Bài viết: 0 

Chương 18: A.. A.. A. Chết vì trai là cái chết tê tái!
"A.. A.. A, không ăn, không ăn.. tha cho tôi" Bạch Hắc hét lên thảm thét, choàng tỉnh giữa màn đêm đen chỉ lập lờ ánh sáng mỏng manh của những con đom đóm.
Bạch Hắc mặt mày đổ mồ hôi, quay ngang quay ngửa nhìn xung quanh thấy mình vẫn ở trong khu rừng.
Con ma đầu nấm này dám bỏ mình lại đây để về trước.
Gân xanh trên trán Bạch Hắc nổi lên, tính vung tay đánh một quyền vào không khí cho bõ tức mới phát hiện hình như bị cái gì nắm rất chặt. Một vật gì đó lạnh đến thấu xương như bàn tay của.. ma.
Bạch Hắc giật bắn mình, quay đầu nhìn xuống.
Ôi mẫu hậu ơi, không phải con ma bình thường mà là siêu cấp ma vương, mái tóc trắng muốt, lông mi cong dài, đôi môi hình trái tim, làn da trắng như sứ.
Con ma này.. quá cuốn hút, quá mê hoặc rồi: Bạch Hắc nhìn đến nuốt nước bọt ừng ực.
Quả thực giống mỹ nhân trong giắc mơ. Mỹ Nhân trong giắc mơ.. Bạch Hắc mới nghĩ tới đã rùng mình, thoát ra khỏi mộng cảnh.
Bạch Hắc vội mò trong túi lấy điện thoại ra nhìn.
21h30'
"23 cuộc gọi nhỡ của chị Huệ"
"30 cuộc gọi nhỡ của chị Linh Chi"
"15 cuộc gọi nhỡ của quản gia Trần"
Ôi trời đã muộn thế này rồi "cậu chủ, cậu chủ tỉnh dậy"
Hắn bị Bạch Hắc lắc đến đơ cả người, đưa tay dụi dụi mắt, nói bằng giọng ngái ngủ: "Sao vậy"
Thấy hắn đã dậy, Bạch Hắc tức tốc gọn hành lí, chôn một đống xương thỏ xuống đất, rồi chạy lại xách hắn lên xe lăn cật lực đẩy.
"Oa.. oa" hắn ngoáp một cái, hỏi: "Sao vội vậy"
"Cả chiều nay em đã bỏ việc rồi, nếu còn không về chắc em bị cắt lương mất, dạo này em nghèo lắm nếu không có lương thì chết đói mất.
" Cứ nói là Trắng Đen phục vụ tôi cả chiều là xong "
" Cậu "Bạch Hắc vẫn cật lực đẩy, quên mất cả chuyện xe lăn của hắn rất sịn sò, nói:" Cậu có trả lương cho em đâu! Với lại.. "
Đang nói giở câu, chợt.." bụp ", xe lăn của hắn mắc vào viên đá bên đường làm cả xe cả người mất đà ngã về phía trước, Bạch Hắc không kịp giữ cân bằng cũng ngã theo, nhưng trong ý thức bất giác quăng tất cả ôm chặt lấy hắn.
Cả hai lăn xuống theo dốc núi thoải.." bụp "tiếng va chạm mạnh vào gốc cây.
" A.. A.. A.. A.. A.. A. A. A. A. A. A. A. Gãy xương tôi rồi, huhuhu "Bạch Hắc kêu lên đau đớn.
" Thật sự đau sao? "Giọng trầm yếu ớt của Khánh Minh cất lên làm Bạch Hắc dần dần định hình lại vấn đề.
" Ể. Hình như không đau lắm! "
" Nhanh xuống khỏi người tôi, A đau chân quá "
Trong không gian tối thui, Bạch Hắc loạng choạng sờ sờ mò mò tìm cái điện thoại, đang mò thì tự dưng hắn kêu lên nhẹ"... "
Quát" xuống "
Cái vật gì đó mà Bạch Hắc vừa túm được hình như động đậy, Bạch Hắc giật bắn mình, giọng run run như sắp khóc, tay không dám động đậy để yên chỗ cũ:" Cậu.. cậu.. cậu chủ.. hình như tôi nắm phải.. con giắn "
Trong bóng tối cả hai không nhìn thấy gì, nhưng hắn lại quả quyết nói to:" Không phải, xuống khỏi người tôi mau "
Vật trong tay Bạch Hắc lại cựa quậy nhẹ làm cô càng hoảng, tưởng giọng Khánh Minh đã đánh động nó nên gắng hết sức kìm giọng xuống:" Huhu cậu nói nhỏ thôi không nó "dậy" bây giờ, nó to lắm đấy như cổ chân ý "
" Không phải là không phải, cô xuống nhanh lên, đau chân tôi quá "Bạch Hắc càng nói làm hắn càng bực bội, lấy sức đẩy cô xuống, mò tay vào túi rút điện thoại ra mở đèn.
Ánh sáng vừa xuất hiện lộ ra vẻ mặt đầy lo lắng của Bạch Hắc còn hắn thì mặt đỏ bừng như cà chua chín.
Không hiểu sao hắn giận, quát lên:" Về, đi về "
" Nhưng còn con giắn, nó đâu rồi "
" Về "
* * *
Đi suốt cả dọc đường về nhà, hắn tuyệt nhiên chẳng nói câu nào, cứ lầm lâm lì lì, Bạch Hắc cũng bị một vố hết vía nên cũng im lặng
Bạch Hắc vốn rất dũng mãnh, gặp ma diệt ma, gặp quỷ diệt quỷ, gặp chuột thì lại có bữa thịt chuột ngon lành, rán thì gặp con nào bốp chết con ấy.. nhưng cô lại rất sợ mấy con động vật bò bò chườn chườn như kiểu sâu, rết, đỉa, đặc biệt là loài rắn.
Nhưng cái không khí im lặng đến ngột thở này thực sự đáng sợ, có khi nào hắn đang cay cú vụ cô làm hắn ngã vừa rồi nên đang tính kế hành hạ cô. Không được, phải nhanh xin lỗi làm phân tâm hắn chứ đợi hắn nghĩ xong kế chắc mình chết mất, hắn vừa kêu đau chân hay là mình về bóp chân cho hắn vậy..
Mà khoan.. ĐAU CHÂN.. không phải hắn.. TÀN PHẾ rồi sao!
Bạch Hắc liếc sang nhìn Khánh Minh đầu còn cắm mấy cọng lá khô, một thân trắng lóa giờ thì nhem nhuốc những bùn với đất, lòng thầm nghi hoặc.
Bạch Hắc nheo mắt suy nghĩ một hồi rồi chạy lên trước mặt thẳng chân co cẳng đá chân hắn một cái.
Hắn không kịp phản ứng, hứng trọn một cước của Bạch Hắc hai chân run rẩy, mặt mày tím tái, cúi xuống bám chặt hai chân, hét lên" chán sống rồi sao "
Bạch Hắc thấy phản ứng của hắn thì sửng sốt, hai mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên nhìn thẳng con mắt nổi lửa của hắn." Chân cậu thấy đau sao? Không phải cậu tàn phế sao "
Hắn bị câu hỏi Bạch Hắc làm đờ đẫn"... "
Bạch Hắc cúi xuống nhìn hai chân hắn một lượt, vừa xờ vừa nắn, thấy chân hắn có phản ứng lại thì mắt sáng rực lên:" OA không lẽ là nhờ mỗi ngày em mát xa chân cho cậu nên giờ tình hình bệnh được cải tiến, cậu chủ cứ tiếp tục thế này có khi cậu sẽ sớm đi lại được đó "
" Không cần "hắn hất tay Bạch hắc ra, lăn xe đi về phía cổng nhà" thế này là tốt rồi "
Bạch Hắc nào để yên chạy lên phái trước kéo xe hắn lại, định nói gì đó nhưng cái ánh mắt xanh sâu thẳm vô hồn ghê rợn kia như khóa chặt miệng cô lại.
Môi hắn dần dần nhếch lên một nụ cười nhẹ, giọng hắn còn trầm hơn cả màn đêm:" Trắng Đen biết tại sao khu vườn trên núi kia lại đẹp như vậy không.. bởi vì không ai biết đến sự tồn tại của nó nên nó mới giữ được vẻ đẹp trong lành như thế, biết tại sao mọi sinh vật chỉ hoạt động về sáng còn về đêm thì lẩn trốn về tổ không.. bởi nếu không có ánh sáng chúng sẽ không thể hoạt động được, chúng sợ màn đêm bởi chúng không nhìn thấy gì, con người cũng vậy chứng luôn sợ thứ gì mình không biết nên muốn tránh càng xa càng tốt. "
" Nhưng, đây là cuộc sống của cậu, tương lai của cậu, sao phải lẩn trốn vào đêm khi ánh sáng đẹp như vậy "
" Nếu thế chắc TÔI ĐÃ CHẾT TỪ LÂU RỒI"
Bạch Hắc mặt mày đổ mồ hôi, quay ngang quay ngửa nhìn xung quanh thấy mình vẫn ở trong khu rừng.
Con ma đầu nấm này dám bỏ mình lại đây để về trước.
Gân xanh trên trán Bạch Hắc nổi lên, tính vung tay đánh một quyền vào không khí cho bõ tức mới phát hiện hình như bị cái gì nắm rất chặt. Một vật gì đó lạnh đến thấu xương như bàn tay của.. ma.
Bạch Hắc giật bắn mình, quay đầu nhìn xuống.
Ôi mẫu hậu ơi, không phải con ma bình thường mà là siêu cấp ma vương, mái tóc trắng muốt, lông mi cong dài, đôi môi hình trái tim, làn da trắng như sứ.
Con ma này.. quá cuốn hút, quá mê hoặc rồi: Bạch Hắc nhìn đến nuốt nước bọt ừng ực.
Quả thực giống mỹ nhân trong giắc mơ. Mỹ Nhân trong giắc mơ.. Bạch Hắc mới nghĩ tới đã rùng mình, thoát ra khỏi mộng cảnh.
Bạch Hắc vội mò trong túi lấy điện thoại ra nhìn.
21h30'
"23 cuộc gọi nhỡ của chị Huệ"
"30 cuộc gọi nhỡ của chị Linh Chi"
"15 cuộc gọi nhỡ của quản gia Trần"
Ôi trời đã muộn thế này rồi "cậu chủ, cậu chủ tỉnh dậy"
Hắn bị Bạch Hắc lắc đến đơ cả người, đưa tay dụi dụi mắt, nói bằng giọng ngái ngủ: "Sao vậy"
Thấy hắn đã dậy, Bạch Hắc tức tốc gọn hành lí, chôn một đống xương thỏ xuống đất, rồi chạy lại xách hắn lên xe lăn cật lực đẩy.
"Oa.. oa" hắn ngoáp một cái, hỏi: "Sao vội vậy"
"Cả chiều nay em đã bỏ việc rồi, nếu còn không về chắc em bị cắt lương mất, dạo này em nghèo lắm nếu không có lương thì chết đói mất.
" Cứ nói là Trắng Đen phục vụ tôi cả chiều là xong "
" Cậu "Bạch Hắc vẫn cật lực đẩy, quên mất cả chuyện xe lăn của hắn rất sịn sò, nói:" Cậu có trả lương cho em đâu! Với lại.. "
Đang nói giở câu, chợt.." bụp ", xe lăn của hắn mắc vào viên đá bên đường làm cả xe cả người mất đà ngã về phía trước, Bạch Hắc không kịp giữ cân bằng cũng ngã theo, nhưng trong ý thức bất giác quăng tất cả ôm chặt lấy hắn.
Cả hai lăn xuống theo dốc núi thoải.." bụp "tiếng va chạm mạnh vào gốc cây.
" A.. A.. A.. A.. A.. A. A. A. A. A. A. A. Gãy xương tôi rồi, huhuhu "Bạch Hắc kêu lên đau đớn.
" Thật sự đau sao? "Giọng trầm yếu ớt của Khánh Minh cất lên làm Bạch Hắc dần dần định hình lại vấn đề.
" Ể. Hình như không đau lắm! "
" Nhanh xuống khỏi người tôi, A đau chân quá "
Trong không gian tối thui, Bạch Hắc loạng choạng sờ sờ mò mò tìm cái điện thoại, đang mò thì tự dưng hắn kêu lên nhẹ"... "
Quát" xuống "
Cái vật gì đó mà Bạch Hắc vừa túm được hình như động đậy, Bạch Hắc giật bắn mình, giọng run run như sắp khóc, tay không dám động đậy để yên chỗ cũ:" Cậu.. cậu.. cậu chủ.. hình như tôi nắm phải.. con giắn "
Trong bóng tối cả hai không nhìn thấy gì, nhưng hắn lại quả quyết nói to:" Không phải, xuống khỏi người tôi mau "
Vật trong tay Bạch Hắc lại cựa quậy nhẹ làm cô càng hoảng, tưởng giọng Khánh Minh đã đánh động nó nên gắng hết sức kìm giọng xuống:" Huhu cậu nói nhỏ thôi không nó "dậy" bây giờ, nó to lắm đấy như cổ chân ý "
" Không phải là không phải, cô xuống nhanh lên, đau chân tôi quá "Bạch Hắc càng nói làm hắn càng bực bội, lấy sức đẩy cô xuống, mò tay vào túi rút điện thoại ra mở đèn.
Ánh sáng vừa xuất hiện lộ ra vẻ mặt đầy lo lắng của Bạch Hắc còn hắn thì mặt đỏ bừng như cà chua chín.
Không hiểu sao hắn giận, quát lên:" Về, đi về "
" Nhưng còn con giắn, nó đâu rồi "
" Về "
* * *
Đi suốt cả dọc đường về nhà, hắn tuyệt nhiên chẳng nói câu nào, cứ lầm lâm lì lì, Bạch Hắc cũng bị một vố hết vía nên cũng im lặng
Bạch Hắc vốn rất dũng mãnh, gặp ma diệt ma, gặp quỷ diệt quỷ, gặp chuột thì lại có bữa thịt chuột ngon lành, rán thì gặp con nào bốp chết con ấy.. nhưng cô lại rất sợ mấy con động vật bò bò chườn chườn như kiểu sâu, rết, đỉa, đặc biệt là loài rắn.
Nhưng cái không khí im lặng đến ngột thở này thực sự đáng sợ, có khi nào hắn đang cay cú vụ cô làm hắn ngã vừa rồi nên đang tính kế hành hạ cô. Không được, phải nhanh xin lỗi làm phân tâm hắn chứ đợi hắn nghĩ xong kế chắc mình chết mất, hắn vừa kêu đau chân hay là mình về bóp chân cho hắn vậy..
Mà khoan.. ĐAU CHÂN.. không phải hắn.. TÀN PHẾ rồi sao!
Bạch Hắc liếc sang nhìn Khánh Minh đầu còn cắm mấy cọng lá khô, một thân trắng lóa giờ thì nhem nhuốc những bùn với đất, lòng thầm nghi hoặc.
Bạch Hắc nheo mắt suy nghĩ một hồi rồi chạy lên trước mặt thẳng chân co cẳng đá chân hắn một cái.
Hắn không kịp phản ứng, hứng trọn một cước của Bạch Hắc hai chân run rẩy, mặt mày tím tái, cúi xuống bám chặt hai chân, hét lên" chán sống rồi sao "
Bạch Hắc thấy phản ứng của hắn thì sửng sốt, hai mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên nhìn thẳng con mắt nổi lửa của hắn." Chân cậu thấy đau sao? Không phải cậu tàn phế sao "
Hắn bị câu hỏi Bạch Hắc làm đờ đẫn"... "
Bạch Hắc cúi xuống nhìn hai chân hắn một lượt, vừa xờ vừa nắn, thấy chân hắn có phản ứng lại thì mắt sáng rực lên:" OA không lẽ là nhờ mỗi ngày em mát xa chân cho cậu nên giờ tình hình bệnh được cải tiến, cậu chủ cứ tiếp tục thế này có khi cậu sẽ sớm đi lại được đó "
" Không cần "hắn hất tay Bạch hắc ra, lăn xe đi về phía cổng nhà" thế này là tốt rồi "
Bạch Hắc nào để yên chạy lên phái trước kéo xe hắn lại, định nói gì đó nhưng cái ánh mắt xanh sâu thẳm vô hồn ghê rợn kia như khóa chặt miệng cô lại.
Môi hắn dần dần nhếch lên một nụ cười nhẹ, giọng hắn còn trầm hơn cả màn đêm:" Trắng Đen biết tại sao khu vườn trên núi kia lại đẹp như vậy không.. bởi vì không ai biết đến sự tồn tại của nó nên nó mới giữ được vẻ đẹp trong lành như thế, biết tại sao mọi sinh vật chỉ hoạt động về sáng còn về đêm thì lẩn trốn về tổ không.. bởi nếu không có ánh sáng chúng sẽ không thể hoạt động được, chúng sợ màn đêm bởi chúng không nhìn thấy gì, con người cũng vậy chứng luôn sợ thứ gì mình không biết nên muốn tránh càng xa càng tốt. "
" Nhưng, đây là cuộc sống của cậu, tương lai của cậu, sao phải lẩn trốn vào đêm khi ánh sáng đẹp như vậy "
" Nếu thế chắc TÔI ĐÃ CHẾT TỪ LÂU RỒI"