Bạn được Hồng Anh Thượng mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Admin

Nothing to lose.. your love to win..
23,348 ❤︎ Bài viết: 4205 Tìm chủ đề
2676 17
Kiếm tiền
Admin đã kiếm được 26760 đ
Hồi còn làm ở Sở Đạc điền Bình Định, Hàn Mặc Tử có một mối tình đơn phương với Hoàng Thị Kim Cúc - con gái của chủ sở, người Huế. Mối tình chưa được mặn nồng thì Hàn Mặc Tử vào Sài Gòn làm báo nhưng lòng vẫn nuôi hy vọng ở mối tình đơn phương đó. Khi trở lại Qui Nhơn thì Hoàng Cúc đã theo cha về ở hẳn ngoài Huế nên thi sĩ rất đau khổ. Về sau khi biết Hàn mắc bệnh hiểm nghèo phải xa lánh mọi người để chữa bệnh, Hoàng Cúc đã gửi vào cho Hàn một tấm thiếp kèm vài lời động viên. Tấm thiếp là bức phong cảnh in hình dòng sông với hình ảnh cô gái chèo thuyền bên dưới những cành trúc lòa xòa, phía xa xa là ráng trời, có thể là rạng đông hay hoàng hôn.

54940890305_f95169cf20_o.png


Thiệp HTKC gửi cho HMT

Nhận được tấm thiếp ở một xóm vắng Bình Định - nơi cách li để chữa bệnh - xa xứ Huế. Hàn Mặc Tử đã nghẹn ngào. Tấm thiếp như một chất xúc tác tác động mạnh mẽ đến hồn thơ Hàn Mặc Tử. Những ấn tượng về xứ Huế đã thức dậy cùng với niềm yêu đời vô bờ bến. Thi sĩ liền cất bút viết bài thơ này trong một niềm cảm xúc dâng trào.

Nội dung tự thân của bài thơ đã vượt ra khuôn khổ của một kỉ niệm riêng tư. Được gợi hứng từ tấm thiếp nhưng bài thơ không đơn thuần là những lời vịnh cảnh, vịnh người từ tấm thiếp mà đó là tiếng lòng đầy uẩn khúc của một tình yêu cháy bỏng nhưng vô vọng; một niềm khao khát sống, thiết tha gắn bó với cuộc đời, nhất là lúc nhà thơ đang mắc phải căn bệnh hiểm nghèo.

0ReJbfq.jpg


Đây thôn Vĩ Dạ​


Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên

Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

Lá trúc che ngang mặt chữ điền

Gió theo lối gió, mây đường mây

Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay

Thuyền ai đậu bến sông trăng đó

Có chở trăng về kịp tối nay?

Mơ khách đường xa, khách đường xa

Áo em trắng quá nhìn không ra

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà?

Hàn Mặc Tử

54940734433_99b6bf6de6_o.jpg


Thôn Vĩ Dạ nằm bên bờ sông Hương, nay thuộc phường Vĩ Dạ, TP Huế. Nơi đây đã từng đi vào thơ, ca, nhạc, họa.. Có nhiều khu vườn xanh tươi làm say đắm lòng người. Ngày nay, địa danh thôn Vĩ Dạ vẫn là điểm đến tham quan được du khách ưa chuộng khi có dịp về thăm mảnh đất cố đô xưa.

Trong ảnh, người phụ nữ Huế đang gánh hàng về qua thôn Vĩ Dạ, phong cảnh đẹp tựa bức tranh về làng quê.
 
Last edited by a moderator:
1,544 ❤︎ Bài viết: 1203 Tìm chủ đề

Cảm nhận bài thơ Đây Thôn Vĩ Dạ​


Đây thôn Vĩ Dạ là một trong những bài thơ đẹp và buồn nhất của Hàn Mặc Tử, chứa đầy ánh sáng nhưng lại phủ kín một lớp sương mờ của nỗi tuyệt vọng. Cái đẹp trong bài thơ luôn hiện ra mong manh, trong trẻo nhưng xa cách, như chính tâm trạng của tác giả lúc đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.

54940851005_bcd8e2e317_o.jpg


Khổ thơ đầu gợi lên vẻ đẹp bình yên của thôn Vĩ. Câu hỏi Sao anh không về chơi thôn Vĩ? Vừa như một lời mời, vừa như một tiếng trách nhẹ. Nắng mới lên trên hàng cau, vườn xanh mướt như ngọc khiến khung cảnh trở nên tinh khiết, tươi sáng. Nhưng giữa khung cảnh ấy lại xuất hiện bóng dáng của nỗi buồn: Mặt chữ điền hiền hậu bị che ngang bởi lá trúc. Vẻ đẹp vẫn đó nhưng người thì xa khuất, tạo cảm giác lỡ dở và cách biệt.

Khổ thơ thứ hai đẹp mà buồn đến nao lòng. Gió theo lối gió, mây đường mây là hình ảnh chia lìa, mỗi thứ một hướng, giống như sự bất lực của con người trước số phận. Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay làm cảnh vật cũng mang cảm xúc con người. Đặc biệt, hình ảnh thuyền và sông trăng vừa đẹp vừa mơ hồ. Câu hỏi có chở trăng về kịp tối nay? Như một tiếng mong chờ điều không chắc chắn, giống như khát vọng yêu thương mà tác giả không thể với tới.

Khổ cuối đẩy cảm xúc lên cao nhất. Mơ khách đường xa, hai lần lặp lại như tiếng gọi vọng trong vô thức, gợi cảm giác mong chờ đến tuyệt vọng. Hình ảnh áo em trắng quá nhìn không ra cho thấy cái đẹp quá tinh khiết đến mức trở nên xa vời, khó nắm bắt. Và hai câu kết Ở đây sương khói mờ nhân ảnh – Ai biết tình ai có đậm đà? Mang nỗi buồn sâu nhất. Con người trong lớp sương khói ấy trở nên nhạt nhòa, tình cảm cũng mơ hồ, không rõ ràng, không ai biết được lòng ai.

Toàn bài thơ là một giấc mơ đẹp nhưng buồn, nơi mọi hình ảnh đều sáng mà xa, thân thuộc mà cách biệt. Cái đẹp trong thơ Hàn Mặc Tử luôn lung linh như ánh trăng, nhưng lại khiến người đọc cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của một trái tim khao khát tình đời mà không được đáp lại. Bài thơ vì thế trở thành tiếng lòng day dứt, vừa gọi mời vừa tuyệt vọng, khiến người đọc đọc xong vẫn còn một khoảng lặng trôi dài trong tâm trí.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back