[Thảo luận - Góp ý] [Đam Mỹ] Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Lâm Ngọc Khê

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Hải Dương Xanh Thẩm, 9 Tháng bảy 2024.

  1. [Edit]Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Lâm Ngọc Khê

    [​IMG]

    Tác giả: Thất Dạ Vong Tình.

    Thể loại: Đam mỹ, nguyên sang, hiện đại, HE, tình cảm.

    Số chương: 144 chương.

    Tình trạng: Đang tiến hành.

    Thời gian đổi mới: 1 ngày 1 chương hoặc 2 ngày một chương.

    Văn án:

    Cha mẹ qua đời, bệnh tình của đệ đệ, áp lực cuộc sống làm Lâm Ngọc Khê nhanh chóng lớn lên, từ nông thôn đến thành thị, thế giới rộng lớn hiện ra ở trước mắt cậu, người thần bí, sự việc thần bí, xem cậu làm sao để đi ra cuộc sống nhàn nhã của chính mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng bảy 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồng Lĩnh thôn dưới chân Núi Đại Hưng An, là một tiểu sơn thôn hẻo lánh, khoảng cách thị trấn gần nhất có hơn ba giờ lộ trình, trong thôn có hơn hai mươi hộ gia đình, khoảng một trăm người, đều dựa vào núi mà sống, quanh thôn đều là ruộng đất đen phì nhiêu, cũng đủ sống qua ngày, còn lại, các nam nhân trong thôn thỉnh thoảng vào núi săn một ít món ăn dân dã, phụ nữ ở trong rừng hái một ít rau, phơi khô xong, đưa đến trong huyện có thể bán giá tốt, thỏ hoang gà rừng trong núi không ít, nếu may mắn có thể vớ được lợn rừng. Cuộc sống của mọi người ở đây nhật tử vẫn rất là rực rỡ, giống như chốn đào nguyên.

    Thôn phía tây dựa chân núi có một gia đình độc môn độc hộ, cùng với nhà bên cạnh cách một dòng suối nhỏ, cây cầu đá nối hai bên bờ, núi non xanh nước biết phong cảnh độc đáo.

    Ngoài phòng cảnh trí yên bình, trong phòng lại có chút áp lực.

    "Đại Oa, đây là nhà đó đưa cho, con nhận lấy đi, người nhà đó không tồi, biết hoàn cảnh của các con, hai vợ chồng vẫn cứ thấu gôm hai nghìn nhân dân tệ, lại nhiều cũng lấy không ra, bất luận nói như thế nào, cũng là một phen tâm ý." Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc một chiếc áo khoác bông màu lam, đứng cạnh cửa móc ra nữa ngày, mới lấy ra một xấp tiền bao trong một miếng vải, khom lưng cầm tiền hướng về phía bệ bếp đẩy qua.

    Hố bếp bên kia rèm cửa ngồi một thiếu niên mười một mười hai tuổi, cuối đầu ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lấy que ngô đưa hướng hố bếp, tóc mái có chút dài che khuất mắt cậu, mũi thẳng tấp, môi nhấp thành một đường thẳng, thân hình gầy yếu bọc trong chiếc áo khoác bông dày rộng, lộ ra chút khẳng khiu, bếp lửa chiếu lên mặt lúc sáng lúc tối. "Tứ thẩm, tiền này con không cần, chỉ cần Nhị Oa đi qua đó, bọn họ đối sử tốt với nó, như thế so với mọi thứ đều tốt, nói xong hít một hơi muốn đem chua sót giấu đi.

    " Con nói con tuổi còn nhỏ sau lại bướng bỉnh như thế, nhà người ta hai người ở trung học cơ sở huyện dạy học, hai vợ chồng đều là công nhân viên chức, một tháng thu nhập gần hai trăm nhân dân tệ, người phụ nữ đó không thể sinh đẻ, Nhị Oa qua đó chính là con ruột của họ, sau này đi học đi làm cưới vợ, còn không phải ổn thỏa, nhà con Tam Oa tiêu tiền địa phương rất nhiều, có nhiêu đây con cũng có thể nhẹ nhàng một chút, nghe lời thẩm nhận lấy đi. "Người phụ nữ cau mày khuyên nhủ, cảm thấy đây cũng là giải phát tốt nhất cho đứa nhỏ.

    Cậu bé đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt, giống như trăng sáng đẩy khai sương mù, hoặc Ngọc Trai Đen rửa sạch phàm tục, vừa trong suốt lại sáng ngời, mang theo một cổ mạnh mẽ kiên nghị, khiến khuôn mặt nguyên bản ảm đạm trở nên sinh động" Không được, tứ thẩm đừng nói chuyện này nữa, con Lâm Ngọc Khê còn chưa đến mức bán em trai để sống, Tam Oa nơi đó con sẽ nghỉ cách, cho dù bán nhà mua đất con cũng sẽ cho em ấy đi khám bệnh. "Vì tương lai của em trai cậu chỉ có thể đem em ấy tiễn đi, nhưng mà tiền thì tuyệt đối không thể nhận.

    Tứ thẩm thở dài một hơi cũng không lại khuyên nữa, hai người trầm mặt xuống dưới, trong nhà chỉ còn lại tiếng xèo xèo từ trong nồi phát ra, với tiếng que bắp nổ tung, một lúc sau thức ăn trong nồi đã chính, cậu bé tắt lửa, mở ra nắp nồi, hơi nước trong khoảnh khắc liền bốc lên, sau đó dần dần tan đi, hiện ra một mẻ bánh bao trắng trẻo mập mạp, cậu bé vươn tay nhéo nhéo, nóng đến nổi vội vàng chạm vào tai, lấy một cái rổ trải lên miếng vải bông sạch, đựng một rổ tràn đầy, đây vẫn là tam thẩm nhà bên giúp làm dùm, em trai thích ăn nhất.

    Tứ thẩm nhìn có một cổ chua xót nói không nên lời.

    Cậu bé đem rổ đậy lại, đi vào đông phòng, trong phòng vô cùng rộng rãi thoáng mát, ngôi nhà vừa xây chưa đến hai năm vẫn còn mùi cây dầu, dưới cửa số phía nam xây một chiếc giường đất lớn, song song có thể chứa năm sau người.

    Trên giường đất có hai đứa trẻ nằm cạnh nhau, một bé năm sáu tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh bụ bẫm đáng yêu, một bé khác dáng vẻ một hai tháng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím tái hơi thở nặng nề, bộ dạng lại có chút không khỏe mạnh.

    Đi đến bên cạnh đứa bé lớn hơn, nhẹ nhàng chạm vào trán em trai, dùng tay sờ mồ hôi nóng bé ra khi ngủ, nhìn bộ dáng ngủ đáng yêu, từng dấu vết khắc sâu trong lòng, đôi mắt một chút bị nước mắt chiếm mãn, tứ thẩm theo đi vào quay đầu đi đỏ hoe vành mắt.

    Dùng sức chớp chớp mắt, đứng dậy, mang mấy bộ quần áo còn bảy tám phần mới bỏ vào trong tay nảy da thú, cùng rổ cột vào cùng nhau, lại cẩn thận lấy quần áo giày mũ của em trai mặc vào, đứa bé ngủ ngon lành, chỉ động một chút" Tứ thẩm những bộ quần áo này đều do mẹ con may, nếu như mặc không vừa nữa cũng lưu lại cho em ấy tưởng niệm, bánh bao này Nhị Oa thích ăn nhất, em ấy sắp thức rồi, thím chỉ cần dỗ em ấy ăn một chút ". Ôm em trai lên, cẩn thận đưa vào tay thím tư, vuốt vạt áo em trai," Đi đi, đợi một chút lại thức dậy nữa ".

    Thím tư thở dài," Được rồi, Con yên tâm đi, chịu không được khổ. "Thật là, người một nhà đang tốt lành, tại sao lại như vậy? Không dám ở lại lâu, xoay người đi ra ngoài.

    Lâm Ngọc Khê tiến lên hai bước, nhìn theo tứ thẩm đi ra đông phòng, đỡ khung cửa ngồi thụp xuống, cắn răng đem tiếng khóc kiềm nén trở về, khí lực trên người đột nhiên bị rút cạn, quỳ trước bậc cửa đè ép tiếng khóc, tim giống như bị đao cắt.

    " Anh – anh! "

    " Anh – anh –! "cũng không biết đã qua bao lâu, đôi mắt Lâm Ngọc Khê sưng phù dường như nghe được tiếng la hét của em trai, ngay lập tức đứng lên.

    " Anh – anh! "là tiếng của Nhị Oa.

    " Anh – anh --- em không đi, ô ô buông tôi ra --- tôi không đi, bà tránh xa tôi ra, đồ xấu xa- "

    " Ai, tiểu tử thúi ngươi thuộc cẩu sao a. "

    " Anh, đừng không cần em --- anh --- đừng không cần em --- bà buông tôi ra ô ô --- anh --- "mỗi tiêng kêu khóc của em trai giống như sấm nổ vang ở bên tai cậu, lao ra nhà cửa chính, bước chân dừng lại, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy em trai nắm lấy cột cửa khóc thét không ngừng, thím tư ở phía sau lôi cậu ra.

    " Anh--- em nghe lời – anh đựng không cần em anh – anh – ô ô ---- "tiểu gia sẽ kéo cổ họng khóc kêu.

    [ Phanh ----] thô bạo mở ra cửa phong, chạy ra ngoài, cẳng chân Nhị Oa một đạp, thoát khỏi lôi kéo của tứ thẩm, chạy vào trong sân, lập tức lao trong lòng Lâm Ngọc Khê ôm chặt gắt gao." Anh--- ".

    Lâm Ngọc Khê chân mềm nhũn ôm em trai ngồi trên mặc đất," Xin lỗi, xin lỗi, anh sai rồi anh sai rồi. "Đây là em trai của cậu a, sao có thể nỡ lòng, không luyến tiếc a.

    Nhóc con ở trong phòng giống như cũng cảm nhận được tâm trạng của hai người anh trai, khóc lên như mèo con.

    " Chuyện này rắc rối, con xem xem, chuyện rắc rối này thu xếp sao. "Tứ thẩm từ phía sau thở hổn hển, nhìn hai anh em ôm nhau khóc nức nở, có chút không biết làm sao, cô vừa ôm Nhị Oa còn chưa đi tới cửa thôn, đứa nhỏ này liền tỉnh, cũng không biết đứa nhỏ này lấy đâu ra sức lực, khóc la giãy giụa, xuống đất liền hướng về nhà chạy, đợi cô thật vất vả mới đuổi kịp, lại bị nhóc con cắn cho một cái, nhìn hai đứa nhỏ như vậy, chuyện này coi như xong, cô cũng không nhẫn tâm tách hai anh em ra a.

    " Tứ thẩm thật xin lỗi, khiến thẩm bận việc vô ích. "Khuôn mặt Lâm Ngọc Khê mang theo áy náy, gắt gao ôm em trai vào trong lòng, cậu nhóc từ trong lòng anh trai vươn đầu ra, hung dữ trừng mắt tứ thẩm, cậu thù dai đâu.

    Thím tư thở dài một hơi" Quên đi, cô cũng không làm này kẻ xấu, hảo gia hỏa, xém túy nữa đem thịt thẩm cắn rớt rồi. "nói xong khoa tay múa chân hạ xuống, phía trên in mấy dấu răng nhỏ vô cùng rõ rệt.

    Cười xin lỗi" Thật là cho tứ thẩm thêm phiền, Nhi Oa hướng tứ thẩm xin lỗi. "vỗ vào mông em trai.

    Nhóc con xoắn tới xoắn lui" Mới không, ai kêu bà ta đem em mang đi, xấu xa. "Dụi đầu vòng trong lòng anh trai, nói cái gì cũng không chịu đi ra.

    " Bỏ đi bỏ đi, nói nữa là Nhị Oa phải ghi hận thẩm. "

    " Tứ thẩm, thẩm xem chuyện này vẫn là thôi đi vậy. "

    " Ầy, xem đứa nhỏ này như vậy, liền tính đưa qua đi, cũng sẽ lại chạy về, được rồi, thẩm về đây, sau này trong nhà có chuyện gì thì kêu một tiếng, bên đó để thẩm đi nói, thật đáng tiếc. "Đó là một gia đình tốt, nhật tử sau này của ba anh em chỉ sợ phải khó khăn, Tứ thẩm thở dài đi ra ngoài, thấy cậu muốn đi ra tiễn, vơ vơ tay." Được rồi, con đừng động, xem hai đứa nhỏ đi. "

    " Tứ thẩm đem bánh bao này mang theo đi, đem về cho Sơn Tử ăn. "Lâm Ngọc Khê cầm lấy rổ nhét vào trong tay tứ thẩm.

    " Thẩm không cần, mấy đứa để lại ăn đi, quá không dễ dàng. "Tứ thẩm nhanh chân rời đi.

    Bên này kéo theo Nhị Oa chậm hai bước, bên kia đã đi ra khỏi sân.

    Ôm Nhị Oa ngồi ở đầu giường đất, trong lòng lập tức được lấp đầy, trước đó nghĩ nhiều như vậy, tổng cảm thấy em trai đi theo mình sẽ chịu khổ, cộng thêm bệnh tình của Tam Oa, trách nhiệm nặng nề đè lên người cậu, tứ thẩm nói gia đình này cũng không tệ, Nhị Oa cũng không cần chịu khổ, tự cảm giác quyết định như vậy đúng đắn, lại không suy nghĩ đến cảm nhận của em trai, thật sự đến lúc tách ra, như thế nào cũng vô pháp từ bỏ, thời gian này ngược lại bình tĩnh xuống dưới, lưỡng lự thống khổ của mấy ngày nay tất cả đều kết thúc.

    " Anh, sau này em đều sẽ nghe lời, em không ăn thịt, anh nhất đỉnh phải cần em được không. "Tiểu gia hỏa trong lòng vô cùng bất an, muốn anh trai bảo đảm, ngẩng khuôn mặt nhỏ có chút sưng lên do khóc, trong mắt tràn ngập bắt an.

    Nước mắt lại lần nữa chảy ra," Ùm, anh sẽ không lại rời đi em, anh sẽ nuôi hai em, chúng ta đều sẽ tốt lên."Đả kích liên tục nối gót nhau khiến đứa trẻ mười hai tuổi ngay lập tức trưởng thành.
     
  4. Chương 2 ;

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phải nói Lâm gia trước kia tuyệt đối là gia đình khá giả nhất ở thôn Hồng Lĩnh, cha Lâm Ngọc Khê là Lâm Thái, ba mươi tám năm trước khi đại tuyết phong sơn được chú Lâm Dũng trong thôn ôm trở về, chú Lâm Dũng nói là nhặt được, chẳng qua chuyện này không có ai chứng minh, cũng không có ai xác thực, dù sao thì mạng của anh khá lớn, bộ dạng anh lúc đó cũng vừa mãng tháng, lạnh cực kỳ thiếu chút nữa sống không nổi, vẫn là Thím Lâm dùng túi quần cuộn sống, thím Lâm mỗi ngày mang anh bên người, dùng nhiệt độ cơ thể của bản thân từng chút sưởi ấm cho anh, suốt một tháng mới khỏe, chú Lâm Dũng là một thợ săn giỏi, thức ăn trong nhà rất tốt, bổ sung sơn trân dã vị, lớn lên thân thể so với ai đều khỏe.

    Bản thân Lâm thái cũng là người tài giỏi, khi đó trong thôn có mấy cây súng săn, Lâm Thái kỹ thuật bắn không tồi, đi theo chú Lâm Dũng đi săn, vừa theo thợ mộc già trong thôn học nghề thủ công truyền thống, anh có tài điêu khắc, khéo tay cộng ngồi yên được, tay nghề dần dần so với thợ mộc già còn tốt, tuổi trẻ đầu óc linh động, không có việc liền đi trong huyện cùng một vị lão nhân có biệt hiệu là mất kính nhỏ học vẽ tranh, ông lão này từ mặt trên xuống dưới, trước kia không biết làm gì, mấy năm nay bị phân đến trong huyện xem cửa thư viện, anh cũng không học được gì thâm ảo, liền học một ít da lông, nhưng dùng lại có thừa. Biết nghề thủ công truyền thống rất ít, phụ cận nhà ai muốn lấy vợ gả chồng đều tìm anh làm gia cụ.

    Vợ của Lâm Thái là Trương Hàm, là mười bốn năm trước được Lâm Thái từ trong núi nhặt về, thời đại đó, cũng là đến bước đường cùng, trộm chạy, nguyên bản muốn tìm một nơi yên tĩnh chấm dứt, vừa vặn gặp phải Lâm Thái.

    Thôn Hồng Lĩnh là một nơi hoang vắng, không tính là ngăn cách với thế giới bên ngoài nhưng cũng không sai biệt lắm, dù sao có rối loạn gì đều không dính đến bên này, cuộc sống người trong thôn vẫn luôn an bình ổn định, không mặn không nhạt, có hoài bão đều đi ra ngoài, cơ bản lưu lại đều là không cầu tiến, dù sao thì vẫn như thế, sống thôi.

    Môi trường như vây, khiến Trương Hàm tìm lại được bình tĩnh, không phải cô không thể sống cuộc sống khó khăn, điều cô không thể chịu được là đả kích tinh thần, Lâm Thái mang về một cô gái, là một việc mới mẻ ở trong thôn, chẳng qua mọi người cũng chỉ cảm thấy cô gái này xinh đẹp, khiến trong thôn bàn tán một trận, trong lời nói không thiếu hâm mộ Lâm gia cưới về một cô con dâu xinh đẹp.

    Đừng thấy thôn này hẻo lánh, nhưng ngoại hình người trong thôn đều không tồi, thanh niên trẻ mỗi người đều tràn đầy sức sống, cao gáo cơ thể khỏe mạnh, đều mang dáng vẻ đàn ông Đông Bắc, phụ nữ mặc dù không giống miền nam như vậy nhỏ nhắn, nhưng những cô gái ở đây lộ ra khỏe mạnh dã tính, cộng thêm hảo sơn hảo thủy nuôi dưỡng tốt, xinh đẹp bình thường đều không thể hấp dẫn ánh mắt. Trương Hàm có thể từ điều này dẫn tới chấn động, có thể thấy được dung mạo của Trương Hàm.

    Lúc đầu Lâm Thái không nghĩ quá nhiều, cô nương người ta xinh đẹp như vậy, da vẻ non mịn, nhìn vào liền biết là người thành phố, làm sao có thể cùng với anh. Vì vậy chỉ đón người vào ở trong nhà, liên tục duy trì một đoạn khoảng cách, khiến hai vợ chồng Lâm Dũng nhìn mà thẳng sốt ruột.

    Nói đến tình cảm của hai người, vẫn là do Trương Hàm chủ động, có ân cứu mạng khởi đầu, thêm vào đó tên tiểu tử Lâm Thái này thật sự không tồi, dùng theo cách nói bây giờ mà nói, Lâm Thái rất đàn ông. Trong nhà bên ngoài đều có một tay, là một người biết sinh hoạt. Có tay nghề, mặc dù không học được mấy ngày, nhưng tự bản thân ngẫm nghĩ cũng biết được vài chữ nghĩa, hai người nói chuyện có thể đến cùng nhau. Lúc này trong lòng Trương Hàm căn bản không muốn trở lại thành phố hỗn loạn đó, này xem như là một loại trốn tránh tâm lí. Chẳng qua cô thật sự là động lòng với Lâm Thái. Người đàn ông này như một ngọn núi, vĩnh viễn cũng không thể bị khó khăn đánh gục, là một người đáng để dựa vào.

    Lâm Thái đối với Trương Hàm cũng không phải không có cảm giác, cùng một cô gái xinh đẹp dịu như vậy sống dưới một mái hiên, không động tâm nhất định là đầu gỗ, vì vây đợi hiểu rõ tâm ý của Trương Hàm hai người thuận lí thành trương ở bên nhau.

    Hai người sau khi kết hôn tình cảm tốt vô cùng, một người bao dung một người hiểu lý lẽ, sau khi kết hôn chưa cải nhau một lần, Trương Hàm không thể tính là một người vợ nông thôn đủ tiêu chuẩn, vốn dĩ chính là tiểu thư khuê các, tuy không thể xem là mười ngón không dính xuân thủy, đối với việc đồng áng cũng biết không nhiều lắm, may mắn có thể chịu khổ, nên biết cũng đều biết. Bất quá cày cấy loại chuyện này, cô cũng không giúp được gì, đất trong nhà ít, Lâm Thái căn bản không cần cô động vào. Mẹ của Trường Hàm là thầy thuốc Đông Y, cô cũng học qua một chút, trong vùng núi hẻo lánh này điều kiện y tế rất kém cỏi, muốn xem bệnh phải đi một đoạn đường rất xa, cô có thời gian liền đi theo Lâm Thái lên núi thu thập một số cây thuốc, bản thân tự làm xong, người trong nhà có ai đau đầu phát sốt liền tự mình trị.

    Sau này người trong thôn muốn bớt việc cũng đến chỗ cô, thời gian dài cô cũng cho người trong thôn xem một ít bệnh nhẹ, sử dùng thuốc cũng là từ trong núi hái về, sau này sinh Lâm Ngọc Khê, ở trong huyện mua một ít sách phụ khoa về tự học, giúp một người phụ nữ khó sinh trong thôn đỡ đẻ, cũng bắt đầu dần dần đảm nhiệm chức bà đỡ, hoàn toàn hành nghề mà không có giấy phép. Nhưng điều kiện lúc đó chính là như vậy, cô không đi, em bé cũng sinh ở tại nhà mình, không ai đi bệnh viện. Cô cũng không cần tiền, trong nhà sản phụ nhiều nhất đưa cho một ít trứng gà, thịt heo gì đó, hai người ở trong thôn đều tính là người có bản lĩnh chịu người kính trọng, cuộc sống qua không tồi.

    Lâm Ngọc Khê là đứa con đầu lòng của họ, trẻ con ở đây từ nhỏ liền ở bên ngoài chạy, giáo dục thiếu, Trương Hàm tự tay dạy dỗ con cái, đứa nhỏ thông minh học mọi thứ rất nhanh Lâm Thái còn từ trong thành tìm về không ít sách vở, đây vẫn là độc giả cao tuổi đưa ra ý kiến, bãi phế liệu ở trong thành có rất nhiều sách Phá Tứ Cựu, Lâm Thái thông minh gan dạ, một mình chạy đến trong thành, tìm trở về một đống, kỳ thực thời gian này hỗn loạn đã kết thúc, bên này căn bản không ai quan tâm, dùng một ít tiền liền chọn được hai sọt so mua sách tiện nghi. Trương Hàm lựa chọn kĩ lưỡng, liên tục dùng Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính làm vỡ lòng cho Ngọc Khê, lúc nhỏ cô cũng học qua.

    Khi Ngọc Khê sáu tuổi bọn họ sinh ra đứa thứ hai Lâm Ngọc Hồ, thời điểm này kế hoạch hóa gia đình đã thi hành được bốn năm năm, chỗ này của bọn họ xa xôi, không ai chân chính lại quản lý, về cơ bản mỗi nhà đều là nhị thai.

    Khi Ngọc Hồ năm tuổi, con thứ ba nhà bọn họ cũng được sinh ra, đứa bé này là ngoài ý muốn, tuổi tác Trương Hàm đã lớn, nguyên bản không nên sinh thêm, nhưng mà nếu đã có, hai người cũng không bỏ được, hai năm nay hai người xây nhà mới, cuộc sống dần dần tốt lên, cuộc sống này không phải hơn người sao?

    Sinh ra đứa nhỏ khiến cả nhà cao hứng, lại không nghĩ tới Ngọc Hải trái tim vách ngăn khiếm khuyết bẩm sinh, Trương Hàm biết tình huống này trong lòng vô cùng nặng nề, luôn nghĩ là do bản thân tuổi tác lớn, trình trạng sức khỏe không tốt mới dẫn đến. Với điều kiện chữa bệnh hiện tại, phẫu thuật thành công tỉ lệ rất thấp, chi phi phẫu thuật cũng không phải bọn họ có thể gánh vác được, cuộng sống của họ tuy không tồi, nhưng đó là trong tình huống chi phi ở nông thôn thấp, hai năm trước xây nhà tiêu tiền không ít, tiền dành dụm căn bản không đủ cho con điều trị bệnh, may mắn bọn họ đã tư vấn qua, loại phẫu thuật này điều kiện trị liệu thời gian tốt nhất cho trẻ là từ hai đế bốn tuổi, bọn họ còn có thời gian.

    Tháng trước Lâm Ngọc Hải bị bệnh, sức khỏe của đứa bé này vô cùng tệ, hơi lạnh hơi nóng một chút đều rất dễ bị bệnh, một trận sốt nhẹ đều dễ dàng sốt viêm phổi, hai người không dám trì hoãn, mang theo đứa nhỏ vào trong huyện tiêm thuốc.

    Không ai nghĩ đến tai nạn phát sinh, trên đường trở về, hai xe va chạm, Lâm Thái vì bảo vệ vợ con tử vong tại chỗ, Trương Hàm cũng gắt gao bảo vệ đứa bé trong lòng, đến bệnh viện cấp cứu mấy tiếng đồng hồ cũng mất, Lâm Ngọc Hải bởi vì được ba mẹ bảo vệ không chịu một chút tổn thương.

    Ba mẹ lần lượt mất đi, mang lại bóng tối cho gia đình này, Lâm Ngọc Khê năm gần mười hai tuổi trong sự giúp đỡ của người trong thôn tiễn đưa ba mẹ, áp lực gia đình khiến đứa trẻ mười hai tuổi thoáng chút trưởng thành, gánh nặng gia đình lập tức áp lên đôi vai chẳng hề cường tráng. Chăm sóc hai đứa em trai lớn lên trở thành trách nhiệm của cậu.

    Bây giờ cho em trai trị bệnh liền trở thành ưu tiên hàng đầu trong lòng cậu, hai năm trước trong nhà xây phòng tích góp không bao nhiêu tiền, bố mẹ qua đời mới nhận được 2000 tiền bồi thường, lúc này thị trấn nhỏ đi đâu nói rõ lí lẽ, hơn nữa chuyện này chủ nhà cũng không bồi thường nỗi, đều nhà tan cửa nát.

    Trong nhà chỉ có đồ dùng nội thất còn đáng giá một ít tiền, ở vùng núi hẻo lánh giá bán cũng không cao bao nhiêu, người trong thôn cũng ra không được giá cao như vậy, đoán chừng có thể gom được năm trăm lẻ một nghìn, ở cuối thập niên tám mươi, nông thôn có bấy nhiêu tiền đã là rất nhiều. Sô tiền này cộng lại cùng nhau cách phí phẫu thuật còn kém một mảng lớn.

    Khoảng thời gian trước tứ thẩm trong thôn đến nhà bọn họ, nói trong trấn có một cặp vợ chồng muốn nhận nuôi Ngọc Hồ, hai người đều là giáo viên, kết hôn mấy năm không có con, muốn nhận nuôi một đứa, Lâm Ngọc Hồ thông minh sáng sủa, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, nhận người thích. Hai người này là họ hàng bên nhà mẹ đẻ của tứ thẩm, trước đây cũng chưa thấy qua Ngọc Hồ, kêu tứ thẩm qua đây hòa giải hòa giải.

    Lâm Ngọc Khê rốt cuộc tuổi nhỏ, nuôi sống hai em trai thập phần khó khăn, còn chưa kể sau này vì xem bệnh Ngọc Hồ không biết cần điền bao nhiêu tiền vào trong. Bản thân cậu đều bỏ học, việc học của em trai càng khó, Ngọc Hồ thông minh lanh lợi, bây giờ Tam Tự Kinh Thiên Tự Văn Bách Gia Tính đọc trôi chảy, những chữ này đều biết không sai biệt lắm. Câu cũng không muốn em trai đi theo cậu chịu khổ, suy nghĩ mấy ngày, mang theo hai em trai giao cho tam thẩm nhà bên cạnh, một mình chạy đi đến trong thị trấn quan sát vợ chồng đó vài ngày, xem qua tính tình xác thực tốt, trong nhà sinh hoạt cũng không tồi, hai người đều là giáo viên, hoàn cảnh gia đình không tệ. Mặc dù trong lòng không bỏ được, nhưng nghĩ đến em trai mình sau này có thể đến trường đi học, cuộc sông vô lo, cậu cũng liền hạ quyết tâm.

    Chỉ là sau khi quyết định lòng đau như cắt, mới vài ngày liền sục ký thấy rõ, cuối cùng em trai vẫn là không đưa ra đi.

    Quên đi, liền tính cuộc sống khổ cực, chỉ cần bọn họ có thể ở cùng nhau như vậy là tốt rồi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...