222
0
- Kiếm tiền
- dollarupload39 đã kiếm được 2220 đ
Chương 1
Bóng áo trắng dưới trăng điên
Bóng áo trắng dưới trăng điên
Gió lùa qua những mái nhà cũ, mang theo mùi cỏ khô và khói rạ. Trên bầu trời, trăng treo tròn, vàng đến chói, như thể ai đó đang giữ một con mắt khổng lồ soi xuống làng. Người ta bảo, đêm nào trăng tròn mà sáng kiểu ấy, kiểu sáng đến mức nhìn thấy rõ cả vệt bùn trên chân người qua lại, thì sẽ có kẻ phát điên.
Tôi đứng ở đầu làng, nhìn trăng, nghe tiếng chó tru kéo dài như tiếng người than. Dưới chân, con đường đất ẩm ướt sau cơn mưa chiều, loang loáng phản chiếu ánh bạc. Tự nhiên tôi thấy lòng mình cồn lên, như thể trăng đang tràn vào trong máu.
Một bà già đi ngang, tay cầm bó củi, liếc nhìn tôi:
– Mày lại đứng đó à, thằng Tư? Đêm ni trăng dữ lắm, vô nhà đi con.
Tôi mỉm cười, không nói. Ánh trăng chiếu lên mắt bà, bạc như sương. Bà lắc đầu, lẩm bẩm:
– Cái thứ trăng điên.. Hồi đó cũng vì trăng ni mà con Mận bỏ làng, đi biệt luôn đó..
Tên cô ấy khẽ va vào tim tôi. Mận.
Người ta bảo cô đi theo gánh hát rong, nhưng tôi biết, đêm đó, khi trăng rọi lên như vầy, cô đã nói:
"Nếu một ngày em hóa điên, anh có dám đi cùng không?"
Tôi đã cười, tưởng cô nói đùa. Nhưng rồi cô đi thật.
Chỉ để lại chiếc khăn có thêu chữ M và mùi hương bưởi phai dần trong gió.
Tôi quay về phía con dốc, nơi có giếng làng, nơi cô từng ngồi gội đầu, vừa chải tóc vừa hát khe khẽ. Đêm nay, nước giếng lấp lánh như gương, trăng soi xuống đáy, lay động. Tôi cúi nhìn, thấy khuôn mặt mình méo mó, đôi mắt như của người khác.
– Tư, mày làm chi đó? – tiếng một ông trung niên vọng lại.
Tôi ngẩng lên, thấy chú Lự, người chuyên gác đêm.
– Con coi trăng thôi.
– Coi chi mà coi hoài? Lỡ dại đó nghe con. Trăng ni, coi lâu hóa ngây ngây dại dại đó. Hồi xưa thằng Năm cũng rứa.
Tôi cười:
– Dại với điên, chú, đôi khi có khác gì nhau đâu.
Chú Lự nheo mắt:
– Khác chớ. Dại là chưa hiểu đời. Còn điên.. Là hiểu quá rồi.
Câu nói khiến tôi đứng lặng. Ở đâu đó, tiếng sáo văng vẳng.
Tôi biết tiếng sáo ấy. Của Mận.
Tiếng sáo mà cô vẫn hay thổi vào những đêm trăng, khi mọi người đã ngủ, chỉ còn hai đứa ngồi bên bờ đê, cô nói:
"Trăng là con mắt của trời. Nhưng em nghĩ, có khi nó là trái tim của ai đó, bị mổ ra, treo lơ lửng cho người dưới nhìn."
Tôi từng cười ngặt nghẽo khi nghe cô nói vậy. Giờ thì chẳng thấy buồn cười nữa.
Bởi vì đêm nay, trăng như thật sự đang chảy máu.
– Anh Tư..
Tôi giật mình. Giọng nói đó, nhẹ như hơi sương.
– Mận.. Phải em không?
Không ai đáp, chỉ có gió lùa qua bụi chuối sau nhà, làm tàu lá xao xác. Nhưng rồi, rất khẽ, tôi nghe một tiếng cười. Tiếng cười quen thuộc, ấm mà xa.
– Anh vẫn đứng đó hả? Ngày xưa em bảo anh đừng nhìn trăng lâu, sợ bị hút hồn, mà giờ anh vẫn nhìn.
Tôi quay lại. Cô đứng đó thật, trong làn sáng mờ, tóc xõa dài, chân trần, mắt như vừa khóc vừa cười.
– Em.. Về rồi à?
– Về thăm, thôi. Em chỉ về trong đêm trăng điên.
– Sao lại là đêm trăng điên?
Cô không trả lời, chỉ bước lại gần, ngẩng mặt nhìn trăng.
– Người ta nói, ai yêu quá cũng hóa điên. Mà em yêu anh, chắc tới điên rồi đó.
Tôi cười, một nụ cười không vui:
– Anh vẫn ở đây. Còn em đi, chẳng nói gì.
– Vì nếu nói, anh sẽ không cho em đi.
– Ừ.. Chắc vậy. Nhưng đi rồi, có hạnh phúc không?
Cô im. Trăng sáng quá, đến nỗi tôi thấy được cả run rẩy nơi môi cô.
– Không. Ở đâu em cũng nhớ lại cái làng này. Cái giếng. Tiếng chó sủa đêm. Và.. Anh.
– Vậy sao không về?
– Vì giờ em không còn là người nữa.
Tôi nhìn cô, hoảng.
– Em nói chi vậy?
– Em nói thật. Người ta bảo em điên. Nhưng em thấy.. Chỉ có họ mới điên. Em chỉ tỉnh táo hơn họ thôi. Em biết trăng có tim. Em nghe nó đập.
Tôi bước lùi, ánh trăng soi lên mắt cô. Trong đó, có gì đó lạ lắm - như thể hai màu trộn lại: Của người và của mộng.
Tôi lắp bắp:
– Em.. Em nói gì vậy, Mận? Em nghe tim của trăng à?
Cô khẽ gật.
– Ừ. Nó đập chậm lắm. Mỗi lần nó đập, em thấy trong đầu vang lên tiếng ai đó gọi tên anh.
Tôi nuốt khan. Gió lạnh quét qua cổ.
– Em đi bao lâu rồi, Mận?
– Đủ lâu để em quên cả tên mình. Nhưng khi nghe người ta gọi "Tư" trong mơ, em nhớ ra hết.
Tôi cười khẽ, nửa nghẹn:
– Ở làng này, chỉ có mình anh tên Tư thôi. Chắc vì rứa mà trăng cũng nhớ.
Cô bước lại gần hơn, bàn tay chạm vào áo tôi. Lạnh như nước giếng ban trưa.
– Anh thay đổi rồi. Mắt anh không còn ánh lửa như xưa nữa.
– Còn em thì.. Như chưa từng rời đi.
Cô cười, giọng run như tiếng sáo gãy:
– Em rời đi vì không chịu nổi ánh nhìn của họ. Cả làng nhìn em như nhìn một con dại.
– Họ vẫn nói rứa. Họ bảo em theo gánh hát, rồi hóa điên.
– Ừ, em điên thật. Điên vì nhớ, vì thương, vì trăng. Nhưng mà anh biết không, điên cũng có tự do riêng của nó.
Tôi nhìn cô, nửa muốn tin, nửa sợ hãi.
– Tự do.. Là sao?
– Là không cần phải quên. Là được khóc, được cười, được yêu, mà không sợ ai nói "sai".
Cô quay mặt ra đồng. Ánh trăng hắt lên da, trắng như sáp. Xa xa, tiếng người trong làng vọng lại:
– Ê tụi bây, đừng ra bờ giếng! Đêm ni trăng lạ lắm, có ma đó!
Cô cười khẽ:
– Thấy không? Họ vẫn sợ những thứ họ không hiểu.
– Họ không biết em về.
– Họ sẽ không thấy em đâu. Chỉ anh thấy được thôi.
Tôi lặng im.
Một con mèo đen băng ngang đường, bóng nó loang xuống nền đất ướt, tan vào bóng tôi.
– Mận, nếu em chỉ còn là một giấc mơ thì anh muốn mơ mãi.
– Đừng nói vậy. Anh mà mơ hoài, anh cũng hóa điên mất.
– Thì điên với em, có sao đâu.
Cô ngước lên nhìn tôi, cười buồn:
– Người ta nói, yêu là một dạng điên. Có lẽ rứa mà anh còn nhớ em.
– Còn em.. Có còn thương anh không?
Cô không trả lời ngay. Gió dừng. Tiếng côn trùng cũng im bặt.
Cuối cùng, cô nói:
– Có. Nhưng tình yêu em giờ.. Không còn ở đất này nữa.
– Ở đâu?
– Ở trên kia.
Cô chỉ lên trăng.
Tôi ngước theo. Trăng vẫn treo, sáng đến mức không thể nhìn lâu.
– Em định đi sao?
– Em chưa bao giờ ở lại. Em chỉ ghé qua, trong những đêm trăng điên thôi.
Tôi chụp lấy tay cô. Tay cô lạnh, nhưng không rụt lại.
– Ở lại đi. Một đêm thôi cũng được.
– Không được đâu, Tư. Khi trăng khuyết, em sẽ biến mất.
Tôi nén giọng, cố nuốt nước mắt:
– Vậy thì để anh đi cùng.
– Anh mà đi, làng ni sẽ mất thêm một người.
– Cũng đáng. Ở đây, anh chỉ còn cái bóng.
Cô nhìn tôi, mắt ngấn nước:
– Anh đừng nói vậy. Anh thuộc về nơi này. Anh phải sống.
Tôi gằn giọng:
– Còn em?
– Em.. Chỉ là một khúc nhạc bỏ dở.
Cô đặt tay lên ngực tôi, khẽ nói:
– Nếu nhớ em, anh đừng nhìn trăng. Hãy nhắm mắt. Em sẽ ở trong đó.
– Nhưng trăng là thứ duy nhất còn nhớ em.
– Trăng không nhớ ai đâu, nó chỉ soi lại những gì ta muốn quên thôi.
Tôi nắm chặt tay cô.
– Anh không quên được.
– Đừng quên. Nhưng đừng tìm.
– Em biết không, từ ngày em đi, anh cứ nghe dân làng đồn..
– Gì?
– Rằng có người thấy bóng em ở cánh đồng, đêm nào trăng sáng.
– Phải rồi. Đó là em. Nhưng chỉ là phần điên của em thôi.
Tôi cười, giọng khàn:
– Thì anh cũng đang nói chuyện với phần điên của mình đây.
Cô cười theo, mắt hoe đỏ:
– Anh khờ quá. Nhưng.. Cũng nhờ khờ, nên em mới dám về.
Tiếng chó sủa vang từ đầu xóm. Tiếng guốc lộp cộp, vài bóng người soi đèn pin ra đồng.
– Tư ơi! Mày đang nói với ai đó hả? – giọng chú Lự vọng lại.
Tôi giật mình quay lại.
– Không, con.. Con nói một mình thôi.
Một người đàn bà khác xen vô:
– Thấy chưa, hắn giống thằng Năm ngày xưa rồi đó! Coi chừng bị ma nữ dụ!
Họ cười, nhưng có tiếng thì thào xen lẫn:
– Hắn đứng nói chuyện giữa trăng kìa..
– Có thấy ai đâu, chỉ mình hắn thôi..
Tôi quay sang. Mận đã lùi ra xa, mờ dần trong ánh bạc.
– Đừng đi.. Mận..
– Anh phải về đi, Tư. Họ sẽ kéo anh vô nhà, trói lại đó.
– Anh không sợ.
– Nhưng em sợ.
Cô bật khóc. Giọt nước mắt rơi xuống đất, biến mất như chưa từng có.
– Mận! Anh xin em..
– Hẹn anh ở đêm trăng sau, nếu anh vẫn còn tin.
Cô nói rồi tan dần. Không theo kiểu biến mất của người, mà là như gió tan trong gió.
Tôi lao tới, nhưng chỉ thấy mùi hương bưởi thoảng qua.
Chú Lự chạy lại, túm vai tôi:
– Mày nói chuyện với ai đó hả, Tư?
– Dạ.. Không, con nói với trăng thôi.
Chú nhíu mày:
– Mày coi chừng đó, Tư. Trăng ni không phải để người tỉnh nhìn lâu đâu.
Tôi nhìn lên, ánh trăng bỗng nhòe như tan trong nước. Có cái gì đó ứa ra trong tim, mằn mặn.
Sáng hôm sau, người ta thấy tôi ngồi bên giếng, đầu gục xuống, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn thêu chữ M.
Mấy bà già xì xào:
– Thằng Tư chắc phát điên thiệt rồi.
– Ờ, nó cười suốt, nói "trăng có tim".
– Trăng nào có tim, người mới có tim chớ.
Nhưng không ai biết, trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ, từ phía bầu trời.
Và tim tôi – hay tim của trăng – vẫn đang đập.
Một bà già đi ngang, tay cầm bó củi, liếc nhìn tôi:
– Mày lại đứng đó à, thằng Tư? Đêm ni trăng dữ lắm, vô nhà đi con.
Tôi mỉm cười, không nói. Ánh trăng chiếu lên mắt bà, bạc như sương. Bà lắc đầu, lẩm bẩm:
– Cái thứ trăng điên.. Hồi đó cũng vì trăng ni mà con Mận bỏ làng, đi biệt luôn đó..
Tên cô ấy khẽ va vào tim tôi. Mận.
Người ta bảo cô đi theo gánh hát rong, nhưng tôi biết, đêm đó, khi trăng rọi lên như vầy, cô đã nói:
"Nếu một ngày em hóa điên, anh có dám đi cùng không?"
Tôi đã cười, tưởng cô nói đùa. Nhưng rồi cô đi thật.
Chỉ để lại chiếc khăn có thêu chữ M và mùi hương bưởi phai dần trong gió.
Tôi quay về phía con dốc, nơi có giếng làng, nơi cô từng ngồi gội đầu, vừa chải tóc vừa hát khe khẽ. Đêm nay, nước giếng lấp lánh như gương, trăng soi xuống đáy, lay động. Tôi cúi nhìn, thấy khuôn mặt mình méo mó, đôi mắt như của người khác.
– Tư, mày làm chi đó? – tiếng một ông trung niên vọng lại.
Tôi ngẩng lên, thấy chú Lự, người chuyên gác đêm.
– Con coi trăng thôi.
– Coi chi mà coi hoài? Lỡ dại đó nghe con. Trăng ni, coi lâu hóa ngây ngây dại dại đó. Hồi xưa thằng Năm cũng rứa.
Tôi cười:
– Dại với điên, chú, đôi khi có khác gì nhau đâu.
Chú Lự nheo mắt:
– Khác chớ. Dại là chưa hiểu đời. Còn điên.. Là hiểu quá rồi.
Câu nói khiến tôi đứng lặng. Ở đâu đó, tiếng sáo văng vẳng.
Tôi biết tiếng sáo ấy. Của Mận.
Tiếng sáo mà cô vẫn hay thổi vào những đêm trăng, khi mọi người đã ngủ, chỉ còn hai đứa ngồi bên bờ đê, cô nói:
"Trăng là con mắt của trời. Nhưng em nghĩ, có khi nó là trái tim của ai đó, bị mổ ra, treo lơ lửng cho người dưới nhìn."
Tôi từng cười ngặt nghẽo khi nghe cô nói vậy. Giờ thì chẳng thấy buồn cười nữa.
Bởi vì đêm nay, trăng như thật sự đang chảy máu.
– Anh Tư..
Tôi giật mình. Giọng nói đó, nhẹ như hơi sương.
– Mận.. Phải em không?
Không ai đáp, chỉ có gió lùa qua bụi chuối sau nhà, làm tàu lá xao xác. Nhưng rồi, rất khẽ, tôi nghe một tiếng cười. Tiếng cười quen thuộc, ấm mà xa.
– Anh vẫn đứng đó hả? Ngày xưa em bảo anh đừng nhìn trăng lâu, sợ bị hút hồn, mà giờ anh vẫn nhìn.
Tôi quay lại. Cô đứng đó thật, trong làn sáng mờ, tóc xõa dài, chân trần, mắt như vừa khóc vừa cười.
– Em.. Về rồi à?
– Về thăm, thôi. Em chỉ về trong đêm trăng điên.
– Sao lại là đêm trăng điên?
Cô không trả lời, chỉ bước lại gần, ngẩng mặt nhìn trăng.
– Người ta nói, ai yêu quá cũng hóa điên. Mà em yêu anh, chắc tới điên rồi đó.
Tôi cười, một nụ cười không vui:
– Anh vẫn ở đây. Còn em đi, chẳng nói gì.
– Vì nếu nói, anh sẽ không cho em đi.
– Ừ.. Chắc vậy. Nhưng đi rồi, có hạnh phúc không?
Cô im. Trăng sáng quá, đến nỗi tôi thấy được cả run rẩy nơi môi cô.
– Không. Ở đâu em cũng nhớ lại cái làng này. Cái giếng. Tiếng chó sủa đêm. Và.. Anh.
– Vậy sao không về?
– Vì giờ em không còn là người nữa.
Tôi nhìn cô, hoảng.
– Em nói chi vậy?
– Em nói thật. Người ta bảo em điên. Nhưng em thấy.. Chỉ có họ mới điên. Em chỉ tỉnh táo hơn họ thôi. Em biết trăng có tim. Em nghe nó đập.
Tôi bước lùi, ánh trăng soi lên mắt cô. Trong đó, có gì đó lạ lắm - như thể hai màu trộn lại: Của người và của mộng.
Tôi lắp bắp:
– Em.. Em nói gì vậy, Mận? Em nghe tim của trăng à?
Cô khẽ gật.
– Ừ. Nó đập chậm lắm. Mỗi lần nó đập, em thấy trong đầu vang lên tiếng ai đó gọi tên anh.
Tôi nuốt khan. Gió lạnh quét qua cổ.
– Em đi bao lâu rồi, Mận?
– Đủ lâu để em quên cả tên mình. Nhưng khi nghe người ta gọi "Tư" trong mơ, em nhớ ra hết.
Tôi cười khẽ, nửa nghẹn:
– Ở làng này, chỉ có mình anh tên Tư thôi. Chắc vì rứa mà trăng cũng nhớ.
Cô bước lại gần hơn, bàn tay chạm vào áo tôi. Lạnh như nước giếng ban trưa.
– Anh thay đổi rồi. Mắt anh không còn ánh lửa như xưa nữa.
– Còn em thì.. Như chưa từng rời đi.
Cô cười, giọng run như tiếng sáo gãy:
– Em rời đi vì không chịu nổi ánh nhìn của họ. Cả làng nhìn em như nhìn một con dại.
– Họ vẫn nói rứa. Họ bảo em theo gánh hát, rồi hóa điên.
– Ừ, em điên thật. Điên vì nhớ, vì thương, vì trăng. Nhưng mà anh biết không, điên cũng có tự do riêng của nó.
Tôi nhìn cô, nửa muốn tin, nửa sợ hãi.
– Tự do.. Là sao?
– Là không cần phải quên. Là được khóc, được cười, được yêu, mà không sợ ai nói "sai".
Cô quay mặt ra đồng. Ánh trăng hắt lên da, trắng như sáp. Xa xa, tiếng người trong làng vọng lại:
– Ê tụi bây, đừng ra bờ giếng! Đêm ni trăng lạ lắm, có ma đó!
Cô cười khẽ:
– Thấy không? Họ vẫn sợ những thứ họ không hiểu.
– Họ không biết em về.
– Họ sẽ không thấy em đâu. Chỉ anh thấy được thôi.
Tôi lặng im.
Một con mèo đen băng ngang đường, bóng nó loang xuống nền đất ướt, tan vào bóng tôi.
– Mận, nếu em chỉ còn là một giấc mơ thì anh muốn mơ mãi.
– Đừng nói vậy. Anh mà mơ hoài, anh cũng hóa điên mất.
– Thì điên với em, có sao đâu.
Cô ngước lên nhìn tôi, cười buồn:
– Người ta nói, yêu là một dạng điên. Có lẽ rứa mà anh còn nhớ em.
– Còn em.. Có còn thương anh không?
Cô không trả lời ngay. Gió dừng. Tiếng côn trùng cũng im bặt.
Cuối cùng, cô nói:
– Có. Nhưng tình yêu em giờ.. Không còn ở đất này nữa.
– Ở đâu?
– Ở trên kia.
Cô chỉ lên trăng.
Tôi ngước theo. Trăng vẫn treo, sáng đến mức không thể nhìn lâu.
– Em định đi sao?
– Em chưa bao giờ ở lại. Em chỉ ghé qua, trong những đêm trăng điên thôi.
Tôi chụp lấy tay cô. Tay cô lạnh, nhưng không rụt lại.
– Ở lại đi. Một đêm thôi cũng được.
– Không được đâu, Tư. Khi trăng khuyết, em sẽ biến mất.
Tôi nén giọng, cố nuốt nước mắt:
– Vậy thì để anh đi cùng.
– Anh mà đi, làng ni sẽ mất thêm một người.
– Cũng đáng. Ở đây, anh chỉ còn cái bóng.
Cô nhìn tôi, mắt ngấn nước:
– Anh đừng nói vậy. Anh thuộc về nơi này. Anh phải sống.
Tôi gằn giọng:
– Còn em?
– Em.. Chỉ là một khúc nhạc bỏ dở.
Cô đặt tay lên ngực tôi, khẽ nói:
– Nếu nhớ em, anh đừng nhìn trăng. Hãy nhắm mắt. Em sẽ ở trong đó.
– Nhưng trăng là thứ duy nhất còn nhớ em.
– Trăng không nhớ ai đâu, nó chỉ soi lại những gì ta muốn quên thôi.
Tôi nắm chặt tay cô.
– Anh không quên được.
– Đừng quên. Nhưng đừng tìm.
– Em biết không, từ ngày em đi, anh cứ nghe dân làng đồn..
– Gì?
– Rằng có người thấy bóng em ở cánh đồng, đêm nào trăng sáng.
– Phải rồi. Đó là em. Nhưng chỉ là phần điên của em thôi.
Tôi cười, giọng khàn:
– Thì anh cũng đang nói chuyện với phần điên của mình đây.
Cô cười theo, mắt hoe đỏ:
– Anh khờ quá. Nhưng.. Cũng nhờ khờ, nên em mới dám về.
Tiếng chó sủa vang từ đầu xóm. Tiếng guốc lộp cộp, vài bóng người soi đèn pin ra đồng.
– Tư ơi! Mày đang nói với ai đó hả? – giọng chú Lự vọng lại.
Tôi giật mình quay lại.
– Không, con.. Con nói một mình thôi.
Một người đàn bà khác xen vô:
– Thấy chưa, hắn giống thằng Năm ngày xưa rồi đó! Coi chừng bị ma nữ dụ!
Họ cười, nhưng có tiếng thì thào xen lẫn:
– Hắn đứng nói chuyện giữa trăng kìa..
– Có thấy ai đâu, chỉ mình hắn thôi..
Tôi quay sang. Mận đã lùi ra xa, mờ dần trong ánh bạc.
– Đừng đi.. Mận..
– Anh phải về đi, Tư. Họ sẽ kéo anh vô nhà, trói lại đó.
– Anh không sợ.
– Nhưng em sợ.
Cô bật khóc. Giọt nước mắt rơi xuống đất, biến mất như chưa từng có.
– Mận! Anh xin em..
– Hẹn anh ở đêm trăng sau, nếu anh vẫn còn tin.
Cô nói rồi tan dần. Không theo kiểu biến mất của người, mà là như gió tan trong gió.
Tôi lao tới, nhưng chỉ thấy mùi hương bưởi thoảng qua.
Chú Lự chạy lại, túm vai tôi:
– Mày nói chuyện với ai đó hả, Tư?
– Dạ.. Không, con nói với trăng thôi.
Chú nhíu mày:
– Mày coi chừng đó, Tư. Trăng ni không phải để người tỉnh nhìn lâu đâu.
Tôi nhìn lên, ánh trăng bỗng nhòe như tan trong nước. Có cái gì đó ứa ra trong tim, mằn mặn.
Sáng hôm sau, người ta thấy tôi ngồi bên giếng, đầu gục xuống, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn thêu chữ M.
Mấy bà già xì xào:
– Thằng Tư chắc phát điên thiệt rồi.
– Ờ, nó cười suốt, nói "trăng có tim".
– Trăng nào có tim, người mới có tim chớ.
Nhưng không ai biết, trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ, từ phía bầu trời.
Và tim tôi – hay tim của trăng – vẫn đang đập.
Chỉnh sửa cuối:

