Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 78: A.. A.. A. Giận dỗi

[HIDE-THANKS]
Bạch Hắc tay xách valy, đứng trước căn nhà nhỏ, nheo mắt dòm qua khe cửa, chu mỏ nói qua lỗ hổng bé tí: "Tai chíu cha, nhổ tửa to en dối, en chai rồi, nhần tau hơm chế tâu" (Dịch: Đại thiếu gia, mở cửa cho em với, em sai rồi, lần sau không thế nữa đâu)

Cánh cửa: "..."

15 phút.. 30 phút.. Vẫn không một lời hồi âm, chiếc lá héo Bạch Hắc giờ biến thành cọng lá khô.

Mông đặt "phịch" xuống đất, mặt Bạch Hắc xị như đưa đám, não nề thở dài.

Từ khi biết phi vụ bán hàng ngầm của Bạch Hắc, mắt Khánh Minh lúc nào cũng nheo lại nhìn cô dè chừng, lâu lâu tức giận thì đá thúng đụng nia, phòng hóa học một ngày cho ra đời mấy chục loại độc mới. Tủ quần áo, tủ sách cứ chỗ nào riêng tư hắn đem xích sắt khóa lại, nhà một ngày cũng được đội quân robot dọn dẹp sáu bảy lần để đảm bảo không một cọng lông nào còn sót. Về Bạch Hắc, hắn nuôi ba ngày cho liền sẹo thì cũng tống cổ, hắn hình như ghét cô đến nỗi đá đít cô ra ngoài cũng sai BimBim làm, bản thân thì chốn góc nào không biết.

"Chốn góc nào?" Bạch Hắc miệng lẩm bẩm, tự dưng mắt sáng lên, chạy ra đằng sau nhà, đứng xa một chút nhìn lên cửa kính tầng hai thấy hắn đang ngồi bên ban công đọc sách thì nhảy tưng tửng ra hiệu, miêng mở to gọi: "Đại.. thiếu.. gia.. em.. xin.. lỗi, mở.. cửa.. cho.. em"

Khánh Minh liếc mắt nhìn xuống thấy Bạch Hắc làm toàn động tác kì quái thì không kìm chế được bụp miệng cười, lúc sau lại làm dáng vẻ không quan tâm.

Bạch Hắc nhảy mệt thì cuối cùng cũng dừng, đổi sang trò mới lăn đùng ra đất mặt nhăn nheo làm vẻ cực kì đau đớn.

Hắn vậy mà lại thản nhiên "hừm" lạnh, không thèm liếc cô lấy một cái bước vào nhà đóng cửa kéo rèm.

Cô nằm đơ một lúc, ti hí mắt nhìn hắn bước vào thì thầm nhủ: Hơn một tuần hắn chăm mình, đến từng mảng da cũng đeo kính soi mấy lần chắn chắn đoán được mình đang giả vờ. Giờ mình lại lăn ở đây như chó thế này. Nhục vl

Cô đang nằm lăn dưới đất thì đột mũi giày đá nhẹ vào eo, giọng ai đó vang lên: "Ê còn sống hay chết đấy?"

Bạch Hắc nghe tiếng gọi thì giật mình, ngóc đầu nhìn cô nàng váy vóc diêm dúa, bên cạnh còn có một nữ hầu trong dinh thự hộ tống, đoán chắc đây là không phải người thường thì nhanh chóng bật dậy, khom người lễ phép nói: "Cảm ơn tiểu thư quan tâm, tôi vẫn ổn ạ."

"Hừm" cô nàng nheo mắt nhìn Bạch Hắc khinh bỉ: "Ta tất nhiên là ngươi không sao? Từ nãy đến giờ ta chứng kiến ngươi nhảy choi choi cố tình thu hút sự chú ý của Đại thiếu gia, thiếu gia không quan tâm ngươi thì ngươi lăn đùng ra giả chết. Hỏi vậy chỉ để xem mặt ngươi dày đến đâu thôi."

Bạch Hắc bị người ta nói trúng tim đen thì cứng họng, cúi gằm mặt, tâm can gặm nhấm nỗi nhục ê chề.

"Thưa tiểu thư, cô ấy là người hầu riêng của Đại thiếu gia nên đây chắc cũng chỉ là nhiệm vụ của cô ấy thôi ạ" Cô hầu đang che ô cho vị tiểu thư này chắc chắn là khách hàng đen của Bạch Hắc nên mới mở miệng nói giúp cô.

Bạch Hắc ngẩng đầu nhìn thì thấy cô ta nháy mắt, biết ý gật đầu lia lịa phụ họa: "Vâng, là do.. do dạo này mắt thiếu gia không tốt, tôi với cậu ấy đang tập luyện mắt nhìn xa ạ."

Cô nàng đỏng đảnh, tay chống eo, liếc xéo: "Cái miệng hại cái thân, nếu là luyện mắt thì cớ gì thiếu gia vừa liếc ngươi đã bỏ vào phòng, chắc chắn là do thiếu gia chán ghét ngươi tống cổ ngươi ra ngoài mà ngươi cứ dai dẳng bám theo, dám nói dối nữa không? Đúng là không còn tí liêm sỉ nào?

" Phập, phập, phập "Từng mũi dao cắm qua tim Bạch Hắc làm cô lảo đảo, chết đứng, mặt mũi đỏ bừng.

Rốt cuộc má này là ai? Là đệ tử của Conan sao? Từ đâu đến? Cái méo gì nói cũng trúng phóc vậy.

Thấy biểu cảm của Bạch Hắc, cô nàng ngầm hiểu mình đã đoán đúng, hỏi:" Ngươi tên gì? "

" Dạ tôi tên Bạch Hắc thưa tiểu thư "

Cô ta che miệng cười hô hố:" Người đã xấu xí cái tên còn thảm bại hơn. "

Bạch Hắc nhíu mày, tay siết chặt cuối cùng cũng thở dài buông xuôi, im lặng bởi cô ta nói gì cũng đúng, cô tự thấy mình một phần của người ta cũng không xinh bằng, tên thì đúng là hơi kì cục.

" Ngươi đi theo ta đến dinh thự "

" Vậy, thưa tiểu thư tôi còn có việc khác? Mong tiểu thư.. "

Chưa để Bạch Hắc nói hết câu cô nàng đã vằn mắt đe dọa:" Ta là khách quý ở đây, ngươi dám từ chôi ta "

" Dạ không? Tôi sẽ theo tiểu thư ạ "Bạch Hắc nghe vậy thì vội đồng ý.

Cô nàng nhếch mép, quay phắt mông đi trước, miệng lẩm bẩm không ai nghe thấy:" Coi ta trị con hồ ly tinh đeo bám theo chồng ta ra sao?"

Bước đi đằng sau Bạch Hắc quay mặt nhìn căn nhà đầy lưu luyến.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 79: Hóa ra là ghét

[HIDE-THANKS]
Bạch Hắc đứng sau cũng hàng nữ hầu, nhìn bàn đồ ăn chất thành núi nuốt nước bọt, các ngón tay theo thói quen hết chỉ lại co làm kí hiệu, có điều Khánh Minh đến liếc cô một cái cũng không thèm liếc.

Bàn ăn mọi khi im lặng đến lạ, nay có thêm vị khách mới thì rôm rả hẳn.

Phu nhân nhìn cô nàng lúc nãy, cười đoan đả: "Tiểu thư Vân Hà, thức ăn nhà ta có hợp khẩu vị của cháu không?"

Vân Hà khép nép, cầm khăn chấm chấm miệng, cười dịu dàng nói: "Thức ăn ngon lắm ạ, cám ơn chủ tịch phu nhân đã chiêu đãi cháu"

"Hai bên tập đoàn đã giao hảo thân thiết từ lâu rồi mà, cháu đừng khách sáo" Vị chủ tịch ngày nào cũng lãnh đạm hôm nay lại vui vẻ khác thường, còn cười với cô nàng.

Phu nhân thấy vậy cũng tiếp lời: "Đúng đó, cảm ơn gì chứ, cháu đến dây dùng bữa với gia đình chúng ta rất vui, phải không Khánh Hoàng."

Nhị thiếu gia ngồi đối diện dùng nụ cười mê hoặc, nhìn Vân Hà bằng ánh mắt tình tứ như thả cần câu cá, nói: "Lần này tiểu thư đến chơi cứ thoải mái như ở nhà, có gì bất tiện cứ nói với tôi."

Tọa độ bắn tim của Khánh Hoàng đã định sẵn có điều chưa bắn trúng tim Vân Hà đã bị cô nàng hất văng không thương tiếc. Ánh mắt cô ả lúc này chỉ chăm chú liếc anh chàng có mái tóc trắng muốt, ánh mắt xanh lạnh như băng trôi, hờ hững, vô cảm với mọi thứ xung quanh vô tình biến thành cái lồng nhốt tim cô ả lại.

Cô ta nhìn Khánh Minh không kìm chế nổi ánh mắt thèm khát, miệng nhếch thành nụ cười bí ẩn, liếc sang Khánh Hoàng nói: "Thú thực, dinh thự của ngài chủ tịch quá rộng lớn Vân hà hôm nay suýt nữa lạc đường, may nhờ có cô hầu tên Bạch Hắc giúp đỡ."

Khánh Minh, Khánh Hoàng nghe thấy tên "Bạch Hắc" thì bất giác giật mình, đánh rơi cả đũa.

Khánh Hoàng khuôn mặt tái nhợt, hai mắt hoảng loạn, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, đầu đau như có ai dùng búa bổ làm đôi, bàn tay run run chống bàn đứng dậy, nói: "Con có hơi mệt nên về phòng trước, xin phép mọi người"

Chủ tịch cũng không để ý thêm đến hắn, ánh mắt ông hiện lên sự hứng thú khi Vân Hà nhắc đến tên "Bạch Hắc", khuân mặt nghiêm nghị nhếch lên thành nụ cười, nói: "Ồ, là cô hầu tên Bạch Hắc sao?"

"Dạ, nếu không phiền ngài chủ tịch có thể cho cô ấy làm người hầu phục vụ cháu trong thời gian ở đây được không ạ, cháu rất thích cô ấy." Vân Hà nở nụ cười duyên dáng đúng chất một tiểu thư thanh lịch.

Bạch Hắc đứng đằng sau hai mắt trợn tròn, sốc toàn tập nhìn cô nàng.

Chủ tịch liếc ánh mắt mang ý sâu xa nhìn Khánh Minh, từ tốn theo dõi phản ứng của hắn, nói: "Khánh Minh con thấy ý của tiểu thư Vân Hà sao? Dù sao đó cũng là người hầu riêng của con, con quyết định đi."

What the ahihi, cái méo gì đang xảy ra, cô ta tính làm chi vậy. Huhu không muốn đâu, tui không muốn xa BimBim, không muốn xa cái tivi 3D to đùng, không muốn xa cái kho đồ ăn vặt của tui. Thiếu gia đừng có bán em đấy.

Bạch Hắc giương ánh mắt đáng thương nhìn Khánh Minh nhưng hắn đến cái liếc mắt cũng không thèm ngó tới cô.

Khuôn mặt tuấn tú, đẹp rạng ngời bây giờ mới ngẩng lên, ánh mắt xanh không cảm xúc nhìn thẳng Vân Hà làm tim cô ta như ngừng đập, nói: "Nếu tiểu thư đã thích Bạch Hắc đến vậy thì cứ để cô ấy làm người hầu riêng cho tiểu thư đi."

"Vậy tốt quá, cảm ơn cậu" Vân Hà vui mừng reo lên.

Đôi mắt sâu của chủ tịch nhìn Khánh Minh khó hiểu, lúc sau quay ra nhìn Bạch Hắc gọi: "Bạch Hắc cô lại đây?"

Bạch Hắc như cái xác không hồn, đứng đơ tại chỗ, chị Huệ thấy vậy thì lay người cô: "Chủ tịch gọi em kìa"

Cọng lá khô Bạch Hắc giờ biến thành cọng lá nát, chân lết từng bước đến gần bàn ăn: "Chủ tịch cho gọi tôi"

"Trong thời gian tiểu thư Vân Hà ở đây ngươi là sẽ người hầu riêng của tiểu thư, nhớ phục vụ tiểu thư cho tốt."

"Vâng thưa ngài."

Đôi môi nhỏ cắn chặt, ánh mắt lưu luyến liếc Khánh Minh như chờ đợi một phản ứng từ hắn, chỉ tiếc hắn đến một động tác nhỏ cũng không có, chỉ ngồi yên như tượng.

Hóa ra.. cậu ghét em đến vậy.

* * *

Cơ thể mệt nhoài, Bạch Hắc nằm "phịch" lên giường chị Huệ, ôm chặt chị, dụi mặt vào vòng một đầy đặn, thở dài.

Chị Huệ xoa đầu Bạch Hắc như mắng yêu: "Bình thường thì không thấy nàng đâu, đến khi thất sủng mới bò sang phòng bọn tui à."

Linh Chi từ giường bên cũng nhảy sang nằm ké, véo má Bạch Hắc: "Thôi đừng buồn nữa, tính ra số em sướng chán rồi, nữ hầu của cả dịnh thự này được ngắm Đại thiếu gia một lúc là đã thỏa mãn rồi. Đằng này em lúc nào cũng được kề cận cậu ấy, hít thở hương thơm của cậu ấy mỗi ngày, lại còn có khoản thu ngoài lề to tướng nữa chứ. Thế là đủ rồi, tham thì thâm đấy em."

Bạch Hắc quay người ôm Linh Chi, xoay xoay đầu vào bộ ngực vĩ đại của cô, giọng tủi thân: "Hic hic, do các chị đầu têu bảo em chụp ảnh, nhặt tóc đấy chứ. Cái gì cũng cho các chị phần nhiều, em có lấy đồng nào đâu người khác em mới tính phí mà. Giờ em bị bắt rồi, huhu nhục quá, em lại nghèo kiết xác bắt đền các chị đấy, nuôi em đi."

Chị Huệ, Linh Chi bị nói trung tim đen thì cúng họng, lúc sau mới đánh trống lảng: "Mà số em cũng lạ thật, hết Đại thiếu gia thì giờ lại bị cô tiểu thư lạ hoang lạ hoắc từ đâu chui ra chỉ đích danh"

Chị Huệ: "Cô ấy là con gái diệu của chủ tịch tập đoàn ACX chuyên cung cấp nguyên liệu tự nhiên cho tập đoàn Vũ Khánh, nghe nói lần này đến chơi là để tham gia" dạ hội mặt nạ "của dinh thự Vũ Khánh sắp tổ chức vào tuần tới."

Linh Chi bĩu môi, nói: "Tham gia dạ hội thì hôm ấy đến là được rồi, ở lại đây lâu như vậy làm gì. Em là thấy cô ta hám giai thì có, Đại thiếu gia vừa xuất hiện trước công chúng làm khuynh đảo giới mỹ nam thì ba hôm sau cô ta tới."

Cái đầu nhỏ của Bạch Hắc ngóc dậy, hỏi: "Dinh thự ta tổ chức dạ hội ạ"

"Ừm, dạ hội lần này là để mừng sự thành công vượt bậc của tập đoàn Vũ Khánh nhờ sự những dự án do Đại thiếu gia đảm nhận. À mà các em có tính tham gia, đây là" dạ hội mặt nạ "đó, chúng ta có thể mặc đầm đeo mặt nạ rồi lẻn vào chút thôi thì không ai biết đâu."

Linh Chi hai mắt sáng lên: "Được đấy, được đấy, vậy em sẽ mang chiếc đầm tuyệt đẹp của em. Bạch Hắc em tham gia cùng đi"

"Haizzz, em có cạp đất cũng không mua mấy thứ đắt đỏ ấy." Cô thở dài ngao ngán

"Ây da con bé này, tiền thì đầy mà không biết mang đi cho đâu hết, lúc nào cũng để bản thân trong tình trạng đói nghèo, thôi vậy em mặc tạm của chị đi, chị có hai cái" Chị Huệ xoa đầu Bạch Hắc trìu mến nói.

"Em lười lắm không đi đâu"

"Hôm ấy sẽ có đầu bếp nổi tiếng về làm bánh ngọt"

"Vậy em đi"

Linh Chi nhướm mày cười gian trá: "Tui chẳng hiểu tính cô quá mà, hehe"

Đằng sau cánh cửa căn phòng phát ra tiếng cười vui vẻ, một vật hình hộp nhỏ với đôi mắt đỏ rực, truyền đi tin tức: "Nữ chủ nhân đi dạ hội."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 80: Ăn? Không ăn?

[HIDE-THANKS]
Bạch Hắc hai mắt rực lửa, mặt hùng hùng hổ hổ, sắn tay áo, sắn ống quần, quỳ "phịch" xuống đất.

Hai tay một giẻ lau, đầu gối một giẻ, di lên di xuống, di tới di lui làm cái sàn nhà bóng láo đến nỗi phản chiếc cả ánh điện trần nhà.

5 phút sau.. "Sầm" Bạch Hắc lăn đùng ra đất thở dốc.

Ôi, Huhuhu không muốn làm đâu, muốn uống sữa nóng BimBim pha, muốn ăn vặt.. Muốn Đại thiếu gia cơ.

Nhưng.. người ta đâu có muốn mình nữa, cổ cũng đã tống, thân cũng đã bán. Lại còn bán rẻ với giá không đồng, mình bán một sợi tóc của hắn cũng trên mấy chục triệu rồi.. Haizz tính ra thì cũng là mình có lỗi trước, một người sạch sẽ kiêng kị, xa lánh hồng trần như hắn chắc chắn cảm thấy kinh tởm khó chấp nhận rồi. Mà có khi dời xa hắn cũng là ý hay, biết được lúc nào hắn nổi khùng vì vụ ấy chích cho mình vài mũi lên thiên đường luôn.

Bạch Hắc nằm bệt trên sàn nhà, vắt chân chữ ngũ chau mày suy nghĩ: Bạch Hắc mày phải tỉnh táo lại, không thể vì ham vui lúc này mà bỏ lỡ cơ hội ngàn năm, nghĩ xa nghĩ rộng thì đây chính là lần giải thoát ngoạn mục, lúc trước muốn trốn còn bị bắt lại giờ là hắn tự thả mày mà.

Còn lời hứa với mẹ hắn, mình cũng đã hoàn thành xuất sắc rồi. Hắn giờ vui vẻ, trẻ khỏe, dẻo dai, việc thông báo hồi phục chân chỉ là việc sớm muộn, trong tay hắn lúc này vừa có tiền vừa có quyền còn có gái theo đến tận nơi tán nữa. Mình chẳng phải bận tâm gì nữa thì ở đấy làm gì, nhanh nhanh cuốn gói lẹ cho người ta còn lấy vợ chứ, như vậy mới là bạn bè tốt.

Nghĩ đến đây, Bạch Hắc đứng bật dậy, nhưng vừa đứng dậy xương sống đã nhau "Cạch, cạch, cạch" : "Ôi ôi cái thân già của tui, đúng là bị hắn chiều hư rồi mà"

Cùng lúc đó tại vườn hoa, Khánh Minh lờ đà lờ đờ nhìn như cái xác không hồn, tay bóc gần hết chùm nho, cứ năm phút lại thở dài, lâu lâu lại tự đập đầu mình xuống bàn, thầm nghĩ: Hắn đúng là tự đào hố chôn mình, rõ ràng biết là bản thân không thể xa Bạch Hắc mà lại đi giao cô cho người khác.

Khánh Minh cả người ủ rũ, chăm chú nhìn quả nho bị lột vỏ rồi đút vào miệng nhai vài cái thì nuốt xuống, miệng lẩm bẩm: "Sao em không một mình ăn sạch tôi, ai bắt em đi chia cho người khác"

Thực ra trường hợp Bạch Hắc biến thành tú bà hắn cũng nghĩ đến rồi, chỉ là không nghĩ hắn lại là mặt hàng đầu tiên trong sự nghiệp kinh doanh của cô. Đã vậy hắn phải thay cô tìm mặt hàng mới vậy, với lại hôm qua cô gì gì đó cũng nói rất quý Bạch Hắc nên chắc sẽ chịu hợp tác thôi.

Khánh Minh đang suy nghĩ vẩn vơ thì Vân Hà từ đâu đi đến, tươi cười rạng rõ nhìn hắn tỏ vẻ ngạc nhiên: "A, Đại thiếu gia cậu cũng ở đây sao?"

Hắn nhìn thấy Vân Hà cũng rạng rỡ theo, ngó trái ngó phải, hỏi thẳng vấn đề: "Bạch Hắc đâu?"

Vân Hà nghe thấy cái tên thì cứng miệng, nụ cười trên môi giật giật, một lúc sau thì tỏ vẻ đáng thương nói: "Em thấy vườn hoa đẹp quá mải ngắm nên đi lạc, cậu có thể giúp em không?"

"Đi cùng Bạch Hắc sao cô bị lạc được?"

"À Bạch Hắc nói cô ấy có việc khác nên không đưa em đi được, vậy giờ cậu có thể giúp em không?" Vân Hà nhìn Hắn đầy tình tứ.

"Bạch Hắc có việc gì vậy?"

Đôi tay mảnh mai của Vân Hà đưa lên đĩa nho, cố ý chạm nhẹ vào tay hắn, ánh mắt bắn tim tràn lan, cố gợi ý một chuyện khác ngoài cái tên "Bạch Hắc" : "Đại Thiếu gia, chúng ta có thể nói về vấn đề khác không? Em rất muốn nghe từng câu chuyện nhỏ của cậu, hay cậu kể một chút.. Cậu đi đâu vậy?"

Cô nàng còn chưa nói xong Khánh Minh đã lăn xe đi nơi khác, lạnh lùng nói: "Tôi hết chủ đề nói rồi, chúc cô sớm tìm được đường ra."

Chiếc xe lăn của hắn như phi gió bay đi, nhanh đến nỗi Vân Hà không kịp đuổi theo đành chết đứng giữa trời xanh

Bưng chậu nước lau sàn, Bạch Hắc bước ra sảnh chính đã nghe thấy tiếng đám nữ hầu chụm ba chụm bốn bàn tán xôn xao.

"Chị ơi, từ sáng sớm cái vị tiểu thư kia đã tí tởn đi theo Đại thiếu gia đến giờ vẫn dai như đỉa không chịu buông, cô ta đang quấn thiếu gia ở trong vườn ý" Một cô hầu lẻo mép chạy vào thông báo tin sốt dẻo.

"Chặc" Cô hầu cao to chính giữa khuôn mặt tức giận tặc lưỡi, nói: "Đúng là phỉ báng sự thuần khiết của Đại thiếu gia mà, cái con này từ lỗ chó nào chui ra vậy."

"Món ngon thì ruồi bâu, hội trưởng bớt giận đi" Bạch Hắc từ sau chui lên đặt cằm vào vai cô gái cao to, tay vươn lên khoác vai hai người bên cạnh.

Cô gái cao to giật bắn, nhìn người đằng sau, mắng: "Cái con bé này, làm chị mày sợ hết hồn, đã bảo ở ngoài không được gọi thế rồi."

Bạch Hắc cười toe toét, vòng tay từ sau lưng ôm cô ta nũng nịu: "Hehe, em quên mất xin lỗi chị Mai"

Chị Mai đẩy Bạch Hắc ra nhíu mày nhìn cô từ trên xuống dưới, mắng yêu: "Bỏ chị ra coi, người em hôi như cú vậy, làm gì mà mồ hôi nhễ nhại như tắm thế kia?"

Cô gái bên trái vén tóc mai bết dính mặt Bạch Hắc, bĩu môi nói: "Còn chẳng phải là do cô tiểu thư kiêu căng kia sao? Hôm qua còn tỏ vẻ quý mến đòi Bạch Hắc làm người hầu riêng hôm nay đã sai em nó dọn lại căn phòng to tướng chúng ta đã dọn, còn không cho phép ai giúp nó"

Cô gái bên phải, nói xen vào: "Chắc chắn là do cô ta tính kế, hôm qua vừa thấy Bạch Hắc phục vụ Đại thiếu gia thì ganh ghét nên muốn lôi Bạch Hắc về dạy dỗ đây mà"

"Ganh với Bạch Hắc? Em nó có gì đâu mà ganh" Chị Mai ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Bạch Hắc.

Bạch Hắc mắt cá chết: "Này, này chị thế là có ý gì? Cô ấy coi em là đối thủ đáng gờm vì nhìn thấy được sức hút bí ẩn của em đó."

"Sức hút bí ẩn, càng tìm càng ẩn, hahaha" cả đám nữ hầu nhìn mặt Bạch Hắc cười phá lên

Cả nhóm đang vui vẻ bỗng Vân Hà từ đâu mặt đầy sát khí hết toáng lên: "Bạch Hắc cố vào đây cho tôi."

Bạch Hắc nuốt nước bọt, tay làm điệu bộ cứa cổ rồi nhanh chóng chạy đi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 81: Hóa ra em không nhớ tôi

[HIDE-THANKS]
Bạch Hắc đứng khép nép, nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí Vân Hà nhìn cô thì nhíu mày tỏ vẻ tức giận, hỏi: "Rốt cuộc là ai to gan dám chọc giận tiểu thư của em vậy? Cô cứ nói đi ở cái dinh thự này em quen biết hết, nhất định sẽ đi trừng trị thay cô."

Nghe Bạch Hắc nói vậy môi Vân Hà nhếch lên cười lạnh, không nói một lời trực tiếp đứng bật dậy lôi năm cái valy to đùng đặt trước mặt cô, nói: "Ai dám chọc giận ta còn cần ngươi ra tay sao? Nhiệm vụ của ngươi là giặt hết đống quần áo này cho ta."

Móe, số quần áo cô ta mặc trong mấy ngày còn nhiều hơn số quần áo ba năm của mình. Cuộc sống vương giả của người giàu đúng là khó hiểu mà.

Đôi mắt đen trợn tròn, Bạch Hắc nhìn đống quần áo chất núi lại nhìn vị tiểu thư trước mặt như không thể tin nổi, một lúc sau mói lấy lại bình tĩnh, cười tóe toét: "Tiểu thư yên tâm, là người phục vụ riêng của cô em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất."

Vân Hà nhướm mày, ánh mắt lộ rõ tâm cơ liếc Bạch Hắc, nói bằng giọng khó lường: "Ồ nhiệt tình ghê, vậy ngươi chịu khó giặt tay hộ ta nha, quần áo váy vóc của ta toàn đồ xịn nên nhớ nhẹ nhàng thôi đó."

Bạch Hắc đờ đẫn, nụ cười trên môi méo xuống thành mặt mếu.

Vân Hà nhìn khuôn mặt thảm thương của Bạch Hắc lại thấy tâm tình vui vẻ, chạy đi chơi tiếp.

Đứng trong sân không người, Bạch Hắc mặc áo phông quần sóc, ngó trái ngó phải xác định không có ai, hít vào thở ra, nhìn mười chậu quần áo xếp thành hàng nở nụ cười ma mãnh.

"Hừm, bà lại sợ mày quá cơ, hehehe"

"La lá la la" Tiếng nhạc du dương từ chiếc điện thoại phát ra, đôi chân trần thon dài của Bạch Hắc nhón lên đặt vào từng chậu quần áo. Lúc tiếng nhạc trầm, đôi chân đi từng bước nhẹ nhàng như đang đi dạo trên thảm cỏ, lúc lên đoạn cao trào thì nhảy tưng bừng như quẩy bar.

Bạch Hắc một tay cầm hộp bột giặt, một tay cầm chiếc thìa múc từng muỗm đầy đi rắc mười chậu như rắc muối, tự cười toe toét rồi lẩm bẩm một mình: "Thêm tí xà bông cho sạch nhân cách nha tiểu thư. Ai da, vẫn thấy mùi mắm tôm vương vấn đâu đây thôi thêm vài thìa nữa cho thơm, chứ mất công cô đi câu giai mà hôi thế này thì ai mà ngửi được"

"Một ngày mặc hết mấy chục bộ thế này à mà giặt lằm giặt lốn, máy giặt làm màu hay sao đéo cho giặt, bắt giặt tay tốn công, tốn sức, tốn tài nguyên nước. Méo, càng nghĩ càng bực, cho thêm vài thìa nữa cho thơm nhân cách." Bạch Hắc vần mắt, chân dồn sức đạp liên hồi, miệng chửi liên hồi.

"* cái con hám trai, vì trai mà đất mất hết liêm sỉ. Muốn" ghen "ít nhất cũng phải biết tìm đúng đối tượng mà ghen chứ, bà mày còn chưa động đến miếng thịt nào của Đại thiếu gia.. À có động chạm một tí. Nhưng sờ mó một tí thì mất mát gì, bà mày phải hao tổn nguyên khí, hao tổn tâm tư mới có một Khánh Minh rạng ngời như vậy, kẻ đến sau chỉ việc hưởng thôi mà cũng không an phận. Học hành kiểu đéo gì mà đéo có tý văn minh gì vậy. * bà mày đang tích đức mà cứ bắt phải khẩu nghiệp"

Bạch Hắc giờ méo còn tí bình tĩnh nào nữa, vứt văng cái thìa xuống đất cầm cả lọ bột giặt đổ "ào, ào" xuống chậu quần áo, hai chân giơ lên nhảy như cua, giẵm thật lực làm bong bóng nổi lên ngập đầu gối, bắn khắp người cô.

"Haha.." Bạch Hắc chửi xong thì thấy thoải mái, tay hớt từng lớp bong bóng chu mỏ thổi bay mọi nơi, đôi chân nghịch ngợm đá bong bóng như đang chơi trong công viên nước.

Khuôn mặt Bạch Hắc cười toe toét vừa nhìn thấy bóng hình cô gái phía trước thì tối sầm, chân nhảy vội khỏi ra khỏi chậu quần áo, lóng ngóng cúi gằm mặt xuống đất, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương, nói: "Tiểu thư, em biết lỗi rồi, tha cho em"

Vân Hà nhìn Bạch Hắc như muốn ăn tươi nuốt sống, chỉ cần thay cái váy trễ vai đáng yêu kia thành chiếc váy đen thì chẳng khác gì quỷ la sát hiện hình.

"Ào" Cô ta không nói một lời lẳng lặng bê cả xô nước hất vào người Bạch Hắc, nhìn Bạch Hắc ướt như chuột lột từ trên xuống dưới khóe môi nhếch lên khinh bỉ cười.

Bạch Hắc hứng trọn xô nước, mắt liếc xuống dưới, khụy gối.

Thấy bóng lưng Bạch Hắc khôm xuống tính quỳ gối xin lỗi, ánh mắt cô ta càng thể hiện sự thỏa mãn, nụ cười kiêu ngạo vừa nhếch lên thì.

"Ào"

Bạch Hắc cầm cả vòi nước đang chảy chiếu thẳng vào người Vân Hà, khuôn mặt rạng rỡ, vui vẻ nói: "Hóa ra tiểu thư cũng muốn chơi trò nghịch nước, haha nước mát nhỉ?"

Vân Hà mặt trắng bệch một lúc lại hóa sắc đen, tay nổi gân xanh, giật phăng vòi nước trong tay Bạch Hắc xịt vào người cô.

Bạch Hắc né đòn nước, cười "ha, hả" co cẳng chạy quanh sân, biết đối phương là tiểu thư khuê các khó đuổi kịp tốc mình thì cố tình chạy chậm lại, miệng liên tục kích địch: "HA HA HA, dáng chạy tiểu thư buồn cười quá, đuổi em đi này, hahaha"

Vân Hà phát hỏa, cởi giày cao gót vứt sang một bên để tốc độ nhanh hơn, đổi giọng 180 độ, gào toáng lên: "Ngươi đứng lại, xem ta trị ngươi ra sao? Láo toét đứng lại"

"Ha Ha Ha" Bạch Hắc vừa chạy vừa ôm bụng cười, liếc mắt tìm thêm được chiếc vòi nữa thì quay ra không kiêng nể xịt trực tiếp vào người Vân Hà.

Vân Hà bị xịt bất ngờ, hai mắt thêm phản xạ nhắm tịt, mất đà ngã thẳng xuống đất.

Thấy cô ta ngã Bạch Hắc hoảng loạn, vội vã chạy lại, lo lắng hỏi vồ vập: "Tiểu thư không sao chứ? Đau không? Để em xem nào."

"Hix hix người tránh ra cho ta" Vân Hà bị đau cộng thêm nhục quá, òa khóc, nước mắt nước mũi tùm lum. "Ngươi, ngươi cái đồ sao chổi.. Đại.. Đại thiếu gia."

Cô ta đang khóc thì nín bặt, tay vội giơ lên lau mặt, ngước mắt nhìn người phía trước.

Bạch Hắc như bị cái tên làm giật mình, quay ra ngơ ngác nhìn Khánh Minh quên cả chào hắn.

Hai mắt hắn dán chặt vào Bạch Hắc nhìn cô từ trên xuống dưới cuối cùng dừng lại nhìn chằm chằm vào đôi môi nhỏ như đang mong đợi một tiếng gọi nào đó.

Bạch Hắc cũng nhìn hắn đơ một lúc thì sực nhớ việc quan trọng hơn, quay vội lại nhìn Vân Hà, hỏi han: "Tiểu thư cô đau ở đâu vậy?"

Nhưng cô ta nào còn tâm tư chú ý đến cục than di động chỉ chăm chú hướng ánh nhìn về phía mặt trời Khánh Minh, lại đổi về giọng ban đầu, nũng nịu gọi hắn: "Đại thiếu gia, em đau quá, cậu.."

Đôi mắt xanh hụt hẫng nhìn Bạch Hắc quay lưng về phía hắn, nhìn cô quan tâm chăm chút kẻ khác, kể cả nụ cười rạng rỡ ban nãy cô cũng dành cho kẻ đó. Hắn cảm thấy bản thân ở đây như một sự thừa thãi, răng cắn chặt môi, không nói một lời liền quay đi.

Hóa ra em một chút cũng không nhớ tôi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 82: Điều em muốn? Điều tôi muốn chỉ là em.

[HIDE-THANKS]
"Đại thiếu gia, cậu đừng đi. Khánh Minh anh đừng đi." Vân Hà nhìn bóng hắn gọi với theo nhưng càng gọi hắn càng đi xa, cô ta liền hướng ánh mắt căm phẫn len người Bạch Hắc, quát.

"Tất cả là do ngươi, do ngươi làm ta bản thỉu lem luốc như vậy nên anh ấy mới không thèm quan tâm ta, huhu do người hết"

Bạch Hắc nắm chặt bàn tay đang đấm của cô ta, hai mắt sáng rực, giọng nói cười ha hả nói: "Ôi trời tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi là Đại thiếu gia đang ngại nên mới bỏ đi đấy"

Vân Hà ngưng khóc, nhíu mày khó hiểu, hỏi lại: "Ngại gì cơ?"

Cơ miệng Bạch Hắc kéo lên thành nụ cười nguy hiểm, ánh mắt dâm tà nheo lại nhìn Vân Hà nói: "Aida, còn không phải do thân hình bốc lửa, quyến rũ lộ rõ ra bên ngoài của cô sao. Vòng một thế kia thì đàn ông nào chịu nổi. A tiểu thư làm em đau mắt quá."

Vân Hà cúi xuống nhìn chiếc váy mỏng bị nước làm bó sát cơ thể, lộ ra cả đồ lót bên trong thì đỏ lựng mặt, lúc sau nhìn biểu cảm mặt khó tả của Bạch Hắc không nhịn được thì ôm bụng cười to: "Haha, mặt ngươi nhìn buồn cười quá, haha thôi nhìn ta như vậy ngay."

Bạch Hắc phụng phịu, làm vẻ dê già, tiến sát lại Vân Hà nói: "Là do cô quyến rũ em đấy chứ, tắt sự mê hoặc chết người của cô đi tiểu thư."

"Ha ha ha, đau bụng quá, ha ha ha"

Vân Hà một lúc sau mới nín cười được, nhìn Bạch Hắc hỏi: "Đại thiếu gia có nghĩ như ngươi không?"

Bạch Hắc vuốt cằm tỏ vẻ uyên thâm, nói: "He he, em phục vụ cậu chủ gần một năm rồi kinh nghiệm đầy mình tất nhiên hiểu cậu ấy đang nghĩ gì.

" Thiếu gia rất dễ đỏ mặt, còn rất ngây thơ đối với phụ nữ không có chút kinh nghiệm. Nhưng cậu ấy là người chân thành, nếu yêu quý ai sẽ dốc hết lực chăm lo. Tuy nhìn bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp. Cậu ấy rất giản dị, không mong muốn gì cao xa chỉ cần ai đó thật lòng bên cạnh mọi lúc mọi nơi. Đối với món ăn cũng không cần cầu kì, đã thích cá hấp thì chỉ ăn độc món đó. Kiến thức mang tầm thế giới thì biết hết còn kiến thức đời sống lại là con số không, đôi khi chính cậu ấy còn không hiểu được bản thân, còn rất hay làm theo cảm tính. "Bạch Hắc ngỡ ngàng nhìn về phía mái tóc trắng vừa ở đó.

Hình như lúc này cô cũng không hiểu chính mình, bất giác nói về Khánh Minh cũng chỉ là một cảm tính.

Bạch Hắc quay đầu nhìn đôi mắt tròn xoa của Vân Hà nhìn cô như chờ đợi cô nói tiếp, thì cố gượng cười:" Vậy nên em thấy tiểu thư chọn thích Đại thiếu gia là quyết định sáng suốt, nếu sau này cậu ấy yêu cô thì sẽ dành cho cô một tình yêu độc nhất vô nhị, không giống như ai đó. "

Vân Hà cười vui vẻ, nhìn Bạch Hắc đầy thân thiện nói:" Ha ha "Ai đó" cô thực sự hiểu ý tôi đấy Bạch Hắc, vậy cô sẽ giúp tôi chứ "

Bạch Hắc cười nhẹ, gật đầu:" Tất nhiên.. em sẽ giúp cô rồi "

" Ha ha biết sớm cô là tri kỉ thế này thì có phải tốt không? Đi thôi chúng ta vào tắm nếu cứ ở đây cả đêm thì cảm mất "Vân Hà kéo Bạch Hắc đứng dậy.

" Ấy còn chậu quần áo, cô vào trước đi, em giặt nốt. "

" Cô từ đầu đến giờ là giẵm chứ giặt gì? Thôi kệ đi sau bỏ vào máy giặt thời kì nào rồi còn lạc hậu vậy, cô đi về tắm đi sau tối đến phòng tôi "

Bạch Hắc gãi đầu, cười giả lả.

Vân Hà cũng chẳng để ý, xách cao gót bước đi, đi được một đoạn còn cố ngoái đầu nhắc Bạch Hắc:" Tối nay nhớ đến nha. "

Bạch Hắc nhìn bóng lưng Vân Hà, nụ cười trên môi vừa nở lại tắt, yếu ớt như ánh đom đóm trong đêm, đôi mắt đen dao động một loại cảm xúc khó diễn tả.

Mình bây giờ đang thực sự muốn gì? Sao lại thấy hụt hẫng như vậy?

Khánh Minh lúc này đang suy nghĩ gì? Sao lại chỉ luôn nhìn mà không nói?

Trong căn phòng dưới hầm, Khánh Minh như lên cơn điên loạn, đôi mắt xanh trợn lên dữ tợn, bàn tay thon dài nắm chặt đến lộ gan xanh, chân dồn toàn bộ lực giẵm đạp lên tờ báo có ảnh với tựa đề" Vân Hà, vị tiểu thư xinh đẹp vừa sinh ra đã ở vạch đích "

Hắn nhìn cô gái yểu điệu trong ảnh đầy khinh bỉ, cổ họng nghẹn cơn tức, đay nghiến bật ra từng chữ:" Ngươi là cái thá gì mà được nhận nụ cười của cô ấy, là cái thá gì mà được cô ấy quan tâm, được cô ấy chú ý. "

" Rốt cuộc ngươi là cái thá gì mà có thể dễ dàng được cô ấy yêu quý "Hắn gằn giọng gào lên, bàn tay siết chặt đạp mạnh xuống bàn đến vỡ cốc, từng giọt máu lần theo vết cứa chảy ra nhuộm đỏ đôi tay trắng.

BimBim từ trong phòng bay ra, lo lắng nói:" Chủ nhân bớt giận, ngài đi đón cô ấy về là được, Bim Bim sẽ làm mua nhiều đồ ăn vặt chắc chắn cô ấy sẽ làm vui vẻ "

Hai chữ" vui vẻ "vừa phát ra, hắn nheo mắt nở nụ cười ớn lạnh đến rợn người" Hahaha, cô ấy còn nhớ đến ta sao? Mới ở bên kẻ kia có một ngày đã cười tươi vậy sao ở cạnh ta lúc nào cũng là gượng cười, sao lúc gặp ta đến tên cũng không buồn gọi "

" Hay là.. hay là Bạch Hắc quên ta rồi, cô ấy quên mất rồi, đến lúc nào đó cũng sẽ bỏ ta mà đi, giống hệt lần trước, giống hệt hai mươi năm trước "Đôi mắt xanh ánh lên sự hoảng loạn, sợ hãi. Hai bàn tay hắn vò mái tóc trắng rối bù.

" Không đâu, nữ chủ nhân cũng rất yêu ngài mà, cô ấy chắc chắn cũng rất yêu ngài "BimBim bay lượn lờ quanh người Khánh Minh cũng hoảng loạn theo.

" Hừm, "cũng" sao? "Hắn nhếch mép cười lạnh" Chỉ là "cũng" thôi sao? Tình cảm của cô ấy ai dám cướp một phần nhỏ của ta. "

" Nụ cười đó chỉ dành cho ta "

" Sự quan tâm đó chỉ dành cho ta "

Khánh Minh đứng dậy cầm lọ dung dịch đỏ đổ vào tờ báo nhàu nát, đồng tử xanh hiện hình ảnh cô gái từ từ bị ăn mòn hóa thành khí bay đi, lẩm bẩm:" Tất cả phải là của ta, mãi mãi là của ta "

Hắn quay ra nhìn BimBim, ra lệnh:" Sau lễ hội, diệt cả tập đoàn ACX"

(Lời tác giả: Nếu Khánh Minh không phải nhân vật chính truyện của tôi mà là nhân vật phản diện trong một truyện khác, nếu người Khánh Minh yêu không phải là Bạch Hắc mà là một người con gái bình thường, chỉ sợ kết truyện sẽ là cái chết thảm. Đọc giả, các bạn có thích Khánh Minh không)
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 83: Cậu là ngôi sao sáng giữa đám đông. Còn em sẽ đứng một góc..

[HIDE-THANKS]
Trong căn phòng rộng sặc màu hồng, Vân Hà nằm "phịch" lên giường thở dài thườn thượt, Bạch Hắc cũng chẳng kiêng dè nằm cạnh, nhìn Vân Hà ủ rũ than vãn.

"A, sao mấy ngày nay không thấy Khánh Minh đâu vậy? Làm bao công sức học tập của ta mãi mà chưa được vận dụng. Bạch Hắc, cô nói xem Khánh Minh giờ này đang làm gì vậy?"

Giờ này mọi khi, cậu ấy sẽ ngồi xem phim truyền hình buổi tối cùng với mình, một lúc sau thì sẽ đi pha một cốc sữa nóng cho mình, sau đó thì tiễn mình về phòng (dù mình đã bảo là không cần).. Móe, sao cái gì cũng liên quan đến mình vậy.

Thấy Bạch Hắc mãi không nói, Vân Hà quay sang nhìn cô chằm chằm, hỏi lại: "Anh ấy lúc này đang làm gì vậy?"

Đôi mắt đen đảo một vòng như giấu diếm điều gì, nói: "Làm sao em biết được, giờ em là người hầu riêng của cô mà"

"Vậy lúc cô làm người hầu riêng cho anh ấy thì sao?"

Bạch Hắc liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ điểm 10h30 nói: "Tầm muộn như này, em về lâu rồi, nên cũng không biết."

"Haizzz" Vân Hà gác chân lên Bạch Hắc một cách tự nhiên, thở dài lần n nói: "Aida, Tôi nhớ Khánh Minh"

Bạch Hắc cũng thở dài, miệng lẩm bẩm nhỏ: "Ưm, nhớ cậu ấy quá"

* * * "Nhớ" mình đang nghĩ cái gì vậy..

"Cô nói gì?"

Bạch Hắc hai tay bụp miệng, mắt trợn tròn hoảng loạn, lắc đầu lia lịa.

Vân Hà cũng không quan tâm cô nói gì, nhíu mày hỏi chuyện khác: "Bạch Hắc cô thấy món cá hấp tôi nấu ngon không?"

"Quá thể ngon là đằng khác, chỉ cần cô thêm thìa muối là ok" nụ cười trên môi Bạch Hắc vừa cong lên đã giật giật liên hồi.

"Vậy mấy quyển sách tôi nghiền ngẫm cậu ấy đọc chưa vậy?"

Bạch Hắc quả quyết gật đầu, nói: "Chắc chắn cậu ấy đã đọc" vì em bắt cậu ấy đọc mà.

"Vậy còn cái.."

"Ai da tiểu thư yên tâm đi, em cam đoan đến chủ tịch còn không hiểu cậu ấy bằng em" Bạch Hắc vỗ vai Vân Hà, ánh mắt kiên định.

Vân Hà nghe Bạch Hắc nói thì yên tâm, cười rạng rỡ, tinh thần thoải mái đứng bật dậy đến trước tử quần áo lôi ra một đống váy dạ hội lắp lánh, nói: "Tối mai là dạ hội rồi, Khánh Minh là nhân vật chính nên chắc chắn anh ấy sẽ đến, lúc đó tôi sẽ bước đến thật lỗng lẫy sánh bước cùng anh ấy để mọi người phải ngước nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Bạch Hắc cô nghĩ tôi mặc cái nào thì đẹp hơn, vắt chiết eo lộ đường cong hay là váy xòe công chúa, hay là.."

Bạch Hắc nhìn đống váy sặc sỡ đủ thể loại màu thì che mắt, lẻn ra cửa bỏ chạy: "Trời ạ chói mắt quá, em mù thời trang nên đừng có hỏi em, thôi em về đây."

Cuối cùng cũng trốn được Vân Hà, sau một tuần mệt mỏi bị sai làm việc đến kiệt sức, Bạch Hắc về phòng nằm "phịch" lên giường, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm: "Mệt. Chết. Mất"

Chiếc gối ôm bị Bạch Hắc đấm đến méo mó dị dạng, cô phát tiết, trừng mắt nhìn cái gối ôm, mắng: "Bạch Hắc, Bạch Hắc, động tí lại Bạch Hắc, con mắm vô tích sự này, tán trai thì xông vào mà tán, hết hiểu lầm rồi mà vẫn hành hạ ta, ăn cá thì đéo cho muối, hoa quả thì bắt nhai hạt, ngu như bò có quyển sách mà nhai đi nhai lại, nhai tái nhai hồi, nhai rồi lại nhai mà vẫn đéo hiểu"

"Haizz thật nhớ những ngày tháng nhàn hạ cạnh Đại thiếu gia, huhuhu, nhớ cậu ấy quá đi mất."

* * * "Nhớ"..

* * *Lại nói bậy rồi..

Bạch Hắc hai tay vả miệng, cắn gối suy nghĩ vẩn vơ: Rốt cuộc mấy ngày nay cậu đi đây vậy? Cậu đang làm gì vậy?

Em thật ngốc, cậu bây giờ thân phận cao quý, tương lai định sẵn sẽ là chủ tịch trong truyền thuyết được mọi người ngưỡng mộ, thiếu gì kẻ hầu người hạ, vốn chẳng cần em quan tâm. Ngày mai cậu sẽ là ngôi sao sáng giữa đám đông, đứng bên cạnh là cô công chúa đẹp lộng lẫy. Còn em..

Em sẽ đứng một góc khuất nào đó..

Đứng góc khuất tranh thủ lúc cậu thu hút mọi ánh nhìn ăn hết đống bánh hảo hạn, hehehehehe..

Bạch Hắc cười toe toét, nhắm mắt ngủ.

Dưới hầm, BimBim cầm một tập tài liệu dày đưa Khánh Minh, chiếu lên không trung một loạt thông số, nói: "CoCa được cài vào tập đoàn ACX đã gây nhiễu toàn bộ hệ thống phòng mật của tập đoàn và tìm ra được một số sơ hở, đây là tất cả những dự kiện, điển hình như quỹ đen của chủ tịch, năm 2012, năm 2015, năm 2019.."

Khánh Minh liếc qua màn hình, nhếch mép khinh bỉ: "Một lũ mọi rợ bẩn thỉu. Hừm còn tưởng phải động thủ ai ngờ lại moi ra lắm lỗi của chúng như vậy."

"Tất cả đã sẫn sàng chỉ cần chủ nhân ra lệnh tất cả sẽ được phát tán.. À, Kẹo Dẻo báo tin đã lấy hàng về thưa chủ nhân" Bim Bim đang nói thì một dòng tin khác chạy đến.

Khánh Minh khuôn mặt vui vẻ, ánh mắt hào hứng, ném tập dữ liệu sang một bên, phấn khích nói: "Đưa vào đây ngay"

Kẹo Dẻo từ ngoài bay vào, tay vác hai hộp to, đặt xuống trước mặt Khánh Minh, nói: "Chủ nhân hàng đây ạ"

Khánh Minh nhìn hai chiếc hộp, vội mở ra kiểm hàng bên trong, một lúc lâu mới đóng lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 84: Phát khóc

[HIDE-THANKS]
Bóng đen buông xuống, cả dinh thự Vũ Khánh bừng sáng như ban ngày, ánh đèn rực rỡ thấp sáng từ đoạn đường dài đón chào những vị khánh tầm cỡ trong ngoài nước.

Trong đại sảnh tráng lệ người người ăn mặc lộng lẫy, sang trọng đứng tám chuyện với nhau, hai bên là bàn tiệc tự chọn cùng dàn người hầu hùng hậu phục vụ chuyên nghiệp. Bạch Hắc được phân công phục vụ quầy bánh Pháp đứng xa tít tắt khu trung tâm.

Vừa tia thấy Bạch Hắc, Vân Hà đã tí tởn, hai tay ôm chiếc váy công chúa sặc sỡ đi lại, hất tóc một cái trước mặt cô xong mới bắt chuyện: "Bạch Hắc hãy nhìn vẻ đẹp tiên nữ của tôi đi, nếu không tí tôi lên khán đài xa tít tắp đằng kia cô sẽ không có cơ hội chiêm ngưỡng nữa đâu?"

Bạch Hắc nhìn Vân Hà từ trên xuống dưới, nhoẻn miệng cười toe toét, làm điệu bộ che mắt: "Ôi trời tiểu thư, cô đi xa ra chút, ánh hào quang của cô làm tôi chói mắt quá"

Vân Hà nhìn điệu bộ của Bạch Hắc thì phồng mũi, tính cười to lại phải vội lấy chiếc quạt trong tay che lại. Bỗng bên tai nghe thấy những lời xì xầm to nhỏ.

"A, Đại thiếu gia lên phát biểu rồi kìa."

"Ồ là Đại thiếu gia thần thánh của tập đoàn Vũ Khánh, nhanh lại xem"

Vân Hà vừa nghe thấy "Đại thiếu gia" đã chạy xúm vào đám đông. Bạch Hắc nhìn bóng Vân Hà nhếch mép khinh bỉ, lẩm bẩm: "Thấy trai là đánh rơi liêm sỉ"

Chính giữa khán đài, vị chủ tịch uy vũ đứng giữa cầm mic, hai bên là hai vị thiếu gia nhan sắc lẫy lừng khuynh đảo đám đông.

"Cám ơn các vị khách quý ngày hôm nay đã không ngại xa xôi đến buổi lễ hội của chúng tôi ngày hôm nay. Như quý vị đã biết, buổi lễ này là để chúc mừng cho sự thành công đột phá của tập đoàn Vũ Khánh trong những tháng ngắn ngủi. Mà để có được hào quang như vậy tôi phải cám ơn đến sự giúp đỡ của các vị và đặc biệt là đứa con thiên tài đầy tự hào của tôi Vũ Khánh Minh."

Cái tên vừa được nhắc đến liền theo đó là một chàng vỗ tay rầm rộ.

Khánh Minh người mặc vét đen tôn lên vẻ quấn hút vốn có, khuôn mặt tuấn tú rạng ngời, ánh mắt xanh sắc lạnh càng làm tăng thêm vẻ khí bá bá đạo của hắn. Hắn ngồi trên chiếc xe lăn mà ngạo ngễ như ngồi trên ngai vàng, để thần dân bên dưới phải ngước nhìn với ánh mắt kính phục, ngưỡng mộ, tôn sùng.

Hắn cầm mic, buông chất giọng trầm, thản nhiên nói: "Đây vốn chỉ là một thành công nhỏ, cuộc gặp mặt các vị khách quý ngày hôm nay mới là mục đích chính, tôi mong các vị có thể vui vẻ thưởng thức buổi lễ."

"..."

Hắn nói xong, không khí vẫn chìm vào im lặng, mọi người như nín thở để lắng nghe, một lúc sau không đợi được lời vàng ngọc của hắn thì mới hoàn hồn vỗ tay rầm rộ.

Bạch Hắc từ xa nheo đôi mắt cận nhìn hắn, có điều đúng như dự đoán méo nhìn thấy cái gì, đến một góc nhỏ cũng bị đám đông xúm lại che khuất.

Lúc này chị Huệ từ đâu chạy lại, vỗ vai Bạch Hắc, hớt hải nói: "Đến phiên em đấy Bạch Hắc, đi hưởng thụ bữa tiệc đi, chỗ này để chị trông cho, à bộ váy chị đã để ở giường rồi nha."

Bạch Hắc nhoẻn miệng cười, cám ơn chị Huệ xong thì lẻn đi luôn.

Giữa đám đông, ánh mắt xanh chợt nhìn thấy một bóng hình lướt đi thì nhếch miệng thành nụ cười nhẹ, cố cắt đám đông rồi cũng lẻn đi không dấu vết.

Bạch Hắc vừa bước vào phòng đập vào mắt là chiếc hộp màu đỏ rực rỡ.

"Cái hộp đựng thôi mà nhìn sang chảnh thế" Bạch Hắc hai mắt tròn xoe nhìn cái hộp thầm cảm thán.

Sờ sờ chiếc hộp một lúc thì từ chiếc hộp bỗng tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ thanh mát như mùi những bông hoa tươi mới còn đọng sương đêm đang đón ánh nắng mặt trời, quyến rũ mọi giác quan của Bạch Hắc. Cô không kìm lòng được, từ từ mở chiếc hộp ra.

Từ trong hộp một vật thể như phát sáng, bàn tay nhỏ run run cẩn thận nhấc vật đó lên như sợ hỏng, đôi mắt đen bị thu hút hoàn toàn.

Còn chưa kịp hoàn hồn, Bạch Hắc lại liếc thấy bên trông hộp đỏ còn có thêm hai ngăn kéo thì tò mò kéo ra nhìn thử.

"Tút.. tút.. Alo Bạch Hắc, gọi chị làm gì đấy, à mặc có vừa không?" Giọng chị Huệ từ đầu bên kia truyền đến.

Bạch Hắc ngồi ném xó, tay run run, giọng lắp bắp nói: "Chị.. chị.. chị à, em không dám mặc"

"Sao vậy? Không đẹp sao?"

"Không, không, không phải, nó đẹp lắm, đẹp tuyệt trần luôn, cả đời em chưa thấy những gì đẹp như thế. Nên là em sợ, sợ làm hỏng của chị lắm, nhìn nó đắt thế kia em không dám mặc." Bạch Hắc ngồi xó cắn trụi móng tay, lâu lâu lại liếc vật đặt trên giường.

"Haizz" Chị Huệ thở dài: "Aida cứ mặc đi, chị em với mày lo gì, với cả nó cũng rẻ thôi không bằng tiền cọng tóc của Đại thiếu gia đâu, thích thì chị cho mày luôn đấy"

Đôi mắt đen ngấn nước, lo lắng hỏi lại: "Thật sao? Nhưng nhìn nó đẹp đến nỗi em phát khóc luôn ấy, huhu đẹp quá, em không ngờ em lại được mặc thứ như này, chị à cám ơn chị, chị à chị tốt với em quá, huhu em cảm động quá"

"Thôi nhá có người đến chị tắt máy đây"

Chị Huệ vừa tắt máy thì lắc đầu thương cảm, lẩm bẩm: "Tôi nghiệp con bé, không biết nó nghèo đến nỗi nào mà mặc chiếc đầm thôi đã phát khóc như vậy rồi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 85: Rắc phấn mơi gọi ong bướm, nhưng có đúng một con ong dám bay đến.

[HIDE-THANKS]
"Cộp.. Cộp.. Cộp.."

Tiếng giày cao gót từ cánh cửa chính vừa vang lên, mọi người trong đại sảnh như bị một thứ ma lực thần bí thu hút mọi ánh nhìn.

Cô gái từ tốn bước vào, khoác trên mình chiếc váy trắng thuần khiết, độ bó sát phần trên để lộ từng cong quyến rũ, phần chân váy lại mềm mại lả lơi bay theo gió. Những bông hoa nhỏ được kết phần chân váy được đính bằng những viên kim cương cực kì tinh sảo như có hồn cốt riêng từ từ leo lên siết chặt vùng eo. Độ xẻ cao đến giữa đùi làm mỗi bước đi của cô lộ ra đôi chân dài miên man cùng đôi giày cao gót được ghép từ ngàn bông hoa hồng ngọc diễm lệ đang bung nở dưới ánh đèn pha lê.

Nhìn phía trước cô gái lạ tất cả mọi người như bị cuốn hút bởi một thiên thần thuần khiết bước ra từ xứ sở mộng mơ, nhưng khi cô đi sâu vào trong họ lại ngỡ mình bị nữ thần ma mị làm điên đảo tâm hồn. Đằng sau chiếc váy được khoét dài đến eo để lộ tấm lưng trần mảnh mai mê hoặc chết người, lúc ẩn lúc hiện dưới những chuỗi kim cương trắng kết thành hàng từ từ đung đưa theo mỗi nhịp nhấc chân của cô. Làn da ngăm dưới tầng váy trắng càng làm kích thích thị giác người nhìn.

Chiếc vương miện đỏ rực như lửa được đội trên mái tóc đen dài óng ả bay lượn mềm mại như là sự giao thoa giữa vẻ đẹp thuần túy của công chúa nhỏ với mị lực quyền năng của nữ vương. Chiếc mặt nạ từ ngọc trắng che đi nửa dung nhân chỉ để lộ đôi môi nhỏ đỏ mọng càng làm cô gái lạ thêm phần huyền bí.

Bạch Hắc nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng đến bàn đựng bánh, cố không làm kinh động đến ai, cố làm bản thân lu mờ nhưng cứ đặt chân đến đâu họ lại nhìn cô bằng con mắt lạ. Cô lo lắng nuốt nước bọt, nghĩ.

Không lẽ bộ dạng mình nhìn nhà quê quá để họ phát hiện rồi. Có khi nào đội vương miện lố quá không? Nhưng cái mặt nạ gắn liền với vương miện rồi tháo ra thì lộ danh tính mất.

Không được Bạch Hắc phải thể hiện thần thái, cư xử quý tộc. Mọi khi toàn làm nữ phụ xấu xí đâu phải lúc nào cũng có cơ hội cho mày làm nữ phụ xinh đẹp, sang lên coi, đã đến giờ này thì quẩy banh nóc luôn.

Trời sinh Bạch Hắc được cái gan lớn, chẳng cuộc chơi nào là không dám thử, nên.. Haha chị đây là tác giả nổi tiếng đó, mấy trò nhập vai này chị thừa sức ứng phó.

Bạch Hắc bước đi thanh thoát, đôi bàn tay đưa lên vuốt tóc một chút làm từng sợi lượn nhẹ trong gió bung tỏa mùi hương vừa ngọt vừa ấm của hoa hồng trong nắng làm từng người cô lướt qua bủn rủn tay chân, ánh mắt thèm thuồng dòm ngó.

Diễn hơi lố làm Bạch Hắc quên mất mục đích chính, đi đứng kiểu gì lại không dừng lại quầy bánh ngọt mà lại dừng bên quầy nước đối diện. Giờ mà vòng lại thì cứ thấy nhục nhục, thôi nốc nước đã sau đớp bánh sau.

Anh hầu đứng trông quầy nhìn Bạch Hắc đến ngơ ngẩn, thấy cô ngồi gần thì tay chân loạng choạng đưa trước mặt cô một cốc nước đỏ nhìn vô cùng đẹp mắt, giở giọng nịnh nọt, nói: "Tiểu thư, mời cô dùng"

Bạch Hắc bị cuốn hút bởi thứ nước đỏ, nhắp một ngụm thì tròn xoe mắt, quên cả hình tượng ngửa cổ uống cạn, uống xong còn liếm nhẹ môi, ngại ngùng hỏi: "Anh trai nước hoa quả này ngon thật, có thể lấy thêm cho tôi một cốc không?"

Nhìn điệu bộ liếm môi của cô anh ta cũng tự động tan chảy, khỏi nói cũng biết phục vụ nhiệt tình ra sao: "Tất nhiên thưa tiểu thư, mời cô dùng thử vị nho xem."

"Ưm ngon quá"

"Tiểu thư, thêm vị xoài nha"

"Tiểu thư, vị ngọt của nhãn chắc chắn sẽ làm cô thích"

* * *

Từ phía xa, một chàng trai tây vest trắng lịch sự đã để ý đến cô gái ngồi bên quấy nước khá lâu, lấy hết can đảm anh ta từ từ đi đến vỗ nhẹ vai cô gái, ánh mắt chưa gì đã thể hiện hết mưu đồ, nói: "Tiểu thư xinh đẹp, xin tự giới thiệu tôi là tỉ phú Alax, không biết tôi có vinh dự được làm quen với cô không?"

Bạch Hắc bị gọi bất ngờ, ánh mắt lờ đờ, cả người lảo đảo như say, quay ra ngơ ngác nhìn người trước mắt, hỏi lại: "Xin lỗi tôi không hiểu anh nói gì? Nói tiếng Việt được không?"

Còn chưa để chàng tây có cơ hội mở lời, từ phía sau một bàn tay nặng trĩu đề nặng lên vai anh ta như cố tình nhấn xuống. Người con trai mặc vest đen cao đồ sộ cúi xuống nhìn anh ta bằng ánh mắt xanh sắc lạnh, giọng trầm như đe dọa: "Đây là cô gái của tôi, tỉ phú Alax anh tốt nhất là nên cách xa một chút, không thì.." hắn ghé sát tai anh tây nói nhỏ ".. Việc xả thải dầu bừa bãi của công ty WNV sáng mai lên trang nhất đấy"

Bạch Hắc nhìn hai người đàn ông nói chuyện thì nheo mắt, ngớ ngẩn, nghĩ: Nói toạt mẹ tiếng Việt, chém tiếng anh thì đi mà chơi với nhau.

Chàng Tây nghe hắn nói thì sợ tái mặt, không nói một tiếng đã chuồn đi chỗ khác. Để lại Bạch Hắc ngơ ngác ngước mỏi cổ nhìn chằm chằm người con trai trên cao.

Thấy cô nhìn mình, đôi mắt xanh sắc lạnh nổi bật hiện qua chiếc mặt nạ ngọc trắng lập tức trở nên ấm áp nhìn cô, nhoẻn miệng cười, nói: "Tiểu thư, tôi có thể mời cô làm bạn nhảy với tôi được không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 86: Là ai?

[HIDE-THANKS]
Bạch Hắc nheo đôi mắt cận, cố nhìn người đàn ông trước mặt, mông mới dịch khỏi ghế để đứng dậy thì cả người đã lảo đảo xiên vẹo đông tây.

Hắn thấy vậy thì vội đỡ cô, ánh mắt xanh nhìn lên quầy, giọng đanh lại hỏi bồi bàn: "Ngươi đã cho cô ấy uống gì?"

Anh bồi bàn sợ hãi, nói: "Dạ, ngài đừng hiểu lầm, tiểu thư uống mười cốc rượu hoa quả nên chắc là đang say thôi ạ."

Ánh mắt lờ đờ hướng tới quầy bánh thơm ngon đối diện, Bạch Hắc vịn vào người hắn đứng thẳng, miệng cười giả lả, bất chấp khuôn mặt đỏ bừng ngoan cố nói: "Tôi không say, quý ngài đây cảm phiền tránh sang một bên"

"Nếu đã không say thì tôi có thể mời tiểu thư đây nhảy một điệu không?" Hắn nhìn tròng mắt đen thì như thấu hết thân tâm cô, khóe môi kéo lên thành một nụ cười mê hoặc làm bao cô gái xung quanh rung động, ngó nghiêng nhìn trộm.

Nhưng trớ trêu cho hắn, ánh mắt tình tứ ấy, nụ cười vạn người mê đó trong đôi mắt cận của Bạch Hắc chỉ là hai chấm tròn thêm một sợi chỉ vắt ngang. Cô đẩy hắn sang một bên, mục tiêu núi bánh hảo hạn đã xác định, nói thẳng: "Thật xin lỗi ngài tôi không biết nhảy, ngài vẫn nên tìm một vị tiểu thư khác thì hơn"

"Không thích" Khéo môi hắn cong lên, không nói chút lí lẽ đã bất ngờ kéo cô ra giữa đám đông hòa vào tiếng nhạc du dương. Một bàn tay lớn cầm tay cô đặt lên vai mình rồi vòng qua ôm eo cô, một tay khác thì chườn xuống nắm tay cô nâng lên.

Bạch Hắc ngơ ngác, lúc định hình được thì đã bị hắn lôi ra giữa sảnh từ bao giờ, bực tức phản kháng: "Tay anh chạm vào đâu vậy hả, tôi đã nói là không biết nhảy mà"

Hắn nhìn cái đầu nhỏ cao có đến tầm ngực, đang cố ngửa cổ nhìn hắn phụng phịu tức giận, thì lại cười toe toét, cúi đầu xuống, dùng giọng trầm truyền cảm ghé sát tai cô phả ra hơi ấm kích thích: "Giờ người người nhìn chúng ta như vậy, tiểu thư mà bỏ đi thì thật thất lễ. Nếu em không biết nhảy thì hãy ôm chặt tôi đi, tôi sẽ dìu em từng bước."

Tuy Bạch Hắc bị cận khá nặng nhìn mặt ai cũng chỉ hai chấm với sợi chỉ, nhưng cái khoảng trống xung quanh rõ mồn một này thì khó lòng chối cãi. Hiện tại tất cả mọi người đang dạt rộng sang hai bên, coi cô với hắn là trung tâm của vũ trụ mà xoay vòng hướng ánh mắt chăm chú nhìn.

Cái đầu sáng suốt thông minh của Bạch Hắc bị ngấm tí rượu là lú, say quên lối về, bế tắc không giải pháp, cô nghiến răng, nép sát người vào hắn, lẩm bẩm mắng.

Méo cái tên này, từ đâu chui ra cản trở con đường ăn uống của ta, lại còn động động chạm chạm, tên biến thái này nhột chết được, về ta sẽ mách Đại thiếu.. À, mình đâu có ai chống lưng, nhảy xong bản này phải chuồn lẹ vậy.

Có điều, tại sao càng nhảy càng thấy..

Mùi hương này.. có chút quen thuộc.

Bàn tay lành lạnh này.. sao cứ thấy giống ai đó?

Bạch Hắc tựa đầu vào vòng ngực săn chắc của người phía trước, cảm nhận hương thơm quyến rũ, để mặc mùi hương đó len lỏi vào đầu, hòa cùng men say đưa tâm trí cô lơ lửng giữa thực và mơ, cảm nhận chất giọng trầm thấp ấm áp vẫn đang văng vẳng đếm từng nhịp chỉ dẫn đôi chân ngơ ngác của cô.

Giọng nói này.. hình như đã từng nghe rất nhiều.

Là của ai? Ai vậy..

Mọi người vây xung quanh cô và hắn, dán cặp mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, bàn tán, xôn xao.

"Ôi trời có ai biết hai người họ là ai không? Cả hai đẹp quá, thật lộng lẫy, sang trọng. Cậu quan hệ rộng thế có biết không Vân Hà" Cô tiểu thư tóc búi cao, nhìn Vân Hà với ánh mắt mong chờ.

Vân Hà mặt mày khó chịu, khoanh tay gắt gỏng đáp: "Làm sao tớ biết được, người ta đeo mặt nạ để giấu danh tính rồi còn gì"

"Chắc họ là một cặp, nhìn chiếc mặt nạ đôi bạch ngọc điêu khắc tỉ mỉ kìa, chặc chặc là tỷ phú với tiểu thư nhà ai đây? À mà mái tóc trắng kia nhìn giống tóc Đại thiếu gia của cậu ha" Cô tiểu thư bên phải nhìn Vân Hà với ánh mắt thâm sâu, nói.

"Hừm" Vân Hà nhếch mép, khinh bỉ đáp: "Giờ đang mốt tóc trắng, người ta đi nhuộm đầy, còn Khánh Minh của mình là con lai chính gốc với hoa hậu Pháp đấy, mái tóc giả tạo kia sao có thể giống mái tóc tự nhiên của anh ấy được, mắt cậu bị mờ sao mà không phân biệt được"

"Vậy sao, thế thì lôi hàng thật của cậu ra đây cho tớ xem thử nào" Vị tiểu thư bên phải giở giọng khiêu khích làm Vân Hà tím mặt, cứng họng, lúc sau lại kích thêm câu nữa: "A thật đáng tiếc, Đại thiếu gia kia tuấn tú thật, cậu cũng xinh, có điều ánh hào quang rạng rỡ vũ hội hôm nay của cậu bị cô gái đẹp kia hút hết rồi. Rốt cuộc cậu mời bọn mình đến đây để xem ai vậy?"

Vân Hà như bị tạt chậu nước lạnh, hai tay túm chặt chiếc váy công chúa, mặt tối xầm, giương đôi mắt ganh ghét nhìn cô gái đang nhảy.

"Sang phải, 1 2. Lùi xuống 123. Bước lên.." bàn tay săn chắc của hắn giữ chặt eo Bạch Hắc cố làm điểm tựa nâng cả cơ thể mềm nhũn, lảo đảo say của cô. Mặc kệ đôi giày cao gót của cô nhẵm bao nhiêu lần hắn vẫn bình thản đếm, một lúc sau thấy Bạch Hắc thuộc nhịp, mới dịu dàng khen: "Bạch Hắc, em nhảy tốt lắm, đến đoạn cao trào em hãy xoay một vòng nhé"

Bàn tay đang đặt trên tay hắn bất giác siết chặt hơn, nhưng chưa kịp nắm hắn đã xoay người cô rồi chợt buông tay.

Đôi mắt đen của Bạch Hắc mơ mơ hồ hồ, dây thần kinh của cả cơ thể như bị men say làm tê liệt, không có bàn tay vững vàng của hắn làm chỗ tựa cô như chiếc diều đứt dây, đôi giày cao gót còn chưa đi bao giờ làm chân cô chẹo sang một bên.

"Bịch" Bạch Hắc ngã quỳ xuống đất, đầu gối tiếp đất mạnh như tác động mạnh vào não làm Bạch Hắc chợt tỉnh say, mặt hoang mang tột độ nhìn xung quanh, tai văng vẳng tiếng rì rầm, cười đùa to nhỏ xung quanh.

"Ôi trời ngã rồi kìa, bài nhảy cơ bản vậy mà cô ta cũng ngã"

"Ha ha, bằng mình thì mất mặt chết được, phải tìm cái lỗ nào chui xuống mất"

Tại một góc phòng, Vân Hà nở nụ cười thảo mãn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 87: Em là tiên nữ đẹp nhất, là mĩ nhân lộng lẫy.

[HIDE-THANKS]
Bạch Hắc khuôn mặt hoang mang, đôi chân bất động như bị ai đó buộc chặt xuống mặt đất, hai bàn tay chống đất, cố mấy cũng không nhấc nổi cơ thể mềm nhũn.

"Ha Ha sao cô ta vẫn ngồi đó, nhanh chạy đi trốn cho đỡ mất mặt đi chứ"

"Chắc run quá nên không đứng lên nổi đây mà"

"Chỉ được cái mã thôi à, nhục thay cô ta"

Cả người Bạch Hắc đổ mồ hôi lạnh, chút men say như bị tiếng cười nhạo, chỉ chích đánh bay, khuôn mặt cô cúi gằm, đôi mắt đen nhìn chăm chăm xuống sàn bất lực mà không dám cầu xin sự giúp đỡ.

Bỗng.. từ đâu những cánh hồng trao đảo nhẹ trên không trung rồi đậu xung quanh cô như tạo một vòng ấn kí bảo vệ.

Bạch Hắc ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn người con trai ban nãy tay cầm cả bó hoa hồng giật từng cánh hoa đứng trên cao thả xuống đầu cô.

Cả bó bị hắn vặt trụi chỉ còn duy nhất một bông nguyên vẹn, hắn thẳng tay vứt mạnh cành hoa đầy gai về phía đám đông, kệ đám đông la hét vẫn thản nhiên cầm bông hồng nguyên vẹn bứt sạch gai rồi quỳ một chân xuống, chiếc đầu trắng ghé sát mặt Bạch Hắc nở nụ cười ấm áp, đặt hoa vào tay cô từ tốn nói: "Đừng sợ, em là tiên nữ đẹp nhất, là mĩ nhân lộng lẫy, bọn chúng chỉ đang ganh tị với em thôi."

Đôi mắt đen mở tròn xoe như in rõ hình bóng người trước mặt, lại như nhìn vào một kí ức ngày xưa.

"Đừng sợ, cháu là tiên nữ đẹp nhất, là mĩ nhân lộng lẫy, bọn nó chỉ đang ganh tị với cháu thôi"

Bạch Hắc phụng phịu, hai má phồng to, thân hình bé con lọt thỏm trong vòng tay của ông nội, mắt ngấn nước, vừa mếu vừa nói: "Là do ông chiều cháu nên ông mới nói như vậy còn ai cũng chê cháu xấu hết, họ nói nếu cháu múa bài cúng thần thì thần linh nào cũng chạy đi hết. HuHu cháu không múa nữa đâu, ông bảo chị Bạch Linh múa ấy, huhu"

Ông nội nhìn Bạch Hắc nấc thì lại cười, bàn tay thô dáp véo nhẹ má cô, nói: "Haha, may con sinh ra là cháu ông chứ không là cháu ông, ông cũng trộm con về. Đừng tin lời họ nói, mắt người phàm sao có thể nhìn ra vẻ đẹp thuần khiết tỏa ra từ người con chứ, cả cái làng này chỉ có con là có cốt cách nhất, con không cảm thấy khi cơ thể con vừa chuyển động tất cả ánh sáng, hương sắc lẫn gió đều như hội tự quanh người sao. Nào đừng sợ, Bạch Hắc đứng lên múa một điệu mở mang tầm mắt cho đám phàm nhân xem."

"Nào chúng ta nhảy tiếp nhé" Hắn đứng khom người, cầm bàn tay Bạch Hắc hôn nhẹ. Bỗng đôi mắt xanh thấy khóe môi Bạch Hắc nhếch lên thành một đường cong.

"Chúng ta nhảy tiếp nào"

Câu nói của cô chỉ vừa thoáng qua tai hắn, hai bàn tay cô đã lướt một lượt dưới sàn gom cánh hoa trong lòng bàn tay rồi chụp lại làm một động tác lạ. Cánh tay từ từ vươn cao, bỗng các ngón xòe ra làm hiện hình một đóa hoa, các cánh hoa bên trong cũng theo lực mà tung bay xung quanh tô điểm cho đóa hoa chính giữa.

Đóa hoa tay xoay vòng trong không trung, tách rồi lại hợp, tàn rồi lại nở, tỏa mùi hương vô hình thu hút mọi ánh mắt.

Bàn tay nhỏ, lướt đừng ngón tay mềm dẻo lên cánh tay người con trai bên cạnh như nghịch ngợm trêu đùa lại như mê hoặc, quyến rũ, lướt lên đến vai hắn thì bất chợt túm chặt lấy đà nâng cả cơ thể đứng bật dậy.

Thân hình nhỏ nhắn, đôi chân mảnh mai nhún nhún vài bước đi xung quanh hắn, điệu bộ vừa nhẹ vừa khẽ lại làm phần thân váy rung động, xòe một vòng. Ngàn bông hoa kim cương li ti như hút nguồn sáng từ chiếc đèn pha lê biến nó thành từng mảnh ghép cầu vồng tán xạ khắp chính sảnh.

"Ồ.." Cả khán phòng không kìm được trầm trồ đồng thanh thốt lên.

Nhưng điệu nhảy như chỉ vừa bắt đầu, Bạch Hắc điệu nghệ cúi nhẹ nhặt cành hoa hắn vừa tặng, đưa lên thơm nhẹ rồi xoay vần bông hoa trong không trung.

Bông hoa trong tay cô như được hồi sinh sức sống, lúc thì mềm mại như tơ lụa lướt theo cơ thể nhẹ như gió của Bạch Hắc nhảy lên không, lúc lại sắc như kiếm làm nền tô điểm cho nụ cười vừa ngọt vừa lạnh của cô.

Điệu múa này lâu rồi chưa dùng.. thật hoài niệm.

"Mền mại như nước, nhanh nhẹn như gió, cứng rắn như đất, mạnh mẽ như lửa, tỏa sáng như kim, tươi mát như mộc. Sáu vị thần, mang sáu vẻ đẹp khác nhau. Xin hãy đem đi điều xui mang đến điềm lành. Xin cùng về đây hội tụ với ta, chơi đùa cùng ta nào. Ta là.. đứa con của các ngài"

"Vù, vù" Gió từ đâu bỗng bay thẳng vào sảnh chính len lỏi qua đám đông vương vấn xoay quanh người Bạch Hắc làm mái tóc đen dài bay bồng bềnh thướt tha. Những cánh hoa đủ sắc màu theo gió tràn ngập không trung trao nhẹ rồi rơi xuống như cơn mưa xung quanh cô gái đội vương miện đỏ.

Ngài nhạc công trưởng nổi tiếng với con mắt tinh đời nhìn điệu nhảy của Bạch Hắc mà vung đũa đánh nhịp.

Điệu nhạc này như vì cô mà sinh ra, hoa này như vì cô mà bay đến, ánh sáng này như vì cô mà hội tụ. Tất cả tạo nên một bước tranh sinh động hoàn mĩ như được thần tiên điểm bút vẽ nên.

Đôi môi nhỏ duyên dáng cong lên thành nụ cười, bàn tay bám chặt cổ hắn làm điểm tựa ngả về sau kết thúc tiết mục hoa lệ.

Đôi mắt xanh nheo lại nhìn cô, khóe môi cũng cong cười dịu dàng với cô, bàn tay bất ngờ vòng qua bế bổng Bạch Hắc chạy thẳng ra khỏi buổi dạ hội.

Mọi người ngơ ngác, đờ đẫn một lúc sau mới hoàn hồn, tiếng vỗ tay reo hồ vang ngập khán phòng.

"Hoan hô, bộp bộp"

"Hoan hô, đúng là tiên nữ mà, hú hú"

"Ôi trời tiết mục này như một vở kịch lúc đầu bi thương lúc sau hùng tráng vậy, thật mãn nhãn, tập đoàn Vũ Khánh đúng là tập đoàn lớn lại mời được vũ công thần thánh phương nào vậy. Khánh Hoàng dịp sau tập đoàn tôi tổ chức dạ hội có thể cho tôi số liên hệ của mĩ nhân kia không?" Anh chàng ăn mặc bảnh bao, nhìn cô gái cười khểnh, cánh tay quàng qua người Khánh Hoàng hỏi.

Khánh Hoàng ánh mắt dán chặt vào mĩ nữ bị tên đàn ông bế vừa chạy ra ngoài thì bỗng chốc chạy theo, mặc kệ tiếng gọi với của anh bạn bên cạnh.

(Lời tác giả: Bạch Hắc rốt cuộc là ai? Sao lại thần kì như vậy? Tất cả câu trả lời không có trong câu truyện này mà nằm trong bộ truyện khác, mà bộ truyện khác tác giả chưa viết, hehe. Mong các bạn ủng hộ lâu dài để mình có thể viết chuỗi câu truyện mình đang ấp ủ. Ở câu truyện đó nữ chính là Bạch Hắc nhưng lại không phải là Bạch Hắc, nam chính là Khánh Minh mà cũng không phải là Khánh Minh. Thôi tóm lại là cầu LIKE, BỎ PHIẾU, BÌNH LUẬN)
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back