Truyện Ngắn Đang Để Tang Một Mối Tình - Đăng Tiểu Hy

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 26 Tháng mười hai 2020.

  1. Land of Oblivion

    Bài viết:
    353
    Đang Để Tang Một Mối Tình

    [​IMG]

    Tác giả: Đăng Tiểu Hy

    Thể Loại: Hiện đại, Ngôn tình, SE

    [Thảo luận - Góp ý] - Tuyển Tập Sáng Tác Của Các Tác Giả Bang Land of Oblivion

    Lời nói đầu:

    Em... Chạy trốn khỏi anh... Người con trai bên em sáu năm qua.

    Và khi em muốn trốn chạy khỏi nơi xô bồ thị thành, xa lạ để về nơi bình yên. Em gọi cho anh, không phải vì tin vào câu nói của tản văn, vì em biết anh sẽ nhẹ nhàng nói:

    "Anh sẽ đón em, và mua cho em chiếc vé để sau cuộc trốn chạy em sẽ quay lại nơi đó để đối diện và vượt qua những khó khăn."

    Vì thế, từ đó em không có cuộc trốn chạy nào nữa, em đối diện với khó khăn và cố gắng, như anh vẫn đang làm điều đó hàng ngày. Nếu có một ngày em chạy trốn khỏi anh?

    Chạy trốn khỏi những thương yêu tưởng chừng em chưa bao giờ từ bỏ. Chạy trốn khỏi những ngày nồng nàn mình chung nhau hơi thở. Anh sẽ tìm em không?

    Nếu có một ngày em chạy trốn cùng khoảng tối mênh mông. Những mênh mông vô hình bị yêu thương vùi lấp. Những mênh mông em chưa khi nào dám tin là thực. Anh có đi tìm em?

    Nếu một ngày em chạy trốn vào những góc quen. Những góc quen thường ngày anh chẳng đến. Những góc quen bao lần em vùi mặt khóc không thành tiếng. Anh sẽ nghe thấy và tìm em không?

    Nếu có một ngày em chạy trốn khỏi thành phố đông. Chạy trốn và mang theo những ấm nồng ngày tháng cũ. Chạy trốn và mang theo những ngọt ngào cùng nhung nhớ. Anh có tìm em không?

    [...] "Thời điểm hay duyên số không quan trọng. Quan trọng là lòng người!"
     
  2. Land of Oblivion

    Bài viết:
    353
    Chương 1: Nhát Dao Chí Mạng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liệu thanh xuân của con gái kéo dài bao nhiêu lâu?

    Liệu một người có thể chờ đợi người mình yêu bao nhiêu năm?

    Liệu những tình yêu không có hạn định sẽ kéo dài đến ngày nào?

    Liệu người mình yêu có vì mình mà vượt qua tất cả để đến với nhau?

    Không!

    Không thể có chuyện một người con gái trong độ tuổi đẹp nhất sẵn sàng hy sinh những năm tháng ấy để chờ anh mà anh không nhận ra, chỉ là anh có nhận thấy nhưng lại chẳng hề trân trọng nó.

    Lời hứa hẹn là một thứ phù du mà ai cũng biết bản chất nó là một lời nói dối, nhất là trong tình yêu. Nhưng người ta vẫn cần nó, để làm gì?

    Để lừa gạt bản thân, để có một điểm để bám víu mỗi khi buồn và để ôm ấp hi vọng rằng một ngày nào đó sẽ trở thành sự thật. Như ngoài kia có hàng nghìn người vẫn cưới nhau hàng giờ đấy thôi, như thế chẳng phải một trong những lời hứa của người đàn ông cuối cùng sẽ trở thành sự thật.

    Có những tình yêu giống như một bộ phim của Pháp, chẳng hề có nhân vật phụ, cũng chẳng có nhân vật phản diện, chỉ quay cuộc sống thường nhật của một cặp đôi, nhưng cuối cùng lại chẳng có nổi một kết thúc hạnh phúc...

    Họ vẫn cứ khắc khoải trong sự chờ đợi!

    * * *​

    20.04.2016

    Thành phố NB lúc về đêm ngập trong ánh đèn đường đêm sao bây giờ đã là 20 giờ. Một bóng xe ninja lướt nhanh qua màn đêm đen vụt ,tiếng cười ngọt ngào cất lên khiến bao người say đổ. Ánh mắt đen tuyền long lanh như trăng rằm tháng tám vô hồn, cá tính, trong xanh.

    Trên tay cô gái xinh đẹp cầm một hộp bánh socola tự tay cô làm trông thật ngộ nghĩnh và đáng yêu. Hôm nay là kỷ niệm sáu năm tình yêu đầu của cô và cũng là ngày sinh nhật cô. Cô đang rất hạnh phúc với đĩa bánh hình trái tim trên tay ,dừng xe trước một quán bar.

    "Anh sẽ không rời xa em... Chỉ yêu mỗi mình em thôi..."

    Đó là tiếng chuông tin nhắn của anh. Hiện lên với dòng chữ "Em yêu, Vip 1, đi cửa sau <3"

    Lại một nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô. Cửa sau sao? Cô khó hiểu suy nghĩ!

    "Đi sau nhanh dữ vậy bà?"

    Đó là tiếng con em gái của cô với chiếc ninja trắng, tóc đen lóng ,gương mặt nõn nà. Nó bằng tuổi cô nhưng sinh sau cô hai tháng, tính của cô và nó quả là khác nhau một trời một vực.

    ''Đi đi còn đứng đó làm gì?'' Nó cười gian nhìn cô.

    "Mày thích chết à?" Cô cốc vô đầu nó.

    "Ây!!! Tí hớt chồng mày dám oánh tao hà!!!" Nó xoa đầu rồi không không quên tặng cho cô cú lè lưỡi .

    "Cất xe đi tao vô cửa sau." Nói xong cô liền bước về phía sau quán bar còn nó thẫn thờ ở lại cất xe.

    Hồi hộp được gặp anh - người con trai cô yêu.

    Mở cánh cửa sau bằng chiếc chìa khóa xuyên hình con gấu nhỏ, quán bar này là do em kết nghĩa của anh mở và ảnh giờ cũng là người yêu của Hạ Băng - em gái cô. Khi ra ngoài ở bar hay đi cùng tụi anh cô cũng được gọi bằng cái tên khác như Băng Phiêu vậy vì cá tính của nó đi rất nhiều nơi còn cô không thích như nó.

    Còn cô đôi môi đỏ có tên là - Runa nghĩa là cá tính thay cho cái tên Hạ Song, bước trước cửa phòng Vip 1 có in hình con bọ cạp đen to. Đây là phòng riêng của anh trong bar này, trên tay vẫn cầm đĩa bánh gato hình trái tim socola đính thêm hai trái sơ-ri đỏ.

    Lại một lần nữa nổ nụ cười, tra khoá vào ổ được mở ra xuất hiện là phòng khách lớn (như thôi) lại bước tiếp vào. Sao lại không có ai canh gác nhỉ? Cô thầm nghĩ!

    Bước tiếp vào trong tối om cô liền mò điện. Điện vừa bật lên dưới chân cô va vào cái gì đó. Liền nhặt lên đó là áo sơ mi ba lỗ cánh rơi màu đen có hình bọ cạp do chính tay cô thiết kế cho anh lần kỉ niệm năm năm đó mà sao lại rơi ở dưới đất chứ.

    Cô hiểu rõ anh ,anh sẽ không bao giờ vất đồ của cô tặng xuống đất vậy đâu. Liền nhặt lên chiếc áo lên phủi lớp bụi bẩn xót dính đó.

    "Ay da... Sao chưa vào." Băng Phiêu đứng dựa cửa khoanh tay cười gian tà.

    Cô không nói gì nhưng lòng cô bây giở đang bất an nao nao xen rối. Ra dấu hiệu Băng Phiêu im lặng ,tất nhiên là Băng Phiêu hiểu ý đóng cửa lại ngồi vô lên ghế thiền.

    Cô bước tới gần cánh cửa gỗ màu đen đang hé mở kia tay kéo cửa nhẹ nhàng bên trong cũng tối chỉ có đèn ngủ nhợt nhạt mé cửa cô chạm chân bước lên còn đống quần áo con gái sặc mùi nước hoa cô cũng muốn nôn oẹ còn có quần áo con trai.

    Hình ảnh hiện rõ mồn một trong căn phòng tối qua ánh sáng nhợt nhạt mờ ảo của đèn ngủ màu xanh nhạt.

    Bịch!!!! Tiếng hộp bánh kem hình trái tim của cô rơi dính hết trên áo anh .

    "Gì thế?" Băng Phiêu cũng nghe được liền chạy vào coi.

    Nhưng cô đã chạy quay lưng ra cửa một mạch chỉ nghe thấy tiếng vọng hét gầm giận dữ của Băng Phiêu:

    "Chết tiệt!!! Hai người đang làm cái quái gì vậy."

    Lúc chạy ra ngốc cửa không may vấp ghế móng chân thon gọn bị bật móng nhỏ máu đau đớn. Nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn gì bằng trong thâm tâm mình bây giờ.

    "Con m* nó! Rõ ràng lúc đi đã đóng cửa rồi mà... Sao sao lại mở thế này?" Một thân hộ vệ áo vét đen nói sợ hãi.

    "Hay là mày quên đóng?" Một tên hộ vệ khác cũng nói.

    "Cút!" Runa chạy ra ngoài cửa thấy có người ở cửa liền lạnh lùng quát .

    "Chị... Chị Runa?"

    "Chị sao chị lại..."

    Hai tên hộ vệ lắp bắp nói.

    "Tôi bảo tránh ra!" Runa lại gằn giọng lần nữa.

    "Vâng... Vâng." Hai tên hộ vệ sợ hãi không hiểu có chuyện vì xảy ra với Runa nhưng cũng sợ hãi đứng gọn xang một bên để cô đi.

    [...] "Thăng... Nếu có một ngày anh phản bội em thì sao?"

    Dòng kí ức mơ hồ lộn lại gợi nhớ về lần nào đó.

    "Không có chuyện đó đâu."

    "Thật hử?"

    "Thật mà... Nếu có, em cứ rời bỏ anh cũng được." Chàng trai có chiếc răng khểnh để lộ vuốt tóc mai của cô nói.

    "Được, nếu một ngày nào đó anh phản bội em, em sẽ chạy trốn khỏi anh để anh không thể tìm được em nữa!"

    "Anh đồng ý."
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
  3. Land of Oblivion

    Bài viết:
    353
    Chương 2: Sự Từ Bỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A... A... A... A."

    Tiếng thét vang vọng lên khiến cô cũng bật dậy toát mồ hôi như tắm. Đã hơn một tháng qua cô rời khỏi nơi đó nơi có kí ức đẹp, hạnh phúc, kỷ niệm, lời nói, hơi thở...

    Nếu có một ngày em chạy trốn khỏi anh?
    Chạy trốn khỏi những thương yêu tưởng chừng em chưa bao giờ từ bỏ. Chạy trốn khỏi những ngày nồng nàn mình chung nhau hơi thở. Anh sẽ tìm em không?

    Nếu có một ngày em chạy trốn cùng khoảng tối mênh mông. Những mênh mông vô hình bị yêu thương vùi lấp. Những mênh mông em chưa khi nào dám tin là thực. Anh có đi tìm em?

    Nếu một ngày em chạy trốn vào những góc quen.

    Những góc quen thường ngày anh chẳng đến.

    Những góc quen bao lần em vùi mặt khóc không thành tiếng. Anh sẽ nghe thấy và tìm em không?

    Nếu có một ngày em chạy trốn khỏi thành phố đông.

    Chạy trốn và mang theo những ấm nồng ngày tháng cũ. Chạy trốn và mang theo những ngọt ngào cùng nhung nhớ. Anh có tìm em không?

    Đừng tìm em nữa anh xin anh đó hãy hạnh phúc bên ai kia kìa em vốn dĩ vẫn là em như sáu năm trước một mình đơn độc giữa bầy hoa chiều cuối xuân.

    Lạc vô mắt xanh của anh, cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen dài ngang lưng. Áo phông màu đen bó ôm người với bàn tay trắng muốt trông cô giống Elsa - Frozen vậy.

    Em sẽ vẫn ra đi và mang theo trong lòng nỗi ám ảnh về một tình yêu không trọn vẹn.

    Trên chuyến tàu từ Bắc vào Nam tiếng cười nói, chuyện trò vô cùng rôm rả. Có lẽ chỉ riêng mình em là ngổn ngang với biết bao nhiêu suy nghĩ ở trong lòng. Tâm trí em rối như tơ vò, chẳng biết là mình đã làm sai hay đúng.

    Em không hiểu gì cả, nhưng kể từ lúc đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh em cứ có cảm giác rằng mình đang chạy trốn điều gì. Chưa bao giờ em lại thấy bản thân mình hèn nhát đến thế. Người ta buồn bã, khổ sở vì không được yêu thương, còn em thì lại phải trốn tránh khi tình yêu đến với mình.

    Em không dám đối diện với anh, không dám đối diện với những điều mà trái tim mình đã mách bảo.Rời xa anh là điều quả thực không dễ, chẳng biết em đang tỉnh táo hay là đang ngốc nghếch quá đây anh?

    Em đã phải khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định này nhưng rồi cuối cùng lại phân vân không biết rằng mình đã làm sai hay đúng. Rời xa anh là điều mà lý trí em muốn còn ở lại thì dù bản thân em đã chẳng đủ can đảm nhưng đó chính là lời mách bảo từ sâu thẳm trái tim em.

    Em đã dùng lý trí để điều khiển con tim, nhưng chẳng biết tại vì sao lúc này đây ngay cả lí trí em cũng cảm thấy mơ hồ không biết sự lựa chọn đó của mình là sai hay đúng. Rốt cuộc thì em phải làm sao mới có thể trọn vẹn, hài hòa tất cả, phải làm sao để lòng không buồn mà tâm trí cũng chẳng phải day dứt mỗi lúc nghĩ về?

    Lẽ nào em đang hối hận? Lẽ nào em không can tâm với sự lựa chọn của chính mình? Em không thể chắc chắn bất cứ điều gì bởi vì hiện tại mọi thứ trong lòng đang vô cùng mơ hồ và hỗn loạn.

    Dù chẳng đành lòng nhưng khi mọi thứ đã được quyết định thì khó có thể thay đổi được nữa, trừ khi xuất hiện một phép màu nào đó mang chuyến tàu này quay ngược trở về nơi mà em đã chạy trốn khỏi anh.

    Em biết rõ rằng mình yêu anh nhưng đôi khi cuộc sống luôn bắt con người ta phải đưa ra những sự lựa chọn. Em hèn nhát từ bỏ tình yêu để chọn cho mình một cuộc sống khác mà không ở lại giành lại người con trai bên em sáu năm qua.

    Một cuộc sống an nhàn. Nhưng chẳng biết liệu em có thể yên lòng mà sống ở miền đất đó không nữa, bởi vì ở nơi đó dù có tất cả nhưng lại thiếu điều quan trọng nhất đó là anh.

    Nhưng liệu cô gái ấy có thể chịu đựng được cuộc sống thấp thỏm lo âu như vậy hay không? Liệu tình yêu có bao giờ là đủ trong một câu chuyện tình yêu?

    Liệu có một ngày cô ấy nhận thấy mình đã già và muốn bắt đầu lại với một người khác? Tôi không có câu trả lời cho những câu hỏi đó,cô gái ấy cũng không.

    Thế nhưng "Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đến bao giờ?"

    Làm sao có đủ dũng khí để chờ đợi một thứ chẳng biết đến kết quả. Làm sao có thể âm thầm chờ đợi một điều mơ hồ mà chính mình còn không biết đến hạn định, giống như hoa mọc trên sa mạc, tuyết rơi giữa mùa hè.

    Chúng ta rồi cũng sẽ già đi. Những nông nổi thời trẻ có thể khiến ta thất vọng, nhưng chính những vết sẹo trong tim đó giúp ta trưởng thành, chín chắn hơn.

    Cũng là lúc ta phát hiện ra tình yêu thương bản thân mới là tình yêu khó học nhất và sẽ là động lực giúp ta từ bỏ những thứ chỉ mang lại nỗi đau.

    Đó cũng là lúc ta tìm được câu trả lời cho những câu hỏi trên và học được bài học mang tên: Sự từ bỏ!
     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
  4. Land of Oblivion

    Bài viết:
    353
    Chương 3: Muốn?

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Em muốn được khóc, muốn được gào thét, oán hận, muốn được thừa nhận rằng mình đã lầm lỡ khi yêu anh để rồi bị anh phản bội.

    Em chợt bừng tỉnh giấc sau một cơn mơ dài. Trên bàn làm việc, mọi thứ còn ngổn ngang ra đó...

    Em bước đi, phía bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời gay gắt chiếu qua song.

    Em lấy tay che tầm mắt lại cho khỏi lóa. Ngoài kia, chỉ sau cánh cửa của căn phòng này, cuộc sống rộn ràng quá: tiếng người nói, cười, ai đó giận hờn vùng vằng trước, tiếng xe cộ đan vào nhau dày đặc...

    Hình như, em đã giấu mình quá lâu trong nỗi cô đơn. Có lẽ, em đã sai lầm. Em nên mở toang cánh cửa này, bước ra ngoài kia, dù ai đó có nhìn em cười cợt vì em là một cô gái thất bại với tình yêu.

    Nhưng chỉ cần em đủ dũng cảm đi qua những cung đường quen thuộc, gặp gỡ những người biết mình, em sẽ tới được với những nơi mà ở đó, họ chỉ quan tâm tới hiện tại...

    Đúng rồi, lẽ ra em nên làm thế lâu rồi!

    Chúng mình chia tay.

    Em gần như không kịp có một cảm xúc gì khác ngoại trừ việc... Bàng hoàng. Em đã từng hãnh diện với mọi người khi có một tình yêu ngọt ngào, lãng mạn và bạn trai chiều mình như công chúa.

    Thế nên, giữa cái lúc em vẫn đinh ninh tin rằng mình hạnh phúc, kỉ niệm sáu năm em muốn làm anh bất ngờ nhưng lại không ngờ anh anh lại tặng em rất là bất ngờ đến như vậy nhẹ bẫng rồi em bỏ đi...

    Bởi thế mà em chết lặng, sững sờ, đến mức mà em chẳng thể kịp đau. Nỗi đau đến chậm là nỗi đau khó nguôi ngoai.

    Đêm đó chính là dấu chấm hết cho tình yêu của em và anh.

    Chia tay vốn dĩ không đáng sợ.

    Nhưng điều đáng sợ là ở chỗ thứ tình cảm trước đó lại chưa bao giờ là tình yêu. Em đã sốc với sự thật cay đáng đó. Nó làm em cảm thấy mình thất bại, bị lừa dối và ngu ngốc. Nếu anh chỉ chia tay em như thể những cặp đôi khác yêu rồi hết yêu.

    Em sẽ tiếp nhận mọi việc nhẹ nhàng hơn. Nhưng cách mà anh làm khiến em hiểu rằng, anh chỉ coi em và thứ tình yêu mà em trao tặng chỉ là một thứ bèo nước gặp nhau mà thôi.

    Em đau tới mức không dám bộc lộ nỗi đau của mình. Em vờ như mình không hề bị tổn thương bởi vì em không biết dùng cách nào để mọi người thôi nhìn em thương hại.

    Làm sao mà không ai thương hại một cô gái chứng kiến người con trai của mình trong vòng tay đứa con gái khác. Em không khóc, không than phiền, em vờ như chia tay là điều em chẳng hề bận thâm, giống như em cũng muốn điều đó xảy ra lâu rồi.

    Nhưng, em biết, mọi người vẫn thấy em đáng thương hại. Em càng cứng rắn thì người ta càng đọc trong mắt em sự tuyệt vọng. Em cũng chẳng thể giấu nổi việc trái tim mình đang rỉ máu.

    Hơn tháng trời em giam hãm mình trong sự tủi hơn, câm lặng. Em mệt mỏi và bế tắc. Em muốn được khóc, muốn được gào thét, oán hận,muốn được thừa nhận rằng mình đã lầm lỡ khi yêu anh để rồi bị anh phản bội.

    Nhưng sau cùng của những cảm xúc đớn đau ấy, em có thể gạt nước mắt mà bước ra cuộc sống sôi động ngoài kia, nơi có cả trăm nghìn cơ hội.

    Ở đó, chắc chắn có một người thuộc về em.Vậy tại sao em lại nhốt mình trong căn phòng và sự đau khổ này một mình?

    Em chọn một chiếc váy, em mở toang cánh cửa bước ra đường. Ngoài kia, sẽ có vài lời xì xào, bàn tán chờ đợi em.Nhưng chỉ cần đi qua chúng, sẽ có những con đường mà ở đó chẳng còn ai bận tâm về quá khứ mà em đã trải qua.

    Tan vỡ chỉ là một cách nói trừu tượng đã được con người khai thác tối đa, được đào sâu đến mức mục ruỗng từng câu chữ. Khiến nó trở nên tầm thường hóa khi phát ra từ miệng của bất kỳ ai, nhàm chán trong các câu văn và đều đều trong từng nốt nhạc.

    Tôi không muốn sử dụng một hình ảnh được tái chế quá nhiều lần, nó làm tôi chẳng khác gì một đầu bếp tồi chỉ biết xào nấu những món ăn theo công thức.

    Ngược lại, đã chết là một trạng thái rõ ràng hơn rất nhiều. Những mối tình cũng giống như đời người. Khi ta còn yêu nhau, còn trao nhau những nụ hôn nồng ấm, từng cái nắm tay thật chặt giữa đêm đông. Và những cái nhìn trìu mến như thể hai ta sinh ra đã dành cho nhau, lúc đó ta đang sống. Đang hít thở bầu không khí tuyệt đối trong lành của tình, được bay trên chín tầng mây kết tinh bởi sự nhớ thương và hạnh phúc.

    Nhưng khi người kia không còn yêu ta nữa, hoặc ta không còn yêu người đó nữa, đôi khi cả hai hết yêu cùng lúc... Khi đó, tình yêu đã chết, giống như sự sống mỏng manh của vạn vật.

    Cái chết là khởi đầu của mọi kết thúc, tất tần tật những lời yêu thương, những hứa hẹn, những đụng chạm khoái lạc của thân thể. Tất thảy đều chết, gục xuống sàn nhà lạnh băng như sự kết thúc của vũ trụ, hoàn toàn không còn chút hy vọng được phục sinh.

    Tất cả những mối tình của tôi đều đã chết. Chúng từng được sinh ra, sống khỏe mạnh và chạy nhảy xung quanh tôi như những đứa trẻ hiếu động. Nhưng rồi chúng đều chết yểu, bằng cách này hay cách khác.

     
    PhươngThảo0710 thích bài này.
  5. Land of Oblivion

    Bài viết:
    353
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ϲứ đi mà ƙhông biết, cuối con đường ƿhíɑ trước. Ϲó ƿhải là hạnh ƿhúc, ƙhi trước mắt giờ là hố sâu. Sống trong niềm cɑу đắng, trái tim đầу thù oán.

    Ϲứ bước lần trong đêm, ƙhông biết tɑ giờ đi về đâu. Làm sɑo có thể tìm thấу được bình minh. Làm sɑo có thể tìm thấу được ánh sáng Khi trước mắt giờ chỉ bóng đêm. Mưɑ với mâу mù ƙhuất lối đi. Tɑ nhận rɑ mình đã sɑi, sɑi quá nhiều.

    Hãу cứ bỏ mặc quá ƙhứ đi. Và tɑ quɑу lại nơi bắt đầu. Ϲó lẽ sẽ tìm thấу rɑ được bình уên. Sống trong niềm cɑу đắng, trái tim đầу thù oán. Ϲứ bước lần trong đêm, ƙhông biết tɑ giờ đi về đâu. Làm sɑo có thể tìm thấу được bình minh.

    Làm sɑo có thể tìm thấу được ánh sáng Khi trước mắt giờ chỉ bóng đêm. Mưɑ với mâу mù ƙhuất lối đi.. Ϲứ đi mà ƙhông biết, tɑ đứng ƿhíɑ cuối con đường.. Ϲó ɑi đứng chờ, đón em.. Trong tình уêu tiếp!

    Thăng!

    Có lẽ em nên bỏ mặc quá khứ của chính mình thật, khoảng cách đã không còn ánh sáng đã mất, hơi thở nồng ấm đã khônh còn. Lời nói cử chỉ hình bóng sẽ không bao giờ được cảm nhận thấy nữa.

    Em sẽ trở về nơi bắt đầu trở về năm nào đó vẫn chỉ là một cô bé không biết rằng có sự tồn tại của anh, hi vọng em vẫn giữ cho anh sẽ chúc anh hạnh phúc bên người mà anh chọn mà anh yêu. Dù phải đớn đau ngàn năm cũng được chỉ mong sao anh được hạnh phúc.

    Đó là anh vô tình em vô tâm cả hai như nhau thôi. Mưɑ với mâу mù ƙhuất lối đi

    Hoa anh túc với tình yêu nào có khác gì nhau.. Có sự tích rằng, hoa anh túc là linh hồn của một cô gái không có trái tim? Vì khi cô ấy chết, trái tim của cô ấy đã vỡ tan sau khi bị một người con trai lừa dối..

    Hoa anh túc không có tim nên tàn nhẫn, đưa người khác vào cơn mê.. Để họ đắm đuối bên trong cơn mê ấy, rồi phũ phàng ra đi để họ tỉnh giấc và một mình vật lộn với đời thật..

    Như tình yêu từ sự lầm tưởng.. Như một người yêu giả dối, nhẫn tâm.. Con người rồi ai cũng phải trải qua ái nộ tình thâm để trưởng thành.

    Chỉ không biết là họ trải qua bằng cách nào? Và sức chịu đựng sống sót ra sao? Bị tổn thương còn chưa đủ lại còn phải tự tìm cách che đậy.. Tìm cách trị thương cho chính mình.

    Không có một ai có thể giang đôi cánh ra che chở họ được. Thật đáng thương biết bao?

    Duyên phận đưa ta đến với nhau để rồi cả hai đang mải mê với cuộc sống riêng mà quên mất đối phương. Tương lai và tình yêu chúng ta nên chọn gì đây khi cả hai đang dần đánh mất nhau mà dường như hiện tại chính em mới níu giữ anh.

    Cảm ơn ai đó: Cảm ơn ai đó đã bỏ rơi tôi để tôi biết rằng không có gì là mãi mãi. Cảm ơn ai đó đã làm tôi tổn thương để tôi biết đứng dậy và mạnh mẽ hơn. Cảm ơn ai đó đã lừa dối tôi để tôi biết rằng không phải thứ gì cho đi thật lòng cũng nhận lại một cách thật lòng..

    Cảm ơn anh! Người con trai em từng yêu sâu đậm.

    * * *​

    "Cậu còn nhớ anh ấy không?"

    "Nhớ ư?"

    Không ngày nào không thể quên được anh.

    Nhiều khi chỉ muốn anh xuất hiện trước mặt rồi muốn nói là: Anh à!

    Anh biết không giờ đây em thèm cái ôm của ngày xưa, cái ôm thương nhớ, ấm áp. Em đã từng là một cô bé ngây thơ đến mức tin rằng tình yêu này chẳng bao giờ chấm dứt.

    Mà sao giờ đây em đang dửng dưng khi tình yêu chúng ta đang dần đến hồi kết.

    Anh đang đẩy em ra xa, xa khỏi vòng tay mà lúc nào em cũng giữ chặt đến nổi anh cảm thấy mệt mỏi.

    "Em sẽ chạy trốn khỏi anh.. Người con trai bên em sáu năm qua.."

    Em đã rời xa anh rồi bước tới một vùng trời khác, em sống rất tốt nên anh đừng đi tìm em nữa người con trai em yêu lại phụ bạc em. Chính anh đã đẩy tình cảm của chúng ta ra xa đó khoảng cách và giới hạn em không thể với tới nữa.

    Em đã bước đi lặng lẽ ra khỏi cuộc sống của anh. Cái đêm mưa đó sẽ chính là nỗi ám ảnh em trong mỗi giấc mơ. Anh có biết không ở nơi đây lạnh? Nuốt hết những đắng cay khiến trái tim em đang nhói đau vì anh..

    Em biết được rằng em luôn là sự lựa chọn thứ hai của anh sau công việc, sau bạn bè, sau cuộc sống, sau niềm vui nhất thời của anh. Em chưa bao giờ trách anh, vẫn đứng đó nhìn anh, dõi theo anh mặc dù chúng ta đã là của nhau.

    Có phải anh đã quên mất em là ai rồi không người vô tình kia! Có biết bao người quan tâm em, họ càng quan tâm thì tim em càng thắt lại. Em quay lưng với tất cả để hướng về một phía, đó là anh. Dù cho anh nói rằng anh chẳng còn thời gian chăm sóc cho em nữa.

    Đến khi nào anh trở lại là anh của ngày xưa đây. Hay là do chính em? Yêu thương quá nhiều, tin tưởng quá nhiều? Tin rằng anh vẫn ở đó và chỉ cần em chạy đến ôm anh.

    Chúng ta vẫn chưa kết thúc? Bởi vì hôm đó em đã bỏ đi trước khi gặp được anh. Một cuộc tình chưa hề có kết thúc? Một cuộc tình không hề có lời giải thích? Một cuộc tình không có tên?

    Chưa đặt tên cho một chuyện tình?

    Chua chát liệm cho kín yêu đương!

    Đang để tang cho một mối tình!

    Mong manh như hạt sương tan trên lá. Mong manh loài hoa tươi sắc màu. Hoa chớm nở trong sáng tinh mơ. Hoa cúi đầu trong tối bơ vơ.

    Nhân gian xa vời sao băng tăm tối. Sông ân tình sao đi không tới. Cay đắng nào dâng cháy trên môi.

    "Tình yêu thường có những lý lẽ không ai hiểu được, dù cho những lý lẽ của nó mang đến rất nhiều nước mắt, nỗi đau và cả sự tổn thương."

    Dù sao thì em vẫn là một kẻ yếu đuối và hèn nhát khi quyết định rời xa người đàn ông mình yêu, rời xa giấc mơ về một ngôi nhà nhỏ nhắn nhưng ngập tràn những tiếng cười hạnh phúc để đến với hiện thực, với tương lai mà em đang nhìn phía trước đây.

    Em tự hỏi rằng liệu ở vào hoàn cảnh của mình thì người khác sẽ lựa chọn thế nào? Bởi một bên là khó khăn trắc trở mờ mịt, một bên là cuộc sống. Thiếu vắng hình bóng của người con trai đã bên em sáu năm qua?

    "Runa anh đã sai rồi. Chỉ là hiểu nhầm! Anh xin lỗi.."

    Em sẽ vẫn ra đi và mang theo trong lòng nỗi ám ảnh về một tình yêu không trọn vẹn. Đừng trách cứ em anh nhé, bởi vì quả thực lúc này lòng em cũng đang đau đớn và day dứt khôn nguôi.

    Anh người con trai đã phụ bạc em đừng tìm em, đừng giải thích anh và cô ta là sao?

    Đừng giải thích đó chỉ là hiểu lầm? Đó là chính mắt em thấy đó..  

    * * *​

    "Còn anh thì sao? Cái tát hôm đó?"

    "Hôm đó là anh bị say anh.. Anh không biết gì?" Chàng trai áo sơ mi xanh khuân mặt khổ sở nói.

    Em rất sợ ngày hôm nay sợ anh tới, sợ anh tìm được em, sợ em lại nhún lòng thay đổi quyết định vốn có.

    Cái tát của anh! Vẫn trên mặt em đó, tại sao lúc đó không ai tin em cả chứ nên em đành bước ra khỏi cuộc sống của anh và mọi người lặng lẽ thôi.

    Em nghe sống mũi mình cay cay, chỉ muốn khóc lên thật to cho vơi đi phần nào cảm giác khó khịu ấy..

    "Anh có còn nhớ em không?" Đã từ rất lâu rồi câu hỏi ấy luôn thường trực trong tâm trí nhưng chưa lần nào em có đủ can đảm để hỏi.

    Hai tháng mình xa nhau, chỉ mới hai tháng chưa được nhìn thấy anh nhưng với em có lẽ nó dài như thể hai thế kỷ vậy. Em vẫn tự nhận rằng mình ngốc nghếch nhất và cũng bởi quá ngốc nên đến tận bây giờ em vẫn chưa thể quên được anh.

    Em vẫn thường nghĩ tới anh hằng đêm, vẫn thường thở dài mỗi buổi sáng thức dậy. Và phát hiện ra rằng anh là người đầu tiên mà mình nghĩ tới.

    Em thường mắm chặt đôi môi lại để cố tình che đậy cảm xúc. Để giấu đi nỗi buồn ở phía sau khóe mắt của mình khi ai đó vô tình nhắc tới tên anh. Biết bao lần bàn tay em nhấc điện thoại lên, bấm số rồi lại đặt xuống.

    "Anh đã tìm em suốt từ Bắc vào Nam từ Đà Nẵng đến Sài Gòn. Đến đâu anh cũng hỏi thăm tin tức của em nhưng em lại đi mất. Runa anh nhớ em nhiều lắm! Còn em?"

    Anh ấy tìm mình ư? Thật sự là như vậy sao?

    Đừng bỏ mặc em nơi đây một mình. Đừng bỏ mặc em bơ vơ trong sầu nhớ. Đừng để nước mắt en rơi trong vô vọng. Nước mắt của cô đã thấm đẫm những nỗi uất ức bấy lâu nay, phiền muộn nữa gặp anh rự dưng nó lại biến mất hết.

    Phải chăng cô vẫn còn yêu anh đến sâu đậm?

    Và em nghĩ đến anh mỗi khi cảm thấy nước mắt muốn rơi xuống. Em gọi cho anh, không phải vì tin vào câu nói của đoạn tản văn nọ. Vì anh là người đầu tiên em nghĩ đến, vì em tin rằng dù anh không làm em cười ngay. Nhưng sẽ làm em yên lòng và nhẹ bẫng trong tâm hồn.

    Em biết anh sẽ không hứa: Dù không làm em cười, nhưng sẽ khóc cùng em. Vì nếu anh khóc ai sẽ lau nước mắt cho em? Và mỗi khi người yêu khóc, đàn ông sẽ thấy mình cần phải mạnh mẽ để chở che, để người yêu dựa vào vai. Vì thế, tạo hóa đã tạo ra người đàn ông có bờ vai chắc chắn hơn.

    Và khi em muốn trốn chạy khỏi nơi xô bồ thị thành, xa lạ để về nơi bình yên. Em gọi cho anh, không phải vì tin vào câu nói của tản văn, vì em biết anh sẽ nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ đón em, và mua cho em chiếc vé để sau cuộc trốn chạy em sẽ quay lại nơi đó để đối diện và vượt qua những khó khăn."

    Em biết anh sẽ không yêu cầu em dừng lại, nhưng anh sẽ chạy cùng em.

    Vì nếu chạy cùng em, ai sẽ là người đón em nếu lỡ em hụt hơi? Ai sẽ là người nói với em: "Cố gắng lên, đối diện và vượt qua tất cả!"

    Vì chúng ta ai cũng có những khó khăn mà chỉ bản thân mới giải quyết được. Thì dù muốn chạy trốn, chúng ta sẽ không cùng nhau. Sẽ tự mình vượt qua và trong thâm tâm chắc chắn một điều:

    "Luôn có nhau ở đâu đó bên cạnh."

    Vì thế, từ đó em không có cuộc trốn chạy nào nữa, em đối diện với khó khăn và cố gắng, như anh vẫn đang làm điều đó hàng ngày.

    "Nhớ lắm đấy nhưng em biết lấy lý do gì để liên lạc với anh bây giờ?"

    "Anh cũng vậy." Nói xong anh liền ôm chặt lấy cô vào lòng.

    Anh tự nhủ rằng sẽ không.. sẽ không bao giờ để mất cô nữa..

    Đừng làm tim em thêm nhói đau vì anh. Đừng để thời gian xóa hết những kỉ niệm. Đừng để khoảng cách chia đôi duyên tình ta. Mặc dù thế giới dẫu có những thay đổi.

    Thì tình yêu em vẫn mãi trao về anh..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...