Người Đếm Thi. Chương 3. Bạo Lực Gia Đình
Chúng tôi ở nhà Phùng Giai Hân đến một giờ chiều. Ngoài câu hỏi trước đó tôi còn nói với cô em họ hẳn hai câu nữa, một câu là: Cô đưa số điện thoại di động cho anh, một câu khác là: Tạm biệt.
Sau khi đưa mẹ tôi và mẹ kế Phùng Giai Hân về đoàn văn nghệ, tôi đến thẳng chỗ Kiều Vỹ. Mấy ngày nay tôi đang hoàn thiện nốt bản thảo, rảnh ra cái loanh quanh là lại đến nhà Kiều Vỹ, ở nhà cậu tôi có lắp đặt một phòng chiếu phim gia đình, còn mua đồ ăn đầy cả tủ lạnh, sau đó ngày ngày ở trong nhà xem phim Phát đĩa Blu-ray. Giờ cậu tôi không cần đi tìm mẹ nữa thì hoàn toàn biến thành một anh trạch nam.
Tôi đến nhà Kiều Vỹ thuận lợi tóm được cậu tôi, sau đó bèn đem chuyện quỷ nhập tràng nghe được hồi trưa nói kỹ một lượt. Cả quá trình nghe chuyện hai mắt Kiều Vỹ cứ sáng lên rực rỡ, hiển nhiên là gần đây ở nhà nhiều đã khiến cậu tôi chán rồi. Chẳng cần đợi tôi kể xong câu chuyện, cậu tôi đã ầm ĩ đòi đến nhà Phùng Giai Hân xem sao.
Thế là sáu giờ chiều, tôi cùng Kiều Vỹ cùng đến nhà Phùng Giai Hân.
Chồng của Phùng Giai Hân đã tôin làm về nhà rồi. Mặc dù chỉ gặp một lần vào đám cưới năm ngoái, nhưng ấn tượng về chồng của Phùng Giai Hân vẫn rất sâu sắc, cậu tôi là một anh chàng béo trắng, đeo một cặp kính không viền, vừa nhìn đã thấy giống một chú heo hồng trông rất đáng yêu.
Tôi giới thiệu sơ qua về Kiều Vỹ và hai vợ chồng Phùng Giai Hân cho nhau, sau đó đặc biệt nhấn mạnh về thân phận thầy pháp của Kiều Vỹ. Thái độ của Phùng Giai Hân rất nhiệt tình, chú heo hồng cũng nhường đường cho tôi và Kiều Vỹ vào phòng khách. Chúng tôi hàn huyên vài câu bèn nói ngay vào chủ đề chính.
Chuyện Phùng Giai Hân gặp quỷ nhập tràng tôi đã nói qua một lần với Kiều Vỹ, cho nên Kiều Vỹ vừa gặp Kiều Vỹ đã hỏi thằng ngay có phải trong linh đường rất lạnh không.
Phùng Giai Hân hồi tưởng lại một lúc, sau đó gật đầu nói:
- - "Quả thực là rất lạnh, nhưng mà.. nói thế nào nhỉ, không phải là kiểu lạnh bình thường, chính là cảm giác lạnh như khi bị sốt, lạnh từ trong ra ngoài."
- - "Vậy thì đúng rồi, chính là lệ quỷ mượn xác hoàn hồn." Nói xong Kiều Vỹ ngửa lòng bàn tay phải đưa đến trước mặt Phùng Giai Hân nói:
- - "Cô đặt ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải lên lòng bàn tay tôi."
Phùng Giai Hân làm theo lời Kiều Vỹ yêu cầu đặt ngón tay lên, Kiều Vỹ liền nhăn mày. Hai giây sau bèn bảo Phùng Giai Hân có thể bỏ tay ra, sau đó lắc nhẹ đầu nói:
- "Thường thì lệ quỷ mượn xác hoàn hồn chính là để hút dương khí của người, nhưng dương khí của cô không hề mất đi, ngất đi chắc chỉ là do sợ quá thôi."
- - "Hắn còn bóp cổ tôi mà." Phùng Giai Hân nhấn mạnh.
- - "Hắn làm như thế nào? Cô có thể làm lại không? Lấy chồng cô ra dấu lại cho tôi xem xem." Kiều Vỹ nói.
Phùng Giai Hân đáp lại một tiếng, sau đó xoay người đặt tay phải lên vai chồng, tay, ngón cái ấn lên cổ họng, bốn ngón khác ở mặt bên tạo thành thế gọng kìm.
- - "Chính là cử chỉ này? Lực tay thế nào? Mạnh không?" Kiều Vỹ hỏi.
Phùng Giai Hân thu tay lại sờ lên cổ nhớ lại, rồi lắc lắc đầu nói:
- - "Lực thì không mạnh, nhưng rất khó chịu, rất buồn nôn, còn thấy không thở được."
- - "Không thở được?" Kiều Vỹ dường như rất ngạc nhiên.
Phùng Giai Hân vội gật đầu xác nhận:
- - "Đúng vậy. Hắn thở một hơi vào rôi, vô cùng vô cùng thối. Tôi cũng không biết có phải thế mà bị sặc không, dù sao cũng chính là không thở được."
- - "Vậy thì lạ rồi." Kiều Vỹ bốu mày hai tay lại ra dấu diễn tả:
- - "Thông thường lệ quỷ mượn xác hút dương khí đều phải đứng thẳng với chiều mũi miệng của người, cho nên khi chúng tấn công người đều là nâng mặt người tôi lên, cách mà nó tấn công cô tôi thấy hình như nó có ý muốn cô quay mặt sang một bên."
Câu hỏi của Kiều Vỹ dường như gợi nhớ cho Phùng Giai Hân, cô em tôi gật đầu liên tục nói:
- - "Đúng đúng đúng. Anh nói tôi mới nhớ khi nó bóp cổ tôi hình như là vặn sang phải, lúc đó đầu tôi trống rỗng, sau đó thì ngửi thấy mùi thối tôi liền quay mặt sang một bên."
- - "Như vậy thì đúng rồi. Du hồn đó chắc là không muốn hại cô, nó là muốn trao đổi gì đó với cô, nhưng do sợ vô tình hút dương khí của cô nên mới xoay mặt cô sang một bên, không ngờ cô sợ quá ngất xỉu mất."
- - "Cho nên ý của anh là chuyện quỷ nhập tràng là có thật, tất cả không phải là ảo giác của tôi?"
- - "Điều cô quan tâm là thế sao?" Kiều Vỹ hỏi.
Phùng Giai Hân ra sức gật đầu, và dùng ánh mắt mong chờ hướng về Kiều Vỹ.
Kiều Vỹ ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn duy trì sự nghiêm túc vốn có trả lời:
- - "Tất cả những phán đoán trước đây là có tiền đề, chính là quỷ nhập tràng thực sự đã xảy ra. Nếu như chỉ đơn thuần dựa vào tình trạng cơ thể của cô mà phán đoán, nói sự việc xảy ra không phải là không có lý do, mà còn dễ hiểu hơn. Dương khí trên người cô không bị mất đi chút nào, cũng không lưu lại thi độc, lệ quỷ thì trước giờ không tha cho người sống nào.
- -" Anh cũng cho rằng tôi đang bịa chuyện sao? "Phùng Giai Hân có chút kích động hỏi.
Kiều Vỹ vội xua tay nói:
- -" Tôi không phải là có ý đó. Lôi Thanh là muốn tôi đến xem tình trạng của cô thế nào, sau đó mới đi điều tra chuyện quỷ nhập tràng. Nhưng chỉ dựa vào chút thông tin chắc chắc không thể nào đưa ra kết luận ngay được, cách chính xác nhất chính là đến linh đường xem thi thể đó thế nào. "
- -" Được thôi, bây giờ tôi sẽ đưa anh đi. "
Phùng Giai Hân nói xong nóng lòng đừng dậy bước ra cửa, nhưng cô mới đi được hai bước thì bị chồng tóm lấy tay giữ lại.
Phùng Giai Hân quay đầu muốn mở miệng nói, nhưng chú heo hồng lại cướp lời nói trước:
- -" Em đừng đi, nghe lời anh bỏ việc đi. Em mà đi nữa sợ có nguy hiểm, không khéo còn mất mạng. "
- -" Mất mạng gì chứ? Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng em đang phát điên, đều cho rằng em nói hươu nói vượn, anh nghĩ em có nhịn được không? Em nhất định phải làm rõ chân tướng mới được. "Phùng Giai Hân vừa nói vừa giật tay ra, nhưng chú heo hồng chẳng hề có ý định buông tay.
Tính cách của đôi trẻ này tôi không biết rõ, nhưng theo phán đoán thì chú heo hồng dễ bị ăn đấm lắm.
Tôi mới nghĩ thế trong đầu, Phùng Giai Hân bên kia quả nhiên đã giơ chân lên cho chú heo hồng một liên hoàn đạp, vừa đạp còn vừa hét:
- -" Vợ anh bị nói là con thần kinh anh cũng nhịn nhục phải không? Là đàn ông thì anh bỏ tay ra. Anh bỏ tay ra. "
Tôi thấy nổ ra bạo lực gia đình liền đứng dậy lôi Phùng Giai Hân kéo sang một bên. Đồng thời Kiều Vỹ cũng rất bảo vệ kéo chú heo hồng sang đầu kia của phòng khách.
Hai người họ vừa tách ra, Phùng Giai Hân lập tức đi về phía cửa. Chú heo hồng bỗng la hét, sau đó luồn khỏi nách Kiều Vỹ chui ra, giống như một chú heo lao về phía Phùng Giai Hân ôm chặt lấy eo.
- -" Không cho em đi. Cho dù em đánh chết anh anh cũng không cho em đi, không may thực sự mất mạng thì sao. Em nghe anh một lần đi, một lần thôi. "
Phùng Giai Hân không thèm để ý, quyết kéo cả chú heo hồng ra phía cửa.
Tôi có ý muốn tách hai đứa ra, nhưng đột nhiên lại nghĩ đây là việc của hai người họ, người ngoài như tôi không tiện can dự vào. Tôi và Kiều Vỹ trợn tròn mắt đứng đực tại chỗ, hoàn toàn không biết tiếp đến nên làm thế nào.
Chú heo hồng mặc dù trông hơi nữ tính, nhưng thể trọng thì vẫn còn đó. Phùng Giai Hân cắn răng gồng sức cả nửa ngày mới miễn cưỡng thò được một chân ra khỏi cửa, nhưng một chân khác thì vẫn bị chú heo hồng giữ thật chặt. Có năm trăm cân đeo ở trên người Phùng Giai Hân đến nửa bước cũng không di chuyển thêm được, nỗ lực mãi mà không được, liền dứt khoát quay lại đấm liên tục vào vai chú heo hồng.
Lúc trước là đá mông, giờ là đấm vào vai, toàn là đánh vào chỗ nhiều thịt, căn bản là không nỡ mạnh tay.
Kẻ ngoài cuộc là tôi đã hiểu rồi, nhanh chóng ngăn Phùng Giai Hân lại nói:
- -" Được rồi đừng đánh nữa, cô có đánh cậu tôi cũng đâu có đau. Còn nữa.. "tôi cúi thấp đầu xuống nói với chú heo hồng:
- -" Ôm chân ôm eo chẳng giống đàn ông tí nào. Cậu không muốn Giai Hân đi thì đứng dậy nói ra nguyên nhân xem nào. "
Lời khuyên có hiệu quả, Phùng Giai Hân không đánh nữa, chú heo hồng cũng buông Phùng Giai Hân rồi đứng dậy.
- -" Kỳ thực.. kỳ thực.. kỳ thực vì chuyện này trước đây đã chết mất hai người rồi, bọn họ đều nói nhìn thấy quỷ nhập tràng, cho nên anh không muốn cho em đi. Chú heo hồng cuối cùng cũng đã quyết tâm nói ra lý do, cái lý do này khiến cho tôi và Kiều Vỹ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.
Như vậy thì hiển nhiên trong chuyện này có ẩn tình.
Sau khi đưa mẹ tôi và mẹ kế Phùng Giai Hân về đoàn văn nghệ, tôi đến thẳng chỗ Kiều Vỹ. Mấy ngày nay tôi đang hoàn thiện nốt bản thảo, rảnh ra cái loanh quanh là lại đến nhà Kiều Vỹ, ở nhà cậu tôi có lắp đặt một phòng chiếu phim gia đình, còn mua đồ ăn đầy cả tủ lạnh, sau đó ngày ngày ở trong nhà xem phim Phát đĩa Blu-ray. Giờ cậu tôi không cần đi tìm mẹ nữa thì hoàn toàn biến thành một anh trạch nam.
Tôi đến nhà Kiều Vỹ thuận lợi tóm được cậu tôi, sau đó bèn đem chuyện quỷ nhập tràng nghe được hồi trưa nói kỹ một lượt. Cả quá trình nghe chuyện hai mắt Kiều Vỹ cứ sáng lên rực rỡ, hiển nhiên là gần đây ở nhà nhiều đã khiến cậu tôi chán rồi. Chẳng cần đợi tôi kể xong câu chuyện, cậu tôi đã ầm ĩ đòi đến nhà Phùng Giai Hân xem sao.
Thế là sáu giờ chiều, tôi cùng Kiều Vỹ cùng đến nhà Phùng Giai Hân.
Chồng của Phùng Giai Hân đã tôin làm về nhà rồi. Mặc dù chỉ gặp một lần vào đám cưới năm ngoái, nhưng ấn tượng về chồng của Phùng Giai Hân vẫn rất sâu sắc, cậu tôi là một anh chàng béo trắng, đeo một cặp kính không viền, vừa nhìn đã thấy giống một chú heo hồng trông rất đáng yêu.
Tôi giới thiệu sơ qua về Kiều Vỹ và hai vợ chồng Phùng Giai Hân cho nhau, sau đó đặc biệt nhấn mạnh về thân phận thầy pháp của Kiều Vỹ. Thái độ của Phùng Giai Hân rất nhiệt tình, chú heo hồng cũng nhường đường cho tôi và Kiều Vỹ vào phòng khách. Chúng tôi hàn huyên vài câu bèn nói ngay vào chủ đề chính.
Chuyện Phùng Giai Hân gặp quỷ nhập tràng tôi đã nói qua một lần với Kiều Vỹ, cho nên Kiều Vỹ vừa gặp Kiều Vỹ đã hỏi thằng ngay có phải trong linh đường rất lạnh không.
Phùng Giai Hân hồi tưởng lại một lúc, sau đó gật đầu nói:
- - "Quả thực là rất lạnh, nhưng mà.. nói thế nào nhỉ, không phải là kiểu lạnh bình thường, chính là cảm giác lạnh như khi bị sốt, lạnh từ trong ra ngoài."
- - "Vậy thì đúng rồi, chính là lệ quỷ mượn xác hoàn hồn." Nói xong Kiều Vỹ ngửa lòng bàn tay phải đưa đến trước mặt Phùng Giai Hân nói:
- - "Cô đặt ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải lên lòng bàn tay tôi."
Phùng Giai Hân làm theo lời Kiều Vỹ yêu cầu đặt ngón tay lên, Kiều Vỹ liền nhăn mày. Hai giây sau bèn bảo Phùng Giai Hân có thể bỏ tay ra, sau đó lắc nhẹ đầu nói:
- "Thường thì lệ quỷ mượn xác hoàn hồn chính là để hút dương khí của người, nhưng dương khí của cô không hề mất đi, ngất đi chắc chỉ là do sợ quá thôi."
- - "Hắn còn bóp cổ tôi mà." Phùng Giai Hân nhấn mạnh.
- - "Hắn làm như thế nào? Cô có thể làm lại không? Lấy chồng cô ra dấu lại cho tôi xem xem." Kiều Vỹ nói.
Phùng Giai Hân đáp lại một tiếng, sau đó xoay người đặt tay phải lên vai chồng, tay, ngón cái ấn lên cổ họng, bốn ngón khác ở mặt bên tạo thành thế gọng kìm.
- - "Chính là cử chỉ này? Lực tay thế nào? Mạnh không?" Kiều Vỹ hỏi.
Phùng Giai Hân thu tay lại sờ lên cổ nhớ lại, rồi lắc lắc đầu nói:
- - "Lực thì không mạnh, nhưng rất khó chịu, rất buồn nôn, còn thấy không thở được."
- - "Không thở được?" Kiều Vỹ dường như rất ngạc nhiên.
Phùng Giai Hân vội gật đầu xác nhận:
- - "Đúng vậy. Hắn thở một hơi vào rôi, vô cùng vô cùng thối. Tôi cũng không biết có phải thế mà bị sặc không, dù sao cũng chính là không thở được."
- - "Vậy thì lạ rồi." Kiều Vỹ bốu mày hai tay lại ra dấu diễn tả:
- - "Thông thường lệ quỷ mượn xác hút dương khí đều phải đứng thẳng với chiều mũi miệng của người, cho nên khi chúng tấn công người đều là nâng mặt người tôi lên, cách mà nó tấn công cô tôi thấy hình như nó có ý muốn cô quay mặt sang một bên."
Câu hỏi của Kiều Vỹ dường như gợi nhớ cho Phùng Giai Hân, cô em tôi gật đầu liên tục nói:
- - "Đúng đúng đúng. Anh nói tôi mới nhớ khi nó bóp cổ tôi hình như là vặn sang phải, lúc đó đầu tôi trống rỗng, sau đó thì ngửi thấy mùi thối tôi liền quay mặt sang một bên."
- - "Như vậy thì đúng rồi. Du hồn đó chắc là không muốn hại cô, nó là muốn trao đổi gì đó với cô, nhưng do sợ vô tình hút dương khí của cô nên mới xoay mặt cô sang một bên, không ngờ cô sợ quá ngất xỉu mất."
- - "Cho nên ý của anh là chuyện quỷ nhập tràng là có thật, tất cả không phải là ảo giác của tôi?"
- - "Điều cô quan tâm là thế sao?" Kiều Vỹ hỏi.
Phùng Giai Hân ra sức gật đầu, và dùng ánh mắt mong chờ hướng về Kiều Vỹ.
Kiều Vỹ ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn duy trì sự nghiêm túc vốn có trả lời:
- - "Tất cả những phán đoán trước đây là có tiền đề, chính là quỷ nhập tràng thực sự đã xảy ra. Nếu như chỉ đơn thuần dựa vào tình trạng cơ thể của cô mà phán đoán, nói sự việc xảy ra không phải là không có lý do, mà còn dễ hiểu hơn. Dương khí trên người cô không bị mất đi chút nào, cũng không lưu lại thi độc, lệ quỷ thì trước giờ không tha cho người sống nào.
- -" Anh cũng cho rằng tôi đang bịa chuyện sao? "Phùng Giai Hân có chút kích động hỏi.
Kiều Vỹ vội xua tay nói:
- -" Tôi không phải là có ý đó. Lôi Thanh là muốn tôi đến xem tình trạng của cô thế nào, sau đó mới đi điều tra chuyện quỷ nhập tràng. Nhưng chỉ dựa vào chút thông tin chắc chắc không thể nào đưa ra kết luận ngay được, cách chính xác nhất chính là đến linh đường xem thi thể đó thế nào. "
- -" Được thôi, bây giờ tôi sẽ đưa anh đi. "
Phùng Giai Hân nói xong nóng lòng đừng dậy bước ra cửa, nhưng cô mới đi được hai bước thì bị chồng tóm lấy tay giữ lại.
Phùng Giai Hân quay đầu muốn mở miệng nói, nhưng chú heo hồng lại cướp lời nói trước:
- -" Em đừng đi, nghe lời anh bỏ việc đi. Em mà đi nữa sợ có nguy hiểm, không khéo còn mất mạng. "
- -" Mất mạng gì chứ? Bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng em đang phát điên, đều cho rằng em nói hươu nói vượn, anh nghĩ em có nhịn được không? Em nhất định phải làm rõ chân tướng mới được. "Phùng Giai Hân vừa nói vừa giật tay ra, nhưng chú heo hồng chẳng hề có ý định buông tay.
Tính cách của đôi trẻ này tôi không biết rõ, nhưng theo phán đoán thì chú heo hồng dễ bị ăn đấm lắm.
Tôi mới nghĩ thế trong đầu, Phùng Giai Hân bên kia quả nhiên đã giơ chân lên cho chú heo hồng một liên hoàn đạp, vừa đạp còn vừa hét:
- -" Vợ anh bị nói là con thần kinh anh cũng nhịn nhục phải không? Là đàn ông thì anh bỏ tay ra. Anh bỏ tay ra. "
Tôi thấy nổ ra bạo lực gia đình liền đứng dậy lôi Phùng Giai Hân kéo sang một bên. Đồng thời Kiều Vỹ cũng rất bảo vệ kéo chú heo hồng sang đầu kia của phòng khách.
Hai người họ vừa tách ra, Phùng Giai Hân lập tức đi về phía cửa. Chú heo hồng bỗng la hét, sau đó luồn khỏi nách Kiều Vỹ chui ra, giống như một chú heo lao về phía Phùng Giai Hân ôm chặt lấy eo.
- -" Không cho em đi. Cho dù em đánh chết anh anh cũng không cho em đi, không may thực sự mất mạng thì sao. Em nghe anh một lần đi, một lần thôi. "
Phùng Giai Hân không thèm để ý, quyết kéo cả chú heo hồng ra phía cửa.
Tôi có ý muốn tách hai đứa ra, nhưng đột nhiên lại nghĩ đây là việc của hai người họ, người ngoài như tôi không tiện can dự vào. Tôi và Kiều Vỹ trợn tròn mắt đứng đực tại chỗ, hoàn toàn không biết tiếp đến nên làm thế nào.
Chú heo hồng mặc dù trông hơi nữ tính, nhưng thể trọng thì vẫn còn đó. Phùng Giai Hân cắn răng gồng sức cả nửa ngày mới miễn cưỡng thò được một chân ra khỏi cửa, nhưng một chân khác thì vẫn bị chú heo hồng giữ thật chặt. Có năm trăm cân đeo ở trên người Phùng Giai Hân đến nửa bước cũng không di chuyển thêm được, nỗ lực mãi mà không được, liền dứt khoát quay lại đấm liên tục vào vai chú heo hồng.
Lúc trước là đá mông, giờ là đấm vào vai, toàn là đánh vào chỗ nhiều thịt, căn bản là không nỡ mạnh tay.
Kẻ ngoài cuộc là tôi đã hiểu rồi, nhanh chóng ngăn Phùng Giai Hân lại nói:
- -" Được rồi đừng đánh nữa, cô có đánh cậu tôi cũng đâu có đau. Còn nữa.. "tôi cúi thấp đầu xuống nói với chú heo hồng:
- -" Ôm chân ôm eo chẳng giống đàn ông tí nào. Cậu không muốn Giai Hân đi thì đứng dậy nói ra nguyên nhân xem nào. "
Lời khuyên có hiệu quả, Phùng Giai Hân không đánh nữa, chú heo hồng cũng buông Phùng Giai Hân rồi đứng dậy.
- -" Kỳ thực.. kỳ thực.. kỳ thực vì chuyện này trước đây đã chết mất hai người rồi, bọn họ đều nói nhìn thấy quỷ nhập tràng, cho nên anh không muốn cho em đi. Chú heo hồng cuối cùng cũng đã quyết tâm nói ra lý do, cái lý do này khiến cho tôi và Kiều Vỹ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau.
Như vậy thì hiển nhiên trong chuyện này có ẩn tình.