

Cứu net gái ngoan
Tác giả: Chin
Thể loại: Truyện ngắn
Trạng thái: Đang viết
Số chương: ?
Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của LeanhChin
***
Nó lê đôi chân mệt mỏi rã rời bước đến quán Cyber game gần trường đại học.Tác giả: Chin
Thể loại: Truyện ngắn
Trạng thái: Đang viết
Số chương: ?
Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của LeanhChin
***
- Úi anh giai, nay anh ra muộn thế này!
Cậu nhân viên trông quán trẻ tuổi thấy nó, rối rít hỏi han rồi kéo tay nó vào bên trong quán. Cậu này năm nay tròn 15, cháu họ xa của ông chủ quán này. Do nghỉ hè rảnh rỗi, ông chú "nhấc" cho một chân lên thành phố với lí do "trông quán, bán hàng" và cuối cùng là cu cậu cắm trại ở quầy tiếp tân đến gần hết mùa hè rồi mà vẫn chưa muốn về.
- Ờ, nay anh tính cắm net đêm một bữa, chú xem có gói dịch vụ nào ổn ổn thì triển cho anh luôn nhá!
Nó đáp lời, đoạn vươn vai lắc lắc cái đầu cho đỡ mỏi.
- Anh giai yên tâm, em lấy combo xịn nhất quán cho anh nhé. Tám chục bao ăn uống với tiền chơi đến sáng luôn! - Cu cậu hào hứng, hiếm lắm mới có trường hợp dùng gói dịch vụ "xịn" nhất này.
- Ừ ừ, anh vào bật máy.
Nó xoay người, vào bên trong phòng máy, theo thói quen sẽ đến máy số 9 để ngồi.
Chợt...
Máy số 9 có người ngồi trước mất rồi, mà lại là một nhỏ con gái lạ hoắc nào đó nữa. Thằng "nó" chơi ở đây không ít lần, cắm qua đêm thì cũng thỉnh thoảng nhưng mà lần đầu tiên nó gặp con nhỏ này. Nghĩ bụng, người lại thôi thì bỏ qua, chứ khách hay chơi trong quán có khi nó nhảy tới đòi bằng được cái máy số 9 rồi ngồi luôn ấy chứ, máy quen mà.
Kéo cái ghế bên cạnh ra, mở máy, đăng nhập tài khoản, mở Youtube lên, tìm mấy bài nhạc đang ở top thịnh hành, bật, nghe.
Một loạt động tác quen thuộc đến nhàm chán của nó - một thói quen khó bỏ của nó mỗi khi đi chơi ngoài. Ở nhà thì không, mở máy ra là nó vào game chơi ngay, nhưng cứ ra quán thì nó phải ngồi nghe nhạc đến cả tiếng đồng hồ rồi mới vào game được. Nó biện hộ cho thói quen này là muốn tạo cảm giác trước khi vào chơi game cho "xung". Ấy là nó hay biện hộ với bạn như vậy.
- Dạ... Vâng, con ở nhà bạn rồi, vâng, mẹ không cần lo đâu! Vâng, vâng, mẹ tắt máy đi...
Giọng con nhỏ bên cạnh vang lên cắt ngang mấy suy nghĩ vẩn vơ của nó. Nó tò mò liếc sang ngang. Con nhỏ cúp máy điện thoại, khẽ thở dài một tiếng, rồi lại cắm cúi xem phim trên mạng.
Vẫn lại là anh một thằng tự kỷ vẫn giữ thói quen như ngày đầu...
Vẫn chỉ một mình đứng nơi ban công nhớ người con gái nơi này đâu
Điện thoại nó đổ chuông, người gọi là thằng bạn thân chí cốt của nó từ hồi cấp 1.
- Alo, bạn à?
- Ừ, chiến không, mai trường này được nghỉ, không phải lên giảng đường! - Đầu dây bên kia hào hứng đáp lời.
- Ok, ok. Đợi tý.
Nó cúp máy, ngó sang bên quầy phục vụ, bụng thầm chửi ông nhân viên "trẻ con" này, lấy mỗi chai nước sao mà cũng lâu. Đảo mắt thêm một vòng nữa không thấy cu cậu đâu, nó cũng mở game lên, đêm nay nó cắm net âu cũng vì muốn lên nốt cái rank vàng cho nick phụ. Sắp hết mùa giải rồi mà. Vừa mới đăng nhập vào game thì cu cậu nhân viên cũng mang nước tới. Nó cười, kéo tay thằng bé xuống, hỏi nhỏ:
- Đứa nào hôm nay ngồi máy của anh thế này?
- Em không biết! - Cu cậu trả lời khẽ - Hình như ngồi từ ca chiều hay tối gì đó, lúc ấy em không biết. Thôi anh chơi vui vẻ nhá, có gì gọi em.
- Ừ ừ. - Nó gật đầu, rồi lia chuột tạo phòng, mời thằng bạn thân chí cốt vào game.
***
Không biết vì ngồi cạnh gái là tăng thêm may mắn hay gì đó, mà tổng cộng 5 trận game của nó đều thắng một cách áp đảo. Nick của nó cũng đã sắp lên rank vàng rồi. Nó cười, chưa bao giờ chơi game lại dễ đến thế này.
- Anh chơi giỏi nhỉ?
Giọng con nhỏ lại khiến nó bối rối. Lần đầu nó được khen hay, lại là từ một đứa con gái nữa chứ. Chỉ là... nó không dám nhận chơi hay, chẳng qua mấy trận vừa rồi lệch trình độ giữa hai đội nhiều quá, nên nó dễ dàng vươn lên dẫn trước so với đối thủ và áp đảo tuyệt đối cả trận đấu.
- À thì, cũng bình thường thôi mà bạn... Giỏi gì đâu. Mà bạn cũng chơi Liên Minh Huyền Thoại hả?
- Em mới chơi thôi anh ạ, không giỏi bằng anh đâu. - Con nhỏ cười cười, để lộ cái răng khểnh trông khá duyên.
- À thế à, ủa mà mới gặp đã xưng "anh - em" rồi, biết đâu bằng tuổi thì sao?
- Hì, anh học ở trường XXX đúng không, em biết thừa, mấy lần em đi qua đây đều thấy anh mặc đồng phục trường đó.
- Không không, áo anh đi ăn trộm đấy, anh học trường đời cơ. - Nó nổi hứng, tính chọc con nhỏ này một phen.
- Khỏi xạo, xí!
Con nhỏ chu chu miệng ra, nhìn đáng yêu kinh khủng. Dáng điệu ấy chợt khiến nó nhớ lại một người...
"Alo... Alo... Bạn đâu rồi, chơi tiếp chứ."
Tai nghe của nó vang lên tiếng thằng bạn thân. Nó thở phào, may mà có thằng bạn cắt ngang, chứ không thì...
"Ờ ờ, chơi tiếp, chơi tiếp!"
Nó nói lại vào mic, rồi bấm nút Tìm trận.
- Anh ơi, nhạc chuông điện thoại anh là bài gì ấy? - Con nhỏ kéo áo nó, giật giật hỏi nhỏ.
- Nhớ Một Người thể hiện bởi Andykiz.
***
Nó lia lia chuột, điều khiển vị tướng Teemo yêu thích của mình chạy nhong nhong khắp bản đồ, liên tục đặt Nấm và spam ctrl 4 cười vào mặt đối thủ. Mặc dù mấy lần bị thằng bạn nhắc nhở về thái độ "nghiêm túc" một cách quá thể đáng của nó, nhưng nó chỉ bật cười hai tiếng "vui mà".
Thế đấy, gần bốn trăm nghìn điểm thông thạo - không phải là một thành tích quá lớn nhưng cũng đủ để nó vác vào rank và chơi một cách "nghiêm túc".
Chơi thêm hai trận nữa thì ông bạn thân xin rút, với lí do hơi vô lí nhưng cực kì thuyết phục là sáng mai đưa người yêu nó đi ăn sáng rồi đi học. Nghe có buồn không cơ chứ, mà thôi kệ, lí do thằng bạn nó đưa ra thì bao giờ chả chính đáng, với cả... "Có người yêu thì phải thông cảm cho mình nha bạn!" Đấy, cứ bao giờ định bắt bẻ gì thì thằng bạn nó lại chìa ra cái câu này, nghe mà phát chán.
Quay sang con nhỏ ngồi cạnh thì... Ồ, bất ngờ chưa, con nhỏ ngủ từ lúc nào, màn hình vẫn chạy phim (hình như cài chạy tự động thì phải). Ngó lên đồng hồ, cũng hơn 11 giờ đêm rồi chứ sớm sủa gì nữa. Định bụng lay con nhỏ dậy rồi bảo nó vào bên trong phòng mà ngủ. Quán này được cái có mấy phòng trống cho khách, nếu mệt quá thì vào đó nằm chứ ngủ ngay tại ghế vừa khó ngủ vừa đau người.
Ngắm kĩ một chút, con nhỏ cũng dạng xinh xắn, dễ nhìn. Gái Hà Nội có khác, da trắng, má hồng. Nó không giỏi ngắm gái, cũng không giỏi diễn tả, nên chỉ biết gói gọn chung bởi một chữ "xinh". Ừ thì, từ ngày đó đến nay, nó cũng đâu còn biết gái gú ra sao, tia gái thế nào... Vốn dĩ, trong nó giờ đây chỉ có hình bóng của một người... hoặc là, mới đây là hình ảnh của con nhỏ ngồi kế bên đang say sưa ngủ gật từ lúc nào.
- Anh nhìn gì em ghê thế?
Thôi chết, con nhỏ chưa ngủ, hoặc là nó vừa giật mình tỉnh dậy...
- Hí, nhìn lén là xấu lắm à nha!
Nhỏ vươn vai ngồi thẳng dậy, liếc nhìn màn hình máy tính của nó, thở dài rồi nói tiếp:
- Không chơi đi, ngồi đó mà nhìn lén người ta.
- Đâu đâu, anh có làm gì đâu.
Nó bật cười, rồi nói mấy từ như để chữa ngượng. Phải công nhận là cái lí do này đến là hay, mười ông con trai bị phát hiện thì có khi chín ông nói câu này để bao biện cho bản thân mình. Tất nhiên là nó cũng nằm trong số chín người ấy.
- Tào lao!
Nhỏ đưa tay xuống hông véo nó một cái đau điếng, rồi...
- Anh còn tiền hông dzậy? - Mắt con nhỏ chớp chớp.
- Làm gì?
- Cứu net!
(còn tiếp)