Bài viết: 8792 



Đêm giáng sinh ấm áp
Tác giả: Mạnh Thăng
Thể loại: Truyện ngắn
Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Mạnh Thăng
Chương 1
Tác giả: Mạnh Thăng
Thể loại: Truyện ngắn
Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Mạnh Thăng
Chương 1
Một mùa Noel lại tràn về trên đất nước Anh xinh đẹp. Lúc này đây, ở thị trấn nhỏ Durman, dù chưa đến ngày Giáng Sinh, dòng người đã tấp nập đi lại trên phố. Họ đua nhau đổ xô vào các gian hàng bán đồ trang trí Giáng Sinh sặc sỡ. Trên trời, nhũng bông tuyết li ti rơi xuống phủ trắng cả mặt đường. Chốc chốc lại có mấy đứa trẻ ngã sóng soài trên nền tuyết, huơ tay huơ chân tạo hình thiên thần nhỏ, miệng thì cười khúc khích, thỉnh thoảng còn vốc nắm tuyết ném sang đứa bên cạnh làm cho bầu không khí ngày đông thêm phần vui tươi.
Ở một góc nhỏ trong thị trấn, một cô bé trạc tầm 12 tuổi đang rảo bước xuống phố. Trên người cô bé là một chiếc váy đã cũ, và màu sắc trên chiếc váy là sự kết hợp từ nhiều miếng vải thừa vá lại tạo thành. Vừa đi được một đoạn ngắn, cô bé dừng lại, lấy tay xoa xoa lòng bàn chân vì lạnh. Bởi lẽ, không như bao người khác, em không có dép để đi, không có áo ấm để mặc, tay cũng không đeo găng mà thay vào đó là một chồng báo. Tuy vậy, cô bé vẫn giữ trên môi nụ cười đầy lạc quan vì cô có lòng tin mình sẽ bán được nhiều báo khi đặt chân xuống phố ngày hôm nay.
* * *
Cuối cùng, ngày Giáng Sinh đã đến. Từ sáng sớm, mọi người đã bước ra đường, nói với nhau những lời chúc an lành. Những đứa trẻ cùng chúng bạn đang ngồi xổm trên tuyết, hớn hởn thi nhau đắp những chú người người tuyết. Chú nào chú nấy đều có vẻ ngộ nghĩnh, đáng yêu và trông thật sống động! Tuyết lúc này rơi càng nặng hạt, cái người ta nhìn thấy chỉ là một dải trắng xóa. Nhưng điều đó cũng không ngăn nổi niềm vui ngày Giáng Sinh của mỗi người dân trong thị trấn nhỏ này. Ai cũng đang cười nói với nhau vui vẻ mặc cho trời có lạnh đến đâu. Có lẽ, hầu hết mọi người đều cảm nhận được không khí ngày trọng đại này, trừ cô bé bán báo. Dường như cô bé không còn giữ được nụ cười như những ngày trước đó. Trên người cô bé vẫn phong phanh chiếc váy cũ kĩ ấy. Tay chân em sớm đã có những chỗ tím bầm lên vì lạnh. Đôi môi em cũng tái đi, không còn màu hồng nhuận tự nhiên của ngày xưa. Chốc chốc, một cơn gió mang đầy hàn khí thổi ngang qua khiến cô bé không khỏi run rẩy một trận, em cố gắng rung người để xua tan tạm thời cái lạnh đang hoành hành trong cơ thể. Lòng bàn chân em sưng tấy lên vì lạnh, nhưng em vẫn cố cầm cự, chân vẫn cứ bước đều trên làn tuyết dày.
"Báo đây! Báo nóng hổi mới ra lò đây!"
Tiếng cô bé hòa lẫn vào trong đám đông. Một số người nhìn thấy em, thương em vì phải đi bán trong trời tuyết lạnh nên đã mua giúp em vài tờ dù họ không có nhu cầu. Đa số đều xua tay từ chối thẳng thừng, không thèm liếc nhìn em lấy một lần. Vì hôm nay là ngày đặc biệt nên rất ít người có nhu cầu mua báo. Điều đó vẫn không làm cô bé nhụt chí. Và cứ thế, cô bé vẫn tiếp tục mang báo đi khắp nơi trong thị trấn, mong sao có ai đó mua cho em vài tờ nữa.
* * *
Đồng hồ điểm 7 giờ tối. Ngoài trời, tuyết vẫn rơi nặng hạt. Người trên phố thưa dần vì thời khắc này, họ đều đang bận rộn chuẩn bị cho một đêm Giáng Sinh tuyệt vời ở trong ngôi nhà của mình. Những chiếc ống khói hoạt động hết công suất, mang làn khí nóng mỏng manh phả ra bầu trời đêm. Các gia đình lúc này đang quân quần bên chiếc lò sưởi. Trên bàn ăn, những món ngon đã được dọn ra sẵn sàng. Mùi thức ăn tỏa nghi ngút ra khắp không gian.
Ở ngoài phố chỉ còn lác đác vài bóng người đang vội vã trở về nhà để kịp tận hưởng không khí Giáng Sinh với gia đình. Nhưng, có một bóng dáng vẫn đang lang thang vô định trên phố. Đó chính là cô bé bán báo. Em vẫn đang cố gắng bán nốt số báo còn lại trên tay. Tuy vậy, giọng cô bé lúc này đã yếu dần, tay chân lại càng thêm tím bầm. Sau một thời gian đi một vòng không có ai mua, em thở dài tìm cái bậc thềm gần đó ngồi xuống. Em nhìn mấy bóng người lưa thua trên phố, nhìn lên bầu trời rồi lại đánh một tiếng thở dài. Mọi ngày, em thường bán báo đến tối muộn mới trở về, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, em chỉ mong sao chồng báo trên tay nhanh hết để em còn về nhà đón Giáng Sinh. Em cũng là một đứa trẻ như bao đứa trẻ bình thường khác, cũng có ước mơ của riêng mình. Tuy nhiên, ước mơ của cô bé lại giản dị vô cùng. Em không cần một bộ quần áo mới, đôi găng hay thậm chí là một đôi dép đàng hoàng để đi, em chỉ muốn ở nhà đón Giáng Sinh như mọi người. Em biết, hoàn cảnh không cho phép em mua những thứ em cần nên em cũng không dám ước mơ xa vời. Vậy mà, giờ đây, đến cả ước mong được trở về nhà sớm cũng dần trở nên xa vời. Nghĩ đến đấy, những giọt nước mắt của em lăn xuống lúc nào không hay, rồi sau đó, em bó gối lại, ngồi khóc thút thít.
Last edited by a moderator: