Ngày đầu tiên Thẩm Tinh Lê đi học, chỉ tập chút động tác kéo duỗi đơn giản, theo cô giáo nhảy nhót, cũng không học được gì mấy. Trái lại cùng mười mấy đứa trẻ trong lớp chơi đùa thật vui vẻ.
Rất nhanh, khóa học một tiếng rưỡi đã kết thúc, một đám tiểu cô nương, giống như một bầy cá nhỏ hồng hồng chạy ào ra khỏi lớp.
Tinh Tinh bổ nhào về phía bà nội, cực kỳ vui vẻ, vẫn chưa muốn đi, nói còn muốn chơi một lúc nữa, đáng tiếc cô giáo tiểu Mã hết tiết nên đóng phòng học rồi.
Thẩm Linh Kiều học ở một phòng khác, con bé đã học múa ba lê hơn một năm rồi, cấp bậc so với lớp của Tinh Tinh cao hơn một chút.
Hôm nay con bé phải học hai tiết liền, vì thế hai bà cháu cùng đi lên phòng học trên tầng hai chờ chị gái.
Cánh tay với chân của Thẩm Linh Kiều mảnh mai, cực kỳ linh hoạt, tiểu cô nương cổ thật dài, ưu nhã đáng yêu, Tinh Tinh được bà nội bế ghé vào trên của số nhìn lén, ánh mắt sáng lên, cực kỳ hâm mộ.
Bà nội ôm bé con trong lòng nói: "Không sao cả, Tinh Tinh sau này cũng lợi hại như vậy."
Thẩm Tinh Lê dùng sức gật đầu: "Vâng"
Lại đợi hết một tiết, Thẩm Linh Kiều tan học.
Ba người chuẩn bị về nhà, trước tiên bà nội mang bé đến phòng thay đồ thay quần áo, chập tối tháng năm, trời vẫn còn lạnh, mặc váy như vậy không được.
Thế nhưng Thẩm Tinh Lê khóc nháo không muốn, bé còn muốn tiếp tục mặc váy xinh xinh về nhà.
Em gái nháo ầm ĩ, Thẩm Linh Kiều cùng không muốn thay quần áo, bà nội không có biện pháp, không thể làm gì khác đành để hai bé mặc váy múa về nhà.
Ba bà cháu đi về nhà, bởi vì chỗ học cách tiểu khu không xa, bà nội ở quán ven đường mua cho mỗi người một cây kẹo que.
Chỉ còn một cái vị ô mai, Thẩm Linh Kiều lấy trước, Thẩm Tinh Lê cũng muốn, nhưng không tranh với chị, vì bà nội khuyên bảo nên chỉ đành chọn cây vị vải.
Thẩm Linh Kiều vui sướng nhất khi thấy mình chiếm được đồ tốt nhất, Thẩm Tinh Lê chỉ có thể đứng nhìn.
Được rồi, tình huống hiện tại chính là như vậy.
Thẩm Tinh Lê rầu rĩ một lúc, vẫn có chút đau lòng, vì không tranh với chị nên chỉ cô đơn liếm cây kẹo que vị vải, ở trong mắt đứa nhỏ, của người khác đều là tốt nhất.
Thực ra các bạn nhỏ đều không có ác ý, chỉ thích tranh tới tranh lui, dù rằng sau này lớn lên cho rằng như thế thật là ngây thơ.
Nắm tay bà nội, đi tới cổng tiếu khu, thấy bốn thiếu niên cao ngất mặc quần áo bóng rổ, bọn họ mới từ sân thể dục cách đó không xa về.
Thẩm Tinh Lê liếc mắt một cái liền thấy Ngôn Gia Hứa mặc bộ quần áo thế thao xanh trắng. Hắn ở giữa vài người là người cao nhất, đi ở đằng sau cùng, cùng với một anh trai cũng rất cao cúi đầu đang thảo luận gì đó.
Thẩm Tinh Lê trong nháy mắt cao hứng, thoát ra khỏi tay bà nội, giọng non nót kêu to "Anh~~"
Thế nhưng Ngôn Gia Hứa và Lục Ấn Xuyên thảo luận rất tập trung, không có nghe được.
Tinh Tinh đứng đó có chút sốt ruột, Thẩm Linh Kiều hừ cười một tiếng, ăn kẹo que vị ô mai bé thích nhất, nhìn có chút hả hê nói: "Xem đi, người ta căn bản không thích mày." Tiểu công chúa kiêu ngạo không thích nhất chính là Thẩm Tinh Lê như vậy, vẫn luôn cho không người khác.
Thẩm Tinh Lê ánh mắt tối lại, bước chân chạy hướng Ngôn Gia Hứa chậm lại, một lát sau thì triệt để dừng lại, quay đầu lại nhìn bà nội, đang do dự có muốn hay không quay trở lại bên người bà nội.
Anh không thích bé.
Cho nên nói chuyện với người khác không để ý đến bé.
Ngược lại Tống Vũ nhìn thấy Tinh Tinh trước, ngồi xổm xuống gọi bé: "Tiểu mập mạp, lại gặp em nữa rồi~~"
Thẩm Tinh Lê lễ phép nở nụ cười, mắt cong cong cười rộ lên, nói: "Chào anh ạ~"
Ngôn Gia Hứa lúc này mới chú ý tới viên bột tròn nhỏ đang đứng ở giữa đường.
Đang bất đắc dĩ bị Tống Vũ nắm bàn tay nhỏ bé,
Hắn đi tới đẩy tay Tống Vũ ra.
Viên bột tròn nhỏ vẻ mặt ngốc ngốc, một đôi mắt to long lanh nước, mang theo dáng vẻ ngạc nhiên. Xem bộ dáng là muốn ôm ôm một cái, hoặc là nắm chặt tay ca ca, nhưng lại ngượng ngùng.
Đã lâu không gặp, vừa ở trên đường "vô tình gặp được"
Thẩm Tinh Lê đem trường hợp này suy diễn thành "Đồng hương thấy đồng hương, nước mắt lưng tròng."
Đây là lần đầu tiên Ngôn Gia Hứa thấy Thẩm Tinh Lê mặc váy nhỉ, trông vô cùng đáng yêu.
Váy múa ba lê vô vùng đơn giản, phía rìa bên dưới may một vòng lá sen, vừa che khuất cái mông nhỏ. Bởi vì ôm sát người, khiến cho cơ thể thịt đô đô đều lộ ra, Thẩm Tinh Lê cánh tay nhỏ bé nhìn qua như một đoạn ngó sen mập mạp, cực kỳ buồn cười.
Phía dười là quần liền màu trắng, cùng với giày công chúa đế mềm, mà mẹ đã mua cho bé.
Bời vì phải múa nên cô giáo Tiểu Mã đã tháo bỏ hai bím tóc của bé, búi một đầu viên thuốc nhỏ. Tròn trịa, lộ ra cần cổ và gáy trắng noãn.
Nhìn qua so với trước đây còn muốn đáng yêu gấp bội, nhìn cũng có vẻ Tây không ít.
Ngôn Gia Hứa đến gần bé con liền ngửi thấy một mùi sữa thơm. Vì bà nội lo lắng tiểu Tinh Tinh dinh dưỡng không đủ sẽ không cao nên thường xuyên cho nàng uống sữa bột, đựng trong bình sữa cho trẻ em để cho bé ôm uống.
Mặc dù sẽ bị chị gái chê cười, lớn như vậy còn uống sữa bột, thật là mất mặt, thế nhưng so ra thì chiều cao quan trọng hơn.
Những điều này Ngôn Gia Hứa để hiểu được.
Ngôn Gia Hứa trên mặt không có biểu tình gì, vẫn bộ dáng lạnh lùng, Tinh Tinh chủ động đi dắt tay hắn, hắn một chút phản ứng đều không có. Thiếu niên tuổi này này đều có chút kỳ quặc, thích giả lạnh lùng, nếu như trong nhà có một em gái nhỏ quấn quýt lấy mình như vậy, có vẻ rất giống một bà mẹ.
Cho nên, Ngôn Gia Hứa không thích ở bên ngoài cùng với Tinh Tinh tỏ ra thân thiết.
Trái lại là Tống Vũ, thấy Thẩm Tinh Lê cùng giống như thấy món đồ chơi mà mình yêu nhất, có gắng đến gần bên người bé con, nói: "Đi, anh trai cùng em đi mua coca"
Thẩm Tinh Lê vừa nghe đến Coca, liền nghe lời gật đầu.
Ngôn Gia Hứa gỡ tay Tống Vũ ra, đem Thẩm Tinh Lê kéo lại bên người, lạnh lùng nói: "Cậu đừng có trêu đùa em ấy".
Nói xong cực kỳ "không tình nguyện" nắm cánh tay nhỏ đầy thịt của bé con, hướng tiểu khu đi tới.
Tống Vũ không phục nói: "Mình làm sao có thể trêu đùa em ấy?" Bước nhanh theo sau: "Đến, tớ đến nhà các cậu chơi một chút." Chủ yếu là muốn chơi cùng tiểu mập mạp.
Không có ai chú ý tới, khóe miệng Ngôn Gia Hứa khẽ nhếch.. một cái.
Không có ai phản ứng Thẩm Linh Kiều tức giận dậm chân, bé so với Thẩm Tinh Lê lợi hại hơn. So với nó cao hơn, so với nó múa tốt hơn, còn so với nó thông minh hơn, dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều thích cái đứa ngốc Thẩm Tinh Lê kia chứ?
"Hừ" bé tức giận thiếu chút nữa là ném luôn cây kẹo que, nhưng suy nghĩ lại còn có thể về nhà ăn cho Thẩm Tinh Lê nhìn, liền không bỏ được.
Thế nhưng thôi, đứa ngốc có phúc của đứa ngốc.
Người ta biết ngươi ngốc mới không đàng lòng làm ngươi buồn.
* * *
Thẩm Tinh Lê vẫn muốn tiếp tục mặc váy múa ba lê, đáng tiếc không phải lên lớp, bà nội cho bé ở nhà mặc một ngày một đêm cho đã rồi thay ra.
Hàng ngày bé vẫn nhìn váy nhỏ phơi trên ban công, mong đợi tiết học sau mau đến.
Cuồi cùng cũng tới cuối tuần, bé liền được đưa đi học.
Hơn một giờ đồng hồ, bà nội Thẩm lười ở lại chờ, liền quay về nhà một chuyến, thừa dịp lúc này quét tước vệ sinh. Vừa mới chuẩn bị ra cửa, thì bị bà nội Ngôn gọi lại: "Nhanh lên một chút tới chơi mạt chược nào."
"Không được đâu, tôi còn phải đi đón cháu, tan học mà không thấy tôi, lại khóc cho mà xem." Nhớ tới bé con mập mạp nhà mình, dù mệt, trong lòng bà nội Thẩm vẫn thấy
ngọt.
Bà cụ Ngôn nói: Chờ bà đón về, là về nhà làm cơm thì chúng tôi đây chờ tới khi nào? "
Bà nội Thẩm thở dài, chăm sóc hài tử quan trọng hơn.
Bà nội Ngôn thật sự ngứa tay, không chịu thả người, suy nghĩ biện pháp," lớp học múa không xa đúng không? Để Gia Hứ đi đón đi. "
Bà nội Thẩm vỗ đùi, được đó.
Lúc Ngôn Gia Hứa đến, các bé lớp căn bản đều đã tan lớp, thế nhưng vẫn chưa thấy Thẩm Tinh Lê đi ra.
Bé bị cô giáo tiểu Mã giữ lại trong lớp.
Nhìn các bạn nhỏ thân mến đều đi hết, Tiểu Lê Mập ngồi ở trên sàn nhà bỗng thấy sợ, ngồi co lại thành cây nấm nhỏ.
Sẽ bị đòn sao?
Cô giáo tiểu Mã thở dài, thật ra Thẩm Tinh Lê không phạm bất kỳ sai lầm nào. Chỉ là tuần trước bé mới được đưa đến đây, cùng với các bé đã đươc luyện tập ba bốn tháng, cùng nhau học tập.
Cơ sở không giống nhau, tiến độ cũng không giống nhau.
Bạn nhỏ Thẩm Tinh Lê nghiêm túc lôi kéo chân mình, thân thể của bé độ mềm mại thực không tồi, nhưng mà các bé tuổi này cô giáo không bắt ép chân, ép thắt lưng. Chỉ cần tập luyện cho chúng tính phối hợp là được rồi.
Chỉ là thân thể của bé mập mạp nhìn có vẻ rất vụng về, dứng không vững, tính phối hợp không tốt.
Chỉ cần một động tác không làm được bé liền dễ dàng trở nên sốt ruột, còn ở trong lớp khóc.
Bé vừa khóc lên là mấy bé ở bên cạnh tâm trạng cũng thay đổi theo.
Thẩm Tinh Lê tội nghiệp nhìn cô giáo, giống như đang xin tha.
Tiểu Mã lão sư căn bản sẽ không đánh bé, đứa bé đáng yêu như vậy, nghe lời nghiêm túc như vậy, liền một câu trách cứ đều không đành lòng nói đi.
Vì vậy sờ sờ đầu nhỏ của bé, đem tóc rơi tán loạn buộc lại một lần nữa:" Tinh Tinh không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến, em đã làm rất tốt rồi. "
Thẩm Tinh Lê lúc này mới an tâm, thuận theo mà ghé vào trong lòng ngực cô giáo làm nũng.
Ngôn Gia Hứa ngồi ở trên ghế bên ngoài, trong tay xách theo ấm nước phim hoạt hình của Thẩm Tinh Lê, yên lặng chờ, phi thường kiên nhẫn.
Thẩm Linh Kiều thay quần áo xong đi xuống, thấy Ngôn Gia Hứa, lại thấy Thẩm Tinh Lê bị cô giáo giữ lại, quả nhiên như bé nghĩ, đứa bé ngu ngốc kia căn bản là không biết múa, còn học ba lê gì nữa chứ.
Thẩm Linh Kiều năm nay bảy tuổi, mẹ Trương Lỵ Lỵ đã tìm cho bé một cô giáo tốt nhất, cô giáo kiểm tra điều kiện thân thể của bé khen:" Đúng là thích hợp học múa "
Một câu nói này khiến cho Trương Lỵ Lỵ cao hứng không thôi, Thẩm Linh Kiều cũng trở nên kiêu ngạo, cô giáo cũng nói bé thích hợp múa ba lê đó.
Trương Lỵ Lỵ đem dánh giá của cô giáo nói cho cả nhà biết, nhất là bà nội Thẩm.
Lão nhân gia nghe xong hết sức vui vẻ, khen Kiều Kiều thật là không chịu thua kém. Vừa lúc cao hứng, liền đưa cho Trương Lỵ Lỵ một số tiền, nói là cho Kiều Kiều trả học phí học múa.
Trương Lỵ Lỵ ngoài miệng từ chối, nhưng thực ra trong lòng cực kì hài lòng, bởi vì.. đây chính là mục đích của bà mà.
Thế nhưng không nghĩ tới Thẩm Tinh Lê cũng được đưa đi học múa.
Thẩm Linh Kiều từ nhỏ được mẹ truyền bá tư tưởng, muốn không chịu thua kém. Yêu thương của bà nội chỉ có một phần, nếu như bé không chiếm được, thì sẽ bị Thẩm Tinh Lê chiếm mất.
Tiểu cô nương âm thầm hạ quyết tâm, muốn đem chuyện Thẩm Tinh Lê bị cô giáo lưu lại giáo huấn nói cho mẹ và bà nội nghe.
Thẩm Tinh Lê lại làm lại một lần động tác mà cô giáo dăn dò, lần này không có người khác ảnh hưởng cùng đối lập, bé tập rất tốt, Tiểu Mã lão sư nghĩ, này không phải khá tốt sao?
Khen thưởng cho bé một quả táo, những bạn nhỏ khác đều không có.
Ngôn Gia Hứa xem thấy đã kết thúc, liền đi vào giúp Thẩm Tinh Lê mặc áo khoác vào, cô giáo Tiểu mà lần trước chưa thấy qua Ngôn Gia Hứa, liền cùng Thẩm Tinh Lê xác định đây có phải là người nhà của bé không?
Thẩm Tinh Lê đôi mắt cong cong cười," Đúng rồi. "
Ngôn Gia Hứa mím môi, lần đầu tiên thừa nhận nói:" Em là anh của bé. "
Ừ, vậy là tốt rồi.
Ngôn Gia Hứa ngồi xổm xuống, cầm chân của Thẩm Tinh Lê lên giúp bé đi đôi giày thể thao vào.
Cô giáo Tiểu Mã nghĩ thầm, trời ạ, tiểu ca ca vừa cao vừa đẹp trai, lại còn tri kỷ như vậy, muội muội đáng yêu lại nghe lời, thật đáng yêu.
Đây là cái tổ hợp gì vậy?
Chẳng lẽ là" Thế giới thiếu ta một cái ca ca "hệ liệt sao?
Hâm mộ. (-_-)
* * *
Ăn xong cơm tối, bà nội hỏi tại sao các bé lại về muộn như vậy, Thẩm Linh Kiều bật dậy nói:" Là Tinh Tinh không nghe lời, múa lộn xộn, cô giáo tức gin liền giữ em ấy lại "
Thẩm Tinh Lê tự biết đuối lý, lúc này cũng không có cãi lại, trái lại ngoan ngoãn ngồi xổm trong một góc ăn cơm.
Thẩm Linh Kiều trong lòng rất đắc ý.
Bà nội hỏi:" Phải không? "
Thẩm Tinh Lê ủy khuất gật gật đầu, bé xác thật bị giữ lại.
Bà nội chuẩn bị chờ đến ngày mai, tìm Thẩm Tinh Lê nói một chút, vì cái gì không nghe lời.
Ngày hôm sau buổi sáng khi mặc quần áo cho bé, phát hiện trong ổ chăn dấu một cái quả táo hồng hồng.
Thẩm Tinh Lê thừa nhận:" Đây là cô giáo Tiểu Mã cho. "Bé tiếc nên chưa ăn?
Cô giáo Tiểu Mã mắng bé? Còn cho một quả táo? Không có khả năng đi, như thế nào sẽ thưởng phạt cùng lúc đâu?
Bà tự mình gọi điện hỏi cô giáo Tiểu Mã, kết quả là đối phương thừa nhận:" đúng vậy "
Cũng giải thích chuyện hôm đó:" Tinh Tinh không phải không nghe lời, cháu chỉ là thấy bé đã bỏ lỡ nhiều buổi học nên giữ bé lại một mình dạy lại một chút. Bà nội Tinh Tinh ngàn vạn lần đừng mắng bé, thật ra bé rất giỏi."
Thẩm Linh Kiều vẫn luôn quan sát sắc mặt của bà nội, suy đoán bà cúp điện thoại sẽ đánh Thẩm Tinh Lê một trận, thế nhưng không có.
Bé có chút chột dạ, kỳ thức bé không có thực sự nhìn thấy cô giáo mắng Thẩm Tinh Lê.
Nói bị cô giáo mắng chỉ là suy đoán của bé.
Bà nội Thẩm biết Thẩm Linh Kiều nói dối, cũng không có nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn tiểu cô nương thở dài đi nấu cơm.