Hồng Lĩnh thôn dưới chân Núi Đại Hưng An, là một tiểu sơn thôn hẻo lánh, khoảng cách thị trấn gần nhất có hơn ba giờ lộ trình, trong thôn có hơn hai mươi hộ gia đình, khoảng một trăm người, đều dựa vào núi mà sống, quanh thôn đều là ruộng đất đen phì nhiêu, cũng đủ sống qua ngày, còn lại, các nam nhân trong thôn thỉnh thoảng vào núi săn một ít món ăn dân dã, phụ nữ ở trong rừng hái một ít rau, phơi khô xong, đưa đến trong huyện có thể bán giá tốt, thỏ hoang gà rừng trong núi không ít, nếu may mắn có thể vớ được lợn rừng. Cuộc sống của mọi người ở đây nhật tử vẫn rất là rực rỡ, giống như chốn đào nguyên.
Thôn phía tây dựa chân núi có một gia đình độc môn độc hộ, cùng với nhà bên cạnh cách một dòng suối nhỏ, cây cầu đá nối hai bên bờ, núi non xanh nước biết phong cảnh độc đáo.
Ngoài phòng cảnh trí yên bình, trong phòng lại có chút áp lực.
"Đại Oa, đây là nhà đó đưa cho, con nhận lấy đi, người nhà đó không tồi, biết hoàn cảnh của các con, hai vợ chồng vẫn cứ thấu gôm hai nghìn nhân dân tệ, lại nhiều cũng lấy không ra, bất luận nói như thế nào, cũng là một phen tâm ý." Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc một chiếc áo khoác bông màu lam, đứng cạnh cửa móc ra nữa ngày, mới lấy ra một xấp tiền bao trong một miếng vải, khom lưng cầm tiền hướng về phía bệ bếp đẩy qua.
Hố bếp bên kia rèm cửa ngồi một thiếu niên mười một mười hai tuổi, cuối đầu ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lấy que ngô đưa hướng hố bếp, tóc mái có chút dài che khuất mắt cậu, mũi thẳng tấp, môi nhấp thành một đường thẳng, thân hình gầy yếu bọc trong chiếc áo khoác bông dày rộng, lộ ra chút khẳng khiu, bếp lửa chiếu lên mặt lúc sáng lúc tối. "Tứ thẩm, tiền này con không cần, chỉ cần Nhị Oa đi qua đó, bọn họ đối sử tốt với nó, như thế so với mọi thứ đều tốt, nói xong hít một hơi muốn đem chua sót giấu đi.
" Con nói con tuổi còn nhỏ sau lại bướng bỉnh như thế, nhà người ta hai người ở trung học cơ sở huyện dạy học, hai vợ chồng đều là công nhân viên chức, một tháng thu nhập gần hai trăm nhân dân tệ, người phụ nữ đó không thể sinh đẻ, Nhị Oa qua đó chính là con ruột của họ, sau này đi học đi làm cưới vợ, còn không phải ổn thỏa, nhà con Tam Oa tiêu tiền địa phương rất nhiều, có nhiêu đây con cũng có thể nhẹ nhàng một chút, nghe lời thẩm nhận lấy đi. "Người phụ nữ cau mày khuyên nhủ, cảm thấy đây cũng là giải phát tốt nhất cho đứa nhỏ.
Cậu bé đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt, giống như trăng sáng đẩy khai sương mù, hoặc Ngọc Trai Đen rửa sạch phàm tục, vừa trong suốt lại sáng ngời, mang theo một cổ mạnh mẽ kiên nghị, khiến khuôn mặt nguyên bản ảm đạm trở nên sinh động" Không được, tứ thẩm đừng nói chuyện này nữa, con Lâm Ngọc Khê còn chưa đến mức bán em trai để sống, Tam Oa nơi đó con sẽ nghỉ cách, cho dù bán nhà mua đất con cũng sẽ cho em ấy đi khám bệnh. "Vì tương lai của em trai cậu chỉ có thể đem em ấy tiễn đi, nhưng mà tiền thì tuyệt đối không thể nhận.
Tứ thẩm thở dài một hơi cũng không lại khuyên nữa, hai người trầm mặt xuống dưới, trong nhà chỉ còn lại tiếng xèo xèo từ trong nồi phát ra, với tiếng que bắp nổ tung, một lúc sau thức ăn trong nồi đã chính, cậu bé tắt lửa, mở ra nắp nồi, hơi nước trong khoảnh khắc liền bốc lên, sau đó dần dần tan đi, hiện ra một mẻ bánh bao trắng trẻo mập mạp, cậu bé vươn tay nhéo nhéo, nóng đến nổi vội vàng chạm vào tai, lấy một cái rổ trải lên miếng vải bông sạch, đựng một rổ tràn đầy, đây vẫn là tam thẩm nhà bên giúp làm dùm, em trai thích ăn nhất.
Tứ thẩm nhìn có một cổ chua xót nói không nên lời.
Cậu bé đem rổ đậy lại, đi vào đông phòng, trong phòng vô cùng rộng rãi thoáng mát, ngôi nhà vừa xây chưa đến hai năm vẫn còn mùi cây dầu, dưới cửa số phía nam xây một chiếc giường đất lớn, song song có thể chứa năm sau người.
Trên giường đất có hai đứa trẻ nằm cạnh nhau, một bé năm sáu tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh bụ bẫm đáng yêu, một bé khác dáng vẻ một hai tháng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím tái hơi thở nặng nề, bộ dạng lại có chút không khỏe mạnh.
Đi đến bên cạnh đứa bé lớn hơn, nhẹ nhàng chạm vào trán em trai, dùng tay sờ mồ hôi nóng bé ra khi ngủ, nhìn bộ dáng ngủ đáng yêu, từng dấu vết khắc sâu trong lòng, đôi mắt một chút bị nước mắt chiếm mãn, tứ thẩm theo đi vào quay đầu đi đỏ hoe vành mắt.
Dùng sức chớp chớp mắt, đứng dậy, mang mấy bộ quần áo còn bảy tám phần mới bỏ vào trong tay nảy da thú, cùng rổ cột vào cùng nhau, lại cẩn thận lấy quần áo giày mũ của em trai mặc vào, đứa bé ngủ ngon lành, chỉ động một chút" Tứ thẩm những bộ quần áo này đều do mẹ con may, nếu như mặc không vừa nữa cũng lưu lại cho em ấy tưởng niệm, bánh bao này Nhị Oa thích ăn nhất, em ấy sắp thức rồi, thím chỉ cần dỗ em ấy ăn một chút ". Ôm em trai lên, cẩn thận đưa vào tay thím tư, vuốt vạt áo em trai," Đi đi, đợi một chút lại thức dậy nữa ".
Thím tư thở dài," Được rồi, Con yên tâm đi, chịu không được khổ. "Thật là, người một nhà đang tốt lành, tại sao lại như vậy? Không dám ở lại lâu, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Ngọc Khê tiến lên hai bước, nhìn theo tứ thẩm đi ra đông phòng, đỡ khung cửa ngồi thụp xuống, cắn răng đem tiếng khóc kiềm nén trở về, khí lực trên người đột nhiên bị rút cạn, quỳ trước bậc cửa đè ép tiếng khóc, tim giống như bị đao cắt.
" Anh – anh! "
" Anh – anh –! "cũng không biết đã qua bao lâu, đôi mắt Lâm Ngọc Khê sưng phù dường như nghe được tiếng la hét của em trai, ngay lập tức đứng lên.
" Anh – anh! "là tiếng của Nhị Oa.
" Anh – anh --- em không đi, ô ô buông tôi ra --- tôi không đi, bà tránh xa tôi ra, đồ xấu xa- "
" Ai, tiểu tử thúi ngươi thuộc cẩu sao a. "
" Anh, đừng không cần em --- anh --- đừng không cần em --- bà buông tôi ra ô ô --- anh --- "mỗi tiêng kêu khóc của em trai giống như sấm nổ vang ở bên tai cậu, lao ra nhà cửa chính, bước chân dừng lại, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy em trai nắm lấy cột cửa khóc thét không ngừng, thím tư ở phía sau lôi cậu ra.
" Anh--- em nghe lời – anh đựng không cần em anh – anh – ô ô ---- "tiểu gia sẽ kéo cổ họng khóc kêu.
[ Phanh ----] thô bạo mở ra cửa phong, chạy ra ngoài, cẳng chân Nhị Oa một đạp, thoát khỏi lôi kéo của tứ thẩm, chạy vào trong sân, lập tức lao trong lòng Lâm Ngọc Khê ôm chặt gắt gao." Anh--- ".
Lâm Ngọc Khê chân mềm nhũn ôm em trai ngồi trên mặc đất," Xin lỗi, xin lỗi, anh sai rồi anh sai rồi. "Đây là em trai của cậu a, sao có thể nỡ lòng, không luyến tiếc a.
Nhóc con ở trong phòng giống như cũng cảm nhận được tâm trạng của hai người anh trai, khóc lên như mèo con.
" Chuyện này rắc rối, con xem xem, chuyện rắc rối này thu xếp sao. "Tứ thẩm từ phía sau thở hổn hển, nhìn hai anh em ôm nhau khóc nức nở, có chút không biết làm sao, cô vừa ôm Nhị Oa còn chưa đi tới cửa thôn, đứa nhỏ này liền tỉnh, cũng không biết đứa nhỏ này lấy đâu ra sức lực, khóc la giãy giụa, xuống đất liền hướng về nhà chạy, đợi cô thật vất vả mới đuổi kịp, lại bị nhóc con cắn cho một cái, nhìn hai đứa nhỏ như vậy, chuyện này coi như xong, cô cũng không nhẫn tâm tách hai anh em ra a.
" Tứ thẩm thật xin lỗi, khiến thẩm bận việc vô ích. "Khuôn mặt Lâm Ngọc Khê mang theo áy náy, gắt gao ôm em trai vào trong lòng, cậu nhóc từ trong lòng anh trai vươn đầu ra, hung dữ trừng mắt tứ thẩm, cậu thù dai đâu.
Thím tư thở dài một hơi" Quên đi, cô cũng không làm này kẻ xấu, hảo gia hỏa, xém túy nữa đem thịt thẩm cắn rớt rồi. "nói xong khoa tay múa chân hạ xuống, phía trên in mấy dấu răng nhỏ vô cùng rõ rệt.
Cười xin lỗi" Thật là cho tứ thẩm thêm phiền, Nhi Oa hướng tứ thẩm xin lỗi. "vỗ vào mông em trai.
Nhóc con xoắn tới xoắn lui" Mới không, ai kêu bà ta đem em mang đi, xấu xa. "Dụi đầu vòng trong lòng anh trai, nói cái gì cũng không chịu đi ra.
" Bỏ đi bỏ đi, nói nữa là Nhị Oa phải ghi hận thẩm. "
" Tứ thẩm, thẩm xem chuyện này vẫn là thôi đi vậy. "
" Ầy, xem đứa nhỏ này như vậy, liền tính đưa qua đi, cũng sẽ lại chạy về, được rồi, thẩm về đây, sau này trong nhà có chuyện gì thì kêu một tiếng, bên đó để thẩm đi nói, thật đáng tiếc. "Đó là một gia đình tốt, nhật tử sau này của ba anh em chỉ sợ phải khó khăn, Tứ thẩm thở dài đi ra ngoài, thấy cậu muốn đi ra tiễn, vơ vơ tay." Được rồi, con đừng động, xem hai đứa nhỏ đi. "
" Tứ thẩm đem bánh bao này mang theo đi, đem về cho Sơn Tử ăn. "Lâm Ngọc Khê cầm lấy rổ nhét vào trong tay tứ thẩm.
" Thẩm không cần, mấy đứa để lại ăn đi, quá không dễ dàng. "Tứ thẩm nhanh chân rời đi.
Bên này kéo theo Nhị Oa chậm hai bước, bên kia đã đi ra khỏi sân.
Ôm Nhị Oa ngồi ở đầu giường đất, trong lòng lập tức được lấp đầy, trước đó nghĩ nhiều như vậy, tổng cảm thấy em trai đi theo mình sẽ chịu khổ, cộng thêm bệnh tình của Tam Oa, trách nhiệm nặng nề đè lên người cậu, tứ thẩm nói gia đình này cũng không tệ, Nhị Oa cũng không cần chịu khổ, tự cảm giác quyết định như vậy đúng đắn, lại không suy nghĩ đến cảm nhận của em trai, thật sự đến lúc tách ra, như thế nào cũng vô pháp từ bỏ, thời gian này ngược lại bình tĩnh xuống dưới, lưỡng lự thống khổ của mấy ngày nay tất cả đều kết thúc.
" Anh, sau này em đều sẽ nghe lời, em không ăn thịt, anh nhất đỉnh phải cần em được không. "Tiểu gia hỏa trong lòng vô cùng bất an, muốn anh trai bảo đảm, ngẩng khuôn mặt nhỏ có chút sưng lên do khóc, trong mắt tràn ngập bắt an.
Nước mắt lại lần nữa chảy ra," Ùm, anh sẽ không lại rời đi em, anh sẽ nuôi hai em, chúng ta đều sẽ tốt lên."Đả kích liên tục nối gót nhau khiến đứa trẻ mười hai tuổi ngay lập tức trưởng thành.