Ϲứ đi mà ƙhông biết, cuối con đường ƿhíɑ trước. Ϲó ƿhải là hạnh ƿhúc, ƙhi trước mắt giờ là hố sâu. Sống trong niềm cɑу đắng, trái tim đầу thù oán.
Ϲứ bước lần trong đêm, ƙhông biết tɑ giờ đi về đâu. Làm sɑo có thể tìm thấу được bình minh. Làm sɑo có thể tìm thấу được ánh sáng Khi trước mắt giờ chỉ bóng đêm. Mưɑ với mâу mù ƙhuất lối đi. Tɑ nhận rɑ mình đã sɑi, sɑi quá nhiều.
Hãу cứ bỏ mặc quá ƙhứ đi. Và tɑ quɑу lại nơi bắt đầu. Ϲó lẽ sẽ tìm thấу rɑ được bình уên. Sống trong niềm cɑу đắng, trái tim đầу thù oán. Ϲứ bước lần trong đêm, ƙhông biết tɑ giờ đi về đâu. Làm sɑo có thể tìm thấу được bình minh.
Làm sɑo có thể tìm thấу được ánh sáng Khi trước mắt giờ chỉ bóng đêm. Mưɑ với mâу mù ƙhuất lối đi.. Ϲứ đi mà ƙhông biết, tɑ đứng ƿhíɑ cuối con đường.. Ϲó ɑi đứng chờ, đón em.. Trong tình уêu tiếp!
Thăng!
Có lẽ em nên bỏ mặc quá khứ của chính mình thật, khoảng cách đã không còn ánh sáng đã mất, hơi thở nồng ấm đã khônh còn. Lời nói cử chỉ hình bóng sẽ không bao giờ được cảm nhận thấy nữa.
Em sẽ trở về nơi bắt đầu trở về năm nào đó vẫn chỉ là một cô bé không biết rằng có sự tồn tại của anh, hi vọng em vẫn giữ cho anh sẽ chúc anh hạnh phúc bên người mà anh chọn mà anh yêu. Dù phải đớn đau ngàn năm cũng được chỉ mong sao anh được hạnh phúc.
Đó là anh vô tình em vô tâm cả hai như nhau thôi. Mưɑ với mâу mù ƙhuất lối đi
Hoa anh túc với tình yêu nào có khác gì nhau.. Có sự tích rằng, hoa anh túc là linh hồn của một cô gái không có trái tim? Vì khi cô ấy chết, trái tim của cô ấy đã vỡ tan sau khi bị một người con trai lừa dối..
Hoa anh túc không có tim nên tàn nhẫn, đưa người khác vào cơn mê.. Để họ đắm đuối bên trong cơn mê ấy, rồi phũ phàng ra đi để họ tỉnh giấc và một mình vật lộn với đời thật..
Như tình yêu từ sự lầm tưởng.. Như một người yêu giả dối, nhẫn tâm.. Con người rồi ai cũng phải trải qua ái nộ tình thâm để trưởng thành.
Chỉ không biết là họ trải qua bằng cách nào? Và sức chịu đựng sống sót ra sao? Bị tổn thương còn chưa đủ lại còn phải tự tìm cách che đậy.. Tìm cách trị thương cho chính mình.
Không có một ai có thể giang đôi cánh ra che chở họ được. Thật đáng thương biết bao?
Duyên phận đưa ta đến với nhau để rồi cả hai đang mải mê với cuộc sống riêng mà quên mất đối phương. Tương lai và tình yêu chúng ta nên chọn gì đây khi cả hai đang dần đánh mất nhau mà dường như hiện tại chính em mới níu giữ anh.
Cảm ơn ai đó: Cảm ơn ai đó đã bỏ rơi tôi để tôi biết rằng không có gì là mãi mãi. Cảm ơn ai đó đã làm tôi tổn thương để tôi biết đứng dậy và mạnh mẽ hơn. Cảm ơn ai đó đã lừa dối tôi để tôi biết rằng không phải thứ gì cho đi thật lòng cũng nhận lại một cách thật lòng..
Cảm ơn anh! Người con trai em từng yêu sâu đậm.
* * *
"Cậu còn nhớ anh ấy không?"
"Nhớ ư?"
Không ngày nào không thể quên được anh.
Nhiều khi chỉ muốn anh xuất hiện trước mặt rồi muốn nói là: Anh à!
Anh biết không giờ đây em thèm cái ôm của ngày xưa, cái ôm thương nhớ, ấm áp. Em đã từng là một cô bé ngây thơ đến mức tin rằng tình yêu này chẳng bao giờ chấm dứt.
Mà sao giờ đây em đang dửng dưng khi tình yêu chúng ta đang dần đến hồi kết.
Anh đang đẩy em ra xa, xa khỏi vòng tay mà lúc nào em cũng giữ chặt đến nổi anh cảm thấy mệt mỏi.
"Em sẽ chạy trốn khỏi anh.. Người con trai bên em sáu năm qua.."
Em đã rời xa anh rồi bước tới một vùng trời khác, em sống rất tốt nên anh đừng đi tìm em nữa người con trai em yêu lại phụ bạc em. Chính anh đã đẩy tình cảm của chúng ta ra xa đó khoảng cách và giới hạn em không thể với tới nữa.
Em đã bước đi lặng lẽ ra khỏi cuộc sống của anh. Cái đêm mưa đó sẽ chính là nỗi ám ảnh em trong mỗi giấc mơ. Anh có biết không ở nơi đây lạnh? Nuốt hết những đắng cay khiến trái tim em đang nhói đau vì anh..
Em biết được rằng em luôn là sự lựa chọn thứ hai của anh sau công việc, sau bạn bè, sau cuộc sống, sau niềm vui nhất thời của anh. Em chưa bao giờ trách anh, vẫn đứng đó nhìn anh, dõi theo anh mặc dù chúng ta đã là của nhau.
Có phải anh đã quên mất em là ai rồi không người vô tình kia! Có biết bao người quan tâm em, họ càng quan tâm thì tim em càng thắt lại. Em quay lưng với tất cả để hướng về một phía, đó là anh. Dù cho anh nói rằng anh chẳng còn thời gian chăm sóc cho em nữa.
Đến khi nào anh trở lại là anh của ngày xưa đây. Hay là do chính em? Yêu thương quá nhiều, tin tưởng quá nhiều? Tin rằng anh vẫn ở đó và chỉ cần em chạy đến ôm anh.
Chúng ta vẫn chưa kết thúc? Bởi vì hôm đó em đã bỏ đi trước khi gặp được anh. Một cuộc tình chưa hề có kết thúc? Một cuộc tình không hề có lời giải thích? Một cuộc tình không có tên?
Chưa đặt tên cho một chuyện tình?
Chua chát liệm cho kín yêu đương!
Đang để tang cho một mối tình!
Mong manh như hạt sương tan trên lá. Mong manh loài hoa tươi sắc màu. Hoa chớm nở trong sáng tinh mơ. Hoa cúi đầu trong tối bơ vơ.
Nhân gian xa vời sao băng tăm tối. Sông ân tình sao đi không tới. Cay đắng nào dâng cháy trên môi.
"Tình yêu thường có những lý lẽ không ai hiểu được, dù cho những lý lẽ của nó mang đến rất nhiều nước mắt, nỗi đau và cả sự tổn thương."
Dù sao thì em vẫn là một kẻ yếu đuối và hèn nhát khi quyết định rời xa người đàn ông mình yêu, rời xa giấc mơ về một ngôi nhà nhỏ nhắn nhưng ngập tràn những tiếng cười hạnh phúc để đến với hiện thực, với tương lai mà em đang nhìn phía trước đây.
Em tự hỏi rằng liệu ở vào hoàn cảnh của mình thì người khác sẽ lựa chọn thế nào? Bởi một bên là khó khăn trắc trở mờ mịt, một bên là cuộc sống. Thiếu vắng hình bóng của người con trai đã bên em sáu năm qua?
"Runa anh đã sai rồi. Chỉ là hiểu nhầm! Anh xin lỗi.."
Em sẽ vẫn ra đi và mang theo trong lòng nỗi ám ảnh về một tình yêu không trọn vẹn. Đừng trách cứ em anh nhé, bởi vì quả thực lúc này lòng em cũng đang đau đớn và day dứt khôn nguôi.
Anh người con trai đã phụ bạc em đừng tìm em, đừng giải thích anh và cô ta là sao?
Đừng giải thích đó chỉ là hiểu lầm? Đó là chính mắt em thấy đó..
* * *
"Còn anh thì sao? Cái tát hôm đó?"
"Hôm đó là anh bị say anh.. Anh không biết gì?" Chàng trai áo sơ mi xanh khuân mặt khổ sở nói.
Em rất sợ ngày hôm nay sợ anh tới, sợ anh tìm được em, sợ em lại nhún lòng thay đổi quyết định vốn có.
Cái tát của anh! Vẫn trên mặt em đó, tại sao lúc đó không ai tin em cả chứ nên em đành bước ra khỏi cuộc sống của anh và mọi người lặng lẽ thôi.
Em nghe sống mũi mình cay cay, chỉ muốn khóc lên thật to cho vơi đi phần nào cảm giác khó khịu ấy..
"Anh có còn nhớ em không?" Đã từ rất lâu rồi câu hỏi ấy luôn thường trực trong tâm trí nhưng chưa lần nào em có đủ can đảm để hỏi.
Hai tháng mình xa nhau, chỉ mới hai tháng chưa được nhìn thấy anh nhưng với em có lẽ nó dài như thể hai thế kỷ vậy. Em vẫn tự nhận rằng mình ngốc nghếch nhất và cũng bởi quá ngốc nên đến tận bây giờ em vẫn chưa thể quên được anh.
Em vẫn thường nghĩ tới anh hằng đêm, vẫn thường thở dài mỗi buổi sáng thức dậy. Và phát hiện ra rằng anh là người đầu tiên mà mình nghĩ tới.
Em thường mắm chặt đôi môi lại để cố tình che đậy cảm xúc. Để giấu đi nỗi buồn ở phía sau khóe mắt của mình khi ai đó vô tình nhắc tới tên anh. Biết bao lần bàn tay em nhấc điện thoại lên, bấm số rồi lại đặt xuống.
"Anh đã tìm em suốt từ Bắc vào Nam từ Đà Nẵng đến Sài Gòn. Đến đâu anh cũng hỏi thăm tin tức của em nhưng em lại đi mất. Runa anh nhớ em nhiều lắm! Còn em?"
Anh ấy tìm mình ư? Thật sự là như vậy sao?
Đừng bỏ mặc em nơi đây một mình. Đừng bỏ mặc em bơ vơ trong sầu nhớ. Đừng để nước mắt en rơi trong vô vọng. Nước mắt của cô đã thấm đẫm những nỗi uất ức bấy lâu nay, phiền muộn nữa gặp anh rự dưng nó lại biến mất hết.
Phải chăng cô vẫn còn yêu anh đến sâu đậm?
Và em nghĩ đến anh mỗi khi cảm thấy nước mắt muốn rơi xuống. Em gọi cho anh, không phải vì tin vào câu nói của đoạn tản văn nọ. Vì anh là người đầu tiên em nghĩ đến, vì em tin rằng dù anh không làm em cười ngay. Nhưng sẽ làm em yên lòng và nhẹ bẫng trong tâm hồn.
Em biết anh sẽ không hứa: Dù không làm em cười, nhưng sẽ khóc cùng em. Vì nếu anh khóc ai sẽ lau nước mắt cho em? Và mỗi khi người yêu khóc, đàn ông sẽ thấy mình cần phải mạnh mẽ để chở che, để người yêu dựa vào vai. Vì thế, tạo hóa đã tạo ra người đàn ông có bờ vai chắc chắn hơn.
Và khi em muốn trốn chạy khỏi nơi xô bồ thị thành, xa lạ để về nơi bình yên. Em gọi cho anh, không phải vì tin vào câu nói của tản văn, vì em biết anh sẽ nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ đón em, và mua cho em chiếc vé để sau cuộc trốn chạy em sẽ quay lại nơi đó để đối diện và vượt qua những khó khăn."
Em biết anh sẽ không yêu cầu em dừng lại, nhưng anh sẽ chạy cùng em.
Vì nếu chạy cùng em, ai sẽ là người đón em nếu lỡ em hụt hơi? Ai sẽ là người nói với em: "Cố gắng lên, đối diện và vượt qua tất cả!"
Vì chúng ta ai cũng có những khó khăn mà chỉ bản thân mới giải quyết được. Thì dù muốn chạy trốn, chúng ta sẽ không cùng nhau. Sẽ tự mình vượt qua và trong thâm tâm chắc chắn một điều:
"Luôn có nhau ở đâu đó bên cạnh."
Vì thế, từ đó em không có cuộc trốn chạy nào nữa, em đối diện với khó khăn và cố gắng, như anh vẫn đang làm điều đó hàng ngày.
"Nhớ lắm đấy nhưng em biết lấy lý do gì để liên lạc với anh bây giờ?"
"Anh cũng vậy." Nói xong anh liền ôm chặt lấy cô vào lòng.
Anh tự nhủ rằng sẽ không.. sẽ không bao giờ để mất cô nữa..
Đừng làm tim em thêm nhói đau vì anh. Đừng để thời gian xóa hết những kỉ niệm. Đừng để khoảng cách chia đôi duyên tình ta. Mặc dù thế giới dẫu có những thay đổi.
Thì tình yêu em vẫn mãi trao về anh..