Bài viết: 9 

CHAP 10: SAO LẠI BỊ ĐÁNH GHEN? (2)
---------Tại căn nhà hoang trog rừng-----------
Hi Tuyết đã tỉnh lại nhìn xung quanh là mình, Nhã Tịnh vẫn đag bị trói. Tất cả là do sau khi cãi nhau với đám năm hôn thê xog, hai người mót quá liền chạy đi vệ sinh tập thể, ai dè vừa đi ra đến cửa nhà vệ sinh thì bị đánh ngất. Mẹ.. biết thế không tạo nghiệp. Hai người ở trog căn phòng rất tối, ngoại trừ cái cửa sổ bé bằng cái hỗng mũi được ánh sáng chiếu vào. Cô lay đứa bạn mình dậy. Một lúc sau, nó cũng tỉnh, Nhã Tịnh thở dài nói:
- Bị bắt cóc rồi? Haizzz.. biết thế không đi WC. Xin lỗi bây.
- Không sao, sau vụ này ba con kia sẽ cằn nhằn kinh lắm đây.
Hi Tuyết nói.
- Còn phải xem có thoát ra được không đã? -Nhã Tịnh chán nản.
- Tụi nó sẽ cứu bọn mình mà, yên tâm.
Hi Tuyết an ủi, đúng là lúc hoạn nạn mới hiểu lòng nhau.
- Hừ.. cô ta còn không biết chỗ này thì cứu kiểu đếch gì?
Quân Dao bước vào, khinh bỉ nói. Đằng sau là Uyển Nhi. Má nó.. tên hay mà nhân cách như..
- Ba đứa kia.. tôi không nói nhưng năm sao nam.. cô không biết họ là ai sao?
Hi Tuyết lạnh lùng đáp lại.
- Tin tưởng nhau vậy sao? Đúng là.. -Quân Dao cười mỉa mai.
- Oh.. họ thì sao? Kể cả họ có tới được đây.. thì họ cũng đâu đấu được với ng của tôi? -Uyển Nhi vênh mặt.
- Người của cô? Dùng xã hội đen sao? Hèn vậy? -Nhã Tịnh đau đầu.
- Xã hội đen chỉ một phần thôi? Biết TWS-The Wolfs không? Họ có thể sao? -Tiếp tục vênh mặt.
- TWS? -Hi Tuyết biến sắc, lo sợ hỏi lại.
TWS.. sao cảm giác như là bọn cô thành lập ra vậy? Nhóm cô là Sói Cô Độc, đây là TWS. Liên quan không nhỉ? Maybe.
- Hừ.. xem ra bọn này chẳng sợ sệt gì sất? Vậy.. tao sẽ dùng cách muôn thuở vậy. Cứ từ từ thưởng thức nhé.
Quân Dao cười quỷ quyệt, đến tách miệng Hi Tuyết và Nhã Tịnh, nhét vào đó viên thuốc rồi ép họ nuốt xuống
- Chết tiệt.. xuân dược loại mạnh? Nó có tác dụng 1 tiếng thôi.. cố lên.
Nhã Tịnh thều thào nói.
- Chỉ sợ.. cô ta không đợi được 1h đã mang người vào rồi. Mau lên.. cắn lấy viên thuốc giấu ở hoa tai tao.
Hi Tuyết hét lên, đủ để cho BFF nghe thấy.
- Đây là gì?
Nhã Tịnh hỏi, mắt như phủ 1 lớp sg mờ mờ nhưng vẫn nhìn thấy viên đá màu xanh xanh, đến gần, lấy ra rồi nuốt vào rồi mặc cơ thể đag nóng bừng bừng lên, ngất đi.
BỐP.
Hi Tuyết đập đầu vào tường, dòng máu nhỏ cháy xuống từ đầu cô, má nó.. cô chỉ mag có 1 viên ở đây. Hi Tuyết nói nhỏ:
- Nhanh lên nào.
Tròng mắt cô đục ngầu, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, cố gắng vòng tay về phía trước, với lấy lắc tay có góc khá nhọn ở tay Nhã Tịnh:
- Má nó.. sao không đứt?
Hi Tuyết thất vọng toàn tập, lắc lắc đầu, để máu rớt xuống dây thừng, lập tức nó phát ra tiếng xì xèo và tan chảy. May là còn dùng đồ mà Lam Thu tặng, không biết nó chế những loại thuốc gì rồi nhét vào đây nữa. Mà dây cháy được là nhờ lắc tay của Nhã Tịnh đúng không ta?
- Mãi mới thấy có ích. May mà chưa vứt đi.
Cô đứng dậy, lắc đầu nhìn xung quanh, cùng lúc đó hai hôn thê xông vào cùng đám xã hội đen. Cô ta giận giữ sủa:
- Sao mày có thể thoát được? Bọn mày.. lên xử nó cho tao.
Thế là mấy tên lưu manh đó cười khà khà, lao lên chỗ cô.
- Em gái nhỏ, chúng ta cùng chơi nhá.
- CÚT.
Hi Tuyết đứng yên chờ lũ kia tới, chỉ tránh chứ không đáp trả. Quân Dao ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ cô lại phô điểm yếu của mình cho người khác đánh vào đó, chưa kịp lên tiếng thì một tên lao ra đấm phát vào bụng cô
- Sai lầm lớn nhất của cô, là bắt tôi đó.
Hi Tuyết mỉm cười man rợn, móng tay bỗng dài ra (sao giống vampire dzợ), cúi xuống, xắn quần lên, rút ra sợi xích dài:
- Nào.. chơi thôi.
- Cái gì?
Hi Tuyết nhếch môi, di chuyển nhanh, tặng cho mỗi thằng vài phát đau, dùng xích quật vào người chúng rất mạnh. Xử lí xog toàn bộ, Hi Tuyết hướng về phía Quân Dao phẫn nộ:
- Thế nào? Muốn thử?
- Mày..
PẰNG
Uyển Nhi rút đâu khẩu súng, nhắm bụng Nhã Tịnh mà bắn.
- Mày dám dùng súng?
- Tao có thể bắn chết cô ta ngay lập tức. -Uyển Nhi di chuyển tới chỗ Nhã Tịnh cùng với Quân Dao.
- Vào đi. Xem ra TWS không phải là lựa chọn thừa thãi.
Quân Dao cầm con dao:
- Cũng nên tặng nhỏ này 1 món quà chứ nhỉ?
Cô ta lướt con dao trên mặt An Y, chưa kịp nhấn mạnh thì ngay lập tức con dao từ đâu bay tới, ghim tay cô ta vào tường.
- AAAAAAAAAAA
- Đáng tiếc TWS cũng là lựa chọn quá sai của cô.
Vĩ Thành từ đâu bước vào cạnh Lam Thu-người vừa mới phi con dao đó. Lách người qua đám côn đồ, cô thở dài gọi cấp cứu rồi nhìn đám bạn mình, may là cô tới kịp.. nếu không..
--------Tại bệnh viện UÔNG GIA--------
- Nhã Tịnh.. cô thế nào rồi? -Diêu Thần lo lắng hỏi.
- Ổn rồi.. không cần lo nữa.
- Hi Tuyết, cô không sao chứ? -Khải Trạch hỏi
- Không sao, không cần lo.
- Mà cái viên này là mẹ gì thế? -An Y hỏi.
- À.. thuốc gây mê, 1 viên là ngủ như chết, ngăn ngừa được kích dục. Tao luôn chuẩn bị trước.
Lam Thu hất tóc be like a boss.
- May thật.. xém chút nữa là Tịnh Nhi bị hủy dung rồi?
Hi Tuyết thở phào nhìn sang Nhã Tịnh.
- Tao chẳng biết gì sất, nếu tỉnh chắc sợ kinh hồn rồi.
- Uk.. mọi người lo cho cô lắm đấy. -Diêu Thần dịu dàng.
- Aidazzz.. Nhã Tịnh bị hủy dung thì sao? -Vĩ Thành hỏi vu vơ.
- Kệ chứ, sống là may rồi, Tịnh Nhi nhỉ? -Lam Thu trả lời thay.
- Uk.. xinh quá cũng khổ.
Diêu Thần nói khiến mọi người nhìn với ánh mắt kinh dị.
- Mà TWS là của các anh thật sao?
- Uk, nhóm bí mật.
- Nghe phong phanh.. mày bị lộ thân phận là hủ rồi sao?
- Uk.
- Yên tâm.. tụi tao cũng là hủ mà, có gì ăn chửi cùng mày. -An Y cười an ủi.
- Mà.. Y Y.. mày vừa đi giải cứu Lam Thu đúng không? -Hi Tuyết bất chợt hỏi.
- Sao biết cưng?
- Đoán. Vì lúc nãy ngất nghe phong phanh Thanh Giang với Cẩn Mai đang bầy trò hại chúng mày.
- Mà khoan.. Nghiên-chan đâu?
- Haizz.. nó bị nhốt ở lớp ấy.
Lúc biết tin hai đứa kia bị bắt cóc, nó như điên lên ấy, cô không thể ngăn được nên đành ném nó cho Tước Niệm, giờ ra sao cô cũng không biết, chắc đag tịnh tâm ở nhà rồi.
-------Cùng lúc đó tại trường-------
Vì đây là giờ tự học nên Du Nghiên có thể trốn ra ngoài chơi được, cô có thói quen xem lại ảnh của idol mỗi khi căng thẳng hay áp lực, ai bảo cô thích họ quá làm gì, đến mức thấy người ta cười thôi cũng đã tự động vui vẻ. Đang lướt lướt tự nhiên một cái giọng chua ngoa đanh đá vang lên sau lưng
- Hóa ra cô là con ng bắt cá nhiều tay như vậy. Con hồ ly như cô thật lảng lơ đó a.
- Thiên Kỳ Nhan?
Du Nghiên áp màn hình điện thoại vào ng để ng kia k thấy, đồng thời lùi ra xa dè chừng.
- Cô muốn gì?
- Cô đoán xem.
Thiên Kỳ Nhan cười tà mị, đằng sau suất hiện một đám nam nhân cao lớn. Một trog số đó nói, giọng điệu nghe là biết chẳng tốt lành gì. Thiên Kỳ Nhan cười nửa miệng ra lệnh. Liền có một tên đã đứng sau lưng Du Nghiên từ khi nào tóm lấy cô, tay bịt miệng côDu Nghiên ra sức vùng vẫy, chỉ hận tên kia quá khỏe mà thôi. Du Nghiên cắn tay hắn khiến hắn la lên một h oai oái giật tay ra.
- Mẹ nó chứ, mày đừng trách sao bọn tao mạnh tay.
Hắn gằn giọng rồi lôi cô vào xe đưa đi. Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà cũ nào đó không có người. Chúng lôi Du Nghiên ném lên tấm nệm.
- Đây là do cô dám quyến rũ Niệm của tôi. Các cậu cứ thoải mái chơi đùa đi.
Vẫn là nụ cười nửa miệng, Kỳ Nhan ra lệnh. Đám nam nhân kia bắt đầu vây lại. Có tên tóm lấy tay Du Nghiên, một tên có ý muốn cởi áo cô, cô hoảng vội giật tay lại, ra sức chống cự. Thiên Kỳ Nhan ngồi trên ghế nhìn cười thích thú.
- Này Du Nghiên, tôi thật sự thắc mắc, bọn nam nhân đó có gì hơn Niệm hay bất kì ai trog đám người kia?
Thiên Kỳ Nhan tay cầm điện thoại của Du Nghiên xem qua, chợt hiếu kì hỏi. Du Nghiên nghe thấy nhưng vì lo chống cự nên chỉ đáp qua loa
- Vì với tôi họ hoàn hảo.
- Hoàn hảo? Nhan sắc cũng bình thường, so với Niệm còn thua xa. Nhưng mà được loại hồ ly như cô yêu thích, liệu có phải trai bao, gái điếm không?
Kỳ Nhan mỉa mai. Du Nghiên mạnh chân đạp mấy tên đang cố làm nhục cô, giống như trút giận. Lớn giọng quát
- Tôi cấm cô đặt điều nói xấu họ.
- Yêu thương nhau quá nhỉ? Dính đến loại hồ ly lẳng lơ như cô thì cũng chẳng tốt lành gì.
Kỳ Nhan vẫn tiếp tục mỉa mai-Hẳn là trai bao rồi. Còn 2 ả này.. chắc cũng dạng hồ ly như cô thôi.
- Tôi cấm cô---
Du Nghiên gằn giọng. Kỳ Nhan nghe vậy tay đang cầm điện thoại của cô buông xuống, bước đến, tay đồng thời ra lệnh cho đám nam nhân kia dừng lại. Cúi xuống cho vừa tầm mắt rồi tóm lấy tóc Du Nghiên nắm chặt
- Mày mới nói gì cơ?
Kỳ Nhan là loại ngươi rất ghét bị nói xấu như thế, lập tức nóng máu. Du Nghiên nhếch mép
- Tôi nói cô không có mắt. Không có mắt nên k biết phân biệt đẹp hay xấu, không có mắt nên không biết phân biệt ảnh thật hay có chỉnh sửa, không có mắt nên nhìn ai cũng thấy giống bản chất xấu xa của cô. Cô nghĩ tôi sợ sao? Cô bảo tôi lẳng lơ? Chẳng phải cô đã quan hệ với ng ngoài trog khi bản thân mình đang có hôn ước với Tử Du đó sao?
- Mày----
- Cô đụng đến tôi thì không sao. Nhưng đụng đến ng tôi yêu thương thì đừng trách sao tôi không để yên cho cô.
Du Nghiên thấp giọng đe dọa. Kỳ Nhan vô cùng tức giận, hết sức tát Du Nghiên, tay nắm tóc cô lắc lắc mạnh như muốn lột cả da đầu.
- Mày bảo đụng đến mày được phải không? Con hồ ly đần độn như mày nên nhớ là mày chẳng còn tấm khiên nào cả.
Buông tay ra đồng thời đẩy mạnh khiến Du Nghiên ngã ra sau. Lạnh giọng, Kỳ Nhan ra lệnh.
- Chơi nó đến chết đi sống lại, quay phim lại. Để xem Niệm nhìn thấy cảnh đấy rồi còn lưu luyến tình cảm với mày không.
Ngay lập tức đám nam nhân kia như hổ đói nhào đến, một tên đứng ở ngoài bật điện thoại lên quay lại. Du Nghiên lại ra sức chống cự.
- Người của thứ lẳng lơ như mày thì cũng là trai bao gái điếm thôi. Mày nghĩ này có giá lắm sao? Mày và cả đám trai bao gái điếm của mình đều không có giá trị, đều là thứ hạ đẳng, còn không tồn tại trog mắt tao nữa là. Pla.. pla.. pla.. pla..
Sau đó Kỳ Nhan tuôn một tràng dài như để trút giận. Cô ta dùng mọi từ ngữ tệ nhất để xúc phạm người mà Du Nghiên yêu quý.
- Mang tiếng là các thiếu gia thuộc các dòng tộc danh giá nhất mà lại đi yêu một con hồ ly như mày, kể ra cũng thật ngu ngốc. Cũng đều là cái bọn không có mắt.
- Chẹp.. từ lần sau muốn hại tôi ấy.. nhớ là cất gậy đi.. biết chưa?
Du Nghiên quần áo sộc xệch, tay cầm cây gậy vào đám nam nhân kia, đôi mắt vô hồn chợt sắc lẻm. Chợt có một tên nhào đến tóm lấy cổ tay cầm gậy của cô siết mạnh khiến cô vì đau mà thả ra. Hắn đè Du Nghiên xuống, giữ hai tay cô trên đầu, tay lại mò đến cởi mấy nút áo vừa cài lại ra, cười nham nhở
- Cô bé, em tốt nhất nên ngoan ngoãn tận hưởng đi. Cứ chống cự thế này chỉ khiến mọi chuyện thêm tệ thôi.
Đám nam nhân còn lại cũng dùng cái điệu cười kinh tởm như vậy mò lại gần. Tên kia chỉ mởi cởi được hai nút ào đầu thì Du Nghiên tung một cước mạnh vào hạ thân hắn khiến hắn đau đớn mà buông ra, nhân đó mà lùi ra.
- Mẹ nó chứ.. tụi bay giữ nó lại. Tao nhất định bức nó sống không bằng chết!
Đám nam nhân kia bị khiêu khích liền mau chóng tức điên, không nể nang tung toàn lực khống chế cô. Xét cho cùng Du Nghiên cô cũng là nữ nhân, đương nhiên không thể đọ lại sức với bọn chúng. Bọn chúng đè cô xuống, mạnh bạo xé toạc áo cô, nhưng do cô chống cự nên chỉ xé được một phần. Cô nhanh chóng vơ lấy một chai thủy tinh gần đó đập mạnh vào một trog số đó, chân đạp mạnh vào hạ bộ một tên, móng tay dài cào mạnh khiến da hằn lên vết cào đỏ ửng, có đoạn bị xước khiến máu chảy ra, đầu cũng không an phận đập mạnh vào đầu tên khác.
- Đừng nghĩ mày là con gái thì bọn tao sẽ nương tay cho mày.
Lần này chúng dùng cả vũ khí, mấy thứ nguyên liệu cũ có sẵn ở nơi này. Ánh mắt Du Nghiên vẫn sắc lẻm và lạnh kẽo, không có một tia sợ hãi. Bọn chúng dùng vũ khí thì cô cũng dùng vũ khí. Kỳ Nhan đứng nhìn thôi mà cũng kinh sợ. Rõ ràng đấu sức không lại nên ăn không biết bao nhiêu cú đánh vậy mà vẫn chưa gục, vẫn đứng dậy chống trả. Sau một lúc, đám nam nhân kia đều đã gục, Kỳ Nhan sợ hãi định chạy:
- Cô đừng lại đây!
Kỳ Nhan sợ hãi hét lên. Du Nghiên hiện tại vì vết thương mà toàn thân đầy máu, thấm đỏ cả bộ quần áo nhàu nát, rách bươm, chỉ còn đủ che, đôi mắt vô hồn kia từ nãy đến h cứ sắc lẻm, cộng với những gì cô ta đã chứng kiến.. Tóm lại, trog mắt cô ta Du Nghiên trở nên vô cùng đáng sợ. Du Nghiên khụy một gối trước mặt Kỳ Nhan, giật lại điện thoại của mình trog tay cô ta. Đoạn ánh mắt sắc lẻm đáng sợ chiếu lên cô ta đầy sát ý:
- Nè.. lúc nãy mày mạnh miệng lắm mà. Lúc mày sỉ vả họ ấy. Sao bây giờ lại run như cầy sấy thế? Hả?
Giọng nói nhẹ nhàng tuôn ra mà ngập đầy sát ý khiến k khí như càng lạnh kẽo đáng sợ hơn.
- Mày nghĩ mày muốn sỉ vả họ thế nào cũng được sao? Mày biết gì mà đòi?
- Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Xin cô, làm ơn tha cho tôi!
Kỳ Nhan sợ hãi van xin, đôi mắt kiêu sa ngày nào giờ thấy ướt đẫm nước mắt vì sợ hãi, trông đến phát thương. Du Nghiên thu lại nụ cười đáng sợ, thấp giọng nói:
- Tao nghĩ.. khuôn mặt xinh đẹp này.. nếu có thêm vài vết xước nữa.. hẳn cũng không tệ đâu nhỉ?
- Xin cô tha cho tôi.
- Tha sao? Mày sỉ vạ họ như vậy.. giờ xin lỗi bảo tao phải làm sao.
Du Nghiên tức giận, cầm cây gậy đó lên, đánh thật mạnh vào chân nhỏ kia khiến nó khụy xuống rồi mới bỏ đi. Xúc phạm đến ai thì cứ việc nhưng đụng đến gia đình, bạn thân và idol của cô thì.. Lúc này cơ thể bỗng nhiên không còn sức lực, vô cùng mệt mỏi nhưng cố lết thân đi. Bây giờ mà ngất ở đây là xog xác.
---------Xuyên về tới KÍ TÚC XÁ-------
Vì vết đạn chỉ là sượt qua nên không mấy nguy hiểm, sau đó 8 người kia đã xin ra viện cho mấy bạn sao nữ. Một phần cũng vì nãy giờ không thấy Du Nghiên qua thăm. Vừa bước vào nhà đã thấy Du Nghiên ngồi ngay ngắn trog ghế, mắt không ngừng nhìn vào điện thoại, chắc là lại ngắm idol nhà nó rồi.
- Nghiên-chan, sao hôm nay không vào thăm tụi nó.
Lam Thu hơi không vui hỏi.
- Xin lỗi, lúc nãy đánh rơi điện thoại nên tìm mãi mới thấy ấy mà. Thế nào? Khỏi chưa mà trốn về nhanh thế?
- Đỡ rồi may là Tiểu Thu với họ tới kịp. Nếu không..
Hi Tuyết giả vờ hoảng sợ, giựa đầu vào vai Du Nghiên. Vì đụng trúng vết thương lúc nãy nên Du Nghiên giật giật lên khiến Hi Tuyết ngạc nhiên:
- Sao thế con kia?
- Không sao.. tại mày hôm nay sến vl.
- Không khịa nha.
- Đi.. tao nấu cho tụi mày ăn. Đói quá rồi.
Nhã Tịnh nắm tay các bạn, kéo nhau vào phòng bếp. Vừa đi được vài bước, Lam Thu đột nhiên hét lên:
- Nghiên-chan.. vai mày làm sao thế? Máu chảy ra kìa. -Hoảng sợ-ing.
- Hả? À.. lúc nãy tìm điện thoại nên bị ngã xuống ruộng. Vai bị thương xíu, tí lên băng bó sau.
- Nói dối, ngã xuống ruộng sao mà bị thương nặng đến vậy?
- Mày không tin tao à? Đi ăn đi, tao đói lắm rồi.
Lam Thu dù muốn tra hỏi rõ ràng nhưng thấy nó không muốn trả lời nên cũng thôi. Định cho nó ăn xog rồi hỏi chuyện thì ai ngờ vừa ăn xog nó chạy mẹ luôn lên tầng, về phòng khóa chốt. Không được rồi.. phải dạy dỗ lại. Về phía Du Nghiên, biết chắc là Lam Thu sẽ chặn đương hỏi chuyện nên đã phóng với tốc độ ánh sáng sau khi ăn xog. Má.. sợ bạn hỏi chuyện mà chạy cho nhanh vào, giờ vết thương nó rách ra, máu lại chảy. Mệt thật.
"Lướt trời lồng lộng", bạn Nghiên thoát bạn Thu chứ không thoát được bạn Tước Niệm, lúc ở trường tìm mãi cô đã không thấy đâu, anh lo sốt vó lên, gọi điện thoại thì toàn thuê bao:
- Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?
- Không có.
Thấy thái độ không hợp tác của cô, anh liền chạy đến thẳng tay xé rách áo cô. Du Nghiên vì quá bất ngờ nên không phản ứng kịp, chỉ hét lên:
- Anh điên à?
- Thế này là thế nào?
- Chẳng thế nào cả..
- Tôi thấy chiếc áo rách dính đầy máu của cô rồi. Nói đi.
- Do hôn thê anh đấy.
- Hả?
Du Nghiên thở dài, biết không thoát được đâu nên đã bắt anh hứa sẽ không kể cho lũ BFF, đặc biệt là Lam Thu. Anh đồng ý mới dám kể lại toàn bộ câu chuyện cho anh nghe. Nghe xog, mặt Tước Niệm đỏ ửng lên vì tức nhưng rồi quan tâm hỏi cô:
- Còn đau không?
- Nếu nói không đau.. chắc anh không tin đâu nhỉ.
- Cần uống thuốc không?
- Tôi uống rồi, cảm ơn.
- Nghỉ sớm đi. Mà.. mấy tên đó.. có làm ăn được gì? À.. ý tôi là.. bọn chúng.. đã cưỡng bức cô chưa ấy?
- Anh nghĩ tôi là ai? Làm sao có thể để mấy tên đó cướp mất lần đầu được.
- Oh.. vậy ngủ đi.
Tước Niệm giở chăn ra cho cô, đợi cô nằm im trên giường liền leo lên bên kia, ôm cô vào lòng. Du Nghiên ngạc nhiên nhưng hơi mệt nên cũng không đẩy ra. Bình thường hai người ngủ thì một trên giường một sofa, đây là lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau.
---------------------------------------------------------------
Sau khi các cô gái đã đi ngủ hết, năm chàng trai phóng xe đua của mình.
TWS:
- Đại Boss.. con này.. xử lí thế nào?
Một thành viên hỏi Tước Niệm.
- Khải Trạch, Tử Du, Diêu Thần.. giao cho các cậu xử lý đó. Tùy ý đi.
- Thank đại Boss.
- Tam Boss, Tứ Boss, Ngũ Boss.. giờ xử lý sao?
- Đang nghĩ.
Khải Trạch vắt trán, để xem cô ta đã làm hại Hi Tuyết những gì
- Hay ném mẹ vào tù cho nhanh, mấy con này.. hàng họ ngon vậy còn. -Một kẻ nói.
- Để cảnh sát sờ gáy à.. ngu thế. Với lại.. mấy người kia cũng có tiếng trog thương trường đấy. -1 tên khách chửi.
- Thôi, giao cho cảnh sát rồi kiện ra tòa tội cố ý gây thương tích và bắt cóc, giờ gia đình họ cũng đã yếu thế rồi. Không làm gì được đâu.
Tử Du "thiện lương" nói. Cái "giao cho cảnh sát" của anh ít nhất cũng nửa đời người, anh ạ (+ thêm việc cái anh vô (cố) tình kê thêm tội).
- Ok. Để tôi về cho tin này lên trang nhất luôn. Cứ đợi đi. -Vĩ Thành bấm bấm gì đó trên điện thoại.
- À khoan.. trước đó tặng năm con hàng này cho các cậu tùy ý chơi đấy. Nhớ là không được để xổng đâu.
------
CHÁT.
- Cô làm gì Du Nghiên?
- Niệm.. em không có..
CHÁT
- Còn nói dối sao? Đám người cô thuê đều đã khai hết rồi.
- Niệm.. em xin lỗi, chỉ là.. chỉ là.. em không muốn mất anh.
- Tôi hỏi cô.. nếu như Du Nghiên không có võ, có p đời con gái của cô ấy đã bị cô phá nát rồi không?
- Niệm.. em xin lỗi. Là do em không suy nghĩ trước khi hành động. Niệm.. em xin anh, đừng vứt bỏ em.
- Thiên Kỳ Nhan.. cô quả thực rất giỏi, yêu hai người đàn ông cùng một lúc.. mệt lắm nhỉ?
- Hả?
Thiên Kỳ Nhan sững sờ, không tin vão những gì mình vừa nghe, lắp bắp chối:
- Còn không đúng sao? Tin hủy hôn cũng đã đăng rồi, về mà nghe cha cô mắng chửi. Bây giờ thì CÚT.
Hi Tuyết đã tỉnh lại nhìn xung quanh là mình, Nhã Tịnh vẫn đag bị trói. Tất cả là do sau khi cãi nhau với đám năm hôn thê xog, hai người mót quá liền chạy đi vệ sinh tập thể, ai dè vừa đi ra đến cửa nhà vệ sinh thì bị đánh ngất. Mẹ.. biết thế không tạo nghiệp. Hai người ở trog căn phòng rất tối, ngoại trừ cái cửa sổ bé bằng cái hỗng mũi được ánh sáng chiếu vào. Cô lay đứa bạn mình dậy. Một lúc sau, nó cũng tỉnh, Nhã Tịnh thở dài nói:
- Bị bắt cóc rồi? Haizzz.. biết thế không đi WC. Xin lỗi bây.
- Không sao, sau vụ này ba con kia sẽ cằn nhằn kinh lắm đây.
Hi Tuyết nói.
- Còn phải xem có thoát ra được không đã? -Nhã Tịnh chán nản.
- Tụi nó sẽ cứu bọn mình mà, yên tâm.
Hi Tuyết an ủi, đúng là lúc hoạn nạn mới hiểu lòng nhau.
- Hừ.. cô ta còn không biết chỗ này thì cứu kiểu đếch gì?
Quân Dao bước vào, khinh bỉ nói. Đằng sau là Uyển Nhi. Má nó.. tên hay mà nhân cách như..
- Ba đứa kia.. tôi không nói nhưng năm sao nam.. cô không biết họ là ai sao?
Hi Tuyết lạnh lùng đáp lại.
- Tin tưởng nhau vậy sao? Đúng là.. -Quân Dao cười mỉa mai.
- Oh.. họ thì sao? Kể cả họ có tới được đây.. thì họ cũng đâu đấu được với ng của tôi? -Uyển Nhi vênh mặt.
- Người của cô? Dùng xã hội đen sao? Hèn vậy? -Nhã Tịnh đau đầu.
- Xã hội đen chỉ một phần thôi? Biết TWS-The Wolfs không? Họ có thể sao? -Tiếp tục vênh mặt.
- TWS? -Hi Tuyết biến sắc, lo sợ hỏi lại.
TWS.. sao cảm giác như là bọn cô thành lập ra vậy? Nhóm cô là Sói Cô Độc, đây là TWS. Liên quan không nhỉ? Maybe.
- Hừ.. xem ra bọn này chẳng sợ sệt gì sất? Vậy.. tao sẽ dùng cách muôn thuở vậy. Cứ từ từ thưởng thức nhé.
Quân Dao cười quỷ quyệt, đến tách miệng Hi Tuyết và Nhã Tịnh, nhét vào đó viên thuốc rồi ép họ nuốt xuống
- Chết tiệt.. xuân dược loại mạnh? Nó có tác dụng 1 tiếng thôi.. cố lên.
Nhã Tịnh thều thào nói.
- Chỉ sợ.. cô ta không đợi được 1h đã mang người vào rồi. Mau lên.. cắn lấy viên thuốc giấu ở hoa tai tao.
Hi Tuyết hét lên, đủ để cho BFF nghe thấy.
- Đây là gì?
Nhã Tịnh hỏi, mắt như phủ 1 lớp sg mờ mờ nhưng vẫn nhìn thấy viên đá màu xanh xanh, đến gần, lấy ra rồi nuốt vào rồi mặc cơ thể đag nóng bừng bừng lên, ngất đi.
BỐP.
Hi Tuyết đập đầu vào tường, dòng máu nhỏ cháy xuống từ đầu cô, má nó.. cô chỉ mag có 1 viên ở đây. Hi Tuyết nói nhỏ:
- Nhanh lên nào.
Tròng mắt cô đục ngầu, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, cố gắng vòng tay về phía trước, với lấy lắc tay có góc khá nhọn ở tay Nhã Tịnh:
- Má nó.. sao không đứt?
Hi Tuyết thất vọng toàn tập, lắc lắc đầu, để máu rớt xuống dây thừng, lập tức nó phát ra tiếng xì xèo và tan chảy. May là còn dùng đồ mà Lam Thu tặng, không biết nó chế những loại thuốc gì rồi nhét vào đây nữa. Mà dây cháy được là nhờ lắc tay của Nhã Tịnh đúng không ta?
- Mãi mới thấy có ích. May mà chưa vứt đi.
Cô đứng dậy, lắc đầu nhìn xung quanh, cùng lúc đó hai hôn thê xông vào cùng đám xã hội đen. Cô ta giận giữ sủa:
- Sao mày có thể thoát được? Bọn mày.. lên xử nó cho tao.
Thế là mấy tên lưu manh đó cười khà khà, lao lên chỗ cô.
- Em gái nhỏ, chúng ta cùng chơi nhá.
- CÚT.
Hi Tuyết đứng yên chờ lũ kia tới, chỉ tránh chứ không đáp trả. Quân Dao ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ cô lại phô điểm yếu của mình cho người khác đánh vào đó, chưa kịp lên tiếng thì một tên lao ra đấm phát vào bụng cô
- Sai lầm lớn nhất của cô, là bắt tôi đó.
Hi Tuyết mỉm cười man rợn, móng tay bỗng dài ra (sao giống vampire dzợ), cúi xuống, xắn quần lên, rút ra sợi xích dài:
- Nào.. chơi thôi.
- Cái gì?
Hi Tuyết nhếch môi, di chuyển nhanh, tặng cho mỗi thằng vài phát đau, dùng xích quật vào người chúng rất mạnh. Xử lí xog toàn bộ, Hi Tuyết hướng về phía Quân Dao phẫn nộ:
- Thế nào? Muốn thử?
- Mày..
PẰNG
Uyển Nhi rút đâu khẩu súng, nhắm bụng Nhã Tịnh mà bắn.
- Mày dám dùng súng?
- Tao có thể bắn chết cô ta ngay lập tức. -Uyển Nhi di chuyển tới chỗ Nhã Tịnh cùng với Quân Dao.
- Vào đi. Xem ra TWS không phải là lựa chọn thừa thãi.
Quân Dao cầm con dao:
- Cũng nên tặng nhỏ này 1 món quà chứ nhỉ?
Cô ta lướt con dao trên mặt An Y, chưa kịp nhấn mạnh thì ngay lập tức con dao từ đâu bay tới, ghim tay cô ta vào tường.
- AAAAAAAAAAA
- Đáng tiếc TWS cũng là lựa chọn quá sai của cô.
Vĩ Thành từ đâu bước vào cạnh Lam Thu-người vừa mới phi con dao đó. Lách người qua đám côn đồ, cô thở dài gọi cấp cứu rồi nhìn đám bạn mình, may là cô tới kịp.. nếu không..
--------Tại bệnh viện UÔNG GIA--------
- Nhã Tịnh.. cô thế nào rồi? -Diêu Thần lo lắng hỏi.
- Ổn rồi.. không cần lo nữa.
- Hi Tuyết, cô không sao chứ? -Khải Trạch hỏi
- Không sao, không cần lo.
- Mà cái viên này là mẹ gì thế? -An Y hỏi.
- À.. thuốc gây mê, 1 viên là ngủ như chết, ngăn ngừa được kích dục. Tao luôn chuẩn bị trước.
Lam Thu hất tóc be like a boss.
- May thật.. xém chút nữa là Tịnh Nhi bị hủy dung rồi?
Hi Tuyết thở phào nhìn sang Nhã Tịnh.
- Tao chẳng biết gì sất, nếu tỉnh chắc sợ kinh hồn rồi.
- Uk.. mọi người lo cho cô lắm đấy. -Diêu Thần dịu dàng.
- Aidazzz.. Nhã Tịnh bị hủy dung thì sao? -Vĩ Thành hỏi vu vơ.
- Kệ chứ, sống là may rồi, Tịnh Nhi nhỉ? -Lam Thu trả lời thay.
- Uk.. xinh quá cũng khổ.
Diêu Thần nói khiến mọi người nhìn với ánh mắt kinh dị.
- Mà TWS là của các anh thật sao?
- Uk, nhóm bí mật.
- Nghe phong phanh.. mày bị lộ thân phận là hủ rồi sao?
- Uk.
- Yên tâm.. tụi tao cũng là hủ mà, có gì ăn chửi cùng mày. -An Y cười an ủi.
- Mà.. Y Y.. mày vừa đi giải cứu Lam Thu đúng không? -Hi Tuyết bất chợt hỏi.
- Sao biết cưng?
- Đoán. Vì lúc nãy ngất nghe phong phanh Thanh Giang với Cẩn Mai đang bầy trò hại chúng mày.
- Mà khoan.. Nghiên-chan đâu?
- Haizz.. nó bị nhốt ở lớp ấy.
Lúc biết tin hai đứa kia bị bắt cóc, nó như điên lên ấy, cô không thể ngăn được nên đành ném nó cho Tước Niệm, giờ ra sao cô cũng không biết, chắc đag tịnh tâm ở nhà rồi.
-------Cùng lúc đó tại trường-------
Vì đây là giờ tự học nên Du Nghiên có thể trốn ra ngoài chơi được, cô có thói quen xem lại ảnh của idol mỗi khi căng thẳng hay áp lực, ai bảo cô thích họ quá làm gì, đến mức thấy người ta cười thôi cũng đã tự động vui vẻ. Đang lướt lướt tự nhiên một cái giọng chua ngoa đanh đá vang lên sau lưng
- Hóa ra cô là con ng bắt cá nhiều tay như vậy. Con hồ ly như cô thật lảng lơ đó a.
- Thiên Kỳ Nhan?
Du Nghiên áp màn hình điện thoại vào ng để ng kia k thấy, đồng thời lùi ra xa dè chừng.
- Cô muốn gì?
- Cô đoán xem.
Thiên Kỳ Nhan cười tà mị, đằng sau suất hiện một đám nam nhân cao lớn. Một trog số đó nói, giọng điệu nghe là biết chẳng tốt lành gì. Thiên Kỳ Nhan cười nửa miệng ra lệnh. Liền có một tên đã đứng sau lưng Du Nghiên từ khi nào tóm lấy cô, tay bịt miệng côDu Nghiên ra sức vùng vẫy, chỉ hận tên kia quá khỏe mà thôi. Du Nghiên cắn tay hắn khiến hắn la lên một h oai oái giật tay ra.
- Mẹ nó chứ, mày đừng trách sao bọn tao mạnh tay.
Hắn gằn giọng rồi lôi cô vào xe đưa đi. Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà cũ nào đó không có người. Chúng lôi Du Nghiên ném lên tấm nệm.
- Đây là do cô dám quyến rũ Niệm của tôi. Các cậu cứ thoải mái chơi đùa đi.
Vẫn là nụ cười nửa miệng, Kỳ Nhan ra lệnh. Đám nam nhân kia bắt đầu vây lại. Có tên tóm lấy tay Du Nghiên, một tên có ý muốn cởi áo cô, cô hoảng vội giật tay lại, ra sức chống cự. Thiên Kỳ Nhan ngồi trên ghế nhìn cười thích thú.
- Này Du Nghiên, tôi thật sự thắc mắc, bọn nam nhân đó có gì hơn Niệm hay bất kì ai trog đám người kia?
Thiên Kỳ Nhan tay cầm điện thoại của Du Nghiên xem qua, chợt hiếu kì hỏi. Du Nghiên nghe thấy nhưng vì lo chống cự nên chỉ đáp qua loa
- Vì với tôi họ hoàn hảo.
- Hoàn hảo? Nhan sắc cũng bình thường, so với Niệm còn thua xa. Nhưng mà được loại hồ ly như cô yêu thích, liệu có phải trai bao, gái điếm không?
Kỳ Nhan mỉa mai. Du Nghiên mạnh chân đạp mấy tên đang cố làm nhục cô, giống như trút giận. Lớn giọng quát
- Tôi cấm cô đặt điều nói xấu họ.
- Yêu thương nhau quá nhỉ? Dính đến loại hồ ly lẳng lơ như cô thì cũng chẳng tốt lành gì.
Kỳ Nhan vẫn tiếp tục mỉa mai-Hẳn là trai bao rồi. Còn 2 ả này.. chắc cũng dạng hồ ly như cô thôi.
- Tôi cấm cô---
Du Nghiên gằn giọng. Kỳ Nhan nghe vậy tay đang cầm điện thoại của cô buông xuống, bước đến, tay đồng thời ra lệnh cho đám nam nhân kia dừng lại. Cúi xuống cho vừa tầm mắt rồi tóm lấy tóc Du Nghiên nắm chặt
- Mày mới nói gì cơ?
Kỳ Nhan là loại ngươi rất ghét bị nói xấu như thế, lập tức nóng máu. Du Nghiên nhếch mép
- Tôi nói cô không có mắt. Không có mắt nên k biết phân biệt đẹp hay xấu, không có mắt nên không biết phân biệt ảnh thật hay có chỉnh sửa, không có mắt nên nhìn ai cũng thấy giống bản chất xấu xa của cô. Cô nghĩ tôi sợ sao? Cô bảo tôi lẳng lơ? Chẳng phải cô đã quan hệ với ng ngoài trog khi bản thân mình đang có hôn ước với Tử Du đó sao?
- Mày----
- Cô đụng đến tôi thì không sao. Nhưng đụng đến ng tôi yêu thương thì đừng trách sao tôi không để yên cho cô.
Du Nghiên thấp giọng đe dọa. Kỳ Nhan vô cùng tức giận, hết sức tát Du Nghiên, tay nắm tóc cô lắc lắc mạnh như muốn lột cả da đầu.
- Mày bảo đụng đến mày được phải không? Con hồ ly đần độn như mày nên nhớ là mày chẳng còn tấm khiên nào cả.
Buông tay ra đồng thời đẩy mạnh khiến Du Nghiên ngã ra sau. Lạnh giọng, Kỳ Nhan ra lệnh.
- Chơi nó đến chết đi sống lại, quay phim lại. Để xem Niệm nhìn thấy cảnh đấy rồi còn lưu luyến tình cảm với mày không.
Ngay lập tức đám nam nhân kia như hổ đói nhào đến, một tên đứng ở ngoài bật điện thoại lên quay lại. Du Nghiên lại ra sức chống cự.
- Người của thứ lẳng lơ như mày thì cũng là trai bao gái điếm thôi. Mày nghĩ này có giá lắm sao? Mày và cả đám trai bao gái điếm của mình đều không có giá trị, đều là thứ hạ đẳng, còn không tồn tại trog mắt tao nữa là. Pla.. pla.. pla.. pla..
Sau đó Kỳ Nhan tuôn một tràng dài như để trút giận. Cô ta dùng mọi từ ngữ tệ nhất để xúc phạm người mà Du Nghiên yêu quý.
- Mang tiếng là các thiếu gia thuộc các dòng tộc danh giá nhất mà lại đi yêu một con hồ ly như mày, kể ra cũng thật ngu ngốc. Cũng đều là cái bọn không có mắt.
- Chẹp.. từ lần sau muốn hại tôi ấy.. nhớ là cất gậy đi.. biết chưa?
Du Nghiên quần áo sộc xệch, tay cầm cây gậy vào đám nam nhân kia, đôi mắt vô hồn chợt sắc lẻm. Chợt có một tên nhào đến tóm lấy cổ tay cầm gậy của cô siết mạnh khiến cô vì đau mà thả ra. Hắn đè Du Nghiên xuống, giữ hai tay cô trên đầu, tay lại mò đến cởi mấy nút áo vừa cài lại ra, cười nham nhở
- Cô bé, em tốt nhất nên ngoan ngoãn tận hưởng đi. Cứ chống cự thế này chỉ khiến mọi chuyện thêm tệ thôi.
Đám nam nhân còn lại cũng dùng cái điệu cười kinh tởm như vậy mò lại gần. Tên kia chỉ mởi cởi được hai nút ào đầu thì Du Nghiên tung một cước mạnh vào hạ thân hắn khiến hắn đau đớn mà buông ra, nhân đó mà lùi ra.
- Mẹ nó chứ.. tụi bay giữ nó lại. Tao nhất định bức nó sống không bằng chết!
Đám nam nhân kia bị khiêu khích liền mau chóng tức điên, không nể nang tung toàn lực khống chế cô. Xét cho cùng Du Nghiên cô cũng là nữ nhân, đương nhiên không thể đọ lại sức với bọn chúng. Bọn chúng đè cô xuống, mạnh bạo xé toạc áo cô, nhưng do cô chống cự nên chỉ xé được một phần. Cô nhanh chóng vơ lấy một chai thủy tinh gần đó đập mạnh vào một trog số đó, chân đạp mạnh vào hạ bộ một tên, móng tay dài cào mạnh khiến da hằn lên vết cào đỏ ửng, có đoạn bị xước khiến máu chảy ra, đầu cũng không an phận đập mạnh vào đầu tên khác.
- Đừng nghĩ mày là con gái thì bọn tao sẽ nương tay cho mày.
Lần này chúng dùng cả vũ khí, mấy thứ nguyên liệu cũ có sẵn ở nơi này. Ánh mắt Du Nghiên vẫn sắc lẻm và lạnh kẽo, không có một tia sợ hãi. Bọn chúng dùng vũ khí thì cô cũng dùng vũ khí. Kỳ Nhan đứng nhìn thôi mà cũng kinh sợ. Rõ ràng đấu sức không lại nên ăn không biết bao nhiêu cú đánh vậy mà vẫn chưa gục, vẫn đứng dậy chống trả. Sau một lúc, đám nam nhân kia đều đã gục, Kỳ Nhan sợ hãi định chạy:
- Cô đừng lại đây!
Kỳ Nhan sợ hãi hét lên. Du Nghiên hiện tại vì vết thương mà toàn thân đầy máu, thấm đỏ cả bộ quần áo nhàu nát, rách bươm, chỉ còn đủ che, đôi mắt vô hồn kia từ nãy đến h cứ sắc lẻm, cộng với những gì cô ta đã chứng kiến.. Tóm lại, trog mắt cô ta Du Nghiên trở nên vô cùng đáng sợ. Du Nghiên khụy một gối trước mặt Kỳ Nhan, giật lại điện thoại của mình trog tay cô ta. Đoạn ánh mắt sắc lẻm đáng sợ chiếu lên cô ta đầy sát ý:
- Nè.. lúc nãy mày mạnh miệng lắm mà. Lúc mày sỉ vả họ ấy. Sao bây giờ lại run như cầy sấy thế? Hả?
Giọng nói nhẹ nhàng tuôn ra mà ngập đầy sát ý khiến k khí như càng lạnh kẽo đáng sợ hơn.
- Mày nghĩ mày muốn sỉ vả họ thế nào cũng được sao? Mày biết gì mà đòi?
- Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi! Xin cô, làm ơn tha cho tôi!
Kỳ Nhan sợ hãi van xin, đôi mắt kiêu sa ngày nào giờ thấy ướt đẫm nước mắt vì sợ hãi, trông đến phát thương. Du Nghiên thu lại nụ cười đáng sợ, thấp giọng nói:
- Tao nghĩ.. khuôn mặt xinh đẹp này.. nếu có thêm vài vết xước nữa.. hẳn cũng không tệ đâu nhỉ?
- Xin cô tha cho tôi.
- Tha sao? Mày sỉ vạ họ như vậy.. giờ xin lỗi bảo tao phải làm sao.
Du Nghiên tức giận, cầm cây gậy đó lên, đánh thật mạnh vào chân nhỏ kia khiến nó khụy xuống rồi mới bỏ đi. Xúc phạm đến ai thì cứ việc nhưng đụng đến gia đình, bạn thân và idol của cô thì.. Lúc này cơ thể bỗng nhiên không còn sức lực, vô cùng mệt mỏi nhưng cố lết thân đi. Bây giờ mà ngất ở đây là xog xác.
---------Xuyên về tới KÍ TÚC XÁ-------
Vì vết đạn chỉ là sượt qua nên không mấy nguy hiểm, sau đó 8 người kia đã xin ra viện cho mấy bạn sao nữ. Một phần cũng vì nãy giờ không thấy Du Nghiên qua thăm. Vừa bước vào nhà đã thấy Du Nghiên ngồi ngay ngắn trog ghế, mắt không ngừng nhìn vào điện thoại, chắc là lại ngắm idol nhà nó rồi.
- Nghiên-chan, sao hôm nay không vào thăm tụi nó.
Lam Thu hơi không vui hỏi.
- Xin lỗi, lúc nãy đánh rơi điện thoại nên tìm mãi mới thấy ấy mà. Thế nào? Khỏi chưa mà trốn về nhanh thế?
- Đỡ rồi may là Tiểu Thu với họ tới kịp. Nếu không..
Hi Tuyết giả vờ hoảng sợ, giựa đầu vào vai Du Nghiên. Vì đụng trúng vết thương lúc nãy nên Du Nghiên giật giật lên khiến Hi Tuyết ngạc nhiên:
- Sao thế con kia?
- Không sao.. tại mày hôm nay sến vl.
- Không khịa nha.
- Đi.. tao nấu cho tụi mày ăn. Đói quá rồi.
Nhã Tịnh nắm tay các bạn, kéo nhau vào phòng bếp. Vừa đi được vài bước, Lam Thu đột nhiên hét lên:
- Nghiên-chan.. vai mày làm sao thế? Máu chảy ra kìa. -Hoảng sợ-ing.
- Hả? À.. lúc nãy tìm điện thoại nên bị ngã xuống ruộng. Vai bị thương xíu, tí lên băng bó sau.
- Nói dối, ngã xuống ruộng sao mà bị thương nặng đến vậy?
- Mày không tin tao à? Đi ăn đi, tao đói lắm rồi.
Lam Thu dù muốn tra hỏi rõ ràng nhưng thấy nó không muốn trả lời nên cũng thôi. Định cho nó ăn xog rồi hỏi chuyện thì ai ngờ vừa ăn xog nó chạy mẹ luôn lên tầng, về phòng khóa chốt. Không được rồi.. phải dạy dỗ lại. Về phía Du Nghiên, biết chắc là Lam Thu sẽ chặn đương hỏi chuyện nên đã phóng với tốc độ ánh sáng sau khi ăn xog. Má.. sợ bạn hỏi chuyện mà chạy cho nhanh vào, giờ vết thương nó rách ra, máu lại chảy. Mệt thật.
"Lướt trời lồng lộng", bạn Nghiên thoát bạn Thu chứ không thoát được bạn Tước Niệm, lúc ở trường tìm mãi cô đã không thấy đâu, anh lo sốt vó lên, gọi điện thoại thì toàn thuê bao:
- Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?
- Không có.
Thấy thái độ không hợp tác của cô, anh liền chạy đến thẳng tay xé rách áo cô. Du Nghiên vì quá bất ngờ nên không phản ứng kịp, chỉ hét lên:
- Anh điên à?
- Thế này là thế nào?
- Chẳng thế nào cả..
- Tôi thấy chiếc áo rách dính đầy máu của cô rồi. Nói đi.
- Do hôn thê anh đấy.
- Hả?
Du Nghiên thở dài, biết không thoát được đâu nên đã bắt anh hứa sẽ không kể cho lũ BFF, đặc biệt là Lam Thu. Anh đồng ý mới dám kể lại toàn bộ câu chuyện cho anh nghe. Nghe xog, mặt Tước Niệm đỏ ửng lên vì tức nhưng rồi quan tâm hỏi cô:
- Còn đau không?
- Nếu nói không đau.. chắc anh không tin đâu nhỉ.
- Cần uống thuốc không?
- Tôi uống rồi, cảm ơn.
- Nghỉ sớm đi. Mà.. mấy tên đó.. có làm ăn được gì? À.. ý tôi là.. bọn chúng.. đã cưỡng bức cô chưa ấy?
- Anh nghĩ tôi là ai? Làm sao có thể để mấy tên đó cướp mất lần đầu được.
- Oh.. vậy ngủ đi.
Tước Niệm giở chăn ra cho cô, đợi cô nằm im trên giường liền leo lên bên kia, ôm cô vào lòng. Du Nghiên ngạc nhiên nhưng hơi mệt nên cũng không đẩy ra. Bình thường hai người ngủ thì một trên giường một sofa, đây là lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau.
---------------------------------------------------------------
Sau khi các cô gái đã đi ngủ hết, năm chàng trai phóng xe đua của mình.
TWS:
- Đại Boss.. con này.. xử lí thế nào?
Một thành viên hỏi Tước Niệm.
- Khải Trạch, Tử Du, Diêu Thần.. giao cho các cậu xử lý đó. Tùy ý đi.
- Thank đại Boss.
- Tam Boss, Tứ Boss, Ngũ Boss.. giờ xử lý sao?
- Đang nghĩ.
Khải Trạch vắt trán, để xem cô ta đã làm hại Hi Tuyết những gì
- Hay ném mẹ vào tù cho nhanh, mấy con này.. hàng họ ngon vậy còn. -Một kẻ nói.
- Để cảnh sát sờ gáy à.. ngu thế. Với lại.. mấy người kia cũng có tiếng trog thương trường đấy. -1 tên khách chửi.
- Thôi, giao cho cảnh sát rồi kiện ra tòa tội cố ý gây thương tích và bắt cóc, giờ gia đình họ cũng đã yếu thế rồi. Không làm gì được đâu.
Tử Du "thiện lương" nói. Cái "giao cho cảnh sát" của anh ít nhất cũng nửa đời người, anh ạ (+ thêm việc cái anh vô (cố) tình kê thêm tội).
- Ok. Để tôi về cho tin này lên trang nhất luôn. Cứ đợi đi. -Vĩ Thành bấm bấm gì đó trên điện thoại.
- À khoan.. trước đó tặng năm con hàng này cho các cậu tùy ý chơi đấy. Nhớ là không được để xổng đâu.
------
CHÁT.
- Cô làm gì Du Nghiên?
- Niệm.. em không có..
CHÁT
- Còn nói dối sao? Đám người cô thuê đều đã khai hết rồi.
- Niệm.. em xin lỗi, chỉ là.. chỉ là.. em không muốn mất anh.
- Tôi hỏi cô.. nếu như Du Nghiên không có võ, có p đời con gái của cô ấy đã bị cô phá nát rồi không?
- Niệm.. em xin lỗi. Là do em không suy nghĩ trước khi hành động. Niệm.. em xin anh, đừng vứt bỏ em.
- Thiên Kỳ Nhan.. cô quả thực rất giỏi, yêu hai người đàn ông cùng một lúc.. mệt lắm nhỉ?
- Hả?
Thiên Kỳ Nhan sững sờ, không tin vão những gì mình vừa nghe, lắp bắp chối:
- Còn không đúng sao? Tin hủy hôn cũng đã đăng rồi, về mà nghe cha cô mắng chửi. Bây giờ thì CÚT.
Chỉnh sửa cuối: