Ngôn Tình [Dịch] Toàn Mạng Đều Là Fan CP Của Ta Và Ảnh Đế - Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Purine, 7 Tháng mười 2020.

  1. Purine

    Bài viết:
    34
    Tên truyện: Fan CP của ta và ảnh đế trải dài khắp MXH

    [​IMG]

    Tác giả: Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc

    Edit: Purine

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, giới giải trí, ngọt sủng

    Tình trạng truyện: Hoàn thành

    Tình trạng edit: Ít nhất 1 chương/tuần, còn lại bình thường sẽ cố gắng 1 chương 1 ngày

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Purine

    Văn án: Tiểu hồ ly Diệp Phù Dư năm nay 20 tuổi - mới thành niên, đang tu luyện, ở nhân gian làm một diễn viên nhỏ thì bị Cục quản lý yêu tinh phân phát lão công. Và lần thứ ba này, lão công được phân cho cô lại là ảnh đế Lận Châu!​
     
    Junwww, AmiLee, yuriashakira2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng bảy 2021
  2. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 1: Hãy đến nhận chồng tương lai của bạn

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Cô Diệp Phù Dư thân mến, hôm nay là sinh nhật thứ 20 của cô. Văn phòng kết hôn của Cục quản lý yêu tinh đã chỉ định cho cô một nam yêu tinh làm chồng của cô dựa trên tính cách và sở thích của cô. Vui lòng có mặt trong vòng mười hai giờ đến Văn phòng Hôn nhân của Cục quản lý yêu tinh tiếp nhận bạn đời tương lai của bạn.]

    [Thưa cô Diệp Phù Dư, đã hai giờ trôi qua. Theo chúng tôi được biết, cô vẫn đang nghỉ ngơi ở nhà.]

    [Cô Diệp Phù Dư thân mến, sáu giờ đã trôi qua, và chồng cô vẫn đang đợi cô đến nhận tại Văn phòng Hôn nhân của Cục quản lý yêu tinh.]

    [Cô Diệp Phù Dư, tám giờ đã trôi qua. Bây giờ là tám giờ tối ngày 22 tháng 6, giờ Trung Quốc. Cô vẫn còn bốn giờ để đến nhận chồng.]

    [Con mẹ nó, cô có nhanh đến văn phòng hôn nhân và đem chồng của cô đi cho tôi không? Nếu không ngày mai, bà già này sẽ nói với truyền thông tiểu hoa Diệp Phù Dư ẩn hôn (1) !]

    Lúc Diệp Phù Dư nhìn thấy tin tức đã là chín giờ tối. Đoàn phim cô ấy tham gia đã cho bọn cô nghỉ hai ngày, cuối cùng Diệp Phù Dư cũng có thời gian nghỉ ngơi, trở về căn hộ ôm gối ngủ, ngủ từ bình minh cho đến trời tối đen.

    Cô vò mái tóc ngắn rối bù, nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tuyệt vọng và bất lực.

    Phải nói rằng, Bộ phận Hôn nhân của Cục Quản lý yêu tinh thực sự là một tổ chức quản lý kỳ lạ, nhân viên trong đó cũng tận tụy với công việc đến mức khiến người khác phẫn nộ. Kể từ khi cô thành niên, hàng năm cô sẽ được yêu cầu đi lãnh nhận người chồng tương lai của mình vào ngày sinh nhật.

    Năm mười tám tuổi, cô vừa xuống núi hành tẩu, ngày nào cũng đóng vai người chết. Khi nhận được tin báo từ Văn phòng Hôn nhân, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng rời trường quay dưới ánh mắt chết người của đạo diễn. Một bên bị đạo diễn tức giận mắng đời này đều không thể xuất hiện nổi, một bên cô mặt mày sa sẩm nhận một con cá Koi đực về nhà.

    Nam cá Koi nói rằng anh ta là chồng tương lai của cô, chỉ cần Diệp Phù Dư không có vấn đề gì, bọn họ có thể cầm chứng minh thư của yêu tinh để lấy giấy chứng nhận kết hôn. Kết quả là ba phút sau, anh ta nhìn thấy Diệp Phù Dư mặt không biến sắc đứng trong bếp, tay cầm con dao chặt đầu cá.

    Con cá Koi sợ đến mức bay hết vảy, chạy trốn từ cống thoát nước.

    Cuộc hôn nhân sắp đặt đầu tiên của Diệp Phù Dư thất bại, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng nó đã kết thúc. Kết quả là văn phòng hôn nhân gửi cho cô một tin nhắn khác vào năm sau. Khi đó, cô đang đứng trong buổi họp báo ra mắt phim với tư cách là nữ thứ 3. Mọi người đều nhìn thấy sắc mặt của cô thay đổi, ngày hôm sau, tin tức "Diệp Phù Dư đùa giỡn đại gia' lan nhanh như cháy rừng.

    Mà vào buổi tối, Diệp Phù Dư gặp một con yêu tinh không biết là loại yêu tinh gì. Nam yêu tinh có chút ngượng ngùng, đỏ mặt tự giới thiệu với Diệp Phù Dư: Ta là hậu duệ của thần thú cổ đại, tên là Côn Bằng.

    Diệp Phù Dư nghe thấy thì vào bếp tìm nồi. Con yêu tinh đi theo sau cô, hỏi cô định làm gì. Diệp Phù Dư thản nhiên nói: Không phải một người tên Trang Tử nói rằng có cá ở Bắc Minh, kỳ danh là côn, và côn to lớn không thể được hầm trong một cái nồi. Tôi sẽ thử xem hai cái nồi có được không.

    Nam yêu tinh tức giận khóc tại chỗ, mắt đỏ hoe bỏ chạy.

    Hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của Diệp Phù Dư, cô sắp được nhìn thấy nam yêu tinh thứ ba do văn phòng hôn nhân của Cục quản lý yêu tinh tác hợp. Nhưng Diệp Phù Dư thực sự không quan tâm đến việc kết hôn, mặc dù cô lớn lên ở một nơi nhỏ bé như Minh sơn (2), nhưng cô có ước mơ, cô muốn kiếm tiền.

    Bây giờ cô ấy chỉ có thể yên lòng bằng cách làm giàu.

    Diệp Phù Dư từ từ thay quần áo, trong lòng đoán già đoán non xem" chồng tương lai"của cô là yêu tinh gì, có thể dùng phương pháp gì để dọa người ta.

    Diệp Phù Dư đau đầu suy nghĩ, đành phải lắc đầu lái xe đến Cục quản lý yêu tinh.

    Giải thích:

    (1) ẩn hôn: Là kết hôn mà ẩn giấu, không công khai ra ngoài

    (2) Minh sơn: Là ngọn núi mà Diệp Phù Dư lớn lên
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  3. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 2: Sinh tiểu hồ ly siêu cấp đáng yêu

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đẩy cửa ra, trời tối đen như mực, cô lặng lẽ đưa tay chạm vào tường tìm công tắc mở. Sau khi sờ soạng một lúc lâu mới nghe thấy một tiếng tách, đèn trong đại sảnh cuối cùng cũng bật sáng.

    Cô quay đầu nhìn xung quanh, thấy trên không trung, một người phụ nữ mặc váy đỏ bay lơ lửng đang nhìn cô với vẻ mặt vô cảm: "Nha đầu chết tiệt, cô làm cho tôi trễ giờ tan tầm."

    Diệp Phù Dư nghe vậy thì cười mỉa một tiếng: "Chị Nguyệt, chị nghe em giải thích đi. Em từ đoàn phim về thì đang ngủ, lúc tỉnh dậy nhìn thấy tin nhắn chị gửi đến liền tức tốc qua đây. Đúng rồi, đối tượng các chị phân cho em đâu?"

    "Đừng nóng nảy, trưởng phòng của chúng tôi đã nhờ tôi tư vấn tâm lý cho cô. Đến đây."

    Diệp Phù Dư không dám phản bác người phụ nữ trước mặt mình vào lúc này. Phải biết rằng năm đó cô đã nhìn thấy một con yêu tinh chỉ vào mũi của Hồng Nguyệt và chửi rủa cô ấy, kết quả bị Hồng Nguyệt phẫy một đuôi đến tàn phế, cuối cùng bị đuổi về núi tiếp tục tu luyện.

    Cô gái nhỏ đi theo người phụ nữ mặc đồ đỏ đến một căn phòng, trong phòng có hai máy vi tính, Hồng Nguyệt tiện tay bật một cái, bên trong lập tức xuất hiện một bức tranh.

    Một cô gái trẻ luôn không hài lòng với những đối tượng do văn phòng hôn nhân phân phát, cuối cùng đến bốn mươi tuổi vẫn chưa có bạn trai, nhưng khi đó, cô đã yêu người khác, nhưng nam yêu tinh lại chướng mắt cô.

    Bởi vì lớn tuổi.

    Sau khi xem đoạn video dài năm phút, Hồng Nguyệt quay lại vòng tay ôm cô và nghiêm túc thuyết phục: "Cô thấy chưa? Tôi biết các cô là hồ ly tinh ngoại hình xinh đẹp lại còn có thuật mê hoặc. Nhưng hồ ly tinh lớn tuổi cũng sẽ bị nam yêu tinh ghét bỏ. Phù Dư, cô bây giờ còn trẻ, nhưng mười năm sau cũng sẽ không còn trẻ nữa, suốt ngày quay phim có được cái gì, chẳng lẽ cô không muốn sinh một tiểu hồ ly siêu đáng yêu chơi cùng sao?"

    Diệp Phù Dư: "..."

    Sau một hồi im lặng, Diệp Phù Dư nhìn cô ấy không nói nên lời: "Tôi và Koi, còn có Côn Bằng, có thể sinh ra một con hồ ly sao? Tôi không tin."

    Hồng Nguyệt: ".. Đây không phải là mấu chốt."

    Diệp Phù Dư: "Phải."

    Hồng Nguyệt: "..."

    Diệp Phù Dư nhìn thấy Hồng Nguyệt bị cô làm cho nghẹn lời, một nụ cười tự mãn nở trên khuôn mặt dịu dàng trắng trẻo của cô. Nhưng để tránh cho Hồng Nguyệt tức giận, cô nói: "Nếu không hãy cho tôi xem đối tượng được chỉ định trước?"

    Hồng Nguyệt: "..."

    Vẻ mặt của Hồng Nguyệt trở nên dữ tợn sau khi Diệp Phù Dư nói xong, thấy dáng vẻ này làm cơ thể nhỏ bé của Diệp Phù Dư run lên, cô không nhịn được nhướng mày và hỏi với giọng khó hiểu: "Như thế nào nữa?"

    Hồng Nguyệt mặt không chút thay đổi: "Không có chuyện gì, chồng tương lai mà văn phòng hôn nhân tìm cho cô cũng là người ái ngại việc kết hôn, anh ta còn chưa tới, cô cứ từ từ, tôi sẽ gọi điện thoại thúc giục một chút."
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  4. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 3: Sợ kết hôn

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam yêu tinh kia cũng sợ kết hôn?

    Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Diệp Phù Dư sáng lên ngay lập tức. Cô nhanh chóng nắm lấy tay Hồng Nguyệt, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của đối phương, cô cười cười ngượng ngùng: "Thôi chị Nguyệt, vì em không muốn kết hôn, bên kia cũng sợ kết hôn, không phải là vừa vặn sao! Như thế thì không cần phải kết hôn!"

    "Xí! Cô nghĩ vậy thật tốt quá đi." Hồng Nguyệt đảo mắt xem thường: "Trưởng phòng đã báo cáo chiến công hiển hách của hai người cho Cục quản lí yêu tinh rồi, hai người lần này phải kết hôn, đỡ phải làm hại người khác. Cô có biết sau khi cô từ chối yêu tinh cá Koi kia, văn phòng hôn nhân chúng ta có được ba tháng xui xẻo không? Cô có biết sau khi cô làm Côn Bằng bị thương, cha của anh ta suýt chút nữa đã dỡ bỏ Cục quản lí yêu tinh của chúng ta không hả?"

    Hồng Nguyệt vừa nói chuyện, vừa kéo cánh tay của mình ra khỏi bàn tay của cô gái nhỏ, chỉ vào mũi cô ấy nói: "Các người là để làm hại lẫn nhau. Dù sao thì cuộc hôn nhân này đã được quyết định rồi."

    Diệp Phù Dư: "..."

    Diệp Phù Dư không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu nhìn theo Hồng Nguyệt, cô thấy Hồng Nguyệt đi tới quầy lễ tân liền hung hăng cầm điện thoại. Sau hai giây chờ đợi, Hồng Nguyệt mở miệng mắng: "Không thấy tin nhắn mà tôi đã gửi cho anh hay sao? Bây giờ ngay lập tức đến đây cho tôi! Cục trưởng của chúng tôi nói, nếu anh hôm nay không đến thì ngay lập tức cút về biển của anh đi!"

    Bên kia dường như nói thêm hai câu.

    Hồng Nguyệt: "Tôi mặc kệ, nếu anh không đến, ngày mai các phương tiện truyền thông lớn sẽ nhận được thông báo rằng anh đi kỹ viện bị bắt được, xấu hổ quá nên tự sát.

    Diệp Phù Dư:"... "

    Thật là tàn nhẫn.

    Trong ba giây, Hồng Nguyệt mãn nguyện cúp điện thoại, lại tiếp đón Diệp Phù Dư, đặt trước mặt cô một nắm hạt dưa:" Cắn hạt dưa, ăn xong đống hạt dưa này thì chồng cô sẽ tới. "

    Diệp Phù Dư ngoan ngoãn nghe lời, bắt đầu ăn hạt dưa.

    Khoảng nửa giờ sau, còn 10 phút nữa là 0 giờ, ngoài cửa vang lên một tiếng phanh thô bạo. Hồng Nguyệt biết ai sẽ đến ngay cả khi cô ấy không ra ngoài. Cô chống cằm nhìn Diệp Phù Dư, nhướng mắt:" Đi ra đi. Chồng cô đến rồi. "

    Khi nghe được thế, Diệp Phù Dư đứng dậy cùng Hồng Nguyệt, cánh cửa trước mặt cô mở ra.

    Nhưng khi nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông đứng ở cửa, cô như chết lặng.

    Nước da trắng như ngọc thạch, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết, đôi mắt đen hẹp dài lộ ra một chút màu vàng nhạt, sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím lại lộ rõ vẻ nóng nảy.

    Bộ dạng thật là đẹp, nhưng người đàn ông này.. Đây không phải là ảnh đế Lận Châu sao?

    Là một nữ diễn viên mới bắt đầu nổi tiếng, Diệp Phù Dư chưa có cơ hội hợp tác với những diễn viên gạo cội như Lận Châu. Thành thật mà nói, Lận Châu cũng hẳn là chướng mắt các tiểu hoa như bọn cô. Tính khí của Lận Châu được đồn đại không phải lạnh lùng thì là cáu kỉnh, nhìn ai cũng không thấy thuận mắt. Nếu cô kết hôn với Lận Châu..

    Chết tiệt, nghĩ về nó liền có cảm giác thật đáng sợ.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Phù Dư tái đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

    Trong vòng vài phút ngắn ngủi, tâm trí của Diệp Phù Dư giống như đã bị tấn công bởi những trận mưa rền gió dữ. Nhưng Hồng Nguyệt và Lận Châu thì không. Người đứng trước mỉm cười ngay sau khi nhìn thấy Lận Châu xuất hiện, còn người đang bước đến, trên mặt không chút cảm xúc liếc nhìn Diệp Phù Dư, nhíu mày hỏi:" Nhất định phải kết hôn? "

    Hồng Nguyệt gật đầu.

    Lận Châu sau khi nghe xong liền hỏi lại:" Nhưng tôi nhớ rõ nếu sau hai năm hai bên vẫn không có tình cảm, nếu tự nguyện thì có thể ly hôn đúng không? "

    Hồng Nguyệt:" Đúng là có quy định như vậy, nhưng ở bên cạnh một cô gái xinh đẹp như vậy hai năm mà trong lòng anh vẫn không có chút động lòng sao?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  5. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 4: Cô có nhận ra tôi không?

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lận Châu bị Hồng Nguyệt nói tức giận đến mặt đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái thứ đó của ta vẫn rất ngoan ngoãn."

    Hồng Nguyệt liếc nhìn anh ta có chút không tin, nhưng đối với vẻ mặt chết lặng của Lận Châu, cô chỉ có thể "a" một tiếng tỏ rằng mình hiểu rõ ràng: "Thôi, giao chứng minh thư ra đây, tôi sẽ lấy giấy đăng ký kết hôn cho hai người."

    Lận Châu mặt không cảm xúc lấy chứng minh thư từ trong ví ra.

    Hồng Nguyệt hài lòng đến mức suýt ném tấm thẻ nhỏ trong tay xuống, nhìn về phía Diệp Phù Dư, đối với sự miễn cưỡng trên mặt cô gái nhỏ, cô ấy thậm chí còn làm như không nhìn ra.

    Diệp Phù Dư phồng má, trong lòng thở dài, cuối cùng đưa chứng minh thư ra.

    Hồng Nguyệt lấy máy ảnh ra chụp ảnh chung cho hai người, dán ảnh lên cuốn sổ nhỏ, in con dấu đặc biệt của Cục quản lý yêu tinh, sau mới đưa hai cuốn sổ đỏ cho hai bên.

    Giấy đăng ký kết hôn mà Cục quản lí yêu tinh không khác gì giấy đăng kí kết hôn của nhân gian, hai bên có liên kết. Điều này chính là sau khi cuộc hôn nhân được xử lý tại Cục quản lí yêu tinh, ngày mai Cục dân chính cũng sẽ có hồ sơ ở đó.

    Hồng Nguyệt thuận lợi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà giám đốc giao cho, đóng cửa văn phòng hôn nhân, đứng ở cửa cẩn thận giải thích cho hai người đang có biểu hiện không tốt--

    "Đừng tưởng rằng hai người giả vờ như không quen biết nhau rồi ly thân, hai năm hòa thuận sẽ ly hôn. Phải biết rằng văn phòng hôn nhân của chúng tôi sẽ thuyết phục hai người hòa giải chứ không thuyết phục hai người ly thân, đến lúc đó không chừng sẽ không có ai nguyện ý xử lý việc ly hôn cho các người."

    Lận Châu nghe xong, "chậc" một tiếng không rõ hàm ý.

    Hồng Nguyệt lập tức trừng mắt nhìn anh, "Chậc chậc cái gì? Đây là sự thật. Với tư cách là người từng trải, tôi khuyên hai người nên sống chung với nhau. Văn phòng Hôn nhân khẳng định có trách nhiệm với mọi cặp vợ chồng và thỉnh thoảng sẽ tiến hành kiểm tra tạm thời hai người. Nếu chúng tôi biết rằng các người đang làm loạn.. hãy tin tôi, cái kết sẽ không làm cho các người hài lòng."

    "Còn nữa, câu cuối cùng, vì Văn phòng hôn nhân cho phép cô kết hôn, chứng tỏ huyết mạch và sở thích đều hợp nhau.'Sau khi đi qua thôn này, sẽ không có cửa hàng như vậy', biết không."

    "Nói như vậy, trước kia đều là yêu tinh cùng ta xứng đôi? Nhiều như vậy?" Lận Châu cười nhạo một tiếng, thấp giọng hỏi, trong lời nói cũng không cho nhân viên công tác Hồng Nguyệt một chút mặt mũi.

    Hồng Nguyệt sững sờ trước những gì anh nói, khi phản ứng lại thì đã qua một lúc lâu, cô ấy lập tức vẫy tay ra hiệu hai người họ nhanh đi đi.

    Vài phút sau, khi thấy hai kẻ phiền lòng đã đi, cô dựa vào cửa và nhếch môi nhìn về hướng họ rời đi. Nếu như trước kia phù hợp thì đã sớm tóm đầu kết hôn, còn đâu phải khiến cô đợi suốt một ngày hôm nay phí nhiều nước bọt như vậy?

    Hai con người không vừa ý lấy nhau. (1)

    *

    Sau khi Diệp Phù Dư rời khỏi Cục quản lý yêu tinh, nhìn người đàn ông thanh tú mảnh mai bên cạnh, không khỏi nhíu mày.

    Dọc theo đường đi, Lận Châu dường như không để ý đến cô, vẻ mặt anh tuấn như thể cô nợ anh tám trăm vạn. (2)

    Rất tức giận?

    Cô vẫn còn chưa tức giận đâu.

    Diệp Phù Dư đảo mắt khinh bỉ định bước vào xe của mình, nhưng chợt nhận ra người đàn ông bên cạnh đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn cô. Cô sững người một lúc, đứng bên xe nhìn lại.

    "Làm sao vậy?" Diệp Phù Dư hỏi.

    Lận Châu sắc mặt không đổi, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không có chuyện gì. Chỉ là muốn hỏi, cô có nhận ra tôi không?"

    Diệp Phù Dư: "..."

    Đại khái cô có thể đoán được suy nghĩ của Lận Châu, dịch chuyển con ngươi một chút và nở một nụ cười rạng rỡ: "Nhận ra, Lận Châu, hai lần ảnh đế. Có chuyện gì vậy, anh muốn dạy tôi diễn làm sao để tránh sự kiểm tra tạm thời của văn phòng hôn nhân?".

    (1) : Đoạn này mình cũng không hiểu rõ ý của câu lắm, mình xin lỗi nhiều, mong các bạn thông cảm và góp ý giúp mình với!

    (2) : Đại lượng tiền tệ Trung Quốc
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  6. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 5: Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lận Châu dù là kẻ ngốc cũng nghe ra được ý châm chọc khiêu khích trong giọng điệu của Diệp Phù Dư, anh chợt cau mày, đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt đẹp thì có đẹp nhưng sao lại nhìn quen quen thế?

    Lận Châu không biết nghĩ tới cái gì, trong đầu nhanh chóng lóe lên một ý nghĩ. Anh đột ngột lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm từ 'Diệp Phù Dư' trên trang web Baidu.

    Giây tiếp theo, trang web liền hiện ra.

    Diệp Phù Dư, 19 tuổi, nữ diễn viên trẻ.

    Ra là cùng nghề với anh, chẳng trách trông quen quen.

    Nhưng mười chín tuổi?

    Khóe miệng lạnh lùng của Lận Châu nhếch lên, mang theo ý châm chọc: "Các nữ diễn viên đều thích nói dối tuổi của mình sao?"

    Diệp Phù Dư lập tức đầu đầy dấu hỏi, "Ai đã nói dối?"

    Người đàn ông đưa chiếc điện thoại đang cầm đến trước mặt cô. Diệp Phù Dư biết rằng sự chú ý của cô ấy nên tập trung vào màn hình điện thoại, nhưng cô ấy chỉ nhìn lướt qua nó và đặt ánh mắt vào ngón tay của người đàn ông.

    Trong giới từng có một tài khoản tiếp thị nhận xét, con người Lận Châu, ngoại trừ tính tình không tốt lắm, thực sự không tìm ra được một chút khuyết điểm nào. Hấp dẫn ánh mắt của Diệp Phù Dư là những ngón tay của anh, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng lại vừa phải, giống như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng đế điêu khắc tỉ mỉ.

    Dù sao, nhìn thấy đôi tay này, cơn bực tức trong người cô cũng giảm bớt.

    Diệp Phù Dư mở miệng, vô thức xoay người một góc, nói: "Tay của anh thật đẹp nha."

    Lận Châu: "?"

    Diệp Phù Dư: "Không. Hôm nay tôi còn chưa qua, tôi vẫn mười chín tuổi. Còn Baidu thì chưa cập nhật, sao lại bảo tôi nói dối tuổi tác? Tôi là một cô gái còn trẻ như thế này, còn để ý đến một hai tuổi này à?"

    Lận Châu liếc cô một cái rồi trực tiếp đổi chủ đề. Anh dựa vào chiếc Ferrari bóng loáng đến mức có thể phản chiếu ánh sáng trong đêm đen, duỗi thẳng đôi chân dài miên man, lạnh nhạt hỏi: "Cô là yêu tinh gì?"

    "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"

    "Nhóc con, đây là thái độ của cô với chồng và với tiền bối sao?" Lận Châu ngứa tay thật muốn bóp chết cô gái nhỏ trước mặt.

    Hôm nay anh từ nước ngoài về, bay gần mười hai tiếng mới hạ cánh, vừa hạ cánh liền bị Hồng Nguyệt thúc giục lại đây như đòi mạng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi vất vả hoàn thành các thủ tục kết hôn, lại còn phải nhìn sắc mặt của con nhóc nhỏ tuổi trước mặt.

    Một nữ nghệ sĩ trong giới như Diệp Phù Dư chẳng phải nên tôn kính khiêm nhường khi nhìn thấy anh sao? Tại sao lại kiêu ngạo như thế này?

    Lận Châu nghẹn một bụng tức, nghĩ muốn nổi cáu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hồ ly trắng đen rõ ràng của cô gái nhỏ thì lại không đành lòng xuống tay.

    Từ từ.

    Mắt hồ ly?

    Lận Châu hơi nheo mắt lại, ánh mắt thâm thúy, khóe môi lập tức nhếch lên như cười như không: "Hồ ly tinh hửm?"

    Diệp Phù Dư: "..."

    Lận Châu ngoắc tay với cô, Diệp Phù Dư nghi ngờ tiến lại gần, lại nghe người đàn ông cười nhẹ nói: "Tiểu hồ ly, anh trai mua gà rán cho em, muốn không?"

    Ba chữ "tiểu hồ ly" vừa thoát ra khỏi miệng Lận Châu, không khí lập tức thêm một chút sắc thái mập mờ. Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, có chút cố ý dây dưa, Diệp Phù Dư suýt thì mặt đỏ tai hồng.

    Cô gái nhỏ xoa xoa vành tai nóng rực, bĩu môi: "Tôi có tiền, có thể tự mua."

    "Không, bây giờ tiền của em cũng thuộc về tôi. Đương nhiên, tiền của tôi cũng thuộc về em. Nếu em mua gà rán, chính là sử dụng tài sản chung của chúng ta nên phải có được sự đồng ý của tôi. Thế này đi, em gọi tôi một tiếng anh trai, tôi liền mua gà rán cho em."

    Diệp Phù Dư: "..."

    Đây ahihi là loài yêu tinh gì thế, làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  7. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 6: Sống chung

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Phù Dư của ngày hôm nay sẽ không đến nỗi phản bội bản thân vì gà rán, đương nhiên, về sau có thể nói những lời đúng tình hợp lý như vậy hay không vẫn còn là một ẩn số.

    Diệp Phù Dư liếc nhìn anh, cũng không nói nhiều lời vô nghĩa với Lận Châu nữa, liền lên xe lái đi.

    Người đàn ông đứng dưới ngọn đèn đường mờ ảo, nhìn về hướng xe đang rời đi, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy thâm thúy và hứng thú. Con tiểu hồ ly này thật thú vị.

    Chẳng phải Lận Châu tự luyến khoe khoang, dựa vào địa vị của anh trong giới giải trí, không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú muốn bám víu lấy anh để nổi tiếng. Không nghĩ tới, tiểu hồ ly mới tới của nhà anh lại là ngoại lệ, biết rõ thân phận của anh cũng không muốn gả cho anh, thậm chí cũng chẳng muốn nhiều lời với anh.

    Thật chỉ có tiểu hồ ly mới cá tính như vậy.

    *

    Diệp Phù Dư cũng không biết Lận đại ảnh đế nghĩ gì sau lưng cô, vì vậy buổi tối cô vừa lái xe về đến nhà liền nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy rời giường, đầu tóc bù xù mở điện thoại, cô nhìn thấy tin nhắn từ một người lạ trên màn hình.

    Diệp Phù Dư chỉ ngây người một lát rồi bấm vào:

    Lúc 5 giờ sáng nay, Xà tinh gọi cho tôi và nói rằng hai vợ chồng phải sống cùng nhau, cô chuyển đến đây sống với tôi. Địa điểm là Biệt thự 006 ở Hoa viên Bạch Vị. Mật khẩu là 100086, phòng của cô là phòng thứ hai trên tầng ba cạnh cầu thang. Chú ý: Tôi ăn chay, cho nên tôi không muốn có mùi thịt ở nhà khi về.

    Diệp Phù Dư: "..."

    Cô có trực giác, cô cảm thấy được cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không kéo dài được bao lâu. Dù sao, thân là một con hồ ly, cô thực sự thích ăn thịt. Nhưng Lận Châu lại không thích.

    Nói đi cũng phải nói lại, không biết Lận Châu là loại yêu tinh gì nhỉ, trong lòng có chút tò mò.

    Mang theo lòng hiếu kì, Diệp Phù Dư vừa làm bữa sáng vừa tự hỏi không biết có nhất định phải sống cùng Lận Châu hay không. Rủi ro khi sống với Lận Châu là quá lớn. Lận Châu là ảnh đế, bình thường không biết có bao nhiêu tay săn ảnh quan tâm đến đời tư của anh, nhưng sau bao nhiêu năm, giới truyền thông thậm chí không thể đoán được người Lận Châu thích là nam hay nữ. Bất chấp điều này, sự kiên trì của mấy tay săn ảnh đã được tôi luyện mà ra.

    Thậm chí còn có một tay săn ảnh nổi tiếng đăng trên Weibo rằng nếu không chụp được chuyện tình cảm của Lận Châu hay những thông tin thú vị khác, anh ta sẽ livestream ăn c*t luôn.

    Lúc ấy, có rất nhiều fan hâm mộ và người qua đường đã vào góp vui rằng livestream ăn c*t là chắc kèo rồi.

    Diệp Phù Dư tưởng tượng nên cảnh mình ra ra vào vào biệt thự của Lận Châu rồi bị mấy tay săn ảnh chụp được, thân hình mảnh khảnh của cô vô thức run lên.

    Chết tiệt, có phải cô sẽ bị nhóm fan vợ, fan bạn gái, fan mẹ của Lận Châu chửi đến mức nổ tung tại chỗ đúng không?

    Nhưng nếu hai người không sống cùng nhau--

    Sẽ khó giải thích với bên văn phòng hôn nhân.

    Sau khi cân nhắc ưu và khuyết điểm, Diệp Phù Dư chỉ có thể từ từ thu dọn hành lý và đóng gói những thứ cần thiết hàng ngày của mình. Trước khi ra ngoài, cô gọi điện cho trợ lý của mình.

    Trợ lý của Diệp Phù Dư tên là Vu Lam, một con thỏ tinh mềm mềm.

    Vu Lam nghe được Diệp Phù Dư phải chuyển nhà, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ nhiều, vội vàng lái xe đến hỗ trợ. Nhưng mà, khi đang ngậm cà rốt trong miệng, nghe Diệp Phù Dư nói sắp chuyển đến biệt thự của Lận Châu, răng cửa của cô nàng đã cắn phập củ cà rốt thành hai nửa--

    Một chiếc răng cửa bị rơi xuống đất.

    Diệp Phù Dư nhìn thấy miệng cô nàng liền trêu chọc: "Tiểu Lam tử, lại ăn vụng kẹo à? Răng cửa sao không dùng được nữa thế?"

    Vu Lam che miệng đáng thương, mơ hồ than thở: "Chuyện này liên quan gì đến kẹo chứ? Chẳng lẽ còn không phải bởi vì chị muốn sống chung với Lâm ảnh đế hay sao? Chị lừa gạt tình nhân trong mộng của chị Thiến Thiến tới tay từ khi nào thế? Chị Thiến Thiến sẽ giết chị đó."
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  8. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 7: Làm sao có thể hung dữ như vậy!

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị Thiến Thiến" trong miệng Vu Lam chính là người đại diện của Diệp Phù Dư, tính tình nóng nảy, làm việc hấp tấp, hoàn toàn không có tư thái của bản thể là hổ cái. Nhưng phụ nữ dù có bộp chộp đến đâu thì cũng sẽ có người đàn ông mình thích. Chỉ cần vừa nhắc đến ảnh đế Lận Châu, Hồ Ngọc Thiến lập tức trở thành một chú mèo nhỏ.

    Không kể đến, Diệp Phù Dư nhớ mang máng rằng Hồ Ngọc Thiến dường như là fan mẹ Lận Châu.

    Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bình thường có các sao nữ bám lấy Lận Châu, thì sức chiến đấu của Hồ Ngọc Thiến thật làm người khác kinh hãi, cái đuôi của Diệp Phù Dư đã sắp nổ tung.

    Vu Lam liếc nhìn cô một cái, vẫn che miệng nói lảm nhảm: "Chị Dư, cái đuôi của chị lòi ra rồi kìa, lông cũng dựng lên."

    Diệp Phù Dư vội vàng xoa bóp cái đuôi trở lại.

    "Trước tiên đừng nói chuyện này cho chị ấy, tôi sợ chị ấy không thể chịu nổi kích thích."

    Lúc trước, Vu Lam chính là được Diệp Phù Dư cứu ở nơi hoang dã, vì vậy tự nhiên sẽ nghe theo lời của Diệp Phù Dư. Cô gật đầu, cúi xuống nhặt những chiếc răng cửa trên mặt đất, đưa đến dưới vòi nước rửa sạch rồi từ từ đẩy răng cửa trở về.

    Sau hai lần cắn mạnh, răng cửa đã hồi phục.

    Nhìn thấy thao tác này khiến cho mắt Diệp Phù Dư cay cay: "Tiền lương của em không phải cũng khá cao sao? Đợi lát nữa đến bệnh viện khám xem, em có thể lắp cái răng giả cũng được."

    "Không được, răng cửa chính là tôn nghiêm của một con thỏ như em."

    Diệp Phù Dư: "..."

    Dù sao ăn cà rốt bị rụng răng cũng không phải là cô.

    Cả hai lái xe vội vã đến hoa viên Bạch Vị. Hoa viên Bạch Vị là một khu giàu có nổi tiếng ở Lâm Thành (1), nghe nói rằng những người sống trong đó đều là những người giàu có hoặc quý tộc. Trước kia có người từng nói đùa rằng nếu bạn muốn ăn vạ hãy chọn hoa viên Bạch Vị.

    Lận Châu chắc là đã chào hỏi qua các nhân viên an ninh, nên việc ra vào lúc này vô cùng suôn sẻ. Xe dừng trước biệt thự 006, Diệp Phù Dư ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, suy nghĩ - khi nào cô cũng có thể mua được một căn nhà ở đây.

    Cô thực sự rất nghèo.

    "Đây là chính là nhà của Lận ảnh đế sao? Chúng ta bấm chuông cửa nhé?"

    Diệp Phù Dư thu hồi suy nghĩ, lắc đầu: "Anh ấy hôm nay không có ở nhà, đã đưa mật khẩu cho chị rồi. Đi thôi, chúng ta vào."

    Nhập mật khẩu vào, cảnh cửa 'xoạch' một tiếng mở ra.

    Tuy nhiên, cả hai đều đứng ngây ngẩn cả người ở trước cửa.

    Vu Lam chớp mắt, lúng ta lúng túng hỏi: "Mắt của em có phải bị mù rồi không?"

    Diệp Phù Dư: "Không.. em không có, là chị mù."

    Vừa đập vào mắt chính là một mảnh vàng rực rỡ, bàn vàng, sofa vàng, giấy dán tường cũng đều là màu vàng! Diệp Phù Dư cảm giác hai mắt của mình sắp bị mù.

    Cô đột nhiên lùi lại phía sau một bước, lắc đầu và tự cố nhắc nhở: "Không được, không thể sống ở nơi này. Tôi sẽ bị mù mất."

    Giọng nói vừa dứt, cô quay người muốn đi. Tuy nhiên khi vừa di chuyển chân, cô đã va đầu vào cái gì cưng cứng. Diệp Phù Dư nhất thời choáng váng, ngẩng đầu liền thấy Lận Châu nhướng mày, dáng vẻ lười biếng nhìn cô: "Sao em không đi vào? Hối hận rồi?"

    Diệp Phù Dư: "Có.." chút.

    Cuối cùng còn một chữ chưa kịp nói ra, cô đã ngậm miệng lại dưới cái nhìn chết người của Lận Châu.

    Diệp Phù Dư: "..."

    Làm sao có thể hung dữ như vậy.

    Trầm mặc hai giây, trên mặt cô bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, lông mày cong lên, nhìn qua không hề có tính công kích, cũng không có một chút đặc tính của hồ ly tinh.

    "Không phải, tôi chỉ bị hạ huyết áp, hơi chóng mặt tý."

    Lận Châu cười cười nhìn cô, thật lâu sau anh mới chấp nhận cái cớ thấp kém gọi là hạ huyết áp. Anh đi trước dẫn mọi người vào biệt thự.

    Diệp Phù Dư sợ hai mắt của mình bị lóe mù, nheo mắt lại chỉ hé ra một tý. Một giây tiếp theo, cô dường như nhìn thấy một tia sáng lóe lên, tất cả đồ trang trí trong nhà đều trở nên vô cùng bình thường.

    (1) : Tên thành phố Diệp Phù Dư sống
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  9. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 8: Có một con không rõ sinh vật gì đang ngược đãi hồ ly!

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tường trắng, sofa đen, trên bàn và tủ rượu đều đặt những chậu cây xanh.

    Ánh mắt Diệp Phù Dư đảo quanh hai vòng, phát hiện cả gian nhà đều mang theo một cảm giác không thể nói nên lời.

    Lận Châu không để ý tới ánh mắt của Diệp Phù Dư, anh tùy ý hạ mí mắt xuống, chậm rãi nói: "Đồ vật ở trong nhà không được động lung tung. Cô có nhìn thấy cái bình hoa kia không?"

    Diệp Phù Dư nhìn theo hướng ngón tay của anh liền thấy được một chiếc bình sứ Thanh Hoa. Vì thế, cô gật đầu.

    Lận Châu: "Chiếc bình hoa này là đồ cổ, trị giá hai ngàn vạn, nếu cô làm vỡ thì bồi thường."

    Diệp Phù Dư: "..."

    Lận Châu lại liếc cô một cái rồi nói tiếp: "Cô đã nhìn đến bức tranh đó chưa?"

    Diệp Phù Dư gật đầu.

    Lận Châu: "Năm trăm vạn không thể ít hơn. Làm bẩn một chút cô sẽ bồi thường."

    Diệp Phù Dư: "..."

    Con mẹ nó chứ.. làm sao khi mà sống chung với ảnh đế mình lúc nào cũng có nguy cơ phá sản.

    Đây là nhà cho người ở sao? Không phải là viện bảo tàng đó chứ?

    Diệp Phù Dư cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ về điều đó, cô cho rằng mình thực sự cần phải nói chuyện thật vui vẻ cùng với Lận Châu và Hồng Nguyệt. Ví dụ, trong cuộc hôn nhân hai năm có thể trừ bỏ việc sống chung với nhau. Nếu không, quả thật là khiến cô khó xử.

    Lận Châu đại khái là đã nhận ra sự kinh sợ ở trên mặt tiểu hồ ly, phất tay ý bảo cô lên tầng tìm phòng. Nhưng mà Diệp Phù Dư vẫn còn đứng do dự tại chỗ, anh nghi ngờ nhìn qua, chỉ nghe thấy giọng cô gái nhỏ hỏi: "Còn có thể đổi ý không?"

    Lận Châu nhìn cô, khoanh hai tay lại, giọng điệu mang theo chút không đứng đắn: "Đương nhiên có thể. Nhưng hôm nay tôi đã tỉ mỉ hỏi xà tinh kia một chút. Cô ấy nói rằng nếu trong hai năm chúng ta không có bất kỳ sự hâm nóng tình cảm nào, cô ấy liền phế đi tu vi của cô."

    Diệp Phù Dư: "..."

    Tu vi nhất định không thể bị phế được. Cô cũng vất vả lắm mới có thể biến thành hình dạng con người.

    Sau khi suy nghĩ, Diệp Phù Dư cẩn thận thăm dò: "Vậy nếu không thời điểm chấm dứt hai năm sau tôi chuyển?"

    Lận Châu: "Cô lấy chồng cùng bồi dưỡng tình cảm chỉ mất ít thời gian như vậy sao? Các cô là hồ ly tinh, nhưng tôi không được."

    Tốt.

    Ý chính là phải ở chung.

    Diệp Phù Dư gục đầu, kéo hành lí đi lên tầng ba. Lận Châu đứng ở đầu cầu thang nhìn cô, nếu lúc này Diệp Phù Dư lộ ra cái đuôi, cái đuôi kia nhất định là héo xuống rũ rượi.

    Chậc.

    Nghĩ thế nào thì vẫn cảm thấy có chút dễ thương đấy.

    Lận Châu bĩu môi, xoay người đi phòng bếp nấu cơm trưa.

    Trong phòng ngủ trên tầng ba, Vu Lam vừa giúp Diệp Phù Dư sắp xếp mọi thứ, vừa nhỏ giọng than thở: "Chị Dư, em cảm thấy Lận ảnh đế có vẻ như rất khó sống chung."

    Diệp Phù Dư không đổi nét mặt gật đầu, ý muốn nói đó không phải là ảo giác của cô ấy. Thật thực sự không biết tại sao Hồ Ngọc Thiến lại thích loại đàn ông này.

    Đoán chừng chị ấy chưa thật sự chịu đựng lời công kích ác độc của Lận ảnh đế.

    Vu Lam không ở trong biệt thự lâu, giúp Diệp Phù Dư thu dọn đồ dùng cần thiết hằng ngày rồi rời đi. Con thỏ nhỏ chạy rất nhanh, giống như có một bầy sói đuổi theo sau lưng.

    Thời điểm Vu Lam rời đi, Lận Châu lười biếng dựa vào tường, trong tay bưng một đĩa salad trái cây, mơ hồ hỏi: "Tôi nhớ rõ hồ ly các cô thỉnh thoảng cũng ăn thỏ."

    Diệp Phù Dư: "Con thỏ đáng yêu như vậy, không ăn."

    "Những động vật khác cũng rất đáng yêu." Lận Châu đi tới, đem salad trái cây đưa đến trước mặt cô, cười vỗ vỗ đầu cô: "Về sau đừng ăn thịt nữa, rau củ quả rất tối với thân thể cô."

    Diệp Phù Dư hoàn toàn không để ý đến động tác gõ đầu cô của người đàn ông, cô nhìn chằm chằm vào món salad trái cây trên tay mình, trong lòng rỉ máu.

    Có một con không rõ sinh vật gì muốn ngược đãi một con hồ ly, chuyện này văn phòng hôn nhân mặc kệ hả?
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
  10. Purine

    Bài viết:
    34
    Chương 9: Cô có bao nhiêu cái đuôi?

    Purine edit!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lận Châu nói không ăn thịt, thì anh thật sự không ăn thịt.

    Sau bữa trưa và bữa tối, cô không được ăn chút thịt nào, trên bàn đầy rau và trái cây. Diệp Phù Dư chọc chọc cái bát, suy nghĩ xem liệu tối nay có nên lẻn ra ngoài ăn bữa khuya hay không.

    Cô có dáng người tốt lắm, ăn nhiều hay ít cũng không mập, đây có lẽ là lợi thế khi sinh ra là hồ ly.

    Diệp Phù Dư khẽ xoa bụng, đặt đũa xuống.

    Lận Châu chú ý tới động tác của cô, nhướng mày liếc cô một cái: "Cô no rồi?"

    Diệp Phù Dư chột dạ gật gật đầu.

    Lận Châu nói: "Được rồi, ăn thêm chút đi, chín giờ tối có bảo vệ gác cổng, cô muốn đi ra ngoài cũng không được."

    Diệp Phù Dư: "?" Rốt cuộc bản thể của Lận Châu là loại yêu tinh gì? Dù ăn chay không nói, thế nhưng còn có thể đoán được cô đang nghĩ gì?

    Nhân sinh vô vọng.

    Đây là bốn từ xuất hiện trong đầu Diệp Phù Dư.

    Diệp Phù Dư chỉ tự hỏi vài giây, liền tức giận cúi đầu xuống ăn rau. Nhìn cô ăn không ngon miệng, khóe miệng người đàn ông gợi lên một đường vòng cung rõ ràng, Lận Châu để đũa trong tay xuống, chống cằm bắt đầu đặt ra quy tắc cho Diệp Phù Dư.

    "Tiểu hồ ly, chúng ta đều là diễn viên, sau này hãy thông cảm cho nhau một chút. Tôi biết cô còn đang trong giai đoạn phát triển, tin tức kết hôn hẳn là không thể tung ra."

    Diệp Phù Dư nhìn anh một cái, sắc mặt không thay đổi: "So với tôi, anh mới là người không thể bại lộ chuyện kết hôn đúng không?"

    "Không, tôi là một diễn viên chứ không phải thần tượng, dù kết hôn hay không cũng không ảnh hưởng đến diễn xuất của tôi. Về phần những fan nữ kia, nếu không chấp nhận chuyện tôi kết hôn, vậy thì liền thoát fan đi. Tôi nói chuyện bằng thực lực chứ không phải bằng mặt."

    "Tôi cũng dựa vào thực lực." Diệp Phù Dư lẩm bẩm than thở một câu, sau đó lại nói: "Tôi biết ý của anh, tôi sẽ không tiết lộ tin tức về chuyện kết hôn của chúng ta."

    "Được, vậy ký thỏa thuận đi. Đợi lát nữa tôi lấy qua cho cô."

    Sau nửa giờ, Diệp Phù Dư dựa vào giường trong phòng ngủ, một cái đuôi lông tơ màu trắng chậm rãi đung đưa sau lưng. Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ánh mắt cô tách khỏi kịch bản, lười biếng nói: "Cửa không khóa."

    Vì thế, người đàn ông đã đẩy cửa phòng ngủ và lập tức nhìn thấy khung cảnh này.

    Lận Châu dừng chân lại một chút, sau đó mặt không đổi sắc đi tới chỗ Diệp Phù Dư, đưa cho cô gái nhỏ một văn kiện.

    Diệp Phù Dư rụt đuôi trở vê theo bản năng, khi nhận tập tài liệu, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào ngón tay của người đàn ông, cái chạm nhẹ tinh tế lạnh lẽo khiến tay cô vô thức run lên, ngón tay co lại thiếu chút nữa không cầm được tập tài liệu.

    Nhìn thấy cô gái nhỏ đang mở tập tài liệu, Lận Châu thuận miệng hỏi: "Cô có bao nhiêu cái đuôi?"

    "Một, chú tôi nói chỉ cần tu luyện thêm vài năm nữa thì có thể lên chín cái." Diệp Phù Dư không ngẩng đầu lên nói. Lúc này tầm mắt và sự chú ý của cô đều nằm trong hồ sơ. Khi thấy rõ nội dung, cô lập tức trợn mắt khinh bỉ.

    1. Mối quan hệ giữa hai người không thể được nhắc đến trước công chúng.

    2. Dưới tình huống không cần thiết, hai người không được có tiếp xúc thân thể

    3. Biệt thự phải được giữ sạch sẽ mọi lúc, không được phép mang người khác và yêu tinh khác qua đây.

    4. Phòng của đàn ông và phòng có khóa không được vào nếu chưa được phép.

    5. Chờ định.

    Diệp Phù Dư suy nghĩ cẩn thận, liền mở miệng hỏi: "Lận ảnh đế, nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay anh vỗ đầu tôi một cái? Cái này có tính là đụng chạm thân thể không?"

    Lận Châu: "..."

    Lận Châu: "Không tính."

    Tài liệu này được dự tính trước kết hôn, anh cũng vì để tiết kiệm thời gian liền đưa cho Diệp Phù Dư, về phần nội dung của tài liệu.. nói thật là đến anh cũng không nhớ rõ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...