Author: Lục Thất Tiểu Muội.
* * *
Buồn thực sự, đậu má thật sự quá buồn!
Đều nói lý thuyết
xuyên không chỉ dành cho phái nữ, một nam nhân thân cao tám thước như ta cư nhiên lại xuyên không! Đã như vậy, trong khi bản thân còn chưa hiểu cái mô tê gì thì đã bị đạp thẳng sang một thế giới khác, thân xác ở hiện tại còn nói nữa sao? Đương nhiên tám phần là "Tịch*" rồi!
*Tịch: Chết.
Không công bằng! Quá không công bằng! Ta có làm cái gì sai sao? Tại sao lại cho ta chết sớm như vậy chứ?
Thẩm Ngạn xì khói đầu nhìn xung quanh, bàn tay mạnh mẽ dày vò góc áo. Cơ hồ muốn xé toạc ra thành hai mảnh mới vừa lòng.
"Kính chào quý khách!"
Đột nhiên, tiếng nói cứng nhắc như google vang lên bên tai, Thẩm Ngạn giật bắn người, cảnh giác nhìn bốn phía.
Quái lạ, không phải là ta đang mơ chứ? Tràng mày khẽ nhíu lại, Thẩm Ngạn tự nhéo vào đùi mình một cái.
"Ai gu, đau chết mịa."
Này là không phải mơ rồi! Vậy cái âm thanh kia sao lại ngừng rồi? Chị google, chị ở đâu đấy?
"Này, có gan nói lại một tiếng đi chứ?" Thẩm Ngạn nói lớn tiếng, âm thanh vang vọng khắp phòng.
"Chào mừng quý khách đến với hệ thống xuyên không Tuyệt Thế Đậu Phụ Thúi, vừa rồi là thời gian chấp nhận thực tại của quý khách."
Mặt Thẩm Ngạn đần ra, lát sau cầm cái gối đầu cứng như khúc gỗ trên giường mà ném vào không trung.
"Chấp nhận thực tại cái rắm! Mi không nói mới làm ông đây không chấp nhận được thực tại." Nói xong, Thẩm Ngạn chợt mới nghĩ ra: "Mà hệ thống hết tên rồi à? Đặt tên gì mà nghe thúi thế?"
Nhưng mà tại sao cái tên "Tuyệt Thế Đậu Phụ Thúi" này nó quen đến lạ kì thế nhỉ?
Hệ thống: "..."
Hệ thống: "Xin giới thiệu đôi chút, đây là hệ thống trực thuộc của tác giả Tuyệt Thế Đậu Phụ Thúi. Chúc mừng quý khách là người đầu tiên trải nghiệm." Dứt lời, hình ảnh 3D minh họa pháo bông đỏ lòm chạy qua trên đỉnh đầu.
Lúc này, mặc kệ hệ thống lảm nhảm cái gì, trong đầu của Thẩm Ngạn chỉ nổ ầm một tiếng. Lý nào lại vậy? Lần đầu tiên lén lút đọc một cuốn đam mỹ, hơn nữa lại là một cuốn đam mỹ đực rựa, tình tiết thì huyễn hoặc, gì mà nam nam cũng có thể lấy nhau mà không có ai phản đối, lộn máu hơn là song nam chủ lại có hôn ước từ trước, hai nhà chỉ trực chờ con trai đến tuổi rồi tống đi, mặt mũi hai người làm sao đối phương còn không rõ. Sau đó một hồi quần quại nhau chán chê rồi quay ra có tình cảm..
Ôi, cẩu huyết muốn thổ huyết!
Thẩm Ngạn nghiến răng, bấy giờ mới chợt nghĩ đến điều gì đó, phi ra chiếc gương đồng trong phòng, nhòm nhòm ngó ngó một hồi.
Cái nhan sắc này..
Đừng nói với ta..
"Đinh. Quý khách đã tự đoán đúng rồi. Kí chủ là Thẩm Lạc Tranh. Đệ đệ của nam chủ Thẩm Dịch, là một trong những phản diện của bộ truyện. Sứ mệnh của quý khách là phải cứu vớt Thẩm Lạc Tranh, không cho hắn đi tới kết cục bi thảm đã định."
Nghe vậy, trong đầu Thẩm Ngạn bất chợt nghĩ tới nguyên tác: "Hắn nằm đó, mặc cho đám nữ nhân mặc sức trêu đùa trên người mình, một bên vuốt ve, một bên ấn mũi dao sắc nhọn vào người, bằng một cách từ từ và chậm rãi, bốn, năm ả kĩ nữ như dế cắn nhầm thuốc, thích thú xoay tròn mũi dao, giống như hận không thể mỗi một thớ thịt trên người hắn đục một lỗ. Máu tươi chảy lênh láng, hắn nằm đó, tuy vẫn còn ý thức nhưng hoàn toàn bất lực. Liên Như Hoài chống kiếm ngồi một bên cười khinh bỉ. Hắn cứ như vậy mà tận mắt chứng kiến bản thân bị róc thịt như thế nào. Đến những giây phút cuối cùng, đoán trừng có vẻ Thẩm Lạc Tranh đã không thể chịu đựng được nữa, Liên Như Hoài đứng dậy, từ trên cao bổ xuống, chặt lìa hai cánh tay hắn. Thân thể cùng những bộ phận rời rạc của hắn bị Liên Như Hoài ném mỗi cái một nơi, bị sói hoang cùng hổ dữ trong rừng sâu xé nuốt trọn.."
Thẩm Ngạn rùng mình, gai ốc toàn thân thi nhau nổi lên rần rần.
Gì chứ? Độ thê thảm của ta có cần phải đạt giá trị âm như vậy không? Thẩm Ngạn hít thở không thông, cảm thấy sống ở đây thêm một phút nữa thôi là đe dọa đến tính mạng, giận lẫy ném đồ lung tung, thét lớn: "Đậu má sao lại là ta? Hệ thống rởm nhà ngươi sao lại kéo ta đi hả?"
Hệ thống online: "Chỉ số nhân phẩm của quý khách quá thấp." Vừa nói, hệ thống vừa mở ra trước mắt Thẩm Ngạn một màn hình không gian lớn, trên đó lần lượt chiếu những vụ "Ẩu đả" ngôn ngữ của hắn.
"Gì đây? Bắt ông đây mua Vip mà truyện như sh*t thế này hả?" Thiếu niên hùng hục gõ bàn phím tành tạch bình luận.
"Chết tiệt! Bà tác giả này có còn là người nữa không? Nam nữ chủ có quá nhiều bàn tay vàng rồi! Không thể tin nổi."
"What? Truyện ngựa đực gì đây? Những mấy ngàn chương, toàn kể về nam chủ anh hùng cứu mỹ nữ, thu về cả dàn hậu cung? A phi, ta khinh!"
"Lại nữa, cái tình tiết thúi hoắc này cũng đưa được vào trong truyện, phục vị viết ra luôn."
"..."
Thẩm Ngạn không xem nổi nữa, khua khua tay: "Thôi tắt tắt đi, bản thân ta làm gì ta còn không biết nữa chứ?"
Tiếng nói như mẹ già của hệ thống lại vang lên: "Chỉ số nhân phẩm của quý khách giảm dần qua các bộ truyện, đúng lúc đọc xong" Giang Hồ Đệ Nhất" của tác giả "Tuyệt Thế Đậu Phụ Thúi" thì giảm về 0. Vì vậy, hệ thống bắt buộc phải kéo quý khách xuyên sách."
Thẩm Ngạn bĩu môi: "Xuyên thì giải quyết được gì chứ?"
"Để đền bù chỉ số đau thương của tác giả, cũng như cày lại điểm nhân phẩm của quý khách."
Nghe có vẻ như.. Bản thân Thẩm Ngạn quá thất đức, gieo rắc oán khí ngút trời, vậy nên bây giờ bị kéo vô đây cũng là đáng đời?
"Nói đi, điểm nhân phẩm cao thì được cái gì? Có thể quay về thế giới ban đầu không?"
Hệ thống lập tức phủ nhận: "Không."
Hệ thống: "Nhưng điểm nhân phẩm càng cao, ngài sẽ không bị quản chế bởi cốt truyện, sứ mệnh cứu vớt nhân vật cũng thuận lợi hơn."
Cũng có nghĩa là... Điểm nhân phẩm này sẽ cho phép Thẩm Ngạn hành sự không theo cốt truyện, muốn làm gì thì làm ư? Thẩm Ngạn mỉm cười trong lòng. Nếu đã như vậy, ông đây sẽ tử tế cho thiên hạ trầm trồ!
"Quý khách được tặng 50 điểm sinh mạng, thành bại ở quý khách, chúc thành công."
Mà khoan đã, sao chỉ có 50 điểm?
"Này, hệ thống nhà ngươi cũng nghèo nàn quá rồi, sao không tặng hẳn 100 điểm?"
"Xin lỗi, hệ thống mới triển khai lần đầu, tặng nhiều điểm sẽ có khả năng BUG* cao hơn, quý khách thông cảm."
*BUG: Lỗi.
Đóng cửa sổ chat, Thẩm Ngạn... Mà không, bây giờ phải gọi là Thẩm Lạc Tranh chứ!
Thẩm Lạc Tranh nhảy xuống giường, mở cửa nhìn ngó xung quanh. Nơi này hẳn là Tử Đằng Viện, xung quanh trồng rất nhiều cây Tử Đằng, một loại hoa mà Thẩm Lạc Tranh vô cùng ưa thích.
Người đâu hết rồi? Cũng không biết là hắn xuyên đến vào thời điểm nào, phải đi thăm dò trước đã. Nghĩ vậy, Thẩm Lạc Tranh hắng giọng, gọi to như sợ không ai nghe thấy:
"A Vân..."
A Vân là một gia nhân trong nhà, hắn đang bận ở đằng sau vườn nhổ củ cải thì nghe thấy công tử gọi mình, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy vào.
"Dạ, công tử."
"À... Ờ, phụ mẫu ta đâu? Ca Ca ta đâu?"
A Vân thận trọng nhìn kĩ biểu cảm của công tử nhà mình, sợ động chạm vào nỗi đau chưa lành của hắn.
"Công tử, người quên rồi sao? Hôm nay là ngày hỏi cưới của đại công tử và Liên Như Hoài công tử, mọi người đều đi từ sớm. Lão gia bảo công tử đi mà người không chịu đi, còn giận lẫy bỏ vào phòng ngủ một giấc..."
Thẩm Lạc Tranh "À" lên một tiếng, thoáng nhớ lại tình tiết. Hóa ra mới đến ngày hỏi cưới à? Tầm này khoảng mấy tháng sau mới chính thức làm hôn lễ. Trong mấy tháng này, Thẩm Lạc Tranh có một ít gút mắc với cái lão Liên kia thì phải.
Nhắc đến lại rùng mình, chưa biết kết cục còn đỡ, đây hắn lại biết trước kết cục của bản thân rồi, mỗi khi nhắc đến cái tên Liên Như Hoài kia, cơ thể khó có thể nhịn được mà nổi lên một tầng gai ốc.
Thật ra tính cách của Thẩm Lạc Tranh này khá đơn giản, chỉ là hơi có lòng đố kị một chút. Trước khi chị đẹp "Tuyệt Thế Đậu Phụ Thúi" định cho làm con ghẻ thì cũng là một thiếu niên chính nghĩa, tràn đầy dương quang. Thẩm Lạc Tranh thực ra là con riêng của Thẩm lão gia, một đêm phong lưu bên ngoài mà sinh ra hắn. Nói ra thì cũng tội nghiệp, đều nói "Mẹ ghẻ con chồng" quả thực không sai, từ nhỏ Thẩm phu nhân đã không thuận mắt Thẩm Lạc Tranh, thường xuyên viện cớ mắng mỏ hắn, ca ca của Thẩm Lạc Tranh, Thẩm Dịch - Cũng chính là một trong song nam chính của "Giang Hồ Đệ Nhất", phong nhã phóng khoáng, hiệp nghĩa tuấn tú, dung mạo có thể làm bất cứ cô nương nào cũng phải ganh tỵ.
Đúng, là ganh tỵ chứ không phải là mến mộ! Bới vì, Thẩm Dịch là cái dạng câu nhân, thuộc trường phái câu dẫn aaa...
Tuy chưa được nhìn tận mắt, nhưng hắn cũng rất mong chờ xem dung mạo "Già trẻ nam nữ không tha" là như thế nào.
Bản thân Thẩm Lạc Tranh cũng có vẻ ngoài khá được, thanh nhã đĩnh đạc, tuấn tú tiêu sái, da thịt láng mịn...
Ấy, cái này có chỗ không đúng thì phải. Đều là nam nhân, sao lại dùng từ "Da thịt láng mịn" để miêu tả được, rùng mình một chút, bản thân Thẩm Lạc Tranh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được.
Lại nói tiếp, Thẩm Lạc Tranh thật ra chính là ân nhân cứu mạng của Liên Như Hoài khi còn nhỏ, nhưng vì lúc đó lo lắng mẫu thân trách phạt, cứu người xong đã vội vàng chạy mất, Thẩm Dịch lại như chó ngáp phải ruồi đi qua, vừa tầm Liên Như Hoài kia tỉnh lại. Sau khi biết chuyện, Thẩm Lạc Tranh cảm thấy vô cùng khó chịu, dù biết chuyện đó căn bản chẳng đáng nhắc tới nhưng bị người khác giành mất công lao, trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu không thôi. Sau này lớn lên, Thẩm Dịch được gả vào chỗ tốt, gia thế hiển hách, đã vậy đối phương lại còn là người năm xưa mình đã cứu. Còn Thẩm Lạc Tranh dưới sự tác động của Thẩm phu nhân, miễn cưỡng tìm bừa một nhà rồi tống đi. Phu quân của hắn thường xuyên say xỉn, cả ngày không chịu làm ăn gì cả, đã nghèo lại càng thêm nghèo.
Thẩm Lạc Tranh sinh lòng căm hận Thẩm Dịch, lấy cái gì mà hắn có thể có được cuộc sống dễ dàng như thế, mà hắn lại rơi vào hoàn cảnh này. Thẩm Lạc Tranh lén lút vào lúc phu quân hắn đang say bí tỉ không biết gì, một đao kết liễu mạng hắn. Sau đó, hắn mặt dày sang nhà Thẩm Dịch khóc lóc, ăn vạ đòi ở nhờ, nói hắn không còn mặt mũi nào về nhà, sợ làm bại hoại gia phong.
Haizz, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đủ biết, đương nhiên là Thẩm Dịch đồng ý cho Thẩm Lạc Tranh ở lại rồi, đã vậy còn đối đãi với hắn vô cùng tốt, nói rằng muốn bù đắp những năm tháng khổ cực cho đệ đệ. Trong đầu Thẩm Lạc Tranh cười tà nghĩ, bù đắp cái rắm! Cái Thẩm Dịch sợ có lẽ là Thẩm Lạc Tranh sẽ nói cho Liên Như Hoài biết chân tướng lần cứu mạng đó, để Liên Như Hoài biết hắn ta căn bản chỉ là một kẻ chiếm công lao của người khác!
Thẩm Lạc Tranh có sung sướng không biết hưởng thụ, lại cứ viện cái bí mật này mà làm càn, năm lần bảy lượt lấy ra làm khó Thẩm Dịch. Hắn lén lút quan hệ bất chính với tỳ nữ hầu cận của Thẩm Dịch, ngầm sắp đặt kế hoạch. Sau cùng xui ả ta bỏ thuốc Thẩm Dịch, muốn cho Liên Như Hoài nhìn thấy kẻ đầu gối tay ấp với hắn quan hệ với năm, sáu người khác cùng một lúc, hơn nữa còn nhiệt tình như lửa.
Haizz, kể đến đây quả thật bản thân Thẩm Ngạn cũng rất thắc mắc, sao lý thuyết của chị đẹp "Tuyệt Thế Đậu Phụ Thúi" lại đối ngược như thế. Chị đẹp xây dựng nên thế giới coi việc nam nam cưới nhau là chuyện thường tình, vậy sao chị không cho quan hệ nam nữ là bất thường tình? Giới nào cũng chơi được à? Hay là trừ mỗi động vật?
Aizz, đại khái Thẩm Ngạn kể cũng gần đến hồi cuối rồi. Sau lần đó, Thẩm Lạc Tranh còn muốn húp trọn tỷ phu*, cố ý dương đông kích tây, lập kế cho Thẩm Dịch cùng muội muội của Liên Như Hoài gian díu, bắt ngay tại trận, đồng thời thừa nước đục thả câu, bỏ thuốc Liên Như Hoài, thành công ăn nằm với nam chủ.
*Tỷ phu: Anh rể.
Thẩm Lạc Tranh lắc đầu, không kìm được mà tự vỗ bốp vào trán mình một cái. Cùng là người, sao IQ của chú lại thấp đến đáng thương vậy hả? Đã vậy lập kế làm ơn có thể sáng tạo một chút được không? Bao quanh bộ truyện kể từ khi Thẩm Lạc Tranh hắc hóa đều bao trùm một chữ.
Dục!
Phải, dăm ba nửa tháng lại nổ một vụ "Bỏ thuốc", "Cưỡng bức", "Three some" và thậm chí là vân vân some.. Hơn nữa lại còn loạn xì ngậu, nam nữ đều có thể nhảy vào.
Ta... Cạn lời!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Lạc Tranh cái tên phản diện này cũng khá thành công, không những tồn tại được đến chương cuối, mà còn được cùng nam chủ làm chuyện đó đó một lần.
Đờ mờ chị đẹp "Tuyệt Thế Đậu Phụ Thúi", đọc xong trong đầu không sáng lên nổi!