Chương 10
Trong suốt tháng tám nóng bức ấy, Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên trở nên hiểu chuyện hơn.
Cũng không thể nói là hiểu chuyện, nói chính xác hơn thì "hiểu lý lẽ" có vẻ phù hợp hơn. Đương nhiên bé cũng sẽ khóc nháo, tham ăn, mê xem phim..
Vì toàn bộ kỳ nghỉ hè đều phải ở nhà, chăm sóc một đứa trẻ thực sự rất vất vả. Bà nội cùng tiểu Tinh Tinh thương lượng: "Hôm nay bà nội phải nấu cơm, quét dọn vệ sinh, còn phải giặt quần áo cho con, rất nhiều việc, không có thời gian chơi với con. Nhưng mà con không được chạy ra ngoài chơi, biết không? Con xem, bên ngoài có rất nhiều người xấu, sẽ bắt mấy đứa trẻ một mình chơi ở trên đường đi đó."
Thẩm Tinh Lê sợ tới mức rụt rụt đầu.
"Không chạy ra sẽ không có việc gì."
"Vâng." Bé nghe hiểu đạo lý, sẽ rất nghe lời, theo lời bà nội nói đi làm.
Điều này thực sự khiến cho người lớn rất vui vẻ yên tâm.
Thẩm Tinh Lê quả nhiên ngoan ngoãn ở nhà, một mực tự mình ghé trên bàn sách vẽ tranh. Rất nhanh đã dùng hết một hộp bút màu nước, bà nội liền mua cho bé một hộp khác, còn có cả một quyển tranh.
Còn Thẩm Linh Kiều đã được mẹ đưa tới nhà dì chơi hai ngày, buổi tối trước hôm đi hai mẹ con còn ở trong phòng khách thử quần áo. Vì em gái của Trương Lỵ Lỵ là Trương Mai Mai mới từ Nhật Bản về, coi như là từ nước ngoài về, Trương Lỵ Lỵ không muốn trước mặt em gái bị mất mặt.
Thẩm Linh Kiều thử rất nhiều váy, vô cùng hiếu kỳ hỏi: "Dì có nghe hiểu được tiếng Trung Quốc không ạ?"
Trương Lỵ Lỵ buồn cười: "Đó là điều đương nhiên, dì con cũng không phải là người nước ngoài." Bà ngồi xổm xuống chỉnh lại váy cho bé, nói: "Đến nhà bà ngoại không được nói chuyện lung tung, nhớ phải lễ phép, đừng để mẹ mất mặt."
"Vâng ạ" Thẩm Linh Kiều thoạt nhìn tràn đầy tự tin, ngay cả một bài múa để biểu diễn trước mặt một nhà bà ngoại cũng đã chuẩn bị xong.
"Cũng đừng để váy bị bẩn, có biết không? Bộ váy này mà giặt cũng rất mệt đó."
"Con biết rồi, mẹ" Thẩm Linh Kiều nằm úp sấp trong lòng mẹ làm nũng.
Thẩm Tinh Lê ở bên cạnh nhìn một lúc, trẻ con thật ra rất tò mò, cũng rất muốn được mặc váy mới xinh đẹp, cũng muốn được cùng chị gái đi ra ngoài chơi.
Nhưng mà hình như thím không thích để ý tới bé, bé cảm thấy không có gì thú vị, liền không tiếp tục đi tới nữa, ngoan ngoãn trở về đi ngủ.
Cách ngày cô giáo Tiểu Mã tự mình đến thăm Tinh Tinh, bà nội hỏi: "Thế này có thể đi múa sao?"
Thẩm Tinh Lê chủ động đem ống quần kéo lên, trên đầu gối còn có một vết thương dậm màu đã kết vảy, ở trên làn da trắng noãn của trẻ nhỏ, nhìn cực kỳ nổi bật: "Còn đau không?"
Thẩm Tinh Lê lắc đầu, nói không đau. Bé sớm đã quên rồi, trẻ con cũng không có làm ra vẻ gì, khóc xong thì tốt rồi.
Nhưng mà cô giáo Tiểu Mã vần còn lo lắng, cái vảy này nếu lại bị đụng vào, sẽ bị rách ra chảy máu, sẽ rất đau.
Bà nội nói: "Vậy cũng không vội đi học, ở nhà cũng như nhau."
Cô giáo Tiểu Mã áy náy, nhìn đôi mắt nhỏ của Thẩm Tinh Lê tràn đầu khát vọng, nói thật, cô đến đơn vị này dạy học đã lâu như vậy, Thẩm Tinh Lê là bạn nhỏ đầu tiên tích cực học tập như vậy.
Bé hình như một chút không thích cũng không có, không giống như các bạn nhỏ khác, đều là bị người lớn hối thúc, đánh mắng, bắt ép đi học. Có không ít bé vừa học múa vừa chùi mũi khóc đấy.
Cô giáo Tiểu Mã thấp giọng nói: "Bà nội Tinh Tinh, bà yên tâm. Mấy buổi học mà Tinh Tinh nghỉ cháu sẽ dạy bổ túc cho bé, đảm bảo sẽ giúp bé theo kịp chương trình học."
Bà nội khách khí nói: "Không sao cả."
Thẩm Tinh Lê lưu luyến không dời tạm biệt cô giáo Tiểu Mã, bé còn tặng cô một bức tranh mà bé đã vẽ rất lâu mới được.
Cô giáo Tiểu Mã suýt chút nữa còn tưởng bức tranh này là được cắt từ tờ quảng cáo nào đó, nhưng lại nghĩ, Tinh Tinh và bà nội cũng không rảnh mà làm mấy chuyện này.
Thế nhưng đây thật sự là tranh của đứa bé năm tuổi vẽ sao?
Cũng không phải là nói bức tranh này có bao nhiêu tuyệt vời khiến cho người khác kinh ngạc, dù sao kết cấu, màu sắc cũng vẫn còn có rất nhiều chỗ chưa hợp lý, so sánh với mấy bức tranh chuyên nghiệp còn kém rất nhiều, bút pháp cũng rất non nớt.
Nhưng dù vậy cô giáo Tiểu Mã cũng rất ngạc nhiên.
"Đây là em vẽ sao?"
Tinh Tinh nháy mắt, cười nói: "Đúng ạ"
"Cô thích không ạ?" Tinh Tinh hỏi, dường như có chút lấy lòng.
Bức tranh trên tờ giấy A4 là hình ảnh mấy đứa trẻ trong lớp căn bản, mười mấy bạn nhỏ cùng với cô giáo dạy múa xinh đẹp.
Từ góc nhìn này có thể thấy được hình bóng của mọi mấy đứa trẻ, bọn nhỏ mặc váy múa màu hồng nhạt, một đám lùn lùn mập mập nhìn rất đáng yêu, giống ý như những cây nắm nhỏ, còn cô giáo giống như cây liễu, nhưng tuyệt đối không cường tráng, ngược lại dáng người thẳng tắp, trong cương có nhu.
Đứa trẻ này vậy mà có thể đem tinh túy đều nắm được.
Trong phòng học sáng rỡ, có rèm cửa sổ màu xanh nhạt, theo gió lay động, bình nước của bọn nhỏ xếp thành một hàng chỉnh tề trên bệ của sổ, ngoan ngoãn chờ đợi tiểu chủ nhân của mình.
Ngoài cửa sổ mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Thẩm Tinh Lê thậm chí còn vẽ cả cây hòe gai cao ngút trời bên ngoài của sổ, những chạc cây với vào cửa sổ đều được vẽ rất sống động.
Mặc dù tỷ lệ không đúng lắm, kết cấu cũng hài hước, nhưng hoàn toàn có thể thấy được đứa trẻ năm tuổi này đã quan sát rất tỉ mỉ.
Cô giáo Tiểu Mã nghĩ thầm, bạn nhỏ Thẩm Tinh Lê cùng với những bạn nhỏ khác vẫn là không giống nhau, ví dụ như lúc bé múa, cô giáo không cho động sẽ không động, dù cho bạn nhỏ bên cạnh chọc bé cười, gãi hông bé, tiểu Lê mập đều có thể nhịn được, cùng lắm là cong cong cái bụng nhỏ bị cù lét của mình một cái.
Hay giống như học vẽ cũng vậy, đứa bé năm tuổi vẽ ra được bức tranh như này cũng không đơn giản, tối thiểu phải hai ba ngày mới vẽ xong, thế mà bé chỉ cần ngồi yên lặng vẽ một lúc.
Bà nội bình thường bận rộn nhiều việc, cũng không để ý rốt cuộc Thẩm Tinh Lê vẽ cái gì, chỉ biết là tiểu mập mạp * đầu vẽ "lung tung". Lúc Tằng Hồng đưa bé tới đây cũng đã nói, Tinh Tinh thật ra rất thông minh, nếu như không có thời gian cùng bé chơi đùa, liền chuẩ bị cho bé một quyển vở, cùng với một hộp màu nước, để cho bé tự mình vẽ tranh chơi là tốt rồi.
Cô giáo Tiểu Mã vui vẻ đặt tên cho bức tranh là "Các bạn nhỏ múa ba lê", vừa đi tới lật một quyển tranh khác của bé.
Cái gì cũng có, có ở nhà ăn cơm, bà nội hiền hòa cùng với hai bé gái.
Bà nội đang cùng với cô bán cá ở sạp nhỏ nói chuyện.
Hay ca ca đang chơi game..
Bà nội khiêm tốn cười: "Đều là trẻ nhỏ vẽ lung tung, cô coi như vui vẻ một chút là được rồi."
Cô giáo Tiểu Mã nghĩ, Tinh Tinh cố gắng như vậy, hiện tại xem ra, nhất định là có chút thiên phú hội họa, phải giúp đỡ bé tiếp tục phát triển mới được.
* * *
Trương Lỵ Lỵ và Thẩm Linh Kiều từ nhà bà ngoại trở về, tiết học múa thứ sáu tuần trước, thấy Thẩm Tinh Lê chân vẫn chưa khỏi hẳn, được cô giáo Tiểu Mã khuyên nên nghỉ thêm một tuần.
Trương Lỵ Lỵ nghĩ thầm, căn bản là không hợp để múa, cần gì phải cậy mạnh?
Được rồi, chờ Kiều Kiều khảo cấp lấy được giấy chứng nhận, mẹ chồng sẽ thấy rõ khả năng thực sự của con bé.
Trương Lỵ Lỵ là muốn Kiều Kiều dựa vào múa để cộng thêm điểm, có thể vào một trường trung học tốt để học, nói không chừng sau này có thể thi vào học viện múa thì sao.
* * *
Thẩm Tinh Lê được cô giáo Tiểu Mã khen, cực kỳ vui vẻ, bé cũng vẽ cho ca ca một bức tranh, do vậy bé liền gấp không chờ nổi mà mang sang cho hắn xem luôn.
Bà nội sợ bé đi sang bên đó buồn chán, liền bốc cho bé một nắm hạt dưa cho vào trong túi, để bé mang qua cùng Ngôn Gia Hứa vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu.
Rất bình dân ()
Bảo mẫu Ngôn gia vừa thấy tiểu Tinh Tinh tới chơi, rất tự nhiên mở cửa cho bé vào, không cần phải nói, vừa nhìn là biết đến tìm Ngôn Gia Hứa, cười nói: "Ca ca ở trên lầu, lên đi."
Thẩm Tinh Lê cầm bức tranh mình vẻ coi như một kinh hỉ, giấu ở phía sau, một tay che cái túi nhỏ của mình để tránh hạt dưa rơi ra.
Một đường đi lên phòng Ngôn Gia Hứa, thấy trong phòng không có ai.
Máy tính vẫn đang mở.
Thẩm Tinh Lê hô lên một tiếng: "Gia Hứa ca ca."
Không có ai trả lời.
Bé đem tranh để lên bàn, tìm tìm, liền thấy hắn đang đứng ở ngoài ban công.
Thiếu niên đứng ngược sáng, chỉ cho nàng một cái gò má, hắn mặc áo thun màu đen, quần thể thao, cao ngất mà thon dài.
Ngôn Gia Hứa lớn lên cực kỳ đẹp mắt, dù cho Thẩm Tinh Lê chỉ mới năm tuổi, cũng nhất định phất cờ trắng trước giá trị nhan sắc như thế này.
Chập tối, một nửa gò má hắn chìm trong bóng tối, sống mũi cao, cùng với lông mày thế nhưng có thể lộ vẻ ôn nhu như thế, môi đỏ nhấp thành một đường, trên trán tóc đen che khuất đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia.
Nhìn rất giống hoa mỹ nam trong truyện manga.
Đương nhiên tất cả những thứ này rơi vào trong mắt của Tinh Tinh, cũng chỉ giống như một "ca ca xinh đẹp" vừa yếu đuối vừa đơn thuần.
Nhưng ấm áp, quen thuộc.
Bé cho rằng Ngôn Gia Hứa cố ý trốn đi, cực kỳ vui vẻ nhào tới, mở cửa ban công, cơ thể nhỏ đầy thịt thoáng cái ôm lấy chân Ngôn Gia Hứa, nháy mắt nói: "Xem đi, em tìm được anh rồi."
Dính trên đùi hắn là cơ thể nhỏ ấm áp.
Thiếu niên đứng hình trong nháy mắt, mới kéo bé con trên người ra.
Hắn ho khan một tiếng, Thẩm Tinh Lê thấy trước mặt có một đôi dày da màu đen, quần tây, vừa xa lạ vừa uy phong. Ngảng đầu một cái, liền nhìn thấy một người đàn ông thật cao, thật lớn, lại có chút nghiêm túc.
Ngôn Thận, cũng chính là cha của Ngôn Gia Hứa.
Lão tổng xí nghiệp Ngôn thị.
Người đàn ông cũng không nghĩ tới sẽ có một bé gái bất chợt xông vào, rõ ràng có chút sửng sốt, sau đó nhếch khóe miệng, nhạt nhẽo nở nụ cười, tựa hồ bị hơi thở mềm mại của bé lây nhiễm, cảm xúc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ngôn Gia Hứa từ lúc Tinh Tinh xông vào, liền không chịu nói một câu.
Thiếu niên nhìn như lạnh lùng vô tình, nhưng trên thực tế, những ngón tay ấm áp vẫn luôn nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của bé.
Bé hôm nay mặc một chiếc váy nhỏ phong cách hải quân, áo trắng có cổ màu xang lam.
Trên đình đầu tóc búi hình viên thuốc tròn tròn, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Tinh Tinh hơi sợ, ngửa đầu liếc nhìn Ngôn Gia Hứa, cuối cùng cố lấy dũng khí, lễ phép nói: "Chào bác ạ~~"
Ngôn Thận đứng dậy hướng bọn hỏ đi tới, nói: "Xin chào, bạn nhỏ."
Tinh Tinh nháy mắt một cái, bỗng nhiên ngượng ngùng trốn ra sau lưng Ngôn Gia Hứa.
Ngôn Thận cũng không để ý lắm, hỏi Ngôn Gia Hứa: "Con có thể nói ý kiến của mình cho cha biết, muốn học tập ở chỗ nào, cha và mẹ con tôn trọng ý kiến của con."
Ngôn Gia Hứa lại không chịu nói, lắc đầu: "Con phải ra ngoài chơi bóng rổ bây giờ" Ý tứ là muốn cha rời đi.
Ngôn Thận bất đắc đĩ, nhún vai.
Ông lại nhìn tiểu Tinh Tinh, cố gắng giả vờ là một người cha hòa ái dễ gần, đưa tay nhéo nhéo viên thuốc ở trên đầu bé, rất tùy ý, giống như trêu đùa, thế nhưng khiến da đầu bé hơi đau.
Ngôn Gia Hứa quả quyết đem Tinh Tinh kéo ra sau lưng mình.
Ngôn Thân cười tự giễu: "Cha con là hông thủy mãnh thú sao?" Không thể tưởng tượng được con trai luôn lạnh nhạt lại có thể ôn nhu che chở cho một bé gái như vậy, còn là bé con nhà hàng xóm.
Nếu như, nếu như trước đây sinh cho Ngôn Gia Hứa một đứa em gái thì sẽ thế nào? Quan hệ gia đình có phải sẽ không căng thẳng như vậy?
Ngôn Gia Hứa ngậm chặt miệng không nói lời nào, Ngôn Thận bất đắc đĩ giải thích: "Không cần phải bài xích như vậy, cha chỉ muốn đùa bé một chút thôi."
Ngôn Gia Hứa cẩn thận che chở tiểu ngốc trong lòng, mỗi câu mỗi chữ, nói năng mạnh mẽ: "Đây không phải là chuyện đùa, đối với em ấy mà nói một chút buồn cười cũng không có."
"Cha không nên đùa em ấy như thế, em ấy sẽ khó chịu, sẽ khóc, cha có thể dỗ sao?"
Một loạt vấn đề khiến cho Ngôn tổng á khẩu không trả lười được.
* * *
Sau khi người ngoài đi rồi, Tinh Tinh mắt cong cong, hỏi Ngôn Gia Hứa: "Ca ca, chúng ta đi chơi có được không?"
Ngôn Gia Hứa gật đầu: "Được"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kiều Kiều: Ta muốn thi học viện múa đó.
Tinh Tinh: Không sao, ta chính là tiểu thiên tài hội họa đó.
Kiều Kiều: Tức giận LLL
Cũng không thể nói là hiểu chuyện, nói chính xác hơn thì "hiểu lý lẽ" có vẻ phù hợp hơn. Đương nhiên bé cũng sẽ khóc nháo, tham ăn, mê xem phim..
Vì toàn bộ kỳ nghỉ hè đều phải ở nhà, chăm sóc một đứa trẻ thực sự rất vất vả. Bà nội cùng tiểu Tinh Tinh thương lượng: "Hôm nay bà nội phải nấu cơm, quét dọn vệ sinh, còn phải giặt quần áo cho con, rất nhiều việc, không có thời gian chơi với con. Nhưng mà con không được chạy ra ngoài chơi, biết không? Con xem, bên ngoài có rất nhiều người xấu, sẽ bắt mấy đứa trẻ một mình chơi ở trên đường đi đó."
Thẩm Tinh Lê sợ tới mức rụt rụt đầu.
"Không chạy ra sẽ không có việc gì."
"Vâng." Bé nghe hiểu đạo lý, sẽ rất nghe lời, theo lời bà nội nói đi làm.
Điều này thực sự khiến cho người lớn rất vui vẻ yên tâm.
Thẩm Tinh Lê quả nhiên ngoan ngoãn ở nhà, một mực tự mình ghé trên bàn sách vẽ tranh. Rất nhanh đã dùng hết một hộp bút màu nước, bà nội liền mua cho bé một hộp khác, còn có cả một quyển tranh.
Còn Thẩm Linh Kiều đã được mẹ đưa tới nhà dì chơi hai ngày, buổi tối trước hôm đi hai mẹ con còn ở trong phòng khách thử quần áo. Vì em gái của Trương Lỵ Lỵ là Trương Mai Mai mới từ Nhật Bản về, coi như là từ nước ngoài về, Trương Lỵ Lỵ không muốn trước mặt em gái bị mất mặt.
Thẩm Linh Kiều thử rất nhiều váy, vô cùng hiếu kỳ hỏi: "Dì có nghe hiểu được tiếng Trung Quốc không ạ?"
Trương Lỵ Lỵ buồn cười: "Đó là điều đương nhiên, dì con cũng không phải là người nước ngoài." Bà ngồi xổm xuống chỉnh lại váy cho bé, nói: "Đến nhà bà ngoại không được nói chuyện lung tung, nhớ phải lễ phép, đừng để mẹ mất mặt."
"Vâng ạ" Thẩm Linh Kiều thoạt nhìn tràn đầy tự tin, ngay cả một bài múa để biểu diễn trước mặt một nhà bà ngoại cũng đã chuẩn bị xong.
"Cũng đừng để váy bị bẩn, có biết không? Bộ váy này mà giặt cũng rất mệt đó."
"Con biết rồi, mẹ" Thẩm Linh Kiều nằm úp sấp trong lòng mẹ làm nũng.
Thẩm Tinh Lê ở bên cạnh nhìn một lúc, trẻ con thật ra rất tò mò, cũng rất muốn được mặc váy mới xinh đẹp, cũng muốn được cùng chị gái đi ra ngoài chơi.
Nhưng mà hình như thím không thích để ý tới bé, bé cảm thấy không có gì thú vị, liền không tiếp tục đi tới nữa, ngoan ngoãn trở về đi ngủ.
Cách ngày cô giáo Tiểu Mã tự mình đến thăm Tinh Tinh, bà nội hỏi: "Thế này có thể đi múa sao?"
Thẩm Tinh Lê chủ động đem ống quần kéo lên, trên đầu gối còn có một vết thương dậm màu đã kết vảy, ở trên làn da trắng noãn của trẻ nhỏ, nhìn cực kỳ nổi bật: "Còn đau không?"
Thẩm Tinh Lê lắc đầu, nói không đau. Bé sớm đã quên rồi, trẻ con cũng không có làm ra vẻ gì, khóc xong thì tốt rồi.
Nhưng mà cô giáo Tiểu Mã vần còn lo lắng, cái vảy này nếu lại bị đụng vào, sẽ bị rách ra chảy máu, sẽ rất đau.
Bà nội nói: "Vậy cũng không vội đi học, ở nhà cũng như nhau."
Cô giáo Tiểu Mã áy náy, nhìn đôi mắt nhỏ của Thẩm Tinh Lê tràn đầu khát vọng, nói thật, cô đến đơn vị này dạy học đã lâu như vậy, Thẩm Tinh Lê là bạn nhỏ đầu tiên tích cực học tập như vậy.
Bé hình như một chút không thích cũng không có, không giống như các bạn nhỏ khác, đều là bị người lớn hối thúc, đánh mắng, bắt ép đi học. Có không ít bé vừa học múa vừa chùi mũi khóc đấy.
Cô giáo Tiểu Mã thấp giọng nói: "Bà nội Tinh Tinh, bà yên tâm. Mấy buổi học mà Tinh Tinh nghỉ cháu sẽ dạy bổ túc cho bé, đảm bảo sẽ giúp bé theo kịp chương trình học."
Bà nội khách khí nói: "Không sao cả."
Thẩm Tinh Lê lưu luyến không dời tạm biệt cô giáo Tiểu Mã, bé còn tặng cô một bức tranh mà bé đã vẽ rất lâu mới được.
Cô giáo Tiểu Mã suýt chút nữa còn tưởng bức tranh này là được cắt từ tờ quảng cáo nào đó, nhưng lại nghĩ, Tinh Tinh và bà nội cũng không rảnh mà làm mấy chuyện này.
Thế nhưng đây thật sự là tranh của đứa bé năm tuổi vẽ sao?
Cũng không phải là nói bức tranh này có bao nhiêu tuyệt vời khiến cho người khác kinh ngạc, dù sao kết cấu, màu sắc cũng vẫn còn có rất nhiều chỗ chưa hợp lý, so sánh với mấy bức tranh chuyên nghiệp còn kém rất nhiều, bút pháp cũng rất non nớt.
Nhưng dù vậy cô giáo Tiểu Mã cũng rất ngạc nhiên.
"Đây là em vẽ sao?"
Tinh Tinh nháy mắt, cười nói: "Đúng ạ"
"Cô thích không ạ?" Tinh Tinh hỏi, dường như có chút lấy lòng.
Bức tranh trên tờ giấy A4 là hình ảnh mấy đứa trẻ trong lớp căn bản, mười mấy bạn nhỏ cùng với cô giáo dạy múa xinh đẹp.
Từ góc nhìn này có thể thấy được hình bóng của mọi mấy đứa trẻ, bọn nhỏ mặc váy múa màu hồng nhạt, một đám lùn lùn mập mập nhìn rất đáng yêu, giống ý như những cây nắm nhỏ, còn cô giáo giống như cây liễu, nhưng tuyệt đối không cường tráng, ngược lại dáng người thẳng tắp, trong cương có nhu.
Đứa trẻ này vậy mà có thể đem tinh túy đều nắm được.
Trong phòng học sáng rỡ, có rèm cửa sổ màu xanh nhạt, theo gió lay động, bình nước của bọn nhỏ xếp thành một hàng chỉnh tề trên bệ của sổ, ngoan ngoãn chờ đợi tiểu chủ nhân của mình.
Ngoài cửa sổ mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Thẩm Tinh Lê thậm chí còn vẽ cả cây hòe gai cao ngút trời bên ngoài của sổ, những chạc cây với vào cửa sổ đều được vẽ rất sống động.
Mặc dù tỷ lệ không đúng lắm, kết cấu cũng hài hước, nhưng hoàn toàn có thể thấy được đứa trẻ năm tuổi này đã quan sát rất tỉ mỉ.
Cô giáo Tiểu Mã nghĩ thầm, bạn nhỏ Thẩm Tinh Lê cùng với những bạn nhỏ khác vẫn là không giống nhau, ví dụ như lúc bé múa, cô giáo không cho động sẽ không động, dù cho bạn nhỏ bên cạnh chọc bé cười, gãi hông bé, tiểu Lê mập đều có thể nhịn được, cùng lắm là cong cong cái bụng nhỏ bị cù lét của mình một cái.
Hay giống như học vẽ cũng vậy, đứa bé năm tuổi vẽ ra được bức tranh như này cũng không đơn giản, tối thiểu phải hai ba ngày mới vẽ xong, thế mà bé chỉ cần ngồi yên lặng vẽ một lúc.
Bà nội bình thường bận rộn nhiều việc, cũng không để ý rốt cuộc Thẩm Tinh Lê vẽ cái gì, chỉ biết là tiểu mập mạp * đầu vẽ "lung tung". Lúc Tằng Hồng đưa bé tới đây cũng đã nói, Tinh Tinh thật ra rất thông minh, nếu như không có thời gian cùng bé chơi đùa, liền chuẩ bị cho bé một quyển vở, cùng với một hộp màu nước, để cho bé tự mình vẽ tranh chơi là tốt rồi.
Cô giáo Tiểu Mã vui vẻ đặt tên cho bức tranh là "Các bạn nhỏ múa ba lê", vừa đi tới lật một quyển tranh khác của bé.
Cái gì cũng có, có ở nhà ăn cơm, bà nội hiền hòa cùng với hai bé gái.
Bà nội đang cùng với cô bán cá ở sạp nhỏ nói chuyện.
Hay ca ca đang chơi game..
Bà nội khiêm tốn cười: "Đều là trẻ nhỏ vẽ lung tung, cô coi như vui vẻ một chút là được rồi."
Cô giáo Tiểu Mã nghĩ, Tinh Tinh cố gắng như vậy, hiện tại xem ra, nhất định là có chút thiên phú hội họa, phải giúp đỡ bé tiếp tục phát triển mới được.
* * *
Trương Lỵ Lỵ và Thẩm Linh Kiều từ nhà bà ngoại trở về, tiết học múa thứ sáu tuần trước, thấy Thẩm Tinh Lê chân vẫn chưa khỏi hẳn, được cô giáo Tiểu Mã khuyên nên nghỉ thêm một tuần.
Trương Lỵ Lỵ nghĩ thầm, căn bản là không hợp để múa, cần gì phải cậy mạnh?
Được rồi, chờ Kiều Kiều khảo cấp lấy được giấy chứng nhận, mẹ chồng sẽ thấy rõ khả năng thực sự của con bé.
Trương Lỵ Lỵ là muốn Kiều Kiều dựa vào múa để cộng thêm điểm, có thể vào một trường trung học tốt để học, nói không chừng sau này có thể thi vào học viện múa thì sao.
* * *
Thẩm Tinh Lê được cô giáo Tiểu Mã khen, cực kỳ vui vẻ, bé cũng vẽ cho ca ca một bức tranh, do vậy bé liền gấp không chờ nổi mà mang sang cho hắn xem luôn.
Bà nội sợ bé đi sang bên đó buồn chán, liền bốc cho bé một nắm hạt dưa cho vào trong túi, để bé mang qua cùng Ngôn Gia Hứa vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu.
Rất bình dân ()
Bảo mẫu Ngôn gia vừa thấy tiểu Tinh Tinh tới chơi, rất tự nhiên mở cửa cho bé vào, không cần phải nói, vừa nhìn là biết đến tìm Ngôn Gia Hứa, cười nói: "Ca ca ở trên lầu, lên đi."
Thẩm Tinh Lê cầm bức tranh mình vẻ coi như một kinh hỉ, giấu ở phía sau, một tay che cái túi nhỏ của mình để tránh hạt dưa rơi ra.
Một đường đi lên phòng Ngôn Gia Hứa, thấy trong phòng không có ai.
Máy tính vẫn đang mở.
Thẩm Tinh Lê hô lên một tiếng: "Gia Hứa ca ca."
Không có ai trả lời.
Bé đem tranh để lên bàn, tìm tìm, liền thấy hắn đang đứng ở ngoài ban công.
Thiếu niên đứng ngược sáng, chỉ cho nàng một cái gò má, hắn mặc áo thun màu đen, quần thể thao, cao ngất mà thon dài.
Ngôn Gia Hứa lớn lên cực kỳ đẹp mắt, dù cho Thẩm Tinh Lê chỉ mới năm tuổi, cũng nhất định phất cờ trắng trước giá trị nhan sắc như thế này.
Chập tối, một nửa gò má hắn chìm trong bóng tối, sống mũi cao, cùng với lông mày thế nhưng có thể lộ vẻ ôn nhu như thế, môi đỏ nhấp thành một đường, trên trán tóc đen che khuất đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia.
Nhìn rất giống hoa mỹ nam trong truyện manga.
Đương nhiên tất cả những thứ này rơi vào trong mắt của Tinh Tinh, cũng chỉ giống như một "ca ca xinh đẹp" vừa yếu đuối vừa đơn thuần.
Nhưng ấm áp, quen thuộc.
Bé cho rằng Ngôn Gia Hứa cố ý trốn đi, cực kỳ vui vẻ nhào tới, mở cửa ban công, cơ thể nhỏ đầy thịt thoáng cái ôm lấy chân Ngôn Gia Hứa, nháy mắt nói: "Xem đi, em tìm được anh rồi."
Dính trên đùi hắn là cơ thể nhỏ ấm áp.
Thiếu niên đứng hình trong nháy mắt, mới kéo bé con trên người ra.
Hắn ho khan một tiếng, Thẩm Tinh Lê thấy trước mặt có một đôi dày da màu đen, quần tây, vừa xa lạ vừa uy phong. Ngảng đầu một cái, liền nhìn thấy một người đàn ông thật cao, thật lớn, lại có chút nghiêm túc.
Ngôn Thận, cũng chính là cha của Ngôn Gia Hứa.
Lão tổng xí nghiệp Ngôn thị.
Người đàn ông cũng không nghĩ tới sẽ có một bé gái bất chợt xông vào, rõ ràng có chút sửng sốt, sau đó nhếch khóe miệng, nhạt nhẽo nở nụ cười, tựa hồ bị hơi thở mềm mại của bé lây nhiễm, cảm xúc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ngôn Gia Hứa từ lúc Tinh Tinh xông vào, liền không chịu nói một câu.
Thiếu niên nhìn như lạnh lùng vô tình, nhưng trên thực tế, những ngón tay ấm áp vẫn luôn nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của bé.
Bé hôm nay mặc một chiếc váy nhỏ phong cách hải quân, áo trắng có cổ màu xang lam.
Trên đình đầu tóc búi hình viên thuốc tròn tròn, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Tinh Tinh hơi sợ, ngửa đầu liếc nhìn Ngôn Gia Hứa, cuối cùng cố lấy dũng khí, lễ phép nói: "Chào bác ạ~~"
Ngôn Thận đứng dậy hướng bọn hỏ đi tới, nói: "Xin chào, bạn nhỏ."
Tinh Tinh nháy mắt một cái, bỗng nhiên ngượng ngùng trốn ra sau lưng Ngôn Gia Hứa.
Ngôn Thận cũng không để ý lắm, hỏi Ngôn Gia Hứa: "Con có thể nói ý kiến của mình cho cha biết, muốn học tập ở chỗ nào, cha và mẹ con tôn trọng ý kiến của con."
Ngôn Gia Hứa lại không chịu nói, lắc đầu: "Con phải ra ngoài chơi bóng rổ bây giờ" Ý tứ là muốn cha rời đi.
Ngôn Thận bất đắc đĩ, nhún vai.
Ông lại nhìn tiểu Tinh Tinh, cố gắng giả vờ là một người cha hòa ái dễ gần, đưa tay nhéo nhéo viên thuốc ở trên đầu bé, rất tùy ý, giống như trêu đùa, thế nhưng khiến da đầu bé hơi đau.
Ngôn Gia Hứa quả quyết đem Tinh Tinh kéo ra sau lưng mình.
Ngôn Thân cười tự giễu: "Cha con là hông thủy mãnh thú sao?" Không thể tưởng tượng được con trai luôn lạnh nhạt lại có thể ôn nhu che chở cho một bé gái như vậy, còn là bé con nhà hàng xóm.
Nếu như, nếu như trước đây sinh cho Ngôn Gia Hứa một đứa em gái thì sẽ thế nào? Quan hệ gia đình có phải sẽ không căng thẳng như vậy?
Ngôn Gia Hứa ngậm chặt miệng không nói lời nào, Ngôn Thận bất đắc đĩ giải thích: "Không cần phải bài xích như vậy, cha chỉ muốn đùa bé một chút thôi."
Ngôn Gia Hứa cẩn thận che chở tiểu ngốc trong lòng, mỗi câu mỗi chữ, nói năng mạnh mẽ: "Đây không phải là chuyện đùa, đối với em ấy mà nói một chút buồn cười cũng không có."
"Cha không nên đùa em ấy như thế, em ấy sẽ khó chịu, sẽ khóc, cha có thể dỗ sao?"
Một loạt vấn đề khiến cho Ngôn tổng á khẩu không trả lười được.
* * *
Sau khi người ngoài đi rồi, Tinh Tinh mắt cong cong, hỏi Ngôn Gia Hứa: "Ca ca, chúng ta đi chơi có được không?"
Ngôn Gia Hứa gật đầu: "Được"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kiều Kiều: Ta muốn thi học viện múa đó.
Tinh Tinh: Không sao, ta chính là tiểu thiên tài hội họa đó.
Kiều Kiều: Tức giận LLL