Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 68: Giọt nước mắt cuối cùng.

[HIDE-THANKS]
Trên chiếc bàn sang trọng tại khu nhà chính tràn ngập sơn hào hải vị, vị Chủ tịch gắp vào bát Khánh Minh một chiếc đùi gà to, mặt mày vui vẻ, dặn dò: "Khánh Minh ăn nhiều vào con."

Khánh Minh gật đầu, cười đáp lễ, lựa lúc chủ tịch quay đi dùng ánh mắt vô cảm gắp ra chỗ khác.

Khánh Hoàng ngồi đối diện, chứng kiến từ đầu đến cuối chỉ nhếch mép cười khổ, suy nghĩ một lúc mới dè dặt nói: "Thưa Chủ tịch mấy hôm nay mẹ có vẻ không khỏe lắm, nếu người dành chút thời gian quan tâm chắc mẹ vui lắm."

"Nếu không khỏe gọi bác sĩ tư ta rất bận." Chủ tịch không thèm ngẩng đầu nhìn hắn, bình thản nói.

Bàn tay Khánh Hoàng siết chặt, đôi mắt lại liếc đùi gà mới nãy bóc hơi nghi ngút bị Khánh Minh gắp ra lạnh cóng một góc, ngập ngùi nghiến răng, đáp: "Vâng"

Bạch Hắc đứng một góc, mắt luyến tiếc cũng nhìn cái đùi gà, lẩm bẩm: "Cái tên đầu nấm trắng này, có phúc mà không biết hưởng, trời thèm quá, phải ra hiệu cho hắn gói lại mang về mới được."

Ngón tay vừa nhấc lên định làm kí hiệu, bỗng một bàn tay siết chặt giật ra ngoài.

Ngoài vườn, Mỹ Chi mặt mày xanh xao, nhíu mày nhìn Bạch Hắc, giọng khàn khan khác ngày thường nói: "Phu nhân muốn gặp riêng cô tại con sông trên núi sau dinh thự vào chiều nay."

Bạch Hắc ánh mắt dè chừng, hỏi: "Phu nhân có việc gì muốn nói với tôi"

Mỹ Chi bực bội, quát: "Nếu là chuyện có thể chuyển lời thì cần gặp riêng làm gì?"

Nhìn thái độ của Mỹ Chi gân xanh nổi đầy mặt Bạch Hắc, lầm bẩm "Chết đối mấy lần mà vẫn chưa biết nước biển mặn, đã thế tối nay bà bồi mày thêm mấy 'lá' nữa"

"Cô nói gì?"

"À tôi bảo tôi không biết đường." Bạch Hắc cười giả lả đánh trống lảng.

"Vậy tôi dẫn cô đi."

Tính ra làm việc hơn nửa năm rồi nhưng suốt ngày ru rú dưới hầm ăn chơi xa đọa nên Bạch Hắc chưa lên núi mấy nên không biết gần dinh thự còn có một con sông đẹp như vậy.

Dòng nước mãnh liệt men theo độ dốc của núi chảy dữ dội. Là sông đầu nguồn nên nó vẫn mang trong mình tất cả những gì tinh túy của đất trời khác hẳn những con sông giữa lòng thành phố, đặc biệt là độ trong đến tận đáy.

Bạch Hắc nghiêm đầu nhìn những tảng đá hết to lại nhỏ, chằng chịt, nhọn hoắt tận sâu dưới đáy sông, cách bờ khoảng hai mét, người bất giác nổi hết gai ốc vì độ hùng vĩ của nó. Bao bọc con sông là quang cảnh cây cối um tùm, xanh ngắt cao vụt trời.

"Chặc, đúng là Dinh thự nhà Vũ Khánh, chọn vị trí phong thủy đúng là đẹp đến choáng nhợp, linh khí dồi dào như này thảo nào tập đoàn vươn lên như diều gặp gió." Bạch Hắc tặc lưỡi, xuýt xoa.

Tất cả gộp lại đều làm tôn lên vẻ đẹp thần kì như chốn tiên cảnh, con mắt Bạch Hắc có thể nhìn thấy từng luồng sáng thanh khiết tỏa ra từ nơi này, chỉ riêng con người trùm khăn kín mít đứng đầu kia là phát một luồng khí đen nặng nề.

Mỹ Chi đưa Bạch Hắc đến chỗ phu nhân thì lẳng lặng đi về.

Chỉ sau một đêm mà mĩ nhân như bà ta biến thành một bà lão hốc hác, xanh xao, hai hốc mắt sâu thâm quầng như bôi nhọ nồi, đôi môi khô nứt nẻ nhiều chỗ còn bật máu. Bà ta quấn khăn kín mít cứ một lúc là cả người tự dưng giặt bắn, tay thì run run siết chặt chiếc áo dày cộp trên người như sợ ai cướp mất.

Bạch Hắc lễ phép cúi chào.

Bà ta lườm Bạch Hắc bằng đôi mắt nguy hiểm, giọng khẳn đặc như cụ già: "Không cần giả vờ lẽ phép, tôi biết cô là ai, cũng biết con người thật của cô rồi."

Bạch Hắc mỉm cười, đáp lễ bà ta bằng lời nhẹ nhàng: "Phu nhân nói gì vậy, tôi chỉ là nữ hầu tất nhiên phải lễ phép với người rồi."

"Hừm, thân phận chỉ đơn giản vậy thôi mà có thể biến một phế vật thành đại thiếu gia như giờ, ngươi đúng là không tầm thường." Phu nhân cười lạnh, khinh bỉ nói.

Bạch Hắc như bị hai chữ "phế vật" làm tức giận, đôi mày chau lại, ánh mắt trợn tròn, phong thái năm xưa mà chưa một ai trong dinh thự này biết, từng bước lại gần ghé sát bà ta, đe dọa: "Cẩn thận lời nói của bà, đừng dương oai trước mặt tôi, tôi có thể biến Khánh Minh thành chủ tịch thì cũng có thể biến Khánh Hoàng thành phế vật đấy."

"Mày.. mày" Phu nhân tức nghẹn họng, ho sặc sụa một lúc sau chỉ tay vào mặt Bạch Hắc, cười ghê rợn, chế giễu "Mày thì có tài cán gì, nhan sắc không có, năng lực thấp kém mà cũng dám mạnh mồm thách thức tao. Nói cho mày biết loại như mày làm sao lọt vào mắt xanh của Khánh Hoàng chỉ lọt mắt chó ru rú trong phòng thôi, hahaha."

"Bà đang nghĩ thứ bẩn thỉu gì trong đầu vậy? Loại phụ nữ thấp kém mới dùng thứ đó." Bạch Hắc nhăn mặt khinh bỉ, đi lại gần mép con sông hít thở không khí trong lành để hạ hỏa, quay lại nhìn bà ta nở nụ cười bí ẩn: "Còn năng lực của tôi chỉ có thần biết, quỷ biết. À bà cũng biết đấy, chẳng phải đêm hôm trước vừa được trải nghiệm sao? Vui không?"

Phu nhân chết đứng người, chợt nhớ về các giắc mơ đau khổ không hồi kết liên tục nối nhau gây ám ảnh. Bà ta ôm đầu, hết cười lại khóc, điên điên loạn loạn, giương đôi mắt hoảng loạn cực độ nhìn Bạch Hắc như nhìn thấy quỷ, hết trốn lại đi lại gần, miệng lẩm bẩm: "Là mày.. Không không mày không thể làm thế. Mày là ai? Rốt cuộc mày đã làm tao? A.. A.. A.."

Nhìn bà ta lúc này chẳng khác gì con lợn bị chọc tiết tự dưng Bạch Hắc thấy có chút thương sót.

Thực sự đã phát điên rồi sao? Lần đầu tiên dùng bùa nguyền nên lỡ nặng tay quá rồi? Dù sao cũng là mình ban tối làm chuyện mờ ám tốt nhất ban sáng nên nhịn bà.

Cảm giác tội lỗi dâng cao, Bạch Hắc nhặt chiếc khăn đi lại gần bờ sông nơi bà ta đang đứng đội lên cho bà ta, tay vuốt nhẹ tấm lưng hơi còng, giọng nhẹ nhàng an ủi: "Phu nhân bình tĩnh chút, bình tĩnh chút, tôi đùa đó, là tôi đùa bà thôi."

Bà ta ôm đầu, quay đầu sang bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe như máu chăm chăm hết nhíu lại tròn nhìn Bạch Hắc, tay lấy lực đẩy mạnh.

Trong phút chốc không gian trước mắt dần thu hẹp, Bạch Hắc cảm nhận người mình mất lực.

"TÙM"

Độ rơi cao nhấn Bạch Hắc chìm sâu, cả cơ thể đập mạnh xuống từng tấc nước, lưng đâm vào từng mũi khoan đá ngầm, máu đỏ từ từ chảy ra loang lổ trong nước rồi cũng bị dòng siết quấn trôi theo xác. Từng bong bóng nhỏ vừa nổi đã vỡ tan, nước lạnh nhanh chóng ngập khoang miệng, sộc thẳng lên não, giọt nước mắt cuối cùng cũng lặng lẽ hòa mình vào con sông.

A, mình sẽ chết nhạt nhẽo như vậy sao?

Bố mẹ, ông nội, con vẫn chưa cho mọi người một cuộc sống sung sướng con thật bất hiếu, con xin lỗi.

Bạch Nam, Bạch Tuyết chăm sóc bố mẹ, ông nội thay chị nhé.

Đời thật ngắn ngủi? Chưa có cơ hội yêu một ai đã chết.. Khánh.. Minh.. xin lỗi không ở cạnh cậu được rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 69: Đêm trằn trọc

[HIDE-THANKS]
"Tút, tút, tút, số máy quý khách hiện gọi hiện không thể liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

"Tút, tút, tút, số máy quý khách.. vui lòng gọi lại sau."

"Tút, tút, tút, số mát quý khách.. vui lòng gọi lại sau."

Khánh Minh gọi đi, gọi lại hơn ba mươi cuộc, tiếng "tút, tút" vẫn kéo dài. Hắn lang thang khắp dinh thự tìm kiếm đến khi trời sẩm tối.

"Cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc" Tiếng gõ cửa gấp gáp.

"Tôi ra ngay, đừng gõ nữa" Quản gia Trần bực bội quát, lững thững đi ra mở cửa nhìn thấy người trước mặt thì tái mét.

"Đại thiếu gia.."

"Bạch Hắc đâu?" Không để quản gia Trần kịp nói, Khánh Minh mặt mày căng thẳng hối hả hỏi.

"Thưa cậu Bạch Hắc xin nghỉ do nhà có việc gấp ạ, con bé chưa xin phép cậu ạ."

Khánh Minh nhíu mày, hỏi lại: "Nhà cô ấy có việc sao không nói với tôi?"

Quản gia Trần khép nép nói: "Thưa thiếu gia chắc gấp quá nên không kịp báo với cậu ạ, cậu có việc gì phân phó có thể nói với tôi."

"Cô ấy có bảo bao giờ trở lại không?"

Bị ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn chằm chằm, quản gia Trần khúm núm, miệng lắp bắp "Dạ.. dạ, không nói thưa cậu."

* * *

Trên chiếc giường mềm mại, rộng hơn hai mét, Khánh Minh trằn trọc khó ngủ, lúc lúc lại bật dậy ném gối, mặt phụng phịu.

"Việc gấp gì chứ? Rõ ràng là trốn đi chơi không muốn rủ mình đi cùng? Đến điện thoại cũng tắt làm mình không định vị được. Chẳng lẽ Trắng Đen ghét mình rồi."

Chữ "ghét" vừa vang lên trong đầu, Khánh Minh nét mặt tối sầm, co chân ôm gối nghĩ ngợi lung tung.

Có khi nào là chê mình phiền phức, đi đến đâu gặp nạn đến đấy làm cô ấy khó chịu, chán ghét nên lần này muốn trốn ra ngoài chơi một mình không.

Đúng rồi chắc chắn là vậy, lần nào đi với mình cũng khiến cô ấy te tua, tàn tạ, không vết xước to thì vết xước nhỏ, còn đổ máu nữa, chuyến đi này còn suýt nữa bóp chết cô ấy.. Thôi rồi.. có khi nào Bạch Hắc dỗi.

Hàng lông mi dài cụp xuống, cặp mắt xanh trong veo nhìn một điểm buồn thiu, đôi môi gợi cảm bị hàm răng cắn chặt.

Bạch Hắc bình thường rất ngoan ngoãn, đi đâu cũng thông báo rủ mình đi vậy mà lần này lại bỏ mặc mình, chẳng lẽ ghét mình đến vậy.

Khánh Minh vỗ mặt hai cái, tự an ủi bản thân.

Không.. chắc Bạch Hắc không ghét mình đâu, hồi trước mình làm nhiều chuyện độc ác như vậy cô ấy vẫn mỉm cười vui vẻ bỏ qua..

Tấm lưng rộng nằm "phịch" xuống giường hết lật bên trái lại lật bên phải, tự dưng bật dậy đập đầu vào tường.

Toi rồi, nợ cũ chưa trả xong nợ mới lại đến, hồi trước chưa ghét qua vụ này ghét luôn thể đây mà. Nhỡ Bạch Hắc bỏ việc thì sao?

Lúc đó mình sẽ di cư đến nhà cô ấy ở, cô ấy đi đâu mình theo đó.

Chiếc trán bị đập đến sưng vù cuối cùng cũng nảy ra một ý tưởng.

* * *

Đêm khuyu thanh vắng, một bóng đen thập thò đến khu nghỉ của người hầu, cánh cửa căn phòng nhỏ biệt lập cuối dãy nhà bị ai đó "lạch cạch" phá khóa.

Bóng đen vừa vào phòng đã nhảy "phịch" vào giường ôm chăn ôm gối hít hà, mặt thỏa mãn, miệng lẩm bẩm:

"Mùi của Bạch Hắc.. thơm quá."

Bạch Hắc bình thường rất giản dị son phấn không dùng, nước hoa thì càng không, lúc tắm cũng chỉ trung thành với loại xà bông chục nghìn ngoài chợ nên tắm xong là bay mùi chẳng vương vấn lại gì? Vậy mà hắn lại khen thơm, không biết mũi hắn đã ngửi được mùi gì?

Khánh Minh nằm sấp, úp mặt vào gối dụi dụi, hai tai bỗng chốc đỏ rực, cả người nóng bừng bừng.

Đến chính hắn cũng không hiểu bản thân mình sao lại làm cái động tác kì cụ này nữa, chỉ biết làm như vậy khiến hắn rất thoải mái, có chút hưng phấn..

Cảm giác hắn như đang được ngủ cùng Bạch Hắc.

* * * Ngủ cùng Bạch Hắc..

A, sao mình có thể nghĩ đến loại chuyện đó.

Khánh Minh ôm chặt chăn của Bạch Hắc, lăn qua lăn lại trên giường tự biến mình thành cuộn kimbap tròn vo.

Sau vài chục phút lăn lộn cuối cùng hắn cũng chịu dừng, đôi mắt xanh ngước nhìn trần nhà, thở dài.

* * *Buồn thật..

* * *Bạch Hắc, em đang làm gì vậy..

Ôm chăn Bạch Hắc, hắn đứng dậy quyết định khám phá căn phòng nhỏ này một lượt.

Tính ra cả khu nhà của hắn ngóc ngách nào Bạch Hắc cũng biết, phòng ngủ trên tầng cô lui ra lui vào mấy lần, hai căn phòng bí mật chẳng khác nào ăn cứ địa ăn chơi của cô, cái tủ lạnh mới mua cũng chỉ để đồ ăn vặt của Bạch Hắc. Vật thí nghiệm trong phòng hóa học giờ trở thành vật nuôi chờ ngày thịt, ngày ba bữa Khánh Minh đều tự tay vỗ béo chúng. Robot trong phòng công nghệ thì biến thành người hầu riêng chuyên phục vụ Bạch Hắc.

Vậy mà phòng Bạch Hắc đây là lần đầu tiên hắn được đến.

Khánh Minh tò mò mở toang chiếc tủ quần áo của Bạch Hắc, mặt mày hí hửng, phấn khích đầy chờ mong cho đến khi từng tờ giấy vàng hình chữ nhật dài bay phấp phới phủ đầy người hắn.

"Cạch" hắn mặt tối sầm, nhẹ nhàng nhặt mấy trăm tấm bùa vàng xếp lại cẩn thận, nhẹ nhàng đóng cửa tủ rồi lại nhẹ nhàng bước lên giường, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Đêm đen phủ bóng tối lên khu rừng tràn ngập linh khí, không gian tĩnh lặng đến rợn người chỉ loáng thoáng tiếng gió thổi vi vu, tiếng cú kêu, tiếng nước chảy siết. Một bóng trắng mỏng manh lặng lẽ, dập dờn trôi theo gió lang thang giữa khu rừng bạt ngàn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 70: Nhớ em

[HIDE-THANKS]
Cạnh chiếc quan tài đen bao phủ bởi hoa hồng trắng, một cậu bé nằm thu mình lại, đôi mắt xanh vô hồn nhìn bông hoa héo úa trong tay.

Tại một không gian, thời gian khác, một người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề dẫn theo một người phụ nữ quen thuộc, mặt nghiêm nghị nói: "Khánh Minh còn nhớ cô Tuyết Ánh."

Cậu bé ngẩng đầu nhìn người trước mặt, giọng trầm khác hẳn những đứa trẻ cùng tuổi, nói: "Con nhớ! Bạn thân của mẹ, cô đến thắm hương cho mẹ cháu sao? Cháu sẽ dẫn cô"

"Cô ấy không đến để thắm hương? Từ nay cô Tuyết Ánh sẽ là mẹ của con, còn đây.." Người đàn ông mặt không cảm xúc, kéo đứa trẻ nhỏ hơn cậu khoảng hai tuổi giới thiệu "Con biết Khánh Hoàng rồi nhỉ, hai đứa chơi thân với nhau mà, thực ra nó chính là em trai ruột của con."

Cậu bé như chết lặng, mái tóc trắng bị gió thổi bay loạn xạ, ánh mắt nhìn người đàn ông đầy căm phẫn.

Tuyết Ánh đứng hiên ngang, bàn tay thô bạo tát thiếu niên tóc trắng ngã chúi mặt xuống đất, ánh mắt khinh miệt nhìn người dưới chân, mắng nhiếc: "Cái loại phế vật bị ruồng bỏ như mày lại dám nhìn tao như thế.. chủ tịch vốn chẳng yêu thương mày coi mày như con ghẻ, mẹ mày cũng ghét mày đến nỗi thà chết còn hơn.. nhìn thấy mày thôi đúng là làm bẩn mắt tao."

Bà ta chỉ tay vào thiếu niên gầy ốm, sai người hầu: "Nốt nó vào khu nhà cũ kia một tháng, ngày chỉ cho ăn một bữa, để nó biết thế nào là lễ độ."

Người phía sau run run, khúm núm nói: "Thưa phu nhân Đại thiếu gia còn phải đi học với cả nhỡ Chủ tịch về biết truyện thì sao ạ?"

Phu nhân cúi người, bàn tay dùng lực giật ngược mái tóc trắng lên, ánh mắt tràn ngập ý cười, chế giễu: "Chẳng phải mày học giỏi lắm sao, cho nghỉ một tháng chắc không sao đâu nhỉ. Còn chủ tịch, hừm, ông ấy vốn chẳng quan tâm đến sự tồn tại của mày đâu."

Trong căn phòng tối mịt không có gì ngoài đồ đạc cũ vứt trồng chất, cậu bé ngồi co do nhìn cơn mưa nặng hạt theo từng cơn gió liên tục tạt mạnh vào khung cửa sổ hỏng đưa cái giá rét buốt xương tràn ngập căn phòng. Thân hình nhỏ bé của cậu run bần bật, bờ môi bị hàm răng lập cập cắn chảy máu, đôi mắt xanh vô hồn như hố sâu không đáy nuốt hết mọi cảm xúc đau buồn, tủi thân, tức giận, căm phẫn.. "

'Rào.. rào.. rào" Tiếng mưa rơi không ngừng giống hệt ngày đó.

Màn đêm vô tận bao phủ mọi vật giống hệt ngày đó.

Con người vô hồn, đối diện với cái chết như cầu mong sự giả thoát giống hệt ngày đó.

Chỉ có.. người con gái ấy là khác..

Trong đêm mưa rét buốt, người con gái nhỏ bé cõng cậu trên lưng, tấm ngực hiên ngang cố làm tấm khiên chịu mọi va đập để bảo vệ cậu, từng vết xước rách da rách thịt loang lổ máu tươi, vậy mà cô lại làm như không hề đau đớn, miệng liên tục khích lệ làm cậu vui: "Thiếu gia sắp đến nơi rồi", "Cố lên về em làm cá rán, cá hấp, canh cá, cá sào cho cậu", "Tối nay về được dinh thự em sẽ đem tất cả thỏ của cậu đi làm thịt chúng ta cùng ăn" "cố lên"

Đôi bàn tay nhỏ cố gắng gồng mình, từng ngón tay dùng lực cắm sâu vào bờ vực giữ chắc hai con người lơ lửng dưới vực, cậu nhìn người con gái phía trước ánh mắt vô hồn như bị khuất động tràn ngập thương xót, tim nhói như bị ai đó đâm kim.

Không muốn em chịu đau..

Muốn nhìn nụ cười thuần khiết tỏa sáng như ánh ban mai ấy của em.

Muốn em nhìn tôi và cười như vậy lần cuối cùng..

Sao em lại trao cho người như tôi thứ quý giá, tuyệt đẹp như vậy? Tôi là người điên rồi.

Sao lại bảo vệ, chăm sóc cho người như tôi? Tôi đang hành hạ em đó.

Sao lại tặng tôi tình thương đơn thuần, trong sáng đến thế? Tôi có thể giết em bất cứ lúc nào em biết không?

Em luôn biết điều đó, nên mới trốn chạy. Em rất thông minh chỉ là tính em quá lương thiện, lương thiện làm em ngốc đến khờ dại đi lo lắng quan tâm cho sói khát máu.

Cừu sợ sói đói ư?

Lần đầu tiên tôi thấy người nào ngốc như vậy..

Cũng là lần đầu tiên thấy người nào thật lòng với tôi..

Bờ môi trắng bệch, cậu ngừng suy nghĩ, thản nhiên đưa quyết định: "Thả tôi đi"

Người con gái không nói một lời, một tay bám gốc cây, một tay nắm chặt tay cậu không chịu buông.

Biết em sẽ không thả, vậy để tôi.. "Tạm biệt" người như tôi không đáng để em làm thế.

"TRẬT TỰ, Vũ Khánh Minh cậu nghe cho rõ đây, tôi không từ bỏ thì cũng không cho phép ai từ bỏ hết"

Trong đêm mưa tiếng thét của cô như át cả tiếng gió, đâm thẳng vào trái tim khô cằn của cậu, dùng nỗ lực của bản thân làm hạt giống hiên ngang gieo trồng trong đó, dùng tâm can của bản thân làm nước tưới bắt nó phải nảy mầm, bắt nó phát triển.

"Khánh Minh thiếu gia"

Tiếng em thật dịu dàng, có thể tiếp tục gọi tên tôi không?

"Thiếu gia, em muốn ăn bánh này, em muốn ăn cái đùi gà kia.."

Muốn nhìn em hai má em ngày một phúng phính, mụ mẫm đến lúc đó véo nhẹ chắc rất mềm

"Hì hì thiếu gia.."

"Đại thiếu gia.."

Khánh Minh choàng tỉnh, nhìn trời mưa tí tách bên ngoài cửa sổ, tay kéo chăn ôm vào lòng ngửi mùi hương quen thuộc.

Bạch Hắc bao giờ em mới về?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 71: Vì em

[HIDE-THANKS]
Chủ tịch phong thái đĩnh đạc bước từng bước dài đến cạnh chiếc ô tô đen, như sực nhớ điều gì quay ra hỏi quản gia Trần: "Khánh Minh đâu? Sao tuần nay không thấy mặt."

"Thưa Chủ tịch, tôi thấy dạo này thiếu gia hay ngồi ngóng chờ gì đó ở vườn hoa cạnh cổng chính ạ. Nếu ngài cần tôi sẽ đi gọi thiếu gia."

"Không cần gọi, đưa tập dự án này cho Đại Thiếu gia, bảo nó trình bày cách thức triển khai sau về báo cáo ta." Chủ tịch đưa tập tài liệu trong tay cho quản gia Trần xong thì bước lên xe đi mất.

Dưới lầu bát giác, Khánh Minh giương đôi mắt đờ đẫn nhìn chiếc xe đen đi vụt qua, hai tay vuốt nhẹ quyển sổ nhỏ ghi tên "Sổ ghi của Bạch Hắc.", không để ý đến người phía sau.

Quản gia Trần người cúi thấp, hai tay cầm tập tài liệu đưa trước mặt hắn: "Thưa Đại thiếu gia, Chủ tịch bảo tôi đưa dự án này cho cậu, ngài ấy còn nói cậu hãy trình bày cách thức triển khai dự án này sau đến báo cáo với ngài ấy."

"Không hứng thú" Khánh Minh mắt nhìn ra cổng, bình lặng đáp.

Quản gia Trần lại bị câu nói bình lặng ấy dọa tái mặt: "Thưa.. thưa thiếu gia, đây là đích thân ngài chủ tịch giao phó, cậu đâu thể nói như thế, cậu làm vậy tôi không biết nói với ngài ấy ra sao. Vẫn mong cậu nhận cho."

Khánh minh liếc đôi mắt xanh thờ ơ nhìn quản gia Trần một cái, hỏi: "Khánh Hoàng đang ở đâu?"

"Nhị thiếu gia đang ở phòng riêng làm việc ạ."

"Được tôi sẽ đưa cho Khánh Hoàng dự án này, không làm khó bà nữa."

"Vậy tôi xin phép" Quản gia Trần thở phào nhẹ nhõm, đi khỏi lầu bát giác.

Trong căn phòng sang trọng, phu nhân khuôn mặt hốc hác bám chặt tay Khánh Hoàng nói: "Mẹ giết người rồi, Khánh Hoàng mẹ thực sự giết người rồi."

Khánh Hoàng hoảng hốt, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm bà ta hỏi: "Mẹ à, mẹ vẫn còn mơ ngủ sao?"

"Không, mẹ thực sự đã giết người rồi, cách đây một tuần mẹ đã đẩy Bạch Hắc xuống con sông gần dinh thự, mẹ còn nhìn thấy xác cô ta trôi đi. Mẹ phải làm sao đây?"

"Bạch Hắc là ai? Mẹ nói rõ xem nào?" Khánh Hoàng chau mày, tay lắc mạnh bà ta chưa kịp hỏi thêm thì

"Cạch" tiếng cửa mở làm hắn giật bắn người, đầu quay lại nhìn thấy Khánh Minh ngồi trên xe lăn đờ đẫn một chỗ.

Khánh Minh nhìn chằm chằm hai người phía trước, đôi mắt xanh như phát hàn quang làm người đối diện rùng mình sợ hãi, giọng khản đặc run rẩy, hắn hỏi: "Bà.. bà.. giết Bạch Hắc rồi?"

Tuyết Ánh lạnh hết xương sống, mặt tái mét nhìn Khánh Minh, cổ họng nghẹn lại không nói một lời.

"Bà giết Bạch Hắc rồi?"

"Bà giết cô ấy rồi sao?"

"Bạch Hắc chết rồi?"

Người đối diện càng im lặng hắn càng hỏi dồn dập, hàm răng lập cập bất cẩn cắn rách môi, ánh mắt xanh nổi lên tia máu đỏ chạy ngang con ngươi.

"Phải, ta giết con hầu ấy rồi, ai bảo nó ngu đi bảo vệ tên phế vật mày. Nó chết là do mày, do mày không chịu chết nên nó phải thế mạng, à mà biết đâu chết lại là sự giải thoát cho nó, không phải ở cạnh thứ lập dị như mày."

"SẦM"

Cả cơ thể hắn kích động, đứng bật khỏi xe lăn, lao đến túm cổ bà ta ép vào tường, bàn tay lạnh cóng hằn lên gân xanh, mặt hắn tối sầm như tử thần, ánh mắt đau thương buồn thảm hóa sắc đỏ tươi trợn tròn, răng nghiến chặt, đay nghiến nói: "Cút xuống địa ngục làm người hầu của cô ấy đi."

Khánh Minh vừa lao vào đã dồn toàn lực tấn sát, hốc mắt đen ngòm của bà ta trợn ngược, lưỡi thè ra thở gấp, cả người bị nhấc bổng hai chân vẫy vùng trong không trung, bà ta dùng móng tay dài cắm xuyên da thịt làm bàn tay trắng của hắn nhuốm đỏ máu bản thân.

Khánh Hoàng nhìn Khánh Minh đứng bật khỏi xe lăn đi lại bình thường thì sốc, mất mấy giây định hình mới lao vào đạp hắn, chạy lại đỡ Tuyết Ánh quằn quại thở dốc, nằm bò dưới đất.

Khánh Minh như con thú lên cơn điên dại, cơ thể nhanh nhẹn lạ thường vung nắm đấm làm Khánh Hoàng không kịp chở tay, đập mạnh vào tủ sách, khóe môi rỉ máu.

"Thằng khốn" Khánh Hoàng quệt vết máu trên môi, gân xanh nổi đầy mặt, tay siết chặt dồn toàn bộ cơn tức giận nhằm thẳng mặt Khánh Minh mà đấm.

Khánh Minh lại như chẳng để tâm, tay không túm chặt nắm đấm, dùng lực một chút vặn lệnh khớp, ánh mắt sắc lạnh như tên sát nhân hàng loạt, đạp mạnh vào chân Khánh Hoàng làm hắn mất trụ chống đỡ khụy gối quỳ xuống, chân khác vươn thẳng đạp đầu hắn đập mạnh vào nền đất ngang bằng với mũi giày Khánh Minh.

Khánh Hoàng như con rối đứt dây, dùng mọi sức lực cũng không chống đỡ được một đòn của Khánh Minh, bất lực ôm khuôn mặt bầm tím, ứa máu kêu thảm thiết.

"Thằng chó, vì một con hầu mày dám đánh tao.. A.. A"

Không để hắn kịp nói thêm tiếng nào mũi giày Khánh Minh nhấn mạnh mặt hắn sát đất, đay nghiến xoay xoay như muốn đạp nát đầu Khánh Hoàng.

"Phập" Khánh Minh cúi xuống nhìn con dao đâm xuyên qua bụng mình, máu tươi ứa ra không ngừng, "tí tách" chảy từng giọt xuống sàn nhà.

Môi hắn nhếch lên thành một nụ cười quái đản, đôi mắt xanh thường ngày biến thành đỏ ngàu trào ra một dòng nước ấm quay đầu nhìn Tuyết Ánh, nói nhẹ như gió: "Bạch Hắc chết rồi! Bà nghĩ thế này còn đau sao?"

Tuyết Ánh nhìn khuôn mặt nửa cười nửa khóc của hắn cả người run lẩy bẩy ngã nhào xuống đất, đôi mắt sâu như hố đen tưởng chừng đang nhấn chìm bà ta vào nỗi sợ hãi tột độ khiến cả cơ thể như mất cảm giác, chết đứng giương đôi mắt hoảng loạn nhìn Khánh Minh từng bước tiến gần, miệng lẩm bẩm: "Mày điên rồi, mày điên thật rồi."

Câu nói như chọc cười Khánh Minh, khóe môi hắn càng lúc càng cong lên làm người phía trước giật bắn, nước mắt hắn lại không kìm được trào ra làm nhòe mờ cảnh vật, trả lời bà ta:

"Haha.. Chẳng phải tôi đã chịu khó uống thuốc chống điên mỗi ngày đấy sao. Là mấy người chán sống đi cướp thuốc của tôi. Trả đây, trả lại đây"

Hắn giơ bàn tay nhuốm máu về phía bà ta, mắt trợn tròn để từng giọt nước mắt rơi lộp bộp, gào lên: "Trả Bạch Hắc lại đây."

"Bộp"

Khánh Minh bị người đằng sau đạp mạnh vào đầu, ngã nhào xuống đất, dòng máu tươi loang lổ chảy ra.

Đúng lúc "Sầm, sầm, sầm.."

Tiếng động mạnh vang lên, Khánh Hoàng tay cầm máy tính rỉ máu hốt hoảng nhìn toàn bộ cửa sổ gỗ bị một tấm cửa sắt bịt kín chặt đứt nguồn sáng bên ngoài, từ lỗ thông gió bay ra một làn khói xanh lấp đầy trần nhà dần dần lan xuống.

"A.. A. Cứu với, ai đó mở cái cửa sắt này đi."

"Toàn bộ dinh thự bị đóng lại rồi, không có đường ra. A.. cứu với mở cửa đi.."

"Khói gì đây.. mau mau có người hít phải ngất xỉu rồi."

Phía ngoài căn phòng, từng tiếng kêu la thảm thiết vang khắp dinh thự, tiếng đập cửa không ngừng, tiếng khóc nức nở, tiếng bước chân chạy toán loạn..

Chỉ vài phút làn khói xanh ngập khắp dinh thự, len lỏi từng ngóc ngách bao phủ tất cả những nơi nó đi qua, đến lúc làn khói dần tan cả dinh thự không một tiếng động, im ắng lạ thường.

Khánh Hoàng cả người mất lực ngã "sầm" xuống đất, hắn cố mở đôi mắt lờ đờ nhìn người tóc trắng đi lại gần mình, ánh mắt xanh nheo lại nhìn hắn cong khóe môi cười điên dại, gằn giọng nhấn mạnh từng chữ.

"Bạch Hắc chết, tất cả đều phải chết."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 72: Gọi tên anh.

[HIDE-THANKS]
Khánh Minh một tay túm tóc Khánh Hoàng kéo lê bước ra ngoài, cong khóe môi nhìn vào không trung cười, đôi mắt nheo lại để từng giọt nước mắt lăn dài, giọng nói dịu dàng nói:

"Bạch Hắc xin lỗi vì để em chờ lâu.. chờ tôi, tôi sẽ đưa em về, đợi tôi.."

Cơ thể bất lực, tứ chi mất cảm giác, Khánh Hoàng bị hắn lôi đi, miệng nhếch nụ cười mỉa mai, cố gượng chút hơi thở cuối cùng nói: "Ha ha. Một tuần rồi, mày nghĩ cô còn sống sao? Giờ chắc biến thành cái xác thối rữa rồi."

Giọng nói nhẹ bẫng lại như cứa sâu vào trái tim hắn, mái tóc trắng ướt đẫm máu rũ xuống che đi đôi mắt hoảng sợ, điên dại, hết nheo lại mang ý cười lại trợn tròn bật khóc nức nở, miệng hết lâm bẩm

"Không, không cô ấy chưa chết. Bạch Hắc đừng đi. Đợi tôi.."

"Đừng bỏ mặc tôi, tôi sợ."

"Đừng khóc, đừng quay đi. Cười với tôi như mọi lần đi. Gọi tên tôi được không? Tôi muốn em.. Tôi chỉ muốn em thôi.. Chỉ cần em là đủ" Bàn tay buông Khánh Hoàng giơ lên ôm chặt đầu gào thét, hắn hết cười lại khóc.

"Ha ha, mày điên cuồng yêu cô ta đến vậy thì ôm cái xác thối rữa ấy về kết hôn đi, hahahaha" Khánh Hoàng nằm quằn quại, mỉa mai cười tên điên trước mặt

"Đúng, đúng rồi, xác cô ấy" Khánh Minh bất chợt bật dậy cười lớn, ánh mắt sáng rực như nhìn thấy tia hi vọng, lết từng bước lại chỗ Khánh Hoàng, nụ cười quái đản nhìn người dưới đất chằm chằm:

"Ha ha ha, đúng rồi tao có thể làm cô ấy sống lại, nếu nội tạng bị thối rữa tao sẽ moi của mày ghép cho cô ấy, nếu chân cô ấy bị hỏng tao sẽ cắt chân cô hầu kia gắn vào người cô ấy. Còn có tóc, tóc cô ấy có màu đen vừa dài vừa mượt, haha trùng hợp giống tóc ả kia ghê. À nếu não cô ấy bị tổn thương, thì tẩy não chúng mày truyền kí ức của tao về cô ấy rồi đặt vào khâu lại, phải khâu thật đẹp, không được để cô ấy có sẹo được. Đúng rồi, cả các bộ phận khác nữa, phải lấy xác của toàn bộ người trong dinh thự này, nếu tương thích thì cấy ghép xong Bạch Hắc sẽ sống lại, hahahaha.."

Khánh Minh lục khắp người tìm chiếc điện thoại, cầm lên gọi cho ai đó, ra lệnh: "Lên khu nhà chính, nhặt toàn bộ xác ở đây gom hết về cho ta."

Giọng hắn vừa dứt, đầu dây bên kia vang lên một tiếng cứng nhắc: "Tuân lệnh"

Trong căn hầm tối, từng đôi mắt đỏ sáng rực lên, tất cả robot xếp thành hàng dài, lăn bánh nhanh chóng di chuyển. Con robot nhỏ dẫn đầu mã hóa mở cánh cửa sắt duy nhất vào dinh thự, cánh cửa vừa mở một bóng đen len lỏi nhập hàng cùng đi vào.

Dinh thự đồ sộ dải rác dưới đất toàn xác nằm la liệt, Khánh Minh vừa lẩm bẩm vừa cười, quay ngang quay dọc như đang tìm từng mảnh ghép cho bức họa trong đầu.

"Bờ môi nhỏ đáng yêu của Bạch Hắc đâu rồi.. sẽ sớm thôi tôi sẽ lại được nghe âm thanh đó."

"Khánh Minh.. thiếu gia.."

Đúng rồi chính là chất giọng ấm áp đó, tôi sẽ làm giọng em giống như ban đầu.

"Đại thiếu gia.."

Tôi bắt đầu bị ảo giác rồi sao? Như vậy cũng tốt..

"Khánh Minh thiếu gia, cậu ở đâu?"

"Đại thiếu gia cậu có ở đây?"

"Thiếu gia.."

Âm thanh quen thuộc từ đâu đó vang vọng khắp dinh thự tĩnh mịch truyền vào tai hắn làm cả cơ thể như bị điện giật. Hắn bật dậy như con búp bê lên dây cót, đôi chân lần theo tiếng gọi tìm kiếm bóng hình.

Khánh Minh đờ đẫn đứng sững đầu cầu thang, bờ môi mím chặt, hai mắt mở to không dám chớp như sợ làm ảo giác trước mắt biến mất, nín thở nhìn người phía dưới cầu thang.

Thân hình nhỏ bé ấy quấn đầy băng bó khắp người, hai cánh tay bám víu hành lang men từng bước khó nhọc lên tầng, đôi mắt đen nheo lại nhìn điểm trắng bên trên, hỏi lại như để kiểm chứng: "Khánh Minh thiếu gia, cậu đấy à?"

Tiếng gọi thân thuộc xuyên qua màng nhĩ tiến thẳng vào tim hắn, bàn tay hắn run lẩy bẩy bám vào tường làm điểm tựa, cơ miệng cứng đờ, đôi chân chậm chạp như quen mất cách đi, cổ họng bị cảm xúc bức bách trong lòng chặn lại.

Thấy người phía trên mãi không trả lời, thân hình nhỏ bé chờ mong đến kiệt sức, dòng không khí đặc quyện làm cô hít thở khó khăn, đi được nửa cầu thang thì mất lực, bàn tay nắm lan can từ từ buông lỏng, cơ thể chao đảo ngã về phái sau.

Đôi mày hắn nhíu chặt, trong một khắc lao như tên bắn ôm chặt người phía trước cùng ngã lăn xuống cầu thang.

Thân hình vạm vỡ của hắn che chắn gần hết cho cô, hắn ngay lập tức vùng dậy, ôm cô trong lòng cảm nhận nhiệt độ ấm áp thì sững người, giọng khẩn thiết gọi.

"Bạch Hắc"

Bạch Hắc hai mắt nhắm nghiền, khó thở, cào cổ họng.

Khánh Minh nhìn Bạch Hắc mặt mày hối hoảng, lôi vội chiếc điện thoại bấm vào nút đỏ chính giữa.

"Cạch. Cạch. Cạch. Cạch.."

Trong phút chốc tất cả cửa sắt rút về, Khánh Minh bế Bạch Hắc chạy ra ngoài, miệng vừa cười vừa khóc, ghì chặt cô vào lòng.

"Cuối cùng em cũng về"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 73: Mạng tôi tùy ý em sử

[HIDE-THANKS]
Bạch Hắc cả người đau nhức, đôi mắt lờ đờ mở hé, đưa cánh tay quấn băng dày cộp tính xoa cái đầu mệt mỏi, nhưng càng dùng sức nâng càng không nhấc tay lên được như thể bị một vật nặng gì đó đang đè ngang người cô.

Bên tai tự dưng phả đến một hơi ấm nhè nhẹ, mùi tanh của máu từ đâu sộc thẳng lên mũi làm cô rùng mình, lưng đổ mồ hôi lạnh, hình ảnh cả dinh thự ngập tràn xác người lại ùa về.

Bạch Hắc hít ra thở vào, lấy hết can đảm xoay cái cổ chục lớp bông băng của mình nhìn sang bên cạnh thì thấy Khánh Minh mặt mày tái mét, cả người bê bết máu, đến mái tóc trắng của hắn cũng bị nhuộm luôn thành màu đỏ nhớp nháp.

Một tay hắn để cô gối, một tay khác lại ôm chặt cô, đôi mày nhíu chặt nhìn rất đau đớn, hơi thở gấp gáp nóng rực nhìn như người sắp chết làm Bạch Hắc hốt hoảng, gào toáng lên, thút thít khóc: "Đại thiếu gia, cậu đừng chết, cố lên, em sẽ đi gọi người giúp."

Bước chân còn chưa kịp đặt xuống đã bị một bàn tay lạnh buốt túm chặt cổ tay kéo giật lại, hai tay hắn như chiếc khóa, khóa chặt Bạch Hắc vào lòng, hơi thể nặng nhọc nói: "Chỉ cần em là đủ"

Thấy hắn trả lời ánh mắt cô vụt lên tia mừng rỡ, quay người lại đưa bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi của hắn, môi cười nhẹ: "Vậy cậu nghỉ một chút đi rồi chúng ta cùng nhau chạy khỏi dinh thự này."

Khánh Minh khóe môi cong lên cười, đầu dụi dụi vào lòng bàn tay cô như con mèo nhỏ muốn được cưng nựng, thản nhiên hỏi lại: "Sao phải chạy?"

"Cả dinh thự đã bị tên sát nhân hàng loạt nào đó giết hết rồi, em nhìn thấy nằm la liệt dưới đất toàn là xác người, nếu chúng ta không mau chạy nhỡ hắn tìm đến đây thì sao? Lúc em vào dinh thự không phải cậu đã đánh nhau với tên đó rồi cứu em mới ra nông nỗi thê thảm này sao? Giờ toàn thân em cũng băng bó khắp người rồi không đấu với tên đó được, chúng ta chỉ còn nước chạy thôi." Bạch Hắc lộ rõ vẻ sợ sệt, hai tay nâng lên lau vết máu trên mặt hắn.

"Bọn chúng chưa chết đâu? Vì em còn sống nên tôi sẽ không giết chúng?" Bàn tay lạnh của hắn nắm chặt tay cô, đưa tay cô đặt trên má mình, hai mắt nhắm như hưởng thụ sự ấm áp dần lan tỏa.

Hắn nói nhẹ bẫng lại làm tim Bạch Hắc như ngừng đập, đôi mày nhíu chặt, rút giật tay mình ra, lắp bắp hỏi lại: "Cậu.. cậu nói gì vậy?"

Khánh Minh hai mắt tròn to, cười vui vẻ đưa tay vuốt khuôn mặt sợ hãi của Bạch Hắc: "Tôi nói bọn chúng chưa chết đâu."

"Câu sau" Bàn tay còn chưa chạm đã bị Bạch Hắc hất ra, cô giương đôi mắt hoang mang nhìn hắn.

Hắn cười tỏ vẻ khó hiểu, nhắc lại: "Tôi nói vì em còn sống nên tôi sẽ không giết chúng, Bạch Hắc sao em nhìn tôi lạ vậy."

Cả người Bạch Hắc lạnh toát, mắt trợn tròn nhìn con người nhuốm máu toàn thân trước mặt, run rẩy dịch người cách xa hắn: "Toàn bộ dinh thự có hơn ba mươi người.. cậu.. cậu đã định giết.. ba mươi mạng người."

Khánh Minh nhíu mày, cười hiền giơ hai tay như muốn ôm cô: "Bạch Hắc sao vậy?"

"Tránh xa tôi ra" Bạch Hắc nhìn hai bàn tay nhớp nháp nhuốm máu đỏ của hắn thì giật bắn người, đáy mắt ánh lên nét vừa kinh tởm vừa hoảng sợ, bất chấp vết thương chưa lành trên tay đau nhức liên tục lùi xa hắn. "Tránh xa tôi ra, tránh xa ra"

Khánh Minh nhìn tấm băng quấn quanh tay Bạch Hắc rỉ máu thì lo lắng, càng tiến lại gần cô: "Bạch Hắc em chảy máu kìa, để tôi xem"

Hai mắt cô trợn tròn nhìn hắn tiến lại gần thì hoảng loạn với con dao cạnh đèn ngủ, chĩa mũi nhõn về phía hắn hét lớn: "Đừng lại gần, tránh xa tôi ra, niệm tình xưa tôi từng cứu cậu tha cho tôi đi."

"Bạch Hắc em làm gì vậy?" Khánh Minh sững người, mặt ngơ ngác như kẻ ngốc.

Bàn tay cầm dao của cô run mạnh, mũi dao rung lắc liên tục: "Xin cậu tha cho tôi, để tôi đi"

"Không, em không được đi đâu hết, em phải ở cạnh tôi." ba chữ "để tôi đi" của cô làm hắn kích động, đôi mắt xanh vụt lên ánh nhìn nguy hiểm, hắn giang tay ra tiến lại gần hơn.

"Đừng lại gần tôi, tôi.. tôi sẽ đâm cậu đấy."

Khóe môi Khánh Minh nhếch thành nụ cười ấm áp, ánh mắt bi thương như sợ bị bỏ rơi nhìn Bạch Hắc chằm chằm: "Em muốn giết tôi? Cũng được, vậy để tôi ôm lần cuối."

"Cậu điên sao? Tha cho tôi. Tôi đâm thật đấy."

"Em cứ đâm đi."

Hắn càng lúc càng tiến gần, mũi dao hướng thẳng về phía trái tim đang đập loạn vì cô, chọc xuyên qua lớp sơ mi trắng, cắm lên da làm rỉ từng giọt máu đỏ.

Con ngươi đen hiện lên nụ cười ấm áp của hắn, ánh mắt vừa nhìn thấy máu chảy, bàn tay đã run đến mức đánh rơi dao lúc nào không biết.

Khóe môi hắn cong lên, vui sướng ôm chầm Bạch Hắc vào lòng, bàn tay vuốt tóc cô âu yếm, thủ thỉ chất giọng trầm quyến rũ vào tai cô, an ủi: "Đừng sợ, em biết là tôi sẽ không bao giờ làm hại em mà."

Úp mặt trong vòm ngực vạm vỡ ấm áp của hắn trái tim Bạch Hắc có cảm giác an toàn lạ thường, cảm nhận sự che chở của hắn, sự yếu đuối của bản thân. Cô tự dưng òa khóc như trẻ con, tay vòng ra sau lưng vừa ôm vừa đấm, mắng: "Tên sát nhân này. Cậu điên rồi sao? Ba mươi mạng người mà cũng đùa được sao? Cậu làm em sợ chết khiếp.. Hu hu hu sao em lại bị dính vào tên điên như cậu vậy?"

"Xin lỗi em" Khánh Minh ghì chặt Bạch Hắc mặc kệ cho cô đấm

"Xin lỗi gì chứ? Tránh xa em ra tên ngốc này. Huhuhu em sẽ báo cảnh sát cho họ còng tay cậu lại nhốt vào tù." Mặt Bạch Hắc giàn giụm nước mắt nước mũi, dụi dụi lau hết vào vai hắn.

Hắn nghe xong lại cười toe toét: "Vậy bảo cảnh sát còng tay tôi với em lạị được không, nếu thế thì đeo còng cả đời cũng tốt"

(Bạch Hắc tay cầm bó hương, đọc chú: Úm ba la thiên linh linh địa linh linh, ba hồn bảy vía mấy bạn độc giả, nhớ làm nhiệm vụ của mình đi, LIKE, BỎ PHIẾU, BÌNH LUẬN đi nào? Má tác giả suýt cho tui chết vì lượng LIKE ít đấy, má Hắc mà tủi thân là lên cơn cho chết bận nữa là hết truyện đọc luôn)
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 74: Đây là đâu? Tôi là ai?

[HIDE-THANKS]
Ánh chiều tà rọi những tia nắng ấm áp vào chiếc giường trắng rộng lớn, chiếu lên hai con người yếu đuối đang dựa dẫm lẫn nhau.

Khánh Minh mệt mỏi tựa đầu vào vai Bạch Hắc dụi dụi, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bình thản như đang hưởng thụ.

Bạch Hắc chẳng hiểu sao không kìm được nước mắt, cứ thế khóc òa lên, bao nhiêu ấm ức, tủi thân, đau đớn một tuần nay theo dòng nước mắt tràn ra, kể lể như đứa trẻ mách tội: "Em sợ lắm, Khánh Minh em sợ lắm, em tưởng mình chết rồi. Huhu đang yên đang lành bà ta đẩy em một cái ngã nhào mấy mét xuống sông.. bao nhiêu đá ngầm đập mạnh vào em đau lắm.. dòng nước siết cứ thế cuốn trôi em, cố sức vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, rồi bất tỉnh chẳng biết gì nữa. Em còn nhìn thấy Hắc Bạch Vô thường đang gọi em, huhuhu.."

Cô vừa nói vừa nấc, sụt sịt mũi một cái lại kề tiếp: "May mạng em còn lớn.. được người dân gần đó cứu đưa vào bệnh viện.. họ nói nhờ cái cây khô đổ ở đó mắc em vào chứ không là trôi xuống thác tan xác rồi. Vào bệnh viện người ta khâu vá em từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng khâu mấy chục mũi, huhu, giờ nhìn em chẳng khác nào cuộn bông di động, huhu.."

Bàn tay Khánh Minh vòng sau lưng Bạch Hắc siết chặt nổi chằng chịt gân xanh, nghe Bạch Hắc kể lông mày nhíu xuống, hàm răng nghiến chặt, vẻ mặt đau đớn, bi thương như hắn mới là người phải chịu bao nhiêu nỗi đau ấy. Cánh tay ôm cô từ từ buông ra, giơ lên vuốt ve khuôn mặt hốc hác, xanh xao của cô, hỏi: "Vậy sao em không gọi cho tôi?"

Cái đầu nhỏ của Bạch Hắc to gan dám dụi dụi lau hết lên áo hắn, lau xong mới khịt mũi nói: "Ở nơi xa lạ không thân không thích, người lại không có đồng nào, điện thoại thì hỏng em chẳng nhớ số của ai, tiền viện phí em cũng chưa trả mà nhà thì xa nên đành về đây mượn tiền cậu. Về vào đúng tầm tất cả người trong dinh thự đều ở khu nhà chính lo bữa trưa nên em mò đến nơi thì thấy cả khu nhà bị chặn bằng cửa sắt, đường nào cũng bị khóa chặt hết. Đang chẳng biết làm sao thì thấy Bimbim dẫn đầu đoàn robot phá cửa nên lẻn vào theo. Ai ngờ lại thấy khung cảnh.."

Bạch Hắc ngừng nói liếc nhìn Khánh Minh rùng mình, hỏi: "Cậu có nói thật không đấy, cậu chưa giết chết họ chứ?"

Khánh Minh mặt mày ngây thơ tỏ vẻ vô tội, tròn xoe mắt, gật đầu lia lịa: "Thật mà bọn chúng chưa chết đâu, khí độc ấy phải hít 60 phút mới chết, vừa thấy Bạch Hắc sợ em bị nhiễm độc nên tôi đã cho mở cửa toàn dinh thự. Ước chừng chúng mới hít có 30 phút nên chưa chết."

Hai mắt Bạch Hắc trợn tròn, mép vào thành giường, vò đầu bứt tai: "Rốt cuộc là thời gian em không ở đây cậu đã làm gì vậy? Vậy nhỡ độc tính mạnh quá có tác dụng phụ làm họ chết thì sao?"

"Độc này đi vào cơ thể đánh sập cơ quan não bộ, làm các tế bào não chết dần chết mòn, nhưng cũng có thời gian ngấm nhất định, mới có 30 phút thì cùng lắm là làm chúng quên kí ức hai tuần. Bây giờ chỉ là nằm liệt ở đó thôi sau một đêm sẽ tỉnh lại."

Bạch Hắc mắt chữ A miệng chữ O: "Nghe nguy hiểm ghê.. nhưng em chẳng hiểu gì?"

Khánh Minh nhìn thấy bộ dạm biểu cảm của Bạch Hắc thì cười toe toét, giải thích lại: "Giống như thuốc tẩy quần áo ý, nó sẽ tẩy trắng não làm cho người trúng còn không nhớ cách thở."

"Quên hai tuần sao? Vậy là họ sẽ quên luôn việc ngày hôm nay cậu làm?" Bạch Hắc vuốt cằm ngạc nhiên hỏi.

"Đúng"

"Có mụ phù thủy ở đấy không? À mụ phu nhân."

"Có, tất cả đều ở trong dinh thự."

"Chặc" Bạch Hắc nghiến răng, chép miệng "Vậy là giờ bà ta cũng quên luôn việc mình giết em sao? A.. A bà ta làm người vô tội rồi sao báo cảnh sát gô cổ được đây, lúc đó lại chỉ có hai người nữa chứ, bực quá đi mất."

Khánh Minh lôi hộp kim tiêm, vẻ mặt phấn khích, nói: "Vậy tôi giết bà ta nha cho em nha."

Bạch Hắc giật hộp kim tiêm ném "vìu" vào thúng rác, tay xua như đuổi tà: "Mô phật, thiện tai, thiện tai". Khuôn mặt giận dữ, véo má Khánh Minh: "Cậu bớt điên lại cho em, cậu giết bà ta rồi em với cậu đều vào tù đấy."

Hai má trắng ngằn bị Bạch Hắc véo đến đỏ rực, hắn vừa xoa vừa cười ngớ ngẩn.

"Bà ta giết em suýt chết, cậu cũng thay em suýt giết bà ta vậy coi như hòa, còn ba mươi mạng người khác.." Bạch Hắc ngừng một chút liếc Khánh Minh, giơ tay tát bản thân hai cái rõ mạnh làm hắn giật mình, hít mạnh như hạ quyết định nói: "Cũng may họ chưa chết, cũng không ai nhớ ngày hôm nay nên em cũng coi như không có đoạn kí ức này. Em muốn cậu mãi là Đại thiếu gia hiền lành, tự do tự tại, sống cuộc sống bình ổn hạnh phúc, nên tuyệt đối, tuyệt đối đừng bao giờ làm vậy nữa được không?"

"Được"

"Từ nay cậu phải đối sử tốt với họ đấy, cậu nên bồi thường thiệt hại đi, ít nhất phải tăng lương."

Khánh Minh cười gật đầu không suy nghĩ "Được"

"Giờ cậu có thể đưa tất cả ai về phòng ấy không? Làm như kiểu chỉ là sau một giấc ngủ dài vậy"

"Được"

Bạch Hắc nhíu mày nhìn vẻ ngoan ngoãn của Khánh Minh trong lòng trào lên một cảm xúc lạ.

Thiên địa ơi, Bạch Hắc tự dưng cảm thấy quyền hạn mày cao thế, làm cho Đại thiếu gia nghe lời như vậy. Gan mày cũng to lắm dám sai bảo Đại thiếu gia.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 75: Một đêm dài

[HIDE-THANKS]
Bạch Hắc nhìn bồn tắm đã chuẩn bị sẵn nước nóng đang bay nghi ngút khói lại nhìn tấm thân tàn tạ quấn kín mít bông băng của mình, thở dài: "Haizzz, còn chỗ nào tắm được đâu mà chuẩn bị nước. Thôi rửa vết thương đã."

Hai chân cứng nhắc, Bạch Hắc đi lại tập tễnh, đặt mông nhẹ nhàng ngồi xuống thành bồn tắm, cởi chiếc váy rộng thùng thềnh đã bạc màu của bệnh nhân cùng phòng, tay tháo từng vòng băng gạc. Không có lớp băng trắng bao bọc, cơ thể cô lộ rõ những vết khâu lằng ngoằng. Sau lưng một vết dài vắt chéo từ vai xuống tận eo đằng trước, xung quanh nó là những vết nứt đứt đoạn, nhìn chẳng khác nào con rết. Từ tay cho đến chân của cô chỗ nào không băng bó cũng bầm tím, tụ máu còn chỗ nào phải băng thì không cần nói cũng biết nó thảm hại ra sao.

Bạch Hắc sờ khuôn mặt sần sùi sẹo của mình, ngắn ngẩm thở dài lần thứ n:

"Nhìn xa thì tưởng Thị Nở.

Nhìn gần mới biết con rở da đen."

"Nhan sắc thế này nếu không trôm thuốc thần của Khánh Minh thì còn ai dám cưới mình, huhu mình mới 22 tuổi mà xác định ở giá thật tội nghiệp thân tôi."

Miệng vừa than, tay vừa với lọ thuốc, không cẩn thận cái mông nhạy cảm của Bạch Hắc rơi "tủm" xuống bồn tắm trẹo xương, vết thương trực tiếp ngấm nước bỏng rát vô cùng làm mặt cô tối sầm, hai tay bám thành mới dùng chút sức nâng cơ thể vết nứt đã rạn rộng ra, hai mắt cô nổ đom đóm, hít một hơi dài, gào:

"ĐẠI THIẾU GIA"

Khánh Minh cởi trần ngồi trên giường, mới sát khuẩn vết thương xong đã nghe thấy tiếng gào liền phá khóa xông thẳng vào phòng tắm.

Bạch Hắc ngồi trong bồn tắm cơ thể trần trụi, hai tay ôm chân co rúm người lại, chỉ để lộ tấm lưng đang rỉ máu nhuốm đỏ màu nước, vừa nhìn thấy hắn đã rơm rớm nước mắt, hét lớn: "Đừng vào vội, cậu ném cái khăn tắm cho em đã"

Phần trên để trần của hắn từ trắng bỗng hóa hồng, tay chân luống cuống với khăn cũng không cẩn thận làm rơi lại lấy cái mới, hai mắt nhắm tịt, rón rén dò đường như kẻ trộm.

Khánh Minh đưa khăn xong thì an phận đứng yên, chỉ có đôi mắt xanh là không ngoan ngoãn lén liếc một chút, nuốt nước bọt, nhưng một sự thật phũ phàng là Bạch Hắc quấn quá cẩn thận.

Bạch Hắc cũng chẳng khác hắn là mấy, mặt mũi đỏ bừng, cổ như mắc nghẹn lấy hết dũng khí mới nói lắp bắp vài chữ: "Cậu.. cậu.. cậu giúp em.. em bị trẹo xương không lên được.. nâng em lên.

Hồi trước chị hai từng nói Bạch Hắc:" Ba đời tổ tông nhà này chưa có đứa nào mặt dày như mày, nhiều lúc tao còn tưởng mặt mày là mặt thớt nhưng tao không ngờ mặt mày tạo từ xin măng, nhựa đường mà ra. "

Lúc đó Bạch Hắc 17 tuổi, mồm nhai thịt, ngơ ngác hỏi:" Sao vậy? "

Chị hai điên tiết, gào ầm nhà:" Sao trăng gì? Mày còn nhớ hôm qua không? Hôm qua mày xông thẳng vào phòng tắm nhà thằng Duy lúc nó đang tắm chỉ để xin ít kem đánh răng, hôm bữa thì mày xồng xộc vào bồn xí nhà thằng Bảo, nó đang đi dở cũng bị mày đẩy ra. Trước nữa thằng Hải đang thay quần áo mày cũng lao vào lấy mỗi cái bút. "

" Đâu thể trách em, với lại hôm qua là em xin phép đàng hoàng đó chứ, nó còn nói 'Ừm' rồi, bữa trước là do bồn cầu nhà mình hỏng mà, còn cái chuyện thằng Hải là do nó mượn đồ em không chịu trả. Đều là bạn thân chúng nó không để ý đâu. "Bạch Hắc mặt tỉnh bơ, từ tốn giải thích.

Gân xanh mặt chị hai nổi cuồn cuộn:" Mày xông vào nhìn hết con nhà người ta rồi mới xin phép, nó chẳng 'Ừm' thì biết nói gì? Haha bạn thân, thế mày đi giải quyết vụ chúng nó khóc lóc đòi bồi thường đi. "

Nếu bây giờ chị hai mà biết Bạch Hắc cũng có ngày hôm nay chắc chắn là phục Khánh Minh sát đất. Nhưng dù sao hắn cũng đâu phải người bình thường, mặt cô mà làm từ xi măng thì hắn chính là tấn Axit ăn mòn.

Quay trở lại hiện thực, Khánh Minh nghe Bạch Hắc nói thì cơ thể càng thêm đỏ, tứ chi cứng đờ, cử động như người máy, đôi mắt nhắm tịt đợi não loat vài giây thấy có lí do chính đáng thì mở to hết cỡ, nói:" Tôi bế em "

" Không, không tay cậu sẽ chạm vào vết khâu ở lưng với chân em, hay cậu kéo em dậy đi. "

Đôi mắt xanh khẽ liếc vết rạn trên tay cô, chần chừ một lúc thì vòng tay qua nách nhấc bổng cô khỏi bồn tắm như kiểu người ta nhấc trẻ con để cưng nựng trêu đùa.

Bị nhấc lên cao đột ngột, hai tay Bạch Hắc theo phản xạ vòng qua ôm cổ hắn, mắt trợn tròn ngơ ngác liếc xuống nhìn vòng ngực vạm vỡ lại nhìn cơ bụng sáu múi tuyệt đẹp, hai cánh tay nhấc cô cũng quần quận cơ bắp săn chắc, cơ miệng không kìm chế được" Wow "một cái.

Tiếng" Wow "không to không nhỏ chỉ vừa lọt vào tai hắn, hắn lại cười toe toét nhìn Bạch Hắc.

Bạch Hắc tim đập, chân run, thầm mắng: A. Đau tim tôi rồi, cái mị lực chết tiệt này, cậu có biết tình huống lúc này thế nào không mà lại cười ngây thơ như vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, đánh trống lảng:" Người cao cũng khổ ha, không khí trên này loãng quá. "

Trong lúc Bạch Hắc còn đờ đẫn Khánh Minh đã nhấc cô ra đến giường, như sợ cô đau hắn cúi cả người xuống nhẹ nhàng đặt cô nằm, hai tay Bạch Hắc bất giác chưa kịp buông vẫn bám cổ hắn, vô tình làm hắn mất đà ngã sầm vào người cô.

Hai làn da chạm nhau, cảm nhận luồng nhiệt nóng bừng của đối phương truyền qua cơ thể bản thân, cảm nhận sự mềm mại chết người, sự dấp dính, đàn hồi làm tất cả cơ quan não như tê liệt, đông cứng.

Mái tóc trắng mềm mại, mang theo mùi hương quyến rũ từ đâu dụi vào hõm cổ Bạch Hắc, làm cô nhột, cổ rụt vội.

Hắn lại như không để tâm, ánh mắt xanh như bị dục vọng làm tối đi một phần. Hắn muốn tiếp tục, muốn hơn nữa.. nhưng nhìn thấy băng quấn quanh cổ Bạch Hắc xuất hiện vài chấm đỏ thì nghiến răng vẻ nhẫn nhịn, ngồi bật dậy chạy khỏi phòng chỉ để lại một câu:" Tôi đi lấy thuốc sát trùng. "

Bạch Hắc đờ đẫn, cơ thể đau tấy nên không chạy được như hắn đành lấy gối úp vào mặt:" A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. A.. "

Trái tim Bạch Hắc: Mày điên rồi, Bạch Hắc mày điên rồi, nghĩ quái quỷ gì vậy. Chuyện vừa rồi, chuyện vừa rồi..

Lí trí Bạch Hắc: Bình tĩnh, bình tĩnh, đã có chuyện gì đâu mà chuyện vừa rồi, hắn chỉ đơn giản là giúp mày thôi. Ai cũng sẽ làm thế trong tình huống này.

Trái tim:" Ai cũng làm nhưng sao lần nào cũng là hắn, lần đầu nắm tay trai cũng là hắn, lần đầu cạnh trai vào ban đêm cũng là hắn, đến nụ hôn đầu hắn cũng là người con trai đầu tiên, giờ nhìn mày bán khỏa thân cũng là hắn. Tao nhảy khỏi lồng ngực di cư đây, tao không chịu được nữa, tao đang đạp mạnh quá, a.. a "

Lí trí:" Hắn ngoài thông minh mảng khoa học thì kiến thức xã hội chỉ bằng không, chẳng phải mày phải dạy hắn cách ứng xử đến giao tiếp sao. Yên tâm hắn rất ngây thơ, trong sáng, người nguy hiểm, dâm tặc nhất chỉ có mày thôi. Với lại cả hai thân thể tàn tạ thế này thì làm được trò trống gì. Hãy coi hắn là đứa em Bạch Tuấn ở nhà là được. "

Đang trong phiên tòa gay cấn giữa lí trí và trái tim thì Khánh Minh bước vào tay cầm bông băng thuốc đỏ, quay mặt đi nơi khác nói:" Tôi sẽ giúp em sát khuẩn, nằm úp lại. "

Bạch Hắc miệng lẩm bẩm:" Em trai, em trai, em trai.. "dù sao toàn thân đều đau không tự làm được, mọi khi toàn chị y tá phụ giúp nên cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm tháo khăn tắm nằm úp xuống, với chăn che mông:" Vậy mong cậu giúp em, vất vả rồi. "

Đúng là" vất vả ", sự nhẫn nhịn, cảm giác khắc chế bản thân chưa bao giờ xảy ra này đối với hắn đúng là quá" vất vả ".

Hắn" Ừm "nhẹ rồi trèo lên giường, cẩn thận, nhẹ nhàng hết mức thoa thuốc như sợ cô đau:" Chặc, vết thương sâu như vậy chắc đã chạm đến mấy phần thịt rồi, thuốc lần trước chỉ có công dụng phục hồi tế bào da thôi. Nếu bây giờ uống vào phần da bên ngoài liền lại mà bên trong vẫn rỗng thì càng đau hơn, tốt nhất là đợi một thời gian cho thịt tự lành đã. Mai tôi sẽ thử tạo ra thuốc khác cho em. Chịu khó nha Bạch Hắc, nếu đau thì cứ kêu lên. "

Giờ mà kêu" A.. A.. A.. "thì khác gì làm tình, giọng mình mà kêu lúc ý thì không biết nghe nó sẽ thế nào nhỉ.. *. *. * Bạch Hắc tỉnh lại, em trai, em trai, em trai..

Bạch Hắc ấp úng lúc lâu lại lôi chuyện khác nói:" Vết thương ở tay với bụng cậu có sâu không? "

Hắn nhìn tấm lưng Bạch Hắc thì nghiến răng, nhíu mày, quay ra liếc bản thân mặt lại tỉnh bơ, đáp:" Không sâu, chỉ là ngoài da, uống thuốc ngủ một giấc mai dậy sẽ liền. "

Nói đến" ngủ "cô lại bĩu môi suy nghĩ: Cả dinh thự giờ khác gì cái nghĩa địa trá hình, vừa hít đống khí độc, ngộ nhỡ không như biến chứng đơn thuần thành ma mà lại thành cái thứ quái quỷ như xác sống, ăn thịt người thì ghê bỏ mẹ. Đang ngủ trong phòng mà lòi đâu ra cái đầu gặm chân mình thì toi. Mình giờ thân tàn ma dại, đi không được, đứng không xong hay là xin ở lại đây ngủ. Mẫu hậu có dặn léng phéng là xác trôi sông.. mà kệ, chẳng phải vừa trôi sông sao, méo chết được, vẫn sống nhăn răng. Nhưng nếu ở đây ngủ nhỡ *** (cảnh nóng) rồi lại *** (cảnh nóng). Không chắc không đâu, em trai em trai em trai.

Miệng Bạch Hắc lên cơn co giật mạnh, quay đầu liếc hắn, lại liếc cái nữa, nói:" Thiếu gia "

" Sao vậy? "

" Tối nay em ngủ nhờ ở đây nha. "

" Bùm "Tim hắn nổ tung, hai mắt bất định xoay liên tục, con ngươi xanh chuyển hẳn màu đen, bàn tay run bần bật không biết nên đặt lên đâu.

" Yên tâm em sẽ an phận ngủ sofa. "Bạch Hắc bồi thêm câu an ủi cho hắn an tâm.

" Bạch.. Hắc.. ngủ.. trên giường đi. "

Bôi thuốc xong hắn đưa Bạch Hắc chiếc sơ mi trắng, tắt điện hộ cô, lủi thủi đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Bạch Hắc mặc chiếc áo rộng vừa mềm vừa thơm tâm tình lại thoải mái lạ thường, nằm trên giường đắp chăn, cười tủm tỉm mà đến cô cũng chẳng hiểu sao mình lại cười.

Cô nằm vừa ấm chỗ, cánh cửa phòng tự dưng hé ra, một bóng đen rón rén đi vào, rón rén trèo lên giường, rón rén kéo chăn đắp chung.

" Nam nữ thụ thụ bất thân, thiếu gia nhằm chỗ sao, sofa phòng khách cơ? "Người đối diện bỗng nói trong đêm làm bóng đen giật mình.

" Sao tôi phải ngủ sofa? "

Bạch Hắc miệng giật liên hồi:" Không phải cậu bảo em ngủ trên giường sao? "

" Đúng, thì em đang ngủ trên giường mà. "

" Không phải ý cậu là nhường giường cho người bệnh như em, bản thân sẽ ngủ sofa sao? "

" Tôi cũng là người bệnh, em nỡ để tôi ngủ sofa? "

Bạch Hắc sa mặc lời, quay đầu muốn nhìn bản mặt dày của hắn, nhưng bóng đêm còn dày hơn che chắn cho hắn.

" Vậy em ngủ sofa "Miệng thì quả quyết nhưng thân thì chết liệt trên giường, Bạch Hắc cố sức cũng không nâng được cơ thể tàn tạ của bản thân.

Khánh Minh thấy cô không có động tĩnh thì phấn khích vòng tay ôm Bạch Hắc.

" Tay cậu nặng lắm, đè lên vết thương của em "

" Ồ, vậy thôi "Hắn phụng phịu, cam phận rụt về.

Một lúc sau cánh tay săn chắc lại vòng qua nhấc đầu cô đặt vào bắp tay, để cô tựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng dụi mặt vào tóc cô như trẻ con.

" Đầu em cả tuần chưa gội, viêm da mặt cậu đấy "

" Không sao? "

" Gối thế này quá bất tiện "

" Dần sẽ quen "

" Em muốn gác gối ôm, cậu buông ra "

" Gác tôi cũng được "

Một bóng trắng nhẹ nhàng bay gần cửa sổ, ngó nghía một chút lại bay đi. Bay đến gốc cây cổ thụ to nằm giữa khu rừng, bóng trắng khép ném cúi người nói:" Chủ nhân đã về với ngài ấy rồi ạ "

Không gian cô động, không một gợn gió mà từng tán cây lại đung đưa dữ dội như vui mừng:" Nếu chủ nhân không về chỉ sợ lại giống như kiếp trước"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 76: Động vào bảo vật quốc gia

[HIDE-THANKS]
Trên bàn ăn sang trọng, chủ tịch ánh mắt sắc liếc qua một lượt bàn ăn, chau mày hỏi: "Khánh Minh đâu?"

Quản gia Trần đứng phục vụ bên cạnh, nghiêm trang trả lời: "Thưa ngài chắc sáng nay Đại thiếu gia muốn ăn riêng ạ, tôi sẽ sai người đưa đồ đến cho thiếu gia ngài không cần lo ạ"

Bên trái một giọng chanh chua xen vào: "Thiếu gia đã không thích ăn thì cần gì phải mang cho tốn công, đói thì tự biết ló mặt thôi"

Vị phu nhân mặt mày hốc hác, phong thái kênh kiệu như ngày thường, bà ta ngồi vắt chân còn định tiếp tục nói thì nhìn thấy chủ tịch trừng mắt đành im bặt.

Quản gia Trần đi đến hai hàng nữ hầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn lướt qua một lượt đám hầu nữ choi choi, mặt mày hí hửng, ai nấy đều đưa tay chỉ vào mình, miệng lẩm bẩm: "Chọn tôi", "chọn tôi"

"Vậycô đi đưa bữa sáng cho thiếu gia đi" Không thấy Bạch Hắc quản gia Trần đành chỉ đại ai đó, nào ngờ cô hầu kia vui sướng đến nỗi nhảy tưng tửng, mặt cười toe toét, cảm tạ bà ta rối rít, lúc đi còn nhảy chân sáo.

Rèm cửa đột ngột bị kéo lại, từng ánh nắng xuyên qua khung cửa kính chiếu lên đôi mắt nhắm nghiền của Bạch Hắc.

Khánh Minh trèo lên giường nằm sát Bạch Hắc, một tay chống cằm, một tay nghịch từng lọn tóc đen, ánh mắt xanh nhìn khuôn mặt cô đắm đuối như bị mê hoặc, không kìm chế được cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Bạch Hắc nhíu mày, thấy mặt ngứa ngứa thì vung tay đánh vào mặt mình "bốp" một cái, nhưng tay còn chưa chạm mặt cô thì đã đáp xuống một khuôn mặt khác, cô quay đầu, miệng lẩm bẩm: "Con muỗi chết tiệt"

Tai hắn đỏ ửng như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, mặt lại như thích thú, tiếp tục trêu đùa, ghé sát tai cô, giọng nói thì thào phả hơi ấm gây kích thích:

"Bạchhh.. Hắcccc.. sáng rồi dậy ăn sáng thôi. Bạch.. Hắc.. sáng nay có bít tết rất ngon nha, được tẩm ướp gia vị kĩ rồi nướng trên than hồng thơm nức mũi, còn món súp gà béo ngậy thịt mềm như tan trong miệng nữa, món cá chiên giòn tan, em không muốn ăn sao? À nhưng em đang thế này hcacws chỉ ăn được cháo trắng thôi nhỉ"

Đôi mày Bạch Hắc đang thư giãn bỗng nhíu chặt, chiếc lưỡi nhỏ liếm mép, bụng kêu "ục ục", miệng nói mớ: "Đùi gà, hehe.. bít tết"

Nụ cười trên môi hắn như không nhịn được kéo cong lên, nhẹ nhàng đỡ Bạch Hắc ngồi dậy, để cô ngả vào lưng hắn, cánh tay vòng ra sau nhấc mông cô, cõng trên lưng: "Đã thèm vậy rồi thì dậy đi ăn nào."

Bạch Hắc vẫn mê man, hai mắt nhắm tịt, tựa người lên tấm lưng vững chắc tiếp tục ngủ.

Hắn cõng cô đến nửa cầu thang thì một giọng nữ hết lên thất thanh: "BẠCH HẮC"

Bị tiếng gọi đánh thức, Bạch Hắc dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn người con gái phía dưới.

"Sao cô còn ở đây?" Khánh Minh chau mày liếc cô ta.

Cô hầu nhìn ánh mắt sắc lạnh của thiếu gia lại nhìn người con gái mặc mỗi chiếc sơ mi trắng, thân mật gần gũi tựa người để cậu ta cõng thì nước mắt trào ra, thút thít gào khóc rồi chạy ra ngoài, chỉ để lại câu nói oán trách: "Huhu sao thiếu gia có thể làm thế với em, huhuhu.."

Khánh Minh nghiêm mặt khó hiểu, chẳng để ý đến cô ta chỉ chuyên tâm chăm sóc Bạch Hắc. Đặt cô ngồi xuống ghế, hắn cười rạng rỡ gắp thức ăn cho cô, nói: "Ăn đi"

"Chết rồi, xong đời rồi, giờ cậu còn ăn được à" Khuôn mặt Bạch Hắc trắng bệch, ba hông bảy vía thoát xác bay loạn xạ, cô sợ sệt đứng bật dậy, tập tễnh đi đến căn hầm bí mật.

"Em đi đâu vậy?" Hắn nắm chặt tay cô kéo vào lòng.

"Đi trốn"

"Sao phải trốn?"

"Còn sao nữa, bị fan cuồng của cậu bắt tại trận rồi, chắc chắn là họ đã hiểu lầm hai chúng ta ngủ với nhau, nếu không trốn họ sẽ xé tan xác em."

"Thì chúng ta ngủ với nhau thật mà, nhưng đấy là chuyện của tôi với em liên quan gì đến họ" Khánh Minh đỏ mặt ngại ngùng nói.

Bạch Hắc vò tóc rối tung, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ngây thơ như cậu thì sao hiểu được, với lại từ lâu việc của cậu đã không còn là việc riêng cậu nữa rồi. Trong mắt nữ hầu ở đây cậu chính là bảo vật quốc gia, một bảo vật chỉ để trưng bày ngắm nghía, giữ gìn và bảo tồn. Thậm chí họ còn lập hội với lời tuyên thệ sẽ mãi mãi bảo vệ sự trong sáng của cậu nếu ai có dụng tâm làm vấy bẩn đi sự thuần khiết ấy sẽ bị hành quyết, bị đào thải, tra tấn rã man."

Mi tâm hắn nhíu chặt, ánh mắt nheo lại thể hiện sự kinh tởm, hỏi: "Còn có cái hội như vậy?"

"Không có thời gian giải thích, em đi trốn đây, thảo nào tí nữa cũng có người đến lục xét" Bạch Hắc tay chân luống cuống, đi lại tập tễnh xuống hầm.

"Họ dám lục nhà tôi" hắn nhếch mép khinh bỉ.

"Ấy ấy, cậu chớ có động đến họ, cậu đã hứa sẽ bời thường vụ hôm qua còn gì? Xin cậu đấy để họ lục xét đi, cậu không cho họ càng nghi ngờ em, đến lúc đó em chỉ còn nước nghỉ việc để bảo toàn tính mạng." Bạch Hắc ló đầu khỏi hầm, giọng năn nỉ nói.

"Haizz được rồi."

Đúng như Bạch Hắc dự đoán, ngay sau đó có một toán hầu nữ lấy cớ là dọn dẹp đến lục nhà.

Bạch Hắc ngồi dưới hầm ôm con robot nhỏ, nói: "Bimbim bật loa to lên, chị không nghe thấy."

Từ người robot phát ra giọng nữ cau có:

"Sao tìm mãi mà không thấy con bé Bạch Hắc, hay là em nhìn nhầm"

"Em thấy nó từ đằng sau quấn chặt lấy Đại thiếu gia mà còn tình tứ dựa dẫm nữa."

"Nhưng đã lục mà có thấy đâu. À hay là em đám có dụng tâm đen tối với thiếu gia nên mới nảy sinh ảo giác đó."

"Em, em không dám mà."

"Hừm, đi về cả hội sẽ xử lí em"

"Em nhìn thấy Bạch Hắc thật mà"

Bạch Hắc vừa nghe vừa thở phào nhẹ nhõm: "Hú hồn, suýt thì chết oan, mình đã động chạm gì đến bảo vật quốc gia đâu chứ? Giờ lại méo ra ngoài được rồi, phải ở hầm ẩn cư một thời gian, ló cái mặt ra bị phục kích thì toi. Mình sẽ lập ổ ở đây ngủ méo ngủ cùng bảo vật nữa, nhỡ một phút sắc dục tăng làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của hắn thì chính là tội đồ của nhân loại."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 77: Hàng cấm

[HIDE-THANKS]
Cuối cùng thì buổi sáng hôm ấy cũng trôi qua yên bình, tất cả mọi người đều trở lại nhịp sống hằng ngày, ai làm việc người ấy như bình thường, việc duy nhất bất thường là mọi người đều quên kí ức đúng hai tuần.

Từ khi Bạch Hắc lập ổ ở hầm sống ăn bám qua ngày, Khánh Minh cũng ít ra ngoài chỉ chuyên tâm chăm sóc cô như bác sĩ riêng, lại cộng với sức trâu bò bẩm sinh của mình Bạch Hắc khỏi rất nhanh.

"Các vết thương đã liền thịt, đợi vài ngày nữa là có thể uống thuốc liền sẹo lúc đó em sẽ trở lại như cũ rồi" Khánh Minh đeo cặp kính dày cộp soi từng mảnh da trên cánh tay trái của Bạch Hắc, nghiêm túc nhắc nhở bệnh tình.

Bạch Hắc một tí để tâm cũng không có, tay phải bốc bim bim bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, mắt dán vào ti vi, nhìn cặp nam nữ chính giết nam nữ phụ độc ác thì kích động đập bàn đập ghế, nước mắt rưng rưng: "Bớ bà tác giả, sao lại nỡ giết nam nữ phụ của tui, chúng nó có tội tình chi mà bà nỡ để cho chết thảm như thế."

Khánh Minh ngẩng đầu nhìn tivi, lôi đâu ra một chồng sách, từ tốn nói: "Đầu độc, hãm hại, ám sát, mưa kế, giết người có chuyện gì là cặp nam nữ đó chưa làm đâu? Theo điều 183" Bộ luật hình sự "họ đã sớm bị tử hình rồi, còn theo lệ 3 quyển" Phật pháp từ bi "kiếp sau họ sẽ phải luân hồi thành súc vật, nếu có làm người thì cũng sẽ bị luật nhân quả trừng phạt. Tội chất thành núi như vậy em còn bảo vệ"

Bạch Hắc nhìn đống sách mấy hôm trước cô mua về bắt hắn đọc, lại liếc khuôn mặt nghiêm túc của hắn thì cứng họng, mắt đảo lòng vòng, chỉ tay vào cặp đôi nam nữ phụ mình yêu thích mắng: "Chết là đáng, ai bảo ác quá làm chi, ăn ở phải tích chút đức chứ, làm người thế à. Thiếu gia em nói đúng không?"

Hắn liếc cái điệu bộ gải tạo của Bạch Hắc thì không nhịn được cười. Cả tuần cứ rảnh chút là Bạch Hắc xem phim, tính ra cũng hơn mười bộ, hắn đã biết tỏng thâm tâm cô thích gì. Đáng nói nhất phải là sở thích ăn mặn của Bạch Hắc, phải được xếp vào dạng cực kì đặc biệt. Người ta xem phim đa số là thích nam chính chính trực, tốt bụng, nữ chính hiền lành, khôn ngoan, còn cô lại thích nam phụ bá đạo, độc ác, nữ phụ mưa mô, sắc sảo. Theo cô như vậy mới có sức hút, mới kích thích, quyến rũ. Nếu người thường uống nước lọc, nước đường để sống thì Bạch Hắc lại thích nước biển, nước giấm nếu có thêm ớt tươi ăn kèm thì càng tốt.

Khánh Minh nhìn Bạch Hắc, cười rạng rỡ nói: "Bạch Hắc, em có thấy chúng ta rất giống cặp nam nữ phụ kia không?"

Bạch Hắc bĩu môi lườm hắn: "Xin lỗi nha, có mình cậu giống thôi, em thánh thiện tốt bụng như vậy nhìn thế nào cũng thấy giống nữ chính thiện lương."

Ánh mắt hắn nheo lại nhìn cô đầy nguy hiểm, cánh tay vươn ra nghịch tóc cô, giọng trầm thấp như có ý cười lại như có ý đe dọa: "Vậy sao? Thế thì em có thể lựa chọn, một là biến thành nữ phụ độc ác ở cùng tôi, hai là tôi giết nam chính bắt em ở cùng tôi."

"Ba là.." Bạch Hắc ánh mắt chờ đợi.

"Hết rồi."

Còn chưa hỏi xong thì điện thoại mới của Bạch Hắc kêu "tinh.. tinh" liên hồi.

"Hội bảo vệ báu vật đã đăng lên một video, mời bạn vào xem"

Vừa nhận được tin nhắn Bạch Hắc chạy tót vào phòng tắm khóa chặt cửa, để lại hắn bơ vơ bên ngoài.

Ngồi trên bồn cầu, hai mắt Bạch Hắc sáng như sao dán chặt vào điện thoại, tay chân bấn loạn nhảy tưng tửng, khóe môi cong lên nụ cười dâm tà nguy hiểm, lâu lâu phát ra tiếng động rợn người: "Hê hê hê, hihihi.. hahaha, đẹp trai quá, đẹp trai chết mất, hehehe.. đúng là bá khí điên đảo đất trời. A, độ soái này sát thương mạnh quá, con tim mỏng manh bé nhỏ của tui"

Mất hơn mười lăm phút hít hơi trai thỏa mãn, Bạch Hắc mới bước ra ngoài đã thấy khuôn mặt tối đen tràn ngập sát khí của Khánh Minh đứng ngay cửa nhìn cô.

"Em vừa làm gì trong đấy." Hắn nheo mắt, giọng lạnh như phát hàn băng.

Bạch Hắc đảo mắt liên tục, mặt ngơ ngác giả nai, cười rạng rỡ trả lời: "Thì em đi vệ sinh."

Hắn liếc vật trong tay cô, không nói không giằng cướp luôn điện thoại, nói: "Tôi mượn chút" rồi chạy đi luôn.

Bạch Hắc nhìn bóng dáng hắn từ từ khuất, khuôn mặt cũng biến từ đen sang trắng, cơ thể lảo đảo như cọng lá khô ngồi "Phịch", co ro ngồi mép ghế cắn móng tay, miệng lẩm bẩm: "Toang rồi."

Khánh Minh lúc lượn đi mặt như tử thần, lúc lượn về lại phấn khích vui vẻ như đứa trẻ lên ba, chạy thẳng xuống hầm ngồi sát cạnh cô, ngại ngùng hỏi: "Sao em không nói?"

Bạch Hắc vừa nghe thấy giọng hắn tốc độ răng lạch cạch tăng cao, cắn trụi ngón cái, run sợ hỏi: "Em.. em.. phải nói gì?"

"Sao em không nói là em thích tôi nhiều đến như vậy?"

Bạch Hắc đờ đẫn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi như hoa của hắn khó hiểu: "Hả"

Hắn giơ điện thoại trước mặt cô lướt lướt, hí hửng nói: "Hóa ra em thích tôi nhiều đến vậy, từ màn hình khóa đến màn hình chính đều lấy ảnh tôi, đến album hơn năm trăm tấm cũng toàn là ảnh tui."

Bạch Hắc giương đôi mắt cá chết nhìn hắn, mặt không cảm xúc, hỏi: "Cậu có chắc đây là ảnh cậu không?"

"Đây chẳng phải hình lúc phóng viên đến phỏng vấn tôi mấy ngày trước sao?"

"Đúng, nhưng đó đâu phải cậu, là đại thiếu gia bá đạo, lạnh lùng, thần thái ngút trời của tập đoàn Vũ Khánh đấy chứ, đâu phải bạn trẻ tí tởn Khánh Minh" Bạch Hắc chăm chăm nhìn hắn từ trên xuống dưới khẽ thở dài.

Khánh Minh nhíu mày, ngây thơ hỏi: "Ý em là sao? Đây rõ ràng là tôi mà"

"Haizz" Bạch Hắc thở dài lần hai "Được, nếu đây là cậu thì chứng minh đi, nhìn em bằng ánh mắt như trong ảnh, thể hiện thần thái uy quyền này cho em xem nào"

Khánh Minh hết nhíu mày lại giãn mày, phòng má trợn mắt làm vô số biểu cảm nhưng chưa giữ được một giây nhìn thấy Bạch Hắc lại nhoẻn miệng lên cười, mắt xanh nheo lại chẳng thấy tổ quốc đâu.

Cô ngán ngẩm, nhìn hắn than thở: "Ra đường thì bá khí động trời về nhà lại như mèo con, haizzz mình đúng là không có số hưởng."

"Đó rõ ràng là biểu cảm chán ghét, khinh thường mà. Tôi không thể nhìn em như thế được." Khánh Minh tưởng làm Bạch Hắc thất vọng thì ủ rũ, tay đang định trả điện thoại cho cô thì "tinh, tinh" điện thoại lại xuất hiện tin nhắn.

Tin nhắn1: "Bạch Hắc bao giờ em đi làm nhớ bán đồ của Đại thiếu gia cho chị nha, bao nhiêu tiền chị cũng trả."

Khánh Minh nhíu mày, bấm mở khung tin nhắn:

Hội viên1: "Mọi người mau vào xem Đại thiếu gia của chúng ta vừa lên báo đã được đứng nhất bảng xếp hạng mĩ nam rồi này, mlem mlem, ánh mắt sắc lạnh của thiếu gia cuốn hút quá"

Hội viên 2 (hạng vàng) : "Tui có thể chết đuối trong đôi mắt xnah hút hồn mà mị kia mất"

Hội viên 3 (hạng kim cương) : "Iu iu cậu quá Đại thiếu gia, @Bạch Hắc dạo này đi đâu đấy àm không thấy mặt, nhanh về bán hàng đi chứ?"

Hội viên Bạch Hắc (hạng kim cương) : "Đợt này nhà em có việc nên vẫn ở quê, khi nào em về sẽ nhặt tóc của Đại thiếu gia cho các chị nhé, màu tóc của thiếu gia chúng ta thuộc hàng cực phẩm nên giá có thể hơi chát đó nha"

Hội viên trưởng: "Bán cho chị đi, bộ siêu tập của chị sắp đủ hai mươi sợi rồi"

Hội viên 4: "Hội trưởng lắm thế, lần này nhường tụi em đi, chị trả giá gấp đôi."

* * *

Khánh Minh mặt đen thui, trán nổi gân xanh, tay run run sờ tóc mình, ánh mắt nhìn dòng tin nhắn thể hiện rõ sự kinh tởm. Hắn đứng phắt dậy, cầm cả lọ dung dịch đỏ đổ thẳng lên chiếc điện thoại rồi quay mặt bước nặng nề lên tầng, không thèm nhìn cô lấy một cái.

Bạch Hắc hít thở khó khăn, mồ hôi tầm tã, nhìn chiếc điện thoại đen hắn mới mua cho cô mới toanh từ từ hóa lỏng rồi sủi sùng sục bốc hơi thành khói, gọi với theo bóng lưng hắn: "Thiếu gia, em thề em chỉ lấy tóc rụng thôi.."

"Sầm"

"Đùng, đùng"

"Choang"

Còn chưa nói xong trên tầng đã nổi lên một loạt âm thanh liên tiếp, Bạch Hắc nín thở, sợ xanh mắt chui vào góc tường cố làm cho bản thân lu mờ.

Tại một căn nhà thôn quê, Mẫu hậu giơ điện thoại trước mặt bố, cười vui sướng nói: "Ông ơi, Bạch Hắc lại gửi tiền về này, chẳng hiểu dạo này nó làm gì mà giàu thế."

Ông bố vuốt cằm: "Hình như nó bảo đang bán hàng gì đó? Không phải nó bán hàng cấm chứ?"

Mẫu hậu: "Ui dời, nó là đứa hiền nhất nhà chắc không đâu, kệ nó"

(Chuyên mục làm giàu của Bạch Hắc:

Bước 1: Bám dai đứa nổi tiếng.

Bước 2: Chụp ảnh mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm.

Bước 3: Lẽo đẽo theo sau xem nó có rớt thứ gì thì nhặt bán)
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back