Sáng sớm hôm sau, Đăng đã chuẩn bị xong hành lý, cũng chẳng có gì nhiều ngoài ba bộ quần áo và chút lương khô, ngoài ra còn có một bình rượu thuốc, Hưng Lão dặn hắn tặng cho vị Phạm chấp sự kia. Hưng lão đã ra ngoài từ sớm, chẳng biết đi đâu.
Tối hôm qua, sau khi ăn cơm xong, Hưng Lão gọi hắn ra ngoài hiên ngồi. Hắn vừa ngồi xuống thì lão nói:
- Ta đã lo liệu cho con vào Cổ võ môn cùng với Lý Cường, ngày mai lên đường.
Hắn sững người. Nhưng im lặng một lúc thì chỉ hỏi:
- Là vụ bán dược liệu chiều này phải không ạ?
Hưng lão gật đầu.
- Vậy con có thể ở lại đây không? Ít nhất có người bầu bạn với ông.
Hắn hỏi. Hơn ai hết hắn nhớ từng gốc cây trong vườn thuốc, chiều nay thiếu một cây Sa đà thảo.
Cây đó có thể đưa hắn vào Cổ võ môn tức là cây quý, mà trong sách của ông Hưng thì mới là nguyên liệu phụ. Dù không biết vì sao cả một vườn thuốc với vô số loại dược liệu cao cấp hơn mà vị khách kia chỉ lấy một cây bình thường nhất. Hắn vẫn có thể khẳng định, vườn thuốc này nhiều khả năng đều là dược liệu cho tu sĩ! Ông Hưng sở hữu, biết cách chăm sóc từng loại cây chắc chắn không phải người thường. Thế thì theo hắn nghĩ ở lại đây còn hơn vào môn phái: Vừa có thể chăm sóc lão, có dược liệu để cày cấp, hơn nữa lại còn được dạy riêng 1: 1.
Hưng lão cười xòa:
-
Nhóc con, tâm tư của con ta hiểu, nhưng tin ta, ta không dạy được con cái gì. Cổ võ môn nước sâu, ta cũng không muốn con dính vào. Chỉ là, công pháp con cần ở trong Cổ võ môn.
* * * * *
Hắn xoay người, nhìn lại ngôi nhà mình đã từng sống gần hai năm nay, hướng vào nhà trong vái dài sát đất
- Hưng lão, con đi rồi sẽ về.
Hắn nói với vào trong nhà. Sống với nhau gần hai năm, hắn hiểu giờ phút này Hưng lão không có khả năng ra ngoài, mà còn tại trong nhà, chỉ là không muốn thấy hắn rồi tỏ ra sướt mướt mà thôi. Ở Hưng lão, hắn luôn cảm thấy được một sự thân thiết như với người cha nuôi của tiền kiếp, không phải ở phong thái hay diện mạo, mà ở cả hai người hắn cảm giác được là họ sẽ không bao giờ hại hắn. Nếu không phải muốn tránh bị dòng đời xô đẩy, bất lực nhìn người quanh mình ngã xuống như tiền kiếp, nếu không phải trong lòng luôn có một sự thôi thúc sớm bước lên con đường tu hành, hắn thậm chí muốn ở lại đây.
- Chỉ khi có năng lực, mới có thể bình yên.
Nói rồi, trong mắt ánh lên sự dứt khoát, hắn đóng cổng cài then, rời đi.
Một lúc sau, tại sân nhà cụ Bá, cậu Cường đang vui sướng vô cùng, bá vai bá cổ Đăng. Còn tưởng chuyến này đi xa nhà phải vài năm không được gặp lại mọi người, giờ lại có một người bạn đi cùng, một đứa trẻ như cậu tất nhiên là cười không ngậm được miệng lại. Trái lại với cậu, cụ Bá lại nhíu chặt mày. Cụ đã hy sinh cả căn bản của cơ nghiệp mới có thể để con cụ đạp tu hành đạo, Đăng thì làm sao lại được? Cụ đưa mắt sang nhìn Hoan chấp sự, dường như cảm giác được ánh mắt của cụ, Hoan chỉ đưa mắt nhìn sang rồi chẳng để tâm. Một phàm nhân, dù có tiền tài cũng thế, chưa đáng để hắn phải giải thích.
Hắn rút từ trong túi ra vài dụng cụ kỳ lạ, giống như là giáp mã, rồi bảo hai đứa trẻ đeo vào chân. Đoạn vỗ mạnh vào chân mình, chạy đi. Đôi chân hai đứa trẻ lập tức không nghe theo điều khiển, tự động đuổi theo. Chỉ trong chốc lát đã đi xa.
Trước khi rời khỏi cổng làng, Đăng ngoái lại một lần nữa, hắn bỗng có cảm giác lần này rời nhà, sẽ rất lâu mới có thể trở về.
Trong làng, tại ngôi nhà nhỏ có tấm hoành phi độc nhất vô nhị, sân nhà im ắng, chỉ còn tiếng xào xạc từ vườn thuốc truyền tới. Chẳng biết qua bao lâu, Hưng lão xuất hiện. Không, phải nói là từ nãy tới giờ lão vẫn luôn đứng ở hiên nhà, chỉ là không ai thấy được. Lúc này, khác với vẻ già nua yếu ớt của hằng ngày, lão đứng thẳng người, không hề có cảm giác áp bách mà ngược lại có một cảm giác như thật như ảo, giống như lão không ở đó, đôi mắt đục ngầu mọi khi hiện tại lại lập loè linh quang. Nếu Hải Đăng còn ở đây, tất sẽ phải ngạc nhiên vô cùng, vì lúc này, thần thái của lão như đúc một người vô cùng quan trọng với hắn: Cha nuôi hắn!
- Nhóc con, ta xin lỗi. Ta không ngăn con nhập cục, vì chỉ có nhập cục mới có sinh cơ. Cố lên, con ta.
Tiếng thở dài như vang vọng từ vạn cổ, lại như từ tương lai.
Đến khi cụ Bá cho người mời Hưng lão sang để hỏi về chuyện của Đăng, gã người hầu chạy về báo cho cụ: Ngôi nhà của Hưng lão không còn ở đấy nữa. Không phải cháy, hay bị phá, mà giống như ở đó chưa từng có một ngôi nhà nào cả, chỉ có một mảnh vườn thuốc, giữa vườn treo một tấm biển: Vườn thuốc làng Vũ đại. Cụ Bá vội cho người quây khu vườn lại, tránh cho người làng khác sang lấy trộm. Cụ nhớ lại năm trước, Hưng lão từng nói sẽ có lúc đi xa, mong là khi đó cụ Bá sẽ giúp lão giữ gìn vườn thuốc, mỗi khi dân làng có bệnh tật, hãy thuê thầy lang kê đơn rồi vào vườn mà hái thuốc dùng. Lúc đó cụ Bá tưởng lão nghĩ đến lúc mình mất đi, còn cười bảo lão lo xa quá.
Lúc này thì cụ mới hiểu lời lúc đó của lão.
Sau này, cụ Bá làm theo đúng lời Hưng Lão nói, dân làng suốt nhiều năm luôn có thuốc thang sử dụng. Người làng còn nói chắc Hưng Lão có phúc, nhận thằng con nuôi quý, nó vào Cổ võ môn rồi thì đón cả lão đến phụng dưỡng, chỉ cụ Bá biết thực ra ngay thời điểm Đăng lên đường, lão cũng biến mất. Chìm nổi trong đời nhiều năm, cụ cũng mơ hồ đoán ra vài chuyện, nhưng chuyện mà người phàm như cụ thì biết càng ít càng sống lâu! Nhưng đó là chuyện của sau này..