Nói xong Lý Quách tung người bay vào màn đêm cùng màn mưa tầm tã.
Lý Quý vỗ tay nói:
- Khó tin một đứa trẻ như ngươi lại có thể suy nghĩ được như vậy. Nhưng đến đây kết thúc rồi, ngươi muốn tự sát hay để bọn ta giúp ngươi một đoạn.
Đứa bé lắc đầu cười:
- Cả hai cách ta đều không chọn.
Quay sang Trần Lão nói:
- Chuẩn bị xong chưa.
Trần lão ôm theo đứa bé bay lên, tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Lý Quý hét lớn:
- Khốn nạn, bọn chúng định mượn bộc phá để tăng sức bật nhảy sang bên kia, mau giết chúng.
Bốn tên vung đao lao lên thì dưới đất lao lên một bầy rắn phi lên ngăn cản, bọn chúng chậm lại vì chém con rắn này.
Khi bụi đất đá cùng bộc phá tan, Trần lão cùng đứa bé biến mất phía bên kia vực có tiếng lạo xạo, tuy xa nhưng với tu vi Thập Thánh võ đạo bọn chúng vẫn nghe được.
Liễu gia chủ âm u nói:
- Trần Nguyên này tuổi nỏ đã như vậy, sau lớn lên sẽ là mối họa của chúng ta, lúc nãy chúng dùng bộc phá liều mạng nhảy sang bên kia chắc chắn đã trọng thương, chúng ta truy tiếp bon chúng.
Ba người gật đầu đi ngược lại con đường cũ để tìm cách sang bên kia.
Dưới vách sâu sáu dặm Trần Lão đang Trần Nguyên đứng trên một cành cây cười toe toét nói:
- Thiếu chủ, ban đầu ta cũng nghĩ là thiếu chủ dùng cách liều mạng nhảy qua, thật không ngờ lại đi hiểm thế này tung con rắn sang bên kia để đánh lừa chúng còn chúng ta lại nhảy xuống dưới này. Đúng là Gia chủ cùng Phu nhân trên trời phù hộ cho thiếu gia.
Đúng lúc cả hai đang vui mừng thì một tiếng ' phập ' vang lên trong đêm tối kèm theo máu bắn tung tóe, một móng vuốt cắm xuyên qua ngực của Trần Lão, Trần lão chết, Trần Nguyên rơi khỏi cành cây ngã xuống.
Trần Nguyên hét lớn:
- Trần Lão.
Rơi xuống ham muốn sống của Trần Nguyên đẩy lên cao, thâm tâm hò hét:
- Ta không cam tâm, cha mẹ ta chết không nhắm mắt, kẻ thù còn chưa chết, mối thù chưa báo, ta không cam tâm, ta không cam tâm.
Đôi bàn tay nhỏ bé cố vươn ra bám vào vách đá, mười đầu ngón tay nứt toạc, đau đến thấu xương, Trần Nguyên cố giảm tốc rơi xuống, cơn đau chịu qua sức của một tam thánh võ đạo khiến Trần Nguyên chìm vào trong cơn mê, cả thân thể rơi xuống.
Thân thể nhỏ bé không biết rơi bao lâu, năm ngày, mười ngày chỉ thấy xung quanh vẫn tối đen như mực, bỗng nhiên có một lực hút lớn kéo thân thể Trần Nguyên cùng với mọi thứ xung quanh lao về một ánh lửa màu xanh.
Bên cạnh ánh lửa màu xanh có một con yêu thú to lớn cao hơn tram dặm, rộng không biết rộng bao nhiêu, hình dáng mập tròn, giống hỏa như thế đỏ bừng, trên thân có bốn cánh, sáu cái chân, không có ngũ quan không thấy mắt mũi chỉ thấy mồm nhầy nhụa đang gào thét như đang bị giam cầm.
Đối diện nó là một ông lão râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, đang cố sức đẩy ngọn lửa xanh lại con thú mập.
Con thú há miệng hút mọi thứ lại, thân thể Trần Nguyên cùng với đất đá lao vụt qua đến gần ngọn lửa.
Ông lão đột nhiên thấy thân thể con người, tâm thần hốt hoảng trong giây lát dừng lại khống chế với ngọn lửa, con thú như được nới lỏng giam cầm, gào thét điên cuồng hơn giãy dụa khỏi sự giam cầm.
Ngọn lửa xanh như bị mất khống chế nổ lớn, nổ lớn đến nỗi hai bền vách vực liên tục đá lớn như núi và các yêu thú đủ mọi hình dạng sống trên vách vực rơi xuống.
Phía bên trên thì đất sụt, vách vực lan rộng không ngừng từ ba trăm dặm liên tục mở rộng ra chưa có dấu hiệu dừng lại. Yêu thú lẫn hung thú đều hốt hoảng bỏ chạy tứ phương, cảnh tượng như thế giới đến lúc bị hủy diệt.
Sự việc kéo dài suốt mười ngày đêm mới tạm dừng lại, tại đáy vực mọi thứ đã yên ả lại, khói bụi tan ra, tại vị trí cũ xuất hiện một cái kén màu trắng dài chừng hai mét, cái kén lay động rồi từ trong kén nhô lên hai bàn tay, bàn tay xé toạc kén ra hai bên. Chui ra từ trong kén ra là Trần Nguyên, tóc dài đến gót chân, người cao hơn trước một cái đầu thân thể sang bóng rắn chắc, không mặc gì cả.
Trần Ngyên nhìn hai tay mình, nhìn cái kén rồi nhìn xung quanh rồi tự lẩm bẩm:
- Đây là đâu, đang ở đưới đáy vực sao, ta không phải đã chết rồi chứ.
Bất chợt một tiếng nói vang lên trong đêm tối, làm Trần Nguyên giật mình:
- Tiểu tử, ngươi may mắn vẫn sống, tội cho lão già ta vì cứu ngươi mà thân xác giờ cũng bị hủy rồi, kí thác tàn hồn vào nhẫn chứ vật thôi.
Trần Nguyên nhìn sang thấy một bóng lúc sang, lúc tối rồi hỏi:
- Lão tiền bối, là ông cứu ta.
Ông lão liền nói:
- Không sai, thấy ngươi rơi từ trên đó xuống đáng thương nên ta ra tay cứu giúp, bất ngờ xảy ra vụ nổ kinh thiên, không nghĩ ngợi nhiều ta dùng thân xác mình chắn thân thể ngươi rồi cứu ngươi.
Ông lão chần chừ nhìn Trần Nguyên rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên thân thể ngươi bị hàn khi xâm thực, lại đây ta giúp ngươi giải hàn khí rồi ta sẽ đưa ngươi lên trên giúp ngươi thành bá chú đại lục này.
Trần Nguyên ngây thơ tiến gần, khi cách Ông lão một trượng, bất ngờ một lực hút kinh thiên kéo Trần nguyên lại gần:
- Tiểu tử, không phải ta ác tâm, chỉ là Thập Nhật rồi, nếu nay không đoạt thân thể ngươi thì cuộc đời của Phá Thần Nguyên Lãng ta sẽ biến mất khỏi lịch sử, chỉ trách ngươi không may thôi