không? Hiếm gặp lắm đấy."
Chu Vãng Vãng: "Đúng vậy!"
Cô gái: "Cô biết Tô Tinh Nịch không? Chú chó này rất giống chó nhà Tô Tinh Nịch nuôi đó!"
Chu Vãng Vãng nhanh chóng đoạt lấy dây dắt từ trong tay Tô Tinh Nịch, không để ý lắm chạm vào tay anh. Cô trả lời: "Chắc do cùng loài nên lớn lên giống nhau thôi!"
Cô gái kia gật đầu, còn định nói thêm nữa thì đã tới nơi. Lời nói bên miệng biến thành từ biệt, ôm đồ vật đi ra.
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Chu Vãng Vãng thở phào nhẹ nhõm.
Cô trả lại dây cho Tô Tinh Nịch: "Sao fans nhà anh còn biết anh nuôi chó thế? Anh đăng ảnh nó lên à?"
Tới tầng 5.
Hai người trước sau đi ra ngoài. Tô Tinh Nịch trả lời: "Không có, chắc là Tôn Dịch đăng."
"À" Chu Vãng Vãng gật đầu, rũ mắt nhìn Cassla: "Vừa rồi chắc là không bị nhận ra đâu nhỉ? Dù sao loài Cassla lớn lên đều khá giống nhau, hồi nhỏ tôi có nuôi một con, cũng rất giống Cassla nhà anh. Ừm.. phải nói là giống nhau như đúc. Nhưng hồi đó nó còn rất nhỏ, chưa kịp lớn lên.
Tô Tinh Nịch trầm mặc một chút.
Chu Vãng Vãng dừng lại trước cửa nhà mình, tìm chìa khóa.
Tô Tinh Nịch:" Em không biết à? "
Cô cúi đầu vặn khóa:" Dạ? Biết gì cơ? "
" Nó chính là con chó nhỏ của em."
Cô nhìn lướt qua, tắt điện thoại, vẫy tay chào: "Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước nhé, mai gặp lại!"
"Chờ đã." Tô Tinh Nịch vừa nói với cô vừa nhấn gọi: "Để Tôn Dịch đưa em về."
Điện thoại vừa thông, anh nói với bên kia hai câu liền tắt máy.
Chu Vãng Vãng: "Không cần phiền thế đâu, tôi ngồi xe bus cũng được mà!"
Tô Tinh Nịch: "Quá lâu."
Cũng đúng. Chu Vãng Vãng nghĩ, cô ngồi xe bus ít nhất hai tiếng mới về đến nhà, không thể để Cassla đói bụng được.
Vì thế gật đầu: "Được rồi, vậy làm phiền.." Đang muốn nói "làm phiền anh rồi", bỗng nhiên nhớ tới Tô Tinh Nịch bị dị ứng với mấy lời khách sáo.
Vì thế liền cứng ngắc đổi thành: ".. Tôn Dịch rồi."
Tô Tinh Nịch vô cảm liếc nhìn cô một cái: "Lên xe chờ đi."
Nói xong, xoay người rời đi.
-
Sau khi đến nhà..
Tôn Dịch chỉ đưa Chu Vãng Vãng đến dưới lầu, không đi lên. Một mình cô đi thang máy tới tầng 5, trực tiếp đến phòng Tô Tinh Nịch.
Nhấn mật mã, cửa mở. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ngó vào nhìn.
Cassla đang nằm lười trên thảm, nghe tiếng liền liếc mắt qua nhìn. Sau đó nó lập tức chồm dậy, chạy tới trước cửa ngồi xổm xuống, lắc lắc cái đuôi nhìn cô.
Chu Vãng Vãng đi vào trong, trở tay đóng cửa. Cô cong lưng sờ đầu nó: "Chắc bé đói lắm rồi!"
Cassla uỷ khuất rên vài tiếng.
"Ngoan nào, chị cho bé ăn ngay đây!" Chu Vãng Vãng nói rồi đứng lên, nhìn phòng khách một vòng, nghĩ nghĩ rồi đi vào phòng bếp.
Phòng bếp nhà Tô Tinh Nịch cũng vừa to vừa trống trải. Chỉ có tủ lạnh với tủ bát, bát trắng tinh xếp thành hàng, cơ hồ không thấy dụng cụ làm bếp.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin: "Tôi đến nhà anh rồi, thức ăn để đâu thế?"
Một phút, hai phút, năm phút.. Tô Tinh Nịch vẫn chưa trả lời, chắc là đang quay phim rồi.
Chu Vãng Vãng cũng ngại lục lọi phòng nhà người khác. Cô bước ra khỏi phòng bếp, kiên nhẫn chờ anh trả lời.
Cassla vẫn cứ chạy quanh chân cô, vòng tới vòng lui đầy sức sống, trông chẳng giống dáng vẻ đói bụng gì cả. Nó còn ngậm dây xích đưa cho cô, đòi cô đưa nó ra ngoài chơi.
Chu Vãng Vãng ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng trấn an: "Cass.." Cái tên Cassla thật sự khó mở miệng: "Tạp Tạp, bé phải ăn no mới được ra ngoài." (Chú thích: Chữ Cass trong Cassla người Trung đọc là Tạp nha mấy bà ))
Nghe nói đến chữ "ăn", Cassla ném xuống dây xích, nhẹ nhàng cắn áo cô.
Cô ngẩn người: "Bé biết thức ăn ở đâu hả?"
Cassla dùng hành động trả lời, túm cô kéo kéo.
Chu Vãng Vãng nửa tin nửa ngờ đứng lên, đi theo nó.
Đi đến ban công.
Trên ban công có ổ chó, ngay bên cạnh đặt một cái máy cho ăn tự động, bên dưới là cái bát sứ còn thừa hai hạt thức ăn nâu nâu.
Cô sửng sốt một chút.
Mở nắp máy ra, bên trong còn hơn nửa bình thức ăn.
Sao lại thế này?
Tô Tinh Nịch không phải nói muốn trở về cho chó ăn sao? Máy tự động còn nhiều thức ăn như vậy, anh cần gì còn muốn quay về nha?
Tay Chu Vãng Vãng đặt trên cái máy, hơi nhăn mày.
Cassla cho rằng cô muốn ăn, cực kỳ tốt bụng mà đẩy bát qua cho cô.
Chu Vãng Vãng lại đẩy bát trở về, lấy điện thoại chụp ảnh rồi gửi cho Tô Tinh Nịch.
Chu Đại Vương: Trong máy còn thức ăn, trong bát cũng vẫn còn thừa, chắc là Cassla đã ăn trưa rồi.
Nghĩ nghĩ, cô lại nhắn thêm một câu: Trong máy vẫn còn nhiều lắm, nên tôi không cho thêm nữa.
Biết anh đang bận nên cô không đợi trả lời. Cất di động vào túi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cassla lộc cộc chạy đi, rất nhanh ngậm lại cái dây xích chạy tới, cho rằng cô sẽ dẫn nó đi chơi.
"Không được nha!" Chu Vãng Vãng đương nhiên là từ chối: "Chờ chủ nhân của bé về thì bé mới được ra ngoài."
Cassla không hiểu, thấy cô đi ra cửa liền cho rằng cô đồng ý. Nó dẫn đầu chạy trước đến cửa, ngậm dây xích ngồi trên thảm chờ cô.
Đôi mắt phát sáng lấp lánh, làm người không thể bỏ qua.
Chờ Chu Vãng Vãng đi đến, nó còn buông dây ra, dí cổ sát vào tay cô, chờ cô đeo cho nó.
Ôi cái sự mềm lòng đáng chết này!
Không được! Sao cô có thể dắt chó nhà người khác đi dạo chứ?
Cô sờ đầu nó hai cái, giả bộ không hiểu, cầm dây xích để lên trên tủ.
Di động rung lên.
Chu Vãng Vãng lấy ra nhìn, thấy Tô Tinh Nịch trả lời, chỉ hai chữ: "Đã quên"
Được rồi, cô cũng thường vừa ra khỏi nhà đã không nhớ mình khóa cửa chưa. Lúc đó lại đứng ngồi không yên, luôn phải quay lại kiểm tra một lần.
Chu Vãng Vãng tuỳ tiện gửi cái biểu cảm qua rồi cất điện thoại. Đang muốn đi, cẳng chân bị cọ vài cái.
Cassla đã nhận ra rằng cô sẽ không chịu mang mình đi chơi, cực kỳ uỷ khuất mà cọ cẳng chân cô cầu xin, có thể thấy nó đang buồn chán lắm rồi.
Tim Chu Vãng Vãng mềm nhũn.
Chó nhà người khác ngày nào cũng được đi dạo, mà do tính chất công việc của Tô Tinh Nịch nên hẳn là anh hiếm khi dẫn nó đi chơi. Nó luôn ở nhà một mình, không ai chơi cùng, thật là đáng thương quá mà!
Cô lại do dự một lúc, lấy ra di động nhắn cho anh.
Chu Đại Vương: Cassla muốn ra ngoài chơi, tôi có thể mang nó ra ngoài chơi một lát không? Nhất định sẽ về sớm.
Không đến nửa phút liền có tin nhắn.
S: Tuỳ em.
Ngay sau đó lại thêm một câu.
S: Chú ý an toàn.
Chu Đại Vương: Tôi nhớ rồi, bảo đảm sẽ không để nó xảy ra chuyện!
Tin nhắn gửi đi không thấy trả lời. Chu Vãng Vãng nhìn trên màn hình dài mấy chục giây "Đối phương đang nhập", cho rằng máy lag. Không quá để ý nên tắt di động, đeo dây vào cho Cassla, vui vẻ dẫn nó đi chơi.
Nửa giờ sau, mới nhận được tin nhắn của Tô Tinh Nịch.
S: Em cũng chú ý.
-
Chu Vãng Vãng không ngờ, bé chó này rất khó trông.
Khi còn nhỏ cô từng nuôi chó, mỗi ngày chỉ dắt nó hai vòng. Những ngày cô phải làm nhiều bài tập thì chỉ dắt nó một vòng là về. Nhưng con chó này, đã chạy ba vòng quanh tiểu khu, mà vẫn không chịu về nhà, lôi cô rẽ ngang rẽ dọc, nhưng không rẽ về nhà.
Cô bị Cassla kéo phải chạy bộ, mệt đến thở hổn hển nhưng lại không thể nghỉ ngơi. Cô sợ không cầm nổi dây xích, nó sẽ chạy làm sợ người qua đường.
Chu Vãng Vãng mệt mỏi cả tinh thần và thể xác, Chu Vãng Vãng vô cùng hối hận. Chu Vãng Vãng chạy theo nó đến khi mặt trời xuống núi, trời sắp đen thui rồi nhưng nó vẫn còn bừng bừng sức sống, không chịu dừng lại.
Thẳng đến tận 5 rưỡi, bọn họ trên đường gặp được Tô Tinh Nịch. Anh đội mũ, dáng vẻ thập phần điệu thấp.
Cô lau mồ hôi trên trán hỏi: "Anh.. xong việc rồi à?"
"Ừm" Anh trả lời nhưng mày hơi nhíu lại.
"Chó nhà anh khó trông thật đấy!" Cô đưa đầu dây cho anh: "Trả lại anh này, mệt chết tôi rồi."
Tô Tinh Nịch nhận lấy.
Cassla không biết mình vừa bị hắt hủi, xoay quanh hai người vẫy đuôi, nóng lòng muốn tiếp tục chạy.
Tô Tinh Nịch liếc nó một cái, nó mới thành thật lại.
Đang là giờ cao điểm, người rất đông. Thỉnh thoảng có người quay đầu thoáng nhìn bọn họ.
Chu Vãng Vãng nâng cao tinh thần cảnh giác.
Cho dù trời hơi tối, Tô Tinh Nịch còn đội mũ lưỡi trai, quay lưng với mặt đường.. Nhưng cô vẫn cảm thấy anh có nguy cơ bị nhận ra. Một mình Tô Tinh Nịch bị nhận ra còn được, ký tên chụp ảnh là xong. Nhưng bị nhận ra khi đi cùng với cô thì không ổn, ai biết truyền thông sẽ bịa đặt ra sao?
Hơn nữa theo Chu Vãng Vãng biết, rất nhiều fans chỉ cần nhìn dáng người là có thể nhận ra idol, ví như bạn cùng phòng cô.
Quả nhiên, cách đó không xa có một nữ sinh hướng về phía này nhìn nhiều vài lần, sau đó dừng lại, nheo mắt nhìn kỹ.
Chu Vãng Vãng rùng mình.
"Hình như có người nhận ra anh, đừng nói chuyện." Dưới tình thế cấp bách cô kéo kéo vạt áo anh: "Đi thôi đi thôi."
Tô Tinh Nịch rũ mắt nhìn xuống tay cô, rất phối hợp không nói gì. Anh thả chậm bước chân đi theo sau cô.
Hai bên đèn đường được bật sáng lên.
Chu Vãng Vãng cứng đờ cả người, còn khẩn trương hơn cả anh. Nắm chặt lấy vạt áo anh, chân bước nhanh hơn, giống như đang trong cuộc thi đi bộ.
Mạo hiểm kích thích đã qua khi hai người bước vào trong thang máy.
Chu Vãng Vãng dựa vào vách thang máy, thở phào một hơi. Ai ngờ thở phào hơi sớm, trước khi cửa thang máy đóng lại 1 giây, một nữ sinh kêu "Đợi đã", rồi ôm một đống đồ vật chạy vào.
Cô lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, ngồi dậy, dịch sang che trước người Tô Tinh Nịch. Ý đồ dùng thân hình 1m65 của mình che chắn cho người đàn ông 1m85 phía sau.
Ánh mắt Tô Tinh Nịch khẽ lay động, rũ mắt xuống nhìn cô.
Cô gái kia ấn thang máy rồi quay ra cảm ơn hai người. Tầm mắt xẹt qua Tô Tinh Nịch, tạm dừng một chút rồi rời đi.
Khi Chu Vãng Vãng cho rằng lần này đã thoát nạn..
Cassla bỗng nhiên kêu gâu gâu hai tiếng.
Cô gái lại lần nữa quay sang nhìn, tám chuyện với Chu Vãng Vãng: "Chó nhà cô là giống chó Cassla đúng không? Hiếm gặp lắm đấy."
Chu Vãng Vãng: "Đúng vậy!"
Cô gái: "Cô biết Tô Tinh Nịch không? Chú chó này rất giống chó nhà Tô Tinh Nịch nuôi đó!"
Chu Vãng Vãng nhanh chóng đoạt lấy dây dắt từ trong tay Tô Tinh Nịch, không để ý lắm chạm vào tay anh. Cô trả lời: "Chắc do cùng loài nên lớn lên giống nhau thôi!"
Cô gái kia gật đầu, còn định nói thêm nữa thì đã tới nơi. Lời nói bên miệng biến thành từ biệt, ôm đồ vật đi ra.
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Chu Vãng Vãng thở phào nhẹ nhõm.
Cô trả lại dây cho Tô Tinh Nịch: "Sao fans nhà anh còn biết anh nuôi chó thế? Anh đăng ảnh nó lên à?"
Tới tầng 5.
Hai người trước sau đi ra ngoài. Tô Tinh Nịch trả lời: "Không có, chắc là Tôn Dịch đăng."
"À" Chu Vãng Vãng gật đầu, rũ mắt nhìn Cassla: "Vừa rồi chắc là không bị nhận ra đâu nhỉ? Dù sao loài Cassla lớn lên đều khá giống nhau, hồi nhỏ tôi có nuôi một con, cũng rất giống Cassla nhà anh. Ừm.. phải nói là giống nhau như đúc. Nhưng hồi đó nó còn rất nhỏ, chưa kịp lớn lên.
Tô Tinh Nịch trầm mặc một chút.
Chu Vãng Vãng dừng lại trước cửa nhà mình, tìm chìa khóa.
Tô Tinh Nịch:" Em không biết à? "
Cô cúi đầu vặn khóa:" Dạ? Biết gì cơ? "
" Nó chính là con chó nhỏ của em."