- Xu
- 755,854,727
2895
3
Đêm nay Bác không ngủ là bài thơ do nhà thơ Minh Huệ sáng tác năm 1951. Bài thơ viết về đề tài Bác Hồ và đã được đưa vào chương trình sách giáo khoa. Bài thơ đã thể hiện tấm lòng yêu thương sâu sắc của Bác Hồ với nhân dân và bộ đội Việt Nam và tình cảm khâm phục, kính yêu của người chiến sĩ đối với vị lãnh tụ của dân tộc. Đêm nay Bác không ngủ đã trở thành bài thơ nổi tiếng nhất của Minh Huệ.
Năm 1950, Bác Hồ trực tiếp tham gia, chỉ huy Chiến dịch biên giới. Đến cuối năm 1950 đầu năm 1951, Minh Huệ đã sáng tác bài thơ đêm nay Bác không ngủ dựa theo trí tưởng tượng về một đêm Bác Hồ không ngủ vì thương bộ đội, chiến sĩ tham gia cách mạng trong sự kiện 1950 đã nói trên.
Anh đội viên thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao Bác vẫn ngồi
Đêm nay Bác không ngủ
Lặng yên bên bếp lửa
Vẻ mặt Bác trầm ngâm
Ngoài trời mưa lâm thâm
Mái lều tranh xơ xác
Anh đội viên nhìn Bác
Càng nhìn lại càng thương
Người Cha mái tóc bạc
Đốt lửa cho anh nằm
Rồi bác đi dém chăn
Từng người từng người một
Sợ cháu mình giật thột
Bác nhón chân nhẹ nhàng
Anh đội viên mơ màng
Như nằm trong giấc mộng
Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng
Thổn thức cả nỗi lòng
Thầm thì anh hỏi nhỏ:
Bác ơi! Bác chưa ngủ?
Bác có lạnh lắm không?
Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc!
Vâng lời anh nhắm mắt
Nhưng bụng vẫn bồn chồn
Không biết nói gì hơn
Anh nằm lo Bác ốm
Lòng anh cứ bề bộn
Vì Bác vẫn thức hoài
Chiến dịch hãy còn dài
Rừng lắm dốc lắm ụ
Đêm nay Bác không ngủ
Lấy sức đâu mà đi!
Lần thứ ba thức dậy
Anh hốt hoảng giật mình
Bác vẫn ngồi đinh ninh
Chòm râu im phăng phắc
Anh vội vàng nằng nặc:
Mời Bác ngủ Bác ơi!
Trời sắp sáng mất rồi
Bác ơi, mời Bác ngủ
Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc
Bác thức thì mặc Bác
Bác ngủ không an lòng
Bác thương đoàn dân công
Đêm nay ngủ ngoài rừng
Rải lá cây làm chiếu
Manh áo phủ làm chăn...
Trời thì mưa lâm thâm
Làm sao cho khỏi ướt
Càng thương càng nóng ruột
Mong trời sáng mau mau
Anh đội viên nhìn Bác
Bác nhìn ngọn lửa hồng
Lòng vui sướng mênh mông
Anh thức luôn cùng Bác
Đêm nay Bác ngồi đó
Đêm nay Bác không ngủ
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh.
1951
Minh Huệ
Đêm Nay Bác Không Ngủ là một trong những bài thơ cảm động nhất viết về Bác Hồ – vị lãnh tụ vĩ đại nhưng gần gũi, giản dị và chan chứa yêu thương. Bài thơ khiến người đọc xúc động bởi hình ảnh Bác thức suốt đêm, không vì bản thân mà vì lo cho bộ đội, lo cho dân công, lo cho cuộc kháng chiến còn gian khổ phía trước. Hình ảnh ấy nhẹ nhàng mà lớn lao, hiền hậu mà xúc động đến nghẹn lòng.
Bài thơ không miêu tả Bác bằng những từ ngữ cao siêu, mà bằng những chi tiết đời thường: Bác nhóm lửa, Bác đi dém chăn cho từng người, Bác nhón chân sợ anh em giật mình. Những hành động nhỏ nhặt ấy lại làm sáng lên nhân cách lớn lao của Người. Tình thương của Bác ấm hơn cả ngọn lửa hồng, lan vào tim đội viên và lan vào trái tim người đọc.
Xuyên suốt bài thơ là sự biết ơn, kính trọng lặng lẽ của người chiến sĩ trẻ. Anh thương Bác, lo cho Bác, muốn dìu Bác đi ngủ nhưng Bác chỉ cười hiền và bảo: "Chú cứ việc ngủ ngon / Ngày mai đi đánh giặc". Bác thức vì bộ đội, vì dân công còn ngủ ngoài rừng, vì đất nước còn nhiều khó khăn. Sự hi sinh ấy làm cho hình ảnh Bác trở nên thiêng liêng mà gần gũi vô cùng.
Bài thơ kết lại bằng một chân lý giản dị: Bác là Hồ Chí Minh. Một câu thôi nhưng đủ gói trọn tất cả: sự vĩ đại, sự thương dân, tình yêu nước, lòng nhân ái và tinh thần lo cho người khác hơn cả chính mình.
Đêm Nay Bác Không Ngủ vì thế không chỉ là bài thơ kể chuyện, mà còn là bài ca về đạo đức, về tấm lòng, về nhân cách vĩ đại của vị cha già dân tộc. Đọc xong, lòng ai cũng thấy ấm lại, thấy yêu kính và biết ơn vô hạn đối với Người.
Năm 1950, Bác Hồ trực tiếp tham gia, chỉ huy Chiến dịch biên giới. Đến cuối năm 1950 đầu năm 1951, Minh Huệ đã sáng tác bài thơ đêm nay Bác không ngủ dựa theo trí tưởng tượng về một đêm Bác Hồ không ngủ vì thương bộ đội, chiến sĩ tham gia cách mạng trong sự kiện 1950 đã nói trên.
Đêm nay Bác không ngủ
Anh đội viên thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao Bác vẫn ngồi
Đêm nay Bác không ngủ
Lặng yên bên bếp lửa
Vẻ mặt Bác trầm ngâm
Ngoài trời mưa lâm thâm
Mái lều tranh xơ xác
Anh đội viên nhìn Bác
Càng nhìn lại càng thương
Người Cha mái tóc bạc
Đốt lửa cho anh nằm
Rồi bác đi dém chăn
Từng người từng người một
Sợ cháu mình giật thột
Bác nhón chân nhẹ nhàng
Anh đội viên mơ màng
Như nằm trong giấc mộng
Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng
Thổn thức cả nỗi lòng
Thầm thì anh hỏi nhỏ:
Bác ơi! Bác chưa ngủ?
Bác có lạnh lắm không?
Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc!
Vâng lời anh nhắm mắt
Nhưng bụng vẫn bồn chồn
Không biết nói gì hơn
Anh nằm lo Bác ốm
Lòng anh cứ bề bộn
Vì Bác vẫn thức hoài
Chiến dịch hãy còn dài
Rừng lắm dốc lắm ụ
Đêm nay Bác không ngủ
Lấy sức đâu mà đi!
Lần thứ ba thức dậy
Anh hốt hoảng giật mình
Bác vẫn ngồi đinh ninh
Chòm râu im phăng phắc
Anh vội vàng nằng nặc:
Mời Bác ngủ Bác ơi!
Trời sắp sáng mất rồi
Bác ơi, mời Bác ngủ
Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc
Bác thức thì mặc Bác
Bác ngủ không an lòng
Bác thương đoàn dân công
Đêm nay ngủ ngoài rừng
Rải lá cây làm chiếu
Manh áo phủ làm chăn...
Trời thì mưa lâm thâm
Làm sao cho khỏi ướt
Càng thương càng nóng ruột
Mong trời sáng mau mau
Anh đội viên nhìn Bác
Bác nhìn ngọn lửa hồng
Lòng vui sướng mênh mông
Anh thức luôn cùng Bác
Đêm nay Bác ngồi đó
Đêm nay Bác không ngủ
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh.
1951
Minh Huệ
Cảm nhận bài thơ Đêm Nay Bác Không Ngủ
Đêm Nay Bác Không Ngủ là một trong những bài thơ cảm động nhất viết về Bác Hồ – vị lãnh tụ vĩ đại nhưng gần gũi, giản dị và chan chứa yêu thương. Bài thơ khiến người đọc xúc động bởi hình ảnh Bác thức suốt đêm, không vì bản thân mà vì lo cho bộ đội, lo cho dân công, lo cho cuộc kháng chiến còn gian khổ phía trước. Hình ảnh ấy nhẹ nhàng mà lớn lao, hiền hậu mà xúc động đến nghẹn lòng.
Bài thơ không miêu tả Bác bằng những từ ngữ cao siêu, mà bằng những chi tiết đời thường: Bác nhóm lửa, Bác đi dém chăn cho từng người, Bác nhón chân sợ anh em giật mình. Những hành động nhỏ nhặt ấy lại làm sáng lên nhân cách lớn lao của Người. Tình thương của Bác ấm hơn cả ngọn lửa hồng, lan vào tim đội viên và lan vào trái tim người đọc.
Xuyên suốt bài thơ là sự biết ơn, kính trọng lặng lẽ của người chiến sĩ trẻ. Anh thương Bác, lo cho Bác, muốn dìu Bác đi ngủ nhưng Bác chỉ cười hiền và bảo: "Chú cứ việc ngủ ngon / Ngày mai đi đánh giặc". Bác thức vì bộ đội, vì dân công còn ngủ ngoài rừng, vì đất nước còn nhiều khó khăn. Sự hi sinh ấy làm cho hình ảnh Bác trở nên thiêng liêng mà gần gũi vô cùng.
Bài thơ kết lại bằng một chân lý giản dị: Bác là Hồ Chí Minh. Một câu thôi nhưng đủ gói trọn tất cả: sự vĩ đại, sự thương dân, tình yêu nước, lòng nhân ái và tinh thần lo cho người khác hơn cả chính mình.
Đêm Nay Bác Không Ngủ vì thế không chỉ là bài thơ kể chuyện, mà còn là bài ca về đạo đức, về tấm lòng, về nhân cách vĩ đại của vị cha già dân tộc. Đọc xong, lòng ai cũng thấy ấm lại, thấy yêu kính và biết ơn vô hạn đối với Người.
Chỉnh sửa cuối:

