Tiên Hiệp Đại Việt Tu Tiên Ký - Thổ Ngưu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thổ Ngưu, 27 Tháng sáu 2023.

  1. Thổ Ngưu

    Bài viết:
    5
    Chương 10: Cổ Võ nước sâu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cổ Võ Môn trong tưởng tượng của Đăng về cơ bản là giống như một trường thể dục thể thao: Nằm ở nơi ngăn sông cách núi để tránh môn nhân trốn ra ngoài đi chơi, hằng ngày một đám thanh thiếu niên đứng trong sân tập luyện quyền thuật, miệng đếm nhịp một - hai. Nơi góc sân là một đám Môn nhân lâu năm đang tập bài tập nâng cao, tập binh khí, tập xong thì luyện tập thêm nâng vật nặng.

    Hắn sai lầm, cũng có thể nói những ấn tượng về cái gọi là môn phái của tiền kiếp đã ảnh hưởng đến hắn. Thời đại này, để có thể lập môn phái, điều kiện tiên quyết khi đặt tên là phải có tên địa danh. A phái núi X, B môn hồ Y, C giáo đảo Z. Nhìn chung là nếu chỉ có mỗi tên môn phái không thì ra ngoài cũng ngại không dám chào hỏi người ta.

    Cổ võ môn dù cho là đã không còn là thời kỳ cường thịnh, nhưng quy mô vẫn đạt tiêu chuẩn một môn. Gọi là môn phái, không bằng gọi là thành, đầy đủ cổng, tường vây, phía trong kiến trúc mọc lên san sát, và đây mới là khu vực nhận nhiệm vụ, trao đổi vật phẩm, còn phần lớn tu sĩ đều ở các vách đá dọc theo hai ngọn núi hai bên. Lúc đầu, Đăng còn khó hiểu vì sao nhà cửa không ở lại ở trong hang động, nhưng khi hỏi thì Phạm chấp sự cũng nói không quá rõ, chỉ biết là tu sĩ thì đều tu như thế.

    Sau khi trả lời xong câu hỏi này cũng là lúc cả ba đến nơi của Phạm chấp sự: Một căn nhà ba gian, xung quanh là một vườn thảo dược rộng lớn. Đăng câm nín, không phải là nói ở trong hang mới là chuẩn bài à? Có vẻ, Phạm chấp sự và Đăng là đồng nghiệp, đều chăm sóc thảo dược cho người khác. Dặn cả hai không được ra ngoài thêm lần nữa, Phạm chấp sự đóng cửa ra ngoài.

    Xuyên qua cánh rừng, một khu nhà cổ kính hiện lên trong mắt hắn, đây là Phạm gia tổ trạch. Phạm gia lão tổ từng là tam đệ tử của khai phái tổ sư, tính tình cương trực, cách đây vài chục năm, bỗng nhiên biến mất trong mật thất tu luyện của chính mình, dẫn tới một phen sóng gió trong cao tầng môn phái. Về sau từ nội môn đưa ra tuyên bố: Phạm Gia Vũ đã phản bội tông môn, đêm hôm đột nhập nội môn, âm mưu đánh cắp bảo vật, bị phát hiện thì chạy trốn, giờ không rõ ở đâu.

    Từ đó về sau, từ một gia tộc đỉnh cao của Cổ võ môn, Phạm gia dần xuống dốc. Nếu không phải hầu hết dược liệu của nội môn là do gia tộc này chăm sóc, thì có lẽ đã bị đuổi khỏi môn phái rồi. Lúc này, Phạm Hữu Hoan tiến tới trước cửa, lên tiếng:

    - Hoan tử tới vấn an lão gia tử.

    Một đồng tử tiến ra mở cửa, mời hắn tiến vào trong. Vừa bước vào đến sân, một giọng nói từ trong nhà vọng ra:

    - Không mấy khi thấy cậu cả tới chơi, quý hóa quá!

    Giọng nói già nua, đầy mùi vị âm dương quái khí.

    - Không có việc gì, sao con dám làm phiền lão gia tử thanh tu. Hôm nay tới là để dâng lên cho Ngài một vật.

    Nói rồi lấy trong người ra một cây con tím nhạt. Người bên trong ồ lên một tiếng, rồi vội nói:

    - Coi như ngươi còn lương tâm, vào đi!

    Cánh cửa bật mở, Phạm Chấp sự vội tiến vào.

    Vừa vào bên trong, vẻ ngủ dốt tự cho mình là đúng của hắn bỗng thay đổi, tác phong đĩnh đạc, ánh mắt cơ trí, phải nói là như trở thành một người khác. Hắn tiến tới, định lên tiếng thì dừng lại, nhìn ra phía cửa, một bóng người như ẩn như hiện dưới ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ.

    - Đừng lo, cứ nói đi. Ta thi pháp rồi, hắn chỉ nghe được thứ hắn cần nghe.

    Tại vị trí chủ vị của sảnh, vị lão gia tử lên tiếng.

    - Tám phần mười tán tu xung quanh đã nhận lời, chỉ đợi chỉ lệnh từ nội môn.

    Hữu Hoan khẽ nói. Đúng vậy, hắn không phải là kẻ ăn chơi đàng điếm. Từ mười năm đổ lại đây, hắn lấy lý do trốn ra ngoài chơi bời, tất cả là để thực hiện nhiệm vụ được giao cho từ gia tộc hắn. Phế vật ư? Nực cười! Hắn là hậu duệ dòng chính, công pháp chính thống từ đại năng Vấn đạo cảnh, có nguồn dược liệu từ gia tộc, điều kiện cỡ đó có thể nói là heo cũng có thể tu hành tiểu thành. Mà hắn cũng không phải heo, mà là thiên tài trăm năm có một của Phạm gia, cảnh giới đã sớm là Hành giả đỉnh phong! Tài trí cao, tâm lý vững vàng, chỉ có hắn mới có thể móc nối với tán tu mà không bị sơ hở. Phải biết dù cho diễn tốt đến đâu, khi bị bất ngờ cũng sẽ lộ chút gì đó.

    - Chuyến này đi có chuyện gì không?

    Lão giả lên tiếng. Ngập ngừng một chút, Hoan kể lại những chuyện xảy ra trong hành trình vừa rồi, kể cả việc thu nhận hai đứa trẻ.

    Nghe xong, lão giả thở dài:

    - Lần này, cậu đã gặp phải cao nhân rồi. Hưng lão làng Vũ đại ta cũng đã từng nghe qua. Cậu tưởng cậu tính toán không lọt gió: Bắn tin cho Bá Kiến từ ả đào, thu nhận Lý Cường, danh chính ngôn thuận tìm cho mình lý do để không cần ra ngoài nữa, ta đoán cậu còn định giết hắn ngay trên đường cho lũ theo đuôi thấy đúng không? Như vậy sau này mọi người thấy cậu không ra ngoài sẽ nghĩ là tập trung khai thác viên Yêu Đan kia. Nhưng cậu vì sao lại làm vụ giao dịch với Hưng lão chứ, cậu hiểu rõ hắn sao?

    - Có vẻ là hắn có qua lại với Trần Khải, cùng lắm là cùng cảnh giới với hắn, mà còn ở tại nhân gian, có lẽ là còn chưa Hóa Thần xong, kẻ như vậy ta không muốn trêu vào, nhưng không sợ, một Bán Bộ Hóa Thần mà thôi, tộc ta cũng có. Nếu như lão muốn dùng một gốc dược liệu đổi lấy tư cách ngoại môn, ta từ chối tất có kẻ sinh nghi, vả lại Bán bộ hóa thần cũng đáng để lôi kéo, gần lúc hành sự ta sẽ lấy cớ tìm đến lão.

    Lão giả hỏi lại:

    - Ai nói với cậu như thế?

    - Ta phân tích thôi.

    - Thiếu thông tin hại cậu rồi. Trần Khải và hắn không phải chỉ biết nhau, mà hắn từng tha chết cho Trần Khải!

    Mặt của Phạm Hữu Hoan đại biến. Hơn ai hết hắn biết Trần Khải là cảnh giới gì, Hóa Thần đỉnh phong, lại còn là Linh tu. Có thể nói là tha chết cho kẻ như thế, Hưng lão chí ít cũng phải là Hóa thần đỉnh phong. Người ngoài tưởng rằng Cổ võ Môn suy bại, nhưng đâu biết hiện tại nội môn mạnh thế nào. Trần Khải bị lão đánh gần chết, nội môn đâu? Càng nghĩ, Hoan càng sợ, mồ hôi toát ra như mưa. Hắn không sợ mình chết, hắn sợ bị nhìn thấu cảnh giới, sẽ lộ ra việc mình không phải phế vật. Vậy thì đại sự của gia tộc có thể sẽ vì hắn mà bại.

    - Biết đâu hắn mượn ngoại lực thì sao?

    - Cậu vẫn ôm tâm lý may mắn. Không tin thì cậu mở lại bình rượu thuốc hắn cho ra xem, có phải là phù hợp cho Khai Phái tu hành hay không?

    Sắc mặt Hoan càng lúc càng xấu. Khi nhận rượu, hắn cũng đã nhận ra điều này nhưng lại nghĩ là do Yêu Đan kích phát toàn bộ. Giờ tỉ mỉ nghĩ lại, không phải là quá đà, mà là vừa đủ.

    Bất ngờ, khuôn mặt lão giả giãn ra.

    - Đừng quá lo, khi nãy cậu cũng có nói hắn bảo cậu là Võ sĩ, tức là hắn thể hiện chúng ta làm gì hắn không quan tâm. Có hắn nói ra, kẻ theo sau cậu sẽ báo về, từ đó không ai nghi ngờ cậu nữa.

    - Còn hai kẻ kia?

    - Thuận nước đẩy thuyền. Kẻ như Hưng lão thiếu công pháp à? Hắn có lẽ muốn một phần từ "Thứ đó". Cậu giúp con cháu lão nhập môn thành đệ tử. Sau này hắn vịn cớ đó mới có thể nhập cục chia thành quả.

    Mặt Hoan cũng đã xuất hiện nụ cười. Thời điểm này hắn chỉ thấy may mắn vì không ra tay với lũ nhóc kia. Có thêm một trợ lực mạnh như Hưng lão, chia cho hắn một phần cũng có sao. Lúc đó chỉ cần lão lặp lại việc từng làm với Trần Khải, lần này không thu tay lại là được. Phạm Hữu Hoan hỏi thêm một câu:

    - Bao giờ khởi sự?

    - Đợi thêm cơ hội, nội môn truyền tin vật kia có thể sắp hiện thế. Bản thân nội môn đã có sóng ngầm. Không nên hấp tấp để rồi cò trai quần nhau, ngư ông đắc lợi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng bảy 2023
  2. Thổ Ngưu

    Bài viết:
    5
    Chương 11: Cơ thể khác biệt?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, ánh sáng đầu tiên trong ngày chạm vào đỉnh núi Tế Thiên, tạo ra một cảnh tượng hùng vĩ. Trên núi, từng thiếu niên đang hướng mặt về phía mặt trời, như mô phỏng lại động tác của ngọn núi, hai tay đưa cao, mắt nhắm lại. Xung quanh quảng trường rộng lớn này được bày từng bộ Pháp Kính, tất cả chiếu thẳng vào giữa quảng trường, tập trung tất cả ánh sáng có thể vào cơ thể những thiếu niên này. Mặt từng đứa đỏ bừng lên, mồ hôi vã ra như tắm. Đây là những ngoại môn đệ tử của Cổ Võ Môn, đang tu nhập môn chi pháp: Tụ Đông Lai, khai tu lộ. Pháp Môn tu hành này có thể nói là toàn vẹn và cao cấp nhất do chính tổ sư gia năm xưa để lại. Tu hành càng lên cao càng phân nhánh mạnh, nhưng cái gốc lại là như nhau. Muốn tu hành gì thì tu hành, trước tiên phải bắt đầu được con đường tu hành rồi nói tiếp.

    "Võ đồ luyện khí huyết, linh đồng uẩn linh khí".

    Pháp này về cơ bản là tách Đông Lai khí ra khỏi ánh dương, lợi hại ở chỗ dù là tu thể hay tu pháp thì cũng có thể giúp đánh cơ sở. Ánh sáng đầu tiên trong ngày mang theo khí tức Thái Sơ hỗ trợ từng thiếu niên tu tập theo con đường mình muốn, võ đồ thì khí huyết dưới ánh sáng và nhiệt độ như bị đun sôi lên, vận chuyển toàn thân, chống lại những cơn sóng nhiệt, càng chuyển càng mạnh. Còn chúng linh đồng thì không chống lại, mà là cố gắng hấp thu những Đông Lai chi khí này, được càng nhiều càng tốt, rồi giữ trong cơ thể, nuôi dưỡng bằng cách cho vận chuyển khắp thân thể, giúp cơ thể thích nghi dần, đồng thời mở rộng cách linh mạch toàn thân. Độ mạnh từ khí huyết và độ nhiều của linh mạch quyết định thành tựu sau này. Tuy không phải là lúc nào cũng đúng, nhưng chiếm tới tám phần tu sĩ là như thế. Chính vì thế, chúng tu sĩ rất quý trọng thời điểm này trong ngày, chờ đợi từ tờ mờ sáng, trong lúc tu hành thì dù là phải tới hai nghìn có hơn, toàn thiếu niên, nhưng không có lấy một trường hợp không nghiêm túc. À, trừ hai trường hợp ở góc sân.

    Đăng và Lý Cường từ ngày đầu tiên tham gia đã cố gắng không gây chú ý, nhưng không thành. Chẳng phải vì hai người bọn hắn chịu đựng được lâu hơn, hay tu hành nhanh hơn. Kỳ quái ở chỗ, trong khi những người khác mặt đỏ tía tai, cả hai lại không có lấy một biểu hiện gì. Lý Cường thì không biết, nhưng Đăng cứ mỗi khi cố tập luyện thì vẫn tách ra được Đông Lai khí, nhưng cứ mỗi khi muốn nạp vào nội thể thì dòng khí này lại tự tiêu tán. Hắn không tin tà, lại tiếp tục thử nhập linh đạo, kết quả là vẫn thế. Trong Cổ Võ Môn, hắn chỉ biết mỗi Phạm Hữu Hoan, mà kẻ sau thì từ khi giao cho hai đứa việc chăm sóc dược liệu và dẫn ra quảng trường này ngày đầu tiên đã bế môn. Hắn chẳng hỏi ai được, cuối cùng đưa ra phán đoán: Có thể do mình không phải người bản địa, nên không thể tu? Dù thế nào, để có câu trả lời thì phải đợi Phạm chấp sự xuất môn mới hỏi được. Nhưng giờ đã là gần một năm, nếu không phải đôi lúc vẫn thấy Hoan Chấp sự xử đẹp chỗ đồ ăn hằng ngày để ngoài cửa, hắn còn tưởng người bên trong đã tìm được đường tắt phi thăng làm tiên - liệm.

    Kết thúc tu hành là khi mặt trời lên qua ngọn núi, chúng tu sĩ giải tán về làm việc. Từ khi khu tạp dịch bị giải tán, do thiếu người nên việc đều do ngoại môn đảm nhiệm. Mỗi kẻ đều phải tham gia cống hiến cho tông môn, kẻ đi săn, kẻ trồng dược.. vv.. vv. Có những người kết bạn với nhau mà đi, duy chỉ có hai tên quái dị ở góc sân là không ai thèm để ý tới. Đơn giản vì chúng là cháu của Hoan Chấp sự nổi danh như cồn, người chúng được trưởng bối dặn dò không được có qua lại chút nào.

    Hai người cũng mau chóng trở về vườn thuốc của Phạm gia, trên đường Lý Cường có vẻ mặt rất lạ, muốn nói lại thôi. Đăng khá tò mò, chuyện để người lắm miệng như cậu không dám nói có thể là chuyện gì?

    - Không lẽ, đêm qua đệm ướt không phải là do mưa tạt ướt, mà do hắn dấm đài?

    Đăng ác ý nghi ngờ. Không thể nói hắn lấy dạ tiểu nhân đọ lòng quân tử, nhập môn gần một năm, hai người ở chung một nhà, hắn chứng kiến quá nhiều điều không nên thấy. Tiêu biểu như sáng nay, hắn thấy Lý Cường lén lút dậy từ lúc trời còn chưa sáng giặt đệm. Đăng ngủ rất tỉnh nên hắn tỉnh dậy ngay khi nghe tiếng động. Sáng nay hỏi thì Lý Cường nói đệm của hắn bị mưa tạt ướt nên phải đem giặt phơi, còn vì sao lại vào nửa đêm thì hắn nói do không muốn ảnh hưởng đến thời gian tập luyện và chăm sóc dược thảo. Đăng nghe thấy mùi khai trong câu chuyện của hắn, âm thầm khinh bỉ.

    - Cậu cả, có chuyện nên là bí mật của riêng mình thôi! Dù cho thân đến đâu cũng thế.

    Đăng nhanh chóng chặn họng Lý Cường trước khi hắn kịp nói thêm lời nào. Ý tứ của hắn rất rõ ràng: Ngươi đái dầm không cần thiết phải kể cho ta nghe, mục sư mới nghe xưng tội, ta không cần. Nào ngờ nghe xong câu này, Lý Cường dường như bị kích động:

    - Nói gì thế? Giữa hai ta thì cần gì bí mật! Tao từ nhỏ con một, không anh em. Tao coi mày như anh em ruột, không lẽ mày còn có thể bán đứng tao hay sao?

    Rồi xong, con chiên đã xưng tội đến nghiện. Đăng đành thở dài:

    - Thôi, chuyện đó tôi cũng đoán được. Cậu không phải nói ra.

    - Đoán ra được? Thằng này nay khai khiếu à? Chuyện thế cũng đoán ra được?

    - Rõ ràng như thế, ai mà không thấy, đừng lo, ai cũng phải trải qua thôi, ngày trước tôi cũng thế!

    Lý Cường càng ngạc nhiên:

    - Mày cũng thế?

    An ủi mà thôi, có cần kích động thế không? Đăng gật đầu khẳng định:

    - Ừm!

    Lý Cường như trút được gánh nặng, cười vui vẻ:

    - May quá, tao còn tưởng mỗi tao như thế, sợ nói ra thì đả kích mày quá, hóa ra mày lù khù vác cái lu mà chạy! Cũng lên Linh đồng đỉnh hay là lên cả Linh sĩ rồi.

    - Linh sĩ có sao đâu, ai mà chẳng từng linh sĩ lên đệm.. Khoan, linh sĩ?

    Đăng trợn tròn mắt nhìn Lý Cường, thằng này nói thế có nghĩa là gì? Hắn tu lên Linh Sĩ?

    - Không phải là vụ đêm qua mày đái dầm à?

    Quá bất ngờ, Đăng quên luôn dùng kính ngữ.

    - Đái dầm? Sao mày biết? Khụ, ý tao là nhầm đấy, là mưa tạt ướt! Dù sao thì đấy không phải chuyện chính, đấy là cái tao muốn nói: Từ ngày tu hành không phải tao không nạp được Đông Lai khí, mà là tao phát hiện cơ thể tao không cần phải đi khai từng mạch, mà là tất cả đều mở cùng lúc, nhưng phải mất nhiều Đông Lai khí hơn. Đấy là lý do tao tu mặt không đổi sắc: Linh khí và nhiệt độ bị tao dùng hết, còn không đủ thì làm sao thoát ra ngoài được, tất nhiên toàn thân bình thường. Sau sáu tháng thì mới đủ để mở hết linh mạch. Giờ tao là Linh Sĩ sơ kỳ!

    Nói rồi, hắn gồng cứng người. Quanh người hắn xuất hiện một màn linh khí đen kịt, đặc trưng của Linh sĩ - linh lực bảo hộ. Linh đồng uẩn khí, linh sĩ khiển linh. Đáng ra là có nhiều cách sử dụng, nhưng Cường không dám nói với ai chuyện mình đột phá, càng không nói tới việc được dạy cách bắt ấn quyết, điều khiển linh lực, nên chỉ có thể dùng thứ này chứng minh.

    Đăng há cả miệng ra, nhìn Lý Cường như người trời. Hắn là người xuyên không, bỏ qua, nhưng tốc độ tu của mọi người hắn cũng đã thấy. Thiên tân vạn khổ cũng chỉ có thể từ từ tiến lên, cấu trúc cơ thể con người không phải thứ dễ dàng hiểu rõ, linh mạch càng khó hơn. Hầu hết tu sĩ một năm có thể tăng từ nhất phẩm lên tam phẩm linh đồng, nhưng càng về sau càng khó khăn, vì những phần chung chung đã khai mạch thì đến những phần khác biệt trong cơ thể từng sinh linh, giai đoạn từ tứ phẩm đến bát phẩm vào khoảng hai đến ba năm, còn cửu phẩm và đột phá linh sĩ có căn cốt tốt cũng phải năm năm đi. Lý Cường làm sao mà một năm một cảnh giới được, hack à?

    Thực tế, bọn hắn cũng không biết được kẻ mà chúng dùng để tham khảo tốc độ tu luyện là người được xưng là đệ nhất thiên tài ngoại môn, tốc độ tu hành được ghi nhận là nhanh nhất Cổ Võ Môn trong trăm nay trở lại đây. Một gã thì không tu được, một gã thì không cần tu, nên không biết rằng thực tế tu sĩ phần lớn bị kẹt ở tầng bảy, nhiều kẻ cả đời thậm chí không thể đột phá lên Trung Kỳ Võ đồ. Chính vì thế mới có những đệ tử từ bỏ môn phái mà đi.

    Tâm lý của hắn rất nhanh ổn định lại, nghiêm mặt nói:

    - Cậu cả, tôi nói thật một câu, chuyện này không nên tuỳ tiện nói ra.

    - Tao biết.

    Lý Cường nhăn nhó nói ra.

    - Tao nhập Môn sau, lại tu hành nhanh vậy, để đồng môn biết được tất có kẻ ganh ghét.

    - Chưa kể, vị Phạm chấp sự kia đưa chúng ta vào bằng cửa sau. Ai biết hắn nghĩ thế nào, có thể là chỉ mong chúng ta bình thường an ổn theo hắn trồng dược liệu, vì chúng ta nổi bật thì sẽ có người điều tra xuất thân chúng ta, hắn có nguy cơ bị phát hiện.

    Nghe Đăng nói, Lý Cường vẻ mặt càng khó nghĩ. Một năm ở chung, hắn đã nhận ra Đăng không ngu ngơ như dân làng bảo, mà là rất nhanh nhạy. Dần dần, hắn có chút dựa dẫm vào Đăng. Có thể là cùng xa nhà, lại có thể là cùng xuất thân, hắn đã coi Đăng như anh lớn, có phần ỷ lại.

    - Vậy ta nên làm sao đây? Không thể che giấu cả đời được, một là lãng phí, hai là không giấu nổi!

    - Nếu lộ, phải lộ cho người có năng lực dạy dỗ cậu, mà phải có địa vị cao mới có thể giúp cậu cảm những phiền phức không đáng có.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng bảy 2023
  3. Thổ Ngưu

    Bài viết:
    5
    Chương 12: Nội môn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào cùng lúc hai đứa trẻ Vũ Đại đang nói chuyện, cách đó vài dặm có một cánh cổng cao trăm trượng bên trên khắc hai chữ Nội Môn theo phong cách chữ Nôm. Xuyên qua cánh cổng này có thể thấy từng hàng kiến trúc san sát, từng khu vực giao dịch, nhận nhiệm vụ, tu luyện, sân đấu, nơi nào cũng nhân khí thịnh vượng khác hẳn sự tiêu điều của ngoại môn. Hoặc cũng có thể nói đây mới thực sự là Cổ Võ Môn, so sánh ra có thể thấy khu vực ngoại môn giống như nông trường phụ thuộc. Đi sâu hơn vào khu vực trung tâm, càng lúc càng ít người hơn, đây là khu vực trung tâm của Cổ Võ Môn, tỷ như Nghị Sự đường, Khố phòng, linh trì, và quan trọng hơn cả là Trưởng Lão điện: Nơi bế quan tu hành của hầu hết giai cấp cao tầng môn phái.

    Lúc này, giữa đại sảnh Trưởng Lão điện trên mặt đất có một cái hố sâu, bên trong tỏa ra từng đợt ánh sáng nhẹ. Ánh sáng lập loè lúc sáng lúc tối làm căn phòng có phần ma mị, chỉ mơ hồ thấy được rất nhiều bóng người ngồi xếp bằng, vẻ mặt đờ đẫn khắp các góc của đại điện. Cảnh tượng này nếu có đệ tử nhìn thấy chắc sẽ thấy hốt hoảng, vì trong điện, các vị trưởng lão có phần giống như đang cảm ngộ, lại có phần giống như đã chết, chỉ còn là cỗ thi thể ngồi đó, chẳng hề có chút sinh cơ. Mà tại đây là ba phần trưởng lão toàn môn, nếu có chuyện thì tất là đại sự!

    Chợt, từ phía dưới, ánh sáng yếu dần đi, lập tức, bên miệng hố xuất hiện một bóng người, không nói lời nào nắm lấy vài vị trưởng lão, vỗ mạnh vào trên người, mỗi vị trưởng lão phun ra từng ngụm tinh huyết xuống dưới, ánh sáng lại bùng lên mạnh mẽ. Xong xuôi, hắn lại đặt những trưởng lão lại vị trí cũ, đoạn lẩm bẩm:

    - Hoàng Tông!

    Một bóng người từ kèo nhà nhẹ nhàng đáp xuống như Linh miêu, quỳ trước kẻ đó.

    - Nói đi.

    Lão giả hờ hững ra lệnh.

    - Bẩm thượng nhân, hiện tại số lượng môn nhân vòng ngoài giảm xuống còn không tới vạn. Nội môn trưởng lão phái Hữu cũng tới lui nhiều hơn, có vẻ có kẻ tính toán được phong ấn sắp phá.

    - Còn ít người như vậy, bọn ranh con ngoại môn để im thế à? Gần đây có kẻ nào được đưa vào không?

    - Trong hai năm qua có hơn hai mươi đệ tử mới nhập môn dưới danh nghĩa con cháu các gia tộc lớn ngoại môn. Trong đó hầu hết bình thường, trừ hai kẻ.

    - Thiên tài hay quỷ tài?

    - Đều không phải, có vẻ đều không có căn tu, nhưng xuất thân của chúng mới là vấn đề. Chúng đến từ làng Vũ Đại. Một đứa còn là con của người kia.

    Ánh mắt lão giả ánh lên sự kiêng kỵ. Người ngoài nghĩ rằng là Cổ Võ Môn từ bỏ địa giới xung quanh, nhưng thực tế là vì vùng đó có một tồn tại bọn hắn không trêu vào được. Hắn cũng muốn khai thác tối đa tinh cầu này lắm chứ, thực lực của hắn không nói là đánh khắp Thái Bình Tinh, nhưng Đông Hưng đại lục không vấn đề. Chỉ là ngay khi chiếm lấy Cổ Võ Môn, muốn vươn tay ra xung quanh thì bị đánh ngược trở về. Cử ra Linh sĩ, bị đánh gần chết, sau đó lại cử Truy nguyên cảnh, vẫn như cũ bị đánh gần chết rồi ném trở về. Lúc này hắn thậm chí còn cho phân thân của mình tự mình tiến ra, phân thân đó tên Trần Khải! Nếu dùng bí thuật, hắn tự mình khiển thì điều động được tám phần thực lực của hắn, vậy mà kết quả thì ai cũng biết. Đúng vậy, người cấm chúng tiến ra ngoài chính là Hưng Lão. Khi đó chỉ để lại một câu: Xuất Cổ Võ Môn, phế hắn linh căn, trốn một người, phế một người! Hắn khi đó không tin, cử năm mươi tu sĩ nhanh nhất dùng dịch chuyển thuật chạy ra ngoài, kết quả là bốn mươi chín người bị đánh trọng thương ném về, một người thì trốn về tới Nghị sự đường, tại chỗ bị một chưởng ấn từ không khí hiện ra phế đi, tất cả mọi người hợp sức cũng không cản nổi!

    Hắn còn phát hiện quanh môn bị người tạo trận pháp. Chỉ cần là tu sĩ bản địa thì sẽ không phát giác, nhưng là bọn hắn sẽ không thể ra ngoài, dù là phân thân hay đoạt xá, khống hồn. Nói cách khác là bị giam cầm ở nơi này. Bọn hắn cũng không muốn may váy cưới cho người nên cũng chẳng muốn để tu sĩ bản địa lấy danh nghĩa và bảo vật của bọn hắn đi ra ngoài. Bọn hắn đều bị vây ở đây, trời mới biết lũ tu sĩ kia có chạy luôn không.

    Việc này về sau bị gác lại, chú trọng vào mục tiêu chính: Thứ dưới hố sâu kia. Lấy được nó thì không lo bị khốn nữa, mà nếu khó quá thì bỏ lại nơi này, đi tinh cầu khác. Hưng Lão khi đó cũng nói rõ:

    - Lão không cần biết các ngươi muốn làm vua làm chúa ở đâu, ở nơi này các người không giở trò thì lão cũng lười quản!

    Lúc này, nghe nói hai kẻ này đều tới từ làng Vũ Đại, lại còn có con của Hưng Lão, trong đầu lão tự động suy nghĩ. Vì sao lại là thời điểm này, khi phong ấn sắp phá? Vì sao lại là ngoại môn? Hưng Lão muốn đỡ lũ tu sĩ bản địa chiếm lấy báu vật ư? Hay là chính hắn muốn lấy cớ để nhập cục? Lão giả càng lúc càng hoang mang, nhất là từ khi hắn biết Hưng Lão sau khi Đăng nhập môn đã biến mất, hắn cho rằng Hưng lão muốn nấp ở chỗ tối làm chim sẻ.

    Đó là việc ngoại môn không biết, nhưng hắn biết. Kẻ theo dõi, truy tung được rải ra nhiều vô số, cho hắn thông tin gấp bội. Hắn biết lũ người ngoại môn không phục, biết luôn cả việc chúng cấu kết tu sĩ bên ngoài - dù chưa rõ bằng cách nào. Hắn thậm chí còn bố trí người theo dõi từng kẻ bước ra ngoài, dù tu vi không cao lắm.. Khoan, tu vi không cao thì sao Hưng Lão để hắn biết chuyện được? Hoặc là, Hưng Lão muốn bọn hắn chủ động..

    Nghĩ đến đây, lão giả quay người nói với kẻ gọi là Hoàng Tông kia:

    - Mời trưởng lão các hệ, lão phu có chuyện cần bàn.

    Kẻ sau lập tức rời đi.

    Nửa ngày sau, một âm thanh như chuông đồng vang khắp Cổ Võ Môn:

    - Nội môn trưởng lão quyết định, mở sát hạch nội môn, tất cả ngoại môn đệ tử đều phải tham gia. Ai đủ tiêu chuẩn thăng làm nội môn đệ tử.

    Trong sân phơi thuốc họ Phạm, hai đứa trẻ đang đóng gói từng phần dược liệu cũng nghe được. Cả hai ngẩn ra một lúc rồi nhìn nhau. Lý Cường có vẻ vui sướng vô cùng, đây có lẽ là cơ hội mà bọn hắn đang tìm kiếm. Còn ai ở môn phái có bản lĩnh, lại có địa vị cao nữa, đáp án là trưởng lão nội môn. Nếu lọt vào mắt xanh của vị nào, chắc chắn vị Phạm Chấp sự cũng sẽ không dám ngăn cản.

    Ngược lại, Đăng lại có chút suy nghĩ

    Liếc vào cánh cửa phòng đang đóng của Phạm Chấp Sự, hắn có cảm giác, sóng ngầm mà Hưng Lão nói sắp bắt đầu. Và nếu như Đông Lai Kinh không phù hợp hắn tu luyện, thì Công pháp hắn cần theo lời Hưng Lão, hẳn là tại Nội Môn.

    - Cần tìm cơ hội tiến vào Nội Môn, chuyện này có thể là một cơ hội.

    Đăng thầm quyết định.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...