Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 88: Đặc điểm nhận dạng

[HIDE-THANKS]
Bạch Hắc bị tên bạn nhảy bế chạy thẳng ra ngoài cũng không một chút phản kháng, thậm chí vòng tay siết chặt cổ hắn còn có chút hợp tác, thấy chạy được một đoạn khá xa thì cô chồm người dậy, cái đầu nhỏ đặt lên vai hắn nhìn về khu nhà sáng rực đèn, giơ ngón giữa, mắng: "Dám chê bà à, hôm nay bà đem tất cả chúng bay tế thần, hahaha.."

Hắn nghe Bạch Hắc nói thì không nhịn, đặt cô ngồi vào xích đu trong vườn xong thì ôm bụng cười lớn: "Haha.. hóa ra đó là điệu nhảy tế thần sao? Haha mà họ còn sống thế thì tế kiểu gì? Haha.."

Bạch Hắc đôi mắt ngơ ngác, ngẩn người, vuốt cằm: "Ồ nhể, toàn tế gà tế vịt chưa tế người bao giờ nên tôi cũng không rõ."

"Haha lũ đó khác gì gà vịt chứ, em tế bài đó là chuẩn rồi, haha" Đôi môi quyến rũ của hắn mở rộng hết cỡ như sắp rách đến nơi mà vẫn không kìm cười được, cười đến chảy cả nước mắt.

Nhìn hắn cười đến run rẩy tay chân cái mặt ngơ ngác của Bạch Hắc cũng toét miệng cười lớn. Hắn mãi mới ngừng được nhìn Bạch Hắc cười ha hả lại như bị lây cười theo. (bệnh cười có tính chất lây lan nha)

Giữa khu vườn vắng người, hai con người vịn vào xích đu, tiếng cười lớn choáng cả không gian yên tĩnh.

"Ha ha ha.. khụ khụ khụ.."

Bạch Hắc cười căng bụng thì đột nhiên lăn đùng ra đất ho lấy ho để làm hắn phát hoảng vội chạy lại đỡ cô.

"Em, em sao vậy, làm sao vậy?" Hắn hoảng hốt, vồ vập hỏi.

Bạch Hắc cảm nhận bàn tay lớn đang từ từ vuốt lưng cô một cách ân cần, nhưng hắn càng vuốt cô lại càng ho lớn rồi chuyển hẳn sang nôn khan. "Ọe.. ọe.." phải mất một lúc cô mới ngừng.

Hắn lo lắng nhìn xung quanh không có ai thì nhíu mày, vội cởi áo, khoác lên người cô, bế cô ngồi lên xích đu, dặn dò "Em ngồi đây, tôi đi lấy nước sẽ về ngay" rồi vụt chạy như gió.

Gió thổi "vù vù" lướt qua thân hình nhỏ bé đang co rúm trong chiếc áo khoác to rộng, Bạch Hắc nheo mắt nhìn bóng hắn khuất dần thì có chút không nỡ, nhìn đến khi không còn thấy gì mới lướt mắt đi nơi khác.

Bỗng cô nhìn thấy chiếc bàn cạnh xích đu có mấy chai nước thì lạch bạch chạy lại, cơn khát gào thét sau màn vận động mạnh làm cô không chút phòng bị nào, mở nắp tu cả chai.

"À.. chẹp chẹp" Bạch Hắc lấy tay áo quệt miệng, chép miệng xong thì hai mắt sáng bừng, nhảy tưng tửng reo hò: "Oa ở đây vậy mà cũng có rượu hoa quả, ngoan quá, he he còn mấy chai nữa ta sẽ nốc hết, hehehehehe.."

Trên một con đường, Khánh Hoàng ngó trái, ngó phải, không nhìn thấy bất cứ bóng người nào, chau mày tức giận, hắn giơ chân đá vào bụi hoa bên cạnh, chửi đổng: "Chết tiệt, mất dấu rồi, lại để tên khác cỡm mất tiên nữ"

Bụi hoa bên cạnh bị hắn đá đến tàn tạ, lúc tưởng sắp ngoẻo thì có tiếng hát từ đâu đó vọng lại làm hắn ngừng động tác.

"Mẹ mua cho em con heo đất. Mẹ mua cho em con heo đất. Í o i ò..

Ngày hôm nay em vui lắm. Cầm heo trên tay em ngắm. Í ò í o..

Làm sao cho heo mau lớn. Làm sao cho heo mau lớn. Í o i ò.."

Khánh Hoàng chau mày, đôi mắt có chút ngờ vực, nhưng vẫn lần theo tiếng hát. Hắn đi một đoạn vòng qua bụi dâm bụt lớn thì thấy một cô gái đi đôi cao gót đứng thẳng lên xích đu gỗ, hai tay túm chặt dây, nhún nhún chân vài cái thì lắc lắc mông, tiếp tục cất giọng hát thánh thót.

"Con chi con chi. Cao cao cao cổ. Cổ cao cổ cao. Đó là con gì?

Con hươu con hươu. Cao cao cao cổ. Cổ cao cao cao. Đố ai cao bằng.."

Nhìn chiếc vương miện đỏ chót, Khánh Hoàng không kìm được vui sướng cong khóe môi lên cao, ánh mắt nguy hiểm như thợ săn nhìn thấy con mồi, đợi cô gái hát xong hắn mới từ từ tấn công.

"Oa đúng là cao thật, có điều đứng vậy tiểu thư sẽ ngã mất"

Bạch Hắc nheo mắt nhìn, men say như sộc thẳng lên não làm bóng dáng người con trai phía dưới càng mơ mơ hồ. Có điều nhìn hắn cũng có nét giống giống, thôi nghĩ nhiều làm gì chắc chắn là tên vừa nãy.

Não chưa loát được ba giây, cô đã "hây" một cái nhảy thẳng về phía hắn.

Khánh Hoàng theo phản xạ tự nhiên giang tay ra đỡ cô vào lòng, ánh mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì thì nhìn thấy đôi môi nhỏ nở nụ cười rạng rỡ làm tim hắn như loạn nhịp.

Bạch Hắc lại chẳng thèm để ý đến nhịp tim ai đó, cứ thế cười ngây ngốc làm tăng sức sát thương.

Khánh Hoàng như không thể kìm chế thêm, bàn tay quá phận đưa lên vuốt nhẹ cằm Bạch Hắc rồi từ từ lần xuống sau lớp mặt nạ, cố dùng khuôn mặt tuấn tú cùng giọng nói ngọt ngào quyến rũ cô: "Tiểu thư, cô thật xinh đẹp, có thể cho tôi biết cô là ai không?"

"Bỏ cô ấy xuống"

Từ đâu một người con trai lạ đi đến giật lại Bạch hắc ôm vào lòng, giọng trầm như mang theo sát khí, quát lên.

Khánh Hoàng có chút ngạc nhiên lúc sau lại đổi thành bực tức, đứng thẳng lưng nhanh tay giật lại Bạch Hắc về phía mình, khí thế cũng không kém người phía trước là bao gằn giọng hỏi: "Anh là gì của cô ấy mà có quyền cản tôi."

Bạch Hắc mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nếu hai người đàn ông này còn giật thêm cái nữa thì cái đầu đâu nhức của cô bung não mất. Thế là dùng sức lực mạnh mẽ tự giật tay mình ra giành quyền dân chủ cho bản thân.

Cô đứng xoa xoa hiện thái dương xong thì nhìn tên đang chố mắt bên cạnh, hùng hổ lao về phái Khánh Hoàng, tay cầm cà vạt hắn kéo xuống ghì sát vào mặt mình.

Được gần mĩ nhân mãnh liệt như vậy, khỏi phải nói cũng kích thích Khánh Hoàng ra sao, hắn liếc đôi mắt ra oai với tên bên cạnh, cong khóe môi cười, giở giọng như khích địch: "Tiểu thư em có thể nhẹ nhàng với tôi không, ở chỗ này không kín đáo lắm, hay là.. A.. A đau quá"

Khánh Hoàng còn chưa kịp nói hết đã bị bàn tay thô bạo của Bạch Hắc túm chặt tóc lôi xuống, cô nheo mắt cố nhìn cho rõ, vò vò tóc hắn, xoay ngang xoay dọc một phen thì nhăn mặt thấy có gì không đúng lập tức bỏ ra, đá hắn sang một bên rồi đi đến người còn lại.

Có điều tên này cao quá, Bạch Hắc đi giày cao gót mười phân còn nhảy nhảy lên mà vẫn không với đến đầu hắn.

Hắn ngơ ngác một chút thì như hiểu ý, cúi xuống sát mặt cô, để cô thỏa sức sờ mó.

Trong đôi mắt đen lờ đờ men say của Bạch Hắc bỗng chốc xuất hiện một màu trắng, dưới ánh trăng mái tóc ấy lại như phát ra một nguồn sáng kì lạ, độ mềm mại trong tay, cùng mùi hương thân thuộc mỗi lần cô xoa xoa. Chắc chắn là hắn.

Bạch Hắc cọ sát mặt vào tóc hắn dụi dụi một hồi thì bỏ ra, nhìn hắn bằng ánh mắt gợi tình, cười rạng rỡ, giọng ngọt như đường gọi trìu mến: "Bạch Hoàng Tử"

Gân xanh nổi đầy mặt Khánh Hoàng, không cam lòng bị phỗng tay trên, khí thế bừng bừng đi lên tính cướp cô về.

Nhưng chưa cướp được Khánh Hoàng đã chố mắt, chết đứng nhìn Bạch Hắc bá cổ tên kia, tự động trèo lên người hắn, hai chân còn không chút ý tứ dạng rộng vòng qua eo tên kia bám chặt như gấu con bám mẹ.

Còn tên đó sau một loạt hành động của Bạch Hắc lại đờ đẫn đứng yên, thấy hắn như vậy cô bèn nhõng nhẽo, rên vài tiếng như nhắc nhở "Ứm ừm"

Hắn giờ mới chợt hiểu, một tay vòng tay qua đỡ mông Bạch Hắc, một tay đỡ lưng cô, quay đầu bước đi.

Trước khi đi còn không quên tặng Khánh Hoàng một nụ cười khinh bỉ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 89: Nhớ cậu!

[HIDE-THANKS]
Chàng trai tóc trắng một tay nhắc mông Bạch Hắc, một tay giữ lưng cô, nâng niu như người ta bế em bé. Đôi chân đi như chạy, lúc lúc lại nhìn về sau để chắc chắn không có tên kì đà nào đó bám đuôi.

Thân hình nhỏ bé, Bạch Hắc vừa vặn nằm trong vòng tay hắn, hai mắt nhắm nghiền, hai chân vẫn bám chặt eo hắn.

Hắn vừa đến trước một căn nhà cách khu nhà chính một đoạn thì cánh cửa cảm ứng tự động mở, Bim Bim từ trong bay ra, lễ phép chào: "Chủ nhân đã về"

"Bim Bim, mang một cốc nước và chậu nước ấm lên phòng" Hắn vừa sai Bim Bim vừa tháo chiếc mặt nạ bạch ngọc quẳng sang một bên, bế Bạch Hắc nhẹ nhàng đặt lên giường.

Nhưng Bạch Hắc nào để yên cho hắn đặt nằm, thấy người trong lòng buông tay, hai tay hai chân cô càng quắp chặt, dùng sức ghì hắn vào người mình.

Tim hắn như đè vào chỗ nào đó mềm mềm thì nhịp đập tăng nhanh đột biến, mặt hắn đỏ bừng, thuận thế nằm ngay bên cạnh để ôm cô, cái đầu trắng dụi vào hõm cổ cô, hít hà mùi hương quyến rũ.

Nhưng chưa dụi được ba cái, Bim Bim đã từ ngoài xông vào, hớt hải hỏi: "Chủ nhân nước đây, nữ chủ nhân bị sao vậy ạ, để Bim Bim gọi robot y tế."

Hắn thấy Bim Bim vào thì lập tức nhổm dậy, hai tay gỡ tay gỡ chân Bạch Hắc, nói: "Không cần, cô ấy chỉ là say thôi, ngươi ra ngoài đi"

"Vâng" Bim Bim ngoan ngoãn thực hiện nhiệm vụ.

Trong căn phòng rộng còn lại đúng hai người, Bạch Hắc nằm trên giường, quơ quơ một hồi cứ thấy tay chân thiếu thiếu gì đó thì nhíu mày không hài lòng, cố mở mắt tìm kiếm xung quanh. Con ngươi đen vừa hiện lên bóng người có mái tóc trắng ngồi đầu giường thì chồm dậy.

Hắn cầm chiếc khăn nhúm nước ấm đang định vắt thì Bạch Hắc từ đâu bò lại, cái đầu nhỏ chui vào lòng hắn, một chân co lên vòng qua người hắn rồi chiễm chệ, hiên ngang đặt mông ngồi lên đùi hắn, bàn tay vén váy lên cao đi cho đỡ vướng để lộ cặp đùi thon thả, thấy vị trí đã ổn thỏa thì mãn nguyện buông tay vòng qua cổ hắn, mặt lại nở nụ cười rạng rỡ với hắn.

Không được chiếc mặt nạ che chắn, khuôn mặt đỏ bừng của hắn lộ rõ, đôi mắt xanh tròn xoe nhìn cô đến ngây ngốc như bị mê hoặc, hai tay luống cuống không biết nên buông xuống hay nên thuận thế ôm cô.

Ánh mắt Bạch Hắc mơ màng, phải đợi một lúc ổn định thì toàn bộ ngũ quan trên mặt hắn mới hết nhòe mờ, càng nhìn rõ hắn mi tâm Bạch Hắc càng nhíu chặt, đôi môi đang cười từ từ mím chặt.

Bạch Hắc nheo mắt, tự hỏi: Sao nhìn quen thế nhỉ?

1 phút..

5 phút..

10 phút..

A.. nhớ rồi Đại thiếu gia. Cái vẻ đẹp thần thánh khó sánh này ngoài cậu ấy thì còn ai khác.

Bị Bạch Hắc nhìn chằm chằm lúc lâu, lại nhìn cái mím môi của cô, ánh mắt Khánh Minh bỗng chốc hiện lên vài tia lo sợ.

Lúc nãy không phải còn vui vẻ sao?

Không lẽ là do hắn để lộ mặt thật, người cô mong không phải là hắn làm cô thất vọng..

Tim như bị ai cắm kim đau nhói, đôi mắt xanh dần cụp xuống, Khánh Minh quay đầu về hướng khác.

Nhưng chưa quay được một phần đã bị Bạch Hắc kéo lại, hai tay đặt trên má hắn, cô vừa véo vừa sờ vừa xoa, miệng phát ra tiếng cười nguy hiểm: "Hehehe.."

Sao lại đẹp trai vậy nhỉ? Khánh Minh à cậu đẹp trai đến đốn tim em rồi, hehehe.. Đáng yêu quá. A cái độ mềm mềm sờ mãi không chán này, em chăm cậu biến thành heo béo rồi. Nhưng cậu có thành heo cũng là người đẹp nhất trái đất này. Bạch Hắc thích cậu nhất. Bạch Hắc thương cậu nhất. A.. A em cuồng cậu rồi. Cục bông trắng đáng yêu, thích cậu quá đi mất.

Khánh Minh ngơ ngác nhìn Bạch Hắc nheo mắt cười từ nãy đến giờ thì cũng vui vẻ theo, nhoẻn miệng cười ngây ngốc để bàn tay cô lộng hành trên mặt trên tóc hắn.

"Chụt"

Cơ mặt hắn như mất cảm giác, chỉ có vùng da bên má vừa được Bạch Hắc thơm là nóng bừng lên, đôi mắt xanh trợn tròn chưa kịp phòng bị..

".. Chụt.." Bạch Hắc lại cúi xuống thơm lên má bên kia.

Đôi mắt đen bị men say làm mờ mờ ảo ảo ánh lên những nét ưu tư, cảm tưởng trong hố đen sâu thẳm đó đang chứa đựng ngàn cảm xúc bị dồn nén.

Bạch Hắc.. nhớ cậu!

Em.. thực sự rất nhớ cậu!

Nhớ Khánh Minh cậu rất nhiều!

Bàn tay nhỏ từ từ vuốt mái tóc Khánh Minh về sau để lộ vầng trán rộng, đôi môi mềm mại của Bạch Hắc nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, nụ hôn chính giữa dần dần lan khắp vùng trán, hôn rồi lại hôn lại.

Bờ mi dài dậm để ngón tay Bạch Hắc nghịch ngợm, đôi mắt xanh ngước nhìn cô không dám chớp như sợ làm giấc mộng này tan biến, nhưng rồi cũng phải khuất phục cụp xuống trước nụ hôn của cô. Chiếc mũi cao cao cũng không ngoại lệ, Bạch Hắc nâng mặt hắn cạ cạ mũi mình vào đầu mũi hắn như thể cưng nựng rồi lại hôn nhẹ.

Đôi môi hồng vừa nhẹ nhàng từ tốn làm mỗi nơi cô đặt xuống hắn đều cảm nhận được độ mềm mại đàn hồi, nhưng lại vừa cuồng nhiệt nồng nàn hôn mọi nơi trên mặt hắn.

Từng vùng da, từng góc khất trên gương mặt Khánh Minh đều được Bạch Hắc âu yếm, chỉ duy nhất một nơi..

Sau một hồi, Bạch Hắc cảm giác như đã hôn hết thì dừng lại, thẳng lưng nhìn vẻ mặt vẫn chưa thảo mãn cùng ánh mắt chờ đợi của hắn thì có chút khó hiểu.

Khánh Minh đúng là đang chờ, chờ Bạch Hắc.. chỉ là thấy khuôn mặt ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe của cô thì không kìm chế được nữa, đưa tay lên chỉ môi mình, ngại ngùng nói: "Còn đây.. em quên chỗ này"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 90: Hôn em.. hôn mọi nơi!

[HIDE-THANKS]
Não như chưa kịp loát, Bạch Hắc giương đôi mắt đen tròn xoe nhìn hắn.

Không thấy cô phản ứng, ánh mắt xanh có chút ngại ngùng, đảo đảo nhìn xung quanh một hồi nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được lại ngẩng lên nhìn bờ môi đỏ mọng của Bạch Hắc đầy mong chờ, ngón tay thon dài chỉ môi mình, giọng ấp úng nhắc lại: "Ừhm, Bạch Hắc, em quên chưa.. chỗ này, chỗ này này"

"Chụt" Bàn tay nhỏ của Bạch Hắc nắm chặt ngón tay hắn kéo xuống, bờ môi chạm nhẹ môi hắn như chuồn chuồn đậu nước lại làm cả người Khánh Minh tê dại.

Mặt hồ xanh trong bằng phẳng nơi hắn như bị Bạch Hắc chọc sâu đến tận đáy đào bới lên một màu xanh đục ngầu, cô chẳng dùng chút sức nào chỉ đơn giản nhẹ nhàng như lông hồng lướt qua mà khiến mọi cơn sóng ngầm bùng cháy trong hắn.

Bàn tay lạnh đưa lên ấn nhẹ cánh môi đỏ mọng, đôi mắt xanh thèm thuồng nhìn Bạch Hắc như tên nghiện nhìn thấy thuốc phiện, hắn dùng chất giọng trầm quyến rũ, nói như cầu xin: "Hôn tôi đi, làm ơn hôn tôi nữa đi"

Men say làm đầu óc Bạch Hắc lú lẫn, mọi giác quan phân tích, đánh giá, đề phòng của cô như đi ngủ hết, ngay lúc này chỉ còn vẻ ngây thơ cùng nụ cười ngốc nghếch, cô cúi xuống hôn hắn rất kêu "Chụt" như người ta thơm trẻ nhỏ.

Nhưng hắn không phải trẻ nhỏ, không phải chú cừu đáng yêu như mọi, giờ hắn là một con sói đói từng ấy rõ ràng chưa thảo mãn cơn khát của hắn

Bạch Hắc vừa ngẩng lên đã bị bàn tay lớn giữ chặt đầu kéo xuống, môi hắn dùng sức ấn môi cô hôn ngấu nghiến. Cánh hồng nhỏ bị hắn hết ngậm lại mút triền miên không dứt, chiếc lưỡi như lâu ngày nhịn đói bỗng lên cơn cuồng dại liếm lám, mơn trớn cánh hồng kịch liệt, liếm đến khi tất cả vùng môi bị bao phủ một loại dịch trong suốt nhớm nháp thì chuyển hướng cạy mở hai hàm răng xông thẳng vào bên trong đại náo. Lưỡi hắn vừa chạm vào một vật thể mềm mềm thì quấn chặt, dùng chút sức khấy đảo mọi nơi mọi ngóc ngách. Hương vị hoa quả cùng men say trộn đều trong nước dãi từ miệng cô bị hắn mút không sót một giọt. Đến vật thể mềm mềm bị hắn làm cho kiệt sức hắn cũng không chịu buông tha, cứ mút xong lại thả, thả rồi lại mút, lúc đầu như mèo vờn chuột, lúc sau lại như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hơn nữa..

Lâu hơn nữa..

Quyết liệt hơn nữa..

Hắn muốn hòa làm một với Bạch Hắc, chỉ là Bạch Hắc đã đến giới hạn, tim cô nếu không có không khí đi vào một giây nữa thôi sẽ ngừng đập mất, cánh tay túm vai hắn cố dùng chút sức còn lại đẩy ra.

Hắn như bị dục vọng lấn át, không để ý vẫn mãnh liệt hôn cô, phải đến khi tay Bạch Hắc buông thõng xuống hắn mới sững người buông ra.

Tia nước trong nhớt nháp dính từ miệng hắn sang miệng Bạch Hắc vừa đứt, cả cơ thể cô mềm nhũn, nằm vật xuống giường, thở hổn hển.

Khánh Minh cũng chẳng khác mấy, nhịp thở dồn dập như người sắp chết đuối ngoi lên được mặt nước. Điều khác duy nhất ẩn trong đôi mắt xanh đục đang nhìn Bạch Hắc chằm chằm.

Một loại cảm giác rạo rực khó tả chạy khắp cơ thể làm hắn vừa vui sướng vừa có chút khó chịu. Tim hắn đập nhanh như muốn nổ tung, bàn tay dậm dựt, ngứa ngáy, độ nóng từ bờ môi lan nhanh như mồi lửa thiêu đốt toàn bộ dây thần kinh.. khó chịu, thực sự rất khó chịu.

Không đợi Bạch Hắc thở xong, hắn đã cúi người, đè Bạch Hắc dưới thân, bàn tay hắn từ từ tháo chiếc vương miện cùng chiếc mặt nạ bạch ngọc của cô để lộ khuôn mặt mệt nhoài, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Nhìn khóe miệng Bạch Hắc còn vương hai dòng nước trắng trong, Khánh Minh liền cúi xuống liếm sạch. Ban tay vuốt ve mái tóc rũ rượi của cô về sau rồi hắn nhẹ nhàng hôn khắp mặt cô như cô từng làm. Hôn lên trán, lên mắt, lên mũi, hai má, lân la đến cằm rồi từ từ luồn xuống cổ. Chiếc cổ cao bị hắn gặm nhắm ngấu nghiến. Chiếc xương quai xanh bị bàn tay hắn mân mê nghịch ngợm một hồi rồi cũng làm đồ nhắm cho chiếc lưỡi đói khát của hắn.

Bạch Hắc hai mắt nhắm tịt, đôi mày nhíu lại, cơ thể mềm nhũn bất lực chỉ còn nước nằm liệt cảm nhận thứ gì đó trơn trơn lướt trên từng mảng da mình, đôi lúc là cảm giác nhột nhột, đôi lúc lại là cảm giác tê dại đau nhẹ như bị thứ gì đó cắn.

Không thể chịu thêm được cái nóng rạo rực, vồ vập mãnh liệt của vật thể lạ, Bạch Hắc rướn một cái quay úp mặt vào giường.

Cả tấm lưng trần mảnh mai dưới chuỗi áo choàng hột kim cương che như không che của Bạch Hắc lọt vào cặp mắt xanh của Khánh Minh như tiêm thêm chất kích thích vào người hắn.

Bàn tay hắn vén từng chuỗi hạt, đôi môi lại đặt xuống hôn. Nhưng với hắn lúc này hôn thôi là chưa đủ, chạm thôi là chưa thỏa, hắn muốn liếm sạch cô, muốn cắn lên làn da mịn màng để lại dấu ấn đỏ.

Hôn từ trên, hôn xuống phía dưới, lúc gặp đường cong vòng lên bị tấm vải che chắn thì mới dừng lại đôi chút. Bàn tay hắn rụt rè đặt lên cặp mông căng tròn lúc đầu là xoa lúc sau mới dám ấn nhẹ, nhìn thấy độ đàn hồi nảy nảy thì hít một hơi dài.

Dưới lớp vải mòng này.. Hắn chỉ cần luồn tay xuống dưới là sẽ thấy..

Chất giọng trầm ẩn giấu dục vọng, hắn âm yếm gọi tên cô: "Bạch Hắc"

Bạch Hắc hình như nghe thấy, hai mắt vẫn nhắm, miệng nhoẻn lên cười, gọi lại: "Bạch Hoàng Tử"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 91: Bạch Hoàng Tử - Khánh Minh

[HIDE-THANKS]
Nghe thấy một tên gọi lạ phát ra từ miệng Bạch Hắc, bàn tay Khánh Minh run run ngừng hẳn động tác đang làm, quay đầu giương đôi mắt sững sờ nhìn cô.

Chiếc mông ê ẩm đang được mát xa bỗng bị dừng lại giữa chừng làm Bạch Hắc nhíu mày, giọng nũng nịu gọi: "Bạch Hoàng Tử"

Khánh Minh như bị sét đánh giữa trời quang, môi hắn mím chặt đến tím tái, hít mạnh một hơi hắn nằm xuống cạnh Bạch Hắc, kề sát mặt cô, mày nhíu chặt, ánh mắt xanh nhìn cô chằm chằm, môi mấp máy hỏi: "Em có biết tôi là ai không?"

Bạch Hắc gật gật, hai mắt vẫn nhắm tịt.

"Vậy tôi là ai?"

Bạch Hắc nhoẻn miệng cười vui vẻ nói trắc nịch: "Bạch Hoàng Tử"

"Không phải, em nhìn kĩ tôi đi"

Không phải sao? Chết! Toang! Vậy vừa nãy mình hôn ai?

Đôi mắt đen cố gắng gượng kéo mi mắt lên nhìn khuôn mặt vừa lo lắng vừa tức giận của hắn thì có chút khó hiểu.

Đôi mắt xanh như biển, mái tóc trắng mềm mại, gương mặt đẹp đến từng tiểu tiết.. Ơ, đúng người rồi mà.

Thấy Bạch Hắc im lặng hồi lâu Khánh Minh càng bực tức, nói: "Khánh Minh, tôi là Vũ Khánh Minh"

Bạch Hắc nhíu chặt mày mắt vẫn lờ đờ buồn ngủ, nhắc lại: "Khánh Minh"

"Đúng" Nghe tên mình thốt ra từ đôi môi nhỏ mặt hắn mới hết căng thẳng, ánh mắt xanh nhìn cô trìu mến, bàn tay lạnh đưa lên vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười tít mắt hỏi: "Vậy vừa nãy em hôn ai?"

"Bạch Hoàng Tử"

"Không phải, sao em có thể hôn một người vừa quên được. Em là hôn Khánh Minh tôi. Dù hai người có là một em cũng không được gọi nhầm, gọi lại. Em hôn ai? Nói em hôn Khánh Minh đi." Khánh Minh bực bội, phụng phịu quát lên, nâng người Bạch Hắc dậy lắc đi lắc lại.

Cái đầu ong ong đã mất khả năng suy nghĩ của Bạch Hắc lại bị Khánh Minh điên cuồng lắc thì càng lú lẫn hơn, miệng lẩm bẩm: "Bạch Hoàng.."

Không để Bạch Hắc nói hết câu Khánh Minh đã ngậm chặt môi cô, đút lưỡi khấy đảo khoang miệng cô.

Bạch Hắc đã kiệt sức nay lại bị cướp không khí, cơ thể như cọng rau luộc mềm rũ trong vòng tay hắn, bất tỉnh nhân sự.

Nhìn Bạch Hắc không chút động đậy, cơn phát tiết của Khánh Minh mới dừng lại, hắn hoảng hốt, vỗ má cô gọi: "Bạch Hắc, Bạch Hắc.."

"Ò ó o.. Ò ó o.. sáng rồi, sáng rồi, dậy thôi" Tiếng chuông báo thức gà trống hú vang.

Trong căn phòng nhỏ, trên chiếc giường nhỏ, lòi cái đầu nhỏ nhăn nhó của Bạch Hắc. Cô rúc rúc vào chăn, chân giơ lên đạp chiếc đồng hồ đáng thương làm cho nó im re.

"Hehehe Minh Minh đáng yêu, lại đây hun cái nào. Moa moa" Bạch Hắc ôm chặt gối hôn "chụt" "chụt", miệng cười toe toét, hai mắt nhắm nghiền vẫn tiếp tục giấc mộng đẹp.

30 phút sau..

Bạch Hắc lật chăn, chồm dậy, đầu đập vào tường như giã cối, miệng lẩm bẩm: "Tôi là hồn ma, tôi chết rồi, ai đó giết tôi đi, con ma dâm tặc như tôi không đáng sống, tôi đi chết đây.."

Đập đến da đầu tê dại thì Bạch Hắc chuyển hướng khụy gối quỳ xuống đất, hai tay chấm lại vái lạy: "Ba hồn bảy vía đại thiếu gia, cậu có linh thiêng.. à, cậu có tấm lòng nhân hậu xin hãy tha thứ cho sự ngu dại của em, em ngàn vạn lần chưa bao giờ có ý nghĩ xấu xa với cậu. Là do em thiếu thốn hơi trai lâu ngày nên mới sinh ra" mộng dục ", em đáng chết, em không nên phát tiết lên hình tượng thuần khiết như cậu."

Bạch Hắc khoanh tròn hai chân, mắt nhắm tịt, miệng vừa khấn vừa đọc kinh phật thanh tịnh tâm hồn. Nhưng khổ nỗi màn đêm trước mặt chẳng hiểu sao lại biến hóa thành bờ môi mềm mại hồng hồng mãnh liệt của Khánh Minh trong giấc mơ. Hình ảnh hắn hôn cô cuồng nhiệt, ngấu nghiến cứ dội về như thước phim quay chậm. Tiếng kinh phật lọt tai trái thì chui qua tai phải, não Bạch Hắc giờ chỉ chứa được thứ tạp âm kích thích "chụt" "chụt" "Ah.. Ah".

Vừa nghĩ thôi là cơ thể cô lại nóng bừng rạo rực, độ ướt át, mềm mềm của vật thể lạ liếm mút lên từng mảnh da hiện lên chân thực khó tả.

"A.. A.. A.. A nhục quá, giắc mộng đáng chết này, huhu không lẽ mình đến thời kì động dục, huhu.. Tội lỗi quá, sao lại là cậu ấy chứ?" Bạch Hắc lăn dùng ra đất, tay chân đạp loạn xạ lâu lâu tự tát bản thân.

Tim: "Nhục quá, giờ làm sao dám đối diện với cậu ấy đây, nếu nhìn cậu ấy thêm cái nữa thôi là tao nổ tung chết mất. Não, tao nổ thật đấy, chết trước chết sau đều là chết để tránh tình trạng nổ hay là mày cầm dao đâm ta phát chết luôn cho xong"

Não: "Chỉ là mơ thôi mà có phải thật đâu mà ngại, chỉ cần mấy hôm không gặp cậu ấy là cảm xúc sẽ nguôi thôi. Với lại dạo này còn không thấy tăm hơi cậu ấy đâu, mày có muốn cũng không có cơ hội gặp."

Khóc mếu, lăn lóc như kẻ điên một hồi cuối cùng Bạch Hắc cũng im lặng, suy nghĩ lý trí hơn, tát bản thân thêm hai cái nữa để vực dậy tinh thần: "Bạch Hắc đi đánh răng rửa mặt nào, mày còn phải đi làm"

Nhưng vừa nhìn vào gương, mặt Bạch Hắc lại tái mét: "A.. A.. A"

(Nếu thấy truyện hay xin hãy Like để ủng hộ Hoa Hoa nào. Yêu các bạn)
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back