Tiên Hiệp Đế Thích Thiên - Kite

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Danloi1991, 5 Tháng tư 2020.

  1. Danloi1991 Kite

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Kế hoạch bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ngồi im ở đấy một thời gian khá lâu, hắn bắt đầu rời đi, hắn không biết rằng lần này đi sẽ rất lâu, rất lâu sau hắn mới quay trở lại nơi này, theo hướng cũ quay trở lại Tô gia, An Huy Thành vẫn rực sáng với những con đường không ngủ, con đường bán thuốc của Tô gia trước phủ là một trong số đó. Đối lập với sự sầm uất đó thì nội phủ Tô gia chỉ leo lắt một số ánh sáng trong đêm.

    Với tu vi hiện tại và khả năng của hắn, hắn nhẹ nhàng bay về viện của mình, hắn phải bắt đầu kế hoạch trả thù của mình, với khả năng bây giờ hắn không thể một mình đối đầu trực diện với ba thế lực được, hắn cần phải phân giã thực lực của kẻ thù, tuy nhiên để làm được điều đó hắn cần là tiền, rất nhiều tiền. Hắn gọi Tô nham vào ra lệnh là đi gọi Tô Lâm tới, hắn cần Tô Lâm ra mặt sử lý mọi việc, hắn sẽ ở trong bóng tối chỉ huy tất cả.

    Tô Lâm vội vã tới viện của Trần Nguyên, hắn không dám chậm chễ, tính mạng và cơ hội của hắn đều nằm trong tay Trần Nguyên.

    Khi tiến vào, hắn đang thấy Trần Nguyên ngồi sẵn đợi mình, hắn vội vàng nói:

    - Tô trưởng lão, ngài có gì cần phân phó.

    Trần Nguyên hiểu rằng Tô Lâm rất thông minh, hắn giữ đúng mực và luôn cẩn thận, Trần Nguyên lấy từ trong áo choàng ra hai mươi lọ đan dược màu trắng mà hắn đã chuẩn bị sẵn đặt lên trên bàn rồi nói:

    - Tô thiếu gia, Tô gia tuy là tam phẩm nhưng chuyên kinh doanh dược, chắc hẳn từ nhỏ đã quen về y lý và đan dược, không biết Tô thiếu gia có nhận biết ra loại đan dược này hay không.

    Tô Lâm nhấc một chiếc bình lên, đổ ra một viên đan dược, vẻ mặt không thể tin được, tuy gia tộc hắn dùng dược để mưu sinh nhưng lại chỉ là gia tộc tam phẩm ở An Huy Thành kiến thức các loại dược liệu, dược tán tuy không ít nhưng trước nay chỉ nghe nói chứ chưa thấy qua đan dược thật sự:

    - Tô trưởng lão, đây là đan dược, tại hạ nông cạn không biết là loại đan dược gì.

    Trần Nguyên cũng không bất ngờ, Trần gia là gia tộc nhất phẩm tại An Huy Thành mà hắn cũng chỉ nhìn thấy một lần mà thôi, Trần Nguyên mỉm cười rồi nói:

    - Đây là Bổ Nguyên Đan, nhất cấp đan dược, phẩm đan là hoàn mỹ đan dược, ta hoàn toàn có thể nhờ phòng đấu giá Nhất Vĩnh La - chi nhánh An Huy Thành đấu giá giúp ta nhưng ta muốn Tô gia cụ thể là ngươi Tô Lâm làm chủ để xử lý vụ này. Ngươi có đồng ý không.

    Nhất Vĩnh La là một con quái vật khổng lồ thực sự, tồn tại từ rất lâu không ai biết được, đây là Vĩnh La Thế Giới mà nhà đấu giá này lại dám lấy cái tên Nhất Vĩnh La đủ thấy bá đạo cỡ nào, nói về thực lực thì Nhất Vĩnh La có mặt tại tất cả mọi thành thị dù lớn hay bé, ở tại tất cả các quốc gia trong bốn mươi sáu châu trong Vĩnh La Thế Giới, nghe đồn thế lực này còn mua bán với cả những yêu thành của yêu thú. Tôn chỉ của Nhất Vĩnh la là tại Nhất Vĩnh La không gì là không thể bán, không gì là không thể mua vô cùng bá đạo, không những thế Nhất Vĩnh La lại có thể giữ bí mật vô cùng tốt cho các khách hàng và vô cùng thân thiện nên được toàn thể thế giới hưởng ứng.

    Tô Lâm hiểu rằng đây là cơ hội mà Trần Nguyên cho hắn, với số lượng đan dược này Tô gia ngay lập tức vượt mặt ba gia tộc kình địch khác, trong tương lai vươn lên hàng ngũ nhị phẩm là hoàn toàn có khả năng.

    Tuy nhiên Tô Lâm cũng hiểu rằng cái này phong hiểm quá lớn, có thể sẽ làm Tô gia tan cửa nát nhà. Tô Lâm suy nghĩ một lát liền nói:

    - Trưởng lão đã tin cậy tại hạ, tại hạ liều cả mạng cũng theo đến cùng. Tuy nhiên với thực lực Tô gia để bán những đan dược này là không có khả năng không những thế còn gây nguy hiểm đến trưởng lão, nên tại hạ mong muốn sẽ chuyển toàn bộ số đan dược này kí gửi cho Nhất Vĩnh La, khi bán xong Tô gia chỉ xin một thành lợi nhuận mà thôi.

    Trần Nguyên càng ngày càng thưởng thức Tô Lâm này, thấy lợi mà không mờ mắt chính là kẻ có khả năng làm việc lớn. Trần Nguyên cười nói:

    - Được, theo ý ngươi mà làm, tuy nhiên ngoài Tô gia được một thành ra, ta sẽ cho thêm ngươi một thành lợi nhuận nữa.

    Tô Lâm vội vàng cảm ơn, đang lui ra đến cửa thì nghe thấy Trần Nguyên than thở phía sau:

    - Tô thiếu gia, với khả năng của ngươi đáng nhẽ tương lai phải không hạn lượng, thế mà hiện giờ vẫn chỉ là là tứ tinh võ đồ, kinh mạch bị kìm hãm cả đời này chỉ có thể đạt đến ngũ tinh võ đồ mà thôi, đáng tiếc, đáng tiếc.

    Tô Lâm vô cùng chấn động, khi hắn tu luyện liên tục bị cảm giác quá sức, cơ thể đau đớn vô cùng, đã tìm nhiều y sư danh tiếng nhưng chưa tìm ra được nguyên nhân và cách chữa trị, chính vì nguyên nhân này nên người ấy mới rời đi về gia tộc tìm luyện đan sư và để lại cho hắn bốn thất tinh võ đồ bảo vệ.

    Trần Nguyên chỉ nhìn đã nhận ra bệnh của hắn làm hắn vừa vui vừa sợ, vui vì biết đâu Trần Nguyên có thể giúp hắn chữa khỏi thì hắn càng sớm tu luyện đi tìm được người ấy, sợ vì hi vọng vừa được thắp sáng lại mất đi, hắn vội quay lại nhìn Trần Nguyên lời nói có chút run rẩy:

    - Tại hạ từ nhỏ gặp biến cố may mắn đã giữ được tính mạng, đã đi tìm nhiều y sư, cũng đã được kiểm tra nhiều lần không thấy khác thường cả nhưng khi tu luyện luôn cảm thấy quá sức. Không biết Trần thiếu gia có thể giúp tại hạ hay không.

    Tô Lâm này dù đối mặt với vấn đề gì cũng vô cùng cẩn thận, thế mà vì vấn đề này lại gọi Trần Nguyên là Trần thiếu gia cũng đủ thấy hắn đã bị bệnh tật này dày vò vô cùng rồi.

    Trần Nguyên nhấp một ngụm trà rồi nói:

    - Bệnh này, ta có thể chữa được.
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng năm 2020
  2. Danloi1991 Kite

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Nhất Vĩnh La

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lâm nghe Trần Nguyên nói vậy chấn động vô cùng, hắn run rẩy, lắp bắp nói:

    - Trần thiếu gia, thật vậy sao, không nói dối thuộc hạ chứ.

    Trên thế giới này, võ lực gắn liền với tất cả mọi thứ. Hắn không thể tu luyện nữa chính là nỗi đau, là ác mộng hàng đêm của hắn. Vì vấn đề này mà người ấy đã bỏ đi.

    Trần Nguyên lấy từ áo choàng một tờ giấy ra viết ba mươi hai loại dược liệu rồi đưa cho Tô Lâm:

    - Ngươi hãy mua các loại dược liệu này, ta sẽ giúp ngươi trị bệnh.

    Tô Lâm hai tay run run nhận lấy tờ giấy, hai mắt sáng rực vội vàng nói:

    - Thuộc hạ gấp rút đi làm ngay.

    Nói xong hắn vội vàng rời khỏi viện. Trần Nguyên ngồi một mình trong phòng, hắn xuất thân là gia tộc nhất lưu, hắn hiểu rằng muốn khống chế Tô Lâm trong lòng bàn tay một cách toàn diện cần phải có đủ cả ân lẫn uy. Sau khi Tô Lâm đi hắn quay vào phòng, hắn muốn dành toàn bộ thời gian cho tu luyện và học tập.

    Tô Lâm dựa vào mỗi quan hệ của mình, kí gửi bán đấu giá ra sớm nhất tại Nhất Vĩnh La. Mấy ngày nay Nhất Vĩnh La - chi nhánh An Huy Thành đón một đại nhân vật từ tổng bộ nên ngay cả Hòa Xương người quản lí Nhất Vĩnh La - Việt Quốc cũng xuất hiện, hắn thấy có kí gửi bán đấu giá có đan dược nhất cấp, thấy vô cùng lạ nên vội vàng đưa lên cho thượng cấp để trình báo.

    Nhất Vĩnh La - chi nhánh An Huy Thành được xây dựng trong khuôn viên rộng năm triệu khoảnh (khoảng ba trăm ba mươi nghìn kilomet vuông) tọa lạc ngay tại trung tâm An Huy Thành. Vô số các lầu cao, vườn dược.. vô cùng tấp nập suốt cả ngày lẫn đêm. Tại nơi sâu nhất của Nhất Vĩnh La là một hồ nước rộng lớn, trên mặt hồ là một tòa tháp bảy tầng vô cùng uy nghiêm đang bay lơ lửng. Tòa tháp có tên là Thiên, vô cùng hống hách.

    Trên tầng cảo nhất của tòa tháp có một phòng vô cùng lớn, trong phòng đang có ba người.

    Ngồi tại vị trí chủ vị là một cô nương tầm mười hai, mười ba tuổi, nàng vận xiêm y màu xanh nhạt, khuôn mặt như tiên tử trên trời, khí chất nhưng toát lên vẻ kiêu sa thượng vị giả vô cùng cao quý vô cùng. Mái tóc óng mượt đen lánh ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa hè sẽ hút hồn những người đối diện. Đôi môi anh đào đỏ thắm nhỏ nhắn, khi nàng nở nụ cười như vạn hoa nở rộ, khi nàng nói thì nhẹ nhàng như tiên nhạc trời cao, người khác nghe thôi đã mê mệt nàng. Nàng có làn da trắng như tuyết đầu mùa, xinh đẹp vô cùng.

    Một người đứng đằng sau là một lão giả cao, mặc chiếc áo một nửa bên phải màu đen, một nửa bên trái màu trắng, đội chiếc mũ màu đen. Một người đang cúi người đưa chiếc hộp cho cô gái có khuôn mặt giống hệt người đang đứng mặc chiếc áo một nửa bên trái màu đen, một nửa bên phải màu trắng, đội chiếc mũ màu trằng.

    Người đội chiếc mũ màu trằng cất tiếng nói:

    - Tiểu thư, đây là đan dược mà Nhất Vĩnh La - chi nhánh An Huy Thành trinh lên, đan dược này là hoàn mĩ đan dược là trung phẩm - nhất cấp đan dược. Việt Quốc từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện trung phẩm - nhất cấp đan dược, mong muốn tiểu thư định đoạt.

    Cô gái cầm lấy chiếc hộp, rồi cất tiếng nói:

    - Hiếm thấy, hiếm thấy, ta chẳng qua theo lệnh cha ta tới Yêu Thành - Ma Na Tôn Giả. Không nghĩ đi qua đây lại gặp được chuyện này.

    Trong Vĩnh La thế giới có bốn mươi sáu châu của nhân tộc, chiếm một nửa diện tích đất liền của Vĩnh La thế giới, thế giới này có bốn mươi sáu châu, năm châu là thượng châu, mười hai châu là hạ châu và hai mươi chín châu là hạ châu.

    Quỳ Ngưu châu là một hạ châu kém trong hai mươi chín hạ châu. Nước Việt lại là nước bé của Quỳ Ngưu châu với ba nghìn tám trăm thành trì lớn nhỏ và ba triệu tỷ dân. An Huy Thành còn là thành nhỏ nhất thực lực cao nhất là thập tinh võ đồ lại xuất hiện đan dược nhất cấp quả là vô cùng hiếm thấy, nó như việc hái trăng trên trời không bao giờ xảy ra.

    Phải biết rằng đan dược nhất cấp cũng chỉ được xuất hiện tại những thành thị lớn mà thôi. May mắn ra thì tại Kinh Tham - Thủ đô của Việt Quốc may mắn được nhìn thấy hạ phẩm - nhất cấp đan dược mà thôi.

    Người đội mũ màu đen nãy giờ im lặng lên tiếng:

    - Tiểu thư, có thể cho lão xem kĩ được hay không.

    Cô gái đưa cho người đội mũ màu đen, thấy lão vẻ mặt vô cùng nghiêm túc thì liền nói:

    - Hắc lão, ngài thấy điều gì kì lạ hay sao.

    Hắc lão nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó đưa lên mũi ngửi, rồi mới đưa đan dược lại cho Bạch lão, rồi hướng về phía cô gái chắp tay nói:

    - Tiểu thư, tại hạ tuy học thức nông cạn về y dược nhưng có theo Khang Lão nhiều năm nên có chút nhận xét, viên đan dược này tất cả đều hoàn mĩ, thủ pháp luyện chế thì điêu luyện, có thể nói thực lực kẻ này không chỉ là nhất cấp đan dược sư mà rất có thể là nhị cấp đan dược sư đã vô cùng gần tiếp cận tam cấp đan được sư rồi.

    Hắc lão tuy không phải là đan dược sư nhưng nói về đan dược vẫn có chuyên môn, nghe lời nói của Hắc lão làm cô gái vô cùng bất ngờ.

    Cô gái liền hỏi lại Hắc lão:

    - Hắc lão nói thì là chắc chắn rồi, nhưng ta có điều không hiểu, thực lực của hắn là nhị cấp đan dược sư thì dù tại năm thượng châu cũng là khách khanh cao cấp của các gia tộc nhị lưu cớ sao lại tới nơi hẻo lánh nhất này để bán đan dược, mà đã bán đan dược sao lại lấy kim ngân mà không phải tiên thạch.

    Phải biết rằng tiên thạch là tiền tệ lưu thông chủ yếu cho các tu sĩ từ tiên thiên cảnh giới trở lên, do thân thể đã cải tạo có thể hấp thu được năng lượng của tiên thạch.
     
  3. Danloi1991 Kite

    Bài viết:
    0
    Chương 22: Tòa tháp bảy tầng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Lão vuốt râu, suy nghĩ một lát rồi nói:

    - Theo lão hủ nghĩ rằng, Việt quốc là một quốc gia chiến lực thấp nên tu sĩ từ tiên thiên cảnh giới là không có nhiều cũng lại thường ẩn tu nên chủ yếu là tu vi võ đạo nên tiền tệ chủ yếu là kim ngân và tại An Huy Thành tu sĩ có thực lực cao cấp nhất cũng chỉ là thập tinh võ đạo, theo suy đoán của lão hủ đây có thể là một vị đan sư nào đó về đây ẩn cư đã thu nhận cao đồ. Vị này sinh ra và lớn lên tại đây, từ nhỏ tới lớn chưa từng rời khỏi Việt Quốc nên không biết đến tiên thạch là điều dễ hiểu.

    Hắc Lão cúi mình chắp tay rồi nói:

    - Tiểu thư nếu quả thực là thế thì đây có thể là hòn ngọc thô còn có thể đào tạo, đan dược sư hiếm vô cùng, nếu tiểu thư có thể mời được vị đan dược sư này thì cũng chính là công lớn đối với gia tộc.

    Cô gái nghe hai vị Hắc, Bạch Lão nói cũng gật đầu đồng ý. Sau đó cho truyền Hòa Xương, kẻ này là người quản lý đứng đầu Nhất Vĩnh La - Việt Quốc, thân hình vừa lùn vừa béo, mắt híp miệng luôn cười, lúc nào cũng mặc trang phục màu đỏ tươi của hỉ phục, nhìn có vẻ vô hại hiền lành nhưng cũng là kẻ ra tay sát phạt quyết đoán, hắn còn có một biệt hiệu là Tiếu Diện.

    Hòa Xương được gọi tiến vào vô cùng lo lắng, hắn gặp vị đến từ tổng bộ của Nhất Vinh La, tiến vào trong có ba người đang chờ sẵn, tại vị trí chủ tọa có một cô gái, khi nhìn thấy cô gái hắn cũng đứng như kẻ bị hút mất hồn phách, hắn đã gặp qua vô số mỹ nhân nhưng nay gặp được người này thì tất cả chỉ là cỏ rác, đây mới là mỹ nhân.

    Cô gái tỏ vẻ chán ghét, kiểu này nàng đã gặp vô số, đều một dạng giống nhau. Hắc lão hừ nhẹ một cái, Hòa Xương như bừng tình, hắn cảm nhận được khí tức có sát ý của Hắc Lão. Hắn cũng biết rằng mình phạm tội to lớn nên vội vàng quỳ rạp xuống, không ngừng run rẩy.

    Cô gái ném một chiếc lệnh bài làm bằng vật liệu màu xanh, trên đó khắc chữ Nhu về phía Hòa Xương rồi nói:

    - Ta muốn ngươi toàn lực điều tra về kẻ luyện đan dược này, cho phép sử dụng Vĩnh La Quân.

    Vĩnh La Quân là thế lực mật của Nhất Vĩnh La, tại từng địa phương sẽ có số người khác nhau, bình thường sẽ không hiện thân, chỉ đến khi Nhất Vĩnh La gặp nguy cơ mới hiện thân, đây là thế lực độc lập không chịu sự điều khiển của quản lý địa phương, chuyên ám sát, thu thập thông tin và vô số các nhiệm vụ khác.

    Hòa Xương không dám nói gì, chỉ vâng dạ rồi lui ra, hắn biết rằng khi đã sử dụng tới Vĩnh La Quân là vô cùng quan trọng, hắn phải làm việc rất cẩn thận nếu không muốn mất đầu.

    Sau một ngày, bản ghi chép về kẻ bán đan dược đã được đặt trên bàn của cô gái.

    Sau khi đọc xong tài liệu, Hắc Lão nói:

    - Tiểu thư, người đưa dược đến Nhất Vĩnh La là Tô Lâm, Tô gia chỉ là tam phẩm gia tộc thực lực không cao, nhưng vài ngày trước Tô gia đi hái thuốc ngoài thành nhưng thật ra là đi khám phá kho tàng, theo báo cáo thì về tay không nhân mã không thiệt hại gì. Lão Hủ nghĩ rằng rất có thể rằng số đan dược này chỉ là số đan dược mà Tô gia may mắn có được mà thôi.

    Cô gái uống trà, rồi nói:

    - Theo tiểu nữ không phải vậy, Tô Lâm này đang có che dấu cho ai đó, bảo Hòa Xương đưa thiệp mời, mời Tô Lâm tới.

    Tại thư phòng của Tô Lâm, Tô Lâm đang nhìn chằm chằm vào tờ thiệp mời của Nhất Vĩnh La, khi nhận được thiệp mời thì hắn vô cùng bất ngờ, hoảng sợ và lo lắng. Hiện giờ thân phận của mình đã bị phơi bày, hắn không biết nên làm gì.

    Hắn vội vàng cầm thư tới viện của Tô Hoằng, Trần Nguyên cũng vô cùng bất ngời, bảo Tô Lâm nhận lời mời. Hai ngày sau hắn và Tô Lâm sẽ tới Nhất Vĩnh La.

    Hai ngày sau tại tại cổng Nhất Vĩnh La, bình thường người ra người vào liên tục, ầm ĩ, huyên náo vô cùng nhưng hôm nay lại vô cùng yên lặng và trang trọng vì có một nhóm người đang dứng tại cổng lớn Nhất Vĩnh La.

    Đứng đầu nhóm người là nhân vật truyền kì thần long thấy đầu không thấy đuôi của Việt Quốc, Hòa Xương - người đứng đầu của Nhất Vĩnh La Việt Quốc, phía sau là vô số các nhân vật cao cấp của Nhất Vĩnh La chi nhánh An Huy Thành như Tô Hà - người đứng đầu Nhất Vĩnh La An Huy Thành, Trương Hợp thủ quỹ Nhất Vĩnh La, bình thường gặp một người đã khó nay tất cả lại đang đứng trước cổng lớn, tươi cười, niềm nở đón tiếp Tô Lâm - một thiếu gia của một gia tộc Tam phẩm.

    Tô Lâm vô cùng bất ngờ khi được đón tiếp trang trọng đến vậy, nay còn bất ngờ hơn khi hắn tới thì lại được đích thân Hòa Xương ra đón tiếp tại cổng của Nhất Vĩnh La. Tuy Việt Quốc đất rộng người đông nhưng cái tên Hòa Xương không ai là không biết, Nhất Vĩnh La chỉ buôn bán các loại nhưng không tham gia tranh đấu của các thế lực địa phương tuy vậy thực lực bản thân là vô cùng mạnh mẽ.

    Hòa Xương quản lý Nhất Vĩnh La của Việt Quốc nhưng hắn là người từ tổng bộ Nhất Vĩnh La cử xuống làm quản lý, nói về thực lực là sâu không thể đo lường không kẻ nào dám động, nói về danh thì dù đích thân hoàng đế của Việt quốc gặp hắn cũng phải nhượng bộ ba phần. Về danh về lực đều là kẻ hô phong hoán vũ tại Việt Quốc.

    Theo sự hướng dẫn của Hòa Xương, Tô Lâm đi qua vô số cửa dịch chuyển. Đến bên bờ hồ Hòa Xương dừng lại, nói về người đó đang đợi Tô Lâm, Tô Lâm theo sự hướng dẫn của Hòa Xương bước theo từng bậc cầu thang trong suốt vô hình tiến đến tòa tháp. Khi gần đến tòa tháp, cánh cửa lơn màu đen mở ra. Người ra đón tiếp Tô Lâm là Hắc lão, Tô Lâm tiến vào tòa tháp.
     
  4. Danloi1991 Kite

    Bài viết:
    0
    Chương 23: Điều kiện không thể từ chối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tiến vào tòa tháp, Tô Lâm bước đi theo Hắc Lão qua từng bậc cầu thang được làm bằng ngọc thạch màu đen được chạm trổ hoa văn tỉ mỉ, cả hai tiến lên tầng ba, tại gian tầng ba vô cùng rộng lớn, xung quanh tường trạm trổ vô cùng cầu kì và hùng vĩ về các loại kì hoa dị thảo, tầng ba này vô cùng đơn sơ, giữa tầng chỉ có bảy chiếc ghế, bảy chiếc bàn tròn bằng đá màu xanh đen được xếp theo vòng tròn.

    Hắc Lão và Tô Lâm ngồi xuống đối diện nhau. Hắc Lão ra hiệu cho người hầu mang trà vào. Ít phút sau người hầu mang trà và điểm tâm lên.

    Hắc Lão nâng ly trà lên, ngửi hương thơm của trà, nhấp một ngụm rồi nói:

    - Tô thiếu gia, dùng thử trà này xem. Đây là Thanh Y Trà, là cống phẩm Hải Sân Thành lên cho hoàng đế Việt Quốc, là trà ngon. Nghe nói để có thể chế luyện thành trà, người ta phải vun trồng Thanh Y Mộc bằng xác yêu thú, hấp thụ nhật nguyệt, được tưới bằng nước Nhật U vào canh ba, sau ba mươi năm mới ra lá, đợi đến khi cây rụng hết chỉ còn sót lại năm lá mới lấy để pha trà. Vị vô cùng đặc trưng.

    Tô Lâm chưa biết hồ lô đối phương là gì, cũng không vội vàng hấp tấp, nâng trà lên để thử. Quả nhiên trong trà có cảm nhận được hương vị mặn mặn của biển lại vô cùng thanh mát như ở đỉnh núi. Cả hai khách sáo nói qua lại với nhau.

    Sau một lúc nói chuyện, Hắc Lão mới lấy từ trong áo dài ra một quyển sổ màu đen, trên sổ ghi chữ Tô Lâm chậm rãi đọc:

    - Ngày hai lăm tháng hai, có một vị bí ẩn gửi bán mười lọ đan dược Bồi Nguyên Đan, năm mươi viên, nhất phẩm đan dược - phẩm chất hoàn mỹ. Kí gửi tối thiểu một vạn lượng vàng một viên. Theo điều tra được vị này là Tô Lâm. Tô Lâm từ bé bị bệnh nhưng không nói ra.

    Hắc Lão đọc nhứng thông tin của Tô Lâm, Tô Lâm càng nghe càng hoảng hốt, hắn cảm nhận được mọi sự việc, toàn bộ mọi bí mật đều bị Hắc Lão đọc không thiếu gì, ngay cả những việc hắn đã quên cũng không bỏ xót. Tô Lâm bỏ chén trà xuống bàn rồi chầm giọng nói:

    - Nhất Vĩnh La thông tin thật nhanh, không biết Nhất Vĩnh La có ý kiến gì hay không mà lại điều tra thông tin khách hàng vậy. Chẳng lẽ đây là cách Nhất Vĩnh La hay làm.

    Hắc Lão cất quyển sổ đi rồi mỉm cười nói:

    - Điều tra khách hàng là việc Nhất Vĩnh La ta không bao giờ làm. Tuy nhiên ta muốn hỏi Tô thiếu gia, số đan dược Bổ Nguyên Đan mà ngươi mang tới ký gửi là của Nhất Vĩnh La của ta bị cướp cách đây không lâu, ta chỉ muốn hỏi Tô thiếu gia làm sao có thể có số đan dược này. Ta nghĩ ngươi và Tô gia to gan bằng trời rồi đấy mới dám mưu mô trên đầu Nhất Vĩnh La ta.

    Càng nói Hắc Lão càng thay đổi khí tức, đến câu cuối thì đập nát bàn bên cạnh, sát khí tỏa ra, không khí như cô đọng lại, không gian tầng ba tĩnh lặng vô cùng.

    Đối diện Hắc Lão, Tô Lâm thực lực chỉ là ngũ tinh võ đồ, sao có thể chịu nổi áp lực sát khí mà Hắc Lão tỏa ra, toàn thân hắn lúc thì rét run cầm cập lúc thì nóng đến tan chảy, hắn cảm nhận được không khí xung quanh như bị rút hết, cảm nhận thấy hắn như trơ trọi vật lộn giữa địa ngục nóng lạnh luân phiên, hắn còn nhìn thấy vô số oan hồn đủ mọi hình dáng đang gào thét lao đến đòi mạng hắn. Khó thở, đau đớn đến khi hắn không chịu được nữa chuẩn bị ngất đi thì sát khí cũng giảm đi nhanh chóng. Đối diện với Tô Lâm là Hắc Lão với nụ cười hiền lành cùng với chiếc bàn bị đập vỡ đã được thay đổi. Không còn cảnh tượng vừa xẩy ra. Tuy nhiên toàn thân vẫn không tự chủ mà run lên.

    Tô Lâm mặt mày trắng bệch, hai tay run run cầm vào thành ghế, khó nhọc nói:

    - Nhất Vĩnh La nếu muốn giết người đoạt bảo thì ta vô phương chống cự, nếu muốn bàn với ta mà dùng trò này để ép buộc ta phải theo thì xin lỗi Tô Lâm ta dù gì cũng là trang hảo hán dù chết cũng quyết không theo.

    Hắc lão nhìn Tô Lâm, hắn phải đánh giá lại con người này tu vi chỉ là con sâu cái kiến nhưng tinh thần kiên định vô cùng, hắn muốn thông qua khi tức để phá vỡ phòng tuyến tinh thần của Tô Lâm rồi sau đó mới tiến vào thương lượng, tuy nhiên thật không ngờ sau khi chịu qua sự sống chết nhu vậy mà tinh thần của Tô Lâm vô cùng kiên định, thú vị vô cùng.

    Hắc Lão mỉm cười, uống một ngụm trà rồi nói:

    - Tô thiếu gia, vừa rồi ta thấy số đan dược này khá giống của chúng ta đã bị thất lạc, do quá nóng lòng nên có đắc tội, xin thiếu gia bỏ qua cho.

    Hắc Lão đặt chén trà xuống rồi nói tiếp:

    - Tuy nhiên ta muốn hỏi trong này Tô Thiếu gia có điều kiện chỉ bán đan dược này cho nhân sỹ An Huy Thành, đồng thời trước khi đấu giá một tháng muốn Nhất Vĩnh La ta đứng ra quảng bá và đồng thời đến hôm đấu giá mời những nhân vật có ảnh hưởng tại An Huy Thành tới tham dự. Không biết có phải hay không.

    Tô Lâm đã bình tĩnh lại, hắn gật đầu với Hắc Lão.

    Hắc Lão nhìn thẳng vào mắt của Tô Lâm, sau đó mới nói tiếp:

    - Tuy nhiên ta đại diện Nhất Vĩnh La muốn trao đổi đề nghị với Tô thiếu gia, Ta có hai đề nghị, thứ nhất ta muốn gặp vị Đan Dược Sư đã luyện ra đan dược này đổi lại ta sẽ cho phép Tô gia độc quyền đan dược cho Nhất Vĩnh La. Thứ hai ngoài Bổ Nguyên Đan, những đan dược khác Nhất Vĩnh La muốn mua toàn bộ.

    Bây giờ, nghe Hắc Lão hỏi vậy làm Tô Lâm vô cùng bối rối, hắn hiểu rằng hắn một ngày nào đó hắn sẽ phải rời đi Tô gia, nhưng hắn sinh ra và lớn lên tại Tô gia nên sự an nguy và phát triển của Tô gia vẫn là điều hắn lo lắng và canh cánh trong lòng, nay có lời hứa như vậy thì vị thế và sự an toàn của Tô gia gián tiếp được bảo đảm, hắn rất muốn đồng ý nhưng Trần Nguyên không phải là kẻ hắn có thể khống chế. Nếu không sử lý tốt thì đừng nói hắn mà cả Tô gia đều sẽ biến mất vào dòng sông lịch sử.
     
  5. Danloi1991 Kite

    Bài viết:
    0
    Chương 24: Điều kiện không thể từ chối 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đầu Trần Nguyên giả dạng người hầu đi cùng Tô Lâm, ý định muốn biết thực sự trong hồ lô của Nhất Vĩnh La bán gì, tuy nhiên khi đến tòa tháp bảy tầng thì bị người của Nhất Vĩnh La cản lại ở ngoài chỉ nên chỉ có Tô Lâm mới được phép tiến vào, khi Tô Lâm tiến vào tòa tháp đã nhiều lần hắn liên hệ ra bên ngoài với Trần Nguyên nhưng bất thành. Lúc này vô cùng quan trọng, Tô Lâm liên hệ với Trần Nguyên cũng không được, lòng hắn rối loạn vô cùng.

    Chưa đợi Tô Lâm ra quyết định Hắc Lão đã nói thêm:

    - Ngoài ra Nhất Vĩnh La sẽ cung cấp thông tin của Liễu tiểu thư nếu Tô thiếu gia muốn.

    Câu nói của Hắc Lão như đại chùy đánh vào lồng ngực của Tô Lâm. Tô Lâm mở to hai mắt, hắn vô cùng bàng hoàng, trí tuệ của hắn hiện giờ như ngừng lại, trong đầu chỉ văng vẳng tên Thu Nhi.

    Thu Nhi - người con gái mà hắn muốn dành cả đời còn lại để bảo hộ, tuy nhiên vì tìm kiếm cách chữa trị cho hắn mà nàng đã bất đắc dĩ phải quay lại gia tộc mà nàng đã phải chốn chạy, chính vì vậy hắn luôn cảm thấy mình vô dụng, là phế vật.

    Bản thân hắn luôn gào thét, hắn luôn muốn đi tìm nàng, nhưng hắn vô dụng, hắn không biết nàng ở đâu, tu vi của hắn lại phế như vậy. Chính vì vậy mà khi nghe Trần Nguyên nói có thể chữa trị cho hắn mới làm hắn mất bình tĩnh như vậy.

    Hiện nay Hắc Lão nói như vậy càng khiến Tô Lâm như người chết đuối ôm lấy được cọc giữa sông.

    Hắc Lão mỉm cười nhìn thấy sự thay đổi tâm trạng, sự lo lắng xen lẫn háo hức của Tô Lâm, hắn biết Tô Lâm đã bị đánh đúng điểm yếu rồi, thông tin của Tô Lâm từ nhỏ đến giờ đã được ghi lại rõ ràng, ngay cả việc có tình cảm và qua lại với một tiểu thư tại một gia tộc nhị lưu tại trung châu đã được ghi chép rõ ràng đặt trên bàn của Hắc Lão. Nếu biết đối phương muốn gì thì quá dễ dàng để điều khiển đối phương.

    Nhưng sau khi điều tra về Tô Lâm, cùng các mối quan hệ của hắn nhưng Nhất Vĩnh La không thể tìm kiếm được thông tin gì về vị Đan Dược Sư kia, như thể là hắn không tồn tại vậy, làm Hắc, Bạch nhị lão và cô gái chủ tử đều nghĩ rằng đây chỉ là Tô Lâm chỉ là may mắn có được số đan dược này trong chuyến đi vừa rồi mà thôi.

    Tô Lâm cố gắng giữ mình bình tĩnh nhưng không thể, giọng của hắn vẫn gấp gáp nói:

    - Điều kiện đưa ra là vô cùng hấp dẫn, tuy nhiên vị Đan Dược Sư này ta không thể thay ngài ấy hứa hẹn được, tuy nhiên dù có chết ta cũng sẽ làm được.

    Sau khi Hắc Lão và Tô Lâm có sự thống nhất chung về mục đích, Tô Lâm vội vàng xin cáo từ rời đi, hắn muốn mau chóng về gặp Trần Nguyên.

    Sau khi Tô Lâm rời đi không lâu, cô gái xiêm y màu xanh nhạt cùng Bạch Lão xuất hiện sau lưng của Hắc Lão, cô gái đi đi lại lại vòng quanh Hắc Lão rồi háo hức nói:

    - Hắc Lão, ta nghĩ Tô Lâm này sẽ không nhịn được mà vội vàng đi gặp vị Đan Dược Sư kia ngay, ta tò mò kẻ bí ẩn này là ai quá, ta sẽ lén đi theo Tô Lâm đi gặp vị Đan Dược Sư này. Hai vị không được đi theo ta.

    Bạch Lão đứng sau nghe vậy vội vàng chắp tay, cúi người nói:

    - Tiểu thư, vạn lần không thể, chưa biết tình hình cụ thể thế nào, tiểu thư thân thể vô cùng cao quý không thể để mình vào chốn nguy hiểm được.

    Cô gái bật cười, nụ cười của nàng như vô số các bông hoa nở rộ giữa mùa xuân, tuyệt đẹp vô cùng, ai nhìn cũng phải xiêu lòng, cô gái nhảy tới gần Bạch Lão vui vẻ nói:

    - Bạch lão xin đừng lo lắng, với thực lực của ta dù tại gia tộc cũng là đứng đầu lứa trẻ, chẳng lẽ tại An Huy Thành, một thành nhỏ tại một hạ châu còn có kẻ nào có thể gây nguy hiểm cho ta được chứ.

    Cô gái ôm tay của Bạch Lão tươi cười nói:

    - Với lại, có kẻ có thể gây nguy hiểm cho ta thì với thực lực của nhị lão không thể gây nên sóng gió gì đâu.

    Thấy Bạch Lão thở dài, cô gái biết đã được sự đồng ý của Bạch Lão. Sau đó cô gái nhảy sang ôm tay Hắc Lão, vừa lắc vừa nũng nịu nói:

    - Hắc Lão, cho ta đi đi mà, suốt ngày quanh quẩn ở đây ta chán lắm rồi.

    Thấy Hắc Lão như muốn nói gì đó, cô gái vội vã biến mất. Nhị lão nhìn nhau thở dài, vị tiểu tổ tông này muốn vui chơi thì hai lão không thể quản được, đành phải đứng từ xa âm thầm bảo vệ mà thôi. Nhị lão liền biến mất ngay sau đó.

    Nói đến Trần Nguyên, sau khi không thể vào được tòa tháp cũng không thể liên lạc được với Tô Lâm, hắn liền quay trở lại Tô gia, hắn bắt đầu khởi động kế hoạch mà hắn đã vạch ra, hắn ra lệnh cho Tô Nham đi giao nhiệm vụ tại Nhiệm vụ điện tại Nhất Vĩnh La.

    Nhiệm vụ điện là một quảng trường lớn nằm trong Nhất Vĩnh La, tại đây tất cả mọi người đều có thể treo nhiệm vụ và phần thưởng để tìm ngươi làm nhiệm vụ, có vô số các nhiệm vụ từ dễ đến khó chia từ nhất cấp đến tứ cấp, bất cứ võ đồ nào muốn nhận nhiệm vụ sẽ liên hệ Nhất Vĩnh La để nhận nhiệm vụ. Nhất Vĩnh La sẽ có trách nhiệm là sau khi xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành sẽ làm các thủ tục bàn giao nhiệm vụ và lấy phí với bên treo nhiệm vụ và trao phần thưởng nhiệm vụ cho bên hoàn thành nhiệm vụ.

    Nhiệm vụ Tô Nham đi giao là nhiệm vụ cấp một, cấp thấp nhất. Nội dung nhiệm vụ là cần tìm một nhóm gồm hai người, hóa trang thành một già một trẻ, người già mặc áo xanh, người trẻ thì mặc áo đen, cả hai sẽ đi lấy một bình nước tại sông Dương La. Không giới hạn người nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ được treo trong năm ngày.
     
  6. Danloi1991 Kite

    Bài viết:
    0
    Chương 25: Sự gặp mặt đầu tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên con đường đông đúc của An Huy Thành, Tô Lâm đang ngồi trên xe do một con Mãng kéo chạy như bay về phía Tô gia, trong xe thì hắn đang suy nghĩ miên man nên thuyết phục Trần Nguyên thế nào, hắn đang vội, hắn đang rất vội quay trở lại Tô gia, tâm lý của hắn hiện giờ đang vô cùng dao động, có háo hức, có lo lắng, có bất an.

    Cách xe Mãng của Tô Lâm không xa có một cô gái mặc trang phục màu xanh nhạt tay đang cầm bốn năm que kẹo hồ lô đang bay phía trên, vừa bay vừa ăn theo sát không rời. Nàng mới chỉ mười ba tuổi, tuy bình thường vô cùng cứng rắn nhưng sâu bên trong vẫn là cô gái bé nhỏ mà thôi, vẫn thích ăn kẹo hồ lô.

    Về đến Tô gia thì trời đã tối, hắn vội vàng đi một thẳng đến viện của Trần Nguyên. Nay là ngày mười lăm, tại Vĩnh La Đại Lục thì ba tháng một lần vào ngày này thì ba mặt trăng sẽ cùng xuất hiện và tỏa sáng trên bầu trời.

    Theo quan niệm của dân cư tại An Huy Thành thì ngày này sẽ là ngày mà linh hồn người đã mất sẽ theo ánh trăng dẫn lối lên trên trời đầu thai chuyển sinh, linh hồn tà ác sẽ bị ánh trăng chiếu rọi đày xuống địa ngục nên linh hồn tà ác sẽ lánh vào những ngôi nhà không có người để lẩn tránh. Nên các cửa hàng, các quán xá sẽ đóng cửa sớm để có thể trở về nhà, xum vầy ăn uống để tránh các linh hồn tà ác vào nhà.

    Chính ngày này ba tháng trước, đã xảy ra một vụ huyết án kinh động đến cả thành là gia tộc nhất lưu Trần Gia đã bị đồ sát gà chó không tha, Trần gia tại An Huy Thành là một gia tộc truyển kì khi chỉ dùng có mười năm để trở thành gia tộc nhất lưu chia ba thiên hạ với hai gia tộc nhất lưu đã có ngàn năm lịch sử là Hà gia, Liễu gia.

    Khi hắn tiến vào viện của Tô Hoằng, hắn tìm một lúc lâu nhưng không thấy Trần Nguyên đâu cả, khi chán nản muốn đi về thì nghe thấy tiếng thở dài trên mái nhà. Hắn nhìn lên, hắn thấy Trần Nguyên đang mặc áo chùm kín người màu đen hiện đang ngồi trên mái nhà.

    Trần Nguyên đang một mình cô đơn uống rượu. Cảnh sắc mùa thu lá rụng cuốn theo chiều gió hòa lẫn mới không gian tối tăm, hiện lên vẻ thê lương và tịch mịch vô cùng.

    Tô Lâm gạt bỏ mọi suy nghĩ vớ vẩn, hắn vội vàng cúi người, chắp tay rồi sau đó bắt đầu kể với Trần Nguyên mọi chuyện trong tòa tháp một cách chi tiết, rõ ràng. Hắn cũng không nói đên lời mời của Nhất Vĩnh La tới Trần Nguyên.

    Đợi một hồi lâu không thấy Trần Nguyên đáp lại, Tô Lâm vô cùng lo lắng và sốt ruột. Trần Nguyên, hắn cảm nhận thấy Tô Lâm đang không còn sự tỉnh táo và bình tĩnh như mọi ngày mà hôm nay hắn lại vô cùng hấp tấp và vội vàng, Trần Nguyên thấy vậy thở dài, liền nói:

    - Ngươi về đi. Mai ngươi tới gặp ta, bây giời thì ta chỉ muốn ở một mình.

    Tô Lâm không được nghe sự đồng ý mình muốn nghe thì vô cùng thất vọng, tuy nhiên Trần Nguyên đã bảo hắn về thì hắn đành phải cúi người cáo từ rời đi.

    Khi còn lại một mình Trần Nguyên, không gian lại trở nên tịch mịch vô cùng, hắn uống một ngụm rượu rồi ngâm nga đọc lên mấy câu thơ:

    Mười lăm trăng sáng như gương

    Chứng kiến cảnh ta thật tang thương

    Uống rượu mong say chìm giấc ngủ

    Quên đi nỗi hận cảnh mất nhà

    Trần Nguyên lại nâng bình rượu lên uống tiếp, nước mắt hắn không tự chủ rơi, hắn mới mười bốn tuổi, tuy cứng cỏi, mạnh mẽ dù trải qua các lần cửu tử nhất sinh, hắn cũng không một lần rơi nước mắt nhưng hôm nay hắn đã khóc, hắn khóc vì hắn không còn gì, gia đình, người thân. Hắn giờ chỉ còn lại một mình cô đơn mà thôi.

    Khung cảnh này lại âu sầu tang thương vô cùng, Trần Nguyên cúi mặt khóc lớn, cơn gió lạnh mùa thu thổi qua cuốn theo từng chiếc lá, chúng theo gió bay đi, từng chiếc từng chiếc nhẹ hàng bay tới gần Trần Nguyên, như muốn an ủi hắn phải vững vàng lên.

    Một làn gió thổi qua, trên mái nhà cạnh Trần Nguyên xuất hiện một bóng dáng khác, một cô gái xuất mặc một bộ trang phục màu xanh vô cùng thướt tha, khuôn mặt nàng xinh đẹp như tiên trên trời chứ không thuộc về phàm gian, làn da nàng được ánh trăng chiếu vào càng trắng sáng như tuyết đầu mùa, đôi mắt vừa to vừa đen như hội tụ tất cả ánh sáng xung quanh nàng vào trong ấy. Nàng xuất hiện làm lu mờ cảnh sắc, tuyệt đẹp vô cùng.

    Cô gái ngồi xuống ngay cạnh Trần Nguyên, cô gái nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nguyên, dù Trần Nguyên đang mặc áo chùm và đeo mặt nạ với tu vi của mình nàng vẫn có thể nhìn xuyên qua được, nàng vô cùng tò mò tại sao một thiếu niên trẻ tuổi lại ưu sầu như vậy. Chưa nói đến khả năng luyện đan của hắn chỉ với tu vi cửu tinh võ đồ của hắn đã được coi là thiên tài nhất lưu ở Việt Quốc, tương lai vô cùng rộng mở, người người ngưỡng vọng phải là thiếu niên đắc chí mới đúng chứ.

    Trần Nguyên vô cùng giật mình nhìn về phía cô gái, ban đầu hắn cũng bị thẫn thờ trước vẻ đẹp vô cùng không tồn tại của nàng nhưng rất nhanh hắn thanh tỉnh lại, hắn không nghĩ có người xuất hiện bất thình lình bên cạnh hắn, ánh sáng của ba mặt trăng soi rọi xuống, bóng của cả hai người phía sau hòa vào làm một, vô cùng hoàn mỹ.

    Trần Nguyên tỉnh táo lại liền vội vàng nắm vào thanh kiếm bên hông thủ thế, hắn muốn nhảy ra xa tách khỏi cô gái bí ẩn vừa mới xuất hiện rồi sẽ tìm cách ứng phó, tuy nhiên hắn cảm nhận được cả cơ thể như bị giam cầm, không thể di chuyển. Đầu của Trần Nguyên liền hiện lên hai chữ Tiên Thiên, cảnh giới mà vô số các võ đạo đều mong muốn đạt tới. Hắn không nghĩ rằng hắn lại gặp được cường giả tiên thiên tại An Huy Thành.
     
  7. Danloi1991 Kite

    Bài viết:
    0
    Chương 26: Chưởng khống giả An Huy Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với một cảnh giới vượt xa mình, Trần Nguyên đang lo lắng vô cùng, hắn muốn lùi ra xa nhưng toàn bộ thân thể của hắn bị khống chế, sức mạnh của đối phương mang đến cho hắn cảm nhận như mình là một con kiến đối mặt với một con hổ. Không cách nào chống lại.

    Trần Nguyên để bản thân bình tĩnh lại, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen, to tròn của cô gái, giọng điệu lạnh lùng, giận dữ nói:

    - Vị tiền bối thực lực cao cường, tại hạ là Tô Hoằng, trưởng lão của Tô gia, không biết bản thân có mạo phạm gì tiền bối. Mong tiền bối giơ cao đánh khẽ.

    Cô gái thấy Trần Nguyên nghiêm túc như một con mèo xù lông đang giương nanh mua vuốt không nhịn được mỉm cười, nụ cười của nàng tỏa sáng rực rỡ như đang cùng hòa vào ánh sáng của ba mặt trăng, tuyệt đẹp vô cùng.

    Cơn gió mùa thu thổi bật mũ trùm đầu của Trần Nguyên, mắt to đen nhánh của nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt Trần Nguyên, tuy Trần Nguyên đang mang mặt nạ nhưng với tu vi của nàng thì nàng nhìn được chân diện thật sự của Trần Nguyên, một khuôn mặt non nớt, nhìn vào đó nàng muốn sờ vào khuôn mặt ấy. Nàng tò mò nhìn, nàng không nghĩ rằng vị đan sư cao thâm mạt trắc ấy lại là một thiếu niên tuấn tú, đúng thật là thiên tài dù có là nơi hang cùng ngõ hiểm cũng có thể tỏa sáng.

    Không nhịn được, nàng đưa tay trắng như bạch ngọc lên sờ khuôn mặt Trần Nguyên, nàng nhẹ nhàng nói:

    - Tiểu tử, đừng lo lắng, ta không gây nguy hiểm với ngươi, ta là người của Nhất Vĩnh La. Lúc nãy ta tới, ta nhìn thấy ngươi tâm trạng nặng nề không hiểu sao ta cảm nhận thấy ta và ngươi lại đồng bệnh tương liên, ngươi không phiền nếu ta muốn kể một câu chuyện hay không.

    Trần Nguyên nghĩ thầm, tuy hắn trẻ tuổi nhưng do tu luyện nên thân hình cao lớn, với lại hiện giờ hắn đang đeo mặt nạ giả dạng Tô Hoằng, nhìn kiểu gì cũng là một lão già đã hơn trăm tuổi, da dẻ đã nhăn nheo hết, trong khi cô gái này nhìn trước nhìn sau thì còn nhỏ tuổi hơn mình, tuy thân hình chỗ cong cần cong, chỗ lõm cần lõm mê người vô cùng nhưng hắn đoán chắc rằng cô gái này chỉ mười hai, mười ba tuổi mà thôi, lại gọi hắn là tiểu tử, quái dị.

    Bất thình lình xuất hiện ép buộc một người không quen không biết nghe chuyện của mình, mang thân phận người của Nhất Vĩnh La mà không đề cập gì đến đan dược hay gì khác. Đúng là quái dị vô cùng, nhưng người ta thực lực cao hơn hắn, hắn không thể làm gì được thì đành phải nghe theo vậy.

    Cô gái thấy Trần Nguyên biểu hiện kì lạ, liền nghĩ ra điều gì đó thì bật cười, giọng nhẹ nhàng nói:

    - Tiểu tử nè, ngươi không thể nhìn hình dáng bên ngoài để phán đoán tuổi tác của người khác được đâu. Ngươi có biết rằng sau mỗi lần vượt qua một cảnh giới của tu luyện, thiên địa sẽ tẩy kinh phạt tủy, cơ thể sẽ đào thải tạp chất trong cơ thể, bản thân sẽ tăng tuổi thọ và sức mạnh. Ta còn từng gặp những lão quái vật đã sống hơn một vạn năm mà hình dạng chỉ như đứa bé mười tuổi mà thôi đấy.

    Cô gái nói xong, Trần Nguyên cảm giác cơ thể hết bị phong tỏa, toàn thân đã có thể cử động được, thấy cô gái này không có ác ý mà chỉ muốn kể chuyện cho hắn nên cũng hắn cũng không lo lắng nữa. Trần Nguyên liền bình tĩnh nói:

    - Nếu cô nương có nhã hứng, ta xin bồi tiếp cùng cô nương. Cô nương muốn kể chuyện gì.

    Cô gái nhìn sang Trần Nguyên, nàng cũng không so đo cách xưng hô của Trần Nguyên, nàng như nhớ về chuyện buồn gì đó trước đây đôi mắt không còn sự vui vẻ, hoạt bát như lúc nãy nữa mà đã nhuộm sự u buồn, u sầu, nàng quay mặt đi nhìn lên ba mặt trăng mỉm cười nói:

    - Ta là Y Na Ninh Hinh, tiểu tử ngươi lúc bé có cảm nhận được hơi ấm lòng mẹ, đôi vai cứng rắn của cha không. Ta thì không, ta từ bé ta không cảm nhận được sự ấm áp của điều đó, cha mẹ ta đã bỏ ta đi trong một nhiệm vụ gia tộc, gia gia của ta lại thấy ta có thiên phú nên đã yêu cầu để chú ta nhận ta làm con nuôi. Ta có tất cả, tiền bạc, danh vọng, sức mạnh, ngưỡng mộ của người khác, nhưng đây không phải điều ta muốn.

    Y Na Ninh Hinh dừng lại, vươn tau cầm lấy vò rượu của Trần Nguyên rồi uống. Trong cảnh sắc mà chỉ có ánh sáng của mặt trăng soi rọi trên mái. Hai hình bóng ngồi cạnh nhau, một người kể một người nghe. Khung cảnh đẹp như một bức tranh, cảnh sắc bình yên vô cùng.

    Trần Nguyên không biết rằng cuộc gặp gỡ hôm này với Y Na Ninh Hinh, đã thay đổi hoàn toàn tương lai của cả hai, đồng thời thay đổi cách cục trăm vạn năm của cả thế giới này.

    Năm ngày sau, trung tâm An Huy Thành, một phủ rộng lớn và trang nghiêm, trên đỉnh các tòa nhà ngọn cờ màu trắng có viền xanh, bên trong thêu hình con chim tung cánh, cờ của Việt Quốc bay phấp phới. Đây chính là nơi ở của thành chủ An Huy Thành, Lý Phủ.

    Sâu trong Lý phủ của thành chủ, có một căn phòng, có trọng binh bảo vệ, xung quanh còn ẩn hiện những cao thủ đang âm thầm bảo vệ, căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt cả ngày, nơi đây chính là nơi quan trọng nhất cả Lý phủ, nơi mà các quyết sách của thành chủ được ban bố.

    Bên trong gian phòng vô cùng đơn sơ chỉ có một bàn hình tam giác làm bằng gỗ hiếm có, xung quanh bàn có sắp xếp mười bốn cái ghế dành cho mười bốn người, những người chưởng khống giả thật sự của An Huy Thành. Những kẻ mang quyền lực tuyệt đối tại An Huy Thành.

    Hiện giờ sáu cái ghế đang có người ngồi, sáu người này chính là thế lực mạnh nhất của thành chủ Lý Quý, đang ngồi chính giữa đôi mắt nhìn xa xăm, vẻ mặt uy nghiêm mặc bộ trang phục màu trắng, có viền màu xanh, toát lên khí thế của kẻ thống trị, người này có thực lực mạnh mẽ, có quyền lực tối cao nhất An Huy Thành là Thành chủ Lý Quý - thập tinh võ đạo.

    Ngồi phía bên phải của thành chủ, là thân tín số một của Lý Quý, Vệ Thành Tướng Trương Hợp - thập tinh võ đạo, hắn mặc một bộ áo giáp bạc quân đội, uy thế của kẻ theo nghiệp binh kinh hãi vô cùng.

    Bốn người còn lại lần lượt là các môn khách của thành chủ, bốn kẻ này nhìn thì vô cùng quái dị nhưng đều là kẻ sát phạt quyết đoán. Tại An Huy Thành trẻ con ba tuổi nghe đến tên bọn họ cũng phải ngừng khóc.
     
  8. Danloi1991 Kite

    Bài viết:
    0
    Chương 27: Mười bốn ghế quyền lực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi ngoài cùng bên phải, thân hình béo mập, mắt híp mặc áo bào màu xanh lá, trên áo vẽ hình sắc sự giao hợp vô cùng trụy lạc, khuôn mặt trang điểm trắng đậm như trát bột trên mặt, tô son đỏ trót, nhìn lướt qua ai cũng nghĩ hắn như một kẻ hề mua vui ngoài đường là Háo Sắc Quỷ Tiểu Mị cô nương - Cửu tinh đỉnh phong võ đồ. Ba mươi năm trước hắn gây ra vụ bắt cóc các công tử đẹp trai gia tộc lớn khiến tất cả các gia tộc đều căm giận, Vệ Thành Tướng Trương Hợp dẫn theo mười nghìn vệ thành quân vây bắt mới bắt được hắn, từ đấy Háo Sắc Quỷ biến mất khỏi giang hồ.

    Hai tên ngồi bên trái Thành chủ Lý Quý, khuôn mặt đỏ như son, cả hai mặc áo đỏ tươi, tuy đang ngồi nhưng đều ôm khư thanh đao, nghe đồn thanh đao này đều có tên chung là mẫu tử đao, hai tên này dùng chính vợ con mình luyện đao, luyện xong đao thì đột phá cửu tinh võ đạo, vì để thương nhớ vợ con cả hai cắt tóc đi tu, khuôn mặt chữ điền, quái dị vô cùng là anh em Sát sư hòa thượng Lôi công, Lôi báo.

    Tuy nhiên hai kẻ này không có sở thích gì cả, chỉ thích giết người luyện đao. Mười hai năm trước bọn chúng đầu nhập dưới trướng thành chủ Lý Quý để có thể công khai giết người. Thực lực đều là Cửu tinh đỉnh phong võ đồ, hai kẻ này song kiếm hợp bích thì ngay cả thập tinh võ đồ cũng đau đầu.

    Ngoài cùng bên trái là một lão đạo, tiên phong đạo cốt, mặc áo bình dị màu xanh đã bị mòn là Quỷ kiếm đạo sư Trần Lâm - đạo sĩ có hung danh tại An Huy Thành. Ba mươi năm trước hắn vốn là đạo sỹ tại Thanh Vân Quán phía tây An Huy Thành. Sau một lần người con gái mà hắn xem là con bị một thiếu gia nhị lưu gia tộc Khái Trung hãm hiếp rồi giết chết. Hắn một mình khiêu chiến với Khái gia, sau một ngày một đêm một mình đồ sát Khái gia già chó không tha. Vệ tướng thành Trương hợp phải huy động mười nghìn vệ thành quân mới bắt được hắn, hắn là một kẻ điên thật sự. Thực lực là Cửu tinh đỉnh phong võ đồ.

    Đợi không qua lâu. Tám người trước sau lần lượt đi vào. Phía bên Liễu gia là Liễu gia chủ Liễu Khoái Nhân - thập tinh võ giả, hắn mặc trang phục màu đen, trùm đầu kín mít, năm này một trăm tuổi, chính là vị gia chủ mạnh nhất trong ba trăm năm của Liễu gia.

    Đi sau Liễu Khoái Nhân là tam đại nguyên lão Liễu gia, Đại Nguyên lão Liễu Hải Nam một trăm tám mươi tuổi, khi còn là bát tinh võ đồ một mình một đao chặn đứng sự công kích của ba nghìn sơn tặc của Ngọa Long Trại dẫn đâu bởi ba bát tinh võ đồ, đánh đến ba ngày ba đêm vị chém ba trăm đao, đột phá cửu tinh võ đồ, đồ sát lại Ngọa Long trại. Nay đã trai qua hơn một trăm năm, thực lực đỉnh tiêm cửu tinh võ đồ.

    Nhị, Tam Nguyên Lão Liễu Sơn Hà và Liễu Sơn Hàm, không ai rõ họ mạnh thế nào, chỉ biết rằng những kẻ đối đầu với họ đều đã chết. Khi Liễu Khoái Nhân còn trẻ chính là được che chở và nâng đỡ của hai người này mới dễ dàng đăng cơ bảo tỏa Liễu gia.

    Ba Nguyên Lão này đều kẻ mạnh mẽ, quyết đoán. Trong lần huy động toàn bộ tinh anh trong chiến dịch đồ sát Trần gia của Liễu Khoái Nhân đều được sự ủng hộ của ba Nguyên Lão này.

    Bên Hà gia là Hà gia chủ Hà Bát Thập Lâm - thập tinh võ giả, Lâm gia chủ tính khí hào sảng, manh động, luôn muốn giải quyết bằng vũ lực. Hắn và Liễu Khoái Nhân từ bé đã được xưng là An Huy Nhị Tú. Tuy giờ đã là gia chủ nhưng vẫn không ưa nhau.

    Đi sau Lâm gia chủ là tam đại nguyên lão hà gia, Đại Nguyên lão Hà Thất Thập Ngũ Hà một trăm chín mươi tuổi, là vị gia chủ thứ hai trăm của Hà gia, ba mươi năm trước nhượng hiền bảo tọa cho Lâm gia chủ, thực lực và hiểm độc không bàn cãi. Cửu tinh võ đồ đỉnh phong.

    Nhị Nguyên Lão hà Thất Thập Thất Hải, hai trăm ba mươi tuổi, kiếp nạn chỉ còn hai mươi năm, là nguyên lão ba triều, Nhị Nguyên Lão chính là người ủng hộ mạnh mẽ Lâm gia chủ nhất trong chiến dịch diệt Trần gia. Cửu tinh võ đồ đỉnh phong.

    Nổi bật nhất và trẻ nhất, cũng chính là nhân tuyển của chức gia chủ, ba mươi năm trước thất bại trước Hà Bát Thập Lâm là Hà Thất Thập Cửu Mãnh, hắn là một tên cuồng chiến đấu thật sự. Hắn nổi tiếng bao che khuyết điểm, mười năm trước, Long gia một nhị lưu gia tộc đã vô tình đẩy con hắn từ Tuyết Lệ Lầu làm con hắn là Hà Bát Thập Hải chết, không được gia tộc ủng hộ diệt Long gia, thực lực cửu tinh sơ kì võ đồ ngay tối hôm ấy hắn dẫn theo mười mãnh tướng của mình, treo cờ Hà gia đồ sát toàn bộ nhị lưu gia tộc Long gia, hung danh lan truyền làm người trong thành đều e sợ vô cùng.

    Trong chiến dịch đồ sát Trần gia, Hà Thất Thập Cửu Mãnh chính là kẻ hung tàn nhất, dù người già, trẻ em hay đến nô bộc bình thường hắn cũng giết, máu chảy thành sông.

    Sau khi chào hỏi xã giao, các phương thế lực chia vị trí ngồi xuống. Đợi khi tất cả đã ngồi xuống, Lý Quý khuôn mặt vô cùng nghiêm túc bắt đầu nói:

    - Thông tin các vị vô cùng tinh thông, hẳn mọi người đều biết nay chúng ta nói đến chuyện gì, Trần gia. Hiện giờ ta chắc chắn rằng tàn dư Trần gia là Trần Lão - Trần Nguyên còn sống, ta nhận được tin xuất hiện rất nhiều kẻ hình dạng một lão một trẻ theo hình dạng của chúng xuất hiện cạnh sông Dương La.

    Lý Quý dừng lại, đưa mắt nhìn tất cả mọi ngươi, ai cũng biểu hiện bình tĩnh. Lý Quý lại nói tiếp:

    - Ta nghi ngờ rằng bọn chúng muốn khuấy cho nước đục để tìm cách thoát thân. Ta muốn nhắc lại với các vị rằng bố vợ của Trần Quách tại kinh tham không phải là một kẻ hiền lành gì cả thực lực lại là Tiên Thiên tứ cảnh, khi hắn nhận được tin này thì ngoài ta ra các vị ở đây không ai thoát chết cả. Không những các vị chết mà Hà gia và Liễu gia cơ nghiệp ngàn năm sẽ biến mất khỏi dòng sông lịch sử.
     
  9. Danloi1991 Kite

    Bài viết:
    0
    Chương 28: Hoàng Thất đứng sau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liễu gia chủ Liễu Khoái Nhân âm trầm nói:

    - Nói thì dễ làm mới gian nan, Dương La Sơn bạt ngàn, hung thú yêu thú nhiều vô số kể, chúng ta dù dốc toàn lực tìm kiếm tại đây cũng là mò kim đáy bể. Trong khi Trần Lão nói về sự lão luyện giang hồ thì trong các vị ở đây ai không rõ, nới về võ lực là thập tinh võ đồ, thực lực vô cùng cường hoành lại gian trá, thực lực thấp hơn cửu tinh gặp hắn là cầm chắc cái chết.

    Liễu Khoái Nhân vừa nói xong, Hà gia đều vô cùng đồng ý. Họ hiểu được rằng truy tìm đối thủ trong Dương La Sơn là một hành động thiếu cân nhắc.

    Khi cuộc họp đang vào bế tắc, cửa lớn đẩy ra làm Hà gia và Liễu gia khá bất ngờ vì phòng này là nơi cơ mật cao nhất An Huy Thành, không đợi quá lâu tiến vào trong phòng là ba kẻ mặc áo đen trước ngực in hình một con phượng đang đuổi theo một quả châu, đầu đội mũ vòm rộng che kín khuôn mặt, sau lưng có keo một thanh kiếm màu đen, mặt mày uy nghiêm không giận tự uy, khí thế tỏa ra giống như những kẻ đi từ núi thây biển máu ra, kinh ngạc hơn những kẻ này thực lực đều là thập tinh võ đồ. Ba người tiến vào đi thẳng đến phía thành chủ bỏ qua sự hiện diện của những kẻ khác, Liễu gia và Hà gia mặt tái xanh, họ quanh năm giao thương khắp nơi nên nhận ra được thân phận của những kẻ này những kẻ này là ai. Phượng Kỵ Doanh - binh lực mạnh nhất Việt Quốc, tay sai trong bóng tối của Hoàng Thất.

    Sau khi tiến đến bên cạnh Thành chủ, nói nhỏ với Thành chủ vài câu, khuôn mặt Thành chủ lúc đầu căng thẳng sau đó thì vui vẻ, trao đổi xong ba người bí ẩn liền đi ra ngoài, Không khí áp lực cũng theo đó biến mất.

    Cửa căn phòng đóng lại nhưng Hà gia và Liễu gia đều cảm thấy thế lực đứng phía sau chỉ đạo tiêu diệt Trần gia là không hề đơn giản, chắc chắn là người trong hoàng thất Việt Quốc mà người này trong hoàng thất địa vị vô cùng cao, hai chữ Hải Đế hiện trong đầu của mọi người đang ngồi trong này.

    Hải Đế vị hoàng đế hiện tại của Việt Quốc, từ khi lên ngôi với khả năng và sự táo bạo của mình đã trấn áp các phương, biến Việt Quốc an bình suốt ba trăm năm là một kiêu hùng một phương. Trong suy nghĩ của người dân Việt Quốc thì Hải đế là trời.

    Trong hoàng thất, người có thể điều động Phượng Kỵ Doanh là Hải Đế và những hoàng thất có Phượng Kỵ Bài do hoàng đế ban. Phượng Kỵ Doanh là thế lực mạnh nhất và bí ẩn nhất tại Việt Quốc, họ là ai không ai biết, có bao nhiêu thành viên không ai biết, thực lực ra sao không ai biết, tuy nhiên thế nhân đều biết Phượng Kỵ Doanh nhắm đến ai thì kẻ đó phải chết, ba mươi năm trước Phượng Kỵ Doanh lần đầu vang danh là khi đã đột nhập váo Hoàng cung của Nam Quốc ám sát thành công Hoàng đế Nam Quốc là Triệu Tư Hiến gây nên sự trấn động của năm nước phía đông, thế lực này như thanh đao vô cùng sắc của Hoàng gia để trấn áp các thế lực chống đối trong nước đồng thời cũng tiêu diệt thế lực thù địch ngoại bang.

    Thành chủ Lý Quý nhận được tin vui cười lớn rồi nói:

    - Các vị ngồi ở đây chắc cũng có phỏng đoán vị ấy là ai nhưng chỉ nghĩ mà không nên nói, Phượng Kỵ Doanh vừa chuyển lời của vị ấy cho ta. Thứ nhất điều động ba vị của Phượng Kỵ Doanh thực hiện nhiệm vụ này. Thứ hai hứa hẹn của tại hạ lúc trước sẽ được tăng gấp đôi. Thứ ba hứa sẽ đảm bảo vị trí độc tôn hai nhà tại An Huy Thành trong trăm năm. Tuy nhiên vị ấy cũng muốn lần sau trình lên là thứ vị ấy muốn chứ không phải là trì hoãn nữa, nếu không các vị sẽ bị biến mắt khỏi An Huy Thành.

    Trước đây sau khi có sự hứa hẹn của Thành chủ, Hà gia và Liễu gia đồng ý để cùng tiêu diệt Trần gia, tuy nhiên thời điểm đó họ chỉ biết có Thành chủ Lý Quý, hiện giờ biết đứng phía sau là Hoàng thất Việt Quốc, trời trong lòng của mọi ngưới nên lại khiến họ lo lắng vô cùng giống như là đang đi bộ trên dây vậy đi nhầm là vạn kiếp bất phục.

    Thành chủ không để ý sắc mặc tái nhợt của hai phương thế lực Hà gia và Liễu gia, hắn biết những kẻ này bắt buộc phải liều mình nghe theo sự sắp xếp của hắn, hắn ra hiệu cho người hầu chuyển cho Liễu gia chủ Liễu Khoái Nhân và Hà gia chủ Hà Bát Thập Lâm, mỗi người một tấm bản đồ bằng da, tấm bản đồ khá cũ sau đó rồi nói:

    - Tuy ta biết Dương La rộng lớn nhưng Trần Nguyên tu vi chỉ là tam tinh võ đạo lại còn nhỏ sức khỏe yếu, thực lực không mạnh nên hiện giờ chắc chắn chưa tới Dương La, sau khi nhận được tin ta lại điều thêm ba mươi ngàn binh lính tinh nhuệ đóng binh tại năm thành từ Dương La đi ra ngoài địa phận An Huy Thành đồng thời phong tỏa xuất nhập. Trần Lão là kẻ thông minh lão luyện nên bọn chúng sẽ không cố qua thành, mà sẽ chọn đường núi để vượt qua Dương La. Nhưng con đường khác vô cùng nguy hiểm chỉ có ba con đường Vũ Lăng, Kim Tiên Khê, Lạch Sa Đạo là ít nguy hiểm hơn. Chắc chắn hắn sẽ chọn một trong ba con đường này.

    Liễu gia chủ Liễu Khoái Nhân xem xong bản đồ vẻ mặt ngưng trọng liền đáp:

    - Theo ý Thành Chủ, ba phe thế lực của chúng ta sẽ chia ra đóng tại ba con đường này, khi bọn chúng tiến vào thì các phương thế lực còn lại sẽ vây chặt, bắt ba ba trong hũ. Ý Thành chủ muốn xử lý chúng thế nào, có nên giết trừ hậu hoạn.

    Thành chủ Lý Quý gật đầu, sau đó nói:

    - Làn trước lục soát Trần gia không thấy thứ mà vị ấy cần, Nên lần này ta muốn hai kẻ đó thoi thóp, ta muốn biết vật mà ta cần đang ở đâu. Lần này ba phương thế lực sẽ có thêm một vị trong Phượng Kỵ Doanh, chỉ cần bọn trúng sa chân vào bẫy là vạn kiếp bất phục, chiến dịch lần này thành công ta cùng các vị sẽ đạt được những mong muốn của mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2020
  10. Danloi1991 Kite

    Bài viết:
    0
    Chương 29: An Huy Thành náo loạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bị Thành chủ nói làm sự tham lam sôi trào, Hà gia chủ Hà Bát Thập Lâm đập bàn nói:

    - Hà gia ta lần này sẽ dốc hết toàn lực, Hà gia ta sẽ có ta và nhị vị Nguyên lão dẫn đội cùng với tinh anh Hà gia đóng tại đường núi Vũ Lăng. Ta lấy tính mạng đảm bảo dù chỉ là một con ruồi cũng không lọt qua được.

    Liễu gia chủ Liễu Khoái Nhân bình tĩnh hơn, nhìn sang ba vị Nguyên Lão, thấy họ đồng loạt gật đầu, Liễu gia chủ cùng ba vị Nguyên Lão đứng dậy liền nói:

    - Liễu gia ta sẽ đóng tại đường núi Kim Tiên Khê, Liễu gia ta sẽ toàn lực ứng phó.

    Thành chủ Lý Quý cười lớn, vẻ mặt vui mừng rồi nói:

    - Các vị, bên ta sẽ đóng giữ tại Lăng Sa Đạo, ta mong muốn sau chiến dịch này, vinh hoa, thế lực, danh tiếng, ước mơ chúng ta đều sẽ đạt được. Chúc các vị thuận buồm xuôi gió.

    Hà gia đứng dậy, khí thế mạnh mẽ như một con thú hoang xổng chuồng bước đi ra khỏi cửa. Liễu gia cũng nối gót rời đi.

    Lý Quý đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa rồi hỏi:

    - Trương Hợp, ngươi sắp xếp người đến đâu rồi. Đã ổn thỏa hết chưa.

    Trương Hợp cúi người cung kính đáp:

    - Thành chủ đại nhân, thuộc hạ đã sắp xếp xong, đêm nay có thể lên đường ngay.

    Lý Quý sắc mặt thay đổi, khuôn mặt lộ vẻ hung ác sau đó lại trở về uy nghiêm binh thường thở dài rồi nói:

    - Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, mong sao Uyển nhi trên trời có thiêng thì phụ hộ ta, giúp ta, giúp Lý Khải con chúng ta.

    Trong ngày hôm đó, hai thế lực nhất lưu Hà gia, Liễu gia dùng mệnh lệnh cao nhất liên tục triệu hồi các cao thủ của gia tộc trở về, những cửu tinh võ đồ, bát tinh võ đồ mà hàng ngày không hiện thân lần lượt xuất hiện, sự xuất hiện của quá nhiều các lão quái khiến các thế lực lớn trong An Huy cảm giác thấy giông tố đang tới rất gần, bất an vô cùng. Gia tộc dù lớn hay nhỏ cũng thu mình lại chờ qua giông tố.

    Giờ tý canh ba, cổng thành bắc mở ra Thành chủ Lý Quách, Vệ Thành Tướng Trương hợp cùng với vị từ Phượng Kỵ Doanh dẫn đầu rời khỏi thành, theo sau là bốn môn khách cửu tinh võ đạo đỉnh phong cùng hai mươi cửu tinh võ đạo trung kì, sơ kì, gần hai trăm bát tinh võ đạo cưỡi Bạch Thổ (yêu thú thực lực tương đương lục tinh võ đạo, giống mãng được con người thuần dưỡng làm phương tiện đi lại, Bạch Thổ vô cùng đắt nên chỉ có các gia tộc lắm tiền nhiều của mới sử dụng) khí thế cực mạnh rời thành tiến về phía Dương La.

    Sau đó hai khắc, Liễu gia chủ Liễu Khoái Nhân cùng với một vị từ Phượng Kỵ Doanh dẫn đầu thế lực Liễu gia rời khỏi thành, theo sau là hai vị Nguyên Lão cùng mười lăm cửu tinh võ đạo trung kì, sơ kì, gần một trăm năm mươi bát tinh võ đạo cưỡi Bạch Thổ rời khỏi. Phía cửa thành nam Hà Bát Thập Lâm với một vị từ Phượng Kỵ Doanh dẫn đầu thế lực Hà gia rời khỏi thành, theo sau là hai vị Nguyên Lão cùng mười bảy cửu tinh võ đạo trung kì, sơ kì, gần một trăm năm mươi bát tinh võ đạo cưỡi Bạch Thổ rời khỏi. Cả ba thế lực đều có nhân mã cực mạnh đồng loạt rời thanh, các phương thế lực không hiểu chuyện gì đang sảy ra cả đêm không ngủ được, điều động các mối quan hệ để tìm hiểu.

    Với chiến dịch này ba phương thế lực đều đã dốc đến tám phần mười tinh anh trong gia tộc, quyết tâm đến cao vô cùng.

    Khi các phương đang rục rịch thì Trần Nguyên tại Tô gia đang tu luyện, hắn hiện nay đã đạt tới cửu tinh đỉnh phong đồng thời công pháp Nguyên đã tiến thêm một bước lớn đạt tới gần viên mãn.

    Sau khi ba thế lực rời khỏi thành không lâu, Tô Lâm ngay lập tức đến báo với Trần Nguyên. Sau rất nhiều ngày sắp xếp Trần Nguyên ra lệnh cho Tô Lâm thực hiện bước hai và bước ba trong kế hoạch, nhằm khiến cho vô số các ngòi nổ của An Huy Thành này bùng nổ.

    Trong hai mươi ngày này, vô số các cuộc va chạm của thanh niên tài tuấn của Hà gia với Liễu gia xảy ra. Các đầu não hai nhà liên tục can ngăn, nhưng đỉnh điểm nhất là sự ngộ sát tại Vĩnh Yên Lâu, làm Tam công tử Hà gia bị chết. Hà Thất Thập Cửu Mãnh dẫn người đòi mạng trả mạng, nhưng Liễu gia đóng cửa không tiếp. Vệ quân thành liên tục ra mặt can ngăn hai gia tộc khai chiến. Tình hình căng thẳng leo thang.

    Không có chỗ xả giận, Hà Thất Thập Cửu Mãnh phá các gia tộc phụ thuộc Liễu gia. Hai mươi ngày An Huy Thành trôi qua không yên bình, tuy nhiên vẫn trong sự không chế.

    Hai mươi ngày sau An Huy Thành nổi lên một cơn địa chấn thật sự khi Nhất Vĩnh La tuyên bố sẽ bán đan dược Bồi Nguyên Đan tại buổi giao dịch một năm một lần, đan dược Bồi Nguyên Đan, nói về danh tiếng đan dược là thứ mà chưa ai được nhìn thấy chứ chưa được mua, nói về công hiệu thì đan dược trị thương này có thể chữa được cả thương thế của thập tinh võ đạo dù chỉ còn một hơi thở.

    Thông tin làm chấn động cả An Huy Thành, các lão quái vật ẩn danh trong địa phận An Huy Thành cũng lũ lượt hiện thế quay lại An Huy Thành. Người thì tò mò vì đan dược là thứ mà tại An Huy Thành chưa bao giờ xuất hiện, người thì muốn mua để phòng thân vì nó giống như vật bảo mệnh vậy, rất nhiều lí do để vô số người háo hức tiến đến An Huy Thành.

    Tuy nhiên nhà đấu giá Nhất Vĩnh La một năm một lần chỉ có ba ngàn sáu trăm ghế dành cho các danh gia quý tộc, gia tộc có số có má tại An Huy Thành, ghế trống cho khách vãng lai chỉ có một ngàn ghế, giá vé vào cửa của hàng ghế khách vãng lai tại chợ đen được bán giá trên trời, vô số các vụ giết người cướp thiệp xảy ra mỗi ngày, An Huy Thành hỗn loạn vô cùng, ngay lập tức có lệnh huy động một triệu quân tại quân doanh phía bắc ngoài thành tiến vào trị an phối hợp cùng hai triệu quân trong thành, tạm thời khiến An Huy Thành bĩnh tĩnh lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...